Hiển thị các bài đăng có nhãn dl Những mảnh nhớ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn dl Những mảnh nhớ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thế hệ Z và sự cô đơn

 Thế hệ Z và sự cô đơn

Mình thấy một tấm ảnh tại Nhật Bản; một nhà ga nhỏ, không ghế chỉ có một đường rầy dừng tại đây rồi quay ngược lại. Ngạc nhiên nên mò mò đọc thì khám phá ra họ xây nhà ga này để ai có ý định tự tử thì đến đây, có thời gian suy nghĩ về tự quyên sinh khiến mình thất kinh.

Mò thêm tài liệu thì khám phá ra Nhật Bản là một quốc gia phát triển nhất á châu, là ngọn hải đăng cho các nước á châu khác. Sự thật về hậu quả của sự phát triển nhanh chóng là sự cô đơn. Người Nhật cảm thấy đơn độc, nhiều người chịu không được, phải tìm đến cái chết.


Mình xem một phim tài liệu nói đến vấn đề này của đài truyền hình Tân gia ba thì thất kinh vì có thể xẩy ra khắp thế giới vì sự toàn cầu hóa. 


Tại Nhật Bản, họ gọi thế hệ Z (Gen Z) là người Nhật sinh từ cuối thập kỷ 90 và thập kỷ 2010, đang gặp vấn nạn xã hội, kinh tế, và áp lực văn hoá khiến đưa đến tình trạng cô đơn khá cao. Có nhiều điểm khá chú ý:


Đầu tiên là sự chuyển hoá của xã hội, xã hội Nhật Bản thường được xem là một xã hội với tinh tần cộng đồng rất mạnh mẽ. Ngày nay giới trẻ theo lối sống “solo katsu” (sinh hoạt riêng một mình). Kiểu sống ăn một mình , đi xem phim của một mình. Họ phỏng vấn một cô diễn viên, không nổi tiếng lắm. Cô ta cho biết là diễn viên nên không thể nào để lộ hay nói cho ai biết về suy tư của vì sợ sẽ bị đồn thổi. Từ từ tự khép kín, không có bạn để tâm sự. Một hôm, cô ta vào tiệm ăn thức ăn nhanh, ngồi ăn và khám phá ra niềm vui ăn một mình thay vì phải có sự hiện diện của những thân hữu. 


Năm 2023, có một thăm dò của LINE Research cho rằng 14% thế Z của Nhật Bản theo dõi các nhóm trên YouTube, nhưng các nhóm về xã hội, làm quen thì rất ít, nhưng các thú tiêu khiển một mình thì gia tăng rất nhiều.


Đây không phải là quyết định cá nhân mà vì hoàn cảnh môi trường văn hoá của Nhật Bản đòi hiểu nhiều hay sợ bị từ chối như một bà, kể là ở tuổi trung học, đi học không giỏi nên bị áp lực gia đình nhất là sợ bạn học chê cười nên nghỉ ở nhà không đi học luôn. Nay bà tham gia các nhóm để giúp những người trẻ tuổi lâm vào tình trạng này.


Một cô bé khác kể 14 tuổi, không chịu được sự giáo dục hà khắc của bố mẹ nên bỏ nhà đi bụi đời. Đến Đông Kinh thì khám phá ra có club mượn người nghe mình tâm sự, để mình tâm sự nhưng họ chặt tiền khá đẹp nên nợ chồng chất phải đi làm gái bao. Vì cảm thấy có người cần gần gũi cô ta thay vì khi xưa, ở với bố mẹ, cứ bắt học hành, giỏi như người này người nọ, không được tâm sự với ai cả.


Điểm thứ hai là văn hoá làm việc ở Nhật Bản, với 80 giờ mỗi tuần khiến giới trẻ cho rằng rất khó có thời gian để đả thông tư tưởng với khác giới. Vì họ có thể bị lôi kéo vào vòng đai , làm việc, rồi đi uống với đồng nghiệp sau khi rời hảng. Ngoài ra từ 30 năm nay, kinh tế Nhật Bản đình trệ khiến các lo âu sợ mất việc nên khó đi đến quyết định làm gia đình, xây tổ ấm. Họ có phỏng vấn một cô thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp trở về tỉnh làm việc cho một cơ quan chính phủ, bận công việc quá nên không thời gian để yêu nên sống độc thân. Thêm họ không muốn đóng vai trò cổ điển của phụ nữ xưa, muốn trải nghiệm cuộc đời và lo cho sự nghiệp.


Ngoài ra có góc cạnh về kỹ thuật. Thế hệ Z sinh ra trong công nghệ kỹ thuật toán nhưng các nghiên cứu cho hay, họ có thể kết nối trên mạng nhưng lại không thay thế được các nối kết ngoài đời.


Chuyến đi Việt Nam và Úc đại Lợi vừa qua, mình trải nghiệm được một điều, gặp mặt những người kết nối trên mạng như anh bạn làm bờ lốc cho mình ở Sàigòn hay gặp mặt mấy ông thần trinh sát 302 khi về Đà Lạt, hay mấy người kết nối trên mạng. Họ rất dễ thương ngoài đời. Họ rất chọn lọc, không phải ai cũng kết nối làm bạn nên khi gặp nhau, có cảm tưởng như đã hiểu nhau nhiều vì đọc bài vỡ của nhau. Chỉ tiếc là thường mình viết khi đang ở phi trường, trước khi lên máy bay nên khi thiên hạ đọc bài thì mình đang ở trên phi cơ nên thường xuống phi trường mới nhận được nhắn tin, kêu mời gặp nhau. Quá trễ. Hẹn lần sau. 


Họ cho biết là đại dịch covid càng làm khó khăn hơn Nhật Bản áp dụng chính sách cách ly. Theo thăm dò thì 40% trả lời cảm thấy cô đơn. Lý do là các sinh hoạt như đi chơi với trường, các buổi lễ bị xoá bỏ, kiểu tốt nghiệp trung học hay đại học, không được chung vui với bạn hữu. Như con gái mình tốt nghiệp không được chia vui cùng bạn học, phải nằm nhà xem trên màn hình đưa tên mình lên. Năm sau phải về trường lại để làm lễ tốt nghiệp nhưng có rất nhiều người ở xa không về được. Mất luôn kết nối với bạn học sau khi bị cách ly.


Ngoài ra, có hiện tượng mà người Nhật gọi là “hikikomori”, người Nhật Bản trẻ nhưng kêu ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, họ không tham dự vào các sinh hoạt xã hội. Họ phỏng vấn một anh chàng trẻ, từ bỏ Đông Kinh về quê ở. Anh ta cho rằng ở quê , người dân hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau. Còn ở đông kinh, không biết thằng hàng xóm là ai. Theo chính phủ cho biết có độ 1.5 triệu người. Họ phỏng vấn một anh chàng cho biết cha mẹ lo đi làm nên từ nhỏ bị cô đơn nên không có ai để tâm sự rồi đi học lại ngu như mình, bị bạn bè chế diễu nên thu mình lại, không tiếp xúc với ai.


Cho thấy phát triển cũng có cái bề trái của nó. Dân số người Nhật này giảm nhanh, xem như xứ này hết tiến nổi vì người già chiếm số đông rồi. Giới trẻ thì không lấy chồng lấy vợ gì cả. Lo làm.


Sau đó lại thấy một nghiên cứu khác ở Phi Luật Tân thì tương tự giới trẻ ở đây cũng bị cô đơn, xem như đứng thứ 2 trên trên thế giới. Họ cho biết có đến 47% giới trẻ Phi kêu là cô đơn, được xem đứng thứ 2 trên thế giới. Việt Nam đứng thứ 20 trên thế giới. Họ phỏng vấn một anh chàng trẻ to béo, làm một người AI trong điện thoại rồi ngồi nhà kêu AI đi bộ vì anh ta muốn đi bộ nhưng cứ để AI đi bộ còn anh ta ngồi xem anh ta AI đi bộ trên điện thoại.


Một cô gái khác nói lớn lên với bà ngoại vì bố mẹ đi làm lao động quốc tế nên năm khi mười hoạ mới gặp. Bà ngoại thì già nên có sự cách trở của thế hệ. So sánh với bạn bè có cha mẹ bên cạnh nên tủi thân rồi tự khép kín. Có trên 20 triệu người phi đi lao động quốc tế. Mình nhớ có lần sang Hongkong chơi, chiều chủ Nhật ra quảng trường Victoria thấy toàn người phi, đi lao động quốc tế, gặp nhau chia nhau những món ăn, kể chuyện quê nhà, con cháu. Mình có quen một bà phi, ý tá, kể là con để ở Phi cho bà ngoại nuôi. Nhớ con như điên nhưng chỉ gặp 2 tuần một năm từ 15 năm qua.


Ngày nay, vào nhà hàng hay đi đâu, cũng thấy mỗi người cầm điện thoại, đợi thức ăn mang ra. Như khi xưa có bài hát, chúng ta yêu nhau tuy xa mà gần, tuy gần nhưng cách xa.


Ở Việt Nam có ông thầy Thích Minh Niệm, giúp giới trẻ tìm lại mình, trị các nổi cô đơn và trầm cảm. Còn có cách khác là lên mạng chửi lộn với mấy người không quen biết. Để khiến cái tôi lớn hơn. Giúp dung lượng trái tim nở phình ra nhưng thay vì để chứa thương yêu, chúng ta chứa hận thù để rồi lại kêu tại sao cô đơn. 


Dạo trước có mấy nhóm trên mạng, có tổ chức ốp-lai, mình có đi dự, thấy bà con cũng vui vẻ, có lẻ cùng một khuynh hướng nào đó, nói chuyện rất cởi mở. Nay chủ xị nghe nói dọn đi xa nên hết thấy tổ chức. Xong om

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Bờ lốc được hơn 1 triệu lượt đọc


Hôm ở Tân Tây Lan, gú gồ đưa tin bờ lốc đã đạt được hơn 1 triệu lượt đọc khiến mình thất kinh. Lý do là tuần trước, mình mới gặp ông thần, tác giả bờ lốc tại Sàigòn. Mình không biết ông thần này, chỉ biết qua một ông thần khác ở Cali. Một hôm ông thần nhắn tin, hỏi tìm đâu bài mình viết về chuẩn bị vào đại học Hoa Kỳ. Mình có kể vụ hai đứa con vào đại học, làm giấy tờ ra sao, xin Grant đại khái nhất là họ có mấy seminar hướng dẫn. Mình nói tìm trên facebook của mình.

Hình ảnh ở Sydney khi xe ra khỏi xa lộ. Mới chụp xong thì thấy chiếc xe bên cạnh đậu lại cho tiền thế là ông ta chạy vòng vòng xin thêm. Hình ảnh rất ấn tượng khi thấy ông ta cầm cái ly rất lâu không nhúc nhích đến khi có người quay cửa sổ cho tiền

Ông thần kêu dài quá kiếm không ra. Sau đó ông thần đề nghị làm một bờ lốc cho mình, chuyển tất cả các bài viết từ facebook qua và giới thiệu ông thần ở Việt Nam. thế là bờ lốc Mực Tím Sơn Đen ra đời. Ông thần cặm cụi không biết bao nhiêu tiếng, tải từ facebook qua bờ lốc, đâu trên 1,900 bài mà mình viết từ 7 năm qua. Tải xong phải đọc vì để liệt kê vào mục du ký, Đà Lạt xưa,… nên chắc mất thời gian rất nhiều. Gặp nhau lần đầu tại Sàigòn, mình chỉ mời anh ta được ly cà phê rồi phải chạy đi gặp bà con.

Tên Mực Tím Sơn Đen là do một anh bạn học cũ Đà Lạt xưa, soạn ra 100 bài tiểu biểu, biên tập, sửa dấu chính tả lại vì mình dốt việt văn. Học trường tây nên việt văn được xem là sinh ngữ thứ 1, sau đó là anh văn. Lý do anh bạn học xưa làm cuốn kỷ yếu Mực Tím Sơn Đen vì theo anh ta, những gì mình kể, những trăn trở về quê hương, đều cảm nhận những khát khao của anh ta về Việt Nam cũng như những hình ảnh đẹp của ngày xưa thơ ấu.

1 triệu lượt đọc, mình đoán, đa số các bài viết sau khi bờ lốc ra đời. Nay có được 2256 bài. Bài được đọc nhiều nhất là trên 7,000 lượt đọc.

Nhìn lại để hiểu tại sao mình viết, kể chuyện đời xưa. Nhớ năm 3 ème, có ông hàng xóm, một hôm kêu mình vào nhà, cho mượn mấy cuốn sách Học Làm Người của Hoàng Xuân Việt và Nguyễn Hiến Lê đọc. Đọc mấy cuốn này thì họ có khuyên khi đọc sách báo, nên có cuốn sổ ghi chú lại những điểm quan trọng để nhớ, những cách viết ghi chú để khi đọc lại thì dễ nhớ cũng như thầy cô giảng những gì, cần viết ký hiệu, chữ tắt cho nhanh. Thế là lúc nào cũng kè kè cuốn sổ ghi đủ thứ. Đi học cũng ghi chép viết tắc, vẽ này nọ rồi về nhà đọc lại, rồi viết nhỏ lại, dán trên tường của phòng để dễ nhớ. Khi thi chỉ cần đứng nhìn trên tường các bài được tóm tắc là xong, rất dễ học thi.

Ông thần làm bờ lốc cho biết

 Do Sơn thường cập nhật bài vở chứ tạo blog ví như cái nền, sắm sửa đồ đạt là do bạn, khách quan tâm vào xem. Blog MTSĐ trên Google Search rất mạnh như một tờ báo. Mình thử gõ từ khóa chỉ tên blog và tên miền không đầy đủ mà nó hiển thị Trang chủ và 5 link phụ như hình dưới như một tờ báo mạng.”



Sang pháp và thời gian ở âu châu thì mình không đụng hay ít nói tiếng Việt đến khi sang Hoa Kỳ thì mới phát hiện mối tình hữu nghị với một cô sinh viên gốc Việt. Từ đó mới bắt đầu đọc sách báo việt ngữ lại. Sau này lấy vợ gốc Việt, ở vùng Bolsa nên đọc báo lá cải khi đi chợ. Đủ thứ mục để học lại tiếng Việt.

Ngoài báo lá cải mình có đọc thêm các trang nhà, thời đó chưa có bờ lốc nhưng có nhiều người làm trang nhà để ghi lại những gì họ đã trải nghiệm. Mình nhớ về học hành thì có một giáo sư đại học Paris V về môn toán, đến đời con cũng làm giáo sư toán đại học tại Pháp. Cách ông ta dạy con trên xứ người để mình học hỏi, dạy con ra sao.

Thùng thơ ở Úc đại Lợi, hơi giống ở Anh quốc 

Về Đà Lạt thì có ông luật sư Tằng giao, làm trang nhà rồi chép lại hết các bài vở liên quan đến Đà Lạt, hay một anh cựu học sinh Trần Hưng Đạo, tên Chinh thì phải viết kể về Đà Lạt. Lần trước về Sàigòn, mình có liên lạc anh này nhưng anh ta bận đi Hongkong, kỳ này về thì lại quên liên lạc. Hay một ông quên tên rồi, nghe nói đã qua đời, cũng kể lại thời bố mẹ ông ta vào Đà Lạt ở ấp Nghệ Tỉnh, do người ở Nghệ An và Hà Tỉnh, được đưa vào Đà Lạt để trồng rau cải cho người Pháp thành lập. Mình đọc để hiểu thêm về lịch sử thành hình của Đà Lạt. Nơi mình sinh ra đời, đâu ngờ có ngày mình lại kể về Đà Lạt, những kỷ niệm của thời con nít. Ngoài ra có rất nhiều người chia sẻ thêm các chi tiết về Đà Lạt xưa, giúp mình hiểu rõ thêm về thời gian xưa khi mình ở Đà Lạt.

1 triệu lượt đọc khiến mình thất kinh vì mình không có muốn kể chuyện đời xưa để câu Like. Có nhiều người trách là không phản biện này nọ. Thật ra mình có đọc nhưng để đó, khi nào rảnh sẽ viết để giải thích. Có người thích có người chửi mà mình không biết họ là ai nên không muốn bỏ thời gian đi cãi chuyện đâu đâu hay cảm ơn này nọ. Nhiều khi chỉ là hiểu lầm câu nói.

Được cái là qua bờ lốc mình có tìm lại được nhiều người bà con, bên nội cũng như bên ngoại, những người hàng xóm xưa, hay bạn học cũ một thời. Lâu lâu mình cũng ghi lại những gì trải nghiệm đời sống tại Hoa Kỳ. Lý do là có nhiều người Việt sang định cư tại Hoa Kỳ, lớn tuổi nên tiếng tây tiếng u không rành nên nhiều khi những gì mình kể giúp họ có một khái niệm về cuộc sống ở Hoa Kỳ.

Mình tưởng chỉ có thế hệ mình, thế hệ cuối cùng được Việt Nam Cộng Hoà đào tạo đọc bờ lốc nhưng sau này khám phá ra có nhiều người trẻ cũng thích đọc. Đối với họ để tìm hiểu thêm về thế hệ cha ông ngày xưa ở Đà Lạt như cháu ông Phác, ông từ của am Sohier, cháu ngoại ông Xu Huệ,… có ngừoi nhắn tin: “Dạ, cô chú như Thầy Cô của tụi con. Đọc các bài viết của chú, con như được trở về với các Thầy Cô năm xưa.”


Hy vọng mình có sức khoẻ để tiếp tục đọc sách báo, và kể chuyện đời xưa. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tại sao phải làm khổ vợ con

 Tại sao phải làm khổ vợ con


Hôm cuối năm, hai cha con đi lấy nhà lại, Ca$h 4 keys, thằng con thấy cảnh ông thợ mộc nghiện rượu, phải đi cai nghiện, rồi gia đình phải dời chỗ ở. Trên đường về hai cha con không nói chuyện, chìm đắm trong những suy tư khi làm chứng nhân hoàn cảnh của gia đình này. Mình phải lấy lại nhà vì còn nợ ngân hàng, mình phải trả ngân hàng hàng tháng trong khi đồng chí gái chửi mình là cường hào ác bá. Mình phải trả tiền đâu $15,000 cho ngân hàng, rồi nay phải bỏ thêm $30,000 để sửa chửa lại vì họ đập phá tùm lum hết, khiến có chỗ trần nhà bị hạ thấp một Inch. Phải đóng lại tường rồi làm bếp mới.


Một hồi lâu thằng con hỏi tại sao bố không uống rượu hay hút thuốc như đa số đàn ông. Câu hỏi khiến mình suy nghĩ vì cũng nhiều lý do. Có thể mình nghe người lớn khi xưa nói “Nhịn thuốc mua trâu nhịn trầu mua ruộng” nên không muốn phí tiền vào những gì không đem lại lợi nhuận, làm hại sức khoẻ để được chút phê phê hay đã từng trải qua những trận đòn vô cớ của ông cụ, thua bài, hay số đề ngày xưa. Giận cá chém thớt, không có tội thì đánh cho có tội, có tội rồi thì đánh cho chừa.

Bạn học khi xưa ai cũng uống rượu và hút thuốc còn mình thì tuyệt nhiên không, nên nhiều khi đi chơi với bạn, họ cảm thấy mình không hòa đồng lắm nhưng không có nghĩa mình không tham gia nói chuyện hay trò chơi. Chỉ có khi được mời uống hay hút thì mình từ chối dứt khoát. Sang Tây, mình đã quy y tại chùa Khánh Anh nên muốn giữ giới.


Sau một hồi suy nghĩ mình nói bố không muốn đi theo con đường của Ông nội. Rồi mình kể khi xưa ông cụ mình, hút thuốc, mê đánh bài, thua tiền về nhà giận cá chém thớt, lôi cổ con cái ra khệnh. Mình lớn nhất nhà nên hay bị ăn đòn đến khi mình cao bằng, hay hơn ông cụ. Ông cụ thua bài mượn tiền thiên hạ rồi bà cụ phải làm trả nợ nên trong nhà không vui vì bà cụ cứ than khóc nên mình chán đời chả muốn học hành gì cả, chỉ đợi ngày đi lính rồi chết như mơ. Đến khi gặp ông thầy kêu em nên chịu khó học vì có khả năng du học đã thay đổi hướng đi đời mình. Sau này mình có về thăm thầy Lưu Văn Nguyên, thầy vẫn nhớ mình, nhất là lá thư thầy viết cho đại học bên Tây khi mình nạp đơn du học và lần sau thì đúng ngày đi đám thầy.

Mình kể cho thằng con những người mình quen, nhậu say rồi gây tai nạn làm chết người, hay bị tai nạn khi lái xe, họ bị tàn tật làm khổ vợ con. Không làm ra tiền lại còn hành vợ con chăm sóc. Một người đàn ông độc thân có thể làm chuyện gì cũng được nhưng một khi đã có gia đình, phải có trách nhiệm với vợ con chớ không thể hành động ưa thích, vô trách nhiệm như một đứa trẻ. 


Mình lấy thí dụ ông thợ mộc mua nhà. Ông ta có tay nghề có thể làm $2,000/ tuần hay $8,000/tháng thêm giờ phụ trội thì có thể được $100,000/ năm. Với lương đó ông ta có thể tạo được một mái ấm gia đình gần thành phố, con cháu có bạn chơi thay vì đàn chó và mèo. Mỗi năm gia đình có thể đi nghỉ hè đây đó. Bao nhiêu tiền đều uống bia uống rượu thêm hút thuốc. Một ngày 1 thùng bia và 2 gói thuốc lá, tốn $40 x 30 ngày là $1,200/ tháng mà ông ta phải làm ra $2,000 đóng thuế cho chính phủ $800 còn lại $1,200. Xem như tốn $2000/ tháng cho việc uống rượu và hút thuốc hơn cả tiền đóng tiền nhà. Đó là chưa kể say xỉn kéo vợ con ra khệnh. Nếu không có bà vợ chịu đựng thì có thể con cái hay ông ta đã vô gia cư. 


Tất cả đều khởi đầu bằng uống một chút, hút chơi với bạn bè để tạo dáng người lớn, hay uống chút rượu để cảm giác lâng lâng nhưng rồi từ từ sẽ thích rồi đưa đến nghiện, không có không hoạt động được. Tại sao phải cần cà phê, thuốc lá, và rượu mỗi ngày để cơ thể hoạt động. Cái dục là khởi đầu cho sự khổ đau của con người như ông Phật đã giải thích khi xưa. Cho nên cần giảm các thèm muốn, sẽ giúp chúng ta sống thanh thản hơn.


Bố không muốn con và em gái con lâm vào cảnh của bố ngày xưa, có cha nghiện bài bạc, thuốc lá nhất là mẹ con phải trải qua những thời gian chịu đựng như bà nội. Hồi nhỏ bố có đọc một câu chuyện ngụ ngôn về một ông kia. Một hôm làm gì sai trái bị một ông quan ra 3 điều kiện nếu không muốn đi tù: 1/ uống rượu 2/ giết mẹ 3/ giết em gái. Cuối cùng ông ta chọn uống rượu vì không thể giết mẹ mình hay em gái. Một hôm ông ta uống rượu say, mẹ và em gái khuyên can, thì ông ta nổi điên lên giết cả mẹ và em gái. Từ đó, bố không bao giờ muốn uống rượu. Thà bị bạn bè hay mấy cô gái kêu là đàn ông mà không ra đàn ông. Không macho.


Đây cũng là một bài học cho bố, không nên cộng nghiệp với thiên hạ. Họ ở trong vũng bùn, mình thấy tội, nên đưa tay ra giúp để rồi, mình mất tiền, lại phải tốn thêm tiền sửa chửa lại nhà cửa, thất thoát tiền bạc. Lần sau, gặp những hoàn cảnh như vậy, bố sẽ không giúp họ. Trái tim phải lạnh, đông đá như mùa đông. Lý do là suy nghĩ, nhân sinh quan của họ không thẳng lắm nên mới sống như vậy. Chính phủ lấy tiền thiên hạ để giúp chớ mình cá nhân, phải tìm hiểu kỹ hơn, để khỏi tốn tiền.


Cuộc đời rất ngắn ngủi, chúng ta nên dành thời gian để học hỏi, trau dồi kiến thức thay vì tốn tiền uống rượu hay hút thước, tạo dáng đàn ông. Mình không muốn hỏi thằng con nghĩ gì nhưng hy vọng chứng kiến sự việc của một gia đình người Mỹ, có khả năng sống một đời sống ấm no, hạnh phúc nhưng vì Huân nghiệp của ông bố, đưa đến gia đình phải đổi nhà đổi cửa, sống trong các RV, không yên vui sum họp mùa giáng sinh cũng như mùa Xuân vừa đến. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Bình trà Tết ngày xưa

 Cái bình trà tàu xưa


Hôm trước đọc trên mạng, có ai nhắc đến bình trà tàu mà một số ít dân Đà Lạt, có khả năng mua về dùng vào ngày Tết vì hàng này thuộc loại đặc biệt. Lý do là nhập cảng từ bên Trung Cộng qua Cao Miên, từ đó mới được chuyển lậu qua biên giới Việt Miên. Rồi có một bà chở đi các tỉnh bán, trong đó có Đà Lạt. Mình thấy bà ta đến gặp bà cụ, nói chi đó rồi bà cụ đi đâu với bà ta, chắc ra xe xem hàng. Sau đó đưa tiền rồi kêu mình ra lấy hàng đem vào kho. Thường là trước Tết. Gồm bình trà và bộ tách.

Đây là bình trà khi xưa thường được nhập cảng lậu từ Trung Cộng qua ngõ Cao Miên rồi từ đó mới qua biên giới Việt Nam. Rất quý vì được sơn màu, viết chữ tàu. Ta thấy hình vẽ, có hai cây trúc hai bên. Đứng giữa là con Nai, con dơi mắt sáng quắt có Ánh sáng chiếu đến ông Thọ, một phụ nữ cầm 2 quả đào tiên, tượng trưng cho sự sung túc, làm ăn phát đạt, trường thọ và hạnh phúc. Thằng bé ôm quà chi đó, có con chim hay con vịt rồi có 4 chữ tàu có diễn Nôm là Tứ Hỷ Thọ Lai.

Thật ra phiên bản bình trà sản xuất tại Việt Nam cũng có nhưng kỹ thuật làm đồ xén, sơn nhiều màu chưa đạt như ở Trung Cộng nên đồ lậu này được ưa chuộng. Tương tự trên lầu Chợ Đà Lạt, nơi hàng vải, thiên hạ bán lụa, hay vải của Thái Lan, được nhập cảng lậu, có chất lượng khá hơn vải lãnh Mỹ A. Khi xưa, bà dì mình là thợ may nên khách hàng mua vải đến thì nghe người lớn nói chuyện thì nhớ như vậy. Hay ra chợ, bò lên hàng bà Phúng hay bà Đàng, nghe mấy bà giải thích cho khách hàng, hàng Mỹ A hay hơn hàng Thái Lan. Nếu mình không lầm thì hàng Mỹ A, màu đen còn vải nhập lậu từ Thái Lan được nhuộm màu đủ loại.


Nhà mình uống trà mỗi ngày. Sáng sáng mình dậy, đem cái lò than ra ngoài sân, châm ngo và than để đốt lò than, sau đó đem vô nhà bếp, bắt cái ấm nước đun cho sôi. Sau đó chế vào bình trà qua cái phễu, có bỏ bông Gòn để lọc chất dơ. Nhà mình xài bình trà của công ty Thiên Nhiên, lò gốm ở dưới Trại Hầm hay Trại MÁt, hay Cầu Đất của người Hoa sản xuất, màu xanh. Mình nhớ khi xưa gần Đà Lạt có lò gốm Thiên nHiên và Vĩnh Tường. Công ty Vĩnh Tường này ở Phi Nôm, chỗ LIên KHương chạy thêm nữa về phía Bảo Lộc. Mình có ghé đây 1, 2 lần để xem đồ họ sản xuất. Bình này dùng để uống trà quanh năm suốt tháng. Còn Tết đến hay khi nhà có khách quý thì mới sai mình lấy bình xịn của Trung Cộng từ trong tủ kiếng, nơi ông bà cụ chưng mấy đồ quý như tách, bình trà, ly cối để uống nước cam khi có giỗ kỵ,.. hay chai rượu mạnh của Mỹ cho sang.

Đây là hình cái bình trà và cái giỏ bình trà làm bằng tre, gia đình mình dùng hàng ngày. Bình trà của công ty đồ gốm Thiên Nhiên thường in hình vẽ màu xanh như hình trên. Bình này là đồ nội địa nên rẻ hơn, thường xài lâu lâu thì mình hay mấy đứa em làm mẻ cái vòi bình, hay làm rớt bể cái nắp bình. Nên ngoài chợ nếu lỡ làm sức cái vòi không bán được thì đem về xài, hay bể bình, còn cái nắp thì để dành lỡ ai đến mua cái nắp, hay đem về nhà xài. Hình cô em gửi 

Đặc biệt muốn giữ nước trà ấm lâu thì người ta để trong cái giỏ bình. Mình nhớ khi xưa có giỏ làm bằng tre, sau này họ đan bằng giây nhựa. Phía trong có kiểu cái mền có độn rơm ở trong, chừa cái khoảng diện tích cho bình trà.

Đây là cái bình được đặt trong cái giỏ bình trà được Đan bằng tre. Nếu để ý sẽ thấy cái nắp có hai cái lỗ được khoét sâu xuống để dùng hai ngón tay để cầm lên, trên bình có hai cái quai, gồm hai lỗ để xỏ 2 cái quai, thường được bọc nhựa để khỏi bị nóng tay khi đổ trà. Thường để tránh cái nắp rớt bể, mình hay lấy giây để xỏ qua hai cái lỗ của nắp bình, rồi cột vào hai cái lỗ của quai bình. Phía trong cái giỏ bình, có phần vài độn rơm phía trong để giữ cho nước ấm lâu. Có cái nắp đang bằng tre. Sau này thì họ dùng dây nhựa để Đan hay làm khuông đúc cho mau.

Trên bình trà sản xuất từ Trung Cộng, có hình một ông già, cầm cái trượng, 1 thằng bé, một phụ nữ trẻ hơn ông già râu dài trắng phau, tay cầm hai quả, đến sau này về Hội An, Phố Cổ mới thấy trái Đào Tiên lần đầu như Văn Cao tả. Bên cạnh có con Nai và con dơi rồi 4 chữ tàu nên mình ngọng luôn. 


Dòng chữ “四喜寿来”, mình viết ngược lại vì chữ Hán thường được viết từ phải qua trái như trên ấm trà. Trên ấm trà mang ý nghĩa sâu sắc trong văn hóa Đông Á, bao gồm cả Việt Nam, với ảnh hưởng từ truyền thống Trung Hoa. Dưới đây là phần giải thích mà mình đọc tài liệu về vụ này, kiểu bình dân học vụ vì không rành chữ Hán.


1. 四喜 (Tứ Hỷ): “Bốn Niềm Vui”

Tứ Hỷ là một cụm từ thường được nhắc đến trong văn hóa cổ điển Trung Hoa, tượng trưng cho bốn sự kiện vui mừng nhất trong cuộc đời:

-Mưa sau hạn hán - Biểu tượng của sự cứu trợ và tái sinh.

-Gặp bạn cũ nơi phương xa - Biểu trưng cho tình bạn quý giá. Cái này thì mình có nhận ra; tháng 10 vừa rồi, về thăm gia đình và thân hữu ở Pháp và Ý Đại Lợi, gặp bạn học cũ khi xưa thấy rất vui. Đúng là 1 trong 4 niềm vui của cuộc đời. Ngồi kể chuyện đời xưa, thời sinh viên, chọc quê nhau rất hạnh phúc.

-Đêm tân hôn - Đại diện cho tình yêu và sự khởi đầu mới của đời người.

-Thi đỗ khoa bảng - Tượng trưng cho thành tựu cá nhân và sự tiến bộ.


Việc xuất hiện cụm từ này trên ấm trà gợi ý rằng nó được vẽ lên trên bình để kỷ niệm niềm vui và các sự kiện hạnh phúc trong cuộc sống. Văn hóa Việt Nam, với nền tảng Nho giáo, cũng rất coi trọng những dấu mốc này như một phần của cuộc sống hài hòa. Đi ăn đám cưới, mình hay thấy họ viết hai chữ Hỷ 喜 bên nhau tức Song Hỷ.


2. 寿来 (Thọ Lai): “Trường Thọ Đến”

•Chữ 寿 (Thọ) đại diện cho sự trường thọ, thường gắn liền với Ông Thọ, một trong Tam Đa Phúc Lộc Thọ, vị thần tượng trưng cho sức khỏe và tuổi thọ.

•来 (Lai) nghĩa là “đến” hoặc “tới,” biểu trưng cho sự xuất hiện của phúc lành.

•Cả cụm từ Thọ Lai mang ý nghĩa chúc tụng sức khỏe, sự sống dồi dào và phúc lộc lâu dài. Về già chứng ta cần thọ lai nhưng không đau ốm.


3. Biểu Tượng Trên Ấm Trà

Các hình vẽ trên ấm trà bổ sung cho ý nghĩa của dòng chữ:

•Người đàn ông lớn tuổi: Đây có thể là hình ảnh của Ông Thọ, tay cầm gậy trượng, biểu tượng của trí tuệ và tuổi già.

•Con hươu (鹿 - Lộc): Hươu là biểu tượng truyền thống của sự giàu có, sức khỏe và sự bất tử. Hươu thường là bạn đồng hành của Ông Thọ và biểu hiện cho sự trường thọ. Có lẻ vì vậy mà người ta thích uống sâm nhung bổ thận hoàn?

•Người phụ nữ: Có thể đại diện cho tuổi trẻ hoặc sự thịnh vượng, mang ý nghĩa cân bằng hài hòa trong cuộc sống. Người phụ nữ cầm hai trái Đào Tiên như Văn Cao tả trong bài Thiên Thai “Thiên Tiên chúng em xin dâng hai chàng trái đào thơm.

Đứa Trẻ đang chơi với con Chim giống như con Vịt. Loài này sống trên nước; con Trống gọi Uyên (), con Mái gọi là Ương (). Khi xưa cứ nghe thiên hạ gọi đôi Uyên ương mà chả hiểu rõ. Loài này sống có đôi, rất chung thủy, cho nên mong vợ chồng gắn bó lâu dài gọi là Uyên-Ương. Được như thế thì sanh con nối dõi tông đường, gia đình hạnh phúc. Đây là niềm vui thứ tư.

 .Con Dơi: theo Chữ Nho gọi Dơi là Bức (): Biên Bức (蝙蝠); chữ Bức (), đồng âm với chữ Phúc () con dơi theo người Tây phương thì không tốt, còn người Á đông thì cho là phúc.


Ngày nay người ta dùng trái dừa để làm bình trà rồi cũng vẽ trúc này nọ thêm chữ Trà bằng tiếng Việt.

Khi xưa, còn nhỏ sống với những vật sử dụng hàng ngày nhưng chả hiểu gì cả. Trong nhà có mấy tấm tranh được vẽ chữ Hán bằng màu vàng này nọ thêm tác giả ngoáy thêm chữ tàu ít ai hiểu như khi xưa vào dịp Tết, người ta ra chợ nhờ ông Đồ viết cho vài chữ Thánh Hiền, câu đối đem về nhà bỏ lên tường cho sang. Xem như dốt học làm sang.


Nay về nhà, không thấy bình trà ngày xưa nữa, chỉ thấy bình nước lọc to đùng. Đời sống văn minh lên, người ta uống cà phê nhiều hơn uống trà. Gần Tết nên nhớ lại một thời niên thiếu, khi Tết về, ra chợ phụ bà cụ mấy ngày chợ Tết nên nhớ mại mại nhiều kỷ niệm của một thời ở Đà Lạt xưa.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Cali mùa giáng sinh 2024

 


Mình đăng tải lên Facebook thì bị chặn trong khi trên X thì không. đổi tựa để xem có bị chận nữa không. Chán Mớ Đời  Mấy tháng trước, có ông thần gốc Việt, làm giám sát viên cho quận Cam bị truy tố ra toà về tội vớt tiền của chính phủ qua hội từ thiện của con gái để mua mấy căn nhà và ông ta đã nhận tội. Báo chí đăng quá cở thợ mộc. Nay báo chí đăng tin là họ làm kiểm toán sổ sách Cali cho năm 2024 thì thấy số tiền 24 tỷ đô la của quỹ vô gia cư mất tích, không biết mò nơi nào. Ông thống đốc tiểu bang kêu không ngạc nhiên vì tiểu bang không theo dõi chi tiêu cho người vô gia cư. Dạo này, thiên hạ của Đảng Dân Chủ đang đánh ông ta vì sợ ông ta ra tranh cử tổng thống kỳ tới nên các video của ông ta tuyên bố đã ngủ với vợ của nhân viên là một sai lầm này.

Từ năm 2019, tiểu bang Cali đã chi 24 tỷ Mỹ kim cho các chương trình vô gia cư. Nhưng trong vòng 5 năm trở lại, số người vô gia cư từ 30,000 gia tăng lên đến 181,000 người. Xem như trong vòng 5 năm, tiểu bang đã chi tiêu trung bình $160,000/ người. Với số tiền này thì cư dân Cali có thể tin rằng tệ nạn vô gia cư của tiểu bang phải thuyên giảm, đằng này lại gia tăng xem như gấp 5 lần. Số tiền dành cho vô gia cư giúp các ký sinh trùng và nhân viên của các cơ quan này rút vô tội vạ.


Gần vườn mình có một khách sạn Hilton mới xây cất vùng Opportunity Zones, họ cho vô gia cư vô ở, và chính phủ trả tiền hàng ngày. Sướng không lo sợ phải dọn dẹp mỗi ngày, lại được tiền chính phủ với giá khủng. Có ông Mễ kêu bạn ông ta mới ra tù, vào đó ở rồi bị bệnh qua đời vì khách sạn tuy mới xây nhưng các người vô gia cư không để ý. Vô gia cư của thì có điện thoại của ông Obama cung cấp, có thẻ EBT để mua thuốc, mua thức ăn,…


Sáng nay đi tập ở Bolsa, mình thấy nhiều người vô gia cư, sống trong mấy cái lều hay trong góc tiệm như ở góc Westminster và Magnolia, đường Moran hay khu Dakao,… thấy thương họ. Cuộc sống tại Hoa Kỳ rất bấp bênh, bị sa thải, bị đau ốm lâu dài là có thể mất việc, mất người yêu, mất nhà cửa, xe cộ rồi ra đường ở.

Có nhiều điều được truy ra nhưng đây mình chỉ nói về khía cạnh địa ốc. Khởi đầu ở vùng mình có xem xét là thành phố San Diego, thị trưởng Todd Gloria nói đến các chương trình xây dựng nhà cửa cho người vô gia cư. Mấy năm trước mình có mua 5 mẫu đất tính để xây 150 căn hộ cho người già, sẽ được chính phủ ưu tiên, cho mượn tiền và thuế má này nọ nên chạy đi dự các buổi hội thảo về các chương trình này nhưng giờ chót thấy không có quen ai có thế lực nên trở về làm nông dân. Những người có thế lực xây các chung cư với tiền của chính phủ nhưng vấn đề là các chung cư này rất đắt tiền như: 

  • $145 triệu cho 407 căn hộ hay gần $360,000/ căn hộ hay
  • $150 triệu cho 270 căn hộ hay $555,555/ căn hộ trong khi đó có những nhà tiền chế có thể mau với giá $10,000 cho người vô gia cư.

Vấn đề người ta khám phá ra các chương trình này đều được công ty Chelsea Investments Corporation được thành phố cấp phép và tiền bạc. Công ty này chuyên phát triển và xây các căn hộ “affordable housing”, được thành lập tại xứ Cayman Islands, nên không biết ai là chủ chính thức, có văn phòng chính ở Carlsbad, CAli, người sáng lập tên Jim Schmid và tổng giám đốc là Charles Schmid. Xem chương trình xây cất cho vô gia cư rất cực sang nhưng sau đó để bán hay cho thuê, còn vô gia cư thì ở motel,…

Theo tài liệu của văn phòng chính cho biết:

Năm 2016: bán được $3.5 Triệu, $3.15 triệu được San Diego Housing Authority hỗ trợ.

năm 2023: bán được  không được biết con số nhưng có đến $65 triệu được San Diego Housing Authority hỗ trợ. Mình chỉ xin ít hơn nhưng họ nhìn mình lắc đầu.

Người ta đặt câu hỏi văn phòng của công ty tăng giá lên gấp 7 lần trong vòng 7 năm. Quan trọng nhất là San Diego Housing Authority cho họ vay tiền như ngân hàng.

Người ta cho biết khi ông Todd Gloria làm chủ tịch uỷ ban ngân sách và tài Chánh của thành phố San Diego thì chủ tịch của Chelsea Investments Corporation là người ủng hộ tiền cho cuộc bầu cử của ông Gloria với chức thị trưởng. Tuy ít nhưng cũng đứng thứ 3. Còn ngầm thì không biết.

Người ta cũng xét các giấy tờ khác, tại các thành phố khác cũng có dấu tích của công ty này. Trên thực tế thì có nhiều công ty lắm. Năm 2016, có đạo luật về Opportunity Zones ra đời nhằm khuyến khích các nhà phát triển địa ốc, bỏ tiền ra để đầu tư, trùng tu lại các trung tâm thành phố bị bỏ phế, có nhiều người nghèo. Nếu họ bỏ tiền ra phát triển các khu vực này thì sau 10 năm họ sẽ không bị đánh thuế khi bán. Do đó ngày nay, đi Los Angeles, Santa Ana, Anaheim,.. chúng ta thấy nhiều khu khi xưa te tua, trộm cắp, nay được trùng tu với giá nhà lên như diều. Các khu vực này được trung tu với ngân quỹ của chính phủ, thay vì cho người nghèo, chỉ toàn là dân có tiền mới vào lại đây ở.

Mình đi dự mấy hội thảo này rất tốn tiền, cần quen biết và chi tiền cho các người có quyền cho vay tiền và khỏi đóng thuế. Mình là nông dân nên chả quen ai nên bán miếng đất, lời chút đỉnh. Trời cho chừng nào nhận chừng ấy, không tham lắm.

Xứ nào cũng có tham nhũng cả, ở Hoa Kỳ thì cũng có đầy, nhiều khi rất khéo léo để tránh lộn xộn. Cứ lấy thí dụ công ty Solyndra, chuyên làm các thiết bị năng lượng mặt trời. Công ty này cúng cho uỷ ban bầu cử của ông Obama $500,000. Sau khi đắt cử, ông Obama ra lệnh cho công ty này mượn $505,000,000, xin nhắc lại 505 triệu Mỹ kim với tiền lời cực rẻ. 1 năm sau, tổng giám đốc lượm $100 triệu về hưu, sau đó công ty khai phá sản. Tiền thuế của dân được ông Obama trả ơn cho thân hữu, cúng dường để ông ta làm tổng thống bay theo mây ngàn về miền quá khứ. Chán Mớ Đời 

Thống đốc Cali mới tậu được một biệt hự giá $9.1 triệu với lương hàng năm là $220,000. Xem 9 triệu phải đặt cọc 20% hay $1.8 triệu, mượn nợ ngân hàng $7.280,000, phải đóng $48,434.02/ tháng. Cộng thêm thuế bất động sản 1.2% là $9,100/ tháng thêm bảo hiểm là độ $4,000/ tháng. Xem như mỗi tháng phải đóng trên $62,000/ tháng. Xem như lương ông ta chỉ trả được được hai tháng tiền nhà vì đóng thuế lợi tức phân nữa. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn