Showing posts with label Bè bạn. Show all posts
Showing posts with label Bè bạn. Show all posts

Playboy bolsa

  

Có dạo, bà chị dâu của đồng chí gái thích đi nhảy đầm nên cứ hú mụ vợ mình đi theo vì nhà gần nhau để mình làm tài xế. Mình thì tuổi con gà nên chạng vạng đã lên giường nhưng mụ vợ cứ bắt đi nên phải uống cà phê cho tỉnh ngủ. Mình thì không thích mấy vụ múa đôi nhảy kép này nhưng vợ ra lệnh nên phải đi. Nay thì hết vì sau Covid mấy người lớn tuổi ngại đến đám đông, sợ chết sớm. Có mua đôi thì mới tập thể dục còn không thì chống gậy.

Đi mấy chỗ này thì mình phát hiện ra một anh chàng, đúng hơn một ông lão vì tóc bạc phơ lại thêm hói đầu. Bác nào khi xưa, hay đi múa đôi thì chắc nhớ ông này. Lý do mình để ý là vì mỗi lần gặp anh ta vào cuối tuần đều thấy ông ta cặp với một cô gái rất trẻ, với thân hình bốc lửa, có thể nói là cháu ngoại, thua mấy chục tuổi lại rất xinh. Mỗi lần lại một cô gái khác, khi thì tóc vàng, khi thì tóc đen khi thì tóc quăn. Buồn đời mình hỏi mấy người xung quanh thì được biết người ta gọi ông ta là Playboy Bôn Sa, một Hugh Hefner của người Việt tại Bôn Sa. Tên nào cũng khát khao được như ông ta, được gái bu như ruồi. Mình thì ngược lại, ruồi bu mình đông hơn quân nguyên vì làm vườn nên lấm phân bón. Chán Mớ Đời 


Ông ta hay giúp vui chương trình hát cho nhau nghe, ca nhạc pháp, hình như chỉ hát một bản nhạc độc nhất “si L’ amour existe encore “, bên cạnh cô gái trẻ trẻ, cầm tay ôm ông ta, nhất là khi nhảy xì lô, ôm hôn thắm thiết khiến bao nhiêu tên đàn ông thèm thuồng. Mình lâu lâu cũng phải liếc nhìn tránh đôi mắt rực lửa mặt trời cách mạng của đồng chí gái ngồi bên, ra hiệu không được nhìn, cấm đàn ông trên 6 bó. Chán Mớ Đời 

Si l’ amour existe encore


Ông ta hát xong là dẫn cô gái đi chào mọi người rồi kêu phải đi phải chạy show khác. Bạn thân mời nên không thể từ chối rồi chúc mọi người vui chơi trước khi về. Mình đoán ông ta cố tình đi chào mọi người tại mỗi bàn dù chả quen biết gì cả để khoe cô bồ thôi.


Một hôm đang ở vườn thì có anh bạn hú hỏi ở đâu, ra cà phê đấu láo. Mình hẹn 2 tiếng nữa rồi chuẩn bị lái xe về Bôn sa. Đến tiệm cà phê, thấy anh bạn đang ngồi với ông thần Playboy Bôn Sa, Hugh Hefner gốc Việt mà mình từng ngưỡng mộ. Sau màn giới thiệu thì mình hỏi sao đi có một mình, mấy cô kia đâu. Mình gọi ông ta bằng chú, anh bạn kêu chú cháu gì nó thua mày cả 1 giáp khiến mình thất kinh. Đầu tóc này thuộc dạng Tóc Gió Thôi Bay, không cần gội đầu, khỏi tốn tiền mua xà bông gội đầu.

Playboy Bôn sa chưa kịp trả lời thì anh bạn mình xung phong kêu hết thời rồi, hết dụ khị phụ nữ rồi, bị chúng kêu trai tẩn cho một trận nên tởn tới già. Mình như bò đội nón chả hiểu gì cả thì anh bạn kể tiếp.

Thằng này hay dùng chiêu mua nhẩn hột xoàn cho mấy em nên mấy em mê. Mình nhìn anh bạn như ngầm bảo kể tiếp. Anh bạn nâng cốc cà phê ngồi trên cái cốc, uống một ngụm rồi đặt cái cốc xuống, nhìn xa xa như tận hưởng sự cay đắng của cà phê giọt đắng rồi thong thả kể.


Anh bạn nói hắn cứ tán mấy cô trẻ, dẫn ra tiệm kim hoàn ở Phước Lộc Thọ nè. Nói với chủ tiệm muốn mua tặng cô gái chiếc nhẫn cầu hôn. Người ta đưa ra nhẫn 5, 6 ngàn thì hắn chê, kêu muốn loại đặc biệt hơn để cô gái lựa, sau đó cô gái thích loại mấy chục ngàn thì hắn kêu không đem theo thẻ tín dụng, bây giờ hắn ký tên ngân phiếu. Thứ hai, bà chủ đi cash ngân phiếu ở ngân hàng được thì thứ 3 cô gái đem biên lại đến lấy nữ trang. Thế là nguyên week End cô gái thương yêu, chìu chuộng hắn đến khi đem biên lai đi lấy nhẫn thì bị bà chủ tiệm chửi mất dép vì ngân phiếu không tiền bảo chứng. Thế là hắn có một week end tuyệt vời với mấy cô gái trẻ, làm Hugh Hefner playboy miễn phí trong 2 ngày cuối tuần.


Một lần có một cô gái căm tức bị hắn lừa nên kêu bạn trai khệnh cho một trận nên tởn tới già. Chán Mớ Đời 


Ngồi uống cà phê rồi mình hỏi anh ta, kiếm đâu mấy cô hay vậy, tài tán gái quá đỉnh. Anh ta chỉ cười nhẹ, đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm, bỏ xuống rồi lấy điếu thuốc đốt lên mồi lửa rồi từ từ thả khói ra lỗ mũi như Huỳnh Thanh Trà trong Loan Mắt Nhung. Sau đó anh ta kể em đâu có tán tụi nó, tụi nó liên lạc với em khiến mình như bò đội nón. Gái tơ trẻ đi kiếm ông già lụ khụ như chuyện Bôn sa.

Anh bạn bổng nhiên nhảy vào kêu. Nó có nhiều người theo dõi nó trên Facebook nên cứ nhận được nhắn tin, liên lạc với nó thì nó trả lời rồi gặp nhau ngoài đời. Mấy con nhỏ kéo nó đi Phước Lộc Thọ, đòi mua nhẩn hột xoàn đủ trò mà nó đâu có tiền nên phải dùng kế Playboy mới hẹn được mấy em. Thì ra các em chài anh ta vì tưởng anh ta giàu có. Lương kỹ sư, ly dị, trả tiền trợ cấp cho con với vợ cũ hết phân nữa lương chỉ tạm tạm sống mà mấy em cứ tưởng anh ta giàu có lắm vì thấy chụp hình đăng trên mạng.


Câu chuyện Playboy Bolsa khiến mình nhớ đến một anh bạn quen khi còn ở New York. Có lần anh ta kể có quen mấy cô gái xinh lắm, từ Hà Nội, lấy chồng mỹ già, chắc là các ông cựu chiến binh. Mấy cô lấy mấy ông này, được đưa qua Mỹ rồi chán đời hay sao, họ lại chuyền vợ cho nhau hay mấy cô này ly dị mấy ông mỹ già và cứ tìm kiếm mấy ông mỹ già khác để được cung phụng no nê cuộc đời. Đó là cách sống Playgirl và Playboy ở xứ này.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Bí mật trên du thuyền


Đồng chí gái cứ kêu mình đi du thuyền với bạn bè của mụ nên chìu vợ đi nhưng buồn đời, trên tàu không biết làm gì nên mình mò mò tin tức đọc về du thuyền. Mấy người bạn đi du thuyền kêu họ mê lắm vì ăn ngon, khỏi phải vác Vali đi vòng vòng từ khách sạn ra phi trường hay ga xe lửa. Đây chỉ xuống tàu đi một vòng thành phố mấy tiếng đồng hồ, khi đói lại bò lên tàu ăn tiếp. Du lịch kiểu này rất tiện cho người già vì ít lo nghĩ, đi du lịch không phải vác Vali, giao ở dưới bến tàu rồi họ chuyển lên phòng mình. Đây là một cách thức đi du lịch khi về già. Mình thấy nhiều người đi có 1 tuần mà vác theo hai cái Vali to đùng. Hai vợ chồng hai cái Vali nhỏ đêm theo lên máy bay cho tiện đời. Mình 2 bộ đồ, còn thì ấp quần của vợ tỏng Vali của mình. Khi về thì không hiểu sao lại đày thêm, phải gửi hành lý vì mụ vợ mua áo quần nhiều.


Mình thấy đa số người Mỹ rất béo, đi không nổi, họ lên du thuyền cứ ngồi phơi nắng rồi kêu rượu uống. Đi du thuyền vừa rồi, thấy họ bán nguyên gói rượu uống thả đàn trong suốt 1 tuần lễ là $2,000. Đói thì chạy vào ăn tiếp. Thấy thiên hạ, cả gia đình con cháu nhảy vào hồ bơi nên mình hơi sợ mấy cái Jacuzzi vì vệ sinh, họ phải bỏ đồ sát trùng hơi nhiều, các hoá chất này có thể gây ảnh hưởng đến sức khoẻ của mình. Nói chung đi du thuyền thì khỏe đời, không phải lo nghĩ về ăn uống, khách sạn. Rất tiện cho những ai không thích phiêu lưu qua các phi trường, hay bến xe đò.

Tàu này có ông thuyền trưởng nổi hứng làm chìm, nghe nói ở tù mục xương 


Mình tìm tài liệu đọc về du thuyền do các cựu nhân viên trên tàu giải thích bề trái của những chuyến du hành trên biển từ các du thuyền sang trọng đến các du thuyền bình dân. Thấy được bề trái của các chuyến du thuyền trên biển khơi.


Trên tàu du thuyền nào đều có nhà xác. Vâng nhà xác để chứa xác chết vì đa số người đi du thuyền đều lớn tuổi. Chuyến đi vừa qua, mình nói chuyện với ông mỹ già, ngồi xe lăn điện bên cạnh phòng. Buồn buồn đi trên tàu nổi hứng lên tim ngừng đập tương tự mình đi máy bay thấy cảnh tiếp viên kêu gọi trên máy phóng thanh có bác sĩ nào trên phi cơ hay không vì có hành khách bị lộn xộn, họ lấy máy nhồi tim nhưng vị hành khách chết bất đắc kỳ tử trên máy bay. Họ cho biết trung bình mỗi tháng có 3 hành khách chết trên du thuyền. Do đó mỗi du thuyền đều có một nhà xác để giữ đến xác chết trong khi mọi người du hành trên biển. kinh


Mình lên tàu nên dạo này thấy quảng cáo du thuyền mệt thở. Nào là đi 4, 5 tháng 7 lục địa nhưng hơi đắt. Biết đâu một ngày nào đó, có người mua cái vườn với giá phải chăng, sẽ làm một chuyến du hành trên biển 5 tháng. Chắc cũng phải điên điên. Tưởng tượng ở trên tàu, trong cái phòng 5 tháng trời đối chọi với đồng chí gái hàng ngày khi mới thức giấc, chắc sẽ không nhìn mặt nhau quá. Chắc sẽ không đi mấy vụ này.


Mình thấy các nhân viên trên tàu rất niềm nở, nói chuyện chào hỏi du khách thì khám phá ra họ được nhiệm vụ ghi xuống những gì du khách làm và nói. Các nhân viên trên tàu đều ghi xuống tất cả những gì họ quan sát trong phòng khi dọn phòng hay gặp mặt ngoài hành lang. Những gì mình nói mà họ nghe đều được gì xuống, bỏ vào trong database của công ty hàng hải. Điển hình là hai cặp đi cùng với vợ chồng mình, họ lên văn phòng du lịch, nói muốn xem lịch trình đi du thuyền qua kênh Panama ở Trung Mỹ vào năm tới thì khi mình mở Internet là hình ảnh các chuyến đi Panama hiện lên mỗi lần. Mình không có mặt hôm đó nhưng vì đi chung với họ nên ăn luôn quảng cáo đi Panama. Bà chị vợ mua vé dùm cho rẻ.


Trên thuyền thường có một hồ bơi và Jacuzzi, là nơi đông người nhất. Trên thực tế thì các nhân viên trên tàu có một hồ bơi khác dành riêng cho họ để họ có thể giải lao trong giờ nghỉ. Nghe nói du khách có thể dùng nếu được mời.

Nhà xác trên tàu để đựng xác hành khách đi Tây phương cực lạc

Vấn đề lo cho sự an toàn của du khách trên tàu rất quan trọng, nên nhân viên phải dùng mật mã để nói với nhau để tránh du khách nghe được như trường hợp khẩn cấp. Mình thấy họ có cho thực tập trên tàu chuyến đi vừa rồi với nhân viên trên tàu, họ dùng mật mã để nói khiến mình tuy tò mò nhưng chả hiểu gì cả. Họ dùng mật mã để du khách không lo lắng như dọn chỗ bị nước đỗ, trường hợp cháy hay khẩn cấp cứu ai bị té hay đột quỵ. Mình có thấy một ông mỹ to đùng đi trên tàu ròi ngã cái đùng. Mình chỉ đồng chí gái thế là bị cự một tăng vì mình đi trước, mụ vợ kêu anh cứ đi trước vợ té chết anh cũng không biết hay ai đã nhảy xuống biển. Cứ tưởng tượng nếu không dùng mật mã để nói về các trường hợp. Các nhân viên kêu có người nhảy xuống biển, hay chết, hỏa hoạn sẽ làm du khách hoảng sợ.

Nhà tù để nhốt các tội phạm

Đi du thuyền mình thấy họ có sòng bài vì đi trên hải phận quốc tế nghĩa là họ không bị ảnh hưởng về luật lệ xứ nào cả về chơi bài. Khi thuyền vào hải phận xứ nào đó thì họ phải theo luật của xứ này nên có thể đổi bài như có thể bỏ thêm mấy bộ bài để chơi Blackjack, là nhà cái ăn 100%. Mình không đánh bài nên không ngại vụ này nhưng kể đây cho bác nào thích đánh bài thì khó mà ăn nhà cái vì họ để chồng nhiều bộ bài.


Có lần có chiếc tàu của Ý Đại Lợi bị đắm vì lỗi của thuyền trưởng nên cũng cẩn thận nên lên tàu, việc đầu tiên mình tìm là cái phao để ở đâu. Lỡ có chuyện gì thì mò vì đèn đuốc không có,… đi Antarctica thì tàu bắt mình phải đeo cái phao chạy ra nơi tụ tập khi có chuyện, sau khi điểm danh thì tàu mới được nhổ neo. Còn tàu lớn thì họ bắt mình xem truyền hình là xong nên cẩn thận. Cứ kiếm áo phao để chỗ nào cho chắc ăn.


Du khách có thể mướn một người hầu giúp mình trên tàu. Ông anh cột chèo mình đi hỏi đi du thuyền ở Panama, hỏi giá Penthouse, họ cho biết 2 tuần lễ giá $47,000. Người Butler đem thức ăn đến phòng, hầu mình, rót rượu, đủ trò,… đặt chỗ nhà hàng, đem cà phê,.. cái này thì mình không dám mơ. Đồng chí gái thì có mình làm ô sin nên cũng không thèm.


Nói đến nhà hàng thì trên tàu có chỗ ăn bao bụng, đủ loại thức ăn như cơm tàu, cơm Ấn Độ, cơm mỹ, cơm Tây Ban Nha,… nhưng có các tiệm ăn thì mình phải đặt chỗ trước để ăn buổi sáng, trưa chiều. Mình thích ăn mấy chỗ này hơn vì chỉ có thực đơn riêng không nhiều hằm bà lằn như ở Buffet. Vấn đề là mụ vợ thích ăn bao bụng. Lý do là mụ ở Mỹ lại loanh quanh với thức ăn Việt Nam nên khi vào tiệm Mỹ thì ngọng vì không quen. Thường mụ gọi những món ăn không hợp khẩu vị của mụ nên thích nhìn để lấy thức ăn. Mình có thời gian sinh sống tại âu châu nên biết các món ăn Tây phương.

 

Du khách mất tích rất nhiều. Theo thống kê thì từ năm 1995 đến 2011, 16 năm thì có 165 người mất tích khi đi du thuyền. Xem như mỗi năm có 10 người hay trung bình mỗi tháng một người. Có người cho hay số này có thể cao hơn. Đây không nói đến các người té xuống biển khi đứng trên bong tàu mà những người xuống tàu rồi không trở lại. Có thể anh trốn luôn hay đi tham quan rồi bị ai đó giết lấy giấy tờ tuỳ thân, tiền bạc,… hay ông chồng  hay bà vợ buồn đời quăng người tình trăm năm xuống biển trong đêm tối.

Thường đi du thuyền thì sóng nhỏ. Nhưng khi gặp bão thì tàu bé tàu lớn gì cũng giúp mình ói cơm đã ăn ra. Mình nhớ đi Antarctica nhớ đời. Không bao giờ đi lại.


Nghe nói có hải tặc lên tàu ăn cướp như năm 2005, có một du thuyền bị hải tặc leo lên, hải đoàn dùng súng nổ to hơn pháo để ấp đảo tinh thần hải tặc. Mấy ông cướp biển hoảng quá nên nhảy xuống biển hết.

Các nhân viên trên tàu không được yêu nhau hay quá thân mật với du khách. Mục đích là để tránh bị du khách lên án những chuyện không hay, có ảnh hưởng đến tai tiếng cuả du thuyền.


Chuyện lạ nhưng trên du thuyền họ có nhà tù để nhốt du khách đánh lộn, hay có khả năng làm hại nguy hiểm tính mạng của các hành khách khác. Nên sẽ ở tù và được người ta đem thức ăn đến và sẽ được giao cho nhà chức trách khi tàu cập bến. Ngoài ra có các nhân viên bảo vệ có súng để bảo vệ hành khách khi có đe doạ cho nổ bom, khủng bố…

Mỗi lần tàu cập bến, ai nấy đều nôn nóng xuống tàu nhưng phải đợi nhà chức trách của bến tàu lên tàu duyệt xét trước khi cho thả neo nên đi chơi nhưng chưa chắc được cập bến như lộ trình vì có bệnh dịch gì xẩy ra như thời covid, có ai dám cho tàu bị dính covid đổ bộ, phải chạy ra khơi rồi họ tiếp tế lương thực. Hình như mình có đọc trong email của công ty hàng hải là có thể tàu sẽ không cập bến như lộ trình để khỏi bị thưa kiện.


Ai buồn đời, vợ chồng cãi nhau rồi nổi điên, một người nhảy xuống biển, dù có tri hô nhưng cứu người lọt xuống biển không phải dễ. Ai đi vượt biển chắc thấy nhiều tàu chạy qua rồi chạy luôn. Thường trong trường hợp đó nhân viên sẽ thả cái gì như cái phao đứng một chỗ để làm dấu nếu không chả biết chỗ nào để mà đi tìm.

Hải tặc

Mua vé nhưng phải cẩn thận vì tàu có thể chặt chém thêm. Đi ăn tiệm nào khá hơn, đặc biệt hơn phải trả thêm $60, hay có món nào trong thực đơn, phải trả thêm. Mình đi ăn tiệm mỗi tối có thực đơn, có món tôm hùm nhưng phải trả thêm $20. Đành phải đợi vài ngày sau thì có món đó không phải trả thêm tiền. Thực đơn xoay quầng.

Các camera an ninh đều được trang bị khắp nơi trên tàu.


Các nhân viên phục vụ trên tàu không được trả lương cao lắm vì trên hải phận quốc tế nên không bị lệ thuộc vào nước nào cả. Mình thấy dân Nam Dương, Phi Luật Tân rất nhiều nên boa cho họ. Lý do là họ không được bảo vệ bởi luật như Hoa Kỳ mỗi tuần 40 tiếng đồng hồ, hơn thì trả phụ trội nên đa số làm việc 100 tiếng mỗi tuần. Chuyến đi vừa rồi, tàu chặt thêm mỗi ngày mỗi người $20 tiền dịch vụ. Chán Mớ Đời 

Lâu lâu có tàu bị truyền nhiễm như vụ covid vừa qua. Du thuyền nào cũng có một phòng y tế cho bác sĩ và nha sĩ để khám cho hành khách, lỡ bị lộn xộn trên tàu. Được cái là bác sĩ hay nha sĩ không bị thưa kiện vì được xem là trên hải phận quốc tế nên không bị liên đới về các luật lệ bản xứ.

Hành khách dấu rượu trong các chai Listerine 

Các cửa trên tàu ngoại trừ các cửa phòng thường không bị khoá trái. Lý do là lỡ có lửa cháy thì hành khách và nhân viên có thể chạy thoát. Mình có thấy mấy cánh cửa chấn lửa, nếu có hỏa hoạn thì mấy chỗ từ cầu thang hay thang máy sẽ bị đóng để phòng lửa lan đến các khu hành khách ở. Từ năm 2005 đến nay, người ta cho biết có đến 75 vụ hỏa hoạn trên du thuyền. Cứ tưởng tượng đang ngủ hay đang lênh đênh trên biển cả thì xẩy ra vụ hoả hoạn. Mình thấy mấy ông thần ngồi trên bong tàu, hút xì gà khiến mình ớn ớn vì chắc trong phòng họ, có thể họ cứ thoải mái hút phì phà rồi uống rượu, ngà ngà làm rớt xì gà xuống thảm, bốc cháy là ngọng.


Các du thuyền hay có trò xả rác rưới xuống biển, gần các Hải phần các nước nhẹ nhàng như Gia-nã-đại, có lần than phiền các tàu du thuyền mỹ xả phân rác ở ngoài vùng biển British Columbia.


Trong tương lai giá vé đi du thuyền sẽ lên giá. Các tàu du thuyền thường được đứng tên các nước nhỏ bé khác, để tránh đóng thuế nhiều ở Hoa Kỳ.


Hành khách ở trong các phòng tương đối như ở khách sạn Đông Kinh nhưng các nhân viên phục vụ trên tàu thì ngủ trong các phòng nhỏ hơn và chồng chất lên nhau với các giường đôi.


Vấn đề là rất khó xin hoàn tiền vé lại nếu gặp trường hợp phải huỷ bỏ chuyến đi ngoại trừ vụ Covid nhưng chắc các công ty nhận tiền của chính phủ.


Mình thấy trên tàu có trung tâm tập thể dục nhưng chỉ loe ngoe vài người tập trong khi đó thì ăn mệt thở, xem như 24/24. Lười thì gọi điện thoại họ đem tới phòng. Mình về lại nhà phải nhịn đói 3 ngày để giảm cân và đường vì ăn croissant mệt thở.


Xuống tàu đi chơi mà nếu về trễ là xem như tàu sẽ rời bến, bỏ mình lại vì không đợi. Nghe nói nếu đi mấy tour của tàu tổ chức thì họ đợi nhưng đắt hơn, còn đi tour riêng ở ngoài thì tàu không đợi. Mấy ngàn du khách phải đợi một hai người về trễ do đó khi xuống tàu thì nên đem theo giấy tờ tuỳ thân. Lỡ bị bỏ lại thì còn có giấy tờ để về nhà hay bay đến bến tàu kế tiếp.


Mình có mấy người quen, thuộc dạng những người bảo vệ môi trường, môi sinh nhưng lại thích đi du thuyền. Du thuyền sử dụng loại Bunker Fuel, thải 5,000 lần lưu huỳnh hơn loại dầu thường và xả Gas carbonique nhiều hơn các tàu thường. Nghe nói có vài tàu được trang bị đầu lọc như tàu mình vừa đi vì ít nghe mùi hơn.


Nghe nói nhà bếp rộng lớn và được tổ chức rất chặt chẻ khiến người ta có thể đo lường mức tiêu thụ tối đa. Tùy theo lượng du khách thuộc quốc tịch nào để họ làm thức ăn. Tàu mình đi vừa rồi có thức ăn Ấn Độ, cũng như cơm tàu nhưng đa số là người Mỹ nên thấy ketchup hamburger và tabasco đầy. Nghe mấy người đi chung nói có lẫu.


Mình rất ngạc nhiên là rượu bia rất đắt, ai mua trọn gói thì trả $200/ ngày chưa kể thuế xem như $2,000/ tuần để uống rượu. Một lon coca cola giá $4, người Mỹ hay ngoại quốc uống mệt nghỉ.


Vì vậy du khách hay tìm cách đem rượu lên tàu bằng cách dấu ngụy trang trong mấy  chai xúc miệng. Mình tưởng khi lên tàu họ dùng máy để xem có chất nổ hay gì không, hoá ra để dò thức ăn và rượu bia mang lên tàu, sẽ bị tịch thâu. Ngoài rượu còn mấy loại xa xỉ như Internet, có tàu chặt $100/ 7 tuần, tàu vừa Đi chặt $230/7 ngày.


Nói chung đi du thuyền cũng có cái hay của nó, mình không thích nhưng đồng chí gái thích đi với bạn bè thì đi theo. Chỉ tội là phải ăn nhiều vì cái tính trùm sò, sợ uổng tiền. Kỳ này mình cũng ít ăn, tự kiềm chế nhưng cũng phải ăn. Có lẻ lần sau mình sẽ xuống tiệm ăn sáng và trưa để khỏi phải nhìn đủ loại thức ăn, chỉ kêu 1, 2 món ăn thôi. Chỉ kẹt mụ vợ.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 









Tình yêu lãng xẹt

 Tình yêu lãng xẹt

Đi chơi, mỗi cặp kể cho nhau thiên tình sử của họ khiến mình thất kinh. Có cặp kể hồi mới quen nhau, ông chồng bò đến nhà vợ tương lai, ngồi một cục suốt 3 tiếng đồng hồ, chả nói năng chi cả. Lâu lâu ông bố vợ hỏi chuyện nói giọng trung đặc sệt khiến anh ta không hiểu, như cực khổ lại hiểu cứt khô.  

Có lần trước khi đi về, cô vợ tương lai tặng cho cái hộp, gói ghém cẩn thận khiến nòng anh ta nâng nâng như chiếc máy bay nên thẳng. Thay vì đợi về nhà để mở quà, vừa chạy qua cầu Trương Minh Giảng, anh ta hồi hộp mở gói quà ra thì thấy con gián trong hộp khiến anh ta té cái rầm trên đường, may mà sau 75, ít xe hơi. Anh cho biết trên đời anh ta sợ nhất là con gián. 


Bà vợ kêu tặng con gián để đừng tới nữa, mất công rót nước trà. Ai ngờ mối tình hữu nghị quá lớn nên anh ta vẫn bò lại nhà rồi vượt biển chung. Đẹp trai không bằng chai mặt. 


Đồng chí gái thì kêu mình là đồ lãng xẹt. Mới phát hiện ra nhau, nghe kể mình là dân du học ở Pháp nên trong đầu mụ vợ nghĩ mình là hào hoa lịch thiệp, lãng mạn bú xua la mua. Ai ngờ chán như con gián vì gặp phải con nhà thuần nông dân. Mình kể thu thập mấy cái coupon “mua 1 tặng 1” của Pollo Loco, chuỗi nhà hàng Mễ chuyên bán gà nướng, Gà Điên.

Viếng thăm New York, xe chạy ngang toà nhà mình vẽ đầu tiên khi làm việc tại New York, con gái chụp lén. Mai rảnh sẽ dẫn vợ đến xem bin dinh 45 tầng vẽ trước khi phát hiện ra đồng chí gái rồi về Cali


Mình thấy đồng chí gái thích ăn thịt gà nên sáng đến chở đi ăn phở gà Nguyễn Huệ, chiều thì mua 6 miếng thịt gà điên, được tặng thêm 6 miếng, đem ra biển ngồi ăn mệt thở, dư để cô nàng đem về cho cháu ăn. Kinh


Về nhà gia đình hỏi đi ăn ở đâu, nói tiệm ăn ngoại quốc, có người phục vụ bận đồng phục, nói tiếng ngoại quốc với Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen khiến cô ta lé mắt luôn. Ai ngờ sau này bạn bè kêu tiệm này rẻ tiền, mày chơi với thằng trùm sò.  


Sau này khám phá ra mình không có tố chất lãng mạn, chỉ có lãng xẹt nên Chán Mớ Đời nhưng đã lấy nhau rồi thôi chỉ còn khóc cho vơi đi những tội tình,.. đời con gái chỉ còn tương lai với thằng chồng lãng xẹt.


Có hôm cô nàng đi làm về trễ, thấy mình đang nằm ngủ ở ghế xa-lông mà cơm nước thì chưa nấu nên nối khùng chửi mình một tăng. Lý do là sau một thời gian chung sống thì đồng chí gái đã làm cho mình sáng mắt sang lòng, mình cũng thu thập được vài điều nên nhân ngày 5 năm kỷ niệm phát hiện ra mối tình hữu nghị, khi mình lên Boston chơi, một anh bạn ở MIT giới thiệu đồng chí gái cho mình. 

Khi đi cua đồng chí gái, mình cho bà ta ăn thịt gà điên nên từ từ mụ vợ điên lên nên nhắm mắt lấy mình. Nay thì mình lãnh đủ vì mụ cứ điên điên lên là chửi mình 


Mình cũng chịu khó ra thư viện thành phố, mượn sách dạy nuôi dưỡng hạnh phúc lứa đôi. Họ cho biết phụ nữ rất thích lãng mạn, đàn ông phải tạo những bất ngờ, khiến người tình sẽ yêu anh mãi mãi. Họ cho biết trong phòng nên trưng bày nến thay vì bật điện vì trong ánh sáng mờ ảo của đèn cầy sẽ giúp không gian thu hẹp lại khoảng cách của hai người, gần nhau hơn,… thế là mình bắt chước trong sách để tạo cảm giác và không gian trữ tình cho mụ vợ yêu mình hơn,, đắp bồi thêm cho mối tình hữu nghị răng liền răng.


Do đó mình không nấu cơm hôm ấy, chỉ lên đồ, đợi đồng chí gái về thì dẫn ra tiệm phở gà Nguyễn Huệ ăn rồi ghé tiệm Gà Điên mua 6 miếng thịt gà nướng để mai đem đi làm ăn. Ngồi buồn không biết làm gì mình mở truyền hình xem đá banh nhưng cô nàng tăng ca nên đâu 10 giờ mới về trong lúc mình ngủ quên khi hết đá banh. Lấy mình thì đói nên đâu dám ăn tiệm.


Cô nàng la mình đi làm mệt đói mà thằng chồng ở nhà, không chịu nấu cơm, số tui răn “cứt khô như ri”. Thế là mình lật đật thanh mình, kêu muốn đi ăn phở Nguyễn Huệ để kỷ niệm 5 năm mối tình hữu nghị. Mụ vợ kêu làm mì gói đổ thêm hai quả trứng gà cho mụ ăn, đói muốn xỉu luôn.


Mình làm mì gói xong, ngồi xin lỗi mụ vợ rồi như lấy lại sức sau tô mì gói, mụ vợ kêu rót nước, rồi kêu ôn cũng nhớ ngày ni hè. Rồi ôm hun 1 cái. Đến khi giờ giao điểm lên cao thì mình mới nhớ sực đến trong sách, kêu mụ vợ đợi một tí, mình bò dậy, thắp nến như trong sách nói. Cái mất dậy là cái bật lửa hồi chiều đỏ nay mình bật hoài không cháy nên ra ga ra chạy đến 7-11 mua một cái khác. Khi về nhà, vào phòng bật lửa đốt nến lên thì thấy mụ vợ đang ngáy khò khò như cô gái Huế gọi đò trên sông Hương.  

Ở tiệm của khách sạn Mandarin lầu 35, món đậu hũ chiên của họ làm ngon chưa từng nếm


Cho thấy mình tính không bằng trời tính. Mình tính những gì trong tình yêu đều không thành hay bị tổ trác. Khi xưa, quen một cô, mình nghe bạn bè kêu là mua vé lên tàu ra biển ăn cơm, xem mặt trời hoàng hôn, rất là tình, lãng mạn sẽ khiến cô ta mê mình như điếu đổ. Mình bấm bụng mua vé, rủ cô ta đi lên tàu xêm ánh dương hoàng hôn. Vé đắt lắm vì tàu sang trọng chớ bò lên tàu như đi vượt biển là ngọng. Mới ngồi xuống, nhìn xa xa mặt trời lặn, đẹp không tả, cô ta như phê với không gian, dựa vào vai mình gối đầu. Mình tưởng cô ta phê với bối cảnh, ai ngờ cô ta bị say sóng nên phải dựa đầu vào vai mình. Mình đâu biết vội khẻ đọc mấy câu thơ của Xuân Diệu vai anh em hãy tựa đầu, cho anh mang nặng,… chưa xổ xong bài thơ thì nghe cái oạ. 


Bồi đem thức ăn ra, cô ta mới nhai vào cái rồi ói vào người mình hết thức ăn từ 1 tuần lễ nay. Thế là không bao giờ gặp lại cô ta. Em mãi mãi là người ói trên vai anh. Từ đó, mình biết cái số mình hậu đậu, chẳng làm nên trò trống gì cả nên không muốn học đòi làm lãng mạn, trai lịch thiệp như tây. Đi ăn gà nướng mua 1 tặng 1 lại được vợ, còn tốn tiền lên tàu, ăn cơm tây thì mất tiền lại phải quăng luôn cái áo với những vết tình sử không phai mùi.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Cẩm nang người chồng ưu tú

 Đi chơi trên tàu, ngồi bên chai rượu trong khi mấy bà đi làm mặt làm đầu, nghe anh bạn kể về nổi khổ của một người đàn ông cao tuổi, thờ bà vào tuổi hoàng hôn đời người khiến mình thất kinh. Mình mới chịu đựng trên 30 năm còn hai ông thần này đã trên 45 năm, dù chỉ hơn mình 2 tuổi, xem như mới 2/3 chặng đường của họ. Kinh

Một sáng hôm ấy tinh sương, thức dậy, nhìn sang bà vợ vừa mở mắt, anh ta hỏi bà vợ, em muốn đi bộ với anh không vì bác sĩ khuyên nên đi bộ mỗi ngày giúp sức khỏe mình mạnh, chân tay mạnh vì chân mạnh sẽ giúp cơ thể tốt. Theo đông y thì phần dưới bụng là âm, nuôi cái dương, nội tạng từ bụng lên.


Bà vợ bổng nhiên ré lên, anh kêu tui mập? Phải mà con này mập, cũng tại chăm sóc cho anh. Anh chồng chới với, kêu đâu có, hôm qua đi bác sĩ, nói về già chúng ta cần đi bộ giúp cho máu lưu thông. Mụ vợ kêu anh kêu tui già? Ông trời xuống đây mà xem tui lo cho ông ta 44 năm nay mà nay ông chồng quay lại kêu tui già. Tui tận tụy một đời, hy sinh vì chồng vì con mà nay kêu tui tra. Anh chồng tái mặt kêu đâu có, em còn đẹp lắm, Tăng Thanh Hà gặp em còn phải xưng chị nữa. 


Ý anh là tui bị đau? Anh chồng lắc đầu, nói đâu có, nếu em không muốn dậy sớm thì cứ ở nhà, anh đi một mình cũng được. Lắc đầu đứng dậy.


Cái gì? Anh nói tui lười? Tui lười mà nấu ăn, hầu hạ 45 năm nay? Anh chồng kêu em hiểu lầm anh rồi, anh đâu có ý đó. Câu nói khiến mụ vợ tru tréo lên kêu tui không hiểu anh vì tui ngu mà. Phải mà, tui ngu nên mới lấy anh, phục dịch cho anh mấy chục năm qua, nay anh kêu tui già. Rồi mụ lăn ra khóc như mưa ngâu trên cầu Ô Thước.


Anh chồng kể tiếp, tui giải thích là tui không có ý nói như vậy khiến mụ vợ trợn mắt kêu anh cho tui nói láo. Tui đâu phải Việt Cộng.  

Anh chồng năn nỉ vợ, thôi em mới sáng sớm đừng có cãi nhau, chuyện bé xé ra to. Mụ vợ nhảy lên giường kêu giờ ôn kêu tui là người thích sinh sự, gây lộn như mấy bà hàng tôm hàng cá. Ông chồng hoảng quá, anh xin lỗi em đã đánh thức em dậy. Em ngủ lại đi để anh đi một mình. Mụ vợ kêu anh lúc nào cũng làm gì cũng một mình còn vợ anh thì bỏ nhà để dọn dẹp lau chùi, làm ô sin cho anh. Phải mà tui có số làm ô sin cho anh.


 Ông chồng lại năn nỉ anh van em mới sáng sớm anh chỉ muốn tụi mình đi bộ, nói chuyện với nhau thôi trong ánh sáng bình mình nghe chim hót, hít không khí trong lành. Mụ vợ lớn tiếng réo anh thuộc loại người đàn ông ích kỷ, làm gì cũng làm một mình bỏ vợ ở nhà khiến người ta lo sợ. Anh không không bao giờ nghĩ đến sức khỏe của tui. 


Ông chồng kêu tui chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ hỏi bà ta đi bộ mà bà ta quậy tới bến luôn. Nếu không rủ bà ta lại chửi là bỏ bà ta ở nhà một mình mà rủ đi thì lại nghe tru tréo. Chán Mớ Đời 


Ngày xưa, đọc truyện thần tiên, có vụ công chúa ngủ trong rừng, đợi hoàng tử đến mi một cái mới thức giấc. Nghe chuyện này, mình hết dám làm hoàng tử, mi môi vợ để đánh thức công chúa của lòng anh dậy vào sáng sớm. Cứ để mụ vợ ngủ tới bến luôn. Chán Mớ Đời 


Mình mới hiểu lý do tại sao đàn ông uống rượu nhiều dù tốn tiền. Mình không uống rượu và hy vọng 15 năm tới sẽ không phải uống như họ để quên những cãi vã với vợ, người tình trăm năm hàng ngày.


45 năm một đời người, mỗi ngày phải chịu đựng mụ vợ như vậy. Đúng là một người chồng lý tưởng. 

Thân tặng cho những người chồng nhân dân đã phải nhịn vợ qua cầu vì vợ ta tuy không sinh ra ta, nhưng có công dạy dỗ ta nên người biết chịu đựng. Bác nào có trải qua những tình trạng này, thì cho em xin, để em gom lại thành Cẩm nang làm chồng. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn