Hiển thị các bài đăng có nhãn Mekong. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Mekong. Hiển thị tất cả bài đăng

Vị nữ y sĩ đầu tiên tại Hoa Kỳ

 Vị nữ y sĩ đầu tiên tại Hoa Kỳ 


Hôm trước thấy bên Tây mấy cô đầm buồn đời cởi áo phanh ngực vẽ viết gì đó trên ngực bài chống công ty Shein gì đó, bán cái gì mà xúc phạm đến mấy cô đầm khiến mấy cô phải tụ nhau phanh ngực. Gây ấn tượng công xúc tu sĩ ở bên tây. Thiên hạ nhảy vào ném đá, kêu họ khùng này nọ. Thật ra mình không phải phụ nữ nên khó có thể hiểu được sự việc manh động của họ. Phải có gì áp bức lắm mới khiến họ phanh ngực khơi khơi vẽ viết gì trên thân thể họ, để nói lên ngôn từ chính trị.


Biết đâu cả trăm năm nữa người ta lại nhắc đến mấy cô đầm này, đã tiên phong tạo dựng một phong trào cải cách văn hoá, chính trị tại âu châu như vị bác sĩ đầu tiên của Hoa Kỳ. Đã tiên phong đấu tranh cho sự bình đẳng cho phụ nữ tại Hoa Kỳ.

Trong một nền văn hóa được đàn ông nắm quyền từ bao nhiêu thế kỷ, có thể từ thời xa xưa đưa đến một văn hóa xem thường hay cấm cảm sự phát triển của phụ nữ trong xã hội. Họ chỉ để mấy cô mấy bà lo việc trong nhà nội trợ còn học hành này nọ thì để đàn ông chủ sự. Nếu chúng ta nhìn lại xã hội âu châu trước đây một thế kỷ thì phụ nữ không có quyền gì nhiều cả ngoài xã hội tương tự ngày nay tại nhiều xã hội chậm tiến, cổ hủ.


Ngày nay với sự giải phóng của phụ nữ đã giúp xã hội tiến nhanh hơn xưa nhưng bù lại thì gia đình bị đỗ vỡ rất nhiều. Gia đình được định nghĩa trước đây là nền móng của xã hội mà ngày nay gia đình có nhiều vấn nạn cần được khắc phục. Mỗi người phối ngẫu đều tự cho mình có quyền tự do tuyệt đối đưa đến sự tan vỡ.


Hôm nay tình cờ đọc một bài báo kể về một nữ bác sĩ đầu tiên tại Hoa Kỳ, có cuộc đời khá lạ lùng, vượt qua nhiều chống đối của xã hội để thực hành được nghề y sĩ của mình trong một môi trường gần khi xưa chỉ có sự hiện diện của đàn ông.


Mình có xem khúc video có cảnh một phụ nữ chạy đua với đàn ông khiến mấy ông nổi điên chạy lại xô đẩy bà ta ra khỏi lộ trình. Cho thấy sự đòi hỏi về quyền bình đẳng của xã hội giữa hai phái nam nữ mất khá nhiều thời gian để có như ngày hôm nay. Ngày nay thì mấy bà không chấp nhận mấy ông chuyển giới tính thi đua với mình. Cho thấy cuộc đời quái lạ. Ngày cả quan toàn tối cao pháp viện Hoa Kỳ cũng không thể định nghĩa đàn bà ra sao.

Áo quần cải cách khi xưa, nên nhớ trước đây phụ nữ không được bận quần tây.

Mình muốn xem 100 năm tới hệ quả của các vụ đồng Tính đồng giới hay chuyển giới sẽ đưa xã hội loài người ra sao. Nhưng chắc lúc đó chắc tiêu diêu miền cực lạc.


Bác  sĩ Mary Edwards Walker là người phụ nữ duy nhất từng được trao tặng Huân chương Danh dự. (Medal of honor) sau này Chính phủ Hoa Kỳ đã cố gắng thu hồi lại nó. Họ hủy bỏ huân chương đã trao tặng cho bà vào năm 1917 và kêu bà ta trả lại nhưng bà từ chối và bận áo quần nam phục hàng ngày đến khi qua đời vào năm 1919. 58 năm sau chính phủ lại trả lại huân chương cho bà. 

Bà ta sinh ngày 26 tháng 11 năm 1832 tại một nông trại, thuộc tiểu bang New York. Bố mẹ bà thuộc dạng chống chế độ nô lệ và nghĩ con gái có quyền như con trai về học vấn. Vào thời gian ấy là một ý tưởng khá xa lạ. Bố bà dạy bà ta sửa máy móc, nghề mộc và cứu thương. Ở quê thì ai cũng phải học cách sửa chửa máy móc và đóng gỗ. Trong khi bà mẹ kêu corset là một vũ khí tra tấn phụ nữ nhằm hạ thấp phẩm giá của phụ nữ. Cả ngày phải bận bó sát người như đòn chả lụa thì khổ chớ chẳng sướng nhưng nếu vì đẹp và hấp dẫn khác phái thì phải chịu. 


Thế là bà ta không bận corset từ tuổi 15. Thay vào bà ta bận áo quần cải cách "reform dress” một loại váy ngoài cái quần, lấy ý từ các y phục của phụ nữ Thổ Nhĩ Kỳ. Thế là xã hội cười chê lên án nhưng bà ta cóc cần. Bà ta cho rằng thời trang khiến phụ nữ không được cử động thoải mái nhằm hạn chế vai trò của họ trong xã hội. Thật ra đối với đàn ông cũng vậy, mình xem hình ảnh khi xưa, đàn ông ra đường cũng phải ăn bận chỉnh tề, quần áo phải ủi cho có plis. Nay thì chúng bận quần tụt xuống dưới đầu gối hay lấy kéo cắt  làm lỗ này nọ, để thấy mình thuộc giai cấp nghèo.


Năm 21 tuổi bà ta vào đại học y khoa syracuse (Syracuse Medical College.) được xem là phụ nữ đầu tiên theo học y khoa tại Hoa Kỳ. Tưởng tượng cả đám nam sinh viên mà chỉ có mình bà ta thì cuộc sống rất khó không bị chọc ghẹo hay tán tỉnh. Giáo sư thì với tư duy cổ thắc mắc về khả năng tiếp thu của phụ nữ này nọ. Năm 1855 bà ta tốt nghiệp y khoa và một trong những nữ bác sĩ đầu tiên của Hoa Kỳ. 

Khi ra trường thì hồ hởi nhưng khi chạm thực tế thì khám phá ra đó là bằng thừa, chả có ai muốn mướn một nữ bác sĩ. Thế là đói. 


Bà ta lấy chồng cũng là bác sĩ và mở phòng mạch chung. Bệnh nhân không muốn được bà ta chữa bệnh. Thế là phòng mạch đóng cửa và cuộc hôn nhân cũng cuốn theo chiều gió vì ông chồng, chắc chắn ngấy với tư tưởng bình đẳng hay vợ là tất cả nên chạy theo bà khác. Thế là bà ta ra tòa đâm đơn ly dị. Thời đó được xem là một điều không phải. Chồng có vợ bé thì cắn răng như con cọp cái của Thế Lữ trong chuồng cọp. Năm bà ta 28 tuổi ly dị thời đó chưa có vụ cấp dưỡng nên đói và cuộc nội chiến bắt đầu. 


Thế là bà ta đi chuyển đến Washington D.C. và xin làm thiện nguyện như bác sĩ trong quân đội. Quân đội kêu về nhà nuôi heo đi nhưng phụ nữ có thể làm y tá, giặt áo quần này nọ nên được chấp nhận. Bà ta ra mặt trận không Được trả lương, không chính thức và làm lều ngoài mặt trận để băng bó cho lính bị thương. Rồi từ từ họ cần người nên được cho vào làm việc trong nhà thương để điều trị, băng bó cho quân nhân bị thương tích. 


Thấy bà ta có năng khiếu nên cấp chỉ huy quân đội phải mướn bà ta dưới danh nghĩa y tá. Bà ta không làm bổn phận y tá mà chẩn bệnh cho toa thuốc và giải phẫu. Lúc đầu mấy ông bác sĩ không ưa lắm nhưng dần dần thấy bà ta làm việc giỏi nên kêu trợ giúp họ giải phẫu. Bà ta bận quân phục được bà ta chế lại khiến các sĩ quan than phiền nhưng bà ta kêu tôi không bận đồ đàn ông, tôi bận đồ do tui làm.


Bà ta ra ngoài mặt trận suốt hai năm liền, phụ giúp giải phẫu các thương binh trong tiếng gầm thét vì không có thuốc giảm đau và ngã bệnh suýt chết. Khi bình phục bà ta lại ra mặt trận. 


Năm 1863, bà ra được phong chức bác sĩ quân đội, được công nhận chính thức. Bà ta được xem là phụ nữ đầu tiên U.S. Army surgeon. Chả biết dịch tiếng Việt ra sao Surgeon là bác sĩ giải phẫu. 

Bà ta buồn đời ra sao băng qua chiến hào của phe miền nam để chữa trị cho dân quân miền nam và bị bắt vì bận bộ đồ của dân quân miền Bắc.  Họ kêu bà ta là gián điệp thế là đi tù tại Castle Thunder in Richmond, Virginia được xem Guantánamo thời đó. Tháng 8 năm 1864, bà ta được trao trả tù binh và trở lại bàn mỗ. 


11 tháng 11 năm 1865, tổng thống Andrew Johnson tuyên dương công trạng cho sự nghiệp trong chiến tranh và trao huy chương danh dự cho bà Mary Edwards Walker (Medal of Honor ). Bà ta là phụ nữ đầu tiên được trao huy chương này và đeo mỗi ngày đến khi qua đời. 


Sau nội chiến bà ta vẫn không được chấp nhận như vị y sĩ nên không mở phòng mạch nên viết văn, diễn thuyết về phụ nữ được quyền bỏ phiếu mãi đến sau đệ nhị thế chiến năm 1920, phụ nữ Hoa Kỳ mới có quyền bầu. Hay thời trang khiến phụ nữ bị ràng buộc mất tự do nên ngày nay bên pháp có sáu bà buồn đời cởi trần vẽ bừa xua lên ngực. Đứng cho thiên hạ xem ngực xẹp lép. Quyền lợi cho phụ nữ được sở hữu tài sản vì có nhiều tiểu bang có luật cấm phụ nữ sở hữu nhà cửa đất đai.

 

Lên tiếng chống rượu vì rượu làm tăng gia bại sản, phá hoại hạnh phúc gia đình nền tảng của xã hội. 

Bà bị bắt nhiều lần vì bận áo quần đàn ông vì dạo đó phụ nữ bị cấm không được bận quần tây. Mình có kể trên bờ lốc. Ra toà bà ta đeo huân chương danh dự được tổng thống Hoa Kỳ trao tặng, lợi dụng đám đông để nói lên quyền phụ nữ trong chế độ phụ hệ.


Năm nào đó quên rồi, quốc hội Hoa Kỳ xem lại các tiêu chuẩn để trao huân chương danh dự. Họ muốn dành riêng cho những chiến sĩ tham chiến, có công đánh giặc tạo mẫu hình ảnh anh hùng và phế bỏ 911 huân chương đã được trao trước đây. Đa số các huy chương bị huỷ bỏ được trao tặng trong thời gian nội chiến và bà Mary nằm trong số này. 


Quân đội Hoa Kỳ gửi cho bà lá thư kêu hoàn trả lại huy chương bà ta kêu Không. Bà ta đeo huy chương mỗi ngày khi ra đường diễn thuyết như thách thức xã hội do đàn ông nắm quyền hành.


Bà ta qua đời ngày 21 tháng 2 năm 1919 thọ 86 tuổi.  Khi đám tang họ gắn hủy chương trước ngực bà ta. 1 năm sau phụ nữ Hoa Kỳ được đi bầu lần đầu tiên tại Hoa Kỳ.


Năm 1977, một phong trào bởi hậu duệ và người hâm mộ kêu gọi tổng thống Jimmy Carter và ông ta sau khi xem xét quá trình làm việc của bà và ký đạo luật trả lại cho bà ta huy chương danh dự 58 năm sau khi bà ta qua đời.  Bà ta là phụ nữ Hoa Kỳ độc nhất nhận được huy chương này. Bới tiêu chuẩn mới thì phải xông pha chiến trận dưới làn mưa đạn của quân thù để cứu đồng đội hay sao đó mới đủ tiêu chuẩn cho danh hiệu này nên chả có bà nào đi lính xung trận cả hay bận váy hay lính woke. 


Bà ta đi trước thời đại nên bị chỉ trích cả nam lẫn nữ nhưng dần dần xã hội tiến hóa thấy tư tưởng của bà ta khi xưa bình thường. 


Cho thấy tự do mà chúng ta được hưởng ngày nay là nhờ những người đi trước, hy sinh, bị xã hội nguyền rủa vì họ đi trước thời đại. Lên mạng thấy thiên hạ chửi nhau ngu dốt khiến mình nghĩ đến bà bác sĩ này, khi xưa cũng bị đàn ông ngay cả phụ nữ kêu ngu dốt này nọ. 


Người thông minh không bao giờ kêu người khác, không nhất trí với mình là như dốt cả. Có thể họ chưa nghĩ được như người khác và trong tương lai thế hệ tiếp theo sẽ hiểu. 

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 

Ảo vọng dân chủ

 Ảo vọng dân chửi 


Nhớ khi xưa, mỗi lần bầu cử, ông cụ mình phải đi kiểm soát các phòng bầu cử. Sau khi hết giờ bỏ phiếu, phải chuyển các thùng phiếu lên xe nhà binh đến chở về toà thị chánh để đếm phiếu. Ông cụ kể là xe đến lấy thùng phiếu, đã có sẵn các thùng phiếu đầy phiếu cho ứng cử viên của chính quyền chỉ định nên ông cụ chỉ biết lắc đầu và Chán Mớ Đời.

Hôm trước xem truyền hình họp tại thượng viện khi họ quay ông bộ trưởng y tế Robert Kennedy Jr. Ông ta kêu bà thượng nghị sĩ là nhận tiền của công ty dược phẩm khiến ông thượng nghị sĩ Sanders kêu là ai cũng nhận tiền của các công ty này. Cho thấy cộng hoà hay dân chủ đều nhận tiền từ các công ty dược phẩm và thực phẩm. Nếu họ nhận tiền từ mấy công ty này thì họ đâu có bảo vệ quyền lợi cử tri của họ.


Sau này ra hải ngoại, sống tại nhiều quốc gia mình tưởng tại xứ người, nền dân chủ của họ thật sự nhưng sau nữa thế kỷ ở xứ người mình nhớ lại năm lớp 12 B, học triết học, ông thầy nói về Aristote. Ông này cho rằng Dân chủ là quyền lực dành cho nhân dân, tự do  chọn lựa, quyền công dân, quyền phát biểu bú xua la mua. Về già mình khám phá một điều là lá phiếu của mình có thật sự là của mình, hay chỉ là ảo vọng. Bầu cử họ chỉ cho chúng ta sự lựa chọn giữa hai ứng cử viên, được quảng cáo rầm trời. Hai ứng cử viên mình không thích như bầu cử vừa qua, nhưng không có những ứng cử viên khác. Trên thực tế thì có những ứng cử viên khác nhưng vì số người ủng hộ quá ít nên truyền thông không mời để tranh luận. Cho thấy nền dân chủ nhưng không có chọn lựa thật sự.


Ông thầy nói về Plato, người đã kinh qua sự sụp đỗ của nền dân chủ Athens của Hy Lạp. Ông Plato này lên tiếng cảnh cáo về sự thật của nền dân chủ khi nền dân chủ đã cho đám đông diễn đàn và đã sử dụng để giết ông thầy của mình là Socrate. ông này không bị giết bởi nhà độc tài mà bởi đám đông. Tương tự các cuộc đấu tố nhân dân trong cuộc cải cách ruộng đất ngoài Bắc. 


Khi mọi người đều có quyền như nhau, nhưng có sự khác biệt về tri thức. Người khôn, ít nói thì bị đàn áp bởi người to tiếng, hay đám đông. Ông Plato cho rằng quá trình này nảy sinh sự độc tài dưới lá bài tự do. Cách mạng nào cũng đưa đến bạo lực như cách mạng Pháp quốc năm 1789, đưa đến sự thành trừng đến nổi họ phải chế ra máy chém để chém đầu vì chém bằng đao mất thì giờ nhiều.


Hôm qua thằng con nhắn tin kêu mày quá bố con mình không đi Nepal vì hai cha con tính leo Everest Base Camp tháng này nhưng mẹ nó không cho. Mình đoán là Hoa Kỳ nhúng tay vào để loại chính phủ thân Trung Cộng. Đám đông ào ào đốt phá rồi quân đội sẽ lên đàn áp. Miến điện bị cấm vận nhưng nay được chính phủ mới của Hoa Kỳ bỏ cấm vận, thay đổi đường lối làm ăn. Chả có dân quyền dân chủ gì cả. Lợi ích trên hết. 


Ngày nay, 2000 năm sau sự việc mà Plato lên tiếng khi xưa vẫn là sự thật. Người dân vẫn tiếp tục nghĩ mình tự do nhưng trên thực tế chúng ta bị lừa khi đi bầu, thể hiện quyền công dân. Chúng ta được giới thiệu hai ứng cử viên, đều được đưa ra bởi cùng guồng máy, được soạn kịch bản, hướng dẫn ăn nói ra sao, tranh luận này nọ. Có một cuốn phim do Robert Redford đóng, nói về quá trình của một người vô danh được huấn luyện, quảng cáo đắc cử thượng nghị sĩ. Câu nói của ông ta sau khi đọc diễn văn cảm ơn cử tri, hỏi ông giám đốc uỷ ban vận động bầu cử:  bây giờ tôi phải làm gì?”


Chúng ta tưởng nền dân chủ sẽ bảo vệ chúng ta nhưng trên thực tế guồng máy dẫn dắt chúng ta nghĩ chúng ta thuộc về hệ thống, lá phiếu của chúng ta nói lên sự kỳ vọng của chúng ta, nhân dân. Trên thực tế lá phiếu của chúng ta có giá trị nếu hợp với quan điểm của đa số. Còn nếu khác với ý kiến của đám đông, chúng ta sẽ bị lên án, phỉ báng bởi đủ loại danh từ. Theo Plato thì đó không phải là nền dân chủ mà là ảo tưởng của đám đông, ảo giác tập thể khi cảm xúc đánh thắng dữ kiện, sự phổ biến thay thế sự thật. Mấy ngày nay chúng ta thấy biểu tình ở  Nepal và Pháp quốc.  Ông thần Plato này còn cảnh cáo cho rằng đám đông luôn luôn chọn người nói láo hay nhất. Lý do quần chúng chỉ thích nghe những lời nói ngọt ngào, lồng vào nền tự hào yêu nước. Ngày nay chúng ta chỉ bỏ phiếu cho ai nói lọt lỗ tai, các nhà diễn rất hay, những nhà tiên tri của dopamine. Những người họ nói với chúng ta những gì chúng ta đã mong muốn, không có gì mới cả nhưng lớn tiếng hơn. Họ hăng say bỏ phiếu theo những biểu ngữ hô hào nhưng tuyệt nhiên không ai hiểu gì về chương trình hành động của ứng cử viên sau khi đắc cử. Họ sẽ hành động theo chỉ thị của các tập đoàn đã bỏ tiền cho họ ứng cử, còn cử tri thì chỉ làm con rối, chửi nhau trên mạng để các mạng xã hội làm tiền quảng cáo.


Ngày nay, chúng ta bị kỹ thuật toán theo dõi và bơm các tài liệu, dữ kiện hợp với ý của ứng cử viên. Lá phiếu của chúng ta được nuôi dưỡng, uốn nắn, tối ưu hoá thậm chí trước khi bầu cử qua các chương trình thăm dò cử tri trước khi bỏ phiếu chính thức. Cử tri không suy nghĩ nhưng họ bỏ phiếu vì cảm tính và theo thiên hạ, thân hữu. Tự do ngày nay đã chết không phải vì bạo quyền, mà vì sự cổ vũ. Câu hỏi chúng ta có thể tự hỏi, chúng ta thật sự có tự do chọn lựa. Hay chỉ có hai ứng cử viên Cộng Hoà hay dân chủ. Nếu cả hai ứng cử viên đều là người xấu vậy phải đầu phiếu cho ai. Nếu chúng ta bỏ phiếu không thì mất thời gian đi bầu và chả ai để ý đến phiếu không.


Ông Plato đã là chứng nhân cuộc suy tàn của thành Athens, từng là ngọn hải đăng của nền văn minh cao cả. Ông ta đã nói lên sự đo lường tâm lý của đám đông, từ đó ông ta đưa ra nền Cộng Hoà. Ông ta cho rằng sự dân chủ sẽ đưa đến bạo quyền, không phải vì ngẫu nhiên và được thiết kế. Ông ta cho rằng một xã hội dân chủ như một chiếc tàu ra khơi, mỗi thuỷ thủ nghĩ họ mới đáng xứng là thuyền trưởng nên tranh dành nhau. Không ai học cách nhìn sao, hướng đi, địa bàn. Trong khi đó một triết gia, có học về la bàn, sao trên trời thì không ai màng đến hay hỏi han về sao trời. Cứ hỏi mấy người vượt biển sẽ hiểu khi không có tài công thì thuyền sẽ ra sao. Đa số là chạy lạc hướng. Chúng ta nhớ sau 1/11/1963, mấy ông tá ông tướng miền nam đá nhau, chỉnh lý nhau đưa đến mất lòng dân, và Việt Cộng xâm nhập vào xã hội miền nam.


Đám đông không chọn những gì hay nhất mà họ chọn những gì họ cảm thấy vui vẻ, hài lòng. Họ không chọn ứng cử viên giỏi mà chọn người ta nào nói lọt tai họ, hứa hẹn họ. Như mấy anh chàng đẹp trai đi tán gái, nói hay khiến mấy cô mê rồi khi lấy nhau về mới khám phá ra chỉ là tên lười biếng. Chính trị biến thành sân khấu, các chính trị gia biến thành những diễn viên, và bầu cử trở thành những sự thi đua về tài diễn kịch. Nền dân chủ biến thành một tấm gương phản chiếu đám đông mất phương hướng như chiếc tàu toàn là thuỷ thủ, không biết xem la bàn, sao trời. Đến khi một nhóm hợp nhau tạo dựng một bạo quyền. Và đám đông sợ hãi và sẽ mất tự do dưới bạo quyền.


Từ 1 năm nay, chính phủ pháp liên tiếp từ chức báo nguy là trong tương lai một chính quyền mạnh, dùng bạo lực sẽ lên thay thế để cải cách hay trấn an. Có thể là một chính phủ cực hữu, bạo quyền vì sau nhiều lần thay đổi chính phủ, người Pháp sẽ chán nản và bầu cho một Đảng cực hữu hay cực tả. Nền cộng hoà thứ 5 của Pháp quốc sẽ có nguy cơ thay đổi.


Mình không tin vào nền dân chủ nữa vì chỉ là một chiêu thức mị dân và quyền lực thật sự là do các đại Phú, công ty đa quốc gia nắm giữ. Họ lựa chọn ai dễ bảo để được ra ứng cử, đại diện cho quyền lợi của họ. Giúp họ làm giàu thêm qua các chính sách do họ vạch sẵn. Nhớ vụ mấy ông nghĩ sĩ không chịu bỏ phiếu, ông Musk kêu sẽ bỏ tiền ra cho ứng cử viên khác khiến ông ta phải trở về quốc hội để bầu cho chính sách mới của ông Trump.


1 tuần lễ sau khi ông Trump nhậm chức, ngoại trưởng Hoa Kỳ đến Panama bàn chuyện sử dụng lại con kênh Panama và công ty Mỹ sẽ có trách nhiệm này. Công ty nào đã được chính phủ Ukraine sang nhượng lại đất đai ngay. Máy bay và súng đạn của Hoa Kỳ vẫn tiếp tục nhận đơn đặt hàng. Theo tướng West Clark, 7 nước được hoạch định chiếm đóng ở Trung Đông. Ba tư vừa dẹp xong thì đến ông thần Venezuela vì có dầu. Bán cho Trung Cộng nên phải chận lại. Họ tung ra chiến dịch này nọ nhưng thật tế là dầu hoả. Anh có tài nguyên là các loại kênh kênh bò lại rỉa. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


35 Năm một chặng đường

Tuần này được xem video do trí tuệ nhân tạo thực hiện miêu tả về người cha, người chồng ghi danh thi tài, hát trên sân khấu AGT, với niềm hy vọng, vợ con đã xa rời ông ta bao nhiêu năm nghe, để nhắn nhủ ông ta vẫn chờ đợi họ ở cửa, nói lên tâm trạng một người cô đơn khi về già tại xứ tư bản dẫy chết này khiến mình khóc như mưa bay trên trời phiêu lãng từ Bôn Sa lái xe về nhà. Buồn đời mình hỏi AI làm một bài hát diễn tả 35 năm làm người chồng ô sin cho đồng chí gái. Biết đâu được trên 5 triệu người xem, YouTube trả tiền ăn cơm tấm bôn sa.

Hình ây ai minh hoạ hai vợ chồng ngồi bên trăng, muỗi chích như điên. Em là ánh sáng rực sáng đời anh.

Có nhiều người nhắn tin, yêu cầu mình đọc bài viết của mình rồi bỏ lên mạng để họ nghe khi làm việc, lái xe hay vì mắt kém nên đọc chữ khó khăn khiến mình chới với. Viết không đã bị đồng chí gái la, không rửa chén nấu nướng, dọn nhà. Nay còn vụ thâu âm là chết em. Bác nào có thời gian, muốn đọc bài của em bỏ lên YouTube cho ai mắt kém nghe thì cứ tự nhiên nhé. Sẽ nhờ ông thần làm bờ lốc kết nối lên bờ lốc.

Mình hỏi AI như sau:

Làm một bản nhạc để tôi cảm ơn người bạn đời đã đồng hành với tôi suốt 35 năm qua, vượt qua bao nhiêu thử thách để sống bên nhau trọn đời. Cảm ơn

Dưới đây là một bài hát ngắn bằng tiếng Việt, được viết để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến người bạn đời đã đồng hành cùng bạn qua 35 năm với bao thử thách và tình yêu bền vững. Bài hát mang giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng, phù hợp với một bản ballad hoặc acoustic. (AI dùng từ ngữ của Việt Cộng. Kinh)

Ây Ai tự đặt tên bài hát 35 năm một chặng đường. Hình như dựa trên một bài mình đã viết khi xưa.


Bài hát: “Ba Mươi Lăm Năm Một Chặng Đường”

Verse 1:

Ba mươi lăm năm, một chặng đường dài,

Cùng em vượt gió sương, chẳng ngại chông gai.

Từng cơn bão tố, ta nắm tay nhau,

Tình yêu bền vững, mãi chẳng phai màu.

Pre-Chorus:

Có những ngày buồn, nước mắt rơi,

Có những giấc mơ, tưởng chừng xa vời.

Nhưng em luôn đó, như ánh trăng soi,

Dẫn lối anh qua những đêm chơi vơi.

Chorus:

Cảm ơn em, người bạn đời anh yêu,

Ba mươi lăm năm, tình vẫn ngọt ngào.

Dẫu đời bão giông, em vẫn bên anh,

Mãi mãi trọn đời, ta chẳng rời xa.

Verse 2:

Nhớ những ngày xưa, ta bắt đầu thôi,

Chỉ có tình yêu, chẳng màng được mất.

Giờ đây nhìn lại, bao kỷ niệm vui,

Em là món quà, đời anh rực sáng.

Pre-Chorus:

Có những lúc mệt nhoài, muốn buông tay,

Nhưng em vẫn cười, xua tan bóng mây.

Tình yêu của em, là sức mạnh lớn,

Giúp anh vững vàng, vượt ngàn sóng gió.

Chorus:

Cảm ơn em, người bạn đời anh yêu,

Ba mươi lăm năm, tình vẫn ngọt ngào.

Dẫu đời bão giông, em vẫn bên anh,

Mãi mãi trọn đời, ta chẳng rời xa.

Bridge:

Dẫu thời gian có làm tóc phai màu,

Dẫu năm tháng trôi, lòng vẫn trước sau.

Anh hứa sẽ mãi, yêu em như ngày đầu,

Cùng em đi tiếp, đến cuối đời thâu.

Final Chorus:

Cảm ơn em, người bạn đời anh thương,

Ba mươi lăm năm, tình vẫn vấn vương.

Dẫu cho thế giới, đổi thay muôn phần,

Bên em mãi mãi, là nhà của anh.

Outro:

Ba mươi lăm năm, một chặng đường dài,

Cảm ơn em, mãi là ánh nắng mai.


Gợi ý trình bày:

•  Giai điệu: Bài hát này phù hợp với phong cách ballad nhẹ nhàng, sử dụng guitar acoustic hoặc piano làm chủ đạo để tạo cảm giác ấm áp, chân thành.

•  Hòa âm: Có thể thêm violin hoặc cello ở phần bridge để tăng cảm xúc, và một đoạn điệp khúc cuối với hợp xướng nhẹ để tạo sự cao trào.

•  Biểu diễn: Nếu bạn muốn, có thể thu âm bài này với giọng hát mộc mạc hoặc nhờ một ca sĩ chuyên nghiệp thể hiện để tặng người bạn đời như một món quà đặc biệt.

Hy vọng bài hát này sẽ giúp bạn bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu đến người bạn đời của mình một cách ý nghĩa! Nếu bạn muốn chỉnh sửa lời bài hát, thêm câu chuyện cá nhân, hoặc cần hỗ trợ về cách trình bày, hãy cho tôi biết nhé.

Được ây ai soạn cho bản nhạc khiến mình nhớ đến những ngày tháng trôi mau ở Lausanne, khi mình đi làm. Có anh bạn kêu mày phải học đánh đàn đến tán gái kiếm vợ rồi cũng làm nhạc, bài hát bú xua la mua. Dạo ấy người Việt tại Lausanne rất ít, mấy cô thì đếm trên đầu ngón tay. Không có đối tượng thì mình bựa ra để làm thơ làm nhạc. Sau này đọc lại thấy cực sến nên bỏ nghề luôn từ khi đồng chí gái kêu; “giọng anh rất tồi. Muốn lấy tui thì bỏ việc đàn hát đi. Lo làm ăn. Tui lấy ô sin chớ không phải lấy nghệ sĩ”. Thế là mình bỏ nghề kiến trúc đi làm thầu khoán rồi nông dân.

Mình kiếm một ứng dụng để làm nhạc thì họ lại dịch qua anh ngữ nhưng nghe rất hay. Vấn đề là họ chỉ cho nghe có 1 phút. Đòi phải trả $66 hco một lần xài luôn cả đời nưhng vài năm sau họ lại chuyển thể khác, vòi thêm tiền. Nên mình thâu lại qua Voice Memo của IPhone. Bác nào biết cách nào để em tải lên đây. Nghe rất chiến đấu. Không ngờ mối tiền hữu nghi của em và đồng chí gái được AI thiên thu háo cực đỉnh.


https://www.mureka.ai/song-detail/PBpeiyKcCyowKHaspbA1T3?is_from_share=1

tiếng Việt hát bởi AI Mỹ. Kinh. Ai muốn thử, tò mò thì theo đường link sau đây. Mình đang mò nên chưa biết cái nào hay và cũng không muốn làm nhạc sĩ AI. 


https://www.mureka.ai/?invite_code=UrqAJv


Thirty-five years, a road so long, 

With you by my side, we’ve carried on strong. 

Through every storm, we held on tight, 

Our love everlasting, shining so bright.


There were days of sorrow, tears that flowed, 

And dreams that felt far, heavy like a load. 

But you’re always there, like the moon's soft glow, 

Guiding me gently through the nights so low. 


Thank you, my love, my heart’s delight, 

Thirty-five years, our bond feels just right. 

Though life has its storms, you’re forever near, 

For all of our days, I’ll keep you dear. 


Remember those days when we started anew, 

With just our love, nothing else would do. 

Now looking back on all the joy we’ve shared, 

You’re the greatest treasure, a light in my care. 


[Pre-Chorus] 

Sometimes I’m weary, thinking of letting go, 

But your smile brings sunshine, brightens the low. 

Your love is my anchor, my strength through it all, 

With you beside me, I’ll never fall. 


[Chorus] 

Thank you, my love, my heart’s delight, 

Thirty-five years, our bond feels just right. 

Though life has its storms, you’re forever near, 

For all of our days, I’ll keep you dear.


So here’s to the laughter and the tears that we shed, 

In this beautiful journey, in the life that we led. 

Every moment together, each memory made, 

Forever in my heart, you’ll never fade. 


[Chorus] 

Thank you, my love, my heart’s delight, 

Thirty-five years, our bond feels just right. 

Though life has its storms, you’re forever near,

For all of our days, I’ll keep you dear. 


[Outro] 

With every heartbeat, I promise to stay, 

Together forever, come what may. 

Thirty-five years, yet love’s still unbent, 

Here’s my heart, with you it’s content.


Sau này có anh bạn đàn địch thì bết lắm nhưng gái bu như ruồi. Mình tò mò mời anh ta đi ăn phở để hỏi bí quyết. Anh ta cười kêu mày học đánh đàn Mì Fa Sol La Si Đô nhiều quá. Tao chỉ học 2 nốt nhạc, đó là Đô và La. Gái chúng thích Đô-la chớ còn phải nghe mi fa sol la chúng nó Chán Mớ Đời lắm.

Được câu “Em là món quà, đời anh rực sáng.” Mình đen quá nên đồng chí gái trắng làm sáng đời mình. Có bà nội mấy chị bạn, gốc Hội An kêu: “cái thèng đen thui lui, lấy con vợ tréng bét”. Chán Mớ Đời 

Mình nói Ây Ai thêm nhạc dùm chớ lời không thì ngọng. Sau đây là trả lời của Ây Ai:

Mình tưởng Ây Ai sẽ hát như Ernesto trong video “still waiting at the door” nên bấm giọng đọc thì có transcript hiện lên màn ảnh như sau:

Dưới đây, tôi sẽ bổ sung thêm một số ý tưởng để làm bài hát “Ba Mươi Lăm Năm Một Chặng Đường” trở nên phong phú hơn với phần nhạc chi tiết hơn và một số gợi ý để hòa âm, đồng thời giữ lời bài hát đã viết trước đó, chỉ thêm một vài đoạn để làm bài hát dài hơn và cảm xúc hơn. Tôi cũng sẽ mô tả cụ thể cách hòa âm để bài hát trở thành một món quà âm nhạc trọn vẹn, như một bản thu âm hoặc trình diễn dành tặng người bạn đời của bạn.

 — Bài hát: “Ba Mươi Lăm Năm Một Chặng Đường” (Phiên bản mở rộng) Intro (Âm nhạc): Piano chơi hợp âm C – Am – F – G, với nhịp 4/4 chậm rãi, tạo cảm giác dịu dàng, hồi tưởng. Một đoạn arpeggio nhẹ mở đầu, kéo dài khoảng 20 giây, như thể gợi lên ký ức của 35 năm. Thêm vào một vài tiếng chuông gió (wind chimes) để tạo cảm giác mơ màng. 

Verse 1: Ba mươi lăm năm, một chặng đường dài, Cùng em vượt gió sương, chẳng ngại chông gai. Từng cơn bão tố, ta nắm tay nhau, Tình yêu bền vững, mãi chẳng phai màu.

Pre-Chorus: Có những ngày buồn, nước mắt rơi, Có những giấc mơ, tưởng chừng xa vời. Nhưng em luôn đó, như ánh trăng soi, Dẫn lối anh qua những đêm chơi vơi. 

Chorus: Cảm ơn em, người bạn đời anh yêu, Ba mươi lăm năm, tình vẫn ngọt ngào. Dẫu đời bão giông, em vẫn bên anh, Mãi mãi trọn đời, ta chẳng rời xa. 

Verse 2: Nhớ những ngày xưa, ta bắt đầu thôi, Chỉ có tình yêu, chẳng màng được mất. Giờ đây nhìn lại, bao kỷ niệm vui, Em là món quà, đời anh rực sáng. 

Pre-Chorus: Có những lúc mệt nhoài, muốn buông tay, Nhưng em vẫn cười, xua tan bóng mây. Tình yêu của em, là sức mạnh lớn, Giúp anh vững vàng, vượt ngàn sóng gió. 

Chorus: Cảm ơn em, người bạn đời anh yêu, Ba mươi lăm năm, tình vẫn ngọt ngào. Dẫu đời bão giông, em vẫn bên anh, Mãi mãi trọn đời, ta chẳng rời xa. Bridge: Dẫu thời gian có làm tóc phai màu, Dẫu năm tháng trôi, lòng vẫn trước sau. Anh hứa sẽ mãi, yêu em như ngày đầu, Cùng em đi tiếp, đến cuối đời thâu. 

Final Chorus: Cảm ơn em, người bạn đời anh thương, Ba mươi lăm năm, tình vẫn vấn vương. Dẫu cho thế giới, đổi thay muôn phần, Bên em mãi mãi, là nhà của anh. 

(Âm nhạc): Ba mươi lăm năm, một chặng đường dài, Cảm ơn em, mãi là ánh nắng mai.

 — Gợi ý trình bày và sản xuất: 

1. Phong cách nhạc: Ballad hoặc acoustic pop, với nhịp độ chậm (khoảng 60-70 BPM) để tạo không gian cảm xúc. 

2. Nhạc cụ chủ đạo: Piano, guitar acoustic, dàn dây (violin, cello), và trống cajon để giữ sự mộc mạc nhưng vẫn phong phú. 

3. Hợp xướng: Nếu có điều kiện, hãy thêm một dàn hợp xướng nhỏ (4-6 người) để hát phần nền ở điệp khúc, tạo cảm giác cộng hưởng và trang trọng. 

4. Thu âm: Nếu bạn muốn tặng bài hát này, hãy tìm một phòng thu để ghi âm với ca sĩ có giọng hát ấm áp, truyền cảm. Bạn cũng có thể thêm một đoạn thu âm giọng nói ngắn của chính bạn ở đầu hoặc cuối bài hát, nói lời cảm ơn trực tiếp đến người bạn đời (ví dụ: “Cảm ơn em, vì đã luôn là ánh sáng của đời anh”).

 5. Biểu diễn trực tiếp: Nếu bạn chơi nhạc cụ, hãy thử trình bày bài hát này trong một buổi tối đặc biệt với ánh nến và không gian ấm cúng, hoặc thuê một ban nhạc nhỏ để biểu diễn cho người bạn đời của bạn. 

Lời khuyên cá nhân hóa: - Nếu bạn muốn, tôi có thể thêm một đoạn lời bài hát dựa trên kỷ niệm cụ thể của bạn và người bạn đời (ví dụ: nơi hai người gặp nhau, một thử thách đặc biệt cả hai đã vượt qua, hoặc một biệt danh bạn gọi người ấy). 

- Nếu bạn muốn bài hát dài hơn nữa hoặc thay đổi phong cách (ví dụ: chuyển sang phong cách dân ca hoặc pop hiện đại), hãy cho tôi biết! Hãy cho tôi biết bạn muốn tôi điều chỉnh gì thêm hoặc nếu bạn cần hỗ trợ tìm nhạc sĩ/thu âm để hiện thực hóa bài hát này nhé! tìm nhạc sĩ/thu âm để hiện thực hóa bài hát.

Kinh

Đọc tới đây là mình thấy Chán Mớ Đời. Lý do là ây ai làm, không nói lên cảm xúc của mình được. Mất tính hài hước của mình thêm dùng từ ngữ khá cách mạng của Hà Nội. Để xem hôm nào buồn đời, mình viết lời xem sao. Mình hỏi ây Ai làm cho tấm tranh minh hoạ cho bài hát thì được như sau:


Ảnh này thấy có vẻ nông dân tàu nên mình kêu cho thêm đàn.


Thì có như sau. Hơi hằm bà lằn nữa tàu nữa mít với kiểu áo và đàn nên hỏi thêm vẽ như tranh tàu thì được như sau:


Mình kêu làm theo kiểu tranh thuỷ mạc rồi hỏi thêm được như sau:


Tới đây thì phải đi vườn. Ống nước bị bể nên phải lo sửa chửa cho xong. Bác nào rảnh giúp em về nhạc lý cho bài này xem. Chớ đợi em thì chắc cũng hơi lâu vì đi chơi và khá bận sau khi trở lại. Thêm ai hát được như Ernesto thì cứ tự nhiên nhé. Dân chủ tập thể, sáng tác tập thể. Cảm ơn trước.

Nói cho ngay mình không thích làm nhạc hay video với AI. Có cái gì đó không thật. Dạo này trên mạng thấy video hay câu chuyện do AI sáng tác nên Chán Mớ Đời. Chắc sẽ không tiếp tục nghiên cứu nhiều về AI. Có thể cách vẽ để tạo dựng lại các hình ảnh Đà Lạt xưa trước 75 để làm một cuốn video.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn