Showing posts with label Thầy cô. Show all posts
Showing posts with label Thầy cô. Show all posts

Tại sao người giàu không để bố mẹ họ sống trong viện dưỡng lão


Mình đọc tài liệu về hưu trí tại Hoa Kỳ. Trung bình các “asssisted living houses” thì mỗi tháng trung bình trả $5,000 còn nursing home mỗi tháng phải trả $7,000- $8,000. Sau mấy chục năm lao động vinh quang mỗi người được lãnh an sinh xã hội và có chút tiền của hưu trí, có thể trả cho hai chốn kể trên thì hơi mệt nếu sống thêm 20, 30 năm vì lạm phát.


Assisted Living houses thường là một căn nhà có độ 4 phòng trở lên, cho các người hưu trí, không muốn vào viện dưỡng lão. Họ thích sống dưới một mái nhà, có một số người đồng cảnh ngộ, làm bạn vào cuối đời. $5000/ tháng xem như $60,000/ năm, chưa kể các dịch vụ khác như chở đi khám bác sĩ, nha sĩ còn nursing home thì $7,000/ tháng xem như $84,000/ năm. Nếu về hưu có trên $500,000 cộng với an sinh xã hội thì xem như 5-10 năm là đứt chếnh. Vì phải tính thêm tiền thuốc men đủ trò. 

Có chương trình này mình thấy hay nên ghi lại đây cho ai có khả năng giúp cha mẹ luôn tiện tạo dựng tài sản cho mình hay cha mẹ giúp con cái sau này. Con cái của mình có thể mua căn nhà cho mình, hay mình có thể mua một căn nhà để con đứng tên qua chương trình gọi là Family Opportunity Mortgage.(FOM)


Chương trình đặc biệt này dành riêng cho cha mẹ muốn mua nhà riêng cho con mình bị khuyết tật hay con cái muốn mua nhà cho bố mẹ ở riêng, thay vì vào viện dưỡng lão. Nếu ai có con khuyết tật, thường được gửi vào trung tâm đặc biệt. Nếu mình không muốn thì có thể giữ ở nhà và chính phủ cho đâu $3,500/ tháng. Mình có một gia đình mướn nhà, có con khuyết tật, được chính phủ chu cấp mỗi tháng $3,500 để trả tiền nhà. Hàng năm phải ký giấy cho họ để được gia hạn.


Mình có một người quen, mua nhà cho bố mẹ ở đến khi qua đời thì đem cậu con trai bị bệnh down  syndrome về ở, thay vì để trong viện trẻ em khuyết tật. Lúc bố mẹ còn sống thì có người giữ, chăm sóc bố mẹ đến khi bố mẹ qua đời thì đưa cậu con trai khuyết tật về, có bà chăm sóc từ hơn 30 năm qua. Bà này quá 65 nên được tiền hưu trí vì được xem làm việc cho chính phủ như cán bộ xã hội, được trả lương hàng tháng bởi chính phủ còn nhà thì chuyển tên qua cậu con trai đầu. Xem như vừa trả hiếu vừa nuôi con tật nguyền, nay qua đời thì cậu con trai không bệnh tật hưởng được căn nhà giá 1 triệu và tiền nợ ngân hàng đã trả xong. Xong om


Nếu chúng ta mua nhà cho con khuyết tật hay bố mẹ già thì sẽ được đặt cọc 3% giá trị căn nhà thay vì 20% như thông lệ, ngoài ra còn được hưởng tiền lời rẻ. Chúng ta được khấu trừ thuế về tiền lời ngân hàng, thuế địa ốc,…như các loại nhà khác. Nếu ai là cựu quân nhân thì có thể mượn nợ ngân hàng với 0% đặt cọc.

 

Mua nhà này cho bố mẹ vì bố mẹ không còn khả năng để mua nhà trả góp vì hưu trí hay lợi tức thấp. Dạo mẹ mình sang định cư tại Phila với cô em, mình nghĩ nói với cô em, cùng mua căn nhà hay căn hộ cho bà cụ mình và mẹ chồng ở theo diện này. Mẹ chồng ở riêng và người em rể phải chu cấp tiền thuê nhà. Hai bà mẹ không đả thông tư tưởng với nhau được, thêm bà cụ không muốn ở bên Mỹ, về lại Đà Lạt.


Mình có quen bà Betty, bán cho mình căn nhà và cho vay lại. Lúc bà ta bị lẫn thì con bà đưa vào viện dưỡng lão, dạo ấy $5,000/ tháng thêm các dịch vụ như ban đêm bà ta quậy thì họ tính thêm nên cuối cùng bà ta được con đem về nhà, mướn 2 người trợ lý gốc Phi, mỗi người $1,500/ tháng xem như $3,000/ tháng bao ăn ở luôn, rẻ hơn viện dưỡng lão 50%. Được chăm sóc 24/24. Mỗi người 12 tiếng đồng hồ. Giảm bớt tiền chi tiêu cho bà với số tiền để lại. Con cháu ở bên cạnh nên chạy qua lại mỗi ngày dễ.


Theo thống kê thì 3/4 người Mỹ trên 50 tuổi muốn sống trong căn nhà của họ khi về già. Sử dụng chương trình Family Opportunity Mortgage, (FOM) giúp nguyện vọng của bố mẹ muốn ở trong căn nhà thay vì viện dưỡng lão. Mình có viếng vài viện dưỡng lão thì te tua. Đồng chí gái có theo một nhóm bạn hát trong viện dưỡng lão, thấy kinh hồn. Ban ngày y tá đẩy xe lăn cả đám ra gần cửa ngồi để xem có con cháu vào thăm. Có người còn biết sự việc có người thì không vì điều dưỡng viên tọng thuốc cho say ngồi im, không quấy họ đến giờ ăn.


Người Mỹ càng ngày càng sống lâu hơn. Khi chương trình an sinh xã hội được thành lập, người Mỹ trung bình chết ở tuổi 63.5 tuổi, nghĩa là 18 tháng trước khi nhận được tấm ngân phiếu đầu tiên sau một đời lao động cực lực. Ngày nay, nhờ sự tiến bộ của y khoa đàn ông Mỹ sống trung bình đến 75 tuổi còn phụ nữ thì sống thêm 5-7 năm để sám hối. Đời sống càng ngày càng đắt hơn khiến các người hưu trí rất lo lắng về vật chất leo thang, sẽ không còn tiền để dành sinh sống. Pension gì họ đều dẹp ngoại trừ các người làm việc cho chính phủ và nhận được lương hưu trí khá cao.


Nếu mua căn nhà theo chương trình FOM thì khi bố mẹ đều qua đời 20-30 năm sau thì chúng ta có một căn nhà có thể lên 2 triệu hay 3 triệu làm vốn. Nếu bố mẹ không bị vấn đề sức khoẻ thì theo mình cách này là tốt nhất. Bố mẹ thay vì trả tiền viện dưỡng lão, có thể giúp con trả tiền lời ngân hàng. Ngược lại nếu con chúng ta mua cho chúng ta ở, chúng ta giúp con trả tiền thay vì trả tiền viện dưỡng lão.


Mình thấy nhiều người phải bán nhà tẩu tán hết trước khi hưu trí, để vào viện dưỡng lão. Qua 65 tuổi thì được medicare, nếu con mình mua căn nhà cho mình ở theo chương trình FOM thì mình trả tiền nhà cho con, xem như chuyển gia tài sản cho con một cách công khai. Có người còn để cha mẹ ở theo diện housing. Mình biết một anh quen, mua nhà cho bà cụ anh ta ở, có thêm người share phòng, bà này chăm sóc bà cụ anh ta và ở miễn phí. Có người cứ nghe ai, bán nhà chia cho con hay sang tên cho con để trở thành vô sản, vào viện tế bần sống vài tháng rồi qua đời. Nhiều khi hổ phụ sinh hổ tử nên con cháu đánh nhau, kiện tụng ra toà vì chia chác không đều.

Theo các hướng dẫn của Fannie Mae, người Mỹ có thể mua một căn nhà chính cho một người con hay cha mẹ không có khả năng làm việc, hay không đủ lợi tức để có thể mượn nợ mua nhà. Người mua sẽ được hưởng các quyền lợi như owner-occupant dù không ở trong nhà. Do đó có thể trả thuế địa ốc rẻ hơn. Ở Hoa Kỳ, trên nguyên tắc chúng ta có thể mua một căn nhà chính để ở, ngoài ra có thể thêm một căn nhà thứ hai ở vùng khác cho gia đình ở vào dịp lễ. Căn chính được homestead nên trả thuế ít hơn còn căn thứ hai trở đi thì đóng thuế mệt hơn. Căn nhà chính thì khi bán có thể hưởng quyền lợi của luật 121, mỗi người chủ được miễn $250,000 tiền lời thuế. Hai vợ chồng được hưởng $500,000. Mua nhà cho bố mẹ, dù không ở đến khi bố mẹ qua đời thì bán cũng hưởng được luật 121, không phải đóng thuế trên tiền lời $500,000. Thí dụ: mua nhà $500,000, 20 năm sau bố mẹ qua đời bán $1,000,000 xem như lời $500,000, hai vợ chồng miến thuế trên tiền lời $500,000 này. Xong om


Mình có người khách hàng khi xưa, mình xây nhà cho ông ta. Ông ta ly dị từ lâu, nay giá trị căn nhà của ông ta lên trên 1 triệu mà nhà khi xưa xây cất đâu $400,000. Nếu ông ta bán khi về hưu, dọn về khu Havasu, nơi ông ta có một căn nhà thứ 2 thì sẽ bị đánh thuế tiền lời. Thí dụ ông ta bán $1,500,000, thì xem như lời $1,100,000, theo luật 121 chỉ được trừ $250,000, còn lại $800,000 tiền lời sẽ bị đánh thuế 30%. Ông ta đang thương lượng với mình để bán lại căn nhà và cho vay lại để tránh trả thuế tiền lời liền một lúc. Hy vọng cuối năm khi ông ta về hưu sẽ mua được căn nhà của ông ta.


Tóm tắc chương trình FOM có thể dùng cho các trường hợp sau đây:

1/ cha mẹ hay người giám hộ muốn chu cấp căn nhà cho một đứa bé khuyết tật.

2/ con muốn cung cấp nhà ở cho bố mẹ, không có khả năng mượn tiền ngân hàng vì lợi tức thấp.


Người mua sẽ được mượn tiền lời thấp như căn nhà chính của họ. Điều kiện là Credit Score của chúng ta kha khá một tí. Sau khi mua thì bố mẹ hay người con khuyết tật được dọn vào, căn nhà đứng tên mình cũng như cái nợ ngân hàng. Bố mẹ có bổn phận trả tiền ngân hàng hay xin được Housing trả. Xong om


Mình thấy chương trình này khá hay, mua nhà cho bố mẹ hay con mình có thể mua nhà cho chúng ta ở. Chúng ta có thể trả tiền lời cho chúng, còn dư thì đi chơi rồi một mai xa quả đất này, con chúng ta sẽ có một số vốn nhờ căn nhà mình có thể sống 20 năm trong đó. Khi nào chới với thì mướn 1, 2 cô người phi chăm sóc. Nhiều gia đình anh em hòa thuận, có thể đứng tên chung mua căn nhà cho bố mẹ nhưng theo mình thì không nên vì không ai học được chữ ngờ. Con cái có thể ly dị thì bắt bán nhà nên lại phải vô viện dưỡng lão. Có thể sử dụng một pháp nhân nào đó như trust để mua thì có thể tránh được vấn đề này. Căn nhà không có con rể hay con dâu trong đó nên khi bỏ nhau không liên can đến căn nhà. Xong om

Sau này, khi con mình khá khá rồi, vợ chồng mình lão lão 1 tí, sẽ nhờ con đứng tên mua căn nhà cho bố mẹ để ở. Mình sẽ lấy tiền hưu trí của đồng chí gái trả hàng tháng tuỳ theo số tiền còn trong quỹ hưu trí. Nếu tính ra mỗi tháng trả nhiều được thì mua căn hộ ở vùng sang trọng để tính trong 20 năm số tiền đó sẽ chuyển vào căn nhà. Con mình được trừ thuế dù không đóng tiền nhà.


Tháng 2 năm tới có đám quen gọi Real Estate addicts đi du thuyền từ Florida, đi 5 nước nên mình ghi danh đi để khi lênh đênh trên biển, vào phòng nghe họ nói chuyện về buôn bán nhà cửa. Đồng chí gái đang tính rủ bạn của mụ đi theo để khi mình đi nghe đầu tư, mấy bà tha hồ nhí nhố nhí nha. Vợ vui mình cũng vui.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 





Cách mạng túc cầu thế kỷ 21

 Mới xem xong trận chung kết túc cầu nữ thế giới khiến mình mừng vì Tây Ban Nha thắng. Mình mê gái Tây Ban Nha lắm, quen 4 cô khi xưa ở Madrid nên phải hâm mộ Real Madrid.

Trước khi tham dự giải túc cầu 2023, có đến 15 tuyển thủ quốc gia Tây Ban Nha mà họ gọi “lás 15” viết thư xin không tham dự vì có những bất đồng ý kiến với huấn luyện viên đội tuyển quốc gia sau khi thua bán kết đội Anh quốc ở giải vô địch Âu châu. Họ làm áp lực với liên đoàn túc cầu, sa thải ông huấn luyện viên Jorge Vilda. Đó là quyền lực của đàn bà ngày nay, Lạng quảng kêu xách nhiễu tình dục là mệt thở.

Thủ môn của đội tuyển Tây Ban Nha bận áo vàng trên hai vai có 3 sọc đỏ. logo của hãng giày Adidas nhưng mình lại thích và ủng hộ vì như lá cờ Việt Nam Cộng Hoà. Có người kêu là cờ của vùng Catalunya (Barcelona) nhưng cờ tự trị của vùng ngày có 4 sọc đỏ nhưng không nằm ngang mà nằm dọc. 


Tương tự các tuyển thủ quốc gia của đội Pháp quốc cũng làm áp lực kêu không tham dự khiến liên đoàn túc cầu pháp phải sa thải bà huấn luyện viên để mời ông Rénard từng làm huấn luyện viên cho các đội tuyển quốc gia Châu Phi.


Đội tuyển quốc gia Hoa Kỳ cũng lâm vào tình trạng này, các tuyển thủ làm áp lực đủ trò như không hát quốc ca khiến mấy người cực hữu chửi bới đủ trò. Rốt cuộc vì quyền lợi cá nhân, không để ý đến quyền lợi của đội tuyển Hoa Kỳ, Pháp quốc đều bị loại dù có khả năng vô địch kỳ này. Họ mất rất nhiều tiền thưởng và quảng cáo nếu là vô địch. Cứ thắng xong thì muốn chửi bới ai thì chửi. Làm chính trị sau.

Thấy là cờ Việt Nam Cộng Hoà trên hai vai cô này là vui. Người Designer áo của đội này chắc hậu duệ của Việt Nam Cộng Hoà. Có người nói là cờ của Catalunya, vùng của Barcelona. Cờ của họ là 4 sọc đỏ. Hồi mình viếng thăm vùng này, mướn đầu tưởng vậy, xem lại thì 4 sọc đỏ mà đi xuống không nằm ngang. Cờ đòi tự trị thì không ai dám bỏ lên áo của tuyển thủ đội quốc gia. 

Liên đoàn túc cầu Tây Ban Nha rất là macho theo thói đàn ông la-tinh nên không bị áp lực của mấy bà đá banh, kêu không có mợ chợ vẫn đông, tiếp tục tin tưởng, không sa thải ông huấn luyện viên. Ông này đi tìm mấy tuyển thủ trẻ khác để thay thế khiến có vài cô thấy mất cơ hội làm tiền nên trở lại đội tuyển và nghe lời huấn luyện nam. Cuối cùng đoạt chức vô địch. Có đội tuyển như Jamaica, không có tiền đi dự phải xin tiền thiên hạ vì chính phủ không chịu chi tiền, đây họ có tiền tài nhiều nhưng cứ khơi khơi chính trị hoá thể thao.


Mình đọc ở đâu nói về ông huấn luyện viên đội tuyển pháp, ông này khi xưa đá banh nhưng rất tồi, ở hạng tư hạng tài tử gì đó bên pháp. Sau ông ta muốn làm huấn luyện viên nên ban đêm đi quét dọn văn phòng, chùi nhà, ban ngày đi học thi bằng huấn luyện viên. Ra trường ông ta qua phi châu huấn luyện và từ từ được làm huấn luyện viên các đội tuyển quốc gia phi châu và đoạt giải vô địch nhiều lần. Kỳ này cận quá nên liên đoàn túc cầu pháp kêu ông ta huấn luyện cho đội tuyển nữ trước khi tranh tài.


Các tuyển thủ Hoa Kỳ như bà Alex Morgan lãnh 7 triệu/năm, bà Rapinoe lãnh 6 triệu một năm nhưng thay vì đá banh, mấy bà này lo chuyện gì, như không hát quốc ca,.. mình nghĩ bà Rapinoe già nên chạy hết nổi, mỗi trận chỉ ra đá độ 20 phút, chạy hay câu banh không còn như 4-8 năm về trước nhưng có lẻ các công ty sponsor cho đội tuyển muốn bà ta được chọn để quảng cáo vì giới đồng tính rất hâm mộ bà này. Bà này mới lấy vợ nên hết xí quách như bao đàn ông khác trên đời.


Mình nhớ trận chung kết Pháp đá với Ba Tây, tuyển thủ Ronaldo bị kinh phong 2 tiếng trước trận đấu nhưng đội tuyển buộc phải cho ông ta đá vì các công ty quảng cáo bắt buộc. Nếu Ba Tây để người khác thay thế, có lẻ Pháp quốc đã không thắng trận đó. Ngày nay, thể thao bị chi phối bởi tiền bạc, quảng cáo. Có nhiều cầu thủ bị lên án là cá độ như ông Paqueta tuần rồi.


Đội tuyển Tây Ban Nha gồm nhiều tuyển thủ trẻ vị thành niên nên chưa có quyền lợi gì để mất nên chơi tới bến. Họ vô địch thế giới ở tuổi 17 và 20 tuổi. Túc cầu phái nữ ngày nay không thua gì phái nam, họ chơi rất hay và chơi xấu khinh hoàng, giựt tóc, đá gót chân, chơi cùi chỏ kinh hoàng. Trước đây mình thích họ đá vì nhanh nhẹn nhưng nay hơi sợ. Ngoài ra không biết họ là phụ nữ hay đàn ông. Nhiều người cắt tóc ngắn, ngực lép đủ trò nên thấy mất phần vẻ đẹp phụ nữ. Túc cầu mất vẽ đẹp thanh Tú của phụ nữ.


Mình nhớ dạo ở Pháp, có ông cựu tuyển thủ và huấn luyện viên quốc gia pháp tên Guillou, kêu là cần mở các trung tâm huấn luyện túc cầu ở phi châu để tìm tài năng cho các đội đá ở Pháp quốc để câu khán giả. Khi cầu thủ Cameroon Roger Mila được mời đá cho câu lạc bộ bên pháp, dân gốc phi châu đi xem rất đông. Mình nhớ có xem một trận ở Parc des Princes, xung quanh toàn dân gốc phi châu.Từ đó các trung tâm huấn luyện túc cầu do người Pháp đài thọ ở pHi châu mọc lên như nấm. Ai giỏi thì họ bốc qua pháp đá và được vào dân Tây.


Hôm nay thấy cầu thủ nữ của đội tuyển Tây Ban Nha đá, thấy họ được đào tạo bài bản như đội tuyển nam. Cách đây đâu 10 năm, họ thành lập các trung tâm đào tạo như ở Pháp, các đội bóng huấn luyên giới trẻ, học nữa ngày rồi tập luyện đá banh nữa ngày. Dần dần mới có những tài năng xuất hiện như ngày nay. Phải có thời gian đào tạo lâu năm, chớ họ không ra nghị quyết phải thắng, vô địch, tự hào vớ vẩn.

Ở Hoa Kỳ, họ đào tạo từ học đường từ bé đã chơi nên từ từ lên đại học, được huấn luyện nên mới có đội bóng chuyên nghiệp dành chức vô địch thế giới mấy lần. 


Ngày nay thế giới bắt kịp Hoa Kỳ về túc cầu nữ. Trong khi nam thì đang từ từ bắt kịp trình độ thế giới vì trước đây, họ chỉ chú tâm đào tạo banh bầu dục, banh chuỳ, bóng rổ tại học đường nhưng nay bắt đầu có nhiều tuyển thủ quốc gia Hoa Kỳ đá cho các câu lạc bộ ở Âu châu. Nhất là ngày nay mình thấy có nhiều cầu thủ từ Nhật Bản, Hàn quốc đá ở các giải túc cầu nổi tiếng như Anh quốc, Ý Đại Lợi như Son MInh Huang của câu lạc bộ Tottenham Spurs Anh quốc,…


Dạo này có tin đội Manchester United có thể được bán với giá trên 7.2 tỷ đô La mà cách đây đâu 15 năm, họ mua chưa đến 1 tỷ đồng. Các tỷ Phú Mỹ và các xứ trên thế giới đổ Xô đầu tư hay mua các đội tuyển ở Âu châu để làm tiền. Mỗi đội tuyển có fan hâm mộ từ nhiều quốc gia trên thể giới. Các cầu thủ có fan nhiều chừng nào thì được trả lương nhiều chừng đó. Cứ hè là thấy mấy đội tuyển bay qua Mỹ hay các xứ Á châu để đá giao hữu hầu cho các fan đi xem, mua quần áo giày dép nhất là các thứ khác qua trang nhà của họ như Amazon.com. Nghe nói Ronaldo có gần 1 ty fan khắp thế giới nên được trả lương cao.


Ngày nay, mỗi trận đá của Premier League ở Anh quốc, có đến nữa triệu người xem tại Hoa Kỳ, trong khi đó 2 triệu người tại Anh quốc.


Hôm trước đọc phỏng vấn cầu thủ của Á Căn Đình Carlos Tevez, ông ta kêu người ta chỉ trích ông qua Trung Cộng đá để kiếm tiền. Ông ta nói trong đại gia đình của ông ta có đến 60 người. Ông ta chỉ còn vài năm đá banh nên muốn có tiền để giúp đỡ dòng họ của ông ta thoát cảnh nghèo hèn như ông khi xưa. Mua nhà, trả tiền đi ăn học đại học,…


Dạo này cứ thấy báo chí thể thao Mỹ bốc cầu thủ Leo Messi vì ông ta đá cho đội Miami của cựu cầu thủ Beckham. Cứ ông ta đá vào một trái là họ chiếu, viết về ông ta như điên dù ông ta ở tuổi xế chiều. Thay vì qua Saudi Arabia đá như Ronaldo và các cầu thủ sắp về hưu. Ông ta qua Mỹ đá vì nghĩ đến lợi tức trong tương lai còn các cầu thủ Benzema thì làm tiền trong vài năm cuối rồi thôi, còn Messi thì có cổ phần trong đội tuyển Miami thì sau này, cứ ngồi chơi xơi nước vẫn có tiền vào đến mãn đời. Ăn Huê Hồng vào các app được bán và quần áo.


người nói với tiền của Hoa Kỳ, sẽ thay đổi túc cầu thế giới. Thể thao quần chúng tại Hoa Kỳ chỉ chuyên về banh bầu dục, bóng chuỳ, bóng rổ mà trên thế giới ít được hâm mộ ngoại trừ Trung Cộng về bóng rổ. 

Nay các tài phiệt thấy có thể làm tiền khi đầu tư vào túc cầu như anh em Glazers mua đội Manchester United, nay có thể bán đến 7.2 tỷ đô. Nhất là để bán cho các fan hâm mộ khắp thế giới nên máy năm trở lại đây các tài phiệt nhảy vào mua các đội banh tại Âu châu như mấy ông chủ dầu hoả mua đủ hội tuyển như PSG, MAnchester City. Họ bỏ tiền vào mua cầu thủ nên đoạt vô địch mệt thở. Cứ xem đội PSG của Pháp, nhờ tiền của mấy ông vua dầu hoả nên mua cầu thủ giỏi cứ vô địch từ bao nhiêu năm nay. Khi mình ở Paris thì PSG đá khá lắm là hạng 5, 6 của Pháp.


Mỗi lần có thế vận hội thế giới là giới truyền thông truyền hình của Hoa Kỳ mua đứt bản quyền truyền hình. Người dân khắp thế giới muốn coi thì phải mua từ các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ và phải chịu quảng cáo cho họ, tiền nhiều lắm.


Ngày nay thiên hạ xem Netflix, Prime khắp thế giới đến khi xem đá banh hay các một thể thao khác, đều phải qua cơ quan truyền thông của Hoa Kỳ và sẽ được tuyên truyền, streaming đủ trò. Mình xem đá banh, không qua các đài truyền hình, chỉ mua cái app trả mấy đồng một tháng rồi có thể xem trên vườn hay khi đi chơi ở lạ, rẻ hơn. Quảng cáo sẽ dính tại địa phương.

Thấy cờ màu vàng 3 sọc đổ.

Hoa Kỳ, Mễ Tây Cơ và Gia-nã-đại sẽ tổ chức chung giải túc cầu thế giới năm 2026, chỉ cần mở cái app FoxSport là xem được rồi, khỏi phải chạy lên đài truyền hình nghe mấy tên vớ vẩn bình luận. Đội tuyển nữ và nam của Hoa Kỳ bắt đầu có những tài năng khá, được các đội bóng Âu châu mướn với lương cao.

Có chuyện ông huấn luyện viên đội tuyển Hoa Kỳ bị bạn cũ thưa vì đánh bà vợ khi còn là người yêu. Lý do là ông này không cho con họ đá nên tức giận viết thư cho liên đoàn túc cầu Mỹ. Anh huấn luyện viên bị đình chỉ mấy tháng để điều tra rồi được cho phép huấn luyện lại. Anh ta kêu là thương cô Bồ nên cho roi cho vọt, đấm vài cái như tuyển thủ Greenwood của đội Mờ U khểnh cô Bồ sưng mặt luôn đến có thai.


Giải MLS của Hoa Kỳ chỉ có 20,000 khán giả mỗi trận còn của phụ nữ thì chỉ có độ 7,000 khán giả. Cho nên mấy bà cầu thủ kêu phải trả lương đều như nam cầu thủ thì thấy bất công. Một bên có hơn 3 lần khán giả mà phải lãnh. lương đồng đều với mấy bà.


Ngoài Âu châu ra, có lẻ giải túc cầu Hoa Kỳ là khá nhất vì có sự tham gia của các đội Gia-nã-đại. Trong tương lai mình đoán sẽ kết nối thêm với Mễ Tây cơ để kiếm thêm khán giả và tiền. Có hai giải của Saudi Arabia và Nhật Bản. Nói chi ngay đá ở Saudi Arabia thì chán vì ít khán giả tương tự đội tuyển Monaco chỉ có lèo tèo vài ngàn khán giả mà có lần đoạt chức vô địch pháp.


Người ta tiên đoán là trong tương lai túc cầu của Hoa Kỳ sẽ mạnh vì khán giả gốc la-tinh nhiều. Có dạo mấy đội tuyển của Mễ, có làm franchise tại Hoa Kỳ nhưng không hiểu sao không khá, không được người Mễ ủng hộ nhiều.


Messi đá ở Hoa Kỳ, và đồng ý với giá $15/ tháng để xem đá banh MLS xuống mùa, giới thiệu đến 481 triệu người ái mộ của ông ta trên toàn thế giới. Mình đoán cầu thủ Ronaldo của Bồ Đào Nha đi Saudi Arabia đá cũng vậy. Ông ta ăn tiền khi người ta trả lệ phí hàng tháng và mua đồ qua trang nhà của đội banh. Buôn bán ngày nay được Amazon-hoá hết. Trước kia chỉ bán sách nay đủ thứ.


Các con kền kền tư bản Hoa Kỳ ngửi mùi tiền ở môn túc cầu nên đầu tư nhiều ở các giải ở Âu châu như Premier Leygue của Anh quốc, họ có thể bỏ tiền mua các cầu thủ hay nhất điển hình là đội Manchester City, 10 năm trước, đá lơ phơ nhưng khi mấy ông dầu hỏa bơm tiền vào thì mua cầu thủ giỏi trên thế giới với huấn luyện viên số 1 nên đoạt hết các giải vô địch. Các đội khác cũng tìm cách mua cầu thủ khiến giá cầu thủ lên cao. Cứ đội Anh quốc nào muốn mua là cứ thấy trên 100 triệu đô la. Dạo mình ở Ý Đại Lợi , có thấy các đội Ý Đại Lợi mua cầu thủ khắp nơi từ Ba Tây đến Michel Platini,… khiến truyền hình cứ cho xem trực tiếp mấy đội này. Sau này thì Tây Ban Nha, nay thì Anh quốc trong tương lai có thể Hoa Kỳ.


Biết đâu chúng ta đang ở thời đại bình minh của nền túc cầu tại Hoa Kỳ, sẽ thâu tụ hết các cầu thủ giỏi trên thế giới. Mình có mua cổ phiếu của đội Manchester United, nên hy vọng chủ đội bán được thì mình kiếm được số vốn.


Mình thích cô thủ môn đội tuyển Tây Ban Nha vì mỗi lần cô ta chụp banh là nhảy cái đùng xuống đất ôm trái banh như sợ bị ăn cắp, hai vai cô ta có hai lá cờ vàng 3 sọc đỏ. Muôn năm.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 



USA vs VN, bạn ủng hộ phe nào?


Hôm kia xem trận đầu tiên giải túc cầu nữ thế giới, giữa Hoa Kỳ và Việt Nam. Hóa ra mình ủng hộ đội Hoa Kỳ còn Việt Nam thì cảm xúc khó hiểu. Cứ nhìn những cái áo đỏ là mình rất khó chịu như bị dị ứng. Lâu lâu mình có xem trên kênh Paramount +, tóm tắc các trận đấu giải ở á châu. Khi đội tuyển Hà Nội, bận áo vàng hay trắng thì mình xem, còn áo đỏ là mình tắt.


Mình đều thích các đội banh mặc áo đỏ như Liverpool, Bayern Munich, Manchester United nhưng mầu đỏ của mấy đội tuyển rất khác, trong sáng không như màu lá cờ đỏ Hà Nội. Có lẻ đẫm máu người Việt rất nhiều từ 80 năm qua.



Cứ như những lá cờ đỏ mà ông Trần Dần đã viết lên khi xưa trong bài “nhất định phải thắng” mà lần đầu tiên về Đà Lạt sau 18 năm xa cách, mình mới cảm nhận được khi đi đến phố Hoà Bình để tìm lại chút hình ảnh ngày xưa trong cơn mưa với đầy cờ của chế độ mới.

……


Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
        không thấy phố
              không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa.
         trên màu cờ đỏ

…….. (Trần Dần)


Có một đội tuyển á châu khác tham dự có 10% dân số của họ sinh sống tại hải ngoại. Là nước cung cấp y tá điều dưỡng và ô sin cho thế giới. Cách đây 30 năm mình ghé Hương cảng, vào ngày chủ nhật, đi ra gần bến tàu thấy toàn là phụ nữ Phi, bỏ gia đình con cái để đến đây làm ô sin hay điều dưỡng viên cho dân xứ sở này, chủ nhật họ rảnh nên ra đây ngồi, đem thức ăn theo để chia sẻ với bạn bè cũng quê, cùng một lứa bên trời lận đận. 5 năm trước, mình trở lại Hồng Kong tương tự hình như còn đông hơn xưa, khiến họ phải vào ngồi trong các cầu bộ hành. Những nạn nhân của một tầng lớp nắm quyền dốt nát, tham nhũng mà chúng ta thấy ngày nay con trai của tên độc tài Ferdinand Marcos, trở lại xứ này làm tổng thống, sau mấy dòng họ khác giàu có thay phiên như Aquino,…

Đội bóng Filipinas chỉ có 1 cầu thủ duy nhất sinh sống tại Phi Luật Tân, còn lại sinh sống tại người quốc, có đến 18 người từ Hoa Kỳ. 


 Đội tuyển của họ gồm 23 cầu thủ mà chỉ có 1 người sinh tại Phi Luật Tân còn ra 18 người từ Hoa Kỳ, 1 người từ Gia-nã-đại,… huấn luyện viên của Phi luật Tân cho biết là đội tuyển của họ được kiều bào phi, ủng hộ khắp nơi khi đi thi đấu bởi người Phi sinh sống tại nước sở tại. Ông ta gốc người Serbia và sinh sống tại Úc cho biết là người Úc, cổ động cho các quốc gia, quê cha đất tổ của họ rất nhiều.


Người Việt trong nước lại kêu chưa chắc đã được cho xem trực tiếp vì sợ có thế lực thù địch, đem cờ Việt Nam Cộng Hoà ra phất trên khán đài.


Kỳ đại hội thể thao đông Nam Á vừa qua, mình có đọc báo Việt Nam, cho biết có 2 chị em người Mỹ gốc việt tham gia đội tuyển Việt Nam, đoạt huy chương vàng. 2 cầu thủ chính cho đội chính 6 người, xem như 33% đội tuyển. Có rất nhiều sinh viên hay học sinh người Mỹ gốc việt, được đào tạo bài bản của hệ thống học đường Hoa Kỳ nhưng khó chen chân vào đội tuyển quốc gia nên có thể chơi cho đội tuyển Việt Nam. Cái này nếu Việt Cộng khôn khéo có thể kéo thế hệ thứ 2 về  đầu quân cho đội tuyển họ.

Trước trận đấu mình thấy dư luận viên Hà Nội đưa ra tấm ảnh này khiến mình thất kinh.

Có điểm mình thấy rất lạ nhưng đã phản ánh văn hoá người Việt. Gia đình Việt Nam lúc nào cũng trọng nam khinh nữ, chăm sóc, cưng chiều mấy người con trai, bỏ bê con gái nhưng cuối cùng thì con gái lại sáng hơn con trai. Mình đoán đội tuyển nữ Hà Nội, chắc lương bổng không bao nhiêu, thậm chí khi chụp hình, cũng phải nhường cho con trai, mấy nhà mạnh thường quân đứng trước dù mình nhỏ thấp hơn nhưng lại được vé tham dự giải túc cầu thế giới, còn mấy ông con trai thì chỉ loanh quanh với khẩu hiệu Thái Lan thua Việt Nam đến 15 năm. Kinh


Lương bổng của nữ cầu thủ Hoa Kỳ không hơn thậm chí thua xa, rất xa nam cầu thủ. Lý do là ít khán giả xem nên ít quảng cáo truyền hình và trên sân. Dù nữ cầu thủ lên tiếng đòi lương bằng nam càu thủ nhưng ở Hoa Kỳ, cái gì cũng qua quảng cáo. Nếu ít lượng khán giả xem thì ít ai mua quảng cáo ngoại trừ coca cola. Chán Mớ Đời 


Đây là một bước lớn cho đội tuyển Hà Nội, hy vọng họ tiếp tục tập luyện nhất là có môi trường cho mấy cô gái Việt Nam chơi thể thao. Thời mình ở Việt Nam, ít thấy con gái chơi thể thao, có vài cô đánh bóng bàn, vũ cầu…. Sau khi ông huấn luyện viên họ Mai về hưu thì đội tuyển không biết ra sao, hay mấy người ăn có nhảy vào phá nát hết những gì ông ta đã xây dựng.


Mình ủng hộ đội tuyển Hoa Kỳ và pháp vì có sổ thông hành của hai nước này. 


Có người tự cho là người khôn lanh, kêu chỉ ủng hộ ai đá hay thôi. Thể thao mà. Toàn là bố láo. Họ mở mồm nói thế là chưa bao giờ đi xem một trận đấu. Mình nhớ lần đầu tiên đến Luân Đôn, thấy có đá banh ở sân vận động quốc gia nổi tiếng nơi đã có trận chung kết nghẹ thở năm 1966 giữa Anh quốc và Đức quốc tại Wembley. Mình bò đi xem thì không may đúng hơn là không biết mua vé. Dành cho đội mình yêu thích. Thay vì mua Liverpool mình lại mua nơi khán đài  của Arsenal. Khi cầu thủ Keegan của Liverpool đá lọt lưới thì mình hoan hô trong khi nguyên một cánh khán đài của mình đang đứng, đều xoay qua nhìn mình với những ánh mắt hoả châu. May thời đó chưa có Hooligans không thôi là Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen đã bị đánh nằm viện.


Mình nghĩ trong trận này thì gia đình mình bị chia hai phe; phe ủng hộ Hoa Kỳ là mình, có thể hai người em bên Pháp còn số còn lại ủng hộ Việt Nam. Có một cô em ở Hoa Kỳ nhưng cô nàng được nuôi dưỡng từ mái trường xã hội chủ nghĩa từ bé, đến Hoa Kỳ sau khi lập gia đình nên cách nhìn rất Việt Nam, gắn bó với Việt Nam nhiều hơn. Không tham gia vào dòng chính của Hoa Kỳ.


Xem trận đấu thì cầu thủ Việt Nam đứng đâu tới nách của cầu thủ người Mỹ là thấy thua vụ đội đầu banh đưa cao. Đội Việt Nam chỉ thủ và hy vọng phản công nhưng phản công thì phải chạy nhanh, mà đứng tới vai thì khó mà chạy qua mặt hậu vệ mỹ, chân dài như ngựa. Chán Mớ Đời 


Ngoài ra, nay là mùa đông ở Nam Bán cầu, cầu thủ Hà Nội không quen với độ lạnh nên cũng thất thế. Không biết Hà Nội có cho họ luyện tập vài tháng hay đá giao hữu với các đội bóng ở âu châu để quen với độ giá lạnh để quen đá vào thời tiết lạnh. Chắc không vì trình độ thấp, chắc không có liên đoàn bóng đá nào mời nên muốn đá thì bỏ tiền ra, cho đội tuyển qua các xứ lạnh tập.


Có lẻ thủ môn của Hà Nội, là cầu thủ hay nhất của trận vì không có cô ta thì Hà Nội còn bị thua đậm hơn. Cô ta nhảy cao để đấm banh, giải vây. Nếu cô ta không đỡ được cú phạt đền thì có lẻ tinh thần sẽ xuống và số bàn thắng còn đậm hơn.

Rốt cuộc mỹ sút 28 lần và lọt 3 trái, 1 quả bị lỗi việt vị, 2 trúng xà ngang trong khi Việt Nam không có màn tấn công nào cả khiến thủ môn Hoa Kỳ phải chống đỡ. Có lẻ sợ bị như đội tuyển Thái Lan ăn 13 trái như lần xuất quân đầu tiên 4 năm về trước. Cho thấy đẳng cấp đá banh Hà Nội ngày nay rất kém với so với thế giới, giúp Hà Nội có cái nhìn rõ hơn để có một chương trình huấn luyện từ học đường. Phải mấy chục năm nữa mới hy vọng đá ngang hàng với âu mỹ.

Thua thì nói thua, tại sao lại vác đội tuyển Thái Lan vào. Đội tuyển Hoa Kỳ năm nay, thực lực không bằng 4 năm về trước, có đến 14 cầu thủ mới và trẻ. Những người như Alex Morgan đã già, Rapinoe thì đã lấy vợ nên hết sức, chỉ đá được 20 phút cuối. Nghe nói được vớt vào đội tuyển vì cần có chút cầu thủ kinh nghiệm để truyền lại cho đàn em mới.


Mình nhớ khi xưa, xem đội nữ của Nhật Bản đá rất te tua nhưng ngày nay thì da trắng da đen gì cũng sợ họ cả. Có lẻ họ có cái tính khiêm nhượng, học hỏi, tập luyện ở người tây phương. Đã từng đá bài Hoa Kỳ trong trận chung kết 12 năm về trước.

Thái Lan chúc mừng và cổ vỏ đội tuyển Việt Nam, đại diện cho vùng Châu Á trong khi Việt Nam thì chê họ thậm tệ. Chán Mớ Đời 


Hôm nào Việt Nam đá với đội tuyển Hoà Lan vào trận chót thì càng chới với vì cầu thủ của họ cao lêu nghêu như Johans Cruyff. Toàn là cao trên 1.8 m. Là trận chót nên Hoà Lan sẽ tìm cách đá lọt bàn cho nhiều để đứng đầu bảng, cứ đá vào vòng cấm địa rồi cầu thủ cao lớn của họ cứ nhảy lên đánh đầu là xong om. 3 đội kia đều có trình độ gần nhau, ai thắng Việt Nam đậm nhất là có hy vọng bước vào vòng trong.


Chán Mớ Đời 


Nguyễn Hoàng Sơn