Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng

Đi lại về

 Đi lại về


Mình nhận thấy một điều là vác Ba lô chống gậy đi chơi kỳ này khác với thời xưa. Thời xưa đi tới đâu thích thì dừng lại, kiếm được việc thì trở về Paris thu xếp dọn đến ở và đi làm như khi đi chơi ở Brescia, bạn trai của cô bạn nói có cô chị họ là kiến trúc sư nên muốn giới thiệu. Trên đường về mình ghé lại Turin thăm để hỏi thêm về kiến trúc Ý Đại Lợi vì phải đợi mấy tiếng đồng hồ xe lửa. Mình học năm cuối nên tìm đề tài cho luận án ra trường. Cô này nói là có quen giáo sư Ana trong đại học Bách Khoa thế là gọi ngay và mình đến gặp. Bà ta kêu chồng đang cần thợ vẽ. Muốn thì ông ta mướn rồi sẽ giới thiệu giáo sư Gabetti cho để tìm đề tài. 

Hình ảnh bà này làm mình nhớ đến thời gian ở Ý Đại Lợi. Bà ta kêu gọi mọi người chống lại dự án cải tổ phi trường Siena, vớt đi 30 triệu Euro của dân thành phố. Kêu gào đến khan cổ thì nghỉ rồi la tiếp. Phụ nữ muôn năm. 


Thế là mình về paris hai ngày sau trở lại ở trong cư xá. Thường cư xá sau mùa đông là có sinh viên vì điều kiện gì đó bỏ học nên còn phòng. 


Sau này ra trường thì đi chơi bên Hy Lạp Ý Đại Lợi trên đường về Paris ghé lại Thụy Sĩ gặp lại anh bạn du học sinh quen trong thời gian mình làm việc tại Turin, nay làm phụ tá cho một giáo sư. Anh ta kêu trường đang cần người thế là chạy vào hỏi, được nhận lại về Paris vài ngày rồi lại chạy đi. Cứ tương tự như đi làm London cũng vậy, quen anh chàng người anh ở Thụy Sĩ, anh ta rủ qua Oxford chơi rồi anh ta giới thiệu công ty ở London nơi anh ta từng làm. Thế là chạy qua London rồi cũng như New York. 


Mình khám phá ra là khi xưa gia đình ở Việt Nam nên mình không Bị vướng bận là phải về nhà như ngày nay. Đi đâu cũng thấy hình ảnh mụ vợ đang tập đánh đàn, và hai đứa con. Không còn hỏi nơi đâu là chốn quê nhà. 

Dân đây chạy xe điện ít nhưng phải đem theo đồ chạc điện. Có lẻ sợ bị ăn cắp. 


Khi xưa vác Balô đi quá Giang xe thiên hạ nay không Quá Giang, vẫn vác Balô mà lại Đi bộ thêm chống gậy. Chán Mớ Đời. Khi xưa còn trẻ đi để khám phá, nay đi không còn tinh thần khám phá mà để xem xã hội Ý Đại Lợi ngày nay đã thay đổi như thế nào. Gặp lại chị em Marco thấy họ không còn đầy nhiệt huyết như xưa, không còn mơ trở thành một nghệ nhân, nhạc sĩ tài ba, chỉ sống cho qua ngày tháng còn lại của đời mình. Mình cũng không thực hiện được giấc mơ về kiến trúc sư như thời sinh viên đầy Hoài bão nhưng có cuộc sống tạm ổn, có mái ấm gia đình để trở về khác với căn phòng ô sin khi xưa ở Paris. 


Đi cả ngày chiều tối về khách sạn, nhắn tin cho vợ con xong ghi lại sự việc trong ngày cho khỏi quên vì ngày mai lại đi tiếp rồi lên mạng xem tin tức. Vào mạng xã hội thấy họ cứ tranh cãi hai phe nên phải công nhận là Chán Mớ Đời. 


Cứ như câu chuyện hai ông sư đi làm lễ cầu siêu làng bên cạnh. Khi về gặp cô gái Giang hồ nhờ cõng qua con suối. Một ông sư cõng qua con suối rồi để cô gái bên bờ. Trong khi ông sư kia kêu ông thầy tu chung làm điều cấm kỵ. Đã đi tu mà còn cõng cô gái qua con suối. Đến khi về chùa chịu hết nổi ông sư mới buộc miệng chất vấn ông sư kia. Hỏi đã đi tu mà còn cõng gái qua suối. Ông sư kia nghe vậy mới nói tôi đã để cô gái lại bên bờ suối trong khi đệ lại cõng về chùa. 


Một ngày lết 30 cây số trong gió mưa, tối về dưỡng sức nên mình thấy chuyện cãi nhau.  Bây giờ mình mới hiểu người xưa hay nói chuyện ruồi bu. Ai đó cố ý làm bãi kít nên ruồi bu lại như quân nguyên. thiên hạ vẫn chửi nhau khiến mình giác ngộ cách mạng là may mắn không Dính mấy chuyện chả mang lại hạnh phúc, lợi lộc gì cho mình. 


Mình may mắn được vợ cho đi Giang hồ chớ ở nhà chả biết làm gì lại vào chửi nhau để thể hiện Sơn đen Sơn đứng một mình vẫn đen. 


Họ cãi nhau vì nghĩ họ là thánh nhân còn tất cả là ngu si cần được họ dạy dỗ. Mình ngu mình tìm nơi vắng vẻ. Thằng con nhắn tin kêu ước gì đi với bố. Mình nói sang năm đi Bồ Đào Nha với bố. 


Đi bộ gặp nắng thì nóng banh xác, gặp mưa thì lạnh, đường thì trơn trợt nên phải chánh niệm từng bước, nghe muỗi o o bên tai khi đi ngang chỗ nào có bóng mát do cây che. Chiều về khách sạn tắm rửa xong đi ăn để bồi dưỡng, chả sợ mập béo gì cả vì cả ngày không ăn, đi bộ 30 cây số không nghỉ chỉ dừng lại uống nước nên chả còn đường còn muối gì cả. Đi kỳ này về chắc như con mắm. Hôm nào đi xong thì tẩm bổ lại rồi về Paris ăn lại chớ về nhà vợ thấy gầy lại không cho đi nữa là mệt. 


Mình nhận thấy cuộc đời đa số cứ bệnh “đổ thừa”. Tại vì Trump tại vì Biden này nọ nên cuộc đời họ không như họ mong muốn. Hôm nọ mình gặp một ông bị cụt chân, mang chân giả đi hành hương. Ông ta chả trách móc, cứ đi vô tư. Hôm trước ở Diên, thấy ông đi xe lăn băng qua đường rất khó nhọc nên mình nói để tôi đưa ông qua đường rồi đẩy ông ta qua trong khi thiên hạ nhìn mà chả làm gì.  Thấy hình trên mạng có bà nào ngồi xe lăn rồi cũng đi nhưng có chồng hay đứa con kéo cái xe lăn lên dốc này nọ. Có người đi lâu lâu lại ngừng lại để đắp thuốc cho chân sưng.  Họ vẫn ra đi bất chấp những gì Đã xảy đến đời họ. Vẫn lạc quan về cuộc đời, không than vãn, không kêu vì Biden hay Trump. Họ biết chỉ sống một đời và chết một lần nên mỗi ngày họ làm điều gì ý nghĩa cho bản thân gia đình và xa hơn là cộng đồng. 


Từ khi bé, sống trong thị xã nhỏ bé Đà Lạt mình muốn rời khỏi để đi đây đi đó cho biết đó đây chớ ở nhà với vợ biết chừng nào mới hết đen. như Marius của nhà văn Marcel Pagnol, mỗi ngày anh ta thấy thuyền rời hải cảng Marseille khiến anh ta mơ về những con tàu ra khơi. Anh ta một hôm bỏ đi tiếng gọi phiêu lưu để lại người tình bé nhỏ bao nhiêu năm trời. 


Ngày nay con tàu mình đã ra khơi từ năm 1974 nhưng có bến tàu để cặp bến nên cứ đi rồi trở lại. Mình muốn đi chung với đồng chí gái nhưng mụ vợ bận hát hò cho các người già trong viện dưỡng lão, làm việc thiện nên mình không Thể đợi vì gần 7 bó rồi. Sức khỏe không biết Ra sao trong tương lai nên xin phép vợ đi. 


Khác với ngày xưa, tôi vẫn đi mãi không biết bao giờ trở lại nay thì vợ cho 3 tuần mà còn kêu nhiều quá. Hôm trước mụ kêu lần sau cho em theo với nhưng đi nhẹ. Thay vì 30 km mỗi ngày thì đi 15 cây cũng được. Mụ vợ ghiền hát hò hơn là bằng đồi vượt suối. Để coi còn không thì đi với con trai. 


Thật ra muốn đi cho hết thì phải mất 2 tháng để đi. Mình chỉ còn muốn đi Shikoku bên Nhật Bản viếng thăm 88 ngôi chùa. Chắc sẽ đi với đồng chí gái còn con đường Bồ Đào Nha sẽ đi với thằng con sang năm. Tháng 6 vừa rồi leo núi với gia đình bên Tajikistan rất vui nên cả nhà muốn đi chỗ khác. Sang năm. Con gái đang tính nhảy công ty nên chắc sẽ không có thời gian đi nhiều. 


Bổng nhiên nhớ bài hát của Charles Aznavour « Hier encore » 

Hier encoreJ'avais vingt ans, je caressais le tempsEt jouais de la vieComme on joue de l'amour Et je vivais la nuitSans compter sur mes joursQui fuyaient dans le temps
J'ai fait tant de projets Qui sont restés en l'airJ'ai fondé tant d'espoirs qui se sont envolésQue je reste perdu, ne sachant où allerLes yeux cherchant le cielMais le cœur mis en terre
Hier encoreJ'avais vingt ans, je gaspillais le tempsEn croyant l'arrêterEt pour le retenir, même le devancerJe n'ai fait que courir Et me suis essoufflé
Ignorant le passéConjuguant au futurJe précédais de moi toute conversationEt donnais mon avis Que je voulais le bonPour critiquer le monde Avec désinvolture
Hier encoreJ'avais vingt ans Mais j'ai perdu mon tempsÀ faire des foliesQui ne me laissent au fond Rien de vraiment précisQue quelques rides au front Et la peur de l'ennui
Car mes amours sont mortes avant que d'existerMes amis sont partis Et ne reviendront pasPar ma faute, j'ai fait le vide autour de moiEt j'ai gâché ma vie Et mes jeunes années

Du meilleur et du pire En rejetant le meilleurJ'ai figé mes sourires Et j'ai glacé mes pleursOù sont-ils à présent?À présentMes vingt ans


Nhìn lại 50 năm qua, không biết mình có lãng phí cuộc đời như bài hát mà mình nghe lần đầu khi đến Pháp. Vẫn còn đồng chí gái bên đời và hai đứa con giỏi và thông minh như mẹ chúng. Hier encore. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen

Nguyễn Hoàng Sơn 

Lượm lặt trên đường

  


Đi chuyến này, mình cảm thấy dân ý trẻ có vẻ dáng cao to hơn thế hệ trước. Khi xưa thường dân miền Bắc nước Ý Đại Lợi cao hơn dân miền nam nhưng nay có vẻ gần nhau. Dân ý hút thuốc không thua dân Tây. Cũng có ngửi mùi cần sa nhưng ít hơn ở new York. 

Hôm nay ăn món thịt bò tartare, sống của miền này khác với bên Tây làm. Đây họ băm thịt bò lát mỏng ra rồi ướp chi đó với dầu olive. 


Xe lửa nước Ý Đại Lợi vẫn bị trễ cho dù đi chuyến tốc hành trên 245 cây số/ giờ. Ngày xưa ông Mussolini muốn xe hỏa chạy đúng giờ nên họ treo cổ ông ta. Được cái ngày nay mua vé xe lửa hay xe buýt đều có thể mua từ ứng dụng chớ không chen lấn như xưa. Xe buýt chỉ có một tài xế, khi xưa phải có anh lơ xe theo để bán vé. 

Món đặc trưng của vùng này có pâté gan ga


Gặp lại hai chị em Marco thấy họ giống ông bố và bà mẹ. Mới nhìn lại tưởng gặp lại ông bà khi xưa. Chỉ khác là Marco có tóc còn Carla thì không mập. Con gái độc nhất tìm việc làm bên Ái Nhỉ Lan và không muốn có con với thằng Bồ người ý cũng chạy qua đó làm về IT. 


Nghe nói bên Ý Đại Lợi người dân ít đi nhà thờ. Hôm trước chủ Nhật đi bộ ngang qua một thành phố nhỏ thấy hai cô và một anh đi lễ ra khiến mình thất kinh. Lý do là họ lên đồ rất đỉnh, giày cao gót, phấn son nhưng váy thì ngắn trên đầu gối, lưng thì trần không bận xú chiêng, phía trước thì lộ phân nữa hai bông đào. Cha xóm đạo mà thấy kiểu này chắc hết tu. Ngoài cửa nhà thờ thì có mấy bản cấm không Được để áo trần, bú xua la mua. 


Đi ngoài đường thấy dân ý dẫn chó đi như Tây Đầm ở Paris khi xưa rất nhiều cho thấy họ không muốn có con chỉ chơi với chó. Khi xưa ở Việt Nam hay kêu chơi với chó chớ ai chơi. Cũng như Tây không hốt kít chó, cứ để chó tè ị vô tư rồi đi. Có mấy cửa vào nhà Tây gọi là Porte Cochère họ gắn các thiết bị để tránh chó tè vào tường hay cửa khá hay. 


Mình thấy người di dân khá nhiều so với khi xưa. Mấy tiệm tạp hóa đều đó những người từ Bangladesh hay Sri Lanka làm chủ. Có tiệm pizza kebab nữa. Hôm qua đi giặt áo quần ở tiệm giặt áo quần tự động. Mình bước vào hỏi thì ông thần người gốc Bangladesh kêu đóng cửa thứ năm mới mở lại. Mình chào theo người hồi giáo, khiến ông ta cảm động ôm rồi kêu về khách sạn lấy áo quần dơ, ông ta đợi. 


Hóa ra ông ta là chủ tiệm này, nói sang lại của ai mất 13,000 Euro mỗi tháng bỏ túi độ 2,000-3,000 Euro chỉ có mùa thu và đông ít du khách thì ít tiền hơn. Dân ngoại quốc qua đây chịu khó làm công rồi để dành tiền mở tiệm. Ông ta kể là ở Padova phải lấy xe lửa hay xe đò.  Cứ tự động mỗi tuần ông ta đến một hai lần. Hôm nay ông ta đến vì máy bị hư nên phải sửa nếu không thì có tiền. Giá một lần giặt tự động có bột giặt luôn là 9 Euro và 3 Euro để sấy 12 phút. 


Hôm nay lấy xe buýt từ Siena đến Firenze thì thấy giữa đường có một cặp người da đen lên xe buýt phía cửa đàng sau thay vì cửa trước để tài xế soát vé. Đến chặng tiếp ông tài xế đi xuống nói sao không thấy trả tiền. Hai bên cự nhau. Một ý đen đi xuống còn bà ý đen thì đi lên trả tiền bằng thẻ tín dụng. Đến khi gần đến Firenze thì bà ý đen kêu ngừng xe. Ông tài xế kêu đợi đến trạm mới ngừng được thì bà ta chửi bú xua la mua. Kiểu này một mai kia người chống di dân có ngày đuổi mấy người di dân quá. 


Đến Firenze thì thấy chợ trời bán đồ giả bóp ví toàn là người srilanka. Có khi người Tàu nữa gần chợ cũ. Thấy mấy di dân bán tranh lậu nên khi nghe hô là ôm đồ chạy mất dép khi cảnh sát đi tuần. 


Bấm nút trên màn hình để chỉ máy giặt số mấy hay máy sấy rồi bỏ tiền vào dư tiền thì được thối lại. Vụ này hiện đại hơn bên mỹ. 

Máy bán pizza tự động ngoài đường. 


Thấy có máy bán pizza tự động. Pizza là món ăn nhà nghèo khi xưa ở miền nam nước Ý Đại Lợi. Nghe nói bà Hoàng hậu của Napoli đặt tên Marguerita vì khi xưa chỉ có bột và cà chua và pho mát nên họ thêm chút cọng rau màu xanh cho giống lá cờ Ý Đại Lợi. 


Dân Napoli di cư sang Hoa Kỳ và bắt đầu bán cho người Mỹ gốc ý rồi truyền ra các chủng tộc khác ở Hoa Kỳ. Trong thế chiến thứ hai, lính mỹ nhất là ai gốc Ý Đại Lợi khi đi đánh trận ở Ý Đại Lợi, hỏi pizza thì người ý như bò đội nón. Sau họ phát giác ra sự vụ nên các vùng miền Bắc Ý Đại Lợi bắt đầu làm pizza bán cho lính Mỹ. Ngày nay thì chỗ nào cũng thấy vì rẻ. Họ làm y chang bên mỹ, cái pizza to đùng rồi cắt từng miếng bán. Khi xưa mình ăn là kêu nguyên cái nhỏ nay được Mỹ hoá hoàn toàn. 


Tưởng tượng bánh mì và phở thêm vài chục năm nữa được mỹ hóa và thiên hạ đi du lịch Việt Nam phải đòi có kếtchup hay gì trong phở hay bánh mì. Chán Mớ Đời 


Bây giờ mình mới hiểu làm đám cưới đại Hàn rất tốn kém như ông chủ nhà thuê ở Hán Thành nói. Mình thấy mấy cặp người đại Hàn chụp hình đám cưới, mướn thợ chụp hình từ Seoul sang. Lần trước đi với đồng chí gái đã thấy 2 cặp nay mình thấy cả chục cặp. Hy vọng thằng con đừng quen cô gốc đại Hàn nào. 


Nói chung những thành phố mình đi qua thì sống nhờ vào ngành du lịch. Bán rượu và dầu olive hay khách sạn và các dịch vụ như ăn uống, thời trang. Nhiều tiệm đóng cửa có lẻ không hợp thời vì người ta mua trên mạng nhiều. Thấy Shipper nhiều. Cứ thấy bảng Affitarsi đầy nơi. Nhà cửa rao bán đầy. Già không con thì bán cho xong nợ đời. 


Ngày nay người ý trẻ nói được tiếng anh vì khi xưa không khạc được một chữ. Mình đoán là nhờ vào liên hiệp Âu châu nên giới trẻ chịu khó học thêm anh ngữ cũng có thể bị bắt buộc. 


Mình mua eSIM qua Airalo nhưng gọi điện thoại địa phương không được nên mua thêm của TIM có số điện thoại vì mình cần gọi các khách sạn lỡ bị lộn xộn giữa đường hay công ty lo cho mình đi. Rẻ hơn là Aeralo. Lần sau đi mấy nước khác mình chỉ mua rẻ eSIM rồi đến nơi mua thêm eSIM nhưng đừng bao giờ mua ở phi trường. Việt Nam cũng có trước đây mình sử dụng. AT&T nhưng đắt quá. Một ngày bằng cả tháng mua trên mạng. Mua sẵn của airolo cho tiện vì khi xuống phi trường là có thể mở  ra liên lạc uber hay Grab chở về khách sạn. Vào thành phố xong xuôi thì hôm sau đi tìm Mua eSIM  đầy đường. (Còn tiếp)



Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Từ Monteriggioni đến Siena

 


Hôm nay chỉ đi 18.3 dặm, độ 2 giờ chiều là đến thành phố Siena nơi mình đã đến lần đầu năm 1976, khi đi chơi với sinh viên ở trường. Ăn sáng lúc 7 giờ sáng rồi lên đường. Trời không mưa nhưng đường đi lắm bùn.

Từ giả Monteriggioni 
 
Đi giữa đường gặp Tây có đầm có, mấy cặp già người anh, Đức quốc và một cặp người Ý Đại Lợi bồng con đi theo. 


Đi một đoạn độ 3 dặm nhìn lại thấy bức thành của làng Monteriggioni rất đẹp. Mới hiểu họ chụp từ đâu vì cái làng này mình đến 3 lần nhưng không thấy cảnh như thiên hạ đã đến chụp. Đi qua rồi quay lại nhìn thì quả thật đẹp như ảnh chụp. 


Thường thiên hạ chụp cảnh nhưng ít ai chụp tình hình nhưng con đường phải đi qua. Dốc đá nhất là mưa nên nhiều Vũng nước và bùn thêm muỗi bay vo ve nên mình chụp vài tấm để kỷ niệm. 


Đi độ 1 tiếng thì thấy cái tháp của một lâu đài cũ thấy thiên hạ chụp. Vấn đề là hôm qua mưa cả ngày bên đường trơn trợt. Có một bà người Pháp bị ngã vì không đem theo gậy. Mình đem đôi giày đi bộ và đôi giày bốt. Khi mưa mang bốt không sợ ướt chân. Tuy nặng. 





Đi qua một trại nuôi ngựa chắc ngựa đua vì thấy track cho người tập cởi ngựa chạy nhanh. Thấy thiên hạ dẫn du khách đi ngựa. Hóa ra là mấy chuồng ngựa để họ đua ngựa hàng năm tại Siena, dân địa phương gọi là Palio, rất nổi tiếng, vé ngồi để coi nghe nói phải trả cả ngàn Euro. Tại các lang cang của mấy nhà xung quanh quảng trường chính của thành phố. 

Đi lòng vòng ở thành phố Siena hay có những tấm bảng ghi tên khu phố của mình vì khi đua ngựa trong thành phố thì nghe nói vui lắm. Hình như có 9 khu vực tranh đua. 


Nói cho ngay đoạn đường từ San Gimignano đến Monteriggioni là đẹp nhất còn sau này chỉ đi để mà đi cho hết. Do đó mình ngưng ở Siena và chuyển hướng đi hành trình của thánh Assisi. Một đoạn thôi vì khi xưa ông thánh này thành lập dòng Franciscain và được Đức giáo hoàng chấp nhận thì ông ta hồ hởi đi bộ từ La Mã về quê ông ta xa lắm. Mình đi tắt chỉ mất 1 tuần. 


Ông Đức giáo hoàng mới qua đời tu theo dòng ông thánh này. Rất khiêm nhường. Mình muốn học tính khiêm nhường của dòng này nhưng mấy chục năm qua vẫn kiên định phản động.  Chán Mớ Đời 

Hôm qua lễ 700 năm thành lập tháp này nên đèn đủ trò


Đà Lạt có dòng tu này này rồi 75 đến họ cấm từ nên bỏ hoang nay chả biết làm gì. Mai sẽ đi khám phá lại Siena mà mình đã đến lần đầu năm 1976. 49 năm rồi. Kinh


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Gặp lại chị em Marco

 

Tối qua mình đi ăn cơm với chị em  người bạn tên Marco, quen từ năm 1980, khi mình đi Giang hồ 3 tháng khắp xứ Ý Đại Lợi. Sau khi ghé Firenze xong mình đi quá giang đến một thành phố trên núi mang tên Pretare. Đúng hơn là cái làng. Đa số người dân về đây hè còn trong năm thì họ ở tứ xứ, bên mỹ cũng có. Hè về đây thăm họ hàng hay làng xóm xưa. Tương tự gì đình PELLERIN khi xưa, ông PELLERIN thành lập công ty xà bông Roger Gallet, mua cái lâu đài ở Vauville rồi con cháu mua mấy cái nhà trong làng nên hè họ tụ lại đây để con cháu xum vầy chơi với nhau trong tháng 8 mỗi năm giúp xây đắp thêm tình bà con, anh em. 


Lý do ghé lại đây vì có lữ quán thanh niên. Ngày đi vẽ rồi tối về ăn ở lữ quán. Ông chủ lữ quán cũng vui tính, dạy mình hát bài “dimi quando tu verai dimi quando quando…..” và bài “oh sole mio”.


Trong ngày có lần mình vào quán gặp ông người ý thấy vui vui nên vẽ hí họa ông thần. Sau được đăng báo làng rồi họ gửi cho một bản ở Paris. 


Ăn xong thì bò ra con đường làng độc nhất ngồi nói chuyện với đám trẻ nhỏ tuổi hơn mình vì đám lớn tuổi ít ai đi theo bố mẹ về cái làng nhỏ xíu mùa hè không có chỗ đi nhảy đầm này nọ. 


Mình đếm có đến 40 chuyến xe lửa mà 16 chuyến bị trễ. Ngay thời phát xít Mussolini muốn xe lửa Ý Đại Lợi đi đúng giờ nhưng không. Thực hiện được. Hôm nay đi 4 chuyến xe lửa điều trễ nên phải đợi chuyến sau. 


Trong đám đó có Marco nhỏ hơn độ 4 tuổi. Hắn hỏi có ghé lại La-Mã không thì mình nói có sau khi viếng Sicilia. Hắn nói nếu về Roma thì ghé nhà hắn, dẫn đi chơi ở Roma. 2 tháng sau mình ghé lại La-Mã ở nhà anh ta mấy ngày được dẫn đi chơi ở La-Mã, những nơi mình không biết vì có đến La mã trước đó mấy năm. 


Gia đình thì có bà chị học âm nhạc và dạy tư các trẻ em học nhạc, Bồ với Maurizio làm gì cho mình không nhớ. Mấy người này lớn tuổi hơn mình đâu hai tuổi lại làm quen với Elbio và Tonino. Mấy người này thành lập ban nhạc trẻ nên có năm mình ghé lại La Mã chơi, họ chở lên núi ở nhà Elvio mấy ngày để tập đánh đàn hát với nhau. Mình có vẻ hí họa anh chàng này khiến 34 năm sau gặp anh ta đưa cho coi. 


Marco có ông bố xưa chơi ban nhạc sau về hưu thì ở nhà sửa mấy cái đàn cho thiên hạ và làm đàn accordeon loại nhỏ để bán. Bà mẹ tên Franca ở nhà nấu ăn nội trợ. Bà ta dạy mình cách làm sauce spaghetti cực đỉnh sau này con mình thích ăn món này. 


Dạo mình ở Luân Đôn, Marco xong trung học có ghé lại chơi ít ngày rồi mình đi mỹ, chạy theo tiếng gọi của tình yêu nên ít liên lạc. Chỉ gửi thiệp chúc Tết hàng năm. 


Dạo con gái học ở Milano trường Bocconi thì hai vợ có đi thăm và luôn tiện ghé La Mã thăm gia đình này. Ông bố đã mất chỉ còn bà mẹ. Maurizio và Carla có một đứa con gái, Marco sống với cô bạn gái cũng có một đứa con gái. Vui gặp lại nhau sau 40 năm. Cảm động nhất là thấy họ treo tranh của mình tặng khi xưa khi viếng họ. Tình cảm vẫn dồi dào như xưa khi gặp lại mấy ông thần của ban nhạc một thời. 


Năm sau thì Carla i-meo cho biết là bạn gái của Marco qua đời khiến anh chàng thành gà trống nuôi con. Rồi COVID đến Tonino qua đời rồi mấy năm trước lại báo bà mẹ qua đời rồi mấy tháng sau lại cho biết Maurizio cũng về thiên quốc. Chán Mớ Đời 


Hôm qua gặp lại, Emma cô con của Marco đã lên 10 tuổi. Anh chàng đi dạy âm nhạc rồi làm gà trống nuôi con còn Carla mới đi Ái Nhỉ Lan thăm con gái về. Cô con gái sống chung với tên bạn. Kiếm việc ở Ý Đại Lợi không được nên chạy qua xứ mưa dầm này làm việc. Đang tính mua nhà cửa nhưng không muốn có con. 


Xem gia thế của gia đình này là hiểu lý do tương lai của Ý Đại Lợi mù mịt. Thế hệ của mình thì một con đến thế hệ con thì không đẻ thì như họ tiên đoán năm 2050 Ý Đại Lợi sẽ te tua, dân số bị lão hóa. Nay ở làng họ bán 1 Euro một căn nhà mà phải sửa chửa trong hai năm tốn mấy trăm ngàn Euro. 


Gặp lại nhau nhưng không biết có còn gặp nhau trong tương lai hay không vì đồng chí gái đã đến La Mã rồi. Khi chia tay có một nổi buồn khó hiểu vì không biết tình bạn từ 45 năm qua bổng nhiên thấy bắt đầu rời xa tầm tay. Mình có mời sang cali chơi nhưng không biết họ có thực hiện được không vì đã hứa nhiều lần. Cũng quên chụp tấm ảnh chung nhưng có lẻ tốt nhất không chụp để hy vọng có ngày gặp lại. 


Có hỏi một anh bạn người hoà lan có thời gian gặp nhau không. Anh ta kêu ngày nay đi đứng phải có người giúp nên Chúc đi đường bình an. Một anh bạn khác ở pháp thì đã vào nhà dưỡng lão vì đã trả nhớ về không cả chục năm nay. Lần trước về pháp có gặp, vợ con cuối tuần đem về nhà nên mình có hỏi chuyện chả nhớ thằng Tây nào cả. Cho thấy cuộc đời khi về già có nhiều thay đổi quá nhanh chóng nên mình ráng đi Giang hồ lại trước khi chống gậy hay trả nhớ về không. Vợ cho đi có mấy tuần chớ nếu không mình đi khi nào chán rồi về. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nhà