Tìm lại bạn Đà Lạt xưa

 

Đậu tú tài xong thì nộp đơn xin du học, mấy tháng sau nhận được nghị định của nha du học do Hùng Con Cua từ Sàigòn gửi lên. Bạn bè gọi Hùng Con Cua vì con của tiệm thuốc Nhị An Đường ở đường Duy Tân, kế tiệm bánh mì Vĩnh CHấn, tiệm có logo hình 2 con Cua. Đậu tú tài xong hắn về Sàigòn ghi danh học đại học, còn mình thì ghi danh học đại học Đà Lạt.

Trong nghị định thì có hắn, thằng Nguyên, 4 chị em Chử Nhất Anh và mình là dân học trường Văn Học Đà Lạt. Xem như năm đó trường Văn Học có đến 7 học sinh được du học. Mình nhận được nghị định thì ngày mai chạy về Sàigòn, làm giấy tờ như sổ thông hành ở bộ nội vụ, đợi cả ngày rồi sau đó chạy qua toà lãnh sự Pháp để xin đóng cái dấu chiếu khán . Xong xuôi chạy qua hãng Air France để xem giá tiền rồi đi xe đò chạy về Đà Lạt. Hai hôm sau ông cụ mang tiền về Sàigòn mua vé sau đó thì một tuần sau mình lên đường đi Tây đến 20 năm sau mới trở lại Đà Lạt. Kinh


Sau này hỏi ra mới khám phá là mình di du học trước tiên trong đám bạn bè học chung ở Văn Học. 1 tuần sau đó mới đến Hùng COn Cua, 2 tuần sau mới đến thằng Nguyên. Mình lên giáo hoàng học viện Đà Lạt để chào ông cha Louis Leahy, người Gia-nã-đại đã dạy mình đàm thoại anh ngữ suốt 2 năm trời, hôm đó thằng Nguyên đi theo. Tên này xin đi du học ở Gia-nã-đại nhưng chưa có chiếu khán nên ông cha Leahy mới viết thư cho toà đại sứ Gia-nã-đại ở Tân Gia Ba. Dạo đó Gia-nã-đại không có lãnh sự ở Việt Nam, chắc đánh nhau nên dùng toà đại sứ ở Tân Gia BA. Thế là 2 tuần sau hắn có chiếu khán dọt luôn đi Ottawa. Cho thấy quen mình cũng có lợi. 3 tháng sau hai anh em họ Chử mới lên đường qua Mỹ, rồi sau đó hai chị em Chử Nhất Anh. độ 1 tháng sau thì Sàigòn mất. Kinh.


Mình đi Tây quá nhanh nên chả ai biết ngoại trừ vài người bạn học. Lúc đó mới hiểu là bạn tưởng thân nhưng hoá ra chúng ganh tị, chỉ mong mình không được đi. Vì khi có sổ thông hành mời chúng đi ăn giã từ, mới khám phá ra chúng bàn tán với nhau là nếu không được đi du học chắc mình sẽ này nọ, Chán Mớ Đời. Qua Tây chưa kịp định tình, lo cho cái thân, chỗ ở đàng hoàng thì mấy ông kẹ vào Đà Lạt. Thế là mất tin tức gia đình nên bạn bè cũng đành gác lại. 

Thư đầu tiên nhận được của bạn bè là của thằng Nguyên. Đi sau mình hai tuần còn Hùng Con cua thì mất tích dù có gửi thư sau này khi gặp lại bác và cô của hắn, khách sạn Cẩm Đô tại bên Tây. Bác và cô của nó hiến nhà nước khách sạn Cẩm Đô to đùng ở đường Phan Đình Phùng và cầu Cẩm Đô, để được đi Tây. Qua Tây, hai người, quen với mẹ mình ở Đà Lạt, đi kiếm mình đúng lúc mình đang đi làm việc ở Ý Đại Lợi. Sau hè về mới khám phá ra nên đi kiếm thăm. Được cho ăn mì Cẩm Đô lại. Ngon vô cùng. 10 năm trước thì gặp lại Hùng Con Cua ở nhà mình. Sau đó hắn cũng biệt tích giang hồ. Nghe nói về Việt Nam hay Thái Lan có vợ khác. 


Thư thằng Nguyên viết, kêu mày học dốt sao lại chạy vào học kiến trúc. Thế là ngọng. Mà đúng thật, khi xưa mình học cực dốt, chỉ có một điều là thi đâu đậu đó nên bạn bè không hiểu lý do. Rồi trời ị trúng đầu , được đi Tây. Thế thôi. Số mình là số trời ị trúng đầu. Sau này lấy vợ được trời ị cho một mụ vợ xinh đẹp rồi về già sợ mình ngủ khó khăn, đi học đàn hát về tối đánh đàn ru mình ngủ, mỗi đêm. Mẹ mình giải thích là mình đậu cao được du học vì bà cụ lén lấy phiếu báo danh đi thi Tú tài đem ra am Mệ Cái đường Nguyễn Công Trứ cúng và am Cô Bảy (sohier) cúng. Thế là cô BẢY và Cậu Chín độ nên đậu cải số đi lính.


Thư thứ 2 là của thầy Chử Bá Anh từ Hoa Kỳ. Mình thấy có tờ báo in roneo thời đó, tìm bạn và người thân của người Việt di tản sau 75 nên viết tìm kiếm bạn bè người thân, hy vọng gia đình đọc được hay ai ở Đà Lạt biết tin tức gia đình mình. Mình  viết thư trả lời thì sau đó có Chử Nhất Anh và Chử Tứ Anh viết thư hỏi thăm đều đều. Từ họ lại khám phá ra Minh Trang, học chung khi xưa, mà bạn bè hay gọi Ma soeur vì rất nghiêm, dân Nguyễn Bá Tòng Sàigòn lên Đà Lạt học. Sau này mình qua Mỹ chơi đi gặp lại cô nàng. Ra về đối tượng một thời nói bạn anh sao giống bạn của má em. Cô nàng lấy chồng lớn tuổi hơn nên phải ăn bận như bà Phán trong phim Xuân Tóc Đỏ. Sau này đi hỏi vợ cho mình   

Từ thằng Nguyên, lại lòi ra tên Đổ Quý Dân nên có điện thoại hỏi thăm vài lần khi làm hè cho ngân hàng, khỏi tốn tiền.


Năm 1986, buồn đời, mình sang Hoa Kỳ du lịch vì hãng TWA khuyến mãi đi 10 nơi tại Hoa Kỳ với $50 một chuyến. Mua vé $500 đi được 10 thành phố. Dạo ấy kiến trúc Hoa Kỳ được xem là đỉnh cao của thế giới nên mình đang làm việc tại Luân Đôn, bay qua đi chơi một tháng hè. Gia đình mình thăm đầu tiên là gia đình thầy Chử BÁ ANh ở Virginia. Thấy mình còn lông bông, độc thân vui tính nên Chử Nhất Anh xúi Chử Tam Anh giới thiệu cô sinh viên nào cho mình. Dạo ấy hắn đang làm luận án tiến sĩ ở MIT. Ở chơi Virginia được vài ngày thì mình bay qua San Diego, nơi ông thần Chử Nhị Anh đang làm việc. Ở chơi ít ngày rồi bay lên San Francisco, San Jose. Có ngụ lại nhà thằng Dân. Mình mò niên giám của thành phố San Jose thì tìm ra số điện thoại của thằng Dân nên gọi điện thoại. Hắn nhận ra mình nên gọi điện thoại cho công ty TWA lấy vé đi San Jose. Hắn đón mình ở phi trường với con trai đầu của tướng Lâm Quang Thi khi xưa học Yersin. Từ hắn mới điện thoại cho thằng Nguyên, ở Gia-nã-đại. Hai tên này hàng xóm với nhau. Nên mình mới có ý định bay qua Gia-nã-đại thăm thằng Nguyên. Không có trong chương trình. Mình thấy đổi chỗ ở và nước làm việc nên mất liên lạc. 


Rồi bay đi Saint Louis thăm cô bạn người Mỹ khi xưa có thời đi chơi chung 1 năm sau khi mình ra trường ở Âu châu, hiện đang theo học kiến trúc ở đây. Cô này có bố làm giám đốc ngân hàng, sau trung học buồn đời, bay qua Paris ở một năm, có bà nội trả tiền, rủ mình đi chơi với cô ta vì đi một mình ngại. Mình mới ra trường, chưa có việc nên đi. Sau này cô nàng rủ mình sang Hoa Kỳ sinh sống nhưng mình có em vượt biển sang pháp nên đi làm ở Luân Đôn. Rồi đi Chicago, bú xua la mua.. sau đó bay đến Boston thăm Chử Tam Anh. Hắn giới thiệu mình hai cô người Việt rất xinh, thế là động lực giúp mình qua Mỹ làm việc để kiếm vợ. 

Sau đó bay qua Ottawa thăm gia đình thằng Nguyên. Sau này thằng Nguyên và vợ có qua Cali thăm gia đình mình mấy lần đến khi qua đời. Tên Nguyên này mình tình cờ quen thân vì kiếp trước mắc nợ hắn. Có lần trong lớp rủ nhau đi ăn chè, tên này thì học chung nhưng không bao giờ đi chơi với nhau. Mình cũng chả biết nhà nó ở đâu. Bổng nó chạy lại kêu cho đi ké. Thế là phải chở 3. Hắn ngồi giữa nên lớ quớ ra sao vì thằng Đa, ngồi cuối đã bỏ chân lên cái đồ gác chân. Thế là buồn đời hắn bỏ chân hắn vào bánh xe. Nghe rẹt rẹt mình ngừng xe lại thấy máu me như bị Việt Cộng pháo kích.  Thế là mình phải chở hắn lên nhà thương băng bó. Mỗi tuần phải qua nhà hắn ở Tăng Văn Danh, chở lên nhà thương thay  băng bó cái chân. Lên nhà thương nghe ai xúi, hắn nghe lời cắt bì da đầu. Được cái là tên này rất hiền, tâm tốt như Đào VĂn Quý. Thế là phải chở lên nữa, đi cà nhắc này nọ, rên đau lắm mày ơi nên thân từ đó. Hắn bơi giỏi nên dạy mình bơi trong đập Đa Thiện rồi hai thằng mơ màng đi du học nên thân. Hắn có anh đầu du học ở Gia-nã-đại nên mỗi lần vào nhà, xem hình anh hắn, để tóc dài đến rốn. Hình ảnh tuyết mùa đông này nọ. Được cái sau 75, mình đang ở Paris thì anh hắn có viết thư, kêu mình di dân sang Gia-nã-đại dù chưa bao giờ gặp mình. Mình có xin nhưng bị từ chối. 


Mình có kỷ niệm khá vui với thằng Nguyên, khi gặp lại là hắn nhắc đến. Số là hai thằng muốn đi du học nên tìm cách đàm thoại thêm anh ngữ. Mình thấy quảng cáo trong đường Yagut có người Mỹ, đạo Tin Lành họ dạy anh ngữ nên bò lại. Hôm đó họ giảng đạo về lễ Phục Sinh, nói là Chúa Giê Su chết rồi 3 ngày sau sống lại khiến hai thằng nhìn nhau, sợ vãi ra quần bỏ chạy hết dám tiếp tục học đàm thoại. Sau đi bơi ở đập Đa Thiện, tình cờ gặp ông cha Louis Leahy, dạy ở Giáo hOàng Học Viện, rủ mình đến mỗi thứ 4 để đàm thoại anh ngữ. 30 Phút nói tiếng Việt và 30 phút nói tiếng anh. Sau 75, mình mò trên mạng thì được biết cha qua đời tại Nam Dương và được chôn tại đó. Sau này nó lấy vợ, cô nàng mạc khải theo đạo Tin Lành nên muốn thằng con trai sau này làm mục sư khiến hắn chỉ biết lắc đầu.


Năm 1992, mình về thăm gia đình ở Đà Lạt. Mình có gặp lại Đào VĂn Quý, nhà ở Tăng BẠt Hổ, cạnh Nguyệt vọng Lầu. Anh chàng này khi xưa, học giỏi lắm, đậu tú tài pháp với mention Assez Bien, học khoa học Sàigòn rồi sau 75 chạy xe thồ. Em của anh Đào Văn Sơn, đai đen Nhu Đạo, học với cậu Ân trong Lasan Adran. Tập võ với mình ở ngã ba chùa mỗi sáng với anh Minh, rể ông Xu Huệ. Đi kiếm Nguyễn Đình Tài, Nguyễn Hùng nhưng không gặp, lại gặp Lê HÙng Sơn, chuyên gia đánh bi-da. Hình như anh chàng này học ban A, chỉ biết mặt nhưng không thân lắm. Chỉ nhớ khi Nguyễn Hùng khao ăn đậu tú tài thì mình có gặp tại bữa tiệc. Đi kiếm Ngô Văn Thuỷ thì không gặp, chỉ gặp ông anh phi công A37, ở tù ra, chuẩn bị đi H.O. 

Chỉ có sau này khi gặp mặt lại nhóm học sinh cũ của trường Văn Học Đà Lạt xưa, mình mới tìm ra trên trang nhà của trường vài tên quen khi xưa và còn nhớ mình nên khi về Đà Lạt, có liên lạc thì ca sĩ ngân hàng tổ chức bữa cơm họp mặt. Nói chung chả ai nhận ra mình trừ vài người học chung lớp 11B và 12B khi xưa vì mình làm trưởng lớp và Cái Bớt Một Thời. Mấy cô nhìn mình như bò đội nón. Có cô tự xưng là Kim Anh khiến mình như ngỗng ị. Ca sĩ ngân hàng hiểu ý nên kêu Phạm Thị GÁi đó, nay đổi tên Kim Anh. Thời xưa tên Phạm Thị Gái, đến thời cách mạng, cho rằng tên Gái có vẻ phân biệt giai cấp, nam nữ nên đổi tên là Kim Anh. 50 năm sau gặp lại làm sao mình nhớ vì to béo hơn xưa, lại đổi tên. Mình thì nhớ tên Phạm Thị Gái, được chúng bạn gọi là Gái Đen. Tự xưng là Gái Đen thì nhớ, đây lại chơi Kim Anh. Ban B con gái ít lắm nên mình nhớ tên hết. Mình kể vụ đi nghỉ hè ở Ninh Chử và Nha Trang năm 1973 với Trần Văn Tiến trong lớp thì cô nàng lắc đầu không nhớ. Chán Mớ Đời. Mình hỏi có nhớ Võ Hoàng Đa không, cô nàng kêu không trong khi tên này kể là sau 75, có phát triển tình cảm hữu nghị với nhau, có đưa cô nàng về nhà gần Mả Thánh. Lúc đưa Gái Đen về dưới mưa thì không sao đến khi đi về lại thì sợ ma chạy không kịp trối. Trong mấy cô chỉ có Cái Bớt Một thời là còn nhớ mình. Đó là điểm chính.


 Vui nhất là gặp lại thầy Lưu Văn Nguyên, người đã khuyên mình đi du học thay vì đi lính. Có gặp lại thầy Phạm Văn An, dạy việt văn khi xưa.

Gặp lại bạn học, chỉ kể chuyện đời xưa chớ cũng không biết nói chuyện gì vì đa số là Đảng viên. Mấy người học chung khi xưa, được chia ra làm hai nhóm: nhóm Đảng viên, làm ăn khá và nhóm không theo chế độ mới nên gặp nhau có cái gì không được bình thường lắm. Sau này về Đà Lạt, mình chỉ gặp một anh bạn khá thân khi xưa, tuy là Đảng viên nhưng vẫn nói chuyện được. Không có ai thì anh ta có thể tâm sự được nhất là lên xe phải rút cái máy quay video nơi kính hậu để có bằng chứng khi xe đụng mình. Anh ta kể những chuyện khi xưa mình chả nhớ gì cả như khi anh ta bị thương hàn, mình chở anh ta lên bệnh viện cấp cứu này nọ. Ngược lại mấy thầy mấy cô khi xưa, nhất là các cặp thanh mai trúc nữ một thời rất vui. 

Anh ta nhờ mình tìm hai người bạn học xưa. Huỳnh Kim Sang và Phạm Minh Tuấn. Mình đều tìm được cả hai nhưng chỉ gặp lại Huỳnh Kim Sang ở Houston, còn Phạm Minh Tuấn, nhà ở giếng ông Ba Tây trên Thi Sách thì chỉ nói chuyện được 2 phút qua điện thoại, sau đó nghe vợ ngồi bên cạnh bảo cúp và không bao giờ gọi lại. Tương tự Nguyễn mInh Dũng đánh bóng bàn khi xưa, con hai bác Thừa số 49 đường Phan ĐÌnh Phùng. Mình có nói chuyện điện thoại nhưng không bao giờ gặp lại hình như hắn không muốn gặp lại. Vì có hẹn mấy lần rồi cuối cùng hắn huỷ cuộc hẹn. Cuộc đời có duyên thì gặp lại.

Nói chung khi xưa, cũng như ngày nay, mình ít bạn lắm nhất là lấy vợ xong thì chỉ ăn theo diện của vợ. Có lần được đồng chí gái hỏi anh không có bạn học khi xưa, mình nói là có đi học đâu mà có bạn. Bạn bè thân khi xưa rất ít. 1 số cũng bỏ cuộc chơi sớm nên chỉ còn đếm trên ngón tay. Nay chỉ còn vài người bạn quen thời du học khi qua Tây, qua Ý Đại Lợi. Mình định mỗi năm về Paris, Ý Đại Lợi thăm bạn bè cho vui đến mai sau hết đi được thì còn chút gì để nhớ. 


Sau này có mấy người làm quen trên mạng cũng khá vui. Như về Sàigòn hồi đầu năm, có gặp anh chàng làm bờ lốc cho mình. Anh ta đọc bài của mình nhiều nên hiểu, ngồi nói chuyện mấy tiếng đồng hồ. Hay qua Úc, gặp một cặp vợ chồng quen trên mạng, nói chuyện rất thân tình hay hai người ở Sydney. Hay ở bolsa, lâu lâu có người hú mình đi ăn miến gà, uống cà phê muối thay vì đường, nói chuyện cũng vui. Tuy gặp lần đầu nhưng có cảm tưởng quen rất thân vì đọc stt của nhau từ lâu nên có gì kết nối nhanh. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Hắc sơn tử

Sinh viên Trung Cộng dùng AI để lừa AI


Hôm qua ra ngân hàng, trong khi đứng đợi đến phiên mình, mình ghé lại máy làm cà phê và trà. Lấy cái ly nhựa, rồi nhấn nút theo loại cà phê mình muốn thì cà phê tự động làm một tách cà phê tuỳ theo những gì mình chỉ định. Đó là tự động.


Biết đâu một ngày nào đó, khi mình đến ngân hàng, thì máy cà phê tự động pha một ly cà phê cho mình theo gu của mình ưa thích mà trí tuệ nhân tạo đã biết trước. Lúc đó chúng ta bắt đầu sống cuộc sống được trí tuệ nhân tạo hoá. Máy móc đều có tất cả các dữ liệu về chúng ta, sở thích này nọ đều được ghi nhận trong máy móc cũng như nhà cầm quyền đều lưu giữ hết. Cuộc sống lúc đó ra sao? Có chán chường hay không vì chúng ta không có sự thay đổi hay khám phá mới lạ. Thí dụ một người uống cà phê lần đầu thích loại Expresso, thế là máy móc cứ tự động pha expresso mỗi khi họ đến gần máy cà phê.


Mình thử sử dụng các ứng dựng trí tuệ nhân tạo để xem sao. Thấy họ làm video một ông thợ mộc người Mỹ, hát kêu gọi vợ con đã bỏ ông ta đi, rất giống khiến mình tò mò cũng làm theo. Trí tuệ nhân tạo làm bài thơ ca tụng 35 khói lửa, nội chiến từng ngày với kẻ nội thù rồi mình hỏi làm bài hát dựa trên bài thơ thì lại được chuyển đến một ứng dụng khác. Làm bài hát nghe cũng nức nở lắm nhưng mình keo kiệt nên không trả tiền nên chỉ cho mình nghe nữa bài hát, gửi cho vợ. Mấy đứa con kêu hay quá cỡ.

https://www.mureka.ai/song-detail/74636129796098

Không hiểu sao mình cảm thấy sao sao đâu á. Như đã ăn cắp hay lừa dối như khi xưa đi học copy bài tập của bạn trong lớp này nọ. Như có lần làm bài tập cho một đề tài, ông thầy chia ra từng nhóm rồi mình chả làm gì cả, mấy tên kia giỏi làm hết bài tập, mình được điểm cao. Xong om. Tuy mừng được điểm cao nhưng có gì đó khiến mình cảm thấy ốt dột, không tự hào lắm.


Ngày nay đi học, sinh viên hay học sinh có thể sử dụng trí tuệ nhân tạo để làm bài tập, viết văn cho mình. Nếu vậy chúng ta có cần đến trường đóng học phí hay học sinh hay sinh viên có thể mang nhiều mặc cảm vì như gian lận. Đưa đến vấn nạn lương tâm cắn rức vì nhờ trí tuệ nhân tạo làm dùm. Đạo đức lương tâm sẽ lên án chúng ta. Chúng ta sẽ khắc khoải về sự thành công, sáng tác của chúng ta. Chúng ta sẽ tìm mọi cách để biện minh cho sự việc. Người đời có thể không biết nhưng chính chúng ta sẽ biết là không đúng và sẽ đeo đuổi suốt cuộc đời.



Các khoa học gia đang tìm cách giải thích, xem trí tuệ nhân tạo do con người thành lập sẽ đưa chúng ta đi đến đâu trong tương lai. Trí tuệ nhân tạo như đứa con tinh thần. Chúng ta biết lúc còn bé, con chúng ta rất dễ thương nhưng khi chúng đến tuổi dậy thì thì sẽ tạo ra nhiều phiền toái cho chúng ta. Do đó trí tuệ nhân tạo trong tương lai, chúng ta chưa biết được kết cục ra sao.


Hôm trước, đọc một bài báo kể về việc sinh viên ở Trung Cộng đang lấn cấn vì sử dụng trí tuệ nhân tạo để nghiên cứu cũng như làm bài tập và khi ra trường thì đại học thông báo sẽ scan bài tập của họ từ 4 năm qua để xem họ tự làm bài tập hay sử dụgn trí tuệ nhân tạo khiến sinh viên chới với. Sẽ tóm lược sau đây.


Một tuần trước thời hạn nộp luận án, Xiaolin, cô sinh viên năm cuối chuyên ngành văn chương Đức, đã nhận được thông báo: Trường đại học của cô sẽ yêu cầu tất cả sinh viên năm thứ tư đều phải qua cuộc thử nghiệm ra xét nội dung trí tuệ nhân tạo. Bất kỳ luận án nào được đánh dấu là có hơn 30% nội dung do AI tạo ra sẽ bị từ chối và không được tốt nghiệp. Thế là ngọng.

Xiaolin không lo lắng vì cô đã tự viết bài luận dài 16 trang, chỉ sử dụng ChatGPT và DeepSeek để chỉnh sửa một vài đoạn văn. Nhưng để an toàn, cô đã trả 70 nhân dân tệ (10 đô la) để chạy nó qua một trong ứng dụng kiểm tra mà trường cho biết sẽ sử dụng. Cô đã rất sốc khi nó đánh dấu một nửa bài luận của cô là do AI tạo ra. Chán Mớ Đời 

Cô sinh viên than là vô lý, cô ta có cảm tưởng như một người vô tội được đưa lên chỗ treo cổ.


Trên khắp Trung Quốc, hàng chục nghìn sinh viên như Xiaobing đang bị đàn áp học thuật, lại gây ra sự gia tăng trong việc sử dụng AI: Nhiều sinh viên đang chuyển sang các công cụ AI để đánh lừa các bài kiểm tra nhằm phát hiện nội dung do AI tạo ra. Sợ trí tuệ nhân tạo phát hiện nên họ phải dùng trí tuệ nhân toạ để đánh lừa. Chán Mớ Đời 


Hơn một chục trường đại học bao gồm Đại học Phúc Châu, Đại học Tứ Xuyên và Đại học Giang Tô được xếp hạng cao, gần đây đã giới hạn nội dung do AI tạo ra trong các bài luận cuối kỳ ở mức từ 15% đến 40%. Luận văn tốt nghiệp là bắt buộc và nếu không vượt qua được các bài kiểm tra có thể dẫn đến việc bị đuổi học hoặc tốt nghiệp trễ. Mình không biết Trung Cộng nổi tiếng làm hàng nhái, đồ giả, bằng giả này nọ. Họ bất chấp đạo đức miễn sao là đạt được mong muốn của mình. Không biết có phải lý do đó mà nhà trường bắt đầu khám xét việc thi cử ra trường ngày nọ.


Các trường đại học lập luận rằng áp dụng các quy tắc này để ngăn chặn hành vi gian lận trong học thuật, thì sinh viên lại cho rằng các nền tảng này có lỗi và không đáng tin cậy. Ai đúng ai sai. Nhiều sinh viên chỉ sử dụng AI một cách hạn chế hoặc không sử dụng AI đã báo cáo rằng họ trượt các bài kiểm tra. Trên mạng xã hội, sinh viên đã chia sẻ sự thất vọng về việc "làm cho bài viết của mình trở nên đơn giản hơn" để tránh bị nghi ngờ, biến tác phẩm mà họ tự hào thành những câu văn vụng về, trẻ con. Khi các bản chỉnh sửa thủ công không hiệu quả, nhiều người dùng đến các công cụ hỗ trợ AI được thiết kế để viết lại văn bản và đánh lừa các hệ thống phát hiện.


Các trường đại học chủ yếu dựa vào các công cụ do Cơ sở hạ tầng tri thức quốc gia Trung Quốc (CNKI), Wanfang Data và Chongqing VIP phát triển. Các công ty công nghệ học thuật từ lâu đã bán các công cụ phát hiện đạo văn. Nhưng một số nền tảng tương tự, bao gồm Chongqing VIP và PaperPass, cũng cung cấp dịch vụ giảm thiểu AI để giúp sinh viên vượt qua các cuộc kiểm tra, tạo ra một vòng lặp lợi nhuận.


Nhớ khi xưa, làm luận án ra trường, mình viết xong phải nhờ cô bạn, Catherine, học trường Cao Đẳng Thương Mại sửa lại. Cô này cứ sửa tiếng Tây của mình khi nói còn viết thì sửa mệt thở luôn. Năm ngoái về pháp, gặp lại, cô nàng vẫn quen tính, sửa tiếng Tây khi mình nói chuyện như xưa. Vui. Tương tự khi mình gặp lại anh bạn người Hoà Lan. Quen khi xưa, làm việc tại Thuỵ Sĩ. Anh ta muốn học cách nói tiếng pháp trong khi mình muốn thực tập nói tiếng đức nên ra luật. Anh ta nói tiếng pháp với mình trong khi mình trả lời tiếng đức. Ngày nay gặp lại nhau hay viết cho nhau đều quen thói. Nhớ có lần mình và anh ta đi xe lửa từ Paris về Lausanne, trong xe lửa anh ta nói tiếng pháp trong khi mình trả lời tiếng đức nên Tây đầm xuốgn quanh chả hiểu gì cả, hai tên ngoại quốc nói tiếng khác nhau lại hiểu nhau. Chán Mớ Đời 


Sinh viên từ tám trường đại học cho rằng họ bối rối trước các chính sách "đột ngột" và cảm thấy bị áp lực phải trả tiền cho các dịch vụ AI để tốt nghiệp. Một số chuyển sang các nền tảng quảng cáo "viết lại hoàn toàn bằng con người" của sinh viên sau đại học, tốn hàng trăm nhân dân tệ (gần 100 đô la). Những người khác dựa vào các chatbot AI rẻ hơn để sửa đổi từ vựng và cú pháp. Họ nói rằng kết quả là hỗn hợp: Một số dịch vụ giúp họ vượt qua quá trình phát hiện, trong khi những dịch vụ khác lại gây ra lỗi lớn. Thay vì khuyến khích sinh viên viết hay như Lâm Ngữ Đường, đây họ khuyến khích sinh viên viết như Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen , chả đầu chả đuôi khiến nhiều người chê bai đủ thứ. Viết như nông dân, bình dân học vụ. Họ quên một điều mình là nông dân 100%. Chán Mớ Đời 


một sinh viên đại học đến từ tỉnh Phúc Kiến, đã trả khoảng 500 nhân dân tệ (70 đô la) cho một gia sư hứa sẽ chỉnh sửa thủ công. Trong khi điểm AI của cô giảm, nội dung trở nên không mạch lạc. Các thuật ngữ chính bị hiểu sai và các cụm từ bị hoán đổi bằng các từ đồng nghĩa không phù hợp.

"Rõ ràng là cô ấy đã sử dụng một công cụ AI để chỉnh sửa tác phẩm của tôi thay vì tự mình viết lại", Dede chỉ ra một lỗi: Một tham chiếu đến "ba con dao", một vật trang trí tóc truyền thống của phụ nữ Phúc Kiến, đã được đổi thành "ba lưỡi dao" - một chuỗi ký tự vô nghĩa.


Một sinh viên khác cho biết một dịch vụ hỗ trợ AI đã thay đổi từ "bán dẫn" (semiconductor) trong bài viết của cô thành "0,5 conductor", một lỗi vô nghĩa mà cô thấy buồn cười. Kiểu Võ Chí Công kêu Một Răn, Một rắc (Iran, Iraq). Có thể là gú gồ dịch.


Xiaobing đã thử mọi cách để vượt qua mà không cần sự trợ giúp của AI: chỉnh sửa lại các lập luận của bài luận, viết lại câu, hoán đổi từ. Nhưng điểm nội dung AI của cô vẫn ở mức trên 50%. Cuối cùng, cô đã phát hiện ra một mẹo, đột suất tư duy: thay dấu chấm bằng dấu phẩy. Các câu trở nên lan man, nhưng điểm của cô đã giảm hơn 20%.

"Cảm giác như bạn bị phạt vì viết quá hay", cô nói. Cô tốt nghiệp vào giữa tháng 6 với luận án mà trường của cô cho là 2% do AI tạo ra.


Việc sử dụng các công cụ phát hiện AI không đáng tin cậy đã gây ra cuộc tranh luận ở Hoa Kỳ và các nơi khác. Nhưng Trung Quốc nổi bật vì các trường đại học lớn đã áp dụng chúng nhanh chóng như thế nào, mặc dù sự nhiệt tình với AI đang gia tăng rộng rãi.


Một số giáo sư lo ngại rằng cuộc đàn áp này dạy cho sinh viên những bài học sai lầm. “Vấn đề lớn hơn là những công cụ này khiến sinh viên cảm thấy việc sử dụng AI là điều đáng xấu hổ”, một giáo sư truyền thông, yêu cầu giấu tên để tránh hậu quả về mặt chuyên môn. “Giống như cách chúng ta luôn tránh giáo dục giới tính. Khi không thể thảo luận một cách trung thực về một vấn đề nào đó, thì không thể xử lý đúng cách”. 


Một số trường đại học đang kêu gọi có lập trường ôn hòa hơn. Vào tháng 5, Đại học Nam Kinh đã ban hành thông báo thừa nhận giới hạn của máy dò AI và kêu gọi các nhà giáo dục không nên chỉ dựa vào kết quả. 

Yanzi, một chuyên gia kinh doanh, ban đầu lo sợ máy dò AI sẽ đánh cắp công trình của mình. Nhưng sau khi các bạn cùng lớp phàn nàn về kết quả dương tính giả, cô đã kiểm tra luận văn do mình tự viết thông qua CNKI. Nó đánh dấu hơn 30% là do AI tạo ra. 


Cô đã thử viết lại từng dòng một, nhưng vẫn thất bại. Khi thời hạn còn bốn ngày nữa, cô đã đầu hàng và chi 16 nhân dân tệ (2 đô la) cho một công cụ khởi nghiệp AI hứa sẽ sửa đổi văn bản để vượt qua quá trình phát hiện của AI. 


“Thật đáng sợ,” ám chỉ đến rủi ro không tốt nghiệp. Trước khi có chính sách mới, cô ấy chưa từng nghe nói rằng việc sử dụng AI trong bài tập ở trường là điều không được phép. Cô ấy nói rằng học sinh thường xuyên sử dụng AI một cách công khai. “Một số giáo viên thậm chí còn khuyến khích chúng tôi sử dụng AI để nghiên cứu,” cô ấy nói.


Dù không muốn đi nữa, con người rất lười nên khi đi học, chắc học sinh cũng như sinh viên sẽ làm bài tập ở nhà với trí tuệ nhân tạo nhưng khi đi thi, không có máy điện toán, internet thì chỉ biết cắn bút ngáp ngáp như mình khi xưa. Chán Mớ Đời 

https://flip.it/MpWBvS

Lúc đầu mình hồ hỡi mò mò học AI nhưng rồi thấy  phải Trả thêm tiền cho các ứng dụng khác nên lười học thêm. Để xem sang năm có thể các ứng dụng phát triển hơn mò tiếp để cho đầu óc về già bớt ngu, không trả nhớ về không sớm. 

https://www.cnet.com/deals/early-fourth-of-july-under-25-2025-07-02/


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Nhịn ăn giảm 125 ký

 


Đọc tài liệu về nhịn ăn vô thất thì họ có nói đến một ông thần người tô cách lan, đã nhịn đói trên 1 năm trời để giảm cân. Họ kể như sau:

Năm 1965, một thanh niên người Scotland tên là Angus Barbieri đến bệnh viện Đại học Dundee với một yêu cầu khá đặc biệt: "Tôi muốn ngừng ăn hoàn toàn". Vào thời điểm đó, Angus nặng 207 kg (456 pound) và không quan tâm đến chế độ ăn kiêng truyền thống hay hạn chế calo như ngày nay. Chắc ông ta muốn để dành tiền để cưới vợ thay vì ăn. 


Ông thần muốn loại bỏ hoàn toàn thức ăn khỏi cuộc sống của mình. Điều thoạt đầu nghe có vẻ điên rồ, nhưng các bác sĩ chấp thuận, và đã trở thành một trong những thí nghiệm nhịn ăn đáng chú ý và được theo dõi cẩn thận nhất trong lịch sử y học.

Ông Angus trước khi nhịn ăn và sau đó

Dưới sự giám sát y tế nghiêm ngặt, Angus bắt đầu nhịn ăn, ban đầu chỉ dự định kéo dài vài ngày. Anh ta chỉ uống nước, trà, cà phê đen và một lượng nhỏ vitamin và chất điện giải. Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra là anh ta không cảm thấy đói. Cơ thể anh ta đốt cháy hiệu quả lượng mỡ dự trữ và anh ta giảm cân đều đặn mà không có biến chứng lớn nào. 

Cứ 40 đến 50 ngày thì đi cầu một lần. 

Tuần này qua tuần khác, tháng này qua tháng khác, Angus vẫn tiếp tục nhịn ăn, khiến các bác sĩ kinh ngạc về khả năng phục hồi của anh ta. "Tôi đã quên mất cảm giác đói là như thế nào", anh nói vào một thời điểm nào đó. Vụ này thì mình có trải nghiệm là không cảm thấy đói. Lý do là khi cơ thể tiêu thụ hết chất đường thì đánh tín hiệu cần chất đường thì chúng ta cảm thấy đói. Thấy chóng mặt này nọ. Nhưng khi cơ thể bắt đầu vượt qua giai đoạn này bắt đầu lấy mỡ thừa ở bụng để đốt thì không còn cảm thấy đói nữa. 


Theo bác sĩ Jason Fung, ở Toronto, giải thích trong cuốn sách của ông ta “Obesity Code”, là khi chúng ta ăn, các chất dinh dưỡng nhất là tinh bột sẽ tạo ra đường trong cơ thể để giúp cơ  thể hoạt động. Khi ngưng ăn thì cơ thể sẽ tìm các túi mỡ ở bụng hay trong cơ thể để đốt, tạo năng lượng cho cơ thể hoạt động. Do đó ông người tô cách lan, béo phì, nên khi ngưng ăn thì cơ thể ông ta tự động bòn rút các chất mỡ dư thừa để đốt do đó ông ta không cảm thấy đói. Và khi đốt mỡ bụng thì giảm cân. Mình nhớ ăn ngày một bữa thì từ từ mất cái bụng khiến quần bận nay rộng. 


Sau 382 ngày không ăn một miếng nào, ông thần Angus (tên khiến mình buồn cười vì ở Mỹ có chuỗi nhà hàng chuyên bán thịt bò Angus)đã kết thúc đợt nhịn ăn của mình vào tháng 7 năm 1966 bằng một bữa ăn khiêm tốn: một quả trứng luộc, một lát bánh mì và một ít bơ. Đến thời điểm đó, anh ta đã giảm được 125 kg, xuống còn 82 kg (180 pound). Thậm chí còn đáng kinh hơn, anh không bao giờ tăng cân trở lại và sống phần đời còn lại mà không gặp vấn đề sức khỏe nghiêm trọng nào. Chiến công của anh vẫn là đợt nhịn ăn dài nhất được ghi nhận trong lịch sử y học. Tuy nhiên, các bác sĩ cảnh cáo mạnh mẽ rằng không nên lặp lại đợt nhịn ăn cực độ như vậy mà không có sự giám sát của chuyên gia, vì nó tiềm ẩn những rủi ro đáng kể. Tuy nhiên, hành trình của Angus Barbieri vẫn là một câu chuyện về kỷ luật, sự chuyển đổi và là một trong những trường hợp y khoa kỳ lạ nhất từng được ghi nhận.


Mình nhịn ăn được 12 ngày, sau đó mụ vợ cấm, bảo ngưng. Sau này đọc sách báo thêm thì họ khuyên nên uống thêm điện giải (electrolites). Vụ này mình bắt đầu hiểu khi leo núi, thấy cơ thể mất nước và khoáng chất trong người nên cần bồi đường thêm nếu không thì oải lắm.

Chết sớm độ 51 tuổi

Sáng mình đi tập hay pha muối biển với nước ấm để uống, khi cơ thể ra mồ hôi, chúng ta cần điện giải và muối có nhiều khoáng chất. Buồn đời thì thêm chút mật ong nguyên chất. Và ăn chà là. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Thuốc giảm đau Hay thuốc độc

Nhớ có lần đi leo núi với chị bạn bác sĩ, sáng nào chị ta cũng phát cho mọi người vài viên thuốc giảm đau như Tylenol,  khiến mình thất kinh. Mình quen nên không đau nhức mỏi chân nên không cần, còn mấy người bạn khác thì không quen nên họ dùng. Mình nghĩ chắc mấy loại thuốc này không hại cho sức khoẻ, giúp người Mỹ giảm bị viêm.


Vấn đề là các loại thuốc này theo thống kê, khiến trên 56,000 người Mỹ vào phòng cấp cứu mỗi năm. Và có độ 16,000 người Mỹ qua đời vì sử dụng các loại thuốc này, họ gọi NSAID (Non-Steroidal Anti-Inflammatory Drugs.) các loại thuốc này giúp giảm đau, viêm và bị sốt. Các loại thuốc này gồm : Aspirin, Ibuprofen, Naproxen, Ketoprofen, and Celecoxib. Các loại thuốc này thường được dùng để trị liệu phong thấp, cơ bắp mệt mỏi hay khi phụ nữ có kinh nguyệt. Vấn đề là các loại thuốc này có hệ ứng phụ khá mệt.



Bác sĩ khuyên là nếu chúng ta bị đau nhức mãn tính, nên tìm hiểu nguyên nhân thay vì dùng thuốc để làm giảm bớt đau. Lý do là các cơn đau mãn tính là mõ vàng cho kỹ nghệ dược khoa. Thường khi chúng ta bị bệnh đau nhức, bác sĩ thường không nói rõ hay tìm rõ nguyên nhân, mà khuyên chúng ta uống thuốc. Rồi khi không hiệu nghiệm thì họ chích, hay giải phẫu rồi thêm thuốc viên giảm đau.


Có người anh họ bác sĩ kể là bệnh nhân đến xin thuốc giảm đau nên khi thuốc không còn hiệu nghiệm thì phải kê toa khác. Nếu không cho thì họ tìm bác sĩ khác. Vấn nạn ngày nay tại Hoa Kỳ là  uống thuốc giảm đau rất nhiều. Từ đó đưa đến nghiện sì ke và ma túy. 



Mỗi giai đoạn khiến người bệnh đào sâu vào trong hệ thống y dược được thiết kế để kiếm lợi nhuận trên sự đau đớn , nhức mỏi của bệnh nhân. Biến người bệnh bơi lội trong cái võng thiên la, không bao giờ thoát. Vì một người khỏi bệnh là bác sĩ mất đi một khách hàng. Mình nghe kể có người về hair tốn độ $600 để mua thuốc giảm đau.  Ai tò mò thì đọc nghiên cứu y khoa trên trang midwesterndoctor.com để thêm chi tiết. Mình chỉ tóm lược sơ sơ.


Thử xét về các giải phẫu về xương sống, loại giải phẫu này rất được các bác sĩ khuyên hay khuyến khích bệnh nhân. Vấn đề là ít hiệu nghiệm. Mình nhớ có dạo một ông Mỹ tập ở Đông Phương Hội rất chăm chỉ suốt mấy năm trời. Một hôm ông ta xin phép Khoa nghỉ sáu tháng để đi mổ cái xương sống. Hỏi lý do nói là ông ta làm việc nặng ở hãng, bê cái thùng nặng, vô ý, mất thế nên nghe cái rụp. Khớp xương sống bị trật, lâu ngày bị cứng nên bác sĩ kêu mỗ.


Khoa kêu ông ta nằm xuống, lấy dầu nóng, xoa chỗ xương sống rồi dùng nội lực để ấn các đốt xương bị trật lại cho ngay thẳng. Hết đau, nên huỷ cuộc giải phẫu khiến bác sĩ ngẫn ngơ. 16 năm trước, có anh Quốc, từ bên Na Uy, sang chơi Hoa Kỳ chơi, có ghé lại Đông Phương Hội và hướng dẫn mọi người tập môn Trật Đả. Do ông ngoại anh ta, người thành lập bệnh viện Sùng Chính ở Chợ Lớn truyền lại. Mình không có duyên theo học môn này vì không biết anh ta hướng dẫn. Chỉ gặp ngày cuối. Sau này thấy Khoa hay chữa bệnh cho thiên hạ đến Đông Phương Hội nên có quan sát và đọc cuốn sách. Chỉ dám làm cho vợ con. Ngày xưa, ở Đà Lạt gần rạp Ngọc Hiệp có một ông thầy mằng. Ai gãy chân, trật chân, trật xương sống là đến ông ta chẩn lại.


Mình có gặp anh Quốc vài lần và cũng hay liên lạc xin toa thuốc Bắc để ngâm rượu uống hay xoa bóp chân tay. Dạo mình bị gãy chân khi leo núi. Phải xoa rượu thuốc mỗi ngày. Hy vọng có dịp du lịch Na Uy để thăm anh ta. Lý do Đông Phương Hội gặp được anh Quốc là có một thành viên của hội bị trật xương sống vì bê nặng cái thùng chi đó. Anh ta đau nhức, nằm ngủ không được , phải ngồi quỳ Dưới đất  để ngủ vì đau suốt mấy năm liền. Bác sĩ kêu mỗ nhưng anh ta nghĩ là nếu mỗ thì  công lao tập võ trên 30 năm sẽ bị phế võ công như truyện kiếm hiệp vì chắc chắn không bình thường lại như xưa. Anh ta viết trên diễn đàn võ thuật về cái lưng của anh ta. Tình cờ anh Quốc đọc được và liên lạc, kêu anh ta rảnh qua Na Uy hè một tháng để anh ta chữa cho. Anh chàng đau lưng hẹn hè nghỉ làm bay qua Na Uy ở nhà anh Quốc để anh ta chữa. Ban ngày anh Quốc đi làm cũng nghề chỉnh xương ở xứ này, tối về chữa cho anh bị trật lưng. Mấy tuần sau lành lại hoàn toàn nên trả lễ, mời vợ chồng anh Quốc sang chơi nên Đông Phương Hội mới có duyên gặp anh Quốc.


Có anh bạn đánh cù, loay hoay sao bị trật xương sống, bác sĩ chỉnh xương chữa hoài không hết, ai mách bò lại Đông Phương Hội, Khoa chữa hai lần là hết. Kêu thuốc tiên. 


Trở lại vụ nghiên cứu của nhóm bác sĩ Mỹ thì 40% người bệnh được mỗ thì trải nghiêm hiện tượng mà họ gọi “failed Back Surgery Syndrome”. Chỉ có 60% thành công. Tại sao họ tiếp tục giải phẫu? Tiền. Mỗi giải phẫu mang lại cho nhà thương trung bình $100,000. Có nhiều bác sĩ có nhiều phòng giải phẫu cùng một lúc để mỗ bệnh nhân. Sự đau nhức của bệnh nhân là nền làm ăn của họ.


Những sự việc như cơ bắp rút, các khớp xương không, lưng gù,… khi xưa mình bị lưng gù nhưng từ khi tập nội công Hồng Gia thì kéo cái xương sống thẳng lại. Bác sĩ đa số không xem xét căn gốc của sự đau nhức, mà cho thuốc uống. có như vậy cứ 3 tháng phải trở lại để được thêm toa thước.



Sự đau nhức thường bị gây bởi những điều mà bác sĩ không tìm hiểu trước khi kêu bệnh nhân lên bàn mỗ. Điển hình ông Mỹ tập ở Đông Phương Hội. Cái khớp xuông bị trật thì chỉ việc đẫy vào lại. Nhưng kêu mỗ nhưng không biết mỗ cái gì. Ông ta có viết một bài gửi cho bạn bè đọc và trên mạng xã hội.


NSAID như ibuprofen được tiếp thị như vô hại, không có hệ ứng phụ. Có thể mua bất cứ ở đâu nhưng trên thực tế thì được xem là một trong những dược phẩm nguy hiểm nhất Hoa Kỳ. NSAID có thể giúp giảm đau tạm thời do đó khiến người bị đau có thể lạm dụng, và là nguyên nhân khiến bệnh nhân được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện.


Các loại thuốc này có thể gia tăng đột quỵ, làm hỏng thận, làm máu chảy rỉ. Họ cho biết hàng năm trung bình có 16,000 người Mỹ qua đời vì bị chảy máu trong ruột.


Acetaminophen (Tylenol) là một thuốc giảm đau tương tự như NSAID, cũng được xem là an toàn để uống không gây khó khăn cho bao tử của chúng ta nhưng lại phá hại lá thận. Theo nghiên cứu thống kê thì loại thuốc này đã đưa trên 50,000 người Mỹ vào phòng cấp cứu, giúp trên 500 người Mỹ qua đời sớm hơn dự định. Đi chơi, mụ vợ bị bệnh nên cứ kêu mình và anh hướng dẫn viên đi mua Tylenol, nhưng dược sĩ kêu xứ này cấm Tylenol, chỉ đưa loại  tương tự. Loại thuốc này kiểm soát các cơn sốt, cách cơ thể của chúng ta phòng chống một các tự nhiên sự nhiễm trùng. Khi cơ thể bị nhiễm trùng thì hay bị sốt để chống lại nay uống thuốc để ngưng khiến Có thể làm nhiễm trùng lâu hơn. Khi con nít được chích ngừa, mà người ta cho uống Tylenol sẽ đưa đến các hiện tượng hậu chích người của con nít.


Gabapentin được chấp thuận đầu tiên để chữa bệnh động kinh nhưng vì ít bệnh nhân về bệnh này nên công ty Pfizer lobby để được dùng cho các bệnh khác dù chưa có nghiên cứu. Nên nhớ trong vụ covid, chúng ta bị bắt chích thuốc của Pfizer, nay họ khám phá ra tá lả. Thậm chí liên bang phạt Pfizer 1 tỷ đô la vì tiếp thị vô lối gabapentin. Tuy ít độc hại hơn các NSAID, nhưng vẫn có hệ ứng phụ như bị tê, chóng mặt, không nhìn rõ và khó thở.


Corticosteroids: lúc đầu họ kêu là thuốc nhiệm màu nhưng prednisone và hydrocortisone có hệ ứng phụ. Làm tiêu tan collagen, xương và dây chằng khiến người sử dùng mất độ 15% xương cứng hàng năm. Có thể đưa đến xương bị gãy, khớp xương bị lộn xộn,… hệ ứng phụ như mập lên cân, đột quỵ, tiểu đường, mất ngủ,.. nhưng vẫn được tiếp thị là thuốc nhiệm màu. Và khi thuốc không  giải quyết vấn nạn thì bác sĩ kêu lên bàn mỗ.


Vậy dùng thuốc gì khi đau, họ kêu DMSO (Dimethylsulfoxide) rất thiên nhiên, rẻ và có nhiều kết quả khả quan hơn. Những các công ty dược phẩm không thể làm patent, và có thể khiến các thuốc của họ bị ế nên tìm cách dìm hàng này.

Họ cho biết Hàng ngàn người Mỹ dùng DMSO giúp họ khỏi bệnh đau nhức.


 Họ cũng cho biết là DMSO không chữa hết cho mọi người, nhưng là thuốc giúp một số đông khỏi bệnh. Khác với NSAID hay steroid, không phá huỷ nội tạng khi sử dụng.


Sự thật ngành y tế Hoa Kỳ ngày nay được thiết kế để nuôi bệnh nhân suốt đời, không phải để chữa bệnh lành vì một một bệnh nhân hết bệnh là mất một khách hàng. Cuộc khủng hoảng về Opioid mà mình có kể rồi. Công ty bán loại thuốc này bị kiện và phải trả mấy tỷ đô la nhưng họ vẫn làm tiền nhiều hơn. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn