Vợ chồng thời cách ly xã hội

Dạo này, mình cho tên Mễ phụ bán thời gian nghỉ, và mướn một anh chàng khác cuối tuần nên trong tuần mình phải lên vườn, cưa nhánh cây chết nên hơi oải. Trưa thì chạy về lo giúp mấy ông bạn làm khẩu trang và diện trang để tặng nhà thương và các viện dưỡng lão nên hơi bận một tị, cứ thấy email của bác sĩ, y tá, cầu cứu, xin thiết bị y tế nên Chán Mớ Đời. 

 

Hôm nay, kể chuyện đời xưa cho bớt lộn xộn tinh thần.

 

Có lẻ người đã giúp thay đổi cuộc đời mình từ bé là chú hàng xóm tên Nhân, một cán bộ Xây Dựng Nông Thôn. Cứ thấy chú đi xuống Tùng Nghĩa đều đều để giúp thiên hạ, hay bận bộ đồ đen XDNT. Lâu lâu lại về Đàlạt.

 

Một hôm chú kêu mình vào nhà, bảo đem mấy cuốn sách này về đọc. Dạo ấy mình chỉ đọc báo Tuổi Hoa của mấy cô hàng xóm cho mượn hay mấy chuyện tào lao xịt bột nhưng từ khi mượn được mấy cuốn sách của chú thì mình bắt đầu mê đọc sách “học làm người”. Đọc xong thì mình bắt chước ghi chú những gì học hay đọc trong sách và quen đến ngày nay. Ghi chú lại thì mình nhớ lâu hơn như sau này, mình hay vẽ chân dung mấy cô gái đẹp hay phong cảnh nên nhớ nhiều chi tiếc trên thân thể hay mặt của họ đến ngày nay.

 

Nhớ thời sinh viên đi vẽ khắp âu châu, giang hồ nay đây mai đó, có nhiều nơi mình ngồi cả buổi để ngắm phong cảnh hay lâu đài trong không gian tuyệt vời thấy hạnh phúc chi lạ. Lâu lâu cứ thấy xe buýt chở du khách Nhật Bản, dừng lại, chạy xuống đứng chụp hình rồi leo lên xe buýt đi tiếp.

 

Mình không hiểu về nhà họ có nhớ là đã đi đến chỗ nào, hiểu về lịch sử của toà nhà hay phong cảnh mà họ đứng chụp tương tự ngày nay cứ thấy thiên hạ xeo phì để rồi chả nhớ gì về nơi mình đứng chụp hình. Hôm qua thấy trên mạng có bà nào dân Sài Gòn tải tấm ảnh trường học cũ của mình, rồi hỏi thiên hạ chỗ này là đâu trên Đàlạt. Bà ta lên Đàlạt chạy đi xeo-phì mệt thở rồi không nhớ hay biết chỗ mình đã đến và chụp hình. Chán Mớ Đời 

 

Sang Tây mình cũng đi kiếm sách thể loại này trong thư viện cho đến khi sang Hoa Kỳ thì như cái chợ sách. Dân Hoa Kỳ rất chăm chú học tập kỷ năng so với dân âu châu nên hay phát hiện những người xuất chúng thay vì bày đàn như ở âu châu. Thể loại này ra hàng tuần, thêm video, băng cát -sét đủ loại, lái xe đường xa là mở nghe thẳng cò. Mỹ hay gọi sách “Self-Improvement”, luyện tập kỷ năng.

 

Về học hỏi thì dễ học nhưng đụng vào vấn đề tình cảm thì mình thấy trớt quớt hết. Có lẻ vì vậy mà ông Hoàng Xuân Việt, chuyên dịch hay viết sách “Học làm Người” bị vợ bỏ.

 

Hôm trước mình kể chuyện hai tên bạn học xưa, hay chửi mình ngu vì hay hỏi những câu cực ngu nên thiên hạ, thầy cô đều cho mình là ngu lâu dốt sớm nên mình nhắn tin từ cà phê Lú cho vợ chúng khiến chúng không được vào nhà cả đêm. Ra đời thì mình lại thấy những câu hỏi, nhất là dám hỏi những câu cực ngu, lại giúp mình rất nhiều trong việc làm ăn. Người ngoại quốc họ thấy mình ngu nên hay giúp đỡ còn người Việt thấy ngu thì đạp, dìm xuống. Chán Mớ Đời 

 

Ai cũng như thầy cô, bạn học xưa nghĩ mình ngu nên cứ phải trả lời những câu hỏi của mình rồi sau mấy tháng, mấy năm khi họ mệt mỏi, đành bán cho mình vì nghĩ mình ngu lâu dốt bền. Cái lạ là mình đi chơi với bạn mỹ thì chúng kêu mình giả bộ ngu nhưng đôi mắt của mình cho thấy không ngu nên phải đeo kính dâm còn bạn gốc mít thì kêu mình ngu cực bền vững.

 

Vấn đề là đi cua gái thì mình không biết hỏi ra sao, hỏi câu ngu thì gái bỏ chạy 8 làng. Mình rất nhát gái từ bé, cứ gặp con gái là mình hoảng tiều, không biết hỏi gì hay nói gì từ khi bị ăn đòn, năm lớp mẫu giáo, cho Hoàng Yến ăn chim. 

 

Đi lang bạt kỳ hồ, làm việc nước này, rồi bạn bè rũ đến xứ khác làm việc nên mình cứ thay đổi nhà ở, quốc gia làm việc rồi lo làm việc với công việc mới, học ngoại ngữ mới nên không để ý đến lập gia đình vì chưa biết tương lai đi về đâu. Đến khi sang Hoa Kỳ thì bị tiếng sét ái tình đầu đời, mới khám phá ra một khía cạnh khác trong cuộc sống.

 

Một hôm, mình bò vào thư viện, lò mò sao đụng một cuốn sách, hướng dẫn cách nói chuyện với giới phụ nữ nên mình mượn về đọc. Sách nói phụ nữ thuộc hành tinh Venus (sao Kim) còn đàn ông thì thuộc hành tinh Mars (sao Hoả). Mình còn chưa hiểu mình thì làm sao hiểu hành tinh khác nên đọc được 3 trang là buồn ngủ. Chán Mớ Đời 

 

Ở âu châu mình hay đi xem triển lãm tranh ảnh ở viện bảo tàng hay các nơi bán tranh ở khu La-tinh với mấy cô bạn đầm còn sang Hoa Kỳ thì mời mấy cô đi viện bảo tàng thì họ nhìn mình như bò đội nón. Rũ đi xem nhạc kịch ở Broadway thì mấy cô kêu thôi đi phố tàu ăn mì xá xíu. Riết mình đơn chiếc khi đi xem triển lãm tranh hay nhạc kịch. Nói cũng oan vì có quen hai cô học nghệ thuật gốc mít ở New York nên cũng có đi viếng viện bảo tàng nhưng không phải đối tượng nên cũng ít khi gặp mặt. Đến khi thấy hai cô này làm đám cưới với hai tên bạn, mời mình đi ăn cưới mới thất kinh. Không ngờ mình làm mai mát tay, có mời họ lại nhà mình mỗi lần Bút Nhóm Lửa Việt có hội họp, tổ chức “chén Gạo Tinh Thân” rồi có mấy tên trong Lửa Việt, phát hiện rồi bám theo hai cô này. 

 

Sau này phát hiện ra mối tình hữu nghị của đồng chí gái, đưa tay lên thề “ai đu” ở chùa, ở thành phố, quản lý đời nhau. Đúng hơn là được vợ quản lý. Cuộc đời như dòng nước chảy theo 28 mùa lá rụng. Đùng một cái thì ông thần Cô rô na vi rút xuất hiện khiến mọi chuyện đảo lộn.

 

Đồng chí gái kêu anh ngủ phòng khách, cách giãn xã hội, vợ chồng gia đình. Thế là tối mình ngủ ở phòng dành cho khách. Được cái là mình ngủ một lèo đến sáng không bị đánh thức bởi giọng hò mái nhị, mái nhà của vợ vào lúc 3, 4 giờ sáng. Bạn bè hay hỏi sao mình dậy sớm, mình giải thích là 3, 4 giờ sáng, vợ mình hò mái nhì nên phải dậy sớm từ mấy chục năm nay.

 

Ngủ một mình nên bổng nhiên mình ngứa tay, lôi cái đàn guitar vào phòng rồi hát vu vơ. “Anh không đi tìm, người yêu lý tưởng đâu em, anh khô,…” mình đang thả hồn bô-nê-rô rống lên tiếng ai oán, của một người sống với trái tim ngục tù trong chính thể độc tài chuyên chính gần 3 thập niên qua thì bổng nghe tiếng mụ vợ thét: “cái chi, cái chi, bộ tui không ly tượng của ôn à? Không có tui thì chạ có con mô lấy ôn cả”. Thế là mình ngưng  cái rụp và gác chuyện tập luyện đời ca sĩ viện dưỡng lão lại.

 

Đúng ra thì cuộc đời ca nhạc sĩ của mình bị mụ vợ dìm hàng từ trước khi lên xe bông về nhà vợ. Mình đọc sách chỉ cách tán gái thì họ cho biết phải có những tài lẻ như hò hát, đánh đàn, văn chương thi phú thì mới làm người con gái rung động được. Mình chỉ biết vẽ nhưng đa số phụ nữ gốc mít ít ai rung động về tranh ảnh lắm. Họ kêu hoạ sĩ chỉ nổi tiếng khi đã chết rồi còn ca sĩ thì nổi tiếng khi còn trẻ.

 

Ai ngờ mình mới bắt chước Út Trà Ôn cất tiếng ca “tình anh bán chiếu” là đồng chí gái kêu: ‘anh Sơn, giọng anh rất tồi khiến tui chóng mặt. Làm ơn khi có mặt tui thì đừng có hát”. Muốn lấy vợ thì đành bỏ Tổ cải lương Út thị. Từ đó không bao giờ mình dám cất cái loa phường của mình nữa.

 

Thật tình phải công nhận giọng mình rất chua, the thé như cái loa phóng thanh ở làng ông cụ mình, mới 4, 5 giờ sáng đã loa loa. Chỉ có mụ vợ thương mình nên không dám vỗ tay, mà chửi thẳng vào mặt. Tuy bẻ bàng nhưng đành nuốt hận, từ giả thơ ngây theo đồng chí gái về dinh.

 

Lâu lâu bạn bè mời đến nhà, cho ăn để bù lại sự tra tấn cái lỗ tai mình như khi xưa mình đã từng bắt thiên hạ nghe những lời nỉ non của mình. Chán Mớ Đời 

 


Vụ cách ly xã hội giúp mình không còn phải nghe mấy ca sĩ viện dưỡng lão rống, than tiếc một cuộc tình sơ bộ thời Sửu nhi nữa nên cũng mừng nhưng nhiều khi cảm thấy thiếu thiếu chút sến tiểu tư sản trong đời sống. Thôi mình hy vọng là qua tết năm tới, mọi chuyện sẽ vui vẻ lại như xưa. Chán Mớ Đời

 

Nhs