Đến Palawan để khóc Phú quốc

Mình nghe Phi luật Tân có nhiều đảo đẹp nên đi viếng cho biết. Xứ này có nhiều đảo nhưng vì ít thời gian nên chọn Palawan để nhớ đến trại tỵ nạn mới người Việt tạm cư để được hướng dẫn về đời sống tại Hoa Kỳ trước khi đi định cư tại Hoa Kỳ.

Hòn đảo này, mình đi xe từ phía nam của thủ phủ cảng Công Chúa (Puerto Princesa) suốt 300 cây số lên miền Bắc đến thành phố El Nido. Nên có thể xem cách khai thác du lịch của họ ra sao. 

Biển tại Việt Nam hình như ở Nam Định. Với rác như vậy thì các công ty du lịch chắc chắn sẽ không giới thiệu khách hàng

Đảo Palawan rộng: 14,896 km² so với Phú Quốc: 574 km² xem như rộng gần gấp 3 đảo Ngọc của Việt Nam. Cái hay của người Phi là họ có lẻ tiếp cận được nền văn hóa Mỹ nên họ không khai thác du lịch một cách màn rợ như ở Phú Quốc. Các khách sạn và khu nghỉ dưỡng điều được xây cất không quá 2 tầng lầu. Họ giữ cây ngay gần bờ biển và xây các khu lịch phía sau và rải rác nên khi đứng trên tàu ngoài bãi biển chúng ta không thấy nhà cửa gì cả. Có mấy đảo nhỏ như Hòn Tré ở Nha Trang nhưng các biệt thự được xây cất theo du lịch sinh thái rất đơn sơ nhưng đắt tiền như ở MArriotts Vin Pearl. Đi vào thấy như ở thiên nhiên. Cho thấy các nhà đầu tư có tư duy về hái tiền du khách ngoại quốc. Du lịch sinh thái, sang trọng lịch sự nhưng không tàn phá thiên nhiên.


Nói về sự phát triển Phú Quốc xem như tiêu tùng. Ở Việt Nam hay xứ nào đi nữa. Chỉ có người trung lưu trở lên mới có khả năng đi nghỉ dưỡng do đó họ chỉ trang bị, đầu tư cho tầng lớp này. Số lượng du khách đến là người Tây phương vì rẻ hơn đi hè ở xứ họ, nhất là khám phá văn hóa cứ khác. Đây Phú Quốc được các nhà đầu tư xây các khách sạn hay phố xá như kiểu LasVegas mà tệ hơn khiến người Tây phương lắc đầu. Thấy phỏng vấn một cô đầm tại Phú quốc. Cô ta kêu người Việt điên rồ, bắt chước Tây phương mà còn tệ hơn là Disneyland. 


Mình xin tải một bài báo của báo Hà Nội để không mang tiếng:

Thấy họ cày nát ra rồi để ôm hận về sau

NHÀ ĐẦU TƯ ÔM ĐẤT PHÚ QUỐC CHẮC CÒN Ở ĐẢO NHIỀU NĂM CHƯA BIẾT KHI NÀO VỀ BỜ...

Năm 2016, một đàn em nhờ tôi tư vấn đầu tư chuỗi Homestay ở Phú Quốc. Cô có một miếng đất dự tính cất homestay, ngoài ra cô dự tính thuê thêm khoản 3 căn shophouse đang cho thuê giá rẻ để quản lý chuỗi....Tôi bay ra khảo sát 2 ngày; đứng ở Bãi Trường nhìn mênh mông dự án nối dự án, shophouse kéo dài hơn SG; rồi đi Nam đảo resort kề nhau, cao ốc mọc lên vài ngàn Condotel…

Tối hôm đó, ngồi uống beer ở Dương Đông và các món hải sản nghe thì hấp dẫn, nhưng không tươi ngon như danh tiếng Hải sản nơi đây, mà giá thì chát. Tôi nhận xét Phú Quốc không chuyển mình như Bali, nơi có phong cách du lịch gần gũi đời sống văn hóa địa phương hay Pattaya với dịch vụ vui chơi chuyên nghiệp mà PQ biến dần thành nơi xô bồ chặt chém kiểu Vũng Tàu trước đây. Sự hồn nhiên gần gũi của dân kinh doanh địa phương trước đây mà năm 2007 tôi từng khảo sát đã dần biến mất, thay vào đó người địa phương đã học được cách kinh doanh chụp giật.....Tôi nói với người đàn em "không nên triển khai, không có đường dài" và cô đã nghe tôi, vì biết tôi sẽ mất số tiền tư vấn, nên chắc tôi đã phân tích kỹ....

Gần đây, có thể những người kinh doanh PQ cho rằng do giá máy bay cao nên du khách né, nhưng bản chất là PQ chưa đủ hấp dẫn để nhiều người bay tới khi những vẻ đẹp của đảo loãng đi, hải sản và dịch vụ địa phương giá quá cao. Trong khi thay bằng các vui chơi phồn hoa như Sài gòn, Vũng Tàu thì khó thuyết phục du khách đi nữa, nhất là giờ đây Nha Trang chỉ mất 5h xe chạy từ SG càng khiến PQ thêm mệt....

Với giá đất PQ hiện nay, với shophouse, condotel đang có thì nhà đầu tư ôm đất PQ chắc còn ở đảo nhiều năm chưa biết khi nào về bờ...

-------------------------------------

Nguồn: Vietnam business insider


Đây là do chính người Việt tại Việt Nam cho biết. 

Thậm chí mình thấy các villa của MArriotts ở VinPearl với giá 22 tỷ đồng vẫn không tạo nên một khung cảnh đẹp như ở các khu nghỉ dưỡng ở Palawan. Đến là muốn trở lại vì cảnh thiên nhiên hài hòa khiến con người cảm thấy tự do, không bị các khối bê tông đè bẹp. Các kiến trúc được xây rất thoáng, hòa vào thiên nhiên. Mình thấy khu nghỉ dưỡng ở Lăng Cô, phá nát khu vực với mái ngói màu đỏ thè lè.


Mình nghe kể là giá vé máy bay tại Việt Nam lên khủng trong 5 ngày nghỉ nên người ta bay qua Thái Lan chơi còn rẻ hơn mua vé máy bay ra Phú quốc. Kiểu này người Việt là tự giết mình. Anh làm lợi cho công ty hàng không nhưng vô hình trung giết các trung tâm du lịch tại Phú Quốc.

Tiêu biểu của biển mình thấy ở Palawan, có mấy cây to đùng, che bóng mát để dân không muốn phơi nắng có thể ngồi chơi. Hình mình chụp từ tiệm ăn nhìn ra.

Đây là một người Việt tại Việt Nam giải thích cách đầu tư bất động sản tại Việt Nam mà mình thấy ở vùng ngoại ô Sàigòn, nhà cửa xây chưa xong hay vùng Phan Thiết, xây rồi bỏ đó không ai đến.


Phải nói là đội môi giới bán được các Shop-house đúng là quá giỏi. Khi vẽ ra 1 cái viễn tưởng tuyệt đẹp để bán với giá trên trời. Một cái SH còn đang trong quá trình xây dựng luôn được rao bán với giá thấp nhất cũng phải 50-60tr/m² trong khi một cái mặt đường chính của khu phố tương ứng khu đông dân cư ở đó cũng chỉ tầm 60tr/m2. Và khi SH xây xong cũng ko thể đưa vào sử dụng vì ko có người nên chẳng buôn bán, kinh doanh gì được, cho thuê cũng chẳng ai thèm. Sai lầm lớn nhất của hầu hết những người Việt Nam chơi bất động sản là không hiểu rõ về sản phẩm của mình cũng như không biết cách kiếm tiền từ bất động sản. Họ bỏ một khoản tiền rất lớn để mua một cái giá trị của tương lai, nhưng là tương lai không biết bao giờ đến. Trong khi cùng khoản tiền đó họ có thể mua một căn nhà mặt đường khu dân cư và ngay lập tức có thể cho thuê để có dòng tiền. Tốc độ lên giá ở những chỗ này rất ổn định và tính thanh khoản cao

Khách sạn sòng bài ở Côn đảo   Họ cày hết rồi trồng vài câu dừa con cho thiên hạ đến xin cô Vĩ Thị 6 được đốt lò. 


Đà Lạt thì xem như phá nát như tương, không còn chút gì phố núi cao phố núi đầy sương. Họ làm một bãi trên sân cù rồi bỏ dỡ công trình. Chắc ông lớn nào làm rồi nghỉ hưu nên không ai dám tiếp tục hay dẹp bỏ vì tốn tiền. Họ cho phá biệt thự Trang Hai được xây cất gần 100 năm, một hình ảnh lịch  sử của Đà Lạt để làm bãi đậu xe buýt Chán Mớ Đời. Nghe nói xe tãi có lần bị lọt xuống. Mình đi bộ thấy cá chết nổi lình bình trên hồ Xuân Hương. Đi ngang hồ thấy mùi hôi thối khôgn thể tả, lại thấy có ngừoi ngồi uống cà phê. Xong om

THÁNG TƯ - LỜI MUỘN PHIỀN CỦA NGƯỜI 69TUỔI

Đỗ Trung Quân 

….

ta mang tuổi hai mười vào rừng 8 năm

4 năm những vùng kinh tế mới

3 năm lòng hồ dầu tiếng – chiến khu Dương Minh Châu …

1 năm chiến trường biên giới K 

máu và không chắc còn nước mắt

trả xong món nợ lý lịch dù không con sĩ quan

dù không nhà địa chủ

thân thế ngay trên vai , mái tóc dài

hippie choai choai

ta trả nợ xong một phần “ tiểu tư sản thị thành ”

ba lô về , cuộc đời làm lại

căn cước mới

lý lịch thêm dòng “ thanh niên xung phong “

xong !

….

mất đến 20 năm

ta mới nhận ra mình thành kẻ nợ

nợ cả một đời ..


ta nợ những đêm xuống tàu định mệnh

cuộc đào thoát bi thảm

không internet

không một dòng thông tin

ta bình yên kiếm sống

vênh váo hư danh

hãnh tiến “ trong hào quang bóng tối “


ta nợ bạn bè học tài thi phận

thi bao nhiêu lần cũng rớt

học bao nhiêu cũng ra vỉa hè chanh ớt

bán dạo – chợ trời ..

lý lịch xét 3 đời

oan khuất


ta nợ  bạn ta xó chợ đầu đường

bán từng cái quần , cái áo

ta chễm chệ trên ghế ngồi giám khảo

nhét túi phong bì

những lễ hội phù hoa

dìm ta tận đáy ..


ta nợ như kẻ vô tâm

mắt mù

ta nợ những con thuyền vỡ nát

phận người chìm đáy biển sâu

ta như kẻ nợ

dù không vay

….

tháng tư hoa phượng cháy

nám cơn mưa sầm đen

ta biết ta còn nợ

những bình minh chưa lên ..

….

* tháng tư 2024 – Phú Nhuận - Gia Định thành - Sài Gòn


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn