Hiển thị các bài đăng có nhãn y tế. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn y tế. Hiển thị tất cả bài đăng

Làm sao làm hết mỡ bụng

 


Có mấy người hỏi mình làm sao giảm mỡ bụng. Mình nói ăn ít lại kiểu vô thất gián đoạn (Intermittent fasting) mà mình đã có kể. Nhưng họ lại rên không xuống nên mình hỏi họ ăn lúc mấy giờ và ngưng lúc nào khiến mình chới với. Vì làm sai hết. Chán Mớ Đời 


Mình có kể vụ này, ai buồn đời thì tìm trên bờ lốc. Mình nhắc lại cách giải thích của bác sĩ Jason Fung, Gia-nã-đại. Phương pháp của ông ta là nhịn đói, rẻ vì không phải trả tiền, miễn phí, trị bá bệnh. Sau khi ăn xong thì cơ thể tạo ra đường, để giúp cơ thể hoạt động, số lượng đường dư sẽ được cơ thể biến thành mỡ, thường nằm ở bụng. Cơ thể cần năng lượng để hoạt động. Khi ăn các loại tinh bột, trái cây, uống nước ngọt, tạo ra đường, đường được xem là xăng để chạy. Khi hết xăng thì chúng ta đói bụng, nếu không đổ xăng thì cơ thể tự động rút mỡ trong cơ thể để đốt làm năng lượng. Do đó muốn giảm cân nhất là mỡ ở bụng thì chúng ta ráng không ăn tinh bột và đường, để cơ thể rút mỡ ở bụng để đốt. Mình xuống 20 cân của cái bụng trong vòng 1 năm theo chế độ vô thất gián đoạn và OMAD.


Điểm lạ là cuốn sách của một bác sĩ người Nhật nói về ăn ngày một bữa, không được dịch ra tại Hoa Kỳ, chỉ có Đức quốc là có dịch ra. Mình nhờ một anh bạn ở Việt Nam mua bản dịch ở Việt Nam gửi sang. Tại sao họ không dịch ra anh ngữ? Lý do là các công ty thực phẩm can thiệp. Nếu ai cũng ăn ít lại hay ngày một bữa thì họ sẽ không làm tiền. Nhiệm vụ của họ là tọng cho người Mỹ ăn ngày chưa đủ tranh thủ ăn đêm. Thanh niên thanh nữ Hoa Kỳ chỉ có 25% đạt tiêu chuẩn sức khoẻ để vào quân đội.


Các nghiên cứu khoa học cho thấy không phải những gì chúng ta ăn là quan trọng mà là thời điểm ăn trong ngày. Cơ thể của chúng ta không được cấu tạo để ăn 24/7 như người Mỹ. Hồi mới đầu sang Mỹ, mình rất ngạc nhiên là tiệm ăn mở ban đêm, khác với Âu châu. Ở New York, các tiệm bán Pizza, người Mỹ cứ gọi điện thoại vào lúc nữa đêm khi thấy bụng đói, độ 30 phút sau, có tiếng gõ cửa, và pizza nóng hổi được mang vào nhà. Ai nấy vui vẻ, ăn pizza nóng hổi, xịt thêm ớt bột, sang thì mua thêm mấy cánh gà. Mình làm việc đến 11 giờ đêm nên kêu thức ăn mang vào hãng để chủ đúng hơn là khách hàng trả tiền nên để dành tiền ăn rất nhiều. Được cái là vài tháng sau mập như heo.


Viện Salk, La Jolla, California, đã thực hiện một nghiên cứu quan trọng được công bố vào ngày 2 tháng 12 năm 2014 trên tạp chí Cell Metabolism (DOI: 10.1016/j.cmet.2014.11.001), cho mấy con chuột bạch ăn chất dinh dưỡng có rất nhiều chất béo vào những thời điểm khác nhau. Nghiên cứu giúp họ khám phá ra các con chuột muốn ăn lúc nào thì ăn đều đưa đến kết quả; bị bệnh béo phì. Trong khi các con chuột ăn cùng lượng calories trong khoảng thời gian 8 tiếng nhất định trong ngày thì khỏe mạnh. Không béo phì.


Người ta cho thấy qua nghiên cứu:

1/ Hạn chế thời gian ăn, Time Restricted-Feeding (TRF): Chuột chỉ được ăn trong khoảng thời gian 8-12 giờ mỗi ngày, tăng cân ít hơn, có nguy cơ béo phì, tiểu đường, cholesterol cao, thấp hơn so với chuột được ăn tự do cả ngày, dù lượng calo tiêu thụ tương đương.


2/ Lợi ích sức khỏe: Chuột theo TRF cải thiện độ nhạy insulin, giảm mỡ gan, và đồng bộ nhịp sinh học tốt hơn. Chuột béo phì chuyển sang khung giờ ăn 9 giờ giảm 5% trọng lượng cơ thể nhanh chóng và duy trì cân nặng khỏe mạnh hơn trong 38 tuần.

3/ Cơ chế: TRF điều chỉnh thời gian ăn theo đồng hồ sinh học, tối ưu hóa  gen cho trao đổi chất và giảm tích trữ mỡ.


Nghiên cứu của Viện Salk cho thấy thời điểm ăn quan trọng không kém loại thức ăn ở chuột. Mặc dù chuột (hoạt động về đêm) khác con người (hoạt động ban ngày), TRF có thể giúp cho các chiến lược dinh dưỡng ở con người, đặc biệt để kiểm soát béo phì hoặc hội chứng chuyển hóa.


Cho thấy thời điểm ăn cơm trong ngày rất quan trọng. Lá gan thay đổi tuỳ theo những gì chúng ta ăn. Hệ vi sinh đường ruột cũng thay đổi tuỳ theo thời khoá biểu ăn uống. Nghiên cứu cho thấy thời gian ăn uống rất quan trọng. Khoảng thời gian 8 tiếng đồng hồ giúp lá gan làm việc tốt hơn. Giúp cơ thể có thời gian để tái sinh khi ngưng ăn.


Họ khuyên là không nên ăn trong vòng 60 phút khi thức giấc vào buổi sáng. Lý do là khi ăn sẽ khiến công việc tái tạo cơ thể bị gián đoạn. Nhất là hiện tượng bình minh, lượng đường tự động lên cao dù chưa ăn uống gì cả giúp cơ thể hoạt động khi thức giấc. Do đó ăn sáng sớm sẽ khiến đường tăng vọt và lâu dài sẽ bị tháo đường. Tương tự không nên ăn 2-3 tiếng đồng hồ trước khi đi ngủ. 


Lâu lâu có thân hữu mời đến nhà ăn tối. Thường mình ăn rất ít và đồ nhẹ vì đi ngủ sớm. Tránh ăn nhiều 2-3 tiếng trước khi đi ngủ. Một chút đường trước khi đi ngủ cũng làm gián đoạn các gene sinh học vì cơ thể có thể làm tiêu hoá thức ăn hay trùng tu cơ thể nhưng không thể làm hai việc cùng một lúc. Thường thì ngày hôm sau mình nhịn ăn luôn cả ngày để bù lại ăn trễ.


Họ cho rằng chỉ ăn trong vòng 8 tiếng đồng hồ vì mình mất 8 tiếng để ngủ, chỉ còn 8 tiếng kia để làm việc. Tốt nhất là khởi đầu ăn từ 10-12 giờ và chấm dứt ăn tối khoảng 6-8 giờ tối.


Vấn đề là nghiên cứu của viện Salk, theo dõi hàng ngàn người ăn uống. Ai cũng nghĩ họ ăn trong vòng 8 tiếng đồng hồ. Trên thực tế đa số ăn uống từ 10-12 tiếng mỗi ngày. Vì những món ăn nhẹ snack hay uống thay đổi quá trình dinh dưỡng của họ. Lý do là sau ăn tối, thường người ta uống thêm chút rượu, hay buổi sáng ly cà phê với chút sữa khi mới thức dậy. Lý do là uống cà phê với cream, được xem như đã ăn. Thức giấc, uống cà phê ngay là xem như đã ăn rồi. Cà phê trên nguyên tắc là không tốt cho cơ thể nhưng các công ty dược phẩm và thực phẩm quá mạnh nên không ai dám nói đến những nguy hại gây cho cơ thể. Phải kiếm sách ngoài luồng để đọc.


Khi bụng đói ngoài thời gian ăn uống, làm một ly nước pha chút muối biển. Thường là các neuron cần sodium. Thường các cảm giác đói là khi chúng ta cần electrolytes, chớ không phải thức ăn. Mình nhớ có lần mình nhịn đói 12 ngày thì đến ngày 11 bổng nhiên đầu óc mình thấy sáng suốt, cảm thấy thông minh vô cùng. Khi đói uống nước ấm pha chút muối. Leo núi hay làm vườn mình hay uống nước với muối. Do đó mới hiểu người tù cải tạo rất nhớ dai, bài thơ, bài hát làm trong tù đều nhớ. Lý do là đói giúp tái tạo các neuron trong não bộ. Họ khám phá ra vụ này một cách tình cờ bên Liên Xô. Có một bệnh viện điên, có người tù không chịu ăn, ý tá kệ xác mày, chết chôn. Nhưng sau 1 tuần lễ họ khám phá ra bệnh nhân có đầu óc sáng suốt lại khiến quân đội Liên Xô phải bay xuống để đọc và tiếp tục nghiên cứu. Nay thì khắp thế giới đều công nhận.


Khi theo chế độ dinh dưỡng vô thất gián đoạn, sẽ giúp các tế bào tự chữa, tái sinh theo quá trình autophagy mà giáo sư người Nhật quên tên, đoạt giải Nobel khi ông ta tìm ra điều này. Đúng hơn là chứng minh vì ý tưởng này [hát sinh từ năm 1963. Cơ thể rất tốt, tự chữa lành, không cần thuốc. Chỉ cần thời gian ngưng ăn sẽ giúp cơ thể có thời gian để tự chữa lành. Các tế bào được tái sinh. Tốt nhất là ăn một ngày một bữa, người Mỹ gọi là One Meal A Day (OMAD). Ăn đầy đủ nhưng chỉ ăn một buổi thôi, đừng uống cà phê sau khi ăn cơm, hay kẹo bánh gì cả. Có hai tên Mỹ quen, nghe mình áp dụng OMAD, sau 6 tháng họ xuống đến 60 cân, nay thấy khỏe mạnh lại.

Quá trình Autophagy, tái tạo các tế bào 

Ngoài ra, nên tập thể dục, đi bộ sau bữa ăn để giúp làm tan biến nhanh Glucose sau bữa ăn. Mình nói cho vui chớ ít ai làm lắm. Ai cũng muốn khoẻ mạnh nhưng không chịu tập thể dục, nhịn ăn. Đi làm, chủ kêu tăng ca là bỏ hết mọi việc để đi làm đóng thuế nhưng kêu đi tập ở Đông Phương Hội, thì ai nấy rên dậy không nổi nhưng tăng ca thì dậy nổi. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

License to kill


Lâu rồi mình có xem phim “License to kill” của điệp viên James Bond. Không ngờ sáng nay mình phải thi lấy được “license to kill”, chỉ khác với James Bond, thay vì có bằng giết điệp viên, mình đậu bằng giết chuột, sóc, và chuột nhủi…. Nay thiên hạ có thể kêu mình là “tay sát thử”. Chán Mớ Đời 

Số là trong vườn mình có sóc hoang và chuột nhủi nên bị chúng cắn phá, tới mùa bơ thì chúng ăn bơ. Vấn đề là sóc Mỹ nên chúng ăn rất phí phạm, cắn chút xíu rồi bỏ, ăn trái khác nên trái hư cũng nhiều. Muốn diệt thì phải mua thuốc chuột để diệt trừ. Vấn đề mua thuốc chuột ở Home Depot,…thì chả ăn nhằm gì cả. Vì toàn là thuốc ngừa thai cho sóc thôi. Dân tình nhất là giới chức của hệ thống quan liêu và trí thức Cali rất yêu mến súc vật nên không cho diệt, sợ chúng tuyệt giống, chỉ cho bán thuốc ngừa thai nên mua loại thuốc này giúp chúng mập mạp thêm và ăn bơ nhiều hơn. Không biết có chương trình nào giúp chúng chuyển đổi giới tính không cần hỏi chủ vườn.


Muốn mua thuốc diệt chuột thật sự để diệt chuột thì phải có bằng “license to kill”. Xem như bằng giết chuột. Về Việt Nam, thiên hạ hỏi sang Mỹ lấy được bằng gì, nói lấy bằng giết chuột. Kinh.


Ở Cali nếu thấy cái bảng này thì các bác không nên đi vào vì theo luật sau khi xịt thuốc sâu thì họ phải để tấm bảng này tùy theo thời gian từ 48 tiếng đến 30 ngày hay hơn. Muốn vào thì phải bận đồ bảo hộ nếu không thì thuốc xịt sâu sẽ bám vào da thịt và xâm nhập vào cơ thể là ngọng vì cường độ LD50 là trung bình. (Letal Dose 50mg)

Muốn có bằng này thì phải học và thi. Vấn đề là học đủ thứ trò như sử dụng máy móc xịt thuốc trừ sâu, nấm sâu, mấy con sâu ra sao, loại nào được diệt con nào là bị ở tù, bị phạt đủ trò. Ngoài ra còn học cứu cấp khi ai bị ảnh hưởng thuốc trừ sâu này nọ. Phải học như thầy địa lý Tả Ao, phải điều nghiên địa lý, làm sao để nước mưa hay nước tưới không kéo thuốc trừ sâu xuống các con suối hay hồ này nọ. 

Tại sao họ không chỉ hỏi cách mua thuốc chuột rồi bỏ ở đâu để dụ chuột sóc bò ra ăn rồi lăn đùng ra chết. Đây xịt thuốc sâu bằng máy bay ra sao, bằng xe máy cày, bằng bình thuốc sâu, cao bao nhiêu, áp suất bú xua la mua. Mình đâu có mơ mua máy bay bà già để xịt thuốc sâu đâu. Phải tính cách phi trường ít nhất 1.4 dậm. Cách xây nhà cứu hộ để sau khi trữ thuốc sâu hay khi xịt thuốc sâu lại cởi bỏ áo quần mũ nón cứu hộ , giặt ra sao đủ trò. 

Rồi đến đo gió, đất cát hay đất sét phải sử dụng loại gì để nước tưới cũng như mưa không cuốn trôi làm ô nhiễm môi trường đủ thứ. Thêm vụ quan trọng nhất là tránh gây sát ong vì ong bị chết rất nhiều vì nông dân Mỹ xịt thuốc sâu khắp nơi. Mấy cây chanh, nho này nọ, họ xịt tá lả, phun thuốc sâu lên trời vì cây cao, ong chim gì chết ngắc.

Mình muốn kiếm tài liệu để học, họ cho cuốn xuất bản tại Cali nhưng mất 5, 6 ngày qua bưu điện mới đến mà mình cần ngay để học vì đi thi trong vòng 6 ngày nên đành lên mạng kiếm tài liệu học. Thấy ở tiểu bang Ohio có ông Mỹ nào tải lên YouTube để học nên mình theo học. Đi thi hồ hởi lắm. Rớt! Thiếu 6 điểm. Lý do là luật ở Ohio, ít dân nên luật lệ dựa theo liên bang nên khi có chuyện thì liên lạc với EPA. Còn Cali thì dân đông, có thêm luật của Cali bổ túc do quốc hội thành lập. Muốn liên lạc thì mỗi quận có một văn phòng nên khi thi, họ hỏi mình trả lời liên lạc EPA trong khi luật Cali thì hỏi văn phòng canh nông của Quận. Thế là rớt. Chán Mớ Đời 


Họ kêu mình thì bằng tiếng Tây Ban Nha cho tiện. Mình phải đọc theo tiếng Tây Ban Nha để lỡ thợ có đến làm thì biết cách nói cho họ hiểu. Vì có bằng mình phải huấn luyện hay chỉ họ cách áp dụng cho đúng. Nghĩ cũng tội họ bỏ quê hương đi làm kiếm tiền nuôi vợ con bố mẹ ở quê nhà. Đâu biết gì tiếng anh tiếng u, lỡ hít thuốc diệt trùng rồi về sau bị ung thư như ông nào xịt thuốc diệt cỏ roundup bao nhiêu năm bị ung thư. Trong vườn chỉ có hai cha con nên cũng cẩn thận để huấn luyện cho thằng con phải cẩn thận ra sao. Lâu lâu cần thì kêu thợ đến làm 1, 2 ngày nhưng mình phải giám sát họ để làm cho đúng.


Đành mua cuốn sách về nhưng vì cần gấp nên mình mua loại PDF thì rất khó tìm câu hỏi vì dùng trên iPad nên kẹt không chuyển qua máy điện toán được. Bà rá sáng nay đậu sau 78 phút làm thay vì 120 phút. Mừng quá mua thuốc chuột ngay. Ai ngờ về già 70 tuổi mà còn đi thi lấy bằng. Chán Mớ Đời 

Đây là loại bẩy sóc. Chúng chạy vào rồi kẹt cứng không chạy ra. Giết chúng bằng cách nhận chìm xuống nước hay để ngoài nắng chúng chết khát, mất mấy ngày rất tội nghiệp. Trong vườn thì mấy con coyote, bò lại cắn phá để ăn chúng nên hay bị hư.

Bên Âu châu mình chỉ có một cái bằng kiến trúc sư, sang Hoa Kỳ có đủ thứ bằng tính ra có đâu 12 cái bằng rồi bỏ hết vì chả làm ra tiền. Tưởng đi làm nông dân là khoẻ đời nay phải đi thi lấy bằng diệt chuột. Họ có bán cái bẩy, có lần bắt có 4, 5 con ở trong chuồng. Nhưng phải để cho chúng chết khát hay coyote tới bắt ăn hết. Hay khi ông Mỹ nuôi ong vào vườn thì nhờ ông ta đem trấn nước chúng cho chết.


Đồng chí gái rên là mấy con sóc trong vùng, chạy vào vườn, ăn mấy bông trái gì của mụ vợ. Mình đem về một cái bẩy. 4 con chui vào, mụ vợ kêu tội nghiệp chúng. Nên mình chở đến công viên gần vườn, tính để thả. Buồn đời thằng con ngồi bên cạnh, cũng tâm tốt như mẹ nó, thương sóc, đọc luật lệ, kêu không được thả sóc cách khu vực chúng sống quá 2 dậm. Thế là ngọng, phải chở về thả gần nhà. Mụ vợ đi mua thuốc họ bán toàn là thuốc ngừa thai sóc nên chả chết con nào, mà giúp chúng mập ú thêm, cắn phá càng dữ tợn. Chán Mớ Đời 

Loại này lấy ống nước 3 inch đường kính, cắt làm 3 ghép lại thành chữ T rồi bỏ thuốc diệt sóc vào. Sóc bò vào ăn rồi chui về hang lăn ra chết. Làm kiểu này để tránh chim bay xuống ăn rồi lăn đùng ra và để thuốc không bị nắng làm khôi hư hại.


Vấn đề là thuốc diệt chuột mà mình muốn mua thì ở các tiểu bang khác, đều bán cho công chúng, chả cần phải thi lấy bằng hay giấy phép gì cả. Gặp mấy ông chủ vườn bơ khác, họ nói họ phải chạy qua tiểu bang Arizona để mua hay chạy qua Mễ mua mệt thở. Chán Mớ Đời 


Đó là sự tiêu cực nhưng mất mấy ngày học thi, mình cũng học được vài điểm quan trọng về sự độc hại của thuốc sát trùng. Phải cẩn thận khi sử dụng phân bón này nọ dù không độc hại lắm. Theo chất độc sát trùng thường là xâm nhập vào người qua làn da. Rồi đến mũi và mắt nhưng quan trọng nhất là qua làn da. Nghĩ lại là đúng vì thuốc diệt trùng sẽ bám vào làn da do đó phải bận áo dài tay, quần dài mang giày che kín thân thể. 


Lâu lâu người mướn nhà kêu có  chuột phá quấy họ. Mình mua thuốc ngừa thai cho chuột thì chúng vẫn quấy phá nên phải thuê công ty diệt chuột đến tốn khẩm vì họ lấy cả năm độ 2,000 đô. Nay với cái bằng này mình có thể mua thuốc diệt chuột đỡ phần này. Mình nhờ anh bạn bên Arizona mua dùm, rồi gửi xe đò Hoàng qua, mình đi lấy. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Mật ong có thể chữa dị ứng không?

Hôm kia, có ông Mễ làm nghề thay cửa sổ gọi điện thoại kêu mình có mật ong không. Mình nói còn vài hũ do nhiều người nhờ mình mua dùm nhưng chưa đến lấy. Muốn thì mình đưa cho. Tại vì mình đã trả tiền cho người nuôi ong rồi còn mấy người kia cứ nói nhưng chả thấy họ đến nhà. Ai đưa tiền trước thì lấy trước. Dạo này mình để mật ong ở vườn vì có người nhờ mụ vợ mua mật ong dùm rồi quên trả tiền. Mà giá mật ong lên như điên. Vì ong chết nhiều quá. Ông ta nói để cho ông ta hũ lớn. Mấy năm nay, cứ tới mùa này là ông ta nhờ mình mua dùm mật ong chính gốc từ ông Mỹ nuôi ong trong vườn mình. Hồi chiều, ông ta gọi sẽ đến lấy mật ong và luôn tiện hai thùng bơ vì ông ta có bán lẻ cho khách hàng trong khu vực ông ta ở.

Đứng nói chuyện thì ông ta cho biết là từ ngày dùng mật ong nguyên chất của ông Mỹ nuôi ong ở vườn mình thì hết bị dị ứng hành mỗi ngày. Ông này to như con trâu mà kêu bị dị ứng khiến mình thất kinh. Trước đây, mùa Xuân về, hoa ra chào mừng ánh nắng khiến ông ta khó ngủ lắm, nước mắt chảy ròng ròng như bị vợ la. Phải chích mấy mũi thuốc trị dị ứng mỗi tuần. Nói chuyện với ông ta khiến mình thất kinh. Về nhà kiếm tài liệu đọc về mật ong và bệnh dị ứng tại Hoa Kỳ. Mình không bị dị ứng nhưng nhiều bạn bè cứ vào mùa Xuân khi hoa nở, phấn hoa bay khắp nơi khiến họ bị dị ứng. Mình nghe nói bị dị ứng thì nên uống mật ong nguyên chất địa phương của vùng mình ở. Lý do là phấn hoa địa phương được ong đem về làm mật sẽ giúp hệ thống miễn nhiễm của mình tốt hơn. Sẽ giảm bị bệnh dị ứng này.


Mình thì ngâm mật ong của vườn từ khi mua vườn bơ đến giờ với tỏi, quế, nghệ, chanh, có khi Phật thủ. Mỗi sáng uống một tí để giúp hệ miễn nhiễm của mình. Nghe ông Mỹ già nói là khi xưa mẹ ông ta hay uống mật ong với quế. Không hiểu lý do nhưng người xưa kêu như vậy tốt. Nên bắt chước uống. Để độ trên 6 tháng thì không bị cay. Mình cho bà chị dâu uống vì cứ nghe chị ta đau hoài. Uống thấy ngon, nhất là khoẻ nên chị ta làm nhưng mới có 3 tuần là đã dùng nên tỏi chưa bị ngấm hết nên còn cay. Phải để tới khi mật ong hết còn đặc như nguyên thuỷ, tỏi trở thành màu hơi nâu nâu thì ăn mới không bị cay như tỏi tươi.


Ý kiến chính là việc tiêu thụ mật ong địa phương có thể giúp giảm dị ứng theo mùa (viêm mũi dị ứng), thường được kích hoạt bởi phấn hoa trong không khí từ cỏ, cây hoặc cỏ dại như cỏ phấn hương. Lý do bao gồm:

  Ong thu thập mật và phấn hoa từ các cây địa phương, một phần trong đó có trong mật ong.

  Bằng cách ăn một lượng nhỏ phấn hoa này, hệ miễn dịch của chúng ta có thể dần trở nên giảm nhạy cảm với các chất gây dị ứng, tương tự như cách liệu pháp miễn dịch dưới lưỡi (viên dị ứng) hoặc tiêm dị ứng hoạt động.

  Mật ong địa phương được nhấn mạnh vì được cho là chứa phấn hoa đặc trưng cho khu vực địa lý của chúng ta sinh sống.


Điều này nghe có vẻ hợp lý, như trường hợp ông Mễ to như trâu hay chị dâu của mình nhưng mình đọc thêm tài liệu có nhiều chi tiết cần xem xét lại. Các nghiên cứu này được thực nghiệm qua vài người rất ít. Nhiều khi các công ty dược phẩm cũng không muốn được công bố nhiều mấy loại nghiên cứu này vì sẽ không bán được thuốc và bác sĩ sẽ bị đói.


Nghiên cứu về mật ong trị dị ứng còn hạn chế, và kết quả không thống nhất. Dưới đây là cái nhìn chi tiết về các nghiên cứu chính và phát hiện của chúng:

  Nghiên cứu năm 2002 (Annals of Allergy, Asthma & Immunology):

  Thử nghiệm ngẫu nhiên, với 36 người bị viêm mũi dị ứng. Xin nhắc lại “36 người.” Họ được chia thành ba nhóm: một nhóm 12 người dùng mật ong địa phương, một nhóm 12 người dùng mật ong đã lọc (không phải địa phương), và nhóm thứ ba 12 người dùng giả dược (siro ngô có hương vị giống mật ong).

  Người tham gia tiêu thụ 1 muỗng canh mỗi ngày trong 30 tuần trong mùa dị ứng. Họ không nói đến là mấy người này có uống thuốc dị ứng hay không trong khi thử nghiệm vì khi bị dị ứng thì khó chịu mà bắt họ thử không uống thuốc là mệt.

  Kết quả: Không có sự khác biệt đáng kể về triệu chứng dị ứng (ví dụ: nghẹt mũi, hắt hơi, ngứa mắt) giữa các nhóm. Cả mật ong địa phương lẫn mật ong đã lọc đều không vượt trội hơn giả dược.

  Kết luận: Nghiên cứu này cho thấy mật ong không có tác dụng đặc biệt đối với triệu chứng dị ứng ngoài hiệu ứng giả dược. Thế là bù trớt.


 Nghiên cứu năm 2013 (International Archives of Allergy and Immunology):

  Nghiên cứu nhỏ ở Malaysia với 40 bệnh nhân dị ứng với mạt bụi nhà (không phải phấn hoa, nhưng liên quan đến cơ chế dị ứng). Vụ này thì đồng chí gái bị dính, nếu bụi vào người khó chịu thôi nên không thích cắm trại. Người tham gia được cho dùng mật ong địa phương liều cao (1 g/kg trọng lượng cơ thể mỗi ngày) cùng với thuốc dị ứng tiêu chuẩn hoặc chỉ dùng thuốc.

  Kết quả: Sau 4 tuần, nhóm dùng mật ong báo cáo cải thiện nhẹ các triệu chứng như chảy nước mũi và hắt hơi so với nhóm đối chứng. Đến 8 tuần, sự khác biệt ít rõ rệt hơn.

  Hạn chế: Nghiên cứu dị ứng mạt bụi khác với dị ứng phấn hoa theo mùa. Nhóm mật ong cũng dùng thuốc, nên khó xác định tác dụng riêng của mật ong.

  Kết luận: Gợi ý khả năng giảm triệu chứng, nhưng không chữa khỏi, và nghiên cứu hạn chế các kết luận rộng hơn. Chỉ thử nghiệm trên 40 người thì khó mà có một kết quả rõ ràng.


 Nghiên cứu thử nghiệm năm 2011 (Phần Lan):

  Bệnh nhân dị ứng với phấn hoa bạch dương dùng mật ong có bổ sung phấn hoa bạch dương hoặc mật ong thông thường trong vài tháng trước mùa dị ứng. Xem như kiểu chích ngừa trước khi mùa Xuân, hoa nở. Kiểu chích thuốc cảm cúm trước khi mùa đông để cơ thể chuẩn bị. Điểm này hay để mình nhắc ông Mễ chuẩn bị cho năm sau. Hoặc ăn mật ong suốt năm.

  Kết quả: Nhóm dùng mật ong bổ sung phấn hoa báo cáo ít triệu chứng hơn và dùng ít thuốc kháng histamine hơn trong mùa so với nhóm mật ong thường.

  Hạn chế: Quy mô mẫu nhỏ, chưa được đánh giá ngang hàng, và phấn hoa được bổ sung có chủ ý (không phải tự nhiên có trong mật ong).

  Kết luận: Việc bổ sung phấn hoa nhân tạo có thể giúp ích, nhưng điều này không áp dụng cho mật ong thông thường.


Các nghiên cứu khác chủ yếu là giai thoại hoặc quá nhỏ để đưa ra kết luận chắc chắn. Một bài đăng năm 2010 trên Journal of the American Board of Family Medicine lưu ý rằng mặc dù mật ong phổ biến trong y học, nhưng không có đủ bằng chứng để khuyến khích sử dụng nó như một phương pháp điều trị dị ứng.


Tại sao mật ong có thể không hiệu quả như kỳ vọng. Một số yếu tố làm suy yếu ý tưởng rằng mật ong có thể “chữa” dị ứng:

  Dị ứng theo mùa thường do cây thụ phấn nhờ gió (ví dụ: cỏ phấn hương, cỏ, sồi) gây ra, tạo ra phấn hoa nhẹ lan truyền qua không khí.

  Mật ong chủ yếu chứa phấn hoa từ cây thụ phấn nhờ ong (ví dụ: cỏ ba lá, hoa dại), nặng hơn và dính hơn, được thiết kế để thu hút côn trùng hơn là bay trong không khí. Những loại phấn hoa này hiếm khi gây dị ứng.

  Các nghiên cứu ước tính rằng phấn hoa gây dị ứng chiếm dưới 0,05% nội dung của mật ong, quá ít để có tác dụng giảm nhạy cảm.


 Số lượng phấn hoa:

  Liệu pháp miễn dịch (như tiêm dị ứng) sử dụng liều lượng kiểm soát, có thể đo lường được của các chất gây dị ứng, thường ở mức microgram đến miligram, phù hợp với độ nhạy của bệnh nhân.

  Phấn hoa trong mật ong không ổn định và thường chỉ ở mức vết (nanogram đến microgram mỗi gram mật ong). Điều này thấp hơn hàng nghìn lần so với liều điều trị. Do đó mình đoán chắc phải ăn mật ong quanh năm để cơ thể tạo dựng hệ miễn nhiễm từ từ.


Pha chế và độ tinh khiết:

  Mật ong thương mại thường được lọc hoặc tiệt trùng, loại bỏ hầu hết phấn hoa. Ngay cả mật ong thô cũng có hàm lượng phấn hoa rất khác nhau tùy thuộc vào nguồn. Mình có viếng một cơ sở làm mật ong của một ông Mỹ ở gần Long Beach. Họ tẩy trùng đủ thứ cho đúng cách do chính phủ Cali ra lệnh nên diệt trùng khá nhiều kiểu sữa tươi. Có thể mất chất lượng. 

  Nếu không phân tích trong phòng thí nghiệm, không thể biết mật ong của mình có chứa các chất gây dị ứng liên quan hay chỉ là phấn hoa từ hoa thụ phấn bởi ong. Việc này htif chắc không ai bỏ tiền ra làm mà nếu có thì công ty dược phẩm cũng kêu dẹp.


Phản ứng miễn dịch:

  Dị ứng xuất phát từ phản ứng miễn dịch quá mức với protein trong phấn hoa. Việc ăn phấn hoa (qua mật ong) kích hoạt hệ miễn dịch đường ruột, có thể không liên quan đến phản ứng của hệ hô hấp với phấn hoa hít vào.

  Liệu pháp miễn dịch dưới lưỡi hoạt động bằng cách hấp thụ chất gây dị ứng dưới lưỡi, trực tiếp nhắm vào miễn dịch niêm mạc. Việc uống mật ong không tái tạo hiệu quả con đường này.


Dù mật ong không chữa dị ứng, nó có thể giảm triệu chứng:

•  Tính chất làm dịu: Tác dụng kháng khuẩn và chống viêm của mật ong có thể làm dịu đau họng hoặc ho do chảy nước mũi sau. Một nghiên cứu năm 2007 trên Archives of Pediatrics & Adolescent Medicine cho thấy mật ong hiệu quả hơn siro ho trong việc giảm ho ban đêm ở trẻ em (mặc dù không đặc hiệu cho dị ứng). Nhớ ở Việt Nam, mỗi lần nhà có ai bị mụt ở lưỡi vì nóng là bà cụ lấy mật ong rà cái lưỡi thì hết đau. Như giúp hạ nhiệt.

  Hiệu ứng giả dược: Tin rằng mật ong giúp ích có thể làm giảm mức độ triệu chứng cảm nhận, một hiện tượng được ghi nhận rõ trong điều trị dị ứng.

  Giá trị dinh dưỡng: Mật ong thô chứa chất chống oxy hóa và vi chất, hỗ trợ sức khỏe tổng thể nhưng không trực tiếp giải quyết dị ứng.


Mật ong an toàn cho hầu hết mọi người, nhưng có một số lưu ý:

  Phản ứng dị ứng: Hiếm gặp, nhưng những người dị ứng với phấn hoa, nọc ong hoặc các thành phần khác của mật ong có thể phản ứng với mật ong thô. Triệu chứng có thể bao gồm ngứa, sưng, hoặc trong trường hợp nghiêm trọng là sốc phản vệ. Mình có gặp một trường hợp, đi cắm trại Lửa Việt cách đây 40 năm, có một chị bị ong chích, nghe nói bị dị ứng với nọc của ong nên phải chợ đi nhà thương. Vào vườn lâu lâu mình đi ngang qua các tổ ong, bị ong chích sưng vù nhưng thiên hạ cho biết là giúp hệ thống miễn nhiễm của mình nên không sợ, lại cứ cầu cho chúng chích. Đồng chí gái có chiêu, khi bị ong chích thì lấy đồng bạc 1 xu bằng đồng rồi nhấn trên chỗ bị sưng thì vài tiếng sau sẽ xẹp.

•  Nguy cơ ngộ độc: Mật ong thô có thể chứa bào tử Clostridium botulinum, vô hại với người lớn khỏe mạnh nhưng nguy hiểm cho trẻ dưới 1 tuổi hoặc người suy giảm miễn dịch. Không bao giờ cho trẻ sơ sinh dùng mật ong. Vụ này thì ở Việt Nam, bà cụ mình dùng mật ong rà lưỡi mấy người em lúc còn nhỏ. Mình cũng bắt chước, khi xưa con bị canker sore là lấy mật ong rà. Chỉ sợ ăn nhiều thôi. Ngày 1, 2 muỗng là đủ rồi. Nhiều quá, mập vì lượng đường khá nhiều.

  Calo và đường: Mật ong chứa nhiều đường (khoảng 80% theo trọng lượng), nên tiêu thụ quá mức có thể dẫn đến tăng cân hoặc tăng đường huyết ở người tiểu đường.

  Kiểm soát chất lượng: Mật ong giả hoặc pha tạp rất phổ biến. Để có lợi ích, hãy chọn mật ong thô, chưa lọc từ nguồn địa phương đáng tin cậy. Vụ này thì ông nuôi ong trong vườn mình, không có pha chế gì cả. Mình có đến nhà ông ta để giúp lấy mật ong từ các tổ ong. 


Dạo này họ cho biết là ong tại Hoa Kỳ chết rất nhiều vì nông dân sử dụng thuốc diệt trùng nên ong dính chết nên mật ong thiệt rất hiếm. Đa số là bị pha rất nhiều. Cách tốt nhất là nên mua tại mấy người nuôi ong tại địa phương. Tại các chợ nông sản địa phương cũng phải cẩn thận, hỏi họ là người nuôi ong hay mua của ai bán lại vì đa số mật ong từ Trung Cộng đều được pha.


Nếu bác nào muốn thử mật ong cho dị ứng. Chọn mật ong địa phương và thô: Chọn mật ong từ khu vực cách nhà bác 50 dặm, từ người nuôi ong có thể xác nhận nó chưa qua máy móc. Chợ nông sản là nơi tốt để tìm.


Liều lượng vừa phải: Bắt đầu với 1–2 thìa cà phê mỗi ngày, pha vào trà, sữa chua hoặc ăn trực tiếp. Không có liều chuẩn, nên đừng lạm dụng.

Theo dõi triệu chứng: Ghi nhật ký để ghi lại bất kỳ thay đổi nào trong triệu chứng dị ứng qua vài tuần hoặc tháng. Điều này giúp phân biệt hiệu ứng giả dược với lợi ích thực sự. Đừng bỏ thuốc kháng histamine, thuốc xịt mũi corticosteroid (như fluticasone), hoặc liệu pháp miễn dịch nếu được kê đơn. Mật ong không thay thế thuốc mà chỉ là chất bổ sung.


Mật ong có thể là phương pháp chữa trị?

“Chữa” dị ứng thường có nghĩa là đạt được khả năng dung nạp lâu dài với chất gây dị ứng, như đôi khi xảy ra với liệu pháp miễn dịch hoặc tự nhiên hết dị ứng (thường gặp ở trẻ em). Hàm lượng phấn hoa thấp và thiếu liều lượng chuẩn hóa khiến mật ong khó có thể đạt được điều này. Tốt nhất, nó có thể giảm mức độ triệu chứng cho một số người, nhưng điều đó không chắc lắm. 


Nên thử để xem cơ thể mình có thay đổi hay hệ miễn nhiễm của mình có tăng trưởng. Thường là khi đau ốm, người ta hay muốn lành cho mau để đi làm. Nên bác sĩ hay cho thuốc trụ sinh. Uống trụ sinh vào thì sẽ giết được vi khuẩn khiến mình bị đau nhưng  thuốc trụ sinh như bom napalm, cũng giết luôn các vi khuẩn cần thiết trong ruột của mình nên hệ miễn nhiễm của mình yếu đi, lại dễ bị đau. Từ ngày mình uống nghệ với mật ong thì hết ho nhất là tập Đông Phương Hội từ 20 năm nay thì không bị bệnh vớ vẩn nữa. Khi xưa, mùa đông về là ho cả tháng, đi bác sĩ uống trụ sinh. Nay để giúp hệ miễn nhiễm mình ăn đủ loại thức ăn, Ấn Độ, ả rập, đại hàn,…. Để có nhiều loại thức ăn giúp hệ miễn nhiễm của mình.


Cần các thử nghiệm lớn hơn, được thiết kế tốt để giải quyết tranh cãi. Vấn đề là thử nghiệm thì cần tiền, ai cung cấp tiền để làm mấy vụ này. Một nghiên cứu so sánh mật ong thô địa phương với giả dược, với hàm lượng phấn hoa được định lượng và phù hợp với dị ứng cụ thể của người tham gia, có thể làm rõ liệu có tác dụng thực sự hay không. Cho đến lúc đó, mật ong vẫn là một phương thuốc dân gian với sự hỗ trợ hạn chế. Mật ong pha và mật ong nguyên chất thì ăn là mình biết ngay hay chỉ cần lật hũ mật ong là biết bị pha hay không. Nếu thấy mấy bọt nổi chậm chậm là đúng hiệu con Nai vàng còn nếu nhanh lõng là biết đồ pha.

Chai mật ong chúa cho đồng chí gái còn propolis thì để mình uống sô-cô-la bỏ vào một tí để giúp hệ miễn nhiễm
Phấn hoa của ong đem về tổ, mình uống trà bỏ vào một tí, không ngọt. Để sang năm mình nói ông Mễ là nên mua loại này uống với trà hay cà phê vì không ngọt. Ong đậu trên các hoa nên chân dính các phấn hoa. Từ từ thành một hạt nhỏ nên khi bay về tổ thì chúng phải bỏ lại phía ngoài như mình vào nhà, phải bỏ giầy dép ra. Mấy người nuôi ong lấy đem bán. Không ngọt. Nghe nói rất tốt cho cơ thể. Mình xài từ khi mua vườn đến nay, không bị gì cả.

Ông Mỹ nuôi ong về hưu nên mình có một ông khác thay thế. Ông mới có nuôi 5 người thợ nên có nhiều sản phẩm như sữa ong chúa, mình có lấy về mấy hũ cho đồng chí gái ăn cho đẹp da. Mình thì thích propolis, loại này chưa phải là mùa nhưng rất tốt. Loại mà mấy con ong tạo ra để đóng các lỗ khe hở của tổ ong khi mua đông về. Loại này này nếu ho là cứ lấy ra ngâm nước uống là hết khò khè. Ngoài ra mấy con ong đậu trên hoa nên chân dính các phấn hoa, đem về tổ ong, thành những hạt nhỏ. Mình dùng để uống sô-cô-la. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn