Hiển thị các bài đăng có nhãn Ở Mỹ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Ở Mỹ. Hiển thị tất cả bài đăng

khôi phục lại cuộc sống của con người

 Chiến Tranh và Hoà Bình


Dạo này dân cư mạng ồn ào trên các mạng xã hội. Người nguyền rủa Hoa Kỳ bán đứng Ukraine như Việt Nam Cộng Hoà, Á-Phú-Hãn, các đồng minh. Người thì hoan hô, kêu cuộc chiến không phải của người Mỹ hay người Pháp. Bên pháp số chống đối tổng thống Macron thì kêu ông Macron hân hoan tuyên bố sẽ cung cấp 100 chiến đấu cơ Rafale cho Ukraina trong vòng 10 năm nữa, khiến cổ phiếu công ty chế tạo máy bay này tăng vọt lên 10% trong khi ngân quỹ không được quốc hội duyệt phê. Họ kêu thu thuế được 18 tỷ mà phải xài đâu 30 tỷ (không nhớ số chính xác, chỉ lướt qua). Dân tình kêu tiền đâu, bán cho Ukraine, họ hết tiền, hết người để đánh. Chết rất nhiều. Mình theo dõi bên ủng hộ Ukraina, bên ủng hô Puchin thì cả hai bên chết rất nhiều và đào ngủ cả hai bên cũng nhiều. Mình thích đọc tài liệu của hai bên để có một nhận định ít bị tuyên truyền.


Khi xưa, còn bé mình nghe đài Sàigòn buổi chiều kêu Việt Cộng bỏ lại mặt trận 120 xác chết, và bao nhiêu bị thương rồi buồn đời tối mình mở đài Hà Nội ra nghe thì cũng cùng trận đánh, phe ta diệt 400 tên lính nguỵ,… cho nên mình thất kinh từ đó, không bao giờ tin vào một tin tức.

Trên tờ Foreign Affairs, có đăng vụ phụ nữ Nga hối hả lấy chồng, đối tượng là những chàng trai sắp sửa được đưa ra lò nghiến thịt. Lý do là những người tử trận được tiền đền bù khá nhiều và có thể được trả lương cả đời nhằm khuyến khích họ ra đi. Họ sẽ hát ngày thành hôn tôi bận đồ hành quân …. Cho thấy người Nga vẫn vui khi có chiến tranh vì được lãnh tiền vì chiến tranh.


Mình thích sự trào phúng của người Pháp vì có nhiều người đưa thí dụ như: hội phụ huynh muốn gây quỹ nên mua bột mì, đường bú xua la mua rồi bỏ công làm bánh này nọ, sau đó đem bán rồi cúng hết tiền cho chương trình. Chính phủ Macron nói bán 100 chiến đấu cơ Rafale nhưng Ukraine không có tiền thì xem như cho không. Tạo công ăn việc làm và làm giàu cho công ty chế tạo Rafale, đã giúp ông ta lên ngôi tổng thống.


Nhớ khi xưa, học lịch sử Hoa Kỳ, sau khi Hitler tự tử, nay lại nghe tin tức ở Á Căn Đình cho rằng ông này đã chạy sang Á Căn Đình sống đến chết. Quân đội đồng minh chiến thắng thì có chương trình MArshall nhằm tái thiết Tây Âu lại. Cứ tưởng tượng đang đứng giữa trung tâm một thành phố châu Âu năm 1945. Không có tiếng xe cộ. Không có tiếng rao buôn bán. Chỉ có mùi khói, những bức tường cháy xém, và tiếng bước chân nặng nhọc của những con người đang cố gắng sống sót sau một cơn ác mộng kéo dài sáu năm. Những cây cầu gãy đôi, những trường học chỉ còn là đống gạch. Những nhà máy không còn máy móc và tệ hơn tất cả: không còn hy vọng. Có thể nói là tuyệt vọng.



Hình ảnh này mình đã nhìn thấy năm Mậu Thân, khi lên phụ gia đình dì Ba Ca, xây lại căn nhà, dấu vết bom napalm vẫn đầy , nghẹt mùi cháy của bom phosphore. Hình ảnh dượng Ba Ca đứng nhìn căn nhà gỗ đã tương. Dượng và mấy người con trai mỗi ngày làm hắc-lô để xây lại. Chính phủ Việt Nam Cộng Hoà đã tài trợ một số tiền. Hình ảnh hoang tàn của chiến tranh khiến mình hoảng sợ, chả muốn đánh nhau, tham dự cuộc chiến.


Hình ảnh mình đã thấy ở Số 4 sau khi Việt Cộng rút lui và trận mưa bom napalm mà ngã từ khu vực nhà mình đứng thấy rõ các cuộc oanh tạc. Lúc đầu thấy máy bay bà già này vòng vòng rồi nghe cái tạch, rồi thấy đạn khói bay xuống đất khói bay lên rồi vài phút sau là khu trục cơ bay đến thả bom. Dạo đó chưa học hyperbol nhưng sau này lượn lên học là hiểu liền nhờ chứng kiến thật khi xưa. 


Trong bối cảnh Tây Âu thời ấy, xuất hiện một nhân vật, dáng khắc khổ, ít khi cười, nói chuyện thẳng nhưng rất chậm rãi, không ồn ào phô trương. Tên của ông là George Catlett Marshall. Trong chiến tranh, ông từng quản lý hơn tám triệu binh sĩ, nhiều hơn cả lực lượng của Mỹ ngày nay.

Ông góp phần định hình chiến lược đánh bại phe Trục. Tướng Eisenhower, cựu tổng thống Hoa Kỳ  từng nói:“Marshall là người đàn ông vĩ đại nhất tôi từng gặp.”


Nhưng điều khiến ông Marshall trở nên độc nhất không phải là khả năng chỉ huy chiến tranh mà là khả năng nhìn thấy hòa bình khi thế giới chỉ thấy tro tàn. Tương tự ngày nay, dân cư mạng cứ hô hào Ukraine phải đánh tới người dân cuối cùng. Mình xem biểu đồ ngân sách của âu châu và Hoa Kỳ viện trợ cho Ukraine từ khi cuộc chiến khởi đầu thì thất kinh, người Mỹ đóng góp rất nhiều mà nay âu châu kêu gọi đóng góp thêm khiến người Pháp kêu trời. Tiền đâu ra.


Ông Trump lên kêu không cung cấp viện trợ nữa thế là ngọng. Mình nghe nói nhưng chưa có tin chính thức là chính quyền Ukraina cũng tham nhũng lắm. Đồ viện trợ qua tay chính phủ Ukraina rồi trở lại các tay khác ở Âu châu và Hoa Kỳ. 


Trong một buổi điều trần tại thượng viện, tướng George C. Marshall ngồi im lặng trong khi các thượng nghị sĩ tranh luận, giọng nói của họ vang lên khi họ cố gắng biến chiến thắng khó nhọc của Thế chiến II thành sự trả thù. Đó là năm 1947, và châu Âu đã tan vỡ. Các thành phố nằm trong đống đổ nát, người dân chết đói, và trật tự chính trị từng gắn kết lục địa này đang sụp đổ. Toàn bộ các quốc gia đứng bên bờ vực hỗn loạn. Các người dân địa phương trả thù nhau vì tội làm pháp gian, đức gian, ý gian,… thêm Stalin cắt đất, khiến nhiều dân tộc phải rời bỏ chốn chôn nhau cắt rốn đi về một xứ nào đó họ chưa bao giờ biết. Như trường hợp bà Inge, sinh ra trong vùng đất ở Ba Lan, sau đệ nhị thế chiến bị tống cổ về Đức quốc.


Hoa Kỳ đã có thể quay lưng. Họ có thể tuyên bố chiến thắng của mình và bỏ mặc châu Âu chịu đau khổ. Nhiều người trong Quốc hội mong muốn điều đó. Nhưng George Catlett Marshall, hiện là Ngoại trưởng, lại có một tầm nhìn khác. Ông đề nghị một điều mà ít ai có thể tưởng tượng được: tái thiết chính những quốc gia mà nước Mỹ đã chiến đấu chỉ hai năm trước đó như Đức quốc và Nhật Bản thêm Ý Đại Lợi.


Ngày 5 tháng 6 năm 1947, ông đứng trên bục giảng tại Đại học Harvard, đọc bài diễn văn tốt nghiệp chỉ kéo dài chưa đầy mười phút. Không có những khoảng lặng kịch tính như mình học ở hội Toastmasters hay những lời kêu gọi cảm xúc, không có những lời hoa mỹ để nhận được tràng pháo tay. Thay vào đó, Marshall nói một cách thẳng thắn, thực tế về sự tàn phá ở châu Âu và trách nhiệm của những người đã thoát khỏi nó. “Chính sách của chúng ta không nhằm vào bất kỳ quốc gia hay học thuyết nào,” ông nói, “mà là chống lại nạn đói, nghèo đói, tuyệt vọng và hỗn loạn.” Ai buồn đời thì nghe bài diễn văn của ông ta:


https://youtu.be/dg9_GqXa770?si=Xc6IxauqhZcY-PX3


Đằng sau những lời lẽ bình tĩnh ấy là một người đàn ông đã chứng kiến ​​chiến tranh sâu sắc hơn bất kỳ ai. Với tư cách là Tổng Tham mưu trưởng Lục quân, Marshall đã chỉ huy lực lượng quân sự lớn nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, hơn tám triệu quân dưới quyền. Ông đã giám sát mọi hoạt động, mọi kế hoạch, mọi cuộc di chuyển từ Bắc Phi đến Normandy. Tuy nhiên, ông chưa bao giờ tìm kiếm sự chú ý.


Khi Tổng thống Roosevelt đề nghị ông cơ hội lãnh đạo cuộc đổ bộ của quân Đồng minh vào châu Âu, Marshall đã từ chối, chỉ nói: “Tổng thống phải quyết định nơi nào tôi hữu ích nhất.” Ông hiểu tầm quan trọng của sự lãnh đạo, nhưng ông cũng biết khi nào nên để người khác chỉ huy. Roosevelt đã chọn Eisenhower cho Ngày D, và Marshall ủng hộ quyết định này mà không hề phàn nàn. 


Giờ đây, khi sự tàn phá của chiến tranh lan rộng từ chiến trường đến sinh mạng của hàng triệu thường dân, ông Marshall nhận thấy rằng việc giành lại hòa bình sẽ đòi hỏi cùng một kỷ luật và sự hy sinh đã giúp giành chiến thắng trong chiến tranh. Ông đề xuất cái mà sau này được gọi là Kế hoạch Marshall là một nỗ lực to lớn để tái thiết Tây Âu, không phải thông qua chiếm đóng hay trừng phạt, mà thông qua viện trợ. Kế hoạch này sẽ tiêu tốn 13 tỷ đô la, một số tiền tương đương hơn 170 tỷ đô la theo giá trị hiện đại.


Kế hoạch này kêu gọi thực phẩm, máy móc và chuyên môn của Mỹ đổ vào các nền kinh tế đang bị tàn phá của châu Âu. Kế hoạch này sẽ giúp xây dựng lại các nhà máy, khôi phục nông trại và ổn định chính phủ. Nó cũng sẽ gắn kết tương lai của châu Âu với Hoa Kỳ, tạo ra mối liên kết tin tưởng thay vì oán giận. Nhờ đó mà kinh tế và kỹ thuật Hoa Kỳ phát triển rất nhanh sau cuộc chiến khiến khắp nơi thế giới, ai nấy đều có nhà và xe hơi. Một nhân công mỹ có thể nuôi một vợ và con, có chiếc xe hơi.


Trong nước, ý tưởng này đã vấp phải sự phản đối dữ dội. Những người chỉ trích cáo buộc Marshall lãng phí tiền của Mỹ, "nuôi dưỡng người nước ngoài" khi các cựu chiến binh Mỹ vẫn cần sự giúp đỡ. Tương tự ngày nay, người ta hô hào ủng hộ Ukraine đánh Puchin nhưng chả thấy ai tự nguyện lên đường sang Ukraine đánh Puchin. Một số người thậm chí còn gọi kế hoạch này là phản quốc, cho rằng nó sẽ củng cố sức mạnh cho những kẻ thù cũ như Đức và Ý. Tại Thượng viện, cuộc tranh luận trở nên gay gắt. Tuy nhiên, Marshall vẫn giữ bình tĩnh. Ông không tranh luận hay biện hộ. Ông chỉ đơn giản nêu ra sự thật và để logic của lòng trắc ẩn tự lên tiếng.


“Hoa Kỳ sẽ giúp tái thiết toàn bộ châu Âu.” Không chỉ giúp một nước, không chỉ giúp đồng minh, mà là toàn bộ lục địa chìm trong bóng tối. Ông không hứa cứu trợ nhân đạo đơn thuần mà đề nghị một phương thuốc chữa tận gốc: giúp các quốc gia tự đứng vững. Một phóng viên đã viết “Marshall không nói bằng lửa, mà bằng sự tỉnh thức.” Và chính sự tỉnh thức ấy đã thay đổi thế giới.


Trong vòng bốn năm, kết quả là không thể phủ nhận. Sản lượng công nghiệp của châu Âu đã tăng hơn 35%. Nạn đói giảm, chính phủ ổn định, và những kẻ thù cũ trở thành đồng minh. Kế hoạch này không chỉ tái thiết các thành phố mà còn xây dựng lại niềm tin vào nền dân chủ, vào sự hợp tác, và vào chính nước Mỹ. Như chúng ta thấy Tây Đức và Nhật Bản, phát triển thậm chí ngày nay người Nhật và người Nam Hàn làm cái tượng của tướng McArthur.


Công nghiệp Tây Âu vượt mức trước chiến tranh. Người dân có việc làm trở lại. Nhà cửa được xây mới. Hệ thống dân chủ được củng cố. Các quốc gia kề vai hợp tác thay vì nghi ngờ. Ngay cả những nước từng là đối thủ trong chiến tranh cũng nhận viện trợ. Marshall hiểu rằng: Hòa bình bền vững không thể xây trên lòng thù hận. Chỉ có thể xây trên thịnh vượng chung.


Do đó khi nghe thiên hạ chửi nhau này nọ. Quá dễ vì họ không phải hy sinh nhân mạng, tài chính nên tha hồ hét bus xua la mua đến tên cuối cùng cũng đánh. 


Kế hoạch Marshall trở thành nền tảng cho Cộng đồng Kinh tế châu Âu, rồi Liên minh châu Âu sau này. Kế hoạch Marshall cung cấp 13 tỷ đô la, một con số khổng lồ thời bấy giờ. Nhưng số tiền ấy vẫn chưa phải là điều đặc biệt nhất. Lần đầu tiên trong lịch sử, một cường quốc chiến thắng chọn xây dựng thay vì trừng phạt. Có lẻ ông ta học được bài học thế chiến thứ nhất, khi quân chiến thắng trừng phạt Đức quốc khiến phòng trào Đức quốc Xã lên ngôi và tìm cách trả thù.


Họ gửi lúa mì đến nuôi dân đói, gửi than để sưởi ấm mùa đông, máy móc để dựng lại nhà máy. Gửi vốn để mở lại thương cảng và gửi cả niềm tin rằng tương lai có thểtốt hơn. Một nhà sử học viết: “Kế hoạch Marshall không chỉ mang hàng hóa đến châu Âu. Nó mang lại hy vọng.”


Khi George Marshall nhận giải Nobel Hòa bình năm 1953, ông trở thành người lính chuyên nghiệp đầu tiên làm được điều này. Đứng trước khán giả ở Oslo, ông đã nhận giải thưởng với cùng một sự khiêm nhường lặng lẽ đã định hình cuộc đời ông. "Hòa bình", ông nói, “Tôi là một người lính. Tôi hiểu chiến tranh tàn phá thế nào và tôi biết hòa bình đáng giá ra sao.” Ông không nói về chiến thắng, không nói về vinh quang. Ông nói về điều duy nhất khiến chiến thắng có ý nghĩa: khôi phục lại cuộc sống của con người.


Không lâu sau đó, ông từ giã sự nghiệp chính trị. Không giống như nhiều người cùng thời, ông không viết hồi ký, không có bài phát biểu nào để tôn vinh thành tích của mình, và cũng không tìm kiếm chức vụ chính trị nào. Ông chưa bao giờ đấu tranh để được công nhận, mà chỉ đấu tranh vì kết quả. Khi ông qua đời vào năm 1959, không có tượng đài cá nhân hay lời tri ân nào được viết ra - chỉ có một di sản được khắc trên những con phố được xây dựng lại của châu Âu và sự ổn định của một thế giới mà ông đã góp phần cứu vãn.


George C. Marshall đã dành cả cuộc đời để làm chủ nghệ thuật chỉ huy, nhưng hành động lãnh đạo vĩ đại nhất của ông không đến trong chiến tranh mà là trong hòa bình. Vào thời điểm thế giới sẵn sàng trừng phạt, ông đã chọn tái thiết. Vào thời điểm cơn giận dễ dàng đến, ông đã chọn lòng nhân từ.


Ông đã chứng minh rằng sức mạnh thực sự không phải là sức mạnh hủy diệt, mà là lòng can đảm để khôi phục lại những gì sự hủy diệt đã lấy đi. Một nhà ngoại giao châu Âu từng nói: “Nếu không có Marshall, có lẽ châu Âu vẫn còn chia rẽ, đói nghèo và sợ hãi.”

Khi mình ở Pháp quốc, có viếng vùng Normandie, nơi có mấy nghĩa trang quân đội Hoa Kỳ, đã nằm xuống để “giải phóng” nước pháp. Ngược lại người Pháp rất ghét người Mỹ kêu “les amerloques” này nọ, chửi Hoa Kỳ không thương tiếc. Nếu không có người Mỹ nhảy vào cuộc chiến thì có lẻ ngày nay người Pháp nói tiếng đức. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn

Chú cứ quảng cáo chị hoài

 Chú cứ quảng cáo chị hoài

Hôm nay đi tập, gặp một hội viên đã trên 8 bó mà sáng nào, 5 giờ sáng cũng chịu khó tự lái xe, đến Đông Phương Hội tập. Chị ta chịu khó nên sau hơn 1 năm thấy chị ta khoẻ hẳn ra. Hôm trước, chị ta cầm cuốn niên giám và với hai tay không tự xé cuốn niên giám. Về nhà thử lại xem có làm được không thì thấy xé niên giám dày hơn nên mừng lắm. Cảm ơn Khoa ná thở. Ăn ngủ được đêm chưa qua mà trời sao vội sáng. Hôm trước, thấy chị dẫn một chị bạn đến Đông Phương Hội tập nhưng sau một ngày thì chị này trốn luôn. Mình kể về sự thành công của chị sau 18 tháng tập với Đông Phương Hội. Tình cờ chị ta có đọc bài nên kêu mình quảng cáo chị hoài. Mình nói đồng chí gái mê ăn hồng mà chị cho hồng nhà chị nên phải cảm ơn lăng-xê chị một tí để đồng chí gái được ăn lộc hồng.

Mình tập với Đông Phương Hội đã trên 18 năm nên thấy thiên hạ đến tập đông như quân Nguyên nhưng chỉ có ít người trụ lâu lắm. Thêm Khoa cũng không muốn lớp đông quá vì khó theo dõi, hướng dẫn họ. Hướng dẫn không lấy tiền nên cũng chọn lựa người tập. Có người tập mấy tháng, xin tập tiếp nhưng Khoa từ chối. Lý do là mới tập mà đã quay video, hướng dẫn thiên hạ trên mạng. Vụ này nguy hiểm vì khiến người xem hiểu sai cách tập. Mình tập đã trên 20 năm mà vẫn chưa đúng lắm vì cơ địa thay đổi khi tập theo thời gian. Khoa sửa hoài nhưng đó là cái may vì càng tập càng thấy mình chưa đúng. Cần tiếp tục tới khi không còn tập được nữa. Khi thì ngón tay hơi bị cứng vì gồng nhưng từ từ nhả được, tay nhẹ nhàng như phát lực ra được nếu cần.


Hôm trước, có một hội viên kêu người ta nói già không nên đi bộ khiến mình buồn cười, nói là họ lười nên nói vậy. Nếu mở YouTube hay mạng xã hội sẽ thấy các guru về sức khoẻ dinh dưỡng kêu không nên đi bộ mà chỉ tập mấy thế của họ chỉ để họ được lãnh tiền của mạng xã hội. Họ đánh vào tâm lý con người, thích làm theo năng suất hưởng theo nhu cầu nên bú xua la mua, tạo lòng tham con người. Trên thực tế thì đói thì vào bếp.


 Khoa giải thích cho anh ta là đi bộ thì trọng lượng cơ thể sẽ đè xuống hai chân và sẽ có một phản lực từ dưới chân bật lên lại. Lâu ngày sẽ làm đau đầu gối hay hông này nọ. Nhưng nếu chúng ta đi với tư thế như cái lò-xo thì trọng lượng cơ thể của chúng ta sẽ được giảm nhẹ và ít tác động vào đầu gối. Mình tập leo núi với cách đi như vậy thêm Khoa chỉ mình cách thở khi đi bộ cũng như khi tập nội công Hồng Gia và Thái Cực Quyền. Kết quả là mình đi hành hương bên Ý Đại Lợi tháng 9-10 vừa qua, 325 cây số không mệt, mỗi ngày đi bộ từ 30-40 cây số, không cần nghỉ ngơi, ăn gì cả. Chỉ ngưng lại mỗi tiếng để uống 2-3 ngụm uống nước như ông thần người nhái mỹ chỉ mình khi tập luyện trước cuộc hành hương. Mất độ 1 phút để uống nước. Nhất là leo núi vùng Toscana mỗi ngày leo độ 3,000-4,000 cao bộ. Đi xong chuyến này mới thấy tập theo phương pháp của Khoa quá hay. Mình thấy đa số người đi hành hương, đi nhanh hơn mình nhưng họ ngưng khá lâu để ăn snack và uống nước nên cuối cùng về đến nơi cùng lúc với mình. Mình thì đi chậm theo hơi thở vì hơi thở càng chậm thì càng ít mệt. Không bị áp huyết lên cao này nọ.


Sáng thì ăn sáng ở khách sạn, nhà nghỉ, nhiều chỗ ăn ngon nhiều chỗ cho ăn ít. Nên đi một lèo từ 8-9  giờ sáng đến, 3, 4 giờ chiều, có khi đến 5 giờ chiều vì đường lên núi khá cao và dài. Đến nơi tắm rửa xong thì lại phải đi vòng thăm quan thành phố vì tiệm ăn mở cửa vào lúc 7 giờ tối nên thêm vài cây số. Ăn tối thì mình ăn đầy đủ, như món xà-lách mixta trước, rồi salame, prosciutto, …. Sau đó đi một vòng vài cây số rồi về nhà nghỉ ngủ.


Có vài người còm hỏi mình về tập Nội KÌnh Nhất Chỉ Thiền thì mình có mời họ đến võ đường để giải thích rõ ràng. Lý do là đọc bài thiên hạ viết trên mạng rất khó nhận ra. Chỉ có so tay, giao thủ mới giải thích cho họ hiểu được lực từ đâu đến. “toi co tap nhiet than phap 1-2 nam . nhung Khong nam duoc. yeu linh

de dat ket qua tot. xin. anh son cho biet o dong Phuong hoi , khi tap” hay có người kể là có đọc bài ai viết trên diễn đàn kỹ thuật khi xưa

 “HOI 2005 , TOI CO LEN DIEN DAN THAI CUC DOC BAI , LAM QUEN DUOC

VOI 2 MASTER NGUOI THU 1 VIET BAI NGU HANH TRAM TRANG CONG

CO TEN LA MOTGIOT , NGUOI THU 2 CO TEN LA TVTT , HINH NHU LA

THAN VO TRAM TRANG , NHO 2 MASTER NAY MA TOI HIEU THAU VA

TAP THANH TRAM TRANG CONG.

SAU DO NHU GIAO LUU VOI TVTT TREN EMAIL , TOI NGO DUOC CHU

KHONG VA DI VAO DUOC THIEN SHITANKAZHAI CUA NHAT.

SAU VI CHICH THUOC COVID 19 , NGUOI TOI MAT HOA NHIET ,

BAT BAU LANH LAI . TOI MOI TAP NGHIEM TUC LAI TU THANG 3

CHUYEN GI DUNG THI TOI NOI RA , TVTT CUNG LA 1 GIAO SU GIOI”.


Mình trả lời đến Đông Phương Hội để Khoa giải thích nhưng ông ta kêu già rồi, chỉ hỏi cho biết. Còn người thứ 2 kể thì mình thất kinh. Ông ta cho biết ngộ được qua email với TVTT. Ông thần võ, ngày nay bị gắn mấy cái stent, khi xưa là một võ sư giỏi nhưng sau này bị trật cột sống nên không biết có tập hay không, chỉ theo dõi thì được biết anh ta trẻ hơn mình, vào nhà thương mấy lần, bị gắn mấy cái stent. Nên chắc cũng không tập luyện gì nữa, ngoài bàn phím. Phương pháp nào cũng hay mà nếu không tập thì bù trớt.


Khi xưa mình cũng mê đọc bài của ông thần này lắm. Anh ta có dạy mình bài Bạch Hạc Triều Dương, nhờ anh ta mình mới gặp được Khoa và tập với Khoa từ 18 năm qua. Có ngưng vài năm vì gia đình con dại và covid. Khi mình tập bài Tiểu Niệm Đầu của Vịnh Xuân Quyền, thay vì 5 phút, có hôm Khoa kêu tập 45 phút thì mới cảm nhận cơ thể mình, các đốt xương từ tay, chân đều liên kết, nối kết với nhau như các bánh xe của cái đồng hồ, xoay chậm chậm rồi từ từ đổi kim đồng hồ.


Hôm đó mình giác ngộ một điều là nên bỏ đọc những gì trên diễn đàn võ thuật mà chú ý, để ý đến cơ thể mình khi tập. Lý do là họ chưa tập tới đó nhưng nghe Kim Dung hay ai đó nói nên viết lại theo sự hiểu biết của họ nên sẽ khiến người ta đi xa rời thực tế vì tập luyện mỗi ngày như sắt phải nung lửa đỏ rồi lấy búa đập cho dẹp uống nắn theo ý của mình. Còn mấy vụ thiên hạ kể trong truyện kiếm hiệp thì quên đi. Như tập Thái Cực Quyền mình cũng chả nhớ tên mấy thế tập nữa chỉ chú vào hơi thở, chân bước, trọng lực cơ thể,… Từ từ mới nhận ra hơi thở là nguồn chính để tạo lực. Cách chuyển động eo chân tay mới tạo ra lực. Nếu trong tích tắc hơi thở mình bị ngưng thì lực cũng bị ngưng. Càng tập Khoa càng chỉ ra những điểm hay trong cơ thể mới từ từ hiểu được Hàm hung bạc bối là sao, hư linh đỉnh kình. Lực như dòng nước chảy chậm hay nhanh tuỳ cơ thể dao động.


Dạo này mình tập lại bộ nội công số 1 thì cảm nhận cơ thể khác với khi xưa tập. Nếu mình không tập đơn nội công Hồng Gia đúng thì bộ nội Hồng Gia có tập cũng không hiệu nghiệm gì cả. Chỉ là múa cho vui đời cô lựu khóc Út Trà Ôn tình anh bán chiếu. Hơi thở phải đi liền với cử động mới tạo được lực, không bị mất vì khi ngưng thở trong giây lác là ngọng cũng như cơ thể có thể bị cứng, gãy ở các khớp xương như ở vai, cổ tay là hết tạo lực. Do đó mài hơi thở rất quan trọng. Mình đi bộ cả ngày leo núi mà không mệt nhờ mài hơi thở.


Có lần mình mới vào võ đường, Khoa kêu mình lại rồi nhờ một anh tập chung, nghe nói 4 đẳng Hiệp Khí Đạo, anh ta có dạy vào cuối tuần cho hội đoàn nào, mình không rõ. Nói anh ta tìm cái khoá tay mình, mình chả biết ất giáp gì cả, thấy anh ta khoá tay thì mình nương theo lực của anh và xiả ngón tay như Nội Kình Nhất Chỉ Thiền thì anh kia chới với mình rút tay về. Sau mới hiểu là cuối tuần vừa qua, anh ta trả tiền đi học seminar họ dạy về cách khoá tay khoá cẳng thiên hạ. Khoa giải thích là không nói trước để xem mình có thể phá được không. Vì nếu nói trước thì mình sẽ cẩn thận hơn. Để xem mình phản ứng thế nào.


Nếu anh là bác sĩ mà không đi thực tập lâm sàng thì có đọc sách nghiên cứu cả ngàn cuốn sách cũng không cứu được bệnh nhân. Anh là kỹ sư mà không đi thực tế thì cũng khó mà rút kinh nghiệm để trở thành kỹ sư giỏi. Vì lý thuyết đến thực hành là một trời một vực. Thêm nếu anh có học đủ thứ mà không có thể lực thì cũng bỏ đi. Có ông thần nào ở võ đường Hồng Gia Việt Nam cứ đi mấy võ đường thách đấu. Có lần ký giấy tờ đấu với võ sĩ Phan Nam, ông Nam này thấp bé hơn nhưng thể lực mạnh nên sau vài phút là đo ván ông thần chuyên môn đi thách đấu, nghe nói nay bỏ nghề thách đấu.


Mình theo chủ nghĩa tắm heo, cứ tập đều đặn mỗi ngày thì được sức khoẻ. Còn muốn trở thành cao thủ bàn phiếm thì để ai đó làm để thoả mãn cái tôi của họ. Có lần mấy hội viên mời ông sư nào đến nói về thiền và ý chí. Ông ta cho biết phải luyện ý chí để vượt qua đau đớn, biến đau thương thành hành động cách mạng. Đến khi ông ta nhờ Khoa chẩn lại xương cốt vì đau. Khoa mới vặn có chút xíu là ông ta dãy nãy kêu đau đau thầy. Cho thấy nói là một việc, ai cũng nói được nhất là những người có khoa ăn nói nhưng đụng chuyện thì vẫn Chán Mớ Đời 


Có nhiều người rên là tập từ 5:30 sáng mỗi ngày ở Đông Phương Hội quá sớm cho họ nên có anh tập chung là võ sư lâu năm sẽ bắt đầu hướng dẫn lớp khí công ở Huntington Beach vào chiều thứ tư mỗi tuần tại Murdy Community Center, xin liên lạc với anh Dennis Lam 714-262-8274.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Nên lấy vợ trẻ hay già - 2025

 Tình yêu khi về già

Hôm nay buồn đời đọc mục gỡ rối tơ lòng trên báo về tài chánh thì có hai lá thư của 1 bà 7 bó khiến mình thất kinh. Bà ta kể là năm nay 70 tuổi còn ông chồng thứ 2, 73 tuổi. Họ lấy nhau từ 10 năm nay và hôm nay đột phá tư duy là phải ngồi xuống làm di chúc để lại tài sản cho con cái lỡ một mai em quá qua đời. Đây là một điểm son cần thiết phải làm. Vấn đề là khi làm chúng ta mới phát hiện ra tâm tư thầm kín của mình khi lấy nhau. 


Bà ta có con với chồng trước và ông chồng cũng có một người con trai riêng với cuộc hôn nhân trước. Bà ta cho biết là có nhà riêng cho thuê, và làm giấy tờ để lại toàn bộ gia tài cho con riêng của bà. Trong khi đó, ông chồng làm giấy tờ để lại gia tài, nhà riêng cho thuê, độ $1,300,00 và chiếc xe Porsche giá $200,000 cho thằng con riêng nhưng cha con không gặp mặt nhau khá lâu vì có sự bất hoà. Chắc thằng con không ưa bà kế mẫu. Hai vợ chồng ở nhà riêng của ông chồng. Và trước khi lấy nhau, họ có làm hợp đồng tiền hôn nhân (prenuptial). Con gái mình có hỏi cần làm không, mình nói chắc chắn để tránh lộn xộn sau này. Lý do là Hoa Kỳ có tỷ lệ ly dị trên 50%. Làm cái này thì khi ly hôn cũng đỡ mất thời gian nhất là tiền bạc cho cả hai.

Bà cho biết tài sản của ông chồng trên $1.3 triệu còn của bà thì tổng cộng độ $350K. Mình đoán họ ở tiều bang xa xôi nào đó, không phải Cali. Ông chồng ghi là lỡ ông chết trước thì sẽ để bà ta ở trong căn nhà đứng tên của ông ta trước khi lấy nhau, người Mỹ gọi là Life Estate. Nghĩa là bà ta được ở trong căn nhà đến khi qua đời nhưng phải trả tiền thuế và bảo hiểm hay bảo hành nếu hư hao. Sau khi bà ta qua đời thì căn nhà sẽ thuộc về con trai của ông ta. Câu hỏi của bà ta cách tính của ông chồng có “fair” (sòng phẳng) hay không? Tại vì thằng con không đến thăm ông ta từ lâu.


Chưa kịp tiêu câu hỏi thứ nhất thì lại thấy bà ta dện thêm câu hỏi thứ hai là có gây trở ngại gì hay không, có đưa đến ly dị vì bà ta nghĩ, bà ta sống 10 năm trời với ông ta thì khi ông ta chết thì tài sản của ông ta phải thuộc về bà hết thay vì con riêng. Ông chồng hiện bị ung thư. Cái vụ này khiến mình nhớ đến ông Gingrich, cựu chủ tịch hạ viện Hoa Kỳ. Cứ mỗi lần bà vợ nào bị ung thư là ông ta ly dị, rồi kiếm bà nào khác giàu có hơn. Bà vợ nằm trên giường bệnh, tức quá phải ký giấy ly hôn. Ông này khi xưa làm hợp đồng với dân mỹ này nọ, cứ kêu Chúa cầu nguyện cho Hoa Kỳ này nọ nhưng bỏ vợ đau ốm một cách tàn ác. 


Ông chủ cột báo trả lời là ông chồng bà rất tốt vì cho bà ở nhà miễn phí thì bà phải trả tiền thuế nhà đất và bảo hiểm. Không phải trả tiền nhà nợ ngân hàng là quá may. Tiền của bà thì bà để lại cho con bà, còn ông ta để lại cho con ông ta thì rất sòng phẳng. Mà nay bà tính ly dị này nọ. Chắc không muốn chăm sóc người sắp đi tây phương cực lạc. Chỉ có một vấn đề là ông ta ghi người giám hộ tài sản của ông ta là bà vợ kế chung với thằng con. Mình đoán ông ta sợ để bà vợ làm một mình thì sẽ tẩu tán hết tài sản của ông. Mà để cho thằng con riêng thì chắc phức tạp vì tên này không liên lạc với ông bố từ khi bố bỏ mẹ lấy người đàn bà khác. Nhưng sẽ gây lộn xộn kiện tụng giữa hai người này. Cho thấy lý do ngày nay giới trẻ không muốn lập gia đình có con. Rất phức tạp khi lập gia đình, người đàn ông phải nhúng nhường, xin Mặt Trận Tổ Quốc bằng Không Sợ Vợ như mình.


Ông Ron, nuôi ong trong vườn mình, cuối cùng phải làm di chúc tương tự như trên. Nghĩa là tiền của ông trong ngân hàng sẽ đưa cho bà vợ thứ 4 xài hết. Căn nhà của ông ta mua thì bà vợ có thể tiếp tục ở đến khi qua đời (Life estate). Rồi sẽ về tay thằng con trai độc nhất của ông ta. Mình không hỏi nhưng có thể ông ta ngại nên vẫn chưa sang tên nhà vào living trust vì sợ bà ta ly dị ông ta như 3 bà trước. Mình lâu này cũng không muốn xen vào thiên hạ sự nên bà vợ hỏi thì mình nói gọi luật sư. Dạo này ông ta về hưu nên có người khác nuôi ong trong vườn mình. Ông này thì chuyên nghiệp không hát đờn ca tài tử nuôi ong như ông Ron nên giá bớt mềm hơn xưa. Một đời vợ một đời chồng thấy tốt hơn là con anh con tôi và con chúng ta. May là lấy nhau vào lúc tuổi hết đẻ nếu không thì lại mệt nữa.


Khi ông chồng chết thì bà ta sẽ nhận được tiền an sinh xã hội của ông chồng và hưu trí nếu ông ta có. Các bác nghĩ sao? Ông chồng nên để hết tài sản lại cho bà vợ thứ 2 hay cho con riêng.


Cho thấy lấy vợ kế già hay trẻ cũng muốn vớt hết tài sản của mình. Theo quan điểm đạo đức cách mạng thì đàn bà ai cũng muốn lấy tiền của chồng già thì tốt nhất nếu phải lấy vợ kế thì nên lấy vợ trẻ cho chắc ăn. Còn không thì nên ở goá cho khỏe đời Cô Lựu, Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn

Giới trẻ Hoa Kỳ theo xã hội chủ nghĩa

 Giới trẻ Hoa Kỳ theo xã hội chủ nghĩa 


Hôm trước nói chuyện với anh bạn học Yersin, ông thần bổng nhiên hỏi tại sao giới trẻ ngày nay bầu cho xã hội chủ nghĩa như ở New York và Seattle tuần vừa qua thay vì đảng dân chủ như từ mấy chục năm nay. Khiến mình ú ớ, sao lại hỏi tên làm vườn, suốt ngày chỉ thấy bơ và bơ. Câu hỏi khiến mình suy nghĩ vì đảng dân chủ có đưa ra một ứng cử viên kỳ cựu, cựu thống đốc tiểu bang nhưng vẫn không thắng dù cộng hòa ở xứ này như ở Cali chả là gì cả. 

Như tổng thống Clinton khi xưa hay kêu đồ ngu chỉ là kinh tế nên mình tìm thử lý do kinh tế khiến giới trẻ bỏ dân chủ chạy theo chủ nghĩa xã hội. Và xem chủ nghĩa tư bản là cái Ác, cần phải dẹp bỏ.


Ngày nay, người Mỹ có thể mượn $1,000,000 để mua nhà nếu làm trên $100,000/ năm. Họ có thể mượn tiền mua chiếc xe giá $75,000 nếu lương căn bản là $45,000/ năm. Tự hỏi nếu mượn $250,000 để đi học đại học mà ra trường lãnh lương có $40,000/ năm thì có phải là một chọn lựa ngu xuẩn hay thông minh. Nhưng tại sao bố mẹ lại không cản con mình, nhiều người còn khuyến khích bảo lãnh, tạo điều kiện cho con bớt trả nợ. Có chị kia quen kêu mình ngu vì nghe lời tụi hắn, cho đi học UCLA về mấy môn khi ra trường không kiếm được việc. Như thằng con học về khảo cổ nên ra trường bí quá chạy xe cứu thương. Con gái cũng vậy với tư tưởng học ở trường về chủ nghĩa thức tĩnh, học cái chi về xã hội nhân văn rồi ra trường, đi làm việc cho cơ quan thiện nguyện, lương ba cọc ba đồng. Chị ta phải rút tiền hưu ra trả một phần cho con. Tại sao bỏ ra mấy trăm ngàn đi học đại học để rồi chả kiếm được việc. Chỉ vì muốn chứng tỏ cho bạn bè là con mình học UCLA. Hôm trước, có đọc bài viết kể mấy sinh viên Harvard, học ra trường mà kiếm việc cả năm nay chưa được lại ôm cả đống nợ.


Có ông ở Toastmasters Club tặng mình cuốn sách của ông Charlie Kirk, nói về sự lừa đảo giáo dục đại học. Có lẻ vì vậy, họ giết ông ta vì cứ đi vào đại học kêu đại học, thầy cô các bạn lừa đảo. Sinh viên ra trường, đi làm thì công ty hỏi có kinh nghiệm, kêu không thì ai mướn. Khi xưa, các tiệm ăn bán thức ăn nhanh là nơi để giới học sinh, thực tập làm việc, lương thấp nhưng giúp họ có chút tiền vào mùa hè và kinh nghiệm tiếp xúc với khách hàng, đồng nghiệp. Nay họ bắt phải trả $25, $30/ giờ thì bố ai mướn nổi. Kêu là chủ bốc lột khi mình chưa có kinh nghiệm. Thế là công ty trang bị các máy bán tự động hay ứng dụng, không mướn giới trẻ nữa. Thế là ngọng. Có máy móc thì không bị xã hội lên án bốc lột nhân công.


Nếu xét theo quan điểm của một tên nông dân ngu lâu dốt bền như mình thì nghĩ không có lợi nhưng bù lại những người trí thức thì xem đó là quá rẻ ($200,000) để học trở thành thành trí thức để chém gió với dân cư mạng. Như khi xưa thời trung cổ, người ta đi học (con nhà quyền quý cao sang) để tìm hiểu về bản thân chính mình. Vì chả muốn làm nông. Nhưng khi xưa ít ra giới giàu có quyền quý cho con trai đi lính, học tập quân đội để bảo vệ lãnh thổ của mình. Ngược lại ngày nay thì họ đẫy con nhà nghèo ra trận. 

Với tư tưởng đó thì ra trường không có công ăn việc làm như họ rao khi vào đại học, nên từ từ sẽ bị chủ nghĩa xã hội lôi cuốn cho rằng mọi sự tại chủ nghĩa tư bản và bọn nhà giàu như Karl Marx đã nêu lên khi xưa, bốc lột sức lao động.


Khi đứa trẻ 17, 18 tuổi đầu bị bắt buộc lấy quyết định tài chánh, mượn tiền đi học đại học, đem lại cho đứa trẻ một món nợ khổng lồ suốt cuộc đời mai sau. Nên nhớ 21 tuổi, ở Hoa Kỳ mới được quyền mua rượu hay uống rượu. Cho thấy đại học là một sự lừa đảo của thế kỷ. Họ cứ bựa học đại học sẽ có việc tốt, đời sống tương lai rạng rỡ như thế hệ cha ông, đúng hơn là sau thế chiến thứ 2. Khi Hoa Kỳ bắt đầu phát triển sau cuộc chiến. Trên thực tế, học đại học là một cuộc đầu tư lớn nhất ở tuổi 18, nên cân nhắc cho kỹ, học ngành nào, và có nên hay không. Còn bỏ $200,000 đầu tư vào chứng khoán hay cho vay thì ít ra mỗi năm được $20,000, phân nữa tiền lương sau khi tốt nghiệp và nếu có người mướn.


Nhớ có lần hai vợ chồng quen kêu chúng em có mua một căn nhà mà không ở, hàm ý là mượn nợ đi học đại học cả hai như nợ tiền mua một căn nhà, phải trả hàng tháng mà không bao giờ được ở suốt 30 năm. 

Thêm những đứa trẻ chưa có khả năng để thấu hiểu các rể mớ khi mượn tiền đi học do các đại học quảng cáo. 


Hệ thống Đại học đã thành công trong việc dụ dỗ giới trẻ học đại học là một vấn đề thiết yếu phải làm. Họ bán tương lai như hồ ly họng. Sẽ có nhà cao cửa rộng giàu sang phú quý. Ra trường đi làm thậm chí ngày nay tốt nghiệp Harvard có người nói cả năm kiếm việc không ra mà phải còn cái nợ hơi mệt đừ. Trong khi đó một tên thợ vịnh xây dựng, lương tối thiểu $25 hay $30/ giờ tùy nghề và tay nghề. $250/ ngày, làm 6 ngày một tuần là $1,500, một tháng $6,000, một năm $72,000. Lại chả nợ nần gì cả. Lấy $200,000 cho vay tiền lời 12%/ tháng thêm $24,000/ năm xem như được $100,000 năm. Chả học hành gì cả.

 

Vấn đề là tại Hoa Kỳ nếu mượn nợ mua nhà mà không có tiền trả thì có thể bị xiết nhà, ngân hàng lấy căn nhà đó. Xong om hay không trả nợ xe thì ngân hàng xiết cái xe trong khi mượn nợ đại học thì anh không có thể xù được. Cái nợ đi theo anh đến khi xuống lỗ. Đi làm là chúng tự động rút tiền của mình nếu không trả.

Dạo này bên pháp, họ bắt đầu nói đến đến vụ cho người lớn tuổi có thể tự chọn cái chết như tác giả “mùa thu lá bay” để giảm chi tiêu nhà nước. Anh về già, không lao động sản xuất thì người ta xem anh như một đơn vị kinh tế, vô dụng, chỉ ăn chớ không có làm, cần loại trừ. Nhiều tin tức cho rằng Covid là một phương pháp để loại trừ giới già. Mình có anh bạn người Ý Đại Lợi chết trong mùa dịch. Dạo đó bên Ý Đại Lợi, người già chết rạ. Nhớ doạ mới sang Hoa Kỳ, có ông bác sĩ giúp bệnh nhân chết sớm để khỏi bị đau đớn thì các công ty dược phẩm cũng như bác sĩ , nhà thương chống, bắt ông ta ra toà hoài. Sau này chắc ông ta chết nên hết còn nghe đến.

Do đó giới trẻ thích Biden vì nghe nói sẽ xoá nợ cho họ. Nghe rất kêu nhưng ông Biden chỉ xóa những người làm cho chính phủ nên thiên hạ ào ào bay vào xin làm công chức để được xóa nợ. Nay ông Trump lên lại muốn dẹp tiệm hết công chức ăn không ngồi rồi ngáp ruổi. Đồng chí gái khi xưa làm cho nhà nước, kêu chả làm gì cả. Thấy đồng nghiệp đến Sở sáng uống cà phê đọc báo đến 10 giới đi họp chi đó đến trưa về đi ăn cơm trưa rồi kêu bêu cho hét ngày. 


Anh tốt nghiệp kiếm việc không ra hay làm việc vớ vẩn lại ôm cái nợ $200,000 còn nếu là bác sĩ thì ôm cái nợ $500,000. Nay nghe kêu xù nợ hết với những lời tuyên bố hay như tiếng sáo Trương Chi đến khi yêu rồi thì mới phát giác sự thật Trương Chi tồi tệ tới đâu. Lúc đó thì đã quá trễ. Ôm cái nợ hận đời.


Vấn đề là chính phủ bảo kê các nợ đại học khiến các đại học tăng giá vì họ không sợ bị mất tiền. Do đó nếu chính phủ ngưng bảo kê vụ nợ đại học thì chắc chắn các cơ quan cho vay sẽ suy nghĩ lại nhiều hơn thay vì cho vay bú xua la mua. Anh đi mượn tiền mua nhà hay mua xe, ngân hàng luôn luôn xem credit, cũng như phỏng vấn xem công ăn việc làm ra sao. Trong khi đó một đứa trẻ 18, nộp đơn đi học 4 năm, mượn 200k là họ cho ngay. Khi không mượn được tiền thì anh chỉ đi học trường cộng đồng, rẻ và kiến thức như nhau.


Nhớ có lần mình nói chuyện với một chị, nghe nói tranh đấu gì đó ở Việt Nam. Sau qua Hoa Kỳ, bán nhà cửa bên Việt Nam, qua Mỹ mua được căn nhà rồi cứ xin tiền đi học đại học cộng đồng. Mấy năm trời đi học, cứ hết môn này thì học tiếp môn khác, có tiền xài. Nhà không phải trả vì đã mua đứt với tiền đem từ Việt Nam qua, làm một người sinh viên nhân dân ưu tú như Bác MArx nói khi xưa, học , học mãi. Khỏi đi làm, có tiền ăn học. Nay có lẻ về hưu nên có thể nhận được tiền an sinh xã hội, khởi đi học.


Giới trẻ ngày nay nghe nói chủ nghĩa tư bản là tàn ác, phải tiêu diệt chúng. Phải đánh thuế nhà giàu này nọ nhưng họ quên là chủ nghĩa tư bản giúp xã hội thoát nghèo. Không có tư bản thì không có đầu tư, phát triển, công ăn việc làm. Làm việc cho công sở là xã hội chủ nghĩa, có thời gian lướt mạng. Về hưu lương hưu trí có từ 70-90% lương cũ, được đủ thứ về y tế này nọ nên chính phủ muốn dẹp bớt vì hết tiền.


Về âu châu thì thấy truyền hình cứ nói đến vấn đề hưu trí, giới già không sản xuất, càng ngày càng đông, mà kinh tế chỉ có đi xuống. Mình gặp vài người trẻ nói chuyện thì họ không có công ăn việc thường xuyên, cứ làm tạm vài tháng rồi đi kiếm việc khác. Công việc bấp bên nên khó lập gia đình này nọ, không đẻ. Lại khiến dân số càng ngày càng ít.


Cali có chính sách tương tự xã hội chủ nghĩa hay xã hội dân chủ như bên âu châu. Thế giới đại đồng, người di dân bất hợp pháp cũng là con dân của đức chúa trời nên cần được hưởng phúc lợi y tế, foods stamp như người Mỹ. Tha hồ chửi Trump và MAGA này nọ. Còn người chống xã hội chủ nghĩa hay dân chủ xã hội thì kêu di dân bất hợp pháp, không được hưởng quyền lợi, dù miệng nói ai cũng là con chúa, do họ đóng thuế này nọ. Thường di dân bất hợp pháp lương bổng thấp hơn, họ không đóng thuế vì không giấy tờ.


Giới trẻ đi học ở trường, được thấm nhuần chủ nghĩa thức tĩnh nên tư tưởng của giới trẻ rất khác với bố mẹ chúng. Con mình khi xưa thì ủng hộ Biden lắm vì nghe nói xoá nợ đại học nhưng mấy năm nay chả thấy xoá. Nay đi làm đóng thuế mệt thở, mua nhà cho thuê nên bắt đầu bảo vệ quyền lợi của mình nên thay đổi lập trường. Cho thấy người ta bảo vệ quyền lợi của họ trước tiên, chớ chả có yếu thương đồng loại gì cả.


Họ theo MAGA vì không muốn trả tiền cho di dân lậu, còn dân trí thức thì chửi MAGA ngu này nọ, bảo vệ Obamacare vì không mất quyền lợi được bảo hiểm y tế miễn phí này, thêm mấy bác sĩ nhà thương thích vụ này vì họ nhận tiền mỗi tháng dù bệnh nhân không đến. Nói chung ai cũng bảo vệ quyền lợi của mình cả chớ chả có một tấm lòng khi sống tại Hoa Kỳ.


Dạo này thiên hạ bàn tán vụ thực phẩm cho người Mỹ nghèo. Mình nhớ ông Larry có 12 căn nhà cho thuê nhưng cứ mỗi tuần ông ta chạy xe lại đường Lincoln , thành phố Orange, chạy qua chỗ họ phát lương thực cho người nghèo. Người ta hỏi nhà có bao nhiêu người ông ta kêu 2, họ đưa cho ông ta một thùng thứ căn, trái cây rau cải, khoai tây, đủ trò và bánh mì. Ăn không hết ông ta đem lại nhóm đầu tư địa ốc sáng thứ 6 chia. Ngày ông ta còn lấy nhiều huống chi người bình thường. Ông ta nói xe hơi đậu dài lắm.


Xã hội, tư tưởng thế hệ trẻ Hoa Kỳ đang thay đổi mà chúng ta không nhận ra và họ rất sợ mấy người trẻ như ông Charlie Kirk nên phải sát hại ông ta. Nghe nói, hiện nay giới trẻ trở lại nhà thờ khá nhiều khi họ chán ngấy các tư tưởng làm cách mạng nên tìm về đức tin. Bên âu châu, thì ngày nay thiên hạ vì quyền lợi của họ bắt đầu bỏ ý định thế giới đại đồng, bớt yêu mến đồng loại. Tại Thuỵ Điển nay xem phim tài liệu thì dân theo cực hữu nhiều, muốn tống cổ người hồi giáo, tỵ nạn này nọ. Họ kêu dân này đến đây đi ăn mày gửi tiền về cho xứ họ nên có thể trong tương lai sẽ có phong trào dẫn độ người nhập cư bất hợp pháp. Hoà Lan nay là cực hữu dù trước đây được xem là nước cấp tiến nhất âu châu như cho phép hút cần sa, hay cho kim chích để chích choách. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn