Cholesterols và huyền thoại (F)

Cholesterols và huyền thoại (F)

Hai năm nay mình không đi bác sĩ nhưng cần làm EKG và thử máu nên phải hẹn đi bác sĩ lại. Như thường lệ, tên bác sĩ kêu mình uống thuốc trị Cholesterol dù tổng số chất béo của mình là 175, lượng Cholesterol tốt HDL là 45. Tên bác sĩ kêu Triglyceride của mình cần xuống 50 vì nay là 85. 14 năm về trước là 234. Chán Mớ Đời

Lượng mốc Cholesterol khi xưa là 230 sau này đám bán thuốc cao mỡ lobby xuống còn 200 nên xem như ai về già cũng bị cao mỡ, bác sĩ kêu phải uống thuốc với những hệ lụy, hiệu chứng phụ của thuốc. Mình nói để mình kiêng cử, bớt ăn cơm và chất tinh bột xem có xuống thêm không. Mình thích ăn bánh mì có lẻ quen thời sinh viên, đói nên cuối tuần phải mua mấy ổ baguette ăn vì quán cơm đại học đóng cửa. Vậy là mấy tháng tới sẽ rán bớt ăn bánh mì thịt. Đã vậy muốn làm test về EKG, họ phải xin phép công ty bảo hiểm, lại phải đi khám lại một lần nữa, lại tốn tiền. Lần trước, hắn làm liền, nay phải làm đủ trò, mất thời gian.

Có dạo mình hỏi anh bạn y sĩ về bệnh lý, dinh dưỡng vì người Việt mình hay nói: “Bệnh tòng khẩu nhập” nhưng anh bạn kêu không biết gì vì khi xưa ở trường y khoa chỉ có học 4 giờ về thức ăn dinh dưỡng. Mình thì tin bác sĩ như tin ông cố đạo mà anh bạn là một y sĩ giỏi lại trả lời như thế khiến mình tái mặt.

Nói chuyện với mấy người bạn người Mỹ thì họ nói nên đọc sách hay nghe mấy người không phải là y sĩ nhưng họ nghiên cứu về y khoa. Đó là những người nghiên cứu khoa học, trình độ của họ cao hơn trình độ y sĩ về khoa học. Họ nhìn ngoài cái hộp nên có cái nhìn khá tổng quát. Bác sĩ chỉ học chuyên nghành về môn nào đó thôi. Anh chuyên về tim thì chỉ biết mổ xẻ tim, anh lo về sản khoa thì chỉ lo về làm cô mụ và tránh bị thưa kiện.

Nghe lời, mình tìm đọc sách của mấy ông tiến sĩ, giáo sư đoạt giải Nobel về khoa học như ông Linus Pauling, có 2 giải Nobel Khác nhau về nghiên cứu khoa học. Đọc sách báo về y khoa, chữa bệnh thì khám phá ra bác sĩ chữa trị cho mình được giảng dạy cách chữa bệnh, cho thuốc uống không tìm hiểu nguồn gốc, lý do căn bệnh của bệnh nhân. Như một người sửa xe, thấy bánh xe mòn thì kêu thay cái bánh xe, hay thay bình điện, …

Họ không giải thích cho bệnh nhân lý do và cách phòng bệnh. Bác sĩ lại muốn bệnh nhân đến nhiều lần để kiếm tiền nên Chán Mớ Đời.

Điển hình, đồng chí gái nghe ai giới thiệu một bác sĩ người Việt về nhãn khoa nên đi. Khám rồi kêu mình đi khám luôn. Mình đến thì bà bác sĩ này kêu con mắt mình có vấn đề nên giới thiệu mình với một tên bác sĩ khác cũng người Việt. Đến nơi tên này cho chụp hình đủ thứ, rồi kêu con mắt mình có vấn đề, nhưng chưa nghiêm trọng lắm, cần được theo dõi, cứ 6 tháng lại gặp hắn.

6 tháng sau, bà bác sĩ giới thiệu mình cho tên bác sĩ khác kêu mình đi khám lại rồi tên bác sĩ kia cũng réo gọi đi tái khám. Đã không biết cách trị con mắt của mình, vẫn muốn mình đến khám, vớt thêm chút tiền. Mình block số điện thoại của họ luôn. Mình hỏi anh bạn bác sĩ nhãn khoa mới về hưu tại quận Cam. Anh chàng chuyên mổ mắt nên không rành vụ võng mạc nên giới thiệu ông bác sĩ làm chung, chuyên gia về vụ này. Mình đến văn phòng, cũng chụp hình đủ trò. Mình hỏi ông bác sĩ mỹ là có người nói con mắt mình có thể bị mổ đủ trò. Ông ta kêu vào tuổi mình là chuyện bình thường, hàng ngày bệnh nhân của ông ta đông như quân nguyên, đều có võng mạc của mắt bị như mình. Không cần mổ gì cả, năm sau trở lại.

Lương y như từ mẫu rất khó tìm ở thời đại này. Mình có coi một phim Ý Đại Lợi nói về mấy tên bán thuốc tây, trả tiền cho bác sĩ để họ kê toa cho bệnh nhân uống thuốc của hãng dược phẩm. Không trả tiền thì tặng những chuyến du hành cho vợ chồng bác sĩ đi chơi xa, khách sạn 5 sao.

Mình sống trong một thời đại mà bác sĩ ra trường có nợ khổng lồ $500,000 thì khó mà bắt họ theo đạo Đức, lương y như từ mẫu. Do đó mình phải tự tìm sách đọc để hiểu về cơ thể để có khái niệm về y tế để lo cho mình.

Tuần này mình theo dõi ông tiến sĩ David Diamond, giáo sư đại học ở Florida. Ông này kể là khi xưa, ông ta béo phì, lo ngại cho sức khoẻ của mình thì gặp bác sĩ kêu uống thuốc Lipitor,… được cái ông ta có tinh thần phản động, thay vì ra tiệm thuốc tây, ông chạy ra tiệm sách, đọc sách báo thêm trước khi uống thuốc thì khám phá ra những gì chính phủ và các công ty dược phẩm đưa ra đều dựa trên một lý thuyết không có cơ sở.

Mình xin tóm tắm lại đây.

Người Mỹ được xem là béo nhất thế giới vì ông thượng nghị sĩ MacGovern. Ông này cho ra đời luật để chỉ dẫn người Mỹ ăn uống bồi dưỡng. Ông này ăn uống kiêng cử vì to béo lại nhờ một ông thần tên Ancel Keys, một chuyên gia về biển để nghiên cứu dinh dưỡng cho người Mỹ. Ông thần này qua Ý Đại Lợi nghiên cứu và cho rằng người Mỹ nên theo cách ăn uống của người Ý Đại Lợi. Vùng ông ta nghiên cứu là Napoli, khu nghèo miền nam của La MÃ, họ ăn toàn là pasta và pizza. Gái Ý rất đẹp khi còn trẻ, đến khi đẻ vài đứa là to béo vì ăn pasta, nói cách khác là ăn tinh bột.

Thế là chính phủ khuyến cáo người Mỹ phải ăn theo chương trình của họ. Học đường phải cho học sinh ăn theo lối đó và từ từ người Mỹ to béo nhất thế giới. Các công ty thực phẩm nhảy vào, lãnh tiền của chính phủ để chế tạo thực phẩm để lâu cho người Mỹ.

Họ kêu French paradox vì không thể nào giải thích là người pháp ăn đồ ăn có đủ thứ thịt thà, beurre thay vì ăn Magarine lại gầy hơn người Mỹ. Nhớ dạo ở tây, tây đầm ăn đủ loại như xà lách, xúp, món chính, phô mát. Mỗi thứ một tị không như người Mỹ ăn hổ lốn. Nói chung là đủ chất dinh dưỡng. Trong khi người Mỹ ăn nhiều tinh bột mà mình đã kể rồi khiến họ béo phì.

Béo phì đưa đến những hệ ứng phụ như đau ốm, tiểu đường, tiểu muối,… lại giúp các công ty y dược làm giàu. Ông ta đưa ra một quảng cáo của thuốc Lipitor mà đa số người Mỹ dùng để giảm Cholesterol.

Dạo ấy có một ông kêu gọi là chất béo đưa đến bệnh tim mạch và được giải Nobel. Và họ muốn chứng minh là đúng nên họ tìm ra dữ kiện. Xem hình ảnh sau.

Các dữ kiện màu đỏ cho thấy người có mỡ có nguy cơ gia tăng chết vì bệnh tim rất nhiều khi cơ thể có nhiều LDL. Ai xem biểu đồ cũng teo dái cả. Ông Diamond là một khoa học gia nên ông tìm  “raw data” để xem xem từ đâu họ có thể kết luận. Ông ta lấy raw data màu xanh, rồi để chung với dữ kiện màu đỏ thì kết luận lại khác. Người chết bình thường và người chết vì cao mỡ không khác nhau bao nhiêu, thậm chí người có mỡ cao lại sống lâu hơn người uống thuốc. Kinh

Theo biểu đồ trên, ta thấy có đến 99.7% không chết vì bệnh tim mạch. Khi họ dùng tài liệu kêu là người có cholesterol cao sẽ có khả năng chết vì bệnh tim mạch đến 400%. Con số 400% từ đâu ra? Họ lấy số lượng Cholesterol 150 thì thấy 99.7% người bình thường không chết vì tim mạch trong khi người chết vì tim mạch là 0.3% rồi khi số lượng Cholesterol lên 290 thì số người chết vì tim mạch gia tăng lên 1.3%. (Nên nhớ là 98.7% không chết vì tim mạch) Họ lấy 1.3 chia cho 0.3 = 4.13. Kinh hồn.

Mình có anh bạn cùng tuổi kêu là Cholesterol của anh ta trên 2,000, vâng “hai ngàn”. Bà bác sĩ người Việt, nói giọng Huế kêu tui khôn hiệu răng anh chưa chết. Ngay bác sĩ mà không hiểu thì ai hiểu. Câu nói của bà bác sĩ cho thấy y sĩ chưa chắc đã am tường 100% về trị liệu. Họ chỉ xem kết quả thử nghiệm máu rồi đưa đến kết luận dựa theo chỉ thị của FDA. Cho uống thuốc Rồi lấy tiền bệnh nhân. Xong om.

Cái khốn nạn nhất là năm 2016, ngày 3 tháng 4, tại American College of Cardiology, người ta cho rằng sau nghiên cứu trên 12,000 bệnh nhân thì không có ứng dụng gì cả khi dùng thuốc trị bệnh cao mỡ. Bác sĩ vẫn tiếp tục cho bệnh nhân uống thuốc trị cao mỡ. Bằng chứng là những người bị mỗ tim thì lâu lâu lại phải bị mỗ thêm. Chán Mớ Đời

Quảng cáo thuốc Lipitor đề giảm 36%, ông ngạc nhiên là dưới cái bản đề to 36% lại có một dòng nói đến sai biệt 1% (3% người không dùng thuốc và 2% người dùng thuốc, chữ màu xanh có * ). Tò mò ông ta kiếm tài liệu và nghĩ chắc là luật sư của công ty dược phẩm bắt phải ghi bằng chữ nhỏ để tránh gặp thằng phản Động nào mò ra tài liệu mà công ty sử dụng để quảng cáo rồi thưa là khốn nạn.

Ông ta tìm ra tài liệu như trên. Màu đỏ là người có uống thuốc và màu xanh là không uống.

Sự khác biệt là 98.1% cho người uống thuốc và 97% là không uống thuốc  = 1.1%. Họ lấy 1.1% chia cho 3% (100% - 97% Không uống thuốc) đưa đến 1.1% : 3% = 36%

Thế là công ty Lipitor quảng cáo rùm trời là hạ 36%, khiến bác sĩ kêu bệnh nhân uống mệt thở. Họ quên cho bệnh nhân xem biểu đồ ngay con nít cũng ngạc nhiên.

Hôm trước ở báo người Việt mình có gặp một anh hoạ sĩ, cứ thấy lâu lâu anh ta ôm cánh tay nên mình đoán anh ta uống thuốc cao máu cao mỡ. Mình nói anh ta đến tập Đông Phương Hội. Anh ta và vợ nói ừ ừ rồi không thấy liên lạc hay lại Đông Phương Hội.

Cái khốn nạn nhất là họ khám phá ra người có mỡ nhiều lại sống lâu hơn người uống thuốc. Chán Mớ Đời

Đây là chuyện có thật nhưng hơi tếu. Có lần mình vào quán ăn với bạn, anh bạn tìm món không có mỡ thịt. Bà chủ quán kêu em đừng ngại cứ ăn bú xua la mua đi. Em của chị cử ăn uống đủ thứ, chạy xe đụng chết không kịp ngáp.

Người Việt mình hay kêu “Bệnh tòng khẩu nhập”, theo mình hiểu là bệnh vào từ miệng, là những thức ăn thức uống được đưa vào mồm.

Hồi nhỏ không biết học ở đâu họ nói: Mỗi ngày chúng ta cần ăn 2,000 calories nhưng chắc là tiêu chuẩn cho người tây, to con còn người Việt mình nhỏ bé thì chắc phải ăn ít lại. Nay về già mình đâu có cần ăn nhiều 2,000 một ngày.

Mỗi lần tập xong 2 tiếng đồng hồ, mình xem đồng hồ cho thấy tiêu được 485 calories. Hôm nào có ai đem chè vào quất một chén là coi như hôm ấy chả có tập gì cả. Cái khổ là người ta khám phá là ăn sau 6 giờ chiều thì tạo thêm 25 % - 50% insulin mà xơi một bát chè đường là chỉ có khóc ra chè.

Có nhiều bác sĩ thành công chữa trị bệnh tiểu đường bằng nhịn ăn, hay cao máu,…. Đủ trò. Có lẻ chúng ta nên tìm sách để đọc để hiểu rõ về sức khoẻ thay vì nghe tin mấy bác sĩ như tin cố đạo rồi chết không biết có lên Niết Bàn hay Thiên đường. Hôm nào rảnh mình kể mấy vụ này.

Nhiều khi chúng ta đang sống trên thiên đường mù vì cứ nghe người này nói rồi người kia nói khác rốt cuộc mù tịt. Có chị bạn kể là có người bạn kêu tối trước khi đi ngủ, ăn một trái chuối vì có Potasium nên đi mua chuối, ghi nhớ là trước khi đánh răng, ăn một trái chuối. Hai tuần lễ sau lại có người kêu không được ăn chuối vì có đường, tạo insulin gây ra béo. Chán Mớ Đời

Nhs

Làm pdf bỏ lên thì thiên hạ đọc không được nên tải kiểu này thì các bác ráng tìm biểu đồ nào em giải thích.