Hiển thị các bài đăng có nhãn Du Ký. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Du Ký. Hiển thị tất cả bài đăng

Đến Sydney 2025

 


Thành phố Sydney là nơi mình mơ ước viếng từ khi học kiến trúc. Lúc đó có hai tòa nhà ấn tượng nhất là nhà hát opera ở Sydney và trung tâm văn hóa Pompidou ở Paris. Phải đến 50 năm sau mới dám nói bất đáo Sydney phi kiến trúc sư. Vấn đề là ngày nay mình bỏ nghề kiến trúc, làm nông dân bất đắc dĩ. 

Chuyến đi Úc này, mình chỉ đi viếng hai thành phố tiêu biểu và lớn nhất nhì của xứ kangooroo. Không ai chịu nhường ai nên cuối cùng họ bầu Canberra là thủ đô của xứ này nhưng về kinh tế thì hai thành phố này rất mạnh. Nhất là Sydney. 

Nói đúng hơn thì mình thích Sydney hơn vì văn hóa ở đây tương tự tiểu bang Cali. Dân chúng bận quần short, đi skateboard kiểu nam Cali. Phụ nữ Úc trung bình mình thấy cao hơn mỹ. Dân gốc Á châu cũng cao. Có người béo nhưng ít hơn người Mỹ. Giá cả thì đắt hơn bên Mỹ. 

Xuống phi trường xong, lấy Uber về khách sạn. Rất nhanh vì Uber nằm sẵn ngay phi trường. Họ nhắn tin, gửi mình cái mật mã để đưa cho người lái xe Uber. Họ bấm số mật mã của mình vào máy của họ để được trả tiền. Xe vào trung tâm thành phố, nhận thấy tính sinh động của thành phố to lớn không thua gì các thành phố như New York, Los Angeles, Seattle,..nhưng sạch sẽ hơn, kiến trúc của họ khá đẹp, cũng ảnh hưởng deconstruction nhưng với phong cách khác.


Có người địa phương quen đến khách sạn dẫn đi chụp hình bên ngoài nhà hát opera. Còn phía trong thì phải mua vé để hướng dẫn viên đưa đi xem, phải mua vé. Đợi hôm nào thư thả mua vé vào xem. Sau đó đi vòng vòng đến khu Việt Nam ăn cơm. Đi đâu rồi cũng phải ghé khu người Việt sinh sống để xem cho biết hoạt động của người Việt tại địa phương. Nghe nói có 3 khu vực người Việt sinh sống. Một chỗ là Cabramatta và một chỗ là Bankstown mà mình đã viếng còn khu đông người Việt đến từ miền bắc Marrickville không có thì giờ. Chỗ Bankstown thì cách sinh hoạt chợ búa như tại Việt Nam, khác với Cali. Có ghé lại tượng đài thuyền nhân có treo cờ Việt Nam Cộng Hoà. Chắc phiá khu vực người bắc di dân thì chắc không có vụ này.

Hôm sau theo chương trình, do người bạn xếp đặt trước đi viếng sở thú xem kangooroo và koola thêm viếng khu rừng núi xanh và ba chị em. Xe đón gần khách sạn, chạy đứ đừ từ 7:30 sáng đến 6 giờ chiều mới về lại Sydney. Nói chung thì đẹp nhưng nếu so sánh với các công viên quốc gia tại Hoa Kỳ thì khó so sánh vì quang cảnh Hoa Kỳ quá hùng vĩ. Đồng chí gái được dịp cho kangooroo và Koola ăn. Cô nàng tiếc là không thấy kangooroo lớn hơn. Phải công nhận hệ thống vệ sinh của xứ này quá hay, chỗ nào cũng có nhà vệ sinh.


Hôm sau hai vợ chồng bò ra nhà hát opera và xem bên trong. Họ đưa cho ống nghe và cái máy để nghe phát âm, chỉ dẫn. Khám phá ra mái nhà có trên 1 triệu tấm gạch men được lót để che nắng mưa. Hàng năm họ cho người leo lên để xem xét từng miếng gạch để xem hư hay không để thay. Cấu trúc rất hay bằng bê tông. Có đâu 4 phòng để nghe nhạc kịch và một phòng nghe nhạc âm hưởng. Đẹp nhất là khi vãn hát thì có thể ra ngồi uống nước hay ăn nhìn ra hải cảng. Có lẻ nhà hát opera đẹp nhất mà mình có dịp vào. Nếu ai đi Sydney thì nên đặt trước xem kịch hay nghe nhạc. Hàng năm có đến 2,000 vỡ kịch và chơi nhạc. Hệ thống âm thanh được dùng gỗ quý của Úc đại lợi mới được trùng tu cách đây 3 năm. 


Sau đó ghé sang khu mới được trùng tu Barangaroo rất đẹp và thành công trong thiết kế đô thị. Buồn đời hai vợ chạy vào casino Crown Sydney thấy có tiệm ăn. Họ cho biết có buffet nên hai vợ chồng bò vào. May quá có chỗ nên ăn mệt thở. Rất ngon. Có lẻ ngon hơn cả las Vegas. Tối về mụ vợ vẫn thèm nên đặt chỗ cho tối mai. Nhưng phải trả tiền trước. Xứ này cái gì cũng trả tiền trước. 

Lần đầu tiên mình thấy họ làm cái đồ chống rác xuống mương để hứng nước mưa rất đẹp và phụ nữ không bị lọt gót giày cao gót. 

Sáng hôm sau ghé khu Queen Victoria, tương tự như Harrods’ ở Luân đôn, các gian hàng sang trọng cũng như các phòng uống trà cực sang trọng. Hai vợ chồng chỉ chụp hình rồi lấy xe lửa đi Bankstown, để thăm người dì bà con mà trên 51 năm từ ngày đi tây đến giờ không gặp, chỉ liên lạc qua điện thoại và nhắn tin.


Mình thấy hệ thống xe lửa và xe điện của thành phố này rất hay. Muốn vào bến tàu của xe lửa thì từ ngoài đi vào, lấy thẻ tín dụng hay applepay rà một cái thì cửa tự động mở để đi qua. Khi đi ra thì lấy thẻ tín dụng đã rà khi vào để rà thì cửa tự động mở và đi qua. Lúc đó họ mới tính tiền cuốc xe. Mình dùng Rio2me.com để xem đi xe lửa ra sao. Rất tiện. Lên xe hai vợ chồng lo lướt mạng nên quên xuống trạm để đổi nên phải chạy lại mất thêm 30 phút. Ngoài ra có cô du học sinh hổ trợ, nhắn tin đổi bến nào. Lúc về thì hết dám xem mạng. Ngồi xem quang cảnh bên đường. Tương tự như Anh quốc, chỉ khác là có ánh nắng thay vì mưa hoài. Có người cho biết hệ thống này đã được Hongkong sử dụng từ lâu. Mình đến Hongkong chỉ đi taxi nên không biết. Năm ngoái về Paris mới đi Métro lại, so sánh hai hệ thống.

Đồng chí gái kêu đầu năm được đi chơi ăn uống ngon lành nên hy vọng cả năm sẽ được như vậy. Thế là hai vợ chồng bò vào tiệm ăn Epicurean ăn lần chót vì mai sáng đã phải ra phi trường bay về Hoa Kỳ. Chấm dứt 4 tuần lễ lang bạt kỳ hồ. Phải bán bơ để tiếp tục đi chơi. 


Thế là mình đã thỏa mãn giấc mơ viếng Sydney opera, một công trình rất đẹp và thành công về văn hóa và kinh tế. Hình ảnh khi nghe nói đến xứ kangooroo và gặp lại người dì bà con khi xưa ở Đà Lạt. 


Tháng 6 này thì cả gia đình đi chơi hàng năm tại Tajikistan. 


Có ai hỏi mình là bờ lốc đạt trên 1 triệu lượt đọc, gú gồ có trả tiền không. Gú Gồ có hỏi mình muốn quảng cáo để kiếm tiền khi họ quảng cáo. Mỗi lần mình đọc trên mạng hay bị dính quảng cáo nên thôi, không muốn những ai theo dõi phải bị bắn quảng cáo. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn

Lượm lặt trên đường

 Lượm trên đường 

Mình thấy có nhiều điều lạ ở xứ Tân Tây Lan nên ghi lại đây:

Xứ nổi tiếng là có chim Kiwi, khi đến nơi thì được biết loại chim này thuộc giống hiếm, có nguy cơ bị tuyệt giống nên họ nuôi trong chuồng, cho đẻ trứng rồi thả vào thiên nhiên. Chắc thịt ngon nên mấy con thú khác hay bắt ăn thịt. Hơn 60% trứng chim này không nở cũng như con người, mỗi cặp vợ chồng cần 2.1 con nít mới quân bình dân số. 

Tại đây thấy họ treo cờ LGBT khắp nơi, thấy đồng tính đủ loại sắc tộc đi vòng vòng nên không biết giống chim kiwi có bị đồng tính hay chuyển giới hay không nên trở thành hiếm. Mình sẽ xin tiền của USAID để chuyển giới tính cho chim kiwi. Loại chim này sống về đêm như chim cú hay dơi. Bay mấy ngàn dặm để thấy được hai con chim kiwi trong chuồng tối đen tối mù. Chán Mớ Đời 

Dân đây nói giọng lợ lợ với người Anh quốc. Có nhiều người nói rất khó hiểu nhưng từ từ quen nơi hiểu được như ông tài xế chở hai vợ chồng đi tham quan mấy chỗ ở miền nam. 


Xăng ở xứ này giá gấp đôi cali. Hèn gì đời sống mắc mỏ. Trên $8/gallon


Điểm nhấn là hôm qua trên đường về Auckland, mót tè nên mình nói ông tài xế ghé chỗ nào để xả xú bắp. Ông ta ra xa lộ chạy đến một thị trấn nào đó, bên đường có căn nhà nhỏ làm bằng nhôm oxydable, nhảy xuống đến bấm cái nút thì cửa mở đi vào nhấn cái nút thì có tiếng nói cửa đã khóa rồi kêu ông bà có 10 phút tối đa để làm phận sự. Sau đó nhạc nổi lên nhẹ nhàng loại baroque. Xong xuôi rửa tay bấm nút thì cửa tự động mở. Miễn phí. Pha cho tổng thống macron sang đây đi tè chỗ này để pháp bắt chước thiết bị ở bên Tây. 

Du lịch ở Tân Tây Lan rất bài bản nhất là họ xây dựng nhà vệ sinh khắp nơi và sạch sẽ. Ngay vào tiệm ăn tàu thấy sạch. Lần đầu tiên vào nhà ăn tàu trên thế giới mà thấy cầu tiêu tương đối sạch. 

Nhà vệ sinh được thiết kế đàng hoàng
Cửa mở hé, đến bấm nút
Phía trong là cho người khuyết tật luôn

Chạy xe ngoài Auckland thì thấy đa số là nhà tiền chế, nhỏ gọn và rẻ vì nhà xây rất đắt. Họ cho biết từ khi COVID thì lạm phát, nhà cửa lên như điên. 

Thịt bò ở đây rất mềm và nhiều omega 3 vì được nuôi tự nhiên, ăn cỏ trên các cánh đồng. Phong cảnh các cánh đồng xanh khiến mình nhớ đến xứ Ái nhỉ Lan. 

Từ ngày rời New York nay mpowis thấy lại tiệm Comme des Garcons

Xứ này theo chủ nghĩa thức tĩnh nên bao dung về giới tính đủ trò. Đi ngoài đường thấy người đồng tính, chuyến giới khá đông. Cờ LGBT khắp nơi. Đặc biệt người trẻ lai khá đông nhất là á châu và da trắng. Thấy nhiều cô gốc Á đông đi với mấy ông già da trắng. Chắc về hưu, ly dị về á châu kiếm một cô về hầu hạ thay vì suốt đời hầu mụ vợ da trắng với nữ quyển hay chủ nghĩa thức tĩnh. 

Vẫn thấy da trắng ăn uống trong các tiệm sang trọng và dân thiểu số phục vụ. Nay xứ này hạn chế di dân so với thập niên trước. 

Xứ này theo chính sách bảo vệ môi trường. Có ba loại thùng rác: xanh cho giấy, đỏ cho rác, vàng cho nhựa. Họ muốn sử dụng ít nhựa nên ai mua đồ cần cái bị nylon thì trả thêm $2 trong khi ở Cali chỉ trả thêm 10 xu. Thấy trả 2 đô thì thiên hạ kẹo như mình phải suy nghĩ thay vì xách cái bị hay bỏ vào ba lô. 

Thức ăn nhanh của Mỹ rất được ưa chuộng Tại xứ này. Đi đâu cũng thấy MacDonalds, KFC, Taco Bell, không nói nói chuyện với dân bản xứ nên không biết họ nghĩ thế nào về người Mỹ. Chắc chắn đa số ghét ông Trump. 


Họ có chương trình ca nhạc của người bản địa nhưng mình chán mấy vụ này rồi nên không đi xem. Mình nghĩ họ bựa ra để kiếm tiền của du khách chớ chả có văn hóa gì cả. Ngày nay muốn xem thì lên du tu be xem có hết. 

Ở quan thuế khi nhập cảnh họ rất gắt gao, kiểm soát những thức ăn, cây cối đem vào nước họ nên cần khai báo cho chắc ăn. 

Mình thấy có cái điện thoại công cộng cho người khuyết tật nhưng trả tiền bằng thẻ tín dụng thay vì bạc cắc như khi xưa. 

Nói chung xứ này hiền hòa không lạnh lắm về mùa đông, sống có vẻ êm đềm cho người gốc á châu. Không biết có đối chọi giữa các sắc tộc hay không. Không nói chuyện với người bản xứ nhiều nên chưa có nắm rõ nội tình. Đa số sống về cảnh nông xuất cảng trái cây, lúa thóc sữa thịt bò thịt trừu và len. Họ có mở một nhà máy nhuộm lông cừu của họ tại Đà Lạt để tránh ô nhiễm môi trường ở xứ họ. Chán Mớ Đời 


Hôm nay ra phi trường thì thấy hai cách bán vé máy bay. Mình check-in ở khách sạn không được, Qantas kêu ra phi trường. Ra phi trường thì họ kêu máy bay đầy, kêu đi chuyến sau. Mình đồng ý với điều kiện cho vào lounge.  Mình có thẻ AE nên có thể vào lounge nhưng muốn xem lounge của Qantas. Họ đồng ý cho vào lounge Qantas với lên máy bay trước như vé thương gia.  Đang đứng thì có tên hành khách Mỹ chạy lại kêu không Hiểu vì American airline huỷ phân nữa các chuyến bay. Chắc máy bay không đầy nên American airline dồn lại chuyến sau nên phải bay về Mỹ qua ngã san Francisco rồi phải đổi đủ trò. Trong khi Qantas cho bán vé líp ba ga. Ở mỹ thì luật cấm bán kiểu này nên hay bị hủy chuyến bay. Hy vọng đến nơi. Nói chung chuyến đi này khởi hành hơi vội vàng nên cũng có nhiều trục trặc. 

Chào Tân tây Lan


Khi qua cửa quan thuế thì máy scan không được vé của hai vợ chồng khiến họ phải mở cửa cho qua nên khi vào lounge mình hỏi nếu được In lại cho mình Boarding pass thì họ scan được. Hai vợ chồng ngồi uống nước tính chút nữa đi lấy đồ ăn. Đùng một cái nghe báo là chuyến bay Qantas mà mình trên nguyên tắc bay kêu mọi người ra cổng. Buồn đời mình xem lại thì thấy boarding Pass cho chuyến bay này thay vì chuyến sau nên chạy ra hỏi lại. Họ xem máy và kêu đúng là chuyến bay của mình thế là phải chạy nữa. Mụ vợ thì lo mất áo dài mua ở Việt Nam vì không biết vali sẽ bay cùng chuyến bay hay chuyến sau nên cứ rào rào. Chán Mớ Đời đi thích đem theo vali nhỏ nhưng mụ vợ mua đồ tùm lum nên phải gửi Vali to mua ở Sàigòn. Hy vọng chuyến này sẽ giúp mụ không nữa đồ khi đi chơi để khỏi thất lạc hành lý. 

Lên máy bay còn lo sợ có ai trùng ghế đến khi máy bay đóng cửa mới yên tâm. Giờ không biết đến Sydney có lấy được Vali hay không. Thôi thì tới đâu hay tới đó. Cùng lắm đến chỗ thất lạc hành lý đưa địa chỉ khách sạn cho họ đem lại. 

Mình quên xem tin nhắn của Expedia, có báo cho hay chuyến bay đổi. Tới phi trường, có hành lý hết. Hú vía


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Viếng đột xuất Tân Tây Lan

Mình chưa bao giờ nghĩ viếng xứ Kiwi này. Trên đường về Việt Nam ăn tết, thường máy bay phải ngừng lại một nước như Nam Hàn, Nhật Bản, Đài loan,.. nên mình hay ở lại thêm vài ngày để xem mấy xứ này. Lúc đầu tính ngừng lại Đài Loan trên đường về Mỹ, kỳ này thấy vé ghé lại úc đại lợi rẻ hơn là đi Đài Loan nên quyết đinh đến xứ Kanguru, xem như mình đã đi hết các châu của thế giới, sau khi đã đến Antartica, và Nam Cực hai năm trước.

Trong khi soạn chương trình thì mình nhận tin một anh bạn học khi xưa ở Đà Lạt, và một cặp vợ chồng quen qua mạng xã hội, và một thân hữu của Đông Phương Hội, hỏi ngày giờ đến Melbourne. Mình để trồng thời gian mấy ngày để đi chơi và tính đi xe lửa từ Melbourne đến Sydney để xem phong cảnh xứ này. Cũng định đi viếng sâu vào xứ Úc, viếng các nơi dân bản địa sinh sống nhưng vé máy bay xa xôi, phải đổi tùm lum, bổng thấy bản đồ Tân Tây Lan bên cạnh xứ Kanguru nên xem vé còn rẻ hơn bay nội địa xứ Úc nên đột xuất bay qua Tân Tây Lan để xem xứ Kiwi ra sao khiến cô em hỏi anh đi được bao nhiêu nước rồi. Mình nói không nhớ độ trên 80 quốc gia từ 51 năm qua.


Xứ này nhỏ chỉ có độ trên 5 triệu người dân, gồm da trắng chiếm độ 60%, á châu độ 25%, người bản địa Maori đâu 18%. Thêm dân từ vùng ả rập, Thổ Nhĩ Kỳ khá đông. Vị nguyên thủ của họ cũng như Úc đại Lợi là vua Charles III mà gần đây trong chuyến công du, ông ta bị một bà nào thượng nghị sĩ ở Úc đại lợi, chửi te tua. Đời sống rất đắt, ăn uống đắt hơn bên Mỹ. Nhưng thịt bò rất mềm, nuôi ngoài cánh đồng, ăn cỏ thay vì ăn bắp như bên mỹ.

Đồng chí gái lái tàu, thật ra có 2 tay lái trên chiếc tàu lịch sử đã thắng giải America Cup năm 1995

Xứ này đi trước Úc đại lợi đến 3 múi giờ và Việt Nam đến 6 múi giờ nhưng trời 8 giờ tối vẫn còn sáng. Đến phi trường thì mình ghé mua esim để có số điện thoại địa phương, liên lạc khi đặt tour đi chơi để liên lạc với tài xế này nọ. Còn nếu không thì mua trên mạng, internet để sử dụng, rẻ hơn. Mình dùng Ảiralo, tải eSim xứ nào muốn đi về điện thoại rồi trả tiền để kích hoạt. Hết data thì nạp thêm. Mình quên gọi điện thoại cho At&T ttuowsc khi đi, để mở khoá điện thoại của vợ nên không cài được eSim cho vợ nên phải làm hot pot cho vợ xài ké.


Sau khi ăn sáng, hai vợ chồng đi bộ ra bến tàu thấy một chiếc du thuyền to đùng đang cập bến. Mình có thấy các chuyến Hải hành từ Úc châu đến xứ này và vòng vòng nhưng chắc sẽ không bao giờ đi vì khá xa. Có chuyến đi từ Úc về á châu nhưng mất cả tháng. Thật sự ở Hoa Kỳ và Gia-nã-đại phong cảnh rất hùng vĩ, có nhiều chỗ chưa đi. Sau này chán đi ngoại quốc, lái xe tàng tàng đi những tiểu bang mà mình chưa có dịp đi.


Chụp hình cho vợ trong khi thương mại thời trang loại xịn. Sau đó ghé vào ăn kem rồi thẳng bước đến bến tàu. Mình có đặt chỗ trên du thuyền loại chạy bằng buồm. Đúng hơn là chiếc tàu buồm đã thắng giải America Cup năm 1995 khi đánh bại Hoa Kỳ lần đầu tiên. Nghe nói ngày nay muốn đua America cup có ít nhất 500 triệu. 

Khi tàu chạy ra biển thì phải đi ngang một chiếc cầu, được kéo lên hai bên để tàu với mấy cột buồm cao ngất chạy qua. Tàu ra khơi thì họ kêu ai xung phong cầm đồ quay buồm lên. Tính đưa tay như nghe nói là nặng 200 ký thêm gió thổi nên không chơi dại. Có 3 cặp nhảy ra quay cần để kéo dây lên. Họ có 4 loại dây 4 màu để nhận ra kéo cột buồm nào. Thấy có hai cột buồm. Tàu chạy theo lộ trình của giải America cup sau 1995. Khi thắng thì pHải tiếp theo được tranh tài tại xứ mới thắng. Không hiểu sao dạo đó lại xem giải này dù chả biết gì về hàng Hải.  Chụp hình cho vợ rồi tàu quay lại bến sau 2 tiếng đồng hồ. Thấy bến tàu được tự động hóa cách lấy containers. 

Áo phao rất nhỏ, khi đụng trận thì có sợi dây kéo thì tự động mở ra khắp người để giúp mình nổi trên biển

Xuống bến tàu đi vòng vòng vì chưa đói để đồng chí gái xem đồ rồi ghé vào ăn xíu mại và mì Tú xuyên. Đi vòng vòng trong khu Á châu vì toàn là tiệm ăn á châu. Đồng chí gái bổng thèm ăn cơm Việt Nam nên ghé tiệm ăn Việt Nam. Thịt rất ngon như bò và heo. 


Tối về khách sạn ngủ sớm vì sáng mai phải dậy sớm. Xe đón 6 giờ sáng chở đi xa viếng mấy khu đặc biệt ở ngoại thành như văn hóa của người bản địa. 

Tân Tây Lan có trên 5 triệu dân nhưng được cái giống dân gốc Á châu có đến 25% nên đi ngoài đường thấy đông người á châu. Da trắng độ 60% và người bản địa Maori thầu số còn lại. Mình thấy nhiều người á châu đi với người da trắng cũng như mấy cô trẻ á châu đi với mấy ông già xứ này. Chắc họ chán mấy bà da trắng thức tỉnh xâm hình hay ra lệnh nên qua Thái lan vớt một bà về cho khỏe đời. 

Kỹ nghệ chính của xứ này là nông nghiệp. Hôm nay đi chơi xa mới thấy hai bên đường các nông trại nuôi bò ăn cỏ, họ trồng bắp không GMO. Mình mê thịt bò ở đây, rất mềm cứ ở trên đồi gặm cỏ không bị stress như bò nuôi trong chuồng như ở Mỹ nên mềm quá. Ăn sướng ghê. 

Hôm nay, xe đến đón hai vợ chồng đi viếng mấy cái động và nơi có suối nước nóng. Tò mò đi chớ đã đến Sơn Đoòng và động Phong Nha thì mấy chỗ này chán lắm. Đến chỗ suối nước nóng thì nhỏ xíu nếu so sánh với bên mỹ ở công viên Yellowstone. Chụp hình cho vợ vui rồi kêu tài xế chở về. 

Đi tân Tây Lan xem như lần đầu cũng lần cuối vì chả có gì xem cả. Được cái hôm nay thấy con chim Kiwi, một con đực một con cái. Nghe nói đến chim này nhưng đến nơi thì khám phá ra loại chim này sống về đêm như chim cú hay dơi và là loại chim hiếm, đang bị tuyệt giống.



Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Viếng Tân Tây Lan 2025


Nói đến Auckland khiến mình nhớ đến vụ hai điệp viên Pháp bị bắt tại thủ đô này khi mình còn đi học ở Pháp. Mình không nhớ rõ chi tiết vụ này, chỉ mại mại, cơ quan an ninh của Pháp DGSE phái cặp điệp viên này đóng vai tình nhân với sổ thông hành thuỵ sĩ, qua xứ này mướn tàu bè chi đó rồi đặt chất nổ cho nổ chiếc tàu mang tên Rainbow Warrior của Greenpeace, nhóm chống đối, bảo vệ heo cá, môi trường gì đó. Hình như nhóm này chống đối vụ pháp thử bom nguyên tử. Mình đoán có nhiều người, nhất là chuyên viên chất nổ tham dự nhưng chỉ có hai người này bị bắt, bị lên án 10 năm tù rồi được trao trả cho toà án quốc tế và họ được thả trong vòng 2 năm.

Đi Úc Đại Lợi, mình dự trù 2 tuần để đi viếng nhiều nơi đến khi mình nhớ đến vụ hai điệp viên của Pháp nên mua vé máy bay đi Tân Tây Lan. Rồi bay về lại Sydney thăm người dì bà con rồi về Mỹ. Chỉ đi hai thành phố Melbourne và Sydney thôi. Tính viếng Canberra nhưng thấy xa xôi mà cũng không có gì đặc sắc lắm nên bay Tân tây Lan, ít ra cũng có thể nói mình đã đến xứ Kiwi rồi.

Như Úc Đại Lợi, xứ này được người Hoà Lan tìm ra trước nhưng rồi người Anh quốc đến chiếm. Xứ này có người Maori, đến đây sinh sống nghe nói đâu trên 1,000 năm trước, đến khi người Anh quốc đến xâm chiếm. Mình không rõ lắm về lịch sử đánh đấm dân Maori với lính xâm lược Anh quốc ra sao vì cũng lười tìm tài liệu đọc thêm. Chỉ nhớ mại mại khi xưa khi đi làm ở Anh quốc nghe người anh kể và có gặp vài người Tân Tây Lan làm việc tại Luân Đôn.

Bến xe buýt, có QR để quét xem đi xe buýt ra sao
Trạm xe buýt, sáng sủa có thông báo điện tử chuyến tàu. Mình thấy 8 phút là có 1 chuyến, rất đúng giờ. Không kẹt xe. Lên xe, đưa thẻ tín dụng hay Applepay trả cái clink.

Điểm nhấn là khi đến phi trường Auckland thì thấy có chữ viết tiếng Maori bên dưới tiếng anh. Người bản địa Maori to kinh hoàng, ai xem đội Rugby All Blacks chắc sẽ thấy họ làm trò múa may trước các trận đấu. Họ to con nên thường thắng các đội tuyển xứ khác. Đến phi trường xứ này họ rất cẩn thận khi qua quan thuế vì họ rất sợ người ta đem trái cây vào xứ họ. Nếu ai không biết thì mình báo cho là ở Cali có vụ dịch về trái cây cam. Có một loại ruồi, bay vòng vòng ở miền nam cali, giết hại không biết bao nhiêu cây cam. Họ gọi ruồi tàu, chả hiểu có phải bay từ Trung Cộng sang hay được người Tàu đem vào Cali khi đi chơi Trung Cộng về. Cho chắc ăn mình khai là có đem đậu sen và hạt điều, mang giày đi leo núi này nọ. Sau màn hỏi han, họ kêu bỏ các vali qua máy dò. May quá chả có gì đáng ngại.

Sky tower

Qua quan thuế thì chạy ra chỗ quầy mua eSim rồi gọi Uber đưa về khách sạn. Có các chương trình mua eSim rẻ trên mạng nhưng chỉ là Roaming nên có thể không tốt lắm khi sử dụng ở đây. Trước đây mình hay trả tiền roaming khi đi ngoại quốc thì thường không khá lắm. Kỳ rồi đi âu châu, cô em mua cho eSim bên Pháp thì tương đối khá hơn. Nên chịu khó đợi một tí ở phi trường cho khoẻ. Internet ở đây chậm như rùa bò, không thua gì Việt Nam. Trời 8 giờ tối mà còn sáng vì mùa hè ở vùng nam bán cầu. Đồng chí gái đem hạt điều, soài khô đủ trò mà mình không biết nên không khai, đem ra khiến mình thất kinh. Mình chỉ nhớ có ai cho hộp hạt sen bọc gì ở ngoài thôi. Tối nên không muốn ăn trễ. Thật ra chỉ mới 6 giờ chiều theo giờ Úc Đại Lợi hay 4 giờ chiều ở Việt Nam. Hai vợ chồng ăn đỡ mấy hạt điều này để nhẹ vali.

Tôm hùm sống khá đắt. Muốn ăn thì trả tiền rồi họ nấu đem ra cho ăn. Thấy giá tiền là hết đói. Chán Mớ Đời 

Sáng ra đồng chí gái ngủ đến 9 giờ hay 6 giờ Úc Đại Lợi hay 4 giờ sáng ở Việt Nam. Xuống ăn sáng xong mình mua tour đi viếng nhiều nơi sau đó đi chơi vòng vòng. Mới bước ra cửa đã thấy Sky Tower nhưng đi ra hải cảng cho biết mùi. Trời rất ấm nhưng không nóng. Sau đó đi vào chợ cá. Cũng có chút mùi hôi cá nhưng chả thấy bán cá gì cả, ngoài các quán hàng ăn bán cá. Thấy họ để cá đó rồi mình gọi, trả tiền rồi kiếm ghế ngồi đợi. Thấy một quán Việt Nam, bán bánh mì và phở tôm. Đồng chí gái gọi cá ăn mình thì gọi bánh mì tôm hùm. Có một chút xíu xiêu tôm. Phải công nhận vật giá xứ này đắt hơn Úc Đại Lợi.

Trên toà nhà cao nhất xứ này

Ăn xong đi bộ, đồng chí gái muốn đến đường Queen Street, đi lòng vòng hỏi thiên hạ, chỉ đường thôi leo lên xe buýt đi. Xe buýt, có máy trả tiền bằng ApplePay nên khoẻ, chả biết bao nhiêu nhưng đa số là sinh viên, hay người nghèo sử dụng hệ thống này nhưng thấy ít người lắm. Rất đúng giờ, mình thấy bảng báo giờ điện tử cũng như họ cho quét QR để xem tin tức,.. xe chạy đến Queen Street, thì nhảy xuống đi vòng vòng. Đồng chí gái đi xem đồ mình ngồi một cục, lướt mạng. Khi xưa mới quen nhau thì đi phố, kêu em muốn mua gì thì anh mua cho, nay thì cứ đi đi, có mấy ghế để cho đàn ông ngồi đợi vợ mua sắm. Xứ này muốn chống lại việc sử dụng bao nylon nên khi mua hàng, họ hỏi có cần bao nylon để xách tay, câu tiếp theo là $2 nên mình khựng, kêu không cần, bỏ và ba-lô nhỏ sau lưng.

Sau đó hai vợ chồng leo lên đỉnh của Sky Tower, điểm nhấn của thành phố này. Phải công nhận ai thiết kế toà nhà này rất đẹp. Mua vé trước rồi khi đến cho họ QR để đưa vé. Thấy mất công, cách hành chánh hơi mất thì giờ. Cứ đưa QR quét là xong vào cửa. Thấy có gì chưa đúng lắm. Leo lên chụp hình cho đồng chí gái xong thì xuống lầu dưới ăn kem ngồi nhìn đời trên cao vời vời. Tính ăn tiệm trên đây vì nó xoay vòng 360 độ trong 60 phút nhưng không có chỗ, phải giữ chỗ trước nên đi xuống tính sẽ đặt cho ngày mai.


Đồng chí gái bổng nhiên thèm ăn đồ pháp nên hỏi chú gú gồ, tìm ra tiệm Le Chef đi bộ đến. Mình kêu thịt bò còn đồng chí gái kêu cá. Miếng thịt bò ăn mềm không thể tưởng. Chưa bao giờ mình ăn được thịt bò mềm như vậy. Tính mai trở lại đây ăn thêm miếng thịt bò nữa.

Họ vẫn còn giữ chỗ điện thoại công cộng nhưng dùng thẻ tín dụng
Tiệm ăn Việt Nam 

Thay vì ăn tráng miệng hai vợ chồng ăn kem trong trái dừa non của người Tàu làm. Đi qua con đường Lorne thấy rất nhiều tiệm ăn Á Châu, tàu, việt, hàn, và nhật. Mình hỏi cô bán hàng người Tàu, cô ta nói có rất nhiều sinh viên tàu sang đây học và làm việc tại khu phố này. Ăn kem dừa xong trên đường đi về khách sạn, đồng chí gái thấy tiệm đài loan Meet fresh nên lại vào kêu một tô ăn nữa. Hai vợ chồng đi cả ngày được 6 dậm đường. Đồng chí gái khám phá ra tiệm này khi đi Nam Hàn, của Đài Loan nhưng nay già không dám ăn đá bào.

Có nhiều người á châu nên thấy họ treo lồng đèn tàu và các bảng chúc mừng năm mới ất Tỵ khắp nơi

Đi ngoài đường mình nhận thấy có rất nhiều lesbian và gay nắm tay nhau đi. Họ xâm mình đủ trò nên hơi sợ. Không biết có phải nguyên do chủ nghĩa thức tĩnh của bà cựu thủ tướng Jacinda Ardern hay không nhưng sau covid lạm phát đời sống gia tăng khiến bà này bay chức luôn. Đặc biệt thấy người á châu đông, Phi Luật tân chắc làm y tá, chăm sóc người già. Tàu thì chắc sinh viên rất đông, đại hàn chắc du khách trốn mùa đông, xuống miền nam trốn lạnh. Việt Nam thì ít so mấy giống kia. Có điều mình thấy rất đa dạng, nhiều giống người xem lẫn với thổ dân. Sáng nay đi ngang chỗ bến tàu, thấy mấy tiệm ăn sang, nhưng toàn là da trắng. Xem đài truyền hình thì thấy có đài của người Maori, cũng cải nhau với da trắng. Người ấn độ khá đông.

Bò về khách sạn. Sẽ đi tàu viếng các đảo ngày mai. Ngày mốt thì đi xa hơn.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Đến Melbourne, Úc Đại Lợi


Máy bay đáp xuống phi trường Melbourne, Úc Đại Lợi, trạm đầu tiên của hai vợ chồng. Sau khi khai báo đem bánh phồng tôm của Việt Nam qua hải quan và sở di trú thì đợi lấy hành lý. Trên nguyên tắc mình muốn đi nhẹ nhàn, ít hành lý gọn gàng rồi ở Việt Nam, đồng chí gái mua áo quần rồi bạn bè cho đủ thứ như bánh phòng tôm, lại phải mua thêm vali. Sáng nay mình mới khám phá là có cả hạt điều và hạt sen, quên khai báo. Tờ giấy khai báo kêu khai gian sẽ không được vào Úc. Mình nhớ có lần chạy qua biên giới gia nã đại và Hoa Kỳ, đồng chí gái mua trái cây ở Vancouver rồi bị quan thuế chận lại bắt ngồi mấy tiếng đồng hồ. Nên ngại vụ này nên khai báo quên mụ vợ có mua đủ thứ khác không biết. 

Đồng chí gái tại phi trường Melbourne, Úc đại Lợi

Ra cổng thì ghé lại mua eSim, vừa cài đặt xong thì nghe điện thoại của một chị quen trên mạng. Mình ngạc nhiên là chị ta kêu đợi mình ở khách sạn từ sáng giờ, chị ta kêu hai vợ chồng sẽ quay lại đón mình ở khách sạn để dẫn đi chơi. Đến khách sạn thì khám phá ra mình lộn ngày, mình đặt phòng đêm hôm qua vì xớn xác không xem kỷ là đi ban đêm thì đến sáng hôm sau sẽ qua một ngày. Chán Mớ Đời 


Vợ ngủ không được trên máy bay cả đêm trong khi nghe mình ngáy bên cạnh, lên phòng ngủ bù để một mình đi chơi với cặp vợ chồng đã gặp một lần tại hội ngộ Nguyễn Bá Tòng ở Cali. Mới chào hỏi, đã thấy mấy chị cựu học sinh NBT, chạy lại hỏi nhà vệ sinh. Có chị lái xe 3 tiếng đồng hồ lên Melbourne, làm tài xế Uber để chở đi chơi dù mình chưa bao giờ biết. Rất cảm động.

Vườn hoa tại Melbourne

Họ đề nghị đi ăn trước rồi đi chơi sau. Đến quán ăn Việt Nam, ăn rất ngon. Có món nghêu xào, ăn với dầu chá quẩy, khá lạ thêm món lẩu cua đồng rất ngon, thấy họ làm khổ qua với nhân, có thịt bò úc, ăn tái với mướp. Có lẻ món lẩu ngon nhất mình ăn đến giờ. Sau đó, họ chở đi thăm viếng một vườn hồng, trễ giờ nên không viếng lâu đài được. Đi vòng vòng vườn hoa rất dễ thương. Mấy bà nữ sinh nbt tha hồ chụp hình.

Đang đi, mình nhận tin nhắn của ông cậu họ, em của ông cậu hôm trước về gặp ở Đà Lạt. Ông cậu đồng tuổi mời đi ăn cơm, rồi thêm ông thần phong trần, con trai của tiệm may Văn Gừng khi xưa nhắn tin. Mình nói hẹn tại tiệm ăn với ông cậu cho gọn. Mình mất một ngày ở Melbourne rồi. Đến nơi thì thấy lù lù tên bạn học khi xưa, đúng hơn là bạn đánh bi-da. 54 năm mới gặp lại. Thế là mình có duyên gặp một người quen trên mạng, cũng như 2 cựu cư dân Đà Lạt tại một chỗ. Hai vợ chồng kêu mình, đổi vé ở lại chơi thêm. Nếu không có vụ mùa hái bơ, có thể ở lại chơi thêm. Lần sau đi Việt Nam sẽ đi ngõ quá cảnh tại Úc Đại Lợi vì vé rẻ hơn đi qua Nhật Bản hay Đài Loan. Ghé lại ít ngày chơi. Xứ này hiền hòa. 

Gặp lại bạn học một thời sau 53 năm

Đồng chí gái nhắn tin, kêu về đánh gió. Thế là mấy chị cho chai dầu đem về. Cạo gió cho đồng chí gái xong thì đi ngủ. Sáng nay thức giấc, cô nàng kêu đỡ rồi. Ngủ được là cô nàng ok đi shopping tiếp. Chán Mớ Đời 

Fitzroy công viên. Lúc đầu mình nghe thì tưởng là như ở Anh quốc, Viceroy nhưng đến nơi thì mới được được tên thống đốc vùng này khi xưa
Gà hoang trong công viên.
Hoa súng
Cổng vào khu phố Việt. Nghe nói khi xưa đông đúc lắm, sau họ cho phép dân buôn bán sì ke đến đây trụ, dân tình sợ nên xa lánh khu vực này nhà cửa xuống, tiệm ế ẩm
Mình có ghé tiệm phở của một anh quen với Đông Phương Hội. Bỏ vợ con chạy qua Cali tập với tụi này mấy tuần lễ tại một khu phố, nghe nói khi xưa đông người lắm, rồi có cái chợ trong khu vực bị cháy, nên xuống cấp, bớt người Việt đến ăn uống.

Sáng nay, Hai vợ chồng nhờ một tài xế Uber khác đến đón tụi này đi viếng Melbourne. Gọi cho vui vì là bạn. Khi xưa, mình đi chơi thì thích viếng các công trình kiến trúc đẹp nhưng nay thích nói chuyện với thân hữu hay để cuộc sống nhẹ nhàng, tận hưởng giây phút đang đến. Ông thần Uber đề nghị đi viếng công viên Fitzroy, tên của một cựu thống đốc NSW, đoán là New South Wales. Tại đây thì rất dễ thương, công viên như bên Anh quốc, nhưng trời nắng ấm, không mưa cả ngày như ở Anh quốc. Đi lòng vòng thấy cái hồ sen đẹp chụp hình mệt thở. Hai vợ chồng rủ đi thuyền, có ông lái đò gốc Tô Cách LAn, fan cuồng của đội Celtic Glasgow đi du lịch, xin việc tạm thời để có tiền đi khám phá thế giới. Anh ta kể đã qua Cam Bốt, Việt Nam,… ông thần Uber, một thừoi sinh sóng tại Texas 10 năm thì theo dõi Superbowl bên Mỹ. Nhớ cô em về Việt Nam, kêu năm nay đội của em the Eagles vào chung kết chắc thắng. Cô này ở Philadelphia, mình nói sang Hoa Kỳ 40 năm nhưng chưa bao giờ xem trận banh bầu dục và cũng chả hiểu tại sao họ chạy rồi húc nhau. Đa số các cựu cầu thủ của môn thể thao này bị chấn thương sọ não.

Sau đó bác Uber đề nghị viếng vườn Bách Thảo của thành phố này, đi để mấy bà chụp hình. Chỗ này rất dễ thương, hoa nở đẹp. Đặc biệt có căn nhà của ông James Cook sinh ra ở vùng Yorkshire, Anh quốc, được một người giàu có đã mua đem căn nhà này qua Úc Đại Lợi, và đặt tại công viên này. Có mấy bà và ông bận đồ thời James Cook còn ở truồng để thiên hạ mua vé vào chụp hình.

Nhà nơi ông James Cook sinh ra ở đồng quê vùng Yorkshire, Anh quốc, được đem qua Úc để xây lại tại đây. Ở Cali, có cặp vợ chồng mua hai căn nhà cổ xưa ở Việt Nam đem qua mỹ và xây lại. Khá đặc thù. 

Ông James Cook là người đổ bộ lên châu Úc, và tuyên bố là New South Wales. Theo lịch sử thì người đâu tiên ở Âu châu đến châu Úc là một người hòa Lan. Theo mình hiểu lúc đầu, Anh quốc gửi mấy người tù máu lạnh sang đây như người Pháp khi xưa gửi tù hình sự nặng qua đảo La Guyane mà phim Le Papillon có nói đến. Dần dần tạo dựng lên xứ Úc đại Lợi này. Mai đi Tân Tây Lan rồi về Sydney, kể tiếp. Có cô nào ở Sydney nhắn tin sẽ dẫn đi chơi ở Sydney. Ở Melbourne có cặp vợ chồng quen trên mạng dẫn đi chơi. người Việt ở xứ này Hiếu khách. Bên này xe chạy bên trái nên không dám mướn xe nhưng họ có Uber. Ra phi trường là có ngay. 

Bên Úc, chỗ đi tè công cộng, họ thiết kế kiểu này rất hay, đứng trên tấm lưới rồi tè, nước tiểu có văng thì chảy xuống trên tấm lưới nên sạch sẽ, không có vụ như bên mỹ, nước tiểu tùm lum trên sàn nhà

Đi viếng Melbourne không chạy như giặc như ở Việt Nam. Đi theo mấy người quen trên mạng, nhẹ nhàng để tận hưởng không gian, cảnh vật nhất là tình người Việt tha hương rất ấm áp. Khiến mình nhớ đến bài thơ của Lâm Giang
Tình cờ gặp bạn đồng hương
Tại nơi đất khách, phố phường xa xôi
Hay chăng là bởi duyên trời
Mừng vui háo hức, nhẹ vơi nỗi niềm

Hôm nay bay đi Tân Tây Lan 4 ngày rồi bay về Sydney. Hình như hai vợ chồng có lộc ăn ở Úc vì chưa đi, đã có người ở Sydney, nhắn tin mời ăn.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn