Hồi nhỏ, mỗi lần bà cụ sinh mấy người em tại nhà bảo sanh Hiền Chi, Tôn Thất Chí ở đường Phan Đình Phùng là phải ở cử cả tháng, nằm trên giường có lò than phía dưới, xoa dầu long nảo, xoa nghệ, bóp gừng rồi hàng xóm, người quen đến thăm, kêu "Thêm người thêm của" khiến mình thuộc dạng ngu lâu dốt sớm nên không hiểu, đực ra như ngỗng ị. Chỉ biết nhà anh em đông là ăn như đàn lợn. Anh em mình ăn cơm rất nhanh, vừa mời bố mời mẹ xơi cơm xong là chia động từ “và” conjuguer Je mange, tu manges, nous mangeons, nhìn qua nhìn lại là thấy hết nồi cơm. Mình thấy bà cụ không đi buôn đi bán, thì không có tiền, đâu có tiền chính phủ thưởng tặng như ở Pháp, hay Thuỵ Điển không có tiền thì làm sao lại thêm của. Nghe người lớn nói mà không dám hỏi vì sợ bị chửi là con cháu đại ngu. Lạng quạng còn ăn bợt tai.
Sau này lớn lên mới hiểu là người Việt mình sống ở miền quê, làm nghề nông nên khi sinh con, nhất là con trai là có thêm người lao động để cày cấy. Khi xưa có những trò thu thuế thân, bắt đi quân dịch, nhà nào không có con trai là phải mướn con trai của những gia đình khác trong làng, đi nghĩa vụ thay, coi như gia đình nào không con trai, bị sạt nghiệp. Do đó ông bà khi xưa chuộng con trai là vì kinh tế nhiều hơn là vì nối dõi tông đường. Bên tầu, có câu chuyện về cô gái giả trai để đi lính thay cho cha già, tên Hoa Mộc Lan, nói về vấn nạn không có con trai, chớ không phải vì thừa tự, chữ thừa gì cả mà dân gian có câu: “nhất nam viết hữu, 10 nữ viết vô”.
Mình sinh ra tại Đà Lạt, vào thời chiến tranh, không biết làm ruộng cày cấy, chỉ có làm vườn được mấy năm đến Mậu Thân thì hết. Cho nên theo quan điểm kinh tế học thì mình hay đám con nít ở thành thị là đám ăn hại, chỉ tốn tiền cha mẹ nhưng không làm ra tiền dù mình có phụ bà cụ cuối tuần dọn hàng, rửa chén bán cho thuê đám cưới hay sau này chở gạo đi giao cho khách hàng.
Hôm trước đọc trên trang nhà của BBC World có mẩu tin nhỏ, cho biết 50 quốc gia trên thế giới sẽ họp mặt tại Âu Châu để bàn về chính phủ mới của Hoa Kỳ, tuyên bố ngưng đóng góp tiền giúp các nước này kế hoạch hoá gia đình, nói cách khác là giúp họ chơi líp ba ga nhưng không được đẻ con. Chơi nhưng không sợ con rơi. Cái này thì quá sướng, chơi không sợ bị phiền nào , lo âu gì cả.
Tò mò mình đi tìm tài liệu đọc thì mới biết là sau thế chiến thứ 2, thế giới được phân chia thành hai khối tư bản và cộng sản. Hoa Kỳ sợ các nước nghèo, thuộc vùng ảnh hưởng của mình đẻ nhiều nên nghèo thì đâm ra có khuynh hướng thân cộng sản nên mới giúp, viện trợ các chương trình kế hoạch hoá gia đình, nói trắng ra là ngừa thai để phụ nữ khỏi đẻ. Đi viếng Á Căn Đình, Chí Lợi, Honduras, Guatemala, Peru,..thì mình có hỏi dân địa phương thì họ mới nhận ra sự việc. Lý do kế hoạch gia đình của chính phủ họ. Được Liên hIệp Quốc tài trợ nhưng nói chung thì nghèo vẫn nghèo vì mấy thằng quan cai trị ăn hết tiền được Liên Hiệp Quốc tặng. Mình nhớ mấy thùng dầu, sữa,…khi xưa thấy in trên mấy thùng dầu ăn, do nhân dân Hoa Kỳ thân tặng nhưng vãn phải bò ra chợ mua.
Mình nhớ hồi nhỏ, nghe trộm người lớn nói về vòng xoắn, phương pháp Ogino gì đó nhưng không dám hỏi vì có lần hỏi là bị ăn tát nảy lửa, bảo con nít không được xía vào chuyện người lớn, giết chết cái óc tò mò của mình từ dạo ấy. Nghe bà cụ mình kể là mấy bà hàng xóm, vợ công chức cũng có theo kế hoạch hoá gia đình, chơi thì được nhưng cấm đẻ. Mình thấy mấy bà này lên nhà mình thì thò gì đó, sau này mới hiểu họ đặt vòng xoắn bú xua la mua nên ngưng đẻ trong khi mẹ mình thì cứ năm một.
17 năm trời sinh sống tại Đà Lạt, hình ảnh mẹ mình là chữ “hảo”, 好 người phụ nữ và đứa bé. Mẹ mang bầu liên miên, hết bể bầu thì độ một tháng ở cử xong là nghe có bầu lại. Bác Thanh, cô mụ của nhà bảo sanh Hiền CHi, đường Phan Đình Phùng với cô Tuý, nói với mình tại Cali, mẹ mày nói có làm chi mô. Ông già mày chích một cái là dính bầu. Sau này lấy vợ cũng nghe vợ kêu chuyện đàn bà, đừng có xía vào. Nhỏ có mẹ lớn có vợ nên mình quen không tò mò tọc mạch chuyện đàn bà nên hay bị vợ la, kêu sao anh vô tình.
Hoa Kỳ dùng Liên Hiệp Quốc để thi hành những chương trình kế hoạch hoá gia đình tại các quốc gia được xem là thế giới Tự Do nhưng không được sinh đẻ. Mình nhớ dạo được học bổng của công ty Nestlé, để học chương trình phát triển đệ tam thế giới tại đại học Bách Khoa Lausanne thì chương trình có dạy phần kế hoạch hoá gia đình, giúp người dân để tâm trí vào sản xuất thay vì tốn tiền nuôi một đàn con, phản định hướng kinh tế thị trường, không theo đúng quy trình sản xuất dân nghèo cán bộ giàu. Nghe nói họ bỏ thuốc trong nước uống để phụ nữ không cấn thai hay đàn ông bị cắt ống dẫn tinh,… kinh. Nhớ có lần xây nhà cho một ông mỹ trắng và bà vợ thứ 2 người Phi. Một hôm đến nhà thì tình hình gia cang khá bùng nổ như tại địa đạo Gaza. Ông chồng kêu tao đã cắt ống tinh trùng rồi mà không hiểu sao mụ vợ lại dính bầu. Mình chỉ biết nói là Thượng Đế cho bao nhiêu nhận bấy nhiêu. AmenLúc đầu xem tưởng ở Quảng Tri, hóa ra bên Lào họ dùng vỏ bom không nổ để làm hàng rào. Trâu bò gì cũng không dám hút vào hàng rào.
Kinh tế gia Thomas Mathus, trong cuốn sách "The Principle of population", báo động về nạn nhân mãn sẽ khiến nhân loại thiếu hụt lương thực, đưa đến ngày tàn của nhân loại. Ông có nói những người có con nhiều nên nghèo cho nên không bao giờ giàu. Họ là những phần tử kinh tế không đem lại lợi ích cho đất nước. Ông Darwin, cha đẻ của thuyết tiến hoá cũng lên án vấn đề sinh con bầy cháu đống, cho rằng các người nghèo đẻ con như những con súc vật, không bao giờ tiến xa về mặt tri thức hay kinh tế. Bà cụ mình có mang đến 13 lần, sinh được 11 người, xẩy thai 2 lần hay 3 lần. Kinh! Hèn gì nghèo là đúng. Đâu có thì giờ bồi dưỡng tri thức. Cứ tính đi: bà cụ sinh ra 7 cô con gái, cứ tính tiền mua băng vệ sinh mỗi tháng là nghèo rớt mồng tơi. Nuôi con gái tốn gấp 3 lần con trai.
Ông Ben Franklin, một trong những nhà cách mạng Hoa Kỳ, nói dân số Hoa Kỳ sẽ gia tăng gấp đôi mỗi 20 năm nên người ta tiên đoán là năm 2050, thế giới sẽ có 9 tỷ người. Trớ trêu thay là các khoa học gia tính lại là dân số trên thế giới sẽ giảm thay vì gia tăng như đã tiên liệu. Không những các nước giàu mà ngay các nước nghèo cũng lâm vào tình trạng thiếu hụt nhân số vào năm 2050. Ngoại trừ xứ Ấn Độ.
Đó là vấn nạn của một quốc gia nói chung cho thế giới. Pháp quốc, trước cuộc cách mạng 1789, dân số tương đương với Nhật Bản nhưng ông thần Napoleon đem nướng biết bao nhiêu lính ở các chiến trường nhất là ở Nga Sô. Từ đó nước Pháp thiếu người sản xuất nên bắt đầu xuống, dân số chỉ còn phân nữa Nhật Bản ngày nay.
Có lẻ vì vậy mà người Pháp hay có bồ nhí vì lính Napoleon chết nhiều quá nên người còn lại phải giúp đàn bà giải quyết sinh lý. Mấy bà vợ phải làm ngơ như những người tiền vệ của đạo Mormon, khi Tây tiến thì đàn ông chết nhiều hơn đàn bà nên Chúa cho phép đàn ông của đạo này lấy được nhiều vợ và khuyên các bà vợ, tuy là khác giống nhưng chung một chồng nên phải thương yêu lẫn nhau. Năm ngoái đi viếng công viên quốc gia Yellowstone, đồng chí gái rủ mấy bà bạn không chồng hay bỏ chồng ở nhà đi theo. Mình lái xe cho 9 mụ đàn bà. Khi xe ngừng thì có người hỏi mình có đến 9 bà, mình nói là theo đạo mormon, khiến họ biết nổi khổ của mình. Nghe 9 mụ đàn bà nói trong xe, địt trong xe. Kinh
Các chính phủ trên thế giới được Hoa Kỳ trợ giúp tài chánh để thực hiện các chương trình kế hoạch hoá gia đình, thường sử dụng chương trình này để triệt sản các sắc dân thiểu số như các bộ lạc ở trên các dãy núi Andes hay vùng Amazon... Hay nói đúng hơn là khởi màn diệt chủng có kế hoạch mà không sợ bị lên án như Hitler ở thế kỷ trước. Không biết thời Việt Nam Cộng Hoà có bị dính vào vụ này không vì lực lượng Fulro làm loạn.
Thực hiện các chương trình này vô hình trung đã vi phạm quyền làm người theo tiêu chuẩn ngày nay. Nhiều chính phủ như Ấn Độ vào những thập niên 70 đã áp dụng triệt để, ai không chịu giải phẫu để ngưng đẻ là bị kéo xập nhà. Nhìn tấm hình chụp các bà ấn độ nằm dưới đất bên cạnh có ông chồng ngơ ngác, không biết chuyện gì xẩy ra thì thấy bất nhân. Mấy ông thầy fakir dạy kamasutra gì đó, với hình ảnh các tư thế đứng ngồi, cỏng nằm đủ trò nay lại cấm họ đẻ. Chán Mớ Đời
Đọc tài liệu thì được biết bệnh thành tích của cộng sản tầu, các cán bộ nông thôn bắt phụ nữ phá thai nhất là giải phẫu để bị triệt sản, để thực hiện chương trình trai hay gái chỉ một mà thôi. Nhiều người có thai 8,9 tháng, chưa bao giờ sinh nở nhưng không có tiền chạy chọt là cán bộ cho vào bệnh xá, khi tỉnh dậy mới biết mình không còn khả năng làm mẹ nữa. Ngồi khóc rồi bệnh trầm cảm đến.
Đọc báo Việt Nam kể có cô gái nào mới 21 tuổi đã nạo thai 12 lần đến khi lấy chồng, muốn có con thì trứng không đậu nữa. Các nhà thương thay nhau nuôi lợn chóng lớn nhờ cho ăn nhau của những phụ nữ bị bắt triệt sản hay phá thai.
Lý do mà các chính phủ lo sợ là nạn nhân mãn sẽ làm nước họ nghèo, gây xáo trộn xã hội chính trị do đó các nước này thi hành tới nơi tới chốn những đề nghị của Hoa Kỳ. Tại Hoa Kỳ, họ cũng có những chương trình này nhắm vào các cộng đồng thiểu số như da đen, mễ,… có người cho là kỳ thị chũng tộc vì họ khuyến khích phụ nữ da màu phá thai hơn là da trắng.
Không có tài liệu nhiều nên không dám nói nhưng theo vài trí thức người da đen thì họ nói là kỳ thị chũng tộc nhằm không cho dân số của các nhóm thiểu số gia tăng. Gần đây ông tờ rum nói sẽ cắt ngân sách của các chương trình kế hoạch hoá gia đình khiến nhóm cấp tiến chửi bới nhưng ít ai nghĩ đến nguồn gốc về sự thành lập các tổ chức này có quy trình. Họ muốn triệt sản phụ nữ, để khỏi gây gánh nặng cho chính phủ, chớ chẳng phải vì Nữ Quyền nữ Lợi gì cả. Được cái là họ cho mấy bà kêu gọi nữ quyền vớ vẩn cho có vẻ dân chủ. Ngày nay ở Cali, phụ nữ dù 13 tuổi, cấn thai thì được phép phá thai không cần đến sự chấp thuận của bố mẹ hay người giám hộ. Cho nên mình chỉ cười khi nghe mấy bà đòi giải phóng phụ nữ đủ trò. Đó là một trong những phương cách của chương trình giảm sinh đẻ nhiều.
Đó là chuyện khi xưa, nay thì họ lại khuyến sinh để vì hậu quả của việc để ít. Nên mới thấy các phòng trào chống phá thai ra đời, để cãi nhau với đám kêu thân thể tôi thuộc quyền của tôi. Muốn phá thai lít ba-ga, không thằng tây nào đụng đến được các chính phủ tạo dựng trước đây nhằm ngăn ngừa sinh đẻ, cho phép phá thai. Kinh tế hết.
Ai cũng biết là ngân sách hưu trí của Hoa Kỳ sắp bị phá sản nên họ tìm cách khuyến khích sinh đẻ. Cách nhanh nhất là cho di dân lậu vào đi làm đóng thuế để nuôi người Mỹ già. Khi chính phủ làm điều gì, tuyên bố điều gì thì không nên tin, phải mò cho ra lý do chính. Chính phủ lúc nào cũng dắt dư luận vào chỗ nào khác với giới truyền thông đưa tin.
Dạo mình đi làm ở New York, báo chí ca ngợi chương trình chống tội phạm của thị trưởng Rudy Giuliani đã làm giảm rất nhiều tội ác. Tiếng tăm ông này lên như diều, nay bị phá sản. Trên thực tế, lý do mà tệ nạn, tội phạm giảm tại thành phố New York là vì trước đó 20 năm, người ta ban hành luật cho phép phá thai và các chương trình kế hoạch hoá gia đình. Giúp trẻ em sinh ra vô thừa nhận ít đi vì các bà mẹ đơn thân, ít học phải đi làm mấy job tăng ca nên không có thì giờ dạy dỗ con cái, khiến trẻ em lêu lỏng vào con đường tội phạm. Như một sự tình cờ, các phụ nữ da màu được khuyến khích rất nhiều về việc phá thai. Kêu gọi nữ quyền bú xua la mua.
Thông thường mỗi cặp vợ chồng phải sản xuất 2.13 người con thì mới giữ bình quân dân số vì có người không có con hay con mất khi còn trẻ. Sau khi lãnh 2 trái bom nguyên tử, Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện và để hồi phục lại nền kinh tế của họ, chính phủ Nhật Bản đã khuyến khích dân chúng bớt có con, để lao động giúp phát triển, phục hồi kinh tế Nhật Bản. Ngày nay, nước này lâm vào tình trạng là người già bắt đầu đông hơn giới trẻ lao động. Vấn nạn này đều xẩy ra tại các nước phát triển Tây Phương mà trong tương lai gần tới sẽ gặp phải.
Các nước tây phương có hệ số sinh sản dưới 1.30 mà Nhật Bản và Ý Đại lợi có dưới 1.0, ít nhất khiến kinh tế của các quốc gia này sẽ lâm vào tình trạng Giảm Phát (Deflation), hiện tượng trái ngược với Lạm Phát (Inflation). Thông thường chính phủ lúc nào cũng muốn lạm phát, một quy trình để ăn cướp tiền của dân. Mình mới xem một phim tài liệu về Nam Hàn, tỷ lệ sinh con của họ là 0.8, ít nhất thế giới. Vào mấy tiệm ăn đại hàn ở Cali, thấy họ mua người máy bên đại hàn đem sang để đem thức ăn ro cho thực khách.
Chính phủ Trump hay đảng Cộng Hoà kêu gọi cúp ngân sách cho các chương trình phá thai, có lẻ người Mỹ đang tìm cách lật lại trào lưu dân số Hoa Kỳ đang thiếu hụt, đúng hơn là người Mỹ trắng chớ dân Mễ, da màu thì bề trên cho bao nhiêu thị nhận bấy nhiêu. Tuy ít hơn như các nước giàu có trên thế giới nhờ di dân. Ngày nay người ta mới nói đến "thêm người thêm của" vì nếu không có người lao động đóng thuế thì những chương trình xã hội về y tế, an sinh coi như đi đoong.
Thấy người Tàu di dân lậu sang Hoa Kỳ qua ngõ biên giới. Mình không biết có phải chương trình của chính phủ Trung Cộng, tương tự các chính phủ nghèo khác, cho người dân sang Hoa Kỳ làm việc gửi tiền về nuôi gia đình vô hình trung giúp xứ sở họ về mặt kinh tế. Đọc báo, được biết người Việt ở hải ngoại gửi hàng năm về Việt Nam hơn 10 tỷ đô la. Kinh
Trung Quốc với chế độ một con cũng sẽ lâm vào cảnh này. Khi xưa 6 người lao động nuôi một người về hưu nhưng vào năm 2050 thì một người đi làm sẽ nuôi 6 người. Chính phủ Nga trả tiền cho mỗi gia đình $9,500 khi sinh con, bà mẹ sẽ lãnh 40% tiền lương trước khi có con để ở nhà nhưng ít ai chịu lãnh tiền để đẻ và phụ nữ Nga không chịu đẻ sẽ nói vào bài khác. Trong 20, 30 năm tới Nga sô sẽ mất đi 1/3 dân số của họ. Ai sẽ đóng thuế để nuôi người già, ai sẽ ra mặt trận nếu nước họ bị tấn công. Ý đại Lợi trả 12,500 Euro cho ai sinh con nhưng rất ít người muốn có con dù muốn có tiền. Trong cuộc chiến Ukraine, không biết có thật hay tuyên truyền, nghe kể là lính nga chết như rạ, kiểu lính của Napoleon khi xưa. Trong tương lai sẽ có vấn nạn nhân mãn. Nay đã đẻ ít rồi mà còn đi lính thì hơi mệt.
Hoa Kỳ ngày nay có 40% trẻ em là con ngoại hôn của những bà mẹ đơn thân. Ngừa thai được xem là một thành công của nữ quyền nhưng có lẻ đó là món quà quý giá nhất dành tặng cho đàn ông. Trước những thập niên 60 thì phụ nữ mỹ được phỏng vấn là lần đầu có sex thì đa số nói là đêm tân hôn nhưng sau khi được phép phá thai, uống thuốc ngừa thai theo kế hoạch hoá gia đình thì họ có thể làm tình với nhiều đàn ông trước khi lập gia đình. Đàn ông dựa vào nữ quyền, thay vì chịu trách nhiệm cưới cô gái dính bầu, lại chạy làng khi người bạn gái cấn thai gây bao nhiêu hệ luỵ của gia đình và xã hội.
Người ta thấy trẻ em lớn lên sống chung với cha mẹ thì có nhiều khả năng học cao, thành đạt hơn các học sinh lớn lên với người mẹ hay người cha đơn thân. Ngày nay nhà tù ở mỹ có số tù nhiều nhất thế giới. Đa số có cha mẹ ly hôn hay là con ngoại hôn.
Cho sự sống còn của gia đình hay dân tộc, người ta cần phụ nữ sinh sản nhưng với cái đà, ngôn ngữ, tư duy ngày nay thì các giá trị văn hoá đạo đức gia đình từ ngàn xưa từ từ biến mất để thay thế bởi chủ nghĩa cá nhân. Từ bao thế kỷ gia đình được xem là rường cột, cơ bản của xã hội đất nước mà ngày nay tất cả giá trị của mái ấm gia đình được xét lại hay từ bỏ dần dần thì quốc gia sẽ không chóng thì chày sẽ bị thôn tín bởi các nước láng giềng.
Ý Đại Lợi bán các căn nhà ở vùng quê hẻo lánh với gái 1 Euro để tìm cách trung tu các nhà cửa bị bỏ hoang vì không có người thừa kế. Nhật Bản có đến 16% nhà cửa ở thôn quê bị bỏ hoang vì không có người thừa kế. Mình hỏi gai đình bạn ở La MÃ là căn nhà của gia đình họ ở Pretare, mà mình có dịp đến chơi hai lần ra sao sau động đất. Họ cho biết là bỏ luôn vì không có tiền làm lại. Hai chị em có hai đứa con mà kinh tế cũng không khá lắm vì theo âm nhạc. Dạy piano tại gia.
Hôm trước xem một phim tài liệu về Ấn Độ, người nghèo cứ nghèo mãi. Vì bệnh tật, đau ốm chết sớm. Chồng chết thì vợ chới với, con gái hết lấy chồng vì không có của hồi môn. Không biết đó là cách giảm nghèo nên họ bắt phụ nữ phải có của hồi môn mới được đi cưới hỏi. Lấy cô vợ không có của hồi môn, đem về thì lại thêm miếng ăn đói cả đời.
Kế hoạch gia đình do Hoa Kỳ đề xướng để kéo các nước nhỏ theo mình trong cuộc chiến ý thức hệ của thế kỷ trước, không ngờ gậy ông đập lưng ông, đã đưa đến đủ trò, gây xáo động nền an ninh xã hội với những phong trào Hippie, nữ quyền,…, làm đổ vở gia đình truyền thống, sẽ đem lại nhiều khó khăn cho Hoa Kỳ trong tương lai gần đây. Có dịp mình sẽ bàn rộng hơn vì ngày nay nhìn lại 42 năm sống ở xứ người, thấy nhiều trò mình đã trải qua không phải tự nhiên mà do chính phủ đề xuất. Mình như những con bò đội nó khác, theo đuôi nhau vào lò sát sinh.
Theo thống Kê thì Hoa Kỳ có đến 50% cuộc hôn nhân lần đầu đỗ vỡ, còn Việt Nam nghe nói ngày nay lên đến 25%. Kinh
Nhs