Lòng biết ơn là ký ức của trái tim

 Lòng biết ơn là ký ức của trái tim

Trước khi đi hành hương dài 325 cây số, mình không có tâm nguyện gì hay mong đợi gì vào cuộc hành trình của chuyến du hành . Khi đi cũng chả có nghĩ gì cả, chỉ nhìn trước để bước để tránh khỏi ngã vì trời mưa nên đường trơn trợt. Khi không mưa cũng phải cẩn thận. Chỉ chú tâm vào hơi thở và bước chân. 

Ăn món tagine của xứ Ma-rốc sau khi đến Paris. Khi xưa ở Paris mình thèm couscous, tagine


Có một điểm mình cảm nhận là may mắn khi ở tuổi mình vẫn leo được liên tiếp mỗi ngày các đỉnh núi cao nhất của vùng Toscana. Mỗi khi viếng một nhà thờ bên đường mình đều thắp cây nến cầu nguyện cho bà cụ được nhiều sức khỏe cũng như vợ con được bình an. 


May mắn trong đời là được ông bà cụ hy sinh đời bố mẹ, củng cố đời con, cho mình một cuộc sống tốt hơn cuộc đời bố mẹ mình khi xưa, được cho ăn học đến nơi đến chốn, còn cho đi Tây. May mắn thứ hai trong đời là có đồng chí gái đồng hành suốt mấy chục năm qua, vì không phải dễ, sống chịu đựng tính khí bất thường của mình nhất là đã nuôi mình từ bao năm qua. Và tạo ra hai đứa con thông minh như mẹ chúng. 

Tấm ảnh này của ai ở Torino chụp khi mình ghé lại đây thăm vợ chồng anh bạn quen từ 40 năm qua. Hai thánh đường danh tiếng của thành phố này.


Chuyến đi bộ hành như cuộc đời người dù mưa có rơi hay nắng bổ đầu, con người vẫn phải tiếp tục đi. Mưa thì bận áo mưa, nắng thì đội mũ, chống gậy lên đường. Không có vụ à hôm nay mưa hay nắng nóng thôi ở nhà. Có muốn cũng không được vì nhà nghỉ không có chỗ. Cuộc đời là dòng sông thời gian, chảy nhanh chậm tùy mùa tùy địa thế, không trở lại như chuyến đi vừa qua, đi chậm hay nhanh là tùy chúng ta, không thể nào đổ lỗi này nọ. Con đường mà chúng ta cứ đi mãi không biết bao giờ trở lại.


Leo lên được một đỉnh núi lại khám phá một hay nhiều đỉnh núi khác, lại phải đi xuống núi mới leo lên đỉnh đỉnh tiếp theo. Như khi xưa họ nói lên voi xuống chó. Như cuộc đời khi đã thực hiện được một ước mơ lại tiếp tục chuẩn bị thực hiện ước mơ khác. 


Đeo ba lô đi thì muốn đi nhanh ít mệt thì không đem theo nhiều đồ ngoài những gì cần thiết như hộp cứu thương cá nhân, nước uống , dao kéo… thật ra cuộc đời nên đơn giản hóa cho khỏe vì càng có nhiều thứ sẽ không giúp chúng ta lên cao xuống sông. Đến những nơi chúng ta mong muốn. Vì đó là những thứ sẽ níu kéo, cản trở chúng ta lại. Không cho rời xa đi xa. 


Được thổ công vùng Lyon chở đi viếng làng cổ xưa của pháp còn sót lại mà phim 3 chàng ngự lâm pháo thủ được quay tại đây. Cho thấy cũng cần có nhân duyên, gặp ông thổ công vùng này mới biết đến ngôi làng này.


Có người muốn đi nhưng chồng hay vợ không có sức khỏe để đi nên họ hổ trợ người phối ngẫu bằng cách đi xe buýt hay chạy xe mobile home theo trên đường lộ, đến khách sạn hay chỗ cắm trại trước để chuẩn bị cho người bạn đời đi đến nơi. Gặp những cảnh tượng này thấy cuộc đời quá đẹp vì tình yêu con người bớt ích kỷ, phụ giúp người bạn đời thực hiện những ước mơ của họ. Như đồng chí gái bận công việc nên cho phép mình đi vì nếu không vài năm nữa chỉ biết chống gậy mà đi. Kêu lực bất tòng tâm. 


Hôm trước ở khách sạn gặp bà người Đức bị lộn xộn với cái chân nên phải mướn xe đi tới chặng tiếp theo để dưỡng cái chân. Có nhiều người bị bỏng chân hay có vấn đề gì đó thì họ nghỉ ngơi rồi tiếp tục lên đường, không bỏ cuộc. Họ không viện cớ là già này nọ để không đi. Có Ông thần 90 tuổi vẫn tiếp tục đi mỗi năm. Ông ta kêu đi vì muốn sống một đời đầy ý nghĩa.


Ai đó nói lòng biết ơn là trí nhớ của trái tim vì khi đi mình chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ chánh niệm về hơi thở và bước đi vì trời mưa thêm trơn trợt. Lạng quạng là trợt chân khi trời mưa hay tạnh. 


Hôm qua ghé thăm bà mẹ nuôi nay đã trên 100 tuổi khiến bao kỷ niệm thời đi học ở Paris lại từ đâu cuộn về. Bà ta kể chuyện thời xưa mà ký ức mình không còn để ý như chuyện thời sau 75, mất tổ quốc, mất liên lạc với gia đình, không biết sống chết ra sao sau biến cố lịch sử 30/4/75, suốt ba năm liền. Những ký ức ấy như nhưng vết sẹo đã hằn trong tâm khảm của mình như cuộc sống sau 75 đã để những vết thương trong tâm thức của mẹ mình một mình chống chọi lại đám cách mạng 30 tìm cách lập công với cách mạng, một thân một mình nuôi 10 đứa con và chồng học tập cải tạo suốt 15 năm trời. 


 Nay được nghe lại mới hiểu từ bao nhiêu năm qua, mình được nhiều người giúp đỡ từ khi rời xa Đà Lạt. Bà ta nhắc lại là tiền bạc rất cần thiết nhưng không đem lại hạnh phúc cho con người. Lòng biết ơn người đã giúp đỡ mình trên đường đời mới là cửa mở của trái tim, là ký ức của trái tim của chính mình. 


Những người giúp đỡ cho ăn bữa cơm như gia đình Marco, Lebrousse, Cayla, Pellerin, Messin, Bossuyt, Pecorari,… nhiều quá không nhớ hết.


Trong chuyến đi này, cũng gặp những người ý giúp mình rất nhỏ nhặt như chỉ đường đến xe buýt, các nhân viên trong các nhà nghỉ, tiệm ăn hay mấy người bạn ở Torino chở mình đi viếng mấy nơi quá đẹp ở vùng Piedmonte mà khi xưa không nghe nói đến hay ông thổ công của thành phố Lyon, chưa bao giờ gặp, xung phong chở mình đi viếng những nơi tuyệt đẹp của vùng này. Hay công ty đã thiết lập chương trình cho mình đi suốt 15 ngày. Hay Khoa đã bỏ thời gian huấn Luyện mình từ 18 năm qua giúp mình có thể đi bộ 325 km, băng đèo vượt suối suốt hai tuần lễ. Hay đồng chí gái đã đồng hành suốt mấy chục năm qua, cùng một lứa bên đời lận đận. 


Xin cảm ơn những người đã giúp chuyến đi thành công ngoài mong đợi. Ghi lại đây vài ký ức của trái tim mình để tạ ơn cuộc đời, tạ ơn những người đã đồng hành, giúp đỡ suốt bao năm tháng qua. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét