Riêng một góc bèo

Riêng một góc bèo
(Thân tặng Đinh Anh Quốc, một thời đi học)

Hắn tình cờ liên lạc lại được tên Sơn đen một thời đánh cờ tướng, lôi kéo hắn vào đám học sinh cũ của trường ngày xưa, giúp hắn gợi nhớ về một thời tuy xa nhưng lại rất gần của thời con nít ở Đàlạt.

Hắn nghe lời rủ rê của tên Sơn đen nên khỏ đàn hát những bài yêu thích của thời học trò, bỏ lên đài phát thanh của trường. Tên Sơn đen này khi xưa cũng rủ rê, xách động quần chúng hắn, tham dự văn nghệ bán chè. Hắn nhát như sấy nhưng được Sơn đen nói mãi rồi cũng vác đàn đến trường. Trong buổi văn nghệ, hắn chơi bản Romanza Esperanza của Ferdinando Carulli mới tập nhưng lại được nhiều em mến mộ tài năng mới khập khểnh nên chiều chiều hắn cứ ngồi tập đàn nơi cửa sổ nhìn các em đi qua đi lại. Tình yêu dạo ấy rất thơ mộng, chỉ cần thấy dáng em bận cái áo len là hắn vui.

Thừa thắng xông lên, hắn tham dự trại hè ở Giáo Hoàng Học Viện thì phát hiện ra một em cực xinh, bạn bè đặt cho cái tên mỹ miều: Lá Diêu Bông, con trung tá khiến hắn hơi sợ và lo lắng. Ông nội hắn chỉ lên tới đại uý Ngự Lâm Quân của ông Bảo Đại. Hắn vẫn cố gắng vượt lên số phận, nhịn ăn sáng để dành tiền, mua ô mai cho đối tượng rồi mượn xe, mượn giày của tên bạn đóng ở tiệm giày Hồ Út ở đường Phan Đình Phùng gần nhà hắn, chạy lên trường của Lá Diêu Bông trong lúc ra chơi để trao bức thư tình đầu đời mà tên Sơn đen hay gọi là bản đăng ký tình yêu kèm theo gói ô mai của Bà Cai.

Rồi dòng đời trôi qua, Việt Cộng vào Đàlạt đã thay đổi cuộc đời êm ả của hắn. Cây đàn của hắn được thay thế bằng cái cuốc chim trên những nông trường thanh niên xung phong. Cuối cùng nhờ biết được vài câu tiếng tây nên được đi học sư phạm, được bố trí đi dạy ở buông người thượng Chu Ru ở quận Lạc Dương. Đối tượng hắn cũng lêu bêu vào vùng trời mênh mông của con người mới của xã hội chủ nghĩa.

Con nít Chu Ru tiếng việt không thông nên hắn phải học tiếng Chu Ru qua các sách vở của đám đế quốc mỹ giảng đạo Tin Lành để lại, để giảng cho học trò như trong phim Ma rốc mà hắn đã xem khi xưa, tên thầy giáo ở Maroc phải học tiếng Berber thổ ngữ của người miền sa mạc, để dạy trẻ em đồng quê. Sáng nào hắn cũng “Siam drơi A dơi” hay ”Á dơi dò ngà gè”, còn khi gặp mấy sơn nữ thì phải ”A dơi nao tơ pơ” nhưng hắn thích nhất khi mấy sơn nữ hỏi “Hoă pơ jơ” là được mấy cô cho ăn sắn mệt thở để giảm cái đói liên miên trong thời xã hội chủ nghĩa này như bài hát mà hắn phải dạy các học sinh người Chu Ru hát “ tổ quốc ơi ăn khoai mì ngán quá”.

Ở lâu ngày trong buông thượng, áo quần hắn rách tả tơi nên bắt chước Trần Minh khi xưa, bận khố chuối. Một hôm hắn đi tắm tiên thì thấy mấy cô sơn nữ đến trước, đang tắm nên ngồi đợi thì nghe mấy cô sơn nữ ré lên, chỉ về hắn, cười hú chu ru chu rao. Hắn ngạc nhiên, không biết mấy cô này trêu cái gì thì cô giáo Minh, dân Đàlạt bị đày xuống đây dạy vùng kinh tế mới, mới bảo khẻ là củ chuối của hắn lòi ra rất hoành tráng khiến mấy cô sơn nữ cười. Hắn nhìn xuống thì quả thật củ chuối của hắn đang chào cờ, nên lòi ra khỏi cái khố Trần Minh Lá Chuối khi xưa đứng trước công chúa Tiên Dung. Công chúa thấy hoành tráng nên nhận làm chồng, sinh ra chế độ mẫu hệ tại vùng này.

Từ đó hắn được cô giáo Trần Thị Minh bồi dưỡng thêm về áo quần. Mỗi lần về Đàlạt thăm nhà là cô mang xuống cho hắn áo quần Chai Ùm để thay đổi, tránh bị mấy cô sơn nữ rữa mắt.


Rồi một hôm hắn đi Sàigòn mua đồ cho trường ở Sàigòn thì tình cờ gặp lại đối tượng một thời. Nay gia đình tan nát, bố đi học tập ngoài Bắc, mẹ nuôi một đàn em không nổi nên cô nàng lết ra chợ bán khoai mì vừa hát Ngày xưa ai lá Ngọc càng vàng ngày nay ai bán sữa đậu nành, vâng chính em ngày xưa ấy bán sữa đậu nành đạp chiếc xe mầu xanh. Hắn rủ đối tượng lên cao nguyên, với tiêu chí; có sắn ăn sắn có khoai ăn khoai song mối tình hữu nghị đôi ta không thay đổi. Thế là cô nàng đói quá theo hắn lên buông Chu Ru. Ngày cưới của hắn và lá diêu bông chỉ có cái bánh ú và khoai mì để mời mọi người trong họ.

Thế là từ đó, sau khi ăn mấy củ khoai lang hay sắn, hắn cứ vác đàn ra hát “giấc mơ khoai tây”.

Ở nơi ấy hắn đã sống trên làng núi cao
Có hai người, chỉ có hai người đói rên ư ừ
Họ đã sống không khoai lang không thịt chó trâu
Có một mùa, chỉ có một mùa khoai mì i ì

Rồi thời gian qua mau, vợ hắn sinh ra được hai bé, vợ chồng hắn không muốn con lớn lên nói tiếng Chu Ru, làm sơn nữ Phà Ca nên vợ chồng hắn đành cuốn gói về Đàlạt, rồi ra Vũng Tàu làm việc cho người em. Kể từ đó cuộc đời hắn lên hương về vật chất nhưng lại hại sức khoẻ về nhậu nhẹt. May thay cô em bảo lãnh gia đình hắn sang mỹ nên nợ cơm áo cũng bớt lo âu. Thời gian qua mau, hắn nhìn lại cuộc đời như bài ca sến nào đó kêu là vô thường khi không còn phải ăn khoai mì, uống xuyên tâm liên.

Dạo này Lá Diêu Bông bổng thích đi chùa, tụng kinh bắt hắn đi theo lên chùa để hát các bài nhạc vào đạo. Gần kinh kệ hắn bổng nhận ra được hạnh phúc bên Lá Diêu Bông nên vác đàn ra hát nhạc tây mà hắn mê một thời. Non je ne mange plus, non non je ne Manioc plus, họ que nous avons faim 

Nghe lời tên sơn đen, hắn thâu âm mấy bài hát bỏ lên đài phát thanh của trường để bà con lâu lâu nghe lại để nhớ về một thời ra chơi hay đứng lắng nghe những bài hát nhạc trẻ một thời. Hắn liên lạc lại được qua sơn đen một cô bạn học cũ, nay nghe nói làm ca sĩ ở Paris. Cô bé ngày xưa, nay hát cực hay.

Hôm nay, hắn thâu bài Riêng Một Góc Trời của Ngô Thuỵ Miên mà mỗi lần nghe là hắn nhớ đến cô giáo Minh, người đã giúp hắn qua cơn đói rách một thời bao cấp. Hát và thâu xong rồi thì hắn gửi cho Huyền Ma Sơ để bỏ lên đài phát thanh.

Hôm nhận email là bài hát đã được phát tuyến, sau ăn tối, hắn cùng Lá Diêu Bông ngồi trước cái máy truyền hình xì mát rồi bấm nút. Tiếng đàn của hắn nghe du dương đưa hắn về một vùng trời bình yên, rồi giọng ca của hắn không thua gì của Tuấn Ngọc trầm bổng cất vang lên trong không gian của căn nhà hắn. Hắn tuy không phải thiên tài âm nhạc nhưng bạn bè hay nói hắn cao hơn Tuấn Ngọc được vài centimet khiến hắn ngất ngây, lấy tay quay quay vòng tròn như Tuấn Ngọc trên sân khấu. Hắn nhìn sang Lá Diêu Bông mĩm cười, như hỏi nghe được không. He he he

Ngoài trời vài giọt tuyết đầu mùa rơi nhẹ nhàng trên cây sồi của miền Đông BẮc, như báo mùa đông sắp tới sẽ lạnh hơn năm kia.

Bổng hắn nghe có giọng tụng kinh của Lá Diêu Bông xen kẻ với giọng ca vịt đực của hắn. Hắn réo “tình yêu như nắng nắng đưa em về …” thì bên loa kia lại nghe giọng của Lá Diêu Bông “Nam mô a di đà phật rồi Booong, cóc cóc,… Thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại bi đà la ni, bong cóc cóc,…

Hoá ra cái điện thoại thông minh của hắn có khả năng thâu stereo mà hắn không biết, nên một bên thâu tiếng hát của hắn và một bên thâu tiếng kinh cầu của vợ hắn ngoài phòng khách. Vợ hắn chợt như giác ngộ là tiếng kinh cầu của mụ quá hay, muốn thâu tiếng kinh kệ để gửi cho những người bạn để giúp họ mở khung trời sám hối xuất hiện như đã giác ngộ, đã hành hạ mấy thằng chồng trong đau thương của cõi Niết Bàn.

Từ hôm tình cờ thâu tiếng kinh kệ của Lá Diêu Bông, hắn được thêm một nhiệm vụ mới là thâu tiếng kinh kệ của vợ khi tụng kinh. Cái khổ là thâu xong, cô nàng lại mở to oang oang khắp nhà để nghe và hỏi hắn có phê không như mỗi lần hắn mở nhạc hắn cho vợ hắn nghe. Chán Mớ Đời 

Chán đời hắn chui vào xe, đóng cửa xe lại, cầm đàn khỏ: Bèo dạt mây trôi em đi tu anh đợi í a trên giường ơi ạ ơi a. Hoă pơ jơ

Chán Mớ Đời

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn