Hiển thị các bài đăng có nhãn y tế. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn y tế. Hiển thị tất cả bài đăng

Sinh nở tại Hoa Kỳ nguy hiểm

 Đọc một tài liệu cho rằng phụ nữ Hoa Kỳ chết vì sinh nở nhiều nhất trong các nước phát triển khiến mình thất kinh, nhớ đến mấy lần đồng chí gái vượt cạn. Hoa Kỳ chi tiêu $111 tỷ hàng năm cho vụ sinh sản trẻ em. Vấn đề là chi phí nhiều nhưng lại có hàng ngàn phụ nữ Mỹ chết hay khi rời bệnh viện với những tổn thương khó giải thích.


Hoa Kỳ có cái nghịch lý là chi tiền nhiều nhất về giáo dục nhưng kết quả Chán Mớ Đời. Chi tiền nhiều nhất về y tế nhưng người Mỹ hưởng y tế quá thấp so với các nước Tân tiến. Gần đây, ông Trump ký sắc lệnh là người Mỹ mua thuốc gái không quá các nước khác ở Âu châu. Mới khám phá ra lý do người Mỹ trả đắt hơn vì trả luôn các chi phí nghiên cứu thuốc của công ty dược phẩm. Do đó người Mỹ phải trả $100 trong khi các người dân Âu châu trả $5. Chưa kể tiền trả y tế cho các người dân ngoại quốc, di dân vào Hoa Kỳ sinh nở để có con là người Mỹ.

Trong khi đó mấy bà người Tàu hay Việt Nam, có bầu, chạy qua Mỹ nghỉ dưỡng rồi sinh con ra để có quốc tịch Hoa Kỳ. Cuộc đời có nhiều nghịch lý khó hiểu.

Nhớ khi xưa, học ca dao tục ngữ, ông thầy kể ở làng quê, khi người phụ nữ vượt cạn, dân gian hay nói: “người ta đi biển có đôi, vợ tôi đi đẻ mồ côi một mình”. Ngày xưa văn hoá người Việt rất kỵ mấy vụ này, không cho đàn ông tiếp xúc, hay thấy những cảnh này. Điển hình họ cấm đi dưới các quần đen của phụ nữ phơi ngoài trời, rồi đến thời kinh nguyệt, mấy bà mấy cô dấu như mèo cứt. Ngược lại họ kể đàn ông có vợ sắp vượt cạn, yêu thương vợ, ra bờ sông hay ao để trùm mình xuống như để giúp vợ vượt cạn, mẹ tròn con vuông. Sau đó họ lấy cái cuống nhau của đứa bé, chôn ở dưới máng xối để mong ước nước mưa sẽ tắm mát đời con mình. Ngày nay thì không còn vụ này. Những văn hoá biểu lộ tình thương vợ chồng được diễn biến hoà bình. Khi đồng chí gái vượt cạn, mình có bên cạnh để giúp đồng chí gái rặn, bị chửi quá cỡ.

Trong lịch sử loài người, việc đỡ đẻ rất tự nhiên và thường do các cô mụ thực hiện các vụ vượt cạn của phụ nữ. Người Huế hay kêu lạy mụ khi nghe ai hắt xì. Đến khi các bác sĩ được huấn luyện thay thế vai trò bà mụ vào đầu thế kỷ 20 thì việc sinh nở bắt đầu được xem như một căn bệnh. Kết quả là đưa đến các vụ can thiệp có thể gây nguy hiểm, không cần thiết khi người phụ nữ sanh đẻ. Việc sinh nở đã bị y khoa tân đại cưỡng đoạt đưa đến những hậu quả không lường cho sản phụ và đứa con sau khi sinh nở về tinh thần và hệ miễn nhiễm rất lớn.


Khi xưa tại Hoa Kỳ, các nữ hộ sinh thường là y tá, thầy lang, nhưng đến năm 1930, họ gần như bị tuyệt chủng, bị đẩy ra ngoài ngành hộ sinh bởi các bác sĩ tuyên bố sinh nở là “bệnh lý”, phải có bằng y sĩ mới được đỡ đẻ và khuyến khích sử dụng kẹp, gây mê và rạch tầng sinh môn... cho mọi ca sinh nở bất kể hoàn cảnh nào. Họ giải thích rằng các công ty dược phẩm, thực phẩm đã chiếm đoạt các ngành y tế để tạo ra chương trình giảng dạy tại các đại học y khoa, định hướng kiếm tiền cho họ. Điển hình vụ dinh dưỡng người Mỹ được đưa ra khiến ngày nay, người Mỹ bị bệnh béo phì. Bác sĩ biết nhưng vẫn phải nói thế quy trình nếu không sẽ bị kiện cáo này nọ. Có ông bác sĩ bên Úc Đại Lợi lên tiếng bị rút bằng.


Hình như khi bà cụ sinh mình, bác sĩ Phán phải sử dụng kẹp để kéo cổ mình ra như người lớn khi xưa hay nói đẻ ngược. Họ cho rằng mấy đứa bé đẻ ngược thường cứng đầu, có cuộc đời không khá.


Ngày nay, đa số các phụ nữ tại Hoa Kỳ thường sinh nở tại nhà thương theo các trường hợp như: 

• Nằm ngửa

• Gắn máy theo dõi. Nhớ họ gắn đủ loại dây nhợ từ cơ thể của đồng chí gái vào máy móc, truyền nước biển đủ trò.

• sử dụng Pitocin để đẩy nhanh quá trình sinh nở.

• Gây tê ngoài màng cứng để làm tê liệt cơn đau. Thấy họ gắn kim phía sau lưng đồng chí gái để giảm đau hay sao đó,

• Kẹp hoặc máy hút nếu mọi thứ bị đình trệ

• Mổ lấy thai nếu mọi cách khác đều “không thành công”. Mụ vợ rặn 22 tiếng đồng hồ sau khi bị bể nước ối nên họ kêu mổ lấy thai ra, sợ nguy hiểm đến đứa bé trong bụng. Và tất cả những điều này được coi là hoàn toàn bình thường, nếu không cần thiết.


Khi vợ mình có mang, đi bác sĩ, mình hỏi vụ sinh đẻ trong bồn nước vì nghe nói bên Nga, họ hay cho mấy sản phụ sinh nở trong bồn tắm làm dịu cơn đau, và relax. Bác sĩ của vợ kêu không có ở đây. Muốn thì đem vợ qua Nga mà đẻ.


Có lẻ mình hơi phản động khi nghĩ đây là một cách kiếm tiền hiện đại của nhà thương và bác sĩ. Lý do là không cần thiết phải làm như vậy. Mình có cô cháu đi sinh hai lần, đều lấy hẹn với bác sĩ để sinh qua C section, chớ không rặn như mẹ cô ta đẻ 6 đứa con như xưa nữa. Vụ này thì nên xem thầy bói ngày giờ để mổ để con được may mắn, giàu có sau này. Có quen một anh chàng, mê tử vi, khi xưa vợ đi đẻ, anh ta cứ lấy laptop ra rồi mở ứng dụng tử vi, để xem giờ nào tốt trong khi mụ vợ thì rên đau bụng đẻ. Hình như sau này, vợ chồng anh ta bỏ nhau. Không biết anh ta chấm tử vi ra sao mà vợ chồng sau này bỏ nhau. Khi xưa, đồng chí gái tin anh này soái quai hàm luôn. Mấy chục năm không gặp, không biết con anh ta có trở thành triệu Phú như anh ta đã chấm tử vi. Chỉ nhớ anh ta kể là nếu thằng con sinh vào giờ Tý thì nó sẽ trở thành một nhà lãnh đạo tài ba, còn đây nó sinh vào giờ Dần, sẽ trở thành triệu Phú. Chán Mớ Đời 


Nằm ngửa khi sinh con? Đó là tư thế không có lợi thế theo nhiều bác sĩ cho hay. Lý do không chỉ khó chịu, nằm xuống còn làm hẹp xương chậu, làm chậm quá trình chuyển dạ và có thể cắt đứt lưu lượng máu đến em bé. Nhưng các bệnh viện vẫn tiếp tục làm như vậy. Nằm xuống thì không có chỗ tựa và trọng lượng xem như bay theo cánh chim biền biệt.


Lý do là đối với bác sĩ thì dễ làm việc hơn, vì đứng làm việc nhưng đối với các sản phụ thì khó hơn và thậm chí còn nguy hiểm hơn. Đứng, ngồi, ngồi xổm, v.v. đều được trọng lực hỗ trợ một chút. Nhưng nằm xuống thì sao? Gắn các dây nhợ vào người mẹ để theo dõi tim thai liên tục không cứu được mạng người. Lý do làm tăng nguy cơ sinh mổ lên tới 66%, lý do các bác sĩ hoảng sợ trước mọi tín hiệu nhỏ (thường là hoàn toàn bình thường) trên màn hình. Viết tới đây mới nhớ một anh bạn, bác sĩ phụ khoa kể, mấy bà Mỹ đi sinh nở to béo, khi mổ bụng để lấy đứa con ra, muốn khâu lại không phải dễ vì cái bụng to quá.


Đây là một ví dụ điển hình về việc công nghệ gây hại nhiều hơn là giúp ích. Các bệnh viện thúc đẩy dùng Pitocin, một loại hormone nhân tạo để đẩy nhanh quá trình chuyển dạ. Xem đường dẫn để hiểu thêm vụ này. 

 https://www.healthline.com/health/pregnancy/pitocin-induction

As with many medical procedures and interventions, there are risks with a Pitocin induction. These include:

  • overstimulation of the uterus
  • infection
  • rupture of the uterus
  • fetal distress
  • drop in fetal heart rate
  • fetal death

Đến bệnh viện sớm một chút? Tiến trình "chậm lại"? Pitocin! Nó thực tế được phát cho những phụ nữ sắp sinh. Ngay cả những sản phụ không có muốn sử dụng nó cũng phải chịu áp lực từ những lời đề nghị liên tục. Nhưng nó gây ra những cơn co thắt dữ dội, thai nhi đau đớn và làm tăng đột biến số ca sinh mổ khẩn cấp. Pitocin không phải để giúp các sản phụ. Nó là để mọi thứ diễn ra theo cách, quy định để họ có thể tuân thủ lịch trình và về nhà vào cuối ngày. 


Gây tê ngoài màng cứng rất nguy hiểm. Ở Hoa Kỳ, bác sĩ phải mua bảo hiểm tai nạn nghề nghiệp rất cao, vì dễ bị thưa kiện nên họ sợ, phải theo quy định của các hãng bảo hiểm, để giảm thiểu việc tố tụng. Nhớ có bà mướn nhà, đi sinh đẻ hay gì đó phải mổ. Bác sĩ để quên bông gòn trong bụng, luật sư thưa đền cách đây 25 năm nữa triệu đôla. Thắng kiện xong, bà ta hết ăn trợ cấp, mua nhà, dọn ra.

Nhớ khi mụ vợ đi sanh, bác sĩ cắm vào lưng mụ cái kiêm to đùng, hỏi thì được biết để khỏi đau đẻ, chửi mình không được đút cái mả cha mày vào.

Đúng, nó làm giảm cơn đau. Nhưng nó cũng làm tăng nguy cơ huyết áp thấp, thai nhi đau đớn và một lần nữa là sinh mổ. Nó cũng khiến các sản phụ không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nó có thể làm giảm cơn đau đến mức sản phụ không còn cảm thấy các cơn co thắt nữa, không biết khi nào thì nên rặn. Chấn thương do sự mất kết nối đó có thể kéo dài suốt đời. Lý do là các sản phụ hay bị trầm cảm sau khi sinh nở. Những việc làm khi sinh nở phản tự nhiên sẽ gây ảnh hưởng nhiều cho họ về sau. 


