Vợ tôi học đàn
Từng…từng…tưng…tứng….tựng….tửng…… đó là âm thanh tập lên dây đàn vang dội khắp nhà từ khi đồng chí gái, nghe lời bạn đi học đàn guitar từ mấy tháng nay. May là mụ không học trompette hay đánh trống vì trước đây có mụ hàng xóm học thổi kèn, từ sáng đến chiều. Mỗi lần gặp mặt là phải khen bà ta khiến bà ta vui lắm trong khi mình lặng lẽ hiu quạnh. Mụ vợ về hưu từ năm ngoái, khiến mình lo Âu vì mụ nghỉ cái rụp, không tính toán, chuẩn bị tinh thần gì cả. Lý do là mụ tiếc tiền lương đi làm, mình là người chồng không thể đợi mụ về hưu rồi mới thực hiện nhưng gì mình muốn làm. Nên đi chơi leo núi đi Phi châu, đi Nam mỹ, lang bạt kỳ hồ khiến mụ kêu “mình ngu, đi làm để hắn đi chơi” thế là mụ nghỉ hưu, lãnh tiền an sinh xã hội để đi chơi với mình.
Đi chơi về thì mụ theo bạn bè đi hát trong mấy viện dưỡng lão, nấu ăn cho người vô gia cư. Nấu là phải Plant base, thức ăn hữu cơ này nọ cho đúng tiêu chuẩn thời trang. Vô gia cư ở Hoa Kỳ là cũng thuộc loại sang vì chính phủ cho không điện thoại di động miễn phí. Tuần trước, mình có đem túi ngủ và áo ấm đến đường Moran, để đưa cho mấy người Việt vô gia cư. Hôm qua cảnh sát đến dẹp, chở họ đi đâu không biết. Sáng nay đi tập thấy bãi đậu xe trống. Có nhiều người ngủ trong xe. Thấy tội nhưng không biết làm gì. Xã hội ngày nay, khoa học tiến bộ nên dần dần không cần nhiều nhân viên nữa nên mất việc, không tiền bạc thì ra đường ngủ.
Mình tưởng mụ về hưu thì chắc lo mấy chuyện trong nhà như tập nấu ăn, giặt áo quần này nọ nhưng không. Rửa chén vẫn là mình, giặt quần áo vẫn là mình, phơi đồ cũng là mình. Đành lặng lẻ đi bên đời hiu quạnh của người chồng nhân dân ưu tú.
Bổng nhiên một hôm, mụ chạy về nhà, hỏi cái đàn của mình đâu rồi, cây đàn bám bụi từ ngày mình lên xe bông về nhà vợ. Mụ rờ rờ khảy khảy kêu không được to quá. Hỏi thằng con cái đàn của nó, kêu to quá, mụ gửi mua đàn trên mạng rồi ba thứ lỉnh kỉnh với đàn. Rồi mỗi ngày cứ tưng tưng từng từng từng tứng như Thạch Sanh khi xưa ngồi dưới hang réo gọi công chúa Quỳnh Nga….. lâu lâu mụ chạy lại hỏi anh còn nhớ đánh Rumba không. Mình chỉ biết lắc đầu kêu cô cấm tôi chơi đàn từ ngày cô bắt tôi thề non hẹn biển làm người chồng nhân dân ưu tú.
Cuộc đời đàn sĩ của mình có hai giai đoạn; quốc nội và quốc ngoại. Hồi nhỏ mình ra chợ phụ mẹ mình dọn hàng, mẹ mình hay kêu mình đem trái cây tươi vào nhà bà Phúng để cúng bàn thờ. Bà Phúng là người về Huế, đón mẹ mình năm 15 tuổi vào Đà Lạt giúp việc cho nhà bà. Cháu bà con nhưng ông bà Phúng thương mẹ mình lắm như con ruột nên khi mình đau ốm khi xưa, là ông Phúng chạy ra am Mệ Cai, chở mệ vào nhà mình để chích lể, cạo gió, thậm chí còn bán vía mình cho cậu Chín luôn. Mình nhớ ông bà thương mình như cháu ngoại. Dạo ấy mấy bà dì chưa có chồng.
Vào nhà thì mình thấy dì Thanh đi học đàn Hạ Uy Di ở đường Tăng Bạt Hổ, ông thầy tên Hà thì phải. Sau 75 thì khám phá ông ta nằm vùng. Thấy dì ngồi cầm cục sắt oxy kéo tới kéo lui nghe như đang ở Hạ Uy Di.
Thấy hay hay nên mình xin mẹ mình đi học ông ta. Trả tiền được một tháng thì ông ta nhìn mình đang tập từng từng như mụ vợ mình ngày nay, rồi lắc đầu kêu tướng anh chỉ có đánh đàn bà, chớ đánh đàn địch thì quên đi. Thế là mình giận, bỏ học đàn luôn từ đó. Mộng đàn sĩ của mình chưa bắt đầu đã tắt ngúm như thắp hương ngoài nghĩa địa.
Sau này, ra trường đi làm tại trường bách khoa Lausanne thì có tên bạn cũng làm phụ tá giáo sư ở đây nói là mày muốn có vợ thì nên tập đánh đàn để cua gái. Thế là mình mượn hắn cuốn sách tự học Tây ban cầm của Phạm Duy, đưa cho cô thư ký, nhờ làm photocopy, mua cây đàn về tập tích tịch tình tang sơn đen muốn vợ học đàn gải tai gái. Mình cũng học đọc và đánh từng note Đồ Rê Mi Fa Sol La đủ trò. Cũng thăng cũng giảm, bấm tay lia chia, tremolo này nọ.
Sau này qua Luân Đôn làm việc, có tên đồng nghiệp gốc Nam Phi đánh đàn guitar cổ điển rất chuẩn nên mình trả tiền ăn cho hắn để dạy mình. Cũng mua đồ gác chân về học có bài bản lắm. Đến khi qua Mỹ, mình đánh đàn tới đâu là gái chạy mất dép tới đó. Trong khi đó có tên chả biết đàn điếc gì cả, gái bu như dòi. Mình hỏi hắn bí quyết, hắn kêu gái ở Hoa Kỳ chỉ thích nghe hai nốt nhạc thôi đó là nốt Đô và La. Kêu mình học dư thừa nhiều nốt nhạc lắm. Chỉ cần học Đô trưởng và La trưởng thôi đừng có học la thứ đô thứ la 7 la 9 gì cả. Đó là tiền Peso của Mễ. Ế vợ con ơi.
Lúc đó mình bắt đầu hiểu lý do bị mấy cô quen, tình yêu chưa chớm nở, thăng hoa đã bị mấy cô đá. Kêu anh cái gì cũng được chỉ có cái tội nghèo, bần cố nông. Đúng lúc đó mình được bạn bè giới thiệu đồng chí gái, đến nhà đồng chí gái đưa cho cây đàn để mình biểu diễn vì tên bạn PR nói là mình đàn hay lắm. Sau khi nghe mình hát thì cô nàng kêu xin lỗi anh, giọng ca anh rất tồi. Anh muốn lấy tôi thì phải hứa bỏ đàn địch đi. Thế là cuộc đời đàn sĩ của mình ở quốc ngoại cũng chấm dứt theo tiếng pháo vu quy của mụ vợ.
Sang Cali, mình đi học đàn tranh với cô Mình Đức Hoài Trinh, lấy vợ thì vợ cấm. Sau này mình cho con học đàn tranh và đàn bầu. Xem đường dẫn.
https://youtu.be/iit7aKRh5js?si=-AUSHD47--Pl7gfy
Hơn 30 năm sau, mụ hỏi mình chỉ mụ đánh Rumba, mới leo núi Whitney về mình chỉ biết run-chân mỏi đầu gối. Chán Mớ Đời
Mụ đi tập được vài bữa thì kêu mình đi nghe mụ đàn. Hóa ra mụ học đàn với học trò của ông Võ Tá Hân. Ông này kể là bổng nhiên mấy năm gần đây bàn tay bị lộn xộn nên không đánh đàn như xưa được. Về hưu ông ta dạy thiên hạ đánh đàn, rồi học trò của ông ta dạy lại mụ vợ mình. Hôm đó ông ta có mời được nhạc sĩ Từ Công Phụng, cựu học sinh trường Trần Hưng Đạo Đà Lạt xưa. Học trò của ông Hân chơi toàn nhạc của Từ Công pHụng, đến khi ông nhạc sĩ gốc người thiểu số hát nhạc của ông ta sáng tác thì Chán Mớ Đời tương tự khi xưa ở Luân Đôn, mình nghe ông Phạm Duy hát. Già nên không còn hơi nữa. Đồng chí gái ngạc nhiên khi nghe mình nói là biết ông Võ Tá Hân, có nghe nhạc ông ta từ xưa. Thậm chí có đánh đàn nhạc ông ta.
Nhạc sĩ Võ Tá HânNhạc sĩ Từ Công Phụng
Đi mấy vụ này như khi xưa con cái đi học đàn rồi có biểu diễn. Chán lắm nhưng phải đi để ủng hộ tinh thần con. Tốn tiền và thời gian mà nay chả đứa nào rờ tới piano, đàn tranh, đàn bầu gì cả. Được cái là mụ vợ tập rất tiến bộ chỉ tội là mình chả thấy mặt mũi mụ ở đâu cả. Đi cả ngày, tối về thì cứ tích tịch tình tang yêu tôi hay yêu đàn, yêu tôi hay yêu đàn.
Mình cũng mừng là mụ vợ tìm được niềm vui sau khi nghỉ hưu, chớ lạng quạng lại mệt. Cứ ở nhà bắt mình làm đủ thứ trò, không cho lên chăm sóc vườn bơ. Người già về hưu hay có bệnh trầm cảm vì ít gặp ai, cô đơn nên thấy vợ tìm được niềm vui trong nghề tu luyện đàn sĩ là vui rồi.
Hôm qua là lễ mãn khoá 3 tháng học đàn, xem như 3 tháng huấn nhục dành cho mình, phải nghe lên dây đàn tưng tưng từng từng nên lại phải đi ủng hộ vợ nhà. Khóa có 5 ông và 6 bà nhưng chỉ có 6 bà được thăng cấp. 5 ông kia về nhà bị vợ sai làm đủ thứ nên không có thì giờ tập đánh đàn nên rớt, đào ngủ. Cứ tưởng tượng đang làm Thạch Sanh, tích tịch tình thì mụ vợ kêu rót dùm ly nước vì đang hát karaoke, giặt áo quần dùm, rửa chén chưa, rồi xoa bóp chân tay. Chán Mớ Đời
3 tháng học được hai bài Diễm Xưa và Cây Đàn Bỏ Quên nên 6 bà đội mũ lên ngồi đàn và hát cho các hội viên khác và ông thầy nghe. Mình phải chụp hình này nọ để ghi lại dấu ấn lịch sử của trường ca vợ tôi học đàn. Về già mà thấy mụ vợ vui là hạnh phúc, chớ mụ mà lăn ra bệnh là mệt. Hết đi đâu. Mình cảm ơn mấy bà bạn rủ mụ vợ đi học đàn và hát.
Hai chị bạn đã rủ mụ vợ mình đi học đàn. Hỏi hai ông chồng đâu thì được biết hết ngày phép nên chụp hình hai đang biểu diễn rồi vềCó anh kia tập ở Đông Phương Hội, nói mình là máy bay đi Tây rẻ lắm. Mình xem thì thấy $85.00 một vé, khứ hồi là $275 nên mua vé. Ai ngờ tiền thuế gì đó lên đến trên $200, tổng cộng là $489.01 nên đành phải mua, đi Tây thăm em và mấy gia đình Tây, khi xưa giúp đỡ mình khi còn sinh viên. Hỏi mụ vợ đi không, mụ kêu bận học đàn và tổ chức Halloween nên mình đi một mình. Nếu không thì sẽ không bao giờ gặp lại mấy người này. Nay đã 99 tuổi và yếu. Mình hỏi thăm tin tức ở Ý Đại Lợi thì có một gia đình quen khi xưa, mà mỗi giáng sinh họ đều mời mình sang La MÃ ăn giáng sinh với gia đình họ. Bà mẹ mới qua đời đầu năm nay. Chán Mớ Đời
Luôn tiện đi thăm mấy tên bạn ở Ý Đại Lợi và Hoà LAn. Xong om
Mụ vợ kêu chụp tấm ảnh sau đó mình hỏi AI sửa lại loài ra bà đầm nào nên kêu cho chút gì Á châu. Thì lòi bà Á đông nào không giống mụ vợ chút nào.
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen
Nguyễn Hoàng Sơn