Tự hào dân tộc

Nhớ lúc Hà Nội mới bắt đầu đổi mới sau 15 năm tình cũ với xã hội chủ nghĩa, ngăn sông cấm chợ. Có một tên Việt kiều ở Bolsa về Việt Nam kiếm cách đầu tư làm tiền. Hắn đem theo một thằng mỹ, thợ sửa ống nước, in danh thiếp là chủ tịch, còn hắn là phó chủ tịch. Hắn kể với mình, phải đem theo một thằng mỹ dù là loại ngu lâu nhưng người Việt rất nễ nang, dễ làm việc vì người Việt rất quý, ngại đám tây mũi lỏ còn người Việt hải ngoại thì chúng khinh như chó.
Trong tập hồi ký của ông Bùi Tín, có kể khi Mao Trạch Đông cho các cố vấn sang Việt Nam, giúp Hà Nội thực hiện Cải Cách Ruộng Đất, giết bao nhiêu người vô tội. Ông kể mấy cố vấn ngồi gát chân lên bàn, khạc nhổ tùm lum trong khi các lãnh đạo Hà Nội của phong trào này, ngồi như học trò, một thưa Triết cố vấn, hai thưa Tổng cố vấn... Ngược lại đối với dân an nam thì chúng chửi rũa, đem bắn không nương tay. Đọc sách Hà Nội, thấy họ thần thánh hoá Mao Chủ tịch vĩ đại, Lê Nin vĩ đại, Hegel vĩ đại,..., nhưng không thấy dùng "hcm vĩ đại".
Đọc báo Hà Nội, khi nào có tin gì hay ở Sàigòn thì họ dùng cụm từ "thành phố HCM" để khen tặng như đội bóng của "thành phố HCM" đã thắng vô địch,... Nhưng ngược lại những tin tức tiêu cực thì họ lại dùng từ "Sàigòn" như chiều nay công an đã bắt bao nhiêu trộm cướp, đĩ điếm tại "Sàigòn".
Mình đọc báo tàu thì thấy có nhiều người mỹ gốc tàu muốn dạy anh ngữ tại Trung Quốc thì bị chê không nhận hoặc được trả lương thấp hơn mấy ông tây, ông mỹ mặc dù mấy người này có khả năng dạy anh ngữ cho người Mỹ chính gốc tại Hoa Kỳ, trong khi người Mỹ thì chưa chắc đã có trình độ tương xứng. Mình đoán chắc cũng tương tự ở Việt Nam.

Nghe kể mấy ông Việt kiều về Việt Nam xổ tiếng tây, tiếng Anh rùm trời nhưng khi ngồi với nhau thì nói tiếng việt ra nước mắm thì không hiểu, đến khi mình về Việt Nam thì mới giác ngộ. Vào khách sạn mình đến lễ tân hỏi bằng tiếng Việt thì chúng bắt mình chờ, nhiều khi không thèm nhìn nhưng ngoại quốc vào là chúng đưa nụ cười với hàm răng vẫu ra chào từ khi mới bước vào cửa.
Khi mình hỏi bằng tiếng Anh thì cha con chúng xúm lại, nụ cười tươi như hoa, lòi hàm răng vẫu, một hai Yes Sir, tanh kiu ve ri mút. Sáng ra ăn sáng mà xổ tiếng an nam mít là tiếp viên cho ngồi cuối phố nhưng chỉ cần Good morning là được xếp chỗ ngồi đàng hoàng, họ đến dọn ba thứ lỉnh kỉnh khi lấy thêm đồ ăn. Lần sau mình hỏi bằng tiếng tây thì có tên có ả còn bặp bẹ, rồi để chọc, mình hỏi bằng tiếng đức hay ý là cha con đứng như ngỗng ị.
Tại sao một Việt kiều về Việt Nam làm ăn phải trả tiền cho một tên thợ ống nước mũi lõ, thuộc dạng ngu lâu, đóng kịch để được Hà Nội xem là có người Mỹ làm ăn, hay Việt kiều phải nói tiếng mỹ mới được phục vụ tận tình. Không phải chỉ có người Việt khinh thường người Việt mà chính các công ty ngoại quốc cũng hiểu vấn đề này nên họ gửi nhân viên gốc Tây sang Việt Nam thay vì chuyên viên gốc Việt hay mướn chuyên gia Việt Nam rẻ hơn.
Ra hải ngoại, người Việt mình cũng đem theo tinh thần "trọng ngoại khinh nội". Có lần mình nhận được cú điện thoại của một tên Việt Nam, hỏi có phải mình vẽ và xây căn nhà số...., ở đường...., thành phố....? Mình trả lời đúng vậy. Tên này nói không ngờ có người Việt vẽ và xây đẹp như vậy rồi mướn mình vẽ nhà cho hắn. Mình vẽ và xây nhà, đa số cho khách hàng ngoại quốc nên hơi bực mình về câu nói khá lễ độ của tên mít này.
Có lẻ đó là DNA truyền kiếp của tên nô lệ da vàng gốc Việt. Một khi văn hoá của anh là nô lệ thì coi như tận cùng bằng số, nên anh xem đồng loại cũng ngu như anh thêm tinh thần Khổng giáo cho thấy chỉ có kẻ cai trị, vua chúa hay đảng là thông minh, sáng suốt còn dân bị trị như mình chỉ toàn loài ngu khu đen.
Mỗi lần đọc bài của mình, nói về người Việt làm xấu ở hải ngoại như cán bộ ăn cắp, cháu nội của cựu tổng bí thư buôn lậu bị bắt, gái Việt sang Mã Lai, Tân Gia Ba làm điếm đứng đường,..., thì có tên bạn không ưa vì chạm tự ái dân tộc của hắn. Hắn nói cứ bêu xấu Tàu còn Việt Nam thì đừng vì con sâu làm rầu nồi canh. Khi mình nói về người Việt là mình cũng là một nhân tố trong cộng đồng người Việt. Mình không muốn làm con đà điểu, rút cổ trong cát. Xấu tốt gì cũng là Việt Nam, mình đều nhận hết.
Nếu có tin người Việt làm xấu quốc thể thì muốn ém nhẹm ngược lại, nếu có tin tức ai gốc Việt mà thành công thì ai nấy cũng hồ hởi, nhắc đến như ông bộ trưởng gốc việt, được vợ chồng người đức, nhận làm con nuôi, hay người tỵ nạn làm thứ trưởng Hoa Kỳ, tác giả bộ luật Patriot.
Có đạo diễn Kim Nguyen, công dân Gia Nã Đại, phim của ông ta đạo diễn được đề cử cho giải Oscar thì người Việt ai nấy cũng hùa theo, hãnh diện như đạo diễn Trần Anh Hùng, ở Pháp. Báo chí Việt Nam thấy người sang bắt quàng làm họ, không cần tìm hiểu lí do vì sao những người ngoại quốc gốc việt phải bỏ nước ra đi, hỏi ông Kim Nguyen là trong tương lai có làm việc với Việt Nam thì ông này trả lời là Không, không có gì liên kết ông ta với Việt Nam. Lại viết báo chửi ông này mất gốc. Họ cướp tài sản, ép người ta phải tìm con đường sống, vượt biển, bị hải tặc cướp để tìm một tương lai. Nay thấy họ thành công ở nước ngoài thì kêu gọi Khúc ruột nghìn dậm, ai không theo thì chụp mũ phản động, mất gốc.
Ơ Lỗ Ma Ni có một cầu thủ gốc việt tên Florentin Pham Huy, 19 tuổi, cha gốc Việt, mẹ người Lỗ đá rất khá cho đội Bucarest. Báo chí Việt Nam nhảy vào tung hô mình cũng có cầu thủ thuộc đẳng cấp quốc tế. Họ phỏng vấn cầu thủ này thì anh này tuyên bố là không về Việt Nam đấu cho Việt Nam dù có trãi thảm đỏ. Cha anh ta là gốc việt nhưng anh ta cảm nhận có 10% việt còn 90% là Lỗ Ma Ni và hy vọng sẽ tranh tài cho Lỗ Ma Ni ở giải vô địch túc cầu thế giới.
90 triệu người mà không đào tạo được một cầu thủ với đẳng cấp quốc tế trong khi người gốc Việt ở Lỗ Ma Ni, chỉ đếm trên đầu ngón tay vì nước này đã bỏ chế độ kỳ thị của đảng cộng sản do gia đình Ceaucescu nắm giữ vài thập niên trước đây. Ngô Bảo Châu ra khỏi Việt Nam mới đoạt được giải Fields chớ ở Việt Nam thì chắc ngồi chơi xơi nước.
Người việt có cái bệnh buôn thành tích, muốn đạt đẳng cấp quốc tế nên đã không nghĩ đến thực tại của đất nước. Từng cá nhân hay nhóm đã cố nhòi người ra để chứng minh là người có đẳng cấp quốc tế. Có ông nào mua cái giường mấy triệu đô la để khẳng định đẳng cấp, nói cho thế giới biết là người Việt cũng có thể mua cái giường đắc giá.
Có bà nào mướn ca sĩ hạng siêu sao cho đám cưới, đón dâu bằng Roll Royce, tốn mấy trăm ngàn đô để rồi trốn qua mỹ ở, xù tiền nợ chưa trả cho các nông dân nuôi cá cho bà ta bán qua mỹ. Tại sao người ta có thể nhẫn tâm, khoe mẻ không trả tiền người nuôi cá giúp họ ăn sung mặc sướng.
Lí do mình viết, nêu cái xấu của người Việt để cùng nhau xem xét để tự cải thiện chức năng, đạo đức, giúp nhau hướng thiện. Mình không muốn chỉ đưa cái hay, cái tốt của người Việt còn cái xấu thì dấu như mèo dấu kít. Nếu người việt có tự hào dân tộc nhất là các cán bộ được nhà nước cử hải ngoại, phải giữ gìn danh dự, quốc thể cho Việt Nam.
Nhớ dạo ở New York, ông đại sứ Hà Nội ở Liên Hiệp Quốc đi câu cá với đám nhân viên của sứ quán, không có giấy phép, bị cảnh sát hỏi thì ông đại sứ tên B, đóng vai Chí Phèo, kêu "lô xì pít ing liềng". Đến khi cảnh sát đòi tóm về bóp thì mới rút thẻ ngoại giao ra khiến báo chí đăng tải. Tên này dạo ấy được xem là ngôi sao của đảng cộng sản Việt Nam nhưng bị cú đó nên cuộc đời chính trị của hắn tàn theo thời gian.
Thật ra cả thế kỷ trước, Nguyễn Văn Vĩnh, Phan Chu Trinh, Nguyễn Bá Học,..., đã nêu lên những vấn đề này, những tật hư thoái xấu của người Việt cần được thay đổi. Khi con người nhận thức vấn đề, cố gắng sửa đổi và học tập những kỷ năng mới để trở thành thói quen và thói quen sẽ thay đổi tương lai cuộc đời và dân tộc.
Người Tân Gia Ba, đa số là gốc tàu, khạc nhổ tùm lum nhưng sau khi dành độc lập, chính phủ mới của xứ này ra sức giáo dục thay đổi văn hoá từ ngàn xưa, nay đi xứ này không còn thấy khạc nhổ, xã rác,…
Nhiều người Việt, mình gặp cứ kêu là họ là người Nhật vì được người Tây Phương kính nể nhưng khi mình hỏi họ bằng tiếng Nhật thì họ ú ớ. Đọc báo có người nói là rất nhục khi ra hải ngoại với thông hành của Hà Nội vì bị xét rất kỹ, nhân viên sở di trú sở tại, xét họ như thú vật bị bệnh. Tại sao người Việt lại phủ nhận nguồn gốc của mình ở hải ngoại, không tự hào về nguồn gốc của mình.
Về Việt Nam lại nghe kể Việt kiều về nước dù mới đi có vài năm, nói tiếng việt như tây ăn mắm ruốc. Có nhiều người ngạc nhiên khi nghe mình nói tiếng việt, họ kêu răng mi còn nhớ tiếng việt. Chán mớ đời!
Nói cho đúng thì lòng yêu nước có thật nhưng nó chỉ đóng vai trò phụ trong sự chọn lựa của chúng ta. Ở âu châu, người Việt sinh đẻ tại bản xứ vì cha ông di dân sang trước thế chiến. Dù họ nay thành công, bác sĩ, kỹ sư nhưng vẫn luôn luôn mang mặc cảm con cháu của người thuộc địa. Một số không muốn nói tiếng việt hay quan hệ với người gốc việt.
Mình nhớ khi xưa, mình có tham gia xin chữ ký của người Mỹ để nhờ quốc hội mỹ can thiệp, không dẫn độ các người Việt vượt biển về Việt Nam vì Liên Hiệp Quốc chấm dứt chương trình giúp người vượt biển, định cư ở nước thứ 3 sau khi ông Lý Quang Diệu gửi thư cho Bà Thatcher, nói về Hà Nội cho người Việt ra đi để làm giàu, vớt hết tài sản của họ,....
Một số người lạy lục, kêu nếu bị dẫn độ về thì sẽ bị Việt Cộng sát hại,... Sau khi sang định cư ở nước thứ 3 thì vài năm sau, họ lại chạy về Việt Nam làm ăn, đút lót cho cán bộ mặc kệ những người thiếu may mắn còn kẹt lại trên các trại tỵ nạn. Mình có tên bạn khi xưa học chung nhưng từ ngày thấy hắn về làm ăn với Hà Nội thì mình không thích dây dưa.
Người Việt mình có một dân tộc tính khác thường đó là đặt quan hệ, trao đổi với nhau trên một căn bản giả dối. Không ai nói thật những gì mình suy nghĩ nhưng lại muốn tất cả mọi người tin mình. Những câu nói như "mời nhưng lạy trời đừng ăn", họ khen nhau nhưng trong bụng lại chửi nhau. Mấy hội đoàn cứ kêu gào đoàn kết nhưng với ý nghĩ là dưới sự lãnh đạo của tôi vì tôi là thông minh nhất, là minh chủ.
Mình nhớ đọc báo việt ở hải ngoại nghe thiên hạ chửi nhau là đồ bán nước, mất gốc,... Những người viết hồi ký thì có cảm tưởng nếu họ cầm quyền thì hệ luỵ mất nước chắc chắn sẽ không bao giờ xẩy ra. Họ mang cái bệnh vĩ cuồng. Có người nói sao mình viết tuồng ruột ra hết, không son phấn che đậy, vì mình biết mình thuộc loại ngu lâu đốt sớm nên tự nhận mình thuộc thành phần đại ngu. Ngu thì nói ngu vì mọi người đều biết nhưng không nói ra. Cả đời mình chưa bao giờ gặp một người Việt Nam nhận xét mình là không ngu cả. Đồng chí gái còn kêu mình là đại ngu thì người ngoài cũng rứa.
Người Việt không yêu nước hay có yêu thì cũng rất tương đối. Người Cộng Sản yêu chủ nghĩa của họ hơn là yêu Việt Nam. Người Công Giáo yêu đạo của họ hơn là yêu nước vì nhất Chúa nhì Cha thứ ba Ngô Tổng thống. Họ chỉ lên tiếng khi Thái Hà bị cưỡng chế. Nhóm phật tử Ấn Quang yêu quyền lợi của họ hơn là yêu nước nước hay nhóm Cao Đài, họ tranh đấu cho quyền lợi của họ hơn là cho Việt Nam... Người dân thì lo cho quyền lợi cá nhân và an toàn của gia đình họ hơn Tương lai Việt Nam. Ai chết mặc bây!
Có dạo đọc báo thì nghe thấy khán giả Việt Nam ném chai vào các cầu thủ Nhật sau khi đá thắng đội tuyển Việt Nam, trong khi khán giả, cổ động viên của đội Nhật Bản lặng lẻ rũ nhau lượm rác do cổ động viên quăn xuống đất. Việc cổ động viên ghét kẻ hơn mình là hậu quả của sự đấu tranh giai cấp điên cuồng, tự khoác lên mình chiếc áo chủ nghĩa ái quốc cực đoan. Lịch sử nhân loại gần đây cho thấy việc coi mình phải giỏi hơn kẻ khác đã dẫn đến những chủ nghĩa phát xít, đã diệt chủng biết bao triệu người. Sau 75, Hà Nội tự cho mình là giỏi, là thiên tài đã nhanh chóng biến Việt Nam thành một trong những nước nghèo đói nhất thế giới, lạc hậu.
Nhớ dạo đó nghe kể, Hà Nội cần mua bánh xe cũ để dùng cho các xe trong nước nên hỏi mua một công ty Nhật. Công ty này hỏi lí do thì họ là thiên tài nên trả lời để làm dép râu cho bộ đội khi xưa vượt Trường Sơn, để bán cho du khách. Ngừoi Nhật thì muốn bớt tốn tiền cước chuyên chỡ nên nói họ sẽ cắt dùm dép cho để khỏi tốn chỗ. Thế là Hà Nội nhận mấy tấn kiện hàng, dép cao su được Nhật Bản cắt. Chỉ biết câm như hến vì cái tính tự ái dân tộc dỗm.
Ra hải ngoại, người ta nhìn về cá nhân, làng xã của họ hơn là nhìn tầm quốc gia. Những hội thân hữu Sóc Trăng, Cà Mau, Cà Ná,..., thay phiên nhau ra đời, gặp mặt để nhảy đầm, ăn uống, quên những lời thề khi còn ở trại tỵ nạn. Có lẻ chúng ta thuộc phe bại trận nên cố gắng quên đi quá khứ đau buồn của kẻ thua cuộc. Những người thuộc thành phần Việt kiều yêu nước khi xưa, giúp Hà Nội trong cuộc chiến nay bổng lặng câm, cố quên đi một thời ngu dại mà họ từng hãnh diện.
Gần đây, cá chết hàng loạt tại bờ biển Việt Nam mới thấy một thiểu số rất ít, chợt nhận ra là quyền lợi của họ đang bị đe doạ nên bước theo lời kêu gọi của những nhà tranh đấu dân chủ tại Việt Nam. Ngay mấy chũng sinh thừa sai cũng phải lên tiếng. Khi Hà Nội cưỡng chế đất đai thì mới thấy giáo xứ Thái Hà lên tiếng còn những người khác bị cướp đất thì không ai lên tiếng, chỉ lo quyền lợi của mình không bị phá rối. Hy vọng sự tàn phá khốc liệt của môi trường sẽ giúp mọi người nhận thức là quyền lợi của họ liên đới với nhau và sẽ đoàn kết tranh đấu cho tương lai của họ và con cháu.
Nói đúng hơn thì lòng yêu nước của người Việt tuy có nhưng rất mờ nhạt, lờ mờ. Làm sao người ta có thể nói là yêu nước mà lại đầy đoạ cả triệu người miền nam vào trại cải tạo, kinh tế mới, để cướp đất, nhà cửa. Người ta nhân danh tình yêu tổ quốc để giết nhau chớ không phải để tha thứ, nhường nhịn nhau. Làm sao yêu nước khi họ ngăn cấm con cháu của "ngụy quân" không được học lên cao, không được đóng góp tài năng của họ cho đất nước.
Họ chỉ yêu quyền lợi của họ, họ sợ để đám giỏi, có trình độ được ăn học thì sẽ lòi cái dốt của họ ra. Họ chạy chọt bằng cấp tiến sĩ nhưng dốt đặc cán mai. Họ khoe bằng cấp lấy từ Hoa Kỳ mà không khạc được một câu ngoại ngữ. Họ sợ mất sổ lương hưu của họ nên ủng hộ đảng đến cùng như một ông tướng về hưu tuyên bố.
Làm sao họ yêu nước khi họ sẳn sàng bỏ hoá chất tẩy thịt heo cũ thành trắng, làm gà chết thành vàng óng, lấy Cá chết nấu cho dân ăn. Làm sao có thể gọi họ yêu nước khi họ chỉ đứng đường hay núp trong góc để bắt người lái xe, phạt kiếm tiền hay chôm đồ của xe bị họ bắt giam.
Làm sao gọi yêu nước khi mấy ông tây kêu gọi làm Hà Nội sạch (keep Hà Nội clean), dạy anh ngữ, cuối tuần rũ nhau đi vét mương cống thì họ lại kêu mấy ông Tây, Nhật không xin phép trước khi vét mương là phạm luật. Thay vì cám ơn ông Tây bà Nhật thì lại lên tiếng nạt nộ, sao không xin phép làm những việc mà chính họ phải làm theo bổn phận đầy tớ nhân dân. Tây sang Việt Nam làm việc nhưng thấy gần nhà dơ dáy bẩn thiểu nên rũ nhau đi vét mương cho bớt muỗi. Người Việt thay vì giúp mấy ông Tây một tay, chỉ đứng chỉ chỏ xem như người bàng quang còn chủ tịch phường thì la hét bảo sao không xin phép ông ta. Chắc là do bọn phản động xúi.
Nếu người ta yêu nước thì người ta phải yêu nhau, đùm bọc nhau như câu ca dao mình học khi xưa "Nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng". Gần đây, các ghe đi đánh cá bị tàu Trung Quốc đánh phá, giết ngư phủ nhưng Hà Nội vẫn một mặt kêu là tàu lạ nên không bố ráp, giữ gìn an ninh cho ngư phủ trong khi Nam Dương bắn chìm mấy tàu đánh cá của Trung Quốc để bảo vệ lãnh thổ và cơm ăn áo mặc cho ngư dân của họ.
Trung Quốc kéo dàn khoan đến thì Hà Nội không làm gì cả. Khi những người yêu nước chân chính bày tỏ sự căm phẩn thì bị công an quản thúc tại gia. Ai đi biểu tình là bị đánh như kẻ thù. Điểm ngạc nhiên là những vụ biểu tình vừa qua, không thấy người dân cầm cờ đỏ sao vàng đi nữa. Họ không tin vào tổ quốc nữa, họ chỉ tin vào chính họ vì tổ quốc sẽ không bao giờ bảo vệ họ. Ngừoi dân chỉ muốn có một môi trường trong sạch nhưng cũng giam, đánh đập tàn nhẫn đến du khách ngoại quốc phải quay phim.
Lòng yêu nước yêu quê hương tuy mập mờ với người Việt nhưng là một mẫu số chung để giúp Việt Nam thoát khỏi cảnh diệt vong rất gần, thôn tính của Trung Quốc. Làm sao để giúp cường độ yêu nước của người Việt khi họ không thương nhau, kỳ thị nhau,...?
Niềm tự hào dân tộc nằm trong trái tim của mỗi người nhưng người Việt tự giam nó bởi sự hào nhoáng bên ngoài. Sự hào nhoáng tập tễnh ấy cho thấy sự thiếu trưỡng thành của dân tộc, chỉ rêu réo những câu tuyên bố sáo rỗng như 20 năm tới, Việt Nam sẽ thành một cường quốc về kinh tế như Nhật, Nam Hàn trong khi một bộ trưởng khác chia sẻ là nếu không thay đổi Việt Nam sẽ thua cả Lào và Cao Miên trong hai năm tới.
Làm sao chúng ta có thể bằng Nam Hàn khi 90,000 hàn kiều tại Việt Nam làm ông chủ trong khi 90,000 Việt kiều tại Nam Hàn là lao công, dâu xứ Hàn. Thậm chí còn di dân lậu để kiếm tiền nuôi gia đình ở Việt Nam.
Niềm tự hào dân tộc, nếu có, sẽ đánh thức từng người, cuộc sống không chỉ cần riêng cho chính mình và gia đình được no ấm, hạnh phúc còn thì vô tâm với thế giới xung quanh mình.
Mình nghĩ người Việt thật sự có đẳng cấp quốc tế, khi biết đau xót từ những chuyện bốc hốt trong các tiệm ăn buffet, biết tức giận khi thấy bạo hành con nít, phụ nữ, quan tâm đến những bất công xã hội, những người già chịu những oan khiên của bạo quyền.
Từ quê hương tôi chợt nghe tiếng gọi
Của giống nòi đang quằn quại đau thương
Trăm phố phường vang lên nghìn lời nói
Nói tôi nghe nỗi khổ của dân tôi
Sống lầm than, tại sao phải lầm than?
Bom thôi rơi, tiếng súng cũng im rồi
Sao dân tôi vẫn còn trong đói khổ
Cho nụ cười vẫn chưa nở trên môi
Cho oán hờn đang sôi sục tim tôi
Trong tim anh, và tim của mọi người
Con tim này đạn bom cày không nát
Sẽ quật cường và mãi mãi hiên ngang
Từ quê hương tôi chợt nghe tiếng gọi
Của giống nòi đang phẫn uất vùng lên
Trăm phố phường là nghìn cây đuốc sáng
Sẽ bóp tan dấu vết của bạo tàn
(Phan Văn Hưng - Đinh Tuấn)
Nhs