Showing posts with label Du Ký. Show all posts
Showing posts with label Du Ký. Show all posts

Bất đáo Whitney bất thành Sơn Đen


Để tập luyện leo đỉnh Whitney, mình leo núi xung quanh vùng nam Cali mỗi thứ 2, còn trong tuần thì tập Đông Phương Hội mỗi sáng. Để chuẩn bị trước ngày đi 1 tuần, mình ăn uống đàng hoàng để có sức mà lên.

Sau khi tập Đông Phương Hội 90 phút mỗi ngày, mình lái xe lên núi Baldy, leo đỉnh San Antonio trong suốt 1 tuần đến Chán Mớ Đời. Đỉnh này được xem là cao nhất vùng này nhưng chỉ có 10,000 cao bộ anh trong khi đỉnh Whitney phải lên 14,000 cao bộ. Mình nói lên đỉnh San Antonio có 2.5 tiếng mà đi với đồng chí gái thì mất 5 tiếng lên. Mình ngưng leo núi độ 2 ngày trước khi đi, để dành sức cho 3 ngày 2 đêm lên đỉnh mà mình cố leo lên từ 8 năm qua. Đã kể trong hành trình 8 năm lên đỉnh Whitney. https://www.muctimsonden.com/2024/09/hanh-trinh-leo-inh-whitney.html


Kỳ này, ra REI thì khám phá ra có được $160 tiền họ cho lại nên mình sắm một cái quần leo núi lần đầu tiên vì mình bận toàn quần làm vườn để leo núi. Phải công nhận quần leo núi, bận thấy sướng thật, nhẹ nhàng, không chật chội như quần làm vườn. Đi leo núi với mấy người bạn thấy họ bận mà thèm. Phải công nhận có quần này, leo lên không vướng, dễ dàng hơn.

Ngày 091024: sau khi tập Đông Phương Hội xong về nhà, chuẩn bị lên xe đi đến thị trấn Long Pine, ngủ lại đêm, ngày mai hẹn với hướng dẫn viên vào 7:30 sáng. Tới nơi, bò đi tiệm mua 1 galon nước để chuẩn bị cho ngày mai. Ai ngờ cả tối đó mình uống gần hết galon. Tuần vừa rồi, không hiểu sao Cali nóng kinh khủng, lên 112F, cháy khắp nơi. Mình lo sợ như mấy năm trước, bị cháy rừng, lại hoảng nên xem ứng dụng thời tiết Cali.

Sáng hôm sau, ghé Carl Jr mua một cái burito ăn và đem hai bình nước vào xin nước lạnh. Ra gặp anh hướng dẫn viên, xét hành trang. Quên đem cái nĩa và cái tô để ăn ở trại nên phải ghé vào tiệm mua. Hành trang dù đem rất ít vẫn nặng 30 cân anh, chưa kể 5 lít nước mang theo. Càng lên cao mình càng khát nước. Càng uống càng khát càng tè nhiều. Chán Mớ Đời

Trước tiệm mua cái tô và cái nĩa nhựa, phía sau là dãy núi Sierra, có đỉnh Whitney
 Sau đó bắt đầu lái xe lên bãi đậu xe ở cổng. Họ đang sửa chửa đường nên có khúc phải đi vòng. Đi vòng vèo mới tới nơi, đậu xe, khoá lại, thức ăn không để lại trong xe, vì gấu có thể bò ra đập bể xe. Mình thấy thiên hạ tải hình ảnh trên mạng vụ này. Họ có mấy tủ bằng sắt to đùng gần đó để trữ thức ăn để tránh gấu đập xe.
Chỗ cổng trại, có cái cân để xem mình đem theo bao nhiêu. Nếu nhiều quá thì bỏ lại. Mình đem theo 35 cân anh kiêm cả 5 lít nước. Dọc đường có suối nên có châm vào bình thêm mấy lần. Trung bình uống 6 lít nước mỗi ngày
Cổng lên đỉnh. Thật ra lúc xuống mới chụp chớ lúc đi lên thì không có thư giãn lắm. Kinh nghiệm lần trước

Vác ba lô đến cổng trại. Đường nhẹ nhàng lúc đầu nhưng đến khúc quẹo qua đi đường mòn John Muir đi lên thì bắt đầu khó khăn thêm. Băng suối vượt cây. Có một đoạn, anh hướng dẫn viên kêu đội mũ bảo hộ, và đeo giây lưng an toàn vào. Bảo mình đợi để anh ta chuẩn bị dây an toàn để leo qua khu khá nguy hiểm. Có hai tên Mỹ trẻ đến trước, đứng nhìn rồi lắc đầu, kêu bỏ cuộc, quay về. Mình thấy họ khôn, vì trợt chân là bay xuống núi. Năm nay nghe nói đã có 3 người làm ngoạ hổ tàng Long, bay xuống núi như Kiều Phong. Đi leo núi, quan trọng không phải đạt đến đỉnh mà trở về an toàn với vợ con kiêng cường, ở nhà đợi tin. Sáng trước khi đi, đồng chí gái nhân dân, kiên cường dậy sớm, ôm chồng, tuy không nói nhưng mình hiểu cô nàng lo lắng.

Anh hướng dẫn viên chuẩn bị dây thừng để leo qua vùng bên kia, phía sau lưng anh ta. Nhớ lần trước đi, trời mưa mà họ không làm dây thừng mà sợ. Hai tên Mỹ thấy chỗ thì lắc đầu bỏ về

Anh ta chuẩn bị xong xuôi, kêu mình lấy cái móc sắt móc vào sợi dây thừng, rồi đi theo bước chân anh ta đi. Qua xong thì anh ta quay lại lấy dây thừng, cách anh ta xếp dây thừng nơi cổ vai khá hay. Sau đó lên nữa. Còn đường này, lần trước đã đi qua nhưng dưới cơn mưa, đội áo mưa, đeo ba lô rất khó khăn.


Đến chỗ cái hồ nhỏ mà lần trước cả đám leo lên đây, đi hết nổi phải dựng lều tại đây. Đó là lỗi lầm lớn vì hôm sau thì không có cách chi mà leo lên đỉnh cho kịp giờ vì thường trung bình mất 5-6 tiếng lên và 5-6 tiếng xuống từ hồ Boy Scout. Anh hướng dẫn viên kêu nếu thấy quá 6 tiếng là anh ta bắt buộc cho quay đầu vì đi xuống rất nguy hiểm vì chân tay mệt rồi. Từ hồ này lên đến hồ Boy Scout mất 2 tiếng, và từ đó lên hồ Iceberg mất 2 tiếng rồi từ đó lên đỉnh mất 3 tiếng là xem như ít nhất 7 tiếng. Chắc chắn hướng dẫn viên sẽ cho quay đầu lại. Nên nhớ trở về quan trọng hơn là lên núi.

Nhìn lên thấy đỉnh núi phải bò lên mà Chán Mớ Đời 

Dừng chân đầu tiên, lấy thức ăn ra ăn cho có sức và uống nước. Xong xuôi đi lên nữa độ 2 tiếng thì đến hồ Boy Scout và dựng lều tại đây. Hướng dẫn viên kiếm một chỗ có tản đá to đùng để chắn gió và dựng lều. Anh ta lấy một cái bị đựng phân ra, chỉ mình cách dùng để bỏ phân và giấy vệ sinh vào, dặn đừng có tè trong đó. Sau đó cất đâu đó để khi xuống thì mang theo để bỏ thùng rác ở cổng. Tối đó gió thổi như đỉnh gió hú, lều của hướng dẫn viên bay luôn, anh ta chỉ lấy túi ngủ nằm ngủ. Mình thì cả đêm khát nước uống nước rồi bỏ ra đi tiểu mệt thở. Thường người ta lên cao trong ngày rồi đi xuống thấp ngủ qua đêm như Kilimanjaro hay Machu Pichu, đây mình lười đi lên cao vì quá mệt nên tối đó khát nước kinh hoàng.

Chiều đó, anh ta nấu tortellini, xịt bột al pesto vào ăn. Cũng phải cố nuốt để có sức cho ngày mai. Từ từ nóng lên thì cởi áo quần ấm phía trong. Nhớ đi Kilimanjaro, có mấy. Người trong nhóm, ăn không được chỉ chút cháo nên khi lên đỉnh thì không có sức, trở xuống. Đồ ăn ở Tanzania dưỡng, không ngon như ở Peru, nhưng phải nuốt cho có sức.

Sáng hôm sau, thức giấc 4 giờ sáng chuẩn bị ăn sáng oat meal nhỏ rồi 5 giờ sáng đeo đèn pin trên đầu, bận quần ấm phía trong và 3 lớp áo, khởi hành. Đi từ từ thì mặt trời mọc phía sau lưng, xem như mình đi về hướng Tây. Mặt trời mọc ở Kilimanjaro thì mình thấy đẹp nhất vì trên cao, có mây trắng phủ nguyên thành phố phía dưới. Đi đúng ngày trăng rằm nên vừa thấy mặt trăng và mặt trời.

Theo bản đồ của ứng dụng Alltrails thì chấm điểm màu xanh cạnh hồ Boy Scout là điểm xuất phát, lên đến hồ Iceberg là tổng cộng 5.38 dặm, đã đi từ cổng, đúng hơn là 6.38 dặm vì mình quen mở ứng dụng một đoạn đường khi ngưng để uống nước và ăn.

Đi độ 2 tiếng thì đến hồ Iceberg. Chỗ này tối hôm qua, có người muốn tranh thủ thời gian lên đây dựng lều ngủ. Với gió tối qua thì mình thấy khó ngủ. Hay là bay lều vì không có đến một chỗ nào để núp gió nhưng hồ này đẹp hơn hồ nơi mình dựng lều. Hồ nơi cắm trại có cây nhỏ này nọ, đây cứ xem như trên mặt trăng, chả có một ngọn cỏ.

Đường mòn leo lên đỉnh, phải bỏ gậy lại và dùng hai tay để bấu vào các thành đá để leo lên. Sõi đá trợt lắm.

Ngồi nghỉ mệt, uống nước để chuẩn bị leo lên. Anh hướng dẫn viên lấy 2 cây gậy của mình, cất tại một nơi, rồi kêu leo lên như trong phim “les canons de Navarrone”. Mình nhìn lên đỉnh thì thất kinh vì cao vời vời, toàn là đá. Đeo mũ bảo hộ và nịt an toàn vào vì khu vực này tuyết tan nên kéo theo sõi đá. Những người leo lên trước đạp đá sõi khơi khơi khiến chúng lăn xuống trúng đầu là cái bốp. Anh ta dặn mình nếu đá trùi rơi xuống mà có người phía dưới thì kêu “rock” báo hiệu cho họ. Có 2 người và một hướng dẫn viên của công ty nào đi cùng lúc với mình. Mình để họ leo lên trước theo tinh thần lội nước theo sau. Nhưng theo tình hình thì không thông minh lắm, nhất là bò lên trước vì đá sẽ lăn xuống. Nhìn bản đồ của ứng dụng Alltrails thì thấy xa độ mấy chục thước. Hỏi thì hướng dẫn viên kêu là đường kia có nhiều sõi đá nhỏ, leo lên nguy hiểm. Cho nên chỗ tụi này leo lên thì chỉ có 3 người đi trước tụi này độ 20 thước. Chớ không biết cứ đi theo lối kia khá nguy hiểm.

May quá, mình có đem theo đôi găng tay bằng da, không biết của đồng chí gái hay của thằng con dùng để tập gym. Nếu không thì đôi bàn tay không sống sót. Nắm các vách đá mà leo lên, mệt thì ngưng một tí. Cứ mỗi tiếng là hướng dẫn viên kêu ngưng, ngồi uống nước, ăn một chút để có sức leo tiếp. 3 tiếng sau thì lên đến đỉnh. Mình nghĩ trong đầu “that’s it”. Hình ảnh cái chòi làm bằng đá chơi vơi giữa trời trên đỉnh mà mình thấy, cứ ám ảnh từ 8 năm qua. Bổng nhiên nghe điện thoại kêu có tin nhắn. Hóa ra có network trên đây. Mình mở ra nhắn tin cho vợ con rồi bổng nhiên muốn khóc. Đồng chí gái người vợ nông dân kiên cường.

Ngọn núi ở bên cạnh nhưng không hiểu sao thiên hạ lại để dưới đất, thì lượm lên chụp cho vui
Có cái thùng bằng sắt, có giấy cho mình ghi danh bất đáo Whitney bất thành hảo việt, ghi tên Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Hướng dẫn viên chụp cho vài tấm kỷ niệm, cho công ty anh ta nữa để quảng cáo đã đem tên già 68 tuổi lên được đỉnh Whitney qua đường mòn Mountaineer (người thượng du). Ngồi ăn uống xong một chút lại bò xuống nhưng lòng mình bớt hồi hộp, nhẹ nhàng. 8 năm trời leo núi để đạt đến đích rồi chợt nhận ra, mình phải tìm cái đích khác để tạo hướng đi cho cuộc đời để tiếp tục sống vui vẻ bên vợ con.

Đi xuống rất khó khăn hơn là đi lên nhưng mình không lo ngại lắm. Đi lên sợ không kịp giờ ông thần hướng dẫn viên kêu quay lại nên mình gắng hết sức leo tay không. Nhìn xuống hồ Iceberg thì thất kinh, sâu lắm. Mò mò theo dấu chân anh chàng dẫn đi. Cuối cùng cùng cũng xuống. Đi tìm hai cây gậy, ngồi ăn, uống nước lấy sức lại rồi đi tiếp. Về tới lều đâu 4 giờ mấy. Mệt quá nên mình cũng không màng đến chụp hình để ghi lại. Thật ra chỉ có mình hiểu sự việc nên chả ai bắt bẻ cả. Xem như lên xuống 11 tiếng đồng hồ. 

Nếu để ý thì mình đi lên hay xuống đều xa đường mòn chỉ trong ứng dụng Alltrails nên cứ nghe điện thoại kêu bưng bưng là xa rời đường mòn. Có lẻ ngắn hơn nhưng phải lên dốc cao hơn. Theo sự giải thích của hứng dẫn viên, để tránh đường mòn có nhiều người leo lên nên đá rơi nhiều, nguy hiểm 

Mình nói không ăn chiều rồi bò vào lều ngủ một giấc 11.5 tiếng đến sáng mai. Thức dậy, anh chàng hướng dẫn viên hỏi muốn ăn sáng không. Mình ăn hai cái muffin kẹp creamcheese và bacon loại chưa nướng. Ăn cho vơi đi mùa thu lá bay. Cũng cần có chút sức để lội xuống thêm 5 tiếng nữa. Mình kêu anh ta giữ các energy bar vì mình không cần nữa. Loại này rất ngọt, mình mua để lên núi. Thường mình đem theo chà là tươi ăn khi leo núi, ít ngọt hơn và có chất bổ. Bà Mễ gọi khi lên núi là có muốn mua chà là tươi không vì tới mùa. Trên đường xuống, gặp thiên hạ đi lên, mình kêu họ gần đến nơi rồi. Khiến họ cười và cảm ơn.

Về đến cổng thì vui vẻ lắm. Như trút một gánh nặng của 8 năm tình cũ, mây bay lang thang. Mình trả đồ cắm trại cho anh hướng dẫn viên, đã boa cho anh ta hôm qua khi về đất trại. Lên xe, chạy về nhà, báo tin cho đồng chí gái. Xong om

Bây giờ thì lại phải tìm mục đích khác để tiếp tục con đường hoàng hôn đời mình. Mình dự định đi hành hương Shikoku ở Nhật Bản, có 88 ngôi chùa mà người Nhật khi xưa hay đi bộ, đến mỗi chùa để lạy Phật và Camino ở bên Tây Ban Nha cũng như Ý Đại Lợi. Không leo núi cao nhưng đồi núi vẫn đi bộ 20, 30 cây số mỗi ngày và tuỳ nơi mình chọn khởi hành, có thể 10 ngày hay 2 tháng. Đồng chí gái cũng muốn đi theo. Đi chớ vài năm nữa chân run run, chống gậy không nổi thì lại Chán Mớ Đời.

Điểm này khi mình lên gần đỉnh, còn cái nốt cho cuối cùng là đỉnh. Hình như mình chụp khi đi xuống ngồi nghỉ tại đây nên xem ứng dụng
Trên đường đi xuống buổi chiều, mặt trời lặn phía sau lưng

Định tháng 4 năm sau, cả gia đình đi Inca Trail ở Peru. Mình đi rồi nên muốn vợ con thấy cảnh bình minh của Machu Picchu. Đó là cảnh đẹp nhất mà mình thấy từ khi cha sinh mẹ đẻ ra. Đa số đến đây đi xe buýt lên nên không thể thấy mặt trời mọc từ cổng trời được. Do đó ít nhất phải đi 2, 3 ngày rồi ngày cuối thức giấc vào 3 giờ sáng đến cổng trời 5 giờ, lấy giấp phép rồi đi ra cổng trời ngồi đợi bình minh. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 



Hành trình 8 năm leo đỉnh Whitney

 Hành trình leo đỉnh Whitney 


Năm 2016, có anh bạn rủ leo núi Whitney vì anh ta được giấy phép cho 15 người. Anh ta xin cho 2 người nhưng chính phủ buồn đời, cho đến 15 người nên hỏi vòng vòng các thân hữu. Núi này mỗi năm chỉ cho phép 30,000 người viếng thăm nên phải bốc thăm. Nghe nói đâu chưa tới 1/3 là lên được. Lý do là đa số chỉ được phép 1 ngày nên phải đi lên và xuống trong ngày. Ai hên được phép nghỉ lại đêm thì dễ hơn. Đi lên 11 dậm, đi xuống 11 dậm, xem như 22 dậm trong một ngày mà đi lên gần 7,000 cao bộ anh. Phải có sức khỏe và luyện tập rất nhiều nhất là những ai bị say núi. Nghe nói có ông Mỹ nào đi lên đi xuống trong một ngày và chỉ có 3 tiếng đồng hồ. Chắc chạy. Kinh

Trên đỉnh Whitney sau 8 năm trời chuẩn bị và và 2 chuyến đi bất thành

Thế là mình ghi danh, gửi cho anh ta cái ngân phiếu mà không biết cái núi này ở đâu. Nói cho ngay mình chỉ biết núi Big Bear và Baldy vì có đưa gia đình lên trượt tuyết. Về nhà mụ vợ kêu anh đi không cho tui đi theo, thế là ghi danh thêm cho vợ vào danh sách rồi theo tham gia mấy nhóm đi tập leo núi. Toàn là giới trẻ như con cháu mình, thấy ông già 60 tuổi, chúng cũng ngại. 

Lần đầu tiên lên núi San Gabriel, cứ 5 phút mụ vợ kêu gần tới chưa. Mình bắt chước Tào Tháo, nói còn một dậm nữa khiến mụ chửi quá cờ. Đi về hôm đó, mình nghỉ mụ vợ bỏ cuộc, ai ngờ Mụ tham gia mấy nhóm đi bộ rồi họ tổ chức đi leo núi ở công viên quốc gia Yosemite. Mình đi theo, lên tới đỉnh thì bị té gãy chân. Băng bột 6 tháng. Thế là chuyện lên đỉnh Whitney đành bỏ.

 Sau đó, phải bò đến hồ bơi mỗi ngày để tập đi bộ dưới nước và từ từ chịu khó đi đứng lại để không bị tật.

Năm sau bò lại lên Yosemite mà đi lên đi xuống bình thường để không sợ nữa. Mình ghi danh leo lên núi lại nhưng không được nên mò tìm một công ty dẫn lên năm sau. Mấy công ty này thì họ mua giấy phép của chính phủ nhưng chỉ cho đi các đường mòn khác lên như Mountaineer Trail, Cottonwood, John Muir,… vậy là phải trả tiền còn không thì mỗi năm ghi danh để bốc thăm. Có ông Mỹ quen kêu ông ta xin bốc thăm hàng năm từ 10 năm qua mà chả được. Năm nay mình có ghi danh bốc thăm đi viếng khu vực Wave. Mình không còn trẻ, đợi 10 năm tình cũ nên đành trả tiền cho công ty dẫn mình lên. Thân hữu bằn tuổi mình leo núi thì xem như không có ai. Nhiều tên quen, đến vườn mình, đi từ ngoài cổng vào nhà kho độ 100 mét là đứng không nổi.

Thế là mình ghi danh đóng tiền cho một công ty. Cứ leo núi mỗi tuần vào ngày thứ 6, lý do là cuối tuần đông lắm.

 1 tuần lễ trước ngày đi, cháy rừng gần khu vực này nên họ phong toả nguyên khu vực rộng lớn để chữa cháy, công ty hoảng chuyến đi. Núi trên 10,000 cao độ anh bộ thì không có cây cối gì mọc nhưng xung quanh. Thế là họ dời lại năm sau. Nói chung luyện tập thì mình leo hầu như tất cả các núi ở vùng nam Cali. Mount San Antonio, mình có leo 1 từ cái làng Baldy vì lên núi trên 5,000 bộ anh trong một ngày, tổng cộng là 16 dậm. Xem là ngày chới với nhất vì mất 14 tiếng đồng hồ. Năm sau, lên đường hồ hởi lắm. Mình ngủ lại đêm ở thành phố Lone Pine rồi sáng hôm sau ra văn phòng để họp mặt.

Họ giới thiệu người đi chung chuyến, gồm 2 ông Mỹ thua mình mấy tuổi, đi với 2 thằng con và 1 bà thua mình mấy tuổi từ San Diego và 2 hướng dẫn viên. Cứ một hướng dẫn viên chăm xem 3 người. Họ khảo sát đồ dùng mang theo và phát cho mỗi người cái lều cá nhân, và các thứ khác như nồi nêu, mình thì họ giao cho mang cái bình ga nặng chết bỏ lên núi để nấu nước sôi cho mọi người. Chương trình đi 3 ngày, 2 đêm. Ngày đầu tiên lên đến hồ BOy Scout, cắm trại tại đây. Dựng lều rồi ăn uống, sáng hôm sau bắt đầu leo lên khu vực hồ Băng Sơn (iceberg), nghỉ một chút rồi bắt đầu leo lên đỉnh.

Đi mình dùng ứng dụng Alltrails nhưng hướng dẫn viên hay đi tắt lắm vì họ quen đường lối và tránh bị thương dù đá rơi từ trên cao khi những người đi trước đạp đá rót xuống dưới nên Alltrails hay kêu mình đi lạc đường hoài

Ai nấy cũng hồ hởi mặc dù trời bắt đầu mưa và nhìn lên núi thì mây đen bao phủ khắp dãy núi Sierra. Cả toán lái xe từ thành phố Long Pine lên cổng vào đường mòn. Cổng này dành riêng cho hai đường mòn (11 dậm) và (8.8 dậm). Đi vào độ 1 dậm thì bên trái có đường mòn dành cho đa số có phép trong 1 ngày. Nếu không có thì bị phạt trên $2,000/ người. Và tiếp tục lên theo đường mòn Mountaineer. Trời bắt đầu mưa nặng hạt, phải bận áo mưa, phủ ba lô. Không có 2 cái gậy thì không biết bao giờ đi lên được.

Chương trình lên đến hồ Boy Scout, dựng lều, nghỉ qua đêm, rồi sáng hôm sau leo lên đỉnh, mất độ 6 tiếng. Vấn đề là mưa thêm khởi hành trễ đâu 10 giờ sáng nên 4 giờ chiều mới lên đến cái hồ nhỏ cách hồ Boy Scout độ 2 tiếng leo lên. Ai cũng mệt, hướng dẫn viên hỏi muốn ngưng lại đây cắm trại qua đêm rồi sáng hôm sau 3 giờ sáng dậy lên lên đỉnh thay vì 5 giờ sáng như chương tình. Ai nấy nhất trí. Trời mưa, gió lạnh, may mình đem theo đôi găng tay ấm nếu không là tay bị đông lạnh.

Hồ Iceberg, ngay chân đỉnh Whitney.

Sáng hôm sau, thức dậy bò ra chỗ tập họp thì khám phá ra 1 ông hướng dẫn viên đã dẫn 2 tên con trai và một ông Mỹ đi trước. Mấy người này khoẻ mạnh nên một ông hướng dẫn viên dẫn đi trước. Xem như họ có khả năng leo lên được. Còn 1 bà Mỹ và ông bác sĩ có cái bụng to còn hơn cái trống chầu thì xem như không leo nổi. Bà Mỹ kêu bị say núi, bỏ cuộc. Thế là cái huông treo tòn ten. Ông Mỹ, bác sĩ bụng to và mình đi theo ông hướng dẫn viên thứ 2. 3 tiếng sau mới đến cái hồ Boy Scout thay vì 2 tiếng. Ông Mỹ bụng to thở như heo, ngồi nghỉ mệt. Ông hướng dẫn viên hỏi ông ta OK. Ông ta rên mệt quá. Nhưng tinh thần khai phóng của người Mỹ vẫn còn nên ông ta tiếp tục. Đi độ 1/2 tiếng nữa thì ông ta tuyên bố hết nổi nên bỏ cuộc. 

Ông hướng dẫn viên kêu lỡ có chuyện gì trực thăng không có bãi đáp xuống đây, phải đợi kiểm lâm lên mang xuống thì nguy hiểm. Ông ta không dám bỏ ông Mỹ bụng to lại để dẫn mình đi lên. Thế là ngọng. Mình đành đi theo họ trở về trại trong tiếng nước mắt mùa thu khóc ai trong chiều. Khi mưa thì đá bị trượt kêu ầm ầm phiá bên trái nghe cũng ớn lắm. Tương tự khi mình leo đường mòn Salkantay đến Inca Trail ở Peru cũng thấy avalanche tuyết, nơi có hai người thám hiểm người Nhật bị chôn vùi.

Về tới trại, mình bực mình vì bị bắt buộc bỏ cuộc vì người khác. Ngồi trong lều, mưa rơi nhẹ Chán Mớ Đời. Độ 1 tiếng sau thì nghe tiếng nhóm đi trước, trở lại. Họ kêu trời mưa, sợ mưa giông nên trở lại. Họ đề nghị nhổ trại, đi về nên ai cũng đồng ý rồi chạy xuống cổng về. Mình boa 2 anh hướng dẫn viên hậu hỉ khiến họ ngạc nhiên vì mấy người Mỹ dọt lẹ. Thành công hay không mình cũng không thấy có gì khác, duyên chưa đủ nên không lên được.

Gần tới đỉnh, còn độ 1 dậm nữa là có thể chụp hình, mả đáo Whitney bất thành hảo việt

Suy nghĩ lại thì mình thấy đi với một nhóm người xa lạ thì rất khó thành công. Nếu tham gia một nhóm luyện tập cả năm để đi thì sau 1 năm, ai nấy cũng có khả năng lên và biết nhau. Còn đây với một nhóm người xa lạ, ít tập luyện, chỉ tập vài tuần trước khi leo thì sát suất thành công rất ít. Bà Mỹ muốn đánh dấu 60 năm cuộc đời nên ghi tên với con gái lên đỉnh, nhưng giờ chót con gái không đi được. Ông mỹ bụng to đi với con trai để đánh dấu chuyến đi, tạo dựng kỷ niệm cha con tương tự 2 cha con kia. Bà Mỹ bị say núi dù đi lên chưa tới 10,000 bộ anh, ông Mỹ bụng to thì Chán Mớ Đời. 

Leo Kilimanjaro, trong toán cũng có hai cha con, ông cha bụng to nên qua kinh nghiệm mình biết ông ta sẽ không lên nổi. Mà thiệt, đêm leo lên đỉnh, đi được có 30 phút, ông ta thở không nổi, đi xuống. Cô con gái 23 tuổi đi thêm 15 phút, kêu thở không nổi đi xuống. Hướng dẫn viên thì chắc chắn họ nhìn người là biết lên hay không được. Không lên được thì thâu ngắn chuyến đi họ lời.

Năm ngoái, mình có ghi danh với nhóm VHC, họ xin được phép đi đường 11 dặm, có nghỉ lại qua đêm. Ai ngờ năm ngoái tuyết ngập trời, đến ngày đi mà tuyết còn dày đến 3 thước. Những người có sức và tập luyện leo núi với tuyết mới dám đi. Đành nhắn tin kêu mình rút lui.

Kỳ này, mình muốn thử lần chót, không được thì bỏ ý định leo đỉnh Whitney. Mình tìm được một công ty dẫn người lên nhưng mình chỉ xin đi riêng. Phải trả thêm mấy trăm. Như vậy mới biết sức mình lên được hay không, không đổ lỗi cho người khác. Người hướng dẫn viên theo dõi tình hình của mình. Mình thấy anh ta ghi lại khi quan sát mình. Anh ta có nói sẽ email mình và hình ảnh.

Có người leo lên được đi xuống bị trật chân. Cứu hộ đến mất 6 tiếng sau theo tin tức hôm qua.

Kỳ này đi thì không mưa. Trời nắng, anh hướng dẫn viên giao cho lều, nồi xoong và mũ bảo hộ và giây đeo an toàn. Cái này quan trọng vì các hương dẫn viên lần trước có phát cho mình nhưng không sử dụng. Đây độ 2 tiếng đồng hồ leo lên thì anh ta móc dây thừng qua một khúc mõm đá chênh vênh. Móc dây thừng vào đồ móc của dây an toàn.

Có người leo núi thấy 1 bà lô và đôi giày mà không thấy ai cả nên báo động. 

Đi lên hồ Boy Scout mất đâu 5 tiếng. Cắm trại, ăn uống ngủ sớm. Sáng hôm sau, 4 giờ sáng dậy, 5 giờ sáng đeo đèn pin bắt đầu lên đến hồ Iceberg, độ 1 tiếng sau thì mặt trời mọc. Mình thấy mặt trời mọc khi leo Kilimanjaro đẹp hơn. Lên đến hồ Iceberg, thì anh hướng dẫn viên, dấu hai cây gậy của mình tại một nơi rồi bắt đầu leo lên bằng tay không. Cuối cùng leo lên được tới đỉnh. Bổng nhiên có network mình gửi nhắn tin cho vợ con. Thương đồng chí gái, thường cô nàng ngủ đến 8, 9 sáng mới dậy mà ngày lên đường, cô nàng thức giấc vào năm giờ sáng để ôm chúc Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen đi dường bình an. 

Mình bắt đầu ý định leo đỉnh Whitney năm 2016 mà 8 năm sau mới thực hiện được. Ghi danh 4 lần. Lần cuối mới thực hiện được. Nhìn lại thì giống ở đời thường. Thành công hay không là do những người xung quanh mình và xem Duyên có đủ hay không. Thiếu những yếu tố nho nhỏ là sẽ không thành công. Đi chung với các người xa lạ, không biết trình độ của họ, họ chịu không nổi sức chịu đựng sẽ bỏ cuộc và mình phải vì an toàn của mọi người đành theo họ. Phương châm leo núi là không phải lên tới đỉnh mà trở về an toàn. Hôm qua, có tin tức, 1 cô nào lên tới đỉnh rồi khi đi xuống, mệt quá bị trật chân, đi không nổi phải đợi 6 tiếng đồng hồ để có kiểm lâm viên lên cứu hộ.


Mình thấy vui là thực hiện được ý định lên đỉnh Whitney sau 8 năm trời lận đận vì duyên chưa đủ. Trong 8 năm qua mình có đi Salkantay-Inca và Kilimanjaro. Nhưng có lẻ đỉnh Whitney là khó nhất. Con gái hỏi mình lý do. Mình nói ở Peru và Tanzania, có thợ mang đồ cho mình còn đây bố phải tự đem đồ của mình thêm 6 lít nước. Sáng nay nhận được tin nhắn con gái cho hay đã theo đám nào tập leo núi.



I am inspired to go hiking now. I found a meetup group in my age group that’s hiking this morning. I am gonna take the train soon


Có anh bạn gửi cho cái này. 


An Incredible man


He draws his sword, 

He saves lives mercilessly 

He draws this plan

He finishes it awesomely 

He draws his path

He reaches the end surely

He draws his work 

He achieves it firmly 

He draws his journey 

He makes it bravely 

He turns 68

He is still him!


Incredible Sơn Đen!



Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Đi chơi với bạn

 Đi chơi với bạn


Hôm trước, có chị nào trên mạng xã hội kêu ước gì đồng hành với vợ chồng mình đi lang thang khi về hưu. Mình trả lời thôi đi bà, đi với vợ đã mệt, còn vác theo bà. Xong om

Tuần rồi, đồng chí gái đặt chuyến du thuyền đi Alaska với cặp vợ chồng bạn từ Texas. Hai bà toan tính cả năm, bàn đủ trò. Mình cũng muốn gặp ông chủ bán cho mình khu thương xá năm ngoái, và cho vay lại. Ông ta ở Alaska 6 tháng và 6 tháng ở Mễ Tây Cơ, chả có vợ con gì cả. Ông ta cũng hồ hởi muốn gặp mình vì ông ta cho vay 3.5 triệu mà chưa bao giờ gặp mặt mình hay biết mình ở đâu. Chỉ nhắn tin rồi nhất trí về giá cả và tiền lời, rồi kêu Escrow làm giấy tờ. Xong om.

Đi phà từ Kingston qua Edmonds 

Đi Việt Nam và Phi Luật Tân về thì mình cũng muốn đi chơi tiếp nhưng theo luật thì nếu sổ thông hành mà hết hạn dưới 6 tháng kể từ ngày đi thì sẽ không được rời Hoa Kỳ. Thông hành mình thì đến tháng 5 sang năm mới hết hạn còn của đồng chí gái thì tháng 3 nên mình nghĩ nên làm sổ thông hành cho rồi để lỡ đi chơi bất tử. Hai vợ chồng gửi đơn, chụp hình và ngân phiếu để làm sổ thông hành mới. Kỳ này mình xin họ cho cuốn sổ dày hơn vì cùng giá mà dự tính đi chơi nhiều trong 10 năm tới trước khi chống gậy. Mình vốn dòng keo kiệt nên không muốn trả thêm $50 để làm gấp nên gặp đường xa ướt mưa.

2 tuần lễ sau, nhận thư của bộ ngoại giao, văn phòng sổ thông hành, kêu mình quên gửi sổ thông hành hiện nay. Nên phải gửi lại đơn và sổ thông hành còn hiệu lực. Sổ thông hành mới của đồng chí gái thì về trước dù gửi cùng một lúc, mình nghĩ chắc của mình sắp về. Họ làm bên Texas lại gặp bão nên chắc trễ vài tuần. Ai ngờ đến khi lên tàu, mình dùng thông hành cũ, hết hạn vì nghe nói đi được, chỉ cần đưa bằng lái xe. Khổ cái là sổ thông hành này hết hạn hơn 10 năm nên hải quan không cho qua. Thế là hai vợ chồng, buồn rầu đi thuê xe rồi mướn khách sạn ở gần công viên quốc gia Rainier. Lần trước lên có đi rồi nhưng toàn tuyết không. Nay mùa hè nên muốn đi lại.

Ngày hôm sau, hai vợ chồng leo núi ở công viên quốc gia Rainier rồi chạy qua công viên quốc gia Olympic, leo núi, xem cảnh, viện bảo tàng người Makah, đi phà này nọ. Cũng vui. Cho thấy trước nghịch cảnh mà hai vợ chồng vẫn bình tỉnh, vẫn tiếp tục đi chơi, không cãi cọ là thấy tình cảm vợ chồng đã chín muồi không như xưa, đỗ lỗi cho nhau này nọ.

Được thể mình có gặp lại gia đình chị hàng xóm xưa ở Đà Lạt, có hẹn với chị bạn học Yersin nhưng khi mình nhắn tin để gặp vì có hẹn trước thì họ đi chơi Yellowstone sắp về. Mình để họ nghỉ ngơi đến khi chị bạn nhắn tin rủ đi ăn thì lúc đó hai vợ chồng đang ngồi ở lounge tại phi trường, đang ăn trước khi lên máy bay. Xem như không có duyên gặp lại.

 Có mấy ngày, vợ chồng mình tá túc ở nhà bạn của đồng chí gái, dân Trưng Vương ở Seattle, họ không muốn mình ở khách sạn, để đồng chí gái hát hò với bạn tới khuya. Có người muốn chở tụi này đi tàu bắt cua sò nhưng đồng chí gái thấy nấu cua sống hơi ác nên thôi. Đi leo núi hay ngắm biển vẫn thú hơn, nhất là có thể bị say sóng.

Leo núi xong, họ có để bàn picnic để du khách đến ăn rồi ngắm cảnh. Nai bò đến nhìn mình rất đắm đuối 

Mình không có duyên đi chơi với thân hữu. Năm ngoái có chị bạn quen trên mạng, rủ đi viếng Uzbekistan, Armenia, Georgia, đồng chí gái thích lắm. Rốt cuộc giờ chót, chị ta bị đau chân gì đó nên chỉ có vợ chồng mình đi. Năm nay đồng chí gái hẹn với cô bạn học Trưng Vương khi xưa đi Alaska rồi cũng không thành. Cho nên em nghĩ từ nay về sau, chắc không dám đi chung với ai. Đời em cô đơn nên không đi chơi với ai được. Chỉ có vợ chồng em là lang thang, loanh quanh cho chân mỗi mệt, rồi lại về chốn xưa. 


Về nhà thì thấy sổ thông hành về nếu đi trễ 1 ngày là đã nhận được. Đồng chí gái muốn lên sớm mấy ngày để gặp bạn bè nên đi ngày hôm ấy sổ thông hành về. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tầm sư học đạo

 Tầm sư học đạo


Hồi nhỏ nghe người lớn, đọc truyện kiếm hiệp, nói “tầm sư học đạo” khiến mình ngơ ngáo. Lý do là vào lớp thầy cô đâu do mình tự chọn, được chỉ định bởi nhà trường, không có quyền lựa chọn rồi còn mấy ông thần xổ “có thực mới vực được đạo” khiến mình đã ngu lại càng ngu lâu dốt bền. Sau này đọc mấy cuốn sách của ông Nguyễn hIến Lê về Nho giáo mới hiểu là “thực” mà người ta nói là “thực chứng” chớ không phải ăn uống như khi xưa người lớn giải thích khi ngồi ăn giỗ. Đem ông Phật thích ca tu khổ hạnh, sau đó mới giác ngộ phải ăn uống mới đắc đạo này nọ. Người Việt mình cái gì cũng ăn. Trong tự điển tiếng Việt, có đến 246 cụm từ ghép với từ “ăn”, như ‘Ăn gian”, thậm chí khi hiếp dâm họ cũng ăn như “ăn hiếp”,…


Hôm trước, có người quen gửi cái link, đường dẫn của trang một anh quen khi xưa, có dạy mình bài “Bạch Hạc Triều Dương”. Tò mò đọc thì mình thất kinh vì anh ta, mệnh danh là Thần Võ Trạm Trang, đang nằm bệnh viện, chờ soi tim lần thứ 2 trong vòng 6 tháng. Ra vào bệnh viện khá nhiều dù nhỏ tuổi hơn mình. Tướng tá dạo này khá phát tướng. Độ 7, 8 năm qua không gặp lại.

Coi thêm thì thấy anh ta chế đủ loại cách tập từ Hồng Gia không khoá chân khi đứng tấn. Có người nói mình tập thử xem. Thú thật ngồi chồm hổm như anh ta rồi đấm thì sẽ thấy tức ngực, tim khó chịu cũng như đứng gồng chân sẽ gây ảnh hưởng cho nhịp thở của tim. Khi tự ép hơi thở mình thì khó đoán được những hệ luỵ về sau. Tập lâu dài có thể không tốt cho tim. Mình đoán người Mỹ hay tập các thế squat cho khoẻ chân nên anh ta cũng ngồi với tư thế đó để đấm. Nếu tập 1 vài phút thì còn được chớ tập suốt 1 tiếng hay 30 phút thì khó thở. Lý do là bắp vế được xem là quả tim phụ giúp bơm máu về tim, mà nay ngồi tư thế như vậy lâu, sẽ cản trở máu trở về tim. Cái nguy là nhiều người tin tưởng anh ta và tập theo cách anh ta chỉ dẫn mà không để ý đến tình trạng anh ta ngày nay. Hệ quả của sự tập luyện theo lời anh ta giải lý.


Mình ngạc nhiên vì khi xưa, anh ta được xem là cao thủ võ thuật. Nghe anh ta kể, trước khi di dân sang Hoa Kỳ, anh ta chu du từ Nam chí Bắc, chỉ thua dưới tay một võ sư ở miền Nam. Hỏi ra thì anh ta tập ít từ mấy năm nay, chỉ bàn luận, nghĩ đến cách lý giải phương thức tập do anh ta đọc trên sách báo và suy diễn. Cái này đa số đều lâm vào trường hợp này. Mình khi xưa cũng hay lò mò tìm tài liệu đọc, càng đọc càng mê. Đến khi mình tập bài Tiểu Niệm đầu của Vịnh Xuân quyền dài 45 phút thì mới nhận thức về cơ thể, chuyển động như một cái đồng hồ, các khớp ràng buộc lẫn nhau nên quyết định không đọc sách báo nữa, chỉ chăm chú nghe ngóng cơ thể chuyển động.


 Xem như anh ta chỉ tập qua bàn phím. Anh này có tài ăn nói, nhờ đọc những gì anh ta viết khi xưa, mình tò mò liên lạc mới khám phá ra Đông Phương Hội. Lúc đầu, anh ta đứng lớp hướng dẫn Bạch Hạc, Hồng Gia rồi biến mất như nhiều người đến tập.


Mình không hiểu tầm sư học đạo hay không hay cơ duyên dẫn mình đến gặp Khoa. Lý do là mình đọc bài do Thần Võ Trạm Trang viết trên các diễn đàn võ thuật về Trạm Trang Công nên tò mò liên lạc thì lại gặp Khoa. Dạo ấy mình tập đã được 2 năm tại Hồng Gia Việt Nam nhưng khi nói chuyện với Khoa thì mình thấy có lý nên theo tập với Khoa đến ngày nay. Tính ra là 16 năm, có nghỉ gián đoạn vài năm vì COVID cũng như bận con cái. Từ 16 năm qua, Khoa chả lấy tiền gì cả, cứ mỗi ngày đến võ đường hướng dẫn mọi người. Có người đến rồi lại đi vì họ không thấy có gì mới cả nên nghĩ đã học hết nghề của Khoa. Sau bao nhiêu năm, chỉ còn lại một số người chịu khó tập. Có chị trên 72 tuổi mà vẫn khoẻ mạnh, tập luyện từ bao nhiêu năm nay. Khó ai giao thủ với chị.


Nay nhờ bác sĩ Kiều Quang Chẩn giúp nên các anh chị có chỗ tập đàng hoàng. Thật ra ít người tập thì tốt hơn là đông người. Toàn là những người kiên trì tập để có sức khoẻ, theo tập với Khoa trên 10 năm qua. Có người lái xe từ San Diego, Los Angeles xuống tập vào 5 giờ sáng, rồi lái về đi làm. Người ta nói có tiền mua tiên cũng được nhưng sức khoẻ thì không thể nào mua bằng tiền. Chỉ có mình tự cố gắng, chịu khó tập thể dục mới cho mình sức khoẻ. Dạo này có chị 82 tuổi mới vào tập. Rất chịu khó, siêng năng. 5 giờ sáng, trời còn tối, chịu khó lái xe một mình đến võ đường.


Có dạo một chú quen khi xưa tập ở Đông Phương Hội, gọi điện thoại hỏi nghe nói có chỗ tập mới vì COVID khiến mọi người phải bắt buộc nghỉ. Mình ghé lại nhà chú chở đến tập cho biết chỗ. Chú này ngày xưa là bác sĩ Tây y, sau 75 học thêm đông y, từng là võ sư, mấy đẳng. Trước COVID, chú tập với tụi này, một thời gian sau chú kêu cách tập của Đông Phương Hội quá tốt, giúp sức khoẻ chú tốt hẳn lên rồi COVID đến. Nay chú yếu lắm vì bỏ tập, nghe nói phải đi lọc thận. Mình nói sẽ ghé lại mỗi sáng, đưa chú đi tập vì chú ở gần võ đường nhưng chú nói để chú tự lái. Cho thấy võ sư mà không chịu khó tập luyện thì sức khoẻ sẽ yếu đi theo năm tháng. Nếu chịu khó tập thì sẽ trì hoãn được chút nào sự lão hoá.


Mình thấy vài võ sư khi xưa khét tiếng ở Việt Nam, đến Đông Phương Hội nhờ Khoa chữa dùm. Đi đứng khó khăn. Mình đoán là võ sư nên họ ít đứng lớp, để đệ tử hướng dẫn, lại quên thời gian không từ bỏ một ai. Ngày này qua năm tháng không tập luyện vì cứ nghĩ mình khoẻ mạnh như xưa, rồi đau yếu, bệnh đủ thứ.


Sau 16 năm tập với Khoa. Lúc đầu thì tập đủ thứ, kiếm, đao, ngạnh công, Thái Cực Quyền, Trạm Trang Công, đủ thứ bài của Trần Gia, Dương Gia, Hồng Gia, Phật gia,… từ từ Khoa rút ngắn lại còn Hồng Gia và Thái Cực Quyền 8 thức của Dương Gia. Còn Trạm Trang Công thì mình tập thêm ở nhà vì không có thì giờ nhiều ở võ đường.

Khoa chỉ dẫn theo hệ thống vector giúp cơ thể tạo lực và di chuyển cơ thể như một khối.

Khoa đã giúp mình ngộ được về hơi thở khi tập vì khi hơi thở bị đứt đoạn là xem như lực của mình bay về miền hoang vắng. Chỉ trong tíc tắc là lực của mình bay mất thì đối phương dễ tấn công. Quan trọng nhất là giữ sự bình tĩnh khi đối phương tác động. Làm sao duy trì được hơi thở mới là quan trọng. Mình tình cờ xem trên YouTube một ông bác sĩ chỉnh xương người nga hay Ukraine vì nói tiếng nga, mình để ứng dụng chuyển ngữ qua anh ngữ thì khám phá phía sau vai có mấy cái xương đóng mở khi thở, lúc đó mới hiểu cụm từ “hàm hung bạt bối” mà cứ nghe thiên hạ nói đến nhưng không ai giải thích cho mình được. Lúc hàm hung thì mấy xương sau lưng vai mở giúp cơ hoành mở, giúp có thêm không gian, giúp lá phổi phình to hơn, giúp đưa oxy vào phổi nhiều hơn và khi bạt bối thì giúp ép thán khí ra. Từ dạo đó mới hiểu khi kéo nội công lúc hít thở ra vào ra sao, nên giúp mình hoàn thiện, chuyển động vai ngực khi kéo các nội công. Dạo này thấy hết gù lưng như xưa, ngủ dậy thì lưng như một khối. Khoa giải thích gân và cơ bắp sau lưng được tác động nên tạo dựng một khối ràng sau lưng. 

Lực tác động lên cơ thể và phản lực

Từ đó mình tập ngậm miệng chỉ thở bằng mũi, cũng như khi ngủ, để chắc ăn, mình lấy băng keo dán cái 2 cái môi lại, để không mở miệng ra tránh thở bằng miệng. Từ dạo đó, tối ngủ rất say, sáng dậy không khát nước như trước vì tối không há mồm hay không thức giấc đi tiểu đêm. Khoa chỉ mình cách giữ hơi thở ở bụng thì bắt đầu thấy tập ít mệt hơn xưa và khi đi bài quyền thì tay chân rất nhẹ nhàng nhưng đối thủ khó cản được lực của mình đang di chuyển, cứ như dòng nước cuốn. Lực của mình từ bụng toả ra khắp cơ thể, nhớ là các tay chân, phải đi theo vector cong, giúp thuỷ lực trong người di chuyển và tránh lực bị gãy. Cho thấy tập Hồng Gia rất quan trọng, giúp chúng ta xoắn cơ thể khi tạo lực. Chỉ cần dùng đầu ngón tay như quét sơn trên tấm tranh nhẹ nhàng nhưng khó cản lại lực của mình.

Tập như vậy rất tốt vì sẽ có nhiều nitric Oxide giúp giãn nở mạch máu, giúp đưa oxy vào các tế bào. Năm 1992, người ta khám phá trong quá trình hít thở, không chỉ có Oxygen và thán khí mà có thêm nitric oxide, rất quan trọng giúp đưa oxy vào các tế bào máu. Khi thở bằng miệng thì thán khí ra hết thì sẽ không giúp chuyên chở oxy đến các tế bào. Khiến mau mệt và tìm đập nhanh. 


Mình rất may mắn, gặp được Khoa dẫn dắt, từ 16 năm qua. Những thế tập khi đi quyền khi xưa chỉ tập theo cái hình, nay thì mới hiểu chuyển động ra sao khi di chuyển. Như khi xoay gót chân thì lực chuyển động toàn khối của cơ thể sẽ đi một cùng 1 lúc. Như ý niệm cái lu, bình nước mà Khoa thường giải thích, hay trái banh đầy nhưng không cứng lắm. Khi người ta tác động vào cơ thể mình thì sẽ cảm thấy như chạm vào cơ thể đầy lực như trái banh trong khi mình vãn bình chân như vại.

Lực tác động khi sử dụng tay, hiểu được quy trình này thì khi Khoa giải thích thì dễ hiểu hơn

Có anh kia vào tập được mấy tháng, rên là không ngồi thấp xuống được. Đó là vấn nạn của đa số người mới tập. Họ không biết là cơ thể, xương cơ bắp đã cứng nên phải tập từ từ giúp cơ thể rã ra từ từ thì mới ngồi sát đất. Mình buồn cho Thần Võ Trạm Trang là anh ta không tiếp tục tập như xưa, thay vì chế cách tập. Hồng Gia La Phù Sơn, được trau luyện biết bao nhiêu năm bên tàu, mới tạo các đơn nội công, thì cứ theo đó mà tập, thay vì chế lại. Nguy hiểm nhất là chỉ tập sơ sơ, quay video vài phút để cho thiên hạ xem để tập thêm. Thường mấy người này tập rất lâu vì nghĩ đã tìm ra công thức, bí kíp võ lâm. Lâu ngày sẽ đưa đến nhiều hệ luỵ mà chính tác giả không đo lường được.


Có một nhóm trước đây, mình có tập chung với họ mấy tháng, nhưng họ có ý tưởng muốn tạo dựng một môn phái mới với những chi tiết mình không rành lắm. Cái này thì tốt nếu họ đã thành công, có kết quả của sự tập luyện của họ qua năm tháng. Vấn đề là họ mới tập và đang mò mò theo một tài liệu nào đó như trong truyện Kim Dung. Té vào hang động nào đó như Trương Vô Kỵ, tình cờ tìm được bí kíp võ công rồi tập vài phút, trở thành đệ nhất võ lâm. Chưa có kết quả được xác định mà đem dạy hay chỉ thiên hạ tập theo, lỡ có chuyện gì lại gây hoạ. Như trường hợp Thần Võ Trạm Trang, với cách tập được anh ta đột phá tư duy, có thể đã gây rối loạn cho tim mạch khiến anh ta phải đi soi tim lần thứ 2. Cho nên chúng ta cẩn thận tầm sư học đạo. Có thực chứng mới vực được đạo. Còn chưa chứng thực được thì chỉ là lý thuyết cần được kiểm chứng. Như trường hợp ông Kha luân Bố đưa ra giả thuyết  đi tàu về hướng Tây để đến Ấn độ. Thực tế là không như ông ta nghĩ mà đến Mỹ Châu.


Nhớ khi xưa, tập tại một võ đường. Ông thầy đi làm ăn xa nên 6 tháng mới về thăm võ đường 1, 2 tuần. Khi nghe tin thầy về thì thiên hạ kháo nhau đi tập đông đủ, không có chỗ trong võ đường, phải đứng ở ngoài cửa nhìn vào để tập. Có người đem máy quay video này nọ. May là võ đường có tường bằng kính. Ông thầy về dạy mấy thế mới nên thiên hạ vui lòng, hớn hở, xem như đã tiến bộ vì mới biết thêm vài thế, Hân hoan đóng tiền học phí. Rồi khi ông thầy đi lại thì ít ai đến tập, hẹn thầy 6 tháng nữa. Có lần ông thầy về dạy mấy thế mới kêu là Suối Nguồn Tuổi Trẻ. Mình thấy mấy thế này cũng giống như các thế đã tập. Mình có tính dốt nên hay hỏi. Mình hỏi ông thầy thế này hơi giống thế đã tập. Ông thầy kêu đúng, nhưng phải chia ra làm 4 phần để dễ tập. Từ đó mình Chán Mớ Đời hết muốn tập và đúng lúc cơ duyên đưa đến Đông Phương Hội. Mình thông cảm ông thầy vì phải đóng tiền mướn võ đường nên phải chế các thế để đệ tử vui vẻ đến tập cho đông và đóng học phí. Nói chung mình nghĩ mở võ đường không giàu, ngoại trừ yêu nghề. Nhớ ngày xưa, cho thằng con đi học võ ngoài bôn sa, thầy bắt học sinh vào giờ giải lao phải mua thức ăn nước uống của vợ thầy làm khiến thằng con khóc vì sư huynh sư tỷ bắt mua nếu không bị hít đất nên xin nghỉ.


Mình thấy thiên hạ đến Đông Phương Hội tập, Khoa cầm tay chỉ đủ thứ mà còn chưa ngộ ra, trong khi đó lên mạng, thiên hạ quay video chỉ thiên hạ tập đủ trò. Làm sao Khoa diễn đạt được thuỷ lực, hơi thở giữ ở bụng đều đều, cách chuyển động cơ thể khi người tập chưa tập lâu năm, để có những căn bản để cảm nhận khí lực. Mình tập cả 16 năm nay mới bắt đầu hơi ngộ ngộ 1 tí nên có nhiều người hỏi mình thì nói đến võ đường rồi Khoa giải thích. Mấy người luận kiếm trên bàn phím cho vui, hay đọc đủ thứ sách về võ thuật, biết đủ loại phương cách tập nhưng không tập, sức khoẻ của họ không tiến bộ mà đi thụt lùi vì nghĩ họ có võ công thâm hậu. Có nhiều người chịu khó tập nhưng lại muốn tập theo ý tưởng của họ. Nên khó mà đạt được những gì Khoa muốn hướng dẫn. Những gì Khoa giải thích, mình đều kiểm chứng qua những gì khi xưa mình học về vật lý, toán học để thiết kế cầu đường, nhà cửa như lực theo vector mà tay chân mình phải ở trong trạng thái để các khớp xương nối kết trở thành điểm giáp tuyến thì lực mới không bị gãy. Khi lực bị gãy thì xong om. Mình đọc rất nhiều sách nghiên cứu về hơi thở để hiểu lý do thở bằng mũi thay vì quen thở bằng mồm nên từ từ mới định vị được hơi thở ở bụng khi tập hay leo núi.


Hôm trước thấy trên YouTube, vợ mình tìm kiếm “giat chan kinh” khiến mình thất kinh nên tò mò mở xem thì thấy Ông thần nào trẻ tự xưng thầy võ sư môn phái nào ở Việt Nam, bán thuốc gia truyền trị bệnh ung thư này nọ, chỉ thiên hạ tập Dịch Cân Kinh, sau đó thì có cho Zalo, liên lạc với thầy để mua thuốc gia truyền mà vợ mình nghe sao ra giật chân kinh. Mình thấy cô nàng lâu lâu có tập buổi chiều trước khi đi ngủ. Có tập là mình vui. Chỉ hy vọng vợ không giật chân mình khi ngủ là được. 

Hơi thở mà giữ đều đều, thì tâm mình sẽ không bị động vì khi đối phương cầm tay kéo này nọ, mình sẽ không bị nao núng, bình tỉnh nghe ngóng cơ thể mình và lực của đối phương tác động lên tay chân của mình, để tháo gỡ hay tấn công. Sáng nay, Khoa kêu mình giữ hơi thở rồi đánh vào lá lách thì không cảm bị đau. Kêu mấy người tập chung so sánh tay mình với họ, để cảm nhận sự đàn hồi cánh tay mình và của họ. Kinh


Nhìn lại thì mình may mắn, gặp được Khoa chỉ dẫn tận tâm từ 16 năm qua, không lấy tiền bạc gì cả, giúp mình ngộ được về cơ thể mình. Nhìn lại thì bằng tuổi mình mà còn leo lên đỉnh Kilimanjaro được hay Satalkay-Inca, những đỉnh núi cao của Nam Mỹ để đến Machu Pichu là nhờ năm tháng tập luyện tại Đông Phương Hội. Mình hy vọng luyện tập với hơi thở bình bình và thở như vậy trong đời sống thường Nhật sẽ giúp máu huyết lưu thông, oxy được đưa đều trong cơ thể nuôi các tế bào, giúp có sức khoẻ trong quá trình lão hoá, hoàng hôn đời mình. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn