Ma cái

Hôm trước có vài người hỏi mình về vụ ông thầy cúng, dán bùa Ấn để trừ con ma cái Mỹ kết cuộc ra sao. Thầy cúng dùng bùa viết chữ Hán, chữ Miên Lào chi đó thì bố con ma cái nào hiểu nổi nên nó vẫn phá đám. Thầy đọc thần chú bằng tiếng ăn lê Ai tôn du, gô à vây, lết him ở lôn... (I told you, go away, let him alone) thì bố thằng Tây, con ma cái nào hiểu giọng ESL của thầy.
Một hôm, thằng Sơn Taxi, gọi điện bảo mới bắt được một em rất chiến đấu, cần mượn cái phòng của mình để ru em tìm động hoa đào nên bảo ok, mình sẽ ngũ phòng khách, dành cho Hắn phòng của mình bị Ấn bùa.
Thật ra từ ngày tốn $500 nhờ thầy cúng dán mấy Lá bùa đỏ vàng khiến mình hơi ớn ớn, khi đi ngủ, cứ nghĩ có con ma cái nào bên giường nên đang tính dọn nhà, cả tối tối Bạch Xà Thanh xà leo lên giường, hớp hồn mình thì chắc sẽ chết sớm. Tỵ Thân là tứ hành xung, mình sợ rắn chết bỏ. Mình để chìa khoá trong hộp thư cho thằng Sơn taxi rồi ra phố Tàu xem phim đánh Võ. Hôm đó chiếu về cuộc đời của Jackie Chan và tên gì cũng hay đóng với hắn to con, mập như Trư Bát Giới. Phim kể Jackie Chan, mồ côi nên được ông thầy dạy cải lương Bắc Kinh, đem về nuôi dạy cho nghề múa ca kịch nên sau này phim Võ thịnh hành thì mấy anh em cải lương Bắc kinh chuyễn nghề vì ở Hongkong, ít ai đi xem cải lương và nổi tiếng.
Dạo đó vé xi nê đâu $5.00, coi được hai phim nên sau hai suất, làm thêm Tô phở Pasteur thì bò về, nghĩ là tên Sơn Taxi đã dọn dẹp chiến trường rồi. Vừa ló đầu vào nhà thì thấy anh chàng đang ngồi ở xa lông xem truyền hình nhưng đầu óc đâu đâu như người mất hồn, tay thì cầm chai bia còn mồm thì ngậm cái điếu thuốc. Mình hỏi sao lại ngồi đây, em đâu thì hắn lắc đầu đầu không nói rồi một lúc sau khi mình thay quần áo xong thì ra ngồi xem hắn như bị ma nhập.

Người cha anh hùng *

Trong tuần, mỗi tối mình đi tập võ còn cuối tuần thì đi câu lạc bộ thể thao với đồng chí gái. Mình bơi trong khi đồng chí gái tập kickboxing hay zumba. Nhìn đồng chí gái tập đấm đá làm mình lo ngại nên ở nhà không dám làm trái ý vợ, sợ bị đòn như trong phim "Enough is Enough".
Khi bơi, mình thường gặp hai hình ảnh rất đẹp về "người cha anh hùng". Một người gốc Pakistan, dẫn người con trai bị bệnh tâm thần vào bơi. Ông ta hay đứng mĩm cười, nhìn con tung tăng vùng vẫy trong nước. Sau đó, vào phòng tắm, dưới vòi sen kỳ cọ, tắm rửa cho người con. Mình không dám gợi chuyện, chỉ đứng xa xa nhìn bức ảnh hiện thực về tình phụ tử mà mình từng ước mơ thời bé được ông cụ chăm sóc.
Tranh ảnh thường có nhiều đề tài về mẹ và con, ngay cả chữ Tàu cũng ghép chữ Mẹ và Con thành chữ Hảo. Có lẻ do ảnh hưởng của Thiên Chúa Giáo với các hình ảnh thiên thu; đức mẹ Maria ôm khóc Chúa Giê Su chết cho nhân loại như bức tượng La Piéta của Michelangelo,…
Chủ nhật, trong khi cô con gái sinh hoạt hướng đạo thì vợ chồng mình đi câu lạc bộ gần đó để bơi thì thường thấy một người đàn ông gốc Tàu, ra hồ bơi để dành chỗ, sau đó có một cô huấn luyện viên đưa cô con gái bị bệnh ra bơi. Cô con gái bị khuyết tật nên phải ngồi xe lăn. Ông bố đứng trên bờ, nói nhỏ nhẹ để động viên cô con gái tập bơi với huấn luyện viên.
Tuần nào mình cũng thấy hình ảnh của hai "người cha anh hùng", đậm tình thương con, bỏ cả buổi sáng để chơi, chăm sóc cho người con tật nguyền nên thường cám ơn Trời Phật đã cho hai đứa con mình lành lặn, thông minh như mẹ chúng. Hoạ sĩ Bé Ký chuyên vẽ tranh về hình ảnh người mẹ và con. Theo chữ Hán, hai chữ mẹ và con hợp lại thành chữ Hảo. Hoạ sĩ Bé Ký mồ côi cha mẹ sớm nên khắc khoải về người mẹ. Hồi nhỏ thường nghe nói rằng; ra đường gặp đàn bà có bầu là hên, có lẻ do chữ Hảo. Không biết nếu gom hai chữ cha và con thì theo chữ hán có nghĩa gì?

Con gái quá cảnh

Hôm qua, ra phi trường đón con gái từ Ý Đại Lợi về. Con đi học ở thành phố Milan sau 9 tháng về. Tối hôm kia ngồi nhớ lại là 8 tháng qua không gặp mặt con, vì Giáng Sinh không về. Trường nghỉ học có 2 tuần nên không về như mọi năm lại bay qua Paris. Con về, quá cảnh 3 ngày rồi lại bay đi Hạ Uy Di làm việc, thực tập 10 tuần lễ vào mùa hè.
Năm ngoái, nó học ở đại học Hương Cảng nên hè tìm được chỗ thực tập 10 tuần lễ ở Vọng Các, Thái Lan, không được trả tiền. Các cựu sinh viên trường đại học USC có cho học bổng $3,600 để giúp trả tiền ăn ở tại lữ quán thanh niên, phòng có 8 cô gái, ăn trưa và chiều ngoài đường nên khi nói thấy mình xem chương trình thức ăn ngoài phố của Thái Lan là nó ớn tới cổ.
Đón nó ở phi trường, kêu bố dẫn đi ăn cơm Việt Nam ngay vì thèm. Năm ngoái, hai vợ chồng có khăn gói sang thăm con, nó dẫn đi ăn ở mấy tiệm mà nó nghe nói đến nhưng không có tiền, nay có bố tha hồ mà xơi. Nó kêu Hamburger ở Ý Đại Lợi ngon hơn bên mỹ. Lý do là bên âu châu có hai loại thịt bò: bò nuôi trên đồng cỏ thì có nhiều chất Omega 3, giá bán đắc hơn bò nuôi bằng bắp công nghiệp như ở Hoa Kỳ. Thịt bò nuôi trên đồng cỏ rất ngon nhưng lại đắc, về y học thì nên ăn loại thịt này rất tốt vì có Omega 3 nhiều. Trong khi loại bò kia thì đầy Omega 6, không tốt cho sức khoẻ, gây ung thư.
Tối hôm kia, mình nói đồng chí gái là trưa qua sẽ đi đón con gái thì bị đồng chí gái chửi, sao không báo cho vợ biết khiến mình chỉ biết lặng câm, làm người chồng ưu tú, đày tớ nhân dân của tổ trưởng. Hai mẹ con liên lạc với nhau nhiều hơn mình, khi nào nó cần cái chi mới gọi mình. Mình cũng không biết, chỉ thắc mắc là nó bay qua Hạ Uy Di, đi làm luôn hay ghé nhà thì mới hỏi thì được biết là phải đi đón nó. Mình thấy TripIt báo tin chuyến bay của nó. Không biết email của nó có dính dáng gì đến email của mình mà những gì nó làm đều chạy vào mấy cái App của mình. Kinh

Bánh sừng trâu

Tháng 4 vừa rồi mình về Việt Nam, bằng vé hạng thương gia nên ở phi trường Tân Sơn Nhất, có vào phòng đợi hạng thương gia thì thấy họ đề ”bánh sừng trâu” ở quầy hàng ăn. Tò mò xem thì hoá ra bánh “Croissant” mà dân tây hay ăn. Bánh này mang tên có nghĩa là trăng khuyết, đến Việt Nam thành sừng trâu, có lẻ được nông dân hoá cho có vẻ cờ lờ mờ vờ.
Đến thành Vienne, Áo quốc thì mới khám phá ra bánh croissant, trăng khuyết là do người Áo sáng chế ra. Nguyên thuỷ là khi đoàn quân của đế chế Ottoman bao vây vào năm 1683. Mấy người làm bánh mì của thành Vienne, đang làm bánh mì buổi sáng thì nghe tiếng động. Họ báo cho lính thì người ta khám phá ra đám lính Thổ đang đào đường hầm vào thành, để đánh lén thành Vienne. Để ghi dấu chuyện này, người làm bánh mì của thành Vienne đã làm bánh mì, tên gọi là kipferl với hình trăng khuyết (crescent), biểu tượng trên ngọn cờ đạo hồi giáo như thể họ cắn và ăn người hồi giáo. Do đó có nhiều nhóm hồi giáo chống bánh croissant này.

Hương Cảng 2019

Tuần vừa rồi, thời sự nói đến Hương Cảng, 1/3 dân cư xuống đường chống luật dẫn độ của Trung Cộng. Hải cảng này được Anh Quốc mướn trong vòng 99 năm đến năm 1997. Có nhiều người còn chú tâm về tương lai của Việt Nam, thắc mắc hay mơ một ngày nào người Việt tại Việt Nam sẽ như dân cư Hương Cảng, vùng lên đòi hỏi tự do và quyền làm người.
Nếu ta xét hai hải cảng được người ngoại quốc mướn và được trả lại cho người Tàu: Hương Cảng và Macau. Một do người Anh cai quản và một do người Bồ Đào Nha cai quản. Ta chỉ thấy dân cư Hương Cảng không chấp nhận đạo luật dẫn độ do Trung Cộng ban hành còn Macau thì chả thấy nhúc nhíc gì cả vì Bồ Đào Nha, có lịch sử rất quân phiệt, không có tự do dân chủ.
Khi Anh Quốc trao trả lại nền độc lập cho Tân Gia Ba, họ vẫn để lại quân đội để bảo vệ người dân và giúp chính quyền mới của Lý Quang Diệu thành lập một quân đội mới và để bảo vệ chủ quyền của nước mới này gần 10 năm. Tương tự Anh Quốc trao trả lại Hương Cảng nhưng vẫn thương lượng luật lệ của họ được thi hành đến năm 2027, để bảo vệ quyền lợi của người dân, được cai trị dưới quyền của họ trước đây.
Ngược lại người Pháp bỏ miền nam Việt Nam ra đi, không để lại cái gì để giúp cho sự thay đổi khiến xã hội, chính trị miền nam sau 1954 bị chao đảo, lộn xộn giúp Hà Nội xây dựng một lực lượng nằm vùng rất hữu hiệu, giúp đánh phá chính quyền, quân đội miền nam sau này.

Giàu và cung bậc?

Có xem một phim tài liệu về người giàu tại Hoa Kỳ, có phỏng vấn tên tài phiệt Florian Homm, kể một hôm đi ăn cơm ở một tiệm sang trọng ở vùng Côte d’Azur miền nam Pháp. Dạo ấy, kinh tế xuống nên thuyền buồm bỏ neo nơi hải cảng, đăng bán. Ông ta hỏi vợ muốn mua chiếc nào. Bà vợ ông ta lắc đầu, chỉ hỏi ông ta một câu: “chỉ cần anh tắt điện thoại, ăn cơm cho xong buổi là đủ”. Nói xong câu ấy thì ông ta khóc như điên. Chắc bị vợ bỏ.
Mình mò thêm tin tức về ông ta, ông ta sinh tại Đức quốc, qua mỹ du học ở Harvard, rồi MBA ở Harvard, làm Hedge Fund rồi tham quá, bị lộ chạy trốn qua âu châu, bị bắt và nhốt 18 tháng trong tù ở Ý Đại Lợi. Nghe ông ta kể là có tài sản độ 800 triệu đôla, hút xì gà đủ trò,… nay ông ta hối hận, trở về đạo thiên chúa giáo chi đó.
Dạo khủng hoảng tài chánh, người ta khám phá ra ông tài phiệt Bernard Madoff hốt tiền thiên hạ, khách hàng tin tưởng bị bỏ tù chung thân. Con ông ta không chịu được sự việc nên tự tử hay bị người ta giết, không rõ vì có dấu hiệu dân bán sì ke quốc tế đưa tiền cho ông ta đầu tư để rữa tiền. Cho thấy lòng tham chưa chắc đã mang lại hạnh phúc thật sự cho con người.
Vấn đề là chúng ta đua nhau như những con thiêu thân lao vào ngọn đuốc quyền lực, tiền bạc, để rồi về già, nhìn lại cuộc đời mới hiểu được cái đích của cuộc đời, nhiều khi đã muộn. Ở lớp tập dưỡng sinh, mỗi khi mình cho tập viên tập thêm vài phút thì ai nấy đều rên nhưng nếu ở sở làm, xếp kêu ở lại để làm thêm giờ phụ trội thì ai nấy đều bỏ hết mọi chuyện, gia đình con cái để làm kiếm thêm tiền. Để rồi có tiền, lại phải đi mua thuốc uống. Tại sao chúng ta không bớt làm việc, lo tập thể dục thì chả cần uống thuốc, lại được cận kề gia đình. Đó là nghịch lý của cuộc đời mà mỗi người trong chúng ta cần tìm cho mình một đáp án riêng.

Tối qua em say

Hắn đang lơ mơ, lây mây trên giường sau một ngày làm việc vất vả ở nông trường, bổng có tiếng điện thoại reo khiến hắn tỉnh giấc. Không biết thằng mướn nhà nào kêu cái gì nữa đây. Chắc máy lạnh lại bị hỏng vì dạo này trời mùa hè, nóng như lò lửa. Hắn từ từ cầm cái điện thoại lên, thấy Imessage réo, hắn nhấn nút kêu A Nô.
Đầu dây bên kia, một giọng nói sảng sảng, như đang hét bên tai hắn. Một giọng nữ, bắc kỳ 75 như đang gào bên máy nghe. “Sao đang làm gì đấy? Đang địt con nào đấy.” Hắn chưa kịp định thần lại để đoán là ai mà chửi hắn như tát vào mặt thì đường dây bên kia tiếp tục vang lên những lời oán hận. “Tôi căm thù anh. Anh phá đời tôi…”
Hắn chới với vì trong đời hắn, chỉ có một mối tình “say nắng”, thời học sinh ở Đàlạt, còn sang mỹ thì có hai đối tượng, đều bị họ đá để đi lấy bác sĩ, đạo sĩ nên có thể nói là chưa bao giờ phá đời ai cả. Hắn cố lục trong kí ức xem bà nào bên kia, có quen biết gì không.
Con Thuý đòi xem chim mình thì chắc không vì gần 60 năm rồi, Hoàng Yến được mình ngắc chim cho ăn cũng vậy. Ai vậy ta. Đang lêu bêu về vùng trời ký ức thì giọng căm thù mỹ nguỵ, chế độ cũ bên kia lại tiếp tục chửi như Trường Chinh tố bố mẹ trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất.
Anh bỏ tôi đi lấy con đĩ đó nhưng bây giờ chồng tôi giàu. Mua biệt thự, xe hơi cho tôi. Tôi có ô sin, đi du lịch khắp nơi. Tôi đeo hột xoàn đầy người. Thế là bây giờ tôi giàu. Không ai dám khinh bỏ tôi nữa. Xưa anh chê tôi dốt, giờ tôi thành thạo tiếng Anh,…….you think you are gút to ít.

Từ ngữ Đỏ

Hôm trước, tham dự hội ngộ Trưng Vương, mình có nói chuyện với một anh rể Trưng Vương, từ Oregon đến. Anh ta kể là có tham gia sinh hoạt dạy việt ngữ cho các em gốc Việt tại địa phương. Anh cho biết là tiếng Việt do Hà Nội dạy sai nhiều lắm, mình thì không rành tiếng Việt nên hỏi anh ta về sự khác biệt cách đánh vần tiếng Việt của Hà Nội khác với tiếng Việt của Việt Nam Cộng Hoà ra sao thì anh ta cứ đực ra như bò đội nón.
Mình đưa thí dụ cho anh ấy là chữ "Khổ", VNCH đánh vần là Ka Hát Ô Khô hỏi khổ còn Hà Nội đánh vần là Khờ Ô Khô hỏi Khổ. Thời mô người Việt cũng khổ cả nhưng thời Việt Nam Cộng Hoà thì người dân tuy khổ nhưng vẫn còn ca còn hát được đến thời Việt Cộng thì nhân dân cũng khổ nhưng Khờ luôn. Nghe đến đây thì thầy giáo nghiệp dư cười toé phở. Thật ra thì theo tài liệu mình đọc thì chữ quốc ngữ khởi đầu được dạy lối đánh vần kiểu Hà Nội như các trung tâm bình dân học vụ thời xưa. Đất nước chia đôi vào năm 1954, miền nam dạy cách đánh vần theo pháp ngữ nên sau 21 năm cách biệt, người miền nam thấy khó chịu khi bị áp đặt các từ ngữ đỏ, nhạc đỏ, nói chung nền văn hoá "Đỏ". Thậm chí nhạc sĩ Trần Tiến trên đài truyền hình kêu hãy dẹp bỏ nhạc đỏ đi.
Trai gái yêu nhau phải đúng quan điểm lập trường cách mạng thì chán chết. Cứ tưởng tượng, khi xưa, khi trời mưa, mình ngồi xem mưa với cô hàng xóm "ừ trời mưa", thay vì nói trời mưa, hai đứa cứ bàn thảo về người đối tượng tiên tiến, người chồng nhân dân hay người vợ ưu tú hay lĩnh cương, nghị quyết của đảng thì chán phèo. Anh nào vừa cố lấy hết cam đảm, thò tay để nắm tay cô bạn gái thì đối tượng kêu anh mất quan điểm lập trường cách mạng, hủ hoá phải làm bảng kiểm điểm, học tập tư tưởng đạo đức bác hồ. Chán mới đời.
Mình nhớ khi hai người em vượt biển sau 75 sang Pháp, dùng những từ ngữ "Đỏ" khiến mình cứ đực ra như ngỗng ị. Vẫn biết tiếng Việt mình không rành lắm vì từ bé học chương trình Pháp đến hai năm cuối trung học thì chạy qua trường Việt vì có nguy cơ không đổ tú tài tây được. Đi du học bên Tây lúc 18 tuổi nên có thể xem là tiếng Việt của mình rất sơ sơ, trình độ đọc báo Tuổi Hoa.
Khi đọc báo Đoàn Kết, thân Cộng thì những chữ khá xa lạ khiến mình như bò đội nón, không hiểu, tự hỏi không lẻ đi Tây mới có mấy năm mà không hiểu tiếng Việt nữa hay trình độ tiếng Việt của mình quá thấp. Dạo ấy báo chí việt ngữ ở Pháp rất hiếm, chỉ có tờ Đoàn Kết và tờ báo Nhân BẢn của Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam là chính, chỉ đọc khi nào đến nhà người Việt. Sau này bên mỹ có ra mấy tờ khác rồi có thêm tờ Quê Mẹ thì mới hoàn hồn vì mấy tờ báo này sử dụng từ ngữ Việt Nam Cộng Hoà.
Mình bốc đồng giúp vui, đọc bản đăng ký tình yêu với đồng chí gái, dùng những từ ngữ "Đỏ" thì thiên hạ cười. Mình không sống ở Việt Nam nên không rành lắm, đoán là trai gái yêu nhau, nhất là các đoàn viên, đối tượng đoàn ngay cả đảng viên, khi viết thư tình đả thông tư tưởng, chắc là viết theo quan điểm lập trường cách mạng nhưng gặp nhiều người từ Việt Nam sang chơi thì cho biết là người Bắc 75, dùng từ ngữ đỏ, nhiều khi họ cũng không hiểu, quán triệt. Đất nước được xem là đã thống nhất trên 49 năm mà chưa thống nhất về tiếng Việt thì có vấn đề.
Nhiều khi viết mình dùng từ ngữ "đỏ" như khi xưa, người Việt mới học chữ quốc ngữ và việt hoá các từ vựng Pháp sang chữ quốc ngữ như bài thơ thời đó, không biết ai là tác giả.
Bút huê thảo tình thơ uyn-lét (a)
Hỡi me-sừ con-nét moa chăng (b)
Vu còn nhi-ét bao zăng (c)
Đon moa kết ngãi phe giăng-đờ-rờ (d)
Những chữ in nghiêng là phiên thẳng từ tiếng Pháp: (a) une lettre: một bức thư ; (b) connaître moi: ông có biết tôi không ; © Vous còn nièce bao ans: ông còn đứa cháu gái bao nhiêu tuổi ; (d) Donne moi kết ngãi gendre: cho tôi làm rể. (dẫn theo Đào Trọng Đủ) hay gần nhất, mình nhớ năm 11 B, học chung với anh chàng tên Phụng thì phải. Vào lớp anh ta đọc thơ tình tây mỹ Việt như
I love you đã lâu mà không dám tỏ
Để lâu ngày malade de coeur
Si you yêu ai xin nói rỏ
Để moi nhờ my friend giới thiệu
Có lẻ vì vậy thiên hạ thấy tếu nên cười. Có người khó chịu khi mình dùng từ ngữ Đỏ, kêu ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản này nọ nhưng nếu mình dùng từ ngữ VIỆT Nam Cộng Hoà thì trong nước lại không hiểu vì không quen hay biết dùng từ VIỆT Nam Cộng Hoà. Có dạo mình hay viết theo lối tự chế như Ph thành F, Gi thành J,…. cho gọn thì có nhiều người bạn trong nước imeo trách cứ vì cảm thấy sự áp đặt của Hà Nội. Hôm trước gặp cô em sống thời bao cấp từ 2 tuổi, mình nói đi Hung Gia Lợi, Tiệp Khắc,…những nước nói theo ngữ vựng Việt Nam Cộng Hoà thì cô em la mình, bảo nói tiếng Việt, từ ngữ đỏ vì cô nàng không hiểu vì Hung gIa lợi, hình như ở Việt Nam ngày nay gọi là Hung-ga-ri…. Mình nói ra phi trường vào lúc 3 giờ chiều thì cô em đực ra, nhìn mình như bò đội nón, may có cô em khác, giải thích sân bay.
Thí dụ cụm từ "giải phóng" là được sử dụng khá phổ thông bởi người Việt trong nước, thậm chí các người sang Hoa Kỳ sau này vẫn quen sử dụng những từ ngữ Đỏ. Người Việt hải ngoại lại kêu tháng tư đen, ngày mất nước, ngày bị cưỡng chiếm,…. Ngôn ngữ là người ta dùng phổ thông, không lẻ cứ kêu anh dùng từ Đỏ là Việt Cộng. Tương tự người Việt hải ngoại, nói tiếng Việt lại chêm vào tiếng sở tại vì quen miệng, hay không biết ngữ vựng để dùng, được kêu là mất gốc.
Nếu mình không lầm thì trong thời kỳ đô hộ bởi người Tàu thì người Việt dùng chữ Hán, sau khi dành độc lập thì vẫn tiếp tục dùng hán tự trong giáo dục, hành chánh như các xứ Ấn Độ to lớn với những trên 2,000 thổ ngữ nên họ dùng anh ngữ làm văn tự hành chánh. Xem phim ấn độ thì thấy họ nói tiếng ấn độ, phiên dịch chữ phạn hay thổ ngữ rồi lâu lâu họ chêm anh ngữ khi nói chuyện.
Người Việt khi xưa nói tiếng Việt nhưng lại dùng hán văn nên trong suốt lịch sử, Văn Học Việt Nam không có những áng văn hay, sáng tác hay bởi các thi nhân Việt Nam. Đến khi người ta dùng chữ Nôm (Nam), sáng chế dựa theo hán tự, mới ra đời những Kim Vân Kiều của Nguyễn Du, Lục Vân Tiên của Nguyễn Đình Chiểu, mặc dù các tác giả này dựa theo các cốt truyện tàu. Cho thấy tiếng Việt được tạo dựng khá nhiều bởi hán tự. Nghe nói có đến 60%. Sau 50 năm, văn hoá Việt Nam Cộng Hoà được khơi dậy, khắp nước, cả miền Bắc hát nhạc Bolero, thiên hạ đổ Xô đi tìm sách của Việt Nam Cộng Hoà xuất bản khi xưa.
Đến khi mấy ông cố đạo tây phương sang truyền đạo thì họ cố gắng học tiếng địa phương rồi la tinh hoá các âm và dấu để thành lập Quốc ngữ mà chúng ta sử dụng ngày nay. Mình đọc tài liệu thì thấy mấy nhà thơ như Cung Trầm Tưởng, Nguyên Sa, Hoàng Anh Tuấn,.. Là những nhà tây học, du học bên Pháp nhưng họ làm những bài thơ tiếng Việt để đời vì chỉ có tiếng mẹ đẻ mới nói lên được sự cảm nhận con tim của họ. Nếu không có chữ quốc ngữ thì có lẻ chúng ta chả bao giờ có những nhà thơ như Nguyên Sa, Cũng Trầm Tưởng,… Có nghe nhạc tây nhạc mỹ đi nữa nhưng khi nghe đến lời ca tiếng Việt thì tim mình vẫn thổn thức.
Có cô giáo dạy việt văn khi xưa, du học ở Pháp từ bé, kể cho mình là khi ở Pháp, mỗi lần nghe bài "đêm tàn Bến Ngự" của nhạc sĩ Dương Thiệu Tước là cô xúc động như mình nghe Út Trà Ôn lên mấy câu vọng cổ "tình anh bán chiếu" là rợn rợn tóc gáy hay thằng con mình nghe tiếng đàn bầu trong tâm khảm dù nó sinh tại Hoa Kỳ.
Theo ông Hàn Lệ Nhân, một người gốc Việt sinh tại Ai Lao, du học ở Pháp, chưa bao giờ biết Việt Nam, tác giả của bài ca "Viễn khúc Việt Nam", ông ta học tiếng Việt ở nhà và tự học, nghiên cứu rất nhiều về tiếng Việt cho rằng:
Việt ngữ (1) có tất cả năm dấu : Sắc, Huyền, Hỏi, Ngã và Nặng. Trong lãnh vực thi ca, các cụ nhà ta dùng danh xưng riêng :
Dấu Tên các thanh
Huyền ( ` ) Trầm bình thanh
Sắc ( ´ ) Phù khứ thanh
Nặng ( . ) Trầm khứ hay Trầm nhập thanh
Hỏi ( ̉ ) Trầm thượng thanh
Ngã ( ~ ) Phù thượng thanh
Như chúng ta đều biết, thủy tổ chữ quốc ngữ là một nhóm giáo sĩ tây phương ( Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Pháp ) và người có công nhất là cố Alexandre de Rhodes, người đất Avignon ( nay là tỉnh Avignon, nam Pháp). Theo sách " VN Văn Học sử yếu " của cụ Dương Quảng Hàm thì ông A. de Rhodes là người đầu tiên soạn ra cuốn tự điển quốc ngữ nhan đề " Dictionarium Annamiticum, Lasitanium et Latinum " (Tự điển An-nam, Bồ Đào Nha và La-Tinh) in tại thành La Mã (Roma) năm 1651.
Theo tài liệu về chữ Việt của cố Đắc Lộ (tên phiên âm của cố Alexandre de Rhodes) thì có 4 dấu xuất phát từ tiếng Hy Lạp và dấu thứ 5 lấy từ tiếng La-tinh hoặc các tiếng Âu châu.
Trong dấu Hy Lạp có 3 dấu :
1.Dấu Sắc (accent aigu) dùng vào 1 âm đọc lên giọng mạnh, ký hiệu ( ´ ).
2. Dấu Huyền (accent grave) dùng vào 1 âm đọc giọng nhẹ, ký hiệu ( ` ).
3. Dấu Ngã (le tilde) dùng vào âm đọc lên giọng rồi xuống giọng ngay, ký hiệu Ngã ( ~ ).
Riêng dấu Nặng, cũng theo cố Đắc Lộ, không phải là một Dấu mà là một Chữ trong tiếng Hy Lạp. Đó là chữ IOTA (đọc i-ô-ta = chữ i Hy ngữ) viết tắt, ký hiệu là ( . ).
Đặc biệt dấu Hỏi "âu châu" không phải là một Chữ cũng không hẳn là một Dấu chỉ thanh như các dấu Sắc, Huyền, Ngã trong Hy ngữ, song ấn định 1 cung giọng, cung giọng "tra vấn" (interrogation) chung cho một mệnh đề. Ví dụ : Anh xa quê hương đã lâu chưa ? Nói gọn, cố Đắc Lộ đã sử dụng ký hiệu chỉ định 1 âm điệu chung cho 1 mệnh đề để làm dấu chỉ thanh trong Việt ngữ. Hơn nữa dấu Hỏi trong Việt ngữ không được đặt Sau mà lại được đặt Trên 1 vần như các dấu khác - trừ dấu Nặng – và khi đọc thì phải uốn giọng nhẹ.
Tóm lại, bảng kê dưới đây sẽ giúp chúng ta nhận xét rõ ràng :
Dấu Sắc, dấu Huyền và dấu Ngã = Phát tích từ tiếng Hy Lạp.
Dấu Nặng = Phát tích từ chữ "Iota dưới" Hy Lạp viết tắt.
Dấu Hỏi = Phát tích từ dấu Hỏi La-tinh hay Âu châu.
Kinh qua non vài thế kỷ sử dụng chữ quốc ngữ, hẳn người Việt chúng ta không ai không "thân thuộc" lối viết giản tiện này? Mặc dầu cha đẻ lối viết của chúng ta ngày nay là người tây phương nhưng, xét cho cùng, nhờ các dấu – cũng của thiên hạ - mà lối viết chữ việt khác các lối viết của những dân tộc trên quả địa cầu này.
Nghe nói mấy năm trước ông Hàn Lệ Nhân có về Việt Nam lần đầu tiên theo một phái đoàn thiện nguyện. Ông này kỹ sư nhưng viết nhiều bài nghiên cứu về văn hoá Việt Nam rất hay, ai thích các đề tài về văn hoá Việt thì gú gô ông ta. Mình phục ông ta là sinh ở ngoại quốc (Lào) mà tiếng Việt rất giỏi chả bù mình sinh tại Việt Nam lại dốt. Ở Pháp có một bà người Anh, tên Penelope Faukner viết tiếng Việt và nói rặt giọng Huế dù chưa bao giờ đặt chân lên xứ Việt Nam.
Mình có chê trách Hà Nội là dùng tiếng Việt sai nhưng vấn đề là họ cầm quyền. Mấy ngày nay trên mạng tải chuyện ông Hoàng Tuấn Công chê chương trình Vua tiếng việt, giải thích sai về lựa cơm gắp mắm. Như ông Milan Kudera từng nói:
"The first step in liquidating a people is to erase its memory. Destroy its books, its culture, its history. Then have somebody write new books, manufacture a new culture, invent a new history. Before long the nation will begin to forget what it is and what it was."


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn 

Đồng hoá



Nhất nghệ tinh

Thời sinh viên, mình có nghiên cứu về kiến trúc của Tử Cấm Thành ở Trung Quốc, thì khám phá ra kiến trúc sư, người thiết kế hoàng cung của Trung Quốc là một người Việt, tên Nguyễn An. Ông này xuất hiện thời nhà Minh, chắc có lẻ bị triều cống. Nghe nói, hàng năm triều đình Việt Nam phải triều cống cho Trung Quốc, gái đẹp, nghệ nhân giỏi, vàng bạc châu báu,….
Một người Việt có thể thiết kế Cấm Tử Thành mà sao kiến trúc tại Việt Nam thì không khá lắm, ngoại trừ Chùa Thầy ở quê ông Cụ mình, Đình Bảng,..nhưng chỉ ở cấp nhỏ. Ra Huế, nhìn thành nội thì chán như con dán. Mấy cái lăng thì Chán Mớ Đời không thua gì mấy cái cái mộ của làng ma ở gần cửa Thuận An.
Sau này đọc tài liệu của các ông cố đạo tây phương sang Việt Nam thì mới hiểu. Họ kể là người Việt rất khéo tay, có óc mỹ thuật nhưng không hiểu sao lại nghèo dù họ hay nói nhất nghệ tinh nhất thân vinh.
Tìm hiểu thêm thì trong xã hội Việt Nam khi xưa có tục lệ rất lạ. Xã hội được phân chia thành 4 giai cấp Sĩ Nông Công Thương, cho thấy thợ thuyền đứng hạng thứ 3 trong xã hội. Ai có tài trong các nghề thủ công như dệt lụa, thuê thùa, xây dựng nhà cửa…..thì bị các giới địa chủ, quan quyền trưng dụng, đối xử như nô lệ.
Khi bị bắt lao động khơi khơi, không được trả lương phù hợp với chức năng, nghệ nhân tự hạn chế mọi tìm tòi, tư duy sáng tạo. Cuộc đời của những người lao công này, mòn mỏi, sống cho qua ngày, mất đi cái năng động, ý chí tiến thủ cho tương lai. Cho thấy với tư duy này thì rất hợp với chế độ xã hội chủ nghĩa.
Ngược lại, về Việt Nam dạo này mình thấy đất nước năng động, gặp giới trẻ, ai nấy cũng đòi kinh doanh online, trên Facebook,… lần trước, ngồi uống cà phê với anh chàng quen qua mạng, dưới một chung cư, thấy thiên hạ lên xuống giao hàng hay lấy hàng từ các anh xe ôm, chạy Grab mới hiểu sự năng động của nền kinh tế do giới trẻ dùng công nghệ.
Sau 75, Việt Cộng vào Sàigòn, sử dụng đường lối làm đói giảm giàu, đánh tư bản mại sản vô hình trung họ lại giúp người Việt bỏ cái tính sĩ diện. Đói quá, phải bò ra chợ, đi buôn đi bán. Mụ vợ mình kể là đói quá, phải bò ra chợ, bán khoai lang, tẩm thuốc lá để bán. Một việc mà trước 75, chưa bao giờ nghĩ đến của con cháu dòng Tôn Thất.
Do đó, ra hải ngoai, người Việt bung ra đi làm ăn, buôn bán nếu học không được vì bán bánh mì, bán phở hay làm nail, lại giàu hơn mấy kỹ sư, bác sĩ,… mỗi lần lên miền bắc Cali, thường mình hay ngụ lại nhà bạn của đồng chí gái. Vào khu dân cư này có cổng đủ trò. Mình nói thằng con căn nhà khu này độ 2.5 triệu rồi chỉ thằng con là nhìn lên đồi nữa thì nhà 10 triệu do chủ của tiệm bán bánh mì nổi tiếng ở San Jose. Kỹ sư ở nhà 2.5 triệu, bán bánh mì ở nhà 10 triệu.
Ngược lại, ông Nguyễn An bị đưa qua tàu thì được triều đình nhà Minh, trả lương rất cao và trọng dụng. Sách sử của Trung Quốc có ghi lại, khi ông ta về hưu thì được cấp đất đai. Chỉ có là ông ta bị cung, để được sinh sống và làm việc trong hoàng cung. Ông ta không được xem là một nô lệ như trong xã hội Việt Nam.
Vấn nạn này vẫn tồn tại tại Việt Nam, người giỏi thì không được trọng dụng còn thằng dốt thì lên diễn đàn nói nhiều câu cực ngu hoặc cố ý định hướng nhân dân cười cho vui.
Ông bố vợ mình khi xưa, hay dùng cụm từ “đưa con vô nội”, ám chỉ giao cho ai giữa vật gì hay tiền bạc, giống như đưa con gái vào Thành Nội thì không biết, bao giờ trở lại nhà. Ngày xưa, nghe kể ai sinh ra con gái đẹp thì sợ lắm vì trong làng, cứ lựa để cống cho triều đình lấy điểm, sẽ có cuộc đời trong cung cấm, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại con. Không được vua chúa đoái hoài đến thì bị giới quý tộc dùng như nô lệ, ô sin,…
Hồi nhỏ học lịch sử Việt Nam, mấy ông thầy kêu người Việt rất thông minh nhưng mình không hiểu tại sao lại nghèo. Rồi lại nghe thiên hạ kêu 1 người Việt thông minh hơn 1 người nhật, nhưng 3 người nhật họp lại thì làm việc năng động, hiệu quả hơn 3 người Việt. Lớn lên thì mình thấy lối diễn tả người Việt này không ổn. Lý do là nếu thông minh thì chắc chắn 3 người thông minh sẽ biết phối hợp để làm việc chung vì sức mạnh tổng hợp “synergy” của 3 người mà người Việt hay kêu 3 cây chụm lại thành hòn núi cao chi đó.
Sống tại Hoa Kỳ, thấy con đi học ở Hoa Kỳ thì mới so sánh cách học tại Hoa Kỳ và Việt Nam. Xứ người chả có vụ khăn quàng đỏ, ngoại trừ cô bé choàng khăn đỏ, bị con chó sói, giả dạng bà ngoại dụ để ăn thịt. Hình như trong truyện “Le chaperon Rouge thì phải. Con nít ở Hoa Kỳ đi học, thầy cô cho chúng làm bài tập chung theo nhóm từ bé, một nhóm từ 2 rồi lên 3, 4,… con nít được dạy cách làm việc chung từ bé trong khi con nít Việt Nam thì cứ tìm cách được điểm cao hơn bạn, tập được tính ích kỷ, không bao giờ chia sẻ sự hiểu biết của mình cho các bạn học chung.
Xem chương trình nói về giáo dục của Nhật Bản thì được biết con nít ở xứ này ít khi phải thi lắm. Còn nhỏ, chúng được hướng dẫn làm việc chung với nhau như chùi bàn ghế, nhà vệ sinh, ăn chung với nhau,…nên dần dần chúng quen hoạt động với nhau, tôn trọng nơi sinh hoạt tập thể nên lớn lên dễ làm việc chung với nhau.
Lâu lâu thấy người Việt cứ khen người Nhật Bản rồi chửi người Việt mình khiến mình buồn cười vì mình cũng là mẫu số chung bị họ chửi đổng, không có tính cách xây dựng. Mình nhớ năm 12 B, thầy Chử Bá Anh chỉ định mình làm trưởng lớp, chả có bầu bán gì cả nên khi mình nhờ mấy ông thần khác học chung làm chuyện gì là chúng không nghe. Mình đột phá từ duy là đến nhờ mấy cô rồi mấy cô sai lại. Chúng ngoan ngoãn làm theo ý mình muốn. Hóa ra đàn ông Việt Nam sợ vợ từ bé. Việt Nam muốn khá là cứ để mấy bà lo toàn là xong.
Người nhật đi xem đá bóng thì sau trận đá, xúm lại dọn sạch sẻ rác rưới, thậm chí các cầu thủ của họ, đá xong mệt ngất ngư nhưng cũng phải dọn dẹp gọn gàng trong phòng thay đồ và để lại tấm giấy, cảm ơn những công nhân sẽ dọn dẹp,…
Cho thấy cái gì cũng phải qua quá trình giáo dục, phải có học tập. Chơi kiểu Việt Nam là vươn vai, ăn một nồi cơm là thành Phù Đổng hay Lê Văn 8,... trong tíc tắc đồng hồ.
Đi Nhật Bản tháng 4 vừa qua, đường xá sạch sẻ, không thấy mấy tấm biểu ngữ to đùng như ở Việt Nam với những cụm từ nhiệt liệt xây dựng khu phố văn hoá, đời sống văn minh,…đủ trò. Vào nhà ai cũng có bằng khen gia đình văn hoá mà thấy chủ nhà khạt nhổ đủ trò.
Mình nhớ khi xưa, nhà con đông nên mỗi lần mua một bát phở thì mấy anh em xúm lại chia nhau ăn nên sau này lớn lên, có trí khôn thì mình thương mấy đứa em. Phần ăn sáng của mình thường nhượng cho mấy đứa em, để ra chơi chúng có cái gì để nhấm nha nhấm nhi còn mình thì bụng đói đi học.
Sau này có con, mình cũng làm tương tự. Mỗi tháng khi có thông tín bạ. Mình dẫn hai đứa con đi khao, vào tiệm cà rem rồi mua mua một ly kem để hai anh em chia nhau ăn. Chúng tập tìm ra sự đồng thuận để ăn hết cái ly kem. Lớn lên chúng rất thương nhau, thay vì ganh tị nhau như một vài trường hợp gia đình.
Mình đọc đâu đó trong truyện Tấm Cám. Bà mẹ sai hai chị em Tấm Cám đi bắp tép, rồi kêu đứa nào bắt nhiều thì được thưởng. Nếu xét cho kỹ thì cách dạy con của người Việt tương tự cách quản lý lao động một cách khơi khơi, không xem xét khả năng, tài đức gì cả.
Có thể cô em nhỏ tuổi, không đứng hay lội sâu dưới nước thì làm sao có thể bắt tép nhanh bằng cô chị với tay nghề lâu năm. Nếu bà mẹ phân công người làm cái này người làm cái kia để chị em hợp tác, ai nấy đều được thưởng khi hoàn thành công việc. Thay vì suy diễn, kêu mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ có thương con chồng, người ta phân công, chỉ đạo mỗi người làm việc tuỳ theo năng suất của mình, để rồi sẽ được thưởng hết.
Vì muốn được thưởng nên cô chị chắc không muốn chỉ cho cô em cách bắt tép hay giúp đỡ. Trong khi cô em cũng muốn được thưởng lại không có khả năng vì còn bé nên đành phải tìm cách ăn gian, xả quyệt, ăn cắp, tìm cách lấy đi tép của chị, dần dần đưa đến mâu thuẩn, thù ghét giữa chị em.
Dần dần chị em thù ghét nhau, hãm hại nhau thêm muốn giàu sang, lấy thằng vua già giàu có và ngu. Cho thấy trong truyện cổ tích Việt Nam, đã nói lên lãnh đạo ngu dốt. Ông vua không biết chi cả, cứ có gái chơi là vui rồi, thay vì xét tội vợ mình hãm hại chị em.
Qua câu chuyện cổ tích Tấm Cám, đã nói lên văn hoá của người Việt, không hiểu gì về tâm lý con nít, bà mẹ hay địa chủ hay ngày nay các ông chủ nhỏ cứ vô tư “ném xương cho chó cắn nhau”, rồi đứa lười ăn hiếp đứa chăm chỉ cũng chả ai để ý. Rồi kêu số phận mình như vậy. Tử vi nói thế này thế kia. Đi xin xăm, xin xiếc.
Đọc báo Việt Nam cứ thấy cán bộ, không có khả năng, làm lỗi thì cứ kêu là ghi nhận rồi sửa sai chi đó nhưng vẫn tiếp tục được giao phó công việc mà họ không có khả năng. Người mỹ hay nói nếu chúng ta cứ tiếp tục làm việc gì đó mà mong rằng kết quả sẽ tốt hơn. Đó là sự điên cuồng.
Ở ngoại quốc, người ta giao ai làm một công việc thì đều giải thích, tiêu chí, phân công tuỳ theo khả năng của từng người.
Tình cờ tìm thấy một tấm ảnh, có anh hàng xóm khi xưa, và ông thầy dạy hoá học khi xưa.
Ra khỏi gia đình thì cũng tương tự, các địa chủ mướn các tá điền, các ông chủ nhỏ mướn thợ công nhân thì các quản lý của họ cũng tượng tự mẹ của Tấm Cám. Đưa đến sự cạnh tranh không lành mạnh, dẫn đến một thói tục: không cần làm việc chăm chỉ, chỉ cần dối trá, lọc lừa, ăn chận của người khác rồi vênh vang tự xem mình là khôn ngoan. Tuần này họ đăng tin lớn các nghệ nhân nổi tiếng ưu tú ở Việt Nam lừa đảo bán thuốc giả này nọ. Tương tự vụ Việt Á. Khi chúng ta xét lại thì giáo dục nào đưa đến kết quả nấy. Mình có kể chuyện ăn cắp buồng chuối của bà làm vườn gần xóm với thằng bạn hồi nhỏ, để nói lên văn hóa thời mình lớn lên. Thấy vui vui là chặt buồng chuối để dú dù mình không thích chuối.
Vụ nâng điểm con cán bộ là một trường hợp điển hình. Các trẻ em thi đua choàng khăn đỏ, học sinh tiên tiến, cháu ngoan của Bác, học trò tốt của thầy cô hay đạt danh hiệu trường tiên tiến chi đó khiến hiệu trưởng, cô giáo, thầy giáo làm đủ cách để được điểm và quên đi cái điểm chính: Đạo đức của nền giáo dục. Đào tạo học sinh trở thành những người tài cho đất nước.
Học sinh hay nhân công cần mẫn chỉ cần sơ ý là bị thiệt. Thiên hạ không đánh giá đúng đắn thành quả lao động của họ, cũng không bảo vệ thành quả của họ. Từ đó họ xoay ra ăn cắp, liều mặt dày như con cán bộ nộp 45,000 đô để được nâng điểm, còn lên báo dạy dỗ con cháu thiên hạ là phải học đạo đức cách mạng năng nổ, đạo đức bác hồ ra sao. xong om. Nhìn lại đời, mình thấy bạn học xưa, học giỏi đúng hơn là học chăm, gạo bài nhưng lớn lên họ không phát huy được tư duy, có cuộc sống bình thường. Nhưng có nhiều tên khi xưa họ đỡ nhưng nay lại rất thành công.
Nghe mấy người nghệ sĩ rên là các nhạc sĩ của dòng nhạc vàng VNCH nghèo khổ tại Việt Nam nhưng họ vẫn hát nhạc của những người này, ra băng video kiếm tiền nhưng không đưa lại một xu.
Về Việt Nam, mình hay nghe thiên hạ kêu cán bộ ngu dốt nhưng nếu xét cho kỹ văn hoá người Việt từ mấy ngàn năm nay thì đó là điều tất yếu phải xẩy ra. Từ bé chúng ta không được huấn luyện dạy dỗ phải làm việc chung vì khi làm việc chung người ta sẽ hiểu và biết người nào tài giỏi, để họ làm lãnh đạo. Trong nền văn hoá bị ảnh hưởng của Nho Giáo, chỉ có trên ra lệnh xuống, còn như dưới không được nói lên. Thằng dốt làm quan thì phải nuôi thằng dốt hơn. Thường là dòng họ dốt được nhờ vì chỉ dùng người trong họ.
Hệ thống giáo dục gia đình hay học đường của Việt Nam, không khuyến khích trẻ em tinh thần làm việc chung như làm bài tập chung, cố gắng với nhau để được điểm tốt chung như ở xứ người. Mình thấy con mình học, làm bài tập đều sử dụng Skype hay FaceTime với đám bạn để hỏi cách giải. Lý giải sự việc ông Elon Musk cho thiên hạ sử dụng các bằng do công ty ông ta sáng chế. Trong khi người Tàu thì dạy đi ăn cắp về làm giả, được xem là khôn ngoan. Người ta khuyến khích sự cạnh tranh từ bé nên con nít không học được cách làm việc chung nên thua xa các nước khác, lại thêm để thằng dốt quản lý, làm lãnh đạo thì đời đời sẽ không bao giờ khá cả nhất là trong cuộc chạy đua công nghệ ngày nay.
Ta thấy ở hải ngoại, có đâu 2 triệu người Việt mà hàng năm họ gửi về Việt Nam giúp gia đình nghe nói đến 12 tỷ đô la. Trung bình họ cũng phải đóng thuế tại nước sở tại nên xem như họ phải làm ra đâu 15 tỷ đô la hay 16% GDP của Việt Nam. 2% Việt kiều làm 16% GDP của Việt Nam năm 2018. Nay chắc hơn.
Họ gửi về Việt Nam cứ xem là 10% lợi tức của họ hay đúng hơn là họ làm 150 tỷ một năm. Nếu người Việt tại Việt Nam mà làm việc năng suất như người Việt tại hải ngoại thì người Việt tại Việt Nam phải sản xuất như sau:
lấy 150 tỷ x 45 lần (90 triệu dân số) = 6,750 tỷ đô la. Theo tài liệu quốc tế thì GDP của Việt Nam năm 2018 là 241 tỷ đô la với 24,000 tiến sỹ. Lại có đến 109 tỷ nợ ngoại quốc.
Viết tới đây, hết muốn viết tiếp.
Chán Mớ Đời
Phù Đổng Thiên Vương ngày nay. Mới 3 tuổi đã đi lính. Ăn bao nhiêu nồi cơm hay cúng bao nhiêu tiền.

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn