Chết đuối tại Đà Lạt 
Tuần này thấy thiên hạ tải hình ảnh một cô gái chết đuối ở Việt Nam, hình như ngoài Bắc khiến mình nhớ đến hai lần mục thị chết đuối tại Đà Lạt. Thiên hạ chửi là tại sao giới bàng quan, đứng nhìn không nhảy xuống hồ cứu cô ta này nọ khiến mình buồn cười vì nói rất dễ còn cứu được thì khó vì không ai muốn chết chung.
Am Cô Bảy (Sohier)
Đâu năm lớp 11B, mình quen hai tên học chung trong lớp tên Trần Văn Tiến, nhà ở ngay cuối đường Phan Đình Phùng, ngay mả thánh, nhà có xe hàng chạy Sàigòn Đà Lạt. Và Phạm Thành Nguyên, nhà ở trong hẻm Tăng Văn Danh. Hai tên này học Kỹ Thuật La San, chạy qua Văn Học sợ đi lính nên nhảy lớp, làm giấy tờ học bạ giả để thi tú tài. Có một ông thầy ở Văn Học ký chứng chỉ học bạ của năm chưa bao giờ học.
Hai tên này chắc khi xưa cúp cua nhiều đi bơi ở hồ Xuân Hương chỗ Thuỷ Tạ nên bơi rất chiến đấu nên mình bái chúng làm sư phụ dạy bơi. Mỗi tuần, mình chở chúng vào đập Đa Thiện để tập bơi. Tiến thì giỏi bơi nhái còn Nguyên thì chuyên bơi sải. Làm sao mình biết chúng bơi giỏi vì cuối năm 11 B trường Văn Học có tổ chức cắm trại ở hồ Than Thở, hai tên này về đầu môn sải và nhái. Mình có tật tên nào giỏi thì mình bái sư học đạo nên từ đó thân với hai tên này.
Khi xưa đám trẻ hay bò lại đây, leo lên cầu thang để nhảy cái tủm xuống hồ. Có tên nhảy cái đùng xuống, mặt nhăn nhó, hỏi sao, hắn kêu nhảy xuống mặt nước khiến dập dế.
Vào đập Đa Thiện tập bơi, mình dính phải hai môn phái ; sải và nhái. Tên Tiến dạy Nhái còn tên nGuyên dạy sải nên bị tẩu hoả nhập ma nên chả tập được môn nào cả. Vì tên này kêu bơi như vậy còn tên kia thì bơi như thế kia nên cuối cùng mình bơi kiểu ếch sải nên chỉ có chìm. Khi gặp lại tên Nguyên ở Gia-nã-đại, sau 11 năm, câu hỏi đầu tiên là hắn kêu mày biết bơi chưa, muốn bơi đua nhưng mình chỉ biết lắc đầu.
Chỗ này là đám con nít hay ra đây tắm và chết đuối. Chỗ  là nơi ông Phác, uống nước mắm nhảy xuống mò vớt thằng bé chết đuối. Và cũng là nơi cặp tình nhân, muốn thực hiện đồi thông hai mộ tập 2 tại Đà Lạt, để lại tuyệt tình thư rồi nắm tay nhau nhảy cái tủm xuống hồ. Kết quả cô gái si tình chết còn anh chàng thì sống sót vì giác ngộ cách mạng vào giờ phút chót, chết vì gái là cái chết liêu xiêu.Được cái là tên học chung, tên Trí, con ông Marcel, gần garage Phan Xứng cũng muốn tập bơi, mà hắn lại có cái phao của phi công, khi bị bắn rơi, nhảy ra máy bay, rơi xuống biển thì dật cái nút thì phao tự động bơm hơi và giúp phi công nổi trên biển hay sông. Mình mượn hắn cái phao để cố đạp vòng vòng theo lời chỉ dẫn của hai tên kia. Hai tên này có lẻ Chán Mớ Đời nên bơi ra giữa hồ, đu càng vào mấy cây thông giữa hồ, chết vì ngập nước khi họ xây cái đập chận nước lại, để giúp cho Đà Lạt khỏi bị lụt khi mưa to.
Thường thì chỉ có mình và mấy tên bạn, lâu lâu có mấy tên quen khác vào chơi như Mai Thế Lương, học trường Thanh Ngọc với mình khi xưa. Hôm đó hắn đi với cậu hắn hay chú tên Khôi. Mình xưng em anh với cậu hắn tỏng khi hắn khi xưa xưng mày ta với mình. Khi nhà hắn trên đường THi Sách, dọn đi nơi khác thì hết chơi với nhau, nay gặp lại hắn cũng chả buồn chào mình. Được cái tên này khá bạo không mang quần lót, hay sợ về nhà mẹ đánh, nên cởi truồng bay xuống hồ bơi cho vui. Nói bơ thì hơi quá, nhưng hắn nhảy xuống cho vui vì nước lạnh rồi nhảy cái vèo như Vương Vũ phi thân lên bờ, nằm phơi chim.
Có lần mình gặp một cặp du khách, chắc du học vì nghe họ nói giống mấy hồ nào bên Hoa Kỳ, mà nhỏ xíu này nọ khiến mình tức. Dạo ấy mình bị nhồi sọ là cái gì của Việt Nam đều là nhất thế gian đến khi ra khỏi xứ Đà Lạt thì thấy Đà Lạt chả là cái gì cả. Nếu nói cho người Đà Lạt thì họ sẽ giận, vì họ không có cơ hội như mình chu du khắp nơi. Du khách ngoại quốc không cần đến Đà Lạt, họ muốn đi chỗ nào mà xứ họ không có như Phố Cổ Hội An.
Một hôm có 3 tên người Tàu, học trường Tân sanh, nhà ở cạnh rạp Ngọc Hiệp. Từ tiệm giày Hồ Út, người Quảng đến rạp Ngọc Hiệp, có mấy căn nhà của người Tàu, mình nhớ có một ông thầy mằng. Mình nhận ra một tên ở khúc này. Chúng thấy thằng Nguyên và Tiến bơi ra xa nên nổi máu anh hùng, muốn khẳng định là người Tàu, hảo Hán, bơi giỏi hơn người Việt nên 3 tên này bay xuống hồ như Michael Phelphs, bơi đua ra tới gốc cây.
Mình cảm phục trình độ bơi của họ hơn mình xa. Ước gì một ngày nào mình sẽ bơi được như chúng, không cần bằng hai tên sư phụ của mình. Bổng nhiên thấy hai tên tàu này bơi vô bờ còn tên ở lại bơi ngữa như mình khi sợ uống nước. Môn bơi ngửa là môn mình khá nhất. Vì sợ uống nước.
Mình bị tên bạn Đào VĂn Quý, nhà ở Tăng Bạt Hổ, chơi một lần tởn tới già. Hắn nghe mình tập bơi nên cũng đòi đi theo. Mình biết sơ sơ nên lấy le với hắn, hắn cũng nhảy xuống hồ rồi bị hụt chân nên hắn chụp đầu mình đè xuống nước để ngoi đầu lên mặt nước. Nhận đầu mình xuống nước. May thằng Nguyên thấy vậy kéo hắn vào bờ, mình ho sặc cả buổi nên từ đó không rủ thằng Quý đi bơi nữa và nó cũng tởn tới già. Mình có gặp tên Quý này lại một lần khi về Đà Lạt lần đầu tiên. Sau này không thấy mặt, gia đình nói không còn gặp hắn ở Đà Lạt nữa. Nhà hắn ở Tăng Bạt Hổ, ngay bên cạnh Nguyệt Vọng Lầu.
Hai tên tàu bơi vào bờ rồi đứng nhìn tên còn lại bơi ngửa vòng vòng cây thông, xổ một tràn tiếng tàu với nhau khiến mình với đám bạn đứng ngớ. Dạo ấy học môn sử với thầy Hà Mai Phương nên lây bệnh chống tàu của ông thầy. Thầy Phương vào lớp kêu đi mua đồ thì mua tiệm Việt Nam dù bán đắt hơn bọ tàu. Mình thuộc dạng không yêu nước nên cái gì rẻ thì mua. Một hồi thằng Nguyên kêu thằng tàu này có vẻ đuối sức. Mình nói nó bơi ra xem sao. Thằng Nguyên bơi ra rồi bơi vào kêu thằng này uống nước nhiều nên thở hòng học, không dám tới gần.
Thế là mình, thằng Nguyên, thằng Tiến và 2 tên tàu trường Tân sanh đứng nhìn tên thở hòng hộc ngoài hồ, bơi vòng vòng rồi từ từ chìm. Cả đám đứng nhìn mà như tê liệt, mình không biết bơi, hai tên tàu bơi ra hồ rồi bơi vào là đã oải rồi, không muốn làm anh hùng cái thế, thà để bạn chết còn hơn mình chết chung. Thằng Nguyên thì đã bơi ra xem, không dám đến gần sợ bị kéo xuống hồ luôn. Hồn ai nấy giữ. 3 ngày sau, họ vớt xác tên tàu nổi lên trên hồ, trôi dạt về đập. Thấy đám tang đủ trò trước tiệm của bố mẹ hắn. Sau vụ tụi này không dám đi bơi vì sợ tên tàu hận đời sao tới kéo chân xuống hồ để hắn đi đầu thai. 
Đến khi học thi tú tài thì mình bị đau ốm cả tháng không lành, học hành chả được gì cả. Số là ngày cuối cùng của năm học, hai thằng để kỷ niệm đời học sinh vì sang năm là lên đại học nên đi bộ dưới mưa, từ trường Văn Học lên đến khu Hoà Bình, ghé mua 2 ổ bánh mì Vĩnh chấn, vừa đi vừa ăn bánh mì mới ra lò rồi ngã bệnh cả tháng. Buồn đời mình và thằng Nguyên, cả hai đều đau chạy vào đập Đa Thiện, nhảy xuống bơi. Như phép lạ về ngủ một giấc hết đau, hai thằng cứ bò vào Đa Thiện mỗi ngày bơi đến khi đi thi tú tài, mình thấy tụi bạn mặt mày tái nhợt trong khi mình thì đen cục nhà cháy. May sao đậu nên được chính phủ Việt Nam Cộng Hoà cho đi du học. Đổi đời.
Nói cho ngay, đập Đa Thiện thì quá xa thành phố, có chạy về nhà thằng Trí mượn cái phao thì chưa chắc gặp được vì hắn đi đâu thì sao. Chắc bận làm vườn với bố hắn. Cho thấy 17 tuổi đầu mà đám tụi này chả biết gì về cấp cứu này nọ. Trường chả có dạy gì về trường hợp cháy nhà, phải làm sao, ai bị thương thì ứng xử như thế nào. Không như ở Hoa Kỳ, ở tiểu học, họ đã daỵ con nít những căn bản về cấp cứu tại nhà hay ở trường.
Sau này mình cho con đi hướng đạo, người ta dạy chúng và bắt lấy bằng cấp cứu nên mình cũng xung phong đi học lấy bằng này nọ. Những căn bản này rất quan trọng như có lần mụ vợ mình khi không tuộc huyết áp. Mình nhớ Khoa làm một lần ở Đông Phương Hội khi có một chú bị tuộc áp huyết. Nên lấy kim chích vào 10 ngón tay của mụ vợ, cho máu xịt ra giúp mụ đỡ lại ngay. Rồi xoa bóp dầu này nọ chớ không thì mệt. Trong ví mình luôn luôn có cây kim để lỡ có chuyện gì hay ai đó bị lộn xộn thì biết xử lý ngay.
Có lần mình xem video của người Tàu tải trên mạng. Thấy một chiếc xe khách chạy trên đường cán một đứa bé. Xe thắng lại rồi tài xế de xe cán thêm con bé một lần nữa như cán một chưa phê nên de lại cán thêm một cái cho sướng cái xe. Dân cư mạng giải thích là thà cán chết chỉ đền một lần còn để sống thì chủ xe phải nuôi cả đời nên họ dặn tài xế như vậy. Kinh. Có người kêu ngày nay ở Việt Nam có ai té nằm đường hay bị tai nạn cũng không dám hỏi han vì sợ đưa họ vào nhà thương , họ nổi hứng kêu mình đụng họ và bắt đền trả tiền nhà thương này nọ.
Có người kêu thấy người chết đuối, có điện thoại sao không gọi cấp cứu. Vụ này thì mình đoán là thời nay thiên hạ cứ lo quay phim để bỏ lên mạng xã hội được nhiều người theo dõi, câu like nên chả để ý đến việc cứu thiên hạ. Thấy thiên hạ đánh nhau cũng móc điện thoại ra quay tải lên mạng, thay vì can hay gọi cảnh sát nên Chán Mớ Đời.
Lần thứ hai thấy chết đuối ở Đà Lạt tại hồ Xuân Hương. Đúng hơn là lần thứ nhất vì năm đó học Seconde. Gần Thanh Thuỷ ngày nay, lý do là có chiếc cầu để du khách ra đây chụp hình toả sáng. Con nít hay đến đây để bơi nên chết đuối cũng nhiều.
Hôm đó không hiểu sao mình đi với Đào VĂn Quý, bò lại khu vực này. Trời hơi mưa và lạnh. Bổng nhiên thấy thiên hạ nháo nháo nên dừng xe xem tình hình. Đà Lạt là thần phố nhỏ nên chả có gì xảy ra nên khi có nhốn nháo là tò mò, dừng lại coi. Rồi từ xa có xe gắn máy chở ông Phác, ông từ trù trì am Cô Bảy hay còn gọi am Sohier, chạy lại từ cầu Ông Đạo. Ông Phác nhảy xuống, lấy chai nước mắm ra, tu cái ực như Trương Bữu. Đó là lần đầu tiên trong đời mình thấy ai uống nước mắm đậm đà nguyên chất. Sau đó ông ta bận xã lỏn bay xuống hồ lặn một hồi rồi nổi lên thờ cái phì như cá voi ở Cali. Rồi lại lặn tiếp rồi mấy phút sau nổi lên, bò vào bờ, lấy chai nước mắm, tu một hơi dài khiến mình thất kinh. 
Mình ăn soài tượng với nước mắm, phải pha đường cho bớt mặn mà ông thần này tu gần hết chai nước mắm 1 lít. Sau này mới hiểu là muối giúp ấm người. Khi xưa, mấy người đi đánh cá, đều uống nước mắm trước khi ra khơi. Có anh bạn làm nước mắm nguyên chất Lăng Cô, theo công thức của bà ngoại kể, khi xưa hè về Lăng Cô ở với bà ngoại thì chiều chiều, các người đi đánh cá ghé lại quán bà ngoại anh ta mua nước mắm để uống trước khi ra khơi. Có người hỏi hiệu nước mắm này trên San Jose, làm nguyên chất với cá của Cali, tên California Fish Sauce. Giá không có mềm vì anh ta bán cho người Nhật và siêu thị Nhật vì sử dụng Koji.
Ông ta lại bay xuống hồ rồi trồi cái đầu lên kéo theo thằng nhỏ ở truồng. Con nít tắm ở hồ Xuân Hương đa số ở truồng vì khi xưa làm gì có quần tắm như bên Mỹ. Có xà lỏn là may, sợ ướt về nhà bị la nên tên nào cũng cởi truồng tắm. Mình có tấm ảnh màu do lính Mỹ chụp khi xưa để tìm rồi tải lên đây.
Ông thần chở ông ta đến, ôm thằng bé, lấy hai chân quàng qua cổ ông Phác, ông này cầm hai chân thằng bé rồi chạy vòng vòng, đầu thằng bé trút xuống đất sau lưng ông Phác. Rồi độ hai phút sau thì thằng bé ọc nước hồ Xuân Hương ra. Hình như thằng bé chết vì người tím ngắt. 
Từ dạo đó mình nể ông Phác lắm, đi đâu gặp là chào. Lý do khi xưa ông ta làm cho ty công Chánh. Mình bị chó nhà ông Quán đớp một phát nên mỗi ngày phải đi lên viện Pasteur, ngay bên cạnh ty công Chánh để chích thuốc trừ dại. Có lẻ bị chó Berger cắn khi xưa nên nay mình hơi tàng tàng, phản động ác ôn. Ông cụ mình làm ty công Chánh nên dẫn mình theo xe ca chở công chức. Có ông đồng nghiệp với ông cụ viết chữ đẹp nên sau khi chích thuốc, mình phải ngồi vào bàn, đồ hay viết theo mẫu chữ của ông bạn đồng nghiệp của ông cụ. Mấy cuốn tập luôn nên sau này mình viết chữ cũng tạm dễ đọc.
Một hôm ông cụ hỏi ăn chè không, mình gật đầu liền. Ông cụ dẫn ra bên hông ty công Chánh và viện Pasteur. Thấy thiên hạ bu xung quanh bà bán chè đậu váng. Hóa ra có ai cá độ ông Phác ăn hết nồi chè thì được tiền chi đó. Thiên hạ xúm vô cá độ. Mình thì thèm chén chè thì không được ăn còn ông Phác lại đang nhắm mắt nhắm mũi để nuốt mấy chén mà bà bán chè múc sẵn để trên mâm. Chán Mớ Đời 
Sau này nghe bà cụ nói là mình đậu tú tài là nhờ bà cụ đem phiếu thí sinh lên am Mệ Cai đường Nguyễn Công Trứ, và am Cô Bảy (Sohier ) cúng. Nên trước khi đi Tây, mẹ mình có dẫn ra am Mệ Cai và am Sohier vái tạ.
Để chấm dứt mình bonus, kể thêm câu chuyện chết tại hồ Đà Lạt. Có lần, người ta khám phá ra một thi thể của một cô gái chết đuối tại hồ Xuân Hương. Có thư tuyệt mệnh để lại. Lý do là bố mẹ không cho lấy ông Bồ, nên hai người giận đời vì thấy mình quê, mới xem Romeo và Julliette ở rạp Ngọc Lan nên mới muốn làm câu chuyện đồi thông hai mộ lần thứ hai tại Đà Lạt.
Vấn đề là ông Bồ lại biết bơi nên khi nhảy xuống hồ thì chợt giác ngộ cách mạng là thà vào bưng đánh Mỹ cứu nước hơn là chết vì tình yêu. Chết vì tình yêu là cái chết liêu xiêu. Nên ông thần bơi qua hồ rồi chạy về nhà, sợ quá xin tiền gia đình trốn về Sàigòn. Sau bị bắt, báo chí đăng tùm lum nên sau này quen cô nào mà bố mẹ kêu không môn đăng hộ đối là mình chuồng trước cho khoẻ đời. Xong om
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn