Vấn nạn di dân
Trong lịch sử loài người thì việc một người rời nơi mình sinh ra để đến định cư tại một nơi có khả năng giúp họ có cuộc sống tốt hơn, tránh chiến tranh là chuyện thường tình. Thậm chí ngày nay người Tàu giàu có cũng bỏ chạy sang Gia-nã-đại, Âu châu và Hoa Kỳ. Đọc trên mạng họ cho biết năm ngoái có 34 tỷ Mỹ kim được người Tàu chuyển ra ngoại quốc. Có bà nào từng là cán bộ cao cấp của Trung Cộng nay hạ cánh an toàn ở Vancouver có nhiều cửa hàng lớn kêu ở đây làm bao nhiêu giữ bấy nhiêu sau khi đóng thuế còn ở Trung Cộng thì ngày mai không chắc chắn, ở tù khi nào không biết.
Như vụ người công giáo Tây Ban Nha chiếm lại vùng Andalusia đã tống cổ các người không muốn trở về đạo thiên chúa giáo ra khỏi vùng Iberia đã khiến biết bao đau thương xẩy ra. Người hồi giáo, người do thái giáo bắt buộc phải đi về Bắc Phi dù cha ông họ đã chiếm đóng xứ Tây Ban Nha nhà nay trên 400 năm. Ngày nay đến vùng này còn lại âm hưởng một thời qua nhạc flamenco bi ai.
Ngày nay xem truyền hình bên Âu châu, các chính phủ cực hữu đang tìm cách tống cổ người di dân nhân danh bảo vệ văn hóa cũng như tôn giáo của họ mà ngay chính họ cũng ít khi đi nhà thờ. Lịch sử đang lập lại tại Âu châu với cường độ rộng lớn hơn. Chính phủ Thụy điển cho 30k Euro để họ về nước
Sau đệ nhị thế chiến, với chương trình Marshall của Hoa Kỳ giúp các xứ Âu châu phục dậy nên họ cân nhân công. Người Đức kêu người Thổ Nhĩ Kỳ sang làm việc trong các nhà máy, Pháp quốc thì có mấy anh Tây đen và ả rập của thuộc địa riêng tự anh Bỉ cũng đem nhân công từ thuộc địa sang. Người ra các nước nghèo Âu châu dạo đó như Tây Ban Nha, Ý Đại Lợi cũng bỏ làng ra đi định cư tại các nước miền Bắc Âu châu. Người Ý Đại Lợi nói cho mình biết là có 4 triệu người ý đã bỏ xứ họ đi kiếm việc ở khắp năm châu ở thế kỷ 20 dù mới được thống nhất vài chục năm.
Họ quên vấn đề về văn hóa là các người cần gia đình nên được quyền đem vợ con sang. Trong khi đó khi xưa Hoa Kỳ cần nhân công rẻ nên có cho người Tàu sang để làm việc trong các công trường xây cất đường sắt. Nhưng họ cấm người Tàu được mang vợ con vào Hoa Kỳ, không có cảnh tàu kiều về quê cưới vợ đem sang Hoa Kỳ như ngày nay.
Người việt bị chính phủ pháp tuyển qua pháp trong thời chiến tranh để làm việc trong các nhà máy chế tạo vũ khí khá nhiều, sống trong môi trường khắc nghiệt bị ông tây thực dân khai thác vắt kiệt sức lao động khiến nhiều người bỏ mạng tại mẫu quốc. Có lần ông bộ trưởng Khrusner nhận danh Pháp quốc xin lỗi những người này.
Hôm trước, có ông thợ sơn gọi hỏi có việc cho ông ta làm khiến mình ngạc nhiên hỏi ông anh đâu. Lý do là ông. Ta làm việc cho ông anh. Mình có gọi ông anh hai tháng trước đêm nhà để mụ vợ kêu sơn cái gì đó rồi ông ta mất tích. Không gọi lại.
Hóa ra anh ta bị đụng xe và tử thương khiến mình nhớ trước đây đâu năm 2007 xem như gần 20 năm. Mình có căn nhà nhừ anh ra sơn phết lại bán. Mình hỏi muốn mua không thì anh ra và người em chần chừ. Lúc đầu mình hỏi lý do thì được biết là anh ta để dành tiền để xây căn nhà to đùng ở làng để sau này về hưu.
Mình nói tốt nhất là mua căn nhà ở Hoa Kỳ rồi sau này về hưu thì bán căn nhà này về xứ mua hay xây căn nhà to đùng mấy hồi. Còn tương lai thì con ông sẽ không. Về Mễ Tây cơ để sinh sống. Đất nước của chúng là Hoa Kỳ.
Cuối cùng thì một ông thợ khác mua và mình giúp ông ta tiếp tục trả nợ của chủ cũ này nọ. Từ căn nhà ấy, ngày nay ông ta có 3 căn nhà. Cứ nhà lên thì ông ta rút ruột ra đặt cọc mua một căn khác trong khi hai anh em ông thợ sơn cứ phải mướn nhà ở. Nay ông thợ bị tai nạn chết chẳng có gì để lại cho con cái và giấc mơ hồi hương cũng theo cánh bay theo thùng sơn.
Họ cho biết là 74% tội phạm ở Thụy Sĩ là người di dân. Vụ này thì mình tin vì có gặp một anh chàng trẻ vượt biển được định cư ở Thụy Sĩ, ngồi ăn cơm với anh ta và gia đình thì anh ta kêu là ở tù sướng hơn vì được lãnh lương không lo lắng gì cả. Mình không hỏi han tội gì mà ở tù. Nghe nói mấy nước Bắc Âu cũng vậy phải nuôi tù di dân khá đông.
Khi Âu châu cho người di dân được đoàn tụ với vợ con thì tạo ra một văn hóa khá lạ. Con của người di dân chạy theo dòng chính nhưng vì sinh sống tại các chung cư nghèo nên dể dính líu vào tội phạm. Mình nhớ đến các vùng ngoại ô Paris như Nanterre hay Bobigny là ớn da gà. Con của người di dân như trường hợp con lai giữa hai dòng văn hóa khác biệt. Về nhà thì nói tiếng bố mẹ còn đến trường thì tiếng Tây. Vụ này mình có kinh qua vì khi xưa học chương trình pháp về nhà lại nói tiếng Việt vô lớp thì phải xổ tiếng Tây với ông tây bà đầm nhừ đi là ở Việt Nam còn đỡ. Đây ở Âu châu ra đường đa trắng xem thường thì xây dựng bia căm thù đi đốt nhà đốt cửa và cuối cùng đi tù.
Âu châu cũng như Hoa Kỳ có vấn nạn là dân số suy thoái. Thật ra khắp thế giới ngoại trừ vùng phía nam Sahara thậm chí Ấn Độ cũng lầm vào tình trạng này. Họ nghĩ nếu cho di dân đến sẽ giải quyết vấn đề. Di dân học thức kém sẽ làm việc tay chân cho họ như dọn nhà dọn cửa, chăm sóc người già. Tiếp tục cuộc sống như thực dân ở các thuộc địa.
Đây là cuộc suy giảm dân số lớn nhất lịch sử loài người từ năm 1300 đến nay khi có đại dịch giết không biết bao nhiêu sinh mệnh tại Âu châu. Ở pháp họ tính tỷ lệ sinh đẻ thấp nhất tương đương khi napoleon thắng trận Iena vì trai tráng đi lính hết. Ông thần Napoleon nướng trên 1.5 triệu đàn ông tại mặt trận. Nhớ thời ông Chirac có động viên dân Tây đẻ tặng thêm tiền tươi nhưng mấy bà đầm nhất quyết không đẻ.
Hy Lạp mấy thần nữ hết đẻ cho thần Zeus nên năm nay nghe nói họ đóng cửa 700 ngôi trường học. Ở Cali cũng vậy, học khu ở thành phố Orange được gom lại vì bớt học sinh. Con người di dân lậu thì đông như quân mễ vì người mễ sang lậu họ tìm cách sinh con đẻ cái ngay vì luật công dân Hoa Kỳ. Nên chính phủ khó đuổi họ về nước để lại đứa con có hay nhiều đứa con nên tương lai người Mỹ gốc lễ chắc chắn sẽ nhiều hơn người da trắng.
Nếu người di dân ít thì sẽ không ảnh hưởng nhiều vào xã hội của nước sở tại ngược lại nếu đông thì hơi mệt. Đi tiểu bang như Texas hay California là thấy song ngữ. Khi xưa mìn kêu thằng con học sinh ngữ chính là Tây Ban Nha nhưng nó học được hai năm thì chán nên nhảy qua học nhật ngữ. Ngày nay đi theo mình gặp thợ
hay người thuê nhà, phải sử dụng tiếng Tây Ban Nha khiến nó ngọng. Cứ hỏi bố họ nói gì nên nay phải tự học thêm tiếng Tây Ban Nha.
Vấn nạn ngày nay tại Hoa Kỳ và Âu châu là dân số giảm và các chương trình phúc lợi quá tải. Dân số giảm thì họ cho di dân vào. Nhớ hồi ở pháp có vụ ông Tây đen mỗi năm về nước lấy một bà vợ trẻ hơn rồi đem qua tây tha hồ đẻ ăn trợ cấp. Ông ta ở chung nhà với ba bà vợ và 12 đứa con. người Pháp dễ thương lắm kêu phải bảo vệ văn hóa của ông Tây đen này. Chắc nay ông ta có vài chục bà vợ như ông vua Bokassa.
1.7 người Pháp trẻ đi làm để nuôi một người Pháp hưu trí mà dân Tây tương đối khỏe hơn người Mỹ nên sống lâu khiến một ông chính trị gia kêu nếu trên 90 tuổi vào nhà thương không nên chữa trị. Tốn tiền nhà nước Tây đầm.




