Có lẻ khi xưa, ở làng quê, ít ai học chữ, truyền thông không như ngày nay nên lâu lâu ai hứng làm được bài thơ, vài người bạn biết chữ trong làng xúm lại, nhậu xỉn, bình bầu nên tự cho là số một như con ếch ở đáy giếng, kêu ẹc ẹc còn ngày nay sách báo tràn lan nên không thể tự cho văn thơ của mình là số một.
Mình tình cờ viết kể vài kỷ niệm của thời đi học ở Đà Lạt cho cô bạn học cũ ngày xưa rồi cô nàng hỏi còn nhớ gì khác kể tiếp, hứng lên viết ào ào chuyện đời xưa như sợ quên ký ức một thời. Viết xong mình cũng không nhớ đã viết gì vì không đọc lại. Hôm trước đi Yosemite chơi thì đồng chí gái mở nghe đài phát thanh Văn Học, có anh bạn kể lý do anh ta đọc lại và chọn lựa một số bài tiêu biểu để in thành tập “Mực tím sơn đen”. Kỷ yếu thứ 2 của cựu học sinh trường Văn Học, Đà Lạt xưa.
Lúc đó mới hiểu ý định của anh ta thực hiện cuốn Mực Tím sơn đen. Anh ta cho biết những câu hỏi mình đặt ra về bản sắc, văn hoá,…, tố chất Việt sau 48 năm xa Đà Lạt cũng là những câu hỏi mà chính anh ta cũng tự hỏi. Anh ta kể nếu in hết thì mất đến 3 ngàn trang. Rốt cuộc cuốn sách đúng 471 trang mà cô em ở Đà Lạt kêu đúng số nhà của gia đình ở từ 60 năm nay. Mình không bao giờ nghĩ đến in sách vì ngay trong Ipad cũng để lộn xộn nhưng anh bạn này mến nên bỏ công sức rất nhiều, soạn theo thứ tự rồi xuất bản để bạn bè đọc cho vui như một kỷ yếu của cựu học sinh trường Văn Học, Đà Lạt một thời.
Hình ảnh từ InternetLấy vợ lấy chồng tương tự như xài Apple hay Microsoft. Mình phát hiện ra đồng chí gái và cố tạo dựng thương hiệu cho mối tình hữu nghị "Sơn Trinh", môi liền môi, răng liền răng, đời đời bền vững dù sông có cạn núi có mòn theo kiểu Apple. Vợ mình dù có cà chớn đến đâu cũng là vợ mình. Nếu vợ mình cà chớn là lỗi tại mình không biết giác ngộ vợ mình là mặt trời cách mạng, chớ không dính dáng gì đến thằng hàng xóm.
32 năm quản lý đời mình, đồng chí gái đã trải qua nhiều gian nan. Những ngày đầu, đem về giới thiệu gia đình bị bà con họ hàng chê bai, nói lấy chồng nghèo, để họ giới thiệu bác sĩ, nha sĩ nhưng đồng chí vợ vẫn kiên định, giữ vững lập trường, kiên quyết thoát ly theo mình làm cách mạng 1 cuộc sống 2 đời người. Mình nhớ tên 2b kể khi hắn đi lấy vợ, đàn bà có nhiều ước muốn, họ lên chương trình, năm này mua sắm cái này, năm tới mua cái kia,… đến khi gặp đồng chí gái thì mới hiểu.
Đồng chí vợ ra chỉ thị mua nhà trước khi làm đám cưới nên bao nhiêu tiền để dành, rút ra mua cái nhà. Ngày cưới, hai vợ chồng ngồi đếm tiền sau khi chào bàn để trả tiền nhà hàng. Đến khi mời ông bà cụ sang chơi năm 2000 thì đồng chí gái kêu mua cái nhà khác cho tươm tấc để ông bà cụ ở chơi cho vui và từ đó mình mới nghĩ đến mua nhà cho thuê. Nay thì đồng chí gái lại cấm mình mua thêm nhà, đành phải mua lén rồi về viết bản tự thú. Mình chỉ có một đam mê là tìm mua nhà không phải đặt cọc, ngoài ra không có gì làm mình nức nở cả.
Mình có tìm đủ mọi cách để xem vợ mình có khuyết điểm gì không thì không thấy, chỉ thấy đồng chí vợ cho ta mùa xuân, giúp mình sáng mắt sáng lòng. Có lẻ mình chủ quan. Đọc cuốn "Đắc nhân tâm" của ông Dale Carnegie thì có đoạn kể một bà vợ tham gia hội phụ nữ vùng lên. Bà ta hỏi ông chồng viết xuống 12 điều mà ông ta cần bà ta thay đổi. Chiều đi làm về ông chồng ghé tiệm hoa, mua cho bà vợ một tá đoá hồng rồi viết cho bà vợ là em không có khuyết điểm gì cả, cứ tiếp tục như vậy. Bà vợ khóc như mưa bất, chìm đắm trong hạnh phúc. Nhiều khi chấp nhận, thương người phối ngẫu, không cần họ phải thay đổi gì cả mà lại hay. Lâu lâu thấy khuyến mải, mua chậu lan về tặng vợ.
Có dạo mình đọc một cuốn sách của một tên mỹ nói là mỗi ngày hắn viết nhật ký, xem có cái gì hay của người vợ rồi ghi lại nên bắt chước nhưng mình thì thuộc loại đại lười, sau một tuần lễ ghi lại những ưu điểm thì mấy cái hay của đồng chí gái làm biến mất mấy cái tật cằn nhằn, cửi nhửi thường nhật như cái loa phường nên từ đó xem đồng chí vợ là tối thượng. Như xem Apple là tối cao, quang vinh, luôn tôn thờ. Ngược lại ai lấy vợ Microsoft thì cứ khen đáo, khen để phần mềm của vợ thằng hàng xóm, diễn biến hoà bình, ôm vào thì ôm đầu máu.
Hình từ InternetTrên facebook, có tên nào ngu dại, khen vợ người kể: "1 year ago, I swapped my wife for another attractive woman, I thought my wife was slovenly and unkempt. A year later, I met my ex-wife, she is incredible! She was just as beautiful as she has been the day we first met. And I understood everything. I didn't perceive the wonderful woman and mother in my wife. She created a cozy home and looked after the kids. She dedicated her free time not to herself but to me. She wasn't embarrassed by her sagging bust, and was proud of the fact she breastfed. She needed my support but I didn't even clean the dishes after myself. I didn't perceive the wonderful woman and mother in my wife but another man saw this."
Tình nghĩa vợ chồng như trồng cây, phải chăm sóc, tưới, vun sới, cắt tỉa cành xấu để cây hạnh phúc mới lên đều chớ một người bón phân, một người bỏ muối vào thì cây không sớm thì muộn phải chết.
Lâu lâu nhận imeo của vài người bạn, kêu chào nhà văn khiến mình ngượng vì không bao giờ có ý làm nhà văn. Nhà văn là người kiếm sống nhờ bài viết của mình trong khi mình chỉ bán được vài cuốn trên Amazon do một tên bạn mua tặng cho vợ hắn, 1 của một anh bạn đồng môn của đồng chí gái ở Việt Nam gửi mua mà cũng không thấy tiền nhuận bút gì cả. Mình chỉ tình cờ viết kể vài kỷ niệm của thời học trò rồi cô bạn kêu viết tiếp thì mình viết tiếp, không ngờ lên đến 3,000 trang mà nay thì chắc nhiều hơn mà mình cũng không cần nhiều đọc giả. Ai thích thì họ đọc rồi chuyền cho nhau nhưng mình đoán có độ 10 người đọc là quá.
Có cô bạn ngày xưa ở Việt Nam, nói là đều lưu hết những bài mình viết khiến mình rất cảm động. Cô này kêu khi xưa mình giỏi toán mà sao ngày nay lại viết kể chuyện đời xưa, đời nay hay đời mai khiến mình ú ớ, không biết trả lời. Có lẻ cô nàng sống ở Việt Nam nên quen cách phân chia, chọn lọc của chế độ, ai có quyền viết, ai có quyền hát,... phải là nhà văn ưu tú nhân dân anh hùng mới được viết, hay nghệ sĩ nhân dân mới được hát, trình diễn, ngoài ra chỉ được đọc và nghe.
Mình thích đọc văn thiên hạ hơn vì học hỏi được nhiều điều còn những gì mình viết thì trong vòng 1/2 tiếng đồng hồ, nhớ cái gì viết cái nấy, ai hỏi lại thì cũng chả nhớ đã viết gì, lại viết lén vợ cả bị la. Ai không nhớ cái gì mình viết thì đừng bắt chước ông thần kia gọi mình vào lúc 10:00 đêm. Mình cũng mù tịt vì ít bao giờ đọc lại những gì đã viết. Như những chi tiết mình ghi lại trong ngày trước khi đi ngủ, có thể gọi là nhật ký mà mình quen viết mỗi ngày từ khi đi học khoá của ông Steven Covey. Chỉ khác là mình viết tiếng anh và tiếng việt. Nên hơi mất công, bị vợ la hoài.
Một hôm có ông thần nào, đọc bài mình trên mạng, liên lạc hỏi tìm kiếm bài viết về đề tài nào đó đã đọc khiến mình ngọng vì mình chỉ ghi lại cho mình, chia sẻ với bạn bè. Thế là ông thần và người bạn học cũ của anh ta ở Việt Nam, làm cái bờ lốc mang tựa đề “Mực tím Sơn đen”, rồi tải trên 1,800 bài lên đó để ai muốn tìm thì tìm vì mình hay viết đủ loại. Họ phong mình là bờ-lốc-gơ chớ mình thì chưa bao giờ nghĩ. Có anh bạn học cũ, bỏ công để in cuốn sách gồm 100 bài viết tiêu biểu của mình về Đà Lạt, về cuộc đời giang hồ phiêu bạt của mình thời độc thân vui tính hay những thắc mắc, suy tư về văn hoá việt hay tương lai của Việt Nam, nơi gia dình mình vẫn còn sinh sống.
Cuộc đời mình thích sống bình thường, không muốn ai biết đến. Mình chỉ ăn theo mụ vợ, bạn bè rất đông nhưng bạn mình ít ỏi. Có người đọc bài mình viết mấy năm liên tiếp nên buồn đời, in sách một số bài của mình mà anh ta cho là đáng đọc. Lý do là mình kể tùm lum chuyện nên anh ta phải chọn lọc, người thì tự ý làm bờ lốc cho mình.
Tính đến nay có viết trên 1,819 bài, bài này là thứ 1,820, có trên 642494 lượt đọc. Trung bình có trên 1,000 lượt đọc mỗi ngày, bài được được nhiều nhất gần 10,000 lượt đọc. Thể loại được đọc nhiều nhất là về Đà Lạt xưa, cuộc nội chiến khói lửa với đồng chí gái và ký ức chiến tranh Việt Nam. Bài gần đây, chỉ trong vài tiếng đồng hồ có trên 1,500 lượt đọc là Giả Từ Ác Mộng, bị đồng chí gái kêu gỡ xuống. Đồng chí gái có nằm vùng trên mạng, nên dù không đọc bài của mình, cô nàng vẫn được các chiến sĩ an ninh mạng báo cáo đều. Cái gì họ không thích là kêu đồng chí gái bắt mình gỡ xuống vì diễn biến hoà bình, do thế lực thù địch đâm chọt. Chán Mớ Đời
Hình từ InternetTrước đây, độc giả đa số là tại Hoa Kỳ nhưng nay thì Việt Nam chiếm đa số, có nhiều người đọc từ các xứ sở mình không ngờ. Người thích cũng có. Người chỉ trích cũng có, họ cò mồi để xem mình có phản ứng. Thật ra mình chỉ thích đọc sách báo, không có thì giờ để ý đến chỉ trích hay khen tặng. Ông thần làm bờ lốc cho mình, cứ than là mình chả trả lời nhiều những comment của thiên hạ. Mình thường trả lời cho người bạn quen ngoài đời. Còn trên mạng, không biết họ là ai nên không thể nào trả lời cho đúng, ghi tóm tắc lại rồi bỏ lên bờ lốc. Ai thích thì đọc không thích thì chịu, tương tự bạn bè hay gửi cho mình bài của họ viết. Họ mến mình nên muốn chỉa sẻ, mình thích thì nhấn like còn không thì thôi.
Có nhiều còm mình đều đọc và ghi nhận để trả lời trong một bài khác vì cứ trả lời từng còm là hết thời gian làm vườn.
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen
Nguyễn Hoàng Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét