Nải chuối năm xưa
Hôm kia đến gặp ông thuê nhà. Ông ta rên là chuột chạy trên mái nhà nên ghé lại xem và rải thuốc diệt chuột. Bổng thấy ông ta treo hai buồng chuối mình hỏi năm nay chuối lớn vậy, ông ta lấy cho mình một buồng vì hai vợ chồng ông ta ăn buồng kia chắc cũng đến sang năm dần mới hết. Đem về nhà kêu thằng con treo ở garage cho chín rồi ăn.
Nhìn buồng chuối treo tòn ten khiến mình nhớ đến khi xưa ở Đà Lạt, đi ăn cắp buồng chuối bị thiên hạ chửi banh xác nên ghi lại cho mấy bác đọc cho vui trước khi em đi Âu châu.
Nhà mình ở đường Hai bà trưng nhưng lại đâu lưng ra đường Thi Sách nên sinh hoạt trong xóm gần với đường Thi Sách hơn là Hai Bà Trưng. Dạo đó trong xóm có 3 tên nhỏ hơn mình 1 tuổi, Đắc con anh Bình, Tiến con bà Vinh và Khánh Ù con bà Phúc. Bố thằng Khánh Ù, ông Phúc chơi trumpet cho đội kèn đồng của trường Võ Bị nên cứ nghe ông dợt kèn nhất là mỗi lần đại lễ sắp đến là ông ta cứ tò tí te hoài nên nản lắm. Có lần bà Phúc chửi ông ta cái gì khiến ông ta nổi điên lên thổi kèn điệu nhạc đánh thức lính kêu tập họp vang khắp xóm khiến cả xóm chả hiểu ất giáp gì cả. Sau này khi nghe kèn nhà binh của ông ta là biết vợ chồng đang gây lộn. Lâu lâu mình vô nhà chơi với thằng kHánh Ù thấy ông ta ngồi tập thổi khiến Chán Mớ Đời.
1 hôm thằng Khánh Ù bò đến nhà mình rủ đi ăn cắp buồng chuối nhà bà làm vườn. Gần xóm có hai cái vườn; một của nhà bà Hành trên đường Thi Sách và 1 vườn rộng giáp với đường Thi Sách và đường Hai Bà Trưng. Cái vườn này thì ngỏ chính đi vào là dưới đường Hai Bà Trưng, hình như số 49 C nhưng chuồng heo và mấy cây chuối lại nằm phía trên đường Thi Sách. Chiều ăn cơm xong mình và Khánh Ù (nghe nói sau này nó làm đến chức hiệu trưởng, chắc là Đảng viên gộc nên về Đà Lạt không dám đi tìm) hay đi lòng vòng lên nhà khu Trung tá Tốn rồi đi ngược lại thì thấy mấy buồng chuối trong vườn. Bà làm vườn có trồng chuối hai nơi, phía cạnh nhà anh Bình và phía chỗ xóm ông Oai. Chỗ gần xóm ông Oai thì Mậu Thân, Việt Cộng núp trong nhà thờ Domaine de Marie bắn B40 thiết giáp M113 đang chạy ngay đường Ngô Quyền hay Calmette nhưng không trúng bay xuống dưới dốc trúng ngay mấy bụi chuối chỗ này bay tứ tung khiến xóm mình sợ bỏ chạy vào nhà.
Khơi dậy lòng tham, mình nghĩ là họ có nhiều buồng chuối nên phải chia xẻ bớt cho người không có. Cho thấy hồi nhỏ mình đã có khuynh hướng ăn cướp theo tinh thần chủ nghĩa xã hội. Ngày nay như để trả nợ này, thiên hạ cũng lén vào vườn mình, ăn cắp bơ. Lên vườn đến mùa bơ hay thấy mấy thùng bơ họ hái xong lấy lá che lại đợi chiều về lấy.
Mình và thằng Khánh bàn tối thứ 6, ăn cơm xong thì leo hàng rào chặt buồng chuối. Tối đó như đã dự liệu, mình mang con dao bầu theo nó. Nó leo hàng rào rồi mình chuyền cho nó con dao. Nó chặt buồng chuối nhưng có lẻ nặng nên nó để rớt xuống đất nghe cái bịch to đùng khiến con chó trong nhà cạnh chuồng heo sủa. Nó sợ quá xách buồng chuối bỏ qua hàng rào cho mình ôm lấy rồi leo qua lại hàng rào rách một cái áo dính vào dây kẻm gai, hai thằng chạy thục mạng về nhà mình. Mình lấy buồng chuối bỏ vào lu gạo để dú.
Trưa hôm sau vừa ăn cơm xong định đánh một giấc thì nghe dưới xóm Thi Sách lao xao rồi thằng Khánh chạy vào phòng mình, mặt xanh như đít nhái, kêu bà làm vườn đang chửi tụi mình ăn cắp chuối của bà ta.
Bà làm vườn gốc Nam Định hay đứng trên đường Thi Sách, gần nhà Đinh gia Lành, con đại úy Hải chửi thiên hạ vì con nít trong xóm hay lấy đá ném mấy con heo trong chuồng heo của bà. Đầu đeo cái khăn mõ quạ, hàm răng đen, mồm nhai nhoàm nhoàm trầu cau, lâu lâu nhổ cái toẹt bãi trầu xuống đường như bị tức hộc máu, lấy tay quẹt cái mõm. Tay xăng hai cái ống quần như sắp sửa vào tưới mấy luống bắp sú, đứng chống nạnh rồi bắt đầu chửi khai vị.
Không biết bà có đi học hay không nhưng văn bà chửi soạn theo thể biền ngẫu, nghĩa là đối nhau từng cặp. Kiểu như "mày ăn chuối nhà bà thì con cháu mày hộc máu toi, mày nuốt chuối nhà bà thì tổ tiên nhà mày nghẹn họng mà chết...." Cứ mỗi lần nghe bà chửi đổng lên là dù đang ăn cơm, mình cũng cầm bát cơm chạy ra đường, để nghe như sợ mất đi bài chửi của đài phát thanh chương trình Dạ Lan. Thời đó trong xóm không có đài truyền hình nên khi có chuyện gì thì cả xóm đổ xô ra xem như xem phim bộ. Trong xóm có một ông có hai bà vợ, ở chung một nhà. Cứ lâu lâu là hai bà choảng nhau khiến con nít trong xóm bu lại như ruồi. Sau này bà nhỏ Chán Mớ Đời nên dọn về Sàigòn với mấy đứa con thì trong xóm nhà cửa êm ấm đến khi ông chồng đi công tác đâu xuống Nha Trang, vác về một cô 18 tuổi làm vợ 3, sinh đứa con trai. Tên này sau 75 hay bò lại nhà mình ăn cắp gạo cho nhà hắn.
Hình như bà làm vườn cố ý, đợi thiên hạ ăn cơm trưa mới bắt đầu phát thanh chương trình sinh hoạt văn nghệ chửi cho cả xóm nghe. Có lẻ cả buổi sáng làm việc ngoài vườn hay lo cho đàn heo ăn cám và xắt bắp chuối nên trưa mới rảnh, làm đài phát thanh của xóm, báo cáo tình hình trong xóm. Bà ta chửi khai vị tại hàng rào nhà sau đó mới vào món chính, đi vòng vòng khắp xóm, vác theo cái xoong và cái ống thổi lửa dùng khi nấu cám heo.
Bà ta cầm theo cái nồi với cái ống thổi lửa vì hay nấu cám cho heo ăn, vừa đi vừa khỏ cái nồi boong boong, như người đi dạo quảng cáo bột giặt Viso, đi từ xóm trên xuống xóm dưới để chửi mà không có lắp. Cô Ngô thị Liên khi xưa dạy ca dao tục ngữ, bắt mình làm câu ca dao tục ngữ hay thơ đường luật Trắc Trắc bằng bằng chi đó mà mình ngồi hàng giờ không rặn ra được một câu, một chữ trong khi bà này cứ khỏ nồi cám heo mà làm khối câu lúc đó mới hiểu nấu sử sôi kinh cho heo ăn, giúp con người xuất khẩu thành thơ.
Bà ta chửi rồi bổng nhiên con chó nhà ông Nghi, phòng trồng răng Nguyễn Văn Nghi ở đường mInh Mạng, đối diện tiệm bi da Hồng Ngọc, đến ngửi ngửi chân bà ta. Hóa ra mãi say mê trong tiếng chửi, bà ta đạp nhằm bãi kít chó nên phải quẹt chân trong mấy bụi cỏ để xoá tang vết son của con chó. Xong ca chửi của bà thì con Yến, con gái của bà ta, lớn hơn mình một tuổi, học trường Bùi Thị Xuân, từ trong nhà chạy ra tiếp nối con đường cách mạng chửi đổng. Con này thuộc loại gái mồm mép, hay chửi đám con nít trong xóm mỗi khi có chú Tư Nọc, đem con heo nọc lại nhà để nọc mấy con heo cái nhà nó. Con này học ban toán nên nó dùng phân tích, lũy thừa đưa vào văn chương truyền khẩu, văn hoá chửi do mẹ nó truyền lại. Dạo ấy còn học trường tây nên mình chả hiểu mấy cụm từ nó dùng. Con này thừa kế cái mồm của mẹ nó nên cũng khá chanh chua. Hình ảnh con Yến khiến mình rất sợ muôn đời gái Bắc. Sau này chỉ muốn lấy gái Huế thôi.
"Tiên sư đứa nào ăn cắp buồng chuối nhà bà.” Con này hơn mình có một tuổi mà dám tự xưng là bà với cả xóm. Chuối ở nhà bà là trái tiên, quả Phật. Chuối về nhà mày thành con rắn, con sâu. Bà... bà... bà... U cho con ly nước để con chửi tiếp... nó chửi mỏi mồm, thả quá nhiều CO2 khát nước nên xin bà mẹ tiếp tế nước, bà làm vườn chạy vào nhà đem ra cho nó cốc nước. Nó đưa ly nước lên trời tu một hơi dài như Lệnh hồ xung rồi cầm cái nồi cám heo và ống thổi lửa tiếp tục gõ bong bóng. Bà chửi theo kiểu toán học cho mày nghe nhá... Bố mày là A, mẹ mày là B, bà cho vào ngoặc, bà khai căn cả họ nhà mày... Bà rủa mày ăn miếng rau, mày ói ra miếng thịt, mày tắm trong ao, mày chết chìm trong chậu.... Con này có học nên lối chửi của nó rất khoa học, kiến thức sâu hơn mẹ nó, có vè có đối, tuy bị nó chửi vì ăn cắp buồng chuối của nhà nó nhưng phải phục tài năng tuổi trẻ tài cao của nó. Chỉ tiếc khi xưa không lấy sổ chép lại. Nay chỉ nhớ sơ sơ.
Bà khai căn cả họ nhà mày, xong rồi bà tích phân n bậc, bà bắt cả hang, cả hốc, ông cụ, ông nội, cả tổ tiên cửu Huyền thất tổ nhà mày ra mà đạo hàm n lần. Con này mất dạy, nó đem cả tổ tiên mình và thằng Khánh Ù ra chửi khiến mình nhớ đến thằng NB, con tiệm vàng Kim Thịnh, cũng hay chửi nhưng bằng giọng Huế rặc khi xưa. Có dịp sẽ kể về tên này khi xưa có dạo học chung.
Ái chà chà....mày tưởng à. Mày tưởng nuốt được trái chuối nhà bà là mày có thể yên ổn mà chơi trò "cộng trừ âm dương" trên giường với nhau à.... Bà cho trị tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà mày. Cho chúng mày biết thế nào là vô nghiệm, cho chúng mày không sinh, không đẻ, không duy trì được nòi giống nữa thì thôi... May mồm con Yến không gặp giờ linh nên sau này mình vẫn có con, chắc nó không giỏi toán nên khai căn đáp án không đúng. Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong âm vô cực, sẽ gặp tai ương đến dương vô cùng. Cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho chúng mày trượt đến vô cực của sự vô hạn tối tăm... ".......
Mình với thằng Khánh Ù chỉ biết ngậm cay ngậm đắng, không nói với nhau lời nào nhưng hai thằng giác ngộ cách mạng tuy hơi trễ, biết vậy đừng ăn cắp buồng chuối thì khỏe hơn. Bị chửi căm hờn nhưng như con hổ của Thế Lữ trong chuồng nghĩ đến một thời nhục nhã bị gái chửi. Cái khốn là buồng chuối bỏ vào lu gạo để dú cho chín. Một tháng sau vẫn không chín lại teo lại rồi hai thằng hè nhau, đem buồng chuối quăn lại trong vườn của bà làm vườn Nam Định. Không ăn được trái nào lại bị chửi không oan.
Con Yến chửi tới đây thì bổng nhiên có giọng Huế hay Quảng trị chi đó từ phía giếng ông Ba Tây cất lên.
Vơ....mấy kỳ thằng đầu trộm đuôi cướp
Ăn ga tau bây mắc cổ cho coi
Cố tổ, cao tằng mi răng đẻ ra kỳ nòi
Dác mần, siêng ăn vô già tau ăn trộm.
Hu...ba hồn bảy vía mấy kỳ thằng mặt heo
Nỏ chộ đàng...đi ăn cắp của mệ tra
Bây dem lả....lả hần cháy mất già
Bây ra đàng xe hần tôông lọi cẳng.
Mấy đứa con nít đang thưởng thức giọng chửi Oanh vàng của mẹ con bà Nam định, bỏ chạy uống xóm dưới kêu Bà R chửi bà R chửi chạy bây ơi. Bà Nam định đang chửi, gõ xoong nồi ngon lành, có đám khán giả con nít trong xóm đứng nhìn nên hăng tiết chửi rồi đến con Yến thay thế. Tự nhiên thấy mất đám khán giả thiếu nhi nên cụt hứng, ngưng chửi mình và thằng kHánh Ù, bỏ vào nhà.
Hóa ra bà R. Gia đình bà không biết từ đâu đến chỉ biết sau Mậu Thân thì gia đình bà đến xóm dưới, phác mấy bụi bông Quỳ rồi làm căn nhà nhỏ bằng gỗ và nuôi heo gà sau nhà. Con cái bò chung với heo, không quần không áo nay nghe nói giàu có từ ngày cách mạng về. Bà này cũng thuộc dạng chửi có vần có cú pháp, tốt nghiệp trường văn hoá bình dân học vụ. Hóa ra bà ta mất gà, ai ăn trộm. Trong xóm có một tên hút thuốc phiện nên hay đi chôm đồ thiên hạ. Nhà mình cũng bị hắn chôm quần áo phơi dây kẽm và bị mất gà nhiều. Mình bị ông cụ đánh cho một trận vì để mất cái áo phi công, giặt xong phơi nơi hàng rào.
Chửi đến đây thì thằng cu R, con bà ta bế đứa em đang khóc vì đang ngủ, bà mẹ tiếc của, ngứa mồm lại lên cơn chửi, khiến nó thức giấc, khóc đòi sữa hay sợ quá tè trong tả chi đó. Bà R đưa cái nón lá cho thằng Cu Tị cầm, rồi bế đứa con đang khóc, rồi vạch áo ra, cho con bé bú. Rồi bà tiếp tục ru con với những câu chửi ầu ơ qua dòng sữa tươi của người mẹ kinh thiên động địa, uống nước sông Hương từ bé.
Vơ.......mấy thằng trộm, chừ tau mì nói thẳng
Bây ở mô ? xóm đưới hay xóm trên
Trộm ga tau bây mần thịt ăn liền
Hay đang dốt thì mau đem trả lại.
Có lẻ hăng tiết lên bà ra múa tay múa chân khiến cái vòi sữa bật ra, đứa bé lại ré lên khóc, bà lấy cái vòi vú mớm cho con bé bú rồi tiếp tục đọc diễn văn của người mất gà.
Bây khung trả thì tau đây xưởi mại
Đến khi mô bây cảy cổ thì thôi
Tau xưởi cho già mi tiệt hết kỳ nòi
Dác mần ăn chỉ đi rình trộm cắp.
Bà bắc kỳ Nam Định chửi thì mình nghe được, còn mệ R thì khó nghe, không biết giọng xứ nào. Dân vùng Xịa thì phải. Xóm mình có nhà ông Hoà, hình như dân xứ Nghệ hay Hà Tỉnh chi đó, nói cũng khó nghe lắm. Không biết sao bà ta biết là thằng nào ăn trộm, mà kêu 3 hồn 7 vía của hắn ra để trù ẻo. Con gái thì họ réo 9 vía. Kinh
Hu...ba hồn bảy vía kỳ thằng chết rấp
Đêm bựa qua bắt trộm ga của tau
Lo liệu hồn đem mà trả chò mau...
Hình như chửi nhiều quá nên bà ta mất sức hay con bé đói quá, bú hết sữa nên ré lên, bà đưa tay thổ thổ con bé nhưng có lẻ giọng chửi của bà hơi cao, hơi trật hợp âm La, biến thành âm Ré trưởng nên con bé càng ré to hơn tiếng mụ chửi. Hổ cái sinh hổ tử. Mình không biết mấy đứa con bà ta sau này có tiếp tục nghề gia truyền, gia phong hay không. Về Đà Lạt không dám đi kiếm vì nghe nói làm lớn, được cách mạng trọng vọng. Hưởng lương hưu của Đảng viên, có công với cách mạng.
Xưởi mệt rồi bựa chừ nghỉ cấy đạ.
Nói xong bà ta bế con bé vào nhà, khiến cuốn phim đang đến độ gây cấn, vì đám con nít như mình muốn biết thằng nào ăn trộm gà của bà ta vì bà réo 7 vía, bị đứt dây giữa chừng, như đi xem phim bị cháy phim hay cấm trẻ em nhìn tài tử hôn nhau khiến đám con nít hàng xóm đang tụ năm tụ 7 như mình bàn tán, ai hè ai hè, rồi từ từ rả đám. Con Yến đang lên giọng chửi hoành tráng bổng bị bà R cướp diễn đàn nên Chán Mớ Đời , bỏ vào nhà hồi nào. Không ai nói, tự động rã đám, đi về. Thằng Khánh Ù kêu chắc đem buồng chuối đem trả lại để bà Bắc kỳ khỏi chửi nữa.
Mình chỉ sợ ông cụ biết được lại ăn đòn nên nhất trí. Thế là tối đó gần giới nghiêm hai thằng khiêng buồng chuối, không chịu chín, quăng qua hàng rào. Trưa hôm sau lại nghe hai BÀ xóm trên chửi kiểu stereo bên giọng Huế và bên giọng Bắc. Nhưng mình cóc sợ nữa vì tang vật không còn trong lu gạo nữa, không sợ ông cụ khệnh nữa. Chán Mớ Đời
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen
Nguyễn Hoàng Sơn