Showing posts with label Tài chánh. Show all posts
Showing posts with label Tài chánh. Show all posts

Gà đẻ trứng vàng

Sau khi giải thích cho cả lớp, bài học đầu tiên khởi đầu sự làm giàu là tiết kiệm, để dành 10% số tiền tạo ra, kiểm soát sự tiêu xài, loại bỏ tiêu pha những thứ không cần thiết cho cuộc sống. Từ từ Chí phèo thấy cuộc sống dựa trên 90% tiền lương cũng không có gì thiếu thốn, bù lại cái hồ bao càng ngày càng đầy ắp.

Sáng hôm sau, Chí Phèo hỏi các học viên có gì thắc mắc hay không. Ai cũng đồng ý với ý tưởng để dành tiền, bớt tiêu xài hoang phí. Thay vì đi ăn tiệm, ở nhà nấy ăn, vừa rẻ vừa có sự đồng cảm với vợ con. Chí Phèo nói tiếp.

Cuộc sống lứa đôi tỏng niềm hạnh phúc vô biên

Sau khi cắt bớt chi tiêu, mua áo quần tạo dáng, chúng ta dành dụm được một số tiền, chúng ta phải bắt số tiền ấy làm việc ngày đêm, làm nô lệ cho chúng ta, tiền lời của chúng mới giúp chúng ta làm giàu được. Tôi mất hết số tiền dành dụm đầu tiên vì đưa cho một người không biết gì về thương mại. Hắn là thợ mộc nhưng nghe ai nói mua xe cũ đem về Việt Nam bán lấy lời. Hắn đem xe về Việt Nam, không biết luật lệ gì cả nên khi bị bắt đóng thuế 200% là hắn ngọng, phải bỏ của chạy lấy người. Tôi mất hết số tiền để dành vì tin người không chuyên nghiệp. Đó là bài học đầu tiên tỏng cách làm giàu chọn mặt gửi vàng.

Không nản chí, tôi tiếp tục để dành tiền và đưa cho những người nấu bánh tét, bánh mức, bán chợ tết lời gấp bội nhất là họ gửi đi các tiểu bang khác bán nên tiền tôi để dành có khá hơn. Tiền trong hồ bao của các anh không làm các anh giàu có mà là lợi tức do tiền của các anh làm ra mới giúp các anh giàu có. Các anh phải xây dựng một nguồn lợi tức mà khi các anh đau ốm, suối nguồn lợi tức vẫn tiếp tục chảy về. Như khi xưa, thầy cô dạy chúng ta về câu chuyện gà đẻ trứng vàng. Chúng ta phải kiên nhẩn nuôi gà ăn no béo để đẻ trứng.

Từ từ các đồng tiền để dành của tôi sinh ra tiền, rồi tiền đó sinh ra tiền như con gà đẻ trứng, nở ra gà con rồi gà con đẻ trứng, nở ra gà cháu rồi đẻ trứng nở ra gà chắt,… cứ thế mà tôi giàu lên. Tôi dùng số tiền ấy để đầu tư khi có cơ hội, thần tài gõ cửa đến.

Một nông dân, sinh ra một người con trai. Hắn muốn cho con trai một số vốn 1 lượng vàng nên đưa cho một tên cho vay ăn lời. Bảo để dành đến khi nào người con trai lớn 20 tuổi thì sẽ lấy lại để giúp con lập gia đình,… khi người con đến tuổi trưởng thành thì tên nông dân đến hỏi tên cho vay ăn lời, số tiền 10 lượng vàng nay đến đâu. Tên cho vay kêu vì để trong vòng 20 năm nên tiền lời sinh ra tiền lời nên 10 lượng vàng nay thành tổng cộng 30.5 lượng.

Tên nông dân rất vui nhưng không cần tiền nên bảo ông cho vay tiền cứ giữ đó, khi nào cần sẽ lấy. Khi người con đến tuổi 50 thì người cha đi thăm ông bà, người cho vay trả cho người con 167 lượng vàng. Trong suốt 50 năm số tiền nhân lên gần gấp 17 lần. Từ 1 lượng vàng, nay người con có đến 167 lượng nhân cho $2,000/ lượng.

Tiền để dành, nếu không có thần tài gõ cửa thì cứ cho vay, lâu ngày cũng đẻ ra trứng để khi cần chúng ta có thể sử dụng khi về già. Ở Hoa Kỳ, đi làm họ có những quỹ hưu trí cho chúng ta để dành hàng tháng đến khi về hưu thì sẽ có một số tiền để tiêu xài chơi những ngày tháng không làm ra lợi tức.

Các anh bàn bạc với nhau, xem có cách nào khác để giúp tiền của các anh đẻ ra tiền để khi hữu sự, đau ốm, có thể sử dụng. Ngày mai cho tôi biết kết quả cuộc trao đổi. Nhớ là nói chuyện đàng hoàng, không phải dzô dzô. Nhịn thuốc mua trâu, nhịn trầu mua ruộng. (Còn tiếp)

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 





Thần tài gõ cửa đầu năm


Tết đến, ai cũng chúc nhau được thần tài ghé lại nhưng chúc là một việc, thần tài có gõ cửa nhà ta hay không là một chuyện khác. Ai trong chúng ta đều mong muốn được thần tài gõ cửa, thần may mắn đến với chúng ta. Cuộc đời không gặp may thì khó mà đi lên. Có tài mà không gặp may thì bù trớt. Do đó, cuộc đời chúng ta cần gặp gỡ thần tài, thần may mắn thì mới có cuộc sống vui vẻ được. Muốn có thần tài gõ cửa thì cần phải có đức mới gặp được người tốt giúp đỡ trong cuộc đời. Ông bà mình hay nói để đức cho con cháu như răn đe chúng ta. Nghiệm lại thì đúng thật. Không có đức cha mẹ thì khó cất đầu lên.


Các chuyên gia ra sức định nghĩa, các ông thầy bói, thầy cúng, phong thuỷ cũng ra sức làm lễ để giúp thí chủ được may mắn, thần tài gõ cửa. Tiền mất tật mang, đã không có tiền, lại phải đi cúng mấy tên bá vơ, giúp chúng sống phè phởn với thiên cơ bất khả lộ ví von.


Thần Tài là ai? Ai cũng đi tìm như Lá Diêu Bông.

Ông Clyde Wilson, người đã dạy mình những bài học về thần tài gõ cửa, vừa qua đời

Có vài người trẻ kêu mình viết tiếp về người giàu nhất Bolsa. Họ chia sẻ với bạn bè nên mình viết tiếp phỏng theo cuốn sách người giàu nhất Babylon (the richest man in Babylon), do ông Jack Fullerton giới thiệu. Cuốn sách này là Cẩm nang của mình. Hàng năm, khi vợ con trang hoàng cây Giáng Sinh thì mình đọc lại cuốn này từ 30 năm nay. Càng đọc lại càng học thêm nhiều điều mới lạ. Nay bình dân học vụ theo kiểu mình hiểu cho mấy người trẻ thích đầu tư. Mình viết theo đặt hàng của mấy người trẻ còn mấy người lớn tuổi hơn mình thì cứ kêu viết tiếp về Đà Lạt.


Nhà vua ban chỉ bắt Chí phèo hướng dẫn 100 người, dạy họ làm giàu như hắn ta. Sáng nay, đến lớp, Chí Phèo chào mọi người xong thì nói hôm nay tôi được may mắn, thức giấc, đi đến đây bổng thấy một cái ví của ai đánh rơi trên đường, mở ra có mấy đồng khiến mọi người nhôn nhao hỏi, làm thế nào để được thần tài gõ cửa như ông.


Chí phèo chậm rãi uống trà rồi hỏi đám học viên, có ai đã được thần tài gõ cửa, chia sẻ với cả lớp. Cả lớp bổng nhiên yên lặng như chùa Bà Đanh. Nhìn quanh không thấy ai trả lời, Chí pHèo kêu không ai gặp may mắn, đụng thần tài. Tại nhà và tiệm các anh, ai nấy đều thờ thần tài to đùng, choáng cả lối cửa ra vào. Ai cũng cúng, hối lộ bàn thờ ông thần tài mỗi ngày mà sao ông ta không đến để lấy đồ tặng. Thần tài không muốn bị mua chuộc, liêm khiết hay chăng. Thậm chí mấy bà, khi rữa tượng thần tài, cho ông ta bú ti mấy bà nhưng thần tài vẫn không ngó ngàng đến.


Thần Tài bất lực, không có tâm. Ăn của người ta cúng hàng ngày vẫn không chịu ban phép lành cho họ. Không gõ cửa nhà họ. Hàng năm, người Việt cúng thần tài vào ngày 10 tháng giêng. Tốn tiền tốn bạc mà thành tài cũng chả ngó ngàng đến như cá chiều 30.


Bổng nhiên, có một ông đứng lên xin phép nói. Khi chúng ta nói đến thần tài, thường chúng ta nghĩ đến những sòng bài. Chúng ta thường thấy những người đánh bài, thờ phượng thần tài nhiều nhất. Họ cúng thần tài để mong trúng số lô đề, trúng số. Vào sòng bài được thắng, phải kiêng cử, phong thuỷ bú xua la mua. Tôi phải thú thật là cúng bao nhiêu rồi nhưng chả thấy thần tài gõ cửa, giúp tôi trúng lô đề khi gieo mấy hạt xí ngầu. Tôi thử đủ các loài bài, mạt chược, tổ tôm, xóc dĩa, bài cào, xập xám,…nhưng chưa bao giờ ăn cả. Có ai ở đây đã từng cúng kiếng và được thần tài gõ cửa. Xin cho biết bí quyết.


Chí phèo kêu khá đúng. Đây là bước đầu của cuộc trao đổi nhằm tìm hiểu lý do chúng ta nghèo, thần tài không gõ cửa. Chúng ta họp nhau đây để đặt những câu hỏi, tìm những câu trả lời giúp chúng ta làm giàu. Chúng ta thường nghĩ đến cái bàn mạt chược, xập xám, các hột xí ngầu là cách làm giàu bằng mua vé số. Cách giúp chúng ta mau giàu có. Vấn đề là gặp may mắn, trúng số, liệu chúng ta có khả năng giữ nó hay lại để mất như bao nhiêu người nổi tiếng như tài tử, cầu thủ, về già đều đói nghèo.

Dạy mình xong đến dạy con mình

Một người khác kêu là hôm qua đến trường đua và cũng không thấy thần tài gõ cửa khi đánh cá ngựa. Cứ đánh con ngựa trắng thì con đen về ngược. Chán Mớ Đời 


Chí phèo kêu một nông dân, làm việc chăm chỉ ở ruộng anh ta, mưa nắng thuật hoà sẽ giúp anh ta gạt được mùa lúa tốt. Anh ta có thể kiểm soát sự thành tựu của mình vào những cố gắng, chăm chỉ để đạt được mùa lúa tốt. Ngược lại nếu anh ta vào sòng bài, anh ta không dựa vào đâu cả, anh ta chỉ đối diện với nhà cái. Chơi bài là một loại chơi giúp nhà cái ăn về lâu về dài cho nên chỉ có chết hay ôm đầu máu.


Lấy thí dụ, khi anh đổ xí ngầu ra số 4, thì được nhà cái chung 4 lần tiền anh đặt cược. Hột xí ngầu có 6 mặt, cho nên khi anh chơi chỉ có xác suất 1 ăn 5 thua. Làm sao anh có thể ăn khi đánh bài mà xác xuất thắng chỉ có 1/6. Tôi chưa bao giờ gặp một ai trở nên giàu có nhờ đánh bài ngoài nhà chứa bài, ăn xâu.


Một ông cao tuổi, đứng dậy, xin phép kể một câu chuyện mà thần tài gõ cửa nhưng ông ta như mù, không thấy và để cơ hội bay mất để rồi nuối tiếc. Ông ta thưa tước là một người rất cần kiệm, như Chí Phèo đã giải thích hôm qua. Phải tiết kiệm 10% lợi tức của mình làm ra, rồi khiến tiền tiết kiệm của mình nhồi lên.


Có lần khi tôi còn trẻ, có một anh kia, con của bạn bố tôi, có một ý nghĩ; mua đất rồi, xây hồ nước, cho xe bò chở lên đồi, chia lô để bán cho dân trong thành phố. Anh ta không đủ tiền nên đề nghị một số người tin tưởng để làm ăn chung. Nhóm được thành lập bởi 12 người. Mọi người đồng ý đóng góp 10% để làm ăn chung với anh ta. Sau này, sẽ chia đều lợi tức.


Bố tôi kêu tôi tham gia làm ăn chung với anh ta. Tôi nghĩ còn trẻ nên lo ngại, chưa dám dấn thân, chung vốn tiền tôi để dành. Tôi cứ chần chờ, bố tôi lại khuyên cơ hội sẽ không đợi con đâu. Tôi cứ suy nghĩ rồi đắn đo, trì hoảng khiến anh ta tìm người khác chung vốn. Chương trình làm ăn chung của anh ta thành công. Mọi người tham gia đều trúng lớn, lời to sau khi thực hiện chương trình và bán các lô đất cho dân chúng trong thành phố. Ngày nay họ cứ lập đi lập lại những công trình tương tự, có của ăn của để. Trong khi tôi cứ đứng nguyên một chỗ.


Kinh nghiệm cho tôi thấy là chúng ta có cơ hội làm giàu nhưng vì ngại ngùng, lo sợ do dự nên khi thần tài gõ cửa, chúng ta có mắt nhưng không ngươi, như mù, đánh mất cơ hội. Cơ hội sẽ bay đi cánh chim biền biệt. Không nhất thiết phải nhà cửa. Nếu anh muốn trồng hoa thì khởi đầu trồng hoa, muốn mở nhà hàng thì phải bắt đầu biết học nấu ăn,…


Một người khác đứng dậy, lý do chúng ta đánh mất cơ hội vì do dự, chúng ta không đón nhận khi cơ hội đến với chứng ta. Cơ hội sẽ không đợi chờ chúng ta như anh bạn vừa kể kinh nghiệm, đắn đo khi có người mời làm ăn chung với số vốn nhỏ. Mọi người đồng ý, rồi hỏi có ai đã gặp cơ hội làm giàu khác mà không bắt chụp lấy, kể cho chúng tôi nghe để học hỏi. 


Một ông khác đứng dậy kể. Chuyện đến với tôi xưa rồi. Có một ông làm vườn ở trên ấp Hà Đông, gõ cửa nhà tôi, cho biết cần tiền để đi xe đò gấp để đưa bà vợ đi Sàigòn chữa bệnh. Tôi đến vườn ông ta xem thì trời tối đêm nên không thể nào đếm số bắp sú. Ông ta nói có 1,200 cây bắp xú nhưng tôi không tin, muốn đợi ngày mai để kiểm lại. Ông ta nói cứ trả cho ông ta 2/3 số tiền của 1,200 câu bắp xú, để đem vợ đi Sàigòn, sau này về lại Đà Lạt, sẽ thanh toán sau nhưng tôi không chịu. Ông ta chỉ bán với giá phân nữa thị trường vì cần tiền gấp.


Ngu dốt như tôi nên không chịu đưa tiền. Sáng hôm sau, biết bao nhiêu người Đà Lạt chạy lại mua vì nghe nói đánh lớn ở ban Mê Thuột nên Sàigòn cần rau cải nhiều. Họ mua với giá gấp đôi ngày thường. Nếu tôi chịu trả tiền mua hôm qua thì đã lời gấp 4 lần. Đó là sự ngu lâu dốt bền, không thấy thần tài gõ cửa của tôi. Âu cũng là sự trì hoãn lấy quyết định đã khiến cho tôi không giàu. Tôi nghĩ Thần tài đã gõ cửa nhà tôi nhưng tôi ngu muội nên không nhận ra.

Thấy tấm hình này, nhớ thời xưa, đẩy em đi chơi mỗi ngày

Một ông khác, đứng dậy xin phép kể thần tài đã đến nhưng ông ta đã bỏ qua cơ hội làm giàu. Ông ta kể, một hôm, một ông đại uý đại đội trưởng quen, ông này thua bài nên muốn bán số gạo một tháng cho tôi để trả nợ mấy người đánh bài. Hàng tháng quân tiếp vụ chở xe đến, phân phát mấy chục bao gạo để nấu cơm cho lính. Tôi không không biết làm gì với 50 bao gạo. Rồi có một bà bán chén ngoài chợ, nghe nói có gạo rẻ, mua mỗi bao 500 đồng. Một bao gạo ở ngoài chợ giá 2000 đồng. 


Ông đại uý bỏ túi 25,000 và nướng sạch trong một đêm. Đường Sàigòn Đà Lạt bị tăng bo, giá gạo lên gấp đôi 4,000 một bao. Bà bán chén ngoài chợ bán lại cho mấy tiệm có môn bài, lời gấp 8 lần. Đó tôi chỉ muốn thần tài giúp tôi thắng khi đánh bài nhưng về làm ăn, không biết gì cả.


Mọi người quay qua CHí Phèo hỏi ông thấy sao về những câu chuyện đánh mất cơ hội. Chí phèo hỏi ông để mất cơ hội mua 1,200 bắp xú, làm cách nào mà ông ta vượt qua sự trì hoản sau này. Ông ta đứng dậy cho biết, cứ chần chờ để vuột mất cơ hội hoài nên tôi khám phá ra không phải thần tài không đến nhưng khi cơ hội đến, tôi không nắm bắt cơ hội. Và từ đó tôi tập nhìn cơ hội và cố gắng chụp bắt cơ hội khi thấy nó.


Chúng ta chỉ quý, nhận ra những gì đã mất mát. Bài học hôm nay là phải hiểu thần tài là gì, khi nào thần tài gõ cửa thì phải đón bắt lấy. Kỳ sau sẽ bàn về đề tài khác. Các bạn nên tự thành lập những nhóm, hàng tuần gặp nhau, chia sẻ tin tức, kinh nghiệm để học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau.


Tôi nghĩ chúng ta phải hành động thì mới khiến thần tài gõ cửa. Điều quan trọng nhất là lấy được người phối ngẫu, cùng chí hướng. Anh thành công hay không là nhờ bà vợ. Thần tài là bà vợ. (CÒN TIẾP)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Rich dad, người giàu nhất Bellflowers

Chiều 30 Tết, bay về Hoa Kỳ để kịp ăn tết với đại gia đình. Đang đợi lấy hành lý thì được tin Rich Dad của mình qua đời khiến mình chới với, dù biết là ngày đó không xa. Từ ngày ông ta bị ngã, giải phẫu thì đi đứng khó khăn. Mỗi lần đến họp ở Lions Club, mình phải đón ông ta và dìu đi đứng.


Từ ngày thằng con ra đời, mình giác ngộ cách mạng là lương kiến trúc sư của mình không đủ tiền mua sữa cho con. Xin chủ tăng lương thì hắn than ít việc nên mình phải kiếm thêm việc. Rồi cuộc đời đưa đẩy mình vào nghề mua nhà cho thuê.

Lớp học tài chánh cuối cùng, hai cha con đi học ông Rich Dad, ngồi xe lăn. Đám bạn mình cũng đem con theo học

Mình tham gia một hội của người đầu tư địa ốc ở Quận Cam. Quen những người như ông Jack Fullerton, Larry, Mic Blackwell, CLyde Wilson,….kể không hết. Năm qua, mấy người này lần lượt ra đi, để lại khoảng trống trong cuộc đời mình.


Mình nhớ lần đầu tiên, gặp ông Clyde Wilson mà mình gọi Rich Dad tại một seminar về đầu tư địa ốc. Diễn giả là một người đầu tư từ Florida đến, có tiếng trong giới đầu tư về địa ốc. Xem như sư phụ, người đã thay đổi cuộc đời ông Rich Dad của mình.


Ông rich dad sinh trưởng tại Florida, nhà nghèo, bố mất sớm. Ông ta sống với bà mẹ và vài người em. Nhà không có phòng tắm, có cái robinet hay giếng ở ngoài trời. Ông ta học chưa hết trung học thì phải nghỉ học. Lý do là bị bệnh phổi, trường bắt nghỉ, sợ bị lây. 


Buồn đời, ông ta gia nhập thuỷ quân lục chiến, đi đánh trận ở Nam Hàn. Sống sót trở về, ông ta ghé lại căn cứ Pendleton. Từ đó, bạn đồng đội rủ ông ta đi nhảy đầm và thích ở lại Cali. Tại đây, ông quen bà vợ, làm giáo viên rồi đăng ký quản lý đời nhau.

Con mình với ông nội giàu

Giải ngủ, ông ta ở Cali thay vì về Florida làm ruộng. Ông ta bán khoai tây, đứng bán ngoài đường rồi từ từ mua được cái sập để bán lê-ghim,… rồi ông ta mua luôn khu vực này. Một hôm, giác ngộ cách mạng, ông ta chạy theo chiếc xe chở khoai tây đến thì khám phá ra vùng Idaho, sản xuất khoai tây nên ông ta lên xứ này mua luôn mấy vựa khoai tây để bán cho vùng Los Angeles.


Hôm mình gặp ông ta lần đầu ở seminar, ông ta rủ mình đi ăn cơm trưa với một tên gốc Nhật từ Idaho. Hắn đang thương lượng mua lại vựa khoai tây của ông Clyde. Hắn trả tiền cơm cho Ông Clyde và mình luôn. Thường trưa, đi học seminar thì mình ghé tiệm MacDonalds ăn cho rẻ, chớ tiệm ăn trong khách sạn khá đắt.


Sau này đi viếng Yellowstone, mình chở vợ con viếng thăm nhà máy đóng hộp khoai tây của ông nhật mua vựa chứa khoai tây của ông Rich Dad ở Idaho. Xem mấy vựa khoai tây to đùng ở xứ khoai tây của Hoa Kỳ.


Sau đó ông Clyde, kêu mình tuần sau lên nhà ông ta chơi. Ông ta giới thiệu bà vợ. Bà vợ mới tậu bộ bách khoa tự điển mới nên cho mình bộ cũ, đem về cho con đọc. Tối tối, mấy cha con lấy ra đọc , đúng hơn là xem hình, để tập cho con đọc sách, nghiên cứu.


Hôm đó, mình chở vợ con lên đón ông ta, ông ta kêu mình chở ông ta đi xem mấy nơi ông ta cho thuê. Mấy mobile home xụp xệ, khiến đồng chí gái kêu ai mà ở đây. Hôm ấy là đầu tiên mình nhận ra người Mỹ, sinh tại xứ sở này, vẫn có thể ở trong những khu nghèo nàn như vậy. Ông ta chỉ căn này cho thuê mấy trăm đô mỗi tháng,… rồi mấy căn hộ, mấy cây xăng,… xem như ông ta mua cả thành phố này.


Rồi ông ta kêu chở ông ta qua khu căn hộ cho người già, được xây trên khu ông ta dùng để bán khoai tây và rau cải khi xưa. Ông ta kể, có lần một người cao niên đến nhờ ông ta can thiệp, hỏi xem có được vào mướn một căn hộ dành cho người cao tuổi. Ông ta hứa sẽ hỏi dùm.


Khi ông ta đến hỏi viên quản lý khu chung cư này thì ông ta thất kinh. Chỉ 40 căn hộ mà có đến 1 danh sách đợi đến 120 người. Khi về hưu, 90% người Mỹ không có tiền hưu trí, chỉ có an sinh xã hội, không có nhà nên chỉ mướn được những căn hộ dành cho người cao tuổi, chủ nhân được miễn thuế để xây dựng các căn hộ này.


Ông ta bàn với mấy người bạn đầu tư địa ốc. Họ quyết định mời một ông thầu khoán, cho ông ta 25% cổ phần, ông ta bỏ cái kho, vựa khoai tây của ông, còn 2 người kia bỏ tiền xây 2 chung cư. Muốn được phép, ông ta ra tranh cử thị trưởng thành phố để duyệt đơn xin phép đổi zone,…


Ông thầu khoán được 25%, hứa sẽ không xây cất cho ai ngoại trừ hai chung cư này. Xây xong thì hai người có tiền lo quản lý, ông được 25% mỗi tháng. Họ đưa cho mình xem sổ sách. Sau khi trừ chi tiêu, mỗi tháng ông ta lãnh được $20,000 tiền thuê nhà, cách đây 20 năm về trước.


Sau này, ông ta rủ mình sang Florida chơi. Ông ta ghi danh đóng thuế ở Florida vì không phải đóng thuế tiểu bang nên phải ở bên đó 6 tháng 1 ngày cho mỗi năm, rồi bay về Cali ở 5 tháng. Đến Daytona, ông ta dẫn đi xem mấy mobile home park của ông ta mua và cô con gái quản lý. Ông ta kể cách ông ta thương lượng để mua. Bà vợ kể đi chơi, trả tiền cho mấy người em, khiến mình bắt chước mời cả gia đình đi Dubai năm ngoái. Vấn đề mình có cả chục người với con cháu khiến đồng chí gái suýt đứng tim.


Từ đó, mình gia nhập hội Lions để mỗi thứ 4, ăn cơm trưa với ông ta. Ăn xong thì ông ta kêu mình lấy máy tính về tài chính ra, rồi làm tính, xem mua cái này cái nọ, giá cả ra sao,… quay đi quay lại đã trên 20 năm.


Ông ta hỏi mình mất bao nhiêu năm để học xong đại học. Tính 12 năm để đậu bằng tú tài, 6 năm lấy bằng thạc sĩ, xem như 18 năm trời. Ông ta kêu đó học chỉ để kiếm việc. Còn học để đầu tư phải mất thời gian nên phải cố gắng học hỏi thêm.


Ông ta kể người đã gây ảnh hưởng thay đổi cuộc đời ông ta là ông Jimmy Napier, người mà mình đi học và gặp ông Clyde lần đầu tiên. Ông giải thích khi xưa, chỉ biết buôn bán nhưng không biết về đầu tư địa ốc. Một hôm, bạn bè giới thiệu seminar ông Napier nên ông ta gọi điện thoại và ghi danh. Ông ta bay qua Florida, và ông này đón ở phi trường,… qua seminar, ông ta họ về tính toán bằng máy tính tài chánh và cho vay,…. Từ đó đã thay đổi cuộc đời của ông ta.


Sau này, ông Napier qua đời, ông ta được mời dạy các lớp tài chánh cơ bản, đúng hơn là về cuộc đời ông ta với những deal ông ta thương lượng. Mình dẫn thằng con đi học mấy lần các lớp này.


Dạo mình mới gặp ông ta thì đang thương lượng mua một căn nhà. Căn này có vấn đề. Tuy là nhà nhưng chủ trước đã đổi thành vùng thương mại. Ông ta là bác sĩ nên thay vì ở, đổi thành văn phòng y khoa của ông ta. Về hưu bán không được vì cũ và vùng thương mại. Thêm dạo ấy thị trường địa ốc te tua. 


Mình hỏi mua thì chủ nhà bảo là đang ký hợp đồng cho với một chuyên gia địa ốc. Nếu khi hết hạn, mà chưa bán được thì sẽ bán cho mình và cho vay lại. Mỗi tuần mình ghé thăm hai ông bà già bác sĩ, hỏi chuyện theo lời chỉ dạy của ông Clyde mà mình gọi là Rich Dad. Mình gọi ông ta bố giàu tỉnh bơ khiến ông ta thích lắm.


Dạo ấy, có một cuốn sách có tên Rich Dad, Poor Dad do một ông người Mỹ, gốc nhật tên Robert Kiyosaki viết. Ông ta kể có hai người cha: 1 là cha ruột mà ông ta gọi là cha nghèo và một người cha nuôi mà ông ta gọi là cha giàu.


Ông ta kể bố ông ta, học giỏi đậu tiến sĩ, dạy đại học đủ trò nhưng nghèo, về hưu sống ít ỏi với tiền hưu trí. Còn bố một người bạn dạy ông ta về tài chánh từ bé, dạy đầu tư, buôn bán, sống trong lâu đài nguy nga.


Mình nghĩ với tư duy của ông cụ mình thì luôn luôn nghèo vì ông thích đánh bài, binh xập xám nên vay nợ khắp nơi, rồi họ đòi nợ bà cụ mình phải trả. Mình bắt chước tác giả gọi ông Clyde là Rich Dad để ông ta dạy mình về tài Chánh. Vấn đề là mình hơi tham, nên tìm thêm vài người khác để gọi rich dad như ông Mic, bà Inge, ông Fullerton…. Mấy người này. Mình ăn sáng mỗi thứ 6 còn ông Clyde thì ăn trưa mỗi thứ 4.


Mưa lâu thấm đất, từ từ mình cũng bớt ngu ra. Tuần này, mình dẫn thằng con đi ăn sáng với đám địa ốc, đầu tư về đất đai, để nó học nghề, thu thập thêm tin tức về tài chánh,…


Trở lại vụ căn nhà có vấn đề mà mình đang muốn mua. Cuối cùng sau 6 tháng, không bán được nên mình bắt đầu thương lượng với ông bác sĩ. Ông ta đồng ý là cho vay lại nhưng đòi tiền đặt cọc nhiều. Lý do là ông ta bị một lần, bán lại cho vay lại rồi kinh tế xuống, ông ta phải lấy lại nhà.


Dạo ấy, mình mới mua một căn nhà giá $450,000, chỉ đặt cọc có $3,000 nên tham, cứ cà kê dê ngỗng. Mỗi tuần ghé lại thương lượng. Cuối cùng một hôm, ông bác sĩ nói có tiền thì mua vì tao có một người đại hàn muốn mua và trả hết. Thế là mình ngọng. Buồn bả ra về. Gọi điện thoại cho ông rich dad. 


Ông ta kêu mình, trở lại nhà ông bác sĩ, bằng mọi cách phải mua cho bằng được căn nhà ấy. Thế là mình chạy lại và đồng ý mua căn nhà với giá $184,000, đặt cọc $20,000. Đó là lần đầu tiên mình mua nhà với số tiền đặt cọc quá lớn. Ký giấy tờ xong phải qua thằng con trai và con rể của ông bác sĩ đều là luật sư.


Luật sư là người luôn luôn làm bể hợp đồng. Ông bác sĩ kêu thằng con rồi nói mình nói chuyện với hắn. Tên này có bà vợ là bạn học với Hillary Clinton. Cả tháng sau mình vẫn chưa được sự đồng thuận của thằng con luật sư thêm thằng rể. Lý do là ông ta cho hắn căn nhà này để làm văn phòng luật sư nhưng hắn làm không được phải dọn đi nơi khác. Và muốn tiền liền.


Cuối cùng mình nói tên luật sư là mình nản rồi. Mình thấy hắn ở xa, không thấy bố hắn phải ra đợi người gọi mua nhà mấy tháng nay. Ông bố già, phải làm giảm stress cho ông ta. Đây mày cứ khu khư khăng khăng thì thôi tao khỏi mua nữa vì cả năm hơn rồi, mày cứ bắt bố mày chạy tới chạy lui để cho người ta coi nhà, nhiều khi họ chả thèm lại. Bà rá sao, hắn đồng ý bán cho mình. Thế là ông bố xúc tiến giấy tờ với mình. Mình làm giấy tờ để cô con gái, có chồng luật sư xem rồi ký.


Mình xin khởi đầu trả tiền lời cho ông bà bác sĩ sau hai năm. Nhà cũ nên cần sửa chửa lại. Ông ta đồng ý. Mình nhờ ông ta nói với city manager can thiệp để mình được giấy phép sửa đổi lại căn nhà thuộc vùng cư trú. Chỉ cần một cú điện thoại mọi chuyện xong xuôi. Mình kêu ông thợ ăn Oe-phe. Sửa chửa lại căn nhà, sơn phết lại mất $10,000. Mỗi tháng mình trả ông ta $1,000. Sau đó người thuê vào trả $1,200/ tháng. mình lấy tiền cho thuê nhà, trả ông thợ. Tiền thuê nhà 1 năm $14,400, 2 năm là $28,800. Trừ $20,000 đặt cọc, trả ông thợ $10,000. Xem như mình mua căn nhà chỉ có $2,800. Nay mình cho thuê được $3,500/ tháng.


Không có ông Rich Dad thì chắc mình đã thua cuộc thương lượng gần 1 năm trời. Từ đó, mình có deal nào là đều gọi ông ta để hỏi ý kiến. Ông ta chỉ mình là mua rồi, không nên gửi tiền trả nợ hàng tháng đến nhà. Mà trước khi đầu tháng vài hôm, gõ cửa đêm tiền đến. Nói chuyện. Người già sống cô dơn, con cháu ít tới thăm. Từ từ mấy người bán nhà cho mình, thích thích rồi kêu, ta có căn nhà khác, mua không,….


Ngày nay, mình cũng được nhiều tên trẻ. Lâu lâu gọi mời đi ăn để hỏi chuyện mình về đầu tư. Mình sẵn sàng như trả ơn ông Clyde, ông Jack, ông Mic, bà Inge,… chỉ làm bổn phận truyền cái ơn của họ cho người khác. Giúp được một người thành công mua được căn nhà là mình mừng. Tới nay, mình đã giúp được 4 người mua được nhà, có 2 người trở thành triệu phú.


Mình viết đây để cảm ơn ông CLyde Wilson, lòng tốt, giúp mình vô vị lợi và nguyện cầu ông ta sớm về đất Chúa. Mình sẽ tiếp tục con đường ông ta đã hướng dẫn mình, để hướng dẫn những ai khác muốn thay đổi cuộc đời họ.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 



 

Trung Cộng, bá chủ thế kỷ 21?

Từ khi Kissinger đi đêm với Bắc Kinh, bỏ Đài Loan, Việt Nam Cộng Hoà, lập bang giao và bán Coca Cola, MacDonald cho Trung Cộng, đã đưa xứ có nhiều dân số nhất thế giới lên hàng thứ 2 về kinh tế sau 30 năm khiến thế giới bàng hoàng nhất là tây phương, không ngờ đã tự xây cho mình một con ngựa của thành Troie. Giúp Trung Cộng móc cánh,…


Thế giới tây phương chợt nhớ đến câu của Nã Phá Luân: “quand la Chine se réveille, le monde tremble”. Họ đếm từng ngày xem chừng nào GDP của Trung Cộng sẽ vượt qua Hoa Kỳ, trở thành bá chủ thế giới về kinh tế. Ngày nay, người ta biến chiến trừng thành thương trường.


Hiện nay Trung Cộng có dân số đông nhất thế giới, kinh tế hàng thứ nhì, vũ khí hạt nhân đứng thứ 4. Trung Cộng là nhà máy sản xuất trên 60% sản phẩm mà thế giới tiêu dùng. Tương lai thế kỷ 21 sẽ thuộc về Trung Cộng như thế kỷ trước thuộc về Hoa Kỳ? Đó là câu hỏi mà ai cũng tự hỏi? Người thân cộng sẽ tin rằng Trung Cộng sẽ đứng đầu, dẫn dắt thế giới đại đồng Made in China.

Mình là người Mỹ nên cũng lo cho tương lai nếu Hoa Kỳ thua Trung Cộng. Cố gắng tìm hiểu để xem đầu tư ra sao để sống đến ngày mãn phần. Đọc tài liệu của các viện nghiên cứu tây phương thì họ cho biết là không. Thể chế quản lý, quyền lực trung ương sẽ không uyển chuyển để thay đổi đường lối phát triển kinh tế trong thời đại a còng. Chúng ta thấy họ phát triển về địa ốc, nhằm tạo dựng công an việc làm cho dân chúng, xây biết bao nhiêu thành phố, được mệnh danh là Thành Phố Ma. Mình thấy trên YouTube, có nhiều nơi mới xây hay chưa xong, đã phải đập bỏ.


Trung Cộng đang đánh tây phương với chính sách cô lập hoá Covid ở Thượng Hải vừa qua. Phong toả Thượng Hải, hải cảng lớn nhất của Trung Cộng, chuyên chở các sản phẩm được làm ra tại Trung Cộng, đi khắp thế giới khiến chuỗi cung ứng hàng hoá toàn cầu của thế giới bị khựng lại. Khắp nơi đều thiếu hụt các đồ phụ tùng xe hơi, nhà máy,…. Container bổng nhiên giá tăng gấp 10 lần. Cosco là công ty di chuyển hàng hải Trung Cộng đứng thứ 2 trên thế giới.


Vào Homedepot, có nhiều ngăn kệ thiếu hụt đinh vít, Sơn … Mình gửi xe cho dealer sửa. Họ phải đợi 36 ngày mới có đồ phụ tùng, họ phải cho mình mượn xe họ suốt 36 ngày miễn phí, dù tiền thay thế đâu $300 Và mướn xe tối thiểu là $55/ ngày. Làm khung cửa số phải đợi 10 tháng trời. Chán Mớ Đời 


Một công hai chuyện, ông Tập cật Bình ra lệnh phong toả Thượng Hải rồi đến Bắc Kinh để kiểm soát, loại trừ các thành phần chống đối trong đảng, để đạt số phiếu, được bầu thêm nhiệm kỳ hay như Mao Trạch Đông khi xưa, một hoàng đế của xứ này. Qua đại hội đảng xong với hình ảnh ấn tượng, nhân viên an ninh đưa ông cựu hoàng đế khác, đang ngồi ra cửa đại hội. Sau đó Trung Cộng mở cửa lại, cho hình ảnh lên truyền thông, nhiều người Tàu, đóng kịch, xuống đường, biểu tình vớ vẩn.


Các nước tây phương cho rằng hệ thống chuỗi cung ứng toàn cầu từ 30 năm bị khựng lại, như trong cuốn phim của ông hề Charlot. Các nước tây phương thức tỉnh, đang bắt đầu xây dựng lại một hệ thống khác chuỗi cung ứng khác, ít lệ thuộc vào Trung Cộng nhưng cần thời gian. Họ đầu tư, xây nhà máy tại các nước nhỏ khác như Việt Nam,… vấn đề là các nước này được Trung Cộng đầu tư nhiều. Hàng hoá sẽ được mang danh các xứ này nhưng cũng từ mấy công ty, nhà máy do người Tàu làm chủ. Điển hình thép Việt Nam, mật ong từ Việt Nam, một phòng thử nghiệm ở Berlin, Đức quốc báo cáo chỉ thấy toàn là phấn hoa của Trung Cộng….nghĩa là toàn đường hoá học.


Họ tin rằng Trung Cộng sẽ không bá chủ thế giới vì sự khủng hoảng dân số của họ. Hiện nay, dân số Trung Cộng là 1.4 tỷ người, xem như 17% dân số thế giới. Hôm trước đi chơi trên tàu, có ăn cơm vài lần với một cặp vợ chồng tàu, di dân qua Anh quốc với chương trình tương tự EB5 của Hoa Kỳ. 


Họ là những người sinh ra trước 1979, có hai cô con gái nên phải chạy qua Hương Cảng sinh sống rồi có tiền chạy qua Anh quốc. Tưởng tượng 1 người tàu sinh ra sau 1979 theo chế độ 1 con. Lớn lên, phải nuôi bố mẹ, ông bà nội và ông bà ngoại, và một người con trai hay gái xem như 1 người nuôi 7 người. Hai vợ chồng nuôi một con, bố mẹ chồng, bố mẹ vợ, ông bà nội chồng, vợ,… Xem như tương lai mù mịt, đóng thuế để nuôi mệt thở. Nhiều người có đến cả tá con nhưng đứa nào cũng nói nhau huống chi chỉ có một con trai độc nhất, phải lo nuôi bên vợ.


Trung bình Trung Cộng có tỷ lệ 105 con trai so với 100 con gái nhưng với chính sách một con. Các xứ tây phương thì 100 con gái cho 101.68 con trai. Lý do là người Tàu thích con trai hơn từ xưa. Có nhiều gia đình giết con gái để có thể mang thai đến khi sinh con trai nổi dòng chi đó. Mình có xem một phim tài liệu, nói về chế độ 1 con, có nhiều cảnh họ quay và kể nhiều người ở nông thôn có thai nhưng phải dấu rồi một ngày đẹp trời, gần 9 tháng, cán bộ trong huyện đến nhà, đem lên bàn mỗ, phá thai. Đưa đến phong trào nuôi con nuôi tàu niều lắm. Nay số con nuôi này trở về Trung Cộng để tìm lại cha mẹ ruột khá nhiều.


Hậu quả đưa đến ngày nay là tỷ lệ trai gái là 120 trai cho 100 gái, cho thấy tỷ lệ sinh sản càng ngày càng giảm nữa. Tình trạng trai thừa gái thiếu đưa đến những cuộc khủng hoảng xã hội, chưa kể áp lực của mấy đứa trẻ từ bên nội, bên ngoại, mong đợi trở thành bác sĩ, kỹ sư,… sau 75, ở hải ngoại có tình trạng trai thừa gái thiếu vì đa số đàn ông con trai đi vượt biển, tìm đường cứu gia đình. Đi làm kiếm tiền gửi về nuôi gia đình. Hải tặc khiến người Việt ít cho con gái đi. 


Có hỏi cặp vợ chồng gốc tàu, dân Anh quốc về chính sách 1 con của Trung Cộng được ban hành từ năm 1980 và chấm dứt năm 2019, xem như 40 năm, 2 thế hệ. Mình nhớ năm 1995, về Hà Nội dự hội thảo phát triển Việt Nam. Có gặp một cán bộ về dân số. Ông ta cho biết Việt Nam bắt chước mô hình phát triển của Trung Cộng nhưng thay vì 1 con, họ cho phép 2 con với khẩu hiệu “trai hay gái chỉ hai mà thôi”. Đó là cái may cho Việt Nam nhưng 2 con chưa đủ vì theo dân số học phải cần 2.1 con vì có những đứa bé chưa đến 18 tuổi đã lăn đùng ra chết Hay đổi giới tính.


Tại sao không sử dụng 2.0 để thay thế hai vợ chồng. Lý do dùng 2.1 vì có người chết sớm, hoặc không lập gia đình. Việt Nam nay tuy theo chế độ 2 con nhưng đọc đâu đó báo chí Việt Nam, cho rằng dân số Việt Nam già đi và tương lai sẽ bị lộn xộn nhưng không te tua như Trung Cộng.

Hiện tại các quốc gia trên thế giới có gặp vấn đề thiếu hụt dân số rất nhiều như Đức quốc, Ý Đại Lợi, Nhật Bản,…. Sau thế chiến thứ 2, các nước này muốn phát triển lại xứ sở của họ nên khuyến khích phụ nữ đừng đẻ, hô to khẩu hiệu “my body my choice” đủ trò. Đó là chiến lược của chính phủ đưa ra, đưa tiền để đẩy mạnh phong trào ngừa đẻ. Lý do là thêm người thì không có người nữ, lao động sản xuất. Tất cả dành cho sản xuất, phát triển, xây dựng một tương lai mới. Các phương pháp ngừa thai như Ogino-Knaus được ban hàng, khuyến khích và phá thai. 


Dạo ấy, trong xóm, Mẹ mình và mấy bà hàng xóm hay họp để bàn tán vụ ngừa thai. Bà cụ mình thì sợ bệnh hoạn, không ai nuôi con nên không tham gia trong khi 2 bà kia tham gia nên ngưng đẻ từ đó, bà cụ mình thì cứ năm 1. Từ đó cho tới nay dân số già đi mà người dân không muốn sinh con. Đức quốc, Nhật Bản, Ý Đại Lợi đều có tỷ lệ 1.1 vê sinh sản.


Hôm đi Antarctica, có xem phỏng vấn trên đài truyền hình pháp France 24, các cô gái ở Trung Cộng. Các cô này kêu không muốn có con, vì muốn thực hiện giấc mơ, sự nghiệp của họ. Họ chỉ muốn nuôi con chó hay con mèo cho vui nhà. Theo tin tức đọc thì tỷ lệ sinh sản ở Đức quốc là 1.1, Ý Đại Lợi tương tự cho nên các kinh tế gia cho rằng các nước này xem như tự diệt trong thế kỷ 21. Viết đến đây mới nhớ là bạn bè mình ở Ý Đại Lợi, Đức quốc, Thuỵ Sĩ đều có một con. 


Nhớ ở tây thời tổng thống Chirac có ra chương trình chính phủ cho tiền, khuyến khích đẻ thêm con. Tây con không chịu đẻ, nuôi chó, chỉ có tây đen và tây hồi giáo là đẻ, nay về Pháp, chỉ thấy tây đen, tây rệp nhiều. Nhất là ở Anh quốc, về lại xứ mưa dầm mưa dề, đi mấy đại lộ lớn như Oxford,…thấy toàn người Anh quốc, gốc ấn độ, Pakistan,… các đội cầu đá banh cua ra hay Anh quốc toàn là dân da màu.


Tre già nhưng măng không mọc là ngọng. Tỷ lệ sinh sản như 1.8, thấp hơn tỷ lệ 2.1 để giúp dân số bình quân. Ngày nay người ta sống dai hơn xưa. Ở Nhật Bản số người sống trên 100 tuổi cao nhất thế giới. Chính phủ, con cái, những người trẻ đi làm, phải đóng thuế nuôi những người già. Mình xem một phim tài liệu về Nhật Bản, có bà kêu là từ 10 năm nay, hai vợ chồng không giao cấu với nhau.


Vấn đề ngày nay, trai gái không bình thường như xưa, kiểu âm dương. Thật sự trước đây cũng có nhưng ít ai biết như trường hợp ông thi sĩ nào được lãnh đạo bố trí lấy một bà đạo diễn. Đêm tân hôn, cô dâu nằm trên giường đợi chú rể khai hoả thần công, trong khi ông này lại ngồi làm thơ. Chán Mớ Đời 


Trai thích trai, gái thích gái nên sẽ giảm tỷ lệ sinh sản. Cho nên Trung Cộng đang trải qua giai đoạn khủng hoảng về dân số. Người ta cho biết ảnh hưởng dân số lên GDP qua phương trình L x h = GDP. L là labor, lao động sản xuất và h là hour, thời gian làm việc. Chúng ta nhân số lao động cho số thời gian làm việc sản xuất để biết GDP.


Nếu một mặt dân số suy giảm, mặt kia lại già nua thêm, đưa đến các thời gian sẽ bớt hiệu lực vì phải lo cho chăm sóc người già. Sẽ không giúp phát triển ngành sản xuất, tăng trưởng kinh tế.


Ngày nay, Trung Cộng có trên 160 triệu người già trên 60 tuổi, xem như 40% dân số Hoa Kỳ. Người ta dự đoán vào năm 2040, con số này sẽ lên hơn 250 triệu người với nhiều người trên 80 và 90 tuổi. Về già người ta có khuynh hướng trả nhớ về không, bị Parkinson. Trung Cộng sẽ cần hàng trăm triệu người trẻ để chăm sóc cho số người này. Nhật Bản đang dự định dùng người máy để làm dịch vụ này. Họ bắt đầu mướn công nhân từ Phi luật tân, Việt Nam, các nước láng giềng để lo cho người già vì rẻ hơn mướn người Nhật Bản.


Dân số giảm và người cao tuổi gia tăng sẽ giảm sản xuất và GDP sẽ giảm. Họ tiên đoán vào năm 2100 nghĩa là 77 năm nữa, dân số của Trung Cộng sẽ còn 754 triệu, hay phân nữa ngày nay. Cứ tưởng tượng nếu còn sống đến viếng Trung Cộng, chỉ thấy 50% dân số ngày nay, nhà cửa bỏ hoang, không ai thèm ở. Mình xem video, Trung Cộng cho đập bỏ các chung cư xây xong không ai ở, bị hoang phế.

Nhà bỏ hoang ở Nhật Bản, gọi Akiya

Trường hợp này đang xẩy ra tại Nhật Bản, các làng mạc, tình nhỏ, nhà cửa cho không, bị bỏ hoang, không ai nhận, người ta gọi  (akiya. Tương tự ở Ý Đại Lợi, có nhiều làng kêu gọi bán căn nhà với 1 Euro với điều kiện phải sửa sang lại. Hiện nay, Nhật Bản có 62.4 triệu căn nhà, và 8.49 triệu căn nhà bị bỏ hoang xem 14% căn nhà bị bỏ hoang. Con số này càng ngày càng gia tăng.


Lần vừa rồi, mình ghé thăm La MÃ với đồng chí gái, gặp lại mấy người bạn ý. Mình hỏi căn nhà ở làng Pretare của ông bố mà mình có đến chơi một lần, bị tàn phá vì động đất, nay đã sửa sang lại chưa. Họ kêu chưa vì không có tiền là một, hai là ít ai về đó ở. Khi xưa, đi làm ở Ý Đại Lợi. Cuối tuần thiên hạ, thích về quê chơi cuối tuần, hoà nhịp vào thiên nhiên. Nay giới trẻ có Internet nên không cần đi xa, cũng hoà nhịp vào dân cư mạng. Họ hỏi mình muốn căn nhà đó thì họ cho để mình sửa chửa lại. Từ chối ngay. Xa lắc. Khi xưa, đến đây chơi, mình nói với họ ước gì một ngày nào đó, có một căn nhà như vậy để cuối tuần về chơi. Nay họ cho không cũng không dám lấy.


Nhớ đến đế chế La MÃ khi xưa. Lúc đầu bị mọi phía bắc đánh chiếm, đốt sạch nhưng họ vẫn xây dựng lại đế chế kéo dài đến 8 thế kỷ. Đế chế này tàn lụi khi bị đội quân Attila chiếm đóng. Người dân La MÃ không có sức, hay ham muốn xây dựng lại và từ từ đế chế này tàn lụi. Mấy người bạn mình, bỏ căn nhà của tổ tiên, nơi ông bố sinh ra đời, không xây dựng lại. Trường hợp cá nhân như vậy, mà toàn dân xứ này cũng có ý định như vậy thì khó mà tương lai sáng sủa.


Với chính sách một con, Trung Cộng tự làm mồ chôn tập thể cho nữa dân số của họ mà thế giới chưa từng thấy. Các nền văn minh như Inca, Aztecs,…bị chôn vùi vì bệnh hoạn của người tây phương đem sang. Tưởng tượng vào cuối thế kỷ này, ai đi du lịch ở Trung Cộng, phân nữa thành phố bị bỏ hoang và người già. Cho thấy sự nguy hiểm khi xây dựng, phát triển đất nước mà không có tiếng nói của người chống đối công trình, nói lên những lợi hại đem đến. Tinh thần gia tưởng sẽ không giúp gia đình thăng tiến vì không có tiếng nói khác, cái nhìn về sự lợi hại.


Mình có mua cổ phiếu của vài công ty Trung Cộng đầu tư vào hệ thống phúc lợi của họ. Hiện tại có 456 triệu người Tàu được bảo hiểm do công ty trả và 542 triệu bảo hiểm bổ sung ở nông thôn nhưng vẫn có một số khá cao hàng trăm triệu người không có bảo hiểm y tế và hưu trí. Họ cho biết vào năm 2035 thì quỹ hưu trí sẽ hết tiền. Mình đang suy tính chừng nào sẽ bán cổ phiếu Trung Cộng. Tài liệu mình mua về đầu tư, kêu mua thêm cổ phiếu của hai công ty Trung Cộng, xuống te tua mấy năm vừa qua. Nay chỉ số cho thấy có thể mua lại. Đành mua thêm 200 cổ phiếu cua mỗi công ty.


Ngoài ra, Trung Cộng có vấn đề môi trường bị tàn phá, huỷ hoại trong cuộc chạy đua làm nhà máy sản xuất cho thế giới. Những gì các chính phủ tây phương cấm vì đã bị ô nhiễm trước đây, họ đem qua Trung Cộng ngay cả rác rưỡi.


Các tàu chở hàng từ Trung Cộng đến các nước tây phương, khi về thì các container trống nên họ giác ngộ cách mạng, sao không chở đồ phế liệu của tây phương về để họ tái sinh, đỡ phí tiền chạy tàu về. Thế là Trung Cộng bao thầu rác của thế giới. Mình có xem vài tấm ảnh của người ta chụp lén đưa lên mạng. Các dòng sông đen xì vì phế thải từ nhà máy, dơ bẩn hơn Kinh Nước Đen của Nguyễn Thuỵ Lọng.


Nay thì họ giác ngộ cách mạng lần thứ hai, không nhận đồ phế thải của Hoa Kỳ nữa nên người Mỹ bắt đầu có vấn đề thải rác. Mình có kể vụ này rồi. Có lẻ quá trễ.


Dạo mình viếng thăm Trung Cộng, đến Bắc Kinh thấy trời toàn là khói đen dù họ đã ra lệnh phân nữa xe, bản số xe số chẳng số lẻ, thay phiên nhau ra đường theo ngày. 40% đất trồng trọt bị tàn phá, đất đang bị sa mạc hoá. Ngoài ra các dòng sông bị cạn vì họ cho xây cái đập Tam Hiệp. Nay đang tính xây thêm mấy con kênh để dẫn nước đến sông Hoàng Hà. Kinh 


Nguy hiểm cho các nước Đông Dương, Trung Cộng chận nước ở thượng nguồn của dòng sông Mekong. Phù sa, nước không xuống được khiến song này hấp hối ở hạ lưu.


Khi xây dựng, kiến thiết đất nước, thế kỷ 20 cho là phải cơ giới hoá, các hình ảnh nhà máy sản xuất là cốt yếu nên thiên hạ cứ xây dựng nhà máy để rồi tàn phá môi trường. Chúng ta tự xây môi trường tự chôn mình. Tưởng tượng, vài chục năm nữa, dân tình bị ung thư vì môi trường. Nhà nước phải chi tiền biết bao nhiêu, hay con cháu phải nai lưng ra trả. Nghèo hoàn nghèo. Đó là hậu quả của sự phát triển không có viễn kiến. Ăn xổi chủ nghĩa.


(còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 

Chuyện đầu năm 2023

 Đầu năm, đồng chí gái tổ chức đón giáo thừa tết Mỹ ở nhà. Trời mưa nhưng thiên hạ đến đông như quân Nguyên. Có nhiều người quen rủ thêm bạn của họ nên mình chả biết ai là ai. Cứ làm ô sin đi đổ rác, dọn dẹp trong khi đồng chí gái chụp hình toả sáng với mấy bà. 

Trời mưa, nên mọi người ở trong nhà, thay vì ra vườn, khiến mấy ông hút thuốc hơi chới với. Có anh chơi đàn, cứ lâu lâu hạ đàn xuống, tranh thủ chạy ra trước nhà, rít một hơi rồi chạy vào, cầm đàn Lý Thông tưng tưng đàn kêu tích tịch tình tang, ai đem công chúa lên hang, rồi chạy ra rít một hơi lại. 

Có cặp vợ chồng có tên khá vui tai, khi hợp tên của họ là bạn bè cười, chọc ghẹo. Chị vợ tên Lý, còn anh chồng thì tên Sinh, nên hai vợ chồng cứ giải quyết Sinh Lý cả ngày.


Đầu năm cẩn thận phải dơ chân trái lên cho đúng cách, khởi đầu bằng chân phải nếu không Chán Mớ Đời cả năm. 

Sáng ra, phải đi hốt tàn thuốc lá, bầy nhầy ngấm nước. Mình sợ nhất mấy ông hút thuốc lá và uống bia. Mỗi lần đồng chí gái tổ chức ăn uống, hát hò, mấy ông thường ở ngoài vườn. Hôm sau mình phải đi hốt tàn thuốc lá và chai bia rượu của họ dù mình cố ý để thùng rác và cái đĩa gạt tàn thuốc bên cạnh. Mấy ông xỉn nên chả nhớ gì cả. Mấy ông này thường được vợ cưng lắm, làm đồ nhậu ở nhà nên không quen thu dọn chiến trường, có vợ làm đầy tớ nhân dân. 

Mình không biết uống rượu nên không dám kêu đồng chí gái dọn dẹp. Hôm sau, có hai chị bạn ghé lại nhà, dọn dẹp dùm nên cũng nhẹ nhàng một chút. Có chị ở trên San Jose, đi theo bạn, ghé nhà, rữa chén bát, dọn dẹp mệt thở. Cô bạn hỏi mình có chén bát gì nữa không, đem ra cho cô bạn rữa luôn 1 thể.

Ngày 31, có ông thần quen qua mạng, gọi điện thoại khi mình đang lái xe trên đường về nhà. Ông thần bàn về kế hoạch năm 2023 bỏ vợ già, về Việt Nam kiếm em chân dài khiến mình thất kinh, khuyên ông thần, suy nghĩ lại. Một con vợ đã mệt, nay còn rước con vợ trẻ về thì chỉ có tử lộ mà Khổng Mình đã chỉ cho Phụng Sồ, Bành Thống, 1 đi không trở lại. Đang nói chuyện, ông thần chuyển qua, hỏi phải làm gì để chuẩn bị về hưu, kiếm chân dài bên Texas. Lý do là cổ phiếu trong 401(k) của anh ta xuống quá độ chân dài năm 2022.

Anh ta kêu nhà bên Texas rẻ, tính về hưu bên đó. Ông thần quên thuế địa ốc cao thêm quanh năm phải đốt lò sưởi hay máy điều hoà không khí. Khí hậu không như Cali, khi nóng khi thì lạnh. Cô giáo mình có nhà ở Texas, để trống, trả tiền sưởi và điều hòa không khí cho vui làng xóm.

Mình hỏi không đọc bài mình mớm từ khi đi Peru về, cho biết là chuyển tiền của 401(k) của đồng chí gái qua money market. Anh ta kêu có nhưng không để ý. Anh ta phải làm gì với 401(k) xuống thành 201(k). Mình nói đã dặn chuyển qua money market từ đầu năm mà anh ta không nhớ. Chán Mớ Đời 

Anh ta muốn để trong đó vì sẽ lên lại từ từ như sau 2008. Mình hỏi lên từ từ là mấy năm, 10 năm, 20 năm? Anh đã trên 6 bó, muốn về hưu, nghĩa là cần tiền bây giờ như đức giáo hoàng Phan Xít Cô kêu người nghèo không thể đợi. Mình hỏi nhớ Enron không? Sears? JC Penny? Phá sản. Anh cứ để đó rồi bay hết, thì chưa gặp em chân dài, mà 401(k) trở thành 101(k) hay 001(k) sẽ theo bước chân của Tuấn Vũ, hát đời anh cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn.

Mấy tài liệu mình mua thì đều nói là chuẩn bị cho kinh tế suy thoái sau bầu cử 2022. Chính phủ mất dạy lắm, cứ xuống rồi họ bơm lên 1 tí nên thiên hạ không để ý. Như kiểu luộc con cóc. Nếu bỏ con cóc vào nồi nước sôi thì nhảy cái bực ra lại nên người ta cứ bỏ con cóc vào nồi rồi đun từ từ đến khi chín mềm. Thị trường chứng khoán cũng vậy cứ cho xuống rồi lên lại khiến thiền hạ mất cảnh giác, một ngày đẹp trời quay lại thấy đời tôi cô đơn.

Tốt nhất là chuyển hết qua tiền tươi rồi đợi. Bao lâu thì không biết. Mình may bán nhà ở cao điểm, nay đang chuẩn bị chuyển qua Opportunity Zone Fund, đợi mưa qua, trời lại sáng, chạy ra mua lại. Kỳ này có thằng con theo nên cũng vui.

Anh ta hỏi mình vậy mấy cổ phiếu về dầu hoả, năng lượng thì sao. Mình nói vẫn giữ và bắt đầu mua vàng lại sau bầu cử quốc hội. Chính phủ cầm cố đến sau bầu cử để lấy phiếu sau đó thì thả. Nếu không thì đảng Dân Chủ đã thua nhiều khiến mấy anh Cộng Hoà bị đứng hình như Từ Hải, khiến ông Trump hết gáy, buồn vui đời thị trường địa ốc. Nay thì thà như giọt mưa, đợi đến mùa bầu cử tới. Có bà nào thất cử ở tiểu bang Arizona, buồn đời, nhất quyết đi kiện, kêu là gian lận, bị toà án đuổi cổ ra, kêu làm mất thời gian, và tiền bạc của người Mỹ. Con người có tính tự kỷ, nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ. Họ quên Không có mợ chợ vẫn đông.

Kết quả trong năm 2022

Anh ta hỏi mình có đọc thơ văn gì không mà thấy viết đều đều. Mình nói không. Mình chỉ đọc những gì giúp làm ra tiền. Mình đọc sách báo về tài chánh, còn thơ văn thì chịu thua vì không thực tế. Khi đi ăn uống ở nhà bạn bè, người quen, mình bị hụt hẫng vì không biết những đề tài mà họ tranh luận nên chỉ biết ngồi ăn.

3 ông này làm biết bao nhiêu người mất nhà mất cửa nhưng chả nghe báo chí nói đến. Mình đi Thổ Nhĩ Kỳ, Jordan thì khám phá dân tỵ nạn chạy qua mấy xứ này trên mấy triệu người. Cựu tổng tư lệnh khối Bắc đại tây dương, Wes Clark kêu ông ta được triệu về ngủ giác đài và được cho thấy 8 nước mà Hoa Kỳ muốn chiếm đóng sau khi vụ đánh bom ở Nữu Ước. Ông ta ra tranh cử tổng thống nhưng không ai cho tiền cả.

Mới mua cuốn sách của Jim Rickards, cựu nhân viên tình báo CIA về vấn đề ngưng hàng hoá, phụ kiện từ Trung Cộng. Từ khi Covid xẩy ra, hàng hoá không luân chuyển vì tàu bè từ Trung Cộng ngưng rời bến. Anh ba tàu muốn chơi thiên hạ, quen xài đồ rẻ, sẽ gây ảnh hưởng cho kinh tế Hoa Kỳ. Lên tàu 11 ngày, tha hồ có thì giờ để đọc. Ông này kiếm tin tức khả tín, mình theo dõi ông ta từ lâu. Tin tức về chiến tranh Ukraine, lý do đủ trò trong khi truyền thông tây phương thì tuyên truyền đánh lạc hướng dư luận.

Mình khám phá ra 1 điều là không tin vào những thông tin miễn phí trên mạng. Tin tức đúng đắn thường phải mua vì người ta mất công tìm tòi và mua tin tức. Còn thông tin trên mạng miễn phí thường được các nhóm lợi ích trả tiền nhà báo để viết.

Nói như chị bạn đêm giao thừa, “Anh có mụ vợ giỏi nên anh khổ”. Chán Mớ Đời. 

Đầu năm, trời mưa nên chạy lên vườn xem mưa được bao nhiêu. Xem cái gauge thì thấy được hơn 1 inch, thế là tháng 1 này không phải tưới nước, đỡ tốn $3,000. Đi chơi đến cuối tháng về không phải lo tưới nước. Trung bình mỗi tháng mình trả độ $3,000 tiền nước tưới cây. Từ ngày mua cái vườn, mình khấn vái trời đất Cali mưa nhưng ông trời phụ lòng mình rất nhiều vì thận ông trời bị lộn xộn, không đi tiểu được.

Khi xưa, mình đi thầu xây cất thì cầu trời đừng mưa vì mưa thì phải che mái nhà cả nước chảy vào nhà, hư hại, đền cho gia chủ mệt thở, đến khi trở về đời nông dân thì lại cầu mưa thì trời cali hết vụ El Niño. Dạo ấy ông trời còn trẻ nên thận tốt, đi tiểu đều đều khiến bolsa ngập lụt, nay về già nên thận bị lộn xộn không điều tiết được. Chán Mớ Đời 

Đang chuẩn bị ngày mốt đi Chí Lợi, Á Căn Đình và Nam Cực. Cứ gọi là du xuân gần 3 tuần lễ, sẽ về kịp ăn Tết ta với con cháu, rồi lại lên đường đi Á Châu. Về lại cuối tháng 2, lo vụ hái bơ bán kiếm tiền rồi đi tiếp.

Câu hỏi của anh bạn khiến mình suy nghĩ mông lung. Đa số chúng ta đi làm, kiếm tiền, tiêu xài rồi khi về già, không tiền lương là ngọng. Anh bạn nói muốn nghỉ hưu vì sợ bị đột quỵ. 65 tuổi mà làm việc 15-18 tiếng một ngày. Chỉ trông cậy vào tiền an sinh xã hội và quỹ hưu trí. Nếu quỹ hưu trí xuống thì phải đi làm lại.

Khi xưa, mình mới sang Hoa Kỳ làm việc. Suốt 2 năm trời, không lấy hè, làm việc mỗi tuần 60-80 tiếng, không được trả giờ phụ trội. Đến khi mình xin phép đi nghỉ hè 1 tuần với một đối tượng thì tên xếp đồng ý. 24 tiếng trước khi đi, tên xếp kêu huỷ chuyến đi vì hắn cần mình. Mình hỏi ai trả tiền vé máy bay đã mua rồi. Hắn không nói nên mình đi. Đi về, hắn cho mình nghỉ việc. 

Thế là mình giác ngộ cách mạng sớm được mấy chục năm trước là cuộc đời, chỉ nên tin vào chính mình, không có thằng Tây con Mỹ nào quan tâm cho tương lai của mình. Chúng xài xong thì bỏ như vắt chanh. Chủ nghĩa tư bản không có tình nghĩa gì cả. Chỉ có chủ nghĩa tự lo, tự túc tự cuồng là đúng đắn nhất.

Từ đó, mình tìm cách làm việc cho mình. Mình bắt đầu đọc sách báo về làm chủ chính mình, lo về tài chánh, thuế má, hưu trí,… mình từ giả nghệ thuật, văn hoá, bú xua la mua, chỉ để ý những gì liên quan đến tài chánh. Cuối tuần thay vì đi nhậu, mình đi học bổ túc văn hóa trùng tu cho bớt ngu.

Mấy tên cố vấn tài chánh, lúc nào cũng nói ba phải là thị trường lên thì có xuống. Xuống rồi thì lại lên. Vấn đề là lúc mình cần tiền thì thị trường đang lên hay xuống. Khi mình về hưu mà nó xuống là mình ngọng. Rút tiền từ quỹ hưu trí, phải đóng thuế vì tiền đó đã được trừ thuế khi còn đi làm.


Hôm trước, nói chuyện với anh bạn về vụ thành lập một pháp nhân Family Limited partnership, anh ta nói tài sản dưới 11.2 triệu không bị đánh thuế. Anh này là đại gia thứ thiệt, mà chưa cập nhật hoá vụ này. Tiền chính phủ Hoa Kỳ in ra rã cho vụ covid thì phải lấy lại bằng cách đánh thuế nên ai có tài sản trên 5 triệu vào năm 2025 thì nên tìm cách binh khác.

Ông Fullerton qua đời, hai người con thừa kế gia tài hiện nay, phải tìm cho ra 2 triệu đô trong vòng 9 tháng để đóng thuế thừa kế. Nếu ông chết sau năm 2025 thì con ông ta phải đóng 6 triệu, hai người con chia nhau 50% của 5.2 triệu, xem như mỗi người mất đi 2.6 triệu. Chán Mớ Đời 

 Mình nói hiện nay 11.2 triệu nhưng 3 năm nữa thì chỉ còn 5.2 triệu. Mỗi năm anh chị chuyển cho con được $17,000 xem như $34,000 cho mỗi đứa. 3 đứa con xem như $100,000 năm. Kêu chúng lấy vợ chồng sớm, có cháu thì cho thêm $34,000. Mấy đứa con sẽ có tên trong FLP nhưng không có quyền gì cả, chỉ khi anh chị lăn đùng ra thì tự động chúng có thể thay thế anh chị rồi truyền qua đời con, đời cháu,… Chán Mớ Đời

Đọc bài về FLP.

Cảm ơn mấy bác chúc mừng sinh nhật của em.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 









Tại sao làm Family Limited Partnership để con cháu thừa kế?

 Tuần này, trên đài truyền hình Little Sàigòn, mình sẽ nói chuyện về đề tài thừa kế tài sản tại Hoa Kỳ với luật bắt đầu năm 2017 “Tax Cuts and Jobs Act”, tài sản thừa kế được miễn thuế cho con cháu khi qua đời là 11.06 triệu/ người, hai vợ chồng thì được 22.12 triệu nhưng đạo luật này sẽ hết hạn vào năm 2025, để trở lại luật trước 2017 là 5.49 triệu/ người hay 10.98 triệu cho hai vợ chồng.

Con số này không ảnh hưởng đến 90% người Mỹ, nhưng số còn lại cần phải xem lại di chúc, cách thức quản lý tài sản của mình vì trong 9 tháng con cháu phải tìm ra số tiền để đóng thuế thừa kế tài sản.

Nếu trên số tiền được miễn thuế thì phải đóng lên tới 40% số tiền. Số tiền được miễn thuế đến năm 2025 là 12.06 triệu/ người. Sau đó thì trở lại 5.49 triệu/ người 

   Ông Jack Fullerton dạy mình mua nhà đầu tư vừa mới qua đời tháng 7 vừa rồi. Hai người con trai hưởng gia tài, thừa kế mấy căn nhà của ông ta nhưng họ cần 2 triệu để đóng thuế. Mình đang thương lượng với hai người con để mua vài căn nhà để họ có tiền trả thuế. Mình hơi ngạc nhiên là ông ta dạy mình nhưng khi qua đời vẫn bị sở thuế hành con ông ta. Có lẻ về già, đau ốm nên không có đủ sức để làm giấy tờ chuyển sang cho hai người con. Mình nhớ ông ta hay than với mình là ngủ không được. Về già mà ngủ không được thì hại não đêm dài.

Mình biết có nhiều người, về già cứ lo sợ, không dám viết di chúc. Họ cứ đọc bài viết trên mạng, kêu gọi đừng giao hay chuyển tài sản qua cho con họ, sợ con dâu hay rể cho ra đường ở. Mấy người viết nói thêm, nói quá để câu like. Ở Hoa Kỳ, khi có giấy tờ thì không ngại vụ này.

Hôm qua mình đi chơi với ông nuôi ong trong vườn, sau đó ông ta mời đi ăn sáng. Mình hỏi ông ta đã làm Living trust chưa, vì có dạo ông ta hỏi mình và có đưa số điện thoại của luật sư đã làm LT cho mình. Ông ta kêu sợ chết nên chần chừ. Từ từ ông ta giải thích ở với bà vợ này là bà thứ 3. Mỗi lần ly dị là tốn tiền nên nhà và tiền bạc của ông, không có đứng tên bà vợ hiện nay. Trong khi đó, bà vợ đương thời, lo ngay ngáy, nói với mình là ông ta có di chúc cũ với bà vợ trước, nay đã chết sau khi bỏ ông ta. Ông ta chưa làm lại di chúc còn Living trust thì thua non.

Mình giải thích cho ông là bà Betty, bán nhà cho mình cho vay lại. Khi chết, con bà ta không có tiền trả luật sư để làm giấy tờ, xoá cái trust của bà Betty để mình có thể trả tiền hết cho họ. Ông cứ lo ngại thì khi ông bị coma hay chi đó, vợ ông không thể quyết định, không thể rút tiền để chi tiêu, lo cho ông.

Ông cho biết là khi qua đời, ông ta muốn những gì của ông thuộc về bà vợ thứ 3. Vấn đề là ông không muốn tiền của ông lọt vào tay con riêng của bà vợ hiện nay vì chúng ghét ông ta. Ông ta muốn khi bà vợ chết thì tiền của ông để lại, sẽ được chuyển cho con trai của ông ta. Ông ta do dự làm di chúc là nguyên cớ này.

Mình nói như vậy, ông có thể ghi trong di chúc, là sau khi ông qua đời, căn nhà của ông sẽ bán lại cho tôi, và cho vay lại. Hàng tháng, tôi trả tiền lời cho vợ ông vì bà ta sẽ về Philadelphia để sống với con cháu. Bà ta có an sinh xã hội của bà và của ông thêm số tiền tôi trả hàng tháng sẽ có một cuộc sống vui vẻ. Sau khi bà ta qua đời thì tôi sẽ trả tiền cho con trai ông ở Colorado.

Một vụ khác mình gặp. Hôm trước, đi học văn hoá bổ túc, mình ghé nhà anh bạn học cũ Đà Lạt chơi vài ngày, anh ta kể về gia cảnh nhất là ông bố của anh ta. Bà mẹ thì chết lâu rồi. Ông bố có căn nhà ở Cali, hè ông ta bay về chơi với con cháu, rồi mùa đông thì bay về miền đông bắc. Căn nhà ở Cali thì bỏ trống. Ông bố không biết là nhà bỏ trống hơn 30 ngày thì bảo hiểm sẽ không đền nếu có hư hao gì (nếu họ khám phá ra).

Con cháu nói ông ta về Cali ở để lỡ có chuyện gì thì con cháu còn chạy qua chạy về chớ ở miền đông bắc thì ngọng. Anh bạn kêu ông bố không muốn làm living trust vì sợ chết. Khi ông ta qua đời thì con cháu phải mất thì giờ bay qua vùng Đông bắc để lo hậu sự, tốn tiền con cháu. Ngoài ra phải ra toà thừa kế ở hai tiểu bang, tốn tiền gấp hai. Tiền bạc ông ta để lại sẽ bị bán tháo rẻ tiền để trả tiền luật sư. Chưa kể đến con cháu tranh dành gia tài, chia của. Bây giờ thì ai cũng nói ngon lắm, không cần nhưng khi đụng trận là giông bão nổi lên trong gia đình. Do đó phải làm giấy tờ sớm chừng nào hay ngày ấy. 

Ông bố người bạn ở tiểu bang khác, lại có nhà ở Cali. Khi qua đời thì con cháu phải lo hai cái Probate; một ở tiểu bang ông ta ở và một ở Cali vì tài sản nằm ở đây. Tiểu bang Cali không đánh thuế thừa kế nên tốt nhất là dọn về Cali ở, bán căn nhà ở tiểu bang mưa tuyết.

Đi chơi gặp nhà cửa ở Á Căn Đình rẻ, muốn mua nhưng lại ngại vì sau này, khi mình đi xuống địa ngục thì vợ con phải bay qua bên đó làm thủ tục bán nhà, đóng thuế đủ trò. Gặp hai ông cựu giám đốc ngân hàng Citi, kêu nên mua nhà ở Salt Lake City hay Park City vì sẽ tổ chức thế vận hội trong vài năm tới. Thấy thì ham thiệt nhưng nghĩ lại nên dạy mấy đứa con nghề của mình thì tốt nhất và đi chơi với đồng chí gái đến khi hết còn lết được.

Hôm qua, vừa xuống phi trường, được tin ông Rich Dad của mình vừa qua đời. Ông ta dạy mình rất nhiều trong cách mua bán, cho thuê nhà cửa. Con gái mới báo tin là một ông Mỹ quen, khi mấy đứa con còn đi bơi ở trung học. Ông ta nói vơi mình là khi về hưu, sẽ bán căn nhà ở Cali rồi dọn về một nơi nào đó rẻ sống hưởng tuổi già. Năm ngoái, ông ta gọi hỏi thăm tin tức con mình và cho biết tình hình con của ông ta, rủ đi ăn thì ông kêu bận đi làm. Cho thấy đời rất ngắn và cũng rất dài. Chỉ có vấn đề là không biết ngày giờ bị gọi.

Anh bạn còn kể là ông bố hay lên mạng đọc mấy bài báo viết từ Việt Nam, kêu con cái bất hiếu, đừng chuyển gia tài sản cho chúng, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà,.. khiến ông ta đâm nghi ngờ con cháu. Thế là từ 10 năm nay, con cháu kêu ông bố làm di chúc nhưng chả nhúc nhích. Ông bố biết mình, nói anh bạn cứ nói ông bố liên lạc với mình rồi mình giải thích vấn đề cho ông bố. Mình thích hóng chuyện thiên hạ từ bé.

Nguy hiểm khi đọc tin tức trên mạng. Đừng có dại nghe vớ vẩn rồi tiền mất tật mang như trường hợp ông Mễ, chuyển tên nhà cho con trai rồi thằng con lăn đùng ra chết, cô con dâu bán nhà cho mình. Mình có 1 ông thuê nhà người Việt, để con gái đứng tên để ăn trợ cấp. Một ngày đẹp trời, bị ra đường, phải mướn ga ra cho rẻ vì vợ chồng cô con gái đánh bài thua ở Las Vegas, mượn nợ thế chấp căn nhà và không trả bị ngân hàng tịch thu.

Nếu ông bố, mua nhà rồi chuyển tên qua cho con gái, bắt hai vợ chồng ký giấy nợ giá trị giá tiền của căn nhà, chỉ được xoá khi ông ta qua đời thì cô con gái sẽ không được mượn nợ, không mất nhà nếu ly dị. Ông  Jeffrey, nha sĩ mà mình quen, cho con gái tiền để mua nhà như giúp đỡ, không bất hai vợ chồng cô con gái ký giấy nợ. Một ngày đẹp trời, mây đen kéo đến, thằng rể đâm đơn ly dị, chia gia tài thế là ông ta ngọng. Tiền nhổ răng mấy ngàn người theo mây khói.

Trở lại vấn đề của ông bố người bạn. Khi ông bố nằm xuống, con cháu phải lo vụ ra toà thừa kế vì ông bố không chịu làm living trust, tốn tiền rồi anh em cãi nhau vì phải ứng tiền ra trước để lo luật sư toà án đủ trò. Sau khi toà tuyến bố thì mới có thể lấy tiền, tài sản của ông bố để lại với các chi phí. Cuối cùng thì con cháu hưởng chút đỉnh còn vào tay luật sư hết. Nên nhớ có tài sản hai nơi thì phải ra toà thừa kế hai nơi. Cho nên ai có nhà cửa ở nhiều tiểu bang thì nên gộp lại một nơi cho con cháu dễ thở sau này.

Cho thấy càng về già, chúng ta không có chủ lực để làm những việc rất đơn giản như ông Jack. Ông ta dạy mình đủ thứ nhưng vẫn không làm quyết định cuối cùng, nay 2 người con phải bán nhà để trả thuế thừa kế.  2 triệu đô la, giúp cháu ông ta ăn học trường cao cấp. Nay mình học được cái gì thì áp dụng ngay nếu đợi vài năm nữa, con đến thăm, hỏi Ai rứa? Chán Mớ Đời. 2 triệu đô la khá nhiều, nếu giữ được 2 triệu đô la thì con cháu ông ta hưởng, có thể cho cháu đi học trường tư,…đại học đủ trò.

Hai người con nhận được mấy căn nhà cũng điên đầu vì di chúc để lại là không được bán nhà. Chán Mớ Đời 

Lý do là luật thừa kế cho miễn 11.18 triệu đô la (2022) và còn lại thì phải đóng thuế tài sản thừa kế, lên đến 40% thuế Liên Bang và Cali thì bắt đóng mệt thở. Ông ta có trên 15 căn nhà cho thuê nên tài sản chắc chắn là trên 11.18 triệu. Dạo mình mới sang Hoa Kỳ, luật thừa kế tài sản chỉ được trừ 1 triệu đôla còn lại phải đóng thuế. Khi ông Bush con lên thì ký sắc luật đến trên 10 triệu rồi lên từ từ. Có một năm miễn thuế thì tự nhiên có nhiều người Mỹ giàu có, ngay cả tỷ phú, lăn đùng ra chết, con cháu không phải đóng thuế. Tưởng tượng, con cháu đóng thuế 40% trên 1 tỷ đô la. Đến khi Obama lên thì giảm xuống 11.18 triệu và từ từ đi xuống đến 5.2 triệu vào năm 2025.

Vấn đề là khi Covid xẩy ra, chính phủ Hoa Kỳ mượn tiền để cho thiên hạ khi bị cấm cung nên trong tương lai, có thể chính phủ Hoa Kỳ sẽ giảm nữa, và bắt đóng thuế đủ trò để có tiền trả nợ. Năm nào, ngân sách chính phủ đều thâm thụt cả, phải mượn thêm tiền. Họ sẽ ra luật đánh thuế tiếp, có thể giảm xuống 1 triệu như xưa. Nhà ở Cali trung bình đã 1 triệu với lạm phát thì vài năm nữa có thể lên 2 triệu.

Nếu ông Jack chết vào năm 2025 thì hai người con đóng thuế mệt thở, thêm 3, 4 triệu nữa. Xem như gia tài bay theo cánh chim biền biệt 50%.

Hai lô đất mình mới mua ở vùng Opportunity Zone, sẽ xây 2 căn nhà trên 2 lô để cho thuê. Nếu khá khá thì sẽ làm thêm ADU, thành phố cho phép thêm 2 ADU hoặc 3. Một căn tốn $120,000, cho thuê được $1,200/ tháng xem như 10% tiền lời. Có điện và nước, chỉ cần làm hầm phốp là xong.

Theo đạo luật ban hành năm 2018 Tax Cuts and Job Act thì khi hai vợ chồng qua đời thì tài sản được miễn thuế 11.18 triệu cho mỗi người, hai vợ chồng thì xem như trừ được $22.36 triệu đô la. Ông Jack ly dị vợ nên bao nhiêu nhà ông ta để lại thì hai người con chỉ được miễn 11.18 triệu, và còn lại thì đóng thuế đến 2 triệu đô la. Họ phải tìm ra 2 triệu đô la để đóng thuế trong vòng 9 tháng sau khi ông bố qua đời. Nay nhà xuống nên chắc phải bán nhiều nhà hơn dự định.

Nếu ai có một căn nhà thì không ngại lắm, vấn đề là lạm phát. 30 năm về trước khi mình đi cua đồng chí gái thì một gallon xăng chưa đến 1 đô la, nay là 5 đô, xem như nhân gấp 5 lần. Thí dụ ai có căn nhà hiện tại giá 1 triệu ở Cali thì 30 năm nữa khi lăn ra, đi Tây thì có thể căn nhà lên đến 5 triệu, chưa kể mấy loại tiền hưu trí, xe cộ, đủ thứ,…

Mình đi học văn hoá bổ túc, trùng tu cho nông dân tại chức ở Puerto Rico vừa qua thì mấy ông thần luật sư, cho biết là nên sử dụng Family Limited Partnership để hoạt động, sẽ giúp con cháu sau này không bị vụ 5.2 triệu lộn xộn. Mình có thể cho con mình vào partner trong tổ hợp gia đình nhưng không có quyền bầu bán gì cả. Mỗi năm có thể cho mỗi đứa $16,000, hai vợ chồng cho 2 đứa con mỗi đứa $32,000 không phải đóng thuế qua giấy tờ. Năm 2023 thì lên đến $17,000/ đứa con, xem như hai vợ chồng cho mỗi đứa con được $34,000, hai đứa thì $68,000. Khi xưa, mình có làm pháp nhân này để xây nhà cửa nhưng không rành về kế toán lắm, mấy đứa con còn nhỏ nên chuyển qua dạng S Corporation. Nay thừoi cơ chins muồi nên phải đổi lại.

Vợ mình về hưu nên có thể được công ty trả lương và dùng đó để trả lương giúp chuyển 401(k) của đồng chí gái qua Roth 401(k), để khỏi phải đóng thuế.

Làm như vậy thì có thể làm solo 401(k) cho mỗi đứa để có thể bỏ vào để được phép trừ thuế lên đến năm 2023 là $330,000. Sau này mình đi Tây thì tự động mấy đứa con có thể thay thế điều hành công ty của gia đình, không phải thuế má, lo sợ thuế thừa kế gì cả. Cách đây mấy năm, báo chí có đăng vợ chồng ông chủ Facebook đã thành lập vụ này để chuyển tài sản dài dài vĩnh cửu.

Trong trường hợp mấy đứa con cà chớn, không biết điều hành thì mình có thể ghi lại di chúc là trả tiền cho một pháp nhân nào đó mình tin tưởng để điều hành, còn mấy đứa con thì cứ lãnh tiền hàng tháng mà xài, nuôi cháu mình. Một trong 3 ông dạy mình, có nói là ông nội để lại di chúc qua cái trust mà đến nay, con trai tức là chắt của ông ta vẫn còn lãnh tiền hàng tháng từ Trust ông này thành lập.

Hôm nay, mình có nói chuyện với ông cố vấn tài chánh mà mình đi học, có thằng con ngồi cạnh để nghe. Cuối cùng thì mình nhờ ông ta thành lập Family Limited Partnership để mình chuyển tài sản sang, có hai đứa con trong ban quản trị nhưng không có quyền bầu bán gì cả. Chỉ có đồng chí gái và mình có quyền quyết định.

Thật ra khi xưa, khi khởi đầu, mình đã làm FLP nhưng vợ còn đi làm, mấy đứa con nhỏ nên thấy hơi lộn xộn nên chuyển qua S Corporation. Nay thì vợ về hưu và mấy đứa con lớn, hiểu chuyện một chút. Thằng con mình chịu khó đi học thêm nên cũng bắt đầu hiểu thêm nên hy vọng sẽ để nó quản lý sau này.

Người bán miếng đất để lại mấy chiếc này. Mình kêu một tên quen, biết sửa xe, lên kéo về để sửa lại, công hắn một chiếc và mình mình một chiếc. Họ đã đến dọn sạch hết

Hôm trước mình có nhờ ông luật sư CPA, bạn ông này làm Opportunity Zone funds, thật ra là trả cho ông ta luôn, để chuyển số tiền lời mình mới bán lô đất hồi tháng 9 vừa qua, để có thêm thời gian lựa chọn mua nhà cửa, sửa chửa để 10 năm sau bán không phải đóng thuế. Trên nguyên tắc tháng 3 năm tới là chết hạn cho mình mua nhà khác để thay thế theo luật 1031 exchange. Nay có opportunity zone funds thì mình có thêm 18 tháng để thực hiện. Nhà sang năm sẽ xuống nhiều hơn, sẽ có cơ hội mua được giá tốt.

Mình có mua được 3 căn còn bao nhiêu tiền lời thì chuyển qua O.Z.F.

Cuối cùng đồng chí gái nghỉ hưu, có 401(k) của sở, phải chuyển qua Solo Roth 401(k) từ từ để khỏi phải đóng thuế nhất là vào năm 70.5 tuổi, không phải lấy ra nếu không sẽ bị phạt.

Hôm qua, mình chạy lên vùng 29 Palms để gặp tên làm nhà tiền chế. Sáng nay mình chạy lên city với thằng con để hỏi chuyện xây hai căn nhà tiền chế, cho thuê rồi 10 năm sau bán không phải đóng thuế vì thuộc vùng Opportunity Zone. Thằng con chịu khó học nên chắc sau này nó khá hơn mình, thoát cảnh làm nông dân khu đen như bố.

Nếu ông Jack thành lập Family Limited Partnership, bỏ tên hai người con trong thì nay chúng không phải bán nhà để kiếm 2 triệu đóng thuế. Không phải lộn xộn với toà án thừa kế bú xua la mua. Ai không có nhà cửa, tài sản nhiều thì làm living trust là xong. Còn nếu tài sản nhiều thì nên sử dụng FLP.  Lấy vợ lấy chồng, ly dị cũng không sợ bị mất tiền trong FLP vì dâu rể sẽ không có tên trong sổ phong thần của công ty.

Bà Betty bán cho mình nhà cửa, cho vay lại. Có làm living trust nhưng không hiểu sao con bà ta chưa làm xong vụ thừa kế. Nghe hắn kể là chưa có tiền trả luật sư. Chắc là hắn tiêu xài nhiều, nay mới mỗ tim xong nên chả thiết làm gì. Mình muốn trả hết số tiền nợ bà ta nhưng chưa được vì hắn chưa thuê luật sư để làm vụ này. Cho thấy làm living trust cũng phải chi tiền cho luật sư mà nếu con mình xài bố nó hết tiền để lại thì cũng mệt.

Hôm kia nói chuyện với anh bạn quen. Anh ta than là thằng con độc nhất, kêu nó không thành công tại Hoa Kỳ là vì nó sinh ra tại Hoa Kỳ. Nay nó chỉ bám vào bên vợ. Vợ anh ta qua đời lâu rồi. Anh ta về Việt Nam gặp cô nào lấy, bảo lãnh nhưng không biết chừng nào sang. Anh ta mới bán căn nhà, mua cho cô vợ ở Hà Nội 1 căn hộ mấy trăm ngàn. Thằng con chả được gì nên chửi thể, từ bố luôn. Chán Mớ Đời 

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn