Hơi thở và nội lực

 Hơi thở và nội lực


Hôm qua, nhân mùa lễ Tạ-ơn, mấy hội viên rủ nhau đi ăn thì Khoa nhờ mình chia sẻ vụ cái chân của mình. Năm 2006, cách đây 18 năm, mình và gia đình về Pháp dự kỷ niệm 60 năm cưới nhau của ông bà Cayla, bố mẹ nuôi của mình ở Tây. Cả đại gia đình Cayla và gia đình mình họp mặt tại Grenobles. Họ mướn căn nhà to đùng ở trên núi cho toàn thể gia đình. Trong ngày đi bộ vòng vòng thì chân mình đau gót chân. Về lại Cali thì khám phá ra đầu gối rất đau. Bác sĩ khoa chân (túc khoa?) kêu có thể trong tương lai phải gọt bớt xương chi đó. Leo cầu thang rất đau nên mỗi ngày chỉ lên lầu 1 lần khi đi ngủ.

Cuộc đời mình kỳ lạ lắm. Mình hay gặp các “thiên sứ” đến báo cho mình việc gì rồi biến mất. Cả đám học sinh đến thăm ông thầy vào ngày Tết, ông thầy chỉ mình và kêu em nên cố gắng đi du học, thế là mình đi du học, đổi đời cô lựu. Lâu lâu gặp một ai đó nói câu gì, tặng cuốn sách,.. khiến thay đổi cuộc đời của mình. Cho nên mình hay nghe thiên hạ nói chuyện, ít nói trong đám đông, biết đâu, có người nói câu gì hay đề tài có thể giúp mình trong cuộc đời. Đồng chí gái ít khi dẫn mình đi theo khi có hội họp thân hữu vì mình ít mở mồm.


Đúng lúc đó, có một phụ huynh trong đoàn hướng đạo của mấy đứa con, cứ kêu mình đi tập Hồng Gia. Bao nhiêu phụ huynh có mặt, anh ta không rủ lại cứ rủ mình. Mình hay để ý xem thiên hạ nói gì, vì không phải tự nhiên mình tình cờ đọc hay nghe ai nói. Phải có cơ duyên gì mới đến tai mình. Cứ chủ Nhật đem con đến sinh hoạt với đoàn là anh ta bò lại, dụ dỗ mình đi tập Hồng Gia. Cuối cùng mình đành phải bò lại võ đường để tập thử một lần để anh ta khỏi dụ dỗ nữa.


Một hôm cuối tuần, mình bò lại võ đường thì đúng hôm ấy, anh ta vắng mặt nhưng lỡ đã đến vào 6 giờ sáng, hàng quán Bolsa chưa mở cửa nên mình vào tập. Tập xong thì có một ông tóc bạc phơ, đến kêu mình đóng tiền mua bộ đồ và nguyệt liễm nên đành móc túi đưa trước 3 tháng. Tự hứa tập 3 tháng, không có kết quả thì ngưng. Thường người ta nói làm cái gì cũng phải mất 3 tháng mới thấy được kết quả.


Lý do là khi xưa mình ở Đà Lạt, có tập đủ thứ Thái Cực Đạo, Như Đạo, Vovinam, Không Thủ Đạo nhưng không tới đâu cả. Mấy ông thầy cứ lắc đầu nhìn mình khi đi quyền hay đấm đá, kêu tướng anh, thuộc loại sợ vợ nên không bao giờ khá được. Sau khi đưa mình vào tập, như đã hoàn thành nhiệm vụ, anh ta bỏ tập Hồng Gia luôn từ đó. Có dạo anh ta muốn tới Đông Phương Hội tập nhưng lộn giờ ra sao nên không có duyên tập ở Đông Phương Hội. Rồi mình cũng không gặp lại anh ta từ đó.


Cũng nên nói một tí về anh này. Thua mình 3 tuổi, học Yersin, Đà Lạt  khi xưa, kỹ sư. 20 năm trước bị mỗ tim. Một hôm có anh làm chung ghé nhà thăm, chỉ anh ta vài động tác nội công Hồng Gia để anh ta tập ở nhà. Giúp anh ta khoẻ lại sau vụ mỗ tim và theo tập Hồng Gia từ đó đến khi đưa mình vào thế chỗ.


Đi Ý Đại Lợi gặp lại anh bạn, kể là đau cái lưng rồi tình cờ ai báo cho biết Hồng Gia nên anh ta mua cd về tập lắc qua lắc lại cái xương sống trong phần nhiệt thân pháp, nay hết đau lưng luôn. Mỗi ngày cứ tập thế đó thôi. 


Tập đâu được 6 tháng thì đi thử máu hàng năm thì khám phá ra cholesterol giảm quá nhiều, thêm chân không thấy đau nữa nên tập luôn đến giờ. Tập Hồng Gia Việt Nam được 2 năm liên tục, không nghỉ ngày nào trừ khi đi nghỉ hè. Người khoẻ ra, khá hơn xưa nhiều. Vấn đề là thay vì cố gắng tập, mình lại có óc tò mò nên mò trên mạng, đọc về Hồng Gia này nọ thì khám phá ra có một nhóm tập Hồng Gia ở nhà ai đó mà mình đoán tại Cali vì nhà cửa rất Cali. Tò mò làm quen rồi hẹn gặp.

Mình đến nhà một anh chàng tự xưng là Thần Võ Trạm Trang Công. Anh ta đang xem phim bộ Thần Điêu Đại Hiệp với vợ nên khi mình đến thì anh ta mời vào nhà rồi thử tay chân mình, gọi là giao thủ khiến mình như bò đội nón. Mình muốn gặp để hỏi tập nội công sao cho đúng chớ đâu phải để giao đấu. Chán Mớ Đời 


Thấy tay chân mình trói gà không chặt nên anh ta chán lắc đầu, ngồi xem tiếp phim bộ với vợ. Tại đây mình gặp một anh chàng trẻ tên Khoa. Nói chuyện thì mình thấy có lý. Đúng lúc ấy, anh chàng này có ý định thành lập Đông Phương Hội để hướng dẫn thiên hạ vì tập ở nhà cũng bất tiện. Nên mình theo tập với Khoa đến nay. Lý do là các người tập trước ở Hồng Gia Việt Nam, giải thích không đồng nhất. Người nói như vậy người nói như kia nên cuối cùng không biết nghe ai, tập theo ai. Họ chỉ hiểu lờ mờ như trong lớp thầy giảng bài nhưng các học sinh hiểu khác nhau. Trong khi theo tập với Khoa thì chỉ có một người hướng dẫn nên thấy tiến bộ hơn.


Lúc đầu ở Đông Phương Hội thì tập đủ thứ hết, kiếm, Wusu, ngạnh công, Thái Cực Quyền, Vịnh Xuân Quyền, Hồng Gia,…. Cuối cùng chỉ rút lại còn hai môn Hồng Gia La Phù Sơn và Thái Cực Quyền, Trạm Trang Công và mùa đông thì tập thêm Nội Kình Nhất Chỉ Thiền, giúp ấm người, không bị cảm cúm.


Tập vào buổi sáng nên cũng châm cho nhiều người. Nhưng nếu chúng ta vượt qua được sự cản trở này, chịu khó thức sớm đi tập là đã chiến thắng được bản thân với ý chí. Mỗi ngày phải ráng thêm một chút, lâu hơn một chút sẽ giúp chúng ta trí bền, làm tăng thêm Dũng lực thì sau này nếu có bị bệnh tật thì có thể vượt qua thay vì buông bỏ mọi sự. Mình có xem người ta phỏng vấn ông Thích Minh Tuệ, ông ta cho biết khi mới tập ngồi kiết già rất đau đớn nhưng ông ta phải kiên trì, mỗi ngày ngồi lâu hơn một chút, cuối cùng thành công ngồi kiết già như ta thấy ngày nay.


Chúng ta bị điều kiện hoá bởi các truyện kiếm hiệp tàu khi xưa nên chỉ mong gặp được sư phụ dạy truyền võ công là trở thành Trương Vô Kỵ,… nếu vậy thì người Tàu đã chiếm hết huy chương vàng thế vận hội. Người xưa hay nói đến cụm từ “công phu” là nói đến sự tập luyện hàng ngày chớ ngồi mà đợi trúng số, được bí kiếp võ lâm thì chả bao giờ có sức khoẻ.


Mình thấy nhiều tập viên chịu khó đến tập. Có người chạy từ Mission Viejo, thậm chí San Diego lên tập 90 phút rồi chạy về đi làm. Lúc đầu đau chân đau tay, không ngồi xuống đứng dậy được nhưng sau 6 tháng thì thấy họ khoe với mọi người là đã đứng dậy được cũng như co chân co tay như tìm lại sự sống. Thấy họ vui vẻ mừng rỡ cũng vui lây.


Có lẻ điểm quan trọng nhất trong quá trình tập luyện là khi Khoa cho tập bài “Tiểu Niệm Đầu” của Vịnh Xuân Quyền suốt 45 phút thay vì vài phút như mọi ngày thì mình chợt nhận ra, cơ thể với các đốt xương, liên kết với nhau, tuần tự như bộ máy đồng hồ lăn chuyển khi tay chân di động. Từ đó mình bỏ hết lý thuyết, sách vở để tập theo dõi cơ thể của mình, không nghe ai ngoài Khoa thì từ từ mới khám phá ra khi kéo nội công, phải hàm hung bạt bối ra sao để giúp hơi thở vô ra, giúp các gân cơ sau lưng. Có xem phim một ông bác sĩ chĩnh xương ở Nga, giải thích khi hàm hung bạt bối thì xương lưng của chúng ta mở đóng ra sao, giúp lá phổi phình ra và xẹp lại khi chúng ta kéo nội công hít thở sâu và chậm.


Cơ thể duỗi để ràng chặt lại từ cạnh bàn chân lên đến đầu ngón tay. Hóa ra phải tập để toàn cơ thể tạo thành một khối mà Khoa nói về trái banh đầy hơi khi mới tham gia Đông Phương Hội. Cũng khó vì khi tập, đầu óc hay bay bay đâu đâu nên quên để ý đến các ngón tay, ép ngực, mở ngực này nọ. Hơi thở đi kèm với các động tác tạo thành một khối khi hàm hung bạt bối, tạo lực nhưng mau mệt vì mình chưa thuần thục việc giữ nhịp thở đều đặn. Phải mất 18 năm trời mới hiểu. Nay mới hiểu mấy ông võ sư khi xưa chê mình ngu lâu dốt bền vì lãnh hội chậm.


Khoa kêu mình theo dõi hơi thở thì mới khám phá ra giữ độ bền của hơi thở rất quan trọng vì trong tích tắc đồng hồ, ngưng thở thay vì chuyển tiếp thì lực của mình cũng mất tiêu lúc đó. Nếu mất hơi thở thì cũng mất luôn nội lực, bị gián đoạn lúc đó thì đối phương dễ đàn áp chúng ta. Cái khó là giữ đều hơi thở ra vào chậm chậm đều đều, không đứt khoản. Giúp lực của mình tiếp tục như dòng nước chảy. Ngày nào mình tập được là xem như đắc đạo. Chắc 20 năm nữa. Chán Mớ Đời 


Khoa cho mình đi Thái Cực Quyền 8 thức hơn 1 tiếng đồng hồ là để giúp mình không hấp tấp, tập tính kiên nhẫn nhưng khi ráp với hơi thở thì khá phức tạp. Mình chưa thuần thục được hơi thở vì hay bị mất lắm. Được cái là mình bắt đầu tập thở bằng mũi thay vì bằng miệng. Tối đi ngủ mình dán băng keo nơi miệng để tránh há mồm trong giấc ngủ. Thấy ngủ giấc sâu (xem ứng dụng của đồng hồ). Cũng như khi tập hay leo núi chỉ thở bằng mũi giúp mình hít sâu hơn đưa nhiều oxy vào lá phổi. Ít mệt hơn. Mình có kể vụ này rồi.


Dạo này Khoa giúp mình nhận ra nội lực và cách tạo, đẩy lực thay vì cứ muốn ăn thua đủ với lực đối phương, sẽ bị kẹt, không tạo lực được nếu họ mạnh hơn mình. Phải an tâm tự tại thì mình mới nhận thức được lực của đối phương để từ từ điều chỉnh lại cơ thể của mình thành một khối, hơi thở để tạo lực nguyên khối như trái banh, như dòng nước từ từ lăn đến đối phương. Nếu mất hơi thở trong tích tắc là xem như mất luôn cái nguồn lực này. Nói cho ngay, mấy người tập ngày nay may mắn hơn vì qua bao năm tháng tập luyện, Khoa tìm ra cách hướng dẫn học viên nhận ra được nguồn lực trong cơ thể nhanh hơn.


Dạo này Khoa nhắc mình tập với hơi thở nên khá mệt vì muốn giữ gìn hơi thở đều. Hy vọng sẽ luyện tập được năm tới. Năm nay đi chơi mút mùa nên nghỉ tập khá nhiều.

Dạo này Khoa cho tập chém dao giúp di chuyển cái eo mới tạo được cảm giác cơ thể là một khối đồng nhất, không rời rạc. Nội xoay gót chân, xoay eo cũng tạo ra khối lực đồng nhất. Tập nội công Hồng Gia giúp bện các cơ bắp cũng như gân giúp cái lưng được bện chặt. Dạo này lưng mình ít khòm hơn xưa.


Mình thấy thân hữu đi tập thiền này nọ, quan sát hơi thở này nọ hay mấy người viết trên mạng bú xua la mua. Cách tốt nhất là tập nội công hay Trạm Trang Công,…. Rồi theo dõi hơi thở của mình. Chớ ngồi đó mà nghĩ tới đâu là khí chạy tới đó. Chán Mớ Đời 


Có ông thần bán phở ở Melbourne bỏ vợ con qua Hoa Kỳ mấy tuần để tập với Đông Phương Hội. Mình sắp đi Úc nên liên lạc thì anh ta cho biết như sau:


May quá. Em không có tập theo Thần Võ. Năm ngoái thần có qua đây chỉ em ngồi đấm nhưng tập vài ngày thấy đau vai quá nên em bỏ luôn 😁

Em thấy anh có rảnh nên đi gặp Thần Vỏ một lần cho biết. Chớ em thấy Thần nói chuyện nghe hay quá 😁


Nguy hiểm nhất là nghe ai nói, viết rất hay nhưng không tập thì lầm tưởng. Mình cũng bị thu hút bởi cách nói, giải thích của Thần Vỏ khi xưa nhưng sau này thì ngộ ra là phải tập hàng ngày vì sức khỏe mình càng già càng suy đi. Thần võ không tập nay bị soi tim mấy lần, truyền nước biển khi mệt, không tập, chế cách tập mới. Ở La Phù Sơn, họ luyện tập bao nhiêu năm mới hoàn chỉnh các thế tập, nay mình lại chế lại nhưng không tập thì làm sao ngộ được. Nhất là đưa đến các kết quả soi tim này nọ.


Nguy hiểm nhất là khiến nhiều người tin và tập theo như anh bán phở, kêu đau vai,… gây cho họ nhiều vấn đề khôn lường được.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn