Showing posts with label Kinh tếđịa. Show all posts
Showing posts with label Kinh tếđịa. Show all posts

Thiếu niên Hoa Kỳ tự tử gia tăng


Hôm nay, xem một tài liệu về thiếu niên Mỹ tự tử gia tăng. Cứ 13 phút là có một nam thiếu niên tự kết liễu cuộc đời của mình. Buồn đời mình tìm hiểu thêm thì thất kinh. Xã hội chúng ta chuyển động thay đổi nhanh chóng vô hình trung chúng ta không nhận ra điều đó. Đó là hệ luỵ của nữ quyền ngày nay.


Thế kỷ 20 cho ta thấy sự thay đổi, đúng hơn là một cuộc cách mạng toàn diện vô tiền khoáng hậu. Người phụ nữ tự giải phóng kinh tế, không phụ thuộc vào người đàn ông như xưa. Phụ nữ được xã hội và luật pháp Hoa Kỳ che chở, cho phép được bầu phiếu từ 100 năm nay. Được đi học lên đại học. Có bằng cấp nên họ có thể tự chủ, độc lập về tài Chánh, thoát khỏi sự lệ thuộc vào người chồng như các thế hệ đi trước. Khi xưa, ở Việt Nam, hay trong bất cứ một xã hội nào, tỷ lệ phụ nữ thường cao hơn đàn ông nên nhiều người phụ nữ phải chịu làm lẻ chồng người ta để có mụn con, về già có con cháu nuôi. Chỉ đến thời đệ nhất cộng hoà, mới có luật cấm đa thê. Nay thì mình đoán là không có vụ này, ngoại trừ về điều kiện tài Chánh. Nhiều em chân dài làm Bồ nhí cho đại gia còn hơn lấy chồng thất nghiệp.


Có anh bạn kể, ở New York, anh ta quen vài cô gốc Hà Nội. Họ lấy chồng Mỹ già, được bảo lãnh sang Mỹ. Rồi họ ly dị, hay mấy ông già, đổi Bồ nhí với nhau. Đến nhà mấy cô chơi, thấy họ bận áo quần rất thoáng khiến anh ta chới với.

Từ ngàn năm qua, trong chế độ phụ hệ, con trai lớn lên được nuôi và huấn luyện trở thành một người đàn ông với tinh thần bao bọc người phụ nữ nhất là tại Việt Nam, với tinh thần nhất nam viết hữu thập nữ viết vô. Nói theo văn hoá việt là chồng chúa vợ tôi. Tại phương Tây theo tinh thần người kỵ sĩ, gentlemen này nọ. Lâu ngày, tinh thần này có thể nằm trong DNA của đàn ông, nhưng ngày nay với nữ quyền tuyệt đối, người con trai lớn lên bị khủng hoảng tinh thần. Không biết xử sự ra sao đối với phái nữ.


Mình nhớ lần đầu tiên qua Hoa Kỳ, lên xe buýt đi, đang ngồi thì thấy một bà Mỹ bước lên thì tự động như ở pháp, mình đứng dậy nhường chỗ cho bà ta thì bị bà ta chửi cho một tăng, kêu mình là misogynist này nọ nên từ đó hết dám làm galant. Năm ngoái, mình đi UZbekistan, lần đầu tiên lên xe điện ngầm của họ, thì bổng nhiên thấy mấy người hành khách trẻ đang ngồi đứng lên, nhường chỗ cho mình mới khiến mình trở về 40-50 năm trước đây khi mới sang pháp.


Trong những thành công của nữ quyền là phụ nữ được đi học như đàn ông con trai vì xưa kia, con gái có thể được đi học vài năm để biết đọc rồi ở nhà với mẹ học nấu ăn, trồng rau cải ngoài vườn. Đợi một ngày đẹp trơi, một hòang tử như trong truyện cổ tích, đến đánh thức cô bé ngủ trong rừng. Và sinh con, đẻ cái hạnh phúc suốt cuộc đời.


Trước nhất nên nói về sự khác biệt giữa con trai và con gái tại học đường. Khoa học gia cho rằng; não bộ con trai chậm phát triển hơn não bộ con gái. Mình nhớ đi học tiểu học, mấy cô trong lớp viết luận văn như gió, đọc bài pháp ngữ như a na mít, trả bài về thi ca rất hay. Mình thì đánh vần từng chữ. C’est le cái mâm! Lên trung học cũng vậy, thấy họ rất giỏi về văn chương, thuộc truyện Kiều, thơ của Lamartine, Racine, Alfred de Musset, Baudelaire,… thậm chí mấy thơ tình yêu trong khi mình đọc tới câu đầu tiên là ngọng chả hiểu gì. Như khi học về Apollinaire bài gì “sous le Pont Mirabeau coule la Seine et nos amours..” được cái là sau này qua Paris, đi chơi với mấy cô đầm, mình hay xổ câu này.


 Chỉ khi đậu B.E.P.C. Xong, sang học ban toán thì mình ít thấy mấy cô rồi lên lớp 12 thì độc nhất có một cô rớt năm ngoái nên ở lại cho vui lớp. Từ bé mình chỉ thấy đa số mấy cô học giỏi hơn con trai, đúng hơn là giỏi hơn mình. Mình thuộc loại ngu lâu dốt bền vững đến nay, vẫn bị đồng chí gái chửi là ngu. Đồng chí gái hay than chồng người ta thì thông minh này nọ, còn Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen.

Khi xưa, các trường học nội trú, thường chỉ dành riêng cho con trai hay con gái nên con trai dù não bộ chậm nhưng học chung với con trai nên vẫn phát triển bình thường. Ngày nay trai gái học chung, con gái với não bộ phát triển sớm hơn con trai, bắt buộc trội hơn con trai trong lớp. Được cái là ngày xưa, thầy giáo nhiều, còn ngày nay thì thầy giáo ít nhất là về môn anh ngữ mà đa số học sinh nam tại Hoa Kỳ hơi bị chậm hơn các nữ sinh. Tại Phần lan, lương giáo sư rất cao nên thường các thầy giáo rất giỏi được đào tạo rất chuẩn mực về ngành và tâm lý học để giảng dạy.

Trước hết chúng ta nên nhắc lại là 50% các cuộc hôn nhân tại Hoa Kỳ đều có kết cuộc là ra toà ly dị. Luật pháp bảo vệ phụ nữ nên đa số con cái được mẹ nuôi và người cha mất quyền thăm viếng con cái nếu bà vợ đắp mộ cuộc tình mà vẫn hận kẻ nội thù, tìm mọi cách để con cái không gặp người cha. Cha mẹ ly dị sẽ gây ảnh hưởng tâm lý cho con cái. Con gái thì đỡ hơn vì sống với mẹ nên bớt lo, ngược lại con trai lớn lên, thiếu vắng bóng người cha, không có ai nương tựa, như một người mẫu để bước theo bước chân.


Mình nhớ ở New York, có nhóm Mỹ lai, sang Hoa Kỳ không có ai nương tựa nên hay gặp cảnh Giang hồ. Có một nhóm trẻ ở New York, tìm cách giúp đỡ họ, diều dắt họ học hành, chỉ làm bài tập để hy vọng họ có một tương lại tươi sáng hơn.


Hệ thống giáo dục Hoa Kỳ ở cấp trung học thiếu vắng nam giáo sư. Ở nhà, con trai đã thiếu hình bóng người cha thì tại học đường, nam giáo sư sẽ là người truyền đạt mô hình của người đàn ông, người cha. Vì lẻ nào đó, ít đàn ông theo nghiệp làm thầy giáo, có thể lương bổng thấp. Rất khó cho các nam sinh học tập tốt ở trường nếu vắng các nam giáo sư, những mẩu người đàn ông cho chúng nương theo. Mình nhớ khi xưa đi học, mấy thầy dạy, gây nhiều ảnh hưởng cho mình. Những câu chuyện hay câu nói vẫn theo mình đến ngày nay. Điển hình, có lần một anh bạn học xổ tiếng Tây trong lớp thầy Thạc. Thầy bực mình kêu gặp Tây thì nói tiếng Tây, còn người Việt thì nói tiếng Việt. Chớ gặp Tây nạy không ra một chữ ú ớ, còn gặp người Việt thì cứ xổ tiếng Tây cho biết ta đây biết tiếng Tây. Từ đó đến nay khi mình gặp người Việt thì mình nói toàn tiếng Việt, còn gặp Tây đầm Mỹ thì mình không sợ thằng Tây nào cả, chả ú ớ ú Á.


Thực trạng ngày nay, con gái bỏ xa con trai tại học đường, và phụ nữ bỏ xa đàn ông trong cuộc sống kinh tế. Mọi người đều đặt mục tiêu để đạt sự bình đẳng của hai giới trong xã hội. Vào thập niên 70 và 80 của thế kỷ trước, người ta khuyến khích cổ vỏ phụ nữ học lên cao với những chính sách ưu tiên phụ nữ và da màu. Ngày nay thì chúng ta thấy hiện tượng con trai lại bị lép vế, bị bỏ rơi tại học đường.


Ngày nay, người ta nhận xét nữ sinh trung bình về môn anh ngữ thì vượt xa nam sinh một lớp. Xét về thi cử GPA, thì trong số 10% đứng đầu lớp có đến 2/3 là nữ sinh, và nếu chúng nhìn các điểm thấp thì 2/3 là nam sinh. Tương tự tại đại học, phụ nữ có bằng đại học lại nhiều hơn đàn ông. Kinh

Năm 1972, Title IX được ra đời để giúp sự bình đẳng nam nữ về giáo dục. Dạo ấy có sự khác biệt là nam giới có bằng đại học nhiều 13% nữ giới. Ngày nay thì ngược lại nữ giới có bằng đại học 15% nhiều hơn nam giới. https://en.wikipedia.org/wiki/Title_IX


Người ta giải thích vỏ não trước trán là tổng giám đốc của não bộ chúng ta. Đầu óc chúng ta nói là phải làm bài tập cho ngày mai thay vì đi chơi. Não bộ cho biết nếu học khá, đậu tú tài sẽ giúp chúng ta vào đại học, có bằng cấp sẽ giúp tương lai sáng lạn hơn. Vấn đề là não bộ của nam sinh chưa được phát triển nhiều nên ham chơi, phá làng phá xóm. Trong khi não bộ của nữ sinh thường phát triển sớm hơn 1, 2 năm trước nam sinh vì đến tuổi dậy thì sớm hơn nên họ chú tâm học hành hơn là phá làng.


Hệ thống giáo dục Hoa Kỳ được thành lập để trọng thưởng những ai chuyên cần làm bài tập, chăm học để chuẩn bị vào đại học. Mình nhớ khi xưa thích đi đánh bi da hay đá banh, đánh bóng bàn, tập võ hơn là học hành. Đến khi muốn đi du học mới lo học cong đít cà cuống. Cho thấy cấu trúc của hệ thống giáo dục hiện nay không giúp nam sinh, vì thời điểm não bộ phát triển chậm hơn nữ giới. Nhờ sự phát triển của nữ quyền từ 50 năm qua, người ta mới nhận ra sự việc vì nếu xã hội Hoa Kỳ cứ tiếp tục như trước đây thì khó nhận diện sự phát triển chậm của nam giới và bị thụt lùi sau nữ giới.


Các chuyên gia đề nghị nên để con trai đi học chậm hơn 1 năm để khi vào học với nữ sinh kém mình một tuổi thì não bộ phát triển giống nhau. Họ cho biết cần thêm nam giáo viên vì ngày nay theo thống kê thì 24% giáo viên là nam thay vì 33% ở thập kỷ 80 của thế kỷ trước. Học đường trở thành môi trường của phụ nữ, chiếm lợi thế, chưa kể về nhà ở với mẹ khi bố mẹ ly dị. Dó đó con trai cảm thấy lạc lõng, có thể vì vậy mà ngày nay chúng ta thấy hiện tượng đồng tính rất nhiều. Trẻ em lớn lên với mẫu người mẹ, phụ nữ xung quanh trong khi hình ảnh người cha không có. Nếu có hỏi mẹ kêu chết rồi.


Ra xã hội, đàn ông ngày nay gặp nhiều vấn nạn. Vấn nạn thứ nhất là lương bổng. Đa số đàn ông ngày nay làm ít tiền hơn năm 1979, 8% đàn ông không có công ăn việc làm, xem như 9 triệu người. Trước khi đắc cử tổng thống, ông Obama và Clinton lãnh lương ít hơn vợ. Đàn ông nay làm việc nhiều trong những môi trường thường được xem là hạ cấp. Lý do là con trai không học khá, không học nghề, cứ mơ làm cầu thủ nổi tiếng như mấy triệu người Mỹ mới tìm ra được một Kobe Bryant, thì rất khó tìm việc. Xem như trong vòng 50 năm qua, chúng ta tìm cách nâng cao vai trò phụ nữ trong xã hội vô hình trung không để ý đến phát triển nam giới, khiến họ dần dần mất đi chân đứng trong xã hội.


Chúng ta cứ nghe các chính trị gia kêu gọi bình đẳng lương bổng đủ trò nhưng không ai xét đến sự thụt lùi của nam giới bị ảnh hưởng từ học đường. Đưa đến các vấn nạn của xã hội như sì ke ma tuý, trộm cướp, này nọ. Các nhà tù tại Hoa Kỳ chứa tù nhiều nhất thế giới.

Ngày nay, người ta gọi sự suy thoái của người cha trong xã hội Hoa Kỳ. 25% đàn ông Mỹ không sống với con của họ. Nếu cha mẹ ly dị, 1/3 giới trẻ mất liên lạc với cha chúng. 40% trẻ em ngày nay sinh ra ngoại hôn, đa số trẻ em có cha mẹ ít học được sinh ra không có giấy hôn thú. 


Chúng ta cần phải định nghĩa lại hình ảnh người cha trong một xã hội đã thay đổi. Trong khi đó họ vẫn dạy chúng ta hình ảnh một người cha thành công của các thế kỷ trước. Rất khó cho trẻ em, nam giới bắt chước khi chúng thấy nữ giới tiến xa về mặt tài chính cũng như quyền lực trong xã hội.


Nữ quyền trong 50 năm qua được xem là một trong những cuộc giải phóng lớn nhất của nhân loại trong một thời gian ngắn. Chúng ta đã làm được những gì mà mấy ngàn năm qua, phụ nữ chỉ đóng vai trò sinh con, nấu ăn, nay giúp họ có thể học cao, làm những gì họ yêu thích, ước vọng của họ. 40% gia đình ngày nay, người vợ làm tiền nhiều hơn người chồng, tương tự 40% phụ nữ tại Hoa Kỳ lãnh lương cao hơn đàn ông trong khi đó họ cứ kêu gào bình đẳng lương bổng lợi tức này nọ. 

Họ cho biết 1/3 nam sinh chỉ học xong trung học thì không có việc làm. Xem như 10 triệu người. Rất nhiều nên vấn nạn tội phạm sì ke ma túy mọc lên khắp nơi. 


Vấn đề là con trai trong một gia đình thiếu bóng người cha chịu tổn thất nhiều nhất. Lại học hành không khá rồi ra đời với những thiếu sót về bằng cấp, phải chịu thêm thiệt thòi.


Người ta lý giải lý do con trai ngày nay tự tử nhiều và đàn ông tại Hoa Kỳ cũng vậy, sử dụng thuốc sì ke ma tuý vì cảm thấy mình mất hướng đi trong cuộc đời. Người ta tìm thấy trong lá thư tuyệt mệnh của thiếu niên hay đàn ông viết trước khi qua đời, 2 từ "worthless" và "useless." (Vô giá trị hay vô dụng).


Đề tài này còn nhiều vấn đề, mình phải đi vườn, sẽ kể tiếp nếu các bác thích. Em chỉ viết theo yêu cầu (còn tiếp)


Chồng nuôi vợ như biển hồ lai láng

Vợ nuôi chồng chửi từ sáng đến chiều 


Dó đó đàn ông uống rượu cho quên đời.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Công Ty Đa Quốc gia và Chủ nghĩa tân thực dân

 



Hôm nay, đi vườn về thì được tin ông Trump bị ám sát hụt. Mạng ông ta lớn thật, bị bắn sát tai, chảy máu, chỉ cần trệch qua chừng vài ly là banh ta lông. Vụ ám sát hụt này khiến mình nhớ đến tổng thống Carter  không chịu nghe theo một vấn đề gì đó do các “cố vấn” yêu cầu nên trước khi đọc diễn văn ở khách sạn nào đó, quên tên. An ninh khám phá ra một người có súng để ám sát ông ta và từ đó ông ta hết muốn làm tổng thống.


Người Mỹ tin vụ thuyết âm mưu là Deep State cai trị họ nên khi có vụ gì xảy ra là thiên hạ bình luận dựa theo những thuyết âm mưu.


Mình đang đọc cuốn sách của 2 phóng viên người Anh quốc tên Matt Kennard và Claire Provestors, bắt đầu hiểu rõ hơn các vụ việc xảy ra trên thế giới, tại các nước nghèo và có hầm mỏ mà các nước Tây phương cần. 

Silent coup (cuộc đảo Chánh thầm lặng)

Trước khi thế chiến thứ 2 chấm dứt, năm 1944, 44 quốc gia chống lại trục phát xít và Nhật Bản đã họp mặt tại Bretton Woods từ ngày 7 đến 22 tháng 7 năm 1944, nghĩa là 14 tháng trước khi cuộc chiến chấm dứt mà mình đã có kể trước đây trong bài về sát thủ kinh tế. Các nước họp mặt để chia chác quyền lợi sau chiến tranh. Tài liệu giải mật cho thấy Nhật Bản biết sẽ thua, và không muốn đầu hàng, bị Trung Hoa, đồng minh của Hoa Kỳ, chiếm đóng nên liên lạc qua ngỏ ngoại giao để đầu hàng trước quân đội Hoa Kỳ. Buồn đời sao hội đồng an ninh Hoa Kỳ, kêu tổng thống Truman thả thử 2 trái bom nguyên tử để báo cho Stalin biết vũ khí tối tân mới được ra lò, khiến mấy trăm ngàn người Nhật chết oan. Hiến pháp Nhật Bản và Đức quốc ngày nay đều do Hoa Kỳ viết. Xem như hai nước này bị Hoa Kỳ kiểm soát.


Họ thành lập một trật tự mới và dùng Mỹ kim để kiểm soát tài Chánh, kinh tế thế giới. Và thành lập hai ngân hàng quốc tế là Ngân HÀng Thế Giới (World Bank) và IMF (international Monetary Funds), hai công cụ giúp họ kiểm soát kinh tế và tài Chánh của thế giới. Họ rêu rao dân chủ hoá các quốc gia nhưng lại âm thầm tạo ra những điều kiện để xâm chiếm tài nguyên của các thuộc địa cũ bằng tài chính và chính trị.


Sau đệ nhị thế chiến thì các cường quốc Âu châu có các thuộc địa bị kiệt quệ sau 2 cuộc thế chiến nên phải giải thể chủ nghĩa thực dân, trao trả lại độc lập cho các thuộc địa khắp nơi. Các quốc gia mới dành độc lập, lật đổ chính quyền bù nhìn dưới thời thực dân và bầu cử theo thể thức dân chủ mà Hoa Kỳ và các nước Tây phương hô hào. Tự do bác ái, bình đẳng bú xua la mua.


Vấn đề là các quốc gia này đuổi được các quan thầy thực dân về nước thì nghĩ sẽ dùng tài nguyên quốc gia để tái thiết đất nước họ như trường hợp Ba Tư, người dân bầu ông thủ tướng Mossadegh. Ông này đầy nhiệt huyết, tưởng dân mình tự do muốn làm gì thì làm nên chơi cha thiên hạ, ra lệnh quốc hữu hoá các mõ dầu của British Petrolum thế là mấy tháng sau MI 6 và CIA lật đỗ chính quyền này, và đem ông Shah lên ngôi lại. Cháu của Rockefeller là người chỉ huy vụ này nên sau này xem hồ sơ giải mật kẻ chỉ huy vụ ám sát tổng thống Kennedy cũng thuộc giai cấp giàu có, sau này làm lớn đến chức tổng thống. Họ viết như vậy thì mình đọc như vậy chớ sự thật thì không biết. Chỉ có những người trong cuộc. Cũng như tổng thống Kennedy, họ cho biết là ông ta ký lệnh rút các cố vấn quân sự Mỹ tại Việt Nam thì 24 tiếng sau bị bắn tại Dallas. Sách họ viết và phim chiếu trên mạng cho thiên hạ đọc và xem, nhưng không thấy ai phản đối hay kiện cáo.


Tương tự ông tướng Wesley Clark, cựu tư lệnh khối Bắc Đại Tây Dương NATO, kể là khi vụ đánh bom 9/11 thì ông ta được gọi về ngũ giác đài để họp. Sau đó có một ông tướng khác kêu ông ta vào phòng riêng và chỉ cho ông ta các chương trình đánh 7 nước ở trung đông. Nay nhìn lại thì chỉ có 1 nước chưa bị đánh là Ba Tư. Ông ta có ra tranh cử tổng thống nhưng không được sự ủng hộ nên rút lui. Ai buồn đời thì tìm trên YouTube, bào phỏng vấn của ông ta.


Buồn đời, ở xứ Ai Cập có ông Nasser, lật đỗ ông vua bù nhìn của Anh quốc, lên làm tổng thống, xây dựng một kỹ nguyên mới, một pharaon mới của Ai Cập. Ông này cũng say sưa trong men chiến thắng nên quốc hữu hoá kinh đào Suez, nơi các tàu bè tây phương phải đi ngang và đánh thuế. Thế là Pháp quốc, Anh quốc, và Hoa Kỳ đổ bộ kiểm soát con kênh này. Không cho mượn tiền qua IMF để giúp ông này xây cái đập mà ngày nay dân chúng xứ này chửi ông ta ngu khi mời mấy ông Liên Xô sang xây cất vì chận nước và phù sa từ thượng nguồn. Kiểu ngày nay, Trung Cộng, Lào, Cao Miên xây đập ở thượng nguồn của sống Mekông. Vùng đồng bằng sông Nile được xem là phì nhiêu từ mấy ngàn năm qua, nuôi dân Ai Cập, giàu có, bổng nhiêu hết phù sa, phải mua phân bón của Tây phương hay Liên Xô. Thay vì làm dân giàu nước mạnh thì nghèo tơi tả chỉ có một thiểu số giai cấp trưởng giả mới, làm tôi mọi cho các công ty đa quốc gia, sống trong nhung lụa. Chán Mớ Đời 


Rồi ở Guatemala, ông tổng thống Jacobo Ábenz, được dân bầu lên. Cũng kêu đất của mình thì phát cho dân mình để làm ăn, trồng trọt kiểu chương trình “người cày có ruộng” của Việt Nam Cộng Hoà khi xưa. Khi xưa, chương trình này được thực hiện để dành dân. Việt Cộng họ chiếm các khu vực này, xa thành phố nên mua của điền chủ rồi phát cho tá điền. Ông ta quốc hữu hoá đất đai của United Fruit Company của gia đình Bush, giúp đỡ đâu trên 500,000 nông dân trên dân số 4 triệu dân, có đất đai canh tác. Thế là CIA lật đỗ chính phủ của ông này như kiểu 1/11/1963 tại Việt Nam Cộng Hoà, 2 anh em họ Ngô bị giết vì không nghe lời Hoa Kỳ. Tạo ra cuộc nội chiến, vì chính phủ mới lấy lại đất của dân mà đến năm 1991, mình có dịp viếng thăm xứ này thì thấy cầu cống , đường xá bị quân kháng chiến, phá huỷ. Tối tối thấy nhân dân tự vệ, gác đầy đường như ở Việt Nam. Nay nghĩ lại vẫn thấy ngu, tại sao lại bò sang đó thời đó.


Ở Panama cũng tương tự, ông tổng thống xứ này muốn quốc hữu hoá kênh Panama để dân xứ này có công ăn việc làm, tiền thu thuế các tàu bè đi ngang,…bổng nhiên máy bay trực thăng của ông ta bị nổ trên trời như máy bay của tướng Đổ Cao trí. Có nhiều trường hợp nữa để khi rảnh kể thêm. Cho thấy những người dân các xứ nhược tiểu, mơ đất nước dân chủ như Tây phương chỉ là giấc mơ. Họ luôn luôn bị các thành phần chịu làm tôi mọi cho các công ty đa quốc gia ngoại quốc, tước đoạt quyền làm người. Làm giàu trên xương máu của người dân.


Có một đại hội về ngân hàng tại Hoa Kỳ, năm 1963 thì phải. Có một người đức, từng làm ngân hàng cho Nazi trước thế chiến, tham dự và đề nghị thành lập một cơ quan quốc tế, để kiểm soát và tránh những trường hợp xẩy ra như Ba Tư, Ai Cập, Guatemala, Panama,…trong tương lai. Hoa Kỳ và các tài phiệt Tây phương đột phá tư duy với ý của ông đức này và thành lập ISDI (international Sustainable Development Institute) https://isdiworld.com


Để kiểm soát chính quyền địa phương, và các công ty Hoa Kỳ hay Tây phương có thể thưa kiện quốc gia nơi họ đầu tư. Điển hình cách đây mấy năm có một ông người hoà lan, gốc việt về Việt Nam đầu tư rồi sao đó, bị mất tiền. Công ty của ông ta kiện Hà Nội trước toà án quốc tế qua hình thức của ISDI này. Mình thấy lạ vì ông này cá nhân hay công ty nhỏ của ông ta mà kiện được Hà Nội cả tỷ đô la. Nay đọc cuốn sách này mới hiểu. Chỉ cần đưa đơn ra toà án qua hình thức ISDI là người Tây phương và Hoa Kỳ sẽ bảo vệ quyền lợi đến cùng. Nếu quốc gia không trả thì họ có thể tịch thâu tiền bạc của quốc gia này nằm ở trong ngân hàng quốc tế nào trên thế giới. Người da trắng chơi cha thiên hạ. Tương tự có ông luật sư nào người Ý Đại Lợi kiện Việt Nam airlines, lý do là công ty này nhờ ông ta giúp thâm nhập vào thị trường ở Ý Đại Lợi. Sau đó công ty Việt Nam xù không trả tiền cho ông ta. Ông ta kiện ra tòa, công ty Việt Nam, không thèm đến tham dự tòa nên bị xử thua. Công ty Việt Nam kêu biết bố mày là ai không. Đùng một cái, số tiền trong tài khoản của công ty Việt Nam ở ngân hàng tại Pháp bị tịch thu để trả cho ông ta,… họ quên là hệ thống ngân hàng Tây phương liên kết với nhau.

Hiện nay xứ Honduras mà mình có viếng thăm hồi tháng 2 vừa rồi bị một công ty quên tên, kiện 11 tỷ đô la trong khi GDP của xứ nhỏ bé này chỉ 29 tỷ một năm. Hình như các công ty ngoại quốc muốn thành lập một đặc khu kinh tế nơi đảo Roatan nhưng Honduras không chịu nên bị kiện. Anh không có tiền, muốn mượn tiền ngân hàng thế giới để phát triển thì phải gia nhập làm thành viên của ISDI, và tuân theo các thể lệ. Không được quốc hữu hoá. Ai buồn đời thì đọc đường dẫn, công ty của ông tỷ Phú Thiel, ủng hộ ông Trump. Để hôm nào mình kể thêm về mấy vụ này để hiểu thêm về cơ cấu làm ăn trên thế giới, luật pháp được viết có lợi cho Tây phương và Hoa Kỳ, nên các quốc gia khác muốn chống lại ảnh hưởng của Tây phương và Hoa Kỳ nên muốn tham gia khối BRICS

 https://jacobin.com/2023/11/honduras-international-law-isds-thiel-prospera-free-market-neocolonialism


Sau khi Đảng ANC của Nam Phi lên nắm chính quyền, bãi bỏ chế độ Apartheid thì cũng i tờ về vụ ISDI này nên muốn lấy lại hay đánh thuế mõ kim cương mà công ty Ý Đại Lợi đang khai thác. Công ty này đưa chính phủ Mandela ra toà án quốc tế. Cuối cùng họ thương lượng bỏ qua, vì sợ mang tiếng rồi mấy công ty khác bắt chước này nọ. Họ rút đào kim cương từ 10 năm qua mà kêu lỗ, mà chính phủ Mandela muốn lấy lại thì bị kiện. Xem như cho không kim cương. Và tiếp tục làm cu ly cho con cháu thực dân. Ai buồn đời thì đọc đường dẫn https://www.reuters.com/article/business/italian-firms-sue-safrica-over-black-mining-law-idUSL09173464/


Cách này khỏi mất công đem quân đến các thuộc địa, khai thác hầm mõ tài nguyên của họ, không đóng thuế cho chính quyền địa phương vì địa chỉ của công ty ở một nước nào đó như Mauritius,…


Ông ta cũng nói đến viện trợ cho các nước nghèo. Anh quốc dành 0.7% GDP mỗi năm để cứu trợ, giúp các nước nghèo qua các chương trình như OXFAM,… ông nhà báo này kể là các chương trình này giúp đỡ rất hạn chế người nghèo tại các nước sở tại mà để giúp các công ty đa quốc gia. Điển hình khi ông đi Miến Điện, thấy dân tình nghèo đói rồi được chở đến một khách sạn 5 năm sao được xây cất bằng tiền viện trợ. Ông ta hỏi các viên chức OXFAM, thì được biết là muốn xứ này có công ty ngoại quốc đầu tư, cần có khách sạn 5 sao. Vào trong thì thấy các đại diện công ty ngoại quốc đang ăn uống với các viên chức địa phương và vợ của họ. Chán Mớ Đời 


Hay ở xứ nào ở Phi châu, dân khát nước không có nước uống, dù dưới mặt đất có các luồng nước ngầm trong khi đó thì cách đó vài trăm thước, các công ty đóng chai nước ngọt của ngoại quốc hút nước từ dưới lòng đất lên, bán cho dân địa phương. Và miễn thuế. Ở Hoa Kỳ cũng có trường hợp tương tự, lâu quá mình không nhớ nhưng ở Hampshire thì phải, công ty lọc nước đến bơm nước miễn phí của vùng này, chả đóng thuế gì cả rồi bán lại cho thiên hạ. Hay tại Cali, công ty Arrowhead, bị chính phủ tiểu bang cấm không được hút nước thì đâm đơn kiện.


Đọc cuốn sách này mới hiểu từ từ những lý do mà xứ Venezuela hay Bolivia bị Hoa Kỳ và các nước Tây phương chèn ép. Mình có xem một cuốn phim của Oliver Stone, phỏng vấn ông Chavez, và Morales. Các xứ này có tài nguyên như dầu hoả, dầu khí mà các nước Tây phương cần nên khi hai ông này không chịu theo các đường lối của Tây phương thì bị cô lập hoá khiến kinh tế của hai xứ này te tua, người dân bỏ nước ra đi. Sang Chí Lợi và Á Căn Đình, mình thấy dân chạy Uber toàn là người Venezuela, hỏi chuyện cũng tội lắm vì họ cũng tỵ nạn như mình.


Ông Morales khi lên làm tổng thống đã rút tên khỏi ISDI, xem như nước đầu tiên trên thế giới. Ông ta đổi tiền lợi nhuận của các công ty ngoại quốc từ 82% thành 18% và Bolivia từ 18% thành 82%, khiến các công ty đòi kiện nhưng ông ta đã rút tên Bolivia ra khỏi ISDI nên chả sợ thằng Tây nào cả. Các chương trình của ông ta đi ngược lại với các chương trình do ngân hàng thế giới đề nghị và thành công hơn. Khiến trong vòng 5 năm đầu tại chức, đã giảm đói xoá nghèo từ 56% xuống còn 46%,… nhưng bị các công ty đa quốc gia xem như một tên mát xít nguy hiểm. Ông này là gốc nông dân, làm công rồi tham gia công đoàn rồi lên từ từ. Cuối cùng ông ta cũng phải chạy qua nước ngoài để xin tỵ nạn. Hình như đã được quốc hội Bolivia khoan Hồng ông ta và đã trở về nước.


Hoa Kỳ và đồng minh đã tụ tập tại khu nghỉ dưỡng 5 sao Bretton Woods, New Hampshire để chia xẻ quyền lợi 14 tháng trước khi Đức quốc xã đầu hàng vô điều kiện cũng như Nhật Bản. Họ dùng Mỹ kim thay vì bản anh để làm tiền tệ giao dịch buôn bán trên thế giới. Họ thành lập hai ngân hàng thế giới, world bank và IMF, công cụ để cho vay và làm áp lực các nước cựu thuộc địa cũ.


Họ sẽ cho các sát thủ kinh tế, đến thăm viếng các nguyên thủ của các nước mới dành lại độc lập, đề nghị các chương trình xây dựng. Vào những thập niên 50, 60 là xây các đập nước để tạo ra thuỷ điện, giúp phát triển đất nước. Giá rất cao và kêu gọi các ngân hàng quốc tế cho vay. Các ngân hàng này kêu không tin tưởng vào các công ty địa phương nên ra điều kiện phải mướn các công ty ngoại quốc như RMK,… các công ty này lãnh tiền của world bank gửi nhân viên của họ sang làm việc, giá gấp 10, 20 lần kỹ sư địa phương. Tiền vẫn ở Hoa Kỳ hay các nước Tây phương nên dân sở tại chả hưởng được gì nhiều ngoại trừ có mấy người làm công, nấu ăn, làm phòng cho nhân viên của họ. Dân tình vẫn phải đóng thuế để trả nợ cho các chương trình này. Các giới lãnh đạo tha hồ vớ vét rồi những ai ăn không được, lại truất phế vô hình trung trở thành những cai ngục cho thực dân mới. Mình nhớ khi xưa, các chương trình viện trợ cho Việt Nam Cộng Hoà, đều được các hãng thầu như RMK lãnh hết. Họ chỉ mướn người Việt mấy việc lặt vặt. Còn tiền bạc chính vẫn ở Hoa Kỳ.

Cứ cho dân chúng đi xem thể thao, quên đi bao buồn lo và sẽ tránh các cuộc bạo loạn sau khi đi bão, uống rượu bia

Đi phi châu và Trung Á thì khám phá ra Trung Cộng đang sử dụng chương trình của họ Vành Đai và Con Đường, như world bank và IMF của Tây phương. Họ cũng cho vay tiền nhưng để công ty của người Tàu sang thực hiện. Các lãnh đạo địa phương tham nhũng, rút bòn tiền thì phải đội vốn và nợ kéo theo nợ. Không trả nổi thì phải cho họ các đặc khu hay hải cảng để tàu bè của họ có thể ghé, trở thành các hải cảng quân sự của Trung Cộng như vụ Sri Lanka, Sihanoukville,… (còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Mỗi ngày cần uống bao nhiêu nước để giảm cân

Đi chơi ở công viên quốc gia Yosemite, thấy một chị bạn bị thiếu nước, dù mình đã dặn mang theo nước nhiều vì trời nóng. Cuối cùng chị ta leo lên thác nước, mình tưởng để chụp hình, hoá ra để múc nước suối uống. Mình đoán phụ nữ sợ phải đi tiểu nên tự hạn chế uống nước trong khi trời nóng như lò pizza. Tuần rồi có một chị gốc Việt, ở San Diego, đi leo núi để gây quỹ từ thiện, trời nóng, lại mang ít nước, cuối cùng qua đời. Cho thấy nước rất quan trọng cho chúng ta hàng ngày. Vấn đề là uống bao nhiêu trong ngày cho đủ. Khá phức tạp.

Mình nghe người ta nói mỗi ngày phải uống 2 lít nước nhưng không hiểu tại sao. Lý do là mỗi cơ thể mỗi người mỗi khác. Buồn đời, mình mò tìm tin tức để đọc. Trước đây có một ông bác sĩ gốc ba tư viết cuốn sách kêu chúng ta không bị bệnh mà vì khát nước. Thấy cũng đúng vì mỗi lần đau, mình nghe lời ông ta, cứ uống nước ấm nhiều thì hết bệnh. Chả cần thuốc thang gì cả. Chỉ nhịn đói rồi uống nước để giảm cơn sốt, và bình thường hóa nhiệt độ trong người. Mình có kể về cuốn sách này rồi. Ai buồn đời thì mò trên bờ lốc. Nay đọc cuốn “the water cure” của ông Vincent Priessnitz, được xem la cha đẻ của Môn hydropathy, chữa bệnh bằng nước.

Vào đầu thế kỷ 19, người Mỹ ít uống nước. Mình đoán là nước không được thanh lọc như ngày nay, còn người Tàu hay uống nước nóng là vì nước đun sôi sạch sẽ hơn. Nhớ khi xưa, ở nhà, sáng mình nấu nước sôi rồi bỏ vô bình thuỷ. Lấy cái phểu, bỏ bông Gòn để lọc các chất bẩn trong nước. Sáng dậy, mấy người em lấy nước sôi trong bình thủy, pha sữa uống ăn với bánh mì.

Ngày nay, người ta uống nước nhiều hơn xưa, thậm chí nước bán nhiều hơn là nước ngọt. Vào siêu thị thấy nước đắt hơn CoCa cola. Bên Tây nước chai đắt hơn là rượu uống khi ăn cơm. Vin de table. Chán Mớ Đời 

 Chúng ta cứ nghe nói là uống nước sẽ giúp sức khoẻ tốt hơn, giảm cân, tránh bệnh ung thư và da đẹp. Vấn đề là không biết rõ cội nguồn của những tin tức này. Chúng ta thường nghe mỗi ngày uống 8 cốc nước theo phương thức 8x8: kêu gọi chúng ta uống 8 ounce hay 240 mL cốc nước, tổng cộng 2 lít nước. Vấn đề là các khuyến cáo này chưa được khoa học kiểm nghiệm. Cơ thể mỗi người khác nhau, khí hậu, môi trường có ảnh hưởng.

Tại sao các tin tức về uống nước thường nhật không nhất định. Có lẻ vì năm 1945, sau chiến tranh, US Food and Nutrition Board of the National Research Council khuyên người Mỹ uống một millilitre nước cho mỗi calorie thực phẩm tiêu thụ mỗi ngày, tương đương với 2 lít nước cho phụ nữ với 2,000 calories và đàn ông 2.5 lít nước cho 2,500 calories ăn vào mỗi ngày. Không những nước, mà những gì có gần 98% chất lõng. Vấn đề đó là tiêu chuẩn cho người Mỹ to lớn, chớ một phụ nữ nhỏ bé người Việt mà ăn 2,000 calories mỗi ngày là béo trùng trục như chơi.

Hôm qua ra bolsa, thấy người Việt nay cũng béo to như người Mỹ. Thất kinh.

Theo nghiên cứu ngày nay cho biết, chúng ta nên uống từ 1.5 đến 1.8 lít nước mỗi ngày. Thay vì uống theo 8 cốc nước 8 ounce chúng ta nên uống theo nhiệt độ và hoạt động mỗi ngày. Một điểm là người Mỹ hay uống nước hay nước ngọt với đá lạnh. Không tốt cho cơ thể nhất là sau khi ăn hamburger, với phô mát này nọ. Lý do là nước lạnh sẽ làm phô mát hay chất dinh dưỡng trong bao tử đông lại, làm khó tiêu. Ở Thuỵ Sĩ, khi người ta ăn fondue thì không bao giờ họ uống nước lạnh mà uống rượu nóng, quên tên. Lâu quá rồi. Họ giải thích là uống nước lạnh vào sẽ khiến phô mát đã được chảy ra vì được nấu nóng lên sẽ khô đặt lại, làm hại bao tử, khó tiêu. Mình có xem một video, họ giải thích cái ly nóng, rồi tự nhiên bỏ mấy cục đá lạnh vào thì khiến nhiệt độ thay đổi nhanh chóng và làm vỡ cái ly pha lê. Bao tử mình cũng vậy, đang ở độ 100 rồi chơi đá lạnh vào thì sẽ gây khó chịu và lâu tiêu. Lâu ngày có thể gây nhiều tai hại về sức khoẻ.


Năm 1974, trong cuốn Nutrition for Good Health, 2 tác giả Margaret McWilliams và Frederick Stare, khuyên người lớn uống mỗi ngày 6 đến 8 cốc nước, cả nước trái cây và rau cải, cà phê và nước ngọt. Thậm chí bia. Mình lại đọc đâu đó là rượu bia hay cà phê không tính vì khiến đi tiểu nhiều, nhất là rượu làm chúng ta mất nước nhiều vì khiến cơ thể nóng lên và có thể sẽ làm toả nhiệt ra ngoài để cân bằng nhiệt độ cơ thể.


Nước rất quan trọng cho cơ thể chúng ta. Chiếm khoảng 2/3 trọng lượng cơ thể, nước giúp mang chất dinh dưỡng và chất thải đi khắp cơ thể, điều chỉnh nhiệt độ, hoạt động như chất bôi trơn và giảm xóc trong khớp và đóng vai trò trong hầu hết các phản ứng hóa học xảy ra bên trong chúng ta. Mình uống nước ấm, bắt chước người tàu. Lý do là nước ấm vào cơ thể không làm giảm nhiệt độ đột ngột trong cơ thể nhất là khi lớn tuổi.


Trong cuốn sách về nước, hình như ông ta viết cuốn thứ 2 về Cholesterol, kể là người trung đông giàu có, hay sang Hoa Kỳ để được ông ta chữa bệnh. Lý do là ít uống nước vì trong vùng sa mạc nên cholesterol không được lưu chuyển trong cơ thể nên hay bị nghẹt mạch máu. Ông ta giải thích là khi uống nước đều đặn thì sẽ làm các tế bào mạch máu nở ra, giúp máu lưu thông dễ dàng hơn.

Chúng ta liên tục mất nước qua mồ hôi, tiểu tiện và hơi thở. Chúng ta cần uống nước hàng ngày để có đủ nước giúp cân bằng cơ thể tốt và rất quan trọng để tránh mất nước. Đi chơi ở công viên quốc gia Yosemite tuần vừa rồi, trời nóng nên cơ thể mất rất nhiều, nên cần uống nước nhiều hơn. Các triệu chứng mất nước có thể được phát hiện khi chúng ta mất từ ​​1-2% lượng nước trong cơ thể và tình trạng sức khỏe của chúng ta tiếp tục yếu đi cho đến khi cơ thể được bổ sung đủ chất lỏng. Trong một số ít trường hợp, tình trạng mất nước như vậy có thể gây tử vong. Dạo này, mình mua băng dán miệng để ngủ, giúp mình chỉ thở bằng lỗ mũi khi ngủ thay vì thở miệng nên sáng thức giấc không bị khát nước vì hả mồm trong khi ngủ, đặc biệt không thức giấc đi tiểu trong đêm.


Mình đọc nhiều tin tức như là tối trước khi đi ngủ không nên uống nước vì sợ đi tiểu đêm này nọ. Làm sao cơ thể có đủ nước khi mình ngủ suốt 8 tiếng. Có người khuyên là sáng thức giấc nên uống một ly nước ấm. Cái này thì có lý vì sau 8 tiếng đồng hồ, nằm trong chăn, cơ thể mất nhiều nước nên cần uống nước khi thức giấc. Nước ấm để tránh các tình trạng lộn xộn xảy ra khi nhiệt độ cơ thể bị thay đổi quá nhanh.


Nhiều năm qua, chúng ta nghe tin tức không có căn cứ xung quanh quy tắc 8x8 đã khiến chúng ta tin rằng cảm thấy khát có nghĩa là chúng ta đã bị mất nước ở mức nguy hiểm. Nhưng các chuyên gia phần lớn đồng ý rằng chúng ta không cần nhiều chất lỏng hơn lượng chất lỏng mà cơ thể chúng ta báo hiệu khi cơ thể ra tín hiệu.

Tuy nhiên, nghiên cứu cho thấy có một số lợi ích quan trọng để tránh ngay cả giai đoạn đầu của tình trạng mất nước ít. Ví dụ, một số nghiên cứu đã phát hiện ra rằng uống đủ nước để tránh mất nước nhẹ sẽ giúp hỗ trợ chức năng não. Một nghiên cứu năm 2023 cho thấy việc cung cấp đủ nước cũng có thể làm chậm quá trình lão hóa và giúp tránh các bệnh mãn tính như bệnh tim và phổi. Nhiều người trong chúng ta thường bị mất nước nhẹ và không nhận ra điều đó. Hình như mình có đọc đâu đó, nói rằng người bị bệnh tháo đường, hay bị khát nước. Trên BBC, có tường trình về hiện tượng mất nước khi trời nóng, làm não bộ chúng ta bị lộn xộn. Có ông thần nào bên Mỹ, buồn đời bay về Việt Nam, đi bộ với Phật sĩ Mình Tuệ, lăn đùng ra chết. Ông Minh Tuệ kể là phải tập ăn một ngày một bữa, đi bộ trong vòng 6 tháng trước khi bắt đầu cuộc hành trình của ông ta từ 5 năm qua.


Một số nghiên cứu cho thấy tiêu thụ chất lỏng có thể giúp kiểm soát cân nặng. Brenda Davy, giáo sư về dinh dưỡng, thực phẩm và tập thể dục của con người tại Viện Bách khoa Virginia, đã thực hiện một số nghiên cứu về mức tiêu thụ chất lỏng và cân nặng.


Trong một nghiên cứu, bà ta chia các người tham gia cuộc nghiên cứu vào một trong hai nhóm. Cả hai nhóm đều được yêu cầu tuân theo chế độ ăn uống lành mạnh trong ba tháng, nhưng chỉ một nhóm được yêu cầu uống một cốc nước 500ml nửa giờ trước khi ăn mỗi bữa. Nhóm uống nước giảm cân nhiều hơn nhóm còn lại. Có lẻ uống nước nhiều trước khi ăn khiến đầy bao tử. Lại gây đến vấn đề là làm sao bao tử có thể nghiền nát thức ăn vì nước nhiều sẽ làm loãng các chất Acid được sử dụng để làm nghiền nát thức ăn. Ai cũng khuyên là không nên uống nước liền sau khi ăn cơm, để giúp tiêu hoá nhanh chóng.


Cả hai nhóm cũng được yêu cầu đi bộ 10,000 bước mỗi ngày và những người uống cốc nước tuân thủ điều này tốt hơn. Bà Davy đoán điều này là do tình trạng mất nước nhẹ khoảng 1-2% là khá phổ biến và nhiều người có thể không nhận ra khi điều này xảy ra và ngay cả mức độ nhẹ này cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng và mức năng lượng của chúng ta. Để làm tính xem. Mình cân nặng 155 cân anh. 2% của 155 là 3.1 cân anh. Xem như đi bộ 10,000 bước độ 5,000 thước là trung bình tuỳ theo khí hậu và con đường lên xuống dốc thì chúng ta mất độ 3 cân anh hay trên 1 kí lô.

Mất nước trông như thế nào?

Mất nước có nghĩa là chúng ta đang mất nhiều chất lỏng hơn lượng nạp vào. Theo NHS, các triệu chứng mất nước bao gồm nước tiểu màu vàng sẫm; cảm thấy mệt mỏi, choáng váng hoặc chóng mặt; bị khô miệng, môi và mắt; và đi tiểu ít hơn bốn lần một ngày. Nhưng triệu chứng phổ biến nhất? Đơn giản là cảm thấy khát. Mình để ý khi thiếu nước, đi tiểu thì hơi bị rát rát. Khi làm vườn, quên uống nước thì biết là thiếu nước.


Barbara Rolls, giáo sư về tiêu hóa của con người tại Đại học Pennsylvania, nói rằng bất kỳ sự giảm cân nào liên quan đến nước uống đều có nhiều khả năng đến từ việc sử dụng nước thay thế cho đồ uống có đường.


"Quan niệm cho rằng uống đầy nước trước bữa ăn sẽ giúp giảm cân là chưa được xác lập rõ ràng và lượng nước tiêu thụ sẽ tự thoát ra khỏi dạ dày rất nhanh. Nhưng nếu chúng ta tiêu thụ nhiều nước hơn thông qua thực phẩm ăn vào, chẳng hạn như súp." , điều này có thể giúp chúng ta no vì nước liên kết với thức ăn và lưu lại trong dạ dày lâu hơn". Ở Pháp mình nhớ người Pháp hay ăn súp vào buổi tối, trước khi ăn món chính. Nhưng khác với Hoa Kỳ là các phần ăn rất nhỏ, không nhiều như ở Mỹ.


Một lợi ích sức khỏe khác được cho là của việc uống nhiều nước hơn là làn da được cải thiện và được dưỡng ẩm tốt hơn. Nhưng vẫn thiếu bằng chứng cho thấy cơ chế khoa học đáng tin cậy đằng sau điều này. Nếu dựa theo cuốn sách của bác sĩ người ba tư, tên dài dòng lắm, thì khi uống nước đủ, các tế bào sẽ được giãn nỡ thay vì khô khan như người thiếu nước.


Chúng ta có thể uống quá nhiều nước?

Nếu chúng ta đặt mục tiêu uống 8 ly nước mỗi ngày sẽ không gây hại gì cho bản thân, nhưng chúng ta tin rằng cần uống nhiều nước hơn mức cơ thể báo hiệu đôi khi có thể trở nên nguy hiểm. Tiêu thụ quá nhiều chất lỏng có thể trở nên nghiêm trọng khi nó làm loãng natri trong máu. Điều này tạo ra tình trạng sưng não và phổi, khi chất lỏng dịch chuyển để cố gắng cân bằng nồng độ natri trong máu. Chúng ta không thường nghĩ đến điều đó, nhưng uống quá nhiều chất lỏng có thể nguy hiểm. Vì vậy khi đi bộ lâu hay leo núi, người ta uống nước nhiều, cần bổ sung thêm các chất khoáng vì nước sẽ thải đi các khoáng chất trong người.


Trong hơn một thập kỷ qua, bà Kipps đã biết ít nhất 15 trường hợp vận động viên tử vong do mất nước trong khi tranh tài thể thao. Bà ta nghi ngờ những trường hợp này một phần là do chúng ta không còn tin tưởng vào cơ chế khát của chính mình và chúng ta nghĩ rằng mình cần uống nhiều hơn mức cơ thể yêu cầu để tránh mất nước. Có bà người anh bị vào bệnh viện khi chạy Marathon. Lý do là uống nước quá nhiều, cứ nghĩ mình mất nước trong cơ thể nên bạn bè đưa nước cho uống, để rồi nặng bụng, thiếu chất natri, được đưa vào nhà thương. Leo núi mình thấy người Mỹ hay uống các chất bổ sung. Mình hay lấy chanh muối pha đem theo để uống.


Hugh Montgomery, giám đốc nghiên cứu tại Viện Thể thao, Thể dục và Sức khỏe ở London, cho biết: “Một người có thể đổ mồ hôi tối đa trong điều kiện nắng nóng nhất giữa sa mạc là hai lít trong một giờ, nhưng điều đó thực sự khó khăn”.


Khi chúng ta già đi, cơ chế khát tự nhiên của chúng ta trở nên kém nhạy cảm hơn và chúng ta dễ bị mất nước hơn những người trẻ tuổi. Đối với những người cảm thấy thoải mái hơn khi làm theo hướng dẫn chính thức thay vì khát nước, trung tâm y tế quốc gia của Anh quốc khuyên nên uống từ sáu đến tám ly chất lỏng mỗi ngày, bao gồm sữa ít béo và đồ uống không đường, bao gồm trà và cà phê. Có nhiều tài liệu mình đọc thì họ khuyên cà phê không được xem là nước, nên phải uống thêm nước. Lý do là cà phê có chất diurid khiến chúng ta đi tiểu nhanh. Khi uống trà hay cà phê thì một thời gian ngắn sẽ khiến chúng ta đi tiểu. Có thể chất caffeine khiến máu chạy về thận nhiều hơn, khiến chúng ta đi tiểu nhiều hơn. Đi tiểu nhiều hơn thì cơ thể cần nước nhiều hơn. Ngược lại mình có đọc là nếu uống cà phê không thì cà phê sẽ trở thành Alkaline, tốt cho cơ thể để bảo hoà các chất a xít tỏng cơ thể. Ở Nam Hàn, bệnh nhân nằm bệnh viện đều được cho uống nước có Alkaline để giúp mau bình phục. Họ có quảng cáo máy lọc Alkaline nhưng đắt, tốt nhất là mua một ống Alkaline rồi mỗi lần uống nhỏ vài giọt vào ly uống. 

Trusted Source


Họ khuyên uống cà phê không nên pha với sữa hay đừng vì sữa có chất a xít. Sẽ làm mất đi cái tốt của cà phê như giúp não bộ,…


Điều quan trọng cần nhớ là cơ chế khát của chúng ta mất đi độ nhạy khi chúng ta trên 60 tuổi - và các nhà nghiên cứu đã công bố phát hiện vào năm 2022 cho thấy các triệu chứng mất nước thường có thể bị bỏ qua. Rosenburg nói: “Một trong những sai lầm của quy tắc 8x8 là nó đơn giản hóa quá mức về cách chúng ta, với tư cách là sinh vật, phản ứng với môi trường mà chúng ta đang ở. Chúng ta nên nghĩ về nhu cầu chất lỏng giống như nhu cầu năng lượng, trong đó chúng ta nói về nhiệt độ cơ thể và mức độ hoạt động thể chất đã tham gia.”


Năm 2022, các nhà nghiên cứu từ Đại học Aberdeen ước tính lượng nước con người cần là từ 1,5 đến 1,8 lít mỗi ngày chứ không phải hai lít hay tám ly như khuyến cáo trước đây. Họ đã làm được điều này bằng cách cộng tác với các nhà khoa học từ 23 quốc gia khác nhau để đo lượng nước cần thiết để giữ cho con người đủ nước. Họ phát hiện ra rằng những người sống trong môi trường nóng ẩm và ở độ cao, cũng như các vận động viên, phụ nữ mang thai và cho con bú, cần uống nhiều nước hơn những người khác. Yếu tố dự đoán lớn nhất về lượng nước mà một người cần là lượng năng lượng họ đốt cháy. Xem như nếu chúng ta hoạt động nhiều, tiêu hao năng lượng thì càng mất nước trong cơ thể nên uống thêm nước. Còn bình thường, ngồi một chỗ, nhấn like thì ít hoạt động, tập thể dục thì không cần uống nhiều.


Hầu hết các chuyên gia đều đồng ý rằng chúng ta không cần phải lo lắng về việc uống một lượng nước tùy ý mỗi ngày: cơ thể gửi tín hiệu cho chúng ta khi chúng ta khát, giống như khi chúng ta đói hoặc mệt. Có vẻ như lợi ích sức khỏe duy nhất của việc uống nhiều hơn mức bạn cần là lượng calo bạn tiêu hao thêm khi chạy vào nhà vệ sinh thường xuyên hơn.


Càng đọc tài liệu càng hoang mang. Người khuyên 2 lít nước hay 1.8 lít thì cũng không khác bao nhiêu. Khi đi tiểu mà thấy màu vàng là biết cơ thể thiếu nước. Mầu trắng thì xem như không thiếu nước. Một điều rất quan trọng là khi chúng ta lớn tuổi, thì sẽ mất dần cảm giác khát nước. Làm sao giúp chúng ta khi lớn tuổi, không quên vụ uống nước. Nhất là não bộ bắt đầu quên trước quên sau.


Trong một cuộc đi Việt Nam với phái đoàn y tế. Một anh bạn kể là vị bác sĩ ngoại quốc quan sát, chẩn bệnh người Việt ở Việt Nam thì thắc mắc lý do phụ nữ Việt Nam ít uống nước nên áp huyết rất cao. Tại các nơi chẩn bệnh cho người nghèo, có để mấy bình nước. Phụ nữ có đến lấy nước cho con và chồng nhưng họ không uống. Anh bạn mới tìm hiểu thì khám phá ra tại Việt Nam ít có nhà vệ sinh công cộng nên phụ nữ ngại phải đi tìm nhà vệ sinh nên uống rất ít nước khi ra ngoài. Đàn ông con nít thì cứ đến mấy chỗ cấm đái bậy vô tư.


Mình có xem mấy video phỏng vấn Phật sỹ Mình Tuệ. Ông cho biết là phải tập ăn mỗi ngày một bữa suốt 6 tháng trời cho quen trước khi đi khất thực từ nam chí Bắc Việt Nam. Thấy ông ta cũng ít uống nước. Ai tặng mấy chai nước, ông ta chỉ lấy 1 chai, kêu nặng mang theo không nổi. Không biết ông ta uống được bao nhiêu bình nước mỗi ngày.


Đồng hồ đeo tay cũng có các ứng dụng như nhắc nhở chúng ta uông nước. Mỗi ngày quên nên lâu lâu đồng hồ bắn tin kêu uống nước. 

Lúc leo núi, lên cao thì khát nước dễ sợ nên phải mang theo nước rất nhiều. Thường mình mang 4 lít nước. Mình đang ráng tập leo núi không hở miệng, chỉ thở bằng mũi để bớt hao nước khi há mồm. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn