Ra giêng bán thận cưới em

 Ra giêng anh bán thận cưới em


Đến Bali mình có đặt qua Viator cho người đón gia đình về khách sạn. Đi một mình thì mình kêu gờ ráp hay Uber chớ đi với đồng chí gái và mẹ thì phải chịu khó đặt trước. 

Lên xe mình hỏi rảnh ngày mai không thì mình mướn anh ta chở gia đình đi chơi cả ngày trong suốt thời gian ở Bali. Anh ta nhất trí. Hỏi thăm tình hình xem cách làm ăn ra sao ở xứ này. Mình hỏi anh ta nhận được bao nhiêu % từ Viator. Anh ta cho biết chỉ có 35% vì trên anh ta có đến 3 người khác ăn trên đầu anh ta. Khi nhận đón gia đình mình thì xem như không nhận ai khác và chỉ ra phi trường ngồi ngáp đợi gia đình mình. Ở Phi Luật Tân thì người chạy xe Grab cho biết là công ty vớt 35% còn anh này chỉ lãnh được 35%. Chán Mớ Đời 


Mỗi nhà anh ta đem xe đến đón theo giờ giấc của mình kêu rồi đưa về lại khách sạn. Thật ra đi chơi với bà cụ thì khó đi xa. Có mấy chỗ mình muốn viếng nhưng giao thông rất khó vì đảo này có 5 triệu dân cư và đường xá thì cổ lổ xỉ nên chạy rất chậm. Sợ bà cụ mệt nên đi gần gần. Mấy chỗ khác dù có 100 cây số nhưng phải chạy 2.5 tiếng như viếng núi lửa còn hoạt động. 


Đồng chí gái hay hỏi mấy vụ lấy vợ lấy chồng nên khám phá ra anh ta có người yêu quen qua mạng xã hội và muốn lấy cô ta nhưng không có tiền. Hỏi cô này làm gì thì được biết đang học đấm bóp để sang thổ Nhĩ kỳ làm việc khiến mình thất kinh. Lý do là khi đi chơi với đồng chí gái có lần chả biết làm gì thì hai vợ chồng vào xì-pa thì được một anh tẩm quất gia người Bali và một bà phụ luật tân tẩm quất. 

Hỏi han tình hình thì khám phá ra dân á châu gốc hồi giáo sang Thổ Nhĩ Kỳ làm việc đông như quan hồi giáo. Hỏi hai người là vợ chồng thì họ nói không.  Anh tài xế 26 tuổi buồn vì biết em đi bỏ lại con đừng rồ em lấy chồng Thổ vì trường hợp xảy ra 90% các cuộc hôn nhân xứ này có vơi đi là ở Thổ Nhĩ Kỳ. 


Bà phi luật Tân kể là có chồng ở phi luật Tân nhưng không có việc làm nên bà bò sang đây và lấy chồng ở xứ Thổ, làm giấy tờ ở lại luôn. Đàn ông thổ nổi tiếng ở Âu châu rất khỏe như Tây hay nói “fort comme un turc “. Ông nào ở Việt Nam đừng có cho vợ đi lao động quốc tế ở Thổ Nhĩ Kỳ vì 100% mất vợ vì phụ nữ đã lên giường với tên Thổ Nhĩ Kỳ là mê mùi ăn thịt cừu rồi dê như Thổ Nhĩ Kỳ. Anh chàng cũng buồn không muốn cô bồ ra đi nhưng kinh tế xứ này yếu hơn Việt Nam nghèo hơn Việt Nam. người Việt còn thi nhau đi lao động quốc tế huống chi dân Nam Dương.  


30 năm về trước có tên bạn quen ở Cali, luật sư. Không nhớ hắn qua Cali mấy tháng để làm gì chỉ nhớ gặp nhau ở một khóa hội thảo về xuất nhập cảng vì khi xưa có tên đồng nghiệp gốc Đài Loan rủ làm ăn xuất nhập khẩu về á châu và Việt Nam. Đợi Clinton bỏ lệnh cấm vận. Hắn có mời mình về Nam Dương thăm dò tình hình nên có về khi ghé Hà Nội dự khóa hội thảo phát triển Việt Nam sau lệnh cấm vận. Mình thấy chế độ gia đình trị độc tài của tổng thống xứ này rồi chả hiểu sao có con nên chả muốn đi xa vợ con nên bỏ mộng xuất nhập cảng làm giàu. 


Anh ta buồn đời kể là tính bán một lá thận để có tiền cưới vợ. Hỏi bao nhiêu kêu $8,000. Kinh. Khi xưa mình cưới vợ tốn có $2,000 tiền mua nhẫn và bông tai chi đó. Nhà hàng thì huề vốn, thân hữu đi  trả đủ nợ nhà hàng. Xong om

Vợ mình kêu không được khiến mình lạ vì khi. Xưa nếu mình nó bám lá thận để cưới đồng chí gái là cô nàng chịu ngay vì quá ế, họ hàng kêu sao không lấy chồng nên nhắm mắt lấy mình để được đưa qua sông. 


Mình nhớ thầy Phạm Văn An khi xưa trong lớp khi thầy giảng vụ ra Loan ra tòa về cách thức tố tụng ở tòa. Thầy kể lúc đầu đi học luật khoa rất mong sau này giúp cãi cho người nghèo cô thế, nhiều lý tưởng của tuổi trẻ đến khi ra tòa lần đầu tiên thì chính quyền kêu xâm mồm khi được xử cãi cho một Việt Cộng năm vùng bị bắt. Trong đầu thày nghĩ cách cãi này nọ nhưng chưa kịp nói câu nào đã nghe tòa phán 15 năm tù. Chán Mớ Đời  nên đi học thêm văn khoa về đi dạy. Thầy nói là muốn cải thiện đời sống kinh tế con người thì phải làm chính trị vì các mô hình hay chính sách sẽ dẫn quốc gia giàu mạnh còn làm luật sư bác sĩ thì chỉ cứu được vài mạng người trong đời còn chính trị thì giúp cả một dân tộc. 


30 năm về trước mình thấy Nam DƯơng tương đối khá hơn Việt Nam ở thời kỳ đổi mới nhưng ngày nay thì vẫn thấy họ ỳ ạch như vậy trong khi Việt Nam tương đối khá hơn xưa dù được Việt Cộng cai trị. Qua Tân Gia Ba thì thấy họ vượt trội Việt Nam trong vòng 30 năm thậm chí nay còn còn giàu hơn Hoa Kỳ. GDP cho dân tình mỗi năm là trên $90,000 trong khi Hoa Kỳ chỉ có đâu $67,000.


Anh tài xế kể là năm lên 5 tuổi thì trời mưa bóng bóng phập phồng  bà mẹ bỏ lại anh ta và 6 anh chị khác để đi lấy chồng khác. Ông bố có 3 bà vợ, mế mẫu không thương gì con chồng nên cuộc sống te tua. Lý do là phụ nữ theo Ấn Độ giáo có quyền bỏ lái này nhảy qua lá nọ. Không có con với chồng mới nên khi về già theo liên lạc anh em của anh ta để xin cứu trợ vì bệnh hoạn. Cho thấy ở xã hội nào muốn sống còn người ta bỏ chồng bỏ con đi tìm cuộc sống sung túc hơn. Anh ta không khá giả gì, rời làng ra đây mướn căn phòng nhỏ để chạy xe đưa khách. 


Chế độ nào mà cứ bám chặc quyền lực thì sẽ không khá cho người dân thường chỉ có giới cầm quyền là vơ vét hết. Trường hợp Tân Gia Ba thì là một nước cực nhỏ chưa bằng quận Cam Cali nên độc tài dễ kiểm soát hơn và thi hành chính sách quốc gia hơn chớ to lớn như Việt Nam thì khó thực hiện còn Nam Dương thì càng khó vì có trên 17,000 hòn đảo khó kiểm soát. 


Ai đi du thuyền đều thấy nhân viên trẻ thuyền đa áo là người phi luật Tân và Bali nhiều nhất. Họ làm việc cả năm trên tàu mươi được về phép 1,2 tuần. Đi chơi như vậy chỉ biết thay vì mướn qua công ty thì mướn thẳng anh ta, anh ta chỉ chia với chủ xe. Được cái là xăng xứ này rẻ hơn Việt Nam vì có dầu lửa nhà không biết ai hưởng mấy tài nguyên quốc gia này. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét