Showing posts with label Hướng nghiệp. Show all posts
Showing posts with label Hướng nghiệp. Show all posts

Đường là tử thần


Năm 1967, một nghiên cứu khoa học cho thấy nguyên nhân của bệnh tiểu đường và bệnh tim mạch, không phải vì chất béo hay cholesterol như người ta lầm tưởng. Nghiên cứu khám phá đường gây các plaques trong mạch máu. Ngoài ra tiêu thụ nhiều tinh bột đưa đến bệnh tim mạch.


Tại sao nghiên cứu này không được thông báo cho dân chúng biết. Chúng ta sống trong một chế độ tư bản nên kỹ nghệ đường, thực phẩm phải bảo vệ quyền lợi của họ.


Theo một bài báo được đăng trên JAMA Internal Medicine, cho biết một tập đoàn kỹ nghệ gọi Sugar Research Foundation (SRF) muốn bác bỏ những tài liệu cho rằng Đường là nguyên nhân đưa đến các bệnh tim mạch.


SRF mướn 3 khoa học gia nổi tiếng của đại học Harvard, mỗi người được trả $65,000 để viết bài đăng trên các báo y khoa, cho biết cholesterol và chất béo là nguyên nhân của các bệnh cấp tính mà người Mỹ bị dính. Kết quả là hàng triệu người Mỹ chết.

Dr. Frederick State, chủ tịch Harvard’s Department of Nutrition,  Dr. Robert Gandy, người tiên phong về nghiên cứu dinh dưỡng và Dr. Mark Hegsted, một cố vấn khoa học cho cơ quan USDA. Nghe nói là 60% các người đứng đầu cơ quan USDA là cựu nhân viên của các công ty dược phẩm và thực phẩm.


Chương trình tài trợ bởi SRF để đăng trên tạp chí về y khoa để các khoa học gia, dùng để tham luận. Các bài viết cho thấy các nghiên cứu về dinh dưỡng, cho rằng nên loại chất béo ra khỏi chế độ dinh dưỡng của người Mỹ để chống lại bệnh tim mạch đang gia tăng tại Hoa Kỳ.

Đường đến từ nhiều loại, nước ngọt là nguy hiểm nhất. Trà sữa, cà phê sữa,…


Trong bài báo đăng trên JAMA, Stanton Glantz, Cristin Kearns và Laura Schmidt, đồng tác giả cho rằng từ 50 năm qua, kỹ nghệ đường đã định hướng các cuộc tranh luận khoa học. Họ cho biết là không được phỏng vấn các nhân vật liên quan đến vấn đề định hướng. Họ không muốn nói là đường đưa đến các bệnh tim mạch, có lẻ sợ bị thưa kiện, họ chỉ chú trọng đến các định hướng dư luận của SRF.


Không có tài liệu xác định SRF đã biên tập những gì các khoa học gia đăng trên cáo tập san năm 1967 nhưng có nhiều chứng cớ khiến người ta nghĩ SRF định hướng kết luận của mấy bản tin được đăng trên các tạp chí khoa học. Điển hình năm 1954, họ tìm thấy bài diễn văn của chủ tịch SRF, quả quyết đây là một cơ hội thương mại rất tốt. Nếu chúng ta có thể định hướng người Mỹ phải hạ giảm tiêu thụ chất béo thì họ phải thay thế chế độ dinh dưỡng, giúp người Mỹ tiêu thụ đường gia tăng gấp 3 lần trước đây.


Đến đầu thập niên 60 của thế kỷ trước, SRF được tin các tài liệu nghiên cứu về đường khá tiêu cực như phó chủ tịch SRF John Hickson, ghi trong một tài liệu. Ông ta đề nghị thực hiện các nghiên cứu do chính chúng ta tài trợ để có thể xuất bản, bác bỏ các tài liệu không có lợi cho SRF.


Chương trình này gặp trở ngại, kéo dài lâu hơn dự định vì các nghiên cứu được cập Nhật hoá nhiều hơn, cho rằng đường đưa đến bệnh tim mạch. Cuối cùng nghiên cứu của SRF được xuất bản năm 1967. Sau đây là nguyên văn của 1 phần lá thư của ông Hickson, phó chủ tích SRF: "Let me assure you this is quite what we had in mind and we look forward to its appearance in print,".

Cơ quan y tế của Hoa Kỳ cho hay 96 triệu người Mỹ bị tiền tháo đường. Chúng ta biết là từ trước kia cholesterol được xem là cao là trên 236, các công ty dược phẩm hạ xuống 200 khiến ai cũng bị tiền tháo đường ngay con nít và phải uống thuốc, làm giàu cho các công ty dược phẩm bán thuốc tiểu đường mà chúng ta biết thuốc này sẽ đem đến các hệ luỵ khác..

Mình đi bác sĩ, đường của mình không cao, bác sĩ đề nghị mình uống thuốc tiểu đường để phòng ngừa bệnh tiều đường. Nếu uống thì xem như uống cả đời, cứ 3 tháng đến gặp bác sĩ để họ kê toa, lấy tiền cho vợ họ đi mua sắm. Lương y như ác mẫu. Năm nay mình chưa đi bác sĩ nên thư ký của nhà thương cứ nhắn tin, gọi đủ trò. Lý do là mỗi năm mình được nghe đâu $10,000 về bảo hiểm Medicare nên bác sĩ muốn kêu lại khám đủ trò để họ vớt hết số tiền $10,000 y tế mà chính phủ dành cho người trên 65 tuổi.


Nghiên cứu của SRF được xuất bản, nhằm giảm thiểu ảnh hưởng các nghiên cứu cho rằng đường có thể gây nên bệnh tim mạch. Họ cho các tài liệu hơi mập mờ vì cách thử nghiệm. 3 ông tiến sĩ kia dùng một phương cách khác để thử nghiệm, nhằm để chỉ trích các kết quả của những nghiên cứu không có lợi cho Đường.


Có một ông bác sĩ nhi khoa, nghiên cứu về hậu quả của đường, viết sách, ông ta đi học thêm luật khoa để thưa kiện các công ty đường như khi xưa, người ta khuyến khích hút thuốc, bác sĩ quảng cáo thuốc lá.


Có một nghiên cứu cho rằng tiêu thụ ít đường và ăn thêm rau cải, được họ chỉ trích cho rằng không khả thí. Một nghiên cứu cho chuột bạch ăn ít chất béo và nhiều đường, được chỉ trích vì đó là chuột trong khi dinh dưỡng của con người khác với chuột. Họ cho rằng các nghiên cứu có kết quả khá mập mờ, cho rằng hạn chế tiêu thụ chất béo là cách tốt nhất để tránh bệnh tim mạch.


Các công ty thực phẩm định hướng các nghiên cứu về Đinh dưỡng có lợi cho họ. Năm 2015, New York Times có nhận được các email liên kết công ty CoCa-Cola tài trợ các nghiên cứu về dinh dưỡng có lượng cho họ, giảm thiểu các hệ quả của đường đưa đến bệnh béo phì, cho rằng trẻ em ăn kẹo có một sức khoẻ bình thường.


người Mỹ tiêu thụ đường từ năm 1822 đến 2005


Mình có xem một phim tài liệu, họ cho biết là khi có một khoa học gia hay bác sĩ nào nói chuyện ở các buổi hội thảo có đề tài bất lợi cho kỹ nghệ thực phẩm là họ gửi các khoa học gia của họ. Ngồi hàng ghế đầu rồi đặt những câu hỏi khiến các người tham dự nghi ngờ về những gì diễn giả vừa nói về nghiên cứu của họ. Họ có phỏng vấn một ông về hưu, ông ta chỉ trả lời là được trả lương rất cao.


Ngày nay, chúng ta thấy hậu quả của sự định hướng khoa học quá dã man. Sự thật về đường và hệ quả đưa đến bệnh tiểu đường và bệnh tim mạch bị dấu kín từ bao nhiêu năm.


Hậu quả là các lương y như từ mẫu, khuyên bệnh nhân ăn đường, bớt ăn mỡ. Từ khi mình ăn bớt đường và tinh bột thì giảm được 20 cân anh. USDA khuyên người Mỹ không ăn bơ mà ăn Marguerine, mà ngày nay ai nấy đều biết là Margarine làm nghẹt mạch máu. Sau đó người ta ăn ít chất béo thì được thay thế bởi các loại thức ăn có đường và muối. Kết quả là người Mỹ tiêu thụ gấp 3 các loại đường ngọt. Nếu bác nào đọc trên nhãn hiệu của thức ăn, thấy họ đề số lượng đường thí dụ Sugar 16g, thì lấy 16 chia cho con số 4, ra 4 muỗng cà phê đường. Nhiều khi họ phả thêm với muối nên ăn không thấy ngọt lắm.

Lấy thí dụ hộp này đồ đại hàn, vợ mình mua về nhưng khi đọc tổng số đường là 17g, gồm 12g đường hoá học 24% là mình khóc, hết dám đụng. Xem như 17g/4 = 4.25 muỗng cà phê đường cho một gói. Uống thấy không ngọt lắm vì họ pha muối (sodium) 59g, hơn gấp 3 số đường. Chúng ta mua mấy đồ tưởng là tốt cho sức khoẻ nhưng toàn là đường và muối trộn khi chất béo cơ thể cần thì chỉ có 1g. Chán Mớ Đời 


Năm 1980, chỉ có 1 trong 50 người Mỹ có vấn đề tiểu đường ngày nay là 1 trong 3 người, xem như 33% người Mỹ bị tiền tiểu đường. Bệnh tiểu đường đã giết độ 3.2 triệu người mỗi năm.

Khi xưa, người ta trả tiền cho bác sĩ đẻ quảng cáo thuốc lá, khuyến khích bệnh nhân, người Mỹ hút thuốc và đã thấy hậu quả. Các bác sĩ, tiến sĩ khoa học được trả lương để làm bồi bút đưa đến đại dịch bệnh béo phì, tiểu đường, cao mỡ, cao máu như ngày nay xẩy ra khắp thế giới và trong 50 năm qua vô hình trung giết trên 158 triệu người Mỹ.


Từ khi cuộc nghiên cứu định hướng đường tốt hơn chất béo của mấy ông thần Harvard, người ta ước đoán có trên 158 triệu người Mỹ chết vì hậu quả của sự dấu nhẹn các nghiên cứu bất lợi cho kỹ nghệ đường. Bà Obama và thị trưởng New York, Bloomberg tìm cách ngăn cản không cho bán nước ngọt trong trường học và chai hay ly nước ngọt nhỏ hơn nhưng không thành. Mình nhớ có một tên trên đài Fox News kêu người Mỹ phải có tự do chọn lựa muốn uống bao nhiêu nước ngọt đó là tự do. Tự do chọn lựa nếu chúng ta hiểu việc làm của mình và hậu quả. Đây con nít đâu biết gì nhất là bị tuyên truyền, định hướng bởi các nhóm lợi ích.


Cách tốt nhất là chúng ta khởi đầu bằng cách ngưng ăn tinh bột và đường. Nếu thèm ăn đường thì tìm các loại như trái cây, thiên nhiên không bị kỹ nghệ hoá, hoá học.


Ai buồn đời thì vào những cái link sau đây để đọc rõ hơn. Nói chung thì đây là những suy nghĩ của một số người cho rằng các công ty dược phẩm và thực phẩm đã định hướng dư luận, đưa ra nhiều tranh cãi mà chúng ta không biết chắc chắn. Chỉ có chúng ta đọc tài liệu rồi tự đưa kết luận tin vào các tài liệu nào rồi định hướng các bảo vệ sức khoẻ của mình. Đừng tin vào ai cả.

Đây là nghiên cứu của ông John Yudkin về ảnh hưởng, hậu quả của đường. Cuốn sách này được xuất bản năm 1972 nhưng gấu đó bị cộng đồng khoa học đánh tơi bời nên mất tích. Mới được tái xuất bản gần đây, sau khi ông Yudkin qua đời từ lâu. Ông ta bị các bồi bút của các công ty dược phẩm đánh tan nát và chết trong cô đơn. Nay có một bác sĩ Mỹ ở Cali, tên là Robert Lustig, học thêm về luật để kiện kỹ nghệ đường, mới giúp thiên hạ hiểu thêm về hậu quả của đường. Từ trước đến nay, chúng ta chỉ nghe không ăn chất béo. Để mình đọc xong sẽ bình dân học vụ lại cuốn sách này.


Nếu xem hình xưa tại Hoa Kỳ như đại nhạc hội Woodstocks, chúng ta thấy thanh thiêu nữ Mỹ dạo ấy gầy còm, khác với ngày nay, to béo. Mình nghĩ đó là ảnh hưởng về dinh dưỡng. Dạo mình chưa lấy vợ, gầy đói, tới nhà ai cũng nhảy vào ăn dù chưa được mời. Lấy vợ sau 6 tháng là to béo, bác sĩ kêu cholesterol cao thế là ngọng. Mình làm cái thùng nước gạo của vợ. Vợ ăn chút xíu rồi đưa cho mình ăn, kêu ăn bỏ tội. Mình sợ kiếp sau, vợ đầu thai làm con heo để ăn đồ bỏ mứa nên phải ăn đưa đến to béo. 


Sau 20 năm làm thùng nước gạo, mình không nghe lời bác sĩ, tự tìm sách đọc để tự cứu mình, và đã xuống 20 cân. Cứ tưởng tượng mỗi ngày phải vác thêm 20 cân trên người thì cơ thể sẽ có vấn đề. Các bác nên tìm sách báo để đọc, xem cái nào hợp với mình thì chú tâm vào đó. Nhất quyết không làm thùng nước gạo cho vợ nữa.


https://www.foodpolitics.com/2016/09/sugar-industry-funding-of-research-1967-style-with-many-lessons-for-today/


Nguyễn Hoàng Sơn 


Việt Nam không còn nước sạch

Đang ngủ nơi Salon, bổng thức giấc vì trên đài truyền hình nói đến đề tài “how did Vietnam run out of  Clean Water “ khiến mình thất kinh của đài truyền hình CNA của Tân Gia Ba. Có lần mình xem một phóng sự về Sàigòn tại sao đất lún, nước ngập khi trời mưa. 


Hôm qua, mình có ăn cơm với mấy giáo sư cũ ở Sàigòn khi xưa, có một giáo sư đại học khoa học, từng làm cho RAND nên bị đi cải tạo 3 năm. Khi về thì có làm việc với Việt Cộng. Ông ta nói mấy ông ngoài Bắc nói rất hay nhưng trên thực tế thì không biết gì cả. Ông ta có giúp Hà Nội xây một nhà máy, ông ta được cử đi xem các mõ dầu của Việt Nam nhưng Việt Nam không biết khai thác. Ông ta kể có quen một ông tiến sĩ đi học ở Liên Xô về. Một hôm ông ta có mua lọ thuốc liên Xô nên nhờ ông này giải thích. Ông tiến sĩ kêu đọc không được dù đi học ở Liên Xô. Ông ta thú thật là học qua thông dịch. Có ai kiểm chứng dùm mình vụ này. Ông giáo sư cho biết là Việt Cộng phá nát hết vì họ không biết gì ngoài nói hay.


Sông Đáy do báo Hà Nội lên tiếng. https://laodong.vn/su-kien-binh-luan/o-nhiem-vo-dich-song-nhue-song-day-doc-den-do-khong-the-tuoi-rau-829085.ldo


Những hình ảnh trên màn ảnh mình đã thấy cách đây 20 năm tại Trung Cộng. Nước ô nhiễm người dân bị ngộ độc vì sử dụng nước thải môi trường,… nhà máy khiến người chụp hình bị bắt vì tải lên mạng. Không ngờ ngày nay lại nhìn thấy tại Việt Nam. Mình về quê, sông Đáy của quê mình nay hôi thối, bao nhiêu chất dơ đều chảy vào đó, về Đà Lạt nơi mình sinh ra thì cũng te tua với sự phát triển khóc liệt vô tổ chức. Xuống Sàigòn thì cách đây mấy năm sau khi đi viếng Cần Thơ, Cao Miên mình có đọc tài liệu về sông Cửu Long, ở thượng nguồn có đến hơn 160 cái đập nước mà người dân thành lập để giữ nước dùng và phát điện thì ở hạ nguồn Việt Nam xem như hết hy vọng sống còn. Người dân bỏ quê làng ra đi , lên Sàigòn, ra Hà Nội, làm dâu xứ Đài, xứ Hàn,…


Đây xem tường trình phóng sự của một đài truyền hình ngoại quốc, chắc chắn là bị kiểm duyệt rất nhiều. Những hình ảnh người dân bị bệnh truyền nhiễm vì sử dụng nước bị ô nhiễm, nằm mất thần ở bệnh viện khiến mình buồn vì có thể phòng ngừa, tránh được nhưng tại sao lại xẩy ra. Chắc chắn không có đài truyền hình nào tại Việt Nam dám đưa những hình ảnh này lên để cảnh báo, giúp người dân ý thức để bảo vệ môi trường cũng như tương lai sức khoẻ y tế cộng đồng.


Họ chiếu ở ngoài ruộng, nông dân không có nước từ sông ngoài vì thượng nguồn chận nước nên đào giếng xuống sâu hơn 100 mét để bơm nước tưới cây, nuôi cá, nuôi lươn,… nước ở 100 mét hết thì phải đào thêm đưa đến tình trạng đất lún.

Hiện tượng đất lún khi chúng ta bơm nước của mạch nước dưới đất. Bớt nước thì đất nặng nhất là xây cất cao tầng thì lún xuống. Đất khu vực Sàigòn được xem là lún nhanh nhất trên thế giới. Thủ đô Jakarta, Nam dương bị lún, nay họ phải chuẩn bị xây một kinh đô mới vì trong 20 năm tới sẽ bị ngập trong nước.

Mình có viếng một trang trại ở miền Nam Cali, họ dùng nước giếng để tưới. Năng lượng mặt trời để bơm lên. Họ phải có 3 cái giếng đào cách nhau hơi xa vì các túi nước bị bơm lên sẽ cạn nhanh, do đó. Lại bơm giếng kế tiếp rồi kế tiếp tỏng khi đó hy vọng nước ở giếng đầu có thể đầy lại từ nguồn nước ngầm đến.


Ở Sàigòn, đất lún thì chính phủ làm đường cao lên thì nước ngập vào nhà dân. Dân có tiền thì nâng nhà lên thì khiến đường bị ngập. Được biết Sàigòn là thành phố bị lún nhiều nhất thế giới. Mình về Sàigòn, chạy xe ngang khúc Nguyễn Hữu Cảnh, thấy nhà cao tầng cứ xây bú xua la mua như ở Hương Cảng. Đất thì càng ngày càng lún, nước dơ không biết xử lý ra sao hay cứ đổ xuống sông Sàigòn. Có dạo mình định mua một căn hộ tại Sàigòn rồi đọc sách báo và xem phóng sự này thì bỏ giấc mơ đó vì Đà Lạt còn lụt thì Sàigòn thấm thía gì.

Nông dân xịt thuốc sâu, chỉ có 30-40% là hiệu lực với cây lá, còn lại thì rơi xuống đất, chảy ra mương đưa đến sông ngòi làm môi trường gọi ô nhiễm.


Phù sa không về như xưa vì bị chận phía thượng nguồn nên người dân phải sử dụng phân bón hoá chất. Hóa chất đâu 60% rớt xuống đất rồi theo nước tưới chảy ra sông lạc, làm ô nhiễm nước, người dân quê dùng là ngọng.


Mình đi Ai Cập, viếng thăm cái đập Assan mà khi xưa các nước, thân liên Xô hô hào, xem đó là cái gương học tập vì được Liên Xô xây cất vì mấy ông Mỹ không chịu. Ngày nay, hỏi người dân Ai Cập, họ không dám chửi thẳng nhưng đại ý là kêu anh hùng Nasser là thằng ngu. Mấy ngàn năm, sông Nile chảy từ miền Nam lên miền BẮc đổ ra biển Địa Trung Hải, kéo theo phù sa, đã biến các vùng xung quanh Sông Nile thành vựa lúa của xứ này, đưa đến một nền văn minh rất cao. Nay ông nội Nasser nghe lời cố vấn Liên Xô xây cái đập, thêm tượng đài hữu nghị đủ trò để du khách đến chụp hình, ngược lại thì cái đập chận hết phù sa, điện của cái đập cung cấp không tới 20%. Nông dân Ai Cập phải dùng phân bón do mấy ông Tây bà đầm bán để trồng rau cải, vô hình trung phá hủy môi trường, bị ô nhiễm vô tội vạ.

Con sông Nile hay sông tại Việt Nam, có đồng bằng vào mùa khô
Đây là khi mùa mưa đến, phù sa được nước kéo về làm ngập cả vùng. Khi nước trôi đi thì để lại phù sa để trồng trọt. Có lẻ vì vậy khi xưa, người ta nói miền nam chẳng cần làm ăn gì cả vì lúa tự động mọc, cá nhiều ăn không hết,… này không có phù sa kết về thì đói, bỏ xứ mà đi. Ngay Biển Hồ ở Cam Bốt, khi xưa học địa lý kêu rất trù Phú, nay đi câu cá cũng ít thấy.


Nghe nói người Nhật Bản có thử nghiệm xử lý nước dơ của sông Tô Lịch ở Hà Nội, bị mấy ông cán bộ nhà nước thọc gậy bánh xe vì không có gì để ăn như Việt Á. Hay giải cứu máy bay. Mình nhớ về Hà Nội, đi ngang hồ Thái Bạch để chỉ cho mấy đứa con nơi ông McCain bị bắn rơi thì chúng nó chỉ cá chết nổi lình bình trên hồ. Chắc tên giặc lái McCain bị bắn rơi xuống, sợ quá nên tè và ị trong hồ nên cá chết đến ngày nay.


Ngoài ra Việt Nam cũng như Cao Miên có vấn nạn là thạch tín rất độc cho cơ thể nên họ phải dùng phèn để khử thạch tín trước khi dùng nhưng không hết. Từ từ về già sẽ bị ngộ độc và bị ung thư hay đủ thứ bệnh. Nghe nói có đến gấp 300 lần số lượng mà WHO quy định.

Thạch tín sông ngòi Việt Nam quá cao gấp 300 lần quy định của WHO, nguồn của Ntional Institutes of HEALTH 


Nông nghiệp Việt Nam cần đến 70% số lượng nước mà nay thì xem như là mệt. Có một tiến sĩ người Việt cho hay là khi mùa khô thì phía thượng nguồn họ chận nước để giữ nước dùng thì phía hạ lưu Việt Nam không có nước nên bị hạn Hán, khi mùa mưa đến thì phía thượng lưu để bảo đảm an toàn của đê hồ của họ nên xả nước theo quy trình khiến vùng hạ lưu đã bị ngập lại thêm nước nên chỉ có lội nước trong thành phố như Sàigòn. 


Mình có chứng kiến cảnh này ở Hội An khi về thăm quê của vợ. Xe hồi chiều đậu trước khách sạn, mình kêu khách sạn gì mà xây cao, phải leo lên 1.5 mét thang cấp đến sáng hôm sau, muốn ra phố thì ghe chạy vào đậu ngay cửa khách sạn, mình chỉ bước lên ghe để họ chèo ra phố, nơi có gò cao hơn một tí. Họ cho biết mấy ông cán bộ xây đập để biến điện bán cho dân chúng, sợ đập của họ bị vỡ nên xả nước theo quy trình, không cần báo cho dân biết trước để chuẩn bị.

Kinh hoang tại Việt Nam, rác trôi lềnh bềnh


Thấy trong phim, chiếu một bà, cầm cục phèn khua cái lu nước vài vòng rồi lấy cái thau nhỏ để múc lớp nước trên để dùng. Trong phim kể nông dân phải mua nước trong chai về uống, còn nước sông thì để rữa sơ sơ còn nước mưa hứng dùng để nấu ăn. Có lẻ vì vậy, có bà cán bộ nào tuyên bố; muốn chống lũ ngập, mỗi nhà phải mua cái lu hứng nước. Khi lu đầy nước thì sao?


Nhà máy thả nước dơ, ô nhiễm xuống sông, người dân cũng xả rác đủ thứ xuống sông. Trước khi có nước thượng nguồn về, nước ròng đủ trò nên kéo đi hết. Nay không có nước thì ngọng. Không bệnh hoạn là không phải người Việt. (Còn tiếp)


Viết tới đây thấy chán quá nên ngưng. Hồi nào buồn đời, kể tiếp. Mình có tải video, ai buồn đời thì xem.


Nguyễn Hoàng Sơn 




Sự cách biệt lịch sử

 Mình hay tự hỏi lý do nào , một quốc gia hay một giống dân lại phát triển, giỏi gian hơn các nước hay chủng tộc khác. Các nền văn minh danh tiếng một thời rồi tàn lụi như người ta nói ai giàu 3 họ ai khó ba đời. Các nền văn minh La-Hy, xây dựng nhiều kiến trúc vẫn tồn tại đến ngày nay, lại có thể biến mất, suy tàn. Hay Trung Hoa từng là nước giàu mạnh về kỹ thuật nhất thế giới trong khi Âu châu sống trong thời trung cổ, để rồi bị các nước Âu châu, học các kỹ thuật của họ, phát triển hơn rồi chiếm đóng xứ họ.

Những gì mình học tại trường khi bé ở Việt Nam như người Việt thông minh, nước ta giàu có nhiều tài nguyên,…đến khi ra hải ngoại thì nghiệm không đúng. Lý do là nếu thông minh, tại sao chúng ta lại nghèo, làm nô lệ cho các xứ khác. Hồi sau tết, về Việt Nam, thấy ở phi trường có nhiều toán thanh niên thanh nữ người Việt, đi lao động quốc tế. Hà Nội kêu gọi sản xuất thêm 500,000 lao động quốc tế cho các xứ khác thiếu nhân công. Thay vì trai hay gái chỉ hai mà thôi, nay cho đẻ líp ba ga để có đủ nhân công xuất khẩu cho thế giới, ngoài các người dân đi lậu qua âu châu để trồng cần sa,…
Tại phi tường Tân Sơn Nhất vào tháng 2 năm nay khi mình rời Việt Nam, thấy nhiều em đi lao động quốc tế. Thấy thương.

Đó là nói về các quốc gia, văn minh trên thế giới nhưng khi xét lại trong gia đình thì cũng có sự khác biệt giữa anh em, chị em cùng cha cùng mẹ. Bố mẹ nuôi đàn con cùng thức ăn mỗi ngày, cũng cho bú sữa mẹ, không khác gì cả nhưng tại sao lại có sự khác biệt, chênh lệch đưa đến sự bất hòa giữa anh chị em với nhau.


Đầu thế kỷ 20, có một giáo sư đại học Stanford, tên Lewis M Terman làm một nghiên cứu. Ông ta theo dõi 1,470 người có IQ 140 trở lên. Vào thời ấy phụ nữ ít làm việc toàn thời gian. Ông ta khám phá ra có một số người rất thành công, số ít thành công và 20% thì te tua, cho thấy chỉ số thông minh chưa chắc là chìa khoá của sự thành công. Trong số 150 người được xem là không thành đạt, 8 người tốt nghiệp đại học, 12 người tốt nghiệp trung học. Ngược lại nhóm thành công của nghiên cứu này thì có đến 98 người tốT nghiệp đại học. Ngược lại có hai người được test khi còn bé, không đạt được IQ 140 thì đoạt giải Nobel.

Người thành công đa số là xuất thân từ gia đình trung lưu và thượng lưu. Có cha, phân nữa tốt nghiệp đại học, trong nhà có sách báo rất nhiều.

Có một người rất nổi tiếng cho biết ông ta không nghĩ tiếp tục học lên đại học nhưng nhờ một người xa lạ khuyến khích tiếp tục học. Mình nhớ khi xưa, không thích học đến khi một ông hàng xóm đi cán bộ xây dựng nông thôn, kêu mình vào nhà, cho mượn sách đọc, từ đó mới có mộng Đi du học và chịu khó học hành, đã thay đổi cuộc đời của mình.


Người ta xem các tay chơi cù nhà nghề thì đa số chưa bao giờ thắng một giải PGA. Chỉ có 3 người như Arnold Palmer, Jack Nicklaus và Tiger Woods là thắng nhiều nhất. Tương tự các môn thể thao khác như quần vợt,…


Người ta có làm một nghiên cứu về National Merit Scholarship, học bổng quốc gia Hoa Kỳ thì khám phá ra các người được học bổng đa số là con đầu trong gia đình có anh em đông hay là con một. Nếu 5 anh em thì người con đầu, nếu 3 anh em thì cũng là người con đầu,…


Nếu có sự công bằng thì các anh em đều được nhận học bổng cả vì có cùng gene cũng giáo dục cùng thực phẩm,…thì kết quả phải giống nhau. Họ lại tìm thấy con đầu lòng đa số có chỉ số thông minh cao hơn một tí người con thứ 2 và người con thứ hai thì cao hơn 1 tí người con thứ 3,… thế này là thế nào.


Họ thử trong quân đội như ở Hoà Lan, Na Uy,.. thì con đầu lòng cũng khá hơn những người em về mặt tinh thần chịu đựng.


Năm 1978, một trường y khoa xét các thí sinh vào trường thì cũng đưa đến kết quả, đa số là con đầu lòng. Ngày xưa, người ta truyền ngôi lại cho con đầu lòng, chắc cũng vì thấy con đầu lòng thông minh, đỉnh ngộ hơn còn em út thì ganh tị và tranh dành ngôi báu, huynh đệ tương tàn.


Tại Anh quốc năm 2003, người ta nhận thấy 22% con đầu lòng tốt nghiệp bằng đại học so với 11% con thứ 4 và 3% cho những người con thứ 10. Kinh


Viết đến đây thì nghĩ đến chế độ 1 con của Trung Cộng khiến người Tàu ngày nay thông mình nhiều hơn là đẻ thêm con? Ai có tài liệu cho mình xin.


Con trong một gia đình làm việc văn phòng thì có thể nghe đến 2,100 từ trong một tiếng đồng hồ, trong khi con của giới lao động thì chỉ nghe 1,200 trong một giờ đồng hồ còn gia đình ăn Welfare thì chỉ có 600 từ. Chán Mớ Đời 


Dù có nhiều nghiên cứu nhưng khó có thể so sánh giáo dục, gia đình để định nghĩa tương lai của một đứa bé vì có nhiều yếu tố tâm lý, xã hội,… con nhà giàu có thể chỉ chơi sì ke, con nhà nghèo có thể tốt nghiệp đại học, thành đạt. Ở Việt Nam, con cán bộ thì lại làm cán bộ, con ngụy quân ngụy quyền thì vẫn là kẻ bên lề.

Người ta xét đến các nước, những lý do kiến họ trở nên lạc hậu hay giàu có phát triển. Điển hình là xứ Tô Cách Lan, lạc hậu từ bao nhiêu thế kỷ. Nghe kể là ngay một bá tước, giai cấp thống trị của xứ này không viết được tên của họ. Như kiểu Việt Nam ngày nay có người có bằng tiến sĩ mà lại chưa học hết lớp 3, còn nghe nói là thất học không biết đọc. Mình nghĩ chắc thế lực thù địch nói vậy nhưng rõ ràng là báo xuất bản tại Việt Nam.


Vào thế kỷ 18 và 19, một số đại trí thức của Anh quốc đều có gốc từ xứ Tô Cách Lan nhưng ông James Watt, Adam Smith, David Hume, John Stuart Mill,…


Người ta cho biết là nhờ các nhà thờ Tin Lành, xoá nạn mù chữ, kêu gọi mọi người trong giáo hội phải biết đọc và viết để họ có thể tự đọc thánh kinh, thay vì đợi các mục sư giảng dạy những gì trong phúc âm. Một cải cách khác là khuyến khích học anh ngữ để thay thế tiếng Gaelic của xứ họ giúp người Tô Cách Lan học hỏi, biết nhiều hơn vì tiếng của họ chỉ nói chớ không có sách vỡ gì cả. Nếu có chỉ là văn chương truyền khẩu,…


Tương tự Nhật Bản cũng nghèo nàn, lạc hậu khi thấy chiếc xe lửa đầu tiên của Hoa Kỳ tặng năm 1853. Từ đó họ thay đổi, học kỹ thuật người ngoại quốc và ngày nay hệ thống xe lửa của họ là số 1 trên thế giới trong khi hệ thống Amtrak của Hoa Kỳ thì Chán Mớ Đời .


Chúng ta thường nghe và thấy giống dân Do Thái đào tạo khá nhiều thiên tài cho thế giới về văn chương, âm nhạc, nghệ thuật, nhưng trên thực tế các thiên tài của giống dân này chỉ xuất hiện vào thế kỷ 19 và 20. Khởi đầu cuộc cách mạng kỹ nghệ, các người đi tiên phong không phải Do Thái. Lý do là người gốc Do Thái sinh sống tại Âu Châu không được thâu nhận vào đại học trước thế kỷ 19 thậm chí giống dân này bị cấm làm những nghề tay chân, chỉ được làm các nghề như cho vay, buôn bán…


Chỉ vào cuối thế kỷ 18, Hoa Kỳ là nước đầu tiên cho phép giống dân Do Thái có cùng quyền với các giống dân khác và Pháp quốc sau cuộc cách mạng 1789 cũng bắt đầu giảm các cấm cản đối với với giống dân này. Năm 1880, người gốc Do Thái chiếm 30% sinh viên đại học của đế quốc Áo Hung. Kết quả ngày nay 22% người DO Thái đoạt giải Nobel về hóa học, 32% về y khoa và 32% về vật lý.


Mình có anh bạn kể; sau 75 anh ta là thủ khoa ở Huế, không có vấn đề giai cấp gì cả với chế độ mới, có giấy tờ được đi du học Liên Xô, học ở Võ Văn Tần 1 năm để học tiếng Nga rồi giờ chót mấy ông từ Hà Nội vào, loại bỏ để con họ đi. Anh ta chỉ biết xuống tàu ra khơi, nay rất thành công ở Cali. Chỉ buồn là năm đó có một thủ khoa Sàigòn, không được đi nên anh ta tự tử.

Tương tự Trung hOa là một quốc gia rộng lớn, kỹ thuật rất mạnh so với Âu châu vào thời Trung Cổ khiến người Tàu cho rằng dân da trắng là bọn man di. Người Tàu sử dụng gan thép trước người tây phương cả ngàn năm, làm giấy viết, in ấn từ lâu trước khi Guttenberg chế ra máy in. Các tàu của họ to hơn các chiếc tàu mà Khả Luân Bố dùng tìm ra Mỹ Châu. 


Năm 1433 người Tàu bỏ các chuyến đi xa vì thấy các xứ khác lạc hậu, kỹ nghệ đóng tàu của họ bị phai mờ theo thời gian. Có một tài liệu mình xem khi người Tàu bị quân Mông Cổ bắt đóng tàu để họ tiến đánh Nhật Bản. Hình như mình có kể rồi.


Khi người Tàu thu về xứ họ, bế môn tỏa cảng không đi khám phá ra các nước khác thì âu châu thoát ra khỏi sự đen tối của thiên chúa giáo, giúp phát triển thời PHuc Hưng đều dựa trên các kỹ thuật của người Tàu như sử dụng thuốc nổ để chế tạo súng ống, rồi đi tìm Ấn Độ dương, mỹ châu,… trong khi người Tàu lại rơi vào sự lạc hậu đến nổi sau này Nhật Bản chiếm đóng họ. Người Tàu bị bỏ rơi, lạc hậu so với Âu châu vì lãnh  đạo của họ ngu dốt, tự cao tự đại, tự xem mình là thông minh, cái rốn của vũ trụ.


Năm 1994, 57 triệu người Tàu ở hải ngoại tạo dựng tài sản nhiều hơn 1 tỷ người Tàu ở Trung Cộng. Tương tự ngày nay người Việt ở hải ngoại tạo dựng tài sản nhiều hơn người Việt trong nước. Chưa có một công ty nào ở Việt Nam có số bán như công ty tương ớt Sriracha mà dạo này ớt bị hư nên họ sản Xuất ít lại khiến một chai tương ớt lên đến cả 150 đô.

Người Việt tại Việt Nam giàu lên nhờ bán đất, biến đất công thành đất tư chớ chưa tự tạo ra một thương hiệu nào có thể so sánh với quốc tế.


Người cao miên họ sản xuất gạo bán cho Âu châu, giá cao hơn gạo Việt Nam gấp mấy lần. Nước mắm Thái Lan sản xuất bán cho âu châu giá cao hơn của Việt Nam, dù đa số là nước mắm Việt Nam bán cho Thái lan rồi họ để danh hiệu của họ vào để bán cho Âu Châu. Bù vào thì Việt Nam có nhiều tiến sĩ hơn xứ họ, tự xem như chỉ số thông minh người Việt cao hơn họ. Mình đi viếng Thái Lan tháng 2 vừa rồi thì phải công nhận xứ họ bỏ xa Việt Nam trên 30 năm. Các xí nghiệp lớn ở Việt Nam đều bị người Thái Lan mua như bia, Big C,… Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn