Cô bé thích hắn khi học chung cấp 3. Tính tình hắn hơi ngông ngông khiến đám bạn hay gọi hắn là Tốc Kê. Hắn học không giỏi nhưng vẽ rất đẹp, bao nhiêu biểu ngữ trong trường, ở xóm đều do hắn một tay vẽ hết.
Lên đại học thì hắn lại học mỹ thuật khiến gia đình, bạn bè cô bé dèm pha, bảo thằng này là cốt nghèo khiến cô bé xót xa. Nhiều lần cô bé bảo hắn học nghề khác để dễ kiếm tiền hơn là vẽ. Nghệ thuật không nuôi sống được tình yêu nhưng hắn cũng cố gắng, khắc phục nhưng không biết học được cái gì ngoại trừ cầm cái cọ. Cuộc tình hữu nghị từ từ không còn môi hở răng lạnh nữa.
Một hôm hắn được tin cô bé lấy chồng, một tên lái xe nào ở Pleiku. Dạo ấy, thời bao cấp, người ta hay nói "nhất lái xe, nhì dịch vụ". Mấy tên lái xe, được xem là hot boy của thời bao cấp, đi buôn thêm nên đến tỉnh nào cũng có mấy cô theo hầu để được hàng hoá mà bán. Một hôm cô bé xin đi quá giang xuống Sàigòn rồi mang thai với tên lái xe, bỏ Đà Lạt về quê chồng sinh sống.
Ngày cô bé lên xe tên lái xe về Pleiku thì hắn uống nguyên một xị rượu đế, rồi bắt chước Tuấn Vũ hát "đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng có thai, đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng mang bầu". Rồi mọi chuyện cũng qua đi. Mỗi ngày hắn chạy xe thồ, đêm về vẽ tranh cho vui. Lâu lâu ghé ông sư để trà đàm, bàn về nghệ thuật, vẽ viết.
Một hôm đang dẫn mấy thằng tây đi phượt, xung quanh Đàlạt, thì hắn phải ghé tạt nhà để đi vệ sinh, vì mấy thằng tây kêu cho ly sữa tươi khiến Tào Tháo rượt hắn. Mấy thằng Tây, con đầm thấy mấy tấm tranh của hắn treo trên tường thì buộc miệng kêu: "c' est Matisse vietnamien". Hắn chả biết Matisse là thằng tây nào nên cứ như bò đội nón. Sau này có tiền hắn mới mua cuốn sách về hoạ sĩ Matisse thì mới hiểu. Ông này vẽ đàn bà như ốm đói, như mấy người mẫu thời trang ngày nay. Hắn vẽ người việt trong thời bao cấp, ốm đói nên cũng gầy gò như tranh ông Matisse. Cuối cùng mấy thằng tây con đầm mua mấy tấm tranh của hắn, trả tiền khá bộn dù hắn chả biết phải bán giá bao nhiêu.
Trước khi rời Đà Lạt, mấy thằng tây mũi lõ kêu hắn phải tiếp tục vẽ như mấy tấm ảnh mà chúng mua. Rồi chúng giới thiệu đám tây đầm đi du lịch ở Việt Nam, ghé mua. Thế là cuộc đời hắn bước sang một trang sử mới. Có tiền hắn cho xây một cái nhà lớn 3 tầng, có cái xưởng vẽ cho hắn và một nơi để tranh của hắn vẽ để du khách đến thưởng lãm. Cuộc đời lạ, cứ có Tây thích là tự nhiên hắn được người Việt trọng vọng, khi xưa thì chả ai thèm nhìn hay cho ăn ghi sổ. Thấy hắn là cứ lo thủ cái ví, như sợ hắn chôm chỉa.
Có tiền là có tình yêu, thế là hắn lên xe bông về nhà hắn với cô vợ mới. Vợ hắn muốn đưa hắn về Dakto, thăm họ hàng. Thế là hai vợ chồng đưa nhau về quê ngoại trên chiếc xe ô tô con, mới mua.
Xe chạy gần đến Pleiku thì trời đổ mưa, vợ chồng hắn tấp vào cái quán bên đường. Cả hai lật đật chạy vào quán trú mưa luôn tiện ăn tô phở vì vợ hắn nói khi xưa hay ghé ăn tiệm này. Vợ chồng hắn đang lom khom coi thực đơn thì bà chủ quán đến, chào thực khách, tay đang cho con bú. Hắn nhìn lên thì tá hoả tam tinh. Hoá ra bà chủ quán là cô bé ngày xưa. Cuộc đời sao chua cay, khi gặp lại vợ ông bán phở. Trời ơi chính lại là nàng. To béo hơn xưa, không đen gầy như trước.
Chán mớ đời.
Nhs