Hắn quen ả từ khi còn học tiểu học khi nhà hắn dọn về trong xóm Cà Bưng rồi lớn lên học chung trường cấp 3. Cuộc tình học trò giữa hắn và Ả, êm đềm như lục bình trôi dạt trên hồ Xuân Hương.
Đậu tú tài, hắn về Sàigòn học đại học còn Ả ở lại Đà Lạt, học sư phạm làm giáo viên vì muốn đem chút kiến thức để dạy mấy đứa trẻ nghèo ở các quận thị xã. Ả qua nhà hắn hàng ngày nên được gia đình hắn xem là dâu trong nhà. Hai bên họ đều mong ngày cưới đến sau hắn tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp đại học Sàigòn thì Ả hỏi hắn làm đám cưới thì hắn chần chừ, nói đợi khi nào thành danh rồi sẽ làm đám cưới. Ả vui vẽ chờ đợi. Một lần từ Sàigòn về, hắn khuyên Ả nên đi lấy chồng vì hắn thấy tương lai bấp bênh, xét về lý lịch nhân thân, nhân thíc, ngang dọc của gia đình Ả, nguỵ quân, nguỵ quyền thì con của hắn và Ả sẽ khó mà có một tương lai sáng ngời, dưới ngọn cờ cách mạng mà để Ả đợi thì tội cho đoá hoa sẽ mau tàn.
Rồi một hôm Ả được tin hắn làm đám cưới với con gái của một đảng viên, giám đốc công ty mà hắn đang đi làm, được thăng chức. Ả buồn khóc hết nước mắt rồi vài năm sau lấy con một gia đình nguỵ làm vườn ở Tùng Nghĩa, nơi cô nàng đi dạy.
Cuộc đời hắn không suông sẻ như mong đợi. Vợ hắn, con ông giám đốc, nghe nói nạo thai nhiều lần nên không có bầu dù hắn năng nổ, khắc phục hàng đêm lao động vinh quang để gia tăng sản xuất cho dòng họ. Thiên hạ dèm pha, cô vợ trở lại đường xưa, đi chơi với bạn cũ, bỏ hắn lây lất ở nhà rồi đem nhau ra toà. Hắn mất luôn việc ở cơ quan của bố vợ cũ. Lang thang kiếm việc, rồi bò về Đà Lạt, ở với bố mẹ hắn trong tuyệt vọng. Sáng dậy từ 3 giờ sáng, chạy xe thồ để bạn bè không thắy cảnh hắn chở hàng ra chợ cho mấy người bán ở chợ.
Ả lấy chồng làm vườn thì bổng nhiên, nhà nước quy hoạch đường xá, gần ngay vườn thế tự nhiên thiên hạ ghé lại mua đất mà gia đình này, sau 75 bị cướp sạch tài sản, đuổi đi kinh tế mới, khai hoang vùng đất này. Gia đình Ả bổng nhiên giàu có lên, cho con đi du học, hai vợ chồng đi du lịch ngoại quốc như đi chợ.
Chán mớ đời!
Nhs