Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng

in sách bán hay tặng

 In sách bán hay tặng


Đi chơi về, thấy một phong bì dầy cộm, của người không quen gửi từ tiểu bang khỉ ho cò gáy nên chả hiểu là gì. Mở ra thì thấy cuốn sách của một ông thần lớn tuổi hơn mình sinh sống đâu ở Úc Đại Lợi mà mình hay đọc bài của anh ta. Ông thần này bay bướm lắm, ở cũng nhiều quốc gia. Mình thích anh ta kể chuyện đời xưa, tán gái ra sao ở Sàigòn,… sau này có dạo, năm ngoái anh ta viết về ông Trump mà anh ta kêu Dượng khiến mình ngạc nhiên vì sống ngoài nước Mỹ mà lại chú ý đến chính trị tại Hoa Kỳ. Một fan cứng của ông Trump. Dân thích ông Trump thì hoan hô còn dân ghét ông Trump thì chửi banh ta lông. Hay đọc nhiều còm chửi của thiên hạ khiến nay mình ớn hết dám đọc bài vỡ về ông Trump nữa. Mình lo năm 2026 có thể kinh tế banh ta lông vì mấy ông thần về tài chánh mà mình theo dõi từ 30 năm nay đều xác quyết như vậy. Học có thể sai vì trước đây họ đã từng sai nhưng như cũng từng đúng. Mình nhắn tin cảm ơn đã gửi sách.


Đâu tháng trước, thấy anh ta kêu là đã in sách, và bay về Việt Nam để ra mắt này nọ. Thấy anh ta kêu cho địa chỉ gửi sách nên mình đăng ký. Ai ngờ đi chơi mấy tuần về lại nhận được từ Hoa Kỳ khiến mình ngạc nhiên. Mình tưởng anh ta bán nên tính gửi mua, ai ngờ lại cho không còn tốn tiền tem. Thấy lạ. Lý do là nông dân như mình, cái gì làm không ra tiền thì mình không thích làm.


Ngạc nhiên mình hỏi vòng vòng thì khám phá ra người Việt in sách đa số là bỏ tiền túi, rồi để tặng thân hữu khiến mình thất kinh. Tặng họ, có chắc họ đọc không. Cái gì miễn phí, người ta không trân trọng. Hiệu Lá Bồ Đề thì thường ít ai trân quý lắm.


Anh bạn học cũ, tiến sĩ Chử NHị Anh, buồn đời biên tập 100 bài viết tiêu biểu của mình rồi bỏ lên Amazon. Anh ta mua đâu 10 cuốn để gửi về Việt Nam tặng mấy thầy dạy học khi xưa. 5 cuốn gửi cho một bạn học cũ đảng viên thì trót lọt, còn 5 cuốn gửi cho anh bạn ở Sàigòn, không phải đảng viên thì bị công an văn hoá kêu lên thẩm vấn mấy ngày luôn nên sợ hết dám gửi cho thầy cô.


Có người xúi mình gom lại mấy bài viết về Đà Lạt ngày xưa, in thành sách. Thấy cũng hay. Mình nghĩ nhờ ai đó biên tập lại những phần nhạy cảm, sửa chửa lỗi chính tả này nọ rồi in ra. Nếu lời thì giúp quỹ học bổng cho học sinh hay sinh viên nghèo. Hỏi lòng vòng thì thấy toàn thiên hạ in ra tặng. Tốn tiền vô ích. Mình đã từng thấy nhiều người quen in sách bán không được để đầy nhà, khi dọn nhà nhờ mình chở đi quăng hay tặng cho thân hữu.


Có chuyện khác lạ nữa là ở Đà Lạt có ông thần nào hay viết bài về Đà Lạt. Rồi ông thần in sách, mình định lần sau về Đà Lạt, liên lạc mua một cuốn làm kỷ niệm thì gần đây, ông thần kêu có tên nào, lấy bài của ông thần rồi in ra sách về Đà Lạt. Ông thần kêu tên này mất dạy này lấy in 50% bài vỡ trong cuốn sách là của ông thần khiến mình thất kinh. Nếu để bán thì có lý, đây bỏ tiền in bài người khác không nói tên tác giả để người ta lầm tưởng mình viết. Chán Mớ Đời 


Đà Lạt lại có vụ này lấy bài của thiên hạ rồi in lại, không biết có bán hay không. Gần đây, có người hỏi mình là có dính dáng chi đến một khách sạn nào ở Đà Lạt, họ hay lấy bài của mình để đăng lại nhưng không để tên mình. Mình không để ý, có thấy họ đăng lại nhưng thấy không có gì quan trọng lắm. Kiểu như họ thấy tin tức quan trọng đáng được phổ biến thì tốt thôi. Nhưng nhiều người hỏi nên mình phải xác minh là không biết chủ khách sạn này là ai. Thì thấy dạo này khách sạn này hết đăng lại cũng có thể họ Block mình nên không thấy.


Có lần mình gặp và ăn cơm với hai vợ chồng chủ nhà in Phương Nam tại nhà thân hữu. Nếu muốn có tiền thì phải qua mấy nhà in như vậy chớ còn tự in thì chỉ có lỗ. Vì in ra bán không được thì thà dùng tiền in sách, tặng học bổng sinh viên nghèo có lý hơn. Cuốn Mực Tím Sơn Đen của Chử Nhị Anh thực hiện, mình cũng chả có ở nhà. Mình có mua một cuốn gửi về cho bà cụ ở Đà Lạt. Xong om


Lần sau mình gặp lại hai vợ chồng nhà in Phương Nam ở Sàigòn, hỏi thử thị trường đề tài Đà Lạt xưa có bán được không. Cách đây 20 năm mình về Sàigòn, thân hữu xúi đồng chí gái kéo gia đình chụp hình studio thì gặp nhiếp ảnh gia Tam Thái, người quảng nam. Ông này cho biết, đang chuẩn bị in cuốn sách về các biệt thự Đà Lạt thời tây. Sau này mình thấy thiên hạ tải hình ảnh của cuốn sách của anh ta nhưng chả thấy ai ghi chú là được trích trong sách của anh ta. Mình đoán chắc anh ta cũng chả bán được bao nhiêu. Chỉ làm vì đam mê. Cái gì đam mê là không đẻ ra tiền. Không ra tiền thì không nên làm. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Ngày tàn của Âu châu

 Ngày tàn của Âu châu


Nhớ hồi nhỏ, xem phim "Ngày tàn của đế quốc La-mã" tại rạp Hoà BÌnh khiến mình cứ hỏi lý do tại sao một đế quốc rộng lớn lại suy tàn quá nhanh chóng. Lớn lên thì đọc sách về các nền văn minh, đế quốc nên lo ngại cho Hoa Kỳ sẽ sụp đỗ và ông ba tàu sẽ lên. Hiện tại thì Hoa Kỳ có nhiều người âu châu đem tiền qua đầu tư nên hơi lạ. Tháng 9 và 10 vừa qua mình có về âu châu đi hành hương 325 km ở Ý Đại Lợi rồi ghé Pháp thăm bạn học xưa và gia đình người em.


Đọc báo tây và xem truyền hình tuy có mấy ngày khiến mình thất kinh nhất là mình cảm tưởng âu châu dạo này nghèo hơn Hoa Kỳ. Ngoài Paris ra thì ở tỉnh nhỏ hay ở Ý Đại Lợi, đời sống tương đối rẻ hơn Hoa Kỳ. Chẳng bù khi xưa, khi mình ở âu châu sang Hoa Kỳ chơi thấy quá rẻ. Đúng là vật đổi sao dời. Buồn đời mình tìm tài liệu đọc thì khám phá ra vài điều đã khiến âu châu đang xuống dốc. 


Nếu xét năm 2008, đánh dấu năm thế giới có cuộc khủng hoảng tài chánh. GDP âu châu và Hoa Kỳ tương đối là bằng nhau. Nhưng sau đó kinh tế Hoa Kỳ tăng trưởng đến nay là 87%, trong khi đó âu châu chỉ tăng trưởng có 13%. GDP của âu châu chỉ bằng 1/2 Hoa Kỳ ngày nay. Nếu tình trạng này tiếp tục thì 25 năm nữa, người dân âu châu trung lưu sẽ nghèo hơn người Mỹ miền Mississippi của Hoa Kỳ.


Tài liệu cho rằng một trong những cái đinh đã đóng vào quan tài của âu châu là cuộc phi kỹ nghệ hoá. Từ bao nhiêu thập kỷ, kinh tế của Đức quốc là trái tim của kỹ nghệ âu châu như xe hơi với những tên Mercedez Benz, BMW, hay cho người bình thường là Volkswagen. Nghệ thuật sống của người đức là dựa vào sự bảo vệ của 50,000 chiến binh Hoa Kỳ đóng quân để canh gác cho người đức ngủ an bình, thay vì mong đợi ở Cuba và Việt Nam canh gác. Và nhập cảng dầu khí rẻ của Puchin để các nhà máy hoạt động. Hoa Kỳ và Âu châu vơi tư tưởng thực dân, cho rằng cứ đưa việc sản xuất qua các xứ nghèo ngày xưa, rồi bán rẻ cho họ xài, để ô nhiễm môi trường ở mấy xứ nghèo này, dân ta anh hùng không nhiễm chất độc.


Khi đường dẫn khí đốt Nordstream bị Ukraina với sự tiếp tay của Hoa Kỳ làm banh ta lông thì mẫu kinh tế của Đức quốc hết hiệu nghiệm. Hôm nay đọc tin tức thì toà án ở đức, kêu chính lực lượng Ukraina với sự tiếp trợ của Hoa Kỳ đã ra tay phá hủy đường dẫn dầu khí này khiến người đức phải trả tiền nhiều hơn. Đến nổi công ty BSF danh tiếng của xứ này phải bỏ xứ chạy qua Trung Cộng để xây nhà máy 11 tỷ. Lý do là muốn sản xuất các hoá chất, họ cần rất nhiều và rất nhiều năng lượng. Mà nay lại không có dầu khí của bác Puchin thêm dân âu châu đang bỏ thiên chúa giáo để chạy theo một giáo phái mới là năng lượng xanh, bảo vệ môi trường xem cô gái Greta là một Jeanne d’Arc của thế kỷ 21.

Do đó làm ăn sản xuất ở Đức quốc xem như không khả thi. Họ chạy qua Trung Cộng xây một nhà máy to đùng, hoành tráng khiến thiên hạ ngạc nhiên. Lý do là xứ Đức quốc này từng vỗ ngực, hãnh diện về quyền làm người và các tiêu chuẩn về môi trường, nay lại qua Trung Cộng, nơi mà họ đốt than phá hoại môi trường và họ từng chỉ trích Trung Cộng đàn áp người dân Uyghur . Đức quốc cho đóng cửa 3 nhà máy hạt nhân vào năm 2023 trong khi tình hình căng thẳng với cuộc chiến Ukraina. Cái mất dạy là bí quá, người đức lại tái hoạt động các nhà máy đốt than để thay thế năng lượng của 3 nhà máy hạt nhân. phản lại lời kêu gọi môi trường xanh bú xua la mua.


Âu châu tạo dựng tài sản, sự giàu có bằng cách sáng chế, tạo dựng các vật thể này xem như đóng cửa báo tử. Điện thoại Nokia khi xưa ai cũng dùng hết nay tiêu diêu miền cực lạc, Erikson cũng banh ta lông. Có Internet để mò như Google,… chỉ có Masttodon nhưng ít ai sử dụng. Ngày nay kinh tế là kỹ thuật toán nhưng âu châu chẳng có gì chỉ bám theo Hoa Kỳ như Apple, Microsoft, Google, Amazon, Nvidia, Meta, Tesla. Nếu xét tổng cộng sản xuất của 7 công ty này thì nhiều hơn cả 24 thành viên âu châu.


Tại sao xẩy ra tình trạng này? Âu châu không có kỹ sư giỏi? Cứ xem WEb được phát minh từ CERN của Thuỵ Sĩ, DeepMInd, AI Lab,… vấn nạn ngày nay là âu châu muốn trở thành trung tâm kiểm soát luật lệ. Ở âu châu họ kêu Hoa Kỳ phát minh, cải cách, người Tàu bắt chước, âu châu điều chỉnh. Ở Ý Đại Lợi, đi bộ mình gặp một bà người đức, kiến trúc sư nên nói chuyện kiến trúc xong thì bà rên là âu châu có nhiều điều lệ phải tuân theo. Vẽ chung cư mà chính phủ chỉ cho phép xây chung cư cho người nghèo thì ai bỏ tiền ra mà xây đầu tư. Chính phủ lại không có tiền.


Trong khi Hoa Kỳ đang kêu gọi đầu tư về trí tuệ nhân tạo, nghe ông Trump nói mấy ông ả rập sẽ đầu tư nhưng mình không biết có thiệt hay không hay chỉ trò PR. Trong khi đó âu châu chỉ quan tâm đến việc viết ra các điều luật để điều hành, điều chỉnh trí tuệ nhân tạo. Lấy thí dụ công ty mới khởi đầu Mistral của pháp, được xem như công ty có thể đối đầu với Open AI. Thay vì dùng 100% thời gian để nghiên cứu về AI, họ phải mò trong cái vòng kim cô luật lệ của âu châu như Digital Markets Act.


Cứ tưởng tượng nếu một công ty được sáng lập tại Hoa Kỳ, sẽ có thị trường 360 triệu người nói tiếng Anh trong khi ở âu châu , họ phải dịch ra tiếng ý, tiếng pháp, tiếng đủ trò,… ai chế ra cái gì hay là bị người Mỹ mua như Booking.com, Deep MInd bị Google mua, Skype thì Microsoft,…


Năm 2008, âu châu có 30% trên 100 công ty hàng đầu thế giới, ngày nay thì chưa đến 14%. Tương lai sẽ được tạo dựng từ San Francisco và Shenzhen còn âu châu chỉ đứng nhìn để mua như điện thoại IPhone, được thiết kế tại Cali và sản xuất bên tàu. 


Vấn đề là âu châu cứ muốn đánh thuế nên dân có tiền họ đầu tư ở hải ngoại. Hồi mình ở bên âu châu, người dân ít ai đầu tư vào thị trường chứng khoán. đúng hơn là không ai biết ngoại trừ dân cực giàu có. Bạn bè gặp nhau ăn uống chỉ nói chuyện ăn món này món nọ và chuyện sinh lý (histoire de cul). Trong khi qua Hoa Kỳ thì đồng nghiệp, thân hữu đều nói đến thị trường chứng khoán, đầu tư này nọ khiến mình tò mò. Ở âu châu chỉ bỏ vào quỹ tiết kiệm, mỗi năm được 1 phần trăm.


Nếu mở một công ty thì phải mượn tiền mà mượn ngân hàng thì họ cần có tài sản bảo chứng cho nên âu châu sẽ không bao giờ có Zuckenberg, Steve Jobs,.. trong khi ở Hoa Kỳ các công ty sẽ đưa tiền và lấy 40% cổ phần. Mình có cô bạn đầm kể là ông chủ cô ta là người Pháp có ý định mở công ty nên chạy qua Mỹ làm ở San Diego. Cô ta có thời gian qua Hoa Kỳ làm việc mấy năm mà không biết mình ở Cali, tưởng mình về Việt Nam. Các công ty âu châu đem qua Hoa Kỳ ở các sàn chứng khoán.


Ngoài ra có vấn nạn về dân số rất thầm lặng như Ý Đại Lợi, tỷ lệ sinh sản chỉ còn 1.18 trong khi đó phải cần ít nhất là 2.1 để bồi đắp cho người qua đời. Mình có hai anh bạn người Việt ở Ý Đại Lợi; 1 có 2 đứa con, đứa đầu 40 tuổi, và một anh bạn khác có một thằng con cũng khá lớn tuổi như chả chịu lập gia đình nên cho thấy khó mà thấy mặt cháu nội cháu ngoại khi còn tại thế. Tại Ý Đại Lợi năm vừa qua chỉ có 370,000 trẻ sinh ra đời và 655,871 tử, xem như phân nữa số người chết.


Giới trẻ mới ra trường, không tìm được việc làm, phải ở với bố mẹ vì tiền thuê nhà quá đắt. Đi làm thì phải đóng thuế để chính phủ trả tiền hưu trí cho người già. Tại Pháp quốc ngày nay, 1.7 người đi làm để nuôi một người già hưu trí. Hoa Kỳ thì 3 người đi làm nuôi một người về hưu. Chỉ có một chân lý không bao giờ thay đổi đó là thuế sẽ lên. Vấn nạn hưu trí khiến không một chính trị gia nào dám rờ đến để giải quyết.


Ngày nay ở đức có vấn đề là tiền điện đắt hơn tiền thuê nhà. Âu châu muốn trở thành bá chủ năng lượng xanh. Cấm shale fracking này nọ. nên phải trả giá rất đắt. Nói cho ngay, mình rất thích không khí của Âu châu hiện tại với đường cho xe đạp, bộ hành. Các công ty âu châu phải trả giá năng lượng gấp 4, 5 lần so với các công ty mỹ hay Trung Cộng, thì làm sao cạnh tranh lại. chưa kể các điều luật về môi tường, lao động phải theo.


Sau đệ nhị thế chiến, Hoa Kỳ bảo kê an ninh cho âu châu nên âu châu không cần phải mua phi cơ chiến đấu hay hàng không mẫu hạm. Nên họ dùng tiền này cho các chương trình phúc lợi, 6 tuần nghỉ hè và quỹ hưu trí đầy ấn tượng. Các thành viên NATO không ai bỏ tiền 2% GDP cho ngân sách quốc phòng. Nghe nói các lính mới của Đức quốc phải lấy chổi để tập duyệt binh vì không có đủ súng. Nếu có chiến tranh thì quân đội Anh quốc sẽ hết đạn sau hai ngày lâm trận. cho nên họ ủy nhiệm cuộc chiến chống Puchin cho người Ukraina. Họ hô hào đánh cho Puchin cút nga nhào khiến tổng thống Zelensky sau này sẽ tuyên bố như ông Lê Duẫn, chúng ta đánh cho NATO.


Đùng một cái ông Trump lên, lần trước ông ta đã cảnh cáo là phải gia tăng lên 5% nếu không khi đụng trận thì tự xử. Đến phiên tổng thống Biden lên thì chuyện đâu lại về chốn cũ. Kỳ này có chiến tranh, Hoa Kỳ chơi sang, nói chuyện tay đôi với Puchin, chả thèm hỏi han gì đồng minh cả. Xem phỏng vấn ông tướng của NATO người đức, kêu là gọi điện thoại cho bộ chiến tranh Hoa Kỳ, chả ai bắt máy. Phải nhờ tòa đại sứ đức hỏi lại dùm. 


Âu châu hỏi ông Mario Draghi, người đã cứu đồng Euro cách đây 10 năm. Ông thần này chơi sang kêu nếu muốn bắt kịp Trung Cộng và Hoa Kỳ thì mỗi năm phải đầu tư 800 tỷ euro. Muốn có tiền thì âu châu cần sự thống nhất nhưng dạo này hồn ai nấy giữ. Hung gIa lỢi xé lẻ đi với Puchin để mua dầu khí rẻ. Đức quốc không muốn trả nợ cho Ý Đại Lợi. thêm chính phủ Pháp thay đổi 5 lần từ 2 năm qua.


500 năm qua từ thời Phục Hưng, âu châu đã tạo đựng một nền văn minh chói sáng, họ đánh chiếm khắp thế giới, tạo dựng ra nền kinh tế hiện đại nhưng chỉ trong vòng 30 năm hưởng thụ, kêu thằng mỹ ngu, canh gác cho tao để tao đi nghỉ hè, ăn chơi. Nay bổng nhiên có ông thần họ Trump gốc đức mà chả xem Đức quốc ra gì, bảo tăng gia ngân sách quốc phòng mua thêm đồ chiến tranh của mỹ. Không nghe thì tao kêu Puchin. Puchin kêu âu châu muốn chiến tranh, chúng tôi đã sẵn sàng. Chán Mớ Đời 


Hôm trước, xem phỏng vấn tên đức trẻ ở Bá Linh. Họ hỏi nếu Puchin tấn công Đức quốc, anh có ra trận không. Tên này kêu không. Thà làm nô lệ cho Puchin còn hơn chết vớ vẩn. tuổi trẻ ngày nay chỉ thích chơi trò bắn nhau trên game điện tử còn chết vì quê hương thì còn lâu. Liên Hiệp Âu Châu đã diệt đi tình yêu nước.


Sáng nay đọc trên mạng xã hội Âu châu: “Die USA agieren realistisch, weil sie erkennen, dass sie nicht die ganze Welt unterjochen können. Europa kann schon lange nicht Eurasien unterjochen, maximal geht dies mittels Strahlkraft des Wohlstands, den Europa aber gerade zugunsten der Gewalt zerstört.” Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Sister Facebook - Phây Búc Song Sinh

 Có độc giả gửi mình như sau: "Anh Sơn ,mình biết là những bài viết Bờ Lốc của anh về Đà Lạt rất được bạn đọc ưa chuộng ,và nhiều người save bài của anh để đọc từ từ ....Mình chỉ muốn hỏi cái FB của Hotel Bách An Lạc có là FB anh em sinh đôi của anh không mà những Nói chung là bài bên kia bài của anh và bên kia giống như hai giọt nước,chỉ là không đề tên tác giả ....Như là anh Sơn viết cho họ vậy. Mình đoán là "sister facebook "

Có nhiều người quen hay gửi các đoạn mà người tải lại bài của mình và “quên” nói xuất xứ từ đâu, nhưng mình thấy không có gì quan trọng nhưng nhiều quá nên mình đành trả lời cho mấy người quan tâm. Mình có một trương mục Facebook dưới tên Sony Nguyen bị Hà Nội hack và cướp luôn nên mình phải làm trương mục khác thêm USA để không lộn với trương mục bị cướp trước đây. Vì cũng có hình nhà y chang. Thật ra ngày nay với AI, họ có thể làm được hết.

Muc Tim Son Den: Van Hoc Dalat 2: Nguyen, Son Hoang, Chu, Dr. Nhi-Anh: 9798272838988: Amazon.com: Books

Mình viết vì tình cờ thôi. Tiếng Việt thì không thông thạo lắm vì khi xưa học chương trình Pháp từ bé rồi du học bên Pháp. Như anh bạn học xưa gặp lại tại Melbourne hồi đầu năm, anh ta kêu Tiếng Việt của tụi mình là sinh ngữ 1, anh văn là sinh ngữ 2. Vì khi xưa, học tiếng Việt 4 tiếng và tiếng anh có 2 tiếng một tuần, còn bài tập hay gì thì ông tây bà đầm dạy bằng tiếng tây. Khi ở Pháp, tiếng Việt mình cũng lọng ngọng lắm, vì ít quen người Việt, chỉ sau này qua Hoa Kỳ, phát hiện ra mối tình hữu nghị với đồng chí gái, mình mới bắt đầu mua sách báo việt ngữ để đọc, học thêm tiếng Việt. Rồi mình đọc báo Hà Nội nên hay dính những cụm từ cách mạng sau 75. Nhiều người tưởng mình là Việt Cộng nhưng trên thực tế chưa bao giờ nếm mùi Việt Cộng sau 75. Bố mình là đại phản động khi xưa sau 75, đi tù mất 15 năm.

Tình cờ mình kể chuyện đời xưa qua email cho mấy người bạn học xưa, rồi họ kêu mình kể tiếp nên muốn ghi lại những gì mình đã trải qua và nhớ về tuổi thơ một thời Đà Lạt. Sau đó bạn bè gửi cho thân hữu và những người này yêu cầu mình cài i-meo của họ vào nhóm nên mình tải lên Facebook cho khoẻ đời. Sau này có nhiều người đọc bài viết về Đà Lạt nên có người lâu gửi một vài hình ảnh xưa hay họ thu gom thêm tài liệu và hình ảnh để gửi cho mình. Mình đoán người này chắc làm việc cho chính quyền vì tài liệu rất quan trọng mà ông người Gia-nã-đại, có về Đà Lạt tìm kiếm để viết về lịch sử Đà Lạt. Mình nợ họ cái tình đồng hương nên tiếp tục viết về Đà Lạt. Hiện nay mình có trên 3,000 tấm ảnh cũ về Đà Lạt. Cuối năm này sẽ tìm cách thanh lọc mấy tấm ảnh sắp soạn cho dễ tìm.

Anh bạn học xưa, tiến sĩ Chử Nhị Anh buồn đời, lựa 100 bài tiêu biểu biên soạn, sửa lỗi chính tả rồi in thành kỷ yếu "Mực Tím Sơn Đen" cho cựu học sinh Văn Học Đà Lạt đọc, rồi bỏ lên Amazon bán. Anh ta không nhận được tiền và mình cũng tương tự. Viết cho vui đời tình anh bán bơ Cali. Ai đặt mua thì nhà in sẽ in nên tiền in và cước phí gửi giá $16.00. Nhị Anh gửi mua để tặng bạn học xưa, mình mua hai cuốn để dành 1 ở nhà và gửi một cho bà cụ ở Đà Lạt. Nghe nói phải bán trên 1,000 cuốn thì công ty in ấn mới bắt đầu trả tiền nhuận bút. Bạn học xưa gửi mua để làm kỷ niệm tại Hoa KỲ, Việt Nam. Sau này có một ông thần, cựu học sinh Adran đề nghị làm bờ lốc lấy tên "Mực Tím Sơn Đen" và nhờ một người bạn ở Việt Nam, tải bao nhiêu bài mình viết từ trước đến giờ lên bờ lốc. Lý do là muốn tìm về một chủ đề như Đà Lạt dễ hơn hơn mò trên Facebook là ngọng. Chỉ cần gõ chữ Đà Lạt là hiện ra tất cả bài viết về Đà Lạt. Chớ mình chả biết bờ lốc bờ đê ra sao cả.

Xem hình hay đọc tài liệu về Đà LẠt nên buồn đời mình viết kể những kỷ niệm về không gian ngày ấy. Có vài người đọc bài rồi lấy mấy tấm ảnh trên bài viết, làm video. Anh Châu Vương làm xong, gửi cho mình xem. Hôm nay mình mở video của anh ta gửi thấy có 5k lượt xem. Chúc mừng anh. Mình có hỏi anh quen, học sinh Adran khi xưa, người gửi ảnh cho mình, cho phép mình chia sẻ và gửi cho anh Châu Vương để anh ta có tài liệu để làm video khác. Anh ta mới làm thêm video về Đà Lạt dùng AI rất hay. Ngoài ra có vài người nhắn tin xin hình ảnh để làm video. Mình có gửi nhưng làm xong không thấy họ gửi để mình xem tác phẩm của họ. Không một lời cảm ơn. Có nhiều người gửi tài liệu cho mình nhưng ở Việt Nam nên không dám nêu tên.

Mình đoán sinh sống tại Việt Nam nên họ không dám nêu trích tên mình, thành phần con cháu nguỵ quân nguỵ quyền, đại phản động. Nên mình cũng chỉ nhắn họ như ông thần Số 4, ông thần Adran,… còn ai ở hải ngoại thì mình ghi tên họ.

Mình nghĩ hình ảnh cũ của Đà Lạt là ký ức cộng đồng nên ai muốn dùng thì cứ dùng nhằm phong phú hóa thêm về Đà Lạt xưa. Nếu mình biết tác giả thì sẽ ghi, như có ông nào tên Nguyên, gốc Hà Nội nhưng lại yêu mến Đà Lạt nên thấy ông ta viết về Đà Lạt, ghi chú các tài liệu ở kho lưu trữ Đà Lạt hay sách của ông người Gia-nã-đại. Ông Bill Robbie, từng tham chiến tại Đà Lạt, người có bộ ảnh do chính ông ta chụp về Đà LẠt, ông ta gửi hình ảnh của ông ta cho mình, như biết trước sức khỏe của ông ta không tốt vì mới qua đời năm ngoái. Bài mình viết về Đà Lạt là nhờ đọc sách báo của người pháp, người mỹ, nghe mấy người lớn ở Đà Lạt kể lại nên ghi lại như ký ức cộng đồng. Nếu ai thấy sai, thì báo cho mình biết, mình sẽ ghi thêm bổ túc trong bài để người đọc tham khảo thêm.

Đà Lạt có ông thần tên TĐL, hay gửi cho mình các hình ảnh của ông thần sưu tầm. Có lần một chị bạn học Yersin khi xưa, gọi điện thoại hỏi sao ông lấy hình tui bỏ lên mạng, rồi phán thêm một câu ngày xưa tui mignonne há. Nhờ ông này mà chị bạn tìm lại hình ảnh của mình và ông anh ngày xưa. Cách đây 15 năm về Sàigòn, tình cờ người quen giới thiệu mình với nhiếp ảnh gia Tam Thái, gốc Quảng Nam, ở Sài gòn. Anh ta chụp hình gia đình mình ở studio rồi khám phá ra mình là kiến trúc sư và gốc Đà Lạt thì anh ta có giới thiệu cuốn sách của anh ta sưu tầm về các biệt thự Đà Lạt xưa. Ai đăng hình ảnh các biệt thự xưa Đà Lạt là đa số lấy trong cuốn sách của ông thần này nhưng chả thấy ai ghi chú cả. Anh có kể là đang sưu tầm các công trình của kiến trúc sư Ngô Viết Thụ, bà con với với mẹ mình. Không biết anh ta đã thực hiện được cuốn sách về kiến trúc sư Ngô Viết Thụ chưa. Ngoài ra có nhiều người lấy ảnh xưa rồi cắt phần có tên của người sở hữu hay chụp như con trai ông Châu, Photo Hồng Châu, phải than với mình là họ lấy hình của bố anh ta cắt phần có chữ ký rồi bỏ lên mạng khiến mất đi khá nhiều chi tiết của tấm ảnh.

Mình thấy anh ta gốc Quảng Nam, sống ở Sài Gòn mà có tâm sưu tầm hình ảnh cũ của Đà Lạt xưa nên mình mới bắt đầu viết về Đà lạt, hy vọng ai đã từng sống tại Đà LẠt, nhớ gì thì đóng góp thêm. Có thể kể cho mình rồi mình tóm tắc lại cũng được. Mình không có tham vọng gì, chả muốn câu view, câu like gì cả hay kiếm tiền. Viết cho vui để não bộ không bị lẫn thế thôi.

Ai thích đọc thì mình cảm ơn, ai không thích thì xin bỏ qua. Ai muốn chia sẻ thì cứ tự nhiên vô tư như người Hà Nội. Mình không đòi hỏi họ phải ghi tên tác giả gì cả. Mình chỉ thấy nhiều người chia sẻ bài của mình hay hình ảnh nhưng không hiểu rõ, ghi chú sai nên nhiều khi mình phải còm. Dạo này họ phục dựng lại hình ảnh xưa với AI nhưng có nhiều chi tiết rất sai. Màu mè hay màu mái ngói, nhà bằng tôn mà AI chơi mái ngói khiến người xem tưởng thật và sẽ có cái nhìn sai lầm về thời xưa. Điển hình Grand Lycée, mái ngói làm bằng “ardoise” chở từ Pháp sang nên màu đen, năm mậu thân Việt Cộng chạy vào đây kiếm mấy ông tây để giết vì tưởng người mỹ nên có hư hao một phần mái nhưng không có “ardoise” để thay nên Việt Nam Cộng Hoà đành phải thay phần bị bắn nát bằng ngói làm tại Việt Nam. Chỉ có một phần nhỏ nhưng AI chơi luôn cả trường. Hay một ngôi nhà sàn khi xưa, bổng nhiên quất lên mái ngói. Mình có tấm ảnh trắng đen này.

Không có chi là đặc biệt. Mình không có làm Chị Anh Phây Búc, hay làm khách sạn gì cả.

Bonjour anh Sơn, je suis un lecteur de votre blog & articles. Je les trouve genial...Depuis quelques temps, la page de l'Hotel Bách An lạc empruntait bcp de vos articles a fin de les afficher sur leur page. Je vous tiens au courant...Merci de votre temps & articles. Je vous souhaite a vous & votre famille..Bonne sante'.


Em cứ tưởng Hotel Bách Lạc bà con với anh. Họ lên bài và hình ảnh tương tự, làm anh “well known “ hơn !😇😃😃


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Lũ lụt Đà Lạt Lâm Đồng - 2025

 Lũ lụt và xây dựng

Mấy tuần nay thấy tin tức ở Việt Nam bị lụt khắp nơi nhất là miền trung. Sáng nay thấy hình ảnh lũ ở Đức Trọng khiến mình chới với. Các hình ảnh thật đau lòng mà cũng có nhiều người muốn làm tiền nên bựa thêm mấy cái clip AI khiến thiên hạ không biết đâu là sự thật. Làm tiền trên sự đau khổ của thiên hạ. Đà Lạt thì thấy đèo Prenn bị đất trùi hay đường xuống Nha Trang cũng banh ta lông dù mới làm. Vụ này thì mình không ngạc nhiên vì mấy lần trước về Đà Lạt, anh bạn học xưa đón ở phi trường Liên Khương rồi chạy lên Đà Lạt, và nói đèo Prenn mới làm khiến mình thất kinh. 

Đường đèo Prenn mới xây xong cách đây đâu 2 năm hay 1 năm
Chúng ta thấy bờ talus được xây để  chấn đất ép từ đường đèo rất ngắn. Xem hình dưới sẽ thấy talus đường đèo khi xưa do người Pháp hay đệ nhất cộng hoà thực hiện dù đường nhỏ hẹp hơn hiện nay. 
Chúng ta thấy talus được xây cất thời Pháp hay Việt Nam Cộng Hoà. Tường talus rất cao. Họ phá núi, lấy đá làm tường talus tại chỗ. Nếu để ý phía sườn núi, đồi có cái mương để hứng nước mưa chảy xuống và được thoát qua các ông cống thóat nước, được chôn dưới mặt đường thông qua để đổ nước xuống bên kia, tránh đất trùi, không thấy trong hình

Trước đó mấy tháng mình có đi mấy nước của Liên sô cũ thấy họ làm đường qua chương trình Vành Đai và Con Đường, ở mấy đường núi như đèo Prenn. Bên sườn núi thì họ xây một cái mương rất lớn để hứng nước mưa chảy trên cao xuống. Ngoài ra còn có phủ lưới trên sườn núi để tránh đá rơi xuống lăn ra đường có thể gây tại nạn cho xe đang lưu thông trên đường. Mình nói đây là ở các xứ theo cộng sản cũ chớ âu châu hay Hoa Kỳ thì cẩn thận hơn.



Từ mấy cái mương như vậy, hứng nước trên núi chảy xuống thì cứ độ 100 thước là có một ống cống thoát nước to đùng được đặt sâu dưới đường qua phía bên kia đường. Ở đèo Prenn thì mình không thấy họ gắn mương xi măng ven sườn núi. Cố xem có ống thoát nước phía bên kia đường cũng không. Có thể có nhưng rất ít nên không thấy. 


Trong vườn mình nằm trên đồi nên ngay con đường chính cắt ngọn đồi làm hai cũng phải làm mương dọc theo đường này và cứ cách độ 50 thước đều có cái hố thấp để nước hai bên sườn đồi chảy xuống và được nối với ống cống thoát nước được chôn dưới đường băng qua đường để đổ nước chảy từ trên đồi xuống qua phía đồi thấp hơn. Năm nay, mình kêu họ đổ thêm mulch ở vườn rồi dùng Bobcat, chở rãi bên sườn đồi để chận nước và dưới chân các cây bơ, giúp làm đất mát, không bị nắng làm khô thêm lâu ngày sẽ ran rã để thành phân bón. Có nhiều công ty họ chặt cây, cưa cây rồi nghiền nát lá và cành cây cũng như thân cây rất nhỏ. Thay vì đem đến bãi đỗ rác phải trả tiền, mình kêu họ đem lại vườn mình đỗ giúp họ tiết kiệm tiền và mình có phân bón hữu cơ vừa chận nước mưa.


Hồi mình mới mua cái vườn, trận mưa đầu mùa thấy đất cát trên đồi công viên của quận Riverside nằm ngay phía sau lưng vườn, nước mưa chảy như thác kéo theo phù sa làm nghẹt mấy cái công thoát nước xuống vùng sâu. Bùn lầy làm ngập con đường của khu dân cư phía dưới vườn mình khiến mình ngọng. May là họ không bắt mình đền. Không phải lỗi mình, HOA đi réo thành phố bù lại tiền cho họ. Từ đó mình đi mua bao cát với xin bao cát ở các trạm cứu hoả. Xúc đất cát bỏ vào rồi chấn lại thành mấy cái đập nhỏ nên nay hết nạn này, thêm mình lấy mulch miễn phí đắp phủ lên cả vườn nên hết sợ thằng tây nào.


Ai muốn xin mulch ở miền nam Cali, có một website hay nhiều nơi mình chỉ biết một, vào đó ghi tên xin rồi họ đem lại nhà bỏ trên Driveway cho. Miễn phí.

Đây hình ảnh bên sườn đồi ở Ý Đại Lợi thấy khi đi hành hương 325 km trên núi. Họ lấy cây để chèn làm talus chống đất bị trùi. Như vậy có không gian để nước rỉ qua không phá vỡ bức tường này. Rất giản dị.

Mình xem lại những tấm ảnh đèo Prenn trước 1975 thì thấy các talus mà người Pháp hay Việt Nam Cộng Hoà xây cất thì thấy rất cao trong khi ngày nay, độ 1.5 mét hay ngắn hơn nên khi mưa nước đọng lại là  banh ta lông. Có lần về Đà Lạt, mình đi Phan Rang để thăm cái làng cô nhi, tài xế sợ không dám chạy đường xuống đèo Ngoạn Mục nhưng nể tình mấy ông cha ở Lạc Dương nên nhận tiền chở mình đi. Lý do là sợ xe hư vì đường đang được thi công và bị bỏ dỡ, đợi đội vốn. Khúc đường nào mà Hà Nội làm thì đều bị ổ gà trong khi khúc do người Pháp xây thời tây thì không gì cả, chạy xe sướng. Mình nhớ khi xưa đi NInh Chữ với bạn học 2 lần, đường ngon ơ lắm. Chỉ khi họ muốn nới đường rộng hơn là có chuyện. Thấy các xe máy cày dùng để bừa các con đường mới bị quăng một đống bên đường. Nghe nói đường này được làm lại ngon như đường cao tốc Đà Lạt-Nha Trang. Cũng bị sạt lỡ nhân vụ mưa vừa qua.


Mình xem lại hình ảnh thời tây và dưới thời Việt Nam Cộng Hoà thì nhận thấy thời tây, Đà Lạt chỉ có đồi núi nhiều như đồi Cù. Đọc đặc khảo địa lý về Đà Lạt thì khám phá ra dưới thời đệ nhất Việt Nam Cộng Hoà có chương trình trồng cây và bảo vệ rừng, gắn với mục tiêu biến Đà Lạt thành “thành phố nghỉ mát kiểu châu Âu” của miền Nam Việt Nam như người Pháp đã thiết kế.

Chính quyền Đệ Nhất Cộng Hoà ban hành nhiều sắc lệnh về bảo vệ rừng ở cao nguyên Lâm Viên, do lo ngại: nạn phá rừng lấy gỗ thông, cháy rừng mùa khô, nguy cơ xói mòn đất quanh hồ Xuân Hương, hồ Than Thở. Sau 75, họ có vét hồ Xuân Hương một lần.


Tại Đà Lạt, chính quyền địa phương và Nha Kiểm Lâm thực hiện những việc sau: Trồng mới các đồi thông quanh Trại Mát, Chi Lăng, Cam Ly và đường lên Lang Biang. Phủ xanh lại những sườn đồi trọc bị đốt rừng trước 1954. Lập các khu vực rừng phòng vệ để bảo vệ nguồn nước cho hồ Suối Vàng và hồ Đan Kia.

Nhiều người lớn tuổi còn sống tại Đà Lạt ngày nay vẫn nhớ các phong trào “Tuần lễ trồng cây” và “Thanh niên trồng rừng” thời đó. Để mình kiếm mấy tấm ảnh này tải lên đây vì có thấy.

•..

Trong giai đoạn Đệ Nhất Cộng Hoà (1955–1963), Đà Lạt không chỉ được coi là trung tâm nghỉ dưỡng cao nguyên mà còn là hình mẫu của một “thành phố vườn” (cité jardin) như người Pháp đã khởi đầu với làng Decoux ở gần trường Trần Hưng Đạo. Nơi cảnh quan thiên nhiên gắn liền với định hướng phát triển đô thị của chính quyền Ngô Đình Diệm. Từ nhu cầu bảo vệ rừng thông vốn là “linh hồn” của thành phố, cho đến tham vọng quy hoạch Đà Lạt theo tiêu chuẩn châu Âu, thời kỳ này đánh dấu nhiều chương trình trồng cây quy mô, để lại dấu ấn kéo dài đến tận ngày nay.

Khi xưa thời ông Diệm có chương trình trồng cây 

Sau 1954, làn sóng di cư từ đồng bằng và miền Bắc theo đường quốc lộ 20 đưa hàng nghìn người lên vùng cao. Việc mở rộng đất ở, khai thác gỗ, đốt nương xảy ra nhanh hơn khả năng kiểm soát của chính quyền. Những năm 1956–1958, Sở Kiểm Lâm báo cáo: nhiều khu đồi quanh Trại Mát – Cam Ly bị đốt trọc. Theo mình hiểu thì sau khi ông Diệm bị đảo chánh thì người Đà Lạt tiếp tục chặt cây làm củi trong núi Cam Ly. Việt Cộng đóng quân ở đây và thu thuế dân làm củi. Có đụng độ sau Mậu Thân, một tiểu đoàn Biệt Động Quân, bị phục kích khiến có 25 chiến sĩ tử thương đem về nhà xác của nhà thương Phương Lan. Mình có kể vụ này rồi. Rừng thông ven hồ Xuân Hương bị chặt lấy củi, nguy cơ xói mòn đất đe dọa các hồ nước nhân tạo, vốn là điểm nhấn của Đà Lạt từ thời Pháp.


Tình hình này khiến chính quyền Ngô Đình Diệm coi việc trồng mới và bảo vệ rừng là nhiệm vụ cấp thiết để ổn định cảnh quan, nguồn nước và du lịch. Chính quyền Ngô Đình Diệm đặt mục tiêu làm Đà Lạt thành “thành phố vườn”, theo mô hình French Alpine towns mà người Pháp để lại như: Trồng cây xanh dọc các trục đường trung tâm: đường Yersin, Duy Tân, Hàm Nghi, Trần Hưng Đạo. Tăng diện tích công viên: Công viên Bích Câu, công viên quanh hồ Xuân Hương. Trồng hồng, mimosa và anh đào Nhật Bản (một số giống du nhập từ thời Pháp, nhưng mở rộng thời Diệm). Mình có chị bạn, bố mẹ chị ta quên bố mẹ mình khi xưa, có vườn hồng ở đèo Prenn. Hình như ở gần hãng cưa Xu Tiếng, có một vườn hoa hồng bán cho Sàigòn.


Mình đọc đâu đó, khi ông Diệm lên Đà Lạt kinh lý thì thấy cây bị chặt nên tra hỏi mới khám phá ra ty kiểm lâm chặt mấy cây gần dinh Bảo Đại đề phòng cháy rừng.


Dù nghề trồng hoa đã có từ thời Pháp, bố một anh bạn học, được người Pháp đưa từ Hà Nội vào Đà Lạt để trồng hoa và rau quả, ở ấp Hà Đông nhưng đến thời chính phủ Ngô Đình Diệm: có chính sách hỗ trợ nông gia trồng hoa, đặc biệt ở Thái Phiên và Trại Hầm; phát triển mô hình “Đà Lạt – thành phố hoa” để thu hút du khách và giới chức nước ngoài. Điều này giúp mở rộng nghề trồng hoa cúc, lay ơn, hồng và mimosa.


Tổng thể kế hoạch khai phá Tây Nguyên của chính phủ Ngô Đình Diệm, có các trại canh nông, có mấy đồn điền của người Pháp, vẫn tiếp tục ở lại Đà Lạt làm ăn đến khi Mậu Thân thì sợ quá bỏ chạy hết ngoại trừ gia đình Farault. Các khu định cư người Việt di dân lên cao nguyên, đa số là người bắc di cư vào nam năm 1954. Chương trình phủ xanh đất trống, đặc biệt bằng thông 2 lá và 3 lá. Trong đặc khảo có nói đến vụ này nhưng rất dài nên bác nào tò mò thì kiếm đọc.


Nhiều khu thông ngày nay quanh đèo Mimosa, đèo Prenn và hướng Trại Mát, Trại Hầm là kết quả giai đoạn này. Thậm chí trên đồi của dinh tỉnh trưởng, xem các hình ảnh cũ của Đà Lạt thấy lơ thơ vài cây nhưng sau chương trình này cây thông mọc um tùm. Mình đi thăm mộ ông cụ ở nghĩa trang ở Trại Hầm thì thấy thiên hạ đốn khá nhiều cây thông. Để làm nhà, nghe nói nay họ cấm khu vực này. Nhưng vẫn thấy thiên hạ đốt rể của cây để kêu cây chết nên phải chặt.


Theo tài liệu đọc được thì Chiến dịch Trồng rừng và Bảo vệ rừng (1958–1963) của chính phủ Ngô đình Diệm, được phát động nhiều đợt: Tuần lễ trồng cây, Phong trào thanh niên trồng rừng, Ngày thông non, do các đoàn thể như Hướng đạo, Thanh niên Công giáo, Nữ sinh Bùi Thị Xuân và Trần Hưng Đạo tham gia. Không thấy tên các trường tư lập. Các đồi thông ngày nay trên đường đèo Prenn, Mimosa, hướng Trại Mát và Liên Khương đều xuất phát từ các đợt trồng rừng giai đoạn 1950–1960.


Các khu vực được phủ xanh mạnh nhất: Đồi thông Cam Ly, dốc Chi Lăng – Trại Mát, vùng ven hồ Xuân Hương, đồi ven đèo Prenn và Mimosa, sườn núi Lang Biang.

Cây trồng chủ yếu: thông 2 lá (Pinus merkusii), thông 3 lá (Pinus kesiya), một số đợt thử nghiệm thông Đà Lạt lai giống do chuyên viên lâm nghiệp Pháp để lại. Mỗi năm hàng chục nghìn cây giống từ Trại Thực nghiệm Lâm sinh được đem trồng. Xin nhắc lại hàng  chục nghìn cây giống.


Chính quyền thiết lập khu rừng phòng vệ Suối Vàng – Đan Kia nhằm giữ nguồn nước cung cấp cho toàn bộ Đà Lạt. Người dân bị cấm xâm canh, đốt rừng trong phạm vi gần hồ và các thượng nguồn.


Nghề trồng hoa vốn hình thành dưới thời Pháp được chính quyền Ngô đình Diệm hỗ trợ bằng: khuyến khích mở rộng diện tích hoa cúc, lay ơn, hồng, hỗ trợ giống và phân bón cho nông dân Thái Phiên – Trại Hầm, các cuộc triển lãm hoa dịp lễ Quốc khánh hoặc lễ hội mùa xuân.

Nhờ đó Đà Lạt dần trở thành “thành phố hoa”, nổi tiếng với mimosa và dốc anh đào mỗi độ tết đến. Mình xem hình xưa thì đường Lê Đại Hành hình như mới tròn cây Mai mà đến gần Tết là nở rộ hoa Mai, thiên hạ ngày nay kêu hoa Anh Đào. Mình có thể loại này tại Seattle. Mình nghe kể này mỗi lần có festival hoa ở Đà Lạt thì lại đi mua hoa ở mấy thành phố khác để cán bộ có cơ hội bỏ túi. Em nghe từ cán bộ có trách nhiệm, làm festival.


Vấn đề là đến khi ông Diệm bị lật đỗ thì Đà Lạt bắt đầu te tua. Có thể đổ lỗi cho chiến tranh nhưng theo mình thì chế độ đệ nhị Cộng Hoà, có nhiều quan chức tham nhũng như khách sạn Mộng Đẹp và nhà hàng La Tulipe rouge, không có trong quy hoạch thiết kế của kiến trúc sư Nguyễn duy Đức, người thiết kế chợ Đà Lạt và kiến trúc sư Ngô Viết Thụ, thiết kế hai dãy phố dưới chợ Đà Lạt, và hai cầu thang nối khu Hoà BÌnh với Chợ Mới. Theo bản vẽ thiết kế thì hai khu vực này là vườn hoa, công viên. Sau 1963, thầu khoán Nguyễn Linh Chiễu chạy chọt sao được mua đất và xây khách sạn Mộng Đẹp còn không biết ai đã mua đất xây vũ trường La Tulipe rouge (có thời mang tên Maxim’s).

Đây là quy hoạch của kiến trúc sư Ngô Viết Thụ xung quanh khu vực Chợ Mới Đà Lạt. Không có khách sạn Mộng Đẹp và nhà hàng La Tulipe rouge

Nghe kể ông Trần VĂn Phước, cựu thị trưởng Đà Lạt, người đã đứng ra đi vay tiền để xây chợ Đà Lạt. Sau 1963, bị câu lưu điều tra có ăn hối lộ, tham nhũng nhưng sổ sách rất rõ ràng. Thời ông này làm thị trưởng, Đà Lạt được xây cất nhiều nơi, phát triển rất hay. Sau 1963 xem như Đà Lạt hết phát triển. Nhà cửa xây bú xua la mua không còn như kiểu xưa, được người Pháp chỉ định. Như khU Hoà BÌnh, chỉ có hai 2 tầng, sau 1963 thì xây lung tung xèng.

Thiết kế quy hoạch lúc đầu, khu vực khách sạn Mộng Đẹp và nhà hàng La Tulipe Rouge, được sử dụng làm công viên để người Đà Lạt có thể ghé lại ngắm hoa và ngồi ghế đá công viên để trai Đà Lạt sẽ không bao giờ hát anh còn nợ em công viên ghế đá như ngày nay.

Ngoài ra có một số lâm tặc Đà Lạt, ăn thông cúng tiền cho Việt Cộng để chặt cây đem bán cho Nhật Bản. Tạo dựng vài đại gia Đà Lạt khi xưa. Không dám nêu danh. :)


Thêm chính quyền Sàigòn đưa thương phế binh lên Đà Lạt, khiến họ cắm dùi, rồi dân tình bắt chước cắm đùi đủ trò. Còn ngày nay về Đà Lạt thì họ chỉ chặt cây chớ không có trồng.


Mình tiếc cho Đà Lạt là các công trình xây dựng hạ tầng cơ sở để phát triển du lịch, giúp du khách đến Đà Lạt an toàn nhưng không hiểu lý do họ không làm đúng quy trình, hay kỹ sư không giỏi nên tính toán không đúng. Có người nói là ai đó ăn quỹ xây dựng nên nhà thầu phải làm dối. Tiền xây dựng là tiền của người dân đóng thuế nên nếu làm lại thì chịu khó làm chi đúng quy trình, nghiên cứu kỹ càng, làm sao để nước thoát khi mưa vì Đà Lạt có mưa 10 tháng mỗi năm. Vì cứ sửa chửa lại không đúng thì 1, 2 năm sau lại phải làm lại, lại tốn tiền của dân Đà Lạt.

Thấy hình ảnh hôm nay họ đang sửa đường đèo Prenn. Phải chi khi làm họ dùng mấy cột sắt to đùng dài như vậy để nhấn xuống đất làm bờ kè thì đâu đến nổi tốn thêm tiền. Ở Hoa Kỳ hư như vậy, nhà thầu chỉ có nước đi ăn mày 
Mới đọc bài trên Dân Trí, họ cho thấy tấm ảnh này ở đèo Prenn, chả thấy lớp cát đá ít nhất là 3 lớp. Nhìn cái talus nhỏ nhắn là thua non rồi. Chán Mớ Đời 


Gần nhà mình, vì trên đồi, có hai vụ đất bị trùi. Có một lần trên đường Cannon, nhà thầu xây cái tường chắn (talus) cái đồi, cao độ 2 tầng nhà, và độ nghiêng đâu 45 độ. Mình thấy xây kiểu mới có cỏ hoa mọc thấy hoàng tráng lắm. Xui cái là năm đó Cali bị El Nino nên mưa ná thở suốt hai tháng, khiến ngập này nọ. Cái tường talus này bị trùi, nội thêu người đến dẹp đất và vật liệu bị hư đem đi quăng là tốn đâu 1 triệu đô cách đây 20 năm. Rồi phải xây lại mất thêm $3 triệu thời đó, nay chắc là 10 triệu. Cho thấy làm đúng lần thứ nhất là khoẻ. Tên thầu khoán làm sao lộn xộn bị đền, tên thầu khoá lại quay qua thưa tên kỹ sư đã tính toán không đúng. Tên kỹ sư quay qua kiện tên làm các khúc xi-măng tiền chế. Cả hai phải bỏ tiền, may là có bảo hiểm đền vì họ mua bảo hiểm nếu không chỉ biết phá sản.


Tương tự ở các vùng như Hội An, Huế, cầu nguyện các thầu khoán xây dựng sửa chửa làm đúng theo quy trình, không ăn gian vật liệu. Nếu không thì người dân làm lụng cả năm rồi của cải tài sản chìm theo lũ lụt thì cả đời cũng như đời con cháu cũng không bao giờ khá được vì mất mát mỗi năm. Chỉ có nước vào Sàigòn bán vé số. Hình như mình ít thấy người bán vé số ở Hà Nội.


Ai ở Việt Nam tìm mua cuốn này. Mình chỉ có dưới dạng PDF


https://muabansachcu.vn/products/tap-san-su-dia-dac-khao-da-lat-so-23-24-mot-nhom-giao-su?srsltid=AfmBOoqRnvITJwznIeY-zcNCJ9N81VLVpYfTIVeiKwo9e1SRDLlScoeN


Không lẻ năm nào cũng xả lũ theo quy trình khiến dân tình mất hết rồi ăn mì gói mau chết. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Như