Hiển thị các bài đăng có nhãn Hướng nghiệp. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hướng nghiệp. Hiển thị tất cả bài đăng

Tư duy Cá nhân hay tập thể

 

Hàng ngày đọc tin tức, vào mạng xã hội là thấy thiên hạ chửi nhau. Càng ngày càng hăng tiết vịt, mình cảm thấy họ rảnh thời gian để chửi mấy người không quen biết nhất là ẩn mình dưới các nickname. Mỹ Tây gì cũng chửi nhau như điên nên không nhất thiết chỉ có người Việt chửi nhau. Kêu bọn Maga, bọn Dân Chửi, bò vàng bò đỏ bú xua la mua. Nhất lại có các chiến sĩ an ninh thâm nhập quậy tới bến.

Có lần ngồi nói chuyện với mấy đứa con, con gái kêu bố là kỳ thị chủng tộc khiến mình thất kinh. Lý do là mình quen người Mỹ gốc da đen, Mễ, trắng, ả rập, vàng đủ loại. Mình gặp họ hàng tuần. Mình hỏi chúng lý do thì nó nói bố gọi người Mỹ gốc da đen là Afro-American. Mình nói khi sang Mỹ họ dạy bố phải gọi người da đen như vậy, cũng như người Hispanic-American, hay Asian-American. Mấy đứa con kêu không được kêu vì kỳ thị chủng tộc. Mình hỏi vậy phải gọi màu đen là màu gì để không bị ghép vào tội kỳ thị chủng tộc  .

Buồn đời mình tìm tòi đọc tài liệu thì khám phá ra chủ nghĩa thức tĩnh (wokism) được xâm nhập vào học đường. Do đó con mình chửi mình là kỳ thị chủng tộc. Mình có mấy anh bạn da đen rất thành công trong  đầu tư về địa ốc. Có người có cả mấy trăm căn hộ trong vòng mấy năm ngắn. Chứng tỏ người da đen cũng có người giỏi mà giáo dục học đường hay truyền thông tuyên truyền khiến chúng ta nghĩ họ không thông minh. Suốt ngày đi ăn cướp phá phách,…

Theo tiến sĩ gốc da đen , Thomas Sowell từng mê chủ nghĩa mác-xít khi còn trẻ nhưng dần dần nhận ra sự thật, tuyên bố là cánh tả sử dụng lá bài chủng tộc da màu để làm lợi về chính trị cho họ chớ không có lợi cho người Mỹ gốc da đen. Ông ta đưa ra nhiều thí dụ nhưng để khi khác mình kể chi tiết vụ này.


Theo mình hiểu thường truyền thông Mỹ, đại diện cho da trắng hay đánh giá người da vàng là chịu khó, học giỏi. Người da đen thì chuyên đi ăn cắp, lười này nọ còn người Mỹ gốc la tinh thì buôn bán thuốc phiện vì các phim của hồ ly vọng như Scarface,… hay người gốc Ý Đại Lợi là Mafia. Đi chơi ở Tajikistan, mình hỏi thằng Bồ của con gái, gốc Ái Nhỉ Lan, có biết là tổ tiên anh ta khi sang Hoa Kỳ, giá trị còn rẻ hơn người nô lệ da đen. Mình nói anh ta nên tìm lịch sử đọc về Louisiana, khi họ xây mấy cái đập. Họ mướn người di dân gốc Ái Nhỉ lan nhiều hơn người nô lệ da đen. Lý do là chết nhiều, người nô lệ mà chết thì công ty phải đền cho chủ nô lệ $300. Còn người Ái Nhỉ Lan thì chết thì chôn. Tuyển người khác. Những sự việc này ít thấy nói trên sách giáo khoa. Giáo dục được định hướng bởi các nhà giáo có tinh thần cấp tiến, muốn xóa đói giảm nghèo. Việt Nam đã bị cảnh này sau 75, 3 lần đổi tiền giúp người giàu thành nghèo, tạo dựng một xã hội tiến bộ, không có ai giàu hơn ai có cùng mẫu số chung là nghèo và đói.

Trước đây người gốc Ý Đại Lợi rất bị kỳ thị. Như được kể trong phim bố già khi ông chủ nhà quàn đến gặp ông Corleone để xin ông ta lấy lại công lý cho con gái ông ta. Con gái đi chơi với mấy thằng da trắng rồi bị đánh sưng mặt vì không chịu ngủ với chúng. Ông ta tin tưởng vào công lý của Hoa Kỳ nên thưa kiện, ra toà mấy tên đánh con gái ông ta được tha bổng. Rốt cuộc Corleone sai người đi đánh mấy tên da trắng què luôn.

Xã hội Hoa Kỳ có kỳ thị? Cái này thì trên hiến pháp là không nhưng trên thực tế vẫn có. Xứ này có nhiều chủng tộc nên đa số người di dân thấy hợp rơ khi chơi với người cùng gốc gác. Như người Việt ở đây thích làm quen đi chơi với người Việt. Vì được nói tiếng Việt cho sướng cái miệng. Nhiều khi đi đến nhà thân hữu người Việt, mình thấy một hai ông chồng Mỹ, lấy vợ Việt Nam, ngồi ngơ ngơ, ít ai nói chuyện. 

Trong công việc thì họ thấy ai có khả năng lãnh đạo thì dùng, đưa lên cao cho nên có nhiều người gốc Ấn Độ được làm tổng giám đốc công ty lớn cua Hoa Kỳ. Người Việt cũng có nhiều người giỏi nhưng so với các giống dân khác thì rất ít. Người ấn độ hay người Tàu có trên 1 tỷ người cho nên họ phải tranh đấu từ bé với số đông nên thường tạo ra nhiều người xuất chúng nên có thể lãnh đạo được nhiều. Do đó không nên kêu người Việt là thông minh, tuỳ cá nhân. Mình có kể vụ học chung với hai anh em họ Chử, nay cả hai sang Hoa Kỳ, đều tốt nghiệp tiến sĩ, còn mình làm nông dân. Cùng thầy, cùng trường nhưng kết quả khác nhau.

Vấn đề không phải là mình sai về giá trị cá nhân, vì mình có bạn là người gốc da đen, la-tinh hoặc da trắng. Vấn đề là mình đang bị cuốn vào xã hội Mỹ đang được chủ nghĩa xã hội hóa dưới hình dạng đấu tranh khác; về mặt chủng tộc. Sau khi họ đấu tranh thế kỷ vừa qua về mặt kinh tế, dưới chiêu bài ông chủ bốc lột người thợ và đã phá sản đưa đến sự sụp đổ của Liên Xô. Mình mới xem phim tài liệu về xứ Hung Gia Lợi, phỏng vấn cựu thủ tướng Hung Gia Lợi cuối cùng trước khi Liên  Sô sụp đổ. Trung Cộng và Việt Nam may đã thay đổi theo định hướng kinh tế thị trường, chớ nếu không sẽ như Cuba, làm gác dan cho thế giới ngủ.

Chúng ta đang chiến đấu trên chiến trường của người theo chủ nghĩa mÁc-xít, đang thay đổi, sử dụng định nghĩa đấu tranh của họ. Đó là chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, dù theo hướng nào, thực chất cũng là hình thức nguyên thủy nhất của chủ nghĩa tập thể. Và một khi chúng ta nhận ra điều này, mọi thứ sẽ thay đổi.

Bà Ayn Rand, một nhà văn di dân từ Liên Xô, gọi chủ nghĩa phân biệt chủng tộc là "hình thức nguyên thủy, thấp kém nhất của chủ nghĩa tập thể". Không phải vì bà đang cường điệu hóa vấn đề, mà bởi vì bà hiểu được điều mà hầu hết mọi người đều bỏ qua: chủ nghĩa phân biệt chủng tộc thay thế sự phán xét cá nhân bằng bản sắc tập thể. Đám da đen, đám da vàng, đám di dân, đám bò đỏ, đám bò vàng, đám MAGA, đám….


Lên mạng xã hội chúng ta thấy người ta chửi nhau với từ ngữ rất giống nhau. Khi xưa mình đi làm cho các công ty kiến trúc, với tinh thần kẻ làm công nên tư tưởng mình lúc nào cũng nghĩ mình là nạn nhân của sự áp bức của chủ. Phải thức khuya dậy sớm làm cho xong việc mà không được trả lương tăng ca. Cứ kêu chủ kiếm tiền trên xương máu của mình và đồng nghiệp. Đến khi mình mở công ty xây dựng, tự làm chủ thì mới thấm thía khi thấy thợ ngồi chơi, đi vệ sinh lâu vì mình trả tiền cho họ để đi vệ sinh. Không có việc thì vẫn trả lương cho thợ. Một giờ trả $35, cộng bảo hiểm này nọ lên $60. Mà thợ đi cầu mất cả tiếng như mình khi xưa, vô cầu tiêu đọc sách.


Từ đó tư duy của mình thay đổi. Không còn là nô lệ mà một người chủ, xây dựng tương lai mình. Do đó khi nói chuyện về thời sự, kinh tế thì mình hợp với mấy người tự làm chủ còn đối với bạn làm công cho chủ thì khó đi đến sự tôn trọng nhau. Trên mạng xã hội thấy ai chửi ra sao là mình biết dân làm công cho thiên hạ dù là kỹ sư, bú xua la mua. Hay ai là chủ, làm riêng cho họ ngay.


Khi người ta đánh giá ai đó dựa trên chủng tộc, có nghĩa người ta cho rằng trí tuệ, tính cách và lựa chọn của người đó không quan trọng. Như trường hợp các thí sinh á châu vào đại học, dù học giỏi điểm thi SAT cao nhưng vì là á châu nên bị loại vì được dành cho một người da màu nào khác, điểm thấp hơn nhân danh bình đẳng chủng tộc. Chúng ta có định kiến về chủ đề hay nhóm nào. Hay đang nói rằng hành động của tổ tiên họ quyết định giá trị của họ. Người ta đang đối xử với con người như gia súc, được phân loại theo giống loài chứ không phải theo giá trị cá nhân. Điển hình là bò đỏ bò vàng hay nguỵ quân nguỵ quyền, có nợ máu với nhân dân. Đọc tờ xuất trại của ông cụ sau 15 năm, đề tội danh “Phản Động”.


Nhưng vấn đề ở đây là: điều này áp dụng như nhau cho cả chủ nghĩa phân biệt chủng tộc "tích cực" và "tiêu cực". Cho dù chúng ta đang yêu cầu hạn ngạch chủng tộc để giúp đỡ các nhóm thiểu số hay sử dụng định kiến để gây hại cho họ, chúng ta đều đang sử dụng cùng một logic của chủ nghĩa tập thể. Như giúp các người dân tộc thiểu số, Chu Ru ở Lạc Dương hay K’ho ở Đà Lạt,…


Người ta đòi hỏi 25% việc làm thuộc về một chủng tộc cụ thể như chính sách DEI đang sử dụng lý luận giống hệt như người muốn loại trừ hoàn toàn chủng tộc đó. Họ hạn chế sinh viên gốc á châu vào đại học dù dân số gốc á châu rất thấp so với người da đen, la-tinh hay da trắng. Nhân danh tinh thần chia đều cho mọi sắc dân da màu. Trên nguyên tắc người Mỹ gốc da vàng chỉ có 5% dân số Hoa Kỳ, nhưng lại bị hạn chế vào đại học. Đó là sự kỳ thị da màu. Họ lại kêu ca vì dân da vàng học giỏi này nọ. Theo mình đó là kỳ thị chủng tộc nhưng đối với người thiên tả thì cho đó là đúng, vì chia xẻ.


Cả hai quan điểm đều bác bỏ việc đánh giá cá nhân. Cả hai đều coi mọi người là đại diện của nhóm chứ không phải là những cá nhân có chủ quyền. Nhà văn Ayn Rand đã nhìn thấy điều này rõ ràng vào năm 1963: "Thay vì đấu tranh chống lại sự phân biệt chủng tộc, họ lại đòi hỏi sự phân biệt chủng tộc phải được hợp pháp hóa và thực thi." Điển hình là người Mỹ gốc á châu bị hạn chế vào đại học Hoa Kỳ dù là thiểu số. Họ dùng dữ liệu là học sinh á châu học giỏi nên cần hạn chế vào các đại học danh tiếng, để chỗ cho các học sinh thuộc chủng tộc khác thiểu số.


Tương tự ngày nay họ muốn bình đẳng hoá các người di dân lậu. Cho phép họ được hưởng quy chế về bảo hiểm, an sinh xã hội, có quyền bầu cử, như một công dân Mỹ nhưng không bắt buộc họ phải đóng thuế. Như tạo dựng một thế giới đại đồng bình đẳng.


Hôm trước nghe ông Dương Quốc CHính phỏng vấn ông Bùi Kiến Thành, con trai của bác sĩ Bùi Kiến Tín, nổi tiếng với dầu khuynh diệp. Ông Bùi Kiến Thành du học tại Pháp và Hoa Kỳ, gặp ông Ngô Đình Diệm ở New York khi đang học đại học Columbia nên khi ông Diệm về chấp chánh mới gọi ông Bùi Kiến Thành, mới ra trường về làm cố vấn dù còn trẻ tuổi. Mới ra trường. Sau khi ông Diệm bị lật đỗ thì ông ta bị chính quyền mới bắt giam. Sau đó qua Tây sinh sống, hình như ông bác sĩ Tín cũng đi luôn thời đó. Mình rất ngạc nhiên là họ không cắt xén cuộc phỏng vấn khi ông Bùi Kiến Thành, cho biết vào thập niên 80, ông Phạm Hùng cho người qua pháp, hỏi ông ta về sự bế tắc của nhà nước. Ông ta giải thích là từ thời xưa đến nay, từ Âu sang Á chưa có nước nào mà giàu lên khi được cai trị bởi những người nghèo. Dân có giàu thì nước mới mạnh. Nên từ từ họ mới đưa ra chương trình Đổi Mới, định hướng thị trường. 


Chính những người đáng lẽ phải bảo vệ các quyền cá nhân lại đang từ bỏ chúng để phục vụ cho sở thích của nhóm. Đây chính là thiên tài của chủ nghĩa tập thể.


Nó khiến chúng ta nghĩ rằng mình đang chống lại nạn phân biệt chủng tộc trong khi thực tế lại đang thể chế hóa nó. Nó khiến chúng ta cảm thấy mình tiến bộ trong khi lại sử dụng logic thoái bộ nhất: đánh giá con người dựa trên những đặc điểm mà họ không thể kiểm soát. Em mình sinh ra ở Nam Việt Nam, có bố không muốn theo Việt Cộng, bị du kích bao vây nhà để giết ngoài quê. May chạy thoát, chạy vào Nam thế là đi tù sau 75. Em mình chẳng có tội tình gì, Việt Cộng không cho tiếp tục học đại học dù thi dư điểm ở Sàigòn. Hay học sinh gốc da vàng dù điểm thi cao nhưng không được nhận vào các đại học danh tiếng. Năm ngoái có anh chàng học sinh nào đậu điểm cao nhất của ACT nhưng không được nhận vào các đại học lớn của Hoa Kỳ. Nghe nói Google mướn như lương kỹ sư, chả cần vào đại học.


Thuốc giải duy nhất cho nạn phân biệt chủng tộc là chủ nghĩa cá nhân. Hãy đánh giá mỗi người dựa trên tính cách, hành động và khả năng của họ. Hãy nhận thức rằng thành tựu thuộc về cá nhân, không phải chủng tộc. Hãy hiểu rằng giá trị của bạn đến từ những lựa chọn của bạn, chứ không phải từ tổ tiên. Lâu lâu đọc tin tức, thấy người Việt học giỏi hay làm gì đó là thiên hạ nhảy vào kêu vẻ vang dân việt, còn ai làm xấu như ăn cướp, hối lộ như ông họ Đổ mới đi tù là thiên hạ chửi bới, làm giảm uy danh người Việt. Trên thực tế số lượng người làm chuyện xấu gốc Việt cũng rất ít. Nhưng truyền thông sẽ sử dụng sự việc để chỉ điểm người Mỹ gốc việt là tồi bại này nọ.


Khi chúng ta thấy Cassius Clay (Mohammed Ali), Kobe Bryant hay các vận động viên khác da màu thi đấu, cứ nhìn theo cá nhân của họ, đừng nhìn theo màu da của họ. Thằng Bồ gốc Ái Nhỉ Lan của con gái hỏi mình khi đi chơi ở Tajikistan, mình nghĩ gì về vụ hai đứa dự định làm đám cưới sang năm. Mình chỉ trả lời là mình chỉ muốn con gái hạnh phúc thôi còn lấy ai khác chủng tộc thì mình không quan tâm. Mình hy vọng thằng Bồ đem lại hạnh phúc cho con gái mình là đủ.


Khi chúng ta bảo vệ công trạng cá nhân, chúng ta không hề ngây thơ trước sự bất công. Chúng ta đang từ chối để những người theo chủ nghĩa tập thể giam cầm chúng ta trong khuôn khổ của họ. Không được nói đen, không được nói vàng hay trắng. Chúng ta cho rằng mỗi người đều xứng đáng được nhìn nhận là một cá nhân, chứ không phải là đại diện cho nhóm của họ. Thấy người gốc Mễ thành công, chúng ta nên chúc mừng hay các chủng tộc khác sinh sống tại Hoa Kỳ vì họ đều là công dân Hoa Kỳ.


Khi mình đi du lịch tại Hoa Kỳ lần đầu tiên, mình rất ngạc nhiên là khi người Mỹ hỏi mình từ đâu đến, ý họ muốn hỏi mình từ tiểu bang nào đến đây du lịch. Chớ không phải như bên Âu châu, mình có sổ thông hành Pháp và Liên hiệp Âu châu nhưng ra đường, người Âu châu vẫn xem mình như một người từ xứ khác đến. Chỉ có bạn thân thì họ không để ý đến mày da của mình. Do đó mình thích sang Hoa Kỳ sinh sống là nguyên nhân.


Đây chính là sự rõ ràng về mặt triết lý giúp phá vỡ sự hỗn loạn và thao túng ý thức hệ trong khuôn viên trường đại học và lan lên các trang mạng xã hội. Con mình từ khi ra trường đi làm, lúc đầu thiên về Đảng Dân CHủ nhưng từ khi chúng bắt đầu để dành tiền, mua nhà cho thuê thì bắt đầu hiểu, đóng thuế nên tư duy bắt đầu thay đổi. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tại sao nên huỷ bỏ bộ giáo dục

 


Nhớ tổng thống Obama đọc diễn văn kêu phải tạo cơ hội cho tất cả giới trẻ tại Hoa Kỳ được vào đại học khiến mình buồn cười vì trò mị dân của chính trị gia. Lý do là trên nguyên tắc ai ở Hoa Kỳ đều có cơ hội để thực hiện giấc mơ của mình. Vấn đề là khả năng và hoàn cảnh. Điển hình, mình muốn trở thành cầu thủ bóng rổ như Kobe Bryant để được giàu có nhưng không có khả năng thì cũng ngọng. Biết bao nhiêu người Mỹ trẻ, hàng năm mơ trở thành Kobe Bryant, nhưng có mấy người đạt được. Tương tự có người không có khả năng học cao, vào đại học nhưng lại có khả năng, có khiếu làm nghề tay chân như thợ mộc, sửa xe,… vẫn mở tiệm, buôn bán làm giàu, ngược lại có người không có khiếu làm việc tay chân nhưng có khả năng tính toán để trở thành kỹ sư. Ước mơ là một việc nhưng phải hiểu rõ khả năng của mình. Thấy vì chạy theo đồng bạn, vì thân hữu có con học đại học này nọ.

Biết bao nhiêu tiền đổ xuống sông Potomac vì mộng tưởng đi học đại học trong khi một cái nghề thợ mộc, thợ ống nước, nghề tay chân có khả năng lương cao hơn cả kỹ sư rồi từ từ mở một công ty chuyên về làm điện nước vẫn có thể có cuộc sống thoải mái về vật chất và tinh thần. Thợ mộc mình trả mỗi ngày là $350. Bà Mễ dọn nhà mỗi lần là $250 mà còn kêu ừ ừ.

Theo thống kê thì chính phủ Hoa Kỳ chi trung bình $17,700 cho mỗi học sinh phổ thông với 119.1 tỷ đô la  hay 13,6% cho ngân sách hàng năm còn lại 85,4% ngân sách dùng để trả lương giáo chức này nọ,…


The U.S. government spends roughly $17,700 per student annually on K-12 public education, with the federal government contributing about $119.1 billion or 13.6% of the total funding. This includes federal, state, and local government funding. For public postsecondary schools, the average per-pupil spending is $30,228,


Nền giáo dục Hoa Kỳ có sự nghịch lý như sau: giáo dục phổ thông thì te tua, chính phủ Hoa Kỳ trả tiền rất nhiều cho mỗi học sinh hàng năm nhưng kết quả lại ở vào hạng gần 23 trên thế giới. Cứ tưởng tượng trên 3 triệu nam sinh tại Hoa Kỳ mỗi năm không tốt nghiệp trung học phổ thông. Đọc không thạo. Ngược lại chương trình giáo dục đại học được xem là số một trên thế giới. Hàng năm có trên 300,000 sinh viên đến từ Trung Cộng, 275,000 đến từ ấn độ,… hình như Việt Nam có đến 35,000 du học sinh. Người ta lý giải là giáo dục phổ thông đều tuân theo chỉ thị của bộ giáo dục liên bang còn đại học thì tự do, do các trường đại học tự chọn chương trình giảng dạy. Không phụ thuộc vào đường lối của chính phủ.


Bộ giáo dục liên bang được thành lập vào năm 1979 dưới thời tổng thống Jimmy Carter. Ngày nay chúng ta có thể tranh luận là nền giáo dục Hoa Kỳ không khá hơn trước kia mà có thể tệ hơn trước khi bộ giáo dục liên bang được thành lập. Thật ra nền giáo dục Hoa Kỳ đã xuống dốc trước khi bộ giáo dục liên bang được thành lập, sự thành lập bộ giáo dục liên bang, giúp xuống dốc nhanh hơn và ngày nay chính phủ Trump 2.0 giải thể, để cho các tiểu bang tự lo liệu tại địa phương. Người dân địa phương hiểu rõ hoàn cảnh địa phương, từng học khu để lựa chọn cách giáo dục thay vì phải theo chỉ thị của chính phủ liên bang. Lấy thí dụ ở vùng Boon-sa đa số la chọc sinh gốc việt và La-tinh nên chương trình cần uyển chuyển, có giáo viên nói tiếng Mễ hay tiếng việt để giúp đỡ vì ngôn ngữ mẹ đẻ là tiếng Việt hay tiếng Mễ. Chớ bắt học tiếng Mỹ khi mới đến Hoa Kỳ là ngọng. Mình khi xưa học tiếng Tây từ bé mà khi sang Pháp, lúc đầu cũng ngọng, rặn ra tiếng Tây khá ngọng. Hình như nay họ cho ra luật là tiếng Mỹ là ngôn ngữ chính, sẽ gạch bỏ ngoài lề rất nhiều học sinh không theo đuổi kịp chương trình.


Mình nhớ chính phủ Trump 1.0 có mời một bà gốc đại Hàn, nổi tiếng thay đổi nền giáo dục ở Hoa Thịnh Đốn, nhưng sau đó bị công đoàn giáo chức làm áp lực nên từ chối lời mời của chính phủ Trump. Thay vào đó bà chủ công ty đa hệ Amways, cúng tiền bầu cử nên được bổ nhiệm là bộ trưởng giáo dục nhưng 4 năm chả làm được gì cả. Kỳ này giải thể luôn.


Nhớ dạo con mình còn đi học phổ thông, qua bao nhiêu chương trình của liên bang đưa ra như dưới thời tổng thống BUsh COn, như chương trình No Child Left Behind, hay Race To The Top, dưới thời tổng thống Obama mà bộ giáo dục tốn 4.3 tỷ đô la mà không đem lại kết quả, khiến bao nhiêu phụ huynh nổi điên. Các trường chạy theo thành tích, khiến học sinh tự tử. Con mình được giáo viên đề nghị theo học các chương trình GATE, hiệu trưởng và giáo viên gọi điện thoại kêu đừng đi, ở lại trường vì có chương trình dành cho học sinh giỏi này nọ. Lý do là muốn trường đạt thành tích có nhiều học sinh thi cuối năm đạt điểm cao chớ chả lo lắng gì về giáo dục con mình. Cali có chương trình GATE, tường chuyên để các học sinh có khả năng tiếp thu nhanh không phải chán nản vì thầy cô phải dạy chậm cho cả lớp theo kịp. Đây họ tách riêng các học sinh tiên tiến này để giảng dạy nhanh chóng hơn.


Có một phim tựa đề quên rồi, hình như Race to the Nowhere. Trong trường con mình do các phụ huynh mướn để cho xem, để hiểu áp lực của chương trình này khiến một cô học sinh da trắng, học giỏi nhưng vì điểm xuống nên tự tử. Khiến bà mẹ lên tiếng nhưng chính phủ Obama không màng. Da trắng tự tử thì cha mẹ làm rùm beng còn da vàng thì chả ai để ý.

 https://en.wikipedia.org/wiki/Race_to_Nowhere


Thật ra trước 1979, nền giáo dục Hoa Kỳ đã xuống dốc. Do đó chính phủ Carter đột phá tư duy sáng lập bộ giáo dục liên bang để lèo lái giáo dục. Thay vì thay đổi, bộ giáo dục liên bang lại giúp cho nền giáo dục xuống dốc nhanh hơn. Nếu một công ty tư nhân mà thua lỗ hàng năm thì sẽ bị phá sản còn bộ giáo dục Hoa Kỳ càng không đạt các chỉ tiêu thì họ càng ra thêm nhiều chính sách, tốn thêm tiền. 


Thật ra hệ thống giáo dục Hoa Kỳ ngày nay đã bỏ nền căn bản của giáo dục là dạy học sinh tư duy, suy nghĩ. Bù lại họ định hướng, muốn học sinh phải suy nghĩ như thế nào mới đúng. Thay vì nuôi dưỡng tư duy phản biện, critical thinking, học đường chú tâm vào cảm xúc, nhồi sọ học sinh về các sinh hoạt, đường lối chính trị. Như chúng ta thấy chủ nghĩa thức tĩnh được dạy hướng dẫn trong trường, họ khuyến khích học sinh hãy theo cảm tính giới tính của mình, muốn thay đổi giới tính,…. Thay vì học về toán học, các môn nhân văn, đạo đức, họ chú tâm hướng dẫn học sinh về ý thức hệ. Về xét lại lịch sử dựa trên căn bản đạo đức ngày nay. Lên án lịch sử,… đi hơi xa với tinh thần khai phóng của người Mỹ khi đặt chân đến xứ này, xứ của cơ hội. Học sinh nào học chữ không được thì khuyến khích học nghề thay vì vào trường khi mấy công ty và đại học đến tiếp thị học đại học. Mình không thấy trường dạy nghề gì cả.

Tiền bạc thay vì dùng để trả cho các lớp học, xây với các phòng thí nghiệm, khoa học,… họ dùng vào trả tiền cho các chế độ quan liêu như các nghiên cứu thức tĩnh vớ vẩn. Mình nhớ có bà Mỹ quen, phải dạy con ở nhà (home schooling). Ai có tiền thì gửi con đến các trường tư, còn nghèo thì ngọng, để cho con mình học tập chủ nghĩa thức tĩnh về nhà chửi bố mẹ là kỳ thị này nọ,.. nhớ thời ông Bush con, đề nghị mỗi học sinh có một voucher, dạo đó $5,000/ học sinh mà chính phủ phải trả hàng năm. Họ đề nghị học sinh nhận voucher rồi muốn học trường nào thì cứ đem lại nộp cho trường đó để ghi danh học nhưng công đoàn giáo chức phản đối. Lý do là nếu như vậy phụ huynh đưa con đi đến các trường học tân tiến hết. Mấy trường kia là ngọng, không đủ học sinh thì sao.


Ở Cali, học khu nào có nhiều học sinh da vàng, thường các trường này có điểm cao, được gọi là Distinguished School. Điển hình là thành phố Irvine, do đó bố mẹ dọn về thành phố này để con đi học trường giỏi nên nhà cửa lên như điên. Các học khu có người Việt nhiều như thành phố Westminster hay Garden Grove đều có trường tốt nhưng không bằng Irvine vì có nhiều học sinh gốc Mễ, nên cân bằng lại trong khi Irvine thì đa số là da vàng.


Học sinh không hưởng được gì cả chỉ có các giáo viên là hưởng lợi, các công đoàn giáo chức, tranh đấu quyền lợi cho các hội viên giáo chức để họ khỏi bị sa thải. Lương cao thay vì giáo viên dỡ thì phải sa thải. Họ chống các trường Charter (có phụ huynh hợp tác), không cho phụ huynh góp ý kiến. Họ nghĩ họ là những trí thức, giỏi, biết con của chúng ta cần phải học gì. Họ chống vụ voucher cho học sinh. Mỗi học sinh có thể dùng cái voucher này để nộp cho trường mình muốn con mình theo học. Nếu làm vậy thì các trường có giáo chức dỡ sẽ phải đóng cửa. Nhớ có chị bạn ở Santa Ana nhưng lại lấy địa chỉ của người quen để con mình học ở trường Fountain Valley, có thầy giỏi hơn. Mình khi xưa, ở Westminster, sau phải chạy về học khu Villa Park để khỏi phải trả tiền trường tư.


Nếu không có liên bang dính vào thì tại địa phương, sẽ có sự tranh dành học sinh, tự do muốn học trường nào họ muốn thay vì bắt buộc ai ở đâu học tại đó. Mỗi học khu sẽ bầu cho ai có chương trình về giáo dục tốt, thay vì cứ chạy theo các chương trình do liên bang đưa ra. Không được uyển chuyển. Khi phụ huynh có sự lựa chọn, họ sẽ biết trường học nào tốt cho con họ. Ai cũng muốn mang lại cho con nhiều điều tốt đẹp. Lý do đó mà mình đồng ý việc huỷ bỏ bộ giáo dục liên bang, tốn tiền, quan liêu mà không đưa đến kết quả cụ thể và tích cực.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

 

Năng lượng Xanh = Harikiri


Mình hay xem mấy chương trình như TED, có những ý tưởng khá hay về kỹ thuật, y tế xã hội hiện đại nhất là chú tâm về tương lai. Hôm nay, tình cờ thấy có chương trình bên Anh quốc Alliance for responsible citizenship nên tò mò xem thì thất kinh. Đây là họ mời các diễn giả đa số là thiên hữu. Cho nên bác nào dị ứng về đảng cộng hòa thì không nên theo dõi vì em tóm tắc lại những ý tưởng cực kỳ phản động của bọn xét lại.

Đây là chân móng của cột gió giá trung bình là 1 triệu đô la mà chả cho bao nhiêu năng lượng. Chạy về Palm Springs thấy mấy cột gió nhưng ít cột quay. Điện càng ngày càng gia tăng dù gió không phải mua.

Mình thấy có một ông giáo sư có làm việc cho PBS, đoán là thiên tả diễn thuyết về nền giáo dục Hoa Kỳ rất đúng vì đào tạo những người như ông Trump, Elon Musk, JD Vance,… như phân chia giai cấp. Có dịp mình kể lại vụ này. 


Trong buổi hội thảo có nhiều người giải thích khá hay về sự thật ngày nay tại Âu châu. Bác nào buồn đời thì theo đường dẫn để nghe họ nói chuyện. Xem họ phân tích mình mới hiểu tại sao Âu châu ngày nay nghèo hơn trước. Khi mình mới sang Hoa Kỳ thì GDP của âu châu ngang ngửa với Hoa Kỳ, nay chỉ còn 45%. Nay còn đòi đánh cho Puchin chết luôn. Mới xem thống kê của Nả Uy và Thuỵ Điển chỉ có 110 xe tăng mà đòi đánh đấm. Puchin cười. 

Đây là chương trình năng lượng mặt trời lớn nhất Cali giá trên 2 tỷ đô la và sẽ đóng cửa vào cuối năm nay vì tiền bảo trì nhiều hơn là tiền bán điện. Chán Mớ Đời 


Âu châu điển hình là người Pháp vẫn sống trong quá khứ, cứ nghĩ mình là cái rốn của thiên hạ nhưng không biết là vật đổi sao dời. Họ cứ đặt ra các chỉ tiêu và nghĩ thiên hạ sẽ bắt chước họ như khi xưa với những tư tưởng hiện sinh này nọ. Những người có công khai phá các giống dân khác man rợ trên thế giới. 


Kể từ năm 1990, Vương quốc Anh đã thành công cắt giảm hơn 50% lượng khí thải carbon. Về vấn đề này, xứ sương mù này dẫn đầu G20. Nhưng trong hành trình tìm kiếm năng lượng tái tạo, Anh quốc đã đánh mất một điều mà không ai dự tính. Xứ này đã không chú ý đến những sự đánh đổi liên quan đến chính sách năng lượng xanh. Anh quốc có thể hãnh diện vì đang dẫn đầu G20 về việc cắt giảm khí thải, nhưng cũng đang dẫn đầu trong việc hy sinh nền an ninh năng lượng của mình. 


Anh quốc đang dẫn đầu trong việc phá hủy cảnh quan nông thôn cổ xưa của mình với những thiết bị năng lượng xăng. Anh quốc đang dẫn đầu trong việc phá hủy cơ sở công nghiệp của mình. Và đang dẫn đầu trong việc làm cho người dân của mình trở nên nghèo đói. Đây không phải là quan điểm chính trị của đảng phái. Mục tiêu phát thải ròng bằng Net 0 thực sự đang bị đẩy đến giới hạn cực độ bởi một chính phủ Lao động theo chủ nghĩa tư tưởng năng lượng xanh. Họ tin hoàn toàn vào sự việc sử dụng năng lượng xanh. Không có một chiến lược dự bị nào để lỡ hệ thống năng lượng xanh không hoạt động như trường hợp Tây Ban Nha tuần vừa rồi.


Mình lấy thí dụ trong vườn mình, có dự tính đào giếng lấy nước tưới cây. Vấn đề là đào giếng xong thì phải cần điện để bơm nước lên rồi phải lọc nước vì nước dưới đất có chất muối nhiều. Bơm nước tốn điện cũng giá phân nữa tiền nước hiện nay. Có thể gắn năng lượng mặt trời lại tốn thêm cả 100 hay 200 ngàn nữa. Lúc đầu mình không tính giữ cái vườn nhưng nay thằng con đồng ý nên có thể trong tương lai, nếu kỹ thuật năng lượng mặt trời tốt hơn, mình sẽ đào giếng để bơm nước lên. Nhưng vẫn giữ đường ống nước của thành phố để lỡ không có nước hay nắng để bơm điện.

Thánh nữ môi trường xanh, phạm một lỗi là chỉ trích DO Thái về Gaza nên nay không còn nghe tiếng nữa.

Trên thực tế, đây là một vấn đề toàn cầu. Không chỉ riêng về Anh quốc mà là vấn đề của Châu Âu, của Canada thậm chí của Úc Đại Lợi mà mình có dịp ghé tháng 1 vừa qua. Những quốc gia này đã bị nhiễm sự cuồng tín về ý thức hệ năng lượng xanh, khiến phải hy sinh sự thịnh vượng kinh tế và sinh kế của người dân, tất cả chỉ vì mục đích tạo ra một số thay đổi nhỏ về mức độ carbon dioxide trong khí quyển. Chủ nghĩa tư bản giai đoạn cuối dễ sa vào những niềm tin xa xỉ do các trí thức văn phòng tư duy đột phá. Đi chơi thấy các cột gió khắp nơi ở Úc và Tân Tây Lan làm xấu đi phong cảnh của hai xứ này tương tự khi xưa thấy các cột ống khói từ các nhà máy sản xuất.


Chúng ta coi sự thịnh vượng, thị trường tự do của Âu châu, xem nền dân chủ tự do đưa đến sự thịnh vượng là điều hiển nhiên. Và Âu Châu sa vào những mốt thời trang mà họ không đủ khả năng chi trả. Những quốc gia này, đang ở giai đoạn cuối của chủ nghĩa tư bản, đã mắc phải một trường hợp nghiêm trọng của hội chứng rối loạn khí hậu. Hầu hết các quốc gia châu Âu đều cam kết đạt mức phát thải ròng bằng NET 0 vào năm 2050, tương tự như Úc và Canada. Mình về Pháp bị đám bạn Tây đầm quen khi xưa chửi kêu Hoa Kỳ rút ra khỏi hiệp ước Paris. Bạn bè kêu đạp xe đạp, đi xe lửa, thải khí thải ít hơn thay vì đi xe hơi. Nghe kể ai đi xe hơi mà hơi to một chút là bị xì bánh xe, rẹt sơn. Có thể nói là cuồng tín. Mình xem đó là một niềm tin tôn giáo mới. Người Âu châu ít đi nhà thờ ngược lại họ ca ngợi nói rất nhiều đến cô bé 16 tuổi Greta, lên tiếng báo động về bảo vệ môi trường. Các mục tiêu của các nước Bắc Âu thì sớm hơn một chút.


Nhưng chính sách biến đổi khí hậu là một vấn đề hành động tập thể. Xin nhắc lại là cần sự thi hành của tất cả các nước trên thế giới để giúp một thế giới ít bị ô nhiễm hơn. Đây là cội nguồn của tất cả các vấn đề hành động tập thể. Nếu chỉ một số quốc gia hy sinh, giảm khí thải và những quốc gia khác thì không, thì tất cả những gì họ làm là tự xóa sổ sự thịnh vượng của chính mình. Một sự harakiri, tự mỗ bụng của chính họ. Cũng nói lên sự đạo đức giả của họ. Họ là người tiên phong của cuộc cách mạng kỹ nghệ, đã làm ô nhiễm sông ngòi, không khí, môi trường của đất nước. Từ đó họ đột phá tư duy, đem nhà máy sang các nước nghèo hơn, để giúp các nước này phát triển, sản xuất cho họ tiêu dùng.


Vì cảm giác tội lỗi không đúng chỗ, Âu Châu muốn làm gương nên đã để các quốc gia châu Á đặt ra chỉ tiêu đạt chỉ tiêu Net 0 trễ hơn nhiều. Trung Cộng chính thức cam kết đến năm 2060, Ả Rập Xê Út đến năm 2060, nghĩa là sau Âu châu và Hoa Kỳ của chính phủ Biden 35 năm còn Ấn Độ đến năm 2070, 45 năm sau. Và nếu thời hạn đạt mức phát thải ròng bằng 0 của Trung Cộng là 35 hoặc 45 năm nữa, thì Trung Cộng hay Ấn Độ có thể tạm thời bỏ qua các nổ lực của âu châu không chú tâm thực thi. Và đó là những gì hiện đang xảy ra. Hàng năm, lượng tiêu thụ than của Trung Quốc dự kiến ​​sẽ giảm nhưng thực tế hàng năm, lượng tiêu thụ lại gia tăng rất nhiều.


Trung Quốc có 1161 nhà máy điện chạy bằng than. Vào năm 2023, họ đã xây dựng hai nhà máy mỗi tuần hay 104 mỗi năm cho đến năm 2060. Ấn Độ chỉ có 285 nhà máy, nhưng giờ đây họ cũng đã bị mê hoặc bởi than vì rẻ. Hiện tại, họ đang mở hai nhà máy mỗi tháng và kế hoạch xây dựng của họ đang được đẩy nhanh. Trung Quốc và Ấn Độ cam kết đạt mức phát thải ròng bằng 0 nhưng 45 năm sau Âu châu tự bớt thải khí độc nhưng anh ba tàu và anh cà ri nị cứ gia tăng mỗi năm thêm nhà máy thải khí độc. Khí độc trên nguyên tắc thải ra tại xứ họ nhưng gió sẽ thổi chúng qua các nước khác. Thế là ngọng.


Hoa Kỳ đã chơi trò chơi thông minh nhất. Chính Hoa Kỳ, thông qua cựu phó tổng thống Al Gore, đã phát động nỗi lo về khí hậu trên toàn thế giới. Với bài diễn văn sự thật khó chịu. Năm 2009, Al Gore đã báo động rằng Bắc Cực sẽ không còn băng tuyết vào mùa hè năm 2014. Nay chúng ta đã ở năm 2025, 11 năm sau ngày ông Al Gore báo động, được giải hòa bình Nobel. Ông ta vẫn tiếp tục đi máy bay riêng khắp nơi trên thế giới, kêu gọi thiên hạ ngừng thải khí thải. Nhưng lại bỏ túi tiền của mấy anh ba tàu.


Nhưng Hoa Kỳ chưa bao giờ ngừng khoan các giếng dầu, ông Trump tuyên bố Drill Baby để bán dầu khí cho Âu châu. Tại sao Hoa Kỳ phá nổ đường dẫn dầu khí Nord Stream của Nga bán cho Âu châu. Và bây giờ, đúng vào thời điểm mà nhiều nước phương Tây đã nuốt trọn ý tưởng về mục tiêu phát thải ròng bằng số không. Alberta của Gia-nã-đại muốn rời khỏi vùng kiểm soát của chính phủ Ottawa. Vùng này có đau hảo rất nhiều mà Ottawa không muốn khái thác.


Nhưng cũng giống như chủ nghĩa thức tĩnh, Wokery và DEI, nước Mỹ đã tung ra một loạt các niềm tin xa xỉ trên thế giới. Hãy xem những niềm tin đó được lan truyền như thế nào, chỉ để rồi vứt bỏ chúng ngay trên chính đất nước của họ ngay trước khi chúng đạt đến điểm hủy diệt chết người. Không giống như châu Âu nói riêng, Hoa Kỳ vẫn có DNA để cưỡng lại những ý tưởng có hại cho sự giàu có của chúng ta. Nếu hiểu được nền tảng của việc tạo ra của cải và bạn không coi chúng là điều hiển nhiên. Ngày nay, Âu châu có hệ thống miễn dịch yếu hơn nhiều. Chính phủ Trump đang cố gắng trừ khử chủ nghĩa thức tĩnh và DEI.


Vì vậy, Âu châu đang tiến dần trong chế độ tự hủy diệt, tự sát hoàn toàn về an ninh năng lượng. Vậy châu Âu đang lên kế hoạch đạt mức phát thải ròng bằng không như thế nào? Âu châu cần có một chiến lược song song. Một mặt, đóng cửa sớm một số nguồn năng lượng đáng tin cậy nhất của mình, như than và hạt nhân, và ngừng hoạt động thăm dò dầu khí ngoài khơi. Tuần vừa qua, bên Tây Ban Nha được xem là nước có năng lượng xanh nhiều nhất bị cúp điện, dân chúng ra đường chơi vì không có điện.


Mặt khác, đang đánh thuế khí thải carbon, đẩy chi phí năng lượng và điện của người dân lên cao trên mọi phương diện, và gây thêm gánh nặng cho ngành công nghiệp và người tiêu dùng. Thí dụ Cali là tiểu bang có giá xăng cao nhất nước Mỹ, gấp 2 so với tiểu bang Texas. Có một số tin xấu cho những người cuồng tín về mức phát thải ròng bằng không. Châu Âu có thể hoặc không thể đạt được mục tiêu phát thải ròng bằng số không của Anh quốc, nhưng một điều chắc chắn sẽ làm là xóa sổ những gì còn lại của cơ sở công nghiệp. Chi phí điện cho người dùng công nghiệp ở Anh quốc cao gấp năm lần Hoa Kỳ, gấp bảy lần Trung Quốc. Đức cũng không kém xa. Nhất là từ khi cuộc chiến Ukraine xẩy ra, phải mua khí đốt đắt hơn vì phải cấm vận khí đốt của Nga. Đây là những hành động tự sát kinh tế quốc gia. Nếu để ý Âu châu vẫn mua dầu khí của Nga trong khi mạnh mồm kêu đánh cho puchin cút Puchin nhào.


Bây giờ nói sơ qua về hai kẻ cuồng tín nổi bật nhất, Anh và Đức. Đức từng chủ yếu dựa vào hỗn hợp nhiên liệu hóa thạch và hạt nhân, nhưng bà thủ tướng Angela Merkel đã quyết định loại bỏ ngành công nghiệp hạt nhân, và điều đó khiến họ ngày càng phụ thuộc vào khí đốt của Nga và gió Đức. Chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra với khí đốt của Nga, vì vậy bây giờ Đức dựa vào hỗn hợp khí đốt nhập cảng từ Hoa Kỳ và Qatar và gió Đức.


Nhưng có một vấn đề với gió Đức. Nó không thổi mọi lúc. Tất nhiên, vấn đề về gió không chỉ xảy ra ở Đức, nhưng Đức có từ hay nhất để mô tả nó, Dunkelflaute. Trong những khoảng thời gian gió không thổi, có thể kéo dài tới hai tuần, hệ thống phải dựa vào các nguồn năng lượng khác, chẳng hạn như khí đốt, để duy trì hoạt động. Do đó mình Chán Mớ Đời khi nghe bạn bè bên Âu châu chửi mình. Những người chỉ đi làm công cho thiên hạ thường có suy nghĩ rất xa thực tế, rất lý tưởng, không nghĩ đến các khía cạnh chính là kinh tế.


Đó là lý do tại sao một số người nghĩ rằng một từ tốt hơn cho năng lượng tái tạo là không đáng tin cậy. Không đáng tin cậy về căn bản là một dạng năng lượng ký sinh. Chi phí biến điện của chúng về mặt lý thuyết có thể thấp hơn, nhưng do tính không liên tục của chúng, chúng chỉ có thể hoạt động ngày nay như một phần của hệ thống năng lượng được cân bằng bởi các nhà cung cấp khác. Người ta rất hy vọng rằng vấn đề này sẽ được giải quyết thông qua việc phát triển kho lưu trữ giá rẻ, nhưng giải pháp đó vẫn chưa xuất hiện. Vấn đề là họ đặt ra mục tiêu là năm 2035. 10 năm nữa, sẽ bắt chước ông Trần Quảng Nam hát 10 năm tình cũ.


Xin nói về về năng lượng mặt trời của Cali. Nếu ai đi Las Vegas, trước khi đến biên giới Cali-Nevada, sẽ thấy mấy trăm mẫu gắn các bảng hứng năng lượng mặt trời, với mấy trụ cao vời vời. Vấn đề là không thâu nhập nhiều năng lượng tốn mấy trăm triệu tiền thuế của người Mỹ tại Cali. Nghe nói đâu cuối năm này là họ dẹp. Tương tự chương trình của công ty Solyndra, cúng 500,000 cho quỹ tranh cử ông Obama, đắc cử ông Obama chỉ thị cho công ty này được vay 550 triệu. Một năm sau công ty này phá sản, tổng giám đốc bỏ túi 100 triệu về hưu. Sản phẩm đắt quá so với Trung Cộng.


Gió từng được coi là giải pháp tốt nhất, giờ đây hy vọng lớn nhất là pin. Nhưng những loại pin có tuổi thọ dài nhất trên thế giới hiện nay chỉ có khả năng lưu trữ trong sáu đến tám giờ. Dunkelflaute có thể kéo dài tới hai tuần.


Vì vậy, chúng ta cần một bước tiến lớn về công nghệ nếu pin truyền thống là giải pháp. Trong khi đó, chi phí điện của Đức đã tăng lên mức cao nhất thế giới, chỉ sau Anh. Đây là một thảm họa đối với Đức, vì thế mạnh lịch sử của nước này nằm ở các ngành công nghiệp phụ thuộc nhiều vào năng lượng - ô tô, hóa chất, thép, hàng hóa vốn. Các doanh nghiệp Đức biết điều này.


Tính chung, vào năm 2023, 30 công ty hàng đầu tại Đức chỉ đầu tư 15 tỷ euro vào Đức. Họ đã đầu tư 115 tỷ euro vào Hoa Kỳ. Nay ông Trump lên thì Đức quốc sẽ đầu tư thêm vào Hoa Kỳ. Mình nghĩ lúc đầu là vì ông Trump muốn giảm thuế lợi tức xuống 15% so với Trump 1.0 xuống từ 35% xuống 21%. Nhưng khi đi chơi ở Pháp, Ý Đại Lợi và Slovenia tháng 10 năm ngoái thì mình mới bắt đầu hiểu lý do các công ty Âu châu đầu tư vào Hoa Kỳ.


Anh là đối thủ cạnh tranh hàng đầu của Đức trong các cuộc chiến thảm họa. Vào những năm 1990, hạt nhân chiếm hơn một phần tư lượng điện, nhưng hiện tại Anh chỉ còn lại năm nhà máy hạt nhân. Bốn trong số này dự kiến ​​sẽ đóng cửa trong năm năm tới. Có rất nhiều cuộc thảo luận về các lò phản ứng mô hình nhỏ, nhưng việc chờ đợi phê duyệt những lò phản ứng này là vô tận, bị các quan chức trì hoãn.


Trong khi đó, Anh quốc đang cạn kiệt công suất dầu khí trước thời hạn. Theo một số tính toán, Anh có đủ trữ lượng khí đốt ở Bắc Hải để đáp ứng nhu cầu tiêu thụ trong 35 năm. Tuy nhiên, kể từ năm 2019, Anh đã từ chối cấp bất kỳ giấy phép khai thác dầu khí mới nào. Thậm chí còn đánh thuế bất ngờ được thiết kế riêng cho các nhà sản xuất hiện tại.

Nhưng Ed Miliband, bộ trưởng năng lượng của vương quốc Anh, có một kế hoạch khôn ngoan. Ông ấy muốn xây dựng rất nhiều cối xay gió để tạo thêm nhiều Don Quichotte. Ông ấy có kế hoạch xây dựng hơn một tỷ tấm pin mặt trời trên khắp Vương quốc Anh. Và vì vậy, vùng nông thôn Anh, được 2 ông Constable và Turner bất tử hóa, sẽ sớm được cải thiện với diện tích lớn các tấm quang điện.


Trên thực tế, theo Ngân hàng Thế giới, chỉ có một quốc gia có ít ánh nắng mặt trời hơn Anh, đó là Ireland. Khi mình ở Luân Đôn, ít khi thấy mặt trời, mưa mỗi ngày. Anh quốc cũng không có lợi thế so sánh trong việc xây dựng các tấm pin mặt trời, tất cả đều được sản xuất tại Trung Quốc bằng than. Tất nhiên, Anh quốc có lợi thế về gió, vì xung quanh là biển nhưng gió của Anh lại giống với gió Đức. Khi thổi khi ngủ. Ai ở Cali, chạy về vùng Palmspring, sẽ thấy nguyên khu vực thung lũng này có toàn là cột gió, giá 1 triệu đô cho mỗi cối gió. Có cái chạy có cái không.


Cả Đức và Anh đều đang hy vọng và cầu nguyện cho một giải pháp cho vấn đề lưu trữ, nhưng đây là canh bạc chính sách an ninh năng lượng lớn nhất trong lịch sử. Bộ trưởng Ed Miliband chắc chắn là một tay cờ bạc, nhưng ông ấy không đánh bạc bằng tiền của chính mình. Ông ấy đang đánh bạc bằng nền kinh tế Anh và bằng sinh kế của người Anh.


Chúng ta có thể thấy hậu quả rồi. Các lò cao thép, khởi đầu cho cuộc cách mạng kỹ nghệ Anh quốc, tạo dựng một đế quốc thường tự hào mặt trời không bao giờ lặn trên xứ Anh quốc. Các nhà máy thép cuối cùng của Anh sẽ đóng cửa trong năm nay. Anh đã mất một phần ba ngành công nghiệp hóa chất trong bốn năm qua. Jim Ratcliffe, chủ sở hữu của công ty hóa chất độc lập lớn nhất Anh, đã cảnh báo rằng ngành công nghiệp hóa chất của Anh quốc đang phải đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng. Ông đang chuyển công ty của mình, INEOS, sang Mỹ.

Nhưng chính ngành công nghiệp ô tô là nơi châu Âu giành được giải thưởng lớn nhất cho sự tự sát. EU đã đặt ra mục tiêu đóng cửa mọi hoạt động bán ô tô có động cơ đốt trong vào năm 2035. Và anh ba tàu sẽ bò đến bán BYD. Về Paris và đi Ý Đại Lợi, hình như mình không thấy một trạm chạy điện cho xe hơi điện nào cả. Mình đoán là mấy anh ba tàu trả tiền để thiên hạ xuống đường bên aau châu để tẩy chay Tesla để người Tàu bán xe điện của họ.


Nhưng Brexit Britain sẽ không chịu thua kém. Anh quốc có thể không phải là quốc gia dẫn đầu thế giới về sản xuất ô tô, nhưng có thể là quốc gia dẫn đầu thế giới về phá hủy ngành sản xuất ô tô. Anh quốc đã đưa mục tiêu của mình về ô tô chỉ chạy bằng điện lên năm 2030, sớm hơn EU năm năm. Ngành công nghiệp ô tô EU vẫn sử dụng gần 14 triệu lao động. Ngành công nghiệp ô tô Vương quốc Anh, 813.000 lao động. Chúng ta sẽ không còn thấy xe Jaguar, Austin, Rolls royce,… Chán Mớ Đời 


Câu hỏi duy nhất là có bao nhiêu người trong số họ vẫn có việc làm khi Ed Miliband mất chức. Trong bài phát biểu gần đây tại Baku, Zakir Sharma đã trấn an người dân Anh rằng mặc dù ông đặt ra mục tiêu phát thải cực kỳ quyết liệt, mọi người sẽ không phải thay đổi bất cứ điều gì về lối sống của mình. Điều này thật vô lý. Giới tinh hoa cầm quyền của châu Âu đang mắc phải căn bệnh trầm kha của trí thức mà thiên hạ gọi là phủ nhận sự đánh đổi. Không có sự đổi chác đối với họ, chỉ có một con đường đưa đến thành công.


Họ nói như thể các khoản trợ cấp khổng lồ cho các ngành công nghiệp tái tạo hoặc viện trợ khí hậu toàn cầu không có hậu quả về mặt ngân sách. Ở Cali này chạy xe điện được hỗ trợ đủ thứ còn chạy xe bằng xăng là trả chết bỏ. Lý do là họ muốn dân Cali chạy xe điện hết. Họ cố tình làm ngơ trước tình trạng mất việc làm thảm khốc trong các ngành công nghiệp phụ thuộc vào năng lượng và phớt lờ tác động của chi phí năng lượng đối với mức sống của mọi người. Khi ông BIden lên thì họ đóng đường ống dẫn dầu Keystone, sa thải 15,000 công nhân, họ xem là chuyện bình thường, 15,000 mất việc gây nhiều ảnh hưởng về kinh tế, xã hội. Mức phát thải ròng bằng 0 đang khiến mọi người khốn khổ và nạn nhân chính của nó là những người nghèo. 


Người nghèo đâu mua xe điện được vì đắt, chỉ mua xe cũ chạy xăng.

Anh và Đức là những người chịu thiệt của mức phát thải ròng bằng 0. Việc tạo ra nguồn điện sạch dồi dào là một điều tuyệt vời miễn là nó hoạt động và khả thi về mặt thương mại. Nhưng Anh và EU đặc biệt đã kết hợp nó với các chính sách được thiết kế có chủ đích để khiến việc sử dụng năng lượng trở nên đắt đỏ một cách quá đáng. Khiến người nghèo gặp thêm khó khăn kinh tế.


Quá đắt đỏ đến mức khiến các công ty phải đóng cửa hoặc chuyển ra nước ngoài. Họ nghĩ rằng đang nêu gương cho toàn thế giới nhưng các quốc gia khác lại không làm theo Âu châu. Tất cả những gì âu châu đang làm là chuyển giao nguồn cung cấp năng lượng của mình cho Hoa Kỳ, Nga và vùng Vịnh, đồng thời chuyển giao hoạt động sản xuất của mình cho Hoa Kỳ và Trung Quốc. Âu châu đã xuất cảng việc làm của mình sang các quốc gia gây ô nhiễm nhiều hơn và đang tái nhập khí thải bằng cách mua hàng hóa của họ và đang làm tất cả những điều này trên lưng của người nghèo.


Hoa Kỳ và âu châu chuyển các nhà máy của họ sang Trung Cộng và các nước nhỏ để tránh môi trường của họ bị ô nhiễm thêm sau cuộc cách mạng kỹ nghệ. Thậm chí còn đem rác rưỡi của họ qua tàu, kêu là tái sinh. Sau covid thì họ thấy bất lợi nhất là ngày nay, sử dụng AI và người máy để sản xuất nên họ rút về. Mình về quê nội, thấy sông Đáy chậm nguồn qua phủ Quốc Oai, ngày nay bị ô nhiễm kinh hồn, hôi thối vì khí thải các nhà máy đổ về.


Cái dã man là các trí thức Âu châu và Mỹ cho rằng họ làm sạch môi trường của xứ họ, chuyển các nhà máy qua các nước như Trung Cộng, Ấn Độ, Việt Nam,…khiến dân mấy xứ này chết vì môi trường ô nhiễm, vấn đề là cứ khói ở mấy xứ này bay qua lại các nước bên cạnh. Nhớ có năm cháy rừng ở Nam Dương, khói bay sang đến Tân Gia BA, Thái Lan,…


Năng lượng giá rẻ và dồi dào là nền tảng hỗ trợ cho sự thịnh vượng của Âu châu và Tây Phương. Ngành công nghiệp biết điều này, Hoa Kỳ biết điều này, các quốc gia ở vùng Vịnh biết điều này và Trung Quốc biết điều này. Câu hỏi dành cho châu Âu, Úc và Canada rất đơn giản. Liệu họ có chọn truyền lại nền tảng thịnh vượng cho thế hệ con cháu không? Nếu không, họ sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đi theo con đường giải trừ quân bị kinh tế đơn phương. Trung Cộng sẽ vui vẻ đóng nhận tin này. Do đó Hoa Kỳ bắt đầu thay đổi chính sách năng lượng của nền công nghiệp của họ.


Giáo sư Thomas Sowell cho rằng các kỹ sư mà sai thì cầu cống, đường xá của họ thiết kế sẽ xụp đỗ, kiến trúc sư mà thiết kế sai thì cao ốc xụp đỗ còn các trí thức khơi khơi đẻ ra các chương trình giảm khí đốt thải cho vừa tư duy của mình mà sai thì không ai bắt họ phải bị trách nhiệm. Rất nguy hiểm!


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen thì 

Nguyễn Hoàng Sơn