Hiển thị các bài đăng có nhãn Kỹ năng sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Kỹ năng sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Làm sao làm hết mỡ bụng

 


Có mấy người hỏi mình làm sao giảm mỡ bụng. Mình nói ăn ít lại kiểu vô thất gián đoạn (Intermittent fasting) mà mình đã có kể. Nhưng họ lại rên không xuống nên mình hỏi họ ăn lúc mấy giờ và ngưng lúc nào khiến mình chới với. Vì làm sai hết. Chán Mớ Đời 


Mình có kể vụ này, ai buồn đời thì tìm trên bờ lốc. Mình nhắc lại cách giải thích của bác sĩ Jason Fung, Gia-nã-đại. Phương pháp của ông ta là nhịn đói, rẻ vì không phải trả tiền, miễn phí, trị bá bệnh. Sau khi ăn xong thì cơ thể tạo ra đường, để giúp cơ thể hoạt động, số lượng đường dư sẽ được cơ thể biến thành mỡ, thường nằm ở bụng. Cơ thể cần năng lượng để hoạt động. Khi ăn các loại tinh bột, trái cây, uống nước ngọt, tạo ra đường, đường được xem là xăng để chạy. Khi hết xăng thì chúng ta đói bụng, nếu không đổ xăng thì cơ thể tự động rút mỡ trong cơ thể để đốt làm năng lượng. Do đó muốn giảm cân nhất là mỡ ở bụng thì chúng ta ráng không ăn tinh bột và đường, để cơ thể rút mỡ ở bụng để đốt. Mình xuống 20 cân của cái bụng trong vòng 1 năm theo chế độ vô thất gián đoạn và OMAD.


Điểm lạ là cuốn sách của một bác sĩ người Nhật nói về ăn ngày một bữa, không được dịch ra tại Hoa Kỳ, chỉ có Đức quốc là có dịch ra. Mình nhờ một anh bạn ở Việt Nam mua bản dịch ở Việt Nam gửi sang. Tại sao họ không dịch ra anh ngữ? Lý do là các công ty thực phẩm can thiệp. Nếu ai cũng ăn ít lại hay ngày một bữa thì họ sẽ không làm tiền. Nhiệm vụ của họ là tọng cho người Mỹ ăn ngày chưa đủ tranh thủ ăn đêm. Thanh niên thanh nữ Hoa Kỳ chỉ có 25% đạt tiêu chuẩn để vào quân đội.


Các nghiên cứu khoa học cho thấy không phải những gì chúng ta ăn, quan trọng nhất là thời điểm ăn trong ngày. Cơ thể của chúng ta không được cấu tạo để ăn 24/7 như người Mỹ. Hồi mới đầu sang Mỹ, mình rất ngạc nhiên là tiệm ăn mở ban đêm, khác với Âu châu. Ở New York, các tiệm bán Pizza, người Mỹ cứ gọi điện thoại vào lúc nữa đêm khi thấy bụng đói, độ 30 phút sau, có tiếng gõ cửa, và pizza nóng hổi được mang vào nhà. Ai nấy vui vẻ, ăn pizza nóng hổi, xịt thêm ớt bột, sang thì mua thêm mấy cánh gà.


Viện Salk, La Jolla, California, đã thực hiện một nghiên cứu quan trọng được công bố vào ngày 2 tháng 12 năm 2014 trên tạp chí Cell Metabolism (DOI: 10.1016/j.cmet.2014.11.001), cho mấy con chuột bạch ăn chất dinh dưỡng có rất nhiều chất béo vào những thời điểm khác nhau. Nghiên cứu giúp họ khám phá ra các con chuột muốn ăn lúc nào thì ăn đều đưa đến kết quả; bị bệnh béo phì. Trong khi các con chuột ăn cùng lượng calories trong khoảng thời gian 8 tiếng nhất định trong ngày thì khỏe mạnh.


Các phát hiện chính bao gồm:

1/ Hạn chế thời gian ăn, Time Restricted-Feeding (TRF): Chuột chỉ được ăn trong khoảng thời gian 8-12 giờ mỗi ngày, tăng cân ít hơn và có nguy cơ béo phì, tiểu đường, cholesterol cao, thấp hơn so với chuột được ăn tự do cả ngày, dù lượng calo tiêu thụ tương đương.


2/ Loại chế độ ăn: Nghiên cứu thử nghiệm chế độ ăn giàu chất béo, giàu fructose, và giàu chất béo kết hợp sucrose. TRF bảo vệ chuột khỏi tăng cân và các vấn đề trao đổi chất ở tất cả các chế độ ăn này.


3/ Lợi ích sức khỏe: Chuột theo TRF cải thiện độ nhạy insulin, giảm mỡ gan, và đồng bộ nhịp sinh học tốt hơn. Chuột béo phì chuyển sang khung giờ ăn 9 giờ giảm 5% trọng lượng cơ thể nhanh chóng và duy trì cân nặng khỏe mạnh hơn trong 38 tuần.


4/ Cơ chế: TRF điều chỉnh thời gian ăn theo đồng hồ sinh học, tối ưu hóa biểu hiện gen cho trao đổi chất và giảm tích trữ mỡ.


Nghiên cứu của Viện Salk cho thấy thời điểm ăn quan trọng không kém loại thức ăn ở chuột. Mặc dù chuột (hoạt động về đêm) khác con người (hoạt động ban ngày), TRF có thể giúp cho các chiến lược dinh dưỡng ở con người, đặc biệt để kiểm soát béo phì hoặc hội chứng chuyển hóa.


Cho thấy thời điểm ăn cơm trong ngày rất quan trọng. Lá gan thay đổi tuỳ theo những gì chúng ta ăn. Hệ vi sinh đường ruột cũng thay đổi tuỳ theo thời khoá biểu ăn uống.


Nghiên cứu cho thấy thời gian ăn uống rất quan trọng. Khoảng thời gian 8 tiếng đồng hồ giúp lá gan làm việc tốt hơn. Giúp cơ thể có thời gian để tái sinh khi ngưng ăn.


Họ khuyên là không nên ăn trong vòng 60 phút khi thức giấc vào buổi sáng. Lý do là khi ăn sẽ khiến công việc tái tạo cơ thể bị gián đoạn. Nhất là hiện tượng bình minh, lượng đường tự động lên cao dù chưa ăn uống gì cả giúp cơ thể hoạt động khi thức giấc. Do đó ăn sáng sớm sẽ khiến đường tăng vọt và lâu dài sẽ bị tháo đường. Tương tự không nên ăn 2-3 tiếng đồng hồ trước khi đi ngủ. 


Lâu lâu có thân hữu mời đến nhà ăn tối. Thường mình ăn rất ít và đồ nhẹ vì đi ngủ sớm. Tránh ăn nhiều 2-3 tiếng trước khi đi ngủ. Một chút đường trước khi đi ngủ cũng làm gián đoạn các gene sinh học vì cơ thể có thể làm tiêu hoá thức ăn hay trùng tu cơ thể nhưng không thể làm hai việc cùng một lúc. Thường thì ngày hôm sau mình nhịn ăn luôn cả ngày để bù lại ăn trễ.


Họ cho rằng chỉ ăn trong vòng 8 tiếng đồng hồ vì mình mất 8 tiếng để ngủ, chỉ còn 8 tiếng kia để làm việc. Tốt nhất là khởi đầu ăn từ 10-12 giờ và chấm dứt ăn tối khoảng 6-8 giờ tối.


Vấn đề là nghiên cứu của viện Salk, theo dõi hàng ngàn người ăn uống. Ai cũng nghĩ họ ăn trong vòng 8 tiếng đồng hồ. Trên thực tế đa số ăn uống từ 10-12 tiếng mỗi ngày. Vì những món ăn nhẹ snack hay uống thay đổi quá trình dinh dưỡng của họ. Lý do là sau ăn tối, thường người ta uống thêm chút rượu, hay buổi sáng ly cà phê với chút sữa. Lý do là uống cà phê với cream, được xem như đã ăn. Thức giấc, uống cà phê ngay là xem như đã ăn rồi. Cà phê trên nguyên tắc là không tốt cho cơ thể nhưng các công ty dược phẩm và thực phẩm quá mạnh nên không ai dám nói đến những nguy hại gây cho cơ thể. Phải kiếm sách ngoài luồn để đọc.


Khi bụng đói ngoài thời gian ăn uống, làm một ly nước pha chút muối biển. Thường là các neuron cần sodium. Thường các cảm giác đói là khi chúng ta cần electrolytes, chớ không phải thức ăn. Mình nhớ có lần mình nhịn đói 12 ngày thì đến ngày 11 bổng nhiên đầu óc mình thấy sáng suốt, cảm thấy thông minh vô cùng. Khi đói uống nước ấm pha chút muối. Leo núi hay làm vườn mình hay uống nước với muối. Do đó mới hiểu người tù cải tạo rất nhớ dai, bài thơ, bài hát làm trong tù đều nhớ. Lý do là đói giúp tái tạo các neuron trong não bộ. Họ khám phá ra vụ này một cách tình cờ bên Liên Xô. Có một viện điên, có người tù không chịu ăn, ý tá kệ xác mày, chết chôn. Nhưng sau 1 tuần lễ họ khá phá ra bệnh nhân có đầu óc sáng suốt lại khiến quân đội Liên Xô phải bay xuống để đọc và tiếp tục nghiên cứu.


Khi theo chế độ dinh dưỡng vô thất gián đoạn, sẽ giúp các tế bào tự chữa, tái sinh theo quá trình autophagy mà giáo sư người Nhật quên tên, đoạt giải Nobel khi ông ta tìm ra điều này. Cơ thể rất tốt, tự chữa lành, không cần thuốc. Chỉ cần thời gian ngưng ăn sẽ giúp cơ thể có thời gian để tự chữa lành. Các tế bào được tái sinh. Tốt nhất là ăn một ngày một bữa, người Mỹ gọi là One Meal A Day (OMAD). Ăn đầy đủ nhưng chỉ ăn một buổi thôi, đừng uống cà phê sau khi ăn cơm, hay kẹo bánh gì cả. Có hai tên Mỹ quen, nghe mình áp dụng OMAD, sau 6 tháng họ xuống đến 60 cân, nay thấy khỏe mạnh lại.

Quá trình Autophagy, tái tạo các tế bào 

Ngoài ra, nên tập thể dục, đi bộ sau bữa ăn để giúp làn tan biến nhanh Glucose sau bữa ăn. Mình nói cho vui chớ ít ai làm lắm. Ai cũng muốn khoẻ mạnh nhưng không chịu tập thể dục, nhịn ăn. Đi làm, chủ kêu tăng ca là bỏ hết mọi việc để đi làm đóng thuế nhưng kêu đi tập ở Đông Phương Hội, thì ai nấy rên dậy không nổi nhưng tăng ca thì dậy nổi. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Bị cảnh sát công lộ chận Sau 30 năm


Hôm qua lái xe xuống Temecula để mua đồ giết chuột, kẹt xe nên mình cần điện thoại kêu Siri chỉ đường. Mình chạy xe thằng con nên điện thoại không liên kết với xe. Số xui nên vừa cầm điện thoại thì thấy xe mô-tô của cảnh sát công lộ bật đèn. Mình ghé lại một bãi đậu xe rồi đợi cảnh sát. Ông thần hỏi thăm “hôm nay ra sao?” Mình nhớ đến câu chuyện tếu What Life What money nên kêu sáng ra bị mụ vợ chửi rồi chạy xe kẹt, trời nóng, lại lộn đường ra, kêu Siri để nó chỉ đường quay lại thì nó không nghe vì để quá xa, vừa cầm lên thì thấy đèn của xe ông. Chán Mớ Đời 


Ông ta kêu đưa thẻ đăng bộ của xe và bằng lái xe. Đâu 5 phút sau quay lại kêu cảnh cáo lần này, không bị phạt gì cả. Chỉ đưa tấm giấy in ra từ máy nhỏ. Nhìn vào không thấy số tiền phạt nên mừng cảm ơn cảnh sát chúc một ngày vui vẻ. Ông ta cũng kêu Vợ tôi nó cũng chửi tôi sáng nay. Xem như 30 năm vừa qua, đây là lần đầu mình bị xe cảnh sát công lộ chận lại. Lần trước bị phạt mấy chục vì thấy xe cảnh sát phía sau trên xa lộ nên nhấn ga chạy nhanh hơn một tí. Chán Mớ Đời 


Như mình đã kể vụ sát thử ở Cali cần phải thi bằng giết chuột sóc. Mình phải học thi hai lần mới đậu bằng có thể bỏ mồi để giết chuột. Mình mua loại cấm tại Cali để thử ở nhà trước vì vườn nhỏ. Lúc đầu mụ vợ thấy mấy con sóc chạy loạn cào cào sau vườn, kêu anh Sơn coi dễ thương chưa tề, đến khi chúng bắt đầu ăn trái và hoa của mụ trồng. Mụ ra lệnh cho mình diệt bọn phản động sóc. Mình đem cái bẩy trên vườn về, bắt được 4 con. Mụ kêu tội nên phải thả, htif chúng lại bò lại cắn phá, ăn hoa của mụ trồng. Mụ lại rên nên bẩy lại, tính đem lên công viên nào thả thì trên đường đi, thằng con buồn đời đọc luật lệ về sóc thì khám phá ra Cali cấm không được thả sóc cách nơi bắt chúng 1 dặm. Thế là ngọng. Chở vô vườn để cho coyote ăn.


Nhà mình có hai loại; sóc và chuột nhủi đào phá. Chuột nhủi thì khó hơn vì chúng nằm dưới đất. Mình mua các máy dùng năng lượng mặt trời phát ra tín hiệu kêu ếch éch khiến nó sợ, bỏ qua nhà hàng xóm. Phá phách bên đó. Hy vọng lần này nó ăn mồi có zinc Prosbite, hết phá phách. Chỉ khổ là bà hàng xóm nghe điếc con ráy chạy qua hỏi cái giò kêu nên phải tắt.


 Sau khi có bằng mình mua loại thức ăn diệt sóc, bỏ vào cái máng chữ T, thấy mấy con sóc chạy vào ăn như điên. Sáng mai thấy chúng lại chạy ra, cho thấy, thuốc diệt chuột sóc này không ăn thua gì. Do đó mấy tiểu bang khác cho bán hợp pháp không cần bằng cấp diệt chuột gì cả. Chỉ có Cali là trí thức nên không muốn bán, chỉ bán thuốc giúp triệt sản hay sóc đổi giới tính LGBT. Cần mua loại có Zinc Prosbite.


Hý hửng vì có bằng, chạy xuống Temecula cách nhà độ 90 phút lái xe đi mua thuốc diệt sóc và chuột nhủi loại độc có Zinc Prosbite thì họ lại kêu cần giấy phép (permit). Cái này không thấy trong sách dạy thi lấy bằng. Mình thi lấy bằng có thể tự làm hay huấn luyện thợ làm hoặc có thể mở công ty diệt chuột nhưng muốn mua loại cực độc thì phải có giấy phép để mua. Chán Mớ Đời 


Phải chạy lại văn phòng canh nông của vùng. Trong khi chạy, mình gọi điện thoại cho bà cán bộ, cho mình thi lấy bằng. Bà ta nói sẽ chuẩn bị giấy tờ sẵn để khi mình đến sẽ ký là xong. Chạy đến, bà ta giải thích là cần giấy phép mới mua được loại zinc Prosbite. Bà ta đổi bằng diệt chuột, thêm giấy phép mua các loại độc hơn. Nếu sau này muốn mua loại nào khác, phải chạy lại văn phòng canh nông này để xin thêm giấy phép. Quay đầu xe lại, chạy xuống Temecula để mua. Mua xong thì đem về vườn rồi đem về nhà một ít để xem sao. 


Ở nhà mình bỏ thì thấy sóc chạy ra ăn nhưng rất ít không như loại kia, ăn sạch bách hai lần nhưng hôm sau thì chỉ còn thấy một con chạy vòng vòng. Chắc con này chưa ăn hôm qua. Để xem thêm một ngày. Trong vườn thì mình bắt đầu thấy ít sóc lại.


Vợ mình với mấy đứa con có cái tâm rất tốt, không muốn diệt sóc. Vấn đề là trong vườn, sóc nhiều. Nghe nói vùng riverside có nạn sóc sinh đẻ nhiều. Người Mỹ không thích đẻ nhưng thích thú vật đẻ nên cấm cản không cho diệt chuột nên dân tình không giết chuột hay sóc. Mà muốn giết thì phải mướn mấy tên có bằng tới bỏ thuốc giết chuột hay sóc, chúng chặt $300 nhưng không bảo đảm. Muốn bảo đảm thì trả $2000 một năm. Mỗi tháng chúng ghé lại thêm chút mồi cho chuột ăn. Vườn mình thì nằm sát bên cạnh khu dân cư nên đến mùa bơ chúng chạy qua vườn ăn bơ vì nghe chủ nhà kêu ăn bơ có nhiều chất dinh dưỡng. Chán Mớ Đời 


Quyết chí diệt chuột cho vợ đây ư

Làm trai cho đáng nên trai

Vợ kêu giết chuột sơn thi lấy bằng

Bằng này mua được thuốc chuột

Giết xong mụ vợ nhìn mình như một tên gian ác có nợ máu với sóc dân

Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Ngày Mẹ hay tiêu tiền báo hiếu

Nói cho ngay, mình chỉ tham dự ngày lễ từ mẫu từ khi lấy vợ vì ở Việt Nam thì có Vu Lan, rồi đi Tây có vụ Fête des Mères. Hình như cuối tháng 5. Fête des mères bên Tây, để tôn vinh mấy bà mẹ, cùng lúc khuyến khích mấy bà đầm đẻ thêm vì Pháp nướng bao nhiêu triệu người trong thế chiến thứ 1. Hình như 1.4 triệu lính.

Ngày Mother’s Day (Ngày của Mẹ), mình dịch Ngày Từ Mẫu tại Hoa Kỳ là một ngày lễ quan trọng để tôn vinh và tri ân các bà mẹ, được tổ chức hàng năm vào Chủ nhật thứ hai của tháng Năm. Sự khởi sinh của ngày này có nguồn gốc sâu xa trong lịch sử và gắn liền với những nỗ lực của nhiều cá nhân, đặc biệt là phụ nữ, nhằm ghi nhận vai trò của các bà mẹ trong gia đình và xã hội.


Ý tưởng về một ngày dành riêng để tôn vinh các bà mẹ có thể được truy nguyên từ các truyền thống cổ xưa, như lễ hội tôn vinh các nữ thần mẹ trong văn hóa Hy Lạp và La Mã, hoặc “Mothering Sunday” ở Anh vào thế kỷ 17, khi mọi người trở về thăm mẹ và nhà thờ chính của họ vào Chủ nhật thứ tư của Mùa Chay. Tuy nhiên, Mother’s Day hiện đại tại Hoa Kỳ có nguồn gốc cụ thể từ thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20, gắn liền với các phong trào xã hội và cá nhân tại Mỹ. Và từ đó lây lan khắp thế giới. Cho thấy văn hoá Mỹ diễn biến hoà bình khắp nơi.


Trong thời nội chiến Hoa Kỳ, bà Julia Ward Howe, một nhà hoạt động vì hòa bình, ngày nay người ta gọi phản chiến và tác giả của bài hát “Battle Hymn of the Republic”, là một trong những người đầu tiên đề nghị một ngày dành cho các bà mẹ tại Hoa Kỳ. Năm 1870, sau khi chứng kiến sự tàn phá của Nội chiến Hoa Kỳ và Chiến tranh Pháp-Phổ, bà Howe viết bản tuyên ngôn Ngày Từ Mẫu “Mother’s Day Proclamation”, kêu gọi các bà mẹ trên thế giới đoàn kết vì hòa bình. Ngày nay các tín đồ Trump và Kamala nên hợp tác, đoàn kết vì hòa bình thay chửi nhau. Có bà Mỹ được tổng thống Biden đề nghị cho quan toà tối cao pháp viện, kêu không thể định nghĩa được phụ nữ là gì. Nay có chuyển giới tính, đồng tính đủ trò nên có thể vài năm nữa họ sẽ không cho gọi ngày từ mẫu. Gọi ngày từ mẹ.


 Bà đề nghị một ngày cho người mẹ Hoà Bình “Mother’s Day for Peace” được tổ chức vào ngày 2 tháng 6 hàng năm, nhấn mạnh vai trò của các bà mẹ trong việc ngăn chặn chiến tranh và thúc đẩy hòa bình. Mặc dù ý tưởng của bà Howe không được áp dụng rộng rãi, nó đã truyền cảm hứng cho các phong trào sau này và đặt nền móng cho việc tôn vinh các bà mẹ sau này.


 Ann Reeves Jarvis, một nhà hoạt động xã hội ở tiểu bang Tây Virginia, đóng vai trò quan trọng trong việc đặt nền móng cho Mother’s Day tại Hoa Kỳ. Trong và sau Nội chiến Hoa Kỳ (1861–1865), bà tổ chức các “Mothers’ Day Work Clubs” để cải thiện điều kiện y tế và vệ sinh, hỗ trợ các bà mẹ chăm sóc con cái trong bối cảnh chiến tranh. Có nhiều bà mẹ, con trở về bại tướng cụt chân, hay vĩnh viễn ra đi trên chiến trường. Nên cần có sự hổ trợ về mặt tinh thần.


Sau chiến tranh, Jarvis tổ chức “Mothers’ Friendship Day” để hòa giải các gia đình và cộng đồng bị chia rẽ giữa phe Liên bang (Bắc) và Liên minh (Nam). Nói như ngày nay là hòa hợp hoà giải bên thắng cuộc và bên thua cuộc. Những hoạt động này nhấn mạnh vai trò của các bà mẹ trong việc hàn gắn xã hội Hoa Kỳ sau cuộc nội chiến. Tinh thần cộng đồng và sự cống hiến của bà Jarvis đã truyền cảm hứng cho con gái bà, Anna Jarvis, người sau này biến Mother’s Day thành một ngày lễ quốc gia. Sau 30/4/75 nếu Việt Nam có mấy bà kêu gọi đoàn kết nam Bắc thay vì mấy tượng người mẹ anh hùng tốn tiền người dân. 


Bà Ann Jarvis (1864–1948) được công nhận là người sáng lập Mother’s Day hiện đại tại Hoa Kỳ. Sau cái chết của mẹ mình, bà Ann Reeves Jarvis, vào năm 1905, Anna quyết tâm thực hiện ước mơ của mẹ về một ngày đặc biệt để tri ân các bà mẹ.


Năm 1907, Anna Jarvis bắt đầu chiến dịch vận động cho một ngày lễ quốc gia dành cho các bà mẹ. Bà tổ chức một buổi lễ tưởng niệm mẹ mình tại Nhà thờ Giám lý Andrews ở Grafton, Tây Virginia, vào ngày 10 tháng 5 năm 1908. Đây được coi là lễ Mother’s Day chính thức đầu tiên tại Hoa Kỳ. Trong buổi lễ, Ann tặng 500 bông hoa cẩm chướng trắng, loài hoa yêu thích của mẹ bà, cho những người tham dự, tượng trưng cho tình yêu và sự tinh khiết của tình mẫu tử. Hoa cẩm chướng trắng sau này trở thành biểu tượng của Mother’s Day. 

Hình như màu trắng dành cho ai đã mất mẹ, và màu đỏ dành cho ai còn mẹ.


 Anna Jarvis không ngừng vận động để Mother’s Day được công nhận trên toàn quốc. Bà viết thư cho các chính trị gia, tổ chức tôn giáo, và các nhà lãnh đạo cộng đồng, nhấn mạnh rằng các bà mẹ xứng đáng được tôn vinh vì những hy sinh thầm lặng. Xin nhắc lại dạo ấy phụ nữ chưa được phép đi bầu hay đi làm, đa số ở nhà lo nấu ăn cho chồng con, làm việc nội trợ, nên ý tưởng tôn vinh sự hy sinh của người mẹ được nhìn nhận. Năm 1910, Tây Virginia trở thành bang đầu tiên công nhận Mother’s Day là ngày lễ chính thức. Các bang khác nhanh chóng theo sau.


 Năm 1914, sau nhiều năm vận động, Tổng thống Woodrow Wilson ký tuyên bố chính thức công nhận Mother’s Day là ngày lễ quốc gia, được tổ chức vào Chủ nhật thứ hai của tháng Năm hàng năm. Tuyên bố này kêu gọi người dân treo cờ để bày tỏ tình yêu và sự kính trọng đối với các bà mẹ trên toàn quốc. Ngày nay chả thấy ai treo cờ cả.


Vấn đề là chúng ta ở xứ Mỹ, trung tâm của xứ tư bản nên mọi thứ đều được diễn biến hoà bình để làm tiền. Ngày Từ Mẫu cũng được thương mại hoá để thiên hạ chi tiêu và bán hàng. Trái với ý tưởng ban đầu, là ngày người Mỹ đi thăm viếng mộ mẹ đã qua đời, hay ngồi nhớ lại, ôn lại kỷ niệm về mẹ. 


 Sau năm 1914, Mother’s Day nhanh chóng trở thành một ngày lễ phổ biến tại Hoa Kỳ. Người dân tổ chức bằng cách tặng hoa, thiệp, quà, hoặc dành thời gian bên mẹ. Hoa cẩm chướng trắng (tượng trưng cho mẹ đã qua đời) và đỏ/hồng (cho mẹ còn sống) trở thành biểu tượng phổ biến.


 Anna Jarvis ban đầu hình dung Mother’s Day như một ngày để bày tỏ tình cảm cá nhân, không phải cơ hội thương mại. Tuy nhiên, vào những năm 1920, các công ty hoa, thiệp chúc mừng, và quà tặng bắt đầu khai thác ngày lễ để kiếm lợi nhuận. Điều này khiến Anna Jarvis phẫn nộ. Bà dành phần đời còn lại để đấu tranh chống lại sự thương mại hóa, thậm chí kiện các công ty và tổ chức sử dụng tên “Mother’s Day” vì mục đích lợi nhuận. Bà ta cho rằng gửi mấy thiệp mua ở chợ cho mẹ là vô nghĩa. Tố thơn là viết những gì mình nói với mẹ thay vì mua những sáo ngữ qua các thiệp. Mình nhớ hồi mới lấy vợ cũng hay mua mấy cái thiệp này cho mụ vợ khi có sinh nhật, hay Tết nhất. Mấy lời rất hay nhưng khi có con rồi thì hết. Để dành tiền mua tả cho con. Mất hết lãng mạn tính, nên đồng chí gái kêu mình thuộc dạng lãng xẹt. Năm 1948, khi qua đời, Anna Jarvis sống trong nghèo khó và không hài lòng với cách ngày lễ mà bà sáng lập đã bị biến đổi.


Mình nghĩ tại sao phải đợi đến ngày chủ nhật thứ hai của tháng 5 để tôn vinh mẹ mình. Mấy ngày khác mình không nhớ mẹ. Người già họ rất cô đơn, chỉ mong con cháu gọi điện thoại hỏi thăm, có dịp ghé thăm là họ mừng lắm. Lâu lâu, có mấy người bạn học xưa, ghé thăm bà cụ mình, khiến bà cụ cảm động. Không ngờ 50 năm qua mà còn nhiều người bạn vẫn nhớ đến mình.


Hình như Việt Nam cũng tổ chức ngày Từ Mẫu cùng ngày với Hoa Kỳ. Sáng nay chạy lên vườn mình thấy ngay góc đường hai bên lề mấy người Mễ đứng bán mấy bó hoa. 

Đúng ra thì ý nghĩa của ngày từ mẫu vẫn còn đó. Ngày này không phải vì tiền bạc mà là ngày để nhớ đến công sinh thành của người mẹ. Nói theo từ của Hà Nội là ngày tưởng nhớ đến người mẹ anh hùng trên toàn thế giới. Một ngày để chúng ta nhớ đến sự hy sinh của mẹ, công sức, sự bình tĩnh, vững chãi nuôi chúng ta khôn lớn, những khi đau ốm phải thức khuya dậy sớm. 


Một ngày không vì các món quà mà một ngày để cảm ơn sự hy sinh của mẹ. 

Muốn ăn mừng ngày này, làm những điều giản dị. Gọi điện thoại mẹ, viết cho mẹ lá thư hay viếng mộ của mẹ để thắp nén hương. Quan trọng nhất là khi mẹ còn sống nên viếng thăm thường xuyên. Đừng để mẹ mất rồi tuyên bố đổi thiên thu lấy nụ cười của mẹ. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 



30 năm gặp lại O du kích nhỏ

 

Hôm nay đọc trên nhóm cựu chiến binh Hoa Kỳ tại Việt Nam, thấy họ đăng tải hình ảnh được Hà Nội đăng khi xưa, hình ảnh một nữ dân quân “anh hùng”, cao 1.47 mét, áp giải một tên Mỹ cao 2 mét, to cao. Tấm ảnh này mình có thấy trên báo chí khi xưa. Kèm theo đó là hình ảnh 2 người này gặp lại nhau 30 năm sau.

Hình ảnh nữ dân quân Nguyễn thị Kim Lai, cầm súng chụp hình bên cạnh tù binh Mỹ Robinson năm 1965 được Hà Nội sử dụng để tuyên truyền. 30 năm sau ông Robinson về lại Việt Nam vì đài truyền hình Nhật Bản muốn quay và có chụp hình với bà Nguyễn thị Kim Lai vào năm 1995. Hình ảnh của hai người này gần đây.

Đại úy (chức vụ khi về hưu) William A. “Bill” Robinson được xem là tù binh chiến tranh (POW) bị giam giữ lâu nhất trong lịch sử quân đội Hoa Kỳ, chịu đựng 2.703 ngày (hơn bảy năm rưỡi, phân nữa ngày tù so với ông cụ mình) trong các trại tù của Bắc Việt Nam trong Chiến tranh Việt Nam.


Ông Robinson sinh năm 1943 tại Roanoke Rapids, tiểu bang Bắc Carolina, nhập ngũ vào Không quân Hoa Kỳ năm 1961. Ông được đào tạo để trở thành chuyên viên bảo trì trực thăng và làm trưởng phi hành đoàn trên nhiều loại trực thăng, bao gồm H-19 Chickasaw và HH-43 Huskie. Đến năm 1965, ông được điều động đến Phi đội Cứu Cấp tại Căn cứ Không quân Hoàng gia Thái Lan Nakhon Phanom, Thái Lan.

Tấm ảnh chụp do một nhà báo tại Hà Tĩnh tên Phan Thoan. Ông ta kể phải đạp 10 cây số để chụp tấm ảnh 

Ngày 20 tháng 9 năm 1965: Robinson là một thợ máy bay trên một chiếc trực thăng cứu cấp, mật danh “Dutchy 41”, được giao nhiệm vụ cứu một phi công F-105D bị bắn rơi, Đại úy Willis E. Forby, tại tỉnh Hà Tĩnh, miền Bắc Việt Nam. Trong khi thi hành nhiệm vụ, chiếc trực thăng đã bị hỏa lực phòng không của Bắc Việt bắn trúng, bị rơi xuống rừng, và cả bốn thành viên phi hành đoàn đều sống sót. Không may mắn họ đã bị bắt trước khi máy bay khác có dịp đến cứu. Phi hành đoàn bao gồm Đại úy Thomas Curtis (phi công chính), Đại úy Duane Martin (phi công), binh sĩ hạng nhất William Robinson và binh sĩ hạng ba Arthur Black. Mình không rành hệ thống cấp bật của không quân Hoa Kỳ. (Airman 1st class và airman 2nd class). Không lẻ dịch là Giặc Lái hạng nhất và hàng nhì. Chán Mớ Đời 

Sau đó, Robinson và phi hành đoàn bị lực lượng Bắc Việt bao vây. Ông đã bị chụp ảnh tuyên truyền, trong đó có một tấm ảnh một nữ dân quân áp giải ông, đánh ông để buộc ông cúi đầu xuống. Robinson đã tuân theo khóa huấn luyện tù binh chiến tranh để nhìn thẳng vào máy ảnh như một chiến thuật sinh tồn, hy vọng hình ảnh của ông sẽ đến được với các tù binh đồng cảnh ngộ. Ông này xui là được chụp hình, và tấm ảnh được sử dụng tuyên truyền nên bị ở tù lâu nhất.

Ông Robinson đã trải qua thời gian bị giam cầm tại nhiều trại tù của Bắc Việt, bao gồm: "Hanoi Hilton" khét tiếng (Nhà tù Hỏa Lò). Hình như họ đã đập phá nhà tù xây thời thực dân. Trại Briarpatch khét tiếng và nhiều khu nhà khác nhau tại Cu Lộc, được các tù nhân gọi là "Vườn thú" (zoo). ông Robinson phải chịu đựng những điều kiện khắc nghiệt, như các phòng giam nhỏ so với thể xác của ông ta, nơi ông có thể chạm vào cả hai bức tường bằng cánh tay dang rộng, có một tấm ván giường gỗ hẹp và một cái xô để vệ sinh. Cao 2 mét thì ở với tiêu chuẩn tù Việt Nam thì khó khăn.


 ăn uống chủ yếu là "cỏ" (được những quản giáo gọi là rau), dẫn đến việc sụt cân đáng kể (trung bình 40–60 pound đối với tù nhân chiến tranh). Ai muốn ốm cứ vào trại giam cải tạo 1 tháng là hết bệnh ngay. Xuống mấy chục cân. Khỏi phải tập tạ, ăn uống chế độ dinh dưỡng cai mập này nọ.

Bị tra tấn, quấy rối và đe dọa hàng ngày, khi Bắc Việt khai thác tin tức và sự hợp tác để tuyên truyền. Robinson đã chống cự, noi gương cho những người bạn tù. Ai muốn biết thêm về sự khai thác của Hà Nội, thì đọc cuốn Thép Đen của Đặng Chí Bình. Rất có hệ thống.


Đại úy Duane Martin, phi công phụ, ban đầu đã trốn thoát nhưng sau đó đã bị lực lượng Pathet Lào bắt giữ tại Lào. Các báo cáo cho rằng ông đã bị giết trong một nỗ lực trốn thoát và thi thể của ông không bao giờ được tìm thấy, khiến ông trở thành một trong số gần 600 người Mỹ mất tích tại Lào. Vấn đề là trên nguyên tắc Hoa Kỳ không có quân tại Lào và Cam Bốt nên khó tìm mộ xác của lính Mỹ qua đường ngoại giao tại đây. Chỉ đi qua đường dây tư nhân thay vì chính phủ. Mình nghe thiếu tá Phong kể ở tù vùng Điện Biên Phủ, trốn trại chạy qua Lào, mệt đói quá, không muốn đi nữa, tưởng thoát, bị dân Lào đi báo cho bộ đội , đến khệnh cho một trận, đem về Việt Nam nhốt lại.

Đại uý Duane Martin, trốn thoát qua Lào nhưng bị bắt, rồi đào tẩu với một thiếu uý hải quân tên Dieter Dengler ngày 30 tháng 6, năm 1966 và bị bắn chết.

Ông Robinson được thả vào ngày 12 tháng 2 năm 1973: Robinson, Curtis và Black đã được hồi hương sau hơn bảy năm bị giam cầm, theo Hiệp định hòa bình Paris. Họ được chào đón như những người hùng, trái ngược với cách đối xử của những cựu chiến binh Việt Nam trước đó. Các cựu chiến Mỹ hay kể là khi họ trở về nước, thường được xem là kẻ giết trẻ em, phụ nữ vô tội.

Hình chụp khi họ quay phim hai nhân vật của bức hình lịch sử, hội ngộ để chiếu cho người Mỹ xem, chuẩn bị tinh thần ủng hộ bỏ cấm vận Việt Nam, lập bang giao.

Chuyện hy hữu là ông Robinson có trở lại Việt Nam vào năm 1995, và gặp lại nữ dân quân Nguyễn thị Kim Lai. Đọc báo Hà Nội cho hay cuộc gặp gỡ đã được dàn dựng do một đài truyền hình Nhật Bản yêu cầu, Mỹ không dám đứng ra nên mượn anh Nhật Bản làm hộ để cho người Mỹ xem, đến lúc lập lại bang giao. Xin trích lại đây:

Cựu nữ du kích cho hay, năm 1995, qua bức ảnh, cố đạo diễn Lê Mạnh Thích của Xưởng phim Tài liệu và Khoa học Trung ương đến gặp, ngỏ ý muốn bà hợp tác làm bộ phim "Cuộc hội ngộ sau 30 năm", do hãng truyền hình NHK (Nhật Bản) tài trợ. Phim sẽ có phân cảnh bà và Robinson gặp lại nhau. Bà Lai nhận lời.


Vài tháng sau khi bấm máy, sáng một ngày tháng 9.1995, đang bế cháu ngồi chơi bên nhà hàng xóm, bà nghe tiếng gọi: "Bà Lai ơi, về đi, có người nước ngoài tới hỏi thăm". Tất tả đi về, bà thấy người đàn ông cao lớn đứng ở cổng, sau phút định thần, bà thốt lên: "Anh Andrew Robinson".

Sau những cái ôm mừng gặp mặt, cả bà Lai và Robinson chia sẻ, từ giây phút giáp mặt năm 1965, họ đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại. Trong câu chào hỏi đầu tiên, Robinson cười nói: "Cô cũng không lớn hơn hồi đó bao nhiêu". Bà Lai đáp: "Này, vẫn trẻ khỏe như xưa nhỉ".

Bà Lai tâm sự với Robinson, từ khi "nổi tiếng bất đắc dĩ", cuộc sống ít nhiều thay đổi. Ngày chồng đem lòng thầm thương trộm nhớ bà, sau này khi đã kết hôn, ông thường nói "ngày xưa tán cho hay, không nghĩ bà sẽ đồng ý, bởi bà quá nổi tiếng sợ không thích tôi". Hai người sống hạnh phúc, con cái trưởng thành, có nghề nghiệp ổn định. Năm 2008, chồng bà Lai mất.” (Hết trích)


Nguyễn Kim Lai, người xuất hiện trong bức ảnh tuyên truyền nổi tiếng liên quan đến việc bắt giữ phi công William A. “Bill” Robinson trong Chiến tranh Việt Nam. Bà Nguyễn Kim Lai được ghi nhận là một nữ dân quân Bắc Việt, người đã xuất hiện trong bức ảnh chụp ngày 20 tháng 9 năm 1965, tại Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh, Việt Nam. Trong ảnh, bà đang áp giải William A. Robinson, một binh sĩ không quân Mỹ to đùng, bị bắn rơi, với một khẩu súng trường. Bức ảnh này được sử dụng làm công cụ tuyên truyền của Bắc Việt, nói lên sự kiên cường của người dân Việt Nam, đặc biệt là phụ nữ, trước quân đội Mỹ. Khiến ông Tố Hữu đột phá tư duy làm bài thơ:


"O du kích nhỏ giương cao súng
Thằng Mỹ lênh khênh bước cúi đầu
Ra thế! To gan hơn béo bụng
Anh hùng đâu cứ phải mày râu!".


Hình ảnh sau đó được in trên tem bưu điện Bắc Việt năm 1967, tuyên bố về việc bắn hạ khoảng 2.000 máy bay Mỹ. Phòng không của Liên Xô rất mạnh trong cuộc chiến này.


Vào thời điểm chụp bức ảnh (1965), bà Nguyễn Kim Lai mới 17 tuổi. Bà có chiều cao 1,47 mét và nặng 37 kg, tương phản với Robinson, người được mô tả cao hơn 2 mét và nặng 125 kg. Sự tương phản này được nhấn mạnh để làm nổi bật tinh thần chiến đấu của một nữ dân quân nhỏ bé trước một tù binh Mỹ cao lớn.


Bức ảnh chụp Nguyễn Kim Lai áp giải Robinson là một phần của chiến dịch tuyên truyền rộng lớn hơn của Bắc Việt, nhằm nâng cao tinh thần chiến đấu của người dân và thể hiện sức mạnh của lực lượng dân quân trước quân đội Mỹ. Các hình ảnh như vậy thường được sử dụng để minh họa sự đoàn kết và quyết tâm của toàn dân Việt Nam, đặc biệt là phụ nữ, trong cuộc chiến.


Các áp phích và hình ảnh tuyên truyền của Bắc Việt, bao gồm cả bức ảnh có Nguyễn thị Kim Lai, được thiết kế để tuyên truyền và củng cố ý chí chiến đấu. Những hình ảnh này thường miêu tả phụ nữ trong vai trò chiến sĩ, như được thấy trong các triển lãm nghệ thuật tuyên truyền, nơi phụ nữ được khắc họa là “những chiến binh quả cảm” hoặc “sẵn sàng trên đường chiến đấu”. Có thể bà Dương Thu Hương xem được bức ảnh này nên xung phong vào Nam, đánh Mỹ cứu nước để rồi kêu chính miền nam giải phóng bà ta ra khỏi thiên đường mù. Chán Mớ Đời 


Có nhiều tấm ảnh nổi tiếng về chiến tranh Việt Nam, trong đó là tấm O Du Kích, và tấm tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn 7 Lốp, người vừa xử tử một gia đình người Việt chỉ có một đứa bé bị bắn nhưng sống sót, sau này sang Hoa Kỳ và trở thành tướng của quân đội Hoa Kỳ.

Người Mỹ rất hay, chuyện qua rồi, họ sẵn sàng gặp là kẻ cựu thù, như ông McCain, đã trở lại Việt Nam, đến Hà Nội, hồ Trúc Bạch nơi ông ta bị bắt. Họ bắt tay giúp đỡ Đức quốc và Nhật Bản vực dậy, giàu có như ngày nay. Hay ông Robinson gặp lại bà Kim Lai, người được truyền thông bêu xấu ông ta, vui vẻ chụp hình, không diễn biến hoà bình. Hôm nay là kỷ niệm 80 năm chiến thắng Đức quốc Xã nhưng chả thấy người Mỹ diễu binh hay gì cả. Họ sống nhắm tới tương lai hơn là các thành tích cũ của quá khứ. Quá khứ đã sang trang, họ nhắm vào tương lai, giúp thế hệ con cháu sống khá hơn đời họ. Xong om

Hình ảnh ông thượng Nghị sĩ John McCain khi nhảy dù xuống hồ Trúc Bạch bị dân quân Hà Nội bắt. Nghe ông ta kể là bị đám người bắt ông ta đâm và đánh đập. Sau có một bà y tá kêu la họ mới thôi 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn