Showing posts with label Người thân. Show all posts
Showing posts with label Người thân. Show all posts

Ngôi làng cao nhất âu châu trên núi Caucase


Trong chuyến đi viếng Georgia, một xứ thuộc khối Liên Xô cũ, mình chỉ thấy có ngôi làng cổ Ushguli ở cao độ 2,200 mét trên dẫy núi Caucase, chia đôi Âu châu và Á châu là rất lạ, được xem là khu vực người ở cao nhất ở Âu Châu còn các kiến trúc thời Liên Xô thì xem cho biết.

Trên đường đi lên núi ngăn đôi hai châu lục, mình thấy mấy tháp đài của thời trung cổ xây bằng bằng đá ở dọc hai bên bờ sông khá lạ. Xe ngừng lại Mestia ở cao độ 1,500 mét cao độ như Đà Lạt để ngủ qua đêm.

Sáng hôm sau thì xe SUV 4x4 đến chở tụi này lên núi viếng thăm một ngôi làng cổ vẫn còn giữ được nét cổ xưa, có lẻ ở xa phố thị vì ở Mestia có thấy nhiều tháp đài nhưng lẫn lộn với các kiến trúc nhà cửa hiện đại. Có một thành phố ở Ý Đại Lợi có các tháp đài tương tự nhưng cao hơn gấp đôi, ở vùng Toscana có tên là San Gimignano. Hoá ra hai thành phố này là sister cities.

Ngôi làng còn người ở cao độ cao nhất âu châu 2,200 mét với kiến trúc đặc thù.

Xe chạy lên núi mất đâu 2 tiếng vì đường xấu, nhiều nơi phải chạy qua các suối nhỏ rồi đến ngôi làng này. Xa xa chúng ta thấy đỉnh núi Shkhara, cao thứ 3 của Âu châu. Hai vợ chồng được đưa đi viếng thăm ngôi nhà thờ nhỏ nhắn được xây vào thế kỷ 12 tên Lamaria.


Ngôi nhà thờ này được xây trên điểm cao nhất làng, rất nhỏ so với những nhà thờ đã viếng thăm ở Georgia. Họ có mấy bức tranh vẽ trên tường khá đẹp nhưng cũng bị xoá nhiều trong thời Liên Xô. Mình thấy lần đầu tiên một ông linh mục lớn tuổi ở đây. Không thấy linh mục trẻ tuổi ở xứ này dù ông cố đạo được phép lấy vợ. Thắp một cây nến trong nhà thờ nhỏ bé.

Tường đá được xây từ thời trung cổ
Nhà được xây gắn liền với tháp đài phòng vệ, chỉ có một cửa ra vào
Mái nhà cũng được lợp bằng đá so với các nhà được làm thời liên xô hay gần đây bằng tôn 
Tấm ảnh chụp một gia đình Svan của vùng này
Căn nhà phía trong, trần nhà thấp để giữ nhiệt. Thấy cái cầu thang leo lên nơi trên loft để ngủ, phía dưới là để dê bò ngủ giúp sưởi ấm gia đình chủ nhà
Cái bếp ở giữa
Cái nôi để ru em bé và bàn ăn
Thấy thằng bé ngồi đập cái gì trong cái thố 

Cửa vào rất thấp, thấy đá vùng này từng thớt không dầy lắm, dễ xây không thấy họ trét gì cả để dính các miếng đá vào nhau

Ngôi nhà thờ trên cao 
Cửa vào nhà thờ cổ kính được xây từ thời trung cổ, mình thấy khung cửa rất lạ
Chi tiết của khung cửa được chạm trổ từng lớp. Du khách nhiều quá nên mình không thể ở lại xem xét kỹ hơn
Đỉnh núi  Shkhara, cao nhất phía Georgia  
Mình thích nhất màu của đá bị oxy hoá sau bao nhiêu năm
Phần dưới chắc đã được trùng tu lại với xi măng
Ngôi nhà thờ, một phần để ở, phần để thờ phụng Chúa và tháp đài để gia đình ông cố đạo chạy lên trên tử thủ khi quân xâm lược hay cướp bóc đến
Đồng chí gái đang tạo dáng trước đỉnh Shkhara 
Tháp đài tình yêu được trùng tu bởi một gia đình, và cho du khách thăm viếng kiếm tiền
Mình bò lên lầu 1 qua cái thang nhỏ
Lỗ châu mai để nhìn ra ngoài xem quân xâm lược, quân cướp 
Tầng cuối được làm lại với vật liệu nhẹ hơn 

Cầu thang leo lên lầu 2. Tối om ở trên quần thù bò lên đây là dã bị đạp tan xương
Lỗ lầu 1 nơi cầu thang leo lên


Đỉnh Shkhara cao thứ 3 ở âu châu
Mình thấy nhiều làng cổ như vậy dọc dường lên núi nhưng nhà cửa được xây dựng lại khá nhiều nên mất cái đẹp vật liệu chung.
Dãy núi Caucase chia đôi Âu Châu và Á Châu, mình ở bên Á Châu
Ăn sáng thấy có chả giò của họ. Họ cuốn phô mát dê bên trong rồi chiên. Mình ăn thử một cái thôi vì dầu mỡ hơi nhiều. Thích nhất là cái đĩa đựng trái ô líu, mình xơi hết mỗi lần ăn cơm còn phô mát thì thấy đã được kỹ nghệ hoá nên không đụng tới

Sau đó đi vòng vòng đến xem một căn nhà được xem còn giữ nét cổ xưa. Vùng thảo nguyên nên người ta nuôi bò, dê và trồng trọt. Khi các đạo quân Ottoman, Ba Tư xâm chiếm đánh phá các vùng này thì người dân leo lên mấy cái tháp đài, đóng chốt chỗ leo lên nên quân cướp không lên được. Muốn đốt tấm cửa cũng khó vì rất dày, xung quanh là đá ngay cả mái nhà. Trên đó họ để lương thực vài tháng cho gia đình ăn. Khi mùa đông đến thì quân cướp chỉ có rút lui vì rất lạnh ở cao độ 2,200 mét vì mùa đông tuyết phủ 6 tháng.


Mỗi căn nhà luôn gắn liền với tháp đài nên khi có chuyện là họ leo lên tháp với cung tên để bắn kẻ cướp. Dân địa phương có đặc điểm là cặp mắt của họ màu xanh. Người ta gọi là người Svan, cứ như người thượng du ở Việt Nam, nào là Ra đê, Nùng, Thái,… tóc họ màu đen. Bà nấu cơm cho tụi này ở khách sạn là người Svan, mắt xanh lá cây nhưng tóc đen. Bà ta thích đồng chí gái, cứ sờ sờ cánh tay của mụ vợ nhất là mình boa sau khi ăn thịnh soạn. Bữa cơm đầu tiên ở đây, bà ta nấu nhiều món đặc thù của vùng này. Xem như bữa cơm ngon nhất chuyến đi Georgia. Mình thích cơm Uzbekistan hơn,


Hiện nay làng này có 70 gia đình, độ 200 người ở. Khi viếng thăm căn nhà còn giữ nguyên vẹn lối trang trí cổ xưa khiến mình ngạc nhiên vì tương tự như một căn nhà ở trên núi Peru khi mình đi từ Saltankay về Machu Pichu. 


Căn nhà được chia hai tầng. Họ ngủ ở trên còn heo dê bò ở dưới vì mùa đông rất lạnh, có dê bò sưởi ấm, rất giống như ở quê bên Ý Đại Lợi mà mình viếng thăm nhà một cô bạn. Tối người ta vào chuồng bò để mấy bà đan áo cho bớt lạnh rồi tối đi ngủ thì họ nấu nước nóng bỏ trong cái túi nhựa, bỏ trên giường dưới cái mền cho ấm, để ngủ đến sáng mai.


Nghe kể là khi xưa có trên 300 căn hộ và tháp đài nhưng nay chỉ còn độ 30. Dân càng ngày càng thưa vì giới trẻ đi đến các tỉnh lớn để sinh sống, từ từ lối sống này sẽ bị mất. Nhất là thổ ngữ của họ sẽ biến mất một ngày. Trẻ em đi học tiếng Georgian sẽ không nói tiếng thổ ngữ. Họ có làm một cuốn phim về người Svan này, mình tính đi xem ở rạp nhưng nói thôi để về xem trên YouTube . Tối qua xem trên YouTube thì bắt đầu hiểu ý tưởng của họ xây các tháp đài dựa theo phong tục của vùng này. Họ giết người như ngoé. Cứ giận nhau là đâm chém nhau. Sinh sống tại các vùng có địa thế và thời tiết khắc nghiệt như vậy nên tính tình của họ rất bạo lực.


Đi Georgian chỉ có chỗ này mình thấy hay vì chưa bao giờ thấy lối kiến trúc một căn nhà nối liền với một tháp đài phòng thủ. Mỗi nhà mỗi tháp đài. Thường thì họ xây một cái thành xung quanh ngôi làng đây thì không. Mỗi nhà tự phòng thủ, một lối suy nghĩ khá lạ tự túc tự vệ. Dọc đường mình thấy rất nhiều ngôi làng với những tháp đài nhưng nhà ở đã được xây theo lối mới, mái nhà bằng tôn còn ở đây mái nhà làm bằng đá. 


Đó là văn hóa sẽ bị mai một khó mà cưỡng lại. Một văn hoá mạnh hơn sẽ giết một văn hoá khác khi kề cận. Ngoài ra còn tuỳ vào chính phủ. Một chính phủ có chính sách bảo tồn văn hoá xa lạ, khác lạ như Hoa Kỳ bỏ tiền ra để dạy các tiếng của các cộng đồng như người Việt, người Tàu,…mạnh nhất là người gốc la tinh. Cũng có những chính phủ với chính sách tiêu diệt các văn hoá khác, muốn đồng nhất một chính sách, sẽ tìm cách tiêu diệt như cấm nói thổ ngữ, không khuyến khích sự khác biệt.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Nụ cười của Mẹ

Hôm qua, trên vườn về thì được tin nhắn cô em, cho biết mới xuống phi trường Hà Nội với bà cụ. Cô em Viber để nói chuyện khi về đến quê. Khi xưa là phủ Quốc Oai, Sơn Tây mà ông Quang Dũng có nói đến qua bài thơ Mắt người Sơn Tây, nay họ cho nhập vào Hà Nội. Bây giờ phải nói quê mình là Hà Nội. Mất đi hình ảnh quê nội của mình từ bé khi nghe kể về quê nội. Chán Mớ Đời 


U châu đẹp quá con ơi ! Bà cụ mình khen căn nhà thờ tổ mới được trùng tu lại. Nhìn nụ cười của mẹ, quên cái mệt đi xa, cảm thấy ấm lòng. Mấy tháng nay, cô em một thân một mình lo xây lại nhà thờ tổ ở quê theo di nguyện của ông cụ. Mấy năm trước, mình về Đà Lạt, ông cụ làm di chúc có ngỏ ý muốn sau này con cháu ráng làm lại nhà thờ tổ. Đời bố, xa quê năm lên 18, bị tù đầy cải tạo 15 năm nên không còn sức để thực hiện.


Trong lần về Việt Nam, đi Sơn Đoòng, mình tranh thủ bay ra Hà Nội vài tiếng, gặp người thầu khoán, người em họ ở quê.



Cô em là truyền nhân của mẹ mình, biết thu xếp, xử lý mọi việc ở quê bên gia đình ông cụ rất hay. Trả lương cho cô em họ bồi dưỡng nhân công, nước nôi. Lâu lâu cô em đột xuất bay ra Hà Nội để xem thợ đang thi công giúp công trình không bị chậm trễ, đúng hẹn.


Cô em không nói với mẹ mình, chỉ muốn làm sự bất ngờ. Sáng ra, kêu đi Hà Nội mà mẹ hay hỏi mình, cho mẹ ra quê một chuyến. Vấn đề là nhà thờ tổ bị mục nát, cần sửa lại, trùng tu. Quê chồng nhưng mẹ mình vẫn lo lắng như quê của mẹ. Xây dựng lại nhà thờ tổ bên chồng, đối với mẹ là một trọng trách. Thật ra thì mấy ông chú họ có gọi điện thoại vào Đà Lạt báo cho mẹ mình nên bà cụ nóng lòng.


Có dịp mình sẽ hỏi mẹ mình, lý do lo cho bên chồng, nhà thờ vì bổn phận của người vợ truyền thống hay vì tình yêu dành cho bố. Khi ông cụ còn ở trong trại cải tạo, bà cụ, một thân một mình về quê, chăm sóc ông bà nội, đưa tiền để trả nợ, lấy đất gia đình về. Nghe kể mấy bà cô ruột kêu đợi con miền Nam ra đây, bà cho một trận. Hóa ra ông cụ mình đã có vợ theo luật tảo hôn trước khi vào nam. Khi xưa, không có tiền, bà nội có mượn hàng xóm mấy thúng thóc, cầm 1 lô đất. Hứa là khi trả lại tiền thì trả lại đất. Hai bà cô của mình nghe tiền, đến nhà lấy của bà nội nên nay xem như mất trắng đất cho hàng xóm. Hàng xóm nghe tin cô em xây nhà nên họ xây trước, nay hết đòi.

Nhà thờ tổ trước khi trùng tu. Trước kia còn te tua hơn nữa vì không có cửa sổ hay cửa để đóng lại.

Năm 1994, mình về Hà Nội lần đầu, có chạy về quê thì thất kinh. Nhà ông bà nội mình không có cửa sổ hay cửa. Chỉ có hai tấm phên, tối đóng lại ngủ. Nhà tranh vách đất mà họ tôn ông bà nội mình lên hàng phú nông để đấu tố. May sao họ giết đủ số nên tha mạng. Ngay con nuôi được đem về nuôi vào năm Ất Dậu, cũng đấu tố ông bà nội mình.


Cuộc đời ông cụ mình tương tự như bài ca “người anh Vĩnh Bình” của nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang nên khi về quê, mình đứng xem hướng, hàng rào mà đêm hôm ấy, du kích bao vây nhà ông bà nội mình để bắt giết ông cụ, lý do là không theo Việt mInh. Ông cụ mình nhảy qua rào, chạy về Hà Nội rồi vào nam. Sau 75, họ vào nam và nhốt ông cụ 15 năm ở trại cải tạo.

……

Đêm nghe bơ vơ, tiếng súng xa đưa lại

Bên trong im hơi, cây nến xiêu mờ cháy

Tôi đang thiu thiu, nghe tiếng chân ai chạy

Xô mạnh cánh cửa lớn, tiếng người ngã ầm xuống.


Qua khe phên thưa, tôi thấy anh giữa nhà

Tay cong sau lưng, quỳ trước dăm người nữa

"Tên lưu manh kia, kêu hết cha mẹ già

Ra mà lấy đầu mi, chết vì chống chúng ta".


Mã tấu chớp loáng, anh rướn lên gục người

Máu bắn xuống dưới và tưới lên mặt tôi

Bên trong lao ra, chị thét lên rụng rời

Ngã chúi, hồn chới với.


Đêm bao âm u, trên vách hiu hiu mờ

Bên thây anh tôi, Mẹ ngất không dậy nữa

Con chơi ngây thơ, xoa tóc cha tung xoà

"Bố ơi, bố dậy bố bố ơi, má con kìa".


Trong balô anh, tôi thấy bao nhiêu quà

Đôi xăng-đan xinh, đôi guốc cao đẹp quá

Hai đôi bông tai anh tính mua cho mẹ

Tôi tìm trong một góc, có tờ giấy mờ chữ.

Run run đôi tay, tôi bóc xem tháng ngày

Thư anh xa xưa định viết cho vợ đấy

Riêng câu sau đây, theo ám tôi suốt ngày

"Mong được thấy đàn bé, sống hạnh phúc lâu dài. 


Đời thanh niên có nhiều ước mơ nhưng ông cụ không may theo bên thua cuộc, bị tù đầy 15 năm. Cô em và mình tính làm lại nhà thì covid xảy ra nên không làm gì được cả. Năm nay thấy nơi nới nên hai anh em xúc tiến thực hiện điều ông cụ muốn trước khi mất.


Khi xưa, mình có gửi tiền cho bà cụ làm lại nhà nhưng đã qua gần 30 năm nên xuống cấp. Đòn mái nhà bị mối ăn. Bà cụ có đóng góp xây cái cổng đình nên sau đó mới xin được đất để cải táng mồ mã ông bà về nghĩa trang của thôn. Mình ra đình, cứ tưởng tượng, nơi ông bà nội bị đem ra đây đấu tố. Về quê, mình nói muốn đi thăm mộ ông bà thì ai nấy lắc đầu, kêu ra ruộng giờ này mệt lắm. Hoá ra họ chôn thân nhân ở trong ruộng của họ. Sau này, bà cụ mua đất dời mộ ông bà về nghĩa trang của làng, để mỗi lần con cháu về quê, có thể thắp nén hương tưởng nhớ ông bà tổ tiên.


Khi về quê nội lần đầu tiên cũng như ngày nay, mình có cảm xúc rất lạ kỳ như một con chim lạc đàn bay tận trời âu, trời mỹ. Quê nội chỉ được nghe qua lời kể của ông cụ, hay qua những bài thơ về Sông Đuống của Hoàng Cầm, hay thơ của ông Quang Dũng. Quê nội chỉ biết qua văn chương, lời kể của cha. Khi ghé thăm chùa Thầy, nghe lòng mình say say, tự nhủ quê nội tôi đây, quê nội tôi đây. Nhà nay được trùng tu nên chắc mình về thăm nhiều hơn và ở lại lâu hơn, chỉ tội là 5 giờ sáng cái loa phường hét bên tai. Nhớ lần đầu tiên ngủ ở quê. Sáng 5 giờ sáng cái lo phường oang oang gội tên các người trong làng đã chết tại điện biên phủ. Kinh Mình thích không khí ở quê hơn là Đà Lạt, nhất là ngày nay Đà Lạt bị nát tan như tương ớt.


Nay bà cụ về thăm quê chồng, thấy nhà cửa xây xong thì rất mừng. Nói chuyện rất vui, hỏi có mệt không thì nói không. Có nóng không nói không trong khi cô em la làng nóng thấy bà cố. Mẹ cười hoài kêu không mệt. Thấy dễ thương, làm được di nguyện của ông cụ là mẹ mừng.


Thế hệ bà cụ mình còn giữ trách nhiệm lo bên gia đình chồng, nay thì dâu rể gì chả để ý, ngay cúng giỗ hàng năm còn không thèm đến nói chi nhà tổ, nhà thờ tự.


Người Việt mình về mặt tâm linh, thờ cúng ông bà khá quan trọng. Nay ở Hải ngoại, con cháu chả để ý, cứ muốn bán nhà cửa ông bà để chia nhau, xem như xoá cội nguồn, cội rễ và anh em từ bỏ nhau vì tham, đòi nhiều hơn. 


Ông Lý Thừa Vãn, tổng thống Nam Hàn, hậu duệ của họ Lý Công Uẩn, sợ Trần Thủ Độ chu di tam tộc, chạy đến xứ Cao Ly rồi cũng trở về thăm quê cha đất tổ. Nếu bán đi, sau này con cháu tìm về thì sao. Người Mỹ mình quen, hay đi về Ái Nhỉ Lan để xem cái làng của ông tổ họ khi xưa, người Ý Đại Lợi cũng vậy. Nhớ có lần mình ghé một làng nhỏ ở Ý Đại Lợi mang tên Pretare, gần Roma, thấy người Mỹ gốc Ý gửi con cháu về đây vào mùa hè.


Mình có xem một phim mỹ kể một anh thanh niên, theo di nguyện, cũng như tò mò về xứ Ukraine đi tìm cái làng của ông nội mình, mới khám phá ra cuộc giết người tập thể, hiểu về lịch sử của dòng họ. Có lẻ còn trẻ chúng ta không nghĩ đến những các thế hệ sau sẽ trách móc chúng ta, chỉ vì tham chút tiền chia chát với nhau mà huỷ đi di sản văn hoá của gia đình. Chưa nói đến anh em xào xáo nhau vì chút tiền bán nhà thờ tự.


Nhà được trùng tu lại, làm một tầng, đủ cho mình về ở. Xong om

Cô em cho biết là có mời họ hàng chiều sang chơi, đặt mấy mâm để mời họ hàng ăn uống cho bà cụ vui.

Làng mình có phong tục lạ lắm. Chả biết ngày lễ gì hay lâu lâu hứng lên muốn ăn nhậu là họ hàng gọi bà cụ mình để báo tin rồi họ làm heo ăn uống, kêu bà cụ trả tiền. Nay cô em quản lý tài chánh, kêu không nên họ hàng hết gọi vào kêu gửi tiền để họ làm cổ ăn chi đó. Chán Mớ Đời 


Mấy ông chú họ hỏi mình có sợ vợ không. Mình nói có chớ, ai trên đời mà không sợ vợ không sợ vợ thì sợ ai. Mấy ông chú cho biết làng mình nổi tiếng vùng Sơn Tây là làng Sợ VỢ. Hoá ra cơ bản sợ vợ của mình là từ làng này. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Gia đình xào xáo vì tiền

Hôm qua, thấy có số lạ từ miền đông Bắc gọi nên mình không bắt, sợ gặp đám buôn bán, chào hàng. Sau nghe tin nhắn mới biết em trai của một chị bạn mà 32 năm qua chưa gặp lại từ ngày về Cali lấy vợ. Nghe anh bồ cũ của chị ta nói làm bác sĩ ở Bắc Cali. Mình quen anh bồ cũ khi mới sang New York, rồi từ đó lan tới gia đình này. Gia đình này đông anh em, mình chỉ quen hai cô chị, tốt nghiệp y khoa tại đại học Cornell, khi mình đi làm ở New York. Sau này về Cali thì không gặp lại nữa. Cuộc đời lạ, có người mình quen một thời gian rồi biến mất như đi chung một đoạn đường rồi khi mình rẽ tay phải hay tay trái theo một hướng khác thì không bao giờ gặp lại. Lâu lâu gặp bạn bè chung thì nhắc đến để biết tin tức nhưng cũng không muốn liên lạc vì xa xôi. Mỗi lần lên miền Bắc Cali thì ít ngày, nên không cơ hội gặp lại. 


Cậu em trai tốt nghiệp đại học Yale. Gia đình này học rất giỏi, toàn là tốt nghiệp Harvard, MIT, Yale,… Mình nhớ cậu em trai, lúc mới tốt nghiệp Yale thì có ra một tờ báo anh ngữ địa phương. Anh ta hỏi mình muốn đầu tư thì mình đưa anh ta đâu $1,000 thì 2 tháng sau, nhận cái chi phiếu $1,500, với lá thư là đã bán tờ báo cho người Mỹ, xem như mình lời 50% sau 2 tháng. Từ đó, anh ta muốn mình đầu tư thì mình ghi danh ngay.


Hồi thằng con còn học trung học, mình có gọi điện thoại cho anh ta, để thằng con nói với anh ta, giải thích học hành ở Hoa Kỳ vì mình không học ở xứ này. Mình nghĩ anh ta trẻ, sinh sống tại Hoa Kỳ lâu hơn mình nên có thể nói chuyện với thằng con,… sau này anh ta về Việt Nam làm ăn nên mất liên lạc.


Hôm qua, anh ta gọi hỏi thăm và nói có một ý tưởng làm ăn, cần người bỏ vốn. Anh ta trả 20%. Mình nói cuối tháng này sẽ bay sang Boston ăn cưới cô cháu, sẽ bàn luôn. Sẽ dùng Roth IRA để cho vay. Anh ta nói có quen và ở nhà Jim Rogers, nói là ông Jim Rogers dọn về Tân Gia Ba vì gặp anh ta. Mình nói mình biết ông này, có đọc sách ông này. Ông này có hai cô con gái, mướn vú nuôi người Tàu để nói tiếng quan thoại. Ông ta nói tương lai là Á Châu. Ông này khi còn trẻ, lái xe mô tô chạy khắp thế giới. Mình tin anh ta vì anh chàng này rất tham vọng, muốn làm thương mại. Sinh ra trong một gia đình khoa bảng, nhưng thích làm ăn. Anh này là cháu của một bộ trưởng của chính phủ Trần Trọng Kim, rất nổi tiếng ở Pháp. Anh ta có gửi mình tấm ảnh chụp tại nhà ông Jim Rogers trước khi ông này dọn về Tân Gia Ba. Từ đó, mình bắt đầu theo dõi thị trường Trung Cộng để mua cổ phiếu.

Hình trên mạng, không biết tác giả 

Nói chuyện, mình hỏi về hai cô chị thì được biết một cô nay làm bác sĩ ở Saint Louis và một cô ở Bắc Cali. Nhưng anh ta không liên lạc vì anh chị em trong nhà thưa kiện nhau từ năm 2008. Vụ này thì mình đã biết qua anh bồ cũ. Lý do được anh bạn kể là bà mẹ có một cơ sở thương mại bán thức ăn. Mình đoán là khi sang mỹ, cả gia đình có xe bán thức ăn, có tiền nuôi con học các đại học danh tiếng Hoa Kỳ. Ở Hạ Uy Di, mình có quen một gia đình người Việt, họ có chiếc xe bán thức ăn. Mỗi ngày hai vợ chồng lái xe đi đến đậu chỗ nào, gần các công sở hay công trường. Sáng hay trưa, thiên hạ ra mua thức ăn. Giàu lắm. 2 giờ chiều là xong, lái xe về, chuẩn bị ngày mai. Có cô con gái độc nhất nhưng có lẻ ăn thức ăn của bố mẹ nhiều nên khá bự con. Kinh


Anh chàng này có người anh, tốt nghiệp MIT, mình có gặp mặt vài lần nhưng không thân, chỉ chào hỏi vì mình quen 3 cô em gái, sinh viên y khoa của anh ta.


Anh này tốt nghiệp MIT, đậu bằng MCAD để đi học y khoa như mấy người khác trong gia đình. Bổng nhiên anh ta nổi hứng, bỏ học y khoa, mở xe bán bánh mì với người em trai, tốt nghiệp Yale. Họ có mộng ước sẽ trở thành như tiệm “Au Pain Dore” ở Harvard Square, nơi mình hẹn đồng chí gái lần đầu tiên, và bị phạt vì đậu xe bậy, khiến mình và đồng chí gái lấy nhau. Có kể rồi.


Cô bồ đang mơ lấy chồng bác sĩ thì nay phải ra phụ bán bánh mì nên xù ông anh. Mình thì nghĩ phi thương bất phú nên thấy hay hay mến họ. Bạn bè thì chê bai. Từ vụ xe bị phạt, mụ vợ réo mình để trả tiền phạt nên đả thông tư tưởng rồi rủ nhau về Cali làm đám cưới. Mình mất liên lạc với mấy anh em của gia đình này từ đó. Lâu lâu gặp anh bạn thì anh cho thông tin về họ. Mỗi lần mình lên San Jose thì có mấy ngày, không có thời gian liên lạc. Chắc lần sau, kêu anh bạn tổ chức họp mặt cả đám. Hình như bà chị đầu cũng dọn về vùng này. Khi xưa, ở New YOrk, mình gửi tiền về Việt Nam qua người anh rể bà con của mấy người này.

Bơ bắt đầu có vỏ đen vào cuối mùa.

Năm ngoái hay đầu năm nay, không nhớ rõ, vì mình đi chơi từ hai năm qua với đồng chí gái khá nhiều nên không nhớ ngày tháng nữa. Anh bạn xuống Nam cali tham dự họp mặt cựu sinh viên MIT thì hú mình để ôn chuyện xưa. Anh ta hỏi mình nhớ đến mấy anh em nhà này. Nói nhớ chớ. Vì khi ở New York, mình quen rất ít người. Cali cũng vậy, chỉ ăn theo diện của vợ, bạn của đồng chí gái. Anh bạn kể là bà mẹ bị ung thư nên nhờ người em trai lo quán xuyến cơ sở bán thực phẩm. Anh này bỏ tiền ra để khuếch trương theo cách làm ăn của người Mỹ nên phát triển mạnh, tiền vô như nước. 


Đùng một cái, bà mẹ lành bệnh, kêu giao lại cơ sở làm ăn thì người em trai kêu phải trả tiền mà anh ta đã đầu tư trong thời gian bà mẹ bị bệnh. Thế là gia đình chia ra hai phe, phe làm ăn thì kêu đúng rồi, phải trả lại tiền người em đầu tư. Còn phe mấy người làm bác sĩ thì kêu không đúng, thế là anh em, chị em rủ nhau ra toà, kiện nhau từ 2008. Ông em nói với mình là đã tốn 3 triệu đồng luật sư mà chưa đi đến đâu. Dạo anh ta về Việt Nam, có cơ hội lấy lại căn nhà của gia đình ở quận nhất tại Sàigòn, cạnh bờ sông nhưng gia đình xào xáo nên không lấy lại được. Mình chưa gặp ai nói về Việt Nam làm ăn mà thành công cả, chỉ ôm đầu máu, bỏ của chạy lấy người. Có một người nhưng được các người em giàu có, làm giúp nên cũng có tiền vô. Nhưng cũng nhỏ, xây được cây xăng tốn 2 triệu, mỗi tháng lời được $10,000. Còn thì bỏ của chạy lấy người. Ở Cali có 2 triệu, cho vay 12% thì được $20,000/ tháng, khỏe đời, khỏi phải lo chuyển tiền lậu vớ vẩn.


Anh em trong nhà từ bé đã ganh tị nhau, lớn lên thì cái tính này càng lớn mạnh, nên khi có của gia tài cha mẹ để lại là có vấn đề. Kiện tụng nhau, hầu như mọi sắc dân, không chỉ người Việt thôi. Mỹ trắng cũng kiện, mỹ vàng cũng thưa, mỹ đen cũng rứa. Nếu họ nghèo khó thì không nói đây là có bằng cấp, làm ăn khá hết nhưng chỉ vì lòng đố kỵ nên muốn khẳng định mình giỏi hơn em, hay chị, hay anh mình rồi anh em không nhìn mặt nhau. Xem như dòng họ từ bỏ nhau. Chán Mớ Đời 

Ảnh chụp không biết tác giả, thấy trên mạng. Dạo này thấy trên mạng có một ông thần dòng Tôn Thất chụp hình rất đẹp tên Hưng thì phải.

Mình hỏi năm nay bao nhiêu tuổi, anh ta cho biết thua mình một giáp. Mình nói nên thua mấy bà chị cho khoẻ đời, cứ kéo dài thua kiện thì càng khiến tinh thần mình không khá, có thể gây bệnh ung thư, hay bị đột quỵ thì cũng chả sống vui vẻ…..


Anh ta kêu chỉ trong tích tắc nói chuyện với mình khiến anh ta suy nghĩ. Có lẻ anh ta sẽ chấp nhận thua để mấy người chị bác sĩ thắng kiện cho xong. Mình nói nếu cần, mình sẽ nói chuyện với mấy cô chị vì quen khi xưa.

Thấy hình cái nôi của người da đỏ, khá hay. Anh em cùng một nôi để rồi như gà đá nhau. Chán Mớ Đời 


Mình nói anh ta giỏi thì cho hết, có thể làm lại với tài trí của anh ta. Chớ để bản ngã giết lần mòn trí tuệ của mình. Kiện tụng sẽ làm mình khó chịu, biết đâu sẽ gieo các tế bào ung thư. Anh em trong nhà, cãi nhau, tranh chấp về tiền bạc là bình thường dù không đáng bao nhiêu. Họ giàu có nhưng lòng tham không đáy khiến họ, muốn kiếm thêm. Người không biết giữ tiền thì cố tranh chấp, dành cho nhiều rồi cũng bay hết.


Anh ta kêu nói chuyện với mình giúp anh ta suy nghĩ lại vụ kiện tụng trong gia đình. Chắc anh sẽ để mấy người kia thắng. Để đầu óc lo làm ăn. Mình hẹn anh ta cuối tháng này khi mình bay sang Boston ăn đám cưới, sẽ gặp nhau, nói vụ làm ăn.


Càng học cao, tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng với các tước vị trong xã hội khiến con người cứ nghĩ tới danh vọng hảo huyền nên anh chị em kiện tụng thay vì dàn xếp nhẹ nhàng, mỗi người thua thiệt một tí thay vì để luật sư ăn hết. Chán Mớ Đời 


Đây là trường hợp cha mẹ còn sống, khi cha mẹ chết thì còn nguy hiểm hơn. Hôm trước, nói chuyện với một anh đến thăm vườn mình. Anh ta kể bà chị dâu tham, có nhà cửa ở đây, muốn về Việt Nam, tranh chấp với anh em để có 70 mét vuông, xây một căn hộ, mai mốt về ở mà bà ta trên 7 bó, không biết sống chết ngày nào. Lòng tham vô đáy.


Anh này là người duy nhất đến vườn mình, hiểu lý do mình cho thiên hạ thăm vườn hái bơ. Năm nay, hái bơ đủ sở hụi nên mình kêu bạn bè, người quen đến hái bơ cuối mùa lấy thảo. Mọi người đến sớm hơn giờ đã định. Mình đến mở cửa, họ chạy vào hái bơ rồi về. Có người nói tiếng cảm ơn, có người không. Chỉ có anh này thì không hái bơ nhưng ngồi nói chuyện với mình. Chỉ có anh ta hiểu lý do mình cho thiên hạ đến vườn, để họ có cơ hội nhìn lại mình, cuộc sống vội vã, cứ chạy theo tiền bạc, công ăn việc làm không có thời gian nhận thức, chậm lại, chánh niệm về cuộc sống. Anh này gốc Huế, anh ta kể gái Huế ngày nay không như xưa. Anh nói “gái Kim Long đẹp Mỹ miều, kiểm tra dân số đĩ nhiều hơn dân” khiến mình thất kinh. Về Cần Thơ thì dân gian kêu “chiều chiều ở bến Ninh Kiều, dưới chân tượng Bác đĩ nhiều hơn dân”. Mình tưởng chỉ có vụ này thời quân đội mỹ qua Việt Nam, ai ngờ gần 50 năm sau kết thúc chiến tranh, lại nhiều hơn xưa. Chán Mớ Đời 


Có một chị, kêu lúc covid, có nhận khẩu trang và diện trang từ mình qua chương trình Masks Save Lives của Lửa Việt, tặng mình 1 vé. Đồng chí gái đến vườn với bạn, đem đàn đến ngồi hát nghêu ngao cho chuột sóc, coyote nghe trong thiên nhiên thấy họ hạnh phúc hơn mấy người đến hái bơ cho nhiều, rồi đem về, không biết AW có hết hay không. Chán Mớ Đời 


Từ ngày, có cái vườn, mình thấy cuộc sống vui hơn, vào vườn khiến đầu óc mình nhẹ đi. Đủ sở hụi không cần hái bơ bán nữa. Có ông thần nào vào vườn mình nhưng không hái bơ, chỉ muốn cho mình con chó Berger. Anh ta kêu là bán nhà, dọn vào chung cư nên họ không cho nuôi chó. Mình đi bộ một vòng vườn thì con chó chạy theo đi kiếm sóc với thỏ. Không biết nó đã bắt được con nào chưa. Thấy con chó như vui lại vì về với thiên nhiên, thay vì sống trong thành phố. Sáng nay vào vườn không thấy con chó, chắc theo trai. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn