1000 năm vẫn đợi

Hắn nhớ cách đây đúng 1,000 năm về trước, tình cờ đi chùa thì hắn phát hiện ra cô bé Răng Khểnh, đang lâm râm lạy phật nơi chánh điện. Hình ảnh của cô bé theo hắn đêm ngày như Nguyễn Nhược Pháp gặp cô bé đội nón quai thao đi hội chùa Hương. Hắn không biết thơ văn thi phú nên ngày ngày, cầu nguyện Phật tổ cho hắn được gặp lại cô bé dù chỉ một giây, một phút thì được biết hắn phải đợi 1,000 năm thì cái duyên kỳ ngộ mới trở lại theo chu kỳ của hàm số bậc duyên nợ.
Thế là hắn ăn chay niệm Phật trong suốt 1,000 năm để được nhìn lại cô bé Răng Khểnh. Nhờ ăn chạy niệm phật, làm điều lành trong suốt 1,000 năm qua, hắn đã được toại nguyện gặp lại thiên niên cố nhân và hạnh phúc hơn, hắn được Phật tổ cho hắn được se duyên cùng cô bé Răng Khểnh. Nhưng cũng bắt đầu cái nghiệp do hắn tự gây ra, gieo trồng từ 1000 năm qua.
Những năm đầu làm chồng cô bé thật là hạnh phúc. Cô bé Răng Khểnh cũng mặn nồng với hắn, luôn luôn xem sách, coi truyền hình để tìm kiếm những món ăn lạ để tập nấu cho hắn ăn. Tính cô bé làm điều gì là phải làm cho đến cùng, nên tập nấu món nào cũng phải là phải thử đủ trò ngoài công thức như đổi nước mắm Phú Quốc qua nước mắm Phan Thiết rồi mắm bò hốc kampuchia đến pha nước mắm Diệu Hà, bú xua la mua khiến hắn phải ăn đến tận cổ.
Với thời gian làm thùng nước gạo cho những thí nghiệm gia chánh của cô bé Răng Khểnh, hắn từ từ phát tướng, đi thử máu tại trung tâm CTVL, hắn được đổi tên cúng cơm thành Cao văng Mỡ nhưng hắn không dám ăn kiêng ở cử vì sợ cô bé buồn nên dần dần hắn thêm cánh cao đường và cao muối nên không còn khả năng nộp thóc cho cô bé khiến cô bé nổi điên mà bác sĩ gọi là tiền mãn kinh do ăn nhiều Vịt Tắt Kinh. Cô bé Răng Khểnh cũng theo thời gian, to béo như cái lu gạo nên hắn phải tự đấu tranh tư tưởng, khắc phục dang tay nối vòng tay lớn mỗi khi ôm nàng.
Cuộc sống khi xưa vui vẻ bao nhiêu thì nay như địa ngục thế là sau giờ làm việc, hắn nói dối cô bé là bận việc sở, phải làm thêm, bò vào cà phê Lú nhưng các cô ăn bận thiếu vãi cũng không chữa được những căn bệnh thời đại của hắn. Một hôm hắn đi ngang một toà nhà lớn thì nghe tiếng đàn bà la hét bên trong: "bố tiên sư nhà mày, bà đã bảo để bà ngủ nhưng mày cứ đút cái mả cha mày vào, giờ bà đau đẻ thì mày lại trốn đi cà phê Lú...." Hắn tò mò nhìn lên cái bảng hiệu thì thấy Xưởng Đẻ Từ Mẫu. Mẹ hiền sao có những câu nghe quái quái thế. Hắn bắt đầu nghiệm ra cái mầm mống của cái nghiệp mà hắn đã gieo từ 1005 nay.
Hắn chợt nhớ sư cụ khi xưa ở chùa bảo cuộc đời như 4 mùa, xuân hạ thu đông tương tự như sinh bệnh lão tử hay tứ diệu đế. Hắn thầm nghĩ sinh ra đã làm người đàn bà đau đẻ như sư cụ đã nói cái dục là khởi đầu của sự đau khổ của con người. Bổng hắn thấy một đoàn người khóc than đi sau chiếc xe mang cái quan tài tiến về nghĩa địa như nói lên cuộc đời vô thường, đời người như một giấc mơ mà hắn hay nhận imeo của đám bạn cùng lứa, khuyên ăn chay, niệm phật, buông bỏ hết nhưng hắn chưa giác ngộ được buông bỏ cái gì. Thời gian, thiên thu là gì trong phương trình e = mc2 của Albert Einstein. 1000 năm của loài người là 1 năm cho đám khủng long hay một giờ của kẻ đợi chờ hay một phút của kẻ sợ vợ hay một giây của cuộc tình đã lỡ.
Hắn không hiểu 1000 năm đợi chờ để rồi vui vẻ hạnh phúc trong chốc lát để rồi cay đắng thất vọng thiên thu. Tưởng là hạnh phúc đó rồi cũng chính người mang lại hạnh phúc cho mình lại làm mình chán chường như kinh Bát Nhả, có đó rồi tan biến như hợp rồi tan. Hắn không hiểu tại sao đàn bà có can đảm, có thể đợi chờ 1000 năm thậm chí triệu năm để đì thằng chồng. Họ như những nhà kiểu mẩu, khi đi xem thì rất đẹp nhưng mua rồi dọn vào ở thì mới khám phá ra là "No Return" lại không có bảo đảm chất lượng, những tánh hư tật xấu đi chung với căn nhà. Nhưng đã lở rồi, đã leo lưng cọp thì phải chịu, nhảy xuống thì sợ té đau. Thầm gọi Âu cũng là số mệnh, cái nghiệp của mình tạo ra; vì mình muốn tu 1005 vẫn đợi. Cái nhân là lòng ham muốn của hắn, gặp lại cô bé Răng Khểnh để rồi Nhất nhật tại gia, thiên thu tại ngoại.
Một hôm, hắn lần thần, ghé lên chùa thăm sư cụ. Hắn hỏi sư cụ đạo Phật khuyên con người phải buông bỏ mọi thứ? Sư cụ bảo không đúng, buông bỏ để làm gì. Buông bỏ thì sẽ đem đến sự sụp đổ khiến hắn gãi tai, bức tóc. Sư cụ nói con đang cầm cái ly, nếu con buông bỏ thì sẽ làm cái ly rớt xuống đất, vỡ tan. Hắn hỏi thế hắn phải làm gì trong cuộc sống, khi hắn không còn hứng thú với hiện tại, phải sống trong cái vòng lẫn quẩn, chấp nhận cái nghiệp của hắn hay chăng?
Sư cụ nói nước trong hồ cá lâu ngày sẽ bị bẩn đục vì thế người ta phải thay cái nước dơ ấy. Chúng ta không buông bỏ nhưng hoán đổi hay thay thế. Hắn như bò đội nón, hỏi sư cụ xin thầy chỉ giáo. Sư cụ từ từ rót trà vào tách hắn, khi đã đầy sư cụ vẫn tiếp tục rót trà khiến hắn ngạc nhiên, nói sư cụ trà đã đã tràn ra ngoài. Sư cụ từ từ đặt bình trà xuống bàn rồi chậm rãi nói, tách trà của con đầy thì làm sao buông bỏ? Sư cụ cầm tách trà rồi đổ xuống đất rồi chế trà mới vào cái tách. Đấy là hoán đổi, thay thế.
Nếu con chán con vợ béo mập của con vì phải dang tay nối vòng tay lớn thì nên buông bỏ, về Việt Nam kiếm một cô chân dài, vì có một cô bé Răng Khểnh khác trẻ đẹp hơn cũng đã đợi con từ 1000 năm nay.
Thân tặng cô bé Bánh Căn và cô bé Áo Nâu và những cô bé thích những chuyện tình lẽng mẹn cho đàn bà con gái nhưng đau khổ cho phái đàn ông.
He he he.
Nguyễn Hoàng Sơn