Cư xá Công Chánh Đàlạt xưa

Cư xá Công Chánh Đàlạt xưa

Mình kể tìm lại cô hàng xóm ngày xưa với những kỹ niệm trong xóm thì Chử Nhất Anh kêu viết tiếp. Cô bạn này là người khơi cái mạch viết của mình về Đàlạt ngày xưa. Mấy năm trước, email cho cô nàng, kể vài chuyện về bạn học khi xưa, cô nàng có vẻ thích nghe kể chuyện thời xưa dù đã lên chức Bà Nội, cứ kêu mình viết tiếp đến ngày nay. Kinh

Bà con hay hỏi sao mình nhớ chuyện ngày xưa khiến mình như ngỗng ị, không biết trả lời ra sao. Sinh ra và lớn lên tại Đàlạt đến năm 18 thì đi tây, xem như 18 năm cuộc đời đều dính vào Đàlạt thì phải nhớ nếu không xem như mình đã thoát ly, từ bỏ 18 năm đầu của đời mình. Người Mỹ hay nói: “chúng ta là những gì chúng ta nhớ”.

Hôm qua, đọc tài liệu về bệnh Alzeimer thì họ cho biết nếu chúng ta sống đến 85 tuổi thì có khả năng 50% sẽ bị bệnh trả nhớ về không. Cái khổ là khoa học chưa tìm ra thuốc để trị bệnh này. Người ta chi tiền gấp 10 lần để nghiên cứu điều trị bệnh ung thư trong khi bệnh mất trí nhớ lại tốn gấp 10 lần để chữa trị. Ung thư thì vài tháng hay vài năm là theo ông bà còn bệnh trả nhớ về không thì có thể 10 năm rồi lại thêm 10. Chán Mớ Đời

Hình này chụp từ nhà thờ Tin Lành, trên đường Hàm Nghi

Được cái là họ cho biết, tuy chưa tìm ra thuốc chữa bệnh Alzeimer nhưng nếu chúng ta chịu khó làm hai điều thì sẽ giúp kéo dài trí nhớ của chúng ta. Mình nghiệm bà cụ mình, năm nay 86 tuổi mà đầu óc minh mẩn còn nhớ làu làu Lục Vân Tiên, không phải vài câu mà nguyên cuốn sách do ông Phúng, tiệm Hiệp Thạnh, số 11 đường Duy Tân cho mượn 65 năm về trước. Mình thâu bà cụ đọc Lục Vân Tiên mà kinh hải. Mình đã quên từ thời Bảo Đại. Bà cụ mỗi ngày đều đi bộ mấy cây số, lên Số 4 tập dưỡng sinh rồi đọc báo, đủ trò.

Khoa học cho rằng não bộ con người bị thoái hoá mỗi ngày. Các tế bào não bộ được liên kết với nhau qua “synapses” không biết tiếng Việt gọi là cái gì. Về già thì synapses bị thoái hoá, do đó chúng ta cần gìn giữ loại này bằng cách đọc sách, tư duy một tí và tập thể dục để giúp các synapse hoạt động bình thường.

Thứ nhất là tập thể dục và thứ nhì là đọc sách hay viết do đó mấy bác nên đọc chuyện đời xưa do sơn đen kể và tập nội công Hồng Gia và Nội Kình Nhất Chỉ Thiền do sơn đen hướng dẫn. He he he

Lý do là khi đọc sách và tập thể dục, cơ thể sẽ tạo thêm những neuron mới mà người ta gọi là neurogenesis, não bộ bị mất hàng ngày như xe hết xăng thì mình đỗ thêm cho đầy bình.

Xóm mình chỉ là có 7 căn hộ trong cư xá công chánh gồm 26 gia đình ở đường Hai Bà Trưng, Đàlạt xưa. Con đường này được xem là dài nhất của thị xã Đà Lạt. Thời tây con đường này mang tên nhà toàn quyền Joost van Vollenhoven , từ 01/1914 đến 7/1915, sau này tử trận tại chiến trường Marne năm 1918 trong thế chiến thứ 1. Trước khi kể đến mấy căn nhà khác trong cư xá, mình xin mở ngoặc, kể thêm tại sao đường Hai Bà Trưng Đàlạt, khi xưa toàn là cư xá dành cho công chức làm việc tại các sở hành chánh của thị xã. Ai biết thì xin bổ túc, em sẽ cập nhật hoá, cứ xem là ký ức cộng đồng của người Đàlạt.

Sau khi toàn quyền Paul Doumer đồng ý thỉnh nguyện thư của bác sĩ Yersin, xây dựng Đàlạt làm một nơi nghỉ mát, điều dưỡng cho cán bộ thực dân. Thay vì về Pháp nghỉ dưỡng xa xôi, tránh cái nóng của miền nhiệt đới thì lên cao nguyên với cái lạnh như ở quê nhà của họ vào mùa hè. Mình có cô bạn đầm, năm ngoái có ghé thăm mình ở Cali. Cô này có bà mẹ sinh tại Nam Định vì ông bà ngoại sang Việt Nam đi làm cho sở thuế và dạy tiểu học ở Nam Định. Mẹ cô này có kể cho mình khi xưa ở Paris là hồi còn bé có lên Đàlạt nghỉ hè.

Họ cho xây khu nghỉ dưỡng đầu tiên “Cité des Pics“ mà sau này là trường học Trần Hưng Đạo, cạnh hồ Vạn Kiếp, và vài biệt thự gần đó dành cho mấy viên chức cao cấp. Thời Bảo Đại, trường Trần Hưng Đạo là nơi lính Ngự Lâm Quân của vua đóng quân, ông cụ mình, ông nội của tên bạn Đinh Anh Quốc đóng tại đây. Sau này giải ngủ, ông cụ mình vẫn đến thăm cấp chỉ huy cũ ở tiệm hớt tóc Như Ý, đường Phan Đình Phùng là ông nội tên bạn học mình ngày xưa nên hai thằng thân nhau từ bé. Tên này hiện ở Virginia.

Mình có một tấm ảnh xưa của đường Hai BÀ Trưng chụp từ đường Hàm Nghi, ngay chỗ nhà thờ Tin Lành thì chỉ thấy những cư xá; khởi đầu là cư xá nhân viên viện Pasteur bên cạnh trường Nữ Công Gia Chánh, gồm nhiều nhà dành cho nhân viên của sở Pasteur mà ngày nay người ta gọi viện Vắc Xin chi đó, rồi đến cư xá nha Địa Dư, rồi cư xá ty Công Chánh, nơi gia đình mình cư ngụ rồi đi lên phía số 4 là ty Kiến Thiết và sau cùng là cư xá Bưu Điện, cạnh trường Đa Nghĩa.

Có người nói là không hình dung được trường Nữ Công Gia Chánh ở đâu. Nếu từ cầu Cẩm Đô, quẹo phải qua đường Hai Bà Trưng, đi lên cái dốc đầu tiên, bên tay trái có một căn nhà to đùng. Nay vẫn còn hiện hữu, chưa thấy họ chiếm đất phía trước xây nhà. Khi xưa, là trường dạy mấy bà làm nội trợ, có lẻ thời bà Nhu vì nhà xây theo loại kiến trúc mới sau thời Pháp. Khi xưa, mình có tập Vovinam tại đây, bên cạnh có cái dốc lên nhà thương, xóm trong này có gia đình hai tên du đảng khét tiếng một thời Lai và Thái. (Xem hình ở dưới sẽ thấy có mấy cây thông và trụ cờ ở sân trường).

Chiến tranh bùng nổ lớn khi quân đội mỹ đổ bộ, đốt nhà dân làng rồi lùa dân quê vào thành thị, hầu bao vây kinh tế Việt Cộng. Dân ở quê bỏ chạy trốn Việt Cộng, vào thành phố, cắm dùi, xây nhà bú xua la mua nên mới thấy nhà gỗ mọc đầy, xung quanh những căn nhà của các cư xá được xây bằng đá và hắc lô, rồi đến mấy ông thương phế binh cắm dùi khắp nơi như miếng đất đối diện cư xá Pasteur mà khi xưa mình hay đá banh (xem hình có vạc đất trước mấy ăn nhà của cư xá Pasteur, bên tay trái của chung cư thứ nhất của cư xá địa dư) với đám cư xá Địa Dư hay đường Cường Để hay gần am Sohier,..  vô hình trung phá nét đẹp ban đầu của đường Hai Bà Trưng mà mình được thấy khi gia đình mới dọn về cư xá ty Công Chánh.

Dạo ấy, người ta kêu có ma quỷ chi đó vô nhà bắt con nít nên nhà nào cũng vẽ chữ Vạn trước cửa. Mình nhớ một sáng thức dậy, ra sân chơi thì thấy trên cửa nhà, của xóm, có ai vẽ lên chữ Vạn đêm qua. Sau này mới hiểu là Việt Cộng, tuyên truyền bài trừ ma quỷ, nếu đọc lái là trừ ”Mỹ Qua”, chống quân đội mỹ đổ bộ mà đi xem xi nên hay chiếu phim thời sự, mấy cô gái Việt Nam trao vòng hoa cho lính mỹ tham chiến tại Việt Nam.

Đại loại, xóm mình khởi đầu là anh Bình, chiếm miếng đất phía sau cầu xí công cộng, làm cái nhà gỗ rồi mấy năm sau chiếm thêm đất xây cái nhà gạch mà con cháu ở đến ngày nay. Rồi đến nhà bà Hiển chiếm miếng đất xây cái nhà 2 tầng rồi đến ông Vinh chiếm đất xây nhà rồi bà cụ cũng làm một căn. Từ từ xóm trở nên đông đúc, cứ thấy chỗ nào có bụi Quỳ hoang là họ tới phác mấy cây quỳ và mác mác, bìm bịp xây nhà riết không còn thấy trái mác mác, bìm bịp hay hoa ngũ sắc nữa.

Như bà Hành, mẹ thằng Nhân và con Xuân, vợ ông làm vườn, cạnh nhà ông Ba Tây, không chịu được ông chồng có vợ bé, phác bụi quỳ ở đường Thi Sách làm quán bán hàng rồi đến bà Phúc, mẹ thằng Khánh ù, em bà Ron cũng xây cạnh đó rồi bà Thới, mẹ thằng Minh Tây Lai học Thái Cực Đạo với mình cũng xây cái nhà gỗ nhỏ bán quán.

Chỗ giếng ông Ba Tây, ông Rị làm nhà nuôi heo, con cái không có quần áo, bò chung với heo. Sau 75, thì gia đình ông Rị có thớ với cách mạng. Kinh

Từ đường Phan Đình Phùng, có hai con hẻm, đi tắt sang đường Hai Bà Trưng, để đến cư xá công chánh. 1 ngay cây xăng ngã 3 chùa, băng qua vườn ông Ba Đà, mướn đất của ông Võ Đình Dung, sau 75 thì xem như của ông ta, nay bán đất, con cháu giàu. Hẻm này ăn thông đến giữa nhà ông Nhị (công chánh) và nhà ông Lào (nha địa dư). Hẻm này vẫn còn nhưng bị thu hẹp lại vì người ta lấn đất xây nhà.

Hẻm thứ 2 ngay chợ nhỏ, nằm kẹp hai bên bởi nhà thuốc Tây Lâm Viên, số 195 và tiệm may của ông Ba Hoà, hiệu Viên Quang thì phải, sát bên là nhà bán gạo và tạp hoá của gia đình Liên Thái Cực Đạo, khi xưa rất là tomboy, học thái cực đạo, học sinh Bùi Thị Xuân, mình có gặp lại một lần ở Virginia, làm nghề bán nhà, khi cô này chở vợ chồng Nhị Anh đi xem nhà. Cạnh tiệm thuốc tây Lâm Viên là bác Phú, hàng xóm vài năm khi xưa. Mình nhớ dạo ấy nhà này chỉ có 4, 5 mạng mà nay nghe chị Mẫn kêu là 9 mạng nên đoán bác Phú gái sản xuất thêm 4, 5 trự sau khi dọn qua số nhà 197 đường Phan Đình Phùng.

Đường hẻm này băng qua hai con suối, có 2 cái vườn trồng rau, gia đình cậu Liễu, bà con bán thuốc Cẩm Lệ ở đây, bên tay phải, nhà có cái am mày xanh. Hai cái cầu nhỏ làm bằng gỗ. Cái cầu ở gần cư xá Địa Dư được xây lại bởi đoàn hướng đạo Lâm Viên, do cậu Đằng, huynh trưởng chạy xe Lambretta, ở đường Phan Đình Phùng, gần nhà Nguyễn Minh Dũng, bà con chi đó với bà cụ mình và anh Ngữ, con đầu ông bà Ấm Thảo, gần xóm mình trên đường Thi Sách, sau này đi Thuỷ quân Lục Chiến, bị mất một con mắt khi đánh tái chiếm lại thành Quảng Trị, điều khiển đám hướng đạo sinh. Nghe anh Ngữ kể lại trận đánh khá sôi nổi, nay không biết ở đâu, chắc Sàigòn.

Dạo gia đình mình dọn về đường Hai BÀ Trưng, mình hay đi qua cây cầu này, chỉ có vỏn vẹn hai miếng ván, đi trên cứ nhúng lên nhúng xuống, nhất là có ai đi ngược với mình, thường thì ai lên trước có ưu tiên, bên kia cầu, nhường. Trời mưa, bộ hành hay bị trượt té xuống suối. Sau này Hướng Đạo Lâm Viên xây lại có lan can và rộng hơn nên đở sợ hơn xưa.

Từ chiếc cầu này, lên con dốc có thang cấp, nằm giữa hai khu căn hộ của cư xá Địa Dư. Cư xá có tổng cộng 3 dãy nhà làm bằng gỗ, hai tầng. Tầng dưới được xây bằng gạch còn tầng trên thì bằng gỗ, đi vào nhà từ đường Hai Bà Trưng qua mấy cái cầu nhỏ làm bằng gỗ. Tới mùa mưa, nước dưới suối dâng lên ngập nhà. Kinh

Khi trời mưa thì mấy cái vườn ở đây thấp nên bị lụt. Lý do là thiên hạ sống khu này hay đường Phan Đình Phùng, cầu Cẩm Đô,.. cứ đem rác quăn xuống suối vào mùa khô nên rác làm nghẹt con suối, ruồi bu đông như ruồi xanh, hôi thối. Đến khi mùa mưa thì nghẹt nên nước dâng cao, ngập nhà thiên hạ.

Lên đến đường Hai Bà Trưng thì băng qua đường có một con dốc nhỏ, nước mương trong nhà của khu cư xá Pasteur xã đầy, chảy xuống ống cống đường Hai Bà Trưng, lên tới đường Thi Sách. Khúc đường Hai Bà Trưng, ngay xóm Địa Dư có mấy bà ngồi bán thuốc lá và bắp rang.

Xin mỏ ngoặc, đường Hai Bà Trưng có một cái cống rãnh, nằm phía bên mấy nhà mang số lẻ. Nước cống từ nhà bếp thì thiên hạ làm mương, cho chảy xuống đường Hai Bà Trưng rồi chảy xuống suối. Điển hình xóm mình thì nhà 47/1, 47/2, 47/3 và 47/4 có một đường mương chung, chảy ngang nhà mình rồi chảy xuống đường qua nhà bà Ngần, số 47 Bis. 3 căn kia thì chảy qua nhà ông Vinh rồi xuống đường Hai Bà Trưng. Ống cống, mương chảy xuống suối vô tư về Cam ly do đó đến thác Cam ly là hôi không thể tả vì bao nhiêu xú uế của Đàlạt đều chảy ra đây.

Còn cầu tiêu thì dạo ấy nhà nào cũng làm hầm phốt nên khi đầy thì kêu xe đến hút chỡ đi. Xong om. Do đó đi lên mấy cái dốc thường có mương chảy xuống đường hôi rình. Khu dốc Nhà Làng ở đường Phan Đình pHùng, có ống cống hôi không thể tả tương tự ai lên dốc chỗ khách sạn Mimosa lên đường Hàm Nghi cực hôi. Ống cống mương rãnh gì chảy xuống cái suối ở Cẩm Đô rồi chảy về Cam Ly. Đi chơi với đào ngang mấy chỗ này là sẽ bị chửi. Chán Mớ Đời

Phía bên phải con đường dốc này thì khởi đầu cư xá Công Chánh. Nhà của cư xá Công Chánh ở đường Hai BÀ Trưng rất dễ nhận vì toàn là nhà hình chữ A, 2 tầng, sơn vôi màu vàng, cửa màu đỏ gụ, được ngăn làm hai cho hai gia đình ở. Dạo ấy đến tết, chú Chiếu của ty công chánh được giao nhiệm vụ đi Quét vôi máy căn nhà của cư xá.

Nhà đầu tiên là căn nhà chữ A với số 41 và 41 Bis. Số 41 là nhà thằng Banh, bố nó là em hay anh của ông Lào, cư xá Địa Dư, thầu đóng thùng gỗ, đựng rau cho mỹ. Hồi nhỏ mình hay chơi bắn bi, vào nhà thằng Banh nhưng rồi lớn lên, không chơi với nhau nữa. Nó học Trần Hưng Đạo thì phải, có người chú hay cậu ở chung nhà, sau này hay tới dụ ông cụ mình mua lô đề để hắn ăn huê hồng nên mình không ưa. Lần đầu về thấy nhà nó mở tiệm karaoke.

Bên cạnh nhà thằng Banh, số 41 Bis là nhà ông Tân Ù. Ở cư xá có đến 3 người tên Tân nên để dễ phân biệt, người ta gọi Tân Ù, Tân ốm và Tân Huế. Tân Huế là chồng của dì Tân, con bà Dụ, chị ruột bà Võ Quang Tiềm. Nhà ông Tân Ù này bắc kỳ, có mấy cô con gái xinh lắm, có cô tên Hoàng Giang, cùng tuổi mình, học Văn Học.

Căn nhà thứ 2 là số 43 và 43 Bis. Căn số 43 là nhà của ông Kham, bố của Thanh Tịnh, học chung 11B với mình ở Văn Học. Hôm hội ngộ Văn Học cô nàng có đến, nay ở xứ Ohio thì phải. Nhà ông Kham bị Việt Cộng chiếm làm trụ sở công an Phường 6. Bên cạnh số 43 Bis là nhà ông Hiển. Sau này ông chết thì bà Hiển trả nhà, cắm dùi cái ga ra phía sau, đậu chiếc xe Datsun đỏ, xây căn nhà 2 tầng. Ông Hiển này ghét ông cụ mình nên tìm cách tống lên Ban Mê Thuột, mấy năm sau bà cụ mình nhờ ai xin cho về Đàlạt lại.

Đại loại là trong phòng làm việc, ông cụ không chịu nhận hối lộ nên mấy tên kia tìm cách hại ông cụ, bỏ thuốc lá và rượu trong học bàn ông cụ rồi khi thanh tra từ Sàigòn lên thấy. Tình ngay lý gian ông cụ bị đổi lên Ban Mê Thuột mấy năm. Do đó gia đình mình không qua lại với gia đình này, chỉ nhớ có thằng Sanh, Lâm Đồng sau này lấy ca sĩ Duy Quang, học Yersin. Ngoài ra có người con đầu tên Kiệt, an ninh quân đội và cô con gái út, không nhớ tên.

Ông Hiển là dân nhậu, mỗi ngày nghe nói uống một chai rượu mạnh nên hay lên nhà thương nằm điều trị. Bà Hiển chuyên cho vay mấy bà ngoài chợ. Mỗi ngày cứ thấy bà ta đi qua chợ nhỏ, ngồi xuống nói chi với mấy bà bán hàng rồi thấy họ móc bao ra đưa tiền. Rồi bò lên chợ lớn Đàlạt. Nghe nói cho vay lời 2 phân nghĩa là 24% một năm. Ai mượn 10,000 là 200 đồng tiền lời một tháng hay 2,400/ năm. Kinh

Gia đình ông Hiển dọn ra thì gia đình ông Châu dọn đến. Mình không rành nhà ông Châu lắm vì con họ nhỏ hơn mình. Hình như ông ta mới qua đời, con cháu ở bên mỹ khá nhiều.

Chỗ này có con đường nhỏ đi từ Hai Bà Trưng lên Thi Sách, là ngỏ vào nhà mình. Dạo còn nhỏ, một sáng mình nghe cái ẦM to đùng, sau đó thiên hạ kháo nhau có người tự tử chết dưới đường Hai Bà Trưng. Mình chạy xuống đường, ngay cái dốc, trước nhà ông Kham và ông Hiển có một cái trụ điện thì mình thấy xác một ông lính, cái đầu bay một nữa lên cột điện. Nghe nói ông lính này tự tử vì tình chi đó, đến gần nhà đối tượng say nắng rồi bị say sóng, rút chốt lựu đạn, thà chết vì tình hơn là bị súng đạn Việt Cộng giết ngoài sa trường. Nếu hắn biết là lấy được đối tượng về thì bị đì cả đời đến trọc đầu thì chắc chắn không tự tử và đã khước từ mối tình hữu nghị say nắng cà pháo này.

Từ dạo đó, mỗi lần đi bộ về đêm, băng qua cột điện là mình ớn, miệng cứ răm răm cầu nguyện Phật Quán Thế Âm trong đầu lại nhớ đến hình ảnh ông lính mất nữa cái đầu, chết vì tình. Cái khổ là bóng đèn đường hay bị con nít bắn ná làm bể hay Việt Cộng nằm vùng cố ý, vì lâu lâu hay thấy ông nhà đèn leo thang gắn bóng đèn, nên tối tối là chỗ này đen như mực. Kinh

Sau lưng nhà ông Hiển, có một căn nhà chữ A khác, đi vào bằng con hẻm lên đường Thi Sách và Calmette, đối diện xóm mình bên kia hẻm số 43/1 và 43/2. Căn số 43/1 là nhà của một tên nào, quên tên, hình như Hoàng hay chơi với mình, cứ hát bản nhạc Kim: “cớ sao buồn này Kim, cớ sao sầu này Kim, ai yêu em hơn anh mà tìm,…”. Hắn có cô chị to béo, học Bùi THị Xuân, muốn giảm cân, ai chỉ uống dấm đến chết. Chán Mớ Đời

Bên cạnh là nhà ông bà Phú số 43/2, sau này dọn qua Phan Đình Phùng số 197, cạnh nhà thuốc Tây Lâm Viên. Có 9 người con, Chị Mẫn hình như học chung với chị Gái con bác Tước, hàng xóm mình, người đã cho mình mượn sách tiếng Việt khi xưa đọc. Rồi sau này lấy ông chồng là anh họ của chị Gái, kiến trúc sư, nếu mình không lầm tên Đức. Sau 75, ông thần này di tản qua mỹ, để lại vợ con ở Việt Nam nên gửi thư cho mình đang ở Pháp, nhờ chuyển thư về cho vợ con. Nay vợ con đoàn tụ, thấy hình vui vẻ trên Phây Búc. Dạo ấy mình làm tên đưa thư bất đắc dĩ cho vài người gốc Đàlạt, chuyển thư của họ về Việt Nam. Hình như có ông Rớt, khi xưa làm thủ môn cho đội banh Cảnh Sát ở Đàlạt.

Mình nhớ có lần thằng Hậu, con bà Hoà đứng ngoài cửa sổ nhìn vô nhà bà Tước, nó kêu thấy chị mẫn và anh Đức mớm nhau. Kinh. Mình tò mò nhìn vào thì chả thấy gì cả ngoài hai người ngồi nói chuyện. Chán Mớ Đời nếu không thì kể lại đây chắc vui.

Cạnh nhà ông Châu là căn số 45 và 45 Bis. Nhà ông Quán, số 45. Nhà này mình hay chơi với thằng Điệp, hơn mình mấy tuổi. Tên này hay, có tài chế đồ, nó bắn ná cực giỏi. Nó lấy cành cây ổi làm nạng, chim se sẻ đậu trên cây mai mà nó nhắm bắn cái phẹt là rơi. Sau này đi hải quân, nghe nói đang ở mỹ. Nó có thằng em tên Điềm, nhỏ hơn mình hai tuổi thì phải. Thằng Điệp có hai cô em rất xinh, tên Liễu và Mai, trai đến nhà bu đông như quân Nguyên, đánh nhau ngoài cửa hà rầm nên mình không dám nói chuyện, sợ chúng chận đường đánh là khốn.

Trên hắn có chị Nguyệt, nay vẫn còn sống tại căn nhà này. Trên chị Nguyệt là chị Hoa hay là em mình không nhớ rõ. Ngoài ra tên Điệp có 3 người anh tên Độ và Đường và Điền. Nếu mình không lầm Đường, đàn em của hai anh em du đảng khét tiếng Đàlạt một thời Lai và Thái, nhà ngay dốc Nữ Công Gia Chánh, có thời đâm ai chết ở trong tiệm hớt tóc đường Phan Đình Phùng bị đày đi Côn Đảo. Sau này về, mình có thấy vài lần nhưng rồi biến mất. Sau này hai thằng em của Lai Thái lại chơi với thằng Điềm và dê 2 cô chị. Chán Mớ Đời lần đầu về, mình có gặp anh chàng ở Thuỷ Tạ, kêu là chồng của Mai, cùng tuổi mình thì phải, đang chuẩn bị đi mỹ va nói mình là thằng Điệp, đi hải quân, rồi 75, tàu chạy luôn qua Phi luật Tân.

Mình nghe kể khi Xí Rổ, nhà ở đường Tăng Bạt Hổ, gần tiệm chè Vọng Nguyệt Lầu, chém Đại Cathay ở vũ trường La Tulipe khiến ông thần nổi điên, đem đàn em lên Đàlạt lùng Xí Rổ. Hai tên Lai và Thái phải ra Sân Cù xin lỗi Đại Cathay. Sau này dân Đàlạt đều kể chính mắt họ thấy Xí Rổ chém rồi họ có mặt ở Sân Cù,…Chán Mớ Đời

Sau này mình hay thấy Xí Rổ làm cái Tài Xỉu mỗi khi tết về ở đường Tăng BẠt Hổ, hắn ăn gian bằng cách dán miếng mousse dưới đáy chén để chận không cho hột xí ngầu di chuyển khi lắc cái. Có lần một tên ăn, kêu hắn chung tiền thì hắn rút con dao găm ra để lên tờ bàn khiến tên kia rút lui có trật tự. Kinh

Nhà ông Quán có nuôi con chó Berger, cắn mình hai lần phải lên viện Pasteur chích mấy chục mũi ở bụng. Có lần có con hoảng từ đâu chạy lạc vào xóm, hình như của nhà thờ Domaine, con berger dí vào hàng rào, gia đình bà Quán làm thịt, đem biếu nhà mình một cân. Ngon cực. Bà Quán người nam, hay làm bánh tráng khoai lang rồi phơi lên mái nhà bằng tôn, ăn ngon mệt thở. Bà này cũng lấy tiền của mình khá nhiều khi xưa.

Bên cạnh nhà ông Quán là số 45 Bis là nhà ông Ngần. Trước khi ông Ngần dọn vào thì có một gia đình khác, quên tên, mình có chơi với con họ. Hè có đám con gái ở Sàigòn lên chơi, cháu của họ, cứ gọi mình là thằng Mọi.

Ông Ngần chứa bài để lấy xâu mấy ông công chức trong xóm đến đánh. Có lần lính 302, xông vào nhà cướp tiền khiến mấy ông mặt xanh như đít nhái, hết dám chơi bạc, còn mấy bà thì hoan hô lính 302. Ông Ngần có mấy người con gái nhưng nhỏ nên mình không nhớ nhiều lắm. Nghe nói có một cô, sau này lấy con ông Bửu Duy, tên Vĩnh Hồ. Bà Ngần là em của bà Hân và bà Nghi. 3 chị em này mà đi ra phố là chật đường. Kinh

Cạnh nhà ông Ngần, là căn nhà số 47 và 47 Bis. Số 47 là nhà bà Tân ốm. Nhà này có thằng Đôn cùng tuổi mình, hay đánh lộn với mình khi xưa nên bà Tân không ưa mình, cấm mấy đứa con chơi với Sơn đen. Sau 75, Đôn đi bộ đội chết. Chị thằng Đôn tên Lan, hơn mình một tuổi học Bùi Thị Xuân, nghe nói nay ở San Jose, không bao giờ gặp lại. Thằng Đôn có thằng em tên Ân, một tên khác tên Ái và cô em út tên chi quên rồi. Về Đàlạt mình có gặp một hai lần, chăm sóc bà Tân đau yếu. Nghe nói bà Tân cũng mới qua đời.

Giữa nhà ông Ngần và bà Tân Ốm có một đường hẻm, thang cấp đi lên xóm mình, được gọi là số 47/1 đến 47/7, kể rồi trong “những ngày xưa thân ái”.

Bên cạnh nhà bà Tân số 47 Bis không nhớ là nhà của ai, vì dọn ra dọn vô nhiều gia đình. Cạnh đó là căn số 49 và 49 Bis. Số 49 là nhà ông chi quên tên, à ông Hân, anh em cột chèo với ông Ngần. Nhà này có cô gái đầu tên Huệ, học Việt Anh, hơn mình đâu 3 tuổi, cô thứ nhì tên Hương, hơn mình một tuổi, sau này lấy ông Tôn Thất Trai, giáo sư toán trường Trần Hưng Đạo. Nếu mình không lầm thì ông Tôn Thất Trai và bạn ăn cơm tháng nhà bà Hân rồi thấy đồ ăn ngon quá nên đăng ký làm rể luôn.

Sau 75 mở quán bán bún bò khá nổi tiếng, nay ở dưới San Diego rồi đến thằng Hùng, thua mình 1, 2 tuổi chi đó rồi đến một lô con gái nên không nhớ, nhỏ quá. Hình như có một cô tên Hoàng thì phải. Dòng họ này đặt tên theo vần H. Dạo ấy, bà Hân, bà Ngần hay lên nhà mình to nhỏ cho với bà cụ thêm mấy cô con gái, sau này mới biết họ lên mượn tiền bà cụ. Chán Mớ Đời

Bên cạnh nhà bà Hân là nhà ông Ngọc số 49 bis mà mình mới bắt được liên lạc với hai cô con gái lớn, nay ở Úc Đại Lợi. Bác Ngọc gái mất rồi còn bác trai thì vẫn sống với hai cô con gái. Nhà này có một tên con trai, hình như bằng tuổi mình tên Chân thì phải. Không thân lắm, nhà này đạo công giáo nên ít chơi với người lương. 30/4 Việt Cộng pháo kích vào Sàigòn thì bị tử nạn. Sau đó là vườn của bà bắc kỳ bị mình ăn cắp buồng chuối khiến bà ta chửi ngày chưa đủ tranh thủ chửi đêm khiến mình chịu không nổi đành sai thằng Khánh Ù, đem buồng chuối quăn vô lại vườn bà ta.

Đối diện bên kia đường, nhà ông Ngọc và ông Hân là số nhà 54, nhà ông Sâm, trưởng ty công chánh. Nhà này là một biệt thự có hàng rào vườn xung quanh. Mình chỉ nhớ ông Sâm có hai người con trai, một tên Chiến, học trường Trần Hưng Đạo, trên mình một hay 2 lớp chi đó. Hồi nhỏ mình có chơi với hắn nhưng có lẻ mình nổi tiếng phá xóm nên chỉ có vô nhà hắn được một hay hai lần. Mẹ nó thấy cái mặt gian gian của mình nên cứ bám theo sợ mình chôm đồ.

Bên hông nhà có một cái ga ra, rồi đến căn nhà với số 52 và 52 Bis. Số 52 Bis của gia đình ông Bửu Duy. Mấy căn nhà của cư xá ở phía bên này thì mùa mưa hay bị nước của suối dâng lên gần tới nhà còn sau vườn đều bị ngập, rau cỏ gì bị cuốn đi hết ngoài mấy cây chuối. Mình thấy họ trồng mấy cây chuối, rau đủ thứ.

Nhà ông Bửu Duy này thì có thằng Tí chuột, con riêng của ông Duy, con bà lớn hơn mình đâu vài tuổi. Sau này hắn đi đâu, hết thấy ở nhà ông Duy, chắc đi lính. Hôm trước có ai hỏi mình còn nhớ Tí Chuột khiến mình thất kinh. Một mảng ký ức xưa lại dội về. Tên này giống ông Duy như đúc, mấy đứa con bà sau giống bà hơn. Được cái là hắn và mình không bao giờ đánh nhau. Sau đó đến thằng Vĩnh Vinh, hơn mình một tuổi, con đầu bà sau. Lâu lâu mình và thằng Vinh hay đập nhau ngược lại mình rất thân với thằng Vĩnh Dũng, em kế nó. Thằng Dũng, bằng tuổi mình, rồi đến con Hương, thằng Hải, thằng Hồ đến con Hà. Nghe kể thằng Vinh, sau 75 đi thanh niên xung phong, đạp mìn Việt Cộng chết trong Cam ly với thằng HÙng ở cư xá Địa Dư, hay đá banh với mình. Thằng Dũng con Hương cũng chết sau 75, thằng Hồ thì lấy con ông Ngần, nay ở Texas còn con Hà thì ở Úc.

Có lần Tết, ông cụ mình hứng lên đánh mình đầu năm mừng tuổi nên mình bỏ chạy xuống nhà bà Duy, được cho tá túc qua đêm. Mình đi đánh bi da, đem theo chìa khóa xe ông cụ khiến ông cụ không đi đâu được nên khi mình bò về thì lì xì mình vài cái roi mây. Nằm trong phòng với thằng Dũng, nhìn ra cửa sổ ở lầu 2, thấy sướng mê tơi, ước gì có nhà lầu để ở.

Bà Duy được xem là phụ nữ hiện đại trong xóm vì biết lái xe Peugeot 203, nhảy đầm. Bà ta làm bánh bông lan khỏi chê, bỏ mối cho mấy tiệm ở Đàlạt. Đến mùa giáng sinh, thiên hạ đến đặt bánh bûche de Noël bà ta làm không kịp bán. Thằng Vinh con đầu phụ bà ta, kêu mình sai vặt rồi khi có cái bánh nào bị cháy khét thì hắn quăn cho mình một miếng ăn sướng mê tơi cuộc đời. Ngày nay nhìn không muốn ăn nhưng thời đó thèm ná thở.

Bà Duy có hai đứa con gái học Couvent Des Oiseaux nên mỗi lần sinh nhật hai cô con gái là tổ chức rầm trời. Xe hơi đến đậu trước nhà, chật đường Hai Bà Trưng từ đầu xóm đến cuối xóm. Nhà giàu có khác. Mình và mấy đứa trong xóm bò lại xem qua cửa sổ. Thấy đám con nhà giàu cắt bánh tây ăn, nhỏ nước miếng như chó rượng đực. Như Sabina, con gái ông tài xế trong phim Sabina, leo lên cây nhìn qua nhà chủ đang ăn tiệc thèm thò.

Mình và thằng Đắc, con anh Bình, thằng Điềm, con ông Quán dán mắt dán mũi vào cửa sổ để xem bọn con gái nhà giàu, thổi nến, cắt bánh sinh nhật, rồi vỗ tay om trời trong khi bà Duy lấy chổi ra rượt đuổi mấy đứa con nít nhà nghèo trong xóm như đuổi chó dính lẹo. Kinh

Lúc coi phim Sabina, thấy cô gái con tài xế leo lên cây để xem con cháu chủ nhà ăn uống khiến mình nhớ đến ngày xưa bị bà Duy cầm chổi chà rượt như đuổi chó khiến mắt mình cay cay.

Số 52 là nhà ông Bửu Ngự, có tiệm bánh Thanh Nhàn ở khu Hoà Bình. Bà Ngự và bà Duy khi xưa là bạn nhau, bà Ngự học nghề làm bánh của bà Duy, sau này mở tiệm bánh Thanh Nhàn trên khi Hoà BÌnh, nên hai nhà cùng họ nhưng không chơi với nhau nữa. Mình hay vô nhà bà Ngự nói chuyện với ông Ưng Quyền, bác của ông Ngự thì hay bị con bà Duy gán mình thích con Mina, con bà Ngự. Mình vô nhà bà Duy chơi thì bị con bà Ngự gán là thích con Hương. Chúng là con nhà giàu, gặp mình là trốn.  Chán Mớ Đời

Được cái mình học nghề làm bánh bông lan của hai gia đình này, biết nướng bánh trong lò, làm phè phè sau này mấy cô em gái lớn thì bàn giao lại. Dạo ấy, nhờ ông thợ thiết ngoài chợ làm cái lò thùng thiết, có cái nắp ở trên để mở khi lò quá nóng. Đặt lên cái lò dầu hôi để nướng bánh.

Bà Ngự cũng lái xe như mít, hình như chiếc Renault 4, có lần tông xe khi tập lái chi đó. Con gái đầu tên Mina, thua mình 3 tuổi thì phải, đến thằng Vĩnh Hội, sau này lấy con gái nhạc sĩ Tùng Giang tên Giáng Ngọc chi đó, hay thấy làm chương trình Việt Nam ở Bôn Sa, rồi đến một cô gái khác, sau này lấy con trai của ông đại tá Phạm Ngọc Thảo nằm vùng bị VNCH giết. Đến thằng Huy rồi sau đó mấy đứa khác không nhớ nổi vì khi xưa còn bé quá. Mình có gặp lại gia đình bác Ngự ở Cali. Bác trai mới mất còn bác gái thì trả nhớ về không.

Gần Tết, bà cụ mình hay làm mức để bán, bà Ngự sáng sớm, vừa hết giới nghiêm là lên nhà mình lấy hết mức rồi gói lại, đem ra bán ở tiệm Thanh Nhà ở khu Hoà Bình. Đến sớm vì sợ mấy tiệm khác đến lấy. Bà cụ mình rất khéo tay về bánh mức, nay có hai cô em thầu nghề này, mở tiệm Chez Nous ở đường Phan Đình Phùng. Dân Đàlạt nên đến tiệm này ăn thử, bánh ngày xưa của Thanh Nhà bán, cà phê ngon cực. Chú Điềm, cựu trưởng ty hay phó trưởng ty công chánh khi xưa kể đến đó hàng ngày với ông bạn già.

Bên cạnh nhà ông Ngự là căn nhà số 50 và 50 Bis. Số 50 Bis, nhà ông Địch có mấy người con gái lớn hơn mình, chỉ nhớ có một chị đầu, làm sở mỹ rồi 1 người tên Lực, sau đó đến anh Thắng học y khoa Sàigòn rồi đến Võ Việt Điểu, thua mình một tuổi, học Yersin, nay ở Virginia. Sau đó hình như có một cô em gái tên Thu, học hùng vương. Có liên lạc qua email.

Bên cạnh là số 50, nhà của Dì Tân, con bà Dụ, bà con với bà cụ mình, cháu gọi bà Tiềm bằng Dì. Khi xưa có giúp việc cho bà Tiềm. Nay dì nằm liệt cả 10 năm qua, biết nhưng không nói được. Mỗi lần mình về đều có ghé thăm. Có mấy người con gái lớn, không nhớ tên, chỉ nhớ thằng Thăng, hơn mình 1 tuổi, nay làm tổ trưởng dân phố chi đó. Lần trước về, hắn có đến nhà chụp hình bà cụ và nhân danh tổ dân phố, tặng mấy trăm ngàn, tuyên dương bà cụ là cao niên chi đó.

Bên cạnh nhà dì Tân là căn nhà số 48 và 48 Bis. Số 48 Bis, nhà của ông Điện, bố của thầy Trịnh Minh Đức. Mỗi lần về mình có gặp thầy nay cô dâu bán bún bò ở nhà. Bên cạnh là số 48, nhà của ông Nhị, bố của thằng Bảo, hơn mình 1 hay 2 tuổi chi đó. Khi xưa có chơi với nhau, nuôi vịt làm giàu, nghe nói ở Vũng Tàu, sau nó là thằng Toàn, nghe nói đang ở Mỹ, rồi đến thằng Miều, nghe nói chết rồi. Hình như có một cô con gái. Lần đầu về Đàlạt, có ghé thăm thì bác gái vẫn còn sống với cô con gái út.

Mình có nhiều kỹ niệm với mỗi gia đình trong cư xá nhưng kể ra thì dài quá, sợ thiên hạ không ở cư xá này oải đọc. Xin ngừng. He he he

Xong om

Chú thích tấm Hình: tấm ảnh này được chụp tại cái dốc chỗ khách sạn Mimosa, đường Phan Đình Phùng lên đường Hàm Nghi, đoạn nhà thờ Tin Lành.

Nhìn xuống sẽ thấy đường Phan đình Phùng, thời tây gọi đường Cầu Quẹo (mình có kể rồi). Thấy trường mầm non Minh Trí, bên cạnh là nhà bác sĩ Phán, nơi mình được sinh ra đời. Bên cạnh là nhà ai quên tên rồi đến nhà bảo sanh Hiền Chi của bà Tôn Thất Chí, bằng gỗ màu đỏ gụ, sau này hai người trợ tá là cô Tuý và cô Thanh (mẹ Võ Hoàng Đa, vợ ông Chín, thợ chụp hình ở hồ Xuân Hương, có xe chở học sinh)tiếp thu và mấy người em của mình được bà cụ sinh ra tại đây.

Bên cạnh là tiệm thợ hàn của tên gì quên tên, có thời làm chiếc “Cart” mà mình hay mượn chạy khắp Đàlạt. Có tiệm bán gạo số 197 Phan Đình Phùng của gia đình chị Mẫn hàng xóm đâu 2, 3 năm của mình ở Hai Bà Trưng rồi nhà thuốc Tây Lâm Viên số 195, có con hẻm băng qua vườn đến cư xá Địa Dư mà trong hình có chung cư số 1 của 3 chung cư.

Trên đường Hai Bà Trưng, ở giữa thấy có căn nhà trước cái sân có cột cờ , trường Nữ Công Gia Chánh, bên tay phải là những căn nhà của cư xá Pasteur, căn đầu tiên của anh Hành, hay bận áo blouson da, trốn lính sau bị bắt, tử trận. Đến nhà thằng Ngọc, đai đen Thái Cực Đạo rồi mấy nhà khác không nhớ tên,… đi tới nữa bên tay phải của tấm hình là cư xá Công CHánh.

Xong om
Hình này chụp từ nhà thờ Tin Lành, trên đường Hàm Nghi

Thuỷ Tạ Đàlạt

Bức ảnh này ghi năm 1919, chụp từ khách sạn La Palace, cho thấy hồ nhân tạo Xuân Hương. Chưa thấy trường Yersin được xây cất phía bên tay phải. Đồi cù chả có cây cối gì cả, cho thấy người Pháp đã đem cây thông đến trồng tại đây. Cái nhà ngay đầu chỗ ngã ba, sau này được phá và xây “le cercle sportif” mà dân cư Đàlạt khi xưa hay gọi “Xẹc”, nơi người ta đến đánh quần vợt.
Phía sau căn nhà này bị phá bỏ khi họ xây nhà Thuỷ tạ (la grenouillère) dựa theo một địa danh nổi tiếng mà dân cư Paris thường đến đây đi ghe và nhảy đầm. Khi xưa mình không hiểu tại sao người Pháp gọi nhà hàng nổi Thuỷ Tạ là “la grenouillère” đến khi sang Tây, đi xem mấy tranh của Claude Monet và Pierre-Auguste Renoir thì mới khám phá ra trên dòng sông Seine, vùng Bougival có một cái khu thể thao, chơi thuyền, nhảy đầm nổi tiếng một thời mang tên La Grenouillère, đến nổi hoàng đế Napoleon đệ tam, phải đem vợ con ra đây nghỉ mát và cũng là nơi phát sinh trường phái, chủ nghĩa Ấn Tượng (Impressionism).

Nhà hàng nổi Thuỷ Tạ được xây trên mấy trụ cột cao, đóng cọc dưới hồ và các chiếc tàu được đậu xung quanh nhà hàng. Dạo còn bé mình hay thấy người ta chơi thuyền buồm ở trên hồ hay đi trượt nước với mấy ca nô máy. Có vài chiếc pédalo có bến tại nhà hàng Thanh Thuỷ bên kia bờ mà dân Sàigòn lên đây quay phim “đôi Mắt Người Xưa” tại đây.

Trong tấm tranh thì thấy một cái ốc đảo nhỏ, còn được gọi là Camembert, có mấy tấm ván, kiểu cầu khỉ để người ta đi từ bờ hay con thuyền nổi, tiệm ăn ra nơi ấy đợi tàu. Người Pháp xem thời ấy là "La Belle Époque", thời vàng son, đến đây để chèo thuyền, tắm sông Seine. Có lẻ vì vậy khi người Pháp ở Đàlạt, xây nhà Thuỷ Tạ, họ muốn lấy cái tên của quán ăn này để đặt tên, để nhớ về quê hương xứ sở của họ như ở Bolsa, người ta gọi Phở Pasteur,… vì dạo ấy được xem là một câu lạc bộ về các môn chơi trên nước.

Đây hình này trước 75, ta thấy nhà Thuỷ Tạ đã được xây thành một ốc đảo như ở Bougival bên tây, có cái cầu nhỏ đi vào. Có hình thù tròn như hộp phô mát Camembert. Ngay cổng đi vào Thuỷ Tạ có cái vườn hoa nhỏ, với vài cái ghế công viên. Bên tay trái của hồ thì máy bay trực thăng nhỏ hay đậu tại đây, còn loại Chinook thì trong sân vận động.

Nhớ sau Mậu Thân, có một lần 1 tên lính mỹ nào đi trượt nước ở đây rồi chết đuối, người nhái lặn mệt thở và một lần trực thăng không lực VNCH rớt. Mấy ông không quân đậu ở bãi đáp ngay khu Thuỷ Tạ, để đi thăm người yêu rồi mấy người đẹp ra tiễn chào thì mấy anh fi công lượn chào em gái hậu phương rớt xuống hồ. Nếu không lầm là chiếc Chinook. Thường thường mấy loại này đậu tại sân vận động còn loại nhỏ thì đậu nơi bãi đậu xe của Thuỷ Tạ.

Trời tối, mấy ông fi công bay lượn chào em gái hậu phương nên quên cái cột cờ trên sân thượng của Thuỷ Tạ nên chong chóng vướn vào nên lộn cổ xuống hồ may mà không trúng nhà hàng. Sau đó quân đội Mỹ đem người nhái, cần trục đến để câu lên. Đi học về là chạy đến xem vui như ngày hội. Bơi thì mình không dám bơi ở Hồ vì sợ chết đuối, khúc Thuỷ Tạ nhiều tên bị chết đuối.

Có lần, một chiếc trực thăng bị mất cắp tại Thuỷ Tạ. Tối ngày 7 tháng 11 năm 1973, đài BBC loan tin có một chiếc trực thăng UH-1 của phi đoàn 219, bị không tặc. Được biết vào 9 giờ sáng có chiếc máy bay đi từ Quảng Đức vào Nha Trang nhưng thời tiết xấu nên bay lên Đà Lạt. Lúc đầu họ muốn gửi máy bay ở tiểu khu nhưng không gặp vị chỉ huy nên tính bay vào fi trường Cam Ly nhưng lại không có phương tiện di chuyễn ra thành phố nên họ bay đến đậu trước Thuỷ Tạ, lại quên khoá cửa. Rồi đi bộ ra phố uống cà phê ở nhà hàng Mekong trong khi xạ thủ đại liên về thăm nhà ở đường Tăng Bạt Hổ.

Sau này người ta khám phá ra có ông thiếu uý không quân tên Hồ Duy H, được đi học lái bên mỹ về nhưng người ta siêu tra ra thấy ông ta có liên hệ với Hà Nội nên không cho bay nữa, trốn lên Đàlạt, ngụ nhà người quen rồi một hôm đi ngoài bờ hồ thấy trực thăng không khoá, nên ăn cắp để bay vào mật khu Việt Cộng lấy điểm.

Ngay bùng binh, ngã tư thấy có cây xanh của gia đình thằng Nam Esso, bên phải, có con đường chạy lên đường Hùng Vương, ngay hôtel du parc, sau 68 được trưng dụng làm đài phát thanh và ty bưu điện. Chỗ này có dạo xe chở tiền của Đông Phương Ngân Hàng, trên đường lên kho bạc, bị tài xế thông đồng với mấy tên cướp, chặn lại cướp tiền.

Ông T của ty cảnh sát khảo cung, đánh tài xế một trận khai ngay là đã thông đồng, bỏ xe ở đèo Prenn. Sau hai tên cướp chạy về Sàigòn đều bị bắt. Hôm đó, mình có đi xem họ diễn lại màn cướp xe tại con đường này, khá đẹp với nhiều cây thông, sau này người ta hay chụp hình con đường này với mấy cô gái áo dài.

Chỗ ngã ba là cercle sportif và 4 sân quần vợt, bên tay trái là Thao Trường, nơi có những cuộc tranh tài thể thao và huấn luyện nhu đạo và Thái Cực Đạo. Cậu Luyện tiệm giặt ủi ở đường Duy Tân, dạy Nhu Đạo ở đây, bà con chi bên bà cụ mình.

Bên trái là sân vận động, có khán đài mái che trên đồi, thường được sử dụng để tổ chức đại hội thể thao học sinh và khu cao nguyên trung phần. Mỗi lần có đại hội thể thao học sinh liên trường thì học sinh đứng từ Xẹc, rồi đi diễn hành vào sân vận động, đi một vòng sân vận động, qua khán đài danh dự, rồi về chỗ đứng trên sân vận động theo thứ tự, để nghe mấy ông lớn đọc diễn văn ngoài mưa hay nắng.

Năm 11 B mình ra đây mỗi buổi chiều để đá banh với đám kho bạc, và học sinh Việt Anh, nằm cạnh bên trái của khách sạn Palace, có đường Bá Đa Lộc đi vào trường La san Adran, ấp Tân LẠc, nơi Việt Cộng nằm vùng khá nhiều. Có lần họ đánh ban đêm trung tâm thẩm vấn, từ nhà mình nghe súng B40, đại liên đủ trò, hôm sau đến xem thì thấy trên đường này, xác Việt Cộng nằm vùng bị bắn chết, mình đếm được 6 cái xác, ruồi bu đen xịt, bỏ nơi đường dốc xuống áo Tân LẠc cho bà con xem. Kinh

Nhìn hình phía bên tay trái của khách sạn Palace thì trên mấy rừng thông, thấy trường tư thục nhà dòng La San Adran, nơi mình học nhu đạo với cậu Ân và Thái Cực Đạo với thầy Sâm, huấn luyện viên cảnh sát dã chiến.

Phía bên phải của hôtel du Parc (novotel ngày nay), có con đường dẫn vào ấp Xuân An với các vườn rau. Hình như có trường tư thục Trí Đức ở trên đường này, bên cạnh nhà thờ Con Gà.

Bên tay phải của nhà thờ Con GÀ là ty cảnh sát quốc gia, đối diện là trường nữ tu Nazareth, bị che khuất bởi rừng thông. Đi tới chút nữa là văn phòng của trung tâm Hội Việt Mỹ, bên cạnh là thư viện Đàlạt.

Phía hình bên phải ở dưới, có lữ quán thanh niên của hướng đạo Lâm Viên, chủ nhật hay hội học ở đây. Người ta cho du khách  mướn ngựa cũng ở đây. Hướng đạo viên tập bơi cũng khúc này, con nít chết cũng khá nhiều. Mình bắt chuông chuồng cho nó cắn rún nhưng không dám tập bơi ở đây, chỉ chạy vào đạp Đa Thiện mà người dân Đàlạt gọi Thung Lũng Tình Yêu.

Chỗ này, mình có mục kích một vụ chết đuối. Nói đến chết đuối, mình nhớ có lần thấy một thằng bé chết đuối khúc lữ quán hướng đạo. Mình thấy người ta gọi ông Phác, làm ty công chánh, sau này hay trù trì ở am Sohier. Ông này lấy chai nước mắm, tu một tràn như uống bia, cho ấm người rồi nhảy xuống hồ, lặn, lâu lâu ông trồi lên, vài lần như vậy thì thấy ông kéo một đứa bé lên bờ, xong rồi kẹp hai cái chân thằng bé qua vai, còn đầu để trút xuống đường sau lưng ông, rồi ông chạy tới chạy lui đến khi thiên hạ kêu ra rồi, nước từ trong bụng hay phổi phèo chảy ra nhưng thằng bé chết từ lâu.

Chỗ này cũng có thằng Thịnh, học chung với mình hình như ở trường Thanh Ngọc, gần Couvent Des Oiseaux và ba má nó lái xe đâm xuống hồ chết đuối. Ba má nó có tiệm bán gạo thì phải ở đường Hàm Nghi, đối diện tiệm phở Bằng thì phải, lâu quá không nhớ rõ. Mẹ nó tập lái xe, bố nó dạy rồi chở nó theo rồi từ đường Nguyễn Thái Học, bà mẹ thay vì cua thắng ra sao đó, lao xuống hồ luôn. Sáng hôm ấy, bà ta mua bà cụ mình 50 tạ gạo, chở vào tiệm, chưa kịp đưa tiền thì bà ta chết theo với 5 tấn gạo của bà cụ.

Năm mình học 11B, đang giờ chơi độ 10;00 giờ sáng, mình đang đứng với Trần Thiện Tân, ngoài sân trường Văn Học, bổng thấy một chiếc máy bay F5 lượn èo èo từ hướng Cam Ly bay xà xuống đường Cường Để rồi không thấy máy bay lên lại rồi một tiếng nổ ẦM, khói lên mịt mù. Tối đó đài BBC loan tin ở ấp Ánh Sáng có một tên fi công bảo con nít trong xóm là khi thấy F5 lượn xuống là hắn, Lê Đình Toàn.

Xui cho anh fi công này là lúc xuống quá thấp nên lên gấp quá để tránh cầu Ông Đạo nên lộn cù lèo rớt xuống hồ, máy móc gì nổ banh, bay lên đồi cù làm mấy người đi ngang qua cầu ông Đạo hay bán hàng xung quanh đó chết oan. Thiên hạ tới nhà ông fi công chửi bọ mạ hắn mệt thở. Người Việt kỵ đem người chết ngoài đường về nhà nên họ đặt bàn thờ và hòm cúng ngay khúc cầu Ông Đạo, có độ 6 ,7 đám ma dạo ấy, chạy xe ngang thấy ớn ớn nên sau này mỗi lần chạy xe sang khúc đó là mình dỡ mũ hay khấn lâm râm. Nghe nói gia đình fi công Lý Tống khi xưa ở ấp Ánh Sáng nhưng không biết có thật không.

“Bổ túc về vụ phản lực cơ rớt gần cầu ông Đạo: phi công là em trai ông dượng chồng bà dì ruột của HNA. Ông ý lượn sát để nhìn nhà mẹ là mụ Toàn ở ấp Ánh sáng. Còn máy bay là F5 thay vì A37 như mình kể trước đây.”

Xem tấm ảnh khiến mình nhớ thời còn bé với những kỹ niệm khá mong manh và trân trọng.

Xong om

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 
Nguyễn Hoàng Sơn 

Đừng hỏi


Hồi nhỏ, mình nghe thầy giáo nói câu :" Đừng hỏi tổ quốc có thể làm gì cho bạn. Hãy hỏi: Bạn có thể làm được gì cho tổ quốc.” Nghe thấy hay hay nhưng không biết từ đâu, sau này ra hải ngoại mới biết câu này do tổng thống Kennedy phát ngôn trong buổi nhậm chức của ông ta năm 1961, lúc mình mới 5 tuổi.

Có dạo mình đọc ở đâu, là câu nói này xuất phát từ vị hiệu trưởng trường Choate, nơi ông Kennedy theo học hồi nhỏ. Những bạn trẻ yêu trường học của mình đừng bao giờ hỏi ‘Trường ấy làm được gì cho tôi?’ mà nên hỏi ‘Tôi có thể làm được gì cho trường ấy? Sau này nhiều người như mình, dựa theo cái ý đó để kêu gọi vợ nhà: "Đừng hỏi chồng làm được gì cho vợ? Mà nên hỏi Vợ có thể làm được gì cho chồng?"

Hình trên mạng lễ nhậm chức của tổng thống John Kennedy
Bài diễn văn của tổng thống Kennedy đã thúc dục các thanh niên mỹ dạo ấy theo các đoàn quân Peace Corps, tình nguyện đi sang các nước nghèo để giúp đở, một chương trình nhằm quảng bá nước Mỹ trên thế giới tự do. 

Sau khi cuốn sách và phim The Ugly American (người Mỹ xấu xí) được phát hành thì chính phủ Kennedy, bắt các nhà ngoại giao hoa kỳ, trước khi được bổ nhiệm đi các nước phải đọc cuốn sách này và học hỏi về lịch sử của nước sẽ được đi nhậm chức.

Ask not what your country can do for you - ask what you can do for your country? Từ "country" ở đây muốn nói đến tổ quốc, nhưng tổ quốc là gì? Là một vùng đất, trên đó có một số người sống chung, có cùng một ngôn ngữ, lịch sử chung, một văn hoá hay một kinh tế chung? Nói về ngôn ngữ thì ở Thuỵ Sĩ, Bỉ quốc là nước nhỏ nhưng nói đến 3, 4 thổ ngữ. Cộng đồng Âu châu có nền kinh tế liên quan với nhau nhưng vẫn có tính độc lập riêng.

Trong nền văn hoá thì có những thứ không có tính cách tự nhiên nhưng dần dà trở thành mẫu số chung cho một nhóm đông người, như truyền thuyết Âu Cơ lấy Lạc Long Quân, sinh ra 100 cái trứng, 18 vị vua Hùng lập ra nước Văn Lang, được truyền kể từ đời này sang đời nọ, thêu dệt thêm bớt qua văn chương truyền khẩu như Illiad của Homer,... Sau này bằng văn hoá được chép lại , in ấn với những sách báo rồi ngày nay bằng Google hay văn hoá ảo.

Trong cuốn Imagined Community, ông  Benedict Anderson, người gốc Ái Nhỉ Lan nhưng sinh tại Trung Hoa, cho rằng những nguyên nhân chính đưa đến sự thành lập các cộng đồng tưởng tượng (quốc gia) là để giảm bớt vai trò, đặc quyền của một thiểu số biết chữ Latin, phong trào phế bỏ cái quyền đặc ân của Chúa và chế độ quân chủ, nhất là ấn loát báo chí.

Ông Anderson cho rằng vào thế kỷ 18, khái niệm quốc gia mới được hình thành tại Âu châu trong khi ông Ernest Gellner quan niệm sự bành trướng chủ nghĩa quốc gia liên kết với sự khai mở nền kỹ nghệ ở tây âu, đua nhau đi tìm nguyên liệu ở các lục địa, còn Elie Kedourie cho rằng chủ nghĩa quốc gia khởi đầu bởi cuộc cách mạng ở Pháp, khi người dân nổi dậy, chém đầu ông vua và bà hoàng hậu, tượng trưng cho chế độ quân chủ. Ông Anderson đi xa hơn, cho rằng chủ thuyết quốc gia thật sư được thành hình rõ nhất ở Bắc Mỹ với Hoa Kỳ, Mễ Tây Cơ và các nước Nam Mỹ, dành độc lập từ các mẫu quốc ở Âu Châu.

Các quốc gia âu châu khi xưa đều là vương quốc đến khi cách mạng 1789 ở Pháp, lật đổ chế độ quân chủ chuyên chế thì quan niệm về đất nước , quốc gia mới được bàn tới vì trong nền quân chủ chuyên chế, dân chúng được xem là con dân, nô lệ của nhà vua nhưng khi hoàng đế Napoleon lên ngôi thì có câu nói bất tử "L ' état c'est moi!". 

Tương tự ở Á châu, các nước bị ảnh hưởng bởi văn hoá Khổng Mạnh thì cho rằng vua là con của trời, là người có quyền sinh sát mọi công dân sinh sống trong cộng đồng của ông ta cai quản. Con dân phải phục vụ cho dòng họ của vua tương tự khi dân Pháp khám phá ra 1/5 số thuế thâu của dân được triều đình đem nướng hết vào các tiệc tùng để khoản đãi vua Louis 16, dẫn đến cuộc cách mạng lịch sử.

Khái niệm Tổ quốc, quốc gia được xuất hiện ở Trung Hoa, khi Tôn Dật Tiên đề xướng để truất phế hoàng đế nhà Thanh, bù nhìn dưới sự cai trị của đế quốc Anh. Cũng như ở Việt Nam khi Phan Chu Trinh kêu gọi thành lập một xã hội mới, truất bỏ chế độ quân chủ bù nhìn của nhà Nguyễn. Nước Việt Nam thật sự là một quốc gia sau khi vua Bảo Đại thoái vị năm 1945 để sống cuộc đời công dân Vĩnh Thuỵ. Việt Nam Cộng Hoà được thành lập từ 1954 đến 1975, coi như 2 thập kỷ.

Nhưng người ta hay ngộ nhận cụm từ Quốc Gia và Đất Nước vì tổ quốc là vĩnh cửu trong khi chính phủ chỉ là tạm thời. Việt Nam có thể là vĩnh cửu nhưng chính phủ đệ nhất và đệ nhị cộng hoà hay Việt Nam dân chủ cộng hoà hoặc cộng hoà xã hội chủ nghĩa,... chỉ tạm thời. Người ta hay lầm tưởng chính phủ Ngô Đình Diệm là vĩnh cửu nên ngày nay họ ra sức, bào chửa cho nền đệ nhất cộng hoà. Vì làm như vậy là chưa thoát khỏi đầu óc vua tôi của đạo lý Khổng Mạnh đã nêu ra, vô hình trung họ xem ông Ngô Đình Diệm là một vị vua  trong chế độ quân chủ, thay thế ông vua Bảo Đại.

Sau này, Việt Cộng gian ác hơn gấp bội phần chế độ dưới thời ông Thiệu nên người ta tìm cách chống đở các tệ nạn tham nhũng dưới thời đệ nhị cộng hoà. Người ta quên là chính phủ là do dân bầu ra nhưng nói cho ngay, bầu cử dạo ấy đều gian lận. Ông cụ mình kể đi gíam sát bầu cử, lúc đem thùng phiếu lên xe GMC thì đã có các thùng phiếu khác được thay thế nên người của phe ta đều thắng nhưng ở Sàigòn thì một số nhân vật chống đối ông Thiệu được đắc cử vào quốc hội có lẻ chính phủ mỹ không muốn hậu thuẫn một chế độ độc tài chuyên chính, quá khích nhưng sau khi miền Nam mất thì họ để mặt các tướng độc tài ở Nam Mỹ tha hồ tung hoành.

Có một nhân vật ở Á châu khá quan trọng mà theo mình còn giỏi hơn Lý Quang Diệu, đó là Tưởng Kiến Quốc, con của Tưởng Giới Thạch. Ông ta đã giúp Đài Loan tăng trưởng 13% mỗi năm trong thời gian cầm quyền rồi nhường quyền hành lại cho Lee Chung Hui, tạo dựng một chính quyền dân cử thay vì trao quyền lại cho con như Lý Quang Diệu hay các thể chế độc tài khác.

Chính phủ phải đặt câu hỏi là Nhiệm vụ của chính phủ không phải là hỏi dân chúng đã làm cho mình những gì. Mà phải tự hỏi mình đã làm gì cho dân chúng?” Mình không thích tập đoàn cai trị dưới thời ông Bush nhưng mình vẫn yêu mến quốc gia Hoa Kỳ, một đất nước đã mở tay đón chào gia đình vợ mình, mình và hàng triệu người tỵ nạn khác, cho họ một cơ hội mới để làm cuộc đời. Hôm trước, thấy người Syria tỵ nạn, các bạn trên diễn đàn Văn Học đã rũ nhau tự gửi tiền cho Google để họ giúp người tỵ nạn, trôi dạt bên bờ Đia Trung Hải, như thể trả ơn các người Mỹ đã cưu mang họ mấy chục năm về trước.

Chính phủ Mỹ có làm nhiều điều sai trên thế giới vì ảnh hưởng của các nhóm tài phiệt nhưng quốc gia Hoa Kỳ, có lý tưởng Dân Chủ rất đẹp. Ai cũng có thể thành công, một ông da đen được bầu tổng thống dù đa số là người da trắng. Một người Ấn độ đi xin việc làm ở xứ họ không được nhưng lại được mấy công ty hàng đầu thế giới giao cho trọng trách lớn.

Mình rất bực mình, mỗi lần gặp cô bạn đồng nghiệp của đồng chí gái. Cô này sang đây năm 75, được Hoa Kỳ vớt rồi một gia đình mỹ bảo trợ sang đây, cả gia đình, học hành, có cuộc sống sung túc nhưng mỗi lần gặp là cô ta bảo mình sao không ở Pháp, vì bên đó đời sống khá hơn bên mỹ,... Mình khuyến khích cô ta sang Pháp mà sống nhưng không thấy cô ta đi, vì sợ không biết tiếng Pháp, hay kiếm được việc làm nhưng lâu lâu lại nhận email chửi bới mỹ. Mình sinh sống ở Mỹ nhưng không bao giờ chửi Pháp vì chính phủ Pháp đã cho mình học bổng, người Pháp đã giúp đỡ mình rất nhiều trong thời gian còn đi học.

Mình chả đóng góp gì cho xứ mỹ nhưng vẫn chịu khó đóng thuế theo bổn phận, tham gia các hội từ thiện như Lions Club để giúp đỡ những kẻ kém may mắn hơn mình như dạo gia đình đồng chí gái bơ vơ mới bước chân lên xứ mỹ đã được dân mỹ giúp đỡ lúc ban đầu. Có lẻ vì vậy mà mình đặt câu hỏi mà tổng thống Kennedy đã hỏi dân Mỹ 59 năm về trước khi nhìn lại quảng đường đời vừa đi qua để tham gia vào các việc làm trong cộng đồng như trường học, Lions club, hướng đạo,...., như cám ơn nhân dân Mỹ đã cưu mang ngươi Việt, chớ không mong gì để Đức cho con.

Dạo này thiên hạ chộn rộn cứ hỏi “bạn đã làm gì cho tổ quốc?” Trong khi các nước khác, cũng bị ảnh hưởng coronavirus đều tìm cách gửi giúp đỡ người dân trong khi Việt Nam kêu gọi dân chúng đóng góp như khi xưa ông hồ kêu vàng người Việt góp vàng để đưa cho tướng Lữ Hán, quay về Trung Quốc để ông ta rảnh tay thâu tóm chính quyền. Chán Mớ Đời 

Nhs

Sau lưng một người đàn bà thất bại là một người đàn ông xúi dại

Corset

Corset

Nhớ hồi nhỏ, hóng nghe người lớn nói chuyện, nhất là ngoài chợ, mình hay nghe mấy bà lớn tuổi nói đến cái cọt-xê chi đó nhưng không dám hỏi nên cứ ám ảnh mình đến khi xem phim "Cuốn theo chiều gió" thì mới mường tượng cái cọt-xê là cái chi chi. Sau này, sang Tây, xem mấy phim về thời xưa thì hay thấy phụ nữ bận mấy thứ này rồi có quen con đầm tên Valérie, học thiết kế thời trang nên tò mò đọc mấy cuốn sách của cô này về thời trang qua mấy thời đại trong lịch sử của âu châu.

Trong những hình ảnh của Hy Lạp, Creta người ta thấy hình ảnh phụ nữ đã bận corset cho nên từ xưa, người ta đã nghĩ ra cách làm cho thân hình phụ nữ thon gọn. Corset được xem do bà hoàng hậu Catherine de Medici chủ xướng, vì bà ta cấm các bà có bụng to vào triều đình vào thế kỷ 16 rồi lan sang Tây Ban Nha, trở thành thời trang thời thượng, phụ nữ và đàn ông đều bận áo corset để tạo dáng quý tộc.
Corst ngày nay

Corset thật ra lúc đầu là để cho đàn ông bận, thường làm bằng da như áo giáp để ra trận, bận sau lớp áo sắt và người may áo này thường được gọi là Corsetier, thuộc loài tay to lớn để may da thú hay những loại vải dầy mà người ta còn gọi là "corps de fer" (thân bằng sắt). Mấy loại áo này sử dụng xương cá voi để tạo cấu trúc cứng cáp vì được dùng cho bệnh nhân có vấn đề về xương sống,…

Cấu trúc của Corset khởi đầu được may với xương cá voi, gỗ, sắt,… rồi dần dần được thay thế bởi những vật liệu hiện đại hơn. Khi giới quý tộc Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha du nhập thời trang corset thì họ dùng da để ép ngực các cô gái dậy thì, tránh ngực to, khác với thời nay, người ta tốn tiền đi bơm ngực, bơm mông,…

Coi phim thì thấy phụ nữ lúc bận áo corset là cần một gia nhân để cột dây sau lưng cho chặt nên mình thắc mắc là khi đụng độ, vợ chồng hay tình nhân thả gà ra đá chọi nhau thì làm sao. Ông bồ hay chồng chắc lấy gươm ra cắt mấy sợi dây sau lưng quá như trong phim Zoro, đang hồ hởi mà không biết cách mở mấy sợi dây. Cởi dây giày đã chăm mà nay có mấy chục lỗ để tháo mà sợ nhất là sau khi tháo mấy sợi dây buộc thì lòi ra một thân hình lực lưỡng thì mới Chán mớ đời!
Lần đầu tiên mình thấy corset khi xem phim này

Sau cách mạng 14 tháng 7, năm 1789 thì corset được xem là đồ phong kiến, của giới quý tộc phản cách mạng nên không ai dám bận nữa. Như mọi cách mạng, người ta sợ may mặt nên kỹ nghệ dệt vãi, sơ tợi của Pháp đứng nơi bờ diệt vong nên khi ông Napoleon lên ngôi, ông ta cho tái lập lại thời trang và nhờ ông thợ may Leroy thiết kế thời trang. Nghe kể là bắt mấy bà vào triều phải thay đổi hai bộ áo quần trong ngày.

Các bác sĩ lên tiếng, không được bận áo corset vì sợ bị bệnh Glenard, làm cơ bắp tê cứng, thở không được do đó người ta ít bận corset rồi đầu thế kỷ 20, phụ nữ đi làm trong các nhà máy nên không có thì giờ để xỏ dây corset.

Cuộc cách mạng kỹ nghệ đã giúp thời trang Pháp phát triển mạnh lại. Các tiệm, dan hàng được mọc lên như nấm để cung ứng thời trang cho nhân dân vì thời trang không còn dành ưu tiên cho giới quý tộc mà một giai cấp mới được hình thành, vợ con của các kỹ nghệ gia thích may sắm. Thời trang được dân chủ hoá, các tiệm áo quần thời trang tranh dành để phục vụ cho giai cấp mới.
Người ta khuyến cáo không nên bận corset vì sẽ gây thương tổn đến cơ thể, cản trở máu huyết lưu thông

Mình có tên bạn về Việt Nam làm ăn vào những năm 1985 kể là dạo đó mỗi lần về, anh ta phải đem son phấn về để làm quà cho các bà vợ cán bộ cấp lớn. Hắn nói là mấy bà này từ trong rừng hay Hà Nội vào Sàigòn nên chả biết gì, nay thì chỉ chơi Đồ Xịn, Louis Vuiton,… tương tự khi mình về thăm nhà lần đầu tiên thì thiên hạ kêu mua son đem về, mình đem về 200 cây son, giá đâu $1.00/ cái, đồ chợ trời, bà cụ đem ra chợ bán đâu $5/ thỏi, lời to, nay đem mấy cái này về là chúng chửi.

Vào những năm 1860, thời đệ nhị đế chế của Pháp thì người ta bán 1 triệu cái corset cho mỗi năm. Phụ nữ đủ mọi tầng lớp, ai cũng bận áo này cả.  Những năm 1870 thì phụ nữ bận áo corset bó thân hình lại nhưng lại bận váy xoè cái mông to chình ình mà tây kêu là "faux cul" (mông giả). Trong cái váy có những vòng tròn bằng sắt treo tòng teng để giử vải theo khung mà trong những phim về thời Belle Époque có mấy bà cầm dù, thân hình bó như đòn bánh tét rồi cái váy xoè bung ra phía sau hình bán nguyệt. Mấy bà chỉ đứng tè chớ đâu có ngồi như ngày nay vì mấy cái vòng sắt mà mình đoán chắc ông thần thiết kế cái vòng này để giúp mấy bà đứng tè cho thỏai mái. Cứ tưởng tượng người bị bó như nêm lại mà ngồi xuống thì khó khăn nên cứ làm cái váy xoè to ra để khỏi bị nước tiểu bắn tùm lum.
Corset cho đàn ông. Ai có bụng bự nên mua cái này bận vào

Từ khi đệ nhị thế chiến trở đi thì phụ nữ bắt đầu đi làm nên không có thì giờ nhiều cho thời trang nên dần dần họ bỏ corset thay vào đó họ bận soutien gorge mà người Việt mình gọi tắc là xú chiêng.

Hồi nhỏ nghe mấy bài hát nói về cái Yếm của phụ nữ Việt Nam nhưng mình mù tịt, chưa bao giờ thấy hay xem được hình. Đến khi qua tây, xem mấy hình ảnh của thực dân tây chụp hình mấy bà người Việt khi xưa thì mới hiểu cái yếm có hình thù ra sao thì thất kinh. Vì quá sexy nếu chỉ đội cái nóng Ba TẰm và bận yếm lụa đạo. Mình đoán chắc là của mấy cô cung nữ khi xưa hay con nhà giàu chi đó chớ dân giã, bần cố nông làm gì có tiền để diện loại này. Một phần khi xưa, khung cửi dệt lụa rất nhỏ nên người ta mới đâu 4 mảnh lụa để may áo mà người ta gọi là áo tứ thân

Lâu lâu thấy trên mạng hình ảnh mấy cô gái Việt bận yếm đủ màu thay vì màu cháo lòng của lụa Hà Đông khi xưa thấy bớt sexy. Lụa Hà Đông rất mõng nếu phụ nữ đeo cái yếm loại này thì rất quyến rũ, gợi tình. Tối về mà gặp vợ bận yếm thì chỉ có chết đến bị thương.

Qua xi nê thì thời trang bận corset bắt đầu trở lại rồi kỹ nghệ thời trang đẫy mạnh quảng cáo tiếp thị hình ảnh lưng ong. Có bà Cathie Jung đoạt giải Guinness, có vòng eo nhỏ nhất thế giới là 15 inches hay 38.1 centimeter vào năm 1999. Phụ nữ lại cứ đua đòi theo cái eo nhỏ mà đàn ông thì chỉ thích vòng số 1 và số 3 thế mới hiểu đâu là nghịch lý của cuộc đời. Xong Om!

Nguyễn Hoàng Sơn 

Trái tim ngục tù

Trái tim ngục tù

Hắn nhớ hình ảnh sáng ấy ở thác Datanla, trong buổi picnic được tổ chức bởi hai lớp 12B, C của trường. Dạo đó hai lớp tổ chức văn nghệ, bán chè có lời nên rũ nhau đi picnic ở thác Datanla vì ban B có độc nhất một cô trong khi ban C thì ôi thôi đếm không xuể, toàn là chân dài, chân thấp chân củ chuối. Dạo ấy có đại hội Nhạc Trẻ sẽ được tổ chức tại trường nhà dòng Trí Đức nên mấy lớp 11, 12 tập dợt, làm văn nghệ để chuẩn bị tham dự.

Hắn không nhớ những gì cô bé Răng Khểnh nói với hắn như những cô bạn học chung khi xưa. Hắn chỉ nhớ đôi môi cô bé đỏ như màu huyết dụ, đôi má hồng như bao cô gái Đàlạt. Cô bé ngồi bên bờ suối, lắc lắc cái đầu như hong tóc dưới những tia nắng bình minh của thác nước như hình ảnh mà nhạc sĩ Văn Phụng đã làm Suối Tóc. Hắn nhớ mãi hình ảnh đó như Tào Tháo thấy tranh của Nhị Kiều, đâm ra mê say và đem quân đi đánh Tôn Ngô để xem mắt hai người đàn bà trong tranh rồi bại trận trên dòng sông Xích Bích.

Hắn nhớ hôm văn nghệ, hắn đánh guita, Hùng Con Cua đánh trống cho cô bé hát "La plus belle pour aller danser". Giọng cô bé hát cực tồi, có thể nói tồi cực đại nhưng hắn vẫn thấy hay tuyệt vời dù hát trật nhịp. Cái môi cô bé chép chép cái răng khểnh, má núm đồng tiền trong dễ thương chi lạ còn hơn France Gall. Cô bé đẹp như Cô Bé Lọ Lem, hắn ước được làm hoàng tử để cầm giữ chiếc giày của cô bé. Hát xong sau bài hát, cô bé nhìn hắn như thầm cám ơn đã phấn đấu đánh theo nhịp ca trù của cô bé trong khi Hùng Con Cua cứ cà tùng cà xèng như đang múa lân nhưng hắn không cần vì đã cứu nguy cô bé là vui, hạnh phúc rồi.

Lần đầu tiên phát hiện ra cô bé Khểnh Khang, học sinh ban C nhưng vào giờ môn có hệ số 1 như Sử Địa, Vạn Vật thì hai lớp học chung. Cô bé từ trường tây qua nên học ban C, chuyên sinh ngữ và triết. Hắn tự hỏi:" ta yêu cho nên ta hiện hữu" thì bị tên Làm Vườn hơ hờ, chọc quê. Hắn căm thù tên này vì tên này làm trưởng lớp, tổ chức văn nghệ, bán chè, picnic để 40 năm qua trái tim của hắn bị giam kín trong ngục tù của những kẻ dại khờ vì con gái.

Có lần tên Làm Vườn hỏi hắn ghế Văn Khoa có đẹp không thì hắn thật tình trả lời là bàn ghế của trường mới đóng cho nên còn đẹp, khiến cái xóm nhà lá của tên Làm Vườn bổng nhiên oà lên cười như trong cơn say. Quê quá hắn đành thối bước nhưng không hiểu là gì nên không dám lại gần, mom men đến cái xóm nhà lá. Hắn xoay qua đánh bóng bàn. Trước khi vào lớp hay giờ ra chơi thì hắn, tên "hay hỏi" và một cô bé quay quần bên cái bàn để dưới hiên trường , trước lớp cô bé. Hắn đánh cực tồi, có nhiều tên cao thủ bóng bàn như Phạm thành Nguyên, tuyển thủ của La San Kỹ thuật, tên Làm Vườn,.. nhưng vì hắn là con của thầy nên không ai dám dây dưa, đánh bóng bàn với hắn thêm nữa bọn này thích ngồi ngắm gái, nhận xét về những ả rồi đặt những tên như cô bé Phao Câu, cô bé Răng Sún, cô bé Răng Khểnh, cô bé Răng Vẫu, Răng Vựu, Răng Vành,.... Hắn nghĩ hắn là vô địch nên lăng xăng trước đôi mắt người đẹp, hắn là văn võ song toàn, là hoàng tử của cô bé răng khểnh.

Trời xui đất khiến, 10 năm sau hắn lại gặp lại tên Làm Vườn trên đất Mỹ. Hắn đang dọn nhà, chuẩn bị lên xe hoa, quăn bớt đồ đạt nên tiện thể thay vì quăn sọt rác, hắn cho tên Làm Vườn cuốn "You can negotiate anything" của Herbert Cohen. Không ngờ tên này lại oang oang bảo là cẩm nang của đời hắn và phong cho hắn là Thiên Sứ. Hắn đọc qua cuốn này thì chả có gì là cao siêu cả, có lẻ tên Làm Vườn, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác như Bùi Giáng nên nhận ra chân lí của cuốn sách này chăng.

Mà tên Làm Vườn này khùng khùng thật. Hắn bỏ công học trường cao đẳng quốc gia mỹ thuật của Pháp, lừng danh trên thế giới, đi khắp năm châu, đều được các công ty quốc tế mướn rồi bổng nhiên hắn bỏ nghề vẽ đi làm thợ hồ, cho mướn nhà nay lại đi làm vườn như thử nghiệm thực tế của Mao Trạch Đông đưa ra chương trình 3 bước nhảy vọt. Ngày xưa, hắn cứ bận áo túi tùm lum như đeo đạn nay lại làm vườn, nhìn chim, nhìn chồn qua ánh nắng của Cali. Chịu thôi.

Hắn không hiểu tên Làm Vườn cực ngu, lại học cực dốt bổng nhiên hắn như Michael J. Fox trong phim Back to the Future, kể chuyện xưa, tên nào ả nào ra sao. Mỗi lần tên Làm Vườn cho hắn quá giang Back to the Future, thì hắn chỉ biết trố mắt u chầu u chầu rứa à, răng mình không biết tề. Hắn chỉ nhớ là đi Honda, chạy qua nhà Răng Khểnh để hi vọng cô bé nhìn thấy cái lưng gầy gò của hắn. Có lần hắn chạy xe Mercedes màu trắng của gia đình hắn, vênh vênh váo váo dính xình ở đường Thi Sách, bố hắn phải chạy vào nhà tên Làm Vườn, nhờ đem xe Jeep của ông cụ hắn, kéo khỏi Đống xình. Hắn chỉ biết U chầu U chầu rứa à. Hắn có đến nhà tên LV một lần nhưng lại tưởng đến nhà bà Sơn Hà ở Phan Đình Phùng. Chán mớ đời.

Tên Làm Vườn kể Răng Khểnh của hắn chỉ mặc có hai cái áo dài dạo đó: một màu vàng, một màu turquoise thì hắn mới nhớ vì sao hắn hay hát "áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc, áo nàng xanh tôi mến Lá sân trường..." khi đi học. 40 năm qua thì hình bóng của Răng Khểnh đã mờ dần trong cơn mưa phùn lẫn bụi đỏ của Đà Lạt khi xưa. Hắn kêu sẽ thưởng một chai nước mắm cho ai tìm ra tông tích của Răng Khểnh, tên Làm Vườn ngu dại, cạy cục mấy tên trường tây mới có imeo của Răng Khểnh nhưng hắn làm ngơ về vụ chai nước mắm. Lí do là tuy có imeo, hắn chưa dám liên lạc hay cam đảm để viết cho răng khểnh một thời. PT3 lại bảo có nhận hình cô bé Răng Khểnh, vẫn còn đẹp nước chán khiến hắn điên.

Hắn rời Đà Lạt rồi lang thang xứ Mỹ từ Tây sang Đông rồi Tây thì một hôm hắn phát hiện ra một cô bé  Bắc kỳ nhỏ nho khi hắn đi dạy Việt ngữ cho đám con nít vì sợ chúng mất gốc, mất rễ. Cái tính nhát gái của hắn vẫn tồn tại từ thời Đà Lạt đến giờ nên hắn đem chai bia tặng cô bé thì tuần sau hắn được cô bé cho trái chanh thế là hắn báo cáo với đồng chí bố và đồng chí mẹ, đăng kí quản lí đời cô bé Bắc kỳ nho nhỏ, tóc demi garçon. Ngày cưới, hắn bồi dưỡng gia đình vợ một con heo quay 2 tạ vì cô vợ có đến 9 người em.

Cuộc đời hắn trôi êm đềm bên vợ con, ký ức về cô bé răng khểnh trôi theo dòng sông li biệt của Tần Hán, lùi vào dĩ vãng đến khi con cái của hắn ra trường thì hắn bổng nhớ đến căn nhà ở đường Nguyễn Du to đùng khi xưa. Hắn kêu gọi tên Làm Vườn phụ hắn vẽ cái chợ Đàlạt nhưng tên này chỉ lo làm vườn, hàng ngày nghe lời vợ tưới nước trồng cây. Rảnh rổi hắn không biết làm gì thì bày trò làm đài phát thanh Văn Học Đàlạt rồi cô phóng viên Thể Bình làm việc được hai tuần rồi biến mất nên hắn kêu cứu tên Làm Vườn, giúp một tay, gọi thiên hạ ở Việt Nam, thâu dùng hắn.

Hắn tập đánh dương cầm vì khi chen lấn, dành giựt để mua vé xem phim Mùa Thu Lá Bay, hắn thấy Chân Trân tương tự Răng Khểnh của hắn ngồi đánh đàn trong đêm khuya. Hình ảnh lãng mạng ấy tuyệt vời. Hắn quyết tập cho bằng được Phiên khúc mùa Đông để một mai khi gặp lại Răng Khểnh sẽ đàn cho cô bé nghe nhưng mụ vợ bảo để cho cô nàng ngủ cho nên mỗi lần hắn đến nhà ai có dương cầm là hắn đánh mê say. Tháng trước hắn ghé lại nhà Làm Vườn, thấy cái đàn mà con của tên này không đụng tới đã trên 4 năm nên dây chưa được vặn cót lại nhưng hắn vẫn đánh say sưa ru ngủ tên Làm Vườn. Tên này đúng thật là dân làm vườn không có tai, không biết thẩm âm là gì cứ ngáy như  gọi đò. Hắn say theo tiếng đàn, hắn gõ lộp cộp như tiếng guốc của Hàn Ni năm nào, mang guốc cao góc chạy ra biển với Đặng Quang Vinh trong tiếng sóng dạt dào, xoá tan đi những bọt biển.

Hắn nhìn cái laptop với địa chỉ của Răng Khểnh, lòng khắc khỏai như Beethoven lưỡng lự khi viết Fuer Elise. Hắn cứ sợ sợ không biết cô nàng có bỏ vào Spam hay đọc. Hắn không có cam đảm để viết. Nhiều lần viết rồi hắn lại xoá như vần điệu arpeggio. Hắn không hiểu sao tên Làm Vườn vẫn tỉnh bơ khi nghe tên chuyên viết thư cho chương trình nhạc yêu cầu của đài phát thanh Đàlạt năm xưa, bảo là sẽ mời đối tượng của hắn tham gia cuộc họp mặt sau 40 năm thì tên Làm Vườn  vẫn tỉnh bơ, cắt dán một đoạn thơ của tình toán học năm nào.

Tồn tại song song trong lòng tôi tình bạn
Trái tim em là một hàm số khả vi
Xác định tìm tôi trên một đoạn bất kỳ
Và tuần hoàn như một hàm số Sin yểu điệu (vô danh)

Nhs

Tân thực dân

Đi viếng Uzbekistan và Georgia, 2 nước của cựu khối Liên Xô cũ, thấy họ sau hơn 30 năm dành độc lập nhưng không phát triển nhiều, lại thấy có những chương trình do Trung Cộng khởi phát, cho vay vốn để bẩy nợ trong chương trình Vòng Đai và COn Đường, rập theo khuôn của tây phương sau 1945 mà người ta thường gọi chủ nghĩa Tân Thực Dân.

Sau đệ nhị thế chiến, các thuộc địa của Âu Châu bổng nhận thức rằng các mẫu quốc không giàu mạnh tuyệt đối như họ từng tin tưởng vì trong mấy tuần lễ, quân đội Đức Quốc Xã đã chiếm đóng Hoà Lan, Bỉ Quốc, Pháp nhất là Anh Quốc, 1 đế chế từng tuyên bố mặt trời chưa bao giờ lặn tại xứ này bị không quân Đức đánh phá nát tan nên các phong trào đòi độc lập được thành hình rất mạnh ở các thuộc địa á Châu và phi Châu, tương tự khi Nhật Bản đánh thắng Nga Hoàng vào đầu thế kỷ 20 khiến phong trào Đông Du rộ lên, du học sinh sang Nhật Bản để học hỏi cách phát triển của họ để canh tân xứ sở.

Liên Xô lên án chế độ thực dân, tư bản từ khi cuộc cách mạng Bolshevist tháng 10 năm 1917 thành công và đang truyền lửa cách mạng khắp thế giới để cùng xây dựng thế giới đại đồng. Ở Việt Nam, người Việt chứng kiến những binh sĩ Nhật nhỏ bé, thường kêu Nhật lùn đã bắt trói các "ông Tây" khi họ đánh chiếm Đông Dương trong một đêm như nhà Văn Duyên Anh kể trong truyện "thằng Vũ". Khi Pháp thay Anh Quốc đổ bộ lại Đông Dương để giải giới quân đội Nhật Hoàng thì các phong trào kháng chiến vùng lên, liên minh với đảng cộng sản quốc tế, được mệnh danh là Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội, gọi tắc là Việt Minh để chống quân đội Pháp.

1947, Anh Quốc rút khỏi Ấn Độ không quên ăn chén đá bát, giúp đất nước này chia thành 2 quốc gia: Ấn Độ và Pakistan đưa đến cuộc nội chiến, huynh đệ tương tàn đẫm máu, láng giềng hôm qua nay bổng nhiên vác dao chém nhau rồi dần dần trao trả độc lập cho các thuộc địa khác. Pháp thua trận Điện Biên Phủ, phải rút quân ra khỏi Đông Dương rồi Algerie sau những tổn thất quân sự nên dần dần phải trả lại độc lập cho các thuộc địa khác ở Phi Châu và Trung Mỹ.

Các nước Tây phương lo lắng, sợ mất quyền lợi về mua bán nhất là các mỏ than, dầu hỏa, nguyên liệu cần để phục hồi nền kinh tế hậu chiến của họ nhất là Liên Xô đang kêu gào xây dựng một Thiên đàng xã hội chủ nghĩa. Dạo mình sang Pháp 25% cử tri là đảng viên cộng sản. Nếu không có người Mỹ can thiệp thì cả Tây âu đã lọt vào tay của Liên Xô. Khi mình sang Pháp thì không hiểu gì cả, cứ nghĩ Tây Âu như Việt Nam Cộng Hoà, chống cộng triệt để nhưng đây lại có 35% dân Ý Đại Lợi theo đảng cộng sản, chưa kể đảng xã hội của họ cũng đông như quân ý.

Về đối ngoại, Hoa Kỳ lo sợ Liên Xô sẽ gây ảnh hưởng nhiều ở các nước Tây Âu nên phải thành lập chương trình Marshall, bơm tiền để giúp các nước Tây Âu khôi phục lại nền kinh tế bị phá vỡ trong mấy năm chiến tranh còn về đối nội là lo ngại nhất nếu không có nhiên liệu và nguyên liệu rẻ thì kinh tế của họ sau đệ Nhị thế chiến có thể rơi vào tình trạng khủng hoảng kinh tế (great depression) như sau đệ nhất thế chiến.

Những cuộc thay đổi quyền lực chính trị và kinh tế ở Guatemala, Ba Tư và Ai Cập trong thập niên 1950 đã đánh dấu sự chuyển tiếp hay thay đổi thái độ chính trị của các nước Tây Âu. Năm 1951, thủ tướng Ba Tư Mohammad Mossadegh, được bầu theo thể thức dân chủ mà phương tây kêu gọi dân chúng noi theo nền dân chủ, khác với chủ nghĩa độc tài của Liên Xô. Ông thủ tướng mới này, đưa ra chính sách quốc hữu hoá các giếng dầu của Anglo-Iranian Oil Company và sau này được đổi tên là British Petroleum. Lí do là 92% tiền lời của sự khai thác dầu hỏa Ba tư đều lọt vào tay của công ty này trong khi dân chúng Ba Tư lại đói, nghèo nàn. Ông thủ tướng mới muốn dùng lợi tức của dầu hỏa của xứ ông ta để canh tân đất nước. Dân chủ nhưng phải có lợi cho tư bản âu châu, còn không thì rất nguy hiểm.
CIA của Mỹ thực hiện "chiến dịch Ajax" do Kermit Roosevelt, cháu của dòng họ nổi tiếng Roosevelt, hạ bệ và bắt vị thủ tướng có tinh thần quốc gia này, lập lại chế độ quân chủ mà sau này bị ông Ayattolah Khomeiny lật đổ qua cuộc cách mạng hồi giáo. Công ty British Petroleum đền ơn, chia sẻ dầu hỏa rẻ tiền với Hoa Kỳ. Ngày nay, Ba Tư bị các nước tây phương cấm vận vì các mỏ dầu hoả của Anh quốc và Hoa Kỳ đầu tư khai thác, bị mấy ông cố đạo tịch thu, chớ chả có vụ chế bom nguyên tử gì cả. Khi Sadam Hussein khởi công xây một trung tâm nguyên tử lực thì máy bay DO Thái đánh bom nát ngày.

Khi tổng thống được dân cử đầu tiên Jacobo Arbenz của Guatemala, mà mình có dịp viếng thăm 35 năm về trước khi còn chiến tranh du kích giữa cộng quân và quân đội được ủng hộ bởi Hoa Kỳ như Việt Nam Cộng Hoà, dựa theo tinh thần của Homestead Act do tổng thống Abraham Lincoln ký năm 1862, quốc hữu hoá các đất đai không sử dụng của địa chủ và công ty United Fruit Company của gia đình Bush. Hai ông John Dulles, ngoại trưởng và Alan Dulles, giám đốc CIA là thành viên của hội đồng quản trị của công ty UFC, nhờ tổng thống Eisenhower can thiệp, lật đổ tổng thống Arbenz và hơn 15,000 nông dân ủng hộ chương trình "người cày có ruộng" bị giết hại. Dạo mình đi viếng thăm nước này thì chiến tranh du kích của nhóm thân cộng sản vẫn còn kéo dài, thấy cầu cống bị xụp do quân du kích phá hủy. 

Dân chủ có lợi cho Hoa Kỳ thì sống. Đi chơi thì đọc thông tin Hà Nội tiếp đón tổng thống Biden để ký kết chi đó khiến nhiều người hải ngoại mừng rỡ là Việt Nam sẽ cải tổ. Khi người ta đầu tư, họ không muốn lổ nên chỉ đầu tư vào các nước có một nền chính trị vững chắc hôm na là độc tài. Thiên hạ cứ kêu Hoa Kỳ ngu, đầu tư vào Trung Cộng rồi nay phải chạy. Họ đầu tư vào Trung Cộng vì một chế độ độc tài suốt 30 năm qua, nay giá thành cao nên không lời, do đó họ phải chạy qua các xứ khác có nhân công rẻ hơn nhưng bắt buộc phải độc tài chuyên chế để có thể bảo đảm quyền lợi của họ ít nhất 30 năm tới. Họ biết Trung Cộng sản xuất rồi chuyển qua Việt Nam, gắn cái nhãn madze in Việt Nam, nhưng họ đâu có cần, chỉ cần rẻ làm tiền là xong. 

Mình mới viếng xứ Georgia về, dành độc lập từ Liên Xô năm 1991, có một ông tổng thống học tốt nghiệp đại học Hoa Kỳ, được Hoa Kỳ ủng hộ, cho về xứ được đắc cử tổng thống, hô hào theo tây phương, ngay giao lộ chính của thủ đô có một tấm bảng làm bằng đồng, kỷ niệm tổng thống Bush viếng thăm xứ này. Xứ này bị ông Putin đánh chiếm trong mấy ngày 20% lãnh thổ, chính quyền mới thân Putin, bỏ tù ông tổng thống do Hoa Kỳ đưa lên. Đi khắp nơi chỉ thấy Coca cola và Pépsi, chưa thấy MacDonalds, Burger kings hay Starbucks, lý do là an ninh chưa ổn định nên họ không đầu tư vào. Ngay tại Nga sô, MacDonalds, bỏ chạy không kịp tè khi Putin tràn vào Ukraine. Mình chỉ sợ Trung Cộng và Hoa Kỳ kẹp Việt Nam ở giữa thì dân không khá thôi. 
Đập Aswan đã phá huỷ môi trường của sông Nile, nơi có đến 95% dân chúng xứ Ai Cập sinh sống từ mấy nghìn năm trước, giàu có biến xứ này nghèo muôn đời. Đến Ai Cập không nên ca ngợi vị anh hùng Nasser, được Liên Xô hoan nghênh, là ngọn đuốc cách mạng cho toàn thế giới. Khôn thì đừng bao giừo đi theo các ngọn đuốc cách mạng vì sẽ bị chết cháy.

Tương tự tổng thống Ai Cập Gamal Abdel Nasser quốc hữu hoá kinh Suez năm 1956. Ông ta muốn dùng lợi tức của con kênh này nằm trong tay các công ty Tây Âu để xây dựng cái đập, phát triển nền kinh tế hậu thực dân. Không may cho ông ta là Liên Xô đang lo lắng vụ chính phủ cải tổ Imre Nagy của Hung Gia Lợi, đem quân xâm chiếm, trừng phạt Budapest, tương tự Prague năm 1968 để tránh các chư hầu nổi loạn nên làm ngơ để cho các quân đội Anh Quốc và Pháp phong tỏa con kênh này. Đụng chạm tới quyền lợi tây phương thì họ ra tay ngay. Như ở Khaddafi, cho tiền tổng thống Sarkozy tranh cử nhưng cuối cùng không hiểu vì lý do nào, Sarkozy cho ỏ bom khiến Khaddafi bỏ chạy và bị giết.mình chỉ đoán là ông ta muốn bán dầu hoả và được trả bằng vàng thay vì đôla. Ai biết rõ vụ này thì cho em xin tài liệu.

Sau này, ông ta nhờ Liên Xô xây cái đập hữu nghị này mà mình có dịp viếng thăm năm ngoái, xem tượng đài hữu nghị Liên Xô Ai Cập. Hậu quả của việc này là biến một vùng trù phú nhất thế giới, hai bên bờ con sông Nile gần thành sa mạc. Từ thời bà Cleopatre chưa đẻ, vùng này cứ đến mùa mưa, thì phù sa từ đầu nguồn phía nam, kéo về, làm ngập lụt vùng này, khi nước rút đến thì người Ai Cập trồng trọt, giàu có vì đất phù nhiêu, tạo dựng một nền văn minh huy hoàng qua các Phareon. Ngoài ra, phù sa còn chảy ra biển bồi đắp và nuôi cá ngoài biển. Dân Ai Cập đánh cá sông và biển, nay chả còn gì cả.

Nay nhờ ông thần Nasser, người anh hùng vĩ đại, cái đập Aswan đã chận đất phù sa lại khiến miền hạ lưu không có nước và phù sa. Nông dân phải mua phân bón hoá học của tây mỹ để bón phân đưa đến bệnh hoạn đủ trò. Cái đập thì từ phía nam, càng dẫn điện đi xa càng yếu kém