Bố tiên sư em, đừng gọi anh bằng Chú

 Hắn nhớ mãi ngày con bé dẫn bố sang nhà “cầu hôn” hắn. Hắn không nghĩ là người may mắn nhất trên đời. Người không lo âu mới là người hạnh phúc trên cỏi đời này. Quả thật con vợ hắn chả bao giờ lo đến cơm áo gạo tiền. Hắn âm thầm lo cho vợ con đầy đủ sung túc, không bao giờ ì xèo chuyện tiền nong, cũng không đòi hỏi. Hắn chợt nhận ra người đàn ông hạnh phúc, có một người vợ không ì xèo, không so sánh chồng người ta, chấp nhận sự may rủi 12 bến nước của cuộc đời mình.

Có ít nhiều cũng xong, không than thở. Không biết thế hay hoặc dở. Hắn có thằng bạn cứ rên với than: làm không ra tiền, vợ nó ì xèo muốn rụng tóc, đừng nói đến chuyện chim chuột.

Con bé, một đêm thỏ thẻ bên tai: đẻ một đứa nữa đi anh, em thích con gái. Hắn nhìn em không ừ cũng không phản đối; cô bé lại nũng niệu một mình em làm sao được? Hắn bật cười; thế à, thế phải làm sao. Hắn ngây ngô hỏi. Không chịu nổi con bé, coi trời đất chẳng ra gì. Con bé là người của tương lai, của mặt trời cách mạng, còn hắn sau mấy năm trại cải tạo chỉ mong muốn yên thân, gặm cỏ non bên đời.

Hắn thầm nghĩ đẻ thêm con gái để sau này nó xin đi học in-gờ-nít với tên già hàng xóm như mẹ nó thì khốn nạn nữa. Như để trả cái nghiệp cho cha. Hắn không muốn lâm vào hoàn cảnh bố vợ bất đắc dĩ của hắn, dẫn con gái qua, kêu anh sang nhà thưa với mẹ nó. Đời bố gặm cỏ non, đời con làm cỏ non cho người khác gặm. Chán Mớ Đời 

Trước đây hắn là tên ngông cuồng, rồi bị em hạ gục, sẵn đà thua luôn từ đó đến nay, xin làm người tình thua. Ngày em dắt bố em sang " cầu hôn" hắn. Hình ảnh mười năm trước vẫn như in, như mới hôm qua. Hình ảnh của Lan và Điệp. Em trùm khăn kín đầu, cúi đầu nước mắt đầm đìa. Bố không nói gì, lấy thuốc ra hút, hắn mời bố một bi thuốc Lào nhưng bố lắc đầu, chán chường của kẻ bị trầm cảm.

Hắn biết giờ xử tử đã đến, hắn không có can đảm như Nguyễn Văn Trỗi hô lên bác hồ muôn năm trước những ngọn súng của kẻ thù nhưng không ú ớ kêu được. Bỗng dưng bố vừa nói vừa giựt cái khăn trùm đầu của em. Đấy nó đòi đi tu rồi đó, anh tính sao? Con bé cạo đầu. Hắn bàng hoàng như Từ Hải khi xưa. Thấy Thuý Kiều bên cạnh Hồ Tôn Hiến. Ôi nhát chém hư vô! 

Tất cả im lặng, tình thế nặng nề, dung dịch không gian đã nặng, lại bị đè xuống như cái vòng Kim Cô từ từ xiết lại hơi thở củan Easy Rider. Hắn đã sống với giây phút của ngày đó muôn năm. Bố nói. Nó đi tu rồi anh đi tù. Nghe đến “đi tù” hắn thất kinh, nhớ lại những năm tháng dài học tập cải tạo, không may sinh ra trong vùng tạm chiếm, phải đi quân dịch của chế độ cũ, chớ hắn có thiết tha gì bắn giết nhau.

Hắn bỗng nhớ câu: tình tù tội. Không dám nói tử hình. Mà dám lắm đó chứ. Hắn bắt đầu run, run run đưa mắt dò hỏi cầu cứu.Tại em hăng hái tự nguyện nạp mình như những cô gái dẫn đường khi xưa trên đường vào Nam, đánh mỹ cút ngụy nhào. Hắn biết em hiểu rõ điều đó. Tới giờ này vẫn không hiểu lý do: cỏ non lại để trâu già gặm. Có lần hắn hỏi: này có điên không đấy, sao lại lấy ta. Em chỉ mĩm cười thơ ngây như cô bé đi Chùa Hương của Nguyễn Nhược Pháp, chỉ biết nam mô a di đà. Cái nụ cười thơ ngây đã đánh gục hắn từ hôm đầu em sang học in-gờ nít tại gia. Em ngây thơ cứ để phơi bày qua cổ áo lộ cặp bông đào trắng mịn, khiến hắn phải nuốt nước miếng bao nhiêu lần và nhiều đêm thức sáng đêm.

Quay lại chuyện hôm ấy: đầu em trọc lóc nước mắt lưng tròng: con không đi tu nữa, ở nhà phụng dưởng ba. Còn bầu bì thì sao ? Hắn hối hận đã thốt ra câu hỏi cực ngu của tên vô đạo, cũng không kịp nữa rồi. Dân chơi không sợ con rơi, đây hắn lại hỏi những câu vô thừa nhận, phản cách mạng. Bố em phang tiếp: phải trình báo công an thôi. Hắn điếng người! Cú này chết thiệt rồi. Bỗng em nói một câu xanh rờn: Con lạy bố hay là bố cho con lấy chú đi. Chuyện kể tới đây không hư cấu. Em đã cứu cuộc đời tôi. Em là thiên thần được Chúa gửi xuống để cứu rỗi tên vô đạo. Đã cho hắn cắn trái táo ngọt lịm của tình yêu học trò. Hắn nghe đến đây thì đang lo lắng, u sầu bổng bật cười. Bố tiên sư em, đến nước này mà còn chú với cháu.

Hắn mềm nhủn dưới chân em, nguyện cả đời làm Easy Rider để thương em và hắn trở nên người hiền lành, khờ khạo từ đó. Em đã ru hắn vô đạo thờ vợ nuôi con. Không phải nhu nhược mà lập công đền tội ăn cỏ non như Valjean của Victor Hugo mà mấy sư huynh kể khi xưa. Ôi khôn ba năm dại 1 lần yêu em. Bản chất em quá thơ ngây trong sáng. Đó là gánh nặng hắn vẫn âm thầm cưu mang. Mọi người đều khen: trâu già mà gặm cỏ non. Dĩ nhiên là hãnh diện đằng sau đó là triền miên lo lắng và chịu đựng. Cái tội giỏi chim chuột là đây. Tiến lên chiếm đóng mục tiêu. Xung phong

Bố tiên sư em.

Viết theo lời kể củan Easy Rider Đàlạt 1 ngày đại dịch tại Đàlạt. Lâu quá không thấy ông thần này còn chắc bận yêu vợ gặm cỏ non.  

Nguyễn Hoàng Sơn