Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng

Mùa xuân về bên mẹ


Năm nay, đồng chí gái nhất trí ăn tết sớm ở Cali với gia đình bên vợ rồi về Việt Nam ăn tết bên chồng để mình có dịp ăn Tết với bà cụ sau khi ăn 50 cái Tết ở hải ngoại. Tết cuối cùng ở Đà Lạt là năm 1973, học lớp 12. Sau đó thì đi Tây, đến 20 năm sau mới trở lại. Nhìn lại con đường đời đi qua mà thất kinh. Sáng nay, nghe tin một ông thần học Yersin chung khi xưa mới qua đời tại Đà Lạt, bạn học cũ nhắn tin cho nhau để minh xác tin tức. Thấy cũng ớn ớn, ông thần này học chung nhưng lại hơn 3 tuổi. Lần trước về, có ghé tiệm ông thần, chào nhưng ông thần không nhận ra mình. Chúc ông bạn học xưa ra đi bình an về cõi Vĩnh Hằng.

Đồng chí gái ngồi đợi qua hải quan trong khi mình đứng xếp hàng.


Năm nay mấy cô em ở hải ngoại rủ nhau về ăn Tết với bà cụ, xem như gia đình sum họp lần đầu tiên sau tết 1973. Xem như hôm nay, hai cô em có mặt tại Đà Lạt, với bà cụ. Mình thì vẫn lông bông thêm vài ngày nữa mới gặp lại gia đình. Trong lòng cũng nôn vì chưa biết không khí tết của gia đình sau 50 năm cách biệt ra sao. Không còn nôn nao như khi xưa. Nghe nói Mai anh Đào ở Đà Lạt chưa nở. Tết Đà Lạt mà thiếu hoa mai là buồn. Nghe nói năm ngoái nở trễ, mình về tháng 4, giỗ ông cụ, thấy còn nhiều cây mai còn nở hoa. 


75 là cái mốc cho người Việt vì sau đó con cháu, anh em ly tán khắp nơi. Gia đình mình chỉ có 3 quốc gia trong khi nhiều gia đình rải rác khắp nơi, bên Hoa Kỳ, Gia-nã-đại, Pháp quốc, Đức quốc, Úc Đại Lợi,… 50 năm qua thì ông cụ đã qua đời, vài người em đã chết sớm, cho nên sum họp nhưng không đầy đủ như 50 năm về trước. Ngược lại có thêm hai cô em, sinh sau ngày mình đi tây. Lại thêm thế hệ con cháu nên gia đình sum họp có phần khác đi.

Có lẻ điều hạnh phúc nhất bay nữa vòng trái đất để thắp hương bàn thờ ông bà khi về đến quê.

Chương trình mình bay về Hà Nội, thăm quê nội trước rồi bay vào Đà Lạt. Vài ngày sau lại đi cùng gia đình xuống Nha Trang ăn tết sum họp sau 50 năm. Sau đó thì mướn xe chạy ra Quy Nhơn, viếng vùng đất của Tây Sơn rồi đi HỘi An cho đồng chí gái họp mặt với thân hữu trong khi mình đi Huế để viếng bên vợ và bên ngoại của mình. Sau đó bay vô Sàigòn thăm thân hữu rồi bay đi Úc Đại Lợi, Tân Tây Lan rồi về mỹ. Mình hỏi đồng chí gái muốn đi mấy ngày ở Việt Nam, cô nàng kêu 10 ngày, nay lại rên là quá ít. Thôi kệ để thời gian đi Úc và Tân Tây Lan.


Chuyến vô Sàigòn sẽ gặp mặt bên gia tộc của bà cụ mình. Khi xưa mình có gặp mấy dì mấy chú của bà cụ nhưng sau 50 năm thì thế hệ ông ngoại mình đi tây hết, còn mấy thế hệ sau này thì mình chưa bao giờ gặp. Sau đó gặp lại anh bạn, làm phụ rể của mình. Anh ta về Việt Nam làm ăn, lập gia đình ở luôn đây. Đồng chí gái là út nhỏ nhất bên vợ, còn mình thì lớn nhất bên nội cả bên ngoại. Kinh


Đi hơi lâu nhưng nay có thằng con thế nên cũng bớt lo. Nó mà lo được hết thì mình đi chơi mút mùa. Khi xưa đi chơi một tuần là phải về, nhiều khi gặp mùa nóng quá 100 độ F, không ở nhà tưới nước nên trái rụng lia chia. Nay thì mình có hệ thống vệ tinh nên có thể ở xa xem độ ẩm của cây để ngưng tưới hay tưới nhiều hơn. Mình có thể mở ứng dụng trên điện thoại rồi bấm tưới khu vực nào thấy hơi khô thì qua vệ tinh, trong vườn tự động hệ thống tưới sẽ mở tưới khu vực mình muốn. Và tự động tắt khiến đời nông dân không bị cột chân ở vườn.

Chùa Thầy quê tôi


Mình đổi người nuôi ong trong vườn. Trước đây, có ông mỹ dễ thương lắm nhưng nay lớn tuổi nên ông ta ngưng thì ông ta giao lại cho một ông Mễ. Ông này thì có tật lười, muốn về hưu, nhưng cố ở lại để ăn tiền của chính phủ cali. Ông ta biết mấy chương trình để xin tiền, mua xe mercedes vì có năm họ cho ông ta đến $200,000. Một hôm vào vườn mình thấy mấy thùng phui nước uống cho ong bị cạn nên gọi cho ông ta. Ông ta kêu không làm tiền nhiều với vườn bơ của mình. Mình nói nếu không làm tiền thì mình sẽ kêu người khác. 1 tiếng sau ông ta chạy vào đổ nước, mình có làm cái vòi nước để ông ta cho nước chảy vào thùng phui, ông ta cũng lười đổ nên mình gọi ông ta kêu dẹp, mình kêu ông mễ khác cho xong. Họ bỏ tổ ong tỏng vườn mình thì không có tiền nhiều. Nhưng khi họ đem lên vùng thung lũng San Joaquim thì làm nhiều tiền vì trung tâm thế giới sản xuất hạnh nhân. Chỗ này vào mùa hoa trổ bông, chủ đồn điền trả mỗi tổ ong là $250, mà nếu họ có 5000 hay 10,000 tổ ong là giàu. Dân nuôi ong từ khắp nước mỹ kéo về đây để đặt tổ ong. 


Ông mỹ nuôi ong nuôi ong chơi để vui thú nuôi ong nên bán mật ong cho mình với gia hữu nghị còn tên mễ mới này thì hắn bán gái gấp đôi, kêu là hữu nghị rồi vì vợ hắn bán ở chợ nông dân đâu 30% hơn.


Đang ở trên máy bay, viết cho qua giờ. Bà cụ mấy hôm nay chắc vui vì có hai cô con gái về thăm. Chuyến này về có hẹn với cậu Nghị, con ông Đàng, một trong những người đã giúp mình đi tây. Chắc cũng 60 năm rồi, từ ngày cậu đi du học bên tây. Có vợ chồng Phước Lâm Viên rủ đi ăn cơm nhưng đầu năm tiệm ăn đóng cửa nên mình nói ghé lại nhà bà cụ ăn bánh tét, nói chuyện đời xưa. Cặp vợ chồng này lạ lắm. Khi xưa mình có học chung nhưng không thân lắm nhưng mỗi lần họ lên Đà Lạt thăm gia đình là ghé thăm bà cụ mình. Tháng trước có anh quen qua mạng, về Bảo Lộc thăm gia đình rồi cũng cố đến nhà thăm bà cụ mình. Cái nợ này không biết bao giờ trả được.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Rau cải Đà Lạt bán cho quân đội mỹ


Hôm trước, nhận được mấy tấm ảnh do một cựu chiến binh mỹ chụp tại Đà Lạt khi xưa. Hỏi ông ta làm gì ở phi trường Cam Ly thì được biết ông ta chuyên lo về chuyên chở rau cải Đà Lạt bằng phi cơ để tiếp tế cho quân đội Hoa Kỳ tại Việt Nam. Khiến mình nhớ đến khi xưa, có vác búa đến nhà ông Lào ở cư xá Địa Dư và nhà bà Hoà để đóng thùng gỗ, bán cho nhà vườn bán rau cải cho quân đội mỹ. 

Đây là văn phòng của ông Childress làm việc tại phi trường Cam Ly
Nhà ông Trần Minh Quang gần phi trường Cam Ly
Vườn trồng rau cải tại Đà Lạt 
Nhà ông Trần Minh Quang gần phi trường Cam Ly. Ông này giàu 
Bên trong phi trường, bên trái là nhà hàng mà lính mỹ gọi là Howard Johnson, kiến trúc khá đặc thù vì làm theo kiểu kiến trúc người thượng. Thiếu tá Lê Xuân Phong có nói đã ăn một lần ở đây
Hình của ông Childress chụp gần thác Cam Ly

Thường mưa nước chảy xuống các ao để nhà vườn dùng máy bơm nước để bơm

Dạo ấy trong xóm mình và xóm Địa Dư, có ông Lào thầu của nhà vườn Đà Lạt, mình đoán là ông Trần Minh Quang, nhà cạnh cổng phi trường Cam Ly vì thấy có mấy tấm ảnh nhà và vườn của ông ta. Nhất là các tấm ảnh khác ở ga xe lửa Đà Lạt, chuyên chở rau cải về Phan Rang, Nha Trang bằng xe lửa đến khi mấy ông Kẹ phá nổ đường rày.


Hè thì ngày nào cũng vác búa đi xuống nhà ông Lào đóng từ sáng đến trưa về ăn cơm rồi đi đóng tiếp. Lúc đầu, mình đóng tại nhà bà Hoà. Bà này thầu của ông Lào đem về cho hai thằng con nhỏ tuổi hơn mình, tên Hiếu và Hậu nên chúng đóng tào lao bị ông Lào không trả tiền nên rủ mình đóng. Mình đóng xong thì bà Hoà làm bột chiên dụ mình mua trừ tiền công đóng thùng. Sau này mình đột phá tư duy, là bị bà ta bóc lột nên chạy xuống nhà ông Lào đóng, được trả hơn bà Hoà vì bà ăn chận rồi thêm chiên bột mì bán cho mình. Dạo ấy trong xóm có hai gia đình hay kêu con nít hàng xóm mua đồ. Nhà bà Tân gầy, mẹ của thằng Đôn, làm chè bỏ trong mấy túi nylon nhỏ, bỏ ngăn đá cho đông lạnh. Con nít hàng xóm lại mua, cầm cái bịch nylon mút mút từ từ chè đậu đỏ hay chè đậu đen. Có tiền rủng rỉnh đi ăn xắp xắp ở bênh cạnh rạp Ngọc Hiệp. Ngày đêm đi ngang mấy xóm này là nghe tiếng búa đóng thùng inh ỏi. Nhà thầu giao cho ông Lào rồi ông Lào gia công lại cho cả xóm. Giúp các gia đình công chức có chút tiền

Đây là các thùng đóng bằng gỗ thông mà mình có dịp đóng ở nhà ông Lào, để bỏ rau cải chuyên chở cho lính mỹ
Họ chất vào xe lửa chở về Phan Rang. Thấy mấy bà đội khăn len rất tiêu biểu cho phụ nữ Đà Lạt khi xưa. Mẹ mình đi chợ cũng trùm khăn này. Sau này mình mua ở bên tây gửi về, bà cụ đem bán nuôi con
Hình ảnh rau cải được chuyển về Phan Rang trước Mậu thân
Ông mỹ lo vụ vận chuyển rau cải thấy quen quen
Họ cũng chở rau cải bằng xe nhà binh
Dạo ấy cũng có mấy cần xé để chuyên chở rau cải. Có tên nào quay phim xem có cân đúng hay không
Nhà ông Quang giữa vườn rau
Thợ ông Quang khi hái bắp sú. Họ chặt xong thì cắt bỏ mấy lá bên ngoài bị sâu ăn.
Loại cân này lâu lắm mới thấy lại. Khi xưa ở chợ người ta hay cân với loại cân này vì nặng
Xe lửa chở rau cải về Phan Rang và Nha Trang
Vườn rau cải Đà Lạt khi xưa, không như ngày nay toàn là nhà nylon

Hôm trước, có ai hỏi về ông Marcel, bố của Dương Quang Hạnh, Dương Quang Phước, Dương Quang Trí, nhà đường Phan Đình Phùng, gần garage Phan Xứng. Ông này nghe nói có đến 18 người con, có vườn trong Đa Thiện. Có cả máy cày nên chắc là nhiều đất. Dạo ấy mình không để ý, học chung với Dương Quang Phước và Dương Quang Trí, có chạy ngang vườn ông Marcel. Bà Marcel rất giỏi, biết lái xe tải đi mua rau cải rồi bán. Họ mua kiểu mua sỉ trước mùa. Nhà làm vườn Đà Lạt cần tiền để chuẩn bị mùa tới nên bán non cho bà. Đến mùa hái rau cải bà ta cho người đến hái quăng chất lên xe. Nội chặt xú rồi quăng lên xe tải cho người khác chụp, chất chồng lên nhau là mất cả ngày trước khi chở về Sàigòn hay Nha Trang.


Khi xưa ai móc nối làm ăn với mỹ chắc giàu to như ông Quang. Thấy hình ông ta đứng nói chuyện với người Mỹ chắc để trả giá ra sao. Rồi đem rau cải đến phi trường Cam Ly hay ga xe lửa. Mình đoán sau Mậu Thân, tuyến đường xe lửa Đà Lạt Phan Rang bị phá nên người Mỹ dùng phi trường Cam Ly để chở rau cải đến các căn cứ đóng quân của binh sĩ mỹ.


Mình tải mấy tấm ảnh Đà Lạt khi xưa, toàn là vườn rau, nay về thì hết, họ xây nhà cửa khắp nơi. Chỉ đi xa xa khỏi Đà Lạt thì mới còn đất khai thác vườn tược và các nhà trồng rau bằng nylon mọc khắp nơi ở ngoại ô Đà Lạt. Vấn đề là nhà mọc khắp nơi một cách vô tổ chức, phố không ra phố mà quê không ra quê.


Trước Mậu Thân nhà mình cũng có làm vườn trong SUối Tía, ấp Bồng Sơn được vài năm thì lỗ thêm không có người làm. Sau Mậu Thân thì họ động viên thanh niên trên 18 đi lính hết nên chỉ có những ai trên 40 tuổi mới làm vườn vì được miễn dịch. Ông cụ đánh bài nên cứ lấy tiền mua phân bón để cúng thần tài. Cho nên dạo ấy bán rau cải cho mỹ có tiền nhưng vườn mình thì lỗ học gạch nên bà cụ ngưng luôn. Cũng giải thoát được cuộc đời nông dân mình vì dạo ấy, cuối tuân là mình phải vào vườn để đem gạo, nước mắm và thị cho thợ. Đồ ăn thì rau, bắp sú, khoai tây. Mình ăn cơm với người làm vườn như rau bắp sú luộc, chấm nước mắm có dầm thêm ớt và quả trứng gà mệt luôn.


Mỗi lần, thu hoạch khoai tây thì để riêng mấy cần xé, rồi cắt từng miếng nhỏ để ủ cho nó đâm chồi, nẩy mầm rồi đem trồng. Khi bé làm nông dân, tưởng cuộc đời nông dân chấm dứt thì 50 năm sau, lá rụng về cội, lại trở về làm nông dân made in USA. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tại sao người Việt gọi on rơi hay con lượm


Có lần mình thấy cô em chọc con như bà cụ chọc mấy anh em mình khi xưa như con lượm thùng rác, con của ai đẻ bỏ rồi đem về nuôi khiến con cháu khóc bù loa. Khiến mình bực mình nên dặn cô em đừng nói với con như vậy vì khi xưa, mình bị tủi thân khóc hoài.


Hôm trước mình kể chuyện bố mẹ mình kêu mình là con lượm thùng rác thì nhiều người còm cho rằng họ cũng bị bố mẹ lên án, đấu tố là con rơi, con lượm thùng rác này nọ khiến mình thất kinh. Mình nhớ hàng xóm có hai chị em lấy một chồng. Bà chị vô sinh nên kêu cô em lấy ông chồng, sinh ra mấy người con. Họ lại kêu bà em, sinh ra họ là “Đẻ” trong khi bà chị lại kêu là “mẹ” khiến mình cứ thắc mắc từ mấy chục năm nay. Sáng chạy qua nhà mình kêu mình tè vào cái cốc để con gái họ mới ở cử uống.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Tại sao người Việt hay chọc con như vậy, mình không biết lý do vì chưa có đọc tài liệu nghiên cứu nào về tâm lý học của người Việt. Mình đoán khi xưa, vệ sinh chưa được như bây giờ nên con nít chết nhiều vì môi trường vệ sinh, ăn uống thiếu thốn nên hay chết yểu. Do đó người Việt tin dị đoan ma quỷ bắt con đi nên họ phải đặt tên cực xấu, để ma chê quỷ hờn không bắt con mình đi. Mình khi xưa cũng èo ọp lắm nên được bán cái vía mình cho Cậu Bảy ở am Mệ Cai, đường Nguyễn Công Trứ. Năm ngoái mình có về Đà Lạt, có ghé thăm am Mệ Cai, nay được hoạt động lại nhưng không thấy đông người như trước đây.


Theo tinh thần mê tín dị đoan, người ta hay kêu là con của họ là con nuôi, con lượm, họ nhặt lấy đem về nuôi để ma quỷ không bắt đi. Có người thậm chí đưa con vô chùa hay nhờ ai nuôi họ vài tháng rồi đem về. Thậm chí đổ họ tên này nọ. Thương con không muốn chết yểu nên họ phải làm theo các cô, các cậu lên đồng. Nhớ khi xưa, mỗi lần lên đồng ở Am Mệ Cai, mình được đưa ra đây xem Mệ Vĩnh Tường, đàn với nhóm nhạc. Sau này Mệ Vĩnh Tường, lấy dì Mến, cũng ở cho nhà bà Phúng cùng thời với mẹ mình. 


Có thể tín ngưỡng nhân gian Việt Nam xưa, có niềm tin về ma quỷ và thế giới siêu nhiên nên có quan niệm ma quỷ “thích” trẻ em. Người Việt tin rằng ma quỷ có xu hướng thích trẻ em vì chúng hồn nhiên, thuần khiết, và dễ “bị dụ”. Đặc biệt, những đứa trẻ được cho là đẹp đẽ, thông minh hoặc dễ thương thường bị ma quỷ để ý nhiều hơn. Do đó có thể dân gian đặt ra cách gọi con bằng những cái tên như “con lượm thùng rác”, “con ghẻ”, “con hôi” hoặc “con nuôi” nhằm khiến ma quỷ nghĩ rằng đứa trẻ không được yêu thương và không đáng bắt đi. Vụ này thì mình nhớ ông thầy dạy Việt Văn có giảng về tục ngữ ca dao như tại sao con gái, lấy chồng về nhà để tang cho bố mẹ thì phải đội cái mũ vãi phủ cái mặt, để người chết không thấy mặt vì mang tội bất hiếu, được sinh ra để làm con người ta, hầu hạ cha mẹ chồng, phụ bạc công ơn dưỡng dục này nọ. Kiểu con gái là  con người ta, con dâu mới là mẹ cha mua về với bài Thách Cưới,… còn con dâu thì để mặt không phải che vì chăm sóc cha mẹ chồng. Ngày nay thì ngược lại, con trai là con người ta.


Thậm chí, trong nhiều gia đình, người ta còn cố ý không bế trẻ ra ngoài vào buổi tối để tránh ánh mắt ghen tị của ma quỷ. Mình nhớ khi còn bé, buổi chiều, chạng vạng là không được ra sân chơi hay bế em ra sân chơi. Mình có người em trai chết năm Mậu Thân khi đầy 1 tuổi. Hàng xóm kêu tại vì bồng nó ra sân chạng vạng nên ma quỷ bắt đi. Nghĩ lại thì trời chiều Đà Lạt lạnh, đem ra ngoài bị gió nên cảm rồi chết. Mình bị nám phổi, cởi trần làm mọi da đỏ chạy ngoài sân vào buổi tối.


Người ta nghĩ về “trẻ khó nuôi”: Những đứa trẻ hay quấy khóc, đau ốm, hoặc có những bất thường thường được cho là do “bị ma ám” hoặc “vía nặng”. Để tránh những điều xui xẻo, cha mẹ thường cố ý gọi con bằng tên xấu hoặc nói rằng đứa trẻ chỉ là con nuôi để đánh lạc hướng các thế lực siêu nhiên. Mình nghe kể khi xưa mình hay bị đau ốm, nên ông Phúng hay lấy xe ra am Mệ Cai, chở bà ta vào nhà giác lể cho mình, sau này bán cho vía của mình cho Cậu 7 ở Am Mệ Cai mà lần trước về, mình có ghé lại để thăm chốn cũ.


Ngoài ra dân gian còn có quan niệm “con trời cho” hay con cầu tự nên cần sự khiêm nhường. Người xưa tin rằng mọi thứ trong cuộc sống, kể cả con cái, đều là “của trời cho”. Nếu cha mẹ quá tự hào hoặc khoe khoang về con, họ có thể làm “trời đất ghen ghét” và đứa trẻ có thể bị ông trời lấy đi. Vì thế, cha mẹ thường giả vờ không yêu thương con mình bằng cách dùng những lời lẽ hạ thấp hoặc những biệt danh kỳ quặc như “con lượm”, “con ghẻ”, “con mượn”. 


Điều này giúp họ tránh sự “trừng phạt” từ trời đất và giữ cho con được bình an. Nay thì khác, con học dốt cũng chạy tiền để con đổ cao rồi gáy. Mình nhớ khi xưa, đến nhà ai cũng thấy trưng bày mấy cái cúp, huy chương này nọ khiến mình thất kinh. Sau này có con, mới hiểu trả tiền thì đội banh cuối màu là tặng cúp tặng huy chương bú xua la mua. Nên chả bao giúp treo cúp huy chương trong nhà. Ngay cả chúng cũng chán nhận huy chương về, chả biết bỏ đâu.


Ngoài ra có tục lệ đặt tên xấu cho trẻ khó nuôi. Mình được ông cụ đặt tên rất hoành tráng nên bị đau hoài nên sau này, trong xóm gọi “cu đen” để phân biệt với tên hàng xóm khác cũng mang tên họ Buồi. Tục đặt tên xấu trong văn hóa Việt là một phong tục phổ biến để bảo vệ trẻ em khỏi các yếu tố tâm linh. Người ta cho rằng những đứa trẻ khó nuôi cần được đặt tên thật xấu để không bị ma quỷ chú ý. Biết đâu ma cái nó chú ý đến tên Cu thì sao. Ví dụ: Những cái tên như Cu Đen, Thằng Cò, Tèo, Bống, hoặc các cụm từ như “lượm thùng rác”, “thằng chó con”, “con heo” được dùng để khiến đứa trẻ trở nên “tầm thường” trong mắt các thế lực siêu nhiên. Hay Cái Bướm gì đó. Khi trẻ lớn hơn và khỏe mạnh, người ta thường đổi sang những cái tên hay hơn. Điển hình hai vợ chồng tên Nghĩa và Trang, mua được một căn biệt thự, đặt tên biệt thự Nghĩa Trang. Chán Mớ Đời 


Thói quen người Việt tránh vía xấu trong văn hóa tín ngưỡng. Mỗi lần em khóc hay bị té, là cứ lấy chân đạp đạp đất rồi ôm em lên kêu u 3 hồn 7 vía nếu là em trai, còn em gái thì mình kêu u 3 hồn 9 vía, làm em tao đau. Ngày xưa mình học từ mấy người lớn 3 cái vụ này khi trông em. Nhớ ông thầy dạy việt văn khi xưa kể trong dân gian Việt Nam, “vía” là một phần quan trọng của tâm linh. Mỗi người đều có vía, và trẻ em được xem là có vía rất yếu, dễ bị tác động bởi các vía xấu từ người lớn hoặc môi trường xung quanh. Nếu một đứa trẻ quấy khóc liên tục, cha mẹ sẽ đổ lỗi cho việc “bị vía” hoặc “bị để ý”. Để khắc phục, họ thường dùng cách gọi con mình là “con nuôi” hoặc “con lượm” để xua đuổi vía xấu và giúp trẻ khỏe mạnh hơn. Có lẻ vì vậy mà bà cụ hay kêu mình là con lượm thùng rác vì khi xưa hay đau ốm. Khiến mình buồn đời đi ra chợ chỗ người ta đổ rác, cạnh nhà vệ sinh công cộng. Ngồi nhìn ai đi ngang xem có ai giống mình đen hay không, chỉ thấy toàn là người thượng là da đen như mình. Cứ nghĩ chắc cha mẹ người Mọi, đem ra đây quăng chắc.


Có thể cách người Việt xưa thể hiện tình yêu thương gián tiếp. Ở Việt Nam, khi xưa, cha mẹ không ôm con hun hít như ngày nay. Mình đi tây, chả ôm bà cụ hay ông cụ ở phi trường. 20 năm sau về cũng vậy, cũng đứng chào trong khi con mình ở xứ người, thì một hai I love you, ra phi trường là ôm nhau. Mặc dù cách gọi như “con lượm thùng rác” hay “con nuôi” nghe có vẻ không mấy thiện cảm, nhưng thực chất đây lại là một cách cha mẹ thể hiện tình yêu thương gián tiếp. Mình không nhớ tên cuốn phim, chỉ nhớ là cô người làm bị ông chủ đè đầu ra làm một tăng khiến cô ta sinh ra thằng con trai, được bà vợ lớn cưng chiều cứ như con của bà ta trong khi cô hầu thì đứng đàng xa nhìn đứa con không được thừa nhận. Dạ thưa cậu này nọ.


Cha mẹ không muốn nói quá lời yêu thương vì sợ “nói trước bước không qua” hoặc khiến đứa trẻ gặp chuyện không hay. Điều này phản ánh sự cẩn trọng và khiêm nhường trong tâm lý của người Việt. Ngày nay thì vệ sinh môi trường tiến bộ nhờ mấy ông tây bà đầm sang đô hộ dạy nên con nít ở Việt Nam chết ít hơn.


Nhớ trước khi đi tây, ông bà cụ nhờ ai làm lá bùa, đúng hơn là cái móng chân của con gì, rồi làm sợi dây chuyền, như cái bùa để bảo vệ mình ở xứ tây.  Do đó mình bị ế vợ đến gần 4 bó khi tháo ra mới thoát ế gảim độc thân.


Ngoài cách gọi con bằng những biệt danh kỳ lạ, người Việt còn có nhiều cách khác để bảo vệ con khỏi ma quỷ bắt đi. Như đeo bùa hộ mệnh: Trẻ em thường được đeo vòng bạc, bùa, hoặc chuỗi hạt dâu tằm để xua đuổi ma quỷ. Ngày xưa học vụ này, nghe ông thầy kể mà chả biết dâu tằm ra sao. Bôi nhọ nồi lên mặt trẻ: Khi đưa trẻ ra ngoài, cha mẹ thường bôi nhọ nồi lên mặt trẻ để chúng trông “xấu xí” hơn, tránh bị ma quỷ chú ý. Vụ này thì mình không bị, vì da đen như lọ nồi rồi. Nếu đứa trẻ khó nuôi, cha mẹ có thể đổi họ cho con, thường đổi sang họ mẹ hoặc đặt tên “xấu” để dễ nuôi hơn.


Cúng bái giải hạn: Với những đứa trẻ hay đau ốm, cha mẹ sẽ làm lễ cúng bái hoặc xin “bán khoán” đứa trẻ cho chùa để nhờ các vị thần linh bảo vệ. Mình được bán khoán cho am Mệ Cai. Ngày nay, cứ Tết đến là chùa ghi tên phật tử cúng dường để giải hạn sao vì năm nào cũng dính sao Kế Đô.


Những phong tục này ngày nay đã ít phổ biến hơn, nhưng ở một số vùng quê hoặc trong gia đình có truyền thống tín ngưỡng mạnh mẽ, người ta vẫn duy trì chúng. Tuy nhiên, thay vì gọi con bằng những cái tên xấu, cha mẹ hiện đại thường chỉ làm các nghi thức như đeo vòng bạc, cúng giải hạn, hoặc đơn giản là đặt tên con cẩn thận để tránh những điều không may. Nghe nói nay, ở Việt Nam người ta đặt tên con bằng tiếng mỹ hay tiếng tây như Johnny Hùng Nguyễn, không khác chi bên Hoa Kỳ hay Pháp quốc. Khi xưa, chỉ có mấy người theo thiên chúa giáo mới có tên thánh như Phan Xít Cô,..

Hồ này cũng có bắt khá nhiều con nít chết đuối ở đây.

Buồn đời nhớ lại chuyện xưa thì mới biết, không những nhà mình mà cả miền nam, thiên hạ cũng kêu con họ là con lượm khiến mình thất kinh, nhớ lại thời trung học, học việt văn, rồi mò thêm trên mạng tự điển để hiểu thêm một tị về văn hoá xưa của Việt Nam đang bị mai một.


Cách gọi con bằng những cái tên như “con lượm thùng rác” hay “con nuôi” phản ánh nét đặc sắc trong văn hóa và tâm linh Việt Nam, của thế hệ ông bà mình  và bố mẹ, kết hợp giữa niềm tin dân gian, sự khiêm nhường và tình yêu thương của cha mẹ. Đây không chỉ là một phong tục mà còn là biểu hiện của sự lo lắng, thận trọng trước những điều không thể kiểm soát trong cuộc sống. Ngày nay, với sự chích ngừa đã giúp trẻ em bớt bị chết sớm nên người ta không còn tin vào thánh thần nhiều như xưa.


Mình chỉ nhớ người đầu tiên gọi tên mình là Cu, là bà Hai hàng xóm, còn Cu Đen là con Thuý, em thằng Dư. Nó bắt mình cho nó xem chim rồi nó kêu cu mày đen quá nên sau đó cả xóm kêu mình là Cu Đen. Năm ngoái lên Seattle , có gặp lại một chị hàng xóm khi xưa, sau này gia đình dọn sang đường Phan Đình Phùng, cạnh tiệm thuốc tây Lâm Viên. Có lần Mình đi lang bang ngang tiệm của gia đình chị ta, thì bác gái ngồi bán gạo, kêu Cu mi đi mô rứa, vô đây tau hỏi chuyện. Chỉ khi đi tây mình mới hết nghe thiên hạ gọi Cu Đen. Xong om


Chúc mấy bác vui vẻ màu Xuân Con rắn. Hy vọng năm tới sẽ không gặp rắn nhiều trong vườn.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Hai tấm ảnh cũ của Đà Lạt

 Giải mả mấy tấm ảnh xưa


Mình có sưu tầm trên 3,000 tấm ảnh xưa từ thời Tây đến 1975. Năm nay mình khởi đầu thanh lọc và bỏ vào các album để dễ tìm thấy. Lâu lâu có ai nhắc đến khu vực nào của Đà Lạt xưa, mình nhớ là có tấm ảnh nhưng lười đi kiếm. Kệ từ từ mình sẽ thu xếp cho đúng. Có bác nào biết sửa chửa hình cũ, làm cho rõ hơn thì cho em biết để em nhờ.

Có mấy tấm ảnh, mình biết là ở đâu, đường nào nhưng không rõ lắm về gốc gác nên chưa tải lên bờ lốc. Năm nay mình sẽ đăng lên để ai đọc biết thì cho thêm tin tức, mình sẽ bổ túc. Điển hình, là tấm ảnh ở đường Phan Đình Phùng, chỗ trường Tân Sanh, có một căn nhà nhỏ mà thấy đủ bảng quảng cáo ở đó. Mình ít đi lại khu vực này nên không nhớ các tiệm ở đây. chỉ nhớ là gần tiệm thuốc bắc của ông thầy tàu Huỳnh Ôn hay đội cái mỹ phớt. Bà vợ đầu không sinh được con trai nên đi kiếm vợ hai cho ông, sinh ra một đứa con trai mừng hết lớn. Bà vợ lớn hay lắm, cứ nấu ăn, còn ông Huỳnh Ôn thì cho toa thuốc bắc uống, đẻ được con trai là bà vợ lớn mừng hết lớn. Chăm sóc bà vợ hai rất kỷ, không có vụ đánh ghen vớ vẩn như mấy bà người Việt kiểu vũ nữ Cẩm Nhung. Mình gặp ông ta hàng năm vì mỗi lần bà cụ có bầu là ra tiệm ông ta mua thuốc tể cho bà cụ và sau khi sinh thì ra tiệm hốt thuốc bắc cho bà cụ. Mình da đen chắc vì khi xưa, có mang mình, bà cụ uống thuốc tể của ông ta. Mấy viên như viên bị đen thui lui. Có dạo thường đi đánh bóng bàn với Nguyễn Minh Dũng, con trai của hai bác Thừa, thì có chạy ngang. Anh chàng này nay ở Nam Cali, nghe hắn kể cũng đánh bóng bàn hàng ngày, vô địch đủ loại ở Nam Cali. Nhưng chưa có duyên gặp lại.

Mình đoán hình này chụp trước tấm hình màu. Lý do là chụp hình màu, đắt tiền thêm phải gửi đi Hương Cảng hay đâu để rửa vì Việt Nam chưa có máy rửa hình màu, đến sau Mậu Thân mới bắt đầu thấy nhưng ít. Căn nhà 2 tầng này ở ngay đường Phan Đình Phùng, giữa ngã ba Duy Tân và khách sạn Cẩm Đô. Ngay bên cạnh trường tàu Tân Sanh. Mình có vào trường này xem học sinh thi đấu bóng rổ, người tàu hình như họ thích đánh bóng rổ nên đánh rất hay. Mình nhớ hai trường chơi bóng rổ hay nhất Đà Lạt là Lasan Adran và Tân Sanh. Trường Trần Hưng Đạo thường là vô địch túc cầu, ngoại trừ một năm trường Văn Học cộng trường Văn Khoa, có mấy ông thần người thượng to lớn đá như người thượng thắng khiến học sinh trường Trần Hưng Đạo, kêu ăn gian chi đó, bỏ học kéo tới trưởng Văn Học quăng lựu đạn cay khiến học sinh chạy như Tây.

Nếu mình không lầm thì chiếc xe bán tải là loại Datsun của Nhật Bản. Dạo đó người Việt bắt đầu mua xe Nhật Bản vì rẻ và mau hư nên mấy người lớn cứ kêu đồ Tây tốt này nọ. Đến khi mình sang Tây thì Tây đầm chê xe lô-can.


Căn nhà nhỏ bé mà có đến hai văn phòng; văn phòng địa ốc và phòng trồng răng Minh Sinh, chắc do người Tàu thành lập. Dạo đó mình nhớ có nha sĩ Nguyễn Văn Trình ở ngay khu Hoà Bình, bố của thằng Huy học chung với mình ở Yersin. Sau này hắn và Mã Kiến Lương (Hậu) đánh vũ cầu nhất nhì Đà Lạt. Ông Trình này nhổ mình mấy cái răng vẫn còn đau đến giờ. Cứ nhớ ông ta bảo há mồm rồi đưa cây kim to đùng chích thuốc tê. Lớn lên một tị thì mình tự đi nha sĩ thì đến văn phòng Nguyễn Đình Nghi, hàng xóm đường Thi Sách, hay lên nhà ông ta đánh bóng bàn với mấy người trong xóm. Mình về thì không gặp lại vì nhà này bị chiếm, nuôi trẻ mồ côi chi đó. Xem hình thì thấy có công ty địa ốc vậy là Đà Lạt dạo đó có người mai mối mua bán nhà cửa nhưng mình không biết. Còn bé quá.

Tấm ảnh này thì đoán là sau tấm ảnh trên vì hình màu. Mình đoán là sau hiệp định Paris vì thấy treo cờ Việt Nam Cộng Hoà. Dạo đó họ kêu sơn cờ Việt Nam Cộng Hoà trên tường, treo cờ và sơn cờ trên mái nhà để máy bay của Liên Hiệp Quốc bay giám sát vùng nào của Việt Nam Cộng Hoà và vùng nào của Hà Nội chiếm qua danh nghĩa Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Dạo đó mình vẽ lá cờ Việt Nam Cộng Hoà to đùng ở ngay cửa nhà mình, trông dẹp như tây đến khi Việt Cộng vô, ông cụ mình và thằng em phải cạo chết bỏ. Vừa cạo vừa chửi mình sơn gì mà nhiều lớp thế.

Lạ xe Peugeot cua rai đậu trước nhà trồng răng, ngược đường. Tại sao họ gọi nhà trồng răng thay vì nhổ răng. Hồi đó chưa chắc đã có làm răng giả. Bên hông tay phải là con hẻm đi vào phiá sau khu nhà bị cháy

Có ông thần đứng tạo dáng, chắc là bạn ông ta chụp với chiếc xe 2 Mã ngựa Citroen. Chắc của bà Sơ, một là Domaine de Marie, hai là trường NAzareth, đường Yersin, trước ty cảnh sát.


Đặc biệt lại mang tên Chánh Hiệp và Đại Nam. Công ty Chánh Hiệp này chuyên buôn bán gỗ, hình như bên cạnh hay gần khách sạn Cẩm Đô, có một bãi chứa gỗ, chắc là của họ. Mình có đến đây vào lần vì có tên học trong lớp nhờ mình đến nhà ôn bài cho hắn. Hắn gốc Nha Trang, to cao già hơn mình chắc 4, 5 tuổi nhưng giấy khai sinh là 1958. Chắc làm giấy tờ giả rồi lên Đà Lạt ở trọ học. Mình đến nhà hắn vài lần để ôn toán cho hắn nhưng hắn thuộc dạng cán bộ nên cứ ngủ, không chịu học trùng tu nên mình không trở lại nữa.


Bên cạnh căn phố này thì có con đường hẻm đi vào phía sau, có nhiều căn nhà nhỏ đa số là do người Tàu ở, để mình xem có mò ra tấm không ảnh của khu vực này, sẽ tải lên sau. Có lần bị cháy nhà nên dân Đà Lạt kêu xóm Nhà Cháy. Năm Mậu thân thì dân ngoại ô Đà Lạt như Số 6, Số 4 chạy vào trường Tân Sanh tá túc. Nếu mình không lầm thì trường này có hai tầng.

 

Còn tấm này là chụp ở đường Phù Đổng Thiên Vương đi vào Thánh Mẫu và đập Đa Thiện (đường Mai Anh Đào). Phó nhòm chụp ai đưa xe Taxi đến rước dâu. Có ai kêu hình đám cưới anh tui. Đám cưới này sang nghe. Mướn luôn 5 chiếc taxi vì Đà Lạt có độ 10 chiếc và 30 chiếc xe Lam. Khi xưa ai mà có xe hơi là hơi mệt, vì bị mời đi rước dâu mệt thở. Con đường này năm 12B mình chạy qua mỗi ngày. Lý do là mình bị bệnh cả tháng không hết nên một hôm buồn đời, mình và thằng Nguyên bị lây mình chạy vào đập Đa Thiện hay Thung Lũng Tình Yêu, nhảy xuống bơi. Về nhà hết sốt, thế là ngày nào ăn trưa xong hai thằng chạy vào đây bơi. Khi đi thi tú tài, đám học chung lớp, tên nào tên nấy mặt xanh như đít nhái, còn mình thì đen như cột nhà cháy. Mình có tấm ảnh này từ lâu nhưng cứ ngờ ngợ trí nhớ của mình vì không nhớ tên đường. Chỗ đường Võ Tánh, chạy lên viện đại học Đà Lạt, bên trái có con đường mang tên Phù Đổng Thiên Vương, lót nhựa đường, và cũng ngay góc đó có đường Nguyễn Công Trứ đi về phía mã Thánh, đường Tôn Thất Thuyết.

Thung Lũng Tình Yêu lúc chưa xây đập Đa Thiện, chưa chứa nước.
Hồ và đập Đa Thiện sau khi xây xong, trữ nước lại để tránh làm ngập lụt khi trời mưa, nước từ đây chảy về Số 4, Lò Gạch qua mấy con suối, thường hay làm ngập lụt khu vực Phan đình Phùng, Cẩm Đô nhất là Abattoir và Hoàng Diệu trước khi chảy về Cam Ly. nay thì trời mưa nước hồ Xuân Hương dâng cao. khi khô htif hôi thối.

Đi hết con đường Phù Đổng Thiên Vương thì bên phải có con đường đá mà mình không nhớ tên đường, hình như Mai Anh Đào, chạy vào đập Đa Thiện. Có anh bạn ở đường phù Đổng Thiên Vương, kêu là ngã 3 góc đường Lý Nam Đế chạy vào chùa Linh Giác. Chắc mấy ông Kiều lộ ăn quá nên chưa có nhựa đường để rải. Mấy ông trưởng ty hay cán sự Công Chánh lấy đá cát đem bán cho nhà thầu nên ngân sách luôn bị thiếu hụt. Nhớ có lần họ chuẩn bị làm đường Hai Bà Trưng. Xe be chở đá đến đổ bên đường sẵn để thợ rãi trên đường chuẩn bị đổ nhựa dầu hắc. Đêm xuống, cả xóm hay cả đường luôn, kêu con đem đồ xuống đường hốt đá về rãi trong sân để trời mưa khỏi bị xình lầy. Khiến con đường xình lầy mấy năm sau mới đổ nhựa được.

Làm đường kiểu khi xưa, mấy thùng phuy của dầu hắc, họ để lên mấy bếp củi nấu cho chảy ra rồi lấy cái lon lớn, đóng cái quai dài, múc dầu hắc rồi đổ lên đường. Sau đó xe hủ lô chạy qua cán dẹp hết. Hình như đường về Cầu Đất

Ông bà Marcel, bố mẹ của Dương Quang Trí có mảnh đất ở đây. Ăn cơm trưa xong, Trí chạy chiếc Vespa hay vào đây lái xe máy cày cho đất của bố mẹ, luôn tiện ông bố chưa vô, Trí được mấy ông làm vườn hàng xóm nhờ ủi cày đất cho họ để trồng sú, xà lách nên anh chàng này rủng rỉnh tiền trong túi, thuộc dạng hót boy trong lớp. Lâu lâu chạy lại nhà mình rủ đi ăn chè Mây Hồng trên đường Tăng Bạt Hổ, của bác Tám, quen mẹ mình. 


Hàng năm, mẹ mình sai đem đậu xanh, thịt ba chỉ và nếp vào nhà bác để nhờ bác trai nấu bánh tét. Dạo đó mình hay chơi với thằng Hải và Phước con của hai bác. Một ngày đẹp trời, lại thấy chị Nga, con gái của bác học chung sinh ngữ với mình nên ngạc nhiên vì chị ta lớn hơn mình mấy tuổi. Mình chơi máy thằng em nay chị ta kêu mình bằng tên. Chị em quen từ thời bé nên cũng hay nói chuyện khi ra chơi. Tên Trí lại thích chị Nga nên phải dựa hơi mình nên cứ rủ đi chè Mây Hồng của bác Tám. Nos muốn gặp chị Nga còn mình hưởng ké chè. Sau này mình về Đà Lạt, có gặp lại Trí, có xe buýt chở du khách, sung túc, có cháu ngoại, cháu nội đầy đàn thì năm sau nghe tin qua đời. Anh chàng này chơi thân với Nguyễn Đình Tài, con bác Bê, an ninh quân đội. Có lần tên Trí này đi lớ ngớ ở đâu, nghe em hắn kể là em hắn đi tán gái hay chọc gái của ai nên chúng kéo đến trường Văn Học đánh thì kêu cứu ông anh, tên Trí nhảy vào cứu em thì mấy tên trường Việt Anh, muốn rạch mặt Trí, may có Nguyễn Đình tài, 12A nhảy xuống đánh giải vây. Tài tập võ mỗi sáng với mình ở võ đường tại hãng cưa ông Xu Huệ nhưng anh chàng Tài song đấu hay, còn mình thì Chán Mớ Đời 


Nói đến đánh lộn vì gái thì dạo ấy mình không biết gì cả, sau này về Đà Lạt, gặp lại bạn học xưa, nghe kể mới thất kinh. Hóa ra khi xưa, mấy người bạn học chung cũng đánh nhau vỡ đầu vì gái. Có một cô gốc Song Pha lên Đà Lạt học, buồn đời mình hay làm cô mụ đặt tên cho mấy cô học chung khi xưa khi ra chơi, như Thuỷ Dâm, Thanh Phao câu,…Cả đám trong lớp ngồi hay đứng ngay cửa lớp nhìn mấy cô đi lên đi xuống cổng trường. Cô học chung gốc Song pha thì mình đặt tên là người đẹp Sông Pha. Cô này được nhiều tên trong lớp mê vì giờ ra chơi mấy tên này và mấy cô trong lớp hay ngồi hát cho nhau nghe, có người đẹp Song Pha. 


Sau này mình mới nghe kể là có nhiều tên bị ăn đòn vì thích cô này. Nguyễn Đình Tài kể là có tên bạn trong lớp thích cô này rồi một tên khác, miễn xứng danh, nay ở Úc. Hắn cũng địa cô nàng gốc chàm này thế là hai thằng đánh nhau. Tài nhảy ra can, tên kia về kêu 302 đánh ông thần Tài của mình. Khiến anh chàng này lúc nào đi ngoài đường cũng có khẩu súng nhân dân tự vệ và quả lựu đạn. Cuối cùng bác Bê, an ninh quân đội, hiểu chuyện nên kêu 302 đừng theo quý tử nữa. Ở ngã ba chùa có thằng Hùng, học chung khi xưa cũng ba gai lắm, hay vác súng nhân dân tự vệ bắn thiên hạ. Nghe anh chàng chết sau 75.


Trên tấm ảnh, thấy có cổng chùa nhưng mình không biết là chùa nào, nay trên mạng, có người cho biết là Chùa Linh Giác. Có anh bạn cho biết đây là đường Lý Nam Đế. Mình có nghe nói nhưng chưa bao giờ vào. Thời xưa, ít khi đi chùa. Họ kể là chùa Linh Giác ở trong xa nhưng để đại chúng biết nên họ cho xây cái cổng chùa từ ngoài đường. Ai có tin tức gì về ngôi chùa này thì xin bổ túc.


Xa xa có dãy nhà trắng của trường Chiến Tranh Chiến Trị, gần đường Nguyễn Công Trứ. Mình có học môn Công Dân với thầy Đan Đình Soạn, giáo sư trường này. Nhà thầy ở trong hẻm gần đường Đào Duy Từ. Mình hỏi bạn học xưa, ít ai nhớ thầy. Thầy cho mượn cuốn sách về chính trị đọc nức óc luôn nên đem trả lại cho thầy.

Thấy mấy chiếc taxi Đà Lạt màu đen lại thấy chiếc thứ hai trang trí hoa nên nghĩ ai đi rước dâu nhà nào trong ấp Đa Thiện. 3 thành phố mà có dịp viếng thăm trước khi đi Tây là Nha Trang, Phan Rang thì không nhớ vì không đi taxi. Còn so sánh Taxi Sàigòn và Đà Lạt thì công nhận xe taxi Đà Lạt sang hơn. Đa số dạo ấy chạy xe Taxi toàn là xe Peugeot 203, sơn màu đen. Bến xe Taxi ở khu Hoà BÌnh, trước dãy phố nhà hàng Chic Shanghai. Thôi để hôm nào kể tiếp.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn