Vô thất chữa bệnh tháo đường

Vô thất chữa bệnh tháo đường

Mình không để ý vụ cân nặng, béo mập đến khi lấy vợ. Chỉ độ sau 1 năm được vợ đăng ký quản lý đời mình, thân thể mình bắt đầu phì ra như những tên mới tập tành làm người chồng nhân dân. Lý do làm thùng nước gạo bất đắc dĩ cho vợ. Vợ ăn không hết, đưa cho mình ăn rồi kêu ăn cho hết cả bỏ tội của trời. Vợ sợ kiếp sau đầu thai làm con heo để ăn máng lợn nên bắt mình ăn dùm, bớt cái nghiệp cho vợ.

Cảm cúm đi bác sĩ, thầy thuốc kêu đi khám tổng quát đầu tiên trong đời. Thế là thử máu, thử đủ trò rồi bác sĩ phán Cholesterol cao như thể toà kêu án tử hình, phải tìm cách giảm nếu không sẽ chết sớm, bỏ lại vợ trẻ. Mặt mình đen từ từ chuyển qua màu gà ác, năn nỉ thầy thuốc cho xin cách trị bệnh. Thầy thuốc nhìn mình như thương hại một kẻ ngu dại lầm than đăng ký quản lý đời mụ vợ, nói khẽ ừ để thầy giúp cho, nhớ đừng cho ai biết vì Thiên cơ bất khả lộ. Bác sĩ chậm rãi dặn phải ăn ít lại và tập thể dục. Mình kêu mỗi ngày đều đi bơi, thầy thuốc kêu bơi gấp hai.

Thế là mỗi ngày, 6 giờ sáng mình đi bơi 1 cây số, ăn ít lại. 6 tháng sau, gặp bác sĩ lại, kêu tại sao lại lên ký, máu Cholesterol lại lên nữa. Có theo lời chỉ dẫn không? Mình ngơ ngác như bò đội nón, khẻ kêu có. Đưa cuốn sổ ghi chép mỗi ngày. Bác sĩ nhìn mình như ông Nguyễn Văn Thiệu khi xưa kêu: đừng tin những gì Sơn đen….” Chán Mớ Đời

Bổng mình nhớ đến ông Xu Huệ khi xưa ở Đàlạt, ở ngã ba chùa, hay dạy thiên hạ “Vô Thất”. Mình không tập với ông ta nhưng nhớ có vụ nhịn ăn chữa bệnh 7 ngày nên bò lên mạng tìm. Có ông nào ở Gia NÃ Đại kêu là khi xưa ông ta vô thất 12 ngày rồi kê ra sinh hoạt mỗi ngày. Mình nhớ Việt Nam khi xưa không có bàn cầu như bên mỹ, toàn đi cầu cá tra hay ngồi chỏm hỏm nhưng ông này lại kê khai mấy chục năm về trước, ở ngoại ô Sàigòn, ngày nào thấy dưới hầm phốt tối đen như mực, dòi, nào có phân xanh, ngày kia có phân đen, ngày nọ có phân vàng,…đủ trò. Tầm như mấy chục năm vẫn giữ hồi ký đi đồng nhịn ăn.

Mình không rành tiếng Việt, ông ta kể ngày nay nhưng lộn ngày xưa chi đó. Mình theo ông ta làm một loạt 12 ngày không ăn nhưng mỗi ngày đều tập Đông Phương Hội. Vợ đút cơm, cương quyết không ăn. Đi khám bác sĩ lại thì mọi thứ đều tốt đẹp. Mỡ màng chi đó chạy mất hết. Chỉ có vấn đề là năm sau đi khám bác sĩ, lại cao mỡ mặc dù mình ăn ít lại và bơi nhiều hơn. Hỏi bác sĩ thì bác sĩ ú ớ, kêu uống thuốc.

Mình thuộc dạng cá tính, khi xưa đi học, hay hỏi thầy mà thầy cô Việt Nam thì không thích bị hỏi nên hay bị phán là học sinh rất chậm tiến, còn bạn bè thì kêu mình ăn chi mà ngu rứa. Phải bò ra tiệm sách đọc miễn phí. Xứ mỹ này vô thư viện thì toàn là sách cũ, sách mới thì chúng đã mượn từ khi chưa xuất bản, đã có cả trăm người ghi danh. Tốt nhất ra tiệm sách, có ghế ngồi đọc từ sáng đến chiều, không cần phải mua sách. Không tốn tiền lại bồi dưỡng đầu óc, không bị vợ sai đi chùi nhà.

Đọc sách thì họ giải thích như sau. Quên kể, bác sĩ gia đình mình to như con heo nọc, đi lệ khệ nhưng lại khuyên bảo mình ăn ít lại và tập thể dục gấp đôi. Em phải tìm cách bình dân học vụ để hiểu nôm na chớ chơi kiểu hàn lâm là chim dế tên Tóc Gió Thôi Bay sẽ mất tóc luôn, ác phụ lại kêu em mắng vốn, bắt đền.

Khi bác sĩ kêu ăn ít lại thì tương tự như khi Hoa Kỳ bị khủng hoảng dầu lửa vào năm 1973, bị OPEC cấm vận, giá dầu lên 400%, xe cộ đậu dài mấy cây số để đổ xăng. Việt Nam được viện trợ nhỏ dọt, không có xăng dầu. Người cầm quân của Việt Nam Cộng Hoà nhận ít dầu xăng, đạn dược thì việc đầu tiên là họ giảm bớt các phi vụ, dặn binh lính bắn cầm chừng đợi khi được tiếp tế lại đầy đủ thì mới dám đem quân đi hành quân, nay chỉ thủ trong đồn.

Trong khi cộng quân được Liên Xô tiếp tế thả dàn vì họ có dầu hoả, vàng mệt thở nên hồ hởi cùng bác hành quân, đem chiến xa vượt qua Bến Hải, đánh chiếm miền nam.

Cơ thể chúng ta cũng vậy, khi nhận được ít dinh dưỡng như lời bác sĩ kêu ăn ít lại thì cơ thể cũng theo chiều hướng bảo thủ, cầm chừng không hoạt động 100% như trước nên tiêu hao năng lượng ít lại. Tướng miền nam bị hạn chế súng đạn thì phải đánh giặc kiểu cầm chừng chớ đâu có thể ào ào như trước. Không ai kêu binh lính cứ bắn thả dàn như xưa.

Có dạo ra phi trường đón con, mình kêu sao đông quá, chờ chực xe cộ. Vợ mình kêu ăn chi mà ngu rứa. Có người đến người đi thêm người đưa người đón. Mỗi ngày người ta kêu mình ăn 2,000 calories, nay bác sĩ kêu ăn bớt lại còn 1,500 và tập thể dục để tiêu hoá, thải ra 2,000 calories hay hơn. Dạo ấy chưa có đồng hồ Apple nên mình không biết đo. Bơi 1 cây số mình chỉ tiêu có 400 calories mà mụ vợ tuồng vô mồm mình cả ngàn calories tô bún bò. Béo lại hoàn béo.

Dinh dưỡng vào cơ thể phải trải qua một quá trình tiêu hoá và năng lượng trong người cũng vậy. Như người đến phi trường và người rời phi trường phải qua thủ tục giấy tờ, cân hành lý do đó số lượng hành khách tại phi trường vừa đến lẫn đi khiến phi trường quá tải chưa kể máy bay bị trễ, đợi chờ thêm. Lý do đó mà người ta ăn ít lại vẫn lên cân.

Mình ăn 1,500 calories nhưng số lượng calories được đốt qua bơi 1 cây số chỉ có 400 calories. Uống chai bia là đi thêm 350 calories…..hay xơi chén chè là 450 calories thì tập làm chi cho vợ nó khi.

Cái đau đớn là bác sĩ của mình, to béo như con heo nọc lại kêu mình không chịu kiêng cử, không có ý chí vượt qua số phận,… mình có 3 ông bác sĩ chuyên môn, to béo kinh hồn. Cho nên mình thấy nhiều người béo phì, thử đủ trò, đủ chương trình giảm cân nhưng mập lại hoàn mập. Không phải lỗi của họ mà lỗi của nhà thương, bác sĩ và chính phủ. Không tìm rõ nguyên cơ của vấn đề. Họ nghe báo cáo của ông Ancel Keyes rồi cứ tin như thánh kinh, bao nhiêu vấn đề đều dựa trên giả thuyết này. Béo phì là vì ăn nhiều thịt, chất béo. Muốn hết béo phì thì nhịn ăn thịt và hoạt động nhiều. Chấm xuống hàng.

Biết bao nhiêu người Mỹ bị trầm cảm vì họ cố gắng giảm cân theo lời bác sĩ mà không được, lại bị lên án là vô ý chí, đủ trò. Cứ phán họ là không cố gắng, lười biếng….

Họ chơi cái Foods Pyramid, bắt người Mỹ ăn tinh bột nhiều và hạn chế ăn thịt qua báo cáo của ông tiến sĩ Ancel Keyes mấy chục năm về trước. Cho rằng bệnh tim mạch là do Cholesterol cao nên cần giảm ăn thịt mỡ,…

Năm 2016, báo y khoa của các y sĩ Hoa Kỳ cho rằng Cholesterol không gây nên các bệnh tim mạch. Thậm chí người uống thuốc trị cao mỡ lại chết sớm hơn người không uống vì bị ảnh hưởng phụ, sinh ra những bệnh khác. Mình có anh bạn cùng tuổi kêu thử máu thì cholesterol trên Hai Ngàn. Bà bác sĩ người Huế kêu: “tui khôn hiểu răng anh chưa chết”.

Thức ăn mà không có mỡ thịt thì chán như con gián nên các công ty thực phẩm mới bỏ si rô vào các thức ăn, giúp người tiêu dùng phấn chấn. Mới sang Hoa Kỳ, mình thấy cái bánh tây, mua về ăn thử. Kinh ! Ngọt không thể tả, ngọt trăm lần hơn bánh bên tây, âu châu.

Nguyên nhân chính gây ra béo phì là đường. Ăn đường vào thì tạo insulin, qua gan quá tải sẽ tạo ra mỡ. Người ta thí nghiệm cho 1,000 đàn bà mỹ uống thêm 1,000 calories mỗi ngày như coca cola thì sau 1 tháng thì họ lên cân ít thôi nhưng chất béo trong gan lên 30% nhưng nếu giảm lượng calories thì lá gan trở lại bình thường.

Dạo ở bên Tây, thấy tây thích ăn gan ngỗng mà ngon thật. Có lần mình ăn gan ngỗng ở vùng Loire, ngon kinh hồn. Lần sau về tây chắc sẽ đi viếng vùng này lại với vợ. Họ nuôi ngỗng bằng cách tọng thức ăn vào họng của ngỗng, bằng cái phễu sau bao lâu thì gan ngỗng phì ra rồi họ giết lấy gan, làm pâté de foie gras. Gan béo. Kinh mà ngon.

Mấy người ăn đồ ngọt, tinh bột, tạo ra insulin rồi chất béo, sau một thời gian thì có hiện tượng “Insulin resistance”, kháng lại chất insulin đưa đến những hệ luỵ của nó. Bác sĩ bắt uống thuốc cả đời.

Đầu tháng này đi bác sĩ, ông ta kêu đường mình 90 là bắt đầu giai đoạn tiền tháo đường, kêu mình nên uống thuốc nhưng mình lờ đi. Thật sự, bác sĩ nhà thương của mình thì họ phải theo tiêu chỉ, quy trình của nhà thương, phải làm theo để tránh bị bệnh nhân thưa kiện. Ông bác sĩ kêu và viết vô hồ sơ mà mình có thể đọc 24/24 là có nói mình uống thuốc tiền tháo đường.

Người ta nói bị bệnh tháo đường cấp 2 là coi như uống thuốc cả đời nhưng thực tế chứng minh khác. Mấy người giải phẫu buột cái bao tử nhỏ lại (Bariatric surgery) thì ăn ít lại, hết bệnh này, không cần uống thuốc nữa. Từ đó có nhiều bác sĩ dùng phương pháp nhịn ăn (fasting) để chữa bệnh tháo đường. Khỏi mất công giải phẫu, không tốn tiền.

Không thích nấu ăn, nhịn đói. Không thích rữa ché, nhịn đói. Không thích đi mua rau cải, nấu nướng, nhịn đói khoẻ re cuộc đời. Nhiều khi căm thù mụ vợ, mình nhịn đói. Vừa chữa bệnh vừa tập được cho đầu óc thêm minh mẫn. Người ta chữa bệnh Alzheimer bằng cách cho bệnh nhân nhịn đói vì khi đói, cái bụng, bộ lòng là cái não bộ thứ 2 sẽ báo động cái não bộ trong đầu, tạo nên nhiều neuron mới. Do đó khi giận mụ Vợ, nhịn ăn vài ngày thì có thêm neuron, mình lại giác ngộ cách mạng là mụ vợ nói có lý. Cảm thấy hạnh phúc lấy được bà vợ thông minh vì lấy mình. Ngưng nhịn đói.

Ai muốn chồng mình giác ngộ là mình thông minh thì cho chồng nhịn đói. Phương pháp của sơn đen, 100 trận 100 thắng.

Từ ngày khám phá ra cách này thì mình ăn một ngày 2 bữa trong vòng 8 tiếng đồng hồ rồi ngưng ăn trong vòng 16 tiếng. Người ta gọi là Intermitent Fasting. Như mình đưa thí dụ tại phi trường, người đến, người đi đông quá. Nếu mình ăn ít mà nhiều lần thì như phi trường tiếp tục nhận khách đến và đưa khách đi liên tục. Nếu mình ăn trong vòng 8 tiếng, thức ăn bình thường, không đường không tinh bột nhưng lâu lâu cũng nên ăn một tí cho vợ vui vì mình không ăn khiến vợ ngại ngùng.

Giống như cho khách đến phi trường trong vòng 8 tiếng rồi ngưng không nhận các chuyến bay đến, chuyển qua cho các máy bay tiễn khách thì phi trường bớt lộn xộn và bình thường không nhốn nháo kẻ đi kẻ ở.

Từ ngày áp dụng phương pháp nhịn ăn kiểu này thì mình xuống 15 cân anh. BMI dưới 25, Cholesterol dưới 180, đường dưới 90 , áp huyết đều đặn,… mình chỉ cho mấy tên Mỹ quen thì có tên xuống 20 cân anh, lại có tên xuống 40 cân khiến mình thất kinh không nhận ra. Cuối tuần có đến nhà bạn ăn uống hay đi tiệm thì sáng thứ hai mình nhịn ăn luôn đến trưa. Khoẻ re.

Cái bụng mình biến mất, phải mua dây nịt vì giảm cả 1.5 inch. Được cái là cảm thấy khoẻ hơn trước, không phải ôm cái trống chầu lêu bêu như xưa. Vợ không cần dang tay nối vòng tay lớn để ôm mình như trước đây.

Khi xưa, mình thấy ông Xu Huệ tóc bạc mà khoẻ lắm vì ông ta nhịn ăn. Trong kinh thánh có kể ông Giê Su ra sa mạc 40 ngày không ăn. Người hồi giáo mỗi năm cũng nhịn ăn vào mùa Ramadan,… cho thấy nhịn ăn chữa bệnh đã được người ta sử dụng từ ngàn xưa.

Để mình bình dân học vụ cách nhịn đói chữa bệnh. Dạo mấy đứa con ở nhà, mình mua đồ ăn, bỏ tủ lạnh. Đi học về, mấy đứa con ăn snack không, tối học bài đói lấy đồ ăn. Cuối tuần, đi chợ cả đống về bỏ tủ lạnh.

Nay mấy đứa con đi học xa, hai vợ chồng ăn ít nhưng quen lệ mua đồ ăn nhiều khi đi chợ. Sợ hư nên bỏ vào ngăn đá và tuần sau quên là còn thức ăn, cứ tiếp tục mua rồi bỏ ngăn đá. Cơ thể mình được bồi dưỡng quá nhiều thì chất béo được phì ra như thức ăn bỏ trong tủ lạnh vì chưa được dùng. Dần dần chất béo nhiều lên. Ăn ít lại vẫn mập vì cơ thể nhận đồ ăn ít như Việt Nam Cộng Hoà nhận súng đạn xăng nhớt ít thì đánh ít để bớt hao súng đạn.

Một hôm, hai vợ chồng lười đi chợ, nên lấy đồ trong ngăn đá ra nấu ăn và cứ tiếp tục tuần sau đến khi hết đồ trong ngăn đá. Cơ thể mình cũng vậy, khi mình ngưng ăn thì cơ thể sẽ lấy đường để tiêu thụ nhưng khi hết đường thì sẽ tự động lấy mỡ của mình để biến thành năng lượng.

Khi mỡ trong người tiêu hết thì mỡ xuống, đường giảm, cân giảm đủ trò, gia đình hạnh phúc, không tốn tiền ăn uống. Khi hết thức ăn, sang nữa thì hai vợ chồng có thể lấy đồ chùi rữa sạch sẻ cái tủ lạnh. Như uống nước, xúc ruột đủ trò. Chuẩn luôn.

Chép ra đây lịch trình nhịn ăn thì dài lắm, mình tóm tắc như sau: mấy ngày đầu thì khó chịu lắm vì cơ thể tìm kiếm chất đường để đốt nhưng đến ngày thứ 4 trở lên thì cơ thể bắt đầu dùng chất béo trong người để đốt thì đầu óc bớt lộn xộn, minh mẫn thêm (có lẻ vì các neuron mới). Mình nhớ ngày thứ 12 thì đầu óc của mình rất sáng suốt nên tính chơi thêm ít ngày nhưng vợ nhất định không cho nên phải ngưng. Đợi khi nào vợ đi công tác mấy tuần thì mình chơi lại vụ này 15 ngày hay 21 ngày xem sao.

Khoa học đã khiến chúng ta tin tưởng mù quáng nên tin vào y khoa tây phương một cách tuyệt đối, không đặt câu hỏi. Ông tổng thống Carter tuyên bố là bị ung thư năm 2015 nhưng họ sử dụng Immunotherapy để trị ông ta nên khỏi bệnh. Nhưng tốn tiền hơn mấy loại chữa bệnh ung thư khác, bác sĩ chuyên trị ung thư chưa học cách chữa bệnh kiểu này nên họ vẫn tiếp tục chữa kiểu thường lệ và đưa bệnh nhân theo ông bà sớm hơn vì tỷ lệ chỉ có 10% là sống sót và sau 10 năm lại tái phát.

Có ông bác sĩ William Li mới ra cuốn sách về thức ăn để trị bệnh nên mình có gửi mua để đọc. Ông này gốc tàu nên chắc có ai trong gia đình làm thầy thuốc Bắc nên tuyên bố “bệnh tòng khẩu nhập” nhưng cách chữa bệnh cũng theo miệng vào để chữa như bộ phim Hàn quốc có cô đào đẹp nức nở “jewel in the palace”, nói về nữ bác sĩ đầu tiên của hàn quốc.

Xong om