Chuyện tình viễn liên *

Chuyện tình viễn liên *

Hắn ngồi trong máy bay, trầm ngâm về quảng đời đi qua từ 75 đến nay. Đậu tú tài xong thì hắn theo học phân khoa khoa học ở đại học Đà Lạt rồi Việt Cộng vào khiến cuộc đời hắn thay đổi, đúng ra là một cuộc cách mạng toàn diện. Gia đình hắn không giàu có nhưng có của ăn của để, hắn bay nhảy, đi đánh quần vợt sau những giờ học, không lo lắng gì cả.

Ngày nay, hắn phải lang thang chợ trời Saigon với tên bạn học. Hai thằng cũng ghi danh học đại học để khỏi đi nghĩa vụ nhưng thật ra cả ngày lê lết ngoài chợ tìm cách mánh mun. Dạo ấy, thời ngăn sông cấm chợ, tương tự chế độ tự sản xuất Juche của Triều Tiên do dòng họ Kim Nhật Thành tư duy đột phát. Cứ lâu lâu hắn phải đem đồ lên Đà Lạt bán và thăm gia đình. Đi đường thì phải có giấy phép nên hắn và tên bạn làm liều, kiếm gỗ khắc mấy con triện của tổ khu phố rồi đánh máy, làm giấy tờ đi đường để đi buôn bán kiếm ăn.

Cùng lúc ấy tin tức từ biên giới không được hoành tráng lắm. Bên Kampuchia thì bộ đội chết khá nhiều vì mìn khờ me đỏ còn phía Bắc thì Đặng tiểu Bình muốn cho VN một bài học. Rồi ùn ùn các người gốc Hoa bị đuổi về Tàu, nhà cầm quyền sợ con ngựa thành Troie cho Trung Cộng rồi cán bộ tổ chức vượt biên bán chính thức cho các người gốc Hoa. Hắn hỏi chú Dồng, hàng xóm lâu năm sao không về quê hương của tổ tiên mà lại muốn đi vượt biên nguy hiểm.

Chú Dồng chỉ cái cờ đỏ rồi hỏi lị thấy cái cờ lỏ kia lị có sợ hông? Hắn trả lời sợ chớ sao không sợ. Chú Dồng nói cái cờ lầy có một sao mà lị còn sợ, còn cờ của tổ tiên ngộ có đến 5 sao thì ngộ sợ chết con lĩ mệ. Chú Dồng hỏi hắn có biết ai làm giấy tờ giả vì con Dzợ chú gốc Việt Lam nên giấy tờ họ Nguyễn, chú cần cái giấy chứng minh nhân dân có tên A muối để vợ chồng chú nộp vàng cho cán bộ để vượt biên bán chính thức.

Hắn bèn hỏi tên bạn nối khố chợ trời thì hỏi vòng vòng xem giá cả rồi báo cho chú hàng xóm biết. Chú đưa trước một cây rồi sẽ trả hết khi có giấy tờ. Hắn cầm cây vàng lần đầu tiên trong đời mà tim hắn cứ hồi hộp, không biết có phải vàng giả không vì cả đời hắn chưa bao giờ thấy cả. Hắn hỏi chú Dồng sao đổi tiền rồi mà chú còn vàng? Chú Dồng bảo lị lừng có tin thằng Cộng sản, tụi ló lói gì cũng phải coi chừng, tụi ló bắt mình đi tù mà lói mời mình đi làm việc. Ngộ có tiền là ngộ mua vàng để cất, có gì chạy dễ. Ngày xưa ngộ nghe lói mua vàng thì lỗ mua thổ thì lời nhưng thời Cộng sản, mua thổ thì tụi ló mời mình dô hợp tác xã lấy hết còn vàng thì mình cất không ai biết.

Tối đó hắn và tên bạn nối khố, thức khuya làm mấy con triện giã để làm giấy tờ cho vợ chú Dồng để hôm sau nộp cho chú. Chú Dồng mừng quá thưởng thêm cho hắn thêm một lượng vì chú thương con Dzợ của chú, chú không muốn ló ở lại VN. Sau đó hai thằng ra quán ăn một bửa để đời, từ ngày lang thang chợ trời mấy năm nay hai thằng đói triền miên, có lẻ nhà nước dùng chính sách của vua Gia Long, "đói nói mới nghe" nên cả nước ai nấy đều đói, lúc nào cũng nghĩ đến cái ăn, quên vụ chống phá cách mạng. Nhiều đêm hắn nằm mơ tô phở Tùng ở đường Hàm Nghi với hành trần nước béo, tô miến gà ở đường Trương Vĩnh Ký mà hắn hay ghé ăn mỗi khi tan lớp Hội Việt Mỹ ở trường Đoàn Thị Điểm.

Nhờ chú Dồng mà hắn có thêm khách hàng A Muối ! A Sáng,.. Nên đời hắn thấy khá khá nên tiếp tế về cho gia đình hắn ở Đà Lạt. Một hôm hắn chuẩn bị giấy tờ đi đường để về Đà Lạt thăm gia đình thì tên bạn nối khố bảo, nói và gia đình nó đang chuẩn bị vượt biên, nó hỏi hắn có muốn đi chung không thì hắn nói sẽ hỏi gia đình xem vì không có tiền. Thằng bạn nối khố bảo tao đang lo đóng tàu, tìm bãi, dầu nên mày phụ tao thì khỏi phải đóng tiền nhưng với một điều kiện là lên Đà Lạt, bằng mọi cách phải đem con bồ của tao xuống. Mày không đem nó xuống là khỏi đi.

Hắn trở lại Đà Lạt nhiều lần nhưng lần này có cái gì làm hắn bồn chồn vì có lẻ lần chót hắn sẽ trở lại nơi chôn nhau cắt rún, xa gia đình để tìm đến một phương trời vô định của ngày mai. Sau khi hỏi thăm ý ông bà già thì hắn đến nhà bạn gái của tên nối khố thì được biết cô nàng đang ở Nội trú ở trường, chỉ có gia đình thân nhân mới được vào thăm.

Hắn mời bà Chị của cô nàng đi ăn Tô phở quốc Doanh ở đường Hàm Nghi rồi nhờ vào trường xin cho cô em ra để hắn nhắn lời của tên bạn nối khố. Cô Chị bảo nhắn gì thì cô ta sẽ nói lại cho nhưng hắn hứa là phải tận tay hỏi cô nàng nên sau khi bồi dưỡng Tô phở quốc doanh với bột ngọt thì cả hai đi bộ tới couvent des oiseaux rồi cô chị vào xin cho cô em ra nói chuyện 5 phút. Hắn hỏi cô em là tên bạn nối khố đang chuẩn bị vượt biên, còn một chỗ cho cô nàng nên hỏi có muốn đi thì theo hắn về Saigon hôm nay, hắn đã chuẩn bị giấy đi đường hết rồi. Cô em bàng hoàng, chưa biết tính sao, hỏi cho thời gian suy nghĩ hỏi cha mẹ thì hắn bảo không được, sợ lộ. Hắn sợ cô này không chịu thì hắn hết đường vượt biên nên phải phải nói thêm, Tàu chuẩn bị hết rồi, hôm nay về thì có thể mai đi rồi.

Hắn và cô nàng chạy như bay ra Bến xe đò cho kịp chuyến chót về lại Saigon. Cô này rất xinh nên phải che mặt, hắn lấy dầu quẹt lên mặt để che đi má hồng của gái Đà Lạt. Bổng nhiên hắn nhớ đến phim The Graduate mà Dustin Hofman và Catherine Ross đóng, xem ở rạp Ngọc Lan, có cái cảnh cuối cùng trong Nhà thờ, đang chuẩn bị làm lễ cưới cho Catherine Ross thì Dustin Hofman chạy vào gõ cửa rồi kéo cô dâu đi.

Còn tiếp