Hiển thị các bài đăng có nhãn Lịch sử. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lịch sử. Hiển thị tất cả bài đăng

Trận chiến Bến Hét

 Trận chiến Bến Hét


Có lần nói chuyện chuyện với thiếu tá Phong, đại đội trinh sát 302 Đà Lạt, Tuyên đức. Sau này quân số của đại độ gia tăng nên được đôn lên thành tiểu đoàn 204, chiến công cuối cùng là đánh chiếm lại Di Linh nhưng tổn thất rất nhiều, nhờ đó mà dân Đà Lạt mới có đường chạy về Sàigòn. Mình hỏi lý do nào, sau khi ra trường lại đi lực lượng đặc biệt, đóng ở đồn Bến Hét, ở ngã ba biên giới thì anh ta cho biết, hồi đó trẻ, nghe đến Ngã 3 biên giới nên muốn phiêu lưu nên gia nhập LLĐB để được bổ đi những nơi xứ buồn muôn thở. Nhiệm vụ dạo ấy chỉ đi tuần rồi kêu mấy người cam bốt hay Lào bò qua biên giới trồng trọt, nói họ xâm lấn đất đai Việt Nam Cộng Hoà, đuổi họ về nước. Sau Mậu Thân anh ta được điều về Đà Lạt, chỉ huy đại đội trinh sát 302 thì chiến trường ở vùng tam biên mới sôi động. 


Thua trận Mậu Thân nên Việt Cộng muốn đánh lại, đem bộ đội chính quy từ miền bắc vào. Quân đội mỹ có thành lập các đồn quan sát địch quân di chuyển dọc con đường Hochiminh. Hình như có mấy chục căn cứ như vậy từ Quảng Trị vào miền Nam. Căn cứ Bên Hét là quan trọng nhiều nhất vì nằm ngay ngã ba biên giới. Trọng tâm vì Hà Nội chuyển quân và vũ khí từ Cambuchia bằng đường thuỷ đến hải cảng Sihanoukville và đường mòn qua ngõ Hạ Lào.

Không ảnh cho thấy căn cứ được xây dựng theo hình tam giác, có phi đạo để máy bay tiếp tế.

Hồi nhỏ mình nghe người lớn, nhất là chú Ký, bạn thủ túc với ông cụ mình tỏng quân đội, sau này ông cụ mình giả ngủ thì chú vẫn ở trong quân đội. Sau này chú đi tù và ra tù cùng ngày với bố mình. Mỗi lần chú về phép, là ông cụ dãn mình ghé lại nhà chú ở ấp Ánh sáng, thăm hỏi nên cứ nghe mấy trận chú vừa trải qua như Dakto, Đồng Xoài,… 


Người lớn nhắc đến đồn Bến Hét ở Ngã Ba Biên Giới bị tấn công gì đó ở Ngã Ba Biên Giới của xứ Đông-Dương (Việt Nam, Lào và Cam Bốt), với những danh từ Lực Lượng Đặc Biệt, Dân Sự Chiến Đấu nhưng chả hiểu mô tê răn rứa chi cả. Sau này, ra hải ngoại đọc tài liệu của người Mỹ, nhất là vào các nhóm cựu chiến binh Hoa Kỳ, họ hay nhắc đến trận đánh này. Thêm hình ảnh. Mình ghi lại đây những gì đọc được để hiểu thêm về cuộc chiến Việt Nam khi xưa mà mình may mắn không tham dự.


Trận chiến Bến Hét (tiếng Anh: Battle of Ben HetTrại Bến Hét (còn gọi là Trại Biệt kích Bến HétTrại Biệt động quân Bến Hét và Căn cứ hỏa lực Bến Hét) là một trong những trận đánh dữ dội trong Chiến tranh Việt Nam, xảy ra tại trại lực lượng đặc biệt Bến Hét (Ben Het Special Forces Camp), thuộc tỉnh Kon Tum, vùng Tây Nguyên của Việt Nam Cộng Hòa, gần biên giới Lào và Campuchia. Theo mình hiểu những nơi quan trọng, nơi cộng quân xâm nhập miền nam thì quân đội mỹ, xây dựng một trại do lính lực lượng đặc biệt Hoa Kỳ xây dựng, trấn đóng, có một số người dân tộc thiểu số, được người Mỹ huấn luyện, gọi là dân sự chiến đấu (CIDG) và quân đội Việt Nam Cộng Hoà trấn đóng.

Các lô cốt cho 4 gia đình dân sự chiến đấu ở
Vợ con của dân sự chiến đấu sống trong căn cứ

Người Mỹ còn xây các căn cứ tại Lào, Cam Bốt, để hướng dẫn phi cơ Hoa Kỳ oanh tạc bắc Việt, sau này biệt động của Hà Nội, leo phía sườn núi và đánh úp căn cứ, mình có kể vụ này rồi. Ai buồn đời thì đọc trên bờ lốc. Trên nguyên tắc là người Mỹ không tham chiến tại Lào và Cam Bốt nhưng trên thực tế thì có do đó vấn đề lính mỹ mất tích tại hai xứ này khá phổ biến nên cù cưa vụ lập lại bang giao khá lâu đẻ người Mỹ đem hài cốt về lại Hoa Kỳ.

Hình này mình lấy trên nhóm cựu chiến binh Hoa Kỳ, họ kể đột nhập vào các căn cứ của Việt Cộng bên Cam Bốt, và dùng cung tên để bắn, không gây tiếng động, rồi rút lui trước khi Việt Cộng biết có họ đến. Theo hình này thì họ cho biết đã hạ sát được 76 Việt Cộng, không tiếng súng.

Ngày nay ai cũng biết là mấy vụ tổng công kích Mậu Thân khiến Việt Cộng thua xiểng niểng, họ ước tính đến 300,000 thiệt mạng và bị thương. Sau đó Hà Nội chuyển chiến thuật, thay vì du kích như xưa, để nhân dân miền nam đứng lên ủng hộ, lật đổ chính quyền Việt Nam Cộng Hoà  như người Mỹ nghĩ đem quân vào Bagdag là người dân Iraq sẽ đứng lên đón mừng trao vòng hoa họ này nọ. Mấy cuộc tổng công kích, Việt Cộng đến đâu là dân chạy đến đó. Mình nhớ dân cư vùng Số 4 và Số 6, năm Mậu Thân bỏ chạy vào thành phố hết. Chả ai theo ngoại trừ bị bắt buộc, khi ban đêm họ về đập cửa kêu đi theo nếu không họ giết. Nguy hiểm nhất là mùa hè đỏ lửa, dân chạy giặc từ Quảng Trị trên quốc lộ số 1, bị Việt Cộng pháo kích tơi bời hoa lá. Năm 1975, tương tự, nhà kể là lúc chạy di tản về Phan Rang rồi chạy đi Bình Tuy, Việt Cộng cũng pháo kích, chắc có Việt Cộng nằm vùng đề lô. Có chiếc xe lam bóp còi qua mặt xe ông cụ. Sau đó thì khi xe nhà mình chạy đến thì thấy chiếc xe Lam banh ta lông bởi pháo kích. Xong om


Mình có kể vụ Việt Cộng tiếp viện vào chiến trường miền Nam bằng con đường mòn Hochiminh và từ hải cảng Sihanoukville. Cho thấy Việt Nam Cộng Hoà khi xưa khó mà trấn thủ suốt cả miền Nam từ vùng phi quân sự đến Hà Tiên. Bản đồ này thấy khó mà đứng vững vì Việt Cộng cứ đánh vào bên hông hoài htif sớm muộn cũng sụp khi Hoa Kỳ ngưng viện trợ.


Gần đây, đọc báo chí Trung Cộng thì khám phá ra sau Mậu Thân, có đâu 300,000 quân của Trung Cộng sang Việt Nam, bảo vệ hậu phương để bộ đội bác hồ yên lòng vào nam đánh mỹ cút nguỵ nhào. Mình bắt đầu hiểu lý do người Mỹ đánh cầm chừng không dứt điểm như bắc tiến này nọ. Lý do là ở Triều Tiên, mấy ông ba tàu được Mao Trạch Đông cho qua Triều Tiên đánh mỹ te tua với chiến thuật biển người, đói quá nên cho chết bớt nên người Mỹ ngại không dám bỏ bom, đoán là nơi lính Trung Cộng sửa đường này nọ, sợ ông Mao lại cho lính tàu vượt sông Bến Hải như đã làm trong chiến tranh Triều Tiên. Do đó mà sau này ông Lê Duẫn kêu: “chúng ta đánh cho Nga, cho tàu”.

Xác chiến xa nhẹ của Việt Cộng bị bắn cháy bỏ lại mặt trận Bến Hét.

Chiến tranh du kích không thành công thì chuyển qua đánh trực diện. Thế là bộ đội bác Hồ được chuyển vào Nam rất nhiều qua đường mòn Hồ CHí Minh, mình có kể vụ này, sau khi đọc tài liệu của Hà Nội. Vấn đề là di chuyển quân thì bị lực lượng đặc biệt Việt Nam Cộng Hoà và Hoa Kỳ thám thính rồi kêu B52 thả bom. Mình có ông chú ruột, nghe kể là bị B52 dập chết trên đường vào Nam. Nay được phong là liệt sĩ.


Hình như mình có kể về một ông gốc Quảng Nam, đi lực lượng đặc biệt, kể cho ông bạn người Mỹ tại Hoa Kỳ về các hoạt động trong thời gian ở Việt Nam. Ông ta kể đi thám thính các kho đạn và có thấy xe thiết giáp của Hà Nội, chuyên chở vào Nam.


Trận Bến Hét được xem là trận đánh đầu tiên của hai bên có xe tăng yểm trợ nên mình tò mò xem ra sao. Việt Cộng tấn công để dập tắt các đại bác 175 ly của lực lượng đặc biệt tại đồn Bến Hét. Chắc có thể bắn qua biên giới nơi Việt Cộng trú quân. Lực lượng đặc biệt đi trinh sát rồi gọi điện báo toạ độ để pháo binh bắn.


Tài liệu của người Mỹ cho biết là lực lượng đặc biệt của họ thành lập căn cứ này vào đầu thập niên 60 của thế kỷ trước. Mục đích là theo dõi quân đội bắc Việt xâm nhập miền nam qua các đường ở Hạ Lào. Năm 1969, có độ 440 dân sự chiến đấu (Civilian Irregular Defense Group (CIDG), những người thượng, 551 binh sĩ của Việt Nam Cộng Hoà, 207 lính pháo binh của mỹ, và 25 cố vấn quân sự Hoa Kỳ. 

Súng đại bác trong căn cứ Bến Hét.

Phòng thủ thì có 3 đại đội pháo binh Việt Nam Cộng Hoà, 2 M42A1 “Duster” self-propelled anti-aircraft guns (với 2 nòng 40mm cannons), and a battery of M107 175mm self-propelled Hotwizer với khả năng bắn xa 20 dặm (36 cây số) và nước Lào. Tin tức tình báo đầu năm 1969, cho biết có sự hiện diện của xe tăng trong vùng. Căn cứ nằm cách Kom Tum 53 cây số và cách biên giới có 13 cấy số nên rất dễ bị tấn công nhất là pháo đội 175 ly. Việt Cộng cần dập tắt mối đe doạ này. Mình có anh bạn gốc Hà Nội, cho biết là thép của mỹ đúc đại pháo rất tốt, ngày nay, nga lấy về tiếp tục sử dụng vì thép của Liên Xô không tốt bằng.


Trận đánh xảy ra vào 3 rạng sáng 4 tháng 3 năm 1969. Đúng hơn là khởi đầu vào 9 giờ tối, Việt Cộng nả đại bác vào căn cứ đến 10 giờ đêm mới ngưng chắc thép liên xô bị nóng quá nên ngừng. Trại Bến Hét cách thị xã Komtum khoảng 24 cây số về phía tây, gần ngã ba biên giới. Vị trí chiến lược án ngữ đường 512 và quốc lộ 14, kiểm soát cửa ngõ vào cao nguyên trung phần của Việt Nam Cộng Hoà .

Phi cơ tiếp liệu đậu trên phi đạo của căn cứ.

Phía Việt Nam Cộng Hòa và Hoa Kỳ:

Lực lượng đặc biệt Mỹ (US Army Special Forces)

Đơn vị pháo binh, thiết giáp M48 Patton

Lực lượng Dân sự chiến đấu (CIDG) – chủ yếu là người dân tộc thiểu số dưới sự huấn luyện của Mỹ. Mình có thấy hình ảnh của họ, hình như sống với vợ con trong trại nên nhiều khi bom đạn bắn vào họ lo cho gia đình nhiều hơn là chiến đấu, bắn trả Việt Cộng. Hình như anh Phong có kể là lực lượng này chán đời thì trốn đi. Để lần sau nói chuyện mình hỏi thêm. Ai biết thì cho mình hay.


Phía Bộ đội Nhân dân Việt Nam:

Chủ lực là Trung đoàn xe tăng 202 cùng bộ binh của Sư đoàn 320

Đây là một trong những lần đầu tiên xe tăng Bắc Việt được sử dụng tại chiến trường Tây Nguyên


Theo tài liệu thì Đêm 3/3/1969, quân Bắc Việt mở trận tấn công quy mô lớn vào trại Bến Hét bằng xe tăng T-54 và PT-76, loại xe tăng nhẹ có đại liên 76 ly, BTR-50PK armored personnel carrier và một  phối hợp với bộ binh. Khởi đầu có độ 10-12 chiến xa, được hổ trợ bới pháo binh. Đây là trận đấu xe tăng hiếm hoi trong chiến tranh Việt Nam. Phía Mỹ phát hiện sớm nhờ thiết bị cảm biến và radar, nên các xe tăng M48 của Mỹ sẵn sàng nghênh chiến. Giao tranh ác liệt xảy ra suốt đêm; pháo binh và không quân Mỹ yểm trợ mạnh mẽ. Sáng hôm sau, nhiều xe tăng Bắc Việt bị bắn cháy, và cuộc tấn công bị đẩy lùi.


Mình đọc đâu đó, lính Việt Nam Cộng Hoà bắn hạ các thiết giáp xa của Việt Cộng nhiều ở An Lộc, khiến mấy ông Liên Xô phải nghiêng cứu làm lại các chiến xa T-54,…nên năm 1975, khó bắn hạ. Mà mấy ông mỹ thì đã hát bài Goodbye Vietnam.


Phản công của Hoa Kỳ/Đồng minh: Các xe tăng Duster của trại, do Trung sĩ Jerry W. Jones và Trung sĩ Nhất Hugh H. Havermale chỉ huy, đã chuyển sang nhiệm vụ chống tăng. Ban đầu, chúng bắn đạn chống tăng nổ mạnh (HEAT), sau đó chuyển sang đạn nổ mạnh (HE) khi đạn cạn. Một kíp lái xe Duster, bao gồm Havermale, đã trúng một quả đạn HE, khiến tài xế và lính nạp đạn thiệt mạng, đồng thời làm bị thương những người khác, nhưng chiếc xe đã nhanh chóng được sửa chữa và bố trí lại.

Xác phi cơ mỹ bị bắn cháy nằm trên phi đạo

Cuộc giao tranh cận chiến diễn ra trong bóng tối và sương mù, với các xe tăng Dusters tấn công ở cự ly dưới 100 mét. Xe tăng của Hà Nội bắn bừa bãi vào trại trong khi các ê kíp lái Hoa Kỳ sử dụng đèn pha và đèn vạch đường để nhắm mục tiêu. Sau khoảng một giờ giao tranh ác liệt, lực lượng bộ đội đã rút lui dưới sự nổ súng của một máy bay chiến đấu AC-47 "Spooky" đang bắn yểm trợ. Mình nhớ năm Mậu thân hay sau Mậu Thân khi Việt Cộng tấn công Đà Lạt, trên vùng Mả Thánh có Việt Cộng núp, có chiếc máy bay này bay trên trời rồi rọi đèn xuống bắn súng nghe rợn người.


Sáng hôm sau, lực lượng Hoa Kỳ rà soát chiến trường, thu hồi xác của hai xe tăng PT-76 và một xe tăng BTR-50PK bị phá hủy, cùng với băng gạc dính máu, mũ bảo hiểm của một tài xế, quần áo bị cháy và một súng phun lửa, bằng chứng về tổn thất của bộ đội Nhân dân Việt Nam, mặc dù không tìm thấy thi thể nào. Thương vong của phe Đồng minh khá nhẹ: một Dân quân Chiến đấu (CIDG) thiệt mạng và bốn người bị thương. Tổn thất của bộ đội Nhân dân Việt Nam ước tính khoảng 15–20 người, bao gồm cả toán lái xe tăng, cùng một số xe bị hư hỏng hoặc bị bỏ lại.

Chiến tranh tàn phá 
Gánh gồng chạy giặc Việt Cộng. Việt Cộng tới đâu dân chạy xa về phía lính mỹ hay Việt Nam Cộng Hoà 


Trận chiến đã chứng minh tính dễ bị tổn thương của thiết giáp hạng nhẹ của bộ đội Nhân dân Việt Nam trước hỏa lực phòng không của Hoa Kỳ được chuyển đổi thành phòng thủ mặt đất và làm nổi bật giá trị chiến lược của trại. Tuy không dẫn đến sự sụp đổ của trại, nhưng Ben Het phải đối mặt với nhiều mối đe dọa khác, bao gồm một cuộc bao vây lớn bắt đầu từ ngày 23 tháng 6 năm 1969, với sự tham gia của 3.000 quân Quân đội Nhân dân Việt Nam và các cuộc không kích B-52 để đáp trả. Trận này chết nhiều. Hôm nào kể lại.


Dù thất bại chiến thuật, trận Bến Hét giúp phía Bắc Việt rút kinh nghiệm cho các chiến dịch sau này, đặc biệt là Chiến dịch Đường 9 – Nam Lào (1971) và Chiến dịch Tây Nguyên (1975).

Cuộc đụng độ thiết giáp hiếm hoi này đã nhấn mạnh bản chất biến đổi của Chiến tranh Việt Nam, nơi bộ đội Nhân dân Việt Nam chuyển từ chiến thuật du kích sang tấn công quy ước với sự hỗ trợ của Liên Xô. Nó đã nâng cao tinh thần của Hoa Kỳ vào thời điểm khó khăn sau Tết Mậu Thân và ảnh hưởng đến chiến thuật phòng thủ các căn cứ hỏa lực xa xôi. Sự kiện này được ghi nhớ trong lịch sử quân sự Hoa Kỳ như một minh chứng cho khả năng phòng thủ ứng biến trước quân số áp đảo.


Sau này còn nhiều cuộc tấn công của bộ đội bác hồ mãnh liệt hơn. Hình như có bố một chị học Yersin đã tử trận tại đây. Sẽ kể sau.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Vị nữ y sĩ đầu tiên tại Hoa Kỳ

 Vị nữ y sĩ đầu tiên tại Hoa Kỳ 


Hôm trước thấy bên Tây mấy cô đầm buồn đời cởi áo phanh ngực vẽ viết gì đó trên ngực bài chống công ty Shein gì đó, bán cái gì mà xúc phạm đến mấy cô đầm khiến mấy cô phải tụ nhau phanh ngực. Gây ấn tượng công xúc tu sĩ ở bên tây. Thiên hạ nhảy vào ném đá, kêu họ khùng này nọ. Thật ra mình không phải phụ nữ nên khó có thể hiểu được sự việc manh động của họ. Phải có gì áp bức lắm mới khiến họ phanh ngực khơi khơi vẽ viết gì trên thân thể họ, để nói lên ngôn từ chính trị.


Biết đâu cả trăm năm nữa người ta lại nhắc đến mấy cô đầm này, đã tiên phong tạo dựng một phong trào cải cách văn hoá, chính trị tại âu châu như vị bác sĩ đầu tiên của Hoa Kỳ. Đã tiên phong đấu tranh cho sự bình đẳng cho phụ nữ tại Hoa Kỳ.

Trong một nền văn hóa được đàn ông nắm quyền từ bao nhiêu thế kỷ, có thể từ thời xa xưa đưa đến một văn hóa xem thường hay cấm cảm sự phát triển của phụ nữ trong xã hội. Họ chỉ để mấy cô mấy bà lo việc trong nhà nội trợ còn học hành này nọ thì để đàn ông chủ sự. Nếu chúng ta nhìn lại xã hội âu châu trước đây một thế kỷ thì phụ nữ không có quyền gì nhiều cả ngoài xã hội tương tự ngày nay tại nhiều xã hội chậm tiến, cổ hủ.


Ngày nay với sự giải phóng của phụ nữ đã giúp xã hội tiến nhanh hơn xưa nhưng bù lại thì gia đình bị đỗ vỡ rất nhiều. Gia đình được định nghĩa trước đây là nền móng của xã hội mà ngày nay gia đình có nhiều vấn nạn cần được khắc phục. Mỗi người phối ngẫu đều tự cho mình có quyền tự do tuyệt đối đưa đến sự tan vỡ.

Hôm nay tình cờ đọc một bài báo kể về một nữ bác sĩ đầu tiên tại Hoa Kỳ, có cuộc đời khá lạ lùng, vượt qua nhiều chống đối của xã hội để thực hành được nghề y sĩ của mình trong một môi trường gần khi xưa chỉ có sự hiện diện của đàn ông.


Mình có xem khúc video có cảnh một phụ nữ chạy đua với đàn ông khiến mấy ông nổi điên chạy lại xô đẩy bà ta ra khỏi lộ trình. Cho thấy sự đòi hỏi về quyền bình đẳng của xã hội giữa hai phái nam nữ mất khá nhiều thời gian để có như ngày hôm nay. Ngày nay thì mấy bà không chấp nhận mấy ông chuyển giới tính thi đua với mình. Cho thấy cuộc đời quái lạ. Ngày cả quan toàn tối cao pháp viện Hoa Kỳ cũng không thể định nghĩa đàn bà ra sao.

Áo quần cải cách khi xưa, nên nhớ trước đây phụ nữ không được bận quần tây.

Mình muốn xem 100 năm tới hệ quả của các vụ đồng Tính đồng giới hay chuyển giới sẽ đưa xã hội loài người ra sao. Nhưng chắc lúc đó chắc tiêu diêu miền cực lạc.


Bác  sĩ Mary Edwards Walker là người phụ nữ duy nhất từng được trao tặng Huân chương Danh dự. (Medal of honor) sau này Chính phủ Hoa Kỳ đã cố gắng thu hồi lại nó. Họ hủy bỏ huân chương đã trao tặng cho bà vào năm 1917 và kêu bà ta trả lại nhưng bà từ chối và bận áo quần nam phục hàng ngày đến khi qua đời vào năm 1919. 58 năm sau chính phủ lại trả lại huân chương cho bà. 

Bà ta sinh ngày 26 tháng 11 năm 1832 tại một nông trại, thuộc tiểu bang New York. Bố mẹ bà thuộc dạng chống chế độ nô lệ và nghĩ con gái có quyền như con trai về học vấn. Vào thời gian ấy là một ý tưởng khá xa lạ. Bố bà dạy bà ta sửa máy móc, nghề mộc và cứu thương. Ở quê thì ai cũng phải học cách sửa chửa máy móc và đóng gỗ. Trong khi bà mẹ kêu corset là một vũ khí tra tấn phụ nữ nhằm hạ thấp phẩm giá của phụ nữ. Cả ngày phải bận bó sát người như đòn chả lụa thì khổ chớ chẳng sướng nhưng nếu vì đẹp và hấp dẫn khác phái thì phải chịu. 


Thế là bà ta không bận corset từ tuổi 15. Thay vào bà ta bận áo quần cải cách "reform dress” một loại váy ngoài cái quần, lấy ý từ các y phục của phụ nữ Thổ Nhĩ Kỳ. Thế là xã hội cười chê lên án nhưng bà ta cóc cần. Bà ta cho rằng thời trang khiến phụ nữ không được cử động thoải mái nhằm hạn chế vai trò của họ trong xã hội. Thật ra đối với đàn ông cũng vậy, mình xem hình ảnh khi xưa, đàn ông ra đường cũng phải ăn bận chỉnh tề, quần áo phải ủi cho có plis. Nay thì chúng bận quần tụt xuống dưới đầu gối hay lấy kéo cắt  làm lỗ này nọ, để thấy mình thuộc giai cấp nghèo.


Năm 21 tuổi bà ta vào đại học y khoa syracuse (Syracuse Medical College.) được xem là phụ nữ đầu tiên theo học y khoa tại Hoa Kỳ. Tưởng tượng cả đám nam sinh viên mà chỉ có mình bà ta thì cuộc sống rất khó không bị chọc ghẹo hay tán tỉnh. Giáo sư thì với tư duy cổ thắc mắc về khả năng tiếp thu của phụ nữ này nọ. Năm 1855 bà ta tốt nghiệp y khoa và một trong những nữ bác sĩ đầu tiên của Hoa Kỳ. 

Khi ra trường thì hồ hởi nhưng khi chạm thực tế thì khám phá ra đó là bằng thừa, chả có ai muốn mướn một nữ bác sĩ. Thế là đói. 


Bà ta lấy chồng cũng là bác sĩ và mở phòng mạch chung. Bệnh nhân không muốn được bà ta chữa bệnh. Thế là phòng mạch đóng cửa và cuộc hôn nhân cũng cuốn theo chiều gió vì ông chồng, chắc chắn ngấy với tư tưởng bình đẳng hay vợ là tất cả nên chạy theo bà khác. Thế là bà ta ra tòa đâm đơn ly dị. Thời đó được xem là một điều không phải. Chồng có vợ bé thì cắn răng như con cọp cái của Thế Lữ trong chuồng cọp. Năm bà ta 28 tuổi ly dị thời đó chưa có vụ cấp dưỡng nên đói và cuộc nội chiến bắt đầu. 



Thế là bà ta đi chuyển đến Washington D.C. và xin làm thiện nguyện như bác sĩ trong quân đội. Quân đội kêu về nhà nuôi heo đi nhưng phụ nữ có thể làm y tá, giặt áo quần này nọ nên được chấp nhận. Bà ta ra mặt trận không Được trả lương, không chính thức và làm lều ngoài mặt trận để băng bó cho lính bị thương. Rồi từ từ họ cần người nên được cho vào làm việc trong nhà thương để điều trị, băng bó cho quân nhân bị thương tích. 


Thấy bà ta có năng khiếu nên cấp chỉ huy quân đội phải mướn bà ta dưới danh nghĩa y tá. Bà ta không làm bổn phận y tá mà chẩn bệnh cho toa thuốc và giải phẫu. Lúc đầu mấy ông bác sĩ không ưa lắm nhưng dần dần thấy bà ta làm việc giỏi nên kêu trợ giúp họ giải phẫu. Bà ta bận quân phục được bà ta chế lại khiến các sĩ quan than phiền nhưng bà ta kêu tôi không bận đồ đàn ông, tôi bận đồ do tui làm.


Bà ta ra ngoài mặt trận suốt hai năm liền, phụ giúp giải phẫu các thương binh trong tiếng gầm thét vì không có thuốc giảm đau và ngã bệnh suýt chết. Khi bình phục bà ta lại ra mặt trận. 


Năm 1863, bà ra được phong chức bác sĩ quân đội, được công nhận chính thức. Bà ta được xem là phụ nữ đầu tiên U.S. Army surgeon. Chả biết dịch tiếng Việt ra sao Surgeon là bác sĩ giải phẫu. 

Bà ta buồn đời ra sao băng qua chiến hào của phe miền nam để chữa trị cho dân quân miền nam và bị bắt vì bận bộ đồ của dân quân miền Bắc.  Họ kêu bà ta là gián điệp thế là đi tù tại Castle Thunder in Richmond, Virginia được xem Guantánamo thời đó. Tháng 8 năm 1864, bà ta được trao trả tù binh và trở lại bàn mỗ. 


11 tháng 11 năm 1865, tổng thống Andrew Johnson tuyên dương công trạng cho sự nghiệp trong chiến tranh và trao huy chương danh dự cho bà Mary Edwards Walker (Medal of Honor ). Bà ta là phụ nữ đầu tiên được trao huy chương này và đeo mỗi ngày đến khi qua đời. 


Sau nội chiến bà ta vẫn không được chấp nhận như vị y sĩ nên không mở phòng mạch nên viết văn, diễn thuyết về phụ nữ được quyền bỏ phiếu mãi đến sau đệ nhị thế chiến năm 1920, phụ nữ Hoa Kỳ mới có quyền bầu. Hay thời trang khiến phụ nữ bị ràng buộc mất tự do nên ngày nay bên pháp có sáu bà buồn đời cởi trần vẽ bừa xua lên ngực. Đứng cho thiên hạ xem ngực xẹp lép. Quyền lợi cho phụ nữ được sở hữu tài sản vì có nhiều tiểu bang có luật cấm phụ nữ sở hữu nhà cửa đất đai.

 

Lên tiếng chống rượu vì rượu làm tăng gia bại sản, phá hoại hạnh phúc gia đình nền tảng của xã hội. 

Bà bị bắt nhiều lần vì bận áo quần đàn ông vì dạo đó phụ nữ bị cấm không được bận quần tây. Mình có kể trên bờ lốc. Ra toà bà ta đeo huân chương danh dự được tổng thống Hoa Kỳ trao tặng, lợi dụng đám đông để nói lên quyền phụ nữ trong chế độ phụ hệ.


Năm nào đó quên rồi, quốc hội Hoa Kỳ xem lại các tiêu chuẩn để trao huân chương danh dự. Họ muốn dành riêng cho những chiến sĩ tham chiến, có công đánh giặc tạo mẫu hình ảnh anh hùng và phế bỏ 911 huân chương đã được trao trước đây. Đa số các huy chương bị huỷ bỏ được trao tặng trong thời gian nội chiến và bà Mary nằm trong số này. 


Quân đội Hoa Kỳ gửi cho bà lá thư kêu hoàn trả lại huy chương bà ta kêu Không. Bà ta đeo huy chương mỗi ngày khi ra đường diễn thuyết như thách thức xã hội do đàn ông nắm quyền hành.


Bà ta qua đời ngày 21 tháng 2 năm 1919 thọ 86 tuổi.  Khi đám tang họ gắn hủy chương trước ngực bà ta. 1 năm sau phụ nữ Hoa Kỳ được đi bầu lần đầu tiên tại Hoa Kỳ.


Năm 1977, một phong trào bởi hậu duệ và người hâm mộ kêu gọi tổng thống Jimmy Carter và ông ta sau khi xem xét quá trình làm việc của bà và ký đạo luật trả lại cho bà ta huy chương danh dự 58 năm sau khi bà ta qua đời.  Bà ta là phụ nữ Hoa Kỳ độc nhất nhận được huy chương này. Bới tiêu chuẩn mới thì phải xông pha chiến trận dưới làn mưa đạn của quân thù để cứu đồng đội hay sao đó mới đủ tiêu chuẩn cho danh hiệu này nên chả có bà nào đi lính xung trận cả hay bận váy hay lính woke. 


Bà ta đi trước thời đại nên bị chỉ trích cả nam lẫn nữ nhưng dần dần xã hội tiến hóa thấy tư tưởng của bà ta khi xưa bình thường. 


Cho thấy tự do mà chúng ta được hưởng ngày nay là nhờ những người đi trước, hy sinh, bị xã hội nguyền rủa vì họ đi trước thời đại. Lên mạng thấy thiên hạ chửi nhau ngu dốt khiến mình nghĩ đến bà bác sĩ này, khi xưa cũng bị đàn ông ngay cả phụ nữ kêu ngu dốt này nọ. 


Người thông minh không bao giờ kêu người khác, không nhất trí với mình là như dốt cả. Có thể họ chưa nghĩ được như người khác và trong tương lai thế hệ tiếp theo sẽ hiểu. 

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 

CIA tuyển dụng nhân viên

 CIA tuyển dụng nhân viên


Có một ông tên John Kyriakou, gốc hy-lạp, cựu nhân viên CIA, sau này ông ta lên đài truyền hình báo động cơ quan CIA tra tấn tù binh, nhấn nước để khai thác tin tức, trái với hiến pháp Hoa Kỳ. Ông ta bị bắt và lên án và cuối cùng luật sư nổi tiếng Hoa Kỳ, kêu ông ta nhận tội để ở tù 5 năm thay vì cả đời. Cuối cùng ông ta ở tù có 23 tháng và có ra cuốn sách “The Reluctant Spy: My Secret Life in the CIA’s War on Terror. Sách bán hết nhưng nhà in không chịu in lại, chỉ có bên Hy Lạp và Tây Ban Nha là họ in lại lần thứ 2. Chính ông ta là người lên tiếng báo động là Sadam Hussein sẽ tấn công Kuwait nên được CIA tôn trọng.

Ông ta kể là khi học ở đại học George WỨahington, có theo học lớp của một giáo sư có bằng cấp tiến sĩ, y khoa, tâm lý,… một hôm, nộp bài tiểu luận thì khi được giáo sư trả lại, cho điểm A, và có ghi chú gặp ông ta sau giờ học. Sau giờ học, ông giáo sư kêu vào văn phòng ông ta và gọi một tên nào ở CIA, văn phòng tuyển dụng. Ngồi nhìn rolodex của ông thầy, ông ta thấy số điện thoại của đại tá Oliver North. Ông này nổi tiếng tỏng vụ xì căng đan về vũ khi cho nhóm COntra ở Nicaragua. Sau đó ông thầy thú thật ông ta làm việc cho CIA, đi dạy để tìm kiếm sinh viên giỏi, xuất sắc cho CIA tuyển dụng.


Sau đó ông thầy kêu đi tới một địa chỉ hỏi gặp Bob. Đến địa chỉ lên lầu 6, vào thấy an ninh, rồi có một phụ nữ hỏi đến gặp Bob. Ông Bob kêu thứ 7 đến đại học John Hopkins, phòng X. Tại đó có độ 300 người, và phải làm test, trả lời 300 câu hỏi này nọ. Sau đó thì ông Bob gọi điện thoại, kêu làm test hay lắm rồi phải test thêm , phỏng vấn nữa với các bác sĩ về tâm lý học, … cuối cùng thì nói đợi. Trong khi đó thì họ test máy xem nói thật.

https://en.wikipedia.org/wiki/John_Kiriakou

Cuối cùng ông ta được bổ nhiệm về văn phòng Iraq và hồi giáo. CIA bắt đầu dạy tiếng ả rập. Bắt đầu làm việc phản gián. Rồi mấy tháng sau mới được đi học, thụ huấn chương trình mà trong giới CIA gọi là Farm. Học tập cách viết bản tường trình sau khi nhận được tin tức của đối phương qua các người địa phương chấp nhận làm gián điệp, cung cấp tài liệu cho CIA. Ông ta tìm khẻ hở của đối tượng, như một ông có vợ bé nên tốn tiền, ông ta đưa tiền cho mướn nhà cho vợ bé này nọ, có người thì con đau ốm, hay muốn con qua Hoa Kỳ du học. CIA bảo đảm muốn học trường đại học nào là được vào và trả tiền hết.


Ông ta nói một điểm quan trọng vụ Iraq xâm chiếm Kuwait. Là Kuwait khoan dầu ngầm qua biên giới Iraq khiến Sadam nổi điên. Tin tức mà ông ta nhận được thì chắc chắn, Sadam sẽ tấn công Kuwait. CIA gửi điện cho một người ở toà đại sứ Hoa Kỳ tại Iraq, chạy xe ra phía biên giới Kuwait thì khám phá ra 300,000 binh sĩ iraq đang được chuyên chở ra biên giới. Ngoại trưởng James Baker, kêu đại sứ mỹ tại Iraq đến gặp Sadam và nói Hoa Kỳ sẽ không dính dáng vào nội bộ các quốc gia ả rập khiến Sadam vui vẻ cười và ra lệnh tấn công Kuwait.


Chả hiểu tại sao khi Sadam đánh chiếm Kuwait thì mỹ và đồng minh, đổ bộ về phia bắc và giết hết lính Sadam. Lý do đó người Iraq căm thù người Mỹ. Có thể Saudi Arabia lo sợ Sadam chơi sang, quay qua tấn công vương quốc này nên trả tiền cho Hoa Kỳ đánh ông thần Sadam. Hình như sang năm quân đội Hoa Kỳ sẽ rút khỏi Iraq theo chương trình ký kết với chính quyền này. Ông ta giải thích lý do Hoa Kỳ không tiến vào Bagdad luôn, là sợ Saudi Arabia và Syria, nhất là Ai Cập vì mấy nước này tham dự cuộc chiến đánh Sadam. Nhưng Hoa Kỳ phạm một lỗi lầm là không để ý tới người hồi giáo theo giáo phái Shiites. 


Cấm Sadam bay máy bay nhưng không cấm trực thăng nên Sadam cho trực thăng thả hơi ngạt khiến dân chết khác nhiều. Cho thấy chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ xen vào nội bộ nước khác nhân danh dân chủ này nọ đã làm cho mấy xứ này rối như canh hẹ. Điển hình là Việt Nam, họ trừ khử ông Diệm xong, người chúng lại để lính mỹ tham chiến tại Việt Nam. Ồ ạt đem quân sang Việt Nam thì lại không dám đụng anh ba tàu, vì theo tài liệu người Tàu cho biết là có đến 300,000 quân lính của tàu có sang Việt Nam giúp cầm cự hậu phương xây dựng lại các đánh phá của máy bay mỹ.


Người Mỹ lên tiếng về vũ khí hoá học này nọ thì Sadam đã cho loại bỏ hết nên khi thiên hạ đến Iraq để xem xét thì không thấy nên Hoa Kỳ phải bựa ra để có cớ đánh Iraq sau 9/11. Tỏng một buổi họp tại toà Bạch Cung, có một ông nói là tháng 8 sẽ đến Ba Tư nên xếp ông ta quay lại hỏi có nghe lộn hay không. Điều này hợp với lời kể cảu tướng Weasley Clark, cựu tổn thư lệnh NATO, cho rằng sau 9/11 ông ta được một ông tướng ở Ngũ Giác Đài cho thấy chương trình chiếm đóng 7 xứ Ả rập.


Sau khi được huấn luyện, ông ta được gửi sang Hy Lạp và Bahrain để lo về phản gián, và tuyển dụng người dân sở tại làm việc cho CIA. Ông ta kể dạo đó ở Hy Lạp có một nhóm khủng bố, như 17N, kiểu Andreas BAader, Meinhoff bên Đức quốc, hay Red Brigades ở Ý Đại Lợi ,… và ông ta suýt bị ám sát. Có lần nói chuyện với một MI6 của Anh quốc, ông ta nói lo ngại về ám sát, ông thần MI6 kêu quá lo xa. Một hôm ông ta đi làm chạy lên xa lộ thì bị kẹt xe. Ông ta kể là không đi xe có bản số ngoại giao vì an ninh nhưng người Hy Lạp lại đưa bảng hiệu số xe XYD, để dễ nhận và nhóm khủng bố biết nên một hôm ông ta chạy trên xa lộ thấy kẹt xe rồi mở radio. Ông ta cho biết là vi phạm an ninh vì phải chú tâm vào xe cộ xung quanh. Nhưng hôm đó hứng sao ông ta mở đài radio và nghe nói có người bị ám sát trên xa lộ. Lúc xe ông ta chạy ngang thì thì đúng ngay xe của ông MI6 nên gọi điện thoại cho toà đại sứ để họ báo cho MI6. Sau vụ này thì vợ ông ta bỏ vì không chịu nổi sự lo sợ bị ám sát, bắt cóc từng ngày. Ông ta cho biết là tỷ lệ ly dị của nhân viên CIA là 78.2%.


Ông ta cho biết là xếp của ông suy tính trước 9/11 là sẽ có một vụ khủng bố xẩy ra nhưng chưa biết là gì và có báo cáo cho bà Condi Rice nhưng bà này phớt lờ không để ý. Bây giờ mình mới hiểu lý do bà này bị chìm luôn khi Bush con về hưu. Ông ta có công lùng kiếm Abu Zubaydah (2001–2002), được xem là al-Qaeda #3. Ông ta kêu là phải bắt sống nhưng lính Pakistani, lấy súng bắn tên này gãy giò. May là chưa chết. Tên khủng bố này bị bắt và đưa qua Thái Lan để tra khảo tin tức. Ông thần này bị tra tấn 83 lần, ông ta không có mặt nhưng được báo cáo, kêu không hiệu nghiệm vì tên khủng bố không khai. Hình như Ý Đại Lợi có bắt giam vài nhân viên CIA của Hoa Kỳ khi họ sử dụng các nhà mật để tra khảo các tù nhân bắt được xứ Ả Rập đem về đây để lấy tin tức. Lâu quá không nhớ rõ.


Sau này ông ta làm việc cho thượng nghị sĩ John Kerry. Ông ta kể là Obama hứa 4 người như John Kerry, nói ông ta ủng hộ với kêu dòng họ Kennedy ủng hộ thì ghế ngoại trưởng sẽ bổ nhiệm cho ông ta, tương tự thống đốc tiểu bang New Mexico Richardson. Cuối cùng là đưa cho bà CLinton. Ông ta bị lên án phản quốc vì trả lời trên đài truyền hình ABC là CIA tra tấn tù nhân, đi tù được 23 tháng thì có một thành viên của ban nhạc Pink Floyd mà ông ta chưa bao giờ gặp mặt đã trả đứt nợ ngân hàng của căn nhà để vợ con không bị mất nhà trong khi ông đi tù. ông ta kể đi tù vui lắm, tiếng đồn là ông ta thuộc biệt đội ám sát cho CIA nên tù nhân hỏi nên ông ta cũng bựa theo nên yên chuyện trong tù và được nhóm gốc Ý Đại Lợi, MAfia bảo kê nên tương đối đỡ khổ.


Đọc hồi ký của ông ta mới hiểu sau 9/11 tiền của chính phủ tuông ra như nước nên ai cũng lấy hết. Các cựu nhân viên CIA, được mời về làm cố vấn kiếm mấy triệu nên tiền mà chính phủ BUsh bung ra để thực hiện cuộc chiến chống khủng bố vô bờ vô bến khiến ngân sách quốc gia càng thâm thủng.


Ngày nay thiên hạ kêu ông Trump tha bổng xá tội Ed Snowden vì có công báo động là NSA lấy tin tức của người Mỹ. Ra tù lấy vợ khác, cũng dân làm cho CIA nên tương đối đỡ hơn về mặt tinh thần. Hình như ly dị lần thứ 2 và nay thì có cô bạn gốc Ba Tư, cô ta đi về xứ một năm mấy lần, kể là dân tình vui vẻ vì bán dầu hoả cho Trung Cộng, Ấn Độ này nọ.


Ông ta kể có nhờ ông Rudy Giuliani xin ông Trump ân xá, thì ông Giuliani kêu trả tao 2 triệu nên ông ta đi ra cửa. Kêu thứ nhất là không có 2 triệu thứ 2, là bỏ 2 triệu để lấy lại lương hưu có $700,000 thì không đúng. Cho thấy khi tổng thống rời nhiệm kỳ, ân xá cho thiên hạ chắc vớt tiền cũng bộn về hưu. Ông cho biết là Hoa Kỳ, các đại biểu mỹ đều bị Do Thái, nhóm APAC do thái lũng đoạn. Obama, Biden không dám thả bom xứ BA Tư trong khi ông Trump chơi liền nên sau này khó mà thương lượng với mấy xứ khác. Ông Giuliani này chắc sẽ bị tù lâu năm nếu ông Trump không ân xá 3 năm tới. Mình nghĩ mấy tên này nên cho ngồi tù để làm gương. Xưa kia ông ta làm Attorney general cho thành phố New York, hốt bạc khá nhiều rồi.


https://www.justice.gov/usao-edva/pr/former-cia-officer-sentenced-30-months-revealing-identity-20-plus-year-covert-cia


Ông ta có nói đến vấn nạn các Contractor, cựu binh sĩ lực lượng đặc biệt được CIA mướn để bảo vệ an ninh như công ty Blackwater,…. Giết người vô tội vạ. Mỗi tuần CIA hay toà Bạch Cung có danh sách khủng bố cần được loại trừ. Ông Obama là người chơi vụ này nhiều nhất dù đoạt giải thưởng Nobel. Ông ta nói phó tổng thống Dick Cheney mới qua đời mà chả thấy ai thương tiếc gì cả. Là người cầm quyền thật sự trong thời gian Bush con làm tổng thống. Mình nghĩ ông Cheney này và Donald Rumsfell là hai tên đồ tể làm giàu cho công ty của họ trong khi đưa lính nghèo ra trận chết như mưa bay.


Thật ra Hoa Kỳ có dựng lên vài nước theo Hoa Kỳ, được dân chủ hoá như Nam Hàn, Nhật Bản, Tân Gia BA,… còn thì đều thất bại khi đưa quân vào dựng một chính phủ khác lên. Ông ta cho biết người Mỹ mù quáng không hiểu văn hoá của người sở tại nên cứ tưởng người dân sẽ tặng vòng hoa chiến thắng như các cô gái ở Đà Nẵng treo vòng hoa cho binh sĩ mỹ cập bến Đà Nẵng khi xưa. Người dân sở tại xem lính Mỹ như các đội quân chiếm đóng nên gia nhập các tổ chức kháng chiến nhất là mấy sư đoàn của Sadam bị mỹ dội bom chết hết khi chiếm Kuwait.


Có một chi tiết rất hay là Á Phũ Hãn khi xưa trồng rau cải đến khi mỹ nhảy vào thì cho phép trồng thuốc phiện. Lý do là để dân xứ này bán qua Nga và Trung Cộng để đầu độc thanh niên của mấy xứ này. Tương tự Trung Cộng cũng sản xuất Fentanil để bán cho người Mỹ sử dụng, đầu độc cả thế hệ trẻ ngày nay. Nên nhớ là chính CIA dưới thời tổng thống Reagan, đã chở cocaine về Hoa Kỳ để bán hầu kiếm tiền để mua súng đạn cho lực lượng Contra chống lại lực lượng mát xít ở Nicaragua.

 (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn