Mình tập dưỡng sinh trên 11 năm nay qua sự giới thiệu một phụ huynh trong đoàn hướng đạo của mấy đứa con. Anh này khi xưa có thời học Yersin, dưới mình 3 lớp, cứ hối thúc mình đi tập môn Nội Công Hồng Gia mà anh ta đang tập. Sau mấy lần bỏ ngoài tai nhưng anh ta vẫn trường kỳ kháng chiến, bố trí tư tưởng mình nên cả nể, tính đi một lần cho biết, ai ngờ lại tập đến ngày nay trong khi anh ta lại ngưng tập.
Nghe kể, anh này bị mỗ tim, có anh bạn đồng nghiệp cũ ghé thăm, chỉ cho vài thế rồi anh ta chịu khó đi tập rồi khỏe hơn xưa nên cả dòng họ của anh theo tập rồi gặp ai, anh ta cũng rũ đi tập.
Dạo ấy bổng nhiên cái đầu gối của mình đau, thêm cái gót chân trái. Đi chơi bên Âu Châu toàn đi bộ, đau nhức nhối, ở nhà sợ leo cầu thang vì đau.Vì vậy mình nghĩ nhiều khi Chúa hay Phật cử, sai ai đến báo cho mình một chuyện gì rồi khi hoàn thành nhiệm vụ thì bổng dưng không gặp họ nữa như anh bạn đồng môn, rũ mình đi tập rồi biến mất. Cuộc đời rất lạ!
Mình tập kiên trì suốt 6 tháng trời không nghỉ ngày nào, 7 ngày một tuần từ 6:00 sáng đến 8:00. Đi khám sức khỏe thì lượng mỡ béo từ 240 xuống 180, không cần ăn kiêng ăn cử gì cả thêm đồng chí gái kêu trả bài lúc nào cũng nộp thóc đầy đủ, không sợ hãi như xưa nên thừa thắng xông lên, mình tập đến nay nhưng tại võ đường khác vì tập thêm nhiều môn khác .
Mỗi tuần mình tập mấy bộ môn như: La Phù Sơn Hồng Quyền, Thái Cực Quyền, Nội Kình Nhất Chỉ Thiền, Trạm Trang Công và Đạt Ma Dịch Cân Kinh, và nghiên cứu thêm về môn Trật Dã. Mỗi môn bổ túc cho nhau ngoại trừ môn trật đả, để chửa bệnh bong gân. Mỗi ngày 2 tiếng nên cũng oải lắm nhất là hôm nào lên vườn nhưng được cái là tối ngủ rất ngon, vợ có ngáy bên tai cũng chả thiết.
Môn nội công Hồng quyền chủ yếu là tập gân cốt và nội lực. Về già thì xương có khuynh hướng mềm nên dẹp xuống, khiến người già thấp đi nên tập môn này giúp gân cốt khỏe, ít bị gãy xương hay chất vôi đóng ở các khấp xương khiến đau tay chân. Có dạo bận ngưng tập môn này thì cái gân ở Hạ Bộ bị rút đau thống dế luôn, không thể tả nên sợ quá, ngày nào cũng phải tập.
Ngày xưa, người ta dạy nội công trước khi dạy quyền nên khi đấu thì khỏe. Ngày xưa học võ đủ thứ nhưng không học không đúng cách nên chả đến đâu. Ngày nay, tập đúng nên về ngạnh công thì mình đánh bể gạch, bể chai hay đánh tắt nến từ xa.
Có lẻ môn Nội kình Nhất Chỉ Thiền là môn khó nhất vì tập liên tục 2 tiếng đồng hồ không ngưng. Phần đầu là Nhiệt Thân Pháp, giúp nóng người rồi đến phần Động Công, giúp mình nghe ngóng hơi thở, khí lực chạy trong cơ thể đến phần Trạm Trang Công, đứng như luyện công giúp các khớp xương hoà theo một khối nên có thể đở đòn. Có nhiều người đánh mình chơi chơi lại rên là đau tay.
Cuối cùng là môn Đạt Ma Dịch Cân Kinh. Lúc trước thì cả lớp dành 15 phút cuối để tập thở thai tức nhưng đến chỗ tập mới thì không có chỗ, để gối ngồi nên huấn luyện viên cho tập môn này, cũng xoắn người, khá mỏi. Theo người ta giải thích là vùng từ bụng đi lên đầu thuộc phần dương còn phần từ bụng trở xuống chân là phần âm. Âm nuôi Dương nên phải tập hai cái chân cho khỏe thì mới nuôi được phần trên, mấy nội tạng. Mấy người bị tiểu đường thì hay bị phù chân vì mấy bắp vế không làm nổi công việc của trạm phụ bơm máu về tim. Nghe kể ông sư tổ về già, không ngồi, chỉ đứng để viết hay đọc sách nên sống lâu.
Mình đang nghiên cứu môn Trật Đả, để chỉnh khớp xương khi bị trật, làm đau. Thấy nhiều người đến võ đường xin chửa bệnh vì bị trật khớp xương. Có anh kia quen, tập nội công mấy chục năm nên ỷ y khiêng đồ nặng, bị trật xương sống, nằm không được nên tối phải quỳ gối để ngủ. Sau nhờ qua mạng, quen trên diễn đàn võ thuật, cháu ngoại của một ông thầy tàu, có bệnh viện ở Chợ Lớn, nay định cư ở Na Uy, kêu bay qua Na Uy, anh ta sẽ chữa.
Anh bạn bay sang ở cả tháng, được chữa lành. Mấy năm trước cháu ngoại của ông thầy Chợ Lớn sang Cali chơi và dạy cho vài người môn này để giúp người không lấy tiền. Có tên quen, chơi golf bị trật xương, đi Bác sĩ chả tới đâu, đến Võ đường, được nắn xương lại thì khỏe như tiên, hứa sẽ đến tập cùng với vợ nhưng bỏ chạy mất. Có tên Mỹ, tập ở đâu bị trật xương sống từ lâu, đến tập ở Võ đường mấy tháng rồi xin nghỉ để đi mỗ. Anh chàng hướng dẫn kêu, nằm xuống rồi đây các khớp xương lại, khỏi cần mỗi khiến tên Mỹ, viết thư, đăng báo in ỏi. Dạo này, Võ đường không nhận chữa bệnh cho người ngoài nữa vì cần có thời gian để các môn sinh tập thêm.
Ở Cali này thì có đủ chỗ để tập. Cái nào cũng tốt cả chỉ khó là có chí để tập mỗi ngày để giúp thân thể khỏe mạnh, tránh bệnh tật khi về già. Mình biết nhiều trường hợp như một bác lớn tuổi, khi xưa không dám bước ra khỏi Bolsa vì đau tim nhưng nhờ tập liên tục nên áp huyết xuống, đi chơi ở Việt Nam từ nam ra Bắc vui vẻ, 3 tháng, khỏe ru. Một bà kia đi lọc thận mỗi tuần, nhờ ai rũ tập sau 2 năm thì không cần phải đi lọc thận nữa. Nay về già, thân thể bắt đầu rệu nên tập thể thao, thêm ăn uống vừa phải thì sống vui vẻ. Có sức khỏe là có tất cả!
Mình thấy nhiều người đến võ đường xin chữa bệnh thấy thương. Còn trẻ mà chân tay đau nhức. Có một chị mấy năm trước tưởng không khỏi con trăng, sau chịu khó tập nay thấy da hồng hào lại, đứng tập 2 tiếng không mệt lắm. Có nhiều người lười nên đến chữa bệnh xong là trốn, không bao giờ gặp lại đến khi bệnh cũ tái phát. Chán mớ đời!
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét