Hiển thị các bài đăng có nhãn chiến tranh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chiến tranh. Hiển thị tất cả bài đăng

Bố giầu có thật không?


30 năm về trước, vô tình đi học đầu tư thì có một cuốn sách rất nổi tiếng được quảng bá cho những ai muốn làm giàu. Đó là cuốn sách mang tên “Rich Dad Poor Dad” của ông người Mỹ gốc Nhật Bản, tên Robert Kiyosaki. Ông ta viết chung với một bà CPA. Cuốn sách này nói về những căn bản tài chính mà người Mỹ sử dụng để trở nên giầu có. Giải thích ông ta có hai người cha, cha ruột thì học rất giỏi nhưng nghèo, còn ông kia, bố của tên bạn thân (dã tưởng), giàu có, dạy ông ta làm giầu.

Cuốn sách này có nhiều điểm hay nên đọc, vì đã được bình dân học vụ cho người bình thường, nông dân như mình hiểu. Nhưng sách được viết cho một loại thương mại mà 99% thất bại. Đó là thương mại của công ty đa hệ. Đúng hơn là cho công ty Amway. 


Dạo đó mình có đọc vài bài phê bình, thấy cũng có lý khi ông Kíyosaki nói là một ngày ông ta đi xem xét mấy trăm căn hộ để mua. Đúng là bựa vì không phải dễ xem xét mấy trăm căn hộ nhất là không có kinh nghiệm về xây cất để nhận ra vấn đề,… nội xem xét một căn nhà là mất 2 tiếng đồng hồ ít nhất. 100 căn nhà trong một ngày là chuyện bựa.


Ông ta giới thiệu sách của ông ta viết cho các nhà xuất bản nhưng không có ai chịu xuất bản đến khi công ty Amway đồng ý, được viết lại với một CPA thì được bán rất nhiều cho các doanh nhân đa hệ của công ty này. Mình được biết đến công ty này, khi một anh bạn, mới ra trường bác sĩ, bị tên bác sĩ nào dụ gia nhập rồi gọi mình. Mình có đi nghe một lần nhưng không vào. Họ kéo mình đến một buổi họp ở trong rạp hát hay đâu, rất đông người. Lúc đó mới hiểu người Mỹ thích làm giàu ra sao. Cuối cùng đồng chí gái mua bột giặt gì đó do anh bạn bán rồi kêu Costco rẻ hơn nên mình nói không mua nữa. Anh bạn sau này cũng bỏ luôn vì giải phẫu thẩm mỹ kiếm tiền đếm không hết.

Amway là cách buôn bán lẻ qua cách phân phối với người quen. Người ta kêu bạn bè và anh em trong gia đình gia nhập để mua các sản phẩm, rồi ăn lời trên số bán. Do đó sản phẩm rất đắt so với giá mua một loại tương tự ngoài chợ. Ai hên thì kéo vô mấy người được xem là “downline” rồi cứ khuyên khích họ mua để mình ăn lời. Đến khi không ai vô mà tiếp tục mua chất đầy nhà thì vợ chồng cãi nhau, bỏ công ty.


Amway đặt mua rất nhiều sách để bán cho người gia nhập công ty này khiến con số bán lên kỷ lục, kêu bestseller. Theo mình đọc mấy sách của ông ta, thì được biết ông ta cũng thua lớn khi gia nhập Amway, không thành công dù viết sách kiếm được tiền hơn.


Ông ta viết, khuyến khích về “passive income” như có công ty thương mại, mua nhà cho thuê này nọ. Vấn đề là 99% người tham gia các công ty đa hệ này đều mất tiền, chỉ có độ 0.1% người là có làm ra tiền nhưng chưa chắc như họ đã tuyên bố. Năm ngoái mình sang Ý Đại Lợi, anh bạn kể là cô vợ về hưu, tham gia một công ty đa hệ nào ở Hoa Kỳ, hỏi mình thì mình kêu không muốn dính vào, tốn tiền và thời gian. Già rồi nên dùng thời gian và tiền đi chơi thay vì cúng cho chúng.


Mình nhớ có dạo cũng mất vài người quen cũng vì công ty đa hệ. Mấy người quen có con đi hướng đạo chung đoàn với con mình nên cũng hay đi cắm trại với nhau này nọ. Một hôm, họ rủ đi dự buổi trình bày đầu tư lời tối thiểu 20% mỗi năm. Như bỏ vào 200K thì cuối năm có 40K, cho con đi học Harvard, khoẻ re. Mình bò lên mạng tìm công ty thì chả thấy đâu cả nên không đi thế là họ xù mình luôn. Không thấy rủ đi đâu đi đó nữa. Sau này nghe mấy người này rủ anh chị em vào rồi tên Mỹ đen, ôm tiền mấy triệu bạc chạy mất tiêu.


Lý do là những người tham gia các công ty đa hệ được xem là doanh nhân nhưng không làm toàn thời gian. Cái gì làm chơi chơi thì khó mà thành công. Người ta bỏ tiền làm ngày đêm 7 ngày mỗi tuần mà còn không thành công thì nói khơi khơi làm tà tà trở thành triệu Phú.


Báo chí tìm kiếm ông bố giàu mà ông Kiyosaki nói trong sách thì ở Hạ Uy Đi không có nhân vật nào như ông ta tả về ông bố giầu có. Chỉ là một nhân vật giả tưởng. Vấn đề là ông ta cho xuất bản rất nhiều cuốn sách dựa trên đề tài Rich Dad, kiếm khá nhiều tiền nhưng đâu năm 2012, ông ta bị bà CPA viết sách cùng với ông ta thưa kiện, vì ông ta không trả tiền, chia chác theo hợp đồng nên mất khá nhiều tiền đâu mấy chục triệu đô nên khai phá sản. Lâu rồi nên không nhớ. Trên 26 triệu.


Hình như ông ta có hợp tác với ông Trump thành lập trường Trump để dạy thiên hạ làm giàu. Mình nghe ông bạn kể là có lên Los Angeles nghe ông ta nói chuyện để bán seminar của ông ta. Cả tiếng đồng hồ, ông ta chửi khán giả là “losers “ để họ mua dự mấy seminar của ông ta mấy chục ngàn đô, rồi tham gia các chương trình Mentorship khiến nhiều người tan gia bại sản.


Mình biết ông Clyde Wilson, ông Jack Fullerton, ông Mic Blackwell,… mấy người này sẵn sàng giúp đỡ mình khi hỏi nên hay không nên mua căn nhà nào đang thương lượng. Mấy người này chả lấy tiền bạc gì cả. Hay mấy người dạy mình, lâu lâu mình gọi điện thoại hỏi thăm về cách thương lượng ra sao, họ vui vẻ giải thích, không lấy tiền gì cả.

Ông ta hay nói đến tài sản và nợ. Ông cho biết có hai loại nợ: nợ tốt và nợ xấu. Nợ tốt là mượn để mua tài sản còn nợ xấu để mua đồ chơi như xe hơi,… theo cách này thì cũng nhiều học trò của ông ta bị mất tiền rất nhiều. Cứ mắc nợ mấy chục ngàn để mua các chương trình làm giàu của ông ta.


Khi xưa, đi seminars, mình gặp nhiều tên bựa lắm, chỉ tìm cách bán seminar và các sách vở của họ hay những tên tìm cách mượn tiền của mình. Có người in sách, sang băng bán mua nhà này nọ mà không sở hữu một căn nhà. Có dạo ở Quận Cam, có một cặp cứ mở seminar mỗi tháng. Tên này ở Utah, còn cô bạn hắn ở quận Cam tổ chức mấy buổi nói chuyện ở khách sạn Double Tree. Cứ mỗi lần mình rảnh chạy đến thì nghe họ kêu tuần này mua được 100 cửa nghĩa là 100 căn hộ ở Utah này nọ. Mình thấy lạ vì cứ mỗi tháng họ kêu mua cả 100 căn khiến mình nể phục nên hết dám đi nghe họ nói chuyện. Mỗi lần đến thì phải trả $20. Đùng một cái thì thấy báo chí đưa tin họ kêu những người dự mấy seminars của họ, đầu tư, mua các căn hộ ở Utah rồi khi mấy người này đi xem thì chả thấy gì cả. Nay cặp này bị tù 20 năm thì phải.


Từ mấy năm nay, ông Kiyosaki cứ quảng cáo mua vàng, ông ta kể mua cả hầm mỏ vàng. Không biết thật hư ra sao. Chỉ biết là ông Trump dẹp đại học Trump để tranh cử tổng thống.


Nay con mình bắt đầu nghĩ đến đầu tư nên mình chỉ chúng đi học mấy người mà mình tin tưởng vì ngoài kia có rất nhiều đám chỉ muốn lấy tiền của mình.


Cho thấy chúng ta tìm cách đầu tư thì có nhiều tên tìm cách dụ dỗ vớt tiền của mình. Dạo đó cần phải thận trọng nhất là ngày nay về hưu, nhìn lại thì có thể sống thêm 20 năm nữa, nhiều người lo lắng cho tương lai nên dễ trở thành con mồi cho những tên lừa bịp này. Lâu lâu mình buồn đời coi chương trình “American Greed” thì thấy đa số nạn nhân là người về hưu. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Mưu sĩ trên mạng

 Có ông thần ở Việt Nam viết trên mạng xã hội là người Việt mình thích dạy dỗ thiên hạ làm mưu sĩ. Ai cũng là Tôn Tẩn, Bàng Quyên như thời Đông Chu Liệt Quốc hay Khổng Minh của thời Tam Quốc Chí. Người thì chê tổng thống Ukraina, người chỉ trích ông Trump này nọ. Có người kêu theo quy tắc ngoại giao này nọ, mình không biết họ làm hay học về ngoại giao hay sao mà kêu ông Zenlensky là không biết ngoại giao. Từ 3 năm nay, hình ảnh ông ta luôn luôn bận cái áo lính của quân đội Ukraina, xem như cách tiếp thị, hình ảnh của cuộc chiến mà nay bảo ông ta bận áo vét thì đâu còn tiếp thị nữa.

Còn Donbass này nọ thì mình có thấy ông nào chắc ở Việt Nam, kêu đánh tới người lính cuối cùng để lại đất của tổ tiên bú xua la mua. Hy vọng ông ta là thiện nguyện quân sang Ukraina. Còn vụ Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam bị tạm chiếm thì không nghe ai nhắc đến chiếm lại. 

Khiến mình nhớ câu chuyện một ông Việt kiều về Hà Nội chơi, được người em họ dẫn đi viếng thủ đô. Cuối cùng người em họ hỏi sự khác biệt giữa Hoa Kỳ và Việt Nam. Ông Việt kiều kêu ở Hoa Kỳ tôi không thích tổng thống Trump thì tôi có thể đến trước Bạch Cung chửi ông ta. Ông em họ kêu thì có khác gì đâu, ở đây em cũng có thể ra BA Đình chửi ông Trump, có sợ gì đâu.


Bên Tây có một đài truyền hình C8, thuộc Canal + không được cho thuê phát sóng nữa vì có khuynh hướng rất cực hữu. Cho thấy tự do ngôn luận ở pháp ngày nay rất có vấn đề. Liberté, égalité, fraternité gì mà ông Tây bà đầm dạy mình khi xưa bay hết.


Ai muốn Ukraina nên đánh tới cùng thì gửi tiền ủng hộ, có nhiều đường dẫn để giúp đỡ người dân Ukraina chống lại bọn xâm lược Putin. Họ còn kêu gọi xung phong sang Ukraina để đánh Putin. Hình như có một ông cựu quân nhân Mỹ gốc việt, tình nguyện sang Ukraina đánh, nghe nói đã chết tại chiến trường. Hôm qua thấy trên Télégramme, một thiện nguyện quân của aq bị bắt và 18 năm năm tù. Già không đi được thì cử con trai hay con gái như Hoa Mộc Lan đi thế, vì hoà bình thế giới đại đồng. Mình nhận thấy ít ai còm chủ đề ông ta viết.


Khi cuộc chiến xâm lược vừa xẩy ra, mình và vài thân hữu có gửi tiền gửi qua bên Ukraina để mua máy sưởi và thức ăn cho người dân bên đó. Sau 3 năm thấy chết cả hai bên quá sợ, dạo này thấy hình ảnh bắt lính ở Ukraina quá cỡ so với thời Việt Nam Cộng Hoà. Thời đó ai có thẻ miễn dịch thì trình ra khi bị cảnh sát chận hỏi giấy tờ. Không có thì đứng đó, xe chở về ty cảnh sát để hỏi thêm.

Theo tờ báo Guardian, Anh quốc thiên tả cho biết cuộc thăm dò người dân tại Âu châu thì được biết số đông ai cũng kêu là Ukraina không được ủng hộ nhiều từ Tây phương nhưng khi hỏi họ có nên gia tăng ủng hộ về quân sự thì ít ai ủng hộ. Cho nên mấy ông bà Âu châu họp hành đủ trò ở Anh quốc nhưng dân họ không ai chịu chi viện thì đánh đấm gì.

Cuối tuần vừa qua, có gặp anh bạn gốc Ukraina, hỏi thăm tình hình thì anh ta cho biết, cần Hoa Kỳ vì có Patriot để chống trả hoả tiễn của nga. Ukraina đã có lại bom nguyên tử vì khi xưa họ đã làm, chỉ có hoà ước Minks đã khiến họ phải giải giới vũ khí nguyên tử. Thế là ngọng.

Hoa Kỳ là quốc gia chi viện cho Ukraina nhiều nhất đến nay.

Theo tài liệu của bộ ngoại giao Hoa Kỳ thì việc để Ukraina gia nhập NATO đã dự định từ năm 1994 sau khi Liên Xô sụp đỗ. Ngày 9 tháng 2 năm 1990: Mikhail Gorbachev đồng ý để Đông Đức và Tây Đức được thống nhất trong tổ chức NATO, ngoại trưởng Hoa Kỳ James Baker hứa là NATO sẽ không nhận thêm thành viên ở phía đông Âu. Đó là điều kiện để giúp đông đức và Tây đức thống nhất dưới lá cờ NATO. Đó là chỉ nói miệng chớ không có viết trong văn bản hiệp ước được ký kết. Tin vào lời hứa đó, Gorbachev rút quân ra khỏi đông đức và giải tán khối Varsovie.


12 tháng 3 năm 1999: cộng hoà Tiệp, Hung Gia Lợi và Ba LAn gia nhập NATO. Boris Yeltsin tức giận vì Hoa Kỳ không giữ lời hứa. Cộng Hoà hứa nhưng khi ông CLinton, Dân CHủ lên thì nói đi hỏi mấy tên Cộng Hoà. Thế là ngọng.


29 tháng 3 năm 2004: dưới nhiệm kỳ Bush con, Cộng Hoà, 7 thành viên Đông Âu gia nhập NATO: Bảo Gia Lợi, Estonia, Latvia, Lithuania, Lỗ Ma NI, Slovakia và Slovenia. Ông Bush cha, hứa nhưng đến thằng con thì cứ vào. Thế này là thế nào.

Buồn đời năm 2008: Bush con tuyên bố Ukraina và Georgia sẽ vào NATO. Đại sứ Hoa Kỳ tại Nga gửi văn thư cho bộ ngoại giao Mỹ, cho rằng việc Ukraina vào NATO là không được . NYET. Năm kia mình có đi Georgia thì ông thần Puchin chiếm một số lãnh thổ, dẹp ông tổng thống thân Hoa Kỳ qua một bên. Thế là hết NATO. 


22 tháng 2 2014: cuộc đảo chánh “Maidan” tại Kyiv bùng phát. Bà Virginia Nuland mà chính phủ Trump lên tiếng chỉ trích tơi bời từ tháng nay, hình ảnh đưa lên, bảo trợ cuộc cách mạng màu Cam. Hoa Kỳ toáng 5 tỷ đô la để thay đổi chính quyền Ukraina thân Mỹ. Khi xưa, nghe kể trong hồi ký ông Trần Văn Đôn kêu Mỹ cho ông ta 1 triệu để tham gia đảo chánh ông Diệm.


Dạo này, DOGE đưa tin ra với những tiền bạc của USAID được sử dụng để can thiệp vào nội tình các nước khác rất nhiều. Ai buồn đời vào trang nhà DOGE đọc. Mấy người lính bắn sẻ của NATO núp trên nóc nhà bắn các người biểu tình và cảnh sát rồi vu oan cho chính quyền. Mình nhớ vụ này, họ kêu là quân nga tàn ác. Thế là tổng thống được bầu cử theo chế độ dân chủ Viktor Yanucovych bỏ chạy. Truyền thông nhảy vào đánh ông này tơi tả. Thế là Putin nhảy vào vì vùng Donbass có nhiều người muốn theo Nga. Lịch sử hai xứ Ukraina và Nga rất chéo với nhau nên người ngoại quốc khó hiểu.


Ngày 2 tháng 5 2014:  khủng hoảng vùng DOnbass choảng nhau, hai bên đánh nhau, đốt nhà cho vui đời.


11 tháng 2 năm 2015: Putin, tổng thống Ukraina Poroshenko, gặp tổng thống Hollande của Pháp và thủ tướng Đức quốc Angela Merkel tại Minsk. Theo ông Hollande ngày nay nói trên đài truyền hình là ký kết hiệp ước MInsk nhưng thật ra không muốn tôn trọng chỉ để câu giờ.

Hiệp ước đồng thuận cho vùng Donbass được tự trị nhưng các chính phủ nối tiếp Ukraina không thực thi hiệp ước này. Bà Merkel cho biết là hiệp ước Minsk chỉ để trì hoãn thời gian trong khi NATO huấn luyện quân đội Ukraina. 


31 tháng 12 năm 2016: 21 ngày trước khi ông trump đảm nhiệm kỳ 1, thượng nghị sĩ Lindsey Graham và một số thượng nghị sĩ dân chủ và Cộng Hoà viếng Ukraina, khuyến khích đánh Putin và tuyên bố ”Your war is our war…" nay bắt đầu thấy các hình ảnh ở thời điểm này, dân quân Ukraina, thiết giáp cày mấy chỗ dân đòi tự trị Donbass. Tại sao họ dấu các tài liệu này, nay mới nhả ra.

Ngoại trưởng Ukraina gặp ngoại trưởng Trung Cộng năm ngoái. Cho thấy Ukraina tìm nhiều cách binh để thoát khỏi cuộc chiến.

Ngày 17 tháng 12 năm 2021: chính quyền Biden không đồng ý với Putin về việc để Ukraina trung lập, không được vào NATO. Họ cho biết Nga không có quyền chỉ định ai được tham gia NATO.


Ngày 18 tháng 2 năm 2022: thế vận hội mùa đông của Trung Cộng đang mở màn thì quân đội Ukraina tấn công vùng tự trị và giết đâu 14,000 người gốc nga ở Donbass. Dạo này trên mạng bắt đầu loan truyền các hình ảnh này. Không biết có thật hay không hay tuyên truyền. 14,000 người thì hơi nhiều, ai có tin tức rõ hơn và chính xác thì cho em xin.


20 tháng 2 năm 2022:  trên đài hình CBS, ngoại trưởng Ukraina Dmytro Kuleba nói: Ukraina không bao giờ tôn trọng lệnh ngưng bắn Minsk. Thế là ngọng. 

21 tháng 2 năm 2022: nga bắt được một binh sĩ Ukraina, và giết 5 người khi họ vượt biên giới vào Rostov. Tù binh cho biết cuộc xâm chiếm Donetsk đang được chuẩn bị thế là 3 ngày sau , Putin đem 90,000 quân khởi động chiến dịch quân sự đặc biệt, với chiêu bài bảo vệ hai vùng Donbass và Luhansk.


Khi cuộc chiến xẩy ra, mình chỉ đọc tin tức do Hoa Kỳ và Âu châu đưa ra nay thì có tài liệu hai bên, nhất là các người Mỹ thượng nghị sĩ lên tiếng cũng như cựu tổng thống Pháp quốc và thủ tướng Đức quốc giải thích. Mới hiểu thêm lý do tại sao Putin đem quân đánh. Vì lâu nay mình chỉ nghe những gì họ muốn nói.


Tháng 3 và 4 năm 2022: nga và Ukraina họp mặt tại Istanbul để bàn chấm dứt chiến tranh để tìm cách chấm dứt cuộc chiến. Nhà ngoại giao Ukraina Oleksandr Chalyi cho biết Putin tìm mọi cách để tìm thoả hiệp với Ukraina nhưng Joe Biden và Boris Johnson, thủ tướng Anh quốc thời đó bay sang Kyiv, kêu tổng thống Ukraina tiếp tục đánh, chúng tôi ủng hộ. Zelinsky chọn chiến tranh. Có lẻ vì vậy mà ông Trump kêu nếu ông ta làm tổng thống thời đó thì có lẻ cuộc chiến đã không xẩy ra.




Vài hình ảnh của người Ukraina mà tụi này gửi tiền giúp họ mua thực phẩm và thư cảm ơn của họ. Hy vọng ngày nào đó, sẽ có dịp gặp họ.

Nay sau vụ ký kết bất thành tại toà Bạch Cung, tin tức mới tuôn ra nên mới biết. Mình thấy từ ngày ông trump lên thì bài vỡ mình không bị Facebook chận nữa. Trước đây ngày nào cũng bị chận nay thì đọc được cả hai bên. Bên chửi trump, bên bênh vực Trump để mình có thể có cái nhìn rõ hơn một tí để hiểu vấn đề. Thay vì như trước đây, toàn tin tức kêu Putin này nọ. Nhất là tin tức trên X rất nhiều, hai bên tha hồ vào chửi nhau. Được cái là tin tức khá chính xác của hai bên đưa ra nếu theo dõi những người không tìm cách câu view để ăn quảng cáo.


Nhớ dạo ông Kennedy, Liên Xô đem mấy dàn hoả tiễn gắn ở Cuba, có thể bắn thẳng vào Hoa Kỳ là ầm lên khiến có thể có chiến tranh. Đây Ukraina đối với Nga như Gia-nã-đại và Mễ Tây Cơ. Bây giờ anh nga hay anh ba tàu đem súng đạn qua đó đặt, hay kêu hai xứ làm đồng minh, tập trận ở vịnh Mễ Tây Cơ hay America, xem người Mỹ có chịu được không.

Đọc tin tức, xem phỏng vấn bên Âu châu thì mới hiểu lý do ông Trump kêu ông Zelinsky đã chọn chiến tranh, khi nào ông chọn hòa bình thì tôi sẵn sàng tiếp ông. Mình đoán tiền viện trợ cho Ukraina do Hoa Kỳ và Âu châu đều được đội vốn lên. Giả sử một viên đạn Patriot giá 1 triệu đô, có thể họ đội lên 3 triệu, rồi lại quả nhau do đó ông Zelensky kêu chỉ nhận 70 tỷ thay vì 250 tỷ. Chán Mớ Đời 


Đó là những gì mình đọc hai bên và báo chí bên Tây và Ý Đại Lợi, Đức quốc, rồi ghi lại để hiểu sơ sơ tình hình khá phức tạp. Không theo bên nào cả. Chỉ mong hòa bình sớm để những người mẹ hai bên không còn khóc nữa.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Lần đầu tiên một cường quốc Âu châu bị á châu đánh bại


Hồi nhỏ, học lịch sử về phong trào Đông Du với những nhân vật Phan Bội Châu, Cường Để khiến mình mù tịt. Ở trường Việt ANh có dạy Nhật ngữ nên mình bò đi học vì thấy anh Vui, con bác Cháu đi du học bên Nhật Bản nên bò đi học Arigato, sê-ku-ra này nọ nhưng rồi cũng Chán Mớ Đời. Chỉ nhớ mại mại là đầu thế kỷ 20, hải quân Nhật Bản đã đánh thắng lần đầu tiên hải quân Sa Hoàng, người da trắng nên các chí sĩ Việt Nam, thức tĩnh, chạy qua Nhật Bản học hỏi, tạo ra phong trào đông du thay vì Tây Du như ông Phan Chu Trinh đề xướng.

Dạo mình ở Lausanne, Thuỵ Sĩ có theo học chương trình về phát triển đệ tam thế giới. Để ra trường mình có nghiên cứu sự phát triển dưới Minh Trị Thiên Hoàng, để xem có cách nào hay, giúp Việt Nam phát triển sau này.


Năm 1904, cả thế giới đều tưởng các các đế quốc tây phương là bất khả chiến bại, sử dụng kỹ thuật và súng đạn, để khống chế thế giới, thành lập các thuộc địa của họ. Ảo tưởng này bị dập tắt bởi Nhật Bản, một quốc gia khép kín, đã hạ nhục đế quốc Nga trong một cuộc chiến tranh tàn khốc. Đó là lần đầu tiên một quốc gia á châu đã đánh bại một cường quốc Tây Phương trong lịch sử cận đại.


Khi xưa, ông thầy dạy lịch sử chỉ nói vậy thôi chớ chả cho biết lý do. Mình có hỏi nhưng thầy làm ngơ, không trả lời. Bạn bè kêu mình hỏi vô duyên. Ngu thế mà cũng hỏi.

Bản đồ Mãn châu cho thấy có nhiều hầm mõ và khoáng sản


 Tại sao Nga Hoàng và Nhật Bản đánh nhau. Lý do chính, họ muốn làm chủ, bá quyền Mãn Châu và Triều Tiên có nhiều khoáng sản. Nga Hoàng cho là họ có quyền cai trị phía đông vì tây hay Anh quốc chiếm khá nhiều thuộc địa nên sa hoàng cũng phải có thuộc địa cho oai dù đất đai của họ nhiều và không ai ở. Trong khi Nhật Bản phát triển nhanh chóng và xem Sa hoàng là mối đe doạ vì vùng Mãn Châu có nhiều hầm mõ, khoáng sản. Là sự nguy hại cho sự sinh tồn của họ. Ngoại giao qua lại không đưa đến đâu nên Nhật Bản phải tìm cách chiếm giữ khoáng sản cho sự phát triển của họ.


Khi một nước tây phương, chiếm đống một thuộc địa, việc đầu tiên là họ cho người của họ đi khắp nước để tìm ra các hầm mỏ để giúp cho nền kinh tế của họ. Như trường hợp Việt Nam, người Pháp cho thăm dò mới tìm ra cao nguyên Lâm Viên, Ba Vì, Bà Nà, Sapa, Quảng Ninh,…

Ngày 8 tháng 2, năm 1904, một cách bất lịch sự, người Nhật không báo trước Sa Hoàng như sau này ở Trân Châu Cảng, tấn công bất ngờ hải quân nga hoàng tại hải cảng Arthur (ngày nay là Lushunkou, Trung Cộng). Rất nhiều thuyền của Sa hoàng bị tan nát không kịp rời hải cảng. Hải cảng Arthur của Sa Hoàng là hải cảng quan trọng nhất nằm về Thái BÌnh Dương. Người Nhật bao vây hải cảng này và pháo kích liên hồi gần một năm trời đến ngày 2 tháng giêng, 1905, lính Sa hoàng đầu hàng sau khi thiệt hại trên 10,000 binh sĩ.

Trong khi bao vây hải cảng Arthur, người Nhật và lính sa hoàng choảng nhau ở Mãn Châu. Trận đánh sông Yalu gần 3 tuần lễ, có sự tham gia trên 600,000 lính hai bên, được xem là trận chiến có nhiều binh sĩ tham chiến nhiều nhất. Cuối cùng quân đội Nhật Bản đánh lính nga hoàng chạy có cờ, hơn 100,000 binh sĩ chết, máu chảy thành sông. Nên nhớ vùng Đông của đế quốc sa hoàng có rất ít người vì người nga tự xem mình là thuộc về âu châu. Nga hoàng cho hạm đội vùng biển Baltic của họ di chuyển 18,000 dặm, vòng quanh thế giới để giúp sức hải quân ở Thái BÌnh Dương. Đi xa 18,000 dặm, họ thiếu lương thực, than nhiên liệu và đồ tiếp tế. Khi họ đến Thái Bình Dương thì lọt bẩy người Nhật dưới sự chỉ huy của đô đốc Togo Heihachiro.

Bản đồ chỉ hải quân sa hoàng phải di chuyển 18,000 dặm đến Thái Bình dương bị hải quân Nhật Bản chận đánh thua non

Trong vòng 2 ngày, hải quân Nhật Bản đã đánh chìm 31 tàu chiến trong số 38 tàu chiến của hải quân sa hOàng. Đó là lần đầu tiên một nước á châu đã xoá sạch hạm đội một cường quốc âu châu. Quân đội sa hoàng không còn lựa chọn ngoài đầu hàng nhưng không biết harikiri. Nhật Bản đánh tan quân đội sa hoàng tại Mãn Châu và hải quân sa hoàng trên Thái Bình Dương. Hoà ước được ký kết tại Portsmouth và ngày 5 tháng 9, năm 1905 dưới sự chứng kiến của tổng thống Hoa Kỳ Theodore Roosevelt. Sa hoàng chấp nhận Triều Tiên thuộc về ảnh hưởng Nhật Bản, giao hải cảng Arthur, và phía nam của đảo Sakhalin cho Nhật Bản. Xem như sự bành trướng của đế quốc Nga Hoàng về phiá đông bị ngưng lại. Đi Uzbekistan thì khám phá ra có đến 60,000 người Mãn Châu, bi Stalin đuổi đi về phía Trung Á. Sợ làm gián điệp cho Trung Cộng.

Vấn đề là hoà ước được ký kết nhưng mấy ông người Nhật cảm thấy thua thiệt vì cũng tổn thất khá nhiều. Họ nghĩ họ đáng lẻ có đặc quyền nhiều hơn nên mới có giấc mơ bành trướng ở á châu như chiếm đóng trung hoa và các nước đông nam á. Gây nên cuộc chiến thảm khốc.

Sự đại bại tạo lên một sự hỗn loạn tại Nga, người dân biểu tình tại Saint Petersburg, bị lính sa hoàng bắn chết hàng trăm người. Đình công, bạo loạn nổi lên khắp nơi của đế chế. Và đưa đến cuộc cách mạng Bolschevik năm 1917. (Còn tiếp).


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tư duy bánh mì thịt

Đi chuyến này, gặp lại tất cả em út, mình nhận thấy có nhiều điểm hay. Anh em như 10 ngón tay, ngón dài ngón ngắn, mỗi người mỗi ý, suy nghĩ khác nhau nên hậu vận khác nhau tuỳ theo tư duy mỗi người. Họ hàng gặp lại, ai nếu đều khen bà cụ mình, hiền lành, được họ nể phục. Khi xưa, mình thường nghe nói người con đầu là đầu toa xe lửa, nếu đầu xe lửa đi đúng đường thì sẽ kéo các toa xe sau đi đúng đường. Mình cố gắng đi du học để kéo các em theo nhưng 30/4 đến, gia đình ly tán. Cha ở trại cải tạo, con ở trại tỵ nạn, kinh tế mới hay nông trường… nắng mưa nông trường không sợ, chỉ sợ về nhà đói bo bo.



Sau 75, gia đình Việt Nam ly tán khắp nơi, vượt biển định cư tại âu châu, Hoa Kỳ hay Úc Đại Lợi,.. hay vẫn ở Việt Nam hoặc đi lao động quốc tế. Sau 50 năm, gia đình sum vầy anh em đều thay đổi cá tính tuỳ theo môi trường sinh sống. Cho nên khi gặp nhau lại, có sự không đồng nhất về suy nghĩ, nhân sinh quan khác nhau vì quen phong thổ nơi mình định cư.

Mình đọc đâu đó cho rằng, chúng ta là kiến trúc sư của tương lai chúng ta. Tuỳ theo mục đích, ước mơ lớn hay nhỏ, tuỳ môi trường sinh sống, chúng ta sống để thực hiện giấc mơ như mua một căn nhà, xe hơi, đi du lịch,…tuỳ theo mục đích của chúng ta về tương lai và cuộc đời và khả năng thực hiện. Nói chung thì em út đều có của ăn của để. Đó là sự thành công của mẹ mình dù phải thăm nuôi ông cụ 15 năm, cho con vượt biên,…


Em mình ở Việt Nam, sống khép kín, che dấu lý lịch 3 đời để tránh thiên hạ dòm ngó. Xem giấy tờ của ông cụ ra trại, đề thành phần phản động. Có người làm cán bộ cho nhà nước thì cũng lọc cọc, không lên chức, dù được ông thủ tướng tuyên dương cán bộ nhân dân ưu tú của Việt Nam. Học hành, tu nghiệp chuyên ngành đều được cơ quan bổ đi học vì các người có đảng tịch, không có khả năng tiếp thu, bồi dưỡng chức năng. Mấy người em ở hải ngoại thì cũng bị ảnh hưởng theo tư duy, lối sống địa phương nơi định cư. Mình buồn cười khi cô em ở Philadelphia, ngồi thuyết minh cho mình về football của mỹ. Đội cô ta The Eagles vào chung kết và vô địch năm nay. Kêu về đến Phila, kịp giờ đi bão, ăn mừng chiến thắng của đội nhà. Mình nói là cả đời chưa bao giờ xem trận banh của mỹ.

Nhớ lần trước về Sàigòn, có cô cháu giới thiệu bạn trai. Mình hỏi cậu bé người gốc ở đâu, kêu là Bến Tre, quê hương đồng khởi. Cò Giao Đà Lạt khi xưa, gốc Bến Tre, gặp thiếu tá Phong Đà Lạt, kêu đi nơi khác kiếm đường vượt biên, đây anh em đi vượt biên, chúng còn bắt và đánh đập. Mình nói cậu ta phải điều nghiên cẩn thận lý lịch trích dọc trích ngang ba đời vì ông ngoại của bạn gái cháu thuộc thành phần phản động. Sẽ là chướng ngại cho con đường hoan lộ của cháu sau này. Đúng 2 tháng sau là bỏ nhau, cháu về Bến Tre, nghe gia đình quê hương đồng khởi, phải chia tay sớm bớt đau khổ. Cũng là kinh nghiệm cho cháu mình hiểu sự thật về cuộc đời, sống trong một thể chế kỳ thị lý lịch. 


Hy vọng một ngày nào, cô cháu sẽ hiểu về cuộc đời ông Đào Duy Từ, vì chế độ lý lịch, cha mẹ là đào hát, được chính quyền cho là xướng ca vô loại nên không được đi thi. Sau làm giấy tờ giả đi thi vì bà mẹ hứa sẽ lấy ông cán bộ ở làng, nhận làm con nuôi, cho lấy họ ông ta. Sau thi đỗ thì bà mẹ quên mất lời hứa nên bị tên cán bộ tố giác. Triều đình Chúa Trịnh, lột  danh vị, đuổi về làng chăn trâu. Cuối cùng ông ta vượt biên xuống miền nam, được giới thiệu với Chúa Nguyễn, và đưa ra chương trình phát triển đất nước giúp nhà Nguyễn trị vị đến 400 năm. Ông ta chính là ông tổ của hát bộ Việt Nam. Ngày nay, biết bao nhiêu Đào Duy từ của Việt Nam, vượt biên như ông Đào thị, ra hải ngoại, làm việc cho nước người ta.


Ông chủ tịch nước nói 50 năm về trước, người Tân Gia Ba khát khao sự phát triển của Sàigòn, cho dù có chiến tranh. Ở Biên Hoà có rất nhiều nhà máy sản xuất cho Việt Nam Cộng Hoà. Dân họ sang Việt Nam để được chữa trị tại nhà thương Chợ Rẫy. 50 năm sau, người Việt Nam sang Tân Gia Ba đứng đường.

Hôm trước, mình có gặp hai du học sinh Việt Nam ở Sydney, một người đã tốt nghiệp tiến sĩ, người kia thạc sĩ, đang học thêm lên. Mình khuyên không nên về Việt Nam vì uổng phí năng lực, học tập của mình. Mình có chọn lựa thì nên ở lại. Nước người ta khôn, không muốn nhận di dân ăn bám nhưng nếu mình có thực lực, đóng góp cho xứ sở họ thì họ nhận và đối xử mình như công dân của xứ họ.

Con Koola trong sở thú


Chính phủ Trump đang tìm cách giải quyết chế độ DEI trong chính sách dùng người. Thay vì dùng người theo chế độ xét về lý lịch, chủng tốc, giới tính như da đen, thiểu số, đồng tính, chuyển giới này nọ, họ chỉ chọn người tài vì năng lực để lèo lái guồng máy hành chánh trong thế kỷ 21 như các công ty tư nhân. Mấy tổng giám đốc của các công ty lớn của Hoa Kỳ đều người ngoại quốc như ấn độ,.. Bộ trưởng tài chánh được bổ nhiệm là một người đồng tính. Cho thấy đồng tính mà tài giỏi thì vẫn được bổ nhiệm thay vì lựa chọn những ai dựa trên những điều kiện DEI. Hình ảnh tiêu biểu nhất là trong vụ ám sát ông Trump, thấy mấy cận vệ an ninh chạy tán loạn, có một bà to béo chạy không nổi, lại thấp lí nhí, làm sao che chắn, đỡ đạn cho ông trump được. Nguy hiểm hơn là bà ta rút súng ra, gắn vào bao súng, lúng túng, rồi hỏi phải làm cái gì, phải làm cái gì. Người ta cho biết bà ta khi nộp đơn kêu là rất khoẻ mạnh. Đó là kết quả của vụ tuyển người theo DEI.


Thật ra người Mỹ gốc da vàng tuy là thiểu số, nhưng bị hạn chế khi ghi danh vào đại học. Mình lấy thí dụ khi mấy đứa con đi học, học chết bỏ để được điểm A mỗi tam cá nguyệt. Nếu được 4 điểm A cho 4 tam cá nguyệt thì được phần thưởng khen tặng, một cái cúp. Trong khi đó một học sinh da đen hay gốc Mễ, chỉ cần được 2 điểm C, được phát bằng khen thưởng và cúp như con mình, học sinh da trắng, da vàng nào được 4 điểm A. Mấy đứa nhỏ không hiểu tại sao có sự khác biệt. Nhưng từ từ lớn lên chúng bị tư duy thức tĩnh được giảng dạy trong trường, bắt đầu kêu mình là kỳ thị chủng tộc hay bực tức khi mình gọi người da đen, da mễ,.. 

Một học sinh da vàng đậu SAT hoàn toàn, không được nhận vào đại học Princeton, trong khi anh da trắng ít điểm hơn lại được nhận, hay da đen hoặc mễ, được học bổng dù điểm thấp hơn. Có dạo một cô học sinh gốc mễ thi học kỳ rớt mấy lần nên không được tốt nghiệp trung học, đâm đơn kiện nhà trường, kỳ thị đủ thứ nên để tránh tốn tiền, nhà trường xí cô hồn cho cái bằng trung học. Đó là một ví dụ của chủ nghĩa DEI. Học không được thì kêu là thầy cô kỳ thị. Tại sao một đứa không chịu học hành lại được tốt nghiệp như những đứa khác. Hàng năm có đến 3 triệu nam sinh không tốt nghiệp trung học tại Hoa Kỳ. Đó là điểm báo động cho nền giáo dục phổ thông Hoa Kỳ. Có dịp mình sẽ kể vụ này, hậu quả của học đường mỹ ngày nay mà chính phủ Trump tìm cách xoá bỏ bộ giáo dục. Để mỗi tiểu bang tự lo lấy như xưa. Mỗi tiểu bang, đông dân hay ít dân, khí hậu, phong tục khác nhau, nên để họ tự quyết, giải quyết tốt hơn là các khẩu hiệu như No Child Left Behind, race To the top mà mình có kể khiến học sinh Hoa Kỳ tự tử khá nhiều. Trong khi ở cấp đại học, giáo dục Hoa Kỳ là số một thế giới vì được tự do không bị chính phủ chi phối hay theo lệnh của bộ giáo dục. Đại học có quyền giảng dạy những gì cảm thấy nhu cầu cho xã hội, ngành công nghệ hay đòi hỏi của thị trường.


Hôm trước, có ông thần còm trên bài của mình kể vụ nhân sự là chính. Ông thần này là người có ý định làm bờ lốc Mực Tím Sơn Đen, sau đó nhờ bạn của ông Thần ở Việt Nam thực hiện. Ông thần này là tín đồ, Fan cứng của bà Kamala, đóng góp và khuyên thân hữu cúng dường vào quỹ bầu cử cho bà Kamala. Nghe nói trong vòng mấy tháng, từ tháng 6 đến tháng 11, uỷ ban bầu cử của bà ta ngốn hết hơn 1 tỷ đô la và nay còn mắc nợ thiên hạ. Chắc bà ta phải liên lạc với ông thần này để xin thêm tiền trả nợ.


Mình thấy nhiều người việt tỵ nạn, lên án các đồng hương, những người bầu cho đảng Dân Chủ hay ngược lại. Một người Việt tỵ nạn như một cái cây được bứng từ Việt Nam đem qua trồng tại một xứ khác. Khí hậu, phong thổ khác Việt Nam nên từ từ họ sẽ lớn lên và hít thở không khí tự do, văn hoá của nơi họ sinh sống, và từ từ tư duy họ bị ảnh hưởng theo xã hội họ đang sinh sống. Cho nên có người theo dân chủ , có người theo cộng hoà. Vô hình trung họ bị kéo vào cuộc chiến do truyền thông rao giảng để bán quảng cáo.

Trước 75, kiều bào cũng như sinh viên Việt Nam Cộng Hoà du học tại Hoa Kỳ cũng như âu châu. Rất đông chống chiến tranh và chống chính quyền Việt Nam Cộng Hoà. Lý do là thông tin về cuộc chiến, họ không biết rõ chỉ nghe qua báo chí ở tây phương, chống chính quyền Việt Nam Cộng Hoà. Mấy người này được Hà Nội sử dụng tuyên truyền cho chế độ của họ, được gọi là Việt kiều yêu nước. Mình sống thời gian đó rất bực tức vì những gì tây phương vẽ, nói về Việt Nam Cộng Hoà rất sai. Đến khi thế giới bàng hoàng khi khám phá ra những người họ ủng hộ là những tội đồ, giết người cả triệu dân của họ như Pol Pot của Khờ me đỏ. Hay hàng triệu người Việt liều chết, vượt biển ra đi tìm tự do. Lúc đó, người ngoại quốc và Việt kiều yêu nước bắt đầu bừng tĩnh. Có người còn lương tâm thì xin lỗi hay ra tay cứu giúp người tỵ nạn còn lại xem như một trò chơi.


 Năm ngoái, đi Ý Đại Lợi, gặp lại mấy anh bạn du học sinh, chống cộng. Có anh quyết không về thăm Việt Nam khi còn cộng sản nên chuyến đi vừa qua, mình có ghé lại làng Thanh Quýt của anh ta, nơi khi xưa gia đình anh ta trồng cây thuốc để bán cho người ta làm thuốc Cẩm Lệ. Chụp tấm ảnh quê anh ta để gửi chút gì từ làng anh ta. Mình có hỏi về mấy tên sinh viên thân cộng ra sao. Họ nói chả ra gì, được Hà Nội sử dụng một thời gian rồi vắt chanh bỏ vỏ. Nay cũng ôm đầu máu về lại Ý Đại Lợi.


Nhớ mỗi lần tết ở Paris, cứ ngày nào tổng hội sinh viên Paris tổ chức thì nhóm Đoàn Kết kéo lại Maubert phá đám rồi tuần sau Đoàn Kết tổ chức thì tổng hội ghé lại phá đám, đập nhau bú xua la mua.


Do đó ngày nay mình không ngạc nhiên khi người Mỹ gốc việt đả kích chính phủ Trump hay chính phủ Biden này nọ vì họ đã là người Mỹ gốc việt với tư duy của người Mỹ nói chung. Họ có quyền chọn Dân Chủ hay Cộng Hoà tuỳ theo quan niệm sống của họ như một người Mỹ sinh sống tại Hoa Kỳ. Không thể chửi nhau là Bò Đỏ hay Bò xanh.

Trong ga xe lửa, ai cần sạc điện cho điện thoại thì đến dùng miễn phí

Vấn đề ngày nay, ủng hộ Trump hay chống Trump không còn là vấn đề của Hoa Kỳ. Thế giới mặt phẳng nên ai cũng bị ảnh hưởng về chính sách DEI, hay Nhân Sự Là Chính. Bên theo DEI thì chửi Trump, bên theo chế độ trọng dụng nhân tài (Meritocracy) thì chửi đảng Dân chủ. Đi Việt Nam, Úc đại Lợi, Tân Tây Lan, mình thấy đâu đâu thiên hạ gốc việt hay người địa phương cũng bàn tán, chửi bới nhau. Có ông thần gặp ở Melbourne, kể thằng em tui ngu dốt, chống Trump nên hai anh em không nhìn mặt nhau.


Câu chuyện làm mình nhớ đến chiến tranh Việt Nam, anh em trong nhà cũng đối choại nhau, người theo Việt Cộng, người theo cộng hoà. Tội nhất là câu chuyện thật người anh bắn chết người tại tiền tuyến, sau ăn năn đi tu. Người kêu chủ nghĩa cộng sản là hay, người kêu tự do là tốt nhất nên đánh nhau, chết bao nhiêu người. Để rồi sau 75 lại kêu đả đảo Thiệu Kỳ, mua cái gì cũng có, hoan hô hồ chí mình mua cái đinh cũng xếp hàng. Trong khi đó các nước nghèo như Tân Gia Ba đã phát triển nhanh chóng.


Mình có đọc sách báo cũ của các nhóm như Sáng Tạo, Phạm Công Thiện,… người thì khen Jean Paul Sartre, người khen Heidegger đủ thứ hết. Vấn đề là chúng ta học hỏi ở người tây phương thì có rút được kinh nghiệm gì cho chính mình. Như con tằm ăn dâu để nhả tơ. Tơ của chúng ta nhả ra sau khi học các học thuyết của người ngoại quốc là gì hay chỉ lập lại như con két những chủ nghĩa của người ngoại quốc áp dụng tại xứ họ. Chúng ta vẫn giữ tinh thần nô lệ, thuần phục người tây phương. Người tây phương vẫn tiếp tục đô hộ chúng ta qua cách ăn mặc, thời trang, tư duy của chúng ta. Vì chúng ta lúc nào cũng muốn mua ví Louis Vuitton, áo Polo, Quần Lacoste,… sản phẩm của người tây phương. Về Việt Nam mình thấy có nhiều nhà thiết kế thời trang việt, tạo những áo dài rất đẹp. Đó là điểm đáng mừng. Thay vì chửi nhau, đánh nhau về các chủ nghĩa ngoại lai không thích hợp với văn hoá người Việt. 

Họ làm ống hút bằng giấy để bảo vệ môi trường nhưng lại dùng bao nhựa để bọc lại. Chán Mớ Đời 


Đi úc Đại Lợi, Tân Tây Lan, có điểm rất ngạc nhiên. Đó là bánh mì kiểu Việt Nam rất được ưa chuộng bởi người ngoại quốc. Đâu đâu cũng thấy tiệm ăn, quán bán bánh mì Việt Nam. Nhất là ở các phi trường quốc tế. Nào là baguette hay bánh mì tròn, bỏ thịt heo quay, thịt nướng, thịt gà ướp, bỏ thêm cà rốt, hành ngò, dưa leo, pâte gan, mayonnaise, xì dầu,… đó là những món người Việt học được từ người tây phương, tàu rồi chế lại cho của mình. Đó là bánh mì do người Việt nhả tơ sau khi ăn lá dâu thức ăn của tây Tàu.

Điểm hay là người Việt khi ăn bánh mì thì không có sự kỳ thị quốc cộng, bắc kỳ 54 hay 75, Việt kiều hay Việt Cộng hay tín đồ Kamala hay Trump. Ai cũng cho đó là món thuần tuý Việt Nam. Đó là sản phẩm của người Việt lấy từ các tinh hoa của tây phương và tàu. Ngoại quốc công nhận là món ăn Việt Nam. Ngồi máy bay về Hoa Kỳ nên buồn đời kể chuyện phiếm.


Mình tạm gọi là chủ nghĩa bánh mì thịt, “the banhmiism”. Ngày nào mà chúng ta có sự đồng thuận như bánh mì thịt, may ra chúng ta bắt đầu nhìn nhau là người Việt thay vì là đối thủ hay kẻ thù như trong cuộc chiến quốc cộng khi xưa. Ngày đó Việt Nam có hy vọng thăng hoa, vượt khỏi tinh thần nô lệ thật sự để tạo dựng một đất nước dân giàu nước mạnh. Biết đâu 50 năm sau, người tân gia ba sẽ mong muốn đến Sàigòn lại. Mình có theo dõi mấy buổi hội thảo  đại học Tân gia Ba. Họ thảo kế hoạch để phát triển nước họ trong 50 năm tới. Còn chúng ta thì cứ chửi nhau bò đỏ bò vàng hay bò xanh. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn