Đông Phương Hội



Nhớ 14 năm trước, mình đi chơi với gia đình ở Pháp, thăm em út và bạn cũ. Đi dã ngoại ở trên núi vùng Grenoble thì chân mình bị đau. Về lại Cali, đi khám bác sĩ, cho rằng cái xương chân của mình có vấn đề, không cẩn thận thì phải mỗ gọt bớt xương đi. Phần thì đầu gối đau khi leo cầu thang nên hạn chế lên lầu trong ngày.

Mình thường nói đến những thiên sứ được chúa sai họ đến báo cho mình điều gì khiến cuộc đời mình thay đổi hay nói theo người lương thì đó là cái duyên, mình hạnh ngộ một người nào đó rồi họ nói chi đó hay tặng mình cuốn sách đã giúp mình thay đổi cuộc đời.

Dạo ấy đau chân thì có một anh bạn quen, có con sinh hoạt chung hướng đạo với con mình. Học sinh cũ của Yersin dưới mình 3 lớp. Cứ mỗi chủ nhật, anh ta đến gần mình nói chuyện về Nội Công Hồng Gia, môn phái mà anh ta theo học. Có trên 100 phụ huynh nhưng anh này cứ đè đầu mình mà tụng kinh Hồng Gia, kêu réo mình đi tập. Vợ mình tổ chức họp bạn ở nhà thì ông thần này cũng đè mình để nói đi tập nội công Hồng Gia.

Mình khi xưa, ở Đàlạt có tập Thái Cực Đạo, Nhu Đạo và Vovinam nên không thiết đi tập võ lại, nghĩ đi bơi là tốt rồi.

Cuối cùng như để khỏi phải nghe anh ta lêu bêu hoài nên mình đến tập thử, nếu không thích thì về để anh ta khỏi phải nói năng là phụ lòng tốt.
Hình như Chúa Phật cố ý thử mình; hôm mình bò lại võ đường thì anh bạn không đến nhưng mình lỡ đến từ 6:30 sáng, quán phở chưa mở cửa nên đành bò vào tập. Cách tập khác với những môn võ mình đã tập khi xưa. Cuối giờ có một ông lão tóc bạc phơ đến chào hỏi rồi bán cho mình bộ đồ giá $50 rồi ghi danh mình lấy thêm $50/ tháng, coi như mất toi $100.

Mình định bụng tập thử 100 ngày nếu không có kết quả thì ngưng. Mình đọc ở đâu đó, người ta nói muốn sở hữu một tập quán mới thì phải làm liên tục một việc gì trong vòng 3 tuần lễ, còn muốn kiểm chứng điều gì thì phải đợi 100 ngày. Tường như đã làm xong sứ mệnh của mình, anh bạn bỏ tập Hồng Gia.

Sau 6 tháng, đi thử nghiệm máu thì Cholesterol của mình từ 234 xuống 180 nên mình chí thú tập suốt 2 năm liền không nghỉ ngày nào, 7 ngày 1 tuần, ngoại trừ ngày tết và đi nghỉ hè với Vợ con.

Tập một thời gian thì mình tò mò lên mạng tìm kiếm tài liệu đọc về môn phái hay những thứ khác. Lơi bơi lại bò vào Diễn Đàn Võ Thuật, thấy có một anh chàng lấy danh hiệu TVTT (Thần Võ Trạm Trang), viết nhiều bài về Nội Công Hồng Gia La Phù Sơn. Sau này mới được biết anh ta là con nuôi của sư tổ của môn phái này ở Việt Nam. Mò mò làm quen thì thấy có một nhóm người Việt và ngoại quốc tập tại nhà, xem hình ảnh thì mình đoán là nhà ở Nam Cali nên liên lạc.

Đến nhà, anh chàng đang luyện phim bộ với vợ lại có một anh chàng trẻ có nickname Ngọc Linh Tử. Thấy mình đến là anh chàng TVTT nhảy ra, hồ hởi, giao thủ khiến mình đứng đực như ngỗng ị, chả hiểu gì cả. Mình nói mình không tập võ để tránh bị đòn thế là anh chàng này Chán Mớ Đời ngồi xuống xem phim bộ với vợ lại, còn mình thì nói chuyện với Ngọc Linh Tử. Sau đó cả hai thì đi ăn phở 50% khuyến mãi.

Ngọc Linh Tử cho biết là nhóm này sẽ mở lớp tập luyện lấy tên là Đông Phương Hội. Không phải là một môn phái, chỉ là nơi tập luyện về võ thuật cho giới trẻ và dưỡng sinh cho người lớn tuổi. Mình đồng ý theo tập với Đông Phương Hội vì cấu trúc sinh hoạt như một câu lạc bộ, khác với một võ đường truyền thống của người Việt.

Sau khi nói chuyện với Ngọc Linh Tử thì mình hiểu rõ hơn 1 tị về cách thức luyện tập của Đông Phương Hội, bồi đắp sức khoẻ cho bản thân. Không chạy theo mấy thuyết xa vời như phim chưởng hay truyện Kim Dung.

Về Nội Công Hồng Gia thì TVTT là con nuôi của sư tổ Hồng Giao Việt Nam nên luyện tập kỹ lưỡng hơn tại võ đường của anh bạn. Tập xong là phải xả gân cơ để tránh gân cốt bị lộn xộn về sau. Vợ của ông thầy kể ở Việt Nam khi xưa, sư tổ cứ đi kiếm ông thầy để dạy nhưng ông thầy lại thích tập Bạch Hạc hơn là Nội Công Hồng Gia. Nói chung thì cách kéo nội công ở võ đường anh bạn đơn giản hơn với cách luyện tập ở Đông Phương Hội.

Cái khó khăn nhất của mình khi đến tập ở Đông Phương Hội, là đem theo hành trang của những gì đã tập trước đây như Thái Cực Đạo, Nhu Đạo, Vovinam rồi Hồng Gia Việt Nam. Lối tập ở Đông Phương Hội lại khác với những môn phái khác. Tự người tập tìm về bản thể của chính mình qua sự luyện tập thay vì mượn những lời hay tiếng nói của sách báo, được tiểu thuyết hoá,… mình hơi lao chao không thấy kết quả cụ thể vì học và đọc đủ thứ.
Lúc đầu, mình tập Vịnh Xuân Quyền, Hồng gia La pHù Sơn, kiếm Nhật Bản, ngạnh công, Trạm Trang Công, Thái Cực Quyền, Wusu, …. Nói chung là như ăn bao bụng, tập đủ thứ rốt cuộc chẳng rành cái gì cả ngoại trừ biết đánh bể đít chai bia với tay không, chặt gãy cục gạch, xé rách cuốn niên giám, đấm nến cho tắt, nằm cho thiên hạ lấy búa tạ đập lên cục hắc lô đặt trên ngực thậm chí để cho thiên hạ cầm cái giáo đâm ngay cổ . Cổ mình không lũng mà cây giáo lại cong. Kinh

Một hôm, Ngọc Linh Tử cho mình đi bài Tiểu Niệm Đầu được xem là bài nội công của Vịnh Xuân Quyền. Trái với mọi lần, lần này đi chậm 45 phút thay vì 5 phút. Trong 45 phút mình cảm nhận thân thể mình như cái máy của đồng hồ, từ khất này lôi kéo khất kia, răng cưa này chạm vào răng cưa khác để giúp mấy mũi tên chỉ thời gian xoay như tạo lực trong người của mình . Lúc ấy mình mới giác ngộ những gì Ngọc Linh Tử nói với mình cả năm trước đó.

Kể từ đó mình từ bỏ tập tùm lum bú xua la mua, chỉ chú tâm tập Nội Công Hồng Gia, Thái Cực Quyền, Trạm Trang Công và Nội Kình Nhất Chỉ Thiền. Mình không đọc sách vở nữa, chỉ chú tâm theo dõi cơ thể của mình. Sách vở toàn là những gì người viết đọc ở đâu rồi viết lại theo ý của họ cộng thêm vài thứ hành tỏi dấm ớt, chưa chắc họ đã trải nghiệm. Dần dần mình có thể đứng Trạm Trang Công trên gạch cả tiếng đồng hồ, kéo nội công hơn 1 tiếng đồng hồ, đi Thái Cực Quyền 8 thức được 35 phút,…

Dần dần cơ thể mình bắt đầu nối kết với nhau giúp trở thành một khối. Mình nhớ có lần có mấy người tập dưới sự hướng dẫn của Ngọc Linh Tử từ xa, lâu lâu họ ghé lại Cali học tập tiếp. Có lần họ rủ mình đến chơi. Trong lúc Ngọc Linh Tử bận trả lời điện thoại, nhờ một anh chàng trẻ tuổi, tập Vovinam trên 20 năm, so tay với mình. Mình không bị áp đảo dù anh ta trẻ và khoẻ hơn mình. Sau đó anh chàng kể với Ngọc Linh Tử là không thấy lực mình ở đâu để bắt, biến mất rồi ở đâu lại thò ra lại.

Năm nay, anh ta ghé lại Đông Phương Hội, cũng giao thủ với mình. Ngọc linh Tử nói anh ta cầm tay mình cho chắc, rồi nói mình tìm cách thoát ra. Mình chỉ vẩy một cái là anh ta dội ra sau mấy bước. Anh ta nói tay mình dạo này lại chắt và cứng, không mềm như xưa. Chán Mớ Đời

Có lần anh bạn tập chung, kể là có xem võ đường nào tập tuỷ công gì đó, mấy huấn luyện viên của võ đường này lại đến Đông Phương Hội xin Ngọc Linh Tử dạy thêm. Anh ta nói họ để miếng gỗ trên hai tờ giấy, treo lũng lẵng bởi hai cái kiếm. Họ đánh cái phạch xuống miếng gỗ thì miếng gỗ bể đôi không làm tờ giấy rách. Kinh

Tuần sau, Ngọc Linh Tử đem miếng gỗ đến rồi làm tờ giấy đỡ bởi hai khúc gỗ thay vì hai lưỡi kiếm, tương tự. Kêu mình cầm cái cây đánh cái phụp lên miếng gỗ thì miếng gỗ bể văng tứ tung trong khi hai tờ giấy giữ miếng gỗ không bị nhúc nhích. Cho thấy mình chả cần tập gì môn võ học cao siêu lắm vẫn làm được những gì các tay võ sĩ hay võ sư làm được. Thật ra đều là mánh cả. Nếu mình sợ thì sẽ phá rách tờ giấy, còn không sợ khi ra đòn thì lực của mình sẽ chém như lưỡi kiếm của hiệp sĩ đạo. Một đi không trở lại. Không có gì đặc biệt. Khi mình hiểu vấn đề thì chả thấy ghê gớm gì cả. Mấy thầy võ đem ra hù thiên hạ để câu học trò.

Dạo này Ngọc Linh Tử cho mình tập thêm về Đan Điền thì khám phá ra rất oải. Làm nóng thân thể rất nhanh, thêm tập phát âm khi đứng tấn, dần dần người mình lơ lững rồi trầm xuống, Ngọc linh Tử đánh vào thân, không đau hay đẩy mình không té. Kinh

Thật ra nói mấy cái này thì không ai tin nhưng nếu xét về vật lý học thì rất dễ hiểu. Khi mình tạo cái âm thanh như cái diapason, làm run thân thể, thân thể mình trầm xuống như lu nước, sẽ tạo một lớp sóng bao phủ thân thể của mình không có chi là đặc biệt nhưng phải tập lâu hơn nếu muốn trong tích tắc có thể đạt được trạng thái này.

Mình thấy có nhiều người đến tập rồi bỏ đi, kêu không có gì đặc biệt như người đi tìm thuốc trường sinh bất tử. Những người này không có nghị lực để tập hàng ngày, họ chỉ mong có phép lạ như tư duy mơ mộng về Phù Đổng Thiên Vương, tự dưng ăn hết nồi cơm là mạnh như thần, hay có cái nồi Thạch Sanh để nấu cơm ăn cả đời,.. Họ đâu biết là cần thời gian để bồi đắp xây dựng một cơ thể khoẻ mạnh.

Khi xưa, mình hay bị đau khi trời trở lạnh vào mùa đông, và đau cả tháng trời, uống trụ sinh đủ trò nhưng từ ngày tập Đông Phương Hội đến nay, chỉ cảm cúng lặt vặt vài ngày là xong. Tập Trạm Trang Công đã giúp hàn khí trong người thoát ra nên cơ thể ấm hơn xưa. Mùa đông thì vợ rút vô người mình còn mùa hạ thì đạp mình ra kêu nóng quá. Chán Mớ Đời

Đó là về nội lực, còn phần tinh thần thì ở Đông Phương Hội mình còn học thêm được cái tính bớt kiêu căng. Khi xưa trên diễn đàn, có ai viết cái gì nghịch nhỉ là mình phang liền. Từ ngày mình tập ở Đông Phương Hội thì cảm thấy không cần thiết phải đối đáp. Đồng chí gái la thì mình câm. Có lẻ nhờ đứng tập Trạm Trang Công chịu đựng được sự mệt mỏi nên không còn thấy phải ăn thua với mụ vợ. Gia đạo an vui thái bình. Trên diễn đàn ai chửi cũng cười ai chê cũng he hehe, giúp thân tâm tự tại. Đó là hạnh phúc. Nói chung là ngày nay mình thấy cuộc đời khá lạc quan không bè nhè như xưa. Có nhiều người trách mình không trả lời còm trên mạng. Thật ra mình đều đọc hết nhưng thấy không cần thiết, sợ cái tôi mình lớn nên không trả lời nhưng mình rất trân trọng. Có dịp thì mình trả lời bằng bài viết sau đó. Chịu khó theo dõi mình sẽ trả lời đâu đó những gì thiên hạ thắc mắc.

Cách đây 2 năm, leo núi Yosemite, mình bị trợt chân té gãy xương, nằm nhà mất 6 tháng. Bạn bè có vài người biết tin, gọi hỏi thăm rồi ai nấy lo phần họ, chỉ có vợ mình là chăm sóc sau khi lao động vinh quang cả ngày. Không ai để ý đến cái chân của mình, kiểu không có mợ chợ vẫn đông.

Trong 6 tháng mình phải nổ lực tập đi lại cái chân để tránh bị tật cà nhắc. Sáng bò ra câu lạc bộ thể thao, đi bộ dưới nước cho mạnh chân vì nước làm cái chân nhẹ đi. Dần dần mình đi lại được không cần đến cái gậy. Đi tập lại ở Đông Phương Hội dần dần cái chân mình mạnh lại như xưa.

Mình học được ở Đông Phương Hội cái ý chí vượt khỏi “nạn nhân hoá” của bản thân để chữa trị vết thương. Con người ta có cái bệnh lười nên họ chỉ mong thuốc tiên để chữa bệnh hay một thứ võ gì để học vài chiêu là trở thành võ lâm cao thủ như truyện Kim Dung.
Cô bé này không tiền mua giày nên đeo băng keo và vẽ dấu hiệu thần Nike với khẩu hiệu Just do ít, vẫn đoạ 3 huy chương vàng.

Mình nhận thấy có nhiều người gần 80 tuổi đi tập thường xuyên thì thấy sức khỏe của họ được cải thiện. Khi xưa, ngồi xuống đất không được nay ngồi bẹp hai chân còn bật ngửa lưng ra sau, sát mặt đất. Lúc mới tập, họ đứng tấn, kéo nội công độ 30 phút là rên, nay họ đứng 65 phút tỉnh bơ, cho thấy sức khoẻ họ được gia tăng.

Hồi còn bé, bạn của ông cụ kể cho mình câu chuyện; có một tên kia muốn trở thành lực sĩ, nghe trên núi có một ông thầy giỏi nên bò lên xin học. Ông thầy kêu bê cục đá trước sân thì anh ta không bưng nổi. Ông thầy kêu mỗi ngày có bổn phận bê con heo con xuống nuối tắm rữa rồi bế về, không được bỏ con heo xuống đất.

Anh này cứ làm vậy được 2 năm thì con heo to nặng mấy tạ nhưng không thấy ông thầy dạy chi cả nên hỏi lý do. Ông thầy kêu ra bưng cục đá trước sân. Anh ta bưng cục đá lên rất nhẹ nhàng. Cho thấy sự tập luyện hàng ngày sẽ đem đến cho ta sức khoẻ như anh chàng kia bế con heo trên vai suốt 2 năm trời.

Cái nghịch lý là người ta cố tìm đủ cách làm ra tiền rồi sức khoẻ yếu lại phải mua thuốc đi bác sĩ đủ trò, giúp mấy tên bán thuốc bổ làm giàu bú xua la mua ngoài bôn sa. Tại sao không bớt thời gian làm tiền để lo tập thể dục vì người xưa hay nói sức khoẻ là vàng nhưng người ta thích đô La hơn là vàng. (Còn tiếp)

Em chỉ chia sẻ kinh nghiệm cá nhân, đừng co hỏi em vì em không biết mấy bác tập tành đến đâu nên khó trả lời. Nhiều người được em hướng dẫn ở Đông Phương Hội, mà còn chưa tập đúng thì nói chi biết nhau qua mạng.

Ai muốn xem tài liệu Đông Phương Hội -Vịnh Xuân Quyền trên facebook thì đánh lên.
https://www.facebook.com/pages/category/Athlete/Đông-Phương-Hội-Vịnh-Xuân-Quyền-265133590210969/

Tập ngàn thế võ
Chả thấy gì cả
Chỉ thấy nụ cười
Của vợ trên môi


Chán Mớ Đời