Cái bớt một thời

Nguyễn Hoàng Sơn

"Bớt đỏ là thương hiệu của BT ngày xưa", đó lời nhận xét của PMC về BT, được xem một thời là hoa khôi của Văn Học. Cô nàng có lên tiếng là cái bớt vẫn còn nhưng với thời gian đã đổi màu thêm lớp phấn tô lên che mờ cái bớt, thương hiệu của một thời.

Mấy lần trước về thăm Đà Lạt, mấy đứa em mình có nhắc đến đối tượng một thời nhưng không dám đi tìm gặp lại vì sợ gặp cảnh trong phim quảng cáo xổ số về bông hồng của Pháp. Như sợ gặp cảnh tên Đá Xanh, té bật ngửa khi nhấn tên đối tượng một thời của hắn, hay những câu chuyện của những tên bắt chước Lưu Nguyễn, Từ Thức tìm về làng xưa quê cũ để tìm lại khung trời dĩ vãng để rồi lại ra đi như Hoàng Quý, tự hỏi cô láng giềng xưa.

Kỳ này về thì được tên ca sĩ Ngân Hàng bố trí tư tưởng trước thêm mình có xem hình trên căn nhà Văn Học nên đầu óc được chuẩn bị để gặp lại cái bớt ngày xưa. Mình thấy tên H, hai năm trước gặp lại đôi mắt người xưa của hắn rồi lái xe chở cả dòng họ lẫn tên chồng sang Cali nên nghĩ chắc không gì ngại khi gặp lại nhau.

Nói là một chuyện còn đụng trận thì khác. Đang ngồi ở quán cà Phê thì cô nàng đi vào, tuy ngỡ ngàng nhưng mình cũng đứng dậy chào cái bớt ngày xưa. Tên Ngân Hàng lại bố trí cho cô nàng ngồi bên cạnh nên hỏi thăm nhau nhưng cái tính nhát gái của mình vẫn còn nên cũng câm như hến, như 41 năm về trước. Cô nàng cho coi hình ảnh ngày xưa, gia đình rồi hỏi con gái có giống cô nàng hay không thì mình đoán giống bố hơn cô nàng nhất là đeo cặp kính to hơn cái mặt. Cô nàng gọi cho Tomorrow Sound cho mình nói chuyện, té ra họ đều thân với nhau hết. Hai năm trước Tomorrow sound có ghé nhà mình ăn cơm khi sang Mỹ thì mình đoán cô nàng đã được tin của mình vẫn sống sót.

Tối ăn cơm với đám Văn Học 73-74 thì cô nàng có đến khi trời Đà Lạt như trút giận cơn mưa tầm tả, mới biết là cô nàng hay gặp đám này nên quen nhau hết. Cô nàng chỉ tên thầu khoán bảo là ngày xưa ông là VC làm tên này chới với nhưng hỏi ra hắn cũng hay báo cáo các đồng chí rất chuẩn. Hồi đó còn ngu dại nên không để ý vì nghe kể những người học chung khi xưa, làm đặc công cho nổ rạp Ngọc Lan một thời,... Tối đó ngồi xa nên mình chỉ có nói chuyện với thầy An và cô Thuỷ nhiều hơn.

Tên Ngân Hàng đưa mình và cô nàng về quê chồng ở ấp Đa Thiện, nhà to như cái đình nên mình cũng mừng vì nghe tên Đ kể là sau 75, lấy chồng thấy cô nàng gánh đất chết mẹ.

Mấy lần gặp sau cũng có mặt cô nàng như đi quán karaoke Thu Vàng của tên N, đài truyền hình. Cô nàng hát bảng đầu tiên là Après Toi, nên không biết có ngụ ý gì. Cô nàng kể là sau hè 74 thì thấy mình biến mất, không thấy mặt nữa. Chắc cô nàng quên là mình có tính tổ chức đi picnic với đám bạn học ở Văn Học nhưng chỉ có cô nàng tham dự nên cuối cùng huỷ bỏ vì toàn đực rựa.

Mình có kể cho cả đám nghe là có lần đến nhà chở cô nàng đi đâu thì bố cô nàng từ trong nhà chạy theo, la hét chi đó khiến mình quýnh lên không biết xử trí ra sao thì cô nàng bảo chạy mau. Cô nàng bảo ông bố khi xưa rất khó, may ông ta không có súng lúc đó. Từ dạo đó hết dám đến nhà cô nàng.

Chị Cả có hỏi gặp lại cái bớt đỏ ngày xưa thì ra sao. Mình nhớ tên ca sĩ Ngân Hàng có hát bài Không Tên số 2 trên Mái Ấm Văn Học khi mới thành lập thì mình có nói "con đường em đi đó thì chắc chắn đúng vì lấy anh là khổ". Nay gặp lại cô nàng sống hạnh phúc bên chồng, ở nhà to cao như cái đình, đang dự định đi Úc chơi vào tháng 9 này nên mình cũng mừng.

Thật ra ngày xưa chỉ thích thích nhau chớ chả biết yêu đương là gì, nay gặp lại như một người bạn đặc biệt vì là đối tượng một thời nhưng cái bớt ngày xưa cũng đã cho mình nhiều mơ mộng của thời mới lớn, những kỷ niệm khá vui, đi chơi với nhau,... Hy vọng sẽ còn gặp lại cái bớt một thời và các bạn khác của Đà Lạt tại Cali. Cám ơn ca sĩ Ngân Hàng đã bố trí cho mình gặp lại các bạn cũ nhất là cái bớt ngày xưa. Hẹn tái ngộ lần sau tại Cali hay Đà Lạt.