Lừa đảo người cao niên qua timeshare


Dạo này báo chí nói về lừa đảo với Timeshare bởi nhóm cartel buôn bán sì-ke của Mễ nên mình ghi lại đây cho ai chưa bị thì nên tránh. Họ cho biết đa số người cao tuổi là nạn nhân của mấy vụ này. Trước tiên mình xin nhắc sơ về timeshare, (chia xẻ thời gian).


Nhớ trước khi đi tuần trăng mật, bạn bè dặn dò là đến Cancun thì đừng để bị dụ, mua timeshare. Khi đến nơi thì chỉ lo chăm sóc mụ vợ trong phòng, đói bò dậy đi ăn rồi tiếp tục đối chọi trên giường. Nên chả biết timeshare là gì cả.

Sau này vào mấy khu thương mại, thấy họ trưng bày một chiếc xe, kêu điền tên vào để bốc thăm nên mình khấn trời phật, điền tên vào đầy đủ để lỡ trúng thì chúng gửi đến nhà. Đổi chiếc xe cà rich cà tang 10 năm tình cũ của mình.


Độ tháng sau, có người gọi, kêu chúc mừng ông đã trúng một cuộc du lịch miễn phí tại đâu đó nhưng phải trả tiền trước, đến đây chúng tôi sẽ hoàn tiền lại cho ông bà sau. Mình vốn dòng keo kiệt nên từ chối. Đâu vài ngày sau, chúng gọi tiếp kêu mời đến thăm viếng một khu nghỉ dưỡng tại phía nam Quận Cam, gần biển. San Clemente thì phải.


Đúng ngày giờ, mình bò lại với vợ, được chúng cho ăn cơm thịnh soạn lắm, dẫn đi thăm viếng các phòng, căn hộ. Cuối cùng họ kêu mình mua thì mình kêu không có tiền. Khiến tên bán chới với, kêu tên manager đến. Tên này vật mình lên vật mình xuống nhưng mình cứ đơ ra khiến hắn bực mình. Mình chửi hắn một tăng rồi dẫn vợ đi về. Mình chưa bao giờ thấy đồng chí gái mặt xanh như đít nhái. Nếu không đơ ra chắc bị bắt mua timeshare. Kỹ thuật bán hàng chúng rất kinh hồn còn hơn đám bán xe cũ.


Có chị bạn đi Hạ Uy Di với chồng con rồi hứng lên mua timeshare, về tới nhà mới nghe Chế Linh hát Một mai qua cơn mê ta trả tiền timeshare nên muốn trả lại nhưng không được nên cuối cùng không muốn đóng tiếp. Xù luôn.


Có lần gặp anh hàng xóm người Việt, hỏi mình muốn đi chơi ở Mễ tây Cơ miễn phí không. Chỉ cần đóng tiền bảo hành thôi, anh ta không lấy tiền gì cả. Ai mà kêu miễn phí nhất là người Việt thì mình bắt chước ông Kỳ, cảm ơn nói để hỏi vợ. Mình về lên mạng thì khám phá ra là timeshare ở Mễ. Anh ta kêu mình đóng $695 cho một tuần, đúng hơn là 5 ngày vì mất ngày đi ngày về. Mình bò lên trang nhà của nơi anh ta đề nghị thì khám phá ra cũ kỹ, và công ty có làm thêm cái mới. Họ đang khuyến mãi $500/ tuần. Đây là chiêu dụ hay nhất. Thấy rẻ bò lại là bị chốt liền. 


Mình hỏi vòng vòng thì mới hiểu cơ chế timeshare là họ xây một chung cư gần biển rồi bán lại cho thiên hạ 1 tuần bao nhiêu đó. Một năm có 52 tuần thì căn hộ được bán cho 52 người, có thể thêm vì thiên hạ đâu muốn đi một chỗ hoài. Họ đổi chỗ khác trên thế giới và thường là phải bù thêm. Vấn đề là mình bỏ tiền ra mua 1 tuần, giá đại khái dạo ấy độ $15,000. Đâu phải bỏ tiền ra mua là xong. Mỗi năm phải đóng thêm tiền bảo trì cho hàng năm. Như ông hàng xóm mới quen, đóng $695/ năm mà phải đi lại hàng năm. Nếu chọn chỗ khác thì trả thêm mấy trăm. Bù trớt.


Thử làm tính xem. Trung bình một căn hộ là $15,000 (năm 1995), so với bên Mễ là nhiều. Một chung cư như vậy là có tối thiểu 100 căn hộ. Nhân cho 52 tuần là 5,200 tuần nhân cho $15,000 là $78,000,000.00. Còn tiền hàng năm là $695 x 5,200 = là cho phần bảo trì. Giàu to. Tên nào nghĩ ra chiêu này rất thông minh. 


Đồng chí gái kêu đi nên mình đặt qua công ty giá $500 thay vì $695 qua ông hàng xóm. Đến phi trường thì họ kêu máy bay đầy, ngày mai trở lại khiến mình điên lên, kêu cho tôi gặp manager của bà. Mình hỏi bà quản lý thì cù cưa được bà ta kêu đây $100 dẫn vợ con đi ăn, rồi sáng mai đến đây, kêu gặp tôi để tôi cho lên máy bay sớm. Mình hỏi lại “that’s all you can do?” Cuối cùng bà ta cho thêm vé máy bay cho cả gia đình có thể đi trong vòng một năm, miễn phí.


Đến phi trường Mễ thì nghe mấy tên taxi kêu đi miễn phí, với điều kiện là đi xem timeshare. Có tên kêu cho $100, tên kêu $150. Ngu như mình không hiểu tự dưng thiên hạ cho tiền để đi viếng timeshare nên ngu thì phải hỏi. Hoá ra các nhân viên dẫn mình đi tham quan các timeshare trả cho những người dẫn mối tiền nên họ đồng tâm muốn chia xẻ với mình tiền cò. Tiền huê hồng đâu 30% nên cho vài trăm không ngại.


Cuối cùng mình lấy taxi về khu nghỉ dưỡng. Đẹp chi lạ. Có cổng vào, hai hàng dừa đẹp, cứ như đi vào biệt phủ cán bộ nhớn. Đến nơi, họ không đưa mình chìa khóa mà bảo đến gặp một cô ngồi một góc. Hoá ra là cô lo về timeshare. Thơ ngây nên cô ta hỏi tên tuổi địa chỉ, nhất là quốc tịch. Cái này quan trọng. Nếu không muốn bị phiền hà cứ kêu là quốc tịch xứ Ấn Độ hay gì đó. Ở Hoa Kỳ nhưng chỉ có vài tháng rồi về lại xứ Ấn Độ là xong. Không bị phiền hạ gì cả.


Dạo ấy ngu nên khi họ hỏi lương bổng thì mình cứ bơm gấp đôi vào cho có vẻ giàu tưng tự đồng chí gái hay đi guốc cao để cho người ta nghỉ mình là đại gai vì có vợ chân dài. Cô ta đang rà xét để coi có phải là đối tượng. Có khả năng để mua. Nay thì mình kêu về hưu làm nghề xe ôm là xong chuyện. Xong xuôi cô ta mời hai vợ chồng ngày mai đi viếng khu nghỉ dưỡng, có điểm tâm miễn phí. Mình nói là bận vì trên đường từ phi trường về đây đã có người mời sáng mai đi dự cái gì đó. Họ đến chở mình đi mà còn cho $200 một người. Mặt cô ta bổng như xanh như đít nhái. Kêu không được đi đâu cả, cô ta cho mình $400 cho hai vợ chồng. Mình như thằng Bờm có cái quạt mo nên mình cười liền. Cô ta còn boa thêm một phát mát xa cho hai vợ chồng miễn phí gái $100. Xem như $500. Huề vốn.


Sáng hôm sau, mình đi ăn sáng với vợ nhưng không mua. Rồi ghé lại lãnh $400. Sang năm lại làm lại vì có vé máy bay miễn phí, đi chỗ khác cũng vớt được tiền. Xem như đi chơi một tuần 4 người miễn phí đến khi con mình kêu chán đi Mễ Tây Cơ.


Trở lại cách thức lừa đảo. Ai mua timeshare rồi đều có chút gì đó hối hận và bắt chước Chế lInh hát bài một mai qua cơn mê. Bọn Mễ mới nhân vụ này cho gọi điện thoại kêu là muốn mua lại timeshare của họ. Quá mừng.


Xin nêu trường hợp ông MIchael. Ông này có mua một timeshare cho hai tuần lễ ở Mexico với giá $47,000 năm 2005. Đây có một tên chuyên gia địa ốc Mễ gọi, nói muốn mua timeshare lại với giá $65,000. Nếu họ xin ông ta cũng cho không với điều kiện là trả tiền bảo trì đâu trên $1,200/ năm. Ông ta đồng ý bán condo 2 phòng ngủ. Ông ta mừng hết lớn, không ngờ chúa đã nghe lời nguyện cầu của ông ta.


Họ lại loay hoay nới với điều kiện là ông ta phải trả thuế cho Mexico $3,900 (mua $57,000 nay bán $65,000, lời $18,000 nên trả thuế). Số tiền này sẽ được giữ trong escrow, và gửi lại ông ta sau khi cái deal xong xuôi. Ông ta gửi số tiền $3,900 sau đó như chim bay biển bắc, ông ta tìm biển nam. Cuối cùng ông ta mất đâu 1.8 triệu đô. Sẽ kể sau. Ông ta chỉ cho tên nhưng không cho họ vì sợ chủ ông ta biết. Không biết ông ta có thụt két hay không. Chán Mớ Đời 


Theo chính phủ Hoa Kỳ thì 10 năm qua có hàng ngàn người Mỹ bị lừa đảo kiểu này do đám cartel về thuốc phiện. Làm cái này họ kiếm tiền nhanh hơn và không nguy hiểm lại có tiền chính chắn không cần phải rửa tiền. Họ gọi nhóm Jalisco New Generation (CJNG) khởi đầu ở thành phố Puerto Vallarta. Mình có viếng chỗ này hai lần. Sau này nghe nói sì ke nhiều nên tránh đi .


Mình vô mấy viện dưỡng lão để xem có ai bán nhà thì khám phá ra mấy người lớn tuổi bị kẹt vụ này nhiều lắm. Sau khi về hưu, hai vợ chồng đi chơi, đến chỗ nào đẹp nên bị dụ mua timeshare rồi chồng bị tai biến hay vợ chết hay già quá đi không nổi mà mỗi năm phải trả tiền bảo trì là ngọng nên họ đăng quảng cáo cho không.


Sau khi mua timeshare thì ai cũng khóc hết và là nạn nhân của một cuộc lừa đảo khác. Chính phủ Hoa Kỳ cho biết danh sách hơn 40 công ty bán timeshare liên kết với nhóm JAlisco. Mỗi năm có đến hơn 1,200 vụ báo cáo bị lừa. Năm 2019, bộ tư pháp Hoa Kỳ có nêu tên 6 người Mễ, moi ruột của 12 người Mỹ lên đến 20 triệu. 4 người bị bắt và bỏ tù 5 năm.


Nhóm Jalisco này cho nhân viên gọi qua Hoa Kỳ, với danh sách của những người mua timeshare. Nếu nhân viên mà nghỉ việc thì bị giết. Họ gọi những người mua timeshare ở Hoa Kỳ như ông Filomeno Medina, 73 tuổi. Họ gọi cho biết là muốn mua timeshare ở Cancun của ông này với giá $50,000. Như ông mỹ kia, họ bảo phải trả thuế capital gains. Họ cho biết là đã gửi ngân phiếu nhưng bị giữ lại tại quan thuế ở biên giới, ông phải trả tiền này để họ cho qua biên giới. Mọi chi phí sẽ được hoàn lại cho ông ta khi hợp đồng buôn bán chấm dứt.  Sau đó họ nói muốn chuyển tiền ra khỏi Mexico thì phải trả tiền lệ phí. Họ cho biết $30,000. Ông này mừng quá, gửi tiếp $30,000 đến khi đã gửi hết tiền trong quỹ hưu trí $80,000 và khai phá sản.


Ông MIchael bi lừa nhưng đến năm 2013, hai năm sau thì có một cú gọi khác. Kỳ này người gọi có vẻ chính chắn hơn. Lại chuyển tiền thêm $240,000 mới hiểu là bị lừa. Ông ta báo với FBI thì được biết là công ty đó là bựa. Đến năm 2021 ông Michael lại bị gọi tiếp, tự xưng là luật sư đang thưa kiện các công ty này và ngân hàng. Ông ta có thể lấy về được 6 triệu đô la. Ông ta tìm hiểu về người đàn bà và thấy rõ ràng bà ta. FBI cho biết là họ lấy tên của những người có thật sự và dùng tên mấy người này để lỡ mình sưu tra một tí thì không bị lộ.


Bà ta kêu là ông ta phải trả lệ phí gì đó trước khi lãnh mấy triệu đô. Thế là ông ta gửi thêm $100,000. Bà ta kêu là có Red flag về số tiền ông gửi vì sợ rửa tiền nên số tiền ông ta gửi bị giữ lại, phải trả thêm tiền để họ có thể được lãnh để lo hồ sơ cho ông ta. Thêm ông ta có trên sách của Interpol, nên cần trả thêm tiền để họ lo cho xong. Cuối cùng ông ta dọ hỏi bên mỹ thì không bị Red flag gì cả. Tính ra là trong vòng 10 năm, ông ta chuyển tiền cho họ đến 99 lần cho hơn 150 người và 12 ngân hàng Mễ tây cơ. Tổng cộng 1.8 triệu đô la. Chán Mớ Đời 


Tóm lại nếu các bác ghét ai thì xúi họ mua timeshare và thương ai như mấy người bạn của mình, kêu đừng mua timeshare. Lỡ bị dụ đi thì nói với người đi theo mình là có người muốn cho mình cái timeshare của họ, mình đi để được xem trước khi nhận lấy timeshare thì họ sẽ xem các bác như con cháu chế độ cũ.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Giúp trí nhớ khi về già



Trong cuốn sách “why we remember”, giáo sư Charan Ranganath, đai học California Davis, một chuyên gia về khoa học trí nhớ từ 25 năm qua, có nói đến 4 điểm chính mà ông ta không bao giờ làm để giúp trí nhớ mình tốt. Ông ta cho biết là câu hỏi thường được người ta hỏi là “tôi càng già càng ngu hay sao?”. Lý do là chúng ta thường nhận thấy quên nhiều thứ quan trọng khi càng lớn tuổi. Nhất là ngày nay với các kỹ thuật truyền thông khiến con người bị tha hoá, không biết đâu là bến bờ.



Điểm sáng là ông ta cho biết chúng ta có thể phòng ngừa cái tật hay quên khi về già nếu có thể tránh 4 thói quen xấu khiến phá hủy bộ nhớ:


Multitasking quá độ 

Chúng ta nhờ phần trước trán (prefrontal cortex) để quan sát thế giới xung quanh chúng ta. Càng về già thì chức năng này càng suy giảm. Khi chúng ta làm nhiều thứ trong cùng một lúc sẽ khiến suy giảm chức năng quan sát môi trường xung quanh ta, cắt đi những nguồn năng lực giúp bộ nhớ chúng ta.


Có lẻ video khiến mình thay đổi cách sống là khi tiến sĩ Steven Covey nhờ một học viên xếp sao các cục đá to và cát vào trong một cái bình. Cách hữu hiệu nhất là bỏ các cục đá to vào trước và cát vào sau. https://youtu.be/VyL93MlR_I0?si=QEFQjA6Cw3iHd0qM


Chúng ta thường thấy ngày nay trong các tiệm ăn, cả gia đình hay bạn bè ngồi ăn nhưng mỗi người một cái điện thoại. Cho thấy chúng ta tuy gần nhưng cách xa. Mỗi lần đi ăn tiêm, mình bỏ điện thoại trong xe để có thể quan sát vợ con hay bạn bè, dù họ cầm điện thoại, chả thiết gì đến mình. Thật ra như vậy mình mới thấy được bức tranh sống, trực tuyến. Để luyện bộ nhớ của mình. Vợ con cứ bắt mình đọc kinh Internet thời đại trước khi ăn. Lấy điện thoại ra chụp hình để tải lên Facebook hay tik tok gì đó mới cho mình cầm đũa. Húp muỗng phở rồi mở điện thoại xem có ai nhấn like hay còm gì không. Ai kêu ngon quá, triệu like thì nhắn, lại đây ăn. Cực ngon. Có thể ăn với điện thoại có thể ngon với một cảm giác khác so với ông bà chúng ta, chỉ khổ là không nhai kỹ lưỡng, khó tiêu.



Nhiều khi thấy người quen trên mạng tải hình thức ăn, mình tưởng tượng nhiều khi thấy vậy mà không phải vậy. Trông ngon lành nhưng biết đâu tại hiện trường, ông chồng hay bà vợ kêu mặn quá hay la chồng con ăn mau đi cho người ta dọn, cãi nhau mút chỉ vì vợ hay chồng cứ chụp hình hay xem điện thoại không ngó ngàng gì đến nhau.


Tác giả cho biết muốn giúp trí nhớ, chúng ta cần để chế độ Focus của điện thoại di động và lên thời khóa biểu các chương trình và công việc để không bị sao lãng hay quấy rầy bởi điện thoại. Trong điện thoại di động có chức năng Focus (tập trung), mình để chế độ này để khi lái xe không bị điện thoại quấy rầy, mất chăm chú lái xe, dễ gây ra tai nạn. Nhất là đồng chí gái gọi, hỏi những chuyện đâu đâu rồi cãi nhau trên điện thoại. 


Nên dành thời gian để thiền, mộng mơ, đi bộ hay làm những gì giúp chúng ta có thể tái tạo năng lượng. Nên nhớ đi dã ngoại nhưng đừng có chú ý đến chụp hình, rốt cuộc chả giúp gì cho trí nhớ, não bộ. Nói chung là Chánh Niệm khi làm việc thì mới cảm nghiệm mình đang sống. Chúng ta thường kêu thời gian qua mau. Lý do là multitasking nhiều nên không tập trung nên cuối ngày chả nhớ mình đã làm gì. Có chất lượng hay không, cảm thấy hụt hẫng. Tỏng lớp học của tiến sĩ Steven Covey, dạy làm lịch trình những gì phải thực hiện tỏng ngày. Đến khi tối, nhìn lại thì thấy mình đã thực hiện nhiều, giúp mình vui vẻ và ngủ yên.

Không để ý đến chất lượng của giấc ngủ khi về già 

Giờ giấc và chất lượng về việc ngủ ngáy thường suy giảm vì nhiều lý do. Như ảnh hưởng của thuốc uống, rượu và stress. Khi chúng ta ngủ thì não bộ chúng ta làm việc rất nhiều. Não bộ đào thải các metabolic waste mà chúng ta thu gom trong ngày. Trí nhớ cũng được kích hoạch và liên kết các sự kiện mà chúng ta kinh qua trong ngày. Nhớ khi xưa, trước khi đi ngủ, nghĩ về bài toán, hay công trình thì sáng thức giấc là tự nhiên tìm ra giải đáp.


Làm sao giúp trí nhớ: thiếu ngủ sẽ khiến não bộ trước trán bị lộn xộn dẫn đến không kết nối được các sự việc. Họ khuyên chúng ta nên tránh việc nhìn truyền hình, điện toán hay điện thoại, ăn quá no, uống cà phê và rượu mạnh trước khi đi ngủ. Nếu chúng ta ngáy khi ngủ thì nên tìm cách chữa trị và có thể ngủ  trưa để bù đắp lại.


Làm việc buồn chán đơn điệu

Chúng ta thường nhớ đến các dịp hay chuyện này nọ nhờ gắn kết với nhau các tin tức về sự việc đã xảy ra mà họ gọi là episode memory. Thường một sự việc nào đó khiến chúng ta nhớ đến địa điểm cũng như thời điểm như một bản nhạc mà chúng ta chưa bao giờ nghe lại từ khi rời trường. Hay ngửi mùi một món ăn nào đó có thể đưa ta về không gian và thời gian đó.


Điển hình hôm trước có anh bạn quen ở Đà Lạt tải lên tấm ảnh tô bún thang. Anh ta không nói nhưng mình biết anh ta nhớ về món ăn mà mẹ anh ta nấu khi xưa ở Đà Lạt. Vì mình ăn món này lần đầu tiên trong đời ở nhà anh ta. Mình có thể kể lại giây phút ấy, mẹ anh ta rán trứng ra sao, thái mỏng miếng chả ra sao,… tương tự xem hình bánh căn thì mình nhớ đến bà bán bánh căn trong chợ, ngay hàng thịt của chợ Đà Lạt khi xưa. Mình có thể tả mấy trang không hết, cách bà ta làm, mùi vị, ruồi nhặng bay lòng vòng,…


Nếu chúng ta cứ tà tà làm việc đơn điệu, một ngày như mọi ngày bình thường, không có những dao động đáng kể thì không có gì đáng nhớ cho mai sau. Biên độ hình Sin khác với đường thẳng. Muốn giúp bộ nhớ của mình thì chúng ta phải làm khác những việc đơn điệu thường ngày. Nếu cứ ngồi tại chỗ để đọc email hay lướt trên mạng thì khó tạo ra những gì giúp mình nhớ. Đọc nhiều quá rồi đâm ra chả nhớ gì cả. Nên đọc bờ lốc Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen sẽ giúp các bác nhớ nhiều hơn.


Phải thay đổi sinh hoạt thường Nhật, thay vì ngồi ăn trưa trong sở, đi bộ, đi xem xi nê, thay vì xem trên truyền hình, đi du lịch, làm gì đó khác thường với đời sống thường Nhật. Giúp biên độ cuộc sống và não bộ thay đổi. Xem xi nê mình nhớ rất nhiều về truyện phim nhưng ngược lại coi phim truyền hình thì ít nhớ lắm vì tại nhà, rất đơn điệu, không có gì đặc biệt.


Đọc cuốn này mình mới hiểu câu hỏi của anh bạn học xưa tại Đà Lạt. Anh ta là người thực hiện cuốn “Mực Tím Sơn Đen”. Anh ta đọc những gì mình kể về Đà Lạt, rồi tự đặt câu hỏi “học chung một lớp, cùng thầy, sống chung một thời tại Đà Lạt, tại sao tên Sơn này nhớ nhiều chuyện xưa còn anh ta không nhớ gì cả, ngay cả anh ta đánh đàn cho ban nhạc của lớp khi mình tổ chức văn nghệ bán chè kiếm tiền của lớp”.


Lý do anh ta sinh hoạt rất bình thường, đơn điệu của học sinh thời đó, nghĩa là học và học và học để đứng nhất trong lớp. Trong khi mình thì không học gì cả vì ngu không hiểu thầy cô giảng gì nên cứ ngồi nhìn ra cửa sổ, nghĩ mông lung. Hay nhìn xung quanh lớp xem thiên hạ học hay tán gẫu. Mình làm vườn, lái xe giao hàng của bà cụ cho khách hàng tại Đà Lạt nên có chứng kiến nhiều chuyện khi xưa. Nay mới kể chuyện đời xưa được.


Tác giả đưa ra một phương cách để luyện tập trí nhớ để đừng quên nhiều. 

Tác giả cho biết ông ta tìm cách để nhớ tên người mới gặp, nối kết với sự việc nào để dễ nhớ sau này. Cái này mình có học khi xưa trong cuốn Đắc Nhân Tâm và có kinh qua. Khi xưa, mấy cô trong trường hay lớp, mình có cái tật là hay đặt tên cúng cô mụ cho họ nên ngày nay khi nhắc đến họ là mình nhớ như “thuỷ dâm” là Trần Thị Thu tHuỷ, “người đẹp phao câu” là Trần Thị MAi Thanh, “đinh Đóng guốc ” là Đinh Anh quốc, Chị Sui là Phạm Thị Mai Anh,… học thêm một ngoại ngữ,…


Khi đi học, sau khi ăn cơm chung ở đại học xá, mấy đứa tây đầm học chung đi uống cà phê, mình không có tiền nên chả biết làm gì, lấy giá vẽ đi vòng bên dòng sông Seine vẽ nên ngày nay nhìn hình về Paris là mình nhớ ngay về những kỷ niệm một thời. Đi chơi mình cũng vẽ nên từ từ quen quan sát mọi vật xung quanh. Có ông thần nào tải bức ảnh chụp ở Paris lên mạng. Mình nhìn thấy cái vòi nước uống Wallace thì nhớ ngày đến lịch sử thành hình của vòi nước uống này vì khi xưa đi vẽ, đưa cho thầy giáo xem, ông ta giải thích sự việc. 


Năm ngoái mình có kể vụ chụp hình hay quay video khiến chúng ta không nhớ vì vài tháng sau, nhìn lại không nhớ đã chụp ở đâu. Chuyến đi vừa qua, ngồi trên tàu, không biết làm gì, đồng chí gái xem hình chụp trước đây rồi cứ hỏi mình chỗ này là chỗ nào. Lý do là chụp hình nhiều quá, không quan sát cảnh vật nên không ghi vào bộ nhớ của mụ vợ. Đi đâu mình chỉ quan sát xung quanh hay có sự việc gì mình chụp để nhớ khoảng khắc đó trong khi mụ vợ kêu chụp tá lá rồi mụ chả nhớ ở đâu. 


Đi chơi kỳ này, mình đem theo cây bút, có thể vẽ hay viết trên điện thoại nên vào viện bảo tàng, mình hay đứng vẽ lại mấy bức tranh mình thích, chỉ vẽ bố cục. Mụ vợ như ghen tương với mấy tấm tranh cứ réo mình chụp hình cho mụ. Chán Mớ Đời 

Có người cậu bà con gửi cho video đám cưới ở nhà có bố mẹ mình tham dự. Đây là hình ảnh bố mẹ mình giữ suốt 20 năm khi rời Đà Lạt đến khi về lại lần đầu tiên mới cập Nhật hóa hình ảnh sau này. Tương tự hình ảnh Đà Lạt khi xưa mình nhớ rất rõ, còn ngày nay về thì mình không thích đi đâu cả vì Chán Mớ Đời. Không muốn hình ảnh ngày nay xoá mờ Đà Lạt xưa trong trí nhớ. Theo cô em là độ thời Đổi Mới, ông cụ vừa trở về từ trại cải tạo. Đôi hạt Ngọc này không biết là đôi thật hay đã bị một bà bán hàng mượn đi ăn cưới rồi đổi xâu chuỗi khác.

Đi khắp thế gian không ai đẹp bằng vợ

Về nhà cãi vợ không ai bằng ta


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Xuất hành đầu năm


Vậy là kết thúc chuyến đi 2 tuần đầu năm nay. Viếng thăm 3 quốc gia và 10 thành phố. Được cái là kỳ này mình phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều để không ăn uống quá nhiều. Lý do đi du thuyền thì chả biết làm gì, chỉ có ăn và ăn. May có hai ngày học trên tàu về đầu tư nên ăn không nhiều. Thấy có nhiều tên mỹ to béo và mấy bà mỹ cũng không khiến liễu hờn kém xanh. Dân cali đã to mà gặp dân ở các tiểu bang khác thì hải hùng.


Trong suốt một tuần chỉ ăn thịt cá có vài lần còn thì ăn rau và đậu nhất là ăn ít. Mấy lần trước đi chung với bạn bè nên họ cứ rủ nhau đi ăn. Ăn mệt nghỉ rồi ăn tiếp. Mình vốn dòng keo kiệt nên cứ kêu đã trả tiền thì ăn cho đúng đồng tiền bát gạo. Thực tế thì thức ăn làm cho mấy ngàn người vì tàu quá to, có thể chứa đến 6,995 du khách nên không được tươi và ngon lắm. 


Hỏi anh tiếp viên người Nam Dương thì được biết thức ăn đa số là đã làm sẵn và được bỏ đông lạnh. Chỉ đem ra hâm nóng rồi dọn cho khách ăn nên Chán Mớ Đời. Nếu ai có tiền thì trả thêm mỗi bữa $20/ người để ăn mấy tiệm đặc trưng. Có thể ngon hơn và tươi hơn. Mình thì không dám vào. Điển hình hôm họ làm escargot kiểu pháp. Ăn dỡ hóa ra họ bỏ đông lạnh rồi bỏ bỏ lò vi sóng đem ra cho mình ăn. Nói chung chỉ có đi chơi trên tàu của Pháp năm ngoái do một chị quen trên mạng giới thiệu là ăn ngon.

Tàu cập bế thì các hãng tàu du thuyền, xây dựng các điểm cho du khách chụp hình. Đây người Mễ địa phương, chẳng biết áo quần thời nào, mình nghĩ họ bựa ra, đeo lông vào cho vui nhộn để du khách chụp hình. Mễ Tây Cơ thuộc về nền văn minh Aztec và Maya thì không áo quần kiểu này. Họ tạo dựng cái tường của kim tự thác Aztec phía sau như DisneyLand loại bỏ túi. Thôi kệ cứ bú xua la mua trong giây phút với đồng chí gái vui là chính. Đời mất vui khi đồng chí gái gạu.

Đi chuyến này thì khám phá ra các công ty du thuyền, mướn các đảo nhỏ của các xứ nằm dọc theo đường biển Trung Mỹ để thành lập các trung tâm du lịch cho du khách của các du thuyền. Đảo chả có ai ở nên họ cho thuê hay chi đó được vài triệu một năm bỏ túi. Họ cho tàu đậu gần bờ rồi xây cái cầu để du khách đi bộ hay xe điện chở vào hòn đảo nhỏ cách độ 100 thước. Tại đây có các trò chơi trượt nước, zip line cho trẻ em như Sea World ở San Diego nhưng nhỏ hơn và các bãi biển nhỏ để mọi người nằm phơi nắng đến chiều thì lên tàu lại. Thức ăn tương tự trên tàu tha hồ mà ăn. Còn ai muốn uống bia rượu thì nên mua cái package một tuần gần $1000, tha hồ uống đến xỉn thôi. Còn không mua lẻ lẻ thì cọng lại chừng đó tiền. Thậm chí một lon CoCa cola cũng mất mấy đô. Kinh


Mùa này dân vùng tuyết lạnh chạy xuống tránh lạnh. Mình đoán tàu không chứa hết khả năng 6,955 du khách vì thấy nhiều phòng đóng cửa. Cứ tưởng tượng vào mùa hè là ngọng. Không nên đi.

Chiếc tàu hai vợ chồng đi là Wonder of the seas nghe nói là con tàu to thứ hai trên thế giới. Trước đây thì lớn nhất nhưng có chiếc tàu mới được đóng to hơn. Kinh


Ngày đầu thì họ đậu lại 1 đảo nhỏ tên Cococay của Bahamas, chả có gì ngoài dân làm việc cho công ty ngoài ra chả có thằng Tây đen nào cả. Đảo đi bộ đâu 10 phút là hết. Xem như đi vòng Phước Lộc Thọ là trở về chốn cũ. Được biết các tàu này đều treo cờ của xứ Bahamas để khỏi đóng thuế. Hai vợ chồng lêu bêu hai vòng rồi lên tàu lại. Ai có con nhỏ thì chúng sẽ thích vì có các trò chơi nước. Mụ vợ đi xì pa còn mình ngồi nhìn trời. Họ cũng có xe điện kéo mấy ông bà mỹ to hay già. Có thấy một bà mỹ còn trẻ, đi xe lăn, bận áo có huy hiệu người bị ung thư, thấy thương. Chắc bà ta đi chơi lần cuối tỏng cuộc đời.


Ngày thứ hai thì tàu đi trên biển nên đi học từ 8:30 đến 9:00 tối. Ngày thứ 3 tàu ghé lại đảo Cozumel của Mễ Tây cơ. Mình đặt chỗ đi lặn nước từ trước vì tàu đông du khách khó có chỗ khi đến nơi. Họ chở đến vài nơi lặn nhưng không có cá nhiều lắm nhưng mụ vợ vui là thành công. Đi lặn xong họ ngừng lại chỗ một bãi biển cạn, cho bà con xuống tàu ăn guacamole uống nước. Nước biển màu turquoise quá đẹp. Chụp hình đồng chí gái thì phong cảnh, không gian quá đẹp nên chợt nhận ra nụ cười của mục ợ quá đẹp nên mình chợt nghĩ “đi khắp thế gian không ai đẹp bằng vợ” nhưng khi về tàu lại thì cãi nhau như mổ bò. Mình thì không thích ăn nhiều, mụ vợ thì cứ lấy cho nhiều về, ăn không hết rồi như thương mình, bảo mình ăn cho hết, bỏ tội. Thế là “về tàu cãi lộn không ai bằng ta.” Chán Mớ Đời 


Thường mình mua các tour này trên app Viator. 1 công ty của Anh quốc. Họ lấy 10% thêm nhưng chắc ăn vì tham rẻ đặt chỗ của dân địa phương rồi đến nơi thì có thể ngọng vì không biết tìm em nơi mô mà tiền họ đã lấy. Còn đặt trên tàu thì họ ăn lời đến 70% và nhét đầy tàu như cá hộp. Nhìn mấy tàu khác là biết ngay.

Họ thành lập mấy chỗ như sở thú để du khách đến chơi

Ngày hôm sau tàu ghé lại một đảo của Honduras mang tên là Roatan. Đảo này khi xưa thuộc địa của Anh quốc. Sau năm 1960, họ trao trả độc lập nhưng dân tình kêu mồ côi mẹ nên xin làm con nuôi của Honduras. Nên dân tình nói tiếng anh nhuyễn hơn. Tương tự Singapore khi xưa được Anh quốc trao trả lại độc lập. Lúc đầu họ mồ côi nên muốn bám vào anh Mã Lai nhưng mã lai ra yêu sách đủ trò nên Lý Quang Diệu và các chính trị gia khác của Singapore tự xưng một quốc gia luôn. Nay họ phát triển xem mã lai là dân cù bơ. Cho thấy dành độc lập là một chuyện mà những người lãnh đạo là ai là một chuyện khác. Gặp thằng ngu nó lãnh đạo thì chỉ có chết và bị thương. Ông vua mã lai giàu có chớ dân tình cũng không khá lắm. Phải qua Tân gIa Ba đi làm công cho nhưng người mà họ chê khi xưa.


 Mỗi du khách đến đây là tàu trả $20/ người cho chính phủ Honduras. 7000 du khách dù có xuống hay không như trả lệ phí chiếu khán. $140,000 mỗi tàu. Mình thấy đâu có đến 3,4 chiếc tàu bỏ neo tại hai hải cảng. Anh quốc khóc hỏi biết vậy khi xưa đừng đưa lại cho dân xứ này. Đảo này nổi tiếng về san hô. Bò xuống đảo, tài xế chở đến điểm hẹn. Đi lặn thì phải công nhận đẹp nức nở. Mụ vợ chửi mình không đem theo cái máy chụp dưới nước. Kêu lần sau đến đây ở chơi một tuần tha hồ lặn mỗi ngày. Nếu đi thì nên đem theo dụng cụ của mình vì đồ họ đưa không tốt lắm. Phải mất thời gian để chỉnh lại. Đảo này có phi trường quốc tế nên có thể bay thẳng đến. Mình có số điện thoại của ông chủ tour lặn cá. Dễ thương nên nếu trở lại sẽ liên lạc ông ta lo dùm hết. Rẻ hơn qua mạng.

Sau khi lên bờ, tài xế chở về tàu. Mình hỏi anh ta chở đi chơi viếng thăm vài nơi rồi trả thêm tiền. Anh ta chở đi vài nơi đẹp. Nếu có trở lại thì biết mấy chỗ này ở rất đẹp. Sáng cứ bò lên thuyền con, chạy độ 1 cây số là lặn xem cá, rùa, đủ trò. Xung quanh đảo nhiều nơi. Có vào những khu nghỉ dưỡng cua ram, rất đẹp.


Hôm sau thì tàu ghé một đảo nhỏ của Mễ Tây cơ, Puerto de Maya. Mình muốn ra thăm quan thành phố nHưng mụ vợ thích shopping nên cứ vòng vòng xem rồi chụp hình cho mụ. Họ có tour đi viếng đền đài của Maya nhưng mình đã thấy nhiều loại thứ này mà vợ thì chỉ thích mua sắm nên không cần thiết lắm. Kêu hai trái dừa tươi uống. Mỗi trái 8 đô. Ở Honduras thì $5, đưa cho tài xế mua dùm còn mình đến giá chặt chém. Ở Cali mua trái dừa có 1 đô mình đã khóc. Cho thấy không đâu sướng bằng Hoa Kỳ. Chiều lên tàu. 


Hôm sau học cả ngày cho đến sáng hôm sau tàu cập bến Florida. Trời mưa. Chán Mớ Đời 


Xuống tàu, mướn xe chạy lại viếng trung tâm không gian Kennedy. Xem lịch sử cuộc chạy đua không gian giữa Hoa Kỳ và Liên Xô. Thấy hình ảnh tổng thống Kennedy, trẻ trung, kêu gọi nhân dân Hoa Kỳ cùng nhau lên cung trăng. Nghe diễn văn: “we choose to go to the moon in this decade and do the other things, not because they are easy but because they are hard”.


Xem hình ảnh họ phóng phi thuyền lên cung trăng khiến mình nhớ đến ngày xưa đi học hội việt Mỹ họ cho xem Apollo đáp xuống mặt trăng. Mưa quá xá là mưa. Đành đi về Tampa.

Gặp lại ba ông thầy cũ tại Sarasota, Florida. Minh mang ơn họ rất nhiều.

Về khách sạn xong thì gọi ông Hùm Xám Đà Lạt. Ghé lại nhà Thẩm Quyền thăm. Lần đầu tiên gặp mặt nhưng có cảm tưởng đã quen nhau tự bao giờ. Tình đồng hương Đà Lạt. Ai đi mô rồi cũng nhớ về Đà Lạt, nhớ hồ than thở nhớ thác Cam Ly. Anh ta kể đại đội phó sau này tiểu đoàn phó tên Phan Đình Gõ, rất dễ thương và gan dạ. Lính thương ông này lắm, nay ở Texas. Mình rất thích ông HÙm Xám vì kể chuyện đời xưa, ông ta hay đề cao các người dưới quyền, nào là gan dạ, không bao giờ tự đề cao mình. Thẩm quyền đang kiếm chuẩn uý Phúc, người bị toà án quân sự lên án 7 năm tù vì đánh lộn với quân cảnh ở CHi LĂng. Ai biết tin tức vè chuẩn uý Phúc thì cho mình biết.

Chiến tranh, dân tình bỏ chạy


Ngồi nghe ông Hùm Xám kể chuyện đời xưa rất vui. Từ Đà Lạt ra Bắc rồi sang Lào. Sau đó ông bà Hùm Xám mời đi ăn cơm Việt Nam tại quán ăn Việt Nam Địa phương. Mình thấy ông ta may mắn về già, có một người vợ chăm sóc rất chu đáo nên nói anh may mắn. Cứ xem như ông trời giúp anh cuối đời có người chăm sóc để bù lại những năm tháng lao vào lửa đạn và tù đày. Anh ta không nghe rõ vì ngồi ở xa nên chị vợ phiên dịch lại “Sơn nói anh tu 10 kiếp mới lấy được em” khiến mọi người cười như Tết. Chị vợ kể ông hùm xám khi xưa và ngày nay rất đào hoa. 


Mấy ngày sau thì đi viếng mấy bãi biển trong vùng và mấy trung tâm mua sắm ở Tampa. Có một chỗ rất đẹp, nhà cửa rất cổ xưa nhưng được trùng tu lại xen lẫn các hàng cây. Rất đẹp! Bò lại mấy chỗ gần bờ sông đi bộ khá dễ thương. Họ xây bãi đậu xe trên lầu còn lầu một thì mở các cửa tiệm khiến kiến trúc trông không oải lắm như ở Cali. 

Ghé thăm trung tâm không gian Kennedy


Mình đến Florida vào mùa đông chớ mùa hè là không đi đâu cả vì nóng và ẩm ghê hồn. Mình đến Florida lần này là thứ 3 nên rất sợ khí hậu mùa hè vùng này. Đồng chí gái đi thăm hai người bạn trong vùng. Đồng chí gái đi thăm bạn thì mình chạy xuống Sarasota thăm một ông thầy dạy đầu tư địa ốc. Ông ta rủ đi ăn trưa với một nhóm đầu tư địa ốc ở thành phố này. Không ngờ mình có duyên gặp lại thêm hai ông thầy khác. Mình có theo học nhiều ông nhưng có hai ông ở vùng này đã qua đời. Hai trong ba ông tay đã rung rung rồi. Ngồi ăn mình phải rót nước cho họ. Mấy người giàu về già thường dọn về Florida ở để khỏi bị đóng thuế tiểu bang như ở Cali 10%. Mình có dịp để cảm ơn họ, nhờ những bài học của họ đã giúp mình phấn đấu ở Hoa Kỳ. 


Về khách sạn nói chuyện với bà cụ, về quê ăn Tết vào lại Đà Lạt. Nói chuyện bà cụ kêu “rắn không chân bò quanh khắp núi, gà không vú nuôi được đàn con”. Bà cụ tuổi Dậu nên tự ví mình là con gà mái, nuôi chồng cải tạo 15 năm và 10 người con sau 75. Một người mẹ anh hùng đích thực như bao phụ nữ miền nam sau 75. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn