Hiển thị các bài đăng có nhãn Bè bạn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bè bạn. Hiển thị tất cả bài đăng

ghép phòng ghép tình 2026

 Ghép phòng ghép tình 2026


Vừa về đến nhà, mụ vợ ra chào, phải giang tay nối vòng tay lớn mới ôm mụ được. Khi đi có chốn trở về rất cảm động. Chưa tháo bỏ Vali thì mụ vợ kêu chưa bao giờ đến Amsterdam nên muốn đi. Khi xưa mình làm hướng dẫn viên du lịch cho hội Auberge de la jeunesse nên được phái đi mỗi mùa Xuân khi sinh viên nghỉ hè 1, 2 tuần. Không được trả tiền nhưng lại được đi chơi mấy xứ lân cận Pháp quốc, chỉ việc đọc thêm sách nói về thành phố thì trên xe buýt, mình giải thích kể về lịch sử bú xua la mua. Một tên annamite lại kể chuyện lịch sử cho Tây đầm nghe. Thật ra là toàn đám Tây đầm làm nhân công, thợ thuyền nên họ cũng không rành gì cả. Đám sinh viên thì chúng tự đi, ngủ trên xe lửa ban đêm vì không có tiền. Đám đi làm thì có tiền ít nên ghi danh các chuyến đi với Auberge de la jeunesse. Trẻ trung hơn vừa túi tiền của tuổi trẻ.

Chuyến du hành trên sông danube nổi tiếng 


Mình biết vụ này do tình cờ vì công việc đầu tiên ở pháp là đi làm cu-li cho một đám trẻ đi trượt tuyết ở miền nam nước pháp. Nên từ đó mình muốn đi giang hồ khi nghỉ mùa Xuân là ghi danh làm hướng dẫn viên không công. Dẫn đến nơi đến chốn, tài xế lạc đường thì mình chạy đi hỏi, nói tiếng anh để lấy phòng cho thiên hạ. Sau đó ai đi đâu thì đi, miễn về trước khi nhà nghỉ đóng cửa. Dạy họ nhất là mấy cô câu hỏi chính và quan trọng nhất. Wo sind die toiletten ? Nhà vệ sinh ở đâu? Lên xe buýt phải tập cho họ nói. Lập đi lập lại. Nay nhìn lại mới buồn cười, thằng người Việt nói tiếng pháp chưa sỏi lại đi dạy Tây đầm tiếng đức. Chán Mớ Đời 


Dạo đó dân Âu châu không nói tiếng anh, ngoại trừ sinh viên và học sinh vùng không phải la tinh. Dân đức hay hoa flan dù học sinh cấp 3, nói tiếng anh như dân đức. Còn dân vùng la tinh như Tây thì không khạc được một câu anh ngữ dù có học  tại nhà trường như lãnh đạo người Việt là Hồng phúc cho dân tộc. Nay thì thay đổi vì liên hiệp Âu châu nên đa phần đều nói được tiếng anh mà cựu bộ trưởng văn hoá pháp tên Jacques Lang kêu là văn hoá đế quốc này nọ. Có nhiều kỷ niệm vui.


Do đó cũng ớn trở lại mấy xứ này. Dạo đó đi chuyến 10 ngày thì chạy từ Paris đến Bỉ, rồi Amsterdam, qua Áo, rồi ghé về Munich đủ trò nên khi đưa mụ vợ đi Âu châu mình quên đưa đến mấy chỗ này. Nói cho ngay không có thì giờ để đi mấy thành phố này. Vì với Tây và Ý Đại Lợi, và Tây Ban Nha là hết ngày.


Mình nói dễ, sẽ lên chương trình sang năm. Mụ kêu cho mấy bà bạn của em đi theo nghe, khiến mình thất kinh. Nói thôi đi riêng cho khoẻ chớ đi chung phải gánh thêm trách nhiệm nữa. Mụ vợ kêu ráng đi mà, làm công quả cả họ muốn đi mà không có người dẫn đi. Chán Mớ Đời 


Mình có kể vụ đi chơi Yellowstone, lúc đầu có vợ chồng tên quen đi với 6 bà đơn thân hay bỏ chồng ở nhà. Về già nhiều ông không muốn đi nữa hay không có sức khoẻ để đi. Cuối cùng hai vợ chồng này bị ngã hay chi đó nên xù, họ thêm vô hai bà đơn thân khác khiến mình thất kinh. Người ta nói 3 bà 4 chuyện đây đến 9 bà thành 108 chuyện nên mình chới với, điên luôn. Nội airdrop với IPhone và Samsung không hay là đổi áo để chụp hình, không nhận ra ai là ai là đủ mệt. Lên xe là họ xem hình, yên lặng xem hình, chỉnh sửa này nọ, xoá bớt mấy tấm không đẹp rồi bắt đầu khoe nhau là cái chợ xem hình ảnh vừa chụp mệt, rồi kêu airdrop e-đời tiếp. Hay kiếm chỗ dắt đi tiểu hoặc kiếm điện thoại rớt khi đi từ là hết thời gian. Dạo đó có 1 bà U80, còn toàn U70 Là điên rồi nay mà có thêm U 80 là mệt vì khi mấy bà cười quá ẻ trong quần là chết ngộ rồi. Được cái là mình đem lại niềm vui cho họ vào tuổi xế chiều nên cũng qua đi. Ở Bôn Sa Hoài cũng chán. Họ có tiền mà không có người dẫn đi, theo tour thì chạy theo không kịp với chương trình.


Mình thương mụ vợ là chỗ này, mụ hay tổ chức mấy vụ đi chơi với mấy bà bạn. Lý do là mấy bà không lái xe trên xa lộ được. Có bà hạ cánh an toàn mấy năm tại xứ Mỹ này nên ú ớ tiếng Tây tiếng tàu, không ra đường hỏi biết mẹ mày là ai không. Có người có chồng chống gậy, thích hút thuốc ngoài vườn làm thơ uống rượu nên di chuyển khó khăn. Có bà thì nấu ăn rất ngon khiến chồng về thiên quốc sớm. Có lần ghé nhà một bà làm giỗ mấy năm tiễn chồng về thiên quốc, thấy nấu ăn rất trịnh trọng, nhiều món ăn mà ông chồng thích ăn khi xưa khiến mình nhủ thầm, hèn gì toàn món độc không. Gà thiến quay, heo quay, giò thủ, bánh flan đủ trò. Khiến ông chồng ngồi trên bàn thờ kêu bà muốn tôi chết sớm ở thiên quốc à. Chỗ này mỗi người một giường nhỏ. Ăn kiểu này thì khó ngủ trên giường. Mấy bà kêu cúng gà thiến để về thiên quốc chồng không lộn xộn khi đợi mấy bà, chớ vài năm sau mấy bà về thiên quốc, gặp lại ông chồng có mấy con rơi là mệt. Lại cãi nhau như chuyện tình lan và điệp. Sợ chồng bị hủ hoá, Chúa lại tống cổ về nhân gian.


Mình đoán chắc ít người đi vì năm nay mấy bà dự định đi viếng Banff bên Gia-nã-đại, mụ vợ mình đã đặt mướn nhà này nọ rồi cù cưa sao giờ chót mấy bà xù luôn. Khiến mình bay đi Alaska với vợ.


Mình bổng tư duy đột suất kêu nếu vậy kêu mấy bà đi du thuyền trên sông Danube đi. Bay sang Amsterdam ở mấy ngày cho lấy lại sức rồi lên thuyền hát chiều nay sương khói ra khơi, Thùy dương trên Amsterdam hay nghe Jacques Brel, sur le port d’Amsterdam . Tối họ nhổ neo, sáng đến thành phố. Ăn sáng xong cho họ lên bờ đi vòng vòng, ai đau chân thì tự trở về thuyền. Mình sẽ làm bảng tên với số điện thoại và tên du thuyền để lỡ họ lạc thì cứ đưa cho người dân sở tại hay cảnh sát dẫn về thuyền. Nạp ứng dụng Airalo, tải ứng dụng cho họ xài internet bú xua la mua để liên lạc vói nhau. Thêm cài ứng dụng Flush để họ tìm nhà vệ sinh, đổi tiền cắc 1 Euro để họ đi nhà vệ sinh vì ở Âu châu, đi tè là mất 1 Euro. 


Quên nữa, mấy bà này giỏi lắm. Mình biết tính đồng chí gái, nên chạy xe độ 1-2 tiếng là phải ngưng cho mụ vợ đi tiểu. Xuống xe, hỏi mấy bà đi tiểu không thì họ cảm ơn, ngồi im re trên xe. Thấy ngạc nhiên, sau này mới hiểu là họ đều bận tả người già, chắc lấy của bố mẹ bận nên cả ngày chả thấy bà nào mót đái, bắt mình dừng xe như mụ vợ. Khỏi cần tải ứng dụng Flush vì đến mấy xứ này lòi ra tiếng đức là mấy bà ngọng, lại réo mình. Kêu đem theo cái Vali carry-on, đựng đầy tả là xong chuyện. Chụp hình có Mông to nữa làm mấy ông U80 choáng thêm. Chớ bình thường Mông như cái bàn là. Mình kêu đi tập Đông Phương Hội để gân cốt cho mạnh thì Mông mới bự nhưng ai cũng sợ dậy sớm.

Bàn là cũ của Ý Đại Lợi, chụp trong một nhà nghỉ trên núi


Để xem họ muốn đi 8 đêm hay 14 đêm rồi thêm vài ngày sau chuyến đi, để mua sắm. Mình định là tháng 9, trời đẹp hay muốn rẻ hơn thì tháng 10, ít du khách. Còn tháng 11 thì rẻ rề. Nhưng mấy bà già này chắc chịu lạnh không nổi.


Nhớ mình có kể vụ ghép phòng ghép tình năm ngoái, khi một ông quen đi du thuyền bên Âu châu, bạn bè ghép phòng ông thần với bà nào. Bà này lại thuộc dạng thích tạo dáng, phơi Mông đeo tả nên bị móc túi ở Barcelona mất hết tiền bạc và passport. Ông thần phải ở lại giúp bà này làm passport ở toà lãnh sự Pháp và trả thêm tốn tiền bay đến Marseille để nhập vào đoàn lại.


Để mình nói mụ vợ hỏi mấy bà bạn đơn thân, có muốn ghép phòng ghép tình không thì mình sẽ tuyển lựa các chàng trai dũng sĩ U80. Tuyển lựa với tiêu chuẩn dễ lắm, mình dắt leo núi Baldy với mình, ai lên được và xuống lại được là được tuyển. Chớ cứ lùa cả đám vào, mấy ông U80, chống gậy đủ trò lại thêm cục nợ cho mình. 


Bác trai nào muốn đi chơi năm 2026 thì nhắn tin cho em riêng. Sau khi được tuyển, sẽ xổ số ghép phòng ghép tình, không có quyền chọn lựa. Bốc trúng ai là cứ lãnh thôi. Đó là duyên Sơn đen định, không cãi. Mình sẽ bắt mua vé trước, đặt cọc rồi 72 tiếng trước khi khởi hành sẽ cho bốc số người ghép tình trên du thuyền để làm quen để tối ngủ có ngáy thì không bực mình, hay lòi hàm răng giả ra không sợ đầu rụng hết tóc không hởi ôi.


Chắc sẽ không cho mấy bà U80 đi theo. Lý do là giai cấp này tuyển chọn khó lắm. Hôm trước, đồng chí gái kêu mình đi ăn sinh Nhật ai mà chính mụ vợ không biết. Bạn của mụ quen với ai đó hay bạn học chi đó nên rủ mụ vợ. Mụ vợ mình thì cần tài xế nên mình phải đi theo làm tài xế, mở cửa xe cho mụ. Có bà nào U80 tuổi hơn mình độ 3, 4 tuổi, hỏi có quen ai giới thiệu. Mình hỏi tiêu chuẩn của chị, bà ta kêu, đẹp trai thay vì đẹp lão ở tuổi U80, có tiền khá, có sức khoẻ tốt, không gái gú, không đòi mấy em chân dài, có kỹ luật, ăn cơm nhà, biết nấu cơm, tối về nhà trước 9 giờ, không đi hoang,… mình nói có nhiều lắm, bà ta nói hôm nào giới thiệu cho chị, mình nói chị phải vào các trại cải tạo, nghe tiếng kẻng là mấy ông về chuồng ngay. Chán Mớ Đời 

Đồng chí gái chụp hình với thuyền trưởng người Pháp trên chuyến tàu đi Nam Cực.


Nếu không chịu thì mất tiền ráng chịu. Em không chịu trách nhiệm. Có lẻ nên làm khi lên thuyền rồi, vậy khỏi đổi thay. Chỉ cần hát bằng lòng đi em bằng lòng đi anh chúng ta đã lên thuyền. Và thuyền đã nhổ neo. Đi tìm lại hương xưa khi vượt biển. Mình sẽ tổ chức lại từ cá bé ra cá lớn rồi lên thuyền cho vẻ hồi hộp. Chán Mớ Đời 


Rút kinh nghiệm, mình sẽ báo mua hãng nào, ngày nào chuyến nào, rồi mấy bác cứ theo lập trình mà mua, tự trả tiền. Lỡ không muốn đi thì tự lo vì em bị xù mấy lần điên luôn. Sugar who, me no lo.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen

Nguyễn Hoàng Sơn 

Lá thư của bạn gửi từ quân trường năm 1972


Hôm nay nhận được hai tấm ảnh của anh bạn học xưa, ghi chú thư của HKS gửi khi bị động viên vào mùa hè đỏ lửa. Có tên hàng xóm, em họ của anh bạn kể là anh bạn này có gửi thư cho mình từ quân trường nhưng hắn quên trao lại cho mình và sau đó quăng thùng rác. Anh bạn đi lính có kể vụ này khi tụi này gặp lại nhau sau 50 năm tại Texas. 



Năm đó mình qua trường Văn Học học lớp 11B nên hơi bở ngỡ vì lạ nước lạ cái thì có HKS ở gần xóm, kêu tới ngồi gần. Chiều thì chở nhau ra sân vận động đá banh với học sinh trường Việt Anh và nhóm xóm Kho Bạc. Đâu được mấy tháng thì một hôm, ăn cơm xong HKS đến nhà kêu không đi đá banh mà từ giả mình đi lính. Trưa về nhà nhận được thư của nha động viên đôn quân mùa hè đỏ lửa. Thế là hôm sau vào lớp thấy vắng độ 10 mấy nam sinh. Có một anh học Cực giỏi. Ai nấy buồn vì bổng nhiên bạn bè bị gọi đi lính, không biết khi nào đến phiên mình. Mấy anh chàng này sinh 1955 nên không được hoãn dịch nữa. Phải học đủ tuổi mới được tiếp tục học còn không ra trận để tổ quốc ghi ơn. Còn đám đủ tuổi thì nếu rớt Tú tài thì đi trung sĩ, em ở nhà lấy chồng cho xong. Từ dạo đó cũng hết đi đá banh vì 3 tên quen đều bị động viên. 


Đọc thư anh bạn, mình đoán lá thư của anh ta viết cho mình chắc cũng ná ná như vậy. Anh ta lớn lên với nhiều mộng ước nhưng rồi chiến trường cần bổ sung thêm người hứng Đạn vì lính chết nhiều ở Hạ Lào, Quảng Trị,…



Mình không nghĩ anh bạn như trong truyện cổ tích vốn dòng hào kiệt xếp bút nghiên theo việc đao cung vì mới vui vẻ ở lớp, đi học về nhận được lá thư kêu gọi trình diện ngay. Không có dịp chia tay bạn bè trong lớp, cô gái mà anh ta  thư mỗi ngày nhờ mình đưa dùm. Thế là một mối tình chớm nở lại được nhét vào ký ức đúng hơn là trong quên lãng. 50 năm sau mình gặp lại anh ta nói mày nhắc tao mới nhớ. Hóa ra mình người đi đào quá khứ của thiên hạ. Ai quen mình khi xưa không nên gặp lại mình vì sẽ bị khai quật quá khứ một thời. 


Anh ta viết cho anh bạn và chúc anh bạn học tập tốt để sang năm thi Tú tài, tiếp tục đường học vấn mà của anh ta đứt gánh giữa đường. Anh ta kể mới vào quân trường lại gặp tên bạn học chung khi xưa lớn tuổi hơn đi Thuỷ Quân Lục Chiến bị thương khiến anh ta thất kinh. May sao chiến tranh chấm dứt nếu không chắc có ngày bị mìn hay lựu đạn của Việt Cộng gài banh xác. 


Mình gặp lại anh ta sau 50 năm ở Houston tiểu bang Texas. Anh ta kể đi lính theo binh chủng không quân. Được gửi đi học gỡ mìn sau đó được đưa về phi trường Tân Sơn Nhất, ngày ngày đi tuần xem Việt Cộng có gài mìn nơi hàng phòng thủ thì gở. Nơi anh ta đóng quân, sau 75 được Việt Cộng biến chế lại thành viện bảo tàng tội ác mỹ ngụy gì đó. 


Sau 75 đi làm công nhân rồi vượt biển đến Hoa Kỳ. Đi làm thợ máy gửi tiền về Việt Nam giúp nuôi gia đình. 20 năm sau về Việt Nam thăm gia đình lần đầu. Có người bạn kêu ghé nhà tao ở Cai Lậy thăm và nếu thấy con cháu tao được thì lấy nó đem qua đây. Gần ngày trở về Hoa Kỳ anh ta mới nhớ đến vụ Cai Lậy nên chạy xuống thăm. 


Vào nhà thấy nhà nghèo ở trong làng trong ruộng, không có gì cả. Nhà có một cái tô với 3 chiếc đũa thấy tội quá nên hỏi cô bé muốn lấy anh ta. Cô bé gật đầu thế là phải viết thư này nọ. Anh ta hỏi văn phòng luật sư lo vụ đưa vợ qua, có dịch vụ viết thư tình cho cô bé khiến mình phì cười. Vì khi xưa hắn hay nhờ mình đưa thư viết cho cô bạn học trong lớp. Anh ta nói khi xưa chỉ chép thơ tình yêu rồi gửi cho đối tượng chớ có biết gì. 


Cô bé sinh cho 2,3 đứa con, làm thợ cắt tóc. Hai vợ chồng nhồi tiền thì 20 năm sau có 5 căn nhà cho thuê. Dạo này anh bạn ở Đà Lạt kêu nhắn tin nhưng không thấy trả lời. Mình đoán là chắc bị bệnh vì khi mình gặp thì thần sắc cũng yếu lắm. 


Mình đi Texas nhưng cách xa Houston nên không liên lạc. Tháng 3 năm tới sẽ đến Houston với đồng chí gái sẽ gặp lại luôn với cô Thắm Đà Lạt. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nhà 

Ăn uống khi du lịch


Mình có quen một cặp lớn tuổi hơn mình ở miền nam Cali. Mỗi lần đi du lịch xa là thấy họ tải các tấm ảnh trải nghiệm ăn uống nơi xứ lạ quê người. Cặp này thích ăn uống như Tây đầm, uống rượu này nọ. Có lần họ rủ hai vợ chồng đi du lịch chung nhưng vào giờ chót chỉ mình và đồng chí gái đi vì chị vợ bị đau chân hay sao đó. 

Một tiệm ăn quên tên thấy họ trang trí các bức tượng to đùng thêm người tiếp viên bận đồ nên chỉ đoán là ở Hy Lạp

Đồng chí gái với mình thì không chú ý tới ăn uống. Đi du lịch thì ăn các món dân dã bình dân của người dân sở tại là vui rồi vì không thích ăn lắm. Hai vợ chồng không uống rượu nên không rành về “savoir de vivre” của người Pháp lắm. Mình thích viếng thăm các nơi đẹp, Mỹ thuật nên có những tiệm ăn được trang trí đẹp lộng lẫy nên tìm đến để trải nghiệm. Ngày nay có những địa danh nổi tiếng vì trước đây có những văn hào, thi sĩ nổi tiếng đã từng ghé lại thì chúng ta chỉ gặp toàn du khách nên tránh vì chả có gì là đặc biệt. Có thể đi ngang cho biết chớ ăn uống đắt tiền mà gặp toàn du khách. Không tạo lại khung cảnh của ngày xưa lắm. Nắm ngoái mình về Paris, đi ngang tiệm Les 2 Magots, thấy toàn du khách ngồi, khác với 50 năm trước khi mình có đến vài lần với đám bạn học chung vì trường ở gần đây.


Người ta nói vẻ đẹp nuôi dưỡng tâm hồn nhưng nếu chúng ta ăn trong ánh sáng lung linh của đèn cầy, trong khung cảnh trên đỉnh núi hay trong các hang động. Đó không còn là thức ăn thuần chính mà được xem trải nghiệm cuộc sống, tạo dựng kỷ niệm khi đời đã rong rêu mà chúng ta khó quên. Trong cuộc đời giang hồ của mình từ khi còn ở Âu châu đến nay, mình du lịch trên 60 nước. Tuần tới sẽ đi thêm 3 nước cho đủ 70 thì kể các trải nghiệm về ăn uống tại xứ lạ quê người thì chắc không bao giờ hết.


Như có một lần ở Barcelona, đi ăn với đồng chí gái vào ban đêm trên đỉnh đồi Montjuic nhìn xuống thành phố này. Một tiệm ăn phải đặt bàn đâu mấy tháng trước khi sang barcelona, phải trả tiền phân nữa trước vì mỗi đêm họ chỉ nhận 12 thực khách. Nếu vì lý do gì mình không đến thì họ vớt tiền đặt cọc. Mình thuộc dạng gà chạng vạng là lên chuồng mà bữa ăn khởi đầu 9 giờ đêm, là giờ mình đi ngủ. Thuê taxi chở đến sớm hơn và đợi ở ngoài đến đúng giờ họ mới mở cửa. Hôm đó chỉ có 2 bàn 12 người. Khởi đầu bữa ăn từ 9 giờ tối đến 12 giờ đêm, ăn 14 món và không biết bao nhiêu loại rượu, mình không uống rượu nên họ đổi nước trái cây đủ loại cho mỗi món ăn, khiến mình ngủ gà ngủ gật khi ăn.


Hay gần đây khi hai vợ chồng đi viếng Capadoccia ở Thổ Nhĩ Kỳ, ngồi trên đỉnh đồi đá, xung quanh, ánh sáng của hoàng hôn từ từ tắt lịm trên các hang động đá khác thường rất là đẹp tuyệt vời. Phải công nhận ánh sáng chiều đó quá đỉnh, rất đẹp. Hai vợ chồng kêu một món đặc sản của vùng này, quá ngon. Món được nấu trong cái thố, đậy lại và trét đất sét để bịt kín cái thố bỏ vào lò lửa. Hôm sau thuê xe chở đến một khu nghỉ dưỡng vắng như chùa bà đanh nhưng thức ăn quá ngon, chỉ có hai vợ chồng được hầu hạ như 2 tên nông dân lạc vào nhà Thỗ.


Có những tiệm ăn trên thế giới mà du khách muốn được ghé vào để trải nghiệm. Mình hy vọng có dịp dẫn đồng chí gái đến trải nghiệm mấy nơi này:


Năm ngoái về Paris, mình có mời gia đình cô em đi ăn ở tiệm “Le Train Blue” trong nhà ga xe lửa Lyon mà mình đã có kể rồi. Thuộc thời La Belle Époque, trang trí rất đẹp. Chỉ cần ngồi đây ăn hay uống là cảm thấy đang ở trạng thái khá xa lạ. Có thực khách người Pháp đến ăn nhưng đa số là du khách. Nói chung ngồi ăn trong khung cảnh được trang trí đẹp thì nông dân như mình cũng vẫn có cảm xúc trước vẽ đẹp nhất là các món ăn ngon. Nông dân như mình thì đẫn hết mấy miếng bánh mì. Cho thấy khi xưa đi chơi, bằng xe lửa đối với người pháp là một trải nghiệm, xe dừng họ ghé vào ăn trưa hay tối trước khi xe lửa chuyển hành. Ngày nay chúng ta ăn cái gì cho lẹ hay vào tiệm ăn, cứ bấm bấm cái điện thoại. Chúng ta mất đi tỉnh thức về cuộc sống.


Thật ra đến mấy chỗ này, nếu được bận đồ của thời La Belle époque, sẽ có cảm hứng hơn nhiều. Nhớ khi xưa, ở trường có hay làm các Bal, có năm bận áo quần theo thời La Belle époque , đội mũ như Claude money, đủ trò khá vui. Nay vào thấy du khách kéo Vali, rẹt rẹt, đa số là người Mỹ hay Nhật và đại Hàn. Thường mấy chốn này ít có cả bầy du khách nên thường thấy 1 hay 2 người người Nhật hoặc đại Hàn.

Polignano A Mare, Ý Đại Lợi 


Ở bên Ý Đại Lợi, vùng biển Adriatic có một tiệm ăn gọi là Grotta Palazzese, ở Polignano a Mare, gần Bari. Mình có ghé lại thành phố này vẽ những dạo đó chỉ ăn pasta thôi, cũng có thể tiệm này chưa mở. Tiệm ăn được dựng lên trong hang đá ngay bờ biển. Ngồi ăn mà nghe sóng vỗ vào ghềnh đá, trong ánh sáng lung linh của cây nến, nhìn mụ vợ ăn ào ào. Đó không thể xem là bữa ăn tối mà là một đêm để nhớ một đời. Mình đoán chắc là đắt tiền vì chỉ có mấy bàn.


Có một nơi mình muốn đến nhưng phải đợi ông thần Puchin chết mới bò lại được. Để xem trạm xe điện ngầm Mạc tư Khoa và ghé tiệm ăn Turandot để xem trần nhà được thiết kế kiểu Baroque với những chandelier để chiêm ngưỡng khung cảnh vua chúa thời xưa như đi xem Opera, như điện Versailles, sống xa hoa, xa rời nhân dân để họ làm cách mạng tiêu diệt hết. Thay vào đó một lớp lãnh đạo khác cũng gian hùm hay tàn bạo hơn.


Hay trở lại Luân Đôn để ghé tiệm Clos Maggiore, được xem là tiệm ăn lãng mạn nhất thủ đô sương mù này.


Lần sau trở lại Paris, phải đến ăn ở tiệm Beefbar để xem các đá Cẩm thạch, gương được khắc trổ và thịt bò. Sàn nhà quá đỉnh. Chỉ cần ăn món rẻ tiền để vào xem là đủ mãn nguyện.


Hôm sau ghé tiệm Pink Mamma, đoán là tiệm ăn Ý Đại Lợi, hiện đại hơn nhưng tràn đầy sức sống, ít du khách. Nhưng khó vì mụ vợ không thích pháp.


Không biết có dịp trở lại Cabo San Lucas hay không vì đã đến nay nhiều lần nhưng nếu các bác có dịp đến đây thì nên ghé lại tiệm El Farallon, Mễ Tây Cơ, tiệm ăn này được thiết kế ngay sườn đồi của vách đá. Chiều ra đây ăn nhìn hoàng hôn từ từ lặn xuống Thái Bình Dương. Mình có trải nghiệm được bữa ăn ở Matzatlan, Mễ Tây Cơ không xa chỗ này. Buổi chiều vợ chồng chị vợ và vợ chồng mình. Họ làm một cái lều ngay bãi biển cho tụi này, có hai người hầu. Ăn uống no nê nhìn hoàng hôn lịm dần trong màu tím. Ông anh cột chèo cứ nhắc hoài đến bữa ăn tối này.


Hay lần mình dẫn bà cụ đi Thái Lan, cạnh Phuket có một hòn đảo. Hai mẹ con ngồi ngày biển ăn nhìn hoàng hôn đẹp mê hồn. Một trong nhưng kỷ niệm đẹp vối mẹ mình.


Lần sau đi thăm con gái ở New York chắc phải ghé lại tiệm Le Bernardin, nghe nói thức ăn đồ biển rất ngon. Tên thì có lẻ là đầu bếp người Pháp. 


Trở lạI PARIS, sẽ dẫn mụ vợ đến viện bảo tàng Orsay, một nhà ga xe lửa cũ gần trường mình học khi xưa, cạnh sông Seine, sau được cải tạo thành viện bảo tàng, thức ăn thì không ngon lắm nhưng khung cảnh thì quá đẹp. Mình có đến khi mới mở cửa.


Ai đến Budapest, Hung Gia lợi nên ghé tiệm cà phê New York rất đẹp. May mấy ông cộng sản khi xưa không đập phá. Mình chỉ vào xem sơ sơ vì đông quá. Nếu có trở lại thì sẽ đặt chỗ trước để uống cà phê ăn bánh của họ.


Mình không thích ăn uống lắm nhưng đi du lịch thường muốn xem Mỹ thuật của những tiệm ăn vì trang trí nội thất rất quan trọng để thực khách có thể ăn và trải nghiệm. Để xem kiến trúc để hiểu lịch sử của thành phố, của xứ này quyện vào thức ăn, ẩm thực. Chớ còn ngồi ăn 3 tiếng đồng hồ thì Chán Mớ Đời.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 




Chúng ta còn lại gì sau 50 năm


Tuần trước có chị bạn học Trưng Vương của đồng chí gái từ Việt Nam sang chơi nên có họp mặt nho nhỏ. Nghe nói chị ta chuẩn bị định cư tại Hoa Kỳ, trên San Jose. Cho thấy gần 7 bó người Việt vẫn tiếp tục bỏ quê ra đi, làm lại cuộc đời. Ngồi nói chuyện với mấy anh bạn thì giác ngộ cách mạng 4 người ngồi chung, uống rượu trong khi vợ hát karaoke. Hoàn cảnh của mỗi người sang Hoa Kỳ rất khác biệt. 



Thấy trên báo Việt Nam kêu gọi "Nghe nao nức trong lòng thủ đô ta sục sôi đánh Mỹ" "Diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước" khiến mình thất kinh. Hoa Kỳ đang áp thuế 149%, đang đợi ngày thương lượng với đối tác Mỹ mà là ngoằng lên như vậy thì khó đàm phán. Chán Mớ Đời  


Trong 4 người ngồi nói chuyện thì một anh thì vượt biển mấy lần, bị bắt ở tù mấy lần. Thề trước cờ tổ quốc Việt Cộng là sẽ không bỏ nước ra đi nữa, cố gắng xây dựng một con người mới của xã hội chủ nghĩa, đi nghĩa vụ quốc tế bên cao miên nhưng khi bò về Sàigòn lại có móc nối lại ra đi, bị tù nữa. Cuối cùng đến mỹ, học ra kỹ sư làm việc nay về hưu. 


Một anh khác thì đi theo diện đoàn tụ gia đình nên bớt gian nan, chỉ kể bao nhiêu năm sống với Việt Cộng, khổ đau đến giờ vẫn nằm ác mộng. Khiến mình nhớ cô giáo dạy việt văn khi xưa kể, đang ngủ nằm mơ thấy đi xích lô đạp đến toà đại sứ để xin chiếu khán nhưng xe đạp chậm quá, sợ Việt Cộng không cho đi nên nhảy xuống xe để đi cho nhanh, ai ngờ té xuống giường, gãy xương chậu. Cho thấy quá khứ vẫn hiện hữu trong tâm thức của chúng ta. Một anh khác thì đặc biệt vì sinh tại miền Bắc nên quen cực khổ theo chỉ tiêu tất cả cho tiền tuyến miền nam trước 75. Sau 75, con cán bộ lớn nên được du học bên liên Xô. Rồi buồn đời đầu tư ở Hoa Kỳ đem được cả gia đình qua Hoa Kỳ. Nay là công dân Mỹ. Xong om


Mình có chị bạn, bác sĩ, sinh tại miền Bắc trong thời chiến tranh, bố gốc người hoa, còn mẹ gốc việt nên sau năm 1979, bị đuổi nên cả gia đình xuống tàu, vượt biển đến Hương Cảng. Nghe chị ta kể về thời chiến bị máy bay Mỹ bắn phá dội bom cũng te tua lắm. Mình thấy vụ Mậu Thân, họ bỏ bom napalm trên Số 4 là đủ tởn. Nhớ một đời.

Anh bạn cho biết khi đọc bí kíp không làm mà vẫn có ăn nên tìm cách vượt biển

Cho thấy người Việt định cư tại Hoa Kỳ khá phức tạp chớ không đơn thuần như xưa. Trước 75, có một số nhỏ du học sinh viên phản chiến như Nguyễn Thái Bình hay Ngô Bá Long, con bà Ngô Bá Thành và kiều bào, sinh viên ủng hộ Việt Nam Cộng Hoà. HÌnh như ông Long này đã qua đời. Mình nghe đến tên ông ta khi sang Hoa Kỳ, nghe nói ông ta dạy ở Harvard hay đâu đó. Hình như ông ta phản tỉnh sau này.


Sau 30/4/75, thì có lớp người Việt di tản trên độ 100 nghìn người rồi từ từ lớp người vượt biển rồi đến lớp người Việt đoàn tụ gia đình. Sau khi Hoa Kỳ và các nước không nhận người vượt biển nữa thì có chương trình O.D.P., và H.O, các người nào bị tù Việt Cộng trên 3 năm được ra đi với gia đình. Sau này có phòng trào về Việt Nam lấy vợ rồi du học sinh muốn ở lại. Cuối cùng là những người có tiền đầu tư theo diện EB5 đem tài sản qua Hoa Kỳ. 


Nay nghe nói trên 2 triệu người việt khắp 5 châu. Có rất nhiều cán bộ trung kiên cũng đánh Mỹ cút ngụy nhào rồi chạy qua Hoa Kỳ ăn trợ cấp của Mỹ, đế quốc Sài lang. Mình có gặp một lần, một ông cán bộ lớn, bỏ vợ lớn đi theo vợ trẻ qua đây. Hình như ông ta cho con du học, lấy người Mỹ bên này, bảo lãnh sang. Nghe ông ta tự xưng; tôi là di dân chớ không phải vượt biển, đoàn tụ,… kể là đem theo được 3 triệu đôla cách đây 10 năm và hiến kế cho các cán bộ ở Việt Nam tìm đường qua Mỹ đánh cho Mỹ nhào luôn. Ông ta có ghé vườn mình, muốn mua cho ai ở Việt Nam. Vì bọn tư bản đang giãy chết.

Nhà xuất bản Sự thật. Kinh. Nay lại muốn Mỹ không áp thuế. Chán Mớ Đời 

Tuần rồi mình cảm tác 50 năm sau ngày 30/4/75, không có gì thay đổi. Nếu nói không có gì thay đổi thì hơi oan. Việt Nam có thay đổi nhưng so với các nước bên cạnh, láng giềng thì thua xa. Nam Hàn khi xưa nghèo phải gửi lính đánh thuê sang Việt Nam, nay quá giàu, Việt Nam xuất khẩu lao động sang xứ Kimchi này, thậm chí có người đi du lịch rồi trốn luôn ở lại. Người Việt vẫn tiếp tục ra đi như anh bạn vượt biển mấy lần, không ai muốn xây dựng xã hội chủ nghĩa cả. Có người chết trên đường đến Anh quốc trong các xe container. Xem phim Nam Hàn thấy có cảnh người Việt bị nhốt trong các containers. Về Sàigòn thấy thanh niên tiếp tục ra đi lao động quốc tế. Nghe nói phải trả tiền rất nhiều để bọn tư bản ở Nhật Bản, Đài Loan bốc lột. Chỉ thấy lá cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam xuất hiện lại trên một cái biểu ngữ. Có chiến sĩ an ninh nhảy vào còm kêu: “1 lũ vòng quốc”, có người rời Việt Nam còm thì có thể đoán họ thuộc dạng vượt biển, đoàn tụ,…

Hôm nay, mình thấy nhà thơ Đỗ Trung Quân kêu khi 20,30 tuổi còn hơi tin tin nay U70 thì tự hỏi sao còn tiếp tục nói dóc lâu thế mấy cha. Có một người nhảy vào còm, xin phép tải về đây:


Gia đình em cách mạng gương mẫu, đóng góp tiền bạc cho việt minh, tới việt cộng, nuôi giấu cán bộ cấp cao (ông Nguyễn Văn Bảo, đại tá quân đội năm 1972, được đặt tên đường ở Gò Vấp). Em thì không tin từ sau 75, vì gia đình em bị lừa đảo và cướp trắng trợn, 3 lần đổi tiền mà giới hạn số tiền được đổi, bắc kỳ cố tình kéo Nam kỳ xuống sống nghèo khổ/mọi rợ/lừa đảo/ăn cướp giống họ để dễ cai trị, thay vì phải dựa vô sự hòa hợp để phát triển và văn minh hơn. Sau 50 năm vẫn tiếp tục lừa đảo, chối bỏ sự thực sao? Có tay đảng viên nào dám đứng ra xin lỗi dân không? Mừng "giải phóng"? Không bao giờ.”


Đọc còm này khiến mình nhớ có lần đọc một bài viết về một gia đình có công với cách mạng. Căn nhà của họ là nơi dấu các cán bộ nằm vùng, và là nơi xuất phát cuộc tổng công kích Mậu Thân tại Sàigòn làm chết không biết bao nhiêu người dân vô tội. Nay căn nhà lịch sử muốn sửa chửa lại không được mà bán cũng không được vì Hà Nội không cho phép. Sao Hà Nội không mua dùm họ, làm viện bảo tàng chi đó để gia đình cách mạng này có tiền mà sinh sống. Họ có công với cách mạng thì giúp họ lại. Thay vì hết đi săn thì làm thịt con chó. 


Có một bác đi đoàn tụ, kể là khi xưa, đêm tối nó bò về, kêu nấu cơm cho nó ăn, đói quá. Nay đi đường, cần giấy tờ lên xã nhờ nó ký tờ giấy. Nó kêu để đó, vài ngày nữa lên. Nay mà quốc gia về như xưa, nó có núp dưới quần tui, tui cũng cởi ra rũ cho nó văng ra để quốc gia bắt nó. Đả đảo Thiệu Kỳ, cái gì cũng có, hoan hô Hồ Chí mInh mua cái đinh cũng xếp hàng.

Nghe nói điêu khắc gia bức tượng này đang bị bệnh nặng

Có người gửi cho mình bài viết nói về những người phản chiến, Nôm na ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản. Bài viết kể về những người nằm vùng hay sinh viên xuống đường biểu tình,… theo mình rất khó lên án họ. Lý do là mình chỉ nhìn những gì họ đã làm với kinh nghiệm ngày nay.


Tương tự ngày nay, chúng ta thấy 2 phe chửi nhau. Bên thì tín đồ Trump bên thì tín đồ Kamala. Nếu chương trình của chính phủ Trump giúp Hoa Kỳ bớt nợ nần, dân tình khá lên thì sẽ đánh giá vào lúc đó còn không thì 4 năm nữa bỏ phiếu cho Đảng Dân Chủ. Ai đúng ai sai chỉ có thời gian mới trả lời. Phải cho họ cơ hội để thực thi chính sách của họ như 4 năm trước, chúng ta đã để chính phủ Biden thực thi chương trình của họ. Nay người Mỹ thấy chính sách đó không hợp, nên đa số người Mỹ đã bầu cho ông Trump. Chúng ta nên để họ thực thi chính sách của họ thay vì chửi bới. Chúng ta có thể quan sát xem họ thực thi ra sao, có hiến pháp hay không thay vì cứ chửi đổng. 4 năm sau không thành công thì chúng ta lại đi bầu lại. Đó là thể thức dân chủ đã giúp Nam Hàn, Đài Loan, Tân Gia Ba, Nhật Bản,…giàu có như ngày nay.


Trong khi trong thể chế độc tài, họ không cho mình bầu người có tài hơn, một chương trình khả thi hơn. Thì sẽ không bao giờ thay đổi. Mình lên tiếng, họ bỏ tù. Sự chỉ trích rất cần cho sự tiến bộ. Hiện nay có những ông bà toà lên tiếng, can thiệp vào những thực thi của chính phủ Trump. Nhiều điểm có đúng, nhiều điểm hơi lộn xộn nhưng khá hay. Giúp kiểm soát chính phủ Trump không làm càn.


 Thời gian đã trả lời là các tay nằm vùng đã giúp Việt Cộng chiếm đóng miền nam nhanh hơn. Sau đó họ như Phạm Lãi, Trương Lương trốn để khỏi bị giết bởi Việt Câu Tiễn. Khi xưa, họ nằm vùng có thể vì yêu nước, thấy xã hội miền nam tham nhũng này nọ. Cũng có thể bị bắt buộc vì nếu không Việt Cộng sẽ giết. Đà Lạt có vài người bị đặt chất nổ. Ông cụ mình không theo Việt Minh nên họ, đêm đêm đến nhà kêu ông cụ ra để họ chặt đầu làm gương như trong bài hát Người ANh Vĩnh Bình mà nhạc sĩ NGuyễn Đức Quanh kể. Có ông kia kể, Việt Cộng về bắt cha ông ta, lấy cái rựa chặt đầu trước mặt cả gia đình và hàng xóm. Lớn lên ông ta đi lính Việt Nam Cộng Hoà để đánh Việt Cộng.


Con gái tiệm hủ tiếu Nam Vang, đường Minh Mạng kể, sau 75 có một ông nằm vùng kể cho mẹ chị ta là trước 75, ông ta được lệnh mang mìn đặt trong gà mên đem và tiệm rồi sơ ý bỏ đó đi ra để làm nổ chết sinh viên võ bị cuối tuần hay ghé lại đây ăn. Đi ra thì thấy mấy đứa nhỏ đang chơi trước cửa tiệm nên ông ta đi vào tiệm và lấy cái gà mên đem về. Nếu ông nằm vùng này không có cái tâm thì có lẻ mấy đứa bé chết hôm đó. Mình nghe kể có cô học chung khi xưa ở Yersin, là người đặt mìn ở khách sạn Ngọc Lan, giết chết mấy người, trong đó có một anh hàng xóm.


Viết tới đây mình vẫn thắc mắc một chuyện khi xưa. Ông cụ mình có công xa. Sáng chở mấy đứa em đi học. Một hôm mở cửa xe ra thì nghe tiếng đồng hồ tích tắc nhưng không biết ở đâu. Ông cụ với mình, cứ mò mò xem nó nằm ở đâu. Bổng nhiên có một ông xa lạ, bò lại, chui vào xe rồi không nói gì cả. Ông ta lấy một cái gói có cái đồng hồ, giấu nơi trần xe, rồi bỏ đi về phía trường Đa Nghĩa. Ông cụ và mình nhìn nhau như bò đội nón. Dạo đó Việt Cộng nằm vùng gài lựu đạn nơi xe ông Thanh trước nhà hàng Nam Sơn khiến ông ta và anh Paul, thủ quân của túc cầu Đà Lạt, chết khi mở cửa xe. Mình không biết có phải họ gài mìn trong xe ông cụ rồi thấy 6 đứa con leo lên xe nên ông thần nằm vùng bò lại, lấy trái mìn đi. Bác nào tham gia vụ này thì inbox cho em, để em cảm ơn không để mìn nổ giết ông cụ lẫn mấy đứa con.


Sự việc cho thấy Việt Nam Cộng Hoà khi xưa là một chế độ dân chủ. Tuy chưa hoàn hảo nhưng đó là bước khởi đầu. Người ta có quyền chửi bới, xuống đường để bày tỏ không đồng quan điểm với chính phủ Thiệu-Kỳ. Nay chúng ta khám phá ra toàn bị Việt Cộng nằm vùng giựt dây phía sau. 50 năm sau ngày chấm dứt chiến tranh Việt Nam, người Việt chỉ có quyền bầu cho người đã được Đảng chỉ định. Chúng ta không có quyền chọn lựa như người Mỹ, 4 năm bầu 1 lần để thay thế đường lối mình không thích. 


Có ông giáo sư đại học Louvain của Bỉ quốc, khi xưa giúp Việt Cộng rất nhiều. Sau này về hưu, ông ta về Việt Nam, lấy quốc tịch Việt Nam, ra ứng cử đại biểu quốc hội, mong đem tài năng của mình phục vụ đất nước nhưng Đảng không cho ra. Đọc hồi ký ông ta kể đi xe cyclo đạp thì khám phá ra ông đạp cyclo là người đã từng cai quản máy IBM trong bộ tổng tham mưu mà Hà Nội chả có ai biết sử dụng. Để máy nằm một cục.


Dạo mình mới sang pháp thì thất kinh. Khi thấy người việt ngoài đường thì chạy lại hỏi thăm. Họ nhìn mình như kẻ điên. Sau này mới hiểu là có hai loại người Việt tại Âu châu. Một được xem là phản động, ủng hộ Việt Nam Cộng Hoà và một được gọi là Việt kiều Yêu Nước thân Hà Nội. Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản. Hai bên không bao giờ nhìn mặt nhau. Còn đánh nhau mỗi khi đụng độ ở chợ Tết tại Maubert.


Năm ngoái qua Ý Đại Lợi gặp lại mấy anh bạn thời sinh viên du học. Nhắc lại lần đầu gặp một anh bạn gốc Quảng Nam, làng Thanh Quýt. Có hôm mình vừa ăn cơm ở đại học xá xong thì bà gác dan kêu lại nói có một thằng mít ở trong phòng đọc báo. Mình mừng quá chạy vào phòng. Sang Ý Đại Lợi mấy tháng mà chưa gặp tên mít nào cả. Thấy một tên mít đang ngồi đọc báo. Chạy lại hỏi phải người Việt không. Anh ta lờ đờ sau khi ăn một đĩa spaghetti nên chưa tiêu hoá được, nhìn mình rồi hỏi giọng quảng “ Có cho-óng không “ mình hỏi chống gì. Anh ta kêu “cho-óng cọng”. Mình đáp có thì anh ta mời xuống nói chuyện như bắp rang. 


Hồi Tết về Hội An, mình có ghé sang làng Thanh Quýt, chụp cái đình của làng gửi cho anh ta xem vì từ năm 1972 đến nay, anh ta chưa về lại Việt Nam. Bố mẹ được bảo lãnh sang và quy tiên hết nên không có lý do về lại thêm cô vợ gốc miền nam, sau 75 tài sản gia đình bị tịch thu hết, vượt biển cả đại gia đình. Cả hai vợ chồng rất chống cộng dù chú họ là Nguyễn Văn Trỗi.

Xếp hàng trước tòa đại sứ hay lãnh sự . Nghe nói có Trên 17 ngàn người Việt nộp đơn đóng 5 triệu đô để đi Mỹ. Không biết có đúng hay dân bựa trên mạng. 

Trên thực tế người Việt tại hải ngoại khá phức tạp, gồm nhiều thành phần vì di dân qua Hoa Kỳ hay các nước khác nhưng họ có một mẩu số chung là không muốn sống dưới chế độ hiện nay. Người nghèo ra đi đã đành, nhưng ngay cán bộ giàu có cũng ra đi hạ cánh an toàn thì chúng ta phải đặt lại vấn đề.

người Việt xung phong đi lao động quốc tế, chấp nhận để cho tư bản Sài lang chúng bốc lột


Tại sao sau 50 năm thống nhất, người Việt vẫn tiếp tục ra đi?


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn