Điện thoại cho cha mẹ
Mình nghĩ rất may mắn trong cuộc đời vì từ khi rời Đà Lạt đi Tây thì trên đường đời mình gặp rất nhiều người giúp đỡ. Rồi may mắn lại phát hiện mối tình hữu nghị của đồng chí gái chung nhau với sức người sỏi đá cũng thành cơm.
Mỗi chiều thứ 6 như thông lệ bất thành văn, cô em từ Đà Lạt gọi điện thoại cho mình nói chuyện với bà cụ. Câu chuyện chỉ loanh quanh qua hàng xóm, bạn Của mẹ, em út làm ăn ra sao. Đó là may mắn của cuộc đời vì có nhiều người quen bằng tuổi mình không còn Diễm phúc ấy.
Sau khi rời Đà Lạt đi Tây thì mình mất 3 năm trời mới đọc được thư của mẹ mình lần đầu tiên. Mình thắc mắc thường ông cụ viết nhưng sau này mới hiểu là ông cụ đang ở trại cải tạo. Đọc chữ mẹ mình như gà bới khiến mình khóc hoài như ông Đức Duy kêu khóc một dòng sông Seine. Mẹ mình cả đời chưa bao giờ được đến trường chỉ biết đọc và viết khi theo kháng chiến bị Tây bắt ở tù được các đồng chí dạy đọc và viết.
Hôm trước mấy đứa con và thằng bồ gọi điện thoại hỏi về một chung cư mà chúng muốn mua. Mình hỏi giá bao nhiêu này nọ thì nghe tiếng thằng bồ con gái khỏ lóc cóc bên kia Đường dây. Mình nói đi gặp người bán nhà mà mình không làm tính nhẩm trong đầu, kêu đợi tui về nhà mở laptop là ngọng vì trong khi đó có người mua rồi.
Ngồi xe với mình thằng con cứ bị mình kêu làm tính, nó cứ mở máy tính trên điện thoại ra trong khi đi mình đã làm tính nhẩm xong rồi trong đầu. Mình kêu mấy đứa con và thằng bồ phải tập như bà nội, chưa bao giờ đi học mà làm tính nhẩm trong đầu còn nhanh hơn bố. Mấy đứa con học ở Mỹ nên chúng cứ dựa vào máy tính nên không có là chúng không biết mò ra sao. Nên mỗi lần đi chung là thằng con rầu vì bị mình bắt làm tính nhẩm.
Kỳ này hai vợ chồng có cái may nữa là đưa bà cụ đi chơi dù năm nay bà cụ đã 93 tuổi, đầu óc còn minh mẫn. Vẫn đi bộ được nhưng không lâu như trước đây ở Hoa Kỳ. Khi bà cụ ở với mình là mỗi nhà mình bắt bà cụ đi bộ một cây số rồi chở đi tập dưỡng sinh nên khỏe. Qua Nhật Bản đi bộ đến 9 cây số mỗi ngày với mình.
Trở lại vụ nói điện thoại với bà cụ mỗi tuần là lý do mình có đọc một bài của ông Tây kể về cha mẹ ông ta thì mình thấy y chang như trường hợp của hai vợ chồng mình khi con cái đi học xa. Lúc đầu chúng gọi điện thoại hay nhắn tin rồi từ từ thưa dần chỉ khi nào hết tiền hay cho đó thì mới gọi. Cũng đó là hai đứa con học trường USC và UCSD nên cũng không xa lắm nên mụ vợ cứ kêu chở đi thăm vào cuối tuần.
Mình có anh bạn kể khi thằng con đi học ở San Diego. Đi làm về vợ hắn nhớ con quá nên nấu ăn rồi kêu hắn chở xuống trường thằng con. Đến ký túc xá gõ cửa thằng con mở cửa, kêu ba má xuống đây làm gì rồi lấy đồ ăn xong đóng cửa cái rầm. Trên đường về hai vợ không nói tiếng nào.
Một anh bạn khác kêu lên thăm con ở UCLA thì thằng con kêu phải báo cho nó biết trước mấy tuần. Cho nên khi mình đọc câu chuyện của ông tây con kể khiến mình giác ngộ là chỉ trách con nhưng lại quên bổn phận của mình đối với song thân. Xin tóm tắc như sau:
Hồi mới xa nhà, tôi gọi điện cho bố mẹ mỗi Chủ nhật. Cùng giờ. Mẹ sẽ bắt máy ở hồi chuông thứ hai, giọng đã bắt đầu mỉm cười. Bố, ở phía sau, gọi to chào con. Vụ này là mỗi khi vợ ngủ nói chuyện với con ở xa nhà thì mình để mũi vợ nói chuyện rồi nghe hai mẹ con vui vẻ với nhau rồi mỉm cười. Cuộc gọi điện thoại trở hành thói quen vào chiều chủ nhật, nó chuyện độ nữa tiếng. Bố mẹ hỏi thăm tôi ăn uống có ngon không còn Tôi sẽ kể cho họ nghe về công việc, căn hộ, thời tiết ở nơi đang sinh sống. Những chuyện nhỏ nhặt, không có gì đặc biệt.
Nhưng cuộc sống của tôi cứ trôi nhanh hơn nên các cuộc đàm thoại vào chiều chủ nhật bắt đầu thưa dần, cách hai tuần một lần rồi một tháng rồi chỉ những khi có chuyện quan trọng.
Mẹ không bao giờ phàn nàn như nước mắt lúc nào cũng chảy xuôi. Mẹ chỉ đơn giản nói: Bố mẹ biết con bận mà. Điều quan trọng là con vui vẻ và khỏe mạnh.
Rồi một buổi sáng, tôi nhận được tin nhắn thoại của bố. Giọng ông nhẹ nhàng và ngập ngừng: Chào con. Lâu rồi bố mẹ mới nghe tin con. Tối nay mẹ con làm món lasagna. Bố mẹ đang nghĩ về con. Đừng lo… chỉ là… bố mẹ nhớ con.
Tin nhắn đó khiến tôi chới với nên Tôi gọi lại ngay, nhưng họ đã ngủ rồi. Sáng hôm sau, mẹ trả lời vui vẻ, như thể không có gì thay đổi. Nhưng giọng bà nghẹn lại khi nói: Bố con rất vui khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại đêm qua. Ông ấy cứ tưởng là con.
Đêm đó, tôi quyết định: Dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, tôi sẽ không bao giờ để họ thắc mắc liệu tôi có còn nghĩ đến họ nữa không. Vì vậy, tôi bắt đầu gọi lại. Mỗi Chủ nhật. Có khi một tiếng, có khi chỉ năm phút. Ngay cả khi tôi chẳng có gì để nói, tôi chỉ lắng nghe. Vụ này thì mình hay làm vì mẹ mình cả tuần buồn ít ai thăm hỏi nên khi nói chuyện với mình thì bao nhiêu chuyện để kể cho mình.
Đời xưa đời nay nhất là thời con nít ở Huế về ông Phủ Doãn, ông Tiến Lãng rể của của ông Phạm Quỳnh, có thời làm thị trưởng Đà Lạt năm 1945 rồi đến bà vợ củ ông Nguyễn Văn An tiệm thuốc tây ở cạnh tiệm bánh mì Vĩnh chấn rồi đến mấy người quen xưa ở Đà Lạt như bà Tư Bổ Từ Bội Sanh, bà Giáo Trình,.. khiến giúp mình nhớ lại hình ảnh của nhưng người này khi xưa gặp là mình phải vòng tay chào ná thở.
Rồi mẹ ông Tây nói về khu vườn của bà. Những lời phàn nàn của bố về giá xăng. Và tiếng ồn quen thuộc ấy, tiếng bát đĩa va chạm, tiếng chó sủa của hàng xóm, tiếng cười vẫn còn thoang thoảng mùi hương quê nhà.
Càng gọi điện cho họ, tôi càng không cần lý do. Đó không còn là nghĩa vụ nữa; đó là một nhịp điệu. Một sợi dây vô hình kết nối chúng tôi, vượt qua hàng dặm đường và năm tháng. Chủ nhật tuần trước, bố đã nói một điều khiến tôi bàng hoàng:
"Con biết không, hồi con còn nhỏ, con thường gọi bố từ vườn chỉ để cho bố xem một viên sỏi hay một con côn trùng." Hôm nay, con cũng chờ đợi cuộc gọi của bố vào Chủ nhật như vậy không phải vì con cần gì cả… mà vì điều đó có nghĩa là bố vẫn ở đó.
Ông Tây im lặng một lúc rồi chỉ mỉm cười, nước mắt trào ra. Bởi vì bố đã đúng, đôi khi, tình yêu không cần phải nói ra. Nó được thể hiện, chỉ đơn giản bằng việc ở bên cạnh bố mẹ. Chúng ta không cần một dịp đặc biệt nào để gọi cho bố mẹ.
Họ không mong đợi những cử chỉ to tát, chỉ cần giọng nói, thời gian, sự hiện diện của chúng ta bởi vì một ngày nào đó, điện thoại của họ sẽ không còn reo nữa.
Và chúng ta sẽ đánh đổi tất cả để có được một Chủ nhật cuối cùng. Hay như ai đã viết cho mình chị ta muốn đổi lấy thiên thu để thấy nụ cười của mẹ.
Mình may mắn còn bà cụ nên đưa mẹ đi chơi rồi mai sau không còn có dịp cho dù lúc đó có bạc triệu cũng đã quá muộn màng thêm lại có đồng chí gái đi kèm để tạo nhiều kỷ niệm để rồi một ngày nào đó trả nhớ về không.
Tương tự lâu lâu đồng chí gái và mình hay mời mấy người anh của đồng chí gái đi ăn tiệm để nói chuyện như thuở xưa đi ở Việt Nam chung một nhà. Mình có nhiều người em nhưng có lẻ chỉ liên lạc thường xuyên với hai cô, tháng 10 vừa rồi ghé thăm cô em ở Paris còn mấy cô kia quá bận rộn làm ăn nên ít khi thấy họ trả lời trong group chat. Thời gian sẽ đến nhanh và khi anh em trong nhà từ từ trả nhớ về không. Lúc đó có muốn nói chuyện với nhau thì đã muộn Chán Mớ Đời
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen
Nguyễn Hoàng Sơn



