Nên hay không nên khám sức khỏe định kỳ hàng năm

 Hôm trước, đồng chí gái nhắc lấy hẹn bác sĩ để đi khám định kỳ. Tò mò mình kiếm tài liệu trên mạng để xem về khám sức khoẻ định kỳ trên mạng. Có mấy ông bác sĩ già kêu là không nên. Thứ nhất là cách khám sức khoẻ quá cổ lổ sỉ từ hơn 100 năm qua. Thứ hai là nếu bác sĩ khám sơ sài thì bệnh nhân không thoả mãn, thứ 3 là khám tùm lum thì sẽ khiến bệnh nhân lo âu, mất ngủ và cuối cùng bác sĩ làm đủ trò để kiếm tiền. Có anh bạn bác sĩ nói là ngày nay bảo hiểm họ cắt bớt vụ chụp hình CT hay MRI vì bị bác sĩ lạm dụng quá.

Có rất nhiều bác sĩ kêu gọi, bỏ vụ khám sức khoẻ định kỳ hàng năm, thay vào đó, bác sĩ nói chuyện với bệnh nhân về dinh dưỡng, ăn uống, không hút thuốc lá, uống rượu bia,…kiều này, mất thời giờ của bác sĩ làm ra tiền. Không lấy tiền nhiều được khi mua máy móc tối tân.

Đi khám định kỳ thì có nhiều vấn đề có thể gây tổn thương tâm lý cho bệnh nhân, khi thấy lấy máu, rồi bác sĩ gia đình không biết nhiều về các bệnh khác nên phải giới thiệu các chuyên gia khác. Một anh bạn bác sĩ, làm cho Kaiser Permanente, xem như làm công cho một bệnh viện kể: anh ta hay bị các bác sĩ người Việt tại Bolsa, hỏi sao không thấy anh ta giới thiệu bệnh nhân. Làm công cho Kaiser thì các chuyên gia đều làm cho Kaiser hết thì không thể nào giới thiệu bác sĩ ngoài Kaiser được.

Một bác sĩ mỹ kể chuyện ông bố lớn tuổi đi khám bác sĩ định kỳ. Bác sĩ gia đình, giới thiệu qua một chuyên gia vì không rành, ông chuyên gia này chụp CT  không thấy rõ nên lại phải chụp lại với ông khác. Bác sĩ đều khuyên là không nên chụp CT scan  nhiều vì phóng xạ. Hết ông này chụp đến ông khác chụp, cuối cùng không bị gì cả. Chi phí lên đến $51,000. Ông bố lớn tuổi có medicare,..nên chỉ trả có $111. Cho thấy hệ thống bác sĩ cứ giới thiệu bệnh nhân qua nhau để làm tiền. Ông bác sĩ kể; trong mấy tháng đi chụp hình, để gặp bác sĩ lại là một cực hình vì lo âu, mấy ông bác sĩ hù doạ đủ thứ.

Mình nghe lời vợ đi khám bác sĩ về mắt. Cô này trẻ, chụp hình bú xua la mua, rồi kêu con mắt mình có vấn đề, cần phải mỗ nên cô ta giới thiệu một chuyên gia khác, cũng tên Nguyễn nên không biết anh hay chồng cô ta. Lại chụp hình bú xua la mua, tên bác sĩ này kêu mắt chú hơi lộn xộn nhưng chưa cần phải mỗ, cần xét lại 6 tháng thay vì hàng năm. Kinh

6 tháng sau, văn phòng bác sĩ đầu tiên gọi lấy hẹn rồi văn phòng thứ nhì cứ ráo riết gọi, mình kêu kiếm được bác sĩ khác rồi. Mình có tên bạn bác sĩ về nhãn khoa, hắn chuyên giải phẫu mắt cho mấy bà muốn làm đẹp, kêu đến phòng mạch hắn, có tên bác sĩ mỹ chuyên về mắt xem. Mình đến khám tên mỹ này, cũng chụp hình bú xua la mua. Mình hỏi hắn mấy tên bác sĩ kia kêu mắt mình có vấn đề, cần phải mỗ chi đó. Hắn lật hồ sơ một tên bệnh nhân khác, vừa mới khám, rồi kêu mắt anh về già như vậy là bình thường, một bệnh nhân khác cũng tương tự, không lo sợ gì cả. Hắn đưa hình chụp của bệnh nhân trước mình, cũng có bị sơ sơ như mắt mình. Lương y như Kế Mẫu. Chán Mớ Đời 

Nhiều bác sĩ cho biết, lý do phải lấy cái búa khỏ khỏ nơi đầu gối, cùi chỏ, hay khám phổi, đè bụng vì nếu không thì bệnh nhân cảm thấy không hài lòng. Đó là cách buôn bán. Điển hình, mình có ông bạn già, biết về địa lý, nổi tiếng từ Việt Nam, ông ta xem không lấy tiền. Ai muốn thì tặng tiền nhà thờ của ông ta. Nhiều người Tàu mời ông ta qua Trung Cộng, Đài Loan để xem mồ mả của dòng họ. Trả vé máy bay hạng sang và khách sạn 5 sao, ăn uống tưng bừng.

Ông ta kể là sau hai ngày ăn uống dưỡng sức, ông ta hẹn vào buổi sáng, sau đó hôm sau hẹn buổi trưa rồi ngày thứ 3 đi xem mộ vào buổi chiều. Hai ngày sau mới công bố kết quả,…. Thật ra đi một lần, ông ta đã hiểu rõ tình hình, có thể nói ngay nhưng họ đã tốn tiền cho mình đi sang Tàu, thì phải làm trịnh trọng, đi xem xét mấy lần, cho khách hàng không tiếc nuối tiền bạc bỏ ra.

Tuần trước, chị vợ mình, nha sĩ, từ Boston sang chơi mấy ngày. Chị ta kêu khi xưa người ta kêu tránh ăn chất béo, nay thì lại kêu chất béo tốt. Chán Mớ Đời vụ này thì mình đã kể rồi. Dạo này, thấy chị ta cho ông chồng ăn có chất béo, trước kia ông chồng chỉ ăn ba cái gì Chán Mớ Đời. Ông chồng gầy như cây tăm vì bị cử ăn đủ thứ.

Chúng ta phải cẩn thận về “overdiagnosis”, khám xét quá kỹ. Nếu có bệnh ung thư thì đã trễ rồi. Xác xuất chữa bệnh ung thư tại Hoa Kỳ  là 2.1%, khá nhất hoàn cầu là Úc Đại Lợi 2.3%. Chúng ta đều biết là bệnh đến từ thức ăn như người xưa hay nói “bệnh tòng khẩu nhập”. Chúng ta biết ăn nhiều, uống rượu nhiều làm hại cho cơ thể, gan ruột, hút thuốc là không tốt cho lá phổi,…nhưng chúng ta vẫn ăn đường, uống cà phê, uống rượu, uống bia để thể hiện chúng ta là đấng nam nhi. Khi bị bệnh đã quá trễ.

Còn cholesterol thì chúng ta tự đi thử máu cũng được. Mình đã kể về vụ cholesterol khi xưa chỉ số chung là 276, mới được xem là cao. Sau này các công ty dược phẩm và nhà thương lobby xuống còn 200. Cholesterol tốt, chỉ cần giảm chỉ số của Triglyceride là tốt. Ai tò mò thì tìm đọc những bài mình kể về y tế.

Đây là lời kể của một vị bác sĩ, cho biết ông bố đi khám định kỳ. Ông bố do dự để chụp hình vì bác sĩ bảo này nọ, cuối cùng bác sĩ cũng thuyết phục được.

Tại sao bác sĩ vẫn tiếp tục khám bệnh nhân khoẻ mạnh, cho dù chỉ lấy vài trăm đô nhưng nuôi nguyên hệ thống y tế như nhà nhà thường, các trung tâm thử máu, chụp hình,… bác sĩ nói họ muốn có thời gian nói chuyện với bệnh nhân về ăn uống lành mạnh nhưng họ phải theo các chỉ thị. Nếu bệnh nhân có vấn đề gì , quay qua kiện bác sĩ là mệt.

Chụp CT cho thấy tuyến tuỵ bình thường, có một chút gì đó ở lá gan. Ông bố làm trong nhà máy hoá chất lâu năm

Mình có xem một phim tài liệu kể về một ông mỹ trẻ bị bệnh đau đầu. Vào khám bác sĩ, họ gửi anh ta đi chụp hình não, chụp hình ruột,…đủ thứ trò, tốn $50,000. Cuối cùng họ cho anh ta uống một viên Tylenol. Xong om. Bác sĩ sợ bị thưa kiện, nên phải thử đủ trò để bảo vệ họ khi có chuyện, một mặt kiếm thêm tiền. Chúng ta đang sống trong một xã hội như vậy.

Rốt cuộc , bác sĩ nghĩ không có gì phải lo ngại, tốn $50,000. Chán Mớ Đời 

Hồi mấy đứa con mới ra đời, bác sĩ khuyên cho chúng ngủ theo thế nằm xấp. Sau đó người ta khám phá con nít chết nhiều vì nằm xấp nên lại bỏ. Tương tự khi phụ nữ bị mãn kinh, họ cho uống hormone như phương pháp trị liệu để rồi khám phá cách này gây ung thư.

Mỗi 5,000 dặm, chúng ta đem xe đi bảo quản thấy đau nhớt nhưng cơ thể chúng ta khác với xe cộ. Cơ thể có thể tự chữa lành được. Đi khám định kỳ, không làm giảm bệnh ung thư, người chết già, bệnh tật, nhưng họ lại gia tăng khám định kỳ. Đi khám lại gây thêm nguy hiểm cho cơ thể với các phóng xạ, chụp quang tuyết….

Lấy thí dụ, người ta kêu khám phá ra bệnh tiểu đường, giúp bệnh nhân kịp điều trị, sống lâu hơn. Chưa chắc, nếu ai được bác sĩ chữa trị bằng thuốc Avandia, thuốc số một chữa bệnh tiểu đường, sau này phải rút ra khỏi thị trường dược phẩm. Thay vì giúp bệnh nhân lại giết bệnh nhân. Do đó chúng ta cần tìm hiểu rõ ràng về bệnh này, giúp chúng ta ăn uống thay vì tọng thêm insulin. Mình có kể vụ này rồi.

Có lần mình tò mò hỏi một bác sĩ quen, ông này to béo, ăn nhiều. Mình hỏi ăn vậy không sợ cao máu, cao mỡ, cao đường, 3 thứ bệnh này anh ta đều có. Anh ta trả lời có thuốc rồi. Nay anh ta đã qua đời sau khi bị tai biến. Mình xem nhiều chương trình tài liệu, cho thấy bệnh nhân về tiểu đường, cao mỡ, cao máu đều được chữa lành qua cách dinh dưỡng. Chúng ta cứ nghĩ thuốc là tốt là chết sớm như anh bác sĩ bạn.

Lần sau, mình đi khám định kỳ sẽ cẩn thận hơn. Có lẻ mình sẽ lấy hẹn thử máu thôi. Còn khỏi cần thử vớ vẩn. Công ty bảo hiểm cho phép miễn phí hàng năm thôi thì đi, còn chụp hình vớ vẩn thì khỏi cần.

Chán Mớ Đời 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Ngôn tình cà-ri-nị

 Lâu lâu, xem phim ngôn tình với đồng chí gái trên Netflix hay Prime, cơ hội giúp vợ chồng hướng chung về một tâm điểm: cái máy truyền hình. Khi xưa, đồng chí gái thích phim Nam Hàn, nhưng mấy năm đổ lại thì toàn phim cà ri nị. Vui và cay hơn ăn kim chi. Cốt truyện lúc nào cũng khởi đầu; hai người yêu nhau, chia tay chi đó, bổng nhiên nhảy cà tưng cà tưng, vui cũng nhảy, khóc cũng nhảy khiến phim nào phim nấy đều dài thòng trên 2 tiếng đồng hồ. Nói chung họ đều có cái hậu tốt như Hồ ly Vọng. Kỹ nghệ phim ảnh của người Ấn Độ, nhiều hơn Hồ Ly Vọng.

Mình có nghe võ thuật Ấn Độ rất độc, xem phim Ấn Độ thấy đánh nhau mới thấy, có nhiều thế võ khá độc, Chỉ tội là phim ấn độ còn xạo hơn phim võ hiệp tàu, thấy xạo kinh hoàng nhưng vui. Văn hoá của họ thờ nhiều thần thánh nên rất thích những anh hùng cái thế, đánh nhau còn hơn người Tàu.

Xem phim Ấn Độ mới hiểu xứ này có nhiều chủng tộc, nhiều giai cấp, cũng môn đăng hộ đối, có đến 6 thổ ngữ chính nên vùng miền này không hiểu tiếng miền kia. Giai cấp nào mà da trắng như tây thì giàu có, còn đen đen như mình là bần cố nông. Thậm chí mấy tài tử đóng các vai lịch sử, đều da trắng dù trên thực tế các người trong lịch sử đen như cột nhà cháy. Họ cũng tin vào tử vi, sao huyền bí để lập gia đình. Theo mình phụ nữ ấn độ rất đẹp.

Ngoài ra, có chiến tranh lạnh với Pakistan mà ít ai nhắc đến. Khi người Anh Quốc trao trả độc lập cho xứ này sau đệ nhị thế chiến, họ chia sẻ thành hai nước: Ấn Độ và Pakistan, khiến người dân của xứ này chém giết nhau rồi di cư theo vùng đã được chia cắt. Có một vùng gọi là Kashmir, giàu có, nằm ở giữa hai quốc gia tân lập và tạo nên chiến tranh, bom nổ đủ thứ. Xem phim Gandhi của đạo diễn David Lean, kể rất rõ vấn đề. Thực dân gian ác, bỏ đi rồi vẫn tìm cách chia để trị khiến hai xứ này cứ choảng nhau hoài, không giàu dù dân họ rất thông minh.

Việt Nam là một điển hình.

Coi mới hiểu sao xứ này đông dân, học giỏi mà không khá, ngoại trừ mấy năm gần đây, dưới quyền thủ tướng Modi, có chút thay đổi. Một xứ, sản xuất mỗi năm 1.5 triệu kỹ sư, lại không có việc làm, chạy xe thồ, vớ vẩn. Uổng phí tiền bạc của cha mẹ cũng như chính phủ. Họ có tham nhũng đầy hết. Trường công, giáo sư dốt, chẳng dạy hay học thêm gì cả. Không biết họ có bằng giả hay không như ở Việt Nam. Thiên hạ chạy qua trường tư, tốn tiền. Được cái là họ theo chế độ Dân Chủ nên phim ảnh, người dân có thể phản ánh xã hội nhưng đường thay đổi còn dài lắm vì quyền lợi cá nhân. Phim nào cũng thấy ghi chú là cốt truyện chỉ tưởng tượng, không đả kích ai,…để tránh bị thưa kiện vì lấy từ câu chuyện thật, chỉ đổi tên và địa phương.

Một công chức, một cảnh sát, có hai người con. Con trai phải lo cho nó ăn học lên kỹ sư, và để dành tiền của hồi môn để con gái lấy chồng thì phải tham nhũng thôi. Xem phim họ mới biết ai nấy cũng muốn con mình đi Anh Quốc hay mỹ làm việc. Các tổng giám đốc công ty mỹ như Microsoft, Pepsi là người Ấn Độ. Cộng đồng người Ấn Độ xem như về học thức là cao nhất vì có tối thiểu cử nhân trở lên. Lợi tức cũng khá hơn người Việt.

Điểm hay cho đàn ông, con gái đi lấy chồng, nhà gái phải đem lễ hỏi đến nhà trai xin đăng ký làm con dâu. Khi xưa, họ bắt nhà gái, cho con gái của hồi môn đủ trò, nay có đạo luật cấm nhưng trên thực tế cũng phải đem tiền bạc cho con gái. Sinh con gái là đẻ ra cục nợ, phải kiếm tiền, để dành tiền cho con đi lấy chồng, khác với Việt Nam khi xưa, có màn thách cưới ngược lại. Con trai mình mà kiếm được cô Ấn Độ nào là vui rồi. Bên Mỹ, nhà gái trả tiền đám cưới, nhà trai trả tiền tuần trăng mật. Đồng chí gái có cô bạn, có con gái lấy chồng Ấn Độ giàu lắm, ở chung với bố mẹ chồng trong dinh thự to đùng trên 10,000 sq.ft. Không có vụ thách cưới. Mừng cho cô bạn.

Bên ấn độ cũng thách cưới, nhưng nhà trai ra điều kiện. Ai mà sinh ra 7 người con gái như mẹ mình chắc sạt nghiệp, không ngóc đầu lên nổi. Ngoài tiền mua băng vệ sinh, phải lo của hồi môn. Chắc chỉ có một cô đi lấy chồng. Đám cưới của họ khá đặc thù, mấy ngày liên tiếp, tuỳ theo hoàn cảnh kinh tế của gia đình. Một ngày lấy chồng, một đời trả nợ.

Con cái học hành, tiêu chí thứ nhất : Bác sỹ, sau đó mới đến kỹ sư, không khác gì người Việt mình nên dễ hiểu. Gặp mấy ông chồng thủ cựu, nhất là giới bác sỹ, xem như mấy cô học cao là ngọng vì vai trò của họ chỉ giới hạn sinh con, nấu ăn cho chồng nên hay sinh ra những mâu thuẫn mà theo lễ tục xưa, không được ly dị. Ly dị là mất của hồi môn. Đi thêm bước nữa thì đào tiền đâu ra.

Họ rất ưa chuộng bề ngoài, cũng chạy xế xịn, đeo đồng hồ xịn, áo quần loại chiến đấu của mỹ tây hay Ý Đại Lợi. Hôm trước, ông anh cột chèo mình từ Boston sang chơi. Ông này nha sỹ mới về hưu với cô vợ cùng nghề. Anh ta kể có lần, một người anh họ trong gia đình, bác sỹ ở vùng Bôn Sa hỏi: ‘em đeo đồng hồ gì?”, nói Rolex, anh ta kêu anh cũng đem Rolex nhưng giả, không ai biết. Trong cộng đồng việt, cứ nghĩ bác sỹ là đeo đồ thật. Chán Mớ Đời 

Văn hoá của họ cũng đang có vấn đề với nữ quyền, mấy bà không ngớt tranh đấu để được xây dựng hoài bảo, giấc mơ của đời con gái. Phong tục của họ, chỉ cho phép lấy chồng một lần vì của hồi môn nên cần mấy bà mai bà mối, tạo dựng một kỹ nghệ mai mối cưới hỏi khá đắt tiền khi muốn tìm người bạn đời. 

Có lần mình và đồng chí gái có xem một phim về mai mối trong cộng đồng người Ấn Độ tại Hoa Kỳ và Anh Quốc. Bà mai từ ấn độ bay sang mấy nước này để gá hợp mấy cặp trẻ. Dân giàu cũng cần mai mối. Có cô luật sư ế chồng trên 35 tuổi, chưa có ai. Đàn bà Ấn Độ thường la hét chồng mà cô này thuộc dạng ăn nói kiếm cơm nên khó mà gặp đối tượng. Đối tượng mà gặp cũng chạy mất dép.

Tuần này, vợ mình đi Hạ Uy Di với mấy cô bạn học Trưng Vương, thằng con đi New York, thăm em gái, mình ở nhà chèo queo, buồn đời xem phim ngôn tình cà-ri-nị. Có phim kể về sự họp mặt, hội ngộ học sinh trung học sau 18 năm, thấy vui, nhớ về đoạn đường tình ái đã đi qua.

Có anh chàng Ấn Độ, nhiếp ảnh gia cho National Geographic, đi đây đi đó từ Phi sang Á, từ đông sang tây, chụp hình nhưng không lấy vợ. Một hôm đi họp mặt, hội ngộ học sinh trường sau 18 năm. Anh ta hồi hộp, nghe tin đối tượng một thời, học chung lớp, từ Tân Gia Ba, về tham dự.

Phim bắt đầu chiếu lại những hình ảnh học đường năm xưa, khi cô gái bước vào lớp, xuất hiện như một thiên thần khiến anh ta chịu đèn, ngất ngư từ giây phút ấy. Cô này ngồi cạnh em gái bà con của tên nhiếp ảnh gia cà ri nị. Anh ta bắt đầu tương tư, nhất là khi cô gái vắng mặt mấy ngày vì bệnh nhưng không dám nói, bộc lộ hay viết thư tình trao cho cô gái. Cái này sao giống mình và nhiều tên bạn học chung khi xưa. Ra chơi chi đứng ở góc sân tường, thấy bóng của đối tượng là hạnh phúc, không đòi hỏi gì hơn.

Xem tới đây, khiến mình nhớ đến bài hát của Alain Barrière mà đám con trai như mình mê vì diễn đạt đúng tâm sự « elle était si jolie ». Nhìn người con gái đẹp nhưng không dám yêu, trải nổi lòng, chỉ đứng xa xa nhìn, với trái tim Trương Chi ngày nào, hạnh phúc một góc trường.

Phim quay cảnh anh chàng ở tiệc hội ngộ, đứng xớ rớ ở đâu trong khi bạn học cũ, nhắc đến chuyện anh chàng mê cô bạn đồng lớp. Rồi phim chuyển sang cảnh cô gái đến từ Tân Gia Ba, máy bay bị trễ. Cô ta chào hỏi mọi người xong thì hỏi cô bạn ngồi cạnh, tên anh họ đâu. Cô ta đi tìm anh chàng đứng một xó, hồi tưởng lại hình bóng xưa. Cô này, đi ào ào như mất vật gì, như Marcel Proust tìm kiếm lại những giây phút năm tháng ở sân trường. Lại nói về những tình cảm thầm kín của cô này dành cho anh cà ri nị kia. Hoá ra cả hai đều thích nhau, chỉ không dám lên tiếng. Một mối tình câm song phương.

Trong khi đi, phim chiếu lại hình ảnh khi xưa, cô này cũng phát hiện ra mối tình hữu nghị đồng môn ngày đó, cũng mê anh chàng này nhưng tên này như bao đàn ông ngu dại khác kiểu Sơn Đen, không dám thố lộ những tình cảm giao hưởng của thời bé. Đùng một cái, năm học sau, không thấy anh ta đi học lại, khiến cô bé ngơ ngác, bạn bè đến nhà thì khám phá ra gia đình anh ta dọn nhà đi nơi khác. Lại nhảy múa đau khổ cà tưng cà tưng. Phim Ấn Độ cũng rất cải lương, cứ thấy mưa to sấm chớp là biết tai hoạ, chia ly sắp đến. Khi thấy mặt trời bình minh là biết tình yêu vừa chớm nở hay sẽ xum vầy. Dễ hiểu hơn đọc văn của nhà văn sinh trưởng tại Việt Nam, Marguerite Duras.

Nhảy xong độ 10 phút thì chiếu cảnh hai người gặp lại, anh ta vẫn ngượng nghịu, khi bắt gặp lại đôi mắt người xưa. Anh ta không lấy vợ nên vẫn nhút nhát trong khi cô kia có con nên bạo dạn hơn xưa, ra lệnh tên này làm cái này, làm cái kia, ăn cái này, ăn cái nọ trong khi cả bàn bỏ đi đâu để hai người tâm sự. Chứng tỏ không lấy cô này là một hạnh phúc vô biên, vì lấy thì chắc còn bị ra chỉ thị nhiều hơn.

Ăn xong, chia tay ra về, anh chàng chở cô nàng về khách sạn rồi loay hoay sao, lên khách sạn, hai người kể chuyện vớ vẩn, rồi nhảy cà tưng. Anh chàng kêu khuya rồi, ngủ đi, sáng mai, sẽ đến đón, đưa ra phi trường. 5 phút sau, ngủ không được, cô nàng lại gọi cho anh ta, hỏi đã đi xa chưa, anh chàng nói vẫn ngồi trong xe, thế là cô nàng chạy xuống, hai người chở nhau đi đâu, nhảy múa lung tung.

Nhiều khi không lấy nhau lại là một hạnh phúc, có những kỷ niệm đẹp để về già, còn chút gì để nhớ lại. Lấy nhau thì chỉ có nhớ những lúc choảng nhau bằng mồm. Chán Mớ Đời 
Những cảm xúc ban đầu vẫn đẹp đến khi con vợ bắt chùi nhà, rửa chén bát.

Mệt quá vì nhảy từ chiều đến giờ, lại bị mắc mưa, ướt hết áo quần nên ghé lại nhà anh ta, tắm rửa, thay đồ của anh ta. Cô ta nấu cho anh ta ăn vớ vẩn. Rồi lại nhảy múa. Cô ta mệt, anh ta kêu ngủ, còn ông thần nằm dưới đất. Rồi đến giờ ra phi trường, máy bay, trễ nên anh ta ở nán lại thêm mấy tiếng bên cạnh đối tượng một thời. 

Lúc này, anh ta kể là có một lần anh ta lái xe từ tỉnh anh ta đến trường đại học của cô nàng vì hôm ấy, anh ta cần nói là yêu cô nàng. Anh ta cho biết là có hỏi về cô nàng qua các bạn học cũ và cô em họ sau khi dọn đi chỗ khác nhưng lại không dám viết cho cô ta.

Hôm đó, không vào trường được, nhờ một sinh viên khác nhắn lại là có người muốn gặp ở ngoài cổng. Cô nàng nhìn ra cổng thì thấy tên hay đi theo mỗi ngày, hát “ngày xưa hoàng thị cà ri nị” nên không ra. Anh ta đợi hoài rồi ra về. Cô này lại khóc cho cơ hội đánh mất gặp lại nhau khi xưa.

Cô ta lên mạng, thành lập tài khoản kiếm vợ cho anh này. Lấy nhau chẳng đặn thương hoài ngàn năm. Cô ta kêu hắn phải lấy vợ, không thể độc thân mãi mãi. Nhiều khi, có những mối tình không trọn vẹn lại hay, vì có chút gì để nhớ. Cứ tưởng tượng, quen một cô từ bé rồi lấy nhau, cải nhau,... Chán chết.

Khi đả thông tư tưởng vài cô thì mới thật sự cảm nhận được người vợ của mình là số một. Có lẻ vì vậy, mấy ông nào lấy vợ sớm, đâm ra tiếc, nên hay có trò chim chuột sau này. Còn ai đã kinh qua những hệ luỵ của phụ nữ đòi hỏi, tra hỏi, thì hết dám lôi thôi. Ở nhà với vợ cho khoẻ cuộc đời.

Hình ảnh cuối, cảnh cô nàng ngồi trên máy bay khóc, anh ta cũng lái xe về nhà cũng khóc. Có lẻ không nên gặp lại để khỏi đau xót, giữ những hình ảnh đẹp bên chồng, bên vợ con. Xong om 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Am Cô Bảy Đàlạt

 Hôm trước, mình thất kinh khi thấy tấm ảnh Am Cô Bảy mà người Đàlạt xưa thường gọi là Am Sohier, vì nằm ngay trước mặt trung tâm điều dưỡng của ông bác sĩ người tây này. Người ta hay gọi ngã ba Sohier, chỗ đại lộ Thống Nhất, đường Bà Huyện Thanh Quan, chạy quanh hồ và đường Nguyễn Trãi chạy về phía ga xe lửa.

Lúc đầu, ai đó làm cái trang nơi cây thông, rồi từ từ thiên hạ cúng dường, xây to ra thêm, rồi có ông Pháp Râu, lái xe cho ty Công Chánh, người Huế, trở thành ông Từ của am này, rồi dọn đến ở. Nay con cháu cũng ở tại đây, hình như còn cái bàn thờ trong nhà.

Ở Cali, lâu lâu chạy ngang những nơi có xẩy ra tai nạn xe cộ, gây chết người, đều thấy có cái am nhỏ với cây thánh giá, đoán là có người Mễ nào chết tai nạn giao thông, họ cũng thờ như ở Việt Nam. Người mỹ thì lúc đầu, chỉ đem hoa đến chỗ tai nạn, dần dần thì hết dấu vết.

Mình nhớ lần đầu gặp ông Pháp Râu ở ty Công Chánh, cạnh viện Pasteur . Số là mình bị con chó Berger của nhà bà Quán, hàng xóm cắn nên phải lên viện Pasteur chích thuốc chống chó dại, hình như chích ở bụng. Sáng đi với ông cụ. Ông cụ nhờ ông nào làm chung viết chữ đẹp, bắt mình ngồi nơi bàn, để đồ và viết lại chữ của ông ta. Đến giờ thì bố mình dẫn qua viện Pasteur, làm một phát. Chỉ nhớ là cái kim dài kinh hoàng.

Pasteur, nằm bên trái của ty Công Chánh, nơi mình đến chích ngừa chó dại khi xưa

Có hôm, ông cụ hỏi ăn chè không, mình nghe ăn là gật đầu, không hỏi chè gì như mấy đứa con sau này. Ông cụ dẫn ra phía bên hông ty Công Chánh, và viện Pasteur. Thấy một đám đàn ông đứng xung quanh bà bán chè hàng rong, bà gánh nồi chè đi trên con đường Pasteur, ghé vào mấy sở và biệt thự để bán. Mình thấy một ông người Huế, to béo, có râu như hộ pháp, đang ngồi ăn chè trong khi bà bán hàng rong, đang múc mấy chén bỏ lên mâm.

Hoá ra, họ đang cá cược với ông Pháp râu, ăn hết nồi chè hay không. Thiên hạ đang đưa tiền ra để cá độ, ông Pháp râu thì má đỏ phừng phừng, ngồi nơi cái đòn, đang múc từng muỗng chè bỏ vào mồm, nuốt. Mình nhìn ông cụ, như hỏi sao không mua chè. Ông cụ nói người ta đã mua hết chè. Mình ghét ông này lúc đó vì thấy ông ta tham ăn, ăn hết nồi chè trong khi mình chỉ cần một chén nhỏ. Chán Mớ Đời 

Mình nghe người ta nói am Cô 7 này thiêng lắm nên khi chạy ngang chỗ này, mình đều cởi mũ ra, chạy chậm lại, kính cẩn với Cô 7. Mình nhớ thằng BẢo, con ông Nhị, cạnh nhà ông Lào, lái xe Honda đi học ở Grand Lycee, bị té xe, băng bột mất mấy tháng. Không hiểu tại sao họ gọi Cô 7 vì có nhiều Cô, thường họ gọi Cô 7 hay Ông 9 về, trường hợp mình thì Ông 9 về, cỏng mình mình tỏng cái gù Mọi. 

Hình như mình có kể về rước Thánh Mẫu hàng năm tại Đàlạt khi xưa, từ Đình Tổ Tiên Chính Giáo ở số 2 Cường Để về các đền thờ ở Đàlạt. Để hôm nào, mình kể thêm về Tổ Tiên CHính Giáo, mà ông bà cụ theo, sau Việt Cộng cấm tiệt, tịch thu cái đền tổ ở đường Cường Để. Nay lên đồng lên bóng khắp Việt Nam. Ở Bolsa cũng có vài chỗ, lên đồng.

Đây là chỗ ngã ba am Sohier, (am Cô 7), người bận áo vàng là thiết vương Trương Kim Hùng, lên Đàlạt tập luyện để đi thi thế vận hội ở Mễ Tây Cơ năm 1968.

Sau này, mình nhận ra ông Pháp râu khi ông ta lặn xuống hồ Xuân Hương để cứu một đứa bé chết đuối. Mình chạy xe hồ Xuân Hương với tên bạn, bổng thấy thiên hạ la hét nơi chỗ lữ quán hướng đạo Lâm Viên, nên bò lại xem. Hoá ra có ai bị chết đuối rồi có chiếc xe gắn máy, đậu lại cái kịch, ông Pháp Râu bước xuống. Lấy chai nước mắm, tu một ngụm như uống rượu tây, cởi áo nhảy xuống hồ. Các người đi biển đánh cá cũng đem theo nước mắm để tu cho ấm người, vì có muối sodium.

Một hồi sau, ông nổi lên, lấy chai nước mắm, tu thêm một cái nữa rồi lặn tiếp. Một lúc sau, thấy ông trồi đầu ra, đi lên bờ, bồng theo thằng bé. Lên đường, ông ta vắt 2 chân thằng bé trước ngực, còn đầu và thân mình để thòng ra sau lưng ông ta. Ông chạy vòng vòng thì nước bắt đầu ọc ra từ miệng thằng bé, khiến thiên hạ la hò. Thằng bé chết từ đời nào. Từ dạo đó mình mến ông Pháp Râu này. Ông quen thân với bà cụ mình.

Con nít khi xưa, đi bơi ở hồ này, hay bị chết đuối. Không biết có tên nào trong ảnh này bị chết đuối hay không.

Sau này, lớn lên, mình đi đón mấy đứa em học trung tâm giáo dục Hùng Vương, hay thấy ông Pháp Râu, trù trì tại am CÔ 7 này. Mấy ngày rằm, thiên hạ đến cúng đầy, hương khói đầy ngập khu vực này. Dần dần người Đàlạt cúng tiền, xây cái am lớn hơn, rồi ông Pháp Râu, dọn về đây, cắm dùi bên cạnh để tiện việc làm ông từ của cái Am.

Dần dần, thiên hạ đi cúng cái Am này nhiều hơn am Mệ Cai ở ấp Thánh Mẫu, đường Nguyễn Công Trứ, nơi vía mình được ký bán cho mấy Cô Cậu ở đây. Nghe người lớn kể, hồi nhỏ mình hay bị đau nên ông Phúng, tiệm Hiệp Thạnh, kêu bán vía mình cho thần thánh ở am Mệ Cai để ma quỷ không dám phá mình.

Có ông Chín, bỏ mình trong cái gù Thượng, rồi nhảy múa lên đồng, vui lắm. Say này, có con mình hay cổng chúng múa cà xình cà xàng như Cậu 9 ngày xưa khiến chúng cười như mình dạo nào. Mỗi lần mình đau, ông Phúng chạy xe ra ngoài am Mệ Cai, chở mệ vào nhà để chích lể cho mình, xoa dầu. Ông Phúng xem như ông Ngoại Nuôi vì ôn mệ mình ngoài Huế. Hồi nhỏ vào nhà, ông thương mình lắm nên sau này về Đàlạt, mình có viếng thăm mộ của ông bà. Có lần mình lên lầu, vào một cái phòng, thấy hai cái hòm để song song khiến mình rợn tóc gáy. Hoá ra khi xưa, người lớn tuổi, hay cho đóng hòm trước để lỡ qua đời thì có hòm mà chôn.

Sau này, mỗi khi đau, mình hay nhờ bác Tước, hàng xóm chích lể, chỉ tiếc là không học được nghề của bác. Hỏi con gái bác, có học nghề gia truyền không, để lần tới về, ghé lại học nghề thì cô nàng kêu không, Chán Mớ Đời 

Thời buổi chiến tranh nên không biết được ngày mai. Mệ mình kể có mấy ông cậu chết trong thời kháng chiến chống pháp, không có hòm, phải bó chiếu đi chôn. Sau khi Việt Cộng vào, đói quá, ông bà qua đời, may có hòm đóng sẵn nên cũng đỡ, nếu không chắc phải bó chiếu. Sau này Việt Cộng giải toả Mã Thánh nên mình không biết có dời mộ phần về đâu. Mình có thấy mộ của ông bà Võ Quang Tiềm, hình như do dượng Ngô Viết Thụ thiết kế, tròn, mình có chụp hình. Ông Phúng là một tỏng những người đứng ra kêu gọi xây Am Mệ Cai và rước Thánh Mẫu, hình như có cái nhà họ trên Số 4 mà hàng năm họ hàng người làng An Lưu, tụ họp để đi chạp mộ. Mình đi bên làng Dưỡng Mong, quê ôn ngoại mình còn phía bên mệ ngoại mình thì ít khi đi.

Vía mình được bán ở am Mệ Cai nên rằm là phải lên đây cúng, ăn xôi chè, thấy nhạc sỹ Vĩnh Tường, sau này lấy dì Mến, làm cho ông bà Phúng. Mình nhớ có mấy ông ngồi trên chiếc chiếu, đánh đàn cò, đàn gáo, có bà nào hát chi mà cứ ơ ơ ơ ơ trong khi mấy bà khác, bận đồ sang lắm, xanh có , vàng có, đội khăn đóng, cầm gươm, múa hét hay cầm mấy đèn hoa sen mà người ta hay thả xuống hồ Xuân Hương. Có lẻ vì vậy mà nay mình thích nghe nhạc cải lương, hát bội hơn là tân nhạc.

Năm mình thi tú tài, mẹ mình hỏi phiếu báo danh, mình hỏi làm chi, mẹ nói đem xuống am Cô 7 cúng để thi đậu. Mình không chịu, mẹ mình lấy khi mình đang ngủ rồi đội mưa đi xuống am Cô 7 để cúng. Nhờ vậy mình mới đậu và được đi du học. kinh

Hình ông bác sỹ tây, Sohier, có cái nhà đẹp nhất Đàlạt, trên cái đồi nhìn ra hồ đẹp cực đỉnh. Ông ta làm trung tâm nghỉ dưỡng cho ai bệnh, lên Đàlạt chữa bệnh, chụp với nhân viên của ông ta. Hồi nhỏ, mình mơ đi tây về, sẽ mua lại căn nhà này ở Đàlạt, thị dân sẽ gọi Am Sơn Đen thay vì Am Sohier nhưng Việt Cộng vào thì hết mơ.

Trước khi đi Tây, mình có ghé am Mệ Cai để vái mấy Cô mấy Cậu để đi, nghe bà giữ am nói; mẹ mình có xuống đây cúng nên mình mới đậu, còn bà nào không cúng đường nên con bà rớt đi lính. Hú vía.

Mệ Cai Thỏ có người con trai út tên Châu, có tiệm giặt ủi Châu, ở đường Minh Mạng, ngay góc Tăng Bạt Hổ, đối diện quán chè Vọng Nguyệt Lầu. Hồi nhỏ mình thấy cậu Châu, làm trọng tài đá banh, sau này có đánh quần vợt ở câu lạc bộ thể thao cạnh tiệm Đào Nguyên. Dạo mình về Đàlạt lần đầu đi ngang thấy tiệm karaoke. Thời bao cấp không có ăn nên không có vụ giặt ủi.

Sau này, khu dọc cái am Cô 7, mọc đầy nhà, chả thấy am đâu nữa. Nghe nói còn bàn thờ trong nhà con ông Pháp râu. Xong om

Nguyễn Hoàng Sơn 

Chợ Cây (chợ gỗ) Đàlạt

 Thấy mấy tấm ảnh của Chợ Cũ Đàlạt khiến mình nhớ mại mại, không gian thời bé nhất là lúc ông cụ đi diễn hanh với đoàn Thanh niên Cộng Hoà của Ngô tổng thống ở quảng trường Hoà Bình. Ông cụ đi ngoài, ngậm cái còi huýt ét ét trong khi thiên hạ đi hàng 4, một hai một hai. Ai nấy cũng bận bộ đồ kaki màu xanh. Mình có viết nhiều về khu Hoà Bình rồi, đây chỉ tải lên mấy tấm ảnh, tìm được sau này.

Đây là Chợ Cũ Đàlạt, còn được gọi là Chợ Cây vì mấy cái đà làm bằng gỗ. Phía ngoài thì tô xi măng.
Mẹ mình bán ở phía tay phải của 3 cửa sổ thông hơi, sau này là chỗ tiệm đồng hồ Tiến Đạt
Người Đàlạt gọi là Chợ Cây hay Chợ Gỗ vì mấy cái đà làm bằng gỗ theo hình vòm, rất hiện đại về kỹ thuật vào thời đó, nhất là tại Đàlạt. Tây mới bắt đầu xây cất các toà nhà bằng gỗ ép. Hình chụp năm 1937, thấy mấy bà ngồi chồm hổm trên sập. Kiến trúc sư người Pháp tên Louis Georges Pineau thiết kế.

Mấy cái sập dựng trên mấy cái chân, tối thì dọn mấy thùng đựng đồ bán dưới sập rồi lấy bao bố trùm lại và buộc dây thừng.
Bưu thiếp nhìn từ tiệm thuốc bắc Con Cua, thấy quảng cáo rạp Eden, tiền thân rạp Ngọc Lan, chiếu phim Victor. Sau này, họ nới đường Duy Tân thành hai chiều thì cột trụ điện bên phải được dời đi.
Toàn dân đoàn kết ủng hộ Ngô tổng thống. Kinh chỗ này là nơi thiên hạ đi diễn hành khi xưa đi xuống đường Lê Đại Hành. Mình nhớ rõ như hôm qua, ông cụ bận bộ đồ xanh của Thanh Niên Cộng hoà, đi diễn hành từ đây xuống sân vận động Cộng Hoà.
Thấy tây toàn quyền bận đồ trắng thêm vài chức sắc người Việt, áo dài khăn đóng. Ngày lễ chi của tây, chắc lễ “cặt to ru dê”
Không ảnh cho thấy chợ tràn Lan ra ngoài luôn. Dãy phố dọc bên dãy photo Hồng Châu, che gió cho họp chợ. Sau này, họ phá bỏ, theo mình là điểm sai lầm vì tây thiết kế rất đúng về thiết kế đô thị và chắn gió. Sau này họ phá vỡ, khu này te tua, chỉ có phía bên dãy phố Việt Hoa, nhà hàng Mekong là nhộn nhịp. Xem hình dưới 


Dãy phố bên phải làm không gian của Chợ Cũ rất gọn gàng, sau phá bỏ Chán Mớ Đời 
Chỗ này mình chứng kiến ông cụ đi một hai một hai. Cựu ngự lâm quân của Bảo Đại nên đi đẹp . Nghe kể, không ai tập mọi người đi đúng nhịp nên họ kêu ông cụ làm. Mình đoán làm cái bùng binh nhỏ sau khi phá bỏ dãy phố bên phải. Lúc này Photo Hồng Châu chưa lên lầu. Nếu để ý thì bên trái của Chợ Cũ, có vẻ Randa dài ra để che nắng vì hướng Tây.
Thấy xe kéo ở Đàlạt, lên dốc chắc chết quá. Đây là hình ảnh vào những năm 1940, khi họ xây các kiosk bên phải. Sau đó lại phá bỏ để xây dãy phố bằng đá, có vòm như ở trên.

Họp chợ ở ngoài trời thấy nhộn nhịp. Chợ cũng trống như sau này họ xây Chợ Mới.
Tương tự
Chợ khoảng cuối thập niên 30
Tây thực dân đi ắt ê. Chắc hình chụp trong ngày lễ mẫu quốc hay toàn quyền lên viếng thăm Đàlạt. Thấy cả hướng đạo sinh
Xe thổ mộ, mình nhớ có đi một lần từ đây lên ấp Xuân An. Mình tiếc nhất là dãy phố xây bằng đá ong bên phải bị đập bỏ sau 1960.

Chợ đang xây thập niên 30. Xây bàng hắc lô, thấy chất đầy xe tải sau gia đình nào đứng chụp hình
Cảnh tượng với dãy phố bên phải mà sau này họ đập bỏ. Chán Mớ Đời 

Theo mình phá bỏ dãy phố bên phải là một sai lầm lớn trong thiết kế đô thị. Không biết ai ra lệnh dẹp bỏ. Theo mình đấy phố này đẹp nhất của khu phố này.

Nguyễn Hoàng Sơn 

Trường Đa Nghĩa

Nhìn tấm ảnh của ông Bill Robie, phi công mỹ từng tham chiến tại Đàlạt, chụp gần xóm mình nên bao nhiêu kỷ niệm về xóm xưa, như ngọn suối Manon Des Sources, được khơi lại nên kể lại đây để khỏi nhớ. Mình cảm thấy “Không Nhớ” là một hạnh phúc của đời người. Khi nhớ, người ta quay quắt, khắc khoải trong đầu như ông Marcel Proust, khi xưa cứ lêu bêu về cái làng Combrey của ông ta. Mình có anh bạn học cũ, cứ quay quắt về Đàlạt, tìm hình ảnh của chợ Đàlạt, để vẽ lại qua hình ảnh, để rồi anh ta trở lại Đàlạt sau 42 năm xa vắng, không nghe anh ta nhắc đến Đàlạt nữa.

Tấm ảnh cho thấy lãnh địa Đức Bà (domaine de Marie), rộng lớn, có 3 con đường đi qua: Trần Bình Trọng, chỗ nhà của Easy Rider, Calmette, Ngô QUyền lên Số 4 bên tay phải, đường Thi Sách, và cái dốc, con đường mòn nhỏ nối liền đường Ngô Quyền, Thi Sách và Hai Bà Trưng, cạnh trường tiểu học Đa Nghĩa xưa, nay đổi thành trường Lê Quý Đôn thì phải. Mình có trở lại đây, tập dưỡng sinh vài ngày khi về Đàlạt, với mẹ mình và nhóm người cao tuổi.

Xem hình thì mới nhận thấy khuôn viên của LÃnh Địa Đức BÀ rất to, hình như 25 mẫu đất, nay không biết còn lại bao nhiêu. Mình không rành đường Calmette lắm, chỉ thấy nhà của chị Lệ Khánh, con cậu Mân, làm phó trưởng ty cảnh sát Đàlạt. Chị này nổi tiếng với bài thơ: “em là con gái trời bắt xấu”. Căn nhà hai tầng đối diện nhà thương Nhi Đồng. Nhà của gia đình nhạc sỹ Nguyễn Đức Quang, không có trong tấm ảnh, phía bên tay trái.

Đường Thi Sách thì nhớ nhiều hơn, ngay cái dốc từ Ngô Quyền, đi băng xuống Thi Sách và Hai Bà Trưng, có dãy cư xá của ty Kiên Thiết, có nhà tên Cao Tuấn, và nhà ông Định, bắc kỳ, ông cụ mình hay đến đây đánh Chắn. Xuống tí xíu bên tay trái là nhà của thằng Lê Công HÙng, con của ông Lê Công Oai, vua bắt nằm vùng của trung tâm thẩm vấn. Nghe con Cò Đào, chung xóm thì tên Hùng nay ở Tà In. Trước nhà có cổng nhưng lại kéo thêm hàng rào kẽm gai loại cuốn. Tối là kéo lại thêm mấy cái lon coca để lỡ nằm vùng đến nhà là biết. Mình ăn thịt chó lần đầu tiên trong đời ở nhà này.

Đối diện nhà nó là căn biệt thư to đùng của trung tá Tốn, xe bị nổ mìn khi xưa trong Đa Thiện. Nhà này cũng kẽm gai đầy vì gần Số 4, nằm vùng nhiều lắm. Ông này có cô con gái tên Thi, mà tên Tuấn Cao, hàng xóm, cứ hát bản nhạc của ông Hoàng Thi Thơ, “Thi ơi Thi,..” đến nay, dù đã đào địa đạo ở Củ Chi, vẫn còn nhắc. Ai có tin tức cô này thì cho hắn xin. Nghe nói học cùng khoá với mình ở Yersin, nay ở Mỹ.

Đi tới phía tay trái chút xíu, là vườn của bà Hành, mẹ thằng Nhân và con Xuân. Mình hay đến đây để bắt lăn quăn về cho gà ăn, trong cái hồ chứa nước mưa. Chỗ này, tên Chử NHị Anh,  có lần chạy chiếc xe Mercedes, màu trắng của bố hắn, đi ngang đây bị xình lầy. Thầy Chử BÁ Anh, đến nhà mình, nhờ cậu kéo chiếc xe ra khỏi vùng lầy. Mình đem xe Jeep của ông cụ lên đường Thi Sách, lấy dây dừa kéo chiếc xe ra khỏi vùng xình, xớ rớ sao cái huy hiệu tròn của Mercedes gắn trên capot bị gãy, khiến thầy CBA rầu. Mình kể lại vụ này thì tên Nhị ANh nhìn mình như bò đội nón, không nhớ. Cho thấy nhớ là mệt vì khi kể chuyện thiên hạ thì họ lại không nhớ. Họ hạnh phúc hơn. Chán Mớ Đời 

Bà Hành, giận chồng có vợ bé nên cắm dùi miếng đất trên đường Thi Sách, gần nhà mình, mở quán bán tạp hóa, nuôi con. Thằng Nhân, học Văn Học, rớt tú tài, đi lính sư đoàn 7, chết trận gần Cai Lậy. Con XUân nghe kể nay giàu lắm, ở Sàigòn. Trong xóm mình dạo ấy, nay nghe con Xuân, con gái đầu của bà Ron và Tí Em là đại gia tại Sàigòn.

Bài này, viết về trường Đa Nghĩa mà chạy lòng vòng. Cho thấy cái đầu của mình cứ chạy lêu bêu ở đâu.

Nhìn không ảnh, chỗ con đường mòn, băng từ đường Hai Bà Trưng, lên Thi Sách, đến đường Ngô Quyền, ngay Thi Sách có nhà biến điện. Sau này thì có đồn Nhân Dân Tự Vệ, bị nằm vùng tấn công 1 lần vào ban đêm, ở nhà mình, bố mình với mình đứng xem qua cửa sổ. Thằng Tuấn, em bà con chi với hUỳnh Kim Sang, rủ mình đi nhân dân tự vệ khu phố II nhưng mình được ông NGô La ký giấy Nhân Dân Tự Vệ ở KHu phố I. Hú vía, nếu không bị lãnh đạn khi nằm vùng tấn công.

Bên tay phải là khuôn viên của trường tiểu học Đa NGhĩa, rất to. Chỉ có một dãy lớp, mái trường được lợp bằng loại tôn xi-măng. Chỗ cầu thang từ đường Hai Bà Trưng lên, có nhà hiệu trưởng và văn phòng. Hình này lúc đầu vì mình nhớ sau này có hai dãy lớp, học sinh nhiều hơn nên họ xây thêm lớp học. Thêm cái nhà nhỏ của ông Cai bên cạnh.

Mình được thiên hạ gửi cho 700 tấm ảnh cũ về Đàlạt, thêm đọc trên mạng có những ảnh mình chôm về để viết. Nay tải lên đây cho bà con xem. Em không biết là ảnh tải về từ đâu. Mình không biết tác giả là ai nên không xin phép. Ai là tác giả thì cho em biết để bổ túc tên thêm.
Chỗ này là nơi tam cấp đi lên từ đường Hai Bà Trưng. Cổng có hai lá cửa để đóng lại sau khi tan trường. Nếu mình không lầm thì có hai lớp, sáng chiều. Cô em gái mình học ở đây, vào buổi sáng thì phải. Đi bộ lên trường, sau này thi đậu vào trường Bùi Thị Xuân, đến khi Việt Cộng vào.

Nói chung mình đến khu này, xa lắm là nhà Bà Cáp, Dì Gái (Ngụ), hay nhà thằng Kháng, học chung khi xưa. Chớ lên Số 4 thì xa lắm là tiệm đánh bi-da.
Dạo ấy, muốn học ở đây phải thi tuyển vào. Ai rớt thì học trường tư, xung quanh đó. Bên đường Phan Đình Phùng có trường MInh Trí, gần xóm Giếng, và trường Trưng Vương của mấy bà sơ, gần Ngã Ba Chùa. Xóm mình có anh Bình, con ông Khoa, mở lớp dạy con nít trong xóm đến khi anh ta đi lính sau Mậu Thân.

Mấy tên học với anh Bình như Phú NGuyễn, nay ở Montreal, Huỳnh Kim Sang, Bình, Tuấn, Cường ở xóm Pasteur, sau này đi Võ Bị. Trong xóm mình thì có thằng Sửu và thằng Dư, anh con Thuý. Anh BÌnh dạy học rất giỏi vì không thấy đứa nào đậu vào trường trung học công như Trần Hưng Đạo và Bùi Thị Xuân. Thằng Dư và Thằng Sửu rớt, còn mấy tên kia, sau này thấy học Văn Học hết.

Anh Bình có thằng con đầu tên Đắc, thua mình một tuổi nhưng không hiểu sao lại kêu anh Bình. Còn em của anh Bình, thì mình kêu Cô Cúc, chú Sanh và chú Hành. Chú Sanh đi Võ Bị, còn chú Hành thì đậu vào không lưu, làm việc ở phi trường Tân sân Nhất. Còn cô Cúc thì lấy ông sỹ quan nào, mất tích từ khi rời Đàlạt, theo chồng.

Cô Cúc, có lần chạy qua nhà mình trốn anh Bình, khóc lóc bú xua la mua. Số là anh BÌnh nhờ đem thằng Đắc hay thằng Thái đi bác sỹ, cô này kêu bận chi đó. Thế là anh Bình nổi điên lên, lấy giày dép của cô đem chặt hết, áo quần cũng xé bương ra hết, khệnh cô em tả tơi, chạy qua nhà mình núp, đợi mẹ mình hay ông cụ, sang nhà nói phải trái.

Có lần, cô đi chơi với ông tây về, ông tây đậu xe trước sân nhà mình, khiến mình tức nên lấy cục gạch chấn bánh xe, khiến chiếc xe con cóc, 2 ngựa, từ từ chạy lui xuống hố. Kinh

Lần đầu tiên về Đàlạt, ông cụ chở mình lên Nghĩa địa Du Sinh, viếng mộ của hai người em, thấy một cái mộ, có hình anh Bình, lại đề tên Lê MInh Sớm, tự ANh Bình. Hoá ra, anh ta theo Việt Cộng, bị bắt thời Ngô tổng thống, bị đày ra Côn Đảo, về lại Đàlạt, làm giấy khai sinh giả. Có thể vì vậy trong xóm gọi anh BÌnh để khỏi lôi thôi đến tiểu sử cách mạng của anh ta. Sau này anh ta đi lính kiểng, sáng đi chiều về trên Nhà LAo, chỗ cầu Ông Đạo, nơi mẹ mình bị mật thám bắt, giam tại đây. Sau nhờ ông Võ Quang Tiềm, bảo lãnh nên ông thị trưởng Cao MInh Hiệu, mới thả, nếu không có thể bị bắn chết như 21 ngươi ở Cam Ly, mà có một bà tên Lan sống sót ở Số 4.

Khi ông Khoa về hưu, dọn về Ba Ngoài ở, trả lại nhà cho ty công chánh, sau này gia đình ông Tước dọn đến ở. Anh Bình cắm dùi miếng đất sau nhà vệ sinh công cộng của xóm, lại khiến bà làm vườn, người chửi cả tháng khi mình và thằng Khánh Ù, ăn cắp buồn chuối của bà ta.

Bà ta và cô Kim, vợ anh Bình chửi nhau vì bà ta nghĩ miếng đất nằm cạnh chuồng heo của bà là thuộc về gia đình bà ta. Hai bà này, gốc Bắc nên chửi nhau hay lắm, không nhớ chửi ra sao.
Đọc trên mạng, có ai nói là hình bố của họ, hiệu trưởng đầu tiên của trường tiểu học Đa Nghĩa.
Chắc là ông hiệu trưởng đầu tiên của trưởng.

Mình nhớ trường có ông Cai, có thằng con tên Hùng thì phải, bằng tuổi mình hay hơn 1 tuổi. Nhà ông Cai ở gần nhà hiệu trưởng. Thằng con ông Cai hay đánh lộn với thằng Đôn, ở xóm mình. Không hiểu lý do, chắc là kết cô nào trong xóm mình. Dạo ấy, trong xóm hai gia đình có con gái đẹp, nhà ông bà Tước và nhà ông bà Hân, cạnh nhà thằng Đôn. Sau này, mình không thấy thằng con ông Cai nữa, chắc trốn vào bưng hay đi lính. Thằng Đôn, sau 75, đi bộ đội chết. 

Hồi nhỏ, hay chạy lên trường này này đá banh với tụi xóm gần đó, sau này hay bị chúng đánh nên hết dám lên, nhất là khu Số 4. Sau này, mình có phát hiện ra một cô bé học đệ nhất cấp buổi chiều ở Văn Học, rất xinh, má hồng, ở đâu gần trường này, nhưng không biết nhà. Khuôn mặt giống chị Phạm thị Bích Thuỷ, nay ở Đức quốc, mình có gặp một lần trong buổi hội ngộ tại San Jose, không biết có phải em gái của chị này hay không. Lúc gặp quên hỏi. Chán Mớ Đời 

Dạ ngày xưa có Chị  Thuỳ Oanh rất rất là xinh, nét đẹp rất Tây hay đội mũ có vành rộng ,học trường Văn học buổi chiều nhà ở ngay đối diện cổng chính( Hai bà Trưng) trường Đa nghĩa nhà có cây 🌲 trước sân nhà (chị ấy sinh tầm năm 1960 ,61)

Mình thấy trên mạng có bài của chị Thiên Hương, nữ sinh Bùi Thị Xuân viết về bố chị ta, hiệu trưởng trường  Đa Nghĩa, đem về đây cho mọi người đọc thêm nếu thích. Đem về không được vì PDF , Blogger không cho. Ai muốn đọc thì vào nhóm Đa Nghĩa trên Facebook.


Trường Đa Nghĩa năm 1946 (Ecole Elementaire de Da Nghia): Từ trái sang : Thầy Đinh Thái Anh, Thầy Đồng Văn Cảnh, Thầy  Đinh Văn Viên .

Nguyễn Hoàng Sơn


Sản phẩm của ong

 Hôm qua, mình dẫn thằng con đến nhà ông mỹ nuôi ong, cho nó mục thị về cách lấy mật ong, cũng nhiêu khê lắm. Từ các thùng ong để trong vườn bơ, ông ta phải bận quần áo, xịt khói để ong không chích, để chở mấy thùng tổ ong về nhà. Từ đó, mới bỏ vào cái máy, hớt các đầu xáp khỏi các thớt mật ong, nếu không thì sẽ không lấy được mật ong vì sáp của ong phủ kín các lỗ ong hình lục giác, hầu tránh mật ong chảy ra vì được dựng đứng trong tổ ong.

Sau khi hớt các mặt sáp phía ngoài của tổ ong, sẽ bỏ bào một cái thùng chạy máy ly tâm, để lấy mật ong ra. Mật ong chảy xuống một cái bể hứng mật ong, được sưởi ấm để bơm vào thùng phi. Từ thùng phi, ông ta sẽ chở đến nơi họ cho vào thùng. Chỗ này mình có đến, rất tinh khiết, được sát trùng kỹ lưỡng và được thanh tra hàng tháng bởi thành phố. Nhân viên bận đồ như trong phòng thí nghiệm. Sạch sẻ an toàn trên xa lộ.

 Thùng và nắp đựng mật ong, mua từ các công ty được phép bán và đã được khứ trùng trước đó. Lấy mật ong mà cứ thấy ong bay ào ào như phản lực khi xưa trên vùng trời để thả bom. Kinh

Mình học được sự bình tỉnh từ khi có cái vườn bơ. Đi qua các thùng nuôi ong thì đi từ từ, bình thường, không nhanh không chậm. Nếu đi nhanh thì chúng bay theo đốt ngay. Nay thì mình cầu cho cúng đốt, sẽ giúp hệ thống miễn nhiễm của mình mạnh hơn. Cái máy của ông ta hơi cũ vì loại mới ngày nay, có thể làm 4 lần nhiều hơn. Ông ta về già nên làm tà tà cho khoẻ cơ thể. 74 tuổi mà vẫn leo đồi, khiêng mấy thùng đồ nặng trong khi mấy tên cùng tuổi mình, lên vườn mình đi độ 50 mét là đứng hình, tạo dáng người nông dân anh hùng.

Khi xưa, ông ta có 2,000 tổ ong nay chỉ giữ lại độ 500. Mấy tên nuôi ong làm tiền mỗi năm nhờ đem tổ ong lên thung lũng San Joaquín, thủ đô hạnh nhân của Hoa Kỳ. Mỗi tổ ong sẽ được trả $225. Không có tổ ong thì hoa hạnh nhân sẽ không đậu trái. Có tên Mễ nuôi ong có đến 5,000 tổ, xem như được một triệu trong vòng 1 tháng nhưng vận chuyển 5,000 thùng tổ ong rất châm. Nhiều tên nuôi ong ở tiểu bang Florida, cũng lái xe chở hàng ngàn tổ ong trên xa lộ, chạy xuyên bang đến Cali để đặt tổ ong.

Tên này chỉ cho mình cái vườn trồng chà là ở Blythe, mà họ muốn bán nhưng mình không thương lượng được thêm mụ vợ cấm mua. Tên này có một vườn chà là, mỗi năm, đến tháng này mình mua chà là tươi của hắn ăn cực ngon, ít đường hơn. Mình leo núi, chỉ ăn có 5 trái chà là là khoẻ, không ăn cơm gì cả. Mỗi ngày làm 3 trái, có rất nhiều Potassium.

Tổ ong làm bằng sáp hình lục giác, mật ong nằm ở trong, sau đó được phủ lên một chất sáp khác. Do đó, phải bỏ vào máy, hớt phần sáp che tổ, hình lục giác. Loại sáp này dùng làm đèn cầy hay môi son để tránh bị khô môi. Ăn thì chả có chất bổ béo gì cả. Mấy tên nào khôn thì bỏ chút ít trong bình mật ong thì khách hàng tin hơn.

Mình mời hai vợ chồng ông nuôi ong đi ăn cơm trưa, nói với thằng con là lâu lâu nên mời họ đi ăn cơm để họ để tổ ong tại vườn, miễn phí. Thường các vườn bơ khác thì họ lấy $50/ tổ, đây không phải trả tiền nên phải ngoại giao một tí.

Ngoài mật ong ra, ong còn sản xuất những sản phẩm khác tốt hơn nhưng ít ai biết đến: sữa ong chúa, loại nguyên chất đắt tiền lắm, phấn hoa, khi ong đậu trên mấy cái hoa thì bụi phấn dính vào chân, từ từ khô nên khi bay về tổ thì chúng làm các phấn hoa thành những cục nhỏ khô, ăn hết chê, propolis cũng tương tự rất tốt cho cơ thể miễn nhiễm.

Sữa ong chúa, có màu vàng vàng, ăn rất the the, chua chua
Propolis hơi đắng
Phấn hoa, tròn tròn dính vào chân của ong, tha về tổ. Ai bị dị ứng thì nên ăn loại này, nhất là được sản xuất trong vùng mình ở vì phấn hoa của vùng sẽ giúp mình miễn nhiễm các bụi phấn sau này.
Glycemic Index của mật ong là 58, ít hơn đường chút đỉnh.

Mình có đọc mật ong có thể giúp giảm bệnh tiểu đường thì kết quả cho thấy chưa rõ ràng lắm. Bên Thổ Nhĩ Kỳ thì họ nghiên cứu với bệnh nhân có bệnh tiểu đường cấp 2. Họ cho ăn 5-25 gram mật ong mỗi ngày trong vòng 4 tháng, kết quả cho thấy giảm hemoglobin A1c (HbA1c). Một nghiên cứu khác ở Ai Cập thì lại cho thấy HbA1c lên. Tốt nhất là mình tự xem và thử lấy chính mình trước và sau khi thử máu. Mật ong có nhiều chất bổ sung tốt nhưng không nên dùng nhiều lắm vì đường.

Quan trọng là mua loại nguyên chất, đa số mật ong ngoài thị tường đều do Trung Cộng sản xuất, họ pha chế với đường nhiều lắm. Muốn biết mật ong nguyên chất thì cứ dốc ngược chai mật ong. Nếu mật ong chảy nhanh là đồ pha chế, còn nguyên chất như trong vườn mình thì đặt kẹo.

Nguyễn Hoàng Sơn 

Trường Võ Bị Quốc Gia Đàlạt

 Mình có viết về trường Lục Quân, tiền thân của trường Võ Bị Quốc Gia Đàlạt. Nay có tìm thêm một số hình ảnh của trường nên tải lên đây cho bà con xem. Theo mình, kiến trúc của trường rất đẹp vào thời đó. Thời Ngô tổng thống, có một thế hệ kiến trúc sư Việt Nam, thiết kế nhiều công trình rất đẹp tại Đàlạt như chợ Đàlạt, Giáo Hoàng Học Viện, trường Võ Bị Quốc Gia, đại học Đàlạt, Chợ Mới Đàlat. 

Hình này do ông phi công Bill Robie, từng tham chiến tại Việt Nam chụp từ trực thăng. Cổng vào trường được thiết kế rất đẹp, tượng trưng cho các binh chủng của quân lực Việt Nam Cộng Hoà, mái che như cánh máy bay,…
Mình có tấm ảnh chụp khu vực phía cuối hình cung, là chỗ nhà ăn. Tìm chưa ra. Chán Mớ Đời 
Cái hay là kiến trúc sư, thiết kế hai dãy nhà cao tầng hình cung giúp cho không gian khi đứng nhất là khi tập trung để làm mãn khoá không bị không gian ứ đọng nhưng các dãy nhà của các chế độ độc tài cộng sản và phát xít như ở các nước Đông Âu, Ý Đại Lợi 
Hình này thấy toàn diện khuôn viên trường. Từ cổng (bị che) bên phải đi vào trường có hai dãy nhà hai bên, cuối cùng là khu nhà ăn, nhảy đầm khi mãn khoá, hình vòng cung. Xung quanh có con đường bao bọc cả trường, để chở đồ hay chửa cháy. Phần đất đỏ, mình đoán là nơi tập bắn súng,…
Hình này thấy rõ hơn, chụp từ phía bên kia, từ cổng trường, xa xa mình đoán là Ấp Thái Phiên
Các giảng đường
Sinh viên Võ Bị đi vòng vòng theo các giảng đường và cư xá.


Hình do Jean Luc Le gửi
Lễ mãn khoá
Phải công nhận quân phục đại lễ rất đẹp, có chút gì của trường Bách Khoa của Pháp (école polytechnique)
Nghe nói có mấy tuần huấn nhục

Hình này thấy dãy cuối là nơi có sinh hoạt chung như ăn uống tổ chức nhảy đầm khi mãn khoá,…
Lễ mãn khoá có tổng thống tham dự
Tự thắng để chỉ huy




Thủ khoa bắn tên khắp 4 phương trời. Xóm mình, ngay dốc Hai Bà Trưng có anh Nguyễn Đức Phống, đậu thủ khoa, ra trận lần đầu bị tử thương. Nên khoá năm sau đó được đặt tên khoá Nguyễn Đức Phống. Chán Mớ Đời 
Tân sinh xếp hàng để nhập trường. Toàn là người đậu tú tài 2 mới được nhận, còn tú tài 1 thì vào trường Thủ Đức
Tập họp.
Chương trình huấn luyện 4 năm, tốt nghiệp có văn bằng tương đương cử nhân. Sau này quân đội cần lính nên chương trình được hạ xuống còn 2 năm để cung cấp sỹ quan tại chiến trường. 

(Đọc từ Mực Tím Sơn Đen có chi tiết không đúng về Võ Bị Đà Lạt "Chương trình huấn luyện 4 năm, tốt nghiệp có văn bằng tương đương cử nhân. Sau này quân đội cần lính nên chương trình được hạ xuống còn 2 năm để cung cấp sỹ quan tại chiến trường"

Chương trình 4 năm chỉ bắt đầu từ khoá 16 (thực tế chỉ 3.5 rưỡi), 17 (2.5 rưỡi) tới khoá 22 lại chia làm  22 A và B (2 năm và 4 năm, bận không có thời giờ kiểm lại A hay B cái nào 4, cái nào 2), tới khoá 30 và 31 không hoàn tất nhưng "mãn khoá" bổ sung chiến trường tại Long Thành vào  tháng 4-1975.

Hoàng Tử Đà Lạt chỉnh lại.) Dũng Lê

Nhớ khẩu súng Garant to đùng, dài mà năm Mậu Thân, Võ Bị xách chạy khá nặng.

Thấy kẻ những hàng để phóng viên, chắc cho lễ mãn khoá.
Sinh viên thực tập vật lý

Lớp sinh ngữ theo mình, qua những gì viết trên bảng.


Thư viện

Trước cổng trường. Đồng phục đại lễ rất đẹp.

Nguyễn Hoàng Sơn 


Khẩu hiệu “tự thắng để chỉ huy” rất hay.

Cám ơn A. Sơn biên tập bài hay, đầy đủ! Xin góp thêm chút xíu thông tin: Kiến trúc sư VÕ MINH NGHIỆM, ra Bắc học khoá 1943 Trường cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương, theo Khoa Kiến trúc học ở Đà Lạt rồi Sài Gòn, cùng lớp với Nguyễn Bá Lăng. Ra trường ông vào ngành Công binh trong quân đội Sài Gòn, tu nghiệp nhiều năm ở Hoa Kỳ. Công trình ông sáng tác nhiều là các doanh trại quân đội, tác phẩm chính được nhiều người biết đến là Trường Võ bị Quốc gia Đà Lạt...
Maquétte của kiến trúc sư Võ Minh Nghiệm


Hình này do Thu Kim gửi, mình đoán là bộ chỉ huy

Có ai gửi mình bài báo của nhà báo Kỳ Mỹ Duyên nên ghi lại
 CHÀNG TỪ KHI VÀO NƠI GIÓ CÁT

Tác Giả: Kiều Mỹ Duyên

Phóng sự chiến trường của nữ ký giả Kiều Mỹ Duyên

Chinh Chiến Điêu Linh

Đà Lạt đó, đất của những rừng thông ngàn năm thì thầm với gió. Đất của suối, của hoa và của những người con gái hai má đỏ hồng. Và ở đó, cũng là nơi xuất thân của những người trai luôn luôn tâm niệm nam nhi chí tại bốn phương, lấy hình ảnh oai hùng của kẻ gác ngang ngọn giáo vào ngàn hang beo làm biểu tượng. Nhắc đến Đà Lạt là có cả ngàn điều để nhớ, trăm điều để thương. 

Con đường dốc quanh co, với hai hàng thông trồng dọc hai bên đường, một đầu là khu phố Hoà Bình, trái tim của Đà Lạt, một đầu là quân trường nổi tiếng, trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt, nơi đào tạo những người luôn lấy hình ảnh của bốn chữ Tang Bồng Hồ Thỉ làm lý tưởng, cái biểu tượng hào hùng đó cũng là một trong những nghi thức không thể thiếu trong ngày mãn khoá: sinh viên thủ khoa của khoá, trước lễ đài, một chân quỳ gối, một tay cầm cung, một tay giương tên, bắn đi bốn hướng. Những mũi tên bắn đi từ những người trai Võ Bị đó, đã có nhiều mũi bắn vào tim giai nhân bốn phương. Gần nhất là những người con gái đôi má đỏ hồng của Đà Lạt. Người đến, đến từ muôn phương, người đi, đi về vạn nẻo, để lại nhiều thiên tình sử trong cái thành phố nhỏ bé này... 

Con đường từ phố Hoà Bình, một khu phố nhỏ, dễ thương, lúc nào cũng có hình ảnh của những đôi tình nhân khắp nơi đến. Đến tìm cái lạnh co ro, tìm sự gần gũi nhau hơn trong bầu trời sương mù của Đà Lạt. Con đường đổ xuống bên dưới chân phố, bọc theo hồ Xuân Hương, với cà phê Thủy Tạ, với những chiếc Pédalo lượn lờ trên mặt nước, đưa đôi tình nhân vào cõi mộng mơ. Qua khỏi hồ Xuân Hương, con đường bắt đầu có độ dốc cao dần, rồi đến nhà ga, cũng là Trạm Hàng Không Dân Sự. Qua khỏi nhà ga, một đường rẽ lên Trại Hầm, vùng đất của những trái mận no tròn, chỉ nhìn qua là muốn cắn ngay. Một đường cứ đi tiếp, sau chừng bốn, năm cây số đã vào địa phận của trường Võ Bị Đà Lạt. Quanh co qua những khu trồng rau xanh mướt, bên phải là hồ Than Thở. Chỉ nghe tên thôi cũng đủ tưởng tượng được cảnh hồ đẹp và buồn đến đâu. Qua khỏi hồ Than Thở, với những khúc lượn vòng trên những đồi thông là đến cổng trường. Một mối tình nào đó, bắt đầu sự gặp gỡ có thể trong quán cà phê, hay tại một gian hàng hoa trong chợ Hoà Bình, hoặc ngay trên những con đường phố Đà Lạt, để hẹn hò bên hồ Xuân Hương, đưa nhau đến đổ lệ bên hồ Than Thở, rồi chia tay nhau tại nhà ga, và biệt ly, nhớ nhung từ đây… Tất cả diễn ra trên con đường đó, và con đường có thể giản dị mà đặt tên: Con Đường Tình Sử. 

Đoạn đường từ hồ Than Thở đến cổng chính của trường là một đoạn đường rất đẹp. Đường tráng nhựa êm ái, chạy quanh co trong những đồi thông thật thơ mộng. Một trạm kiểm soát trước khi vào cổng chính mang tên cổng Thái Phiên. Cổng chính của trường nhìn ra đồi núi chập chùng. Cổng sau của trường, cổng Lý Thường Kiệt, ngõ ra khu phố Catina, một khu phố nhỏ mang tên một khách sạn lớn ở đây, khách sạn có từ thời Pháp thuộc. Một cổng phụ nối liền với trại gia binh của trường là cổng Mê Linh. Trường Võ Bị nằm trên một khuôn viên rất rộng. Từ cổng Thái Phiên đi vòng qua cổng Lý Thường Kiệt cũng phải mất gần mười lăm phút lái xe. Ngoài ba cổng chính trường còn có nhiều cổng không tên khác mà chỉ có sinh viên sĩ quan và Quân Cảnh 302 của trường biết mà thôi.

Từ những cổng không tên đó, trong một đêm sương mù phủ xuống dày đặc, có những sinh viên sĩ quan đa tình, liều lĩnh lén rời trường để đến một nơi nào dưới phố, dưới một mái nhà, có người con gái đang ngồi trong khung cửa chờ mong. Những sinh viên sĩ quan dám đi qua những cổng không tên đó, thường thường đã là niên trưởng. Chứ các Cùi mới năm thứ nhất thì còn "cùi" lắm, khó lọt mắt xanh của người đẹp. Mà không có người đẹp chờ mong, thì chẳng lẽ liều lĩnh trốn ra khỏi trường chỉ đến dốc Duy Tân uống một ly sữa đậu nành nóng rồi lại trở vào hay sao? Và để tiếp nối truyền thống đó, khi các niên trưởng gần đến ngày ra trường, cũng vui vẻ bàn giao lại cho đàn em những cổng không tên này, để rồi bao nhiêu mối tình đã nở và biết bao con tim đã héo mòn.

Một người con gái kể cho tôi nghe chuyện tình của nàng, một Chinh Phụ Ngâm Khúc của người con gái mới hai mươi hai tuổi tròn. Buổi chiều từ trường về, Quyên nhận được thư Nguyên. Phong bì đóng dấu Bưu Điện Nha Trang, chứ không gửi qua Quân Bưu. Anh chàng lại trốn ra phố Nha Trang chơi rồi, Quyên nhủ thầm. 

“Quyên của anh, 

Ngày mai, thứ hai, anh làm lễ mãn khoá ở trường Dù. Đúng ra còn nợ trường này một saut nữa, nhưng saut cuối cùng để dành nhảy về trường mẹ. Sáng thứ ba, lúc 10 giờ, em đến ngoài cổng Mê Linh, nhớ mang theo ống dòm. Người nhảy xuống đầu tiên là Trung Tướng Chỉ Huy Trưởng. Người thứ nhì là anh: Thủ Khoa Khoá Dù. Em đứng chỗ nào cho dễ thấy, anh sẽ đáp ngay trước mặt em. Gặp nhau sau. Thương nhiều.”

Thư Nguyên lúc nào cũng vậy, ngắn gọn và đùa cợt. Thủ khoa của khoá Dù! Thật là cứng đầu, nói mãi không chịu nghe. Ba mẹ đã hăm rồi, ra trường mà chọn mấy cái binh chủng đồ bông, đồ rằn để miệt mài ngoài chiến trận là đừng hòng gả con gái cho. Ba đã có lần nói thẳng với Nguyên: "Sống ở đời, khôn ngoan là ai sao mình vậy. Học đủ để ra trường là được rồi. Ra trường sẽ gửi gắm về làm ở thành phố cho an nhàn tấm thân, lại có thì giờ lo cho vợ con sau này". Nguyên cười, dạ dạ, rồi những lời khuyên bảo cũng như nước chảy qua đá trên thác Cam Ly.

Nhớ lần đầu tiên gặp Nguyên, Quyên không hiểu tại sao sau này mình lại thương được người đã làm mình tức đến khóc được. Buổi sáng thứ bảy đó, Quyên và em trai đi phố mua sắm mấy thứ lặt vặt, rồi hai chị em vào Mê Kông uống nước. Buổi sáng cuối tuần nào khu phố Hoà Bình cũng đầy bóng dáng những sinh viên sĩ quan Võ Bị trong bộ đại lễ bốn túi mùa đông, dáng người thẳng, bước chân vững chải, nụ cười, ánh mắt tự tin.

Buổi sáng hôm nay trời Đà Lạt thật đẹp, nắng rực rỡ trên những cành Mimosa đang bắt đầu nở hoa vàng. Khu phố nhỏ bé này có vẻ ồn ào hơn, vì hôm nay là ngày được ra phép đầu tiên của một khoá Võ Bị vừa xong thời gian huấn nhục, mới làm lễ gắn Alpha tối hôm qua. Lần ra phép đầu tiên cứ như là cọp sút chuồng, mấy anh chàng sinh viên sĩ quan vừa hung hăng, phá phách, vừa mang cái nét thật ngố trong bộ đại lễ mặc lần đầu.

Tóc của mấy chàng còn ngắn đúng kiểu mẫu, cử chỉ cứng nhắc, nét mặt nửa ba gai, nửa còn khớp vì bị hành tận mạng trong những ngày huấn nhục vừa qua. Họ phá phách như là một truyền thống. Trường dễ dãi cho lần ra phép đầu tiên sau ngày lễ gắn Alpha, miễn là không quá trớn. Nguyên ngồi bàn kế bàn Quyên, cùng với mấy người bạn đồng khoá. Họ ăn uống, cười nói có vẻ thoả thích với những giây phút tự do ngắn ngủi, rồi bắt đầu tìm những mục tiêu để phá. Mục tiêu của họ là những chàng trai híp-py, tóc để dài như con gái. 

Thanh niên Đà Lạt đã quen với truyền thống này rồi. Hễ cuối tuần mà có khoá Võ Bị nào vừa làm lễ gắn Alpha, ngày mai được ra phép là họ tránh không xuống phố, để “văn” và “võ” khỏi đụng nhau lôi thôi. Hoàng kẹt đi với chị nên đành chịu trận. Quyên ngồi im không nói gì, cho đến khi một người trong bàn của Nguyên đòi qua cắt tóc Hoàng thì Quyên phản ứng ngay. Quyên lấy bút, nhìn bảng tên trên ngực áo của anh chàng này, giọng thách thức:

- Anh dám làm không?

Nguyên nảy giờ chưa dự phần, vội đứng lên ngăn lại: 

- Thôi thôi, mình đi phố chơi, đừng chọc bà chằng này nữa.

Quyên tức muốn phát khóc, trợn mắt nhìn thẳng mặt người vừa gọi mình là bà chằng. Vầng trán rộng, nét mặt cương nghị lẫn chút bướng bỉnh, dáng người dong dỏng cao và thẳng. Vài tuần nữa bớt cái nét ngố của một anh Cùi vừa mới gắn Alpha thì coi cũng được, Quyên nhủ thầm, nguýt dài một cái, đuôi mắt quét rụng cả mấy búp hoa của cành Mimosa chưng trên quầy.

Làm như có duyên có nợ gì đó, những tuần kế tiếp họ lại đụng đầu nhau trong phở Tùng, trong cà phê Thủy Tạ… Và một buổi sáng thứ Bảy, mẹ bảo Quyên ra chợ mua vài ký mận để về Sài Gòn biếu bà con. Lựa mận xong, Quyên đang loay hoay không biết thế nào để bê mấy bao mận nặng chĩu này ra xe lam, thì một bàn tay đỡ nhẹ:

- Tôi mang dùm cô về tận nhà.

Và không cần biết Quyên có đồng ý hay không, Nguyên vẫy taxi. Quyên cũng không hiểu sao lúc đó mình lại thụ động như vậy. Riu ríu lên xe và để cho Nguyên mang mấy bao mận vào tận nhà, chào bác trai, chào bác gái, tự nhiên như quen biết đã lâu ngày.

Bốn năm trôi qua. Đối với những người con gái đã yêu người trai Võ Bị, bốn năm, mỗi ngày tính bằng một tuần. Như vậy, bốn năm rút lại còn được bao nhiêu ngày? Và mỗi ngày gặp nhau được bao nhiêu giờ? 

Rồi Nguyên làm lễ mãn khoá. Chàng vẫn là thủ khoa của khoá. Vẫn giữ truyền thống của người theo nghiệp võ tự ngàn xưa. Trong lễ mãn khoá, chàng đã giương cây cung bắn bốn mũi tên ra bốn hướng, để biểu tượng chí tang bồng hồ thỉ của kẻ nam nhi. Rồi chàng rời Đà Lạt như một mũi tên rời dây cung, để lại cho Quyên khắp mọi nơi, mọi nẻo trong cái thành phố nhỏ bé lạnh lẽo đầy sương mù này, đâu đâu cũng là kỷ niệm…

Những gì Quyên mong đợi bây giờ là những bức thư ngắn ngủi, từ những địa danh xa lạ gửi về. Thư mới nhận hôm qua cũng ngắn như một bức điện tín: 

“Quyên của anh, 

Vừa chiếm lại Quảng Trị. Trận đánh thật khốc liệt, giành nhau từng tấc đất. Xong rồi. Ngày mai xin 12 giờ phép, phóng xe vào Huế ăn tô bún bò cho biết cay đến đâu và nhìn xem nữ sinh Đồng Khánh đi học qua cầu Trường Tiền đẹp như thế nào. Mong em luôn luôn vui vẻ.

Thương nhiều.”

Nguyên đi biền biệt. Gót giày hành quân của chàng dẫm qua không biết bao nhiêu là địa danh. Mỗi năm được về phép mấy ngày, chia ra cho gia đình ở Sài Gòn vài ngày, cho Quyên ở Đà Lạt vài ngày, còn lại cho bạn bè. Nguyên được thăng cấp rất nhanh bởi những chiến công vẻ vang. Những hoa mai trên cổ áo của Nguyên là do chính tay Quyên thêu trong những lần Nguyên về phép. Cứ mỗi lần thêu thêm một hoa mai cho Nguyên là lòng Quyên lại chỉu nặng thêm một ít. Một câu nói nửa đùa nửa thật của người bạn học cùng lớp, mà mỗi lần nhớ đến, đã làm cho Quyên cảm thấy chới với như người mất đà vì bắt hụt vào chiếc bóng:

- Lấy chồng Võ Bị thì chớ có lấy thủ khoa. Thủ khoa nào của Võ Bị cũng sớm được tổ quốc ghi ơn... 

Bước vào Võ Bị là Nguyên đã chọn con đường binh nghiệp. Suốt bốn năm miệt mài rèn luyện cả văn lẫn võ. Nguyên hãnh diện với sáu chữ: Sinh Viên Võ Bị Đà Lạt. Nguyên muốn mình xứng đáng với niềm hãnh diện đó, trong trường, ngoài quân sự và văn hoá, Nguyên học quyền thuật, kiếm thuật, học cỡi ngựa, chơi đàn, nhảy đầm rất đẹp, pha coctail rất ngon. Ra trận, Nguyên đánh giặc rất gan lì. Tất cả để giữ cái truyền thống của hai chữ “Đa Hiệu” mang trên vai. Và luật của tạo hoá là như vậy: truyền thống càng hào hùng, định mệnh càng khắc nghiệt.

Quyên biết mình chỉ là sợi tơ, không thể nào buộc nổi một cánh chim bằng với hào khí đang còn ngất trời. Chỉ còn biết chờ, chỉ còn biết đợi. Đợi chờ cho đến ngày chim bằng mỏi cánh, hoặc là…

Quyên không dám nghĩ đến. Không dám ích kỷ mong muốn Nguyên dừng chân bằng một sự hy sinh quá lớn. Mà thật sự thì Nguyên đã hy sinh, hy sinh cả một tuổi thanh xuân của chàng cho chiến trận, hy sinh cả một tình yêu như mật ngọt trong khung trời Đà Lạt mộng mơ này, để lăn mình vào nơi gió cát…

Kiều Mỹ Duyên
—oo0oo—