Hôm nay, mình đặt hệ thống wifi trên vườn, sử dụng năng lượng mặt trời để có thể ở nhà, hay bất cứ nơi nào trên thế giới, tự động tắt mở hệ thống tưới nước. Đi chơi khắp thế giới, có thể xem tình hình ở vườn bơ để tưới hay tắt. Trước đây, mùa hè mình không dám đi chơi vì sợ bể ống nước. Nay chính phủ Cali, đã cho tiền thay thế hệ thống nước mới với ống dầy hơn nên coyote không cắn xé nữa nhưng nhiều khi trời nóng thì cần tưới thêm khi các dụng cụ, thiết bị được chôn dưới đất, đo lường sự ẩm thấp của đất, báo cần tưới thêm nếu không thì trái bị rụng như lá mùa thu là ngọng.
Mình mua hệ thống của Trung Cộng sản xuất do một bà tàu lấy chồng Mỹ bán nên khi tải phần mềm thì toàn chữ tàu, phải gọi họ, giải thích nhấn chỗ nào để cho vào máy điện toán. Chỉ phiền là người Tàu làm cái App cho Android, không có IOS thì chưa làm nên phải mua một cái điện thoại khác Samsung để sử dụng. Nay phải vác theo hai cái điện thoại. Chán Mớ Đời
Vợ dặn về sớm, đi dự đám cưới con gái người bạn học cũ Đà Lạt, khởi đầu từ 3 giờ chiều. Trên đường về mới nhớ là 48 tiếng qua chưa có hạt cơm trong bụng vì không đói. Mình khi nào đói mới ăn, còn không thì nhịn. Mấy hôm nay, ngoài gắn hệ thống wifi, còn phải hái bơ cho cô cháu bán ở bolsa nên mệt. Mệt thì không đói.
Đám cưới được tổ chức ở khuông viên của 1 khách sạn ở Newport Beach, trên đảo Lido. Đến nơi là thấy trên bàn cái hộp nhỏ bằng thủy tinh pha Lê, nhét cái thiệp với tấm ngân phiếu mừng cô dâu chú rể, nhẹ nhàng, không như các thùng Phước Sương to đùng ở đám cưới Việt Nam trong tiệm ăn tàu. Năm nay, chưa chi đã thấy có 3 cái đám cưới. Lại tốn tiền. Một cái phải bay đến Boston.
Bố mẹ cô dâu là bạn học Đà Lạt khi xưa. Đám cưới Việt-Mỹ nên không mời nhiều. Nghe kể là trả trên $200,000 cho 80 người tham dự. Một ngày lấy chồng, một đời trả nợ. Mình đang lo vì con gái đang bồ với một tên Mỹ trắng. Á châu thì làm đám cưới nhà hàng tàu, có màn đi chào bàn, gỡ vốn. Ở Hoa Kỳ, nhà Gái trả tiền đám cưới, còn nhà Trai trả tiền đi tuần Trăng Mật mua một tặng 1. Thân hữu, tặng quà, đã ghi danh tại các tiệm bán đồ dùng tại gia. Mình đi tiền tươi cho chắc ăn.
Tiền hoa giá $6,000, tiền chụp hình và quay video là $9,000. Khi xưa, mình lấy vợ, trả $500 đã xót ruột. Video xem được một lần, nay chả biết để đâu. Nghe nói cô dâu và chú rể mướn một ê kíp chụp hình vi zeo từ San Jose xuống, trả tiền phòng khách sạn cho họ. Thêm wedding planner và 3 người phụ là khẩm. Phần ăn thì $150/ người. Mình đếm được 82 cái ghế ngồi trên bãi cỏ giả.
Đám cưới Mỹ thấy nhẹ nhàng, không ồn ào, chỉ mời những người nào thân thích, ruột thịt, bạn cực thân, không như đám cưới việt, mời hết Bolsa dù chỉ quen sơ sơ, thậm chí nhiều người mời mình ăn cưới mà chưa bao giờ gặp mặt. Mẹ cô dâu mời hai cô em ruột và vợ chồng mình. Còn toàn là bạn của cô dâu chú rể. Mình chưa bao giờ biết mặt hai cô em nên khi đến nơi, không biết ai nên chỉ lớ ngớ, tỏ ra yêu vợ, chụp mình vợ tạo dáng.
Có chị ở Đức quốc, kể đám cưới thằng con ở Hoa Kỳ. Chị ta được vợ chồng thằng con mua cho vé, bay từ Đức quốc đến một khu nghỉ dưỡng ở Mexico, rồi đến ngày, gia đình bên vợ bay đến. Cả hai gia đình ở trong khu nghỉ dưỡng 1 tuần để làm quen nhau, gặp dâu lần đầu tiên và sui gia rồi làm lễ đám cưới. Sau đó ai nấy bay về nước đó. Tiện và rẻ. Nhớ đám cưới mình, phải ngồi đếm tiền chào bàn, để trả tiền nhà hàng. Hú hồn, vừa đủ tiền nếu không, chắc dẹp chuyện tuần trăng mặt.
Khi xưa, đám cưới đủ trò nhưng ngày nay ly dị như thay áo cưới nên không biết có nên làm đám cưới hay không. Còn thân hữu tự hỏi có nên đi ăn cưới hay không vì 1, 2 năm sau lại được mời đi ăn cưới lại. Để tránh trường hợp tưng bừng đám cưới âm thầm ly dị. Mình bị mấy cú, đám cưới hoành tráng, mời cả 1,000 người, rồi một năm sau nghe nói ly dị, rồi vài tháng sau lại nhận thiệp mời ăn đám cưới thứ 2. Mình từ chối đóng tiền để xem tập hai, nếu không phải chơi thêm tập 3, tập 4.
Đang ngồi nói chuyện, cháu của anh bạn đến chào, anh ta cho biết, mốt thằng cháu và cô hôn thê gốc Đài Loan, bố mẹ hai bên và họ hàng đúng 10 người ra nhà hàng tàu, ngồi một bàn 10 người để ăn bữa tiệc đám cưới vì không có tiền toor chức đám cưới theo kiểu một ngày cưới vợ, một đời trả nợ. Người cháu là kiến trúc sư, chắc đói như mình. Gia đình cô vợ cho chút tiền để đặt cọc mua một căn nhà 1.4 triệu, mỗi tháng trả tiền nhà là $6,000. Điên! Kiến trúc sư là người đi trên mây nên không biết tính toán về tài chánh. Trả $6,000/ tháng nghĩa là hai vợ chồng đi làm $10,000/ tháng, trả thuế $4,000. Xem như trả $10,000/ tháng trước khi khai thuế. Mình chỉ biết chúc mừng người cháu, uốn tóc theo kiểu tài tử Hàn Quốc.
Chương trình bắt đầu 3 giờ, hai vợ chồng đến đúng giờ, không quen ai hết nên chỉ biết lớ ngớ chụp hình mụ vợ và ăn món khái vị cerviche trong tiếng nhạc của ban nhạc Mỹ với vĩ cầm éo éo của Bach... Đến 3:30 thì làm lễ đúng như chương trình, không có giờ cao su như đám cưới thuần việt. Chú rể và mẹ đi ra rồi đến cô dâu và bố mẹ xuất hiện. Có ông dẫn chương trình nói vài câu, rồi hai bên tuyên thệ, sông có cạn núi có mòn song mối tình hữu nghị Việt Mỹ đôi ta sẽ đời đời bền vững, không bao giờ thay đổi, sẽ không có ngày 30/4, vạn người vui triệu người sầu. Chú rể hơn cô dâu 13 tuổi. Rồi cho bà con uống rượu, ba la qua rồi 5:00 giờ thì nhập tiệc. Chú rể 50, cô dâu 37. Quá hợp. Đám cưới Mỹ thì quan trọng nhất là rượu. Cô dâu chú rể cho quan khách uống thả dàn, không phải trả tiền như đám cưới Việt. Mình không uống rượu nên đỡ tiền cho cô dâu chú rể.
Lần đầu tiên trong đời, đi ăn cưới, thấy tấm thực đơn, in tên mình ngồi bàn nào và ghế nào. Vợ chồng mình được sắp xếp ngồi với bố mẹ cô dâu, bố mẹ chú rể và dì cô dâu. Ăn được 1 món chính rồi xong. Được cái là ăn ngon. Nhất là nghe ban nhạc thính phòng, chơi nhạc du dương, không có quan khách lên hát karaoke “Đồi thông hai mộ” như ở Bolsa. Có lần đi ăn cưới, dì của cô dâu lên hát bài Đồi Thông Hai mộ, vừa dứt thực khách đang réo nhau đưa lọ xì dầu, bà dì kêu để đáp lại yêu cầu của quý khách, xin được hát thêm Người ở lại Charlie. Chán Mớ Đời
Khi mình trả lời đi dự đám cưới, hỏi mụ vợ ăn thịt hay rau, để báo cho ban tổ chức biết. Mụ vợ kêu rau, bụng to rồi. Mình ghi phần ăn cho đồng chí gái là ăn chay, còn mình thì ăn thịt. Đến khi họ dọn lên bàn, mụ vợ lấy đĩa thức ăn của mình, đổi đĩa thức ăn rau của mụ. 48 tiếng nhịn ăn để đi ăn cưới, nay lại được ăn rau. Ngồi cạnh ông chồng Mỹ của dì cô dâu. Ông này về hưu, cứ mở điện thoại, đưa hình ra cho mình xem, hình mấy cây chanh, cam của nhà ông ta rồi giảng mình về cách trồng cây, đủ trò. Mình vừa nhai vừa u chau hay hè.
Ăn xong, họ đến kêu cả bàn đến chụp hình với cô dâu chú rể, rồi lên sân thượng để ăn bánh cưới nhưng ngoài trời, ngay biển, lạnh nên hai vợ chồng dọt về. Tính hôm nay lên vườn lại nhưng có con gái từ New York về, ở nhà đi ăn với con cháu.
Ở Hoa Kỳ, theo truyền thống thì cô dâu trả tiền cho tiệc đám cưới, còn chú rể thì lo tuần trăng mật. Nghe anh bạn kêu bố chồng trả gần như hết. Gia đình chồng chỉ có một người con trai. Ông bố giàu, thích đạp xe đạp, có lần ông ta đến tiểu bang Dakota để đạp xe đạp. Leo dốc ra sao bị đột quỵ, nằm bên đường, nơi khỉ ho cò gáy. May gặp cảnh sát đi tuần chở vào bệnh viện, nay phải chống gậy. Mẹ chồng thì 77 tuổi, thấy tay bắt đầu rung, ngồi chung bàn với vợ chồng mình. Có lẻ vì vậy mà chú rể đăng ký làm đám cưới sau 11 năm đả thông tư tưởng. Mình chừng 11 ngày là thấy hợp hay không hợp. Đăng ký quản lý đời nhau ngay.
Mẹ cô dâu mừng quá, kêu con gái 37 tuổi rồi, mình lo cho nó xong để thanh thản. Con trai, bồ với một cô nào, sống chung từ 4 năm nay, cũng chả chịu lên xe bông, được cái là anh bạn kể, nó kêu khi nào bố mẹ già hơn tí, bán nhà về ở với tụi con. Mừng cho anh bạn. Nói khi bán nhà thì bán cho mình. Nhà họ ở khu R-3, có thể xây được 3 căn hộ trên Los Angeles. Chị bạn học cũ Đà Lạt, học giỏi, Việt Cộng không cho đi học sau 75, vượt biển, định cư tại Hoa Kỳ. Làm nghề uốn tóc, hy sinh đời mẹ củng cố đời con, giúp con mua nhà cửa. Cực giỏi. Mình nhớ năm 1986, qua Hoa Kỳ chơi lần đầu tiên, anh bạn Chử Nhị Anh, lái xe từ San Diego lên Los Angeles, đưa mình đến thăm mẹ cô dâu mới sinh con.
Vợ chồng anh bạn lâu nay ít gặp nhất là từ covid đến giờ. Anh bạn kêu chích một mũi covid xong là tưởng chết, bị thuốc hành quá cở, về hưu luôn. Anh ta kể cái tay bây giờ run run, phải đeo cái đồ băng lại thì mới viết được. Trí nhớ bắt đầu quên trước quên sau. Nghỉ hưu ở nhà xem phim bộ hàn quốc hay tàu. Đi ra đi vào, là quên đang xem tập nào, thế là phải xem lại từ đầu. Chán Mớ Đời
Anh ta kể nhà có nuôi mèo hoang, đi lang thang, đến nhà nên nuôi. Anh ta ra chợ của Đức quốc, mua thức ăn cho mèo, sản xuất từ Đức quốc. Đem về, mèo hoang bò lại, ngửi ngửi rồi lắc đầu bỏ đi, chê đồ ăn Tây. Buồn đời, anh ta đem cho mấy con mèo hoang khác ở bên cạnh nhà ăn. Cũng cũng meo meo rồi bỏ đi, chê thức ăn tây. Mèo này chỉ thích ăn thức ăn đã được kỹ nghệ hoá. Mập như người Mỹ. Sáng nay, mình nghe France culture, họ cho biết hiện nay có đến 2 tỷ người khắp thế giới bị bệnh béo phì. Lý do là ăn thực phẩm được kỹ nghệ hoá như Hoa Kỳ. Bên tây, con nít cũng bị bệnh này.
Anh ta kể về hai anh bạn thân của anh ta mà mình có gặp vài lần. Một anh thì dọn về San Diego, tuần nào cũng gọi điện thoại, rủ xuống bolsa uống cà phê. Anh ta kêu từ El Monte, lái xe 45 phút để uống cà phê mà nay mắt lại yếu. Chán Mớ Đời. Anh bạn này, về hưu, giờ nổi tiếng ở San Diego qua bản nhạc “si l’amour existe encore”. Mình để ý, đi đâu anh ta cũng hát bản này, sau đó đi xuống, không hát tiếp dù được vỗ tay, yêu cầu hát thêm. Nhờ bản này mà được vợ ở San Diego. Anh chàng này học trên mình một năm ở Yersin, dân Dốc Nhà Bò.
Thật ra từ ngày chích ngừa covid, anh ta thấy mờ mắt, không nhìn rõ nên lái xe hơi ngại. Anh ta nói, giờ tôi nhìn thấy cái bóng của anh thôi, muốn nhìn được nét mặt thì phải đến gần. Tôi lái xe, nay không thấy tên đường, chỉ chạy theo trí nhớ loang quanh gần nhà như đi chợ. Từ Covid đến giờ, mỗi lần đồng chí gái tổ chức họp bạn không thấy hai vợ chồng này đến. Đó là lý do, không lái xe ban đêm được. Có mấy cô bạn học cũ khi xưa Đà Lạt cũng thuộc diện này. Mê hát lắm mà cứ réo mình đi chở mấy cô vì chồng đến giờ là đi ngủ, còn mắt thì yếu dần. Mình thì bận dọn rác vì dân cỡ tuổi mình nhìn thùng nước đá ra thùng rác.
Một anh bạn thân khác thì ly dị. Nên buồn đời vào bar uống rượu, té cái đùng trên sàn nhà, bị liệt từ trên xuống dưới. Vào viện dưỡng lão thì không đủ tiền trả hàng tháng nên có cô bồ cũ kêu đem về Việt Nam, cô ta nuôi. Mỗi tháng tiền già và anh chị em đóng góp $2,000, gửi cho cô bồ cũ. Mướn một căn hộ $800, và lo cho anh ta ăn uống. Cứ 6 tháng lại đi xe qua Tây Ninh rồi Cao Miên, để vào Việt Nam lại, được cấp chiếu khán mới. Buồn đời, anh ta nhập quốc tịch Việt lại, khỏi mất công đi xuất ngoại, tốn tiền. Cứ 2 tuần thì Viber với nhau. Cho thấy về già, cô độc, mắt kém trí nhớ kém, cao mỡ cao máu cao đủ trò, bạn bè cũng xa dần. Anh bạn được cô bồ cũ ở Việt Nam chăm sóc là may mắn đời người. Dư chút đỉnh thì cô ta cất làm của hồi môn.
Hôm nay, lên nhà thờ gặp ông cha bề trên của anh bạn linh mục mới qua đời. Anh bạn có nhờ mình xem để nới rộng khuông viên nơi hang đá nhưng chưa chi anh ta đã được Thiên Chúa gọi về tháng trước. Nay mình lên để xem, tiếp tục chương trình này. Mình gọi thợ hẹn tuần tới họ đến để xem và cho biết giá cả. Cha mời mình ở lại ăn cơm với các con chiên của cha. Mình là người lương độc nhất, chậm rãi ăn, chánh niệm trong tiếng hát của ca đoàn mừng Chúa. Ăn xong, mình xin phép cha rồi dọt về, đi lấy tiền nhà vì cuối tháng. Xong om
Hôm nay, lại chạy lên vườn, hái bơ để gửi cho mấy người bạn và cô em ở Phila. Tuần tới, cho thợ hái hết cho xong, để hoa ra trái cho mùa sau. Dạo này hoa nở khắp vườn, rất đẹp và thơm nhất là khu vườn bưởi và chanh, và quýt. Thơm ngất ngư. Đúng là sơn đen lạc giữa rừng hoa. Để hôm nay mình đem bị lên hái hoa bưởi về pha trà cho vợ uống.
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen
Nguyễn Hoàng Sơn