Toàn là Gấu

Mày sao quen toàn là Gấu”. Đó là câu nhận xét của tên bạn thời ở Nữu Ước, về mấy đối tượng mình đang đả thông tư tưởng, làm quen dạo đó. Câu nói khiến mình giật mình. Tên này, tiến sĩ lý luận về hôn nhân dù chưa có vợ, ế nguyên thủy, đang đả thông tư tưởng bà nào có 5 con, tự nhận làm quân sư ái tình cho mình luôn, lên tiếng giải thích đàn bà như thế này, vì theo Freud cho biết phụ nữ như thế nọ, khiến mình chưa thấu hiểu được mối tình hữu nghị, răng hở môi lạnh của đối tượng, lại mất quan điểm cách mạng, không giữ vững lập trường, nhận thấy tên này nói có lý.

Mình buồn cười vì một hôm, anh chàng kể là có ai ở nhà thờ làm mối, một cô còn trẻ, 25 tuổi, một đời chồng, có con. Anh chàng kêu có con rồi khỏi đẻ, Buy 1 get 2 Free và nói là chủ nhật tới đi lễ nhà thờ sẽ gặp mặt nói chuyện. Nếu được làm đám cưới luôn vì cưới vợ là cưới liền tay, để lâu ngày gió thổi nó bay. Tối đó, sau khi đi lễ, anh chàng kêu đi ăn cơm ở phố tàu nên mình chạy ra ngay vì muốn biết cuộc đả thông tư tưởng cách mạng, ký kết hôn nhân với người đẹp ra sao. Anh ta kêu tao tưởng có hai con thì không sao, đây có đến 5 con, về nuôi chúng chết như thằng chồng quá cố, đi cày 3 job vì theo quan điểm chúa cho bao nhiêu nhận bấy nhiêu.

Mới sang tây thì mình mê đầm lắm. Hình như mỗi lần đến làm việc ở một nước khác, lại khám phá ra gái xứ đó đẹp, mới lạ rồi một thời gian sau thì quen, lại thấy bình thường. Tương tự lúc mới sang Hoa Kỳ, thấy con gái lai đủ loại giống, thấy rất xinh nhưng ở một thời gian thì chán như con gián, thấy thiếu chút chút gì nét khả ái của phụ nữ âu châu.

Dạo ở Âu châu, thời sinh viên mình học trường kiến trúc nên ít có sinh viên gốc việt, chỉ quen biết 2 tên mít sống ở Paris từ bé, bồ với mấy cô đầm nên không quen biết mấy cô gốc việt, thêm lại mê đầm nên cứ tưởng sau này lấy vợ đức hay ý nhưng ai ngờ.

Vâng, ai ngờ khi mình đi du lịch Hoa Kỳ thì bạn bè giới thiệu một cô sinh viên gốc Việt ở Boston khiến mình bị say nắng, trúng gió ngất ngư con tàu đi nên khởi đầu con đường trở về cội nguồn, quyết chí kiếm vợ việt, để ăn cơm việt như câu ca dao học ngày xưa “ta không chê của chùa, ta không chê của cha, nhưng dù sao đi nữa ta về ta tắm ao ta, dù trong đục ao nhà vẫn hơn”. 

Về nguồn nên bò vào thư viện tìm sách báo việt ngữ để đọc, học nói tiếng Việt lại, lần mò vào thiên đường tình ái qua thi ca, để viết báo cáo tình hình trái tim cho đối tượng. Sau này sang Hoa Kỳ làm việc, bị mấy đối tượng đá lên đá xuống nên rên với tên bạn thì hắn kêu mày quen toàn là Gấu. Phải kiếm con nào hiền hiền mà lấy làm vợ chớ gấu là nó đá, chưa xé xác mày ra là may mắn lắm rồi. Từ đó, tên này tự động làm tư vấn ái tình cho mình như khi xưa, có tên gần nhà học chung ở Văn Học, cố vấn về tình cảm cho mình.

Thường mình không thích nghe nhạc việt vì thấy uỷ mị, sến súa nhưng mỗi lần bị cô nào đá giò lái vị chi nghe Tuấn Vũ hay Hương Lan rất phê mê tơi. Lúc đó, mới hiểu Việt Cộng ra chỉ thị cho các cán bộ nằm vùng của họ làm nhạc ủy mị để tiêu diệt sức chiến đấu của quân dân miền nam và ngày nay, họ thổi lửa phong trào Bolero ở Việt Nam cho cao để thiên hạ đừng nghĩ đến công an tàn bạo,… 

Dạo ấy tỷ lệ gái gốc Mít ở hải ngoại rất ít so với con trai. Lý do là vượt biển thì đa số người ta cho con trai đi nhiều hơn, cơ lẻ sợ đi nghĩa vụ hay nguy hiểm với hải tặc nên khi có tiệc tùng lễ hội gì thì một cô gái dù xấu như Chung Vô Diệm, hay đẹp tầm Thị Nở, xuất hiện vẫn có cả chục tên săn đuổi, Chí Phèo bu đậu như ruồi bên cạnh nên thời đó mấy cô mấy bà có giá khủng cực đỉnh nên mới có câu: ‘phi bác sĩ bất thành phu phụ” nên mình không mong gì lấy vợ gốc Việt ở Hoa Kỳ. Nghe đến làm nghề thợ vẽ là mấy cô, xách đít đi chỗ khác ngồi, không một lời giả biệt. Bố mẹ nghe điện thoại là kêu em nó đi chơi với bạn trai rồi.

Được cái là sau này có chương trình H.O., Hoa Kỳ nhận các gia đình cựu tù nhân cải tạo nên cộng đồng người Việt được tiếp tế thêm mấy cô con gái, thường được gọi là gái H.O., nên tỷ lệ trai gái gốc mít bắt đầu lấy lại quân bình. Chẳng bù lại ngày nay, mấy tên ở Hoa Kỳ, dù xấu như CHí Phèo, vẫn có gái đẹp, chân dài Việt Nam, chung tiền để làm đám cưới mấy cô đem sang Mỹ. Vừa được tiền vừa được tình. Cuộc đời không thể hiểu được.

Có lần trong tiệm ăn Việt Nam, mình nghe bàn bên cạnh, có đám thanh niên kháu với nhau. Một tên kêu mày lấy một cô sang đây được tiền, được phục vụ trong 3 năm rồi có giấy tờ xong thì ly dị về Việt Nam lấy con khác. Kinh. Xứ gì mà người nghèo thì cho con đi làm dâu xứ HÀn, còn nhà giàu thì mua rể để qua Mỹ. Cho thấy Việt Nam là một đất nước lạ kỳ như bài thơ của cô giáo Lam “đất nước mình lạ quá phải không anh”.  

Ký ức của mình về con gái việt là những hình dáng nữ sinh Đàlạt, má đỏ môi hồng, đi học về như bài thơ của ông Phạm thiên Thư:
Bước em thênh thang
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài

Thời bắt đầu để ý đến con gái, say nắng trúng gió những hình bóng nữ sinh ngày nào, che dù trong những cơn mưa phùn Đàlạt nay gặp toàn là con gái gốc tứ xứ, được bồi dưỡng thêm những tư duy phụ nữ Hoa Kỳ hiện đại nên thua non. Không hiểu phải đối xử ra sao khi gặp gái gốc Mít. Đầm thì bisou còn mỹ thì bắt tay còn khi gặp gái mít thì lấn cấn không biết bắt tay bắt cẳng ra sao.

Dạo mới sang mỹ thì có ông Trần Quảng Nam làm bài 10 năm tình cũ nên lò mò ra chợ trời ở đường Canal St, phố tàu mua cái đàn cũ về tập hát thì bị kiểm duyệt. Kêu anh còn tơ tưởng đến con Bồ cũ hả nên cấm hát bài ca uỷ mị, thương nhớ chế độ cũ tình xưa. Rồi ông nhạc sĩ này cho ra đời 20 năm tình cũ thì mấy bà gấu này cũng cấm tiệt, kêu anh còn nhớ đến con nào ở bên tây hay Đàlạt? Mình đợi ông này ra bài 30 năm tình cũ nhưng đợi hoài không thấy ra, chắc ông ta nhìn đối tượng 30 năm về trước, răng rụng, tóc rụng sân chùa nên hết còn cảm hứng đợi chờ cuộc tình hữu  nghị một thời. Chán Mớ Đời 

Về Paris ăn đám cưới cô em, mò vào tiệm Thanh Bình, thấy có cuốn băng nhạc của ca sĩ Lê Dung, thực hiện khi đi văn công tại Pháp cho đám Việt kiều yêu nước nên mua về nghe mấy bài ca của ông Trần Tiến như “mặt trời bé con” và “Sao em nỡ vội lấy chồng”, cũng bị kiểm duyệt, kêu nhớ con hàng xóm nào hay khai con nào bỏ đi lấy chồng. Mình nhận thấy một điều là khi phát hiện ra một đối tượng mới, đả thông một chế độ mới là mình phải viết bản kê khai lý lịch trích ngang 7 đời nên lấy kinh nghiệm, sau này không dám thành thật khai báo, cứ kêu nhát gái, lo học nên không quen ai hết cho khoẻ đời. Chỉ biết hát: “phận làm con trai, chưa một lần yêu ai, giờ gặp bà vợ đây...”

Một hôm, tình cờ bò vào tiệm bán nhạc lớn ở Nữu Ước thì thấy có bản nhạc “besame mucho “ bằng tiếng tây-ban-nha nên mua về nhà tập khỏ đàn và hát thì một đối tượng kêu hát bài này được nên mỗi lần gặp mặt là cô nàng cứ kêu mình “bê xa mê mu chô “ hoài. Đuối quá cũng bỏ chạy luôn.

Một hôm, có cô đem cái cassette đến nhà mình rồi bỏ vào máy rồi cứ nghe đi nghe lại bài ruột của ông ca sĩ Tuấn Vũ rên rỉ “người yêu cô đơn” khiến mình nổi điên vì cứ nghe ông Tuấn Vũ, bị đối tượng cho cà lăm bài này hoài, hứng tình đổi lời, cải biên lại “đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng có thai, đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng mang bầu để rồi phải trả Child support,…”. Cô ta nghe được lời cải biên của mình nên bỏ chạy luôn. Sau này, đồng chí gái mới nói cho mình hay là mình có giọng ca đuổi khách, đuổi phụ nữ nên khi có bạn bè đến nhà, tụ họp ăn uống xong là khi muốn đuổi khách về để đi ngủ, mình cất tiếng hát là cha con lục đục cáo từ. 

Lúc đó mình chợt hiểu chế độ đàn bà độc tài chuyên chính là gì, quyền tự do sinh hoạt nghệ thuật đều bị cấm triệt, chỉ được hát những bài ca được Đảng ra lệnh hay cho phép hay ngợi ca Đảng nên mình cũng lặng lẻ vượt biển, thoát vòng tay ân ái của đối tượng, với tiêu chí cải tạo mình thành người tình nhân dân ưu Tú. Chán Mớ Đời 

Nói chung là văn hoá mà bị áp bức thì không có tự do sáng tác hay tư duy. Ở âu châu, đầm thì mình còn vẽ chân dung hay khoả thân họ được, còn gái gốc mít thì không đặt vấn đề nghệ thuật làm đầu, có lẻ văn hoá người Việt cho rằng nghệ sĩ là vô loại. Ít cô nào muốn đi viếng viện bảo tàng hay xem triển lãm tranh hay nghe nhạc cổ điển, mà có đi thì lần sau họ cũng tránh xa mình như cô-rô-na-vi-rút. Gọi điện thoại rũ đi chơi thì gia đình kêu là đi chơi với bạn trai rồi. Chán Mớ Đời

Đó là về nghệ thuật, còn vấn đề tôn giáo thì càng kinh khiếp. Có quen 2 cô theo đạo công giáo thì bố mẹ, chỉ mặt mình kêu mày là “người nương”thằng con hoang đàng, bỏ Chúa, mau trở về đạo ngay, khiến mình ngọng, kêu gia đình cháu 10 đời nay, đâu có ai theo đạo nên cháu đâu có bỏ đạo thế là mấy cô này từ giả, không trả lời điện thoại đứa con hoang đàng. Họ nói trở về đạo, để được lên thiên đàng, mình thuộc loại ngu lâu dốt sớm, kêu ông Ay-dong và bà E-và xơi có một trái táo mà bị thượng đế đày xuống trần gian, muốn ăn táo thì cứ vào siêu thị mua cả thùng. Kinh quá, không dám phấn đấu trở về đạo. 

Sau này, mới hiểu là người công giáo dùng cụm từ “trở về đạo”, đều kêu người lương là bỏ đạo, trở về đạo ngay, không mặc cảm bỏ đạo của ông bà để vào đạo cho dễ kết nạp con chiên. Thế là mình dọt luôn, yêu em nhưng anh sợ đi nhà thờ vào cuối tuần, dù có anh bạn làm linh mục kêu tao miễn vụ học giáo lý, bí tích hôn nhân cho mày.

Có 2 cô tuyên bố là chưa bao giờ yêu ai như yêu mình khiến lòng mình lâng lâng như chiếc máy bay lên thẳng nhưng rồi từ từ không hiểu sao, lại thú nhận là đã làm đám hỏi với ai trước đây khiến mình thất kinh. Có cô còn kể là đã làm hôn thú với ai không cho bố mẹ biết rồi lại ly dị chi đó khiến mặt mình còn xanh hơn đít nhái, chuẩn bị cài số de vì đoán cô ta cũng sẽ bỏ mình như những tên đã đi qua đời cô ta.

Nếu cô nào có Bồ nhưng vẫn còn đi thả thính, điều nghiên thêm đối tượng khác thì còn chấp nhận, đây nói là đã đính hôn, bắt thằng nào mua cho chiếc nhẫn hột xoàn để xác định ”kim cương là Vô cực còn tình yêu là vô phúc” rồi gặp sơn đen thì thay lòng đổi dạ nên mình hoảng tiều, quay số de. Cũng có thể họ nói để ngầm cảnh báo cho mình rút lui có trật tự. Chán Mớ Đời 

Cuối cùng, mình nghe lời một tên bạn học cũ ở Đàlạt, kêu sang Cali tao kiếm vợ cho vì “Cali đi dễ khó về, trai đi có vợ, gái về có con” nên mình khăn gói sang Cali kiếm việc vào mùa hè. Kiếm được việc rồi thì mình trở lại Nữu Ước, chuẩn bị dọn nhà luôn tiện đi chào bạn bè vùng Đông Bắc từ Boston đến Virginia.

Ai ngờ chuyến đi Boston lại khiến mình gặp đồng chí gái. Một tên bạn ở MIT nổi hứng gọi điện thoại cho một cô nào từ Gia-nã-đại sang làm việc nhưng không gặp, lại đụng người trọ chung nhà là đồng chí gái, rũ đi chơi thì cô nàng cũng chuẩn bị dọn qua Cali vì bố mẹ mới từ Việt Nam di dân sang.

Sang Cali thì cuối tuần mình chạy từ Los Angeles xuống quận Cam chơi với mấy người bạn ở đây nhân tiện rũ đồng chí gái đi luôn vì cô nàng không quen biết ai ở vùng này. Vợ tên bạn kêu được rồi, đăng ký quản lý đời đồng chí gái đi, kẻo thằng khác thuổng mất thế là mình nghe lời từ giả thơ ngây, sơn đi lấy vợ.

Khi còn đả thông tư tưởng điều nghiên lý lịch trích ngang trích dọc thì đồng chí gái rất nhu mì, nói giọng Huế trọ trẹ nghe êm tai nhưng sau tuần trăng mật về thì cá tính độc quyền bộc lộ như Việt Cộng khi xưa, ban đêm về tuyên truyền rất êm tai nhưng khi chiếm được miền nam rồi, chúng đày mấy bà mẹ Việt Nam anh hùng chết bỏ. 

Ông cụ mình hay nói; ”cổ nhân ta có câu; Tu trăm năm mới đi chung một chuyến thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng.” Mình tu cả ngàn năm mới được đồng chí gái cứu khỏi nghề ế vợ chuyên nghiệp. Kinh! Sau khi lên xe bông về nhà vợ thì mình thất kinh vì khi xưa, những người làm quan, đều đưa cái ấn của vua cho người vợ giữ vì nếu mất ấn là xem như bị chém đầu. Nay cuộc đời mình được trao cho đồng chí gái nên cô nàng bảo sao thì nghe vậy. Người ta đưa cái mạng mình cho người bạn đời giữ nghĩa là phải tin tưởng tuyệt đối như “nam cảm nữ ân”. Có lẻ vì vậy mà khi lấy vợ lấy chồng người ta hay dựa theo câu “lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống”.

Khổ cái là lấy vợ rồi thì mình không còn gặp mấy tên quân sư ái tình nữa để nhờ chúng tư vấn. Tên bạn ở Nữu Ước, nghe đâu ế quá cũng phải se duyên Tần Tấn với cô em “ra đường thiếp hãy còn son, về nhà thiếp đã 5 con cùng chàng thứ 1”. Anh bạn cày 3 jobs để nuôi 5 đứa con nuôi và từ đấy không bao giờ liên lạc lạc. Hỏi bạn bè thì lơ mơ không ai nhớ nữa.

Tên bạn học chung thời Đàlạt, lấy vợ trước mình cả 15 năm thì vợ trừng mắt là cuối đầu. Dù khi xưa, mới gặp lại, hắn búng ngón tay, kêu dạy con từ thủa còn thơ, dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về. Mình cải biên câu tục ngữ theo chiều hướng hiện đại ”dạy chồng từ thủa chồng bê lên giường lần đầu.

Nhiều khi ngẩm lại không biết động cơ nào khiến đồng chí gái chấp nhận quản lý đời mình, vì mình không có tài, ngu lâu dốt bền, không làm ra tiền. Mình chỉ nhớ khi xưa, cô nàng có thân hình bốc lửa như Ngọc Trinh, nay sau gần 30 năm quản giáo đời mình thì thân hình như đào cải lương Ngọc Giàu, trở thành gấu ôm của mình. Chán Mớ Đời 

Ai có gặp đồng chí gái thì hỏi dùm em lý do nhé. Xin đa tạ.

Chán Mớ Đời
Nhs