Tắm heo và sức khoẻ

Hôm trước, Khoa nhờ mình chia sẻ kinh nghiệm về tập luyện với các học trò của thầy Trần Như Đẩu. 16 năm trước, đi du lịch bên Pháp, thăm em và bạn bè thì cảm thấy chân mình không ổn. Thêm đầu gối rất đau, leo lên cầu thang là một cực hình nên mỗi ngày chỉ leo lên lầu khi đi ngủ. Về cali khám bác sĩ thì được biết chân mình cần mang đồ lót giày để khỏi đau.
Cuộc đời lạ lắm! Mình hay gặp những người xa lạ, họ nói mình điều gì, hay cho mượn cuốn sách rồi biến mất, lại giúp thay đổi hướng đi cuộc đời của mình. Mình hay gọi những người này là thiên sứ, được thượng đế gửi đến báo cho đứa con hoang đàng. Đi hè về, con mình gia nhập đoàn hướng đạo nên khi đưa con đến sinh hoạt với các hướng đạo sinh khác, mình phải ở lại lỡ có chuyện gì thì các trưởng biết đâu mà tìm mình. Có một phụ huynh, không hiểu lý do, cứ tìm gặp mình, xà tới nói về môn phái Hồng Gia suốt 3 tiếng đồng hồ, kêu mình ráng đi tập. Mình nói ngày xưa ở Việt Nam có tập đủ thứ rồi; Thái Cực Đạo, Nhu Đạo, Vovinam, nay không ham nữa. Mỗi ngày đi bơi một cây số là vui rồi.

Tuần nào anh ta cũng lại gặp mình dù có tìm cách trốn anh ta. Nói hoài nên mình nghĩ bò lại võ đường một lần để anh ta không làm phiền nữa. Hôm Ấy, anh ta lại vắng mặt nhưng đã đến nên vào tập. Sau khi tập, mình tính dọt nhưng có một bác tên Bách, râu tóc bạc phơ, đưa cho mình bộ đồ tập và kêu đóng tiền nên đành trả tiền và tự nhủ tập 3 tháng, thấy không khá thì nghỉ. Sau 6 tháng, mình đi thử máu, bác sĩ cho biết là cholesterol từ 240 xuống 180 nên mình tiếp tục. Anh bạn như đã hoàn thành nhiệm vụ được bề trên giao phó, nghỉ tập luôn từ đó. Gặp nhau tại chỗ sinh hoạt hướng đạo thì anh ta kêu tập ở nhà. Xong om


Đi tập, có tính cầu tiến, hỏi mấy người tập trước mình, tò mò hỏi thêm cách tập cho mau tiến bộ. Người thì nói tập như thế này, người thì kêu tập như thế kia. Cùng một thầy mà mỗi người giải thích khác nhau nên mình chới với. Buồn đời mình lên mạng thì khám phá ra một nhóm người Việt tập Hồng Gia nhưng tại sân nhà ai thay vì ở võ đường. Xem nhà cửa thì mình đoán là ở Cali nên liên lạc và gặp Khoa. Sau khi nói chuyện với Khoa thì mình quyết định theo tập với Khoa.

Lúc đầu tập ở Đông Phương Hội thì Khoa cho tập đủ trò, kiếm, Wusu, Thái Cực Quyền, Hồng Gia, Bạch Hạc, ngạnh công, thiền đủ trò, Trạm Trang Công, Vịnh Xuân Quyền. Chặt chai bia, xé cuốn niên giám, chém gạch,…


Một hôm đi bài Tiểu Niệm đầu của Vịnh Xuân Quyền. Thay vì đi 5 phút như mọi lần, Khoa hướng dẫn đi 45 phút. Khi đi chậm thì mới nhận ra là các khúc xương, lóng tay liên kết với nhau như các bộ phận đồng hồ, quay từ từ các khớp này cuốn theo cái trục, quay vòng vòng khiến mấy cái kim đồng hồ quay theo từng nấc.


Mình nhận ra những gì đọc hay nghe ai nói sẽ khiến mình đi tìm cái gì đó khá mơ hồ. Nhiều người cứ đọc bài của ai viết rồi xào nấu lại hay kim-dung-hoá theo cách của họ. Trên thực tế họ chưa ngộ được nhưng nói lên để thoả mãn cái bản ngã của họ.



Chú Ký, bạn nối khố ông cụ trong quân đội cũng như 15 năm trại cải tạo, có kể mình câu chuyện. Ngày xưa, có một anh chàng muốn trở thành lực sĩ cử tạ, nghe nói trên núi có một ông thầy dạy giỏi lắm nên mò lên núi để học. Anh ta lên núi thì gặp ông thầy hỏi đi đâu đó. Anh ta trả lời là muốn trở thành lực sĩ cử tạ và nghe nói thầy là người giỏi, có thể giúp anh ta trở nên một lực sĩ. Ông thầy chỉ cục đá giữa sân và nói anh ta bê cục đá lên. Anh ta cố gắng cách mấy cũng không xê dịch được cục đá.


Ông thầy đồng ý hướng dẫn anh ta trở thành lực sĩ với điều kiện là nghe lời ông ta, không được hỏi gì cả. Ông cho biết là phận sự của anh ta là mỗi sáng bế con heo con xuống núi, tắm cho nó rồi bế về, không được để xuống đất. Thái rau cho con heo ăn. Ngày này qua tháng nọ anh ta thức dậy sớm, bê con heo xuống núi, tắm rữa ở con suối rồi bế lên lại. 


Hai năm sau, anh ta Chán Mớ Đời vì mỗi ngày phải bế con heo xuống núi rồi bế lên núi mà ông thầy chả dạy gì cả. Một hôm tức quá, anh ta hỏi ông thầy, sao con ở trên núi với thầy gần 2 năm mà thầy không dạy gì cả cứ tắm heo và cho heo ăn. Ông thầy vuốt râu rồi cười. Chỉ tảng đá năm xưa ở ngoài sân, rồi kêu anh ta ra bê tảng đá. Anh ta tự hỏi, ông thầy chơi khăm, trước đây anh ta cố lay chuyển, không được. Như phép lạ, anh ta bê được tảng đá như bế con heo. Anh ta tắm heo mỗi ngày, không để ý trong gần 2 năm qua con heo to lớn và nặng hơn tảng đá. Công việc anh ta bế heo xuống và lên núi mỗi ngày vô hình trung giúp sức khoẻ anh ta tăng dần theo trọng lượng của con heo.

Mình chợt nhận ra là mục đích tập dưỡng sinh là để có sức khoẻ, không phải để trở thành cao thủ độc cô cầu bại. Khi nhận thức ra mục đích tập dưỡng sinh, mình không cần đọc sách báo gì cả hay nghe ai tám về võ thuật. Cứ tập đều đặn mỗi ngày, lâu lâu Khoa nói cần tập thêm hay cố gắng vài điểm nào thì mình nghe theo. Mỗi ngày chỉ tập Hồng Gia, Thái Cực Quyền và Trạm Trang Công.


Ngày này qua năm nọ từ từ sức khoẻ mình tăng trưởng, khoẻ hơn 16 năm về trước. Nay mình leo lên đỉnh Kilimanjaro, cao nhất Phi châu, hay Machu Pichu ở Peru. Chẳng bù khi xưa không leo nổi cầu thang. Mỗi ngày, chịu khó tập như anh chàng tắm heo. Tương tự trong đời sống, mỗi ngày mình phải đọc sách tối thiểu 1 tiếng đồng hồ.


Tắm heo thì không có thời gian luận anh hùng võ lâm trên núi võ Bolsa. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn