Ngây ngô ngày xưa

Tuần rồi, đi thăm bà cụ ở miền đông bắc, có dịp gặp lại một người bạn học cũ từ thời tiểu học mới ngộ ra mình thật sự không hổ danh con cháu của Bố Cái Đại Vương của xứ Đại Ngu một thời.
Nghe hắn kể chuyện ngày xưa nhất là thời trung học thì mình thua xa hắn đến mấy trăm cây số. Bù lại nếu mình mà khôn lanh như hắn, biết tán gái, viết bản báo cáo tình hình trái tim, nhịn ăn sáng để mua ô mai tặng cho mấy cô mình mê một thời thì chắc đã có một cuộc đời khác, dây dưa với Việt Cộng đến 48 năm nay của một đời người.
Mình chọc anh bạn là dạo ấy, Ligne de l’air đã hiện ra trên chỉ tay của mình còn anh ta có ligne de pied. Hai đứa đều đi nước ngoài cả, mình thì đi tây còn anh bạn, cuốc bộ đi xứ Tuntra, nói tiếng Chu Ru đến 20 năm sau Ligne De L’air mới hiện ra trên bàn tay của anh ta, mới được di dân sang Hoa Kỳ, khiến cả hai đều cười.
Anh ta không biết mình đi Tây vì 7 ngày sau khi có sổ thông hành và chiếu khán là mình dọt liền, không kịp chào hỏi ai hết. Dạo ấy VNCH đã mất Phước Long, thấy ở Sàigòn, có treo biểu ngữ toàn dân sống chết với Phước Long. Ông cụ sợ chính quyền không cho xuất ngoại nên chỉ vài người bạn biết, đến dự buổi tiệc cuối ở nhà mình. CBMT, Ngày Xưa Fan Thị kể là cố ý tìm mình ở Đàlạt mà không thấy. Chán Mớ Đời
Anh bạn kể chuyện về coup de foudre đầu đời khi học lớp 11, tham gia trại hè Lửa Hồng do mấy ông cố đạo tổ chức trên Giáo Hoàng Chủng Viện khiến mình thất kinh, thêm anh chàng lại tán Lá Diêu Bông. Dân bắc kỳ rặc nên có lẻ anh ta bị ảnh hưởng luật tảo hôn xưa.
Mình có mấy người bạn lấy vợ, tương tự chị Vinh của Hoàng Cầm, mình phục sát đất. Báo chí dạo này nổ rộ khi thấy đám cưới một anh chàng 24 tuổi chi đó với một bà trên 60 tuổi. Tên này muốn chết sớm vì uống sữa quá date.
Lá Diêu Bông của anh chàng kêu tên này “Điêu” lắm, người to con, cứ bú xua la mua là hắn cũng lớn tuổi như Lá Diêu Bông nên tiếp tục hồi âm, ăn ô mai, sau này theo hắn vào buôn thượng Chu Ru làm tổ trưởng, quản lý đời hắn, tránh cuộc đời làm người tình Chapi với sơn nữ Ka Beng. Có nhắc đến một cô tên D, người đưa thư và nhận ô mai nên mình đoán là người mình có gặp lại, nói ở gần nhà thầy Tín, dạy Pháp Văn ở dưới Chi Lăng. Thầy Tín dạy pháp văn ở trường Trần Hưng Đạo, dạy thế thầy Trịnh Minh Đức, cũng giáo sư trường Trần Hưng Đạo. Cô này mình có gặp lại một hai lần. Bố mẹ mất sớm thời còn học sinh, nuôi 4 người em.
Mình thì ngược lại, gặp mấy cô tuổi nhỏ hơn mình, kêu Chị xưng em, ngay cả ngày nay cũng kêu Bác xưng Em trong khi tên bạn dám tán gái hơn 2 tuổi dậy thì, theo phương trình trai 16 gái 18. Mình kêu mấy bà bạn của đồng chí gái bằng Chị, mấy bà than, đừng kêu Chị vì sợ bị Già. Đồng chí gái thua mình 3 tuổi, mình thấy mụ vợ quá cao xa, bay bổng tận trời xanh. Ra đường, cứ mang giày cao gót để cao hơn mình, cho người ta tưởng mình là đại gia đi chân già.
Dạo ấy năm 11B, mình thấy trong lớp có màn trao đổi thư học trò. Có hai tên trong lớp cứ nhờ mình chuyền hộ thư vì mình ngồi ngay đầu bàn, bên cạnh hàng ghế của mấy nữ sinh trong lớp. Tò mò mình hỏi mày viết gì mà ngày nào cũng có thư thì tên HKS kêu mình lại nhà hắn sau ăn trưa. Tên này ở ngay xóm của 2 anh em trùm du đảng Đàlạt một thời, tên Lai và Thái, sau này đi Tuần Cảnh, phía sau trường Nữ Công Gia Chánh, có 2 thằng em cũng du côn không kém. Bà mẹ và cô chị bán cơm ở hàng ngoại chợ, ngon cực kỳ. Cơm xường nướng với mỡ hành, thơm nức nở.
Được cái là quen tên HKS cũng đỡ sợ bị du côn chặn đường. Khu này có thằng tên Hoà rổ, đào binh, hay bận cái áo blouson, bỏ cái ống nước bằng sắt trong người, hay đi đánh lộn. Cuối cùng ai nhờ đánh lộn ở trường Việt Anh thì bị tuần cảnh bắt, mình không bao giờ gặp lại.
Tới nhà HKS, thì thấy hắn ngồi nơi bàn học, nghe đi nghe lại “Ngày nào cho tôi biết vui biết buồn,…” do Lệ Thu hát trong cái máy cassette. Hắn đưa cho cuốn vở, mà hắn nắn nót chép mấy bài thơ, vẽ thêm mấy đoá hoa Hippie, ép bông Pensee, tư tưởng rất là xôm trò.
Mình thấy trang bìa đầu, có hình chiếc xe xích lô máy, phía dưới hắn viết nơi hàng kẽ “Yêu là chết trong lòng 1 ít”, chả hiểu gì cả nên hỏi hắn. Hắn nhìn mình lắc đầu rồi chậm rãi nói mày chưa yêu nên không hiểu. Mình hỏi hắn yêu là gì, hắn bảo là nhớ nhung muốn điên lên. Mình nói điên như bà K trên đường Calmette, thôi tao không muốn yêu. Mình hỏi lại nếu yêu nhiều con gái được không? Trong xóm tao có hai chị hàng xóm, má hồng xinh ra phết. Nó lắc đầu. Cho đến bây giờ, đầu bạc mình cũng chưa hiểu; yêu là chết 1 ít.
Chơi với tên này, mình như bước vào một không gian xa lạ như người đi trên mây. Mình dạo đó, sáng 6:00 giờ, còi hụ báo hết giới nghiêm là chạy bộ, băng qua vườn ông Ba Đà, chạy đến võ đường ở ngã ba chùa, gần nhà ông Xu Huệ tập với anh Minh, đai đen Không Thủ Đạo và Tạ Quang Vinh, mấy đẳng Hiệp Khí Đạo đến 7:30 thì dọt về, thay áo quần rồi đi học. Dạo ấy có Tài, Sỹ ở xóm gần rạp Ngọc Hiệp, Dũng La san,.. tập chung. Sỹ sau này đi nhảy dù chết. Ăn cơm trưa xong thì chạy ra sân vận động, cạnh bờ hồ đá banh. Trời mưa đá theo trời mưa nên sau này sang Luân Đôn, mình quen cảnh đá banh trong mưa.
Gái gú thì có để ý 2 Lá Diêu Bông hàng xóm nhưng chỉ dừng lại đó, lâu lâu Lá Diêu Bông số 1 cho mượn sách đọc như Dr Zhivago, Giờ Thứ 25,… còn em Lá Diêu Bông, cô bé Ừ Trời Mưa, cho mượn báo Tuổi Hoa... Lâu lâu nhà có cúng kỵ, ông bà cụ kêu đem chén chè, đĩa xôi qua nhà biếu hàng xóm lấy thảo, gặp lá diêu bông thì mặt mình nóng lên như gái non bị gợi tình nhưng chỉ biết vậy thôi. Yêu yết gì thì không biết chết chiết gì cả.
Trong khi đó HKS đã đi trước mình một bước xa đến một vùng trời bình yên, đầy cỏ xanh, hoa dại, mộng mơ. Rồi sau mùa hè đỏ lửa, HKS sinh 1955, bị đôn quân, đi lính nên mình không còn được bồi dưỡng về yêu chết trong lòng gì cả. Hắn nhận giấy tờ kêu đi trình diện, đưa cho mình đọc rồi hôm sau lên đường mà từ đó không bao giờ gặp lại. Nghe nói hắn ở Texas, có người ở Đàlạt cho số điện thoại nhưng gọi thì số không còn được sử dụng nữa. Mấy tên đá banh với mình bị đôn quân nên hết đi đá banh nên chán đời chiều mình đi tập võ Thái Cực Đạo thêm ở lò Nguyễn Bình. Sáng tập võ chiều tập võ nên người ốm như cây tăm miệt vườn.
Có một tên học chung lớp rủ đi thăm mấy ông thầy, mấy ông thầy thì không bồi dưỡng về yêu đương, ghét tương gì cả, lại bắt mình tiếp thu chính trị học, triết học. Một ông cho mượn cuốn sách của Phạm Công Thiện, một ông thì cho mượn cuốn sách nói về sự chống đối của các văn nghệ sĩ miền bắc. Mình tiếp thu được ý định đi du học của hai ông thầy toán. Nghĩ lại nếu tên HKS không bị đôn quân, gần nó chắc cũng lây bệnh chết trong lòng một ít, chắc sẽ nếm mùi Việt Cộng sau 75 thay vì ăn bơ thừa sữa cặn của thực dân.
Một hôm bị thầy CBA kêu lên bục, hô hét làm lễ chào cờ vào mỗi sáng thứ hai. Chân mình thì run run như người bị bệnh Parkinson, phía dưới sân trường là một vùng bóng đen với bao nhiêu cặp mắt hình viên đạn đồng AK nhìn mình xoi xoi. Bổng mình thấy một cặp mắt nhìn mình, bên cạnh cái cái bớt đỏ rực như mặt trời cách mạng, khiến mình đang chới với lại thêm choáng váng.
Hôm đó không hiểu tại sao mình hô to như chưa từng hô to, đám tập Thái Cực Đạo với mình kêu mình hét Kiai khi song đấu như thằn lằn. Vào lớp thầy Nguyên, kêu mình hét khá lắm còn thằng Mơ, trốn chào cờ dưới đường, hỏi trong lớp thằng nào hét chào cờ. Mơ này làm hướng dẫn du lịch cho mấy thằng tây ba lô, đi phược khắp Việt Nam với xe gắn máy. Rồi thầy đề nghị mình ứng cử chức trưởng lớp, tranh với cô tên Hường, nhà ở Thi Sách, gần xóm mình, dân hướng đạo Lâm Viên. Mình được số phiếu ủng hộ nhiều hơn Thị Hường, chắc tại con trai đông hơn con gái.
Xong om

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét