Hiển thị các bài đăng có nhãn Bè bạn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bè bạn. Hiển thị tất cả bài đăng

Đả thông tư tưởng với hắn?


Lâu lâu mình hay đọc tin tức vớ vẩn của cộng đồng người ấn độ thì khám phá được một câu chuyện khá nhân văn nên kể lại đây. Câu chuyện kể một anh học trò nghèo, phải đi bộ mỗi ngày đến đại học vì không có khả năng mua được một chiếc xe đạp. Đó là một gương sáng giúp con người quên sự đau khổ. Và chí thú làm ăn, học hành để vươn lên trong tương lai. Mình muốn kể vì nếu ai đã có viếng thăm xứ này thì hiểu lý do nước này, đông dân và xã hội được chia thành nhiều giai cấp nên nếu vô phước sinh ra tỏng một giai cấp thấp trong xã hội thì khó mà vượt lên. Ngày nay nhờ có chút dân chủ nên người thuộc giai cấp cùng đinh có thể vươn lên nhưng phải đối mặt với rất nhiều thử thách.

Hoa Mai Anh đào nở tại nghĩa trang Trại Hầm Đà Lạt.

“Tại sao mày không muốn đi chơi với hắn?” Một người bạn chung quen hỏi một cô gái. Câu hỏi khiến cô gái bật lên tiếng cười và trả lời: “đi chơi với hắn? Hắn, ngay cả chiếc xe đạp còn chưa có được”. Đó là một câu chuyện xảy ra trong năm 2011. Một sinh viên nghèo chọn đại học CEPT vì anh ta chỉ có khả năng trả học phí cho trường đào tạo kỹ sư này. Anh ta cho biết là có rất nhiều sinh viên con nhà giàu, đi học với xe Audi, BMW. Vào độ năm 2011, có được một chiếc xe xịn rất là khó khăn, nhất là đối sinh viên.


Anh ta kể là sở hữu một chiếc xe hơi thì ngoài sức tưởng tượng cũng như một chiếc xe đạp. Anh ta thường đi bộ đến trường. May thay có một anh bạn có một chiếc xe gắn máy và hay cho anh ta đi quá giang.

Dạo ấy anh ta rất yêu thích một cô sinh viên. Một hôm, một người bạn chung hỏi cô ta, Aditya, (tên anh ta) rất hiền, tại sao mày không muốn đả thông tư tưởng với hắn? Cô ta trả lời: “hắn không có nổi một chiếc xe đạp” và cười rộ lên. Anh sinh viên nghe được nên chới với. Cô ta nói đúng sự thật, không thể chối cãi. Đành bắt chước Trường Vũ hát khi tôi sinh ra mang kiếp con nhà nghèo.


Năm tháng qua mau, anh sinh viên quên khoảng khắc ấy. Cuộc đời vẫn trôi như mây ngàn phương, gần đây người bạn khi xưa, nhắc lại sự việc và kêu: “nhớ những gì cô ta nói không? Một tên không có được một chiếc xe đạp đi học, ngày nay là chủ một công ty danh tiếng sản xuất xe đạp điện”.


Năm 2024, công ty của anh chàng sinh viển nghèo là một trong những công ty sản xuất xe đạp điện nổi tiếng nhất ấn Độ.


Điểm hay là anh ta cho biết là kể lại đây câu chuyên không phải để đánh bóng cá nhân anh ta mà để nhắn nhủ với thiên hạ; với sự chịu khó làm việc thì sẽ không có những giấc mơ nào to lớn cả đối với người ấn độ bình thường.


Chúng ta phải tin vào sức mạnh của giấc mơ, dù có thể không tưởng ngay lúc đầu. Ai buồn đời thì xem đường dẫn của công ty

 https://www.emotorad.com/


— Aditya Oza, CMO & Co-Founder, EMotorad

Cali, đầu mùa Bơ

 Đầu mùa Bơ

Như mọi năm sau ngày 10 tháng giêng, chính phủ Cali cho phép nhà vườn bắt đầu bán bơ. Ai bán trước sẽ bị phạt $1,000. Đầu mùa năm nay, bổng nhiên gió Santa Ana thổi về khiến cháy nhà và rừng tại vùng Los Angeles. Vùng Riverside cũng có vài đám cháy nhỏ nhưng người ta dập tắt nhanh vì ít nhà cửa, trong khi ở vùng Los Angeles thì dân cư đông và có người chủ ý đốt. Nhưng không biết ai xúi họ đốt.

Cô gái hái quýt trong vườn bơ. Đi hái không hái lại phải kêu thằng chồng, chụp hình tạo dáng với nụ cười toả nắng. Ai muốn mua bơ hay quýt thì liên lạc với cháu mình hay thằng con.

Hôm qua, mình mở tin tức của mấy công ty lớn mua sỉ bơ thì thất kinh. Lý do là mới đầu mùa, giá bơ cao gấp đôi thường niên. Mình gọi điện thoại hỏi một ông handler vườn của mình thì ông ta cho biết là bên Mễ Tây CƠ họ bán giá gấp đôi. Lần đầu tiên giá đầu mùa lên cao như vậy.


Ở Mễ Tây Cơ, ngày nay có cartel về bơ, sau cartel về ma tuý. Đám này bắt cóc các nhân viên kiểm lâm và canh nông của Hoa Kỳ. Họ là người mễ nhưng được chính phủ mỹ trả tiền để đi thanh tra các đồn điền trồng bơ, xem có đúng theo tiêu chuẩn của Hoa Kỳ. Có lẻ vì vậy mà đám cartel này đòi giá cao hơn bình thường. 90% số lượng bơ mà người Mỹ ăn đều được nhập cảng từ Mễ Tây Cơ. Đa số bơ Cali được xuất cảng đi các nước á châu như Nhật Bản, Trung Cộng,… lý do họ tin và sự trồng trọt ít chất hoá học độc tố hơn. Mỗi năm các thanh tra của bộ canh nông đến vườn mình để thanh tra, hỏi xem cuốn sổ ghi các phân bón này nọ, mua từ đâu,…


Mình có nói chuyện với mấy ông mỹ già trồng bơ. Họ kể là khi xưa, trồng bơ có ăn lắm đến khi Bill Clinton chơi trò NAFTA, gồm 3 quốc gia Gia-nã-đại, Hoa Kỳ và Mễ tây cơ. Hiệp ước thương mại này giúp Gia-nã-đại và Mễ Tây Cơ làm giàu trên xương máu của người Mỹ. Như chúng ta biết ông Trump doạ đánh thuế thương mại hai nước này nhất là Gia-nã-đại dựa vào 90% xuất cảng sản phẩm qua Hoa Kỳ. Nếu mà bị đánh thuế là kinh tế Gia-nã-đại sẽ bị te tua cũng như Mễ Tây Cơ. Dạo này người ta nói đến cựu tổng thống McKingley nhiều vì ông này đánh thuế quan.

Treo đầu quýt bán đầu bơ. Mùa tết nên người Việt và người Tàu mua quýt nhiều. Quýt vườn mình là số một. Cô cháu tìm được người mua nên để dành bán không tặng thân hữu như xưa nữa. Mình để dành một thùng cho đồng chí gái ngoài ra bán hết. Giá cao hơn cả bơ.

Mấy tên tài phiệt mỹ, chạy qua mễ tây cơ, mua đất để trồng bơ và các thứ khác cho rẻ và chở về mỹ bán, lời khủng khiếp. Điển hình giá bơ hàng năm tại Hoa Kỳ, chỉ xê dịch ở mức của các công ty mua bán sỉ chỉ định, kiểm soát thị trường xem như phân nữa ngày xưa. Nay nếu bên Mễ bị đám xã hội đen tung hoành, bán giá cao hơn thì nông dân ở mỹ rất vui mừng vì được bán giá cao hơn trước đây. Không có nghĩa là sẽ giàu vì người Mỹ sẽ mua ít lại. Thế thôi. Biết đâu họ lại chạy về Cali hay Florida mua đất để trồng. Tương tự vụ ớt của công ty làm tương ớt, họ cũng trồng ớt bên Mễ cho rẻ rồi làm tương ớt bên Mễ hay Hoa Kỳ.


Giá cao vì có lẻ sắp đến muà Superbowl. Chung kết giải bóng bầu dục của Hoa Kỳ. Người Mỹ hay tụ họp để ăn nhậu xem trận đấu này hàng năm và cho biết là ngày mà người Mỹ ăn bơ nhiều nhất sau ngày lễ Cinco di Mayo, 5 tháng 5, lễ độc lập của người mễ. Thường 2 tuần trước hai ngày kể trên, kêu thợ hái vì giá cao hơn thường ngày. Tới mùa bơ, ai mời đi ăn ở nhà họ là đồng chí gái làm guacamole với bơ của vườn, ăn với bánh tráng Việt Nam là nhất mê ly. 


Tiện đây mình xin nhắc lại, vì hôm tước đi lên Big Bear với một cặp vợ chồng mỹ, hẹn họ gặp tại vường bơ mình rồi đi chung xe. Bà vợ hỏi mình lý do bơ của công ty C mua một bịch mà chả ăn được trái nào còn bơ của mình không bị đen. Mình giải thích là khi hái bơ ở vườn, chở về trung tâm mua sỉ, việc đầu tiên là họ khử trùng bỏ vào chất hoá học sát trùng và giữ cho cái vỏ sáng bưng lâu ngày. Sau đó mới cho qua hệ thống tuyển lọc hư, to , nhỏ cho vào thùng, chở vào kho. 24 tiếng đồng hồ trước khi đi giao cho các siêu thị hay tiệm ăn thì họ bỏ vào một kho để xịt hơi gì đó để làm cho chín nhanh. Nhiều trái được giữ trong phòng lạnh mấy tháng thì từ từ các chất hoá học ngấm vào trong ruột thế là biến thành màu đen hư. Cho nên mua bơ của vườn em thì chịu trả thay vì kỳ kèo như cô cháu rên. Ra siêu thị C mua ăn không được. Phí tiền.


Năm nay, giá cao nhưng có nên hái bán? Bơ là loại trái không chín cây. Nay mới đầu mùa nên nếu hái bán thì trái nhỏ và không nặng lắm thì giá không bao nhiêu vì bán theo cân nặng. Phải đợi thêm đến tháng 4, tháng 5 thì mới đúng ngày của bơ trong vườn mình. Lúc đó nặng và ngon vì bơ trở thành như sáp. Ăn cực đỉnh. Bơ nặng hơn. Phải chịu khó tưới nước thêm 2 tháng.


Nếu hái bây giờ thì ai cũng chạy đua hái thì đâm ra nạn thiếu thợ hái. Hái bơ rất quan trọng, không được để rớt xuống đất vì sợ bị nhiễm salmonella. Do đó họ trang bị cho thợ một cái kéo và một cái bịch. Thò cái bịch dưới trái bơ rồi lấy cái kéo cắt để trái bơ rớt vào cái bịch da. Cho nên trả tiền công hái bơ rất đắt, 1/5 giá bán. Kéo phải tẩy trùng đủ trò nhất là vườn mình được danh hiệu GAP. Thanh tra đến xét này nọ. Năm nay hạn hán nên tiền nước cao ngất trời.

Năm nay, ông Trump lên thì ICE sẽ làm việc nhiều như 4 năm về trước, dân hái bơ hết dám chạy lên vùng này vì sợ bị bắt dọc đường. Mấy người này thường sống ở vùng Fallsbrook, thủ phủ bơ của Cali. 4 năm qua, mấy tay này thoải mái nay phải lo nên chưa biết có mướn được người hái năm nay hay không. Phải đợi thêm 3 tháng nữa.


Mình đi Việt Nam về rồi tính sau. Tính hoài cũng mệt óc.


Hồi chiều, cô cháu kêu con chưa bán cho bạn của chú. Họ kẹo quá, bắt giao tận nhà còn kỳ kèo. Mình nói bạn nào? Bạn của chú thì chú giao tận tay họ, chú nói bao nhiêu họ trả bấy nhiêu. Nếu ai nói là bạn học của chú là không đúng. Lý do khi xưa chú không có đi học nên nay mới làm nông dân. Còn bạn trên mạng xã hội thì chú không biết ai cả, chưa bao giờ gặp. Đa số họ nghĩ là bơ hiệu Lá Bồ Đề. Nên khi nghe trả tiền là họ oải. Cô cháu cười như pháo tết.


Kiểu này giới trẻ hết dám ăn toast với bơ. Năm ngoái là $18, nay chắc lên $30 quá. Cũng là tin mừng khi giá cả bơ lên giá nếu không thì giải nghệ vì bán giá Mễ Tây Cơ mà trả tiền phân bón nước của Hoa Kỳ. Làm sao chịu nổi. Bơ vườn em không thuộc nhãn hiệu Lá Bồ Đề. Ni cô kêu em đem lại, em cũng lấy tiền. Cô tưởng em cúng dường nên sau đó hết kêu em.


Tuần tới còn một trận gió nữa mới ngưng. Thường sau khi có gió Santa Ana thì sẽ có mưa. Mà mưa thì lại làm các khu vực bị cháy trùi đất, xình lầy. Chỉ nghĩ đến là thương. Hoạ vô đơn chí. Biết bao nhiêu người không có bảo hiểm hay bảo hiểm rất thấp vì họ mua lâu rồi thời xây nhà lại còn giá hữu nghị. Căn nhà giá 1 triệu xây lại là mua bảo hiểm có $200,000 là ngọng. Dân giàu tha hồ mua rồi xây chung cư.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Một ngày đầu năm

 Ngày đầu năm

Sáng sớm chở con gái ra phi trường đi chơi ở Costa Rica. Sắp sửa đi thì đồng chí gái dậy, muốn đi theo. Thấy lòng mẹ thương con, ít khi nào đồng chí gái thức giấc vào 6:00 giờ sáng nhưng con đi phi trường nên gắng dậy đi theo để tiễn con. Mình tính đi vườn để lấy cái hên đầu năm đi cày cả năm đi cày thì đồng chí gái kêu ở nhà vì phải đi ăn tiệc đầu năm Liên trường học gì đó. Thôi ngưng làm nông dân một buổi, ăn bữa giỗ lỗ bữa cày, đi làm bảo vệ đồng chí gái một sáng đầu năm.

Ban hợp xướng Trưng Vương có mặt đồng chí gái.

Mình không biết có bao nhiêu trường học khi xưa, liên kết để tổ chức buổi họp mặt này vì không thấy tờ chương trình. Hình như họ cũng gây quỹ cho thương phế binh tại Việt Nam thì phải. Nhìn chung thì 85% là phụ nữ, còn lăn tăn vài ông chạy vòng vòng chụp hình cho mấy bà. Cụ bà vẫn đẹp sao, cụ ông vẫn đẹp sao, dù hàm răng không còn chiếc nào, dù thân thể còm nhom như là con cóc, dù cho bước đi vô cùng khó nhọc nhưng vần cầm máy hình xeo-phi. Mặc ai hát trên sân khấu phe ta xeo phì. Dạo mình mới sang Hoa Kỳ thì đi đến mấy chỗ Tết kiểu này thì 95% là đàn ông, lác đác vài cô đang tìm cách đuổi mấy tên bu lại bên cạnh như ruồi. Cho thấy thế hệ trên 6 bó, có chồng tiêu diêu miền cực lạc khá nhiều hay không đi đứng nổi ở chỗ này.


Đang đi lấy nước trà cho đồng chí gái thì có ai gọi tên, quay lại, hoá ra cô bạn học cũ ngày xưa ở Đà Lạt. Cô này cũng khá vui. Khi xưa, cô ta và anh chồng, đại diện nhà trai đi hỏi vợ cho mình. Cô ta bảo ông đừng có giới thiệu tôi là mẹ ông nhé. Lý do là mình có dẫn một đối tượng đến gặp cô bạn lần đầu tiên ở vùng Bôn-sa. Ra về, đối tượng kêu bạn anh mà sao em thấy giống như bạn của má em. Chán Mớ Đời 


Sau khi hỏi vợ cho mình xong thì cô nàng biến mất đến 20 năm sau, đi ăn cưới cháu người bạn, gốc Đà Lạt. Trên sân khấu, họ giới thiệu ca sĩ NH, mình nhìn lên sân khấu thấy bà nào thấy quen, như đã gặp ở đâu. Hỏi đồng chí gái thì mụ vợ kêu bạn anh chớ ai trồng khoai đất này. Từ đó mới có điện thoại di động, liên lạc lại. Tháng trước, cô nàng gửi cho cái USB của băng nhạc Mùa Thu mới thực hiện năm 2024, nghe cũng phê lắm. Ở Đà Lạt, trong lớp đâu thấy cô nàng hát hò gì đâu. Ngày xưa, mình tổ chức văn nghệ cho trường, đâu có thấy cô nàng làm ca sĩ xung phong. Lâu lâu cô nàng điện thoại hỏi sao thấy đồng chí gái đi dự lễ gì đó mà không thấy ông. Mình nói đâu biết, bà vợ đi đâu thì bà đi, chớ có báo cho mình biết. Ngược lại mình đi đâu thì phải xin phép, đi thưa về trình cho phải đạo làm chồng nhân dân ưu tú. Đứng chụp hình với cô nàng và đồng chí gái xong thì nghe ai kêu, quay lại thấy anh bạn quen gốc Hà Nội, du học sinh tại Liên Xô, nay chạy qua Hoa Kỳ làm công dân Hoa Kỳ, kiểu đánh cho Mỹ cút ngụy nhào, nay chạy qua Mỹ đánh cho Mỹ nhào như ngụy khi xưa luôn. Đúng lúc trên sân khấu, ban hợp ca đang hát Chiến Sĩ Vô Danh của Phạm Duy,:


Mờ trong bóng chiều một đoàn quân thấp thoáng,

Núi cây rừng lắng tiếng nghe hình dáng,

Của người anh hùng lạnh lùng theo trống dồn,

Trên khu đồi hoang in trong chiều buông.


Ra biên khu trong một chiều sương âm u, âm thầm chen khói mù,

Bao oan khiên về đây hú với gió, là hồn người Nam nhớ thù.

Khi ra đi đã quyết chí nuôi căm hờn, muôn lời thiêng còn vang,

Hồn quật cường nguyền mang đến phút chiến thắng, sầu hận đời lấp tan.


Gươm anh linh đã bao lần đẫm/vấy máu,

Còn xác xây thành, thời gian luống vô tình.

Rừng trầm phai sắc, thấp thoáng tàn canh,

Ôi người chiến sĩ vô danh.


Mình hỏi bác đi đây, ở chỗ bọn phản động, tàn dư con cháu ngụy quân ngụy quyền thế này. Anh ta kêu vợ anh ta nói là có ông đi nên tôi mới đi theo, rồi kêu anh ta thích không khí ngụy quân ngụy quyền. Anh này gốc gác lớn ở Hà Nội, nếu về Việt Nam thì có thể làm chức ít nhất thứ trưởng. Nghe kể sau khi Liên Xô tan rã thì có một nhóm độ 70 du học sinh ở Liên Xô không chịu về khiến Hà Nội điên đầu vì con ông cháu cha không. Nay đều chạy sang đây, vào công dân Mỹ hết, xem Hoa Kỳ là chùm khế ngọt, cho tôi ăn hamburger mỗi ngày. Thật ra mấy người này họ sinh ra ở Hà Nội, rồi du học ở Liên Xô nên họ hiểu sự thật về chủ nghĩa cộng sản, nên không về Việt Nam, ở lại Liên Xô làm ăn khá lên, có tiền là đầu tư vào Hoa Kỳ theo diện EB-5.


Anh ta kêu tôi nhớ ông lắm nên cứ phải vào bờ lốc Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen để đọc. Mình kêu bác này lạ, sao lại đi đọc bờ lốc của em. Em là sản phẩm của chế độ ngụy quân ngụy quyền, của thực dân Pháp và bọn Sài lang đế quốc Mỹ mà bố mẹ các bác lên án, suýt tý nữa là thủ tiêu ông cụ em ngoài quê, phải trốn vào Nam. Rồi 20 năm sau lại cho ông cụ em đi cải tạo đến 15 năm. Anh ta cười kêu đó là thế hệ của bố mẹ tôi, không dính dáng gì đến tôi cả. Tôi không có nợ máu với nhân dân miền nam.


Quay qua lại gặp anh bạn mà mình đã có kể chuyện tình môn đăng hộ đối của anh ta. Bố mẹ cấm cản đến 19 năm sau mới gặp lại đôi mắt người xưa. Thế là nối vòng tay lớn từ Tây qua Mỹ với người tình năm xưa. Anh này rất được mấy bà thích vì có tên cực kỳ hoành tráng đó là Cường Dương. Cứ gặp anh ta là mấy bà hỏi mua thuốc cho ông chồng già.


Sau khi mấy ban nhạc đại diện các trường trung học khi xưa lên trình diễn. Thật ra đa số đều thâu trước, rồi mấy bà nhép nhép líp singing cho thiên hạ vỗ tay, ông chồng chụp hình với nụ cười hoàng hôn toả nắng rồi xuống. Đến phần dạ vũ thì mình đi về. Người nào hát trực tuyến thì âm thanh bú xua la mua.


Nằm nghỉ một chút xong thì đi gặp một anh chàng gốc Jordan. Mình có ghé nhà bố mẹ anh ta ở Jordan khi ghé thăm xứ này. Mình hỏi thăm tình hình bố mẹ anh ta, vì nghe nói họ muốn sang đây, có giấy tờ thẻ xanh hết rồi. Anh ta cho biết, bà mẹ không thích ở đây, vì còn bà ngoại ở bên kia nên đã về lại. Tháng 4 qua lại. Mình nói thật ra nên để cho bố mẹ anh ta ở Jordan cho khoẻ, sang đây họ buồn, chết sớm. Anh ta cảm ơn đã cho biết vì con anh ta kêu bà nội, bà làm khó dễ cho cháu, bà phải học tiếng anh để bà cháu mới nói chuyện được với nhau. Nó lấy gú gồ dịch hơi lộn xộn gửi cho bà nội. Mình kể về bà cụ mình, cũng buồn vời vợi khi sang Hoa Kỳ nên đưa về Việt Nam cho bà cụ vui.


Anh chàng này hay hỏi mình về mua bán nhà cửa nhất là gia đạo. Anh ta đi học mấy khoá tài chánh rồi để dành tiền để mua nhà trong khi cô vợ lại muốn tậu nhà to hơn, nơi khu bảnh hơn. Thế là hai vợ chồng choảng nhau. Lý do là không hiểu ý định của nhau dù mỗi người đều lo muốn xây dựng tổ ấm và tương lai nhưng chưa đả thông tư tưởng. Mình đã từng trải vụ này. Mình thì muốn hà tiện tiêu xài để mua nhà cho thuê, mai mốt về già có tiền tiêu xài trong khi đồng chí gái thì muốn ở căn nhà đẹp đẽ. Trời thương mình mua được căn nhà tử tế cho mụ vợ nên tránh cãi vã sau này. 


Mình nói với anh ta là căn nhà rất quan trọng cho gia đình vì để xây tổ ấm, tạo dựng kỷ niệm vì nếu không một mai con cái lớn chúng sẽ rời nhà và không trở lại. Có kỷ niệm sẽ giúp chúng tìm lại những vết chân xưa. Anh ta đi gặp CFO với cô vợ để họ giải thích lý do tại sao để dành tiền giúp cô vợ hiểu thêm ý định của ông chồng tham gia dòng keo kiệt để mua nhà cho thuê. Nay vợ chồng đề huề, mình kêu kiếm nhà và chỉ căn nhà mình đang thương lượng ở Villa Park. Biết đâu anh ta sẽ mua được, mình đợi sửa căn nhà mới lấy lại hôm cuối năm, bán mới có tiền để thương lượng mua của bà. Thật ra có duyên mới mua được. Để xem, có Phước mới mua được chớ đâu phải khơi khơi.


Đang ngồi nói chuyện, bổng nhiên nói về cái bờ lốc do hai ông thần hay đọc bài của mình thực hiện, anh ta kêu đưa tin tức, rồi kêu chuyên viên kỹ thuật ở đâu bên Pakistan, gắn thêm phần chuyển ngữ. Vậy là mình có thể viết đủ loại, mấy tên Mỹ quen hay bạn bè ở Ý Đại Lợi, Hoà Lan, Pháp có thể đọc bờ lốc mình, chỉ cần vào bờ lốc, phía bên phải ở trên đầu có phần chọn ngôn ngữ. Nếu muốn con cháu đọc bằng anh ngữ thì chọn english, hay tiếng ả rập này nọ. Khỏe mấy ông Mỹ không còn kêu réo mình chuyển ngữ nữa. Hay mấy bà muốn cho con đọc, lại réo mình dịch qua tiếng anh. Tuy có thể không như mình viết nhưng có thể tạm ổn. Vậy là mấy cô bạn học Yersin khi xưa có thể đọc bài của mình, vì mấy cô kêu là không rành tiếng Việt. Kêu dịch ra tiếng Pháp. Thật ra dịch cũng khó sát nghĩa, phải viết lại theo tiếng Pháp hay tiếng anh vì mỗi ngôn ngữ có cách diễn đạt khác nhau nhất là mình hay tếu, mà tếu pháp ngữ thì thằng Mỹ không hiểu. Mình đâu có thì giờ ngồi viết đủ thứ tiếng. Nội một tiếng không là đủ oải rồi. Chỉ có khi nào mấy người Mỹ yêu cầu thì mình mới viết theo tiếng anh cho họ. Họ có bỏ gú gồ nhưng lối dịch của gú gồ khá buồn cười.


Sau đó mình về nhà gặp đồng chí gái đang xem ảnh chụp buổi lễ hội đầu năm liên trường rồi cười. Xong om


Sáng nay, nhận được tin nhắn của anh bạn gốc Bảo Lộc. Anh ta về thăm mẹ rồi lên Đà Lạt chơi thì có ghé nhà mình thăm bà cụ. Rất cảm động. Mình quen anh này qua Facebook.

Lại ghé quán cà phê của hai cô em gái ở đường Phan Đình Phùng, “Chez Nous”
Ghé nhà mình thăm bà cụ khiến mình rất cảm động. Chỉ quen nhau qua Facebook, mà anh ta lặn lội đi xa để thăm bà cụ mình.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Ngày tàn của dòng họ Gucci

 Ngày tàn Dòng họ Gucci 

Nhớ năm con gái học trường kinh tế Bocconi, tại Milano, Ý Đại Lợi, hai vợ chồng khăn gói đi thăm con, và thân hữu. Con gái dẫn mẹ nó viếng con đường đắt tiền nhất thành phố, Via Monte Napoleone, có nhiều tiệm thời trang, rồi kéo mẹ nó vào tiệm Gucci khiến mình muốn đứng tim, nhưng cũng phải bò vào. Vợ mình là vợ của nông dân nên cũng e dè, sợ sệt nơi chốn sang trọng, trong khi con gái chạy tùm lùm, kêu mấy cô bán hàng, cho xem cái này cái kia. Con hơn mẹ cha tốn tiền. Du khách tàu nhiều nên họ mướn sinh viên tàu đứng bán khá nhiều. Mình nghe nói là muốn mua đồ của công ty Hermes, khách hàng phải mua đồ bao nhiêu tiền mới được vào club của họ.

Vào đây khiến mình nhớ đến vụ Maurizio Gucci, cháu nội của người sáng lập công ty, bị bắn chết trước cửa tiệm của ông ta. Có thời báo chí ngày nào cũng nhắc đến. Sát thủ là ai? Người ta điều tra ra, chính bà vợ cũ thuê người hạ sát tên chồng cũ. Kinh. Cho thấy đừng đùa với gái Ý Đại Lợi, có máu Mafia. Trở lại việc khởi đầu của công ty danh tiếng thời trang này. Hồi mới quen đồng chí gái, có cô đồng nghiệp hỏi có muốn mua đồng hồ Gucci không vì cô chị bán hàng ở Gucci, được giảm giá 50% nên mình nhờ mua hộ cái đồng hồ Gucci không người lái, không cửa sổ, 3 cái chèo cho đồng chí gái. Tặng đồng chí gái nhưng đâu dám nói là mua hàng khuyến mại. Để cho sang. 

Mình có xem phim tài liệu quay cách làm cái quai của sách tay này làm bằng trúc.


Năm 1921, ông Guccio Gucci mở một cửa tiệm nhỏ bán sản phẩm làm bằng da, ở thành phố Florence, Ý Đại Lợi. Ông ta từng làm việc trong các khách sạn sang trọng ở Paris và Luân Đôn, nên muốn tạo dựng một thương hiệu Ý Đại Lợi, có tầm quốc tế. Các sản phẩm lúc đầu là đồ bằng da, như Vali, và các dụng cụ cho môn thể thao cho kỵ mã. Và từ đó thương hiệu Gucci được xem là đồ xịn cho giới có tiền. Đâu năm 1947, sau thế chiến thứ 2 thì Gucci cho ra đời các ví tay phụ nữ, có cái quai làm bằng trúc, và trở thành cái ví mà phụ nữ nào cũng muốn sở hữu.

Ba anh em thời thịnh vượng chưa tranh dành gia tài 


Vào thập niên 50, thế kỷ 20, Gucci mở một tiệm ở New yOrk, và các người nổi tiếng như Jackie Kennedy, Liz Taylor là khách hàng thường xuyên khiến phụ nữ tại Hoa Kỳ thèm khát các sản phẩm của công ty này tương tự ngày nay các phụ nữ Á đông như người Tàu, người Việt ,…mê Louis Vuiton. Và cái logo Gucci nổi tiếng như ngày nay, ai cũng muốn mua đồ ví LV. Chỉ có vấn đề là khi xưa mang đồ xịn là người ta biết đồ xịn, còn nay thì đồ giả được sản xuất nhiều hơn đồ thiệt nên khó mà biết được giả hay thật. Đó là thực tế của đời nay.


Khi ông Guccio qua đời, 3 người con trai nối nghiệp và tiếp theo là các cuộc tranh dành, chia gia tài xẩy ra trong gia đình, đưa đến ngày tàn của doanh nghiệp gia đình này.

Tiệm này đồng chí gái và con gái kéo mình đi vào. Xem thiên hạ đứng đông đợi vào mua. Hình cũ khi xưa.

Cuộc tranh chấp giữa 2 người con trai Aldo và Rodolpho: Aldo thì muốn khuếch trương doanh hiệu trên thế giới còn Rodolpho thì không muốn cải tổ, cứ thế mà ăn. Nên hai anh em choảng nhau như điên. Năm 1983, Maurizio Gucci, con trai của Rodolpho, hưởng gia tài khi ông cha qua đời, và tìm cách đẩy Aldo ra khỏi công ty. Đời cha ăn mặn đời con khát nước, Maurizio không biết cai quản nên công ty lâm vào khủng hoảng tài Chánh.


Từ một thương hiệu danh trấn khắp thế giới hơn cả Louis Vuitton, bổng nhiên Gucci bị tan tành. Lý do là hổ phụ sinh tiểu hổ, Paolo Gucci, buồn đời, tố cáo ông bố Aldo trốn thuế và khiến ông ta đi tù vào tuổi 81, hy sinh đời bố củng cố đời con. Củng cố đời con đâu không thấy, Paolo rảnh tay làm kinh doanh theo ý mình. Người ta kêu doanh hiệu này tan tành vì thuế vụ nhưng trên thực tế thì sự choảng nhau trong gia đình đã khiến cho công ty cuốn theo chiều gió. Aldo xem con trai mình là thằng đần. Nên tìm cách giúp Maurizio để thay thế ông ta và ông anh. Thật ra là bà vợ của ông Maurizio la người giựt dây giữa mấy anh em. 

Đây người đàn bà có câu tuyên bố lẫy lừng, giết chồng cũ vì không chu cấp tiền

Công ty này muốn quần chúng hoá nên bán đủ loại sản phẩm như giấy đi cầu, ly uống cà phê đủ loại đem đến cho mọi giới dù nghèo, tinh thần dấn thân xã hội chủ nghĩa thời đó. Ý Đại Lợi có đến 35% thuộc Đảng Cộng Sản thân Liên Xô. Kiểu thương hiệu Trump, ngày nay bán thịt bò, chén đũa, kinh thánh … đến năm 1993 thì ông con bán hết cổ phần của mình. 2 năm sau, ông ta bị bắn chết trước cửa tiệm. Người mướn sát thủ là bà vợ cũ, tên Patricia Reggiani. Hết tiền nên chỉ mướn được sát thủ hạng bá vơ nên bị bắt và khai hết, mướn Mafia thì khỏi lo. Bà này có tuyên bố một câu xanh dờn : “thà khóc trong xe Roll-Royce còn hơn là vui vẻ trên yên xe đạp”.


Vào đầu thập niên 90, khi mình phát hiện ra mối tình hữu nghị của đồng chí gái, công ty này bị lộn xộn nên cuối năm họ bán hạ giá 50% nên mình mới mua được cái đồng hồ xịn cho đồng chí gái.


Maurizio bán cổ phần còn lại của mình cho công ty Investcorp, chấm dứt công ty do gia đình Gucci sở hữu. Có lẻ vì hết tiền chu cấp cho bà vợ cũ nên khiến bà ta tức giận nên sai người giết cho rảnh nợ đời. Ai giàu 3 họ, ai khó 3 đời , đến đời cháu là ăn mày còn bị vợ giết.

Du khách tàu mua nhiều

Sau khi mua lại Gucci thì công ty này được Domenico De Sole và Tom Ford quản lý, giúp thương hiệu này lên lại, tìm lại được thời vàng son của mình. Mấy người này dẹp hết các sản phẩm rẻ tiền, chỉ bán những vật có giá trị, tạo dựng một hình ảnh sexy. Đến năm 1999 thì GUcci lên giá 90%.


Đến năm 1999, nhóm Kering của pháp bơm thêm tiền , giúp Gucci khuếch trương khắp thế giới. Ngày nay, Gucci được mệnh giá độ 20 tỷ đô la. Năm 2021, có một cuốn phim mang tên “House of Gucci” ra đời, ai buồn đời thì tìm xem. Trên YouTube miễn phí, hơi cải lương một tí không nói rõ lý do gây nên xụp đỗ.

Trong vòng 20 năm tới đây, sẽ có cuộc chuyển giao tài sản từ thế hệ Babyboomers qua con cháu. Đa số tài sản là các công ty nhỏ nên Đảng Dân Chủ muốn đánh thuế cao cho nên họ sẽ bán và cho vay lại. Mình tìm kiếm mua cho mấy đứa con. Năm ngoái có tiệm bán đồ cho tiệm ăn, về hưu cho vay lại nhưng thằng con và thằng cháu chê. Bán hàng năm độ 1 triệu đô la, lời độ 30% nhưng đám trẻ ngày nay, chúng chỉ thấy mặt nổi, không hiểu mặt chìm của các công ty này. Chủ bán cho vay lại nên chỉ đặt cọc tiền ít thôi, để họ đóng thuế ít. Sau này thằng con đi học khóa tài chính mới hiểu ra thì họ đã bán.

Ai giầu 3 họ ai khó 3 đời. Thương hiệu Louis Vuitton cũng nằm chung số phận với công ty Gucci và những công ty được thành lập trong gia đình rồi sau 3 đời, bay mất. Ngày nay Louis Vuitton được xem là thương hiệu thời trang giàu nhất thế giới.


Mình đang tìm các Assisted Living home để mua. Bác nào biết thì cho em biết, vùng nam Cali thôi. Thế hệ mình già đi sẽ vào đây ở nên mua trước, sau này vào đó ở luôn. Khỏi phiền con cháu.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Boa hay Tip cái nào đúng

 Tình cờ đọc trên nhóm “Moments of Kindness”, có một status ngắn do một cô gái kể là đi ăn tiệm lần đầu, với một anh chàng, rất đàng hoàng, tướng tá khoẻ mạnh, có công ăn việc làm ổn định. Nhưng cô ta quyết định không tiếp tục đả thông tư tưởng, xét lý lịch trích dọc trích ngang đối tượng này nữa. Lý do là ông thần này hà tiện, đi ăn ông thần kia trả cho hai người $118.42 mà chỉ boa cho phục vụ viên có $6, hay 5%.

Cô ta kêu cho dù người phục vụ có quăng thức ăn trên bàn và viết lộn thức ăn họ gọi. Ông thần tưởng là cho tiền boa ít để dạy cho phục vụ viên một bài học, nhắc nhở người bồi về cách ứng xử với thực khách. Cô ta không nghĩ như vậy vì sẽ ảnh hưởng đến thực khách vào sau, người bồi sẽ bực dọc và giận cá chém thớt, thực khách đến sau sẽ gánh chịu những bực dọc này. Nếu đối tượng keo kiệt kia dù bất mãn vẫn boa đều đặn thì sẽ giúp người bồi hưng phấn và phục vụ tốt hơn cho thực khách đến sau.

Nếu ông thần hà tiện boa 30% sẽ giúp người bồi phấn chấn. Đúng ! Phục viên của chúng tôi không phục vụ tận tình nhưng chúng ta phải hiểu nhiều khi họ đang gặp chuyện buồn lo gia đình chi đó. Chúng ta phải thông cảm cho nhân loại. Cho nên tôi không muốn đả thông tư tưởng với ông thần này nữa để dạy cho ông ta một bài học đối xử với nhân thế. Có thể ông thần sẽ boa khá hơn lần sau để khỏi bị đối tượng chê bai. Vì đó là cách tốt nhất để sống ở đời. 


Mình đọc các còm để xem họ nói gì thì thất kinh. Có người kêu bài này do một phục vụ viên viết, người thì kêu ông thần hà tiện đó quá may mắn chớ lấy cô về thì nghèo muôn đời. Người thì kêu, đi ăn lần đầu tiên mà cô bắt ông thần hà tiện trả đến $120 mà còn chê bai này nọ, phải tự trả phần mình, chia xẻ hay tại sao ông thần hà tiện trả thì sao cô không boa thêm này nọ… các bác nghĩ sao?


Đọc vụ này khiến em bay về vùng trời quên lãnh, nhớ khi xưa, đi tìm vợ thì mấy đối tượng một thời cứ chọn mấy tiệm ăn đắt tiền để đả thông tư tưởng, rồi họ đá em khi khám phá em vốn dòng keo kiệt, hà tiện còn khi dò xét lý lịch tích dọc trích ngang, đồng chí gái chỉ ăn phở gà và Pollo Loco thì lại chịu lấy em. Nên em kiếm mấy coupon mua 1 tặng một của tiệm Gà Điên, cuối tuần đưa đồng chí gái vào đây ăn mệt thở. Sau này lấy nhau mới khám phá đồng chí gái thích ăn sang nhưng ngại tiêu tiền mình nên chỉ chọn đi ăn phở Nguyễn Huệ và Gà Điên.


Đọc bài này khiến mình nhớ tới thời gian làm bồi ở bên Tây. Tiệm ăn Việt Nam bình dân nên khách toàn là sinh viên, trẻ nên họ boa rất cực ít nhưng mình vẫn vui vẻ vì hồi chiều khi mới đến tiệm chuẩn bị mở cửa, đã được bà chủ quán bồi dưỡng tô bún thịt nướng và trả mỗi tối như vậy 100 quan. Lúc đầu thì còn căm thù thực dân, phải phục vụ chúng nhưng dần dần quen nên không để ý, chỉ nghĩ là công việc thôi, kiếm tiền gửi về cho bà cụ nuôi em. Bạn bè biết mình bò đến ăn, cũng boa ít nhưng vui. Mình chỉ xài tiền học bổng thôi nhưng cũng hà tiện.


Tên hà tiện này thấy có chút gì đó là chính mình vì đi ăn mình hay bị đồng chí gái la vì nếu phục vụ không tốt thì mình boa ít. Đồng chí gái thì có tính thương người thêm sợ bị thiên hạ chê cười. Còn mình thì tiền trao cháo múc. Nếu phục vụ tốt thì boa tốt còn không thì ít thôi, để cho họ hiểu mình không quên tiền boa nhưng không thích cách phục vụ của họ. Tiệm ăn Việt Nam thì chủ lấy hết tiền boa nên boa rất ít.


Chữ “pourboire” của người Pháp có từ thời vua chúa mới dời về ở Versailles, khách khứa từ Paris đến hoàng cung chơi, dự tiệc này nọ. Vấn đề là dạo ấy chưa có hệ thống vệ sinh, ống cống cầu tiêu như ngày nay. Thật sự ngày nay, họ làm thêm, đi viếng cũng phải chạy ra ngoài tè. Hoàng cung có mướn mấy người hốt phân xách cái bô đi vòng vòng, ai mắc tè thì vẫy tay kêu lại rồi vén váy ngồi trên cái bô. Vì vậy mà thời trang khi xưa, cái váy của phụ nữ rất rộng, lót cái vòng  tròn bằng dây kẽm để ngồi tè cho tiện, không ướt váy. Xong việc thì cho tiền mấy người hầu này kêu “pour boire” (để uống rượu). Từ đó mới có thói cho tiền khi ai giúp đỡ mình việc gì như ở tiệm ăn hay đi xe taxi,…


Buồn đời mình tìm thêm tài liệu để xem tục lệ cho tiền xuất xứ từ đâu thì khám phá ra tục lệ cho tiền khởi phát từ Anh quốc vào thế kỷ 16. Khi giới quý tộc Anh quốc thưởng tiền cho các người hầu hạ họ, làm việc cực lực gọi là “Vails”, xuất phát chữ tiếng la-tinh “Valeo” nghĩa là thêm một chút. Còn ở Pháp quốc thì “pourboire” xuất hiện lần đầu trong tác phẩm “L’ école des femmes” (1662) của văn hào Molière mà khi xưa mình phải học cuốn “les femmes savantes” thậm chí ông thầy bắt xem cuốn phim này do Louis de Funes đóng. Cuốn này chắc ngày nay bị giới chủ nghĩa thức tĩnh lên án vì cười trào phúng về mấy bà quý phái học làm sang.


Ở Cali hay đi các xứ nói tiếng Tây Ban Nha thì họ dùng từ “propina” đến từ chữ La-tinh “propinare” nghĩa là mời uống. Năm nay đi chơi ở Honduras, Mễ Tây cơ, họ hay xin thêm propina. Vào cuối thế kỷ 17, có một loại tiền boa khác được xuất phát từ Luân Đôn. Trong các quán cà phê của giới quý tộc, ai mà cần được phục vụ gấp thì thảy đồng tiền vào một cái hộp bằng thiết để trên quầy bar. Tiếng động leng keng sẽ khiến các phục vụ viên chú ý, xem như trả thêm 1 tí để được phục vụ trước các người khác. Từ đó cụm từ “to insure promtpness”, viết tắc là TIP, bảo đảm được phục vụ nhanh chóng. Ai sang các xứ nói anh ngữ thì họ dùng từ Tip còn pháp ngữ thì Pourboire. Việt Nam thì dùng Boa, xuất phát từ “Pourboire”. 


Từ đó khi người Anh quốc đi du lịch sang Hoa Kỳ, đi tàu, đi xe lửa,…thì họ cho tip những người khuân vác Vali cho họ. Dần dần chủ nghĩa thức tĩnh thâm nhập vào các xã hội, người ta chống đối vụ cho tiền boa vì làm hạ cấp người phục vụ này nọ. Họ nói thay vì cho tiền boa thì nên trả lương $25/ giờ và ra các đạo luật phải trả tối thiểu nhân viên bồi bàn $25/ giờ. Chủ tiệm không trả nổi nên đóng cử, nhân viên hết việc, hết tiền. Đâu có tiệm nào dám mướn nữa. Đó là tinh thần mát xít, chống đối đấu tranh giai cấp nên nay về Âu châu chả thấy họ cho tiền boa nữa. Đã tính hết trong biên lai. Nên nhớ Âu châu là thiên đường xã hội chủ nghĩa. Đi Nhật Bản, mình cho tip thì họ không nhận. Có ăn cơm với cặp vợ chồng quen, họ mới đi Nhật Bản kêu tiền Yen xuống giá so với mấy năm trước nên khuyên mình đi lại. 

Tỷ lệ trộm cắp tại Châu Âu thì xứ Thuỵ Điển được xem là cao nhất. Xứ này được ca ngợi là xứ xã hội chủ nghĩa nhất. Nay mới hiểu lý do họ đuổi di dân về xứ. Thấy hình chụp họ đuổi một số người Iraq về nước lại. Nay chuẩn bị đuổi người tỵ nạn gốc Syria. Hôm trước thấy bà nào bên Thuỵ Điển tải video người tỵ nạn Syria ra đường câm cờ Syria phất ăn mừng giải phóng Syria rồi kêu tốt vậy tống cổ họ về nước ngay. người Việt đã trải qua cuộc giải phóng rồi.

Nay về già thì mình thấy khi chết không mang theo, thôi phục vụ tốt hay xấu cũng boa cho họ đàng hoàng. Vì họ cần tiền hơn mình. Xong om

Có ông thần nào mua trái chuối đến $6.2 triệu nên nghệ nhân nào làm lại vụ này.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn