Paris có gì lạ không sơn

 Paris có gì lạ không sơn


Về Paris năm nay nhận thấy có gì đó thay đổi nhưng đến mấy ngày mới nhận ra đó là xe cộ ít hơn xưa. Đi đường thấy vắng xe và các con đường được thu hẹp lại để dành cho xe đạp và bộ hành. Tiếng còi và tiếng chửi thề khi xưa không còn nghe nhiều. Người ở Paris dường như không còn vội vã như xưa. 

Cứ tới đây mở ứng dụng lấy xe đạp chạy tới chỗ nào đó chán thì bỏ xe ở đó


Hôm trước đi ăn với bạn học Yersin cũ khi ra về mình và cô em lấy uber về thì thấy ít xe thật. Không như xưa nghe chửi bới bấm còi vang cả Paris. 


Mình thấy các viện bảo tàng mọc thêm như nấm. Có lẻ mỗi năm Paris có đến 80 triệu du khách nên họ phải tạo ra những nơi này để thu hút du khách và kiếm tiền. 




Các tiệm nhỏ đóng cửa khá nhiều và nhiều tiệm bán tạp hóa rau cải nhỏ được mở ra nhiều nơi. Các siêu thị như Monoprix, Franprix, vẫn còn hoạt động khác với Hoa Kỳ là các công ty thay đổi tên họ rất nhanh. Các vĩa hè nơi khu phố sang trọng được chỉnh sửa, trồng cây hoa nhất là các bãi đậu xe đạp dài quá cỡ. 



Nghe nói đi xe đạp cũng nguy hiểm vì chạy cũng nhanh và chả nhường nhau gì cả hay gây tai nạn cũng như bị xe hơi làm bisou. Freine ne mange pas Mình thích đi bộ nhưng nếu bác nào thích xe đạp thì đến Paris mướn xe đạp chạy như New York. Làm cái ứng dụng rồi mỗi lần đi trả tiền cũng tiện. Paris thấp ít có đồi nên cũng đạp được. Quảng trường La Concorde không thấy xe nhiều thậm chí chỗ khải hoàn môn thấy ít xe. Hôm qua ghé lại đây gặp một đam người Việt từ Việt Nam sang du lịch kêu đi qua Cartier mua sắm sau đi xuống Louis Vuitton. Quá đỉnh. 


Không hiểu tại sao người Việt gọi con ông cháu cha mà không gọi con cha cháu ông. Bác nào hiểu cho em biết. Tây gọi Fils à papa. 


Đi lại các con hẻm mua sắm của Paris xưa thấy họ trùng tu lại và du khách đến rất đông. Không như khi mình còn sinh viên te tua lác đác vài người đi bộ nhanh để tránh mưa gió. 


Đi ngang tiệm sách thấy dân Tây mua sách rất nhiều, ngoài đường thấy thiên hạ ngồi đọc sách khi chờ đợi thay vì lướt sóng. Khác với người Mỹ vào B&N thấy vài người uống cà phê đọc sách. 


Mình có cảm tưởng người Pháp chú trọng về tinh thần và mỹ thuật hơn là tiền như người Mỹ. Ai hạnh phúc hơn ai. Khó trả lời. 


Phố xá đóng cửa nhiều không ai thuê, khiến các nghệ sĩ nhân dân vẽ grafitti nhiều nhưng mình thấy các tiệm ăn đông hơn xưa cũng như các tiệm bánh mì, bánh ngọt đầy nơi cho du khách. Hôm kia hai anh em đi ăn tiệm đại Hàn thì thất kinh. Khi xưa mình ở Paris thì chỉ có tiệm ăn tàu và Việt Nam, tiệm ăn Nhật thì rất hiếm. Có thể nói mình chưa bao giờ ăn cơm Nhật Bản ở Paris. Ngày nay khu gần opera có nguyên một khu vực toàn là nhà hàng Nhật Bản và Đại Hàn. Đi tới đây chỉ thấy người Nhật và người Đại Hàn. Không nghĩ là phố Tây Paris. 


Đời sống ở Paris quá đắt đỏ hèn gì khi mình làm việc ở Paris ngày nào cũng đi ăn tiệm nên cuối năm chả để dành được một đồng. 




Dân Tây lười hơn dân ý. Chỉ có 3 loại thùng rác trong khi người ý có đến 5 thùng để thanh lọc rác nên ra đường thấy toàn là thùng rác. Cô bạn kiên định kêu đi taxi chớ không đi uber để trả tiền cho taxi cao hơn vì họ mua bằng chạy taxi. Họ tin tưởng vào việc đi xe lửa hơn là đi xe hơi để bảo vệ môi trường. Trong khi cây cối cần gas carbonique để thở ra Oxygen cho con người thở. 


Muốn tìm vẻ cổ kính đường xưa ướt mưa của Tây thì phải ra ngoại ô với thực đơn chỉ viết tiếng Tây còn trong Paris thì có thêm tiếng anh, nhiều khi dịch từ gú gồ nên thấy hơi lạ. Như hôm trước ăn cơm với bạn học Yersin xưa ở tiệm Việt Nam thấy dịch ra tiếng anh bú xua la mua. 


người Pháp ngày nay thấy giới trẻ lai đủ loại sắc dân, da vàng lai trắng lai đen lai rệp đủ loại. người Pháp vẫn thích bận áo quần với khẩu hiệu tiếng anh với những địa danh của Hoa Kỳ. Lâu lâu thấy mấy cô đầm bận váy ngắn hơn đầu gối đạp xe đạp hay mang cao gót đi lệt bệt trên đường không biết họ có đau chân hay không nhưng được cái nhiều cô có cặp giò rất đẹp khi bận bas. 



Tình cờ đi phía sau tòa thị chánh Paris thấy có nơi tưởng niệm các nạn nhân bị khủng bố giết ngày 13/11/2015 khiến mình thấy lạ vì khi xưa có action directe cũng ám sát vỏ bom nhưng không như ngày nay. 


Tháng 10 mà du khách vẫn đông như du khách. Mình thấy hành khất nhiều nhưng họ không đi lang thang mà ngôi một chỗ, có người úp mặt xuống đất, người khôn hơn để một hai con chó bên cạnh tạo cảm xúc cho người Pháp yêu động vật như Brigitte Bardot đứng lại cho tiền mua thức ăn cho chó. Tuần lễ ở đây hên vì không mưa. Mấy khu nghèo như quận 19, 20 nghe nói đông vô gia cư như Los Angeles nhưng mình không đến. 


Nghe nói dòng sông seine này rất sạch nhưng đi ngang qua chả thấy ai tắm như báo chí đăng có lẻ mùa hè thôi. Dưới cứ ước cầu Mirabeau dòng sông Seine Vân chảy êm đềm. 


Paris vẫn Paris nhưng không sôi động như khi mình sinh sống. Có cái gì đó khiến cảm thấy không còn sức sống, đúng hơn là niềm tin vào tương lai. Nói chuyện với trẻ thì công ăn việc làm khó khăn, người đồng tuổi mình thì lo lắng tiền hưu trí sẽ cạn dần. người Pháp không còn tự tin như xưa xem mình là thông minh hơn các nước xung quanh. Dấu hiệu một đế quốc vàng son đã qua đi như khi xưa mình cảm nhận khi đi vòng nước Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét