Hiển thị các bài đăng có nhãn Sức khoẻ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Sức khoẻ. Hiển thị tất cả bài đăng

Dầu olive và phép lạ

 

Chúng ta thường nghe đến các vùng xanh (blue zone) trên thế giới, nơi có nhiều người sống thọ quá 100 tuổi. Họ giải thích về các dinh dưỡng của mấy vùng này giúp người dân sống lâu. Trong đó có vùng Địa Trung Hải được biết đến nhờ dầu Olive. Trở về thời đế chế La MÃ, vùng Iberia, ngày nay là Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, cung cấp nhiều nhất các hoàng đế cho đế quốc này nhờ giàu có, thịnh vượng nhất của đế quốc. Lý do họ trồng được cây olive mà đế quốc sử dụng như thuốc, thức ăn, xà bông,… từ xưa, thằng nào giàu thì thằng đó làm vua rồi.


Họ chỉ nói sống thọ trên 100 tuổi nhưng không ai nói đến điều kiện ra sao. Tinh thần có minh mẫn hay đã trả nhớ về không. Mình có anh bạn, ông bố sống đến 100 tuổi. Con cháu làm lễ thượng thọ, hỏi có vui không. Ông bố trả lời không. Lý do là bạn bè chết hết, chỉ có mình ông ta . Sống thọ đến đó mà bệnh tật, đì con cháu chăm sóc cũng khổ.


Gần đây mình xem vài phim tài liệu nói về dầu olive, có mặt tích cực về dinh dưỡng, sức khoẻ, dinh dưỡng và mặt tiêu cực là hàng giả rất nhiều. Có xem một phim tài liệu nói về Mafia Ý Đại Lợi pha dầu olive để bán cho khắp Âu châu. Dầu olive Ý Đại Lợi đắt nhất nên họ lấy dầu từ Tây Ban Nha rồi pha trộn đủ thứ. Ở đâu cái gì làm nhiều tiền thì có đồ giả. Không chỉ có ở Trung Cộng hay Việt Nam. Âu châu còn tổ sư hơn nữa.


Từ mấy năm nay, mình bắt đầu ăn dầu olive. Mỗi sáng, vắt 2 quả bưởi trong vườn rồi thêm một tí dầu olive uống khi thức giấc và tối trước khi đi ngủ uống một thìa dầu olive hay pha với sô-cô-la uống. Lý do là dầu olive có rất nhiều Polyphenol giúp làm giãn các mạch máu khi ngủ. Thường bác sĩ khuyên chúng ta uống aspirine 80 mg trước khi đi ngủ để giúp làm loảng máu, phòng chống nghẹt mạch máu khi ngủ. Máu loảng dễ di chuyển trong huyết quản nhưng một bác sĩ phi luật Tân chữa bệnh rất nổi tiếng ở Á Châu cho rằng không giải quyết vấn đề vì các mạch máu vẫn bị nghẹt. Nguy cơ vẫn còn đó và ngày đẹp trời nào đó là ra đi không kịp ngáp. Ông ta chữa theo phương pháp làm các mạch máu giãn nở ra như cho uống nước pha với ớt, cay quá, làm chảy mồ hôi, tạo các mạch máu giãn nở ra. Máu loảng dễ hơn làm mạch máu nở. 


Có loại niacin uống trước khi ngủ cũng tốt vì làm giãn nở các mạch máu, nếu chịu được sự rần rần sau khi uống thuốc.


Khi ăn ớt thì cơ thể nóng lên, có thể đốt các chất mỡ cũng như khi tập Trạm Trang Công, khiến cơ thể nóng lên, đốt chất béo trong các mạch máu. Nhưng phải mất công tập trong khi uống thuốc dễ hơn. Không biết ở Việt Nam có nghiên cứu nào về người Huế ăn ớt và bệnh nghẹt mạch máu.


Ăn dầu olive trước khi đi ngủ giúp tái tạo lại các mạch máu, giúp các mạch máu không bị cứng, đưa đến tình trạng huyết áp cao,… ngoài ra giúp hệ thống tiêu hoá thức ăn buổi chiều, giúp đi đại tiện sáng hôm sau dễ dàng hơn. Mình để ý sáng phải uống nước xong độ 1 tiếng đồng hồ sau mới đi đại tiện được. Nhưng khi uống dầu olive trước khi đi ngủ thì sáng đi đại tiện rất trơn tru. Chắc có chất nhờn của dầu.


Ngoài ra các nghiên cứu năm 2021 cho rằng dầu olive giúp hệ thống thần kinh, trí nhớ. Khi về già chúng ta mất khá nhiều tế bào, neuron của não bộ. Nên nhớ là não bộ của chúng ta có đến 90% là chất mỡ. Oleuropine và hydroxytyrosol của dầu olive giúp neuron não bộ không bị oxy-hoá.


Năm ngoái trên JAMAMA 2024, có đăng một nghiên cứu từ 28 năm qua, theo dõi trên 92,000 người, tiêu thụ trên 7 g dầu olive mỗi ngày thì có tỷ lệ 25% thấp hơn về bệnh mất trí nhớ. Ngoài ra cho thấy tiêu thụ dầu olive extra Virgin còn giảm cường độ Glycated Hemoglobin (HbA1c) và Interlukin 1beta (IL-1beta) không nhớ đánh chữ beta ra sao trên bàn phiếm. Họ đưa thêm nhiều ảnh hưởng tốt cho người cao niên tiêu thụ dầu olive nữa nhưng ghi lại đây chắc các bác sẽ ngọng, hết đọc nữa. Nên em chỉ ghi những cái nào quan trọng nhất như giảm bệnh loảng xương đến 51%. Giúp xương chắt hơn, không dễ bị gãy.


Ngoài ra uống 1 thìa dầu olive trước khi đi ngủ giúp người ta ngủ dễ dàng hơn vì dầu olive có chất melatonine cũng như omega-3. Uống dầu olive cũng giúp cân bằng lượng đường Glucose nhờ vào elenolic acid có trong dầu olive. Ngoài ra mấy bác gái thích vụ này vì tạo ra collagen, giúp làm da tốt hơn. Khi xưa, họ dùng dầu olive để thoa cơ thể giúp da tươi tốt hơn này thì toàn hoá chất, lại khiến bị ung thư da.


Thêm dầu olive thanh lọc lá gan, và chống bị oxy-hoá các tế bào bị stress quá. Tương tự giúp mắt mình đỡ bị lộn xộn khi về già. Nói chung thì còn nhiều điều tích cực nhờ ăn dầu olive extra virgin. Dài quá nên ngưng tại đây. Bác nào tò mò thì tìm đọc trên các trang nhà về y khoa và dinh dưỡng. Họ có nói đến nghiên cứu, ăn dầu olive giúp 31% trị bệnh ung thư hay phòng ngừa nhờ các chất tố chống ung thư. Do đó Bác nào tò mò thì tìm đọc thêm. Cả viết lại đây hoa cả mắt.


Vấn đề là ngày nay dầu olive được nhắc đến hơi bị nhiều nên thiên hạ mua nhiều khiến giá tiền lên cao theo cung cầu. Gần vườn em, ở Temecula có chỗ bán dầu olive rất đắt tiền. Một chai nữa lít mà họ bán với giá $30. Dầu này được nhập cảng từ Tây Ban Nha và Ý Đại Lợi. Còn dầu trồng tại Cali thì giá gấp đôi. Vấn đề là không biết có nguyên chất đã được pha chế như trong một phim tài liệu em xem. Vào Costco thấy bán rẻ như bèo nên nghi ngờ dù đề Extra Virgin. Ở Âu châu, họ khám phá ra hàng giả, pha chế đủ trò như ở Ý Đại Lợi, họ khám phá ra dầu ý được pha với nước thứ 2, thứ 3 thay vì extra virgin. Năm ngoái em đi Ý Đại Lợi, có mua 4 lít dầu. Nay nhờ chị bạn có người quen ở vùng Sicilia, làm dầu tại nhà nên nhờ mua. Tháng 9 em sang đi bộ từ Lucca về La Mã, đem theo cái Vali lớn để mang về ăn trong năm.


Có phim tài liệu cho biết 10 loại dầu olive được làm giả nhiều nhất trên thế giới. Đứng đầu là Tây Ban Nha, sau đến Ý Đại Lợi, rồi đến Thổ Nhĩ Kỳ nên dạo em đi viếng Thổ Nhĩ Kỳ, họ chở em vào tiệm dầu olive, có uống thử nhưng không dám mua. Ai Cập, Tunisia, Ma-rốc, nước thứ 10 là Bồ Đào Nha. Nói chung là các nước xung quanh. Mình có anh bạn quen gốc Bồ Đào Nha. Để xem anh ta có mặt khi mình đến Paris hay không. Nếu có chắc nhờ mua một lít ở quê anh ta đem sang Paris cho mình. Mới hỏi cô bồ anh ta thì nói có 10 lít ở Paris, của vườn anh ta. Có đâu 50 cây olive. Sang năm chắc sẽ ghé thăm anh ta ở Bồ Đào Nha.


Họ giải thích là mua dầu trong mấy cái chai bằng ve chai, màu đen để giúp giữ chất lượng của đầu. Thường đa số là trong các bình nhựa. Là đồ dỏm.


Mình đọc thêm những bình luận thì có nhiều người cho biết họ bị ung thư từ những tuổi 50 nhưng sau đó uống và ăn dầu olive nguyên chất nay 84 tuổi vẫn khoẻ như voi. Phước chủ may olive oil. Em chỉ ăn và uống dầu olive từ 2 năm nay nên chả biết có hiệu nghiệm hay không. Bác nào tò mò thì tìm đọc thêm tin tức. Đừng có nghe em rồi lại khóc như mưa ngâu.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Hắc sơn tử

Chuyện tình Cali đến Cao Miên


Hôm qua xuống Bôn Sa, vào tiệm ông Tám thì thấy khoá cửa sắt nên hỏi. Ông Tám kêu sợ vô gia cư đến phá phách. Hỏi phá ra sao, ông Tám kêu xin tiền này nọ thêm sì ke. Ông kể dân vô gia cư đa số là bị dính sì ke. Khi thiếu thuốc thì lên cơn như khúc Hazard và Brookhurst thường thấy một ông cởi trần đứng chửi bú xua la mua. Chủ nhà của ông Tám khi xưa, làm thợ ống nước có nhà có cửa đàng hoàng rồi mê sì ke, mất nhà luôn. Đang ngồi thì điện thoại gọi, bên đầu dây kêu cô Tư. Nói chuyện xong, ông Tám kêu bà vợ cũ gọi hỏi thăm. Mình hỏi sao giỏi vậy. Mấy cô đì mình khi xưa thì không bao giờ muốn gặp mặt lại. Sợ nhìn lại những ánh mắt hình viên đạn đồng AK. Ông Tám thuộc dạng có số đào hoa nên từ khi rời Việt Nam dính đến 8 bà nên mình gọi ông Tám Bôn Sa.


Ông Tám kể khi xưa, đọc mục tìm bạn 4 phương rồi trả lời. Trả $5 để báo người Việt cho số điện thoại rồi gọi. Gặp cô em đăng báo cho cô chị đi du lịch qua Mỹ rồi trai khôn tìm vợ chợ đông, gái khôn tìm chồng ở chốn Bôn Sa để làm giấy tờ ở lại. Vụ này thì mình có biết vài người đi du lịch sang Mỹ rồi phát hiện ra chồng, làm đám cưới, ở lại luôn. Mình hỏi ra sao kể tiếp.


Ông Tám kể là cô em sang đây làm Nail, có bà chị sang chơi và muốn ở lại nên đăng báo tìm bạn 4 phương cho cô chị ở Bôn Sa cách đây gần 18 năm. Cô chị đi chơi thăm bạn bè ở San Jose qua xe đò Hoàng, vài ngày nữa mới về. Thế là hẹn gặp nhau ở tiệm Kim Sư, ăn Tôm Cọp và mì X.O. Đúng ngày ông Tám đến gặp ăn uống vui vẻ. Hỏi cô chị tìm chồng ở chốn Bôn Sa theo tục ngữ của Sơn đen “trai khôn tìm vợ Minh-Tơ, gái khôn tìm chồng ở phố Bôn Sa” làm gì mà nghỉ hưu sớm ở tuổi 50 ở Việt Nam. Bà chị kêu làm hiệu trưởng khiến ông Tám đứng hình. Hiệu trưởng là Đảng viên gộc mới được đề bạt, nên tránh vì dính dáng là khó thọ. Ông Tám vẫn liên lạc nói chuyện. Cô em nghĩ chắc không xong nên hỏi riêng, chắc anh không chịu chị hai của em thì thôi em làm mai chị Tư của em ở Việt Nam, cũng một lần dang dỡ. Nhà có 5 chị em gái kiểu ngũ long công nương. Thế là cho điện thoại ở Việt Nam để gọi đả thông tư tưởng. Sau 3 tháng tìm chồng ở BôN sa không được thì Cô Hai trở về Việt Nam. Ông Tám nhờ Cô Hai đem về một đôi bông tai cho cô Tư. Mình thấy ông Tám Bôn Sa quá sang, quen cô Tư qua điện thoại mà đã gửi đôi bông tai. Hèn gì gái mê. Keo kiệt như mình nên ế là phải. Lý do khách hàng làm thợ bạc, có hột xoàn 4 ly nhưng xấu hay sao đó nên bán rẻ. Ông Tám mua và nhờ Cô Hai mang về cho cô Tư khiến cô Hai hơi bực mình. Kiểu duyên Chị nhưng tình em. 


Sau vài tháng tốn tiền mua thẻ gọi điện thoại về Việt Nam, ông Tám đề xuất một kiến nghị là hẹn gặp nhau tại Cao Miên để mục thị nhau. Lý do là ông ta không muốn về Việt Nam gặp lại Việt Cộng. Cô Tư nhất trí đi Cao Miên nhưng kéo thêm Cô Hai vì cô Hai biết mặt ông Tám, sợ bị Cao Miên, Hun Sen bỏ bùa rồi tung điện đàm lên mạng xã hội. Thế là ông Tám bay về Nam Vang, thuê khách sạn đàng hoàng. Sau đó gặp lại cô Hai và cô Tư. Hôm sau cô Hai về lại Việt Nam, để cô Tư lại đả thông tư tưởng, điều nghiêng lý lịch trích dọc trích ngang trên giường, dưới giường suốt 2 tuần lễ thì ông Tám bay về đi làm lại. Cô em làm Nail đã bảo lãnh cho cô Tư nên phải đợi giấy tờ cho xong. Khi qua làm đám cưới. Ông Tám kêu đợi lâu quá thì xa mặt cách lòng ông ta dính cô em làm nail vì ông chồng bị tiểu đường nên bị liệt dương mà cô em còn trẻ. Xong om.


12 năm sau khi làm giấy tờ bảo lãnh thì cô Tư sang Mỹ thì lúc đó cô Tư cũng khó chấp nối vì em gái bảo lãnh nói rõ vụ này chỉ đột suất thôi nhưng ông Tám lại dính bà Minh Tơ. Nên chỉ biết trả hết về người trả hết chuyện tình Cao Miên. Được cái là từ ngày ông Tám uống mật ong của ông Mễ nuôi ong trong vườn mình thì sức khỏe tốt lại sau khi bị mỗ tim này nọ. Ông ta kể mỗ tim xong thì ngồi ghế đứng lên là chân cẳng run run như bụi chuối sau hè. Nay nhờ mật ong nguyên chất, giúp ông ta khoẻ lại, rờ mó bà 7 Minh Tơ được lại rồi. Xong om


Hôm qua đi ăn cơm với một anh bạn. Anh ta kể khi xưa bị ung thư, mỗi ngày anh ta uống nước cam vắt, có sinh tố C giúp tiêu diệt các tế bào ung thư. Công thức háo học của sinh tố Ca tương tự như công thức hoá học của đường nuôi tế bào ung thư, chỉ khác thêm 4 H. Và anh ta bỏ thêm một muỗng mật ong nguyên chất lành đến nay.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Sinh nở tại Hoa Kỳ nguy hiểm

 Đọc một tài liệu cho rằng phụ nữ Hoa Kỳ chết vì sinh nở nhiều nhất trong các nước phát triển khiến mình thất kinh, nhớ đến mấy lần đồng chí gái vượt cạn. Hoa Kỳ chi tiêu $111 tỷ hàng năm cho vụ sinh sản trẻ em. Vấn đề là chi phí nhiều nhưng lại có hàng ngàn phụ nữ Mỹ chết hay khi rời bệnh viện với những tổn thương khó giải thích.


Hoa Kỳ có cái nghịch lý là chi tiền nhiều nhất về giáo dục nhưng kết quả Chán Mớ Đời. Chi tiền nhiều nhất về y tế nhưng người Mỹ hưởng y tế quá thấp so với các nước Tân tiến. Gần đây, ông Trump ký sắc lệnh là người Mỹ mua thuốc gái không quá các nước khác ở Âu châu. Mới khám phá ra lý do người Mỹ trả đắt hơn vì trả luôn các chi phí nghiên cứu thuốc của công ty dược phẩm. Do đó người Mỹ phải trả $100 trong khi các người dân Âu châu trả $5. Chưa kể tiền trả y tế cho các người dân ngoại quốc, di dân vào Hoa Kỳ sinh nở để có con là người Mỹ.

Trong khi đó mấy bà người Tàu hay Việt Nam, có bầu, chạy qua Mỹ nghỉ dưỡng rồi sinh con ra để có quốc tịch Hoa Kỳ. Cuộc đời có nhiều nghịch lý khó hiểu.

Nhớ khi xưa, học ca dao tục ngữ, ông thầy kể ở làng quê, khi người phụ nữ vượt cạn, dân gian hay nói: “người ta đi biển có đôi, vợ tôi đi đẻ mồ côi một mình”. Ngày xưa văn hoá người Việt rất kỵ mấy vụ này, không cho đàn ông tiếp xúc, hay thấy những cảnh này. Điển hình họ cấm đi dưới các quần đen của phụ nữ phơi ngoài trời, rồi đến thời kinh nguyệt, mấy bà mấy cô dấu như mèo cứt. Ngược lại họ kể đàn ông có vợ sắp vượt cạn, yêu thương vợ, ra bờ sông hay ao để trùm mình xuống như để giúp vợ vượt cạn, mẹ tròn con vuông. Sau đó họ lấy cái cuống nhau của đứa bé, chôn ở dưới máng xối để mong ước nước mưa sẽ tắm mát đời con mình. Ngày nay thì không còn vụ này. Những văn hoá biểu lộ tình thương vợ chồng được diễn biến hoà bình. Khi đồng chí gái vượt cạn, mình có bên cạnh để giúp đồng chí gái rặn, bị chửi quá cỡ.

Trong lịch sử loài người, việc đỡ đẻ rất tự nhiên và thường do các cô mụ thực hiện các vụ vượt cạn của phụ nữ. Người Huế hay kêu lạy mụ khi nghe ai hắt xì. Đến khi các bác sĩ được huấn luyện thay thế vai trò bà mụ vào đầu thế kỷ 20 thì việc sinh nở bắt đầu được xem như một căn bệnh. Kết quả là đưa đến các vụ can thiệp có thể gây nguy hiểm, không cần thiết khi người phụ nữ sanh đẻ. Việc sinh nở đã bị y khoa tân đại cưỡng đoạt đưa đến những hậu quả không lường cho sản phụ và đứa con sau khi sinh nở về tinh thần và hệ miễn nhiễm rất lớn.


Khi xưa tại Hoa Kỳ, các nữ hộ sinh thường là y tá, thầy lang, nhưng đến năm 1930, họ gần như bị tuyệt chủng, bị đẩy ra ngoài ngành hộ sinh bởi các bác sĩ tuyên bố sinh nở là “bệnh lý”, phải có bằng y sĩ mới được đỡ đẻ và khuyến khích sử dụng kẹp, gây mê và rạch tầng sinh môn... cho mọi ca sinh nở bất kể hoàn cảnh nào. Họ giải thích rằng các công ty dược phẩm, thực phẩm đã chiếm đoạt các ngành y tế để tạo ra chương trình giảng dạy tại các đại học y khoa, định hướng kiếm tiền cho họ. Điển hình vụ dinh dưỡng người Mỹ được đưa ra khiến ngày nay, người Mỹ bị bệnh béo phì. Bác sĩ biết nhưng vẫn phải nói thế quy trình nếu không sẽ bị kiện cáo này nọ. Có ông bác sĩ bên Úc Đại Lợi lên tiếng bị rút bằng.


Hình như khi bà cụ sinh mình, bác sĩ Phán phải sử dụng kẹp để kéo cổ mình ra như người lớn khi xưa hay nói đẻ ngược. Họ cho rằng mấy đứa bé đẻ ngược thường cứng đầu, có cuộc đời không khá.


Ngày nay, đa số các phụ nữ tại Hoa Kỳ thường sinh nở tại nhà thương theo các trường hợp như: 

• Nằm ngửa

• Gắn máy theo dõi. Nhớ họ gắn đủ loại dây nhợ từ cơ thể của đồng chí gái vào máy móc, truyền nước biển đủ trò.

• sử dụng Pitocin để đẩy nhanh quá trình sinh nở.

• Gây tê ngoài màng cứng để làm tê liệt cơn đau. Thấy họ gắn kim phía sau lưng đồng chí gái để giảm đau hay sao đó,

• Kẹp hoặc máy hút nếu mọi thứ bị đình trệ

• Mổ lấy thai nếu mọi cách khác đều “không thành công”. Mụ vợ rặn 22 tiếng đồng hồ sau khi bị bể nước ối nên họ kêu mổ lấy thai ra, sợ nguy hiểm đến đứa bé trong bụng. Và tất cả những điều này được coi là hoàn toàn bình thường, nếu không cần thiết.


Khi vợ mình có mang, đi bác sĩ, mình hỏi vụ sinh đẻ trong bồn nước vì nghe nói bên Nga, họ hay cho mấy sản phụ sinh nở trong bồn tắm làm dịu cơn đau, và relax. Bác sĩ của vợ kêu không có ở đây. Muốn thì đem vợ qua Nga mà đẻ.


Có lẻ mình hơi phản động khi nghĩ đây là một cách kiếm tiền hiện đại của nhà thương và bác sĩ. Lý do là không cần thiết phải làm như vậy. Mình có cô cháu đi sinh hai lần, đều lấy hẹn với bác sĩ để sinh qua C section, chớ không rặn như mẹ cô ta đẻ 6 đứa con như xưa nữa. Vụ này thì nên xem thầy bói ngày giờ để mổ để con được may mắn, giàu có sau này. Có quen một anh chàng, mê tử vi, khi xưa vợ đi đẻ, anh ta cứ lấy laptop ra rồi mở ứng dụng tử vi, để xem giờ nào tốt trong khi mụ vợ thì rên đau bụng đẻ. Hình như sau này, vợ chồng anh ta bỏ nhau. Không biết anh ta chấm tử vi ra sao mà vợ chồng sau này bỏ nhau. Khi xưa, đồng chí gái tin anh này soái quai hàm luôn. Mấy chục năm không gặp, không biết con anh ta có trở thành triệu Phú như anh ta đã chấm tử vi. Chỉ nhớ anh ta kể là nếu thằng con sinh vào giờ Tý thì nó sẽ trở thành một nhà lãnh đạo tài ba, còn đây nó sinh vào giờ Dần, sẽ trở thành triệu Phú. Chán Mớ Đời 


Nằm ngửa khi sinh con? Đó là tư thế không có lợi thế theo nhiều bác sĩ cho hay. Lý do không chỉ khó chịu, nằm xuống còn làm hẹp xương chậu, làm chậm quá trình chuyển dạ và có thể cắt đứt lưu lượng máu đến em bé. Nhưng các bệnh viện vẫn tiếp tục làm như vậy. Nằm xuống thì không có chỗ tựa và trọng lượng xem như bay theo cánh chim biền biệt.


Lý do là đối với bác sĩ thì dễ làm việc hơn, vì đứng làm việc nhưng đối với các sản phụ thì khó hơn và thậm chí còn nguy hiểm hơn. Đứng, ngồi, ngồi xổm, v.v. đều được trọng lực hỗ trợ một chút. Nhưng nằm xuống thì sao? Gắn các dây nhợ vào người mẹ để theo dõi tim thai liên tục không cứu được mạng người. Lý do làm tăng nguy cơ sinh mổ lên tới 66%, lý do các bác sĩ hoảng sợ trước mọi tín hiệu nhỏ (thường là hoàn toàn bình thường) trên màn hình. Viết tới đây mới nhớ một anh bạn, bác sĩ phụ khoa kể, mấy bà Mỹ đi sinh nở to béo, khi mổ bụng để lấy đứa con ra, muốn khâu lại không phải dễ vì cái bụng to quá.


Đây là một ví dụ điển hình về việc công nghệ gây hại nhiều hơn là giúp ích. Các bệnh viện thúc đẩy dùng Pitocin, một loại hormone nhân tạo để đẩy nhanh quá trình chuyển dạ. Xem đường dẫn để hiểu thêm vụ này. 

 https://www.healthline.com/health/pregnancy/pitocin-induction

As with many medical procedures and interventions, there are risks with a Pitocin induction. These include:

  • overstimulation of the uterus
  • infection
  • rupture of the uterus
  • fetal distress
  • drop in fetal heart rate
  • fetal death

Đến bệnh viện sớm một chút? Tiến trình "chậm lại"? Pitocin! Nó thực tế được phát cho những phụ nữ sắp sinh. Ngay cả những sản phụ không có muốn sử dụng nó cũng phải chịu áp lực từ những lời đề nghị liên tục. Nhưng nó gây ra những cơn co thắt dữ dội, thai nhi đau đớn và làm tăng đột biến số ca sinh mổ khẩn cấp. Pitocin không phải để giúp các sản phụ. Nó là để mọi thứ diễn ra theo cách, quy định để họ có thể tuân thủ lịch trình và về nhà vào cuối ngày. 


Gây tê ngoài màng cứng rất nguy hiểm. Ở Hoa Kỳ, bác sĩ phải mua bảo hiểm tai nạn nghề nghiệp rất cao, vì dễ bị thưa kiện nên họ sợ, phải theo quy định của các hãng bảo hiểm, để giảm thiểu việc tố tụng. Nhớ có bà mướn nhà, đi sinh đẻ hay gì đó phải mổ. Bác sĩ để quên bông gòn trong bụng, luật sư thưa đền cách đây 25 năm nữa triệu đôla. Thắng kiện xong, bà ta hết ăn trợ cấp, mua nhà, dọn ra.

Nhớ khi mụ vợ đi sanh, bác sĩ cắm vào lưng mụ cái kiêm to đùng, hỏi thì được biết để khỏi đau đẻ, chửi mình không được đút cái mả cha mày vào.

Đúng, nó làm giảm cơn đau. Nhưng nó cũng làm tăng nguy cơ huyết áp thấp, thai nhi đau đớn và một lần nữa là sinh mổ. Nó cũng khiến các sản phụ không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nó có thể làm giảm cơn đau đến mức sản phụ không còn cảm thấy các cơn co thắt nữa, không biết khi nào thì nên rặn. Chấn thương do sự mất kết nối đó có thể kéo dài suốt đời. Lý do là các sản phụ hay bị trầm cảm sau khi sinh nở. Những việc làm khi sinh nở phản tự nhiên sẽ gây ảnh hưởng nhiều cho họ về sau. 


Có cô quen, ông bố kể khi xưa, chở mẹ nó đến bệnh viện Từ Dũ thì đẻ rớt trên xe. Chả cần thuốc mê thuốc tê gì cả. Bà cụ mình sinh 11 người con nên quen, khi chuyển bụng là biết. Cứ đến 9 tháng là bà cụ kêu dọn một cái xách tay, bỏ áo quần bà cụ và tả, áo quần của mấy đứa em vì gia đình đông con thì theo chế độ, anh truyền chị nối. Nghe nói bà cụ vào nhà bảo sanh Hiền Chi, Tôn Thất Chí, là chạy về nhà đem cái xách tay qua đường Phan Đình Phùng. Bà Tôn Thất Chí khi về hưu thì để lại nhà bảo sanh cho hai đệ tử là Cô Tuý và Cô Thanh. Cô đây là Cô Mụ. Mình có kể về các nhà bảo sanh tại Đà Lạt khi xưa. Ai buồn đời thì tìm trên bờ lốc.


Nhưng họ không cảnh báo sản phụ về điều đó khi đưa ra, hoặc rặn, mũi tiêm. Được cái là qua nghiên cứu hệ quả sinh nở, các thủ thuật rạch tầng sinh môn, kẹp và hút chân không không còn được sử dụng rộng rãi như trước đây. Chúng đã từng là những thủ thuật lâm sàn, vẫn được sử dụng quá thường xuyên. Những dụng cụ này có thể gây rách, xuất huyết, tiểu không tự chủ, PTSD và thậm chí là chấn thương não ở trẻ sơ sinh.


Tuy nhiên, các bác sĩ vẫn mặc định sử dụng chúng để "làm nhanh hơn" nhân danh an ninh cho mẹ con. Mình có anh bạn là bác sĩ phụ khoa cho rằng sợ bị thưa kiện nên phải làm theo quy trình, và những việc gì giúp nhanh chóng và ít trách nhiệm. Ngoài ra còn được thêm tiền cho vợ mua sắm.


Người phụ nữ lâm bồn đã cẩn thận mang thai đứa con này trong suốt chín tháng. Tại sao lại phải làm nhanh hơn vào phút cuối? Vì sợ trách nhiệm hay nhà thương muốn kiếm thêm tiền. Tại sao lại mạo hiểm với chấn thương não cho đứa bé sơ sinh. Quá nhiều bác sĩ chỉ muốn các bà mẹ ra vào phòng sinh nở càng đông càng tốt, như thể khoa sản là một cái máy làm tiền. Vì cần phòng để phụ một người mẹ khác sinh nở. Nhớ trước khi sanh, đi viếng bệnh viện, họ chỉ phòng nào sẽ được đưa vào khi bể nước ối này nọ rồi đến khi đụng trận họ cho vào phòng khác, kêu phòng kia đã được trưng dụng. Phải vào phòng chung với người khác. May chưa nghe bà bên kia màn chửi chồng. Bà đã bảo để bà ngủ, nhưng mày cứ đem cái mả cha mày đút vào.


Đúng, sinh mổ là hoàn toàn cần thiết trong một số trường hợp, đặc biệt là các trường hợp khẩn cấp. Như trưởng hợp hai đứa con mình, đồng chí gái rặn sau khi bể nước ối đến 22 tiếng đồng hồ và đứa thứ nhì 18 tiếng nên phải mổ. Nay mình nhìn lại mới hiểu vì cho nằm trên giường, rồi chích thuốc tê nên mất cảm giác rất nhiều. Nhưng nếu không chích thuốc chống đau, để vợ đứng hay ngồi xổm, có thể đồng chí gái có thể nhận biết đau, và có thể rặn đúng giúp sinh sản nhẹ nhàng hơn thay vì nằm ngửa trên bàn. Mình nghe kể khi xưa mấy bà vào nhà bảo sanh, khi đau quá, kêu ông chồng ra chửi. Bà đã bảo mày để bà ngủ mà mày cứ đút cái mả cha mày vào, bây giờ bà đau bà nằm đây còn mày chạy đi đâu rồi. Tiên sư nhà mày. Chán Mớ Đời  


Nhưng vấn đề là kết quả cho thấy một con số đáng kinh ngạc là 1 trong 3 ca sinh nở ở Hoa Kỳ hiện nay là sinh mổ, và thường là vì sự tiện lợi, của bác sĩ, của người mẹ hoặc cả hai. Chúng làm tăng nguy cơ mắc bệnh hen suyễn, dị ứng, tiểu đường, béo phì, tự kỷ, ADHD, v.v. Và tổn thương lâu dài là có thật. Trung bình một ca sinh đẻ với C-section (sinh môn) thì giá trung bình từ $16,750 đến $26,950 thêm cộng với giá tiền sinh nở, nhà thương,… nhớ khi xưa mẹ mình đi sinh mấy người em, nằm nhà bảo sinh Hiền Chi của hai cô mụ Tuý và Thanh đến cả tuần. Về nhà ở cử đến 1 tháng trong khi ở Hoa Kỳ, vợ mới sinh ra, mổ nữa nhưng đâu 48 tiếng đồng hồ sau là phải khăn gói đưa vợ về nhà.


Rất may là các phương pháp rạch tầng sinh môn, kẹp và hút chân không không còn được sử dụng rộng rãi như trước nữa. Trước đây, chúng là phương pháp thường quy. Nhưng chúng vẫn được sử dụng quá thường xuyên. Những trợ cụ này có thể gây rách, xuất huyết, tiểu không tự chủ, PTSD và thậm chí là chấn thương não ở trẻ sơ sinh. Tuy nhiên, các bác sĩ vẫn sử dụng chúng để "làm nhanh hơn" tránh nguy hiểm cho đứa bé hay làm tiền nhiều hơn. Hậu chứng sau khi sinh nở rất nhiều. Lại giúp đồng nghiệp khác có bệnh nhân.


Mổ lấy thai khiến trẻ sơ sinh và người mẹ mất đi rất nhiều thứ thực sự quan trọng. Trong ca mổ lấy thai, có:


• Không chuyển giao hệ vi sinh, khi đi ra cửa mình của người mẹ thì kèm theo các vi sinh giúp cho hệ thống miễn nhiễm.

• Không chèn ép hộp sọ

• Không có hormone gắn kết

• Không có sự phấn đấu của người mẹ rặn đứa con giúp quá trình tự nhiên này phản ánh về cuộc sống.


Ngay cả cấu trúc não và hành vi cũng thay đổi! Sinh nở là một quá trình quan trọng. Quá trình này diễn ra theo cách mà nó phải diễn ra theo luật tự nhiên. Mổ lấy thai cướp đi sự trải nghiệm tự nhiên nhất của trẻ sơ sinh và người mẹ và có thể gây ra những tác động kéo dài suốt đời. Ngay cả khi trẻ được sinh thường, hầu hết các bệnh viện đều kẹp dây rốn ngay lập tức.


Nhưng việc kẹp chậm trễ sẽ làm tăng thể tích máu, tế bào gốc, sự phát triển của não và sức mạnh miễn dịch. Chúng ta đang thực sự vứt bỏ món quà mạnh mẽ nhất của thiên nhiên! Mọi thứ còn lại trong dây rốn đều thuộc về em bé. Nó ở đó vì một lý do và em bé cần nó.


Ngân hàng cuống nhau đã trở nên phổ biến gần đây. Người sinh nở có thể giữ lại kho báu để sử dụng trong tương lai, nếu cần. Nhưng tại sao không bắt đầu đứa con mới sinh bằng tất cả những gì thiên nhiên ban tặng cho chúng? Tại sao chúng ta lại làm hỏng quá trình này? Tại vì chúng ta không biết hay hiểu. Chỉ nghe bác sĩ giải thích thì nghe theo. Bác sĩ có hẹn trong ngày mấy ca sinh mổ nên cứ làm theo quy trình cho chắc ăn, không lo bị kiện tụng. Giải thích lại khiến bệnh nhân lo lắng.


Chúng ta có nên trở về sinh sản kiểu như xưa, thay vì để các nhà thương quyết định làm tiền vô hình trung gây ảnh hưởng cho đứa bé và sản phụ sau này. Được biết là khi đứa bé được sinh ra theo phương cách tự nhiên thì hệ miễn nhiễm của nó sau này khá hơn những đứa bé sinh bằng cắt bụng. Vì đi qua thân của người mẹ nhất là được bú sữa mẹ khi ra đời vì trong sữa mẹ có rất nhiều kháng sinh rất quan trọng cho hệ miễn nhiễm sau này. Mình có kể các công ty thực phẩm  quảng cáo cho rằng sữa bột cho trẻ sơ sinh tốt hơn sữa mẹ khiến ai cũng ùn ùn mua sữa bột cho con bú. Nay khoa học khám phá ra vụ này giúp các bà mẹ mới sinh con chịu khó cho con bú sữa của mình. Nhất là tỏng sữa bộ có chất chì, nhất là làm tại Trung Cộng, để được bảo quản tố thơn, lại khiến đầu óc đứa bé bị lộn xộn. Ngày nay con nít bị bệnh tự kỹ rất nhiều. Họ cho rằng lý do là con nít mới sinh ra đã bị chích ngừa đến 72 mũi.


Nghe nói các bác sĩ phụ khoa thích dưỡng để tại nhà nhiều hơn ít tốn kém, lại riêng tư. Ở nhà thương nhiều người. Sau khi đứa được sinh ra, họ cho rằng Colostrum rất quan tọng. Colostrum là cho con bú lần đầu tiên có sẽ truyền cho đứa bé rất nhiều kháng sinh giúp hệ thống miễn nhiễm.


Cho thấy y khoa rất tốt để giúp các ca sinh nở khó khăn nhưng vì lợi nhuận, các nhà thương và y sĩ tìm cách làm tiền vô tội vạ, gây ảnh hưởng về tinh thần cho người mẹ và trẻ sơ sinh sau này không cần thiết. Các bà mẹ hay bị trầm cảm sau khi sinh đẻ. Vụ này rất dài để giải thích. Cho thấy tốn tiền nhưng chưa chắc đem lại kết quả tốt. Xin nhắc lại tỷ lệ sản phụ tại Hoa Kỳ chết nhiều nhất so với các sản phụ trên các nước giàu có trên thế giới. Mỗi ca sinh sản nhà thương và bác sĩ được trả từ 16 ngàn đến 29 ngàn đô la. Chán Mớ Đời 


Theo thống kê thì 25% phụ nữ Mỹ sinh con qua mổ, 31% có vấn đề sau khi sinh nở.

Có người còm nên đăng lại đây

Ðọc xong bài, chắc mí cô thời nay sẽ sợ có bầu, đi làm kiếm tiền thích hơn và nuôi 1 con vật (a pet like cat or dog) thì khỏe ru bà rù à . 

Vâng, đàn bà chịu khổ khi sanh con . Chồng em là bác sĩ, nên anh chóng lại vụ C-section (mổ bụng), chích thuốc trừ đau, vi` anh sợ có ảnh hưởng không hay cho vợ sau này . Thành ra với 3 con trai lớn, em chịu đựng cơn đau và các con sanh ra theo cách tự nhiên, bình an mọi sự . 

Khi các con lớn đại, em mong có cô con gái để hầu chuyện với Mẹ, khi 3 con trai lớn lên, chỉ thích communicate với Bố . Bảy năm sau khi sanh cháu thứ 3, em mang bầu với 3 em bé trong bụng, vi` trái tim của các bé quá yếu, nên từng đứa ra đi cách nhau mỗi tuần, được hay biết sau khi khám ultrasound. Anh muốn giúp tinh thần vợ ổn định trở lại, tổ chức chuyến đi về VN, nguyên gia đình 5 người . Nhờ chuyến du lịch này, giúp người nghèo vùng quê miền Nam, các con thay đổi 180 độ khi trở về Mỹ, học hành chăm chỉ và từng đứa một thành công, xong ngành y khoa . 

Sau khi trở về Mỹ, em có bầu cháu út, sanh cháu lúc mình 45t . Với cái tuổi khá cao, khi một số các bà đã thành bà Ngoại hay bà Nội, nên bà bác sĩ O.B. buộc mình phải thử thai, sợ đứa bé có vấn đề (20% em bé sanh ra với người Mẹ lớn tuổi dễ dàng dính phải down syndrome). Mình nhất quyết từ chối, lúc ấy chưa có vụ thử máu để biết em bé có vấn đề hay không, họ sẽ cho cây kim dài vào người Mẹ để thử nghiệm, có vài trường hợp với kết quả không đúng, và đứa bé bị giết chết khi bác sĩ xúi người Mẹ bỏ con . Mình theo đạo công giáo, nên không thể làm việc này, thà từ chối vụ thử nghiệm, còn hơn biết kết quả không hay . 

Hôm em đau bụng đẻ, bà bác sĩ lấy cớ làm C-section cho ai đó và cử một cô mụ (mid-wife) lo cho mình . Cô này muốn em bé ra lẹ, dùng thuốc dục gấp 3 lần số thuốc cần dùng, khiến mình dau bụng liên tiếp trong 11 tiếng không ngưng . Ðau quá, năn nĩ, khóc lóc (không có vụ này với 3 con trai trước kia) với mọi người chung quanh giường ... đến khi mình tự dưng thấy trắng bạch chung quanh và bay như khói, cố với đến một cây cổ thụ xanh tươi đằng xa, mà sao nó cứ lùi dần ... ngay lúc ấy, nghe giọng nói hao hao như chồng mình, "Thu, Thu, come back to me . Wake up, please." Thế là mình thức tỉnh, và anh kề tai mình nói ngay, "No more baby after this..." Anh đã hăm dọa nhà thương, đưa họ ra toà, nếu không gọi bác sĩ O.B đến cứu vợ anh vì con số về máu đã đến lúc em sẽ ra đi, mất máu quá nhiều ... Sau khi bà bác sĩ đến, cắt tí tử cung giúp em rặng em bé ra dễ dàng hơn khi bé bị dây quấn nên gặp khó khăn, cùng lúc bị thuốc dục (over dose) ngấm vào. Em vào nhà tắm để rửa mình, nhìn vào tấm gương khá lớn, tưởng rằng một xác chết đang nhìn mình, vì khuôn mặt trở nên trắng bạch, không tí máu, y như "a Mummy" . 

Ðó là đứa con út mà Mẹ chịu đựng cơn đau, lo lắng dạy dỗ, giúp con học giỏi, với đời sống đầy đủ ... nhưng giờ đây nghe lời bạn bè, coi Mẹ không ra gì, một lời thăm hỏi trong cuối tuần qua điện thoại, texting, hay email cũng không có ... hy vọng ngày nào đó con mình sẽ thay đổi, buồn nhiều, mình chỉ mong muốn các con trai có cuộc sống tốt, không như mình từ khi đến Mỹ phải trải qua bao khó khăn, khi đối phó với cuộc sống bị kỳ thị, coi thường vì không học cao, v.v... C'est la vie .

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn