Vì vậy, trong khi chính trị Hoa Kỳ và Anh chắc chắn không giống với chủ nghĩa phát xít tại thời điểm này, các quốc gia này có nguy cơ đi theo con đường nguy hiểm hướng tới tương lai toàn trị. Tác giả tin rằng các quốc gia này, trước đây không bị ràng buộc bởi sự kiểm soát kinh tế của nhà nước, giờ đây, bằng cách thực hiện nhiều quyền hạn hơn đối với các vấn đề kinh tế và tư nhân, đang trượt dốc theo hướng toàn trị.
Vậy tại sao sau thế chiến 2, chủ nghĩa xã hội lại phát triển mạnh mẽ? Bởi vì một quan niệm sai lầm phổ biến. Chủ nghĩa xã hội bị liên tưởng sai lầm với tự do và bình đẳng trong lựa chọn. Mình phải đọc lại mấy lần vụ này mới hiểu. Mình rất ngạc nhiên khi mới Sang pháp. Lý do là từ Việt Nam, sống tại Đà Lạt thì mình chống Liên Xô, chủ nghĩa cộng sản dù không hiểu rõ nhưng tuyên truyền và Mậu Thân đã cho mình thấy sự tàn ác của Việt Cộng. Khi đến pháp thì mình định ninh xứ này làm ăn với Mỹ nên dân tình phải chống lại Liên Sô nhưng không 25% theo Đảng cộng sản gộc, kiểu Liên Xô và đảng xã hội cũng đông lắm. Sau này ra trường thì ông Mitterrand đắc cử tổng thống. Đó là hệ quả của sự bình đẳng và lựa chọn.
Chủ nghĩa tư bản thì bốc lột công nhân nên cần phải điều chỉnh cách làm việc kinh tế. Chính phủ phải can thiệp vào như trước thế chiến, mặt trận bình dân ở pháp, ra lệnh các công ty phải cho nhân viên nghỉ hè có lương…. Anh muốn đi làm để kiếm thêm tiền thì không được. Anh phải đi nghỉ hè này nọ. Dần dần, tinh thần buôn bán lập nghiệp bớt dần và người Pháp chỉ thích làm công chức, đi làm cho thiên hạ. Gần hè là công nhân đình công bãi thị, kêu tăng lương này nọ.
Hôm nay phải đi Costco mua thêm giấy vệ sinh và xà bông giặt đồ để trữ vì các khoa bến tàu miền đông đình công. Kiểu này thì tội cho bà Kamala vì bà ta đang cần phiếu mà công đoàn trên nguyên tắc là phe của dân chủ nay lại đình công thì mệt.
Muốn đuổi một nhân viên, phải đợi 1 năm và người thuê nhà không chịu trả tiền nhà thì cũng khó đuổi. Cali cũng tương tự, chính phủ đưa ra nhiều luật lệ nhằm bảo vệ môi tường, an ninh, cứu hộ, người thuê nhà,… khiến nhiều người không muốn đầu tư, mua nhà cho thuê. Khơi khơi họ kêu phải trả tiền nhân viên nhà hàng $25/ giờ thì các tiệm ăn phá sản, đóng cửa như Pizza Hut,… ngày nay tại Hoa Kỳ có đến 15 chuỗi nhà hàng đang gặp khó khăn, có thể bị phá sản vì các điều luật về nhân viên…
Vào cuối Thế chiến II, nhiều người đã liên tưởng chủ nghĩa xã hội với tự do và bình đẳng trong lựa chọn. Nó được coi là một cách dân chủ để sống một cuộc sống tự do và bình đẳng, nhưng những quan niệm này là không tưởng. Chúng ta đã chứng kiến sự sụp đỗ của khối liên Xô sau 70 năm xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Tại sao vậy? Bởi vì nền kinh tế có kế hoạch của chủ nghĩa xã hội loại bỏ khả năng tự do cá nhân. Ví dụ, trong thời kỳ chủ nghĩa tự do cổ điển, khoa học và nền kinh tế phát triển tự do trong khi quyền tự do cá nhân đạt đến tầm cao chưa từng có. Anh muốn mở tiệm buôn bán, công ty sản xuất thì cứ tự nhiên. Ăn thua thì tùy cách anh quản lý, tìm thị trường, khách hàng. Nhưng chủ nghĩa xã hội lại có tác dụng ngược lại. Cuộc khủng hoảng kinh tế kéo dài suốt 10 năm tại Hoa Kỳ đã để lại dấu ấn cho người Mỹ, chính phủ không dám để cuộc suy thoái kéo theo chủ nghĩa tự do mà phải nhảy vào can thiệp. Như bơm tiền vào để thiên hạ mượn làm ăn, đi chơi, mua sắm để kích thích nền kinh tế đang suy thoái. Dần dần, chính phủ nợ chồng chất phải đóng thuế cao hơn. Trước năm 1913, người Mỹ không phải đóng thuê lợi tức, người trừ khi có chiến tranh nay thì họ cứ sử dụng chiêu bài người giàu bốc Lộc người nghèo nên phải chia xẻ, đánh thuế thằng giàu để đưa cho người nghèo, theo hình ảnh Robin Hood khi xưa.
Điển hình khủng hoảng kinh tế năm 2008, chính phủ tung tiền ra để cứu các ngân hàng phá sản. Hay giúp các công ty xe hơi sản xuất xe điện,… những thành phần đã đóng góp vào quỹ ứng cử cho các đại biểu hay tổng thống. Công ty Solyndra đóng góp $500,000 cho quỹ ứng cử viên Obama, khi đắt ử ông Obama can thiệp để cho công ty Solyndra mượn nợ của chính phủ trên $500 triệu. Tổng giám đốc bỏ túi $100 triệu rồi khai phá sản. Xong om
Trên thực tế, chủ nghĩa xã hội được định nghĩa bởi những người lý thuyết hóa rằng nó sẽ phụ thuộc vào một nhà nước độc tài. Vì vậy, trong khi chủ nghĩa xã hội phấn đấu vì công lý xã hội, an ninh và bình đẳng, nó cũng kêu gọi bãi bỏ doanh nghiệp tư nhân, nghĩa là loại bỏ tự do cạnh tranh.
Dạo này mình theo dõi tin tức về Trung Cộng. Trong 40 năm mà người Tàu đã gầy dựng một nước giàu có, nền kinh tế đứng thứ 2 thế giới nhưng gần đây cho thấy hệ quả của nền kinh tế định hướng thị trường. Các nhà máy ở Trung Cộng đóng cửa, dân vô gia cư sống ngoài đường rất đông, có trên 100,000 triệu Phú và tỷ phú ra nước ngoại định cư, ở Úc đại lợi, Gia-nã-đại và Hoa Kỳ. Họ ước lượng có trên 500 tỷ Mỹ kim đã chuyển ra nước ngoài. Họ phỏng vấn bà tàu nào từng là bí thư gì đó nay sống ở Gia-nã-đại, bà ta kêu nếu ở lại Trung Cộng là bị bắt. Bà ta đem tiền đầu tư ở Gia-nã-đại như thương xá chung cư. Con cháu bà ta sẽ sống vui vẻ đòi đời sung túc nhờ bác Trudeau.
Đây là biểu đồ chính phủ can thiệp vào kinh tế. Màu xanh biển là của Hoa Kỳ, cho thấy năm 2008, chính phủ in tiền để giúp mấy ngân hàng, màu nâu là Ấn Độ và màu đỏ là của Trung Cộng. Tuần rồi, họ in thêm tiền để giúp các ngân hàng chính phủ sống sót khiến thị tường chứng khoán lên lại. Ngày nay có rất nhiều thành phố ma mà người Tàu bỏ 70% tiền để dành hưu trí của họ để đầu tư. Nay bỏ hoang. Tương lai không khá nhất là dân số tụt giảm.
Các thành phố ma được xây dựng khắp nơi trên xứ này và không ai ở. Dân số Trung Cộng lại giảm thì ai mua. Nay banh ta lông. Chưa kể là ngành xây dựng tàu hũ khiến cầu cống tòa nhà cao ốc rụng như lá mùa thu. Gần đây có trận bão Yogi đánh vào Thượng Hải đã minh chứng. Nền xây dựng tàu hũ. Kinh tế nhờ vào các hạ tầng cơ sở mà nay phải tiền ra tu bổ lại thì chết. Tốn tiền phá đi rồi làm lại ngoài ra nhân số lại giảm vì chế độ một con. Đến năm 1950, dân số người Tàu sẽ có 1/3 biến mất.
Trên thực tế, chủ nghĩa xã hội được định nghĩa bởi những người đưa ra giả thuyết rằng nó sẽ phụ thuộc vào một nhà nước độc tài. Vì vậy, trong khi chủ nghĩa xã hội tranh đấu cho công bằng xã hội, an ninh và bình đẳng xã hội, nó cũng kêu gọi bãi bỏ doanh nghiệp tư nhân, có nghĩa là các phương tiện sản xuất không còn thuộc sở hữu tư nhân. Thay vào đó, những thứ này được kiểm soát bởi kế hoạch trung tâm hạn chế quyền tự do cá nhân. Như trường hợp Trung Cộng.
Mặt khác, chủ nghĩa tự do cổ điển nỗ lực xây dựng một khuôn khổ pháp lý trong đó các cá nhân có thể tự do cạnh tranh. Vì vậy, một xã hội tự do cổ điển cho phép tự do lựa chọn và cá nhân trong khi một xã hội xã hội chủ nghĩa tạo ra một "tự do mới" làm tan biến sự bình đẳng của sự lựa chọn. Cái này rất quan trọng mà mình không biết giải thích cho hết ý mình hiểu.
Trên thực tế, con đường dẫn đến tự do này là một trong những con đường đem lại nô lệ và đau khổ. Đó là bởi vì con đường này đòi hỏi sự bình đẳng về sự giàu có và quyền lực, điều này là không thể hiện hữu trong một nhà nước tự do cổ điển coi trọng chủ nghĩa cá nhân hơn tất cả. Anh em sinh ra cùng cha mẹ nhưng đã có sự khác biệt huống chi người ngoài. Người khá giả người đói rách vì sự chọn lựa của mình về cách sống. Này họ đưa ra định đề là mọi người đều bình đẳng. Muốn bình đẳng, ai nấy phải tuân theo một khuôn khổ nào đó để giống nhau.
Trong một lần đọc diễn văn trên diễn đàn quốc tế, ông Putin có nhắc đến vấn đề này mà xứ ông khi xưa, đã thực thi trong suốt 70 năm với đầy nước mắt, đầy đọa người bất đồng chính kiến để xây dựng xã hội chủ nghĩa. Ông ta nói các nước Âu châu và Hoa Kỳ đang đi lại bánh xe cũ của Liên Xô. Có anh bạn học xưa kể sau 75, rất mừng khi được đi chăn bò vì không phải đi thanh niên xung phong. Cha mẹ cho học trường Tây để rồi đi chăn bò. Mà lại sung sướng trong tư thế con người mới của xã hội chủ nghĩa.
Tuy nhiên, chủ nghĩa tập thể có nghĩa là ít cạnh tranh hơn và cuối cùng là mất đi sự lựa chọn. Vì vậy, trong khi Chủ nghĩa tập thể bao gồm các loại hình thể kế hoạch kinh tế khác nhau, mối nguy hiểm thực sự của chủ nghĩa xã hội là nó đã cố gắng lập kế hoạch chống lại sự cạnh tranh một cách hiệu quả. Có anh bạn kể đi Cuba với một người bạn từ Việt Nam qua. Ông từ Việt Nam kêu không bao giờ chấp nhận trở lại thời tem phiếu như sau 75 khi anh ta thấy xã hội Cuba vẫn còn sử dụng tem phiếu. Không còn sự cạnh tranh chỉ có sự phân phát của thiểu số cái quản. Hoặc buôn bán chui.
Khi các ngành công nghiệp được tập trung, các công ty độc quyền lớn cuối cùng sẽ thống trị thị trường. Để chống lại độc quyền, cần một tổ chức trung ương để duy trì quyền kiểm soát hoàn toàn đối với chúng. Điều này đánh dấu sự kết thúc của cạnh tranh kinh tế, và sự lựa chọn tự do về giá cả và sản xuất sẽ phải đối mặt với số phận tương tự.
Một nền kinh tế kế hoạch có ý nghĩa mạnh mẽ đối với nền dân chủ và pháp quyền.
Dân chủ vượt ra ngoài nền kinh tế. Về mặt lý thuyết, có. Nhưng một nền kinh tế kế hoạch có những tác động nghiêm trọng đến tương lai chính trị của một quốc gia. Trên thực tế, nó có thể loại bỏ dân chủ một cách hiệu quả. Điển hình vụ bầu cử năm nay thiên hạ chống và ủng hộ luật cấm phá thai. Mình đồng ý là phụ nữ có quyền phá thai vì đó là quyền tự do của họ nhưng nếu bắt mình phải trả tiền đóng thuế cho họ chịch xong rồi dính bầu, bắt mình chịu thiệt về lỗi lầm của họ. Họ muốn phá thai thì tự bỏ tiền ra mà phá hay kêu ông chồng hay bạn trai, không chịu sử dụng bao cao su trả tiền. Quyền quyết định của họ nhưng đừng bắt mình đóng thuế để trả cho họ. Tương tự họ muốn bãi bỏ các món nợ người Mỹ mượn tiền đi học đại học. Tại sao người không đi học lại phải trả tiền cho người đi học nhất là các môn không kiếm được việc làm. Năm 2008 các ngân hàng cho vay vô tội vạ không kiểm soát để rồi chính phủ lấy tiền dân để giúp hỏi không phá sản thay vì để tự do kinh doanh tự do phá sản.
Vì vậy, mặc dù nghe có vẻ phản trực giác, nhưng chủ nghĩa xã hội với nền kinh tế có kế hoạch thực tế là không thể đạt được một cách dân chủ. Đó là bởi vì phần lớn xã hội có thể bỏ phiếu cho một nền kinh tế kế hoạch, nhưng sau đó các quyết định sẽ cần phải được đưa ra về những gì mà kế hoạch đòi hỏi. Vấn đề là mọi người đều có những sở thích và giá trị khác nhau, mà họ coi là cấp bách và quan trọng nhất.
Cứ lấy thí dụ, Đức quốc sau thế chiến 2, bị chia làm 2. Tây đức có các công ty xe hơi như Mercedes, Audi, Porsche, VW, rất bền tốt trong khi Đông Đức chỉ có xe Straban ma muốn mua thì phải đợi 20 năm. Tesla mới xây một nhà máy chế tạo pin cho xe tại Texas chỉ mất 14 tháng tỏng khi chỉ làm giấy tờ xin phép tại Cali mất hơn 2 năm. Bên Trung Cộng thì chỉ mất 11 tháng để xây cất.
Do đó, lập kế hoạch trong một nền dân chủ về căn bản sẽ giống như một nhóm quyết định họ muốn đi nghỉ hè, nhưng không thể quyết định ở đâu. Nói cách khác, sự hỗn loạn hoàn toàn. Mình xin đơn cử một thí dụ. Khi mấy đứa con còn nhỏ, cuối tuần cả gia đình đi ăn tiệm vào chiều thứ 6. Lên xe, đồng chí gái hỏi tụi con muốn ăn gì. Hai đứa con kêu ăn phở đứa thì kêu ăn hamburger, mình thì ngậm miệng vì biết kết quả. cuối cùng đồng chí gái kêu mình chạy đến tiệm cơm Huế vì mụ thích ăn bún bò. Mấy đứa con hỏi tại sao lúc nào cũng hỏi chúng rồi không chìu theo ý chúng muốn. Đồng chí gái nói đó là dân chủ tập thể, hỏi cho vui chớ mẹ quyết định. Xong om
Kết quả là, thiểu số sẽ đưa ra quyết định cho đa số. Đó là bởi vì, trong một nền kinh tế có kế hoạch mà đa số không thể quyết định, thiểu số phải. Đây là một bước tiến tới chế độ độc tài, hoặc mất hoàn toàn nền dân chủ và tự do. Mình sang Hoa Kỳ gần 40 năm, thấy ngày nay làm ăn rất khó khăn, luật lệ ra đời càng ngày càng nhiều khiến ít ai muốn làm ăn. Trong ngành xây cất, biết bao nhiêu luật lệ, chi phí khiến xây nhà cửa quá đắt. Xây xong thì chỉ có ai có khả năng tài chính mới mua được. Dân nghèo khó mà sỡ hữu được căn nhà để thực hiện giấc mơ Hoa Kỳ. Mình nhớ căn nhà cuối cùng xây cất. Mình chỉ xây trong trong 7 tuần lễ mà phải mất đến 7 tháng trời để xin phép và tốn 30% lệ phí cho thành phố. Sau đó mình bỏ nghề luôn vì không muốn phải quỳ luỵ mấy tên công chức ở thành phố. Ngày nay thì hai năm Chán Mớ Đời
Trên hết, pháp quyền và quyền cá nhân bị hạn chế hoặc loại bỏ do kết quả của việc lập kế hoạch. Trước tiên, chúng ta hãy xem xét luật pháp, nói rằng tất cả các luật đều được xác định trước và được áp dụng như nhau. Ngoài tự do và quyền cá nhân, đây là một trong những thành tựu quan trọng nhất trong vài thế kỷ qua.
Nhưng, để một quốc gia lập kế hoạch cho một nền kinh tế, nó sẽ cần phải loại bỏ pháp quyền để có thể phản ứng với các tình huống và sự thay đổi khác nhau. Vì vậy, thay vì để lại quyền lực và thảo luận trực tiếp trong tay quốc hội, quyền ra quyết định sẽ được trao cho các hội đồng nhỏ, linh hoạt. Quyền cá nhân sẽ rất mạnh mẽ giúp cho kinh tế thay đổi nhanh chóng tuỳ theo tinh huống của kinh tế lúc bấy giờ.
Hệ quả của nền kinh tế định hướng thị trường của Trung Cộng cho thấy hiện nay các thành phố ma khắp nơi. Trung Cộng cứ cho xây nhà đình thự rồi nay hết tiền. Các công ty ngoại quốc chuyên đi mới khác vì giá thành rẻ hơn ở Trung Cộng. Thế là giấc mơ Trung Cộng bay theo mây khói. Mà nếu khủng hoảng tài chánh xẩy ra tại Trung Cộng sẽ liên đới đến khắp thế giới.
Ngoài ra còn vấn đề mà cựu thủ tướng Trung Cộng gọi là xây cất tàu hủ. Chế độ tham nhũng nên căn hộ ăn tiền 30%, khiến nhà thầu phải ăn gian vậy liệu. Xem tài liệu thấy hằng trăm tòa nhà cao ốc cụm bà chè hay đường xá hư hao sau khi xây dựng. Kết quả sau 40 năm xây dựng từ khi Đặng tiểu bình yêu cầu đổi mới. Những thành phố như thương Hải qua vụ bão lụt vừa qua đã chứng minh cửa sổ cao ốc bay te tua dù mới xây cất. Ai dám ở nữa.
Chủ nghĩa xã hội dẫn đến chế độ độc tài và giảm đáng kể quyền tự do cá nhân. Bất chấp tác động của nó đến các cấu trúc xã hội, chủ nghĩa xã hội không ngăn cản mọi người tự đưa ra quyết định của họ, phải không? Thật ra, nó có. Có một nền kinh tế có kế hoạch có nghĩa là từ bỏ quyền kiểm soát hầu hết các phần của cuộc sống.
Hầu hết các khía cạnh trong cuộc sống của chúng ta đều phụ thuộc vào tình hình kinh tế của chúng ta. Chỉ cần nghĩ về cách kiếm tiền và chọn mua gì: các lựa chọn được đưa ra bởi những người tham gia vào nền kinh tế quyết định giá cả.
Ví dụ, công việc của chúng ta chiếm phần lớn thời gian của chúng ta. Do đó, khả năng lựa chọn nơi làm việc của chúng ta là không thể tách rời khỏi sự tự do của chúng ta. Tuy nhiên, trong một nền kinh tế có kế hoạch, người lập kế hoạch chịu trách nhiệm xác định ai sản xuất cái gì, nó được phân chia như thế nào và mọi thứ có giá bao nhiêu.
Điều đó có nghĩa là người lập kế hoạch quyết định công việc nào chúng ta đủ điều kiện nhất để làm cũng như loại công việc nào. Sản phẩm và nhà ở chúng ta nhận được. Để cung cấp cho mọi người nhiều lựa chọn cá nhân hơn sẽ là đứng đối lập trực tiếp với phúc lợi xã hội và kế hoạch lớn hơn.
Có anh quen du học ở Liên Xô có nhà máy làm xì dầu bán cho người nga. Anh ta kể là muốn dẫn đường ống ga từ đường cái vào nhà máy của anh ta. 10 năm qua, cúng cho cán bộ trên 1 triệu đô La mà chưa được thực hiện.
Nhưng điều quan trọng hơn là thực tế là ai đó cần phải chịu trách nhiệm. Trên thực tế, chính Lenin đã đặt câu hỏi nổi tiếng "Ai, ai?" Nói cách khác, ai chịu trách nhiệm quyết định số phận và nhu cầu của ai?
Sự cần thiết phải đưa ra quyết định này tạo ra một nhà nước toàn trị về lâu dài bởi vì một nhóm nhỏ, thậm chí có thể là một nhà độc tài duy nhất, cuối cùng quyết định những gì mọi người khác cần và những cơ hội mà họ có. Ví dụ, các kiến trúc sư có thể kiếm được ít hơn bình thường trong khi nông dân sẽ được trả nhiều hơn.
Vì vậy, mặc dù chủ nghĩa xã hội hứa hẹn phân phối của cải công bằng hơn, nhưng nó không thể coi tất cả mọi người là bình đẳng tuyệt đối. Trong chủ nghĩa xã hội toàn trị, những người tồi tệ nhất chắc chắn sẽ đứng đầu. Ông ta đã tiên đoán từ lâu. Những người ngu ngốc được đứng đầu, cầm quyền, sẽ đưa đến những tai hại cho đất nước. Những người có chút đạo Đức sẽ không thể sống sót trong guồng máy này, họ sẽ đào thải, bỏ tù. Chỉ có những kẻ hồ bởi cướp đất của dân bán làm giàu rồi chuyển tiền ra nhập quốc hạ cánh an toàn.
Thực tế là ai đó đang đưa ra quyết định cho người khác không nhất thiết là một điều xấu. Trên thực tế, những người phụ trách có thể nhân từ và tốt bụng, làm cho cuộc sống của mọi người tốt hơn. Thật không may, điều này khó xảy ra vì nhiều lý do.
Trước hết, nhóm phụ trách sẽ cần phải là một nhóm lớn đồng ý với mục tiêu của mình và cố gắng đại diện cho tất cả mọi người. Đây là nơi rắc rối bắt đầu:
Những người càng có học thức, họ càng khác nhau về đạo đức, chính trị và niềm tin kinh tế. Vì vậy, việc đoàn kết một nhóm người khổng lồ sẽ dễ dàng hơn nếu họ có cùng suy nghĩ hoặc là một phần của "quần chúng" ít giáo dục hơn. Vấn đề là những người không có nhiều trình độ học vấn thường dễ bị ảnh hưởng bởi tuyên truyền hiệu quả và có thể được tuyển dụng để đấu tranh cho một chế độ thực sự sẽ làm suy yếu quyền tự do của họ. Nhưng một vấn đề khác là nhà độc tài cần tập trung vào lợi ích lớn hơn của xã hội, có nghĩa là hạn chế quyền của người thiểu số. Trên thực tế, chủ nghĩa xã hội toàn trị hợp pháp hóa chính nó bằng cách tuyên bố làm việc vì lợi ích lớn hơn, để phân phối của cải công bằng hơn và bằng cách thiết lập một kế hoạch trung tâm chi phối ít nhiều mọi thứ.
Tuy nhiên, việc thực thi điều này đòi hỏi một nhà độc tài phải đưa ra những quyết định mơ hồ về mặt đạo đức. Điều đó có nghĩa là những người tin vào dân chủ và quyền cá nhân sẽ không bao giờ cai trị trong một nhà nước toàn trị như vậy, trong khi những người có tiêu chuẩn đạo đức thấp hơn sẽ lên nắm quyền.
Vì vậy, việc duy trì sự ủng hộ của đa số trong một chế độ xã hội chủ nghĩa đòi hỏi một nhà độc tài phải xâm phạm quyền của thiểu số. Ví dụ, bằng cách cấm họ công khai bày tỏ sự chỉ trích về hệ thống. Các hệ thống toàn trị nắm bắt và nắm giữ quyền lực thông qua sự tuân thủ, kiểm soát thông tin và kẻ thù là vật tế thần.
Giả sử một nhà độc tài lên nắm quyền. Duy trì quyền kiểm soát sẽ yêu cầu ông ta giữ cho mọi thành viên trong xã hội phù hợp với ý tưởng của mình. Làm thế nào ông ta có thể tạo ra sự phù hợp như vậy?
Bằng cách kiểm soát thông tin và phổ biến tuyên truyền. Nếu mọi người sẽ giúp thực hiện một kế hoạch như vậy và hướng tới một hệ thống với một mục đích duy nhất, họ cần phải hết lòng tin tưởng vào kết quả của nó.
Vì vậy, để chủ nghĩa xã hội hoạt động, mọi người không thể chỉ bị buộc phải làm việc hướng tới một mục tiêu chung. Kết quả sẽ là tình trạng bất ổn và cuối cùng là cách mạng. Thay vào đó, mọi người cần phải hoàn toàn tin rằng kế hoạch này là sự lựa chọn đúng đắn.
Tuyên truyền và truyền thông đóng một vai trò lớn ở đây. Ví dụ, nếu người lập kế hoạch kiểm soát tất cả các nguồn thông tin, sẽ không có phương tiện nào để phản đối niềm tin hoặc kế hoạch của anh ta, khiến nó không thể Hơn nữa, nếu bất kỳ ai cố gắng hành động chống lại kế hoạch, họ chắc chắn sẽ bị bịt miệng. Rốt cuộc, làm như vậy sẽ làm tổn hại đến cơ hội thành công của kế hoạch và sự truyền bá của quần chúng.
Nhưng để bịt miệng phe đối lập đòi hỏi một kẻ thù chung. Trên thực tế, một khía cạnh thiết yếu của bản chất con người là sự khó khăn mà chúng ta gặp phải khi đồng ý về các mục tiêu tích cực. Mặt khác, khá dễ dàng để chúng ta đồng ý về một kẻ thù, một kẻ thù khác mà chúng ta có thể chiến đấu chống lại. Đó chính xác là những gì người Do Thái đối với Đức Quốc xã. Ngày nay thì người di dân hay hồi giáo. Tỷ lệ người di dân phạm pháp ít hơn người dân sở tại nhưng họ sử dụng một tội phạm di dân hay hồi giáo để lên án, tạo ra chiêu bài trừ người di dân, cổ xúy cho một chế độ độc tài.
Chúng ta hãy xem xét kỹ hơn tình huống cụ thể đó: Nền kinh tế sau Thế chiến thứ nhất ở Đức đang chuyển sang một nền kinh tế có tổ chức hơn, ít cạnh tranh hơn. Mọi người đã quen với việc kiểm soát một tổ chức trung ương và đấu tranh với các hệ thống kinh tế tư bản chủ nghĩa và các ý tưởng tự do cổ điển của các quốc gia như Vương quốc Anh. Khi mình đang Anh quốc làm việc thì kinh tế xứ này tế tua sau một thời gian lâu dài do dẳng lao động cầm quyền, bà Thatcher lên cải tổ nền kinh tế theo chế độ tự do. Bà ta thay vì quốc hữu hoá tất cả công ty lớn, đã tư hữu hoá hết như BBC, British telecom,… bộ đồng nghiệp kêu mình mua cổ phiếu, sẽ giàu to. Với tư duy nông nô như mình thì chỉ biết lắc đầu Chán Mớ Đời
Những cuộc đấu tranh này đã trở nên đặc biệt phổ biến đối với những người trẻ tuổi ở Đức và chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi người Do Thái được Được miêu tả là "những nhà tư bản xấu xa" nhằm gây tổn hại cho nền kinh tế Đức. Người Do Thái nhanh chóng trở thành kẻ thù chung của người dân Đức khi họ đại diện cho sự tàn bạo của chủ nghĩa tư bản và do đó, chủ nghĩa tự do cổ điển. Sau Thế chiến II, việc duy trì đạo đức cá nhân quan trọng hơn bao giờ hết.
Ngay cả trước khi nó được đưa ra ánh sáng bao nhiêu cái chết và sự hủy diệt mà Thế chiến II đã gây ra, một điều đã trở nên rõ ràng: xây dựng lại châu Âu và phục hồi sau một cuộc diệt chủng tầm quan trọng như vậy sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng, ngay cả vào năm 1944, vào thời điểm tác giả xuất bản tác phẩm này, rõ ràng là một điểm quan trọng trong những năm sau chiến tranh sẽ là việc nâng cao đạo đức cá nhân lên trên các đạo đức tập thể.
Lập luận của tác giả như sau:
Nếu Vương quốc Anh chọn chủ nghĩa tập thể, một số giá trị đạo đức nhất định, chẳng hạn như tự lực, độc lập và trách nhiệm, sẽ bị phá hủy. Mọi người sẽ mù quáng tuân theo mệnh lệnh, gắn bó với cái mà những người theo chủ nghĩa xã hội gọi là "Kế hoạch". Hơn nữa, chủ nghĩa tập thể sẽ cản trở việc tái thiết xã hội, khiến đất nước bị tê liệt và bị chiến tranh tàn ná. Vì vậy, tác giả đã đề xuất một tầm nhìn thay thế - một thị trường cạnh tranh và theo chủ nghĩa cá nhân sẽ thúc đẩy sự phục hồi nhanh chóng của đất nước và đưa mức sống của Vương quốc Anh trở lại mức trước chiến tranh hoặc cao hơn chỉ trong vài năm. Cạnh tranh sẽ dẫn đến việc sản xuất hàng hóa và dịch vụ rất cần thiết đồng thời giảm giá, tất cả những điều này sẽ củng cố nền kinh tế.
Tác giả cũng chỉ ra rằng việc áp dụng chủ nghĩa xã hội sẽ tác động lớn đến các vấn đề thế giới.
Vào thời điểm mà điều quan trọng là Vương quốc Anh phải thu hút người Đức bằng cách nhấn mạnh các đạo đức và đạo đức cá nhân như tự do và độc lập, việc lựa chọn chủ nghĩa tập thể sẽ là một sai lầm lớn.
Hơn nữa, các quốc gia theo chủ nghĩa tập thể khác, cần tập trung vào nền kinh tế của chính họ, sẽ bỏ qua mối quan hệ của họ với các quốc gia khác.
Hơn nữa, việc có một nền kinh tế quốc gia có kế hoạch độc lập với thị trường thế giới sẽ dẫn đến sự chênh lệch kinh tế lớn giữa Các quốc gia. Điều này sẽ thúc đẩy sự đố kị và ghen tị, do đó gây nguy hiểm cho hòa bình lâu dài.
Nhìn lại, chúng ta có thể thấy rằng Vương quốc Anh không trở thành một quốc gia xã hội chủ nghĩa không có khả năng vượt qua chiến tranh, nhưng chủ nghĩa xã hội có tác động tiêu cực đến các khu vực khác của châu Âu và thế giới. Mình nhớ có lần xem BBC nói về chính phủ Đảng lao động Anh quốc đã quyết định sai chế tạo hỏa Tiễn tầm xa khiến trong hãng thiên hạ bàn tán khá sôi nổi. Chủ nghĩa xã hội sẽ phát triển thành chủ nghĩa toàn trị vì nó cho phép nhà nước kiểm soát quá nhiều đối với nền kinh tế và người dân của đất nước. Để đảm bảo quyền tự do cá nhân và kinh tế của công dân, tốt hơn là nên thực hiện cách tiếp cận theo chủ nghĩa tự do ủng hộ rất ít sự kiểm soát của chính phủ. (Còn tiếp)
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen
Nguyễn Hoàng Sơn