Hôm trước, Facebook hỏi mình có muốn biết ai là bạn cực đỉnh năm 2021. Những ai liên lạc với mình nhiều nhất trong năm 2021. Tò mò mình nhấn nút thì hiện ra tấm ảnh khiến mình thất kinh. Hình một ông quen trên mạng, làm bờ lốc Mực Tím Sơn Đen, để lưu trữ mấy bài mình viết trên Facebook, một ông quen từ thời mình mới sang Hoa Kỳ và một ông khác thì chưa bao giờ gặp mặt nhưng có cái bệnh, hay gửi cho mình mấy tấm ảnh về Đà Lạt xưa, bắt mình viết về những mảnh nhớ Đà Lạt khi xưa của mình.
Mình không biết Facebook làm cách nào mà họ lột tất cả mấy bài mình tải lên bờ lốc, rồi cứ hỏi mình muốn chia sẻ lại hay không, chỉ có vấn đề là mấy tấm ảnh dùng để giải thích biến mất. Mình viết trên OneNote thì tải hình lên Facebook thì biến mất, còn tải trên Facebook thì mấy tấm ảnh phải nằm cuối cùng nên khó giải thích nên bỏ lên bờ lốc cho tiện. Vấn đề khi mình tải bài từ bờ lốc về thì mấy trang nhóm Đà Lạt, xoá hết nên sau này mình không tải nữa. Thôi thì không duyên thì chịu. Ai muốn đọc bài mình kể về Đà Lạt xưa thì lên bờ lốc. Mình viết xong thì tải lên trên ấy. Lâu lâu mới tải lên Facebook.
Hình bên trái là một ông thần ở Cali, khá xa bolsa. Kỹ sư điện toán, có thời học tại Đà Lạt. Một hôm, mình nhận tin nhắn của ông thần này, hỏi mấy bài gì về mục gì đó, để ở đâu, anh ta không tìm không ra. Mình như bò đội nón, nói không biết. Số là mình viết trên OneNote rồi tải lên Facebook. Đâu có liệt kê gì cả thêm nữa, mình viết xong thì quên, không nhớ gì. Lâu lâu, Facebook nhắc lại thì tò mò đọc lại thì thất kinh luôn.
Ông thần này và một người bạn tại Việt Nam, quyết định thành lập một bờ lốc rồi cứ từ từ họ tải mấy bài mình đã viết về bờ lốc, liệt kê các đề tài để thiên hạ dễ tìm khi cần tra cứu. Mình không ngờ mình viết cho mình mà lại có người thích đọc. Có một số bài mình không tải trên mạng, chỉ gửi i-meo cho bạn bè thì không có trên bờ lốc.
Mấy bài này thì có trong cuốn Mực Tím Sơn Đen, do anh bạn học cũ, tiến sĩ Chử Nhị Anh thực hiện, kỷ yếu #2 cho trường Văn Học Đà Lạt. Có chút trục trặc kỹ thuật, viết trên OneNote, bỏ lên bờ lốc thì lộn xộn nên hai ông thần, hộ pháp bờ lốc Mực Tím Sơn Đen, kêu mình viết trực tiếp trên bờ lốc. Lâu lâu tải lên Facebook.
Mình xem trên Amazon, cuốn sách do anh bạn học cũ thực hiện đứng hạng thứ #7,855,599. Kinh. Có một chị bạn viết review, và mua mấy cuốn tặng bạn bè. Có vài người đặt mua cho vợ họ đọc. Thậm chí tại Việt Nam, cũng có người đặt mua gửi về. Mình nghe nói phải bán hơn 1,000 cuốn thì nhà in mới bắt đầu cho tiền nhuận bút. Em không nghĩ Amazon đã bán trên 200 cuốn. Chán Mớ Đời
Ông thứ 2 thì mình quen ngoài đời, từ khi còn đi làm tại Nữu Ước, độc thân vui tính. Ông này có tính lạ là cứ gọi mình vào 4-5 giờ sáng nói chuyện rồi chấm dứt cuộc điện đàm bằng câu: thôi để tao đi đọc kinh đã. Ông này nhờ mình giúp mấy chuyện từ thiện, đóng thùng các khẩu trang, diện trang rồi liên lạc và gửi cho các nhà thương và viện dưỡng lão trong lúc đại dịch khởi đầu. Ai cũng lo sợ, anh ta đứng ra hô hào thân hữu đóng góp hiện kim hay công sức, may đồ bảo hộ, khẩu trang hay làm diện trang. Cứ sáng thức giấc, là thấy có nhắn tin thiên hạ xin Bút Nhóm Lửa Việt tiền cho một chương trình xã hội chi đó.
Hết vụ khẩu trang thì lại nhảy sang cứu lụt tại Việt Nam. Bạn kiểu ông này thì chẳng bao giờ thấy gọi đi ăn uống gì cả, chỉ kêu réo làm việc từ thiện.
Ông thứ 3 thì dân Đà Lạt cũ, nay ở gần Sàigòn. Ông này, thu nhặt được trên 700 tấm ảnh Đà Lạt xưa nên lâu lâu, bỏ nhỏ cho mình vài tấm, khiến mình lại moi ký ức ra để nhớ chỗ nào tại Đà Lạt vì ngày nay, không thể nào tìm lại hình ảnh của những tấm hình này. Đà Lạt đã thay đổi, không ai biết cả. Ai tò mò về Đà Lạt xưa thì nên cảm tạ ông này. Có ông mỹ, từng tham chiến tại Đà Lạt, có chụp mấy tấm ảnh về Đà Lạt xưa, hỏi mình tìm đâu mấy tấm ảnh do ông này gửi. Mình đâu biết từ đâu, cứ nói do ông thần này gửi. Thật ra có nhiều người khác gửi ảnh Đà Lạt xưa cho mình, hỏi ở đâu nhưng Facebook không nhắc đến.
Facebook hỏi thì mình mới xét lại. Đúng! Bạn là những người mình liên lạc thường xuyên trong năm. Gặp nhau nhậu ngoài đời, hay ăn uống, hoặc liên kết qua các hoạt động xã hội như Lions Club, Toastmasters, Bút Nhóm Lửa Việt,… các nhóm bạn học cũ hay người quen khi xưa.
Ngoài ra, có những người bạn chỉ biết nhau qua mạng xã hội. Có nhiều người, mình không quen biết, thuộc những nhóm trên mạng. Có điều lạ là khi mình vừa bỏ lên mạng, đang mò mò chia sẻ với các nhóm khác là đã thấy họ nhấn Like khiến mình thất kinh, bất kể giờ giấc, cứ như họ là chiến sĩ an ninh mạng. Có người đọc đều bài của mình mỗi ngày. Có người ở Đức quốc, cứ lâu lâu đột suất vào mạng, đọc một lần 20,30 bài rồi nhấn Like liên tu ty. Không biết là ai. Chưa bao giờ giao lưu qua tin nhắn.
Một trong hai người làm bờ lốc, kêu mình hà tiện nối kết với độc giả bờ lốc. Thật ra mình không biết ai nên cũng không dám lộn xộn. Thời gian mình lên mạng cũng ngắn. Sáng thức dậy, tải một bài rồi đi làm việc, lên vườn,…chiều về mới bò lên lại 5 phút để xem có ai nhắn tin rồi chạy. Đồng chí gái cứ la mình đọc sách, viết bài. Nên buổi sáng, đồng chí gái chưa dậy, mình dành thì giờ đọc sách báo hay viết bài rồi chạy. Có người hỏi sao họ nhấn Like mà không thấy mình thưởng gì cho họ khiến mình như ngỗng ị, không hiểu gì cả. Hình như họ giận nên dạo này không thấy nhấn Like nữa. Muốn thưởng thì cứ đặt mua trên Amazon, cuốn sách của Chử Nhị Anh thực hiện. Xong om
Vui nhất là liên lạc được với mấy người bạn xưa hay hàng xóm cũ. Mấy tuần trước, mình có liên lạc được với một anh bạn thời bé, mất liên lạc từ 50 năm nay. Nói chuyện qua điện thoại khiến mình cảm động, bao nhiêu ký ức một thời với anh ta lại từ đâu chạy về. Mình đang viết lại những kỷ niệm của thời còn bé. Hôm nào xong sẽ tải lên.
Trước đây, có vài nhóm hẹn nhau óp-lai rồi đại dịch đến nên ai cũng sợ chết nên hết dám gặp lại. Người già trên 60 nên chắc sẽ không còn óp-lai nữa nên Chán Mớ Đời vì thấy họ cứ chụp hình mấy món ăn, mời lai-chiêm.
Có mấy người gốc Đà Lạt, rủ mình họp mặt tuần tới, óp-lai để họ đãi bún bò. Không biết bao nhiêu người nhưng chắc sẽ vui. Có người từ miền Bắc lặn lội lái xe xuống. Dân Đà Lạt xưa, gặp mặt là ăn bún bò hoặc bánh căn. Mình thì ai mời ăn là có mặt. Không bao giờ từ chối.
Bạn ảo, bạn thân, bạn nhậu, bạn thích bạn nào? Mình thích bạn cho ăn còn loại bạn aỏ nấu ăn, chụp hình bỏ lên mạng thì Chán Mớ Đời
Nguyễn Hoàng Sơn