Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng

Những kiosques một thời ở Đà Lạt

Nhìn mấy ngàn tấm ảnh cũ Đà Lạt xưa thì mình khám phá có nhiều kiosques thời tây rồi đến thời Việt Nam Cộng Hoà được thay đổi rồi đến thời đệ nhị cộng hoà thì biến dạng. Nay mình tải lại đây cho thiên hạ xem để nhớ một thời xa xưa trong ký ức.

Mình không biết nhà thầu nào đã được trúng thầu dưới thời Tây để xây mấy kiosques này vì có mấy căn tương tự ở cạnh thác Cam Ly. Chỗ này trước đây có dãy nhà bằng gỗ 2 tầng bị phá khi xây Chợ Gỗ, Chợ Cây. Trên hình chú thích đâu vào thời 1940. Thấy chiếc xe kéo. Kinh, kéo ông tây bà đầm to phì lên đường Lê Đại Hành nay là ngọng. Đường Lê Đại Hành thời đó được gọi là đường Gia Long. Một trong những đường mang tên người Việt còn đa số là đường mang tên mấy ông tây cả.
Hình này mình đoán chụp chỗ văn phòng của nhà nha sĩ Trình, cạnh nhà hàng Nam Sơn

Sau đó họ phá bỏ dãy kiosques này để xây một dãy phố 1 tầng bằng đá với những vòm của Arcade như bên tây, lợp ngói.

Tấm không ảnh này cho thấy rõ hơn, cận cảnh là dãy nhà Đội Có, phía sau là bến xe Tùng NGhĩa, bên trái cận cảnh là khu tiệm chụp hình Hồng Châu. Cái nhà mái ngói 2 tầng là ty Thông Tin Đà Lạt sau này bị đập phá để xây cầu thang nối liền khu Hoà BÌnh với Chợ Mới Đà Lạt , trên ty Thông Tin Đà Lạt là 2 dãy nhà 2 tầng, bao lại Chợ Cũ Đà Lạt. Lúc này căn nhà của ông Nguyễn Văn Ngạch 2 tầng bên cạnh ti=y thông tin chưa được xây.

Khu Hoà Bình, cận cảnh trước năm 1950, có dãy phố này được xây trên cạnh thung lũng rau, sau này được xây Chợ Mới. Đây là tấm không ảnh thời đó khi Chợ Cây (chợ Gỗ) còn hoạt động trước khi dời xuống Chợ Mới (Tân Thị). Dãy này 2 tầng, tầng dưới buôn bán và tầng trên để ở hay văn phòng.

Đây là tấm ảnh chụp ngay tiệm kem Việt Hưng, căn đầu tiên của các kiosque đường Thành Thái, lúc đó chưa được xây cất. Ta thấy dãy nhà bên phải của CHợ Cũ. Sau này bị giải toả trong chương trình của kiến trúc sư Ngô Viết Thụ, nhằm nối kết Chợ Mới với khu Hoà Bình.

Cận cảnh bên phải là khu nhà dãy phố, sau này kiến trúc sư Ngô Viết Thụ dẹp bỏ có lẻ sợ bị đất trùi sau này vì khu vực mới làm dưới chợ Mới
Hình này cận cảnh có một khúc của dãy vòm, cầu thang xuống chợ. Lúc đầu khu vực khách sạn Mộng đẹp là khu công viên nhưng sau 1963, ông Nguyễn Linh Chiễu mua chuộc sao đó nên dẹp công viên xây cái khách sạn to đùng cho mỹ mướn.
Thấy cái tấu to đùng của dãy phố xưa. Mình nghĩ là một sai lầm phá vỡ dãy nhà này rồi để mấy cái sập che tôn ngay trung tâm thành phố
Xây khách sạn M


Bên phải có dãy phố sau này bị đập phá. Căn nhà 2 tầng bên phải là ty thông tin Đà Lạt khi xưa, sau này bị giải toả để xây cầu thang hình chữ K
Bên phải Chợ Cũ là dãy phố. Có cái vòm để che nắng vì buổi chiều là mặt trời từ hướng tây.
Bên phải là dãy phố vòm 
Hình này chụp ngay tiệm kem Việt Hưng trước khi được xây cất dưới thời Ngô Đình Diệm.

Phá dãy phố có vòm rồi để khơi thiên hạ che vài tấm tôn 


Lúc đầu họ đã xây công viên chỗ khách sạn Mộng đẹp và nhà hàng La Tulipe Rouge rồi đất chỗ này được gái lắm nên họ cù cưa với thị trưởng nên cho xây khách sạn và tiệm ăn vũ trường ngay trung tâm thành phố để du khách.
Khách sạn và vũ trường được xây xong

Đây là kiosques đường Duy Tân nhưng sau này họ nới rộng đường này thành hai chiều nên dẹp, xây nhà phía bên này khu khách sạn Thuỷ Tiên, Long Hưng và Hiệp Thạnh.
Sau năm 1962 Chợ Mới Tân Thị được xây cất thì kiến trúc sư Ngô Viết Thụ cho phá dãy phố hai tầng và xây một cầu thang hình chữ K, phá căn nhà 2 tầng của ông bà Nguyễn Văn Ngạch và bù cho căn phố dưới chợ ngay dưới cầu chữ K. Mình đoán lý do là sợ đất trùi sau khi vét thung lũng ngay chợ Mới nên phải xây cái tấu to đùng suốt khu vực này từ cầu thang lớn đến cầu thang chữ K qua đường Phan Bội CHâu. Nên thấy họ phá luôn dãy nhỏ gỗ ở đường Phan Bội Châu bên tay trái. 
Gần đây có nhận được tấm ảnh này. Lúc đầu mình tưởng là ở Khu Hoà Bình nhưng nhìn kỹ thì thấy phía sau cây thông rất nhiều, có bảng hiệu tiệm phở Hưng Thịnh, thêm dốc ngược với tấm ảnh khu Hoà BÌnh nên hỏi vòng vòng mấy ông thần ở trên mạng thì ông Trần Công Hoà cho biết địa điểm là thác Cam Ly. Ông ta còn chuyển đổi AI qua hình màu cho rõ nên tải lên đây cho bà con xem.

Gần đây mình nhận được tấm ảnh này thấy mấy kiosques thì đoán do một nhà thầu nhưng không biết ở đâu. Ông kiến trúc sư Trần Công Hoà, gốc Đà Lạt cho rằng ở số 48 đường Hùng Vương, con đường khi xưa từ khu vực chợ Suối Cát Nam Thiên đi vào phi trường Cam Ly.
Có mấy ông cựu khách hàng của Bà Thái thì kêu khu vực chị em ta Xóm bà Thái. Nên mình tải lên đây hình mà thiên hạ kêu là Xóm Bà Thái khi xưa. Cho mấy ông khách quen của bà Thái khi xưa tìm lại chút không gian một thời ăn phở Hưng Thịnh. Mình chưa bao giờ chạy qua đây nên không nhớ. Người Đà Lạt kêu ngày nay là đường Khe Sanh. Đường này được biết là đường từ Sàigòn lên Đà Lạt cũ, đến khi họ làm đường Đèo Prenn chạy lên đường Nguyễn Tri Phương thì con đường này ít ai lai vãng. Chỗ này góc đường Trần Hưng Đạo, chỗ ty Dụng Cụ (ga-ra Martinette cũ) của khu Công Chánh khi xưa, và trường học đầu tiên tại Đà Lạt của người Mỹ xây dựng.
Ây Ai làm màu thời 1940
Đây là đường Khe sanh ngày nay, đường vào Đà Lạt khi xưa tước khi đèo Prenn được xây dựng. Khi họ làm lại đèo Prenn thì dân Đà Lạt đi đường này về Sàigòn. Hình này ghi ngày 2 tháng 6 năm 1935
Hoàng hậu Nam Phương với tấm ảnh trên, lại không thấy ghi ngày tháng nên chả hiểu lai lịch ra sao

Mình suy đoán là khu xóm Bà Thái thì đúng hơn. Mình hỏi thiếu tá Phong 302 thì anh ta kêu không nhớ. Chắc phải hỏi ông Al Cornett, cố vấn cho đại đội trinh sát 302, khách hàng quen của khu này theo lời ông ta kể là đi hành quân về là bò lại đây, gái gú và sì ke. Lý do là đường chạy về Sàigòn nên khi xưa có khách du lịch lên xuống nên có tiệm ăn cho du khách.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn 

Out of Africa (rời khỏi Châu Phi)

 Mình theo dõi nhóm chuyên viết lịch sử về phụ nữ, âm thầm thay đổi xã hội, văn hoá, chính trị nên lâu lâu thấy họ đăng lịch sử những bà nhà văn, nhân vật nào đó… mà mình có dịp đọc khi xưa. Thật ra từ một thế kỷ qua, nhiều nhân vật nữ trên thế giới đã thay đổi rất nhiều xã hội về văn hoá, khoa học,… 

Mình có một sự kính nể các phụ nữ qua hình ảnh bà cụ mình, dù chưa bao giờ được đến lớp học nhưng vẫn thành công trong cuộc đời, không để sự nghèo hèn của ông bà mình, vẫn vươn lên trong xã hội tại Việt Nam. Do đó mình có đam mê tìm kiếm các nhân vật phụ nữ trong lịch sử để xem họ đã thay đổi xã hội, chế độ phụ hệ ra sao. Hôm nay có một bà, nói cho ngay không biết tên, chỉ nhớ dạo đi làm ở Luân Đôn thì có xem phim “Out Of Africa” có Robert Redford và Meryl Streep đóng với những phong cảnh đẹp nức nở. Sau này mình có dịp đi leo núi Kilimanjaro thì mới cảm nhận được hình ảnh trong phim. Hình như đạo diễn là Sydney Pollack. Đi xem vì bà thư ký trong công ty, người gốc Ấn Độ nhưng được sinh tại Kenya, rồi lấy chồng Anh quốc, di dân qua Luân Đôn, kêu mình đi xem. Đọc báo dạo đó nói là sau khi phim này trình chiếu thì dân Anh quốc đi nghỉ hè ở Phi châu đông còn hơn người Anh quốc.

Câu chuyện về một phụ nữ chôn người mình yêu tại Phi Châu, rồi chứng kiến đồn điền cà phê của bà ta banh ta lông sau bao nhiêu năm công sức xây dựng vì nói gì thì nói chớ trong một văn hoá như Phi châu, một phụ nữ khó mà sai khiến các nông dân ngu lâu dốt bền như mình nên khó mà thành công. Bà ta trở về âu châu, đói, hết tiền, bệnh và đơn côi. Bà ta mất hết những gì sỡ hữu tại phi châu, tình yêu, tài sản và kể lại hồi ức của thời gian tại phi châu, và cuốn sách này trở thành hồi ký được yêu thích nhất thế giới tây phương.


Karen Dinesen sinh năm 1885 trong một gia đình quý tộc, thông minh, tài hoa và cảm thấy ngột ngạt trong một nền văn hoá, đào tạo phụ nữ thành một hình thức trang trí và tuân lời đàn ông. Năm 28 tuổi, thời đó được xem là ế nguyên thuỷ, bà ta quyết định lấy bá tước Bror von Blixen-Finecke không vì tình yêu và muốn tìm con đường thoát ly. Lý do là bà ta yêu người em sinh đôi của chồng nhưng tên này từ khước, tiếp thu mối tình hữu nghị sông không liền sông núi không liền núi của bà nên chơi sang, lấy thằng anh để tên phụ bạc gọi bà ta bằng chị.


Ông chồng thích giang hồ, khó tin tưởng nhưng ông ta đem đến cho bà một lối thoát ra khỏi Đan Mạch, và họ rời Đan MẠch di dân sang Kenya, Phi Châu. Hai vợ chồng mua độ 450 mẫu đất dưới chân đôi Ngong, gần Nairobi. Và trồng cà phê, được xem là “kim thuỷ”, sẽ làm cho họ giàu có, khi đem cà phê về âu châu bán như Starbuck. Như bao nhiêu kẻ phiêu lưu, họ không biết gì về trồng trọt nhất là cà phê nơi xứ lạ. Đất của họ mua nằm trên đồi, cao độ quá cao để trồng cà phê. Đêm đêm trời lạnh nên cây cà phê chới với. Vụ này thì mình hiểu vì vườn bơ của mình ở vùng Riverside, nằm trên đồi cao, không nằm trong khu vực bị lạnh cứng chớ vùng Temecula thì có vấn đề này hay cách vườn mình độ 5 dặm, nằm dưới thấp là ngọng. Mùa đông lạnh dưới 30 độ F thì chủ nông trại phải đốt lửa rồi dùng quạt gió để thổi hơi ấm nếu không thì trái bị đông cứng thì bị hư ngay. Khu vực vườn mình thì nằm trên cao nên có gió thổi nên không bị lạnh lắm nên không vướng vụ này. Hú vía.


Ông chồng thì thuộc giống quý tộc nên tối ngày đi săn thú Safari như tây đồn điền khi xưa ở Đà Lạt. Nên bà ta từ một gia đình quý tộc phải làm lo lắng mọi thứ cho nông trại. Tiền bạc, nông dân,… rồi một ngày đẹp trời, ông chồng đi săn về và truyền cho bà ta bệnh hoa liễu vì gái gú trong các chuyến đi săn.

Thời ấy thì chưa có thuốc chữa như ngày nay. Họ chỉ hạn chế bằng cách sử dụng thạch tín và thuỷ ngân nên huỷ hoại từ từ thân thể của bà ta. Bà ta phải trở về Đan Mạch nhiều lần để chữa trị, thuỷ ngân làm hư răng của bà ta, hệ thống tiêu hoá cũng như thần kinh. Bà ta đau ốm cả đời đến khi qua đời. Có một ông gốc Đà Lạt kể cho mình là ông bố đi chơi gái bị bệnh hoa liễu về làm một phát bà mẹ bị bệnh này luôn nên hết sinh con đẻ cái. May là thời đó tây đã tìm được thuốc chữa trị.


Bà ta ly dị ông chồng năm 1925 sau 12 năm chung sống sơ sơ nhưng vẫn ở lại giữ cái trại cà phê. Bà ta cương quyết phải thành công. Trong phim họ quay Meryl Streep đẹp như bà mỹ chả thấy hư răng hư cỏ gì cả. 


Buồn đời bà ta có duyên gặp ông Denys Finch Hatton, người Anh quốc, tốt nghiệp đại học Oxford, có văn hoá, trí thức khác với ông chồng bá tước vớ vẩn. Ông thần này thì sang phi châu cũng để đi săn bắn thú và làm phi công. Ông ta yêu bà này nhưng không muốn đám cưới, bị ràng buộc. Trong khi bà ta thì muốn có một cuộc sống an bình. Nên hai người sống với nhau vài tuần rồi ông ta đi săn cả tháng, trở lại.


Trong phim thấy họ quay cảnh nghe nhạc Mozart, đọc thơ, hay xem mặt trời lặn, đủ thứ khiến mình muốn đi phi châu. Khi sang đây thì khám phá trong phim họ không có quay cảnh mấy con muỗi chích hay ruồi bu như ruồi bu. Cho nên khi xem phim là một chuyện còn thực tế là một chuyện. Khỏi phải đưa đồng chí gái sang đây vì mụ vợ không thích bị muỗi chích.


Bà ta có viết là chàng không có nhà ngoài cái lều che nắng che mưa. Thật sự đàn ông không thích bị ràng buộc lắm. Bà này bị bệnh hoa liễu nên mình không biết ra sao, thêm bệnh hoạn, răng cỏ bú xấu la mua. Gần 40 chắc cũng hết khả năng làm mẹ.


Đang bơi lội trong vòng hạnh phúc vô biên, âm nhạc của Mozart, thi ca nên bà ta quên lo vụ cà phê nên nợ nần chồng chất nên cuối cùng đành phải bán nông trại. Hoạ vô đơn chí, ông bồ buồn đời hay sao lái máy bay rồi đâm vào núi. Bà ta chôn người tình không bao giờ cưới ở đồi Ngong, nơi ông bồ yêu thích nhất rồi rời Châu Phi trở về Đan Mạch. Sạch túi, sạch tình. Chỉ còn lại mới ký ức vì cuộc tình không trọn vẹn và sự trống vắng dung dịch vô biên của đời người.


Thông thường ai lâm vào tình trạng của bà ta chắc lâm vào bệnh trầm cảm này nọ. Bà ta thì không, bà ta bắt đầu viết kể lại cuộc đời bà ta từ khi rời Đan Mạch. Bà ta lấy bút hiệu Isak Dinesen (Isak theo tiếng do thái, có nghĩa là “người thích cười” và Dinesen là họ của bà ta). Và bà ta bắt đầu viết về cuộc đời ở Phi châu. Bà ta viết cuốn “Out of Africa” (rời khỏi Phi Châu) và được xuất bản năm 1937. 


Bà ta viết về thiên đàng đánh mất tại pHi châu, một thời trẻ đầy nhiệt huyết, muốn tạo dựng cơ ngơi tại một đất nước khác, không gò bó như những người di dân đến Hoa Kỳ hay một nước nào khác. Đau khổ vì tình yêu, như TTKH đi bên cạnh ái ân của chồng tôi vì bị bệnh hoa liễu. Rồi phát hiện ra mối tình hữu nghị sông liền sông núi liền núi để rồi tình yêu vỗ cánh bay theo chiếc máy bay bà già rớt đâu đó trên ngọn đồi Châu Phi. Nông trại bà ta cố công phát triển cũng tan theo mây khói. Như các gia đình pháp sang Việt Nam như ở Đà Lạt, gia đình La Farrault, O’neil ,…muốn biến Đà Lạt thành khu nông nghiệp trồng trà, nuôi bò này nọ. Mình người Việt thì kêu là thực dân này nọ nhưng thật ra họ đem sự hiểu biết văn mình đến cho các thuộc địa. Ngày nay thực dân đã ra đi, rời khỏi CHâu Phi nhưng người sở tại vẫn không khá gì mấy trước kia. Khi xưa, thằng thực dân bốc lột, nay thằng đánh đuổi thực dân học nghề lại bốc lột dân bản địa nên thấy tương lai mịt mù. Nay người Tàu đến thì lại thấy hình ảnh mấy người sở tại đi tìm các ông ba tàu chém giết vì bốc lột họ.


Sau cuốn Out of Africa, bà có viết thêm nhiều cuốn nữa nhưng không được độc giả ưa thích lắm. Bà ta được đề cử văn chương Nobel mấy lần nhưng không được. Nhà văn Ernest Hemingway cho rằng bà ta xứng đáng là khôi nguyên văn chương Nobel hơn ông ta nhưng có lẻ thời đó xã hội còn kỳ thị phụ nữ.

Nhờ qua tác phẩm của bà ta mà người ta biết đến Safari , thú vật ở phi châu khiến du khách tò mò muốn khám phá. Mình nhờ đọc Hemingway mới muốn bò lên đỉnh núi cao nhất Châu Phi, Kilimanjaro.


Đọc cuốn sách thì hay hơn xem phim. Khi xem phim thì thấy hình ảnh này nọ chuyện tình thì chả hiểu gì nhiều lắm nhưng khi đọc cuốn sách, mới hiểu thêm về chủ nghĩa thực dân, sự xung đột hay đối xử với người bản địa ra sao.


Nay về già mới nhận ra là bà ta như mình, rời Đà Lạt ra hải ngoại, tạo dựng cuộc đời mới, lập gia đình, có con cái. May mắn không gãy cánh giữa đường như nhiều người bạn quen. Cuộc đời qua bao nhiêu chông gai, vợ chồng vẫn đồng hành vượt qua. Trong khi bà Karen, cảm thấy tù túng tại Đan Mạch. Ai chưa đi Đan Mạch chớ xứ này ít người, chán như con gián. Bà ta muốn thoát ra khỏi không gian tù túng, không muốn an phận cuộc đời nên chấp nhận lấy ông chồng không yêu thương gì để thoát khỏi không gian của xã hội cổ xưa.


Hồi ký của bà ta rất sống động, kể về cuộc sống tại phi châu, các toan tính, lo lắng khi làm nông dân, văn hoá phong tục của người bản địa, tình yêu vợ chồng như người tình hờ. Để rồi gặp ông thần phi công. Ông này cũng vậy, muốn thoát khỏi xứ sương mù, lái máy bay chở khánh khách, đi săn bắn. Ông ta cũng như bao đàn ông khác, không muốn bị kềm kẹp vào một tình yêu, bị trói buộc vào trách nhiệm người chồng, người cha. Chỉ muốn yêu như làm thơ, trong khi bà Karen thì muốn biến tình yêu thành công cụ, làm ô sin cho mình.


Bỏ cả tuổi thanh xuân để kiến tạo một tương lai vững vàn về tài chánh, tình yêu để rồi mất tất cả cho nên văn hoá của tây phương không có câu: “đỏ tình đen bạc” hay ngược lại. Đỏ tình thì đỏ tiền còn đen tình thì đen bạc. Anh hay chị có tiền thì gái hay trai đẹp bu lại đen còn hơn ruồi còn không có thì chả có thằng nào hay cô nào bu lại. Chán Mớ Đời 


Nhưng nhờ bà ta can đảm nhìn lại đời thấy rong rêu nên viết lại hồi ký một đời người đầy thất bại, vừa tiền bạc vừa tình yêu bằng anh ngữ. Có lẻ tại phi châu bà ta sử dụng anh ngữ nhiều hơn nhất là khi cặp bồ với ông phi công người anh. Cuối cùng bà ta thành công qua văn chương thay vì qua nghề trồng cà phê. Nhưng phải trải nghiệm mới có chất sống để viết thay vì ngồi bựa ra hay kêu Ây Ai viết dùm. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Amazon tái bản Mực Tím Sơn Đen

 Có nhiều người nhắn tin hỏi mình sao vào Amazon kiếm mua cuốn Mực Tím Sơn Đen do tiến sĩ CHử Nhị ANh biên soạn mà không được. Mình hỏi Nhị Anh thì ông thần cho biết là công ty in ấn gì đó ngưng in vì có vấn đề Font chữ tiếng Việt nên anh chàng hứa sẽ sửa lại. Mấy ngày sau thì thiên hạ kêu đã gửi mua được rồi. Hình như phải bán trên 1,000 cuốn thì tác giả mới bắt đầu được tiền. Hôm kia có ông bạn kêu đã mua được sách, và nhờ mình ghé lại nhà để ký cuốn sách. Có người ở Việt Nam gửi mua qua Amazon, gửi thẳng về nhà ở Việt Nam cho họ.

Khi xưa đâu $14 này giấy lên giá nên $16. Ông bạn mói nhận được hôm qua, hú mình kêu lại nhà để ký tên vào sách. 

Cuộc đời quái lạ. Khi không viết mấy bài kể chuyện đời xưa rồi tưởng giống, ai ngờ có người kêu để họ làm bờ lốc cho khiến mình phải tiếp tục viết đến nay. Rồi có người buồn đời, biên soạn, làm một cuốn sách bỏ lên Amazon. Rồi nay lại thấy thiên hạ làm video về Đà Lạt. Cho thấy trong tương lai chắc sẽ có nhiều người nhớ về Đà Lạt và ghi lại ký ức của họ qua bài viết, video hay hình ảnh ,… từ từ tạo thành Ký Ức Cộng Đồng về Đà Lạt.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Đà Lạt còn mưa không em

 Đà Lạt còn mưa không em

Cuộc đời lạ! Có người đọc bờ lốc của mình rồi gửi ảnh Đà Lạt xưa cho mình. Người Mỹ có, người Việt có, khiến nay mình có đâu 3,000 tấm ảnh cũ của Đà Lạt xưa, kể cả các hình ảnh mình tải về khi đọc tài liệu của người Pháp. Hôm trước, có ông thần cựu học sinh Adran gửi cho mình đường dẫn cả ngàn tấm ảnh Đà Lạt xưa nên mình chuyển cho một ông thần, gốc Đà Lạt, nhưng xa Đà Lạt từ năm 1975, nay hứng lấy hình ảnh cũ Đà Lạt rồi gom lại thành một video qua ứng dụng AI. Sau có ông thần nào xưng cháu xin hình ảnh để làm YouTube về Đà Lạt xưa nên mình cũng gửi luôn. 


Mình gửi cho thiếu tá Phong, đại đội trinh sát 302 xưa, anh ta xem xong thì kêu: “Nhớ Đà Lạt quá Sơn ơi”. Thiếu tá Phong lâu lâu gửi cho mình hình ảnh Đà Lạt xưa hay bài hát nào nói về Đà Lạt mà anh ta thích để nghe. Ông thần kêu: “ Oh ! Han hành được anh Phong  xem…” chắc ông thần này khi xưa đi lính ở Đà Lạt.

Hôm nay lại nhận một video khác của ông thần mới làm. Dạo này có nhiều người lấy ảnh Đà Lạt xưa, dùng AI tạo dựng hình màu nhưng có lẻ họ thuộc giới trẻ nên không tạo màu như mấy người của thế hệ mình hay già hơn. Lý do là khi xưa, các biệt thự hay công thự đều được quét vôi chớ không phải sơn như ngày nay, nên màu tường của Đà Lạt khi xưa rất dễ nhận ra. Mỗi năm, ty công chánh và viện Pasteur quét vôi trước tết thì ông cụ mình có nhờ họ về nhà quét vôi luôn.


Điển hình mấy màu vàng mình thấy họ sơn như ở ga Đà Lạt, nhìn thấy Chán Mớ Đời, không thanh như màu vàng khi xưa, nhờ quét vôi. Thậm chí viện Pasteur Đà Lạt, nhìn màu thấy buồn, họ gọi là viện Vắc xin hay gì đó.


Ông thần này, làm video sử dụng hình cũ mình gửi rất hay. Thêm ông thần bỏ nhạc dùng AI, của ai làm trên YOutube, để AI trình bày, nghe rất phê. Nghe nói ngày nay thiên hạ dùng nhạc cũ rồi nhờ AI thay đổi hợp âm và hát luôn chuẩn hơn ca sĩ thường. Xem đường dẫn.


https://youtu.be/J1XNLmuSgCE?si=5ZG95j1hHKc3XlER


Bản đầu tiên là “thành phố buồn” của Lam Phương khiến mình nhớ đến ông cụ. Khi xưa, ông Lam Phương lên Đà Lạt tán gái sao đó làm được bản nhạc này, kiếm mấy triệu. Nghe nói bài hát này chiếm được số thu nhiều nhất miền nam khi xưa. Mình nhớ ông cụ mua tờ nhạc “thành phố buồn” tại nhà sách Thiên Nhiên, đường Minh Mạng, rồi mở bản nhạc trên máy TEAC, do Chế Linh trình bày, rồi hát theo, giọng và khuông mặt rất đau khổ. Mình chả biết ông cụ nhớ đến cô nào ngày xưa mà hát rất đau khổ, nhăn nhó như ca sĩ Chế Linh, rất ấn tượng. Dạo ấy thì mình chả hiểu tại sao thành phố buồn, chỉ muốn đi nơi khác vì loanh quanh chỉ gặp cảnh cũ.

Bài thứ 2 là Đà Lạt hôm nay còn mưa không em, do AI làm và hát luôn nghe rất phê. Xin tải lại đây. Lấy trên hợp âm.com. Bài này nói về anh chàng nào lỡ cuộc tình và tiếc nuối. Dạo còn ở Đà Lạt mình chưa có một mối tình vắt vai nên xa Đà Lạt, chả có kỷ niệm đau khổ vì tình yêu gì cả. Chỉ có một đối tượng một thời học sinh nên có chút gì kỷ niệm rất vui và ấm lòng khi nghĩ đến chớ chả có khóc than gì như ông thần Ây Ai hát rất trần ai.


Mình nghĩ con gái Đà Lạt khi xưa rất dễ thương lại ngô ngây, đâu có ai gian ác như mấy bài hát than trên. Điển hình có cô bị chết đuối vì nghe theo lời tên bồ nhảy xuống hồ Xuân Hương tự vận để làm Đôi Thông Hai Mộ, phiên bản 2. Nhưng tên này bơi vô bờ rồi trốn luôn xuống Sàigòn mới bị bắt. Mình nghĩ đa số các cuộc tình tan vỡ là lỗi của đàn ông nhưng thi sĩ cứ đem mấy bà ra đổ lỗi. Tiễn đưa người quên cả tình yêu. Anh cứ nhậu cả ngày và phì phào thuốc lào thì bố ai mà chịu được cả đời. Kiếm tên nào có khả năng nuôi vợ con.


Đà lạt hôm nay còn mưa không [Gm]  em

Anh nơi xa lòng như khung cửa [Dm]  sổ quên khép

Chiều buông rơi trên mái ngói [Cm]  trầm

Một tách cà [F]  phê - vẫn đợi ai [Gm]  âm thầm

Khói sương bay - như dáng em ngày [Gm]  đó

Chiếc áo len, tay lạnh nép vào [Dm]  anh

Phố dốc xưa, giọt mưa trôi như [Cm]  nhớ

Từng bước chân [F]  , giờ hóa chuyện xa [Gm]  xăm...hơ hờ hơ hơ Đà Lạt ơi


Đà Lạt còn mưa không [Bb]  em ?

Còn ai đứng lặng bên thềm, đợi [Dm]  ai...

Bên hàng thông xưa em từng [Cm]  ngồi

Giờ ai chạm [F]  khẽ, bàn tay phai [Gm]  phôi

Đà Lạt còn sương không [Bb]  em ?

Gió có còn gọi tên em giữa [Dm]  đêm

Nếu ngày ấy mình, mình đừng lặng [Cm]  im

Có lẽ giờ [F]  này, ..vẫn còn bên [Gm]  nhau..hờ hơ hờ hớ hơ hờ hơ hơ hớ


Có con đường anh chưa đi lại lần [Gm]  hai

Sợ thấy những ký ức không [Dm]  phai

Mùi hoa Mimosa lạc trong [Cm]  gió

Như câu chuyện [F]  mình - chỉ còn để đó [Gm] 

Đêm Đà Lạt lạnh hơn khi không có [Gm]  em

Tiếng xe máy khuya xa mờ trong [Dm]  đêm

Lòng bỗng nhớ...dù không mong [Cm]  nữa

Chỉ là... chợt [F]  nghe tiếng

chuông ngân...buồn [Gm]  thêm...hơ hờ hơ em còn nhớ không?


Hôm qua mình gửi cho CHử Nhất Anh và CHử Nhị Anh và nhóm bạn Đà Lạt xưa, Nhất Anh kêu ông nào hát bài thành phố buồn quá hay. Mình nói ca sĩ Ây Ai. Tháng trước, sinh nhật mụ vợ, mình có nhờ AI làm nhạc để tặng mụ vợ, nghe hay hơn cả tây hát. Hôm trước, có anh bạn học chung tiểu học khi xưa, rồi anh ta qua trường việt, nên không chơi với nhau nữa, bổng nhiên sau 60 năm, nhắn tin xin làm quen. Mình nói quen từ thời Bảo Đại còn xin gì nữa. Anh ta gửi cho đường dẫn mấy bài hát anh ta làm về Đà Lạt, nghe đầy cảm xúc của một người con xa Đà Lạt. Xin xem đường dẫn


http://www.youtube.com/playlist?list=PLYNtZXz9_ikgTrhYN5UÚV7DB7BebTSY19


Anh chàng này, nghe nói nay là nhạc sĩ nổi tiếng ở Việt Nam. Không ngờ nông dân như mình mà có thời quen những người sau này nổi tiếng, còn mình sau 60 năm vẫn làm vườn như xưa và thêm cái nghề làm ô sin cho đồng chí gái. Chán Mớ Đời 


Thật ra trên mạng xã hội, tìm được những người gốc Đà Lạt xưa, nay họ tìm tòi hình ảnh, chuyện xưa rồi gửi cho mình như có một ông thần gốc Cây Số 4, lâu lâu về thăm nhà ở Đà Lạt, chạy đi chụp mấy tấm ảnh ngày nay của Đà Lạt rồi ghép ảnh xưa để so sánh giúp thiên hạ xa Đà Lạt, có thể mường tượng về Đà Lạt ngày nay, và giới trẻ ngày nay có thể mường tượng đến Đà Lạt trước 1975.

Mấy quán nhỏ khu Hoà Bình, phía trên nhà hàng La Tulipe rouge. Họ phá bỏ các kiosque hình đầu tiên để làm 3 cái quán Chán Mớ Đời này. Thấy chiếc xe Jeep sơn màu xanh da trời, đoán là xe của ông cụ khi xưa vì Đà Lạt chỉ có mỗi chiếc xe dân dụng sơn màu này. 75 Chạy di tản về Sàigòn bị Việt Cộng tịch thu. Xong om

Mỗi người mỗi tài năng riêng tạo dựng lại hình ảnh xưa của Đà Lạt. Mà chúng ta đã bỏ lại sau lưng. Người thu thập hình ảnh xưa, người làm video qua AI, người cố công tìm chụp ảnh ngày nay ngay góc xưa để giúp mọi người so sánh, hồi tưởng hay mường tượng một thời. Ai có gì thì xin chia sẻ cho cộng đồng. Ráng đừng có chặt bớt các hình ảnh khiến thiên hạ chả ai nhận ra cả. Mình thấy có nhiều tấm ảnh, có tên tác giả thì bị họ cắt. Có lần ông Robbie, nói như Hà Nội là giặc lái khi xưa, có chụp nhiều hình Đà Lạt từ máy bay. Ông ta gửi mình làm kỷ niệm. Có lần khách sạn nào ở Đà Lạt, chụp hình khoe tấm ảnh của ông ta ở lễ tân, ông ta hỏi thì họ xoá luôn. Chán Mớ Đời  


Chúc các bác vui vẻ cuối tuần. Hôm nào em tải thêm mấy tấm ảnh mới nhận được. Nếu em biết tác giả thì em đề còn không đừng có trách em. Ở Đà Lạt có ông Thi Đà Lạt, có gửi cho em một số hình ảnh xưa của Đà Lạt nhưng em chưa kịp xem hết nhưng tư liệu của ông thần rất hiếm. Em có gặp tại quán cà phê của ông thần.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Phi trường Cam Ly xưa

 Mình có nhận vài tấm ảnh của vài người lính Mỹ đóng quân hay làm việc tại phi trường Cam Ly gửi. Một ông thì mình không biết ông ta làm gì, nghe kể làm bảo vệ lính mỹ tại phi trường. Chỉ đoán là cố vấn lực lượng đặc biệt vì có lần nói đến vị chỉ huy người đã kể vụ Mậu Thân khi ông ta ở khách Mộng Đẹp trong thời gian Mậu Thân và chứng kiến cảnh chiếc xe jeep của mấy ông tá Việt Nam Cộng Hoà đi học tham mưu, buồn đời lấy xe Jeep ra phố ăn phở bị Việt Cộng chiếm đóng Hoà Bình bắn B40 cháy trong đó có bố một chị bạn học Yersin xưa sống sót người mà ông Mỹ thấy vụ kể ông bố bò tránh đạn xuống cầu thang chợ Đà Lạt. Và ông ta bắn chết một Việt Cộng cũng đang tìm cách bắn ông ta khi phát hiện ông ta đứng trên sân thượng của khách sạn để quan sát. Ông ta cho biết có liên lạc với cấp trên và được lệnh không can thiệp nếu không bị tấn công. Mình có email cho ông ta nhưng không nhận được trả lời. Hình như ông ta có liên lạc qua Facebook thôi nên mình không dám hỏi thêm chi tiết.

Còn ông kia gửi cho mình nhiều tấm ảnh thì làm việc tại phi trường Cam Ly, lo chuyển rau cải cho quân đội Mỹ sau khi thu mua rau cải của chủ vườn ở Đà Lạt. Nhiệm vụ là bỏ rau vào trong các con thùng to, rồi bỏ lên máy bay C-130 để họ chở đi phân phối các nơi cho lính mỹ. Trước Mậu Thân thì người Mỹ mua rau cải rồi đem ra nhà ga chở xuống Phan Rang và từ đó được phân phối khác miền nam qua phi trường ở Phan Rang. Sau mấy ông Việt Cộng chơi ngang, buồn đời phá đường rầy vì nói sau này giải phóng Đà Lạt, sẽ bán lạc xoong đồ đế quốc cho Thuỵ Sĩ kiếm được tiền, làm giàu như chú Hoả. Chỉ xài đồ Trung Cộng và Liên Xô thôi.

Mình chưa bao giờ vô phi trường Cam Ly cả vì phi trường quân sự. Mình có nghe một phi công, em của tướng Ngô Dzu kể là phi trường này rất khó đáp. Khi ông ta đáp C130 xuống lần đầu tiên, sương mù là muốn tè trong quần.

Không biết Việt Cộng khi xưa có đánh chiếm hay không nhưng sao không thấy pháo kích. Chắc khi Mỹ rút quân thì phi trường này chắc ít hoạt động. Đúng hơn hết xăng để bay vì xăng dầu lên như điên thêm mỹ cúp viện trợ. Đà Lạt khi xưa ít bị Việt Cộng pháo kích, có lẻ đồi núi nhiều khó canh toạ độ. Có lần họ pháo kích đâu trúng ở gần bến xe đồ Đà Lạt, ở gần cầu Ông Đạo. Tỉnh trưởng Tuyên Đức kêu đại đội 302, vào núi Với bắn vài Việt Cộng, đem xác về bỏ ở chỗ bị pháo kích để trấn an người dân thị xã. Chớ các nơi khác như Cai Lậy, giờ ra chơi, Việt Cộng pháo kích ngay trường tiểu học khiến nhiều học sinh chết. 

Nhìn từ trên không, thấy phi đạo và đài không lưu.
Đài không lưu, có mấy lô cốt phía trước

Đài không lưu cũng sơ sài được xây dựng từ thời Pháp.
Đặc biệt tại đây có tiệm ăn mà ông mỹ làm trong phi trường nói là lính mỹ thời đó gọi Howard Johnson một loại chuỗi nhà hàng phổ thông tại Hoa Kỳ khi xưa.
Đây là chiếc xe Jeep mà mình đọc bài tường trình của ông mỹ làm cố vấn quân đội kể. Lúc đầu, có thằng bé đạp xe đạp chạy lên từ bờ hồ, Việt Cộng kêu thằng bé ngừng lại, bắt ngồi đó. Thằng bé bò lại chiếc xe đạp thì bị bắn. Đau quá nên nó rên nên Việt Cộng núp trên khu Hoà Bình bắn chết luôn. Mày đau thì tao giải phóng mặt bằng luôn. Mấy ông tá đi học tham mưu, được ông Trung Tấn Cang, cho phép ra phố ăn phở thấy thằng bé nằm chết như mơ bên cạnh chiếc xe đạp nên dừng lại xem xét thì bị Việt Cộng bắn nguyên một trái B 40. Mình đoán là bố chị bạn là người nhảy xuống xe Jeep để xem xét thằng bé bị bắn chết. Nên sống sót còn 3 ông kia ngồi trên xe bị chết tại chỗ. Mấy năm trước về Việt Nam, đi ăn cơm với mấy người học chung Yersin khi xưa thì một chị bạn lại nói bài ông viết về chiếc xe Jeep bị B 40 bắn cháy. Người sống sót là bố tôi đấy. Ai buồn đời thì tìm trên bờ lốc, mình có kể về Mậu Thân
Chỗ ông ta làm việc là cuối phi trường, bên trái là nhà hàng thiết kế theo nhà sàn của người Thượng. Mình đoán là do người Pháp thiết kế.
Máy bay đậu rồi họ chở rau cải bỏ phía sau đuôi máy bay
Chỗ ông ta và đồng đội làm việc, cân, đóng thùng rau cải
Toàn xe nhà binh
Mái tôn được viết Cam Ly để máy bay nhìn từ xa
Nhìn từ phi đạo

Chắc văn phòng của người Việt 
Mình đoán trước đài không lưu là các lô cốt
Ông ta có gửi hình căn nhà ông ta thuê ở với mấy đồng đội tại Đà Lạt. Mình thấy quen nhưng không nhớ ở đâu, ông ta kêu phía bắc của hồ Xuân Hương nên đoán là đường Đinh Tiên Hoàng. Ai nhớ thì xin chỉ giúp. Thấy lan can được chất bao cát để khỏi ăn B 40 của Việt Cộng.


Hình chụp mấy chị ô sin làm việc nấu ăn giặt quần áo cho họ.
Hình này ông ta gửi kêu là có thấy mấy cô học sinh nên đoán là dân Couvent des oiseaux chạy ra đây chơi, thác Cam Ly

 Mình không nhớ căn nhà nhỏ này. Chỉ nhớ thác Cam Ly thối. Có mấy cặp tình nhân đến đây, đem sơn của hãng Bạch Tuyết, vẽ 2 trái tim và một mũi tên xuyên qua hai quả tim, và viết tên họ lên tảng đá rồi nắm tay nhau, hẹn mối tình sông liền sông thác liền thác, đời đời bền vững, không có gì lay chuyển như tiệm sơn Bạch Tuyết. Ai ngờ 75 đến, tiệm sơn này đóng cửa luôn ở Ba Son.
Ông ta có gửi hình nhà ông Quang, một nhà thầu rau cải bán cho quân đội mỹ khá nổi tiếng Đà Lạt.

Mình nhớ sau Mậu Thân, có lần lính Biệt Động Quân bị Việt Cộng phục kích trong núi Cam Ly. Chết đâu 25 người, xác đem về Nhà Xác ở nhà thương Phương Lan. Vợ con hay mẹ lên nhận xác khóc như mưa ngâu. Tối đi ngang thấy đèn cầy trong nhà xác rồi tiếng khóc nghe bi ai, nay viết lại vẫn còn nghe bên tai. Lý do mình nhớ là dạo đó có người em trai bị bệnh, nằm bệnh viện Nhi Đồng. Tối mình phải lên ngủ canh em, nên tối sau ăn cơm là phải bận áo mưa đi lên đường Calmette, đi ngang nhà xác. Sợ té đái luôn.

Nghe kể là Việt Cộng về trên Cam Ly đào hố hầm gì đó, tình báo mình lên khu đó làm củi về báo cáo. Thế là cho lính lên theo bài bản, sách vở nhưng chả thấy Việt Cộng đâu cả, rút hết. Thế là phe ta đi về. Rồi tuần sau lại nghe báo cáo thế phe ta chở nhau lên theo bài vở. Việt Cộng rút hết. Tuần sau, tình báo, có thể hai mang, lính mình ỷ y nghĩ chắc nghe tiếng Biệt Động Quân, nêu bỏ chạy như hai lần trước nên không chuẩn bị, ca hát vang trời thì bị phục kích. Phi cơ phải tới giải vây. Chết 25 mạng. Xem như phục thù được vụ Mậu Thân bị bắn chết 25 người khi tấn công tiểu khu, máy bay trực thăng bắn chạy vô nhà thờ Tin Lành, mỹ chả sợ chúa gì cả, bắn luôn, nát cái nhà thờ.

Mình chưa hỏi ông ta nên chưa tải hình có mặt của ông lên đây. (Còn tiếp)

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn