Cuối tuần linh tinh 122919


Hôm qua đến nhà bạn ăn tất niên, có mấy bà cựu Trưng Vương và mấy ông cựu đại học kiến trúc Sàigòn họp mặt, ăn uống tưng bừng. Rượu vào thì lời ra, hai bên thách thức kể chuyện dâm khiến cả bọn cười như chó sói rú trong đêm khuya. Không ngờ hậu duệ của hai Bà ngày nay, không thua bà Hồ Xuân Hương ngày xưa. Kinh

Biếm họa từ  trên mạng

Khởi đầu chủ nhà kể chuyện xâm mình. Anh chàng kia có người yêu tên là Wendy, anh ta yêu cô ấy quá nên ra Bôn Sa kêu thợ xâm cái tên Wendy mỹ miều ấy lên con chim của anh ta để chứng minh mối tình hữu nghị sông liền núi, chim liền non. Sau đó anh ta đi nghỉ hè ở Jamaica, ở một khu nghỉ dưỡng dành cho người lớn nên du khách có thể 100%, không bận áo quần.

Anh ta ngồi phơi nắng thì thấy anh bồi bàn đi qua, tò mò anh thấy xâm trên con chim của anh này là ”WY”. Anh ta cười rồi hỏi anh bồi bàn là Bồ anh cũng tên Wendy? Anh bồi Jamaica mặt như bò đội nón, kêu đâu có mà sao ông lại đoán như vậy. Anh này mới chỉ con chim mình và kể là mình xâm tên người yêu Wendy nhưng khi chưa chào cờ thì chỉ thấy “WY”.

Anh bồi bàn như chợt hiểu, giác ngộ cách mạng, cười nói: “không phải WENDY, muốn làm ở đây, chủ bắt chúng tôi xâm cụm từ Welcome to Jamaica, have a wonderful day”. Nghe tới đây thì anh mít bôn sa tá hỏa Tam tinh, mặt như người bị trúng gió, tưởng tượng vật thể khi chào cờ của anh bồi Jamaica này. Mấy bà rú lên cười như điên như dại.

Mình có nghe kể chuyện này nhưng với cái tên cầu thủ đá banh, được công ty Adidas mướn làm quảng cáo và phải xâm chữ ADIDAS thì khi cô Bồ thấy chim anh ta chưa nắm vững tình thế, chưa giác ngộ cách mạng thì chỉ đọc được “AIDS” khiến cô Bồ rú lên bỏ chạy.

Có anh mới nốc mấy ly rượu mạnh, xung phong kể chuyện anh học trò cận thị, thi rớt về quê, đến Bến Ngự. Anh ta làm thêm một ly rồi kể: ngày xưa,….

Có một anh học trò cận thị đi thi Hương, rớt , trên đường về, đến bến đò, không thấy đò ghe chi hết, bổng có một cô lái đò đi ngang nên anh ta kêu, nhờ cô ta đưa sang sông. Cô lái ghé lại, nói chiều rồi, không ai muốn đưa qua sông cả vì khuya hôm, phải chèo về lại rất nguy hiểm nhưng anh học trò thi rớt cứ năn nỉ muốn về nhà cho rồi. Cô lái đò nói anh trông giống nông dân hơn là học trò cửa khổng sân trình. Nếu tui đố câu ni mà anh trả lời được thì sẽ đưa anh sang sông. Anh học trò đeo kính cận, muốn đi về nên đồng ý. Cô lái đò, chỉ mình đang ngồi một góc, tránh thiên hạ để ý, rồi kêu anh Sơn mở kiếng ra, rồi từ từ cô hò mái nhì:

Ơi ơi ơi….
Mở cái kiếng ra khai hoang mở cửa
Lỗ mũi nằm giữa trung bất chi giang 
Hai cái má hai bên bên phải bên trái
Lấy cái tay tát tát thoải mái vô cùng
Ơi ơi ơi….

Hò xong thì cô lái đò nhìn anh học trò xứ Quảng, hất hàm như hỏi răng mô. Anh học trò nhìn cô giáo đò bận quần lĩnh, cất tiếng ơ ơ ơi….

Kéo cái quần xuống khai hoang mở cửa
Cái lồn nằm ở giữa trung bất chi giang 
Hai bắp vế hai bên bên phải bên trái
Lấy cái tay day day thoải mái vô cùng
Ơi ơi ơi….

Hò xong thì anh học trò nhìn cô lái đò như thách thức, kêu reng thì cô lái đò Sông Hương không vừa, uống ngụm trà sen rồi mới cất tiếng đáp lại. Ơ ơ ơ….

Cổi cái quần ra khai hoang mở cửa
Con cặc nằm giữa trung bất chi giang
Hai bắp vế hai bên bên phải bên trái
Lấy cái tay búng búng thoải mái vô cùng
Ơi ơi ơi….

Hò xong thì cô lái nhìn anh học trò kêu nếu anh đáp được thì tui nấu bún bò cho ăn, cả chạng vạng rồi. Anh học trò nghe có ăn, nhìn lên trời rồi cất tiếng hò ơi ơi ơi….

Tuộc cái quần ra khai hoang mở cửa
Cái lồn nằm giữa trung bất chi giang
Hai bắp vế hai bên bên phải bên trái
Lấy con cu đẩy đẩy vô thoải mái vô cùng. Ớ ơi ờ.

Cả bàn xúm lại ré lên như điên như dại, đạp bàn đạp chân. Có chị Trưng Vương kêu: “rứa tụi em xin cảm ơn anh đã khai hoang mở cửa dùm rồi mấy bà lại ho Lên, rống lên cho ma dại. Kinh.

Để đáp lễ một bà Trưng Vương kêu là chuyện phòng the mà nay phải đối đáp với anh này lại nên em xin đem ra phòng khách kể. Có hôm ông chồng đi nhậu về , xỉn nên bò vào phòng, dựng cổ mụ vợ dậy làm chuyện vợ chồng. Đi một đổi thì bà vợ kêu: “ông nè”, anh chồng kêu “chi rựa”, bà vợ kêu là anh bỏ cặp mắt kiếng ra vì nó cạ đau bắp vế em. Mấy bà nghe đến đây là rú lên như bò điên, còn mấy ông thì mặt xanh như đít nhái, không biết bà này có đem tật xấu lộ tẩy ra hay không.

Độ một lúc sau, bà vợ kêu: “ông nè”, ông chồng hỏi “chi rứa”, bà vợ kêu “ anh đeo cặp kiếng vào”. Anh chồng hỏi răng rứa. Bà vợ kêu vì nảy giờ thấy anh liếm cái thảm. Đến đây thì cha con mọi giai cấp, nam nữ lão ấu đều rú như heo bị thọc tiết. Đập bàn đập ghế như điên.

Rồi mấy ông thần kiến trúc đem đàn ra, mở đầu cuộc văn nghệ bỏ túi. Mình chợt khựng lại, đến giờ đi ngủ nên mình tìm ra salông, nằm ngủ đến khi vợ đánh thức kêu về. Chán Mớ Đời

Nhs