Có cô quen, ông bố kể khi xưa, chở mẹ nó đến bệnh viện Từ Dũ thì đẻ rớt trên xe. Chả cần thuốc mê thuốc tê gì cả. Bà cụ mình sinh 11 người con nên quen, khi chuyển bụng là biết. Cứ đến 9 tháng là bà cụ kêu dọn một cái xách tay, bỏ áo quần bà cụ và tả, áo quần của mấy đứa em vì gia đình đông con thì theo chế độ, anh truyền chị nối. Nghe nói bà cụ vào nhà bảo sanh Hiền Chi, Tôn Thất Chí, là chạy về nhà đem cái xách tay qua đường Phan Đình Phùng. Bà Tôn Thất Chí khi về hưu thì để lại nhà bảo sanh cho hai đệ tử là Cô Tuý và Cô Thanh. Cô đây là Cô Mụ. Mình có kể về các nhà bảo sanh tại Đà Lạt khi xưa. Ai buồn đời thì tìm trên bờ lốc.


Nhưng họ không cảnh báo sản phụ về điều đó khi đưa ra, hoặc rặn, mũi tiêm. Được cái là qua nghiên cứu hệ quả sinh nở, các thủ thuật rạch tầng sinh môn, kẹp và hút chân không không còn được sử dụng rộng rãi như trước đây. Chúng đã từng là những thủ thuật lâm sàn, vẫn được sử dụng quá thường xuyên. Những dụng cụ này có thể gây rách, xuất huyết, tiểu không tự chủ, PTSD và thậm chí là chấn thương não ở trẻ sơ sinh.


Tuy nhiên, các bác sĩ vẫn mặc định sử dụng chúng để "làm nhanh hơn" nhân danh an ninh cho mẹ con. Mình có anh bạn là bác sĩ phụ khoa cho rằng sợ bị thưa kiện nên phải làm theo quy trình, và những việc gì giúp nhanh chóng và ít trách nhiệm. Ngoài ra còn được thêm tiền cho vợ mua sắm.


Người phụ nữ lâm bồn đã cẩn thận mang thai đứa con này trong suốt chín tháng. Tại sao lại phải làm nhanh hơn vào phút cuối? Vì sợ trách nhiệm hay nhà thương muốn kiếm thêm tiền. Tại sao lại mạo hiểm với chấn thương não cho đứa bé sơ sinh. Quá nhiều bác sĩ chỉ muốn các bà mẹ ra vào phòng sinh nở càng đông càng tốt, như thể khoa sản là một cái máy làm tiền. Vì cần phòng để phụ một người mẹ khác sinh nở. Nhớ trước khi sanh, đi viếng bệnh viện, họ chỉ phòng nào sẽ được đưa vào khi bể nước ối này nọ rồi đến khi đụng trận họ cho vào phòng khác, kêu phòng kia đã được trưng dụng. Phải vào phòng chung với người khác. May chưa nghe bà bên kia màn chửi chồng. Bà đã bảo để bà ngủ, nhưng mày cứ đem cái mả cha mày đút vào.


Đúng, sinh mổ là hoàn toàn cần thiết trong một số trường hợp, đặc biệt là các trường hợp khẩn cấp. Như trưởng hợp hai đứa con mình, đồng chí gái rặn sau khi bể nước ối đến 22 tiếng đồng hồ và đứa thứ nhì 18 tiếng nên phải mổ. Nay mình nhìn lại mới hiểu vì cho nằm trên giường, rồi chích thuốc tê nên mất cảm giác rất nhiều. Nhưng nếu không chích thuốc chống đau, để vợ đứng hay ngồi xổm, có thể đồng chí gái có thể nhận biết đau, và có thể rặn đúng giúp sinh sản nhẹ nhàng hơn thay vì nằm ngửa trên bàn. Mình nghe kể khi xưa mấy bà vào nhà bảo sanh, khi đau quá, kêu ông chồng ra chửi. Bà đã bảo mày để bà ngủ mà mày cứ đút cái mả cha mày vào, bây giờ bà đau bà nằm đây còn mày chạy đi đâu rồi. Tiên sư nhà mày. Chán Mớ Đời  


Nhưng vấn đề là kết quả cho thấy một con số đáng kinh ngạc là 1 trong 3 ca sinh nở ở Hoa Kỳ hiện nay là sinh mổ, và thường là vì sự tiện lợi, của bác sĩ, của người mẹ hoặc cả hai. Chúng làm tăng nguy cơ mắc bệnh hen suyễn, dị ứng, tiểu đường, béo phì, tự kỷ, ADHD, v.v. Và tổn thương lâu dài là có thật. Trung bình một ca sinh đẻ với C-section (sinh môn) thì giá trung bình từ $16,750 đến $26,950 thêm cộng với giá tiền sinh nở, nhà thương,… nhớ khi xưa mẹ mình đi sinh mấy người em, nằm nhà bảo sinh Hiền Chi của hai cô mụ Tuý và Thanh đến cả tuần. Về nhà ở cử đến 1 tháng trong khi ở Hoa Kỳ, vợ mới sinh ra, mổ nữa nhưng đâu 48 tiếng đồng hồ sau là phải khăn gói đưa vợ về nhà.


Rất may là các phương pháp rạch tầng sinh môn, kẹp và hút chân không không còn được sử dụng rộng rãi như trước nữa. Trước đây, chúng là phương pháp thường quy. Nhưng chúng vẫn được sử dụng quá thường xuyên. Những trợ cụ này có thể gây rách, xuất huyết, tiểu không tự chủ, PTSD và thậm chí là chấn thương não ở trẻ sơ sinh. Tuy nhiên, các bác sĩ vẫn sử dụng chúng để "làm nhanh hơn" tránh nguy hiểm cho đứa bé hay làm tiền nhiều hơn. Hậu chứng sau khi sinh nở rất nhiều. Lại giúp đồng nghiệp khác có bệnh nhân.


Mổ lấy thai khiến trẻ sơ sinh và người mẹ mất đi rất nhiều thứ thực sự quan trọng. Trong ca mổ lấy thai, có:


• Không chuyển giao hệ vi sinh, khi đi ra cửa mình của người mẹ thì kèm theo các vi sinh giúp cho hệ thống miễn nhiễm.

• Không chèn ép hộp sọ

• Không có hormone gắn kết

• Không có sự phấn đấu của người mẹ rặn đứa con giúp quá trình tự nhiên này phản ánh về cuộc sống.


Ngay cả cấu trúc não và hành vi cũng thay đổi! Sinh nở là một quá trình quan trọng. Quá trình này diễn ra theo cách mà nó phải diễn ra theo luật tự nhiên. Mổ lấy thai cướp đi sự trải nghiệm tự nhiên nhất của trẻ sơ sinh và người mẹ và có thể gây ra những tác động kéo dài suốt đời. Ngay cả khi trẻ được sinh thường, hầu hết các bệnh viện đều kẹp dây rốn ngay lập tức.


Nhưng việc kẹp chậm trễ sẽ làm tăng thể tích máu, tế bào gốc, sự phát triển của não và sức mạnh miễn dịch. Chúng ta đang thực sự vứt bỏ món quà mạnh mẽ nhất của thiên nhiên! Mọi thứ còn lại trong dây rốn đều thuộc về em bé. Nó ở đó vì một lý do và em bé cần nó.


Ngân hàng cuống nhau đã trở nên phổ biến gần đây. Người sinh nở có thể giữ lại kho báu để sử dụng trong tương lai, nếu cần. Nhưng tại sao không bắt đầu đứa con mới sinh bằng tất cả những gì thiên nhiên ban tặng cho chúng? Tại sao chúng ta lại làm hỏng quá trình này? Tại vì chúng ta không biết hay hiểu. Chỉ nghe bác sĩ giải thích thì nghe theo. Bác sĩ có hẹn trong ngày mấy ca sinh mổ nên cứ làm theo quy trình cho chắc ăn, không lo bị kiện tụng. Giải thích lại khiến bệnh nhân lo lắng.


Chúng ta có nên trở về sinh sản kiểu như xưa, thay vì để các nhà thương quyết định làm tiền vô hình trung gây ảnh hưởng cho đứa bé và sản phụ sau này. Được biết là khi đứa bé được sinh ra theo phương cách tự nhiên thì hệ miễn nhiễm của nó sau này khá hơn những đứa bé sinh bằng cắt bụng. Vì đi qua thân của người mẹ nhất là được bú sữa mẹ khi ra đời vì trong sữa mẹ có rất nhiều kháng sinh rất quan trọng cho hệ miễn nhiễm sau này. Mình có kể các công ty thực phẩm  quảng cáo cho rằng sữa bột cho trẻ sơ sinh tốt hơn sữa mẹ khiến ai cũng ùn ùn mua sữa bột cho con bú. Nay khoa học khám phá ra vụ này giúp các bà mẹ mới sinh con chịu khó cho con bú sữa của mình. Nhất là tỏng sữa bộ có chất chì, nhất là làm tại Trung Cộng, để được bảo quản tố thơn, lại khiến đầu óc đứa bé bị lộn xộn. Ngày nay con nít bị bệnh tự kỹ rất nhiều. Họ cho rằng lý do là con nít mới sinh ra đã bị chích ngừa đến 72 mũi.


Nghe nói các bác sĩ phụ khoa thích dưỡng để tại nhà nhiều hơn ít tốn kém, lại riêng tư. Ở nhà thương nhiều người. Sau khi đứa được sinh ra, họ cho rằng Colostrum rất quan tọng. Colostrum là cho con bú lần đầu tiên có sẽ truyền cho đứa bé rất nhiều kháng sinh giúp hệ thống miễn nhiễm.


Cho thấy y khoa rất tốt để giúp các ca sinh nở khó khăn nhưng vì lợi nhuận, các nhà thương và y sĩ tìm cách làm tiền vô tội vạ, gây ảnh hưởng về tinh thần cho người mẹ và trẻ sơ sinh sau này không cần thiết. Các bà mẹ hay bị trầm cảm sau khi sinh đẻ. Vụ này rất dài để giải thích. Cho thấy tốn tiền nhưng chưa chắc đem lại kết quả tốt. Xin nhắc lại tỷ lệ sản phụ tại Hoa Kỳ chết nhiều nhất so với các sản phụ trên các nước giàu có trên thế giới. Mỗi ca sinh sản nhà thương và bác sĩ được trả từ 16 ngàn đến 29 ngàn đô la. Chán Mớ Đời 


Theo thống kê thì 25% phụ nữ Mỹ sinh con qua mổ, 31% có vấn đề sau khi sinh nở.

Có người còm nên đăng lại đây

Ðọc xong bài, chắc mí cô thời nay sẽ sợ có bầu, đi làm kiếm tiền thích hơn và nuôi 1 con vật (a pet like cat or dog) thì khỏe ru bà rù à . 

Vâng, đàn bà chịu khổ khi sanh con . Chồng em là bác sĩ, nên anh chóng lại vụ C-section (mổ bụng), chích thuốc trừ đau, vi` anh sợ có ảnh hưởng không hay cho vợ sau này . Thành ra với 3 con trai lớn, em chịu đựng cơn đau và các con sanh ra theo cách tự nhiên, bình an mọi sự . 

Khi các con lớn đại, em mong có cô con gái để hầu chuyện với Mẹ, khi 3 con trai lớn lên, chỉ thích communicate với Bố . Bảy năm sau khi sanh cháu thứ 3, em mang bầu với 3 em bé trong bụng, vi` trái tim của các bé quá yếu, nên từng đứa ra đi cách nhau mỗi tuần, được hay biết sau khi khám ultrasound. Anh muốn giúp tinh thần vợ ổn định trở lại, tổ chức chuyến đi về VN, nguyên gia đình 5 người . Nhờ chuyến du lịch này, giúp người nghèo vùng quê miền Nam, các con thay đổi 180 độ khi trở về Mỹ, học hành chăm chỉ và từng đứa một thành công, xong ngành y khoa . 

Sau khi trở về Mỹ, em có bầu cháu út, sanh cháu lúc mình 45t . Với cái tuổi khá cao, khi một số các bà đã thành bà Ngoại hay bà Nội, nên bà bác sĩ O.B. buộc mình phải thử thai, sợ đứa bé có vấn đề (20% em bé sanh ra với người Mẹ lớn tuổi dễ dàng dính phải down syndrome). Mình nhất quyết từ chối, lúc ấy chưa có vụ thử máu để biết em bé có vấn đề hay không, họ sẽ cho cây kim dài vào người Mẹ để thử nghiệm, có vài trường hợp với kết quả không đúng, và đứa bé bị giết chết khi bác sĩ xúi người Mẹ bỏ con . Mình theo đạo công giáo, nên không thể làm việc này, thà từ chối vụ thử nghiệm, còn hơn biết kết quả không hay . 

Hôm em đau bụng đẻ, bà bác sĩ lấy cớ làm C-section cho ai đó và cử một cô mụ (mid-wife) lo cho mình . Cô này muốn em bé ra lẹ, dùng thuốc dục gấp 3 lần số thuốc cần dùng, khiến mình dau bụng liên tiếp trong 11 tiếng không ngưng . Ðau quá, năn nĩ, khóc lóc (không có vụ này với 3 con trai trước kia) với mọi người chung quanh giường ... đến khi mình tự dưng thấy trắng bạch chung quanh và bay như khói, cố với đến một cây cổ thụ xanh tươi đằng xa, mà sao nó cứ lùi dần ... ngay lúc ấy, nghe giọng nói hao hao như chồng mình, "Thu, Thu, come back to me . Wake up, please." Thế là mình thức tỉnh, và anh kề tai mình nói ngay, "No more baby after this..." Anh đã hăm dọa nhà thương, đưa họ ra toà, nếu không gọi bác sĩ O.B đến cứu vợ anh vì con số về máu đã đến lúc em sẽ ra đi, mất máu quá nhiều ... Sau khi bà bác sĩ đến, cắt tí tử cung giúp em rặng em bé ra dễ dàng hơn khi bé bị dây quấn nên gặp khó khăn, cùng lúc bị thuốc dục (over dose) ngấm vào. Em vào nhà tắm để rửa mình, nhìn vào tấm gương khá lớn, tưởng rằng một xác chết đang nhìn mình, vì khuôn mặt trở nên trắng bạch, không tí máu, y như "a Mummy" . 

Ðó là đứa con út mà Mẹ chịu đựng cơn đau, lo lắng dạy dỗ, giúp con học giỏi, với đời sống đầy đủ ... nhưng giờ đây nghe lời bạn bè, coi Mẹ không ra gì, một lời thăm hỏi trong cuối tuần qua điện thoại, texting, hay email cũng không có ... hy vọng ngày nào đó con mình sẽ thay đổi, buồn nhiều, mình chỉ mong muốn các con trai có cuộc sống tốt, không như mình từ khi đến Mỹ phải trải qua bao khó khăn, khi đối phó với cuộc sống bị kỳ thị, coi thường vì không học cao, v.v... C'est la vie .

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Làm sao làm hết mỡ bụng

 


Có mấy người hỏi mình làm sao giảm mỡ bụng. Mình nói ăn ít lại kiểu vô thất gián đoạn (Intermittent fasting) mà mình đã có kể. Nhưng họ lại rên không xuống nên mình hỏi họ ăn lúc mấy giờ và ngưng lúc nào khiến mình chới với. Vì làm sai hết. Chán Mớ Đời 


Mình có kể vụ này, ai buồn đời thì tìm trên bờ lốc. Mình nhắc lại cách giải thích của bác sĩ Jason Fung, Gia-nã-đại. Phương pháp của ông ta là nhịn đói, rẻ vì không phải trả tiền, miễn phí, trị bá bệnh. Sau khi ăn xong thì cơ thể tạo ra đường, để giúp cơ thể hoạt động, số lượng đường dư sẽ được cơ thể biến thành mỡ, thường nằm ở bụng. Cơ thể cần năng lượng để hoạt động. Khi ăn các loại tinh bột, trái cây, uống nước ngọt, tạo ra đường, đường được xem là xăng để chạy. Khi hết xăng thì chúng ta đói bụng, nếu không đổ xăng thì cơ thể tự động rút mỡ trong cơ thể để đốt làm năng lượng. Do đó muốn giảm cân nhất là mỡ ở bụng thì chúng ta ráng không ăn tinh bột và đường, để cơ thể rút mỡ ở bụng để đốt. Mình xuống 20 cân của cái bụng trong vòng 1 năm theo chế độ vô thất gián đoạn và OMAD.


Điểm lạ là cuốn sách của một bác sĩ người Nhật nói về ăn ngày một bữa, không được dịch ra tại Hoa Kỳ, chỉ có Đức quốc là có dịch ra. Mình nhờ một anh bạn ở Việt Nam mua bản dịch ở Việt Nam gửi sang. Tại sao họ không dịch ra anh ngữ? Lý do là các công ty thực phẩm can thiệp. Nếu ai cũng ăn ít lại hay ngày một bữa thì họ sẽ không làm tiền. Nhiệm vụ của họ là tọng cho người Mỹ ăn ngày chưa đủ tranh thủ ăn đêm. Thanh niên thanh nữ Hoa Kỳ chỉ có 25% đạt tiêu chuẩn sức khoẻ để vào quân đội.


Các nghiên cứu khoa học cho thấy không phải những gì chúng ta ăn là quan trọng mà là thời điểm ăn trong ngày. Cơ thể của chúng ta không được cấu tạo để ăn 24/7 như người Mỹ. Hồi mới đầu sang Mỹ, mình rất ngạc nhiên là tiệm ăn mở ban đêm, khác với Âu châu. Ở New York, các tiệm bán Pizza, người Mỹ cứ gọi điện thoại vào lúc nữa đêm khi thấy bụng đói, độ 30 phút sau, có tiếng gõ cửa, và pizza nóng hổi được mang vào nhà. Ai nấy vui vẻ, ăn pizza nóng hổi, xịt thêm ớt bột, sang thì mua thêm mấy cánh gà. Mình làm việc đến 11 giờ đêm nên kêu thức ăn mang vào hãng để chủ đúng hơn là khách hàng trả tiền nên để dành tiền ăn rất nhiều. Được cái là vài tháng sau mập như heo.


Viện Salk, La Jolla, California, đã thực hiện một nghiên cứu quan trọng được công bố vào ngày 2 tháng 12 năm 2014 trên tạp chí Cell Metabolism (DOI: 10.1016/j.cmet.2014.11.001), cho mấy con chuột bạch ăn chất dinh dưỡng có rất nhiều chất béo vào những thời điểm khác nhau. Nghiên cứu giúp họ khám phá ra các con chuột muốn ăn lúc nào thì ăn đều đưa đến kết quả; bị bệnh béo phì. Trong khi các con chuột ăn cùng lượng calories trong khoảng thời gian 8 tiếng nhất định trong ngày thì khỏe mạnh. Không béo phì.


Người ta cho thấy qua nghiên cứu:

1/ Hạn chế thời gian ăn, Time Restricted-Feeding (TRF): Chuột chỉ được ăn trong khoảng thời gian 8-12 giờ mỗi ngày, tăng cân ít hơn, có nguy cơ béo phì, tiểu đường, cholesterol cao, thấp hơn so với chuột được ăn tự do cả ngày, dù lượng calo tiêu thụ tương đương.


2/ Lợi ích sức khỏe: Chuột theo TRF cải thiện độ nhạy insulin, giảm mỡ gan, và đồng bộ nhịp sinh học tốt hơn. Chuột béo phì chuyển sang khung giờ ăn 9 giờ giảm 5% trọng lượng cơ thể nhanh chóng và duy trì cân nặng khỏe mạnh hơn trong 38 tuần.

3/ Cơ chế: TRF điều chỉnh thời gian ăn theo đồng hồ sinh học, tối ưu hóa  gen cho trao đổi chất và giảm tích trữ mỡ.


Nghiên cứu của Viện Salk cho thấy thời điểm ăn quan trọng không kém loại thức ăn ở chuột. Mặc dù chuột (hoạt động về đêm) khác con người (hoạt động ban ngày), TRF có thể giúp cho các chiến lược dinh dưỡng ở con người, đặc biệt để kiểm soát béo phì hoặc hội chứng chuyển hóa.


Cho thấy thời điểm ăn cơm trong ngày rất quan trọng. Lá gan thay đổi tuỳ theo những gì chúng ta ăn. Hệ vi sinh đường ruột cũng thay đổi tuỳ theo thời khoá biểu ăn uống. Nghiên cứu cho thấy thời gian ăn uống rất quan trọng. Khoảng thời gian 8 tiếng đồng hồ giúp lá gan làm việc tốt hơn. Giúp cơ thể có thời gian để tái sinh khi ngưng ăn.


Họ khuyên là không nên ăn trong vòng 60 phút khi thức giấc vào buổi sáng. Lý do là khi ăn sẽ khiến công việc tái tạo cơ thể bị gián đoạn. Nhất là hiện tượng bình minh, lượng đường tự động lên cao dù chưa ăn uống gì cả giúp cơ thể hoạt động khi thức giấc. Do đó ăn sáng sớm sẽ khiến đường tăng vọt và lâu dài sẽ bị tháo đường. Tương tự không nên ăn 2-3 tiếng đồng hồ trước khi đi ngủ. 


Lâu lâu có thân hữu mời đến nhà ăn tối. Thường mình ăn rất ít và đồ nhẹ vì đi ngủ sớm. Tránh ăn nhiều 2-3 tiếng trước khi đi ngủ. Một chút đường trước khi đi ngủ cũng làm gián đoạn các gene sinh học vì cơ thể có thể làm tiêu hoá thức ăn hay trùng tu cơ thể nhưng không thể làm hai việc cùng một lúc. Thường thì ngày hôm sau mình nhịn ăn luôn cả ngày để bù lại ăn trễ.


Họ cho rằng chỉ ăn trong vòng 8 tiếng đồng hồ vì mình mất 8 tiếng để ngủ, chỉ còn 8 tiếng kia để làm việc. Tốt nhất là khởi đầu ăn từ 10-12 giờ và chấm dứt ăn tối khoảng 6-8 giờ tối.


Vấn đề là nghiên cứu của viện Salk, theo dõi hàng ngàn người ăn uống. Ai cũng nghĩ họ ăn trong vòng 8 tiếng đồng hồ. Trên thực tế đa số ăn uống từ 10-12 tiếng mỗi ngày. Vì những món ăn nhẹ snack hay uống thay đổi quá trình dinh dưỡng của họ. Lý do là sau ăn tối, thường người ta uống thêm chút rượu, hay buổi sáng ly cà phê với chút sữa khi mới thức dậy. Lý do là uống cà phê với cream, được xem như đã ăn. Thức giấc, uống cà phê ngay là xem như đã ăn rồi. Cà phê trên nguyên tắc là không tốt cho cơ thể nhưng các công ty dược phẩm và thực phẩm quá mạnh nên không ai dám nói đến những nguy hại gây cho cơ thể. Phải kiếm sách ngoài luồng để đọc.


Khi bụng đói ngoài thời gian ăn uống, làm một ly nước pha chút muối biển. Thường là các neuron cần sodium. Thường các cảm giác đói là khi chúng ta cần electrolytes, chớ không phải thức ăn. Mình nhớ có lần mình nhịn đói 12 ngày thì đến ngày 11 bổng nhiên đầu óc mình thấy sáng suốt, cảm thấy thông minh vô cùng. Khi đói uống nước ấm pha chút muối. Leo núi hay làm vườn mình hay uống nước với muối. Do đó mới hiểu người tù cải tạo rất nhớ dai, bài thơ, bài hát làm trong tù đều nhớ. Lý do là đói giúp tái tạo các neuron trong não bộ. Họ khám phá ra vụ này một cách tình cờ bên Liên Xô. Có một bệnh viện điên, có người tù không chịu ăn, ý tá kệ xác mày, chết chôn. Nhưng sau 1 tuần lễ họ khám phá ra bệnh nhân có đầu óc sáng suốt lại khiến quân đội Liên Xô phải bay xuống để đọc và tiếp tục nghiên cứu. Nay thì khắp thế giới đều công nhận.


Khi theo chế độ dinh dưỡng vô thất gián đoạn, sẽ giúp các tế bào tự chữa, tái sinh theo quá trình autophagy mà giáo sư người Nhật quên tên, đoạt giải Nobel khi ông ta tìm ra điều này. Đúng hơn là chứng minh vì ý tưởng này [hát sinh từ năm 1963. Cơ thể rất tốt, tự chữa lành, không cần thuốc. Chỉ cần thời gian ngưng ăn sẽ giúp cơ thể có thời gian để tự chữa lành. Các tế bào được tái sinh. Tốt nhất là ăn một ngày một bữa, người Mỹ gọi là One Meal A Day (OMAD). Ăn đầy đủ nhưng chỉ ăn một buổi thôi, đừng uống cà phê sau khi ăn cơm, hay kẹo bánh gì cả. Có hai tên Mỹ quen, nghe mình áp dụng OMAD, sau 6 tháng họ xuống đến 60 cân, nay thấy khỏe mạnh lại.

Quá trình Autophagy, tái tạo các tế bào 

Ngoài ra, nên tập thể dục, đi bộ sau bữa ăn để giúp làm tan biến nhanh Glucose sau bữa ăn. Mình nói cho vui chớ ít ai làm lắm. Ai cũng muốn khoẻ mạnh nhưng không chịu tập thể dục, nhịn ăn. Đi làm, chủ kêu tăng ca là bỏ hết mọi việc để đi làm đóng thuế nhưng kêu đi tập ở Đông Phương Hội, thì ai nấy rên dậy không nổi nhưng tăng ca thì dậy nổi. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

License to kill


Lâu rồi mình có xem phim “License to kill” của điệp viên James Bond. Không ngờ sáng nay mình phải thi lấy được “license to kill”, chỉ khác với James Bond, thay vì có bằng giết điệp viên, mình đậu bằng giết chuột, sóc, và chuột nhủi…. Nay thiên hạ có thể kêu mình là “tay sát thử”. Chán Mớ Đời 

Số là trong vườn mình có sóc hoang và chuột nhủi nên bị chúng cắn phá, tới mùa bơ thì chúng ăn bơ. Vấn đề là sóc Mỹ nên chúng ăn rất phí phạm, cắn chút xíu rồi bỏ, ăn trái khác nên trái hư cũng nhiều. Muốn diệt thì phải mua thuốc chuột để diệt trừ. Vấn đề mua thuốc chuột ở Home Depot,…thì chả ăn nhằm gì cả. Vì toàn là thuốc ngừa thai cho sóc thôi. Dân tình nhất là giới chức của hệ thống quan liêu và trí thức Cali rất yêu mến súc vật nên không cho diệt, sợ chúng tuyệt giống, chỉ cho bán thuốc ngừa thai nên mua loại thuốc này giúp chúng mập mạp thêm và ăn bơ nhiều hơn. Không biết có chương trình nào giúp chúng chuyển đổi giới tính không cần hỏi chủ vườn.


Muốn mua thuốc diệt chuột thật sự để diệt chuột thì phải có bằng “license to kill”. Xem như bằng giết chuột. Về Việt Nam, thiên hạ hỏi sang Mỹ lấy được bằng gì, nói lấy bằng giết chuột. Kinh.


Ở Cali nếu thấy cái bảng này thì các bác không nên đi vào vì theo luật sau khi xịt thuốc sâu thì họ phải để tấm bảng này tùy theo thời gian từ 48 tiếng đến 30 ngày hay hơn. Muốn vào thì phải bận đồ bảo hộ nếu không thì thuốc xịt sâu sẽ bám vào da thịt và xâm nhập vào cơ thể là ngọng vì cường độ LD50 là trung bình. (Letal Dose 50mg)

Muốn có bằng này thì phải học và thi. Vấn đề là học đủ thứ trò như sử dụng máy móc xịt thuốc trừ sâu, nấm sâu, mấy con sâu ra sao, loại nào được diệt con nào là bị ở tù, bị phạt đủ trò. Ngoài ra còn học cứu cấp khi ai bị ảnh hưởng thuốc trừ sâu này nọ. Phải học như thầy địa lý Tả Ao, phải điều nghiên địa lý, làm sao để nước mưa hay nước tưới không kéo thuốc trừ sâu xuống các con suối hay hồ này nọ. 

Tại sao họ không chỉ hỏi cách mua thuốc chuột rồi bỏ ở đâu để dụ chuột sóc bò ra ăn rồi lăn đùng ra chết. Đây xịt thuốc sâu bằng máy bay ra sao, bằng xe máy cày, bằng bình thuốc sâu, cao bao nhiêu, áp suất bú xua la mua. Mình đâu có mơ mua máy bay bà già để xịt thuốc sâu đâu. Phải tính cách phi trường ít nhất 1.4 dậm. Cách xây nhà cứu hộ để sau khi trữ thuốc sâu hay khi xịt thuốc sâu lại cởi bỏ áo quần mũ nón cứu hộ , giặt ra sao đủ trò. 

Rồi đến đo gió, đất cát hay đất sét phải sử dụng loại gì để nước tưới cũng như mưa không cuốn trôi làm ô nhiễm môi trường đủ thứ. Thêm vụ quan trọng nhất là tránh gây sát ong vì ong bị chết rất nhiều vì nông dân Mỹ xịt thuốc sâu khắp nơi. Mấy cây chanh, nho này nọ, họ xịt tá lả, phun thuốc sâu lên trời vì cây cao, ong chim gì chết ngắc.

Mình muốn kiếm tài liệu để học, họ cho cuốn xuất bản tại Cali nhưng mất 5, 6 ngày qua bưu điện mới đến mà mình cần ngay để học vì đi thi trong vòng 6 ngày nên đành lên mạng kiếm tài liệu học. Thấy ở tiểu bang Ohio có ông Mỹ nào tải lên YouTube để học nên mình theo học. Đi thi hồ hởi lắm. Rớt! Thiếu 6 điểm. Lý do là luật ở Ohio, ít dân nên luật lệ dựa theo liên bang nên khi có chuyện thì liên lạc với EPA. Còn Cali thì dân đông, có thêm luật của Cali bổ túc do quốc hội thành lập. Muốn liên lạc thì mỗi quận có một văn phòng nên khi thi, họ hỏi mình trả lời liên lạc EPA trong khi luật Cali thì hỏi văn phòng canh nông của Quận. Thế là rớt. Chán Mớ Đời 


Họ kêu mình thì bằng tiếng Tây Ban Nha cho tiện. Mình phải đọc theo tiếng Tây Ban Nha để lỡ thợ có đến làm thì biết cách nói cho họ hiểu. Vì có bằng mình phải huấn luyện hay chỉ họ cách áp dụng cho đúng. Nghĩ cũng tội họ bỏ quê hương đi làm kiếm tiền nuôi vợ con bố mẹ ở quê nhà. Đâu biết gì tiếng anh tiếng u, lỡ hít thuốc diệt trùng rồi về sau bị ung thư như ông nào xịt thuốc diệt cỏ roundup bao nhiêu năm bị ung thư. Trong vườn chỉ có hai cha con nên cũng cẩn thận để huấn luyện cho thằng con phải cẩn thận ra sao. Lâu lâu cần thì kêu thợ đến làm 1, 2 ngày nhưng mình phải giám sát họ để làm cho đúng.


Đành mua cuốn sách về nhưng vì cần gấp nên mình mua loại PDF thì rất khó tìm câu hỏi vì dùng trên iPad nên kẹt không chuyển qua máy điện toán được. Bà rá sáng nay đậu sau 78 phút làm thay vì 120 phút. Mừng quá mua thuốc chuột ngay. Ai ngờ về già 70 tuổi mà còn đi thi lấy bằng. Chán Mớ Đời 

Đây là loại bẩy sóc. Chúng chạy vào rồi kẹt cứng không chạy ra. Giết chúng bằng cách nhận chìm xuống nước hay để ngoài nắng chúng chết khát, mất mấy ngày rất tội nghiệp. Trong vườn thì mấy con coyote, bò lại cắn phá để ăn chúng nên hay bị hư.

Bên Âu châu mình chỉ có một cái bằng kiến trúc sư, sang Hoa Kỳ có đủ thứ bằng tính ra có đâu 12 cái bằng rồi bỏ hết vì chả làm ra tiền. Tưởng đi làm nông dân là khoẻ đời nay phải đi thi lấy bằng diệt chuột. Họ có bán cái bẩy, có lần bắt có 4, 5 con ở trong chuồng. Nhưng phải để cho chúng chết khát hay coyote tới bắt ăn hết. Hay khi ông Mỹ nuôi ong vào vườn thì nhờ ông ta đem trấn nước chúng cho chết.


Đồng chí gái rên là mấy con sóc trong vùng, chạy vào vườn, ăn mấy bông trái gì của mụ vợ. Mình đem về một cái bẩy. 4 con chui vào, mụ vợ kêu tội nghiệp chúng. Nên mình chở đến công viên gần vườn, tính để thả. Buồn đời thằng con ngồi bên cạnh, cũng tâm tốt như mẹ nó, thương sóc, đọc luật lệ, kêu không được thả sóc cách khu vực chúng sống quá 2 dậm. Thế là ngọng, phải chở về thả gần nhà. Mụ vợ đi mua thuốc họ bán toàn là thuốc ngừa thai sóc nên chả chết con nào, mà giúp chúng mập ú thêm, cắn phá càng dữ tợn. Chán Mớ Đời 

Loại này lấy ống nước 3 inch đường kính, cắt làm 3 ghép lại thành chữ T rồi bỏ thuốc diệt sóc vào. Sóc bò vào ăn rồi chui về hang lăn ra chết. Làm kiểu này để tránh chim bay xuống ăn rồi lăn đùng ra và để thuốc không bị nắng làm khôi hư hại.


Vấn đề là thuốc diệt chuột mà mình muốn mua thì ở các tiểu bang khác, đều bán cho công chúng, chả cần phải thi lấy bằng hay giấy phép gì cả. Gặp mấy ông chủ vườn bơ khác, họ nói họ phải chạy qua tiểu bang Arizona để mua hay chạy qua Mễ mua mệt thở. Chán Mớ Đời 


Đó là sự tiêu cực nhưng mất mấy ngày học thi, mình cũng học được vài điểm quan trọng về sự độc hại của thuốc sát trùng. Phải cẩn thận khi sử dụng phân bón này nọ dù không độc hại lắm. Theo chất độc sát trùng thường là xâm nhập vào người qua làn da. Rồi đến mũi và mắt nhưng quan trọng nhất là qua làn da. Nghĩ lại là đúng vì thuốc diệt trùng sẽ bám vào làn da do đó phải bận áo dài tay, quần dài mang giày che kín thân thể. 


Lâu lâu người mướn nhà kêu có  chuột phá quấy họ. Mình mua thuốc ngừa thai cho chuột thì chúng vẫn quấy phá nên phải thuê công ty diệt chuột đến tốn khẩm vì họ lấy cả năm độ 2,000 đô. Nay với cái bằng này mình có thể mua thuốc diệt chuột đỡ phần này. Mình nhờ anh bạn bên Arizona mua dùm, rồi gửi xe đò Hoàng qua, mình đi lấy. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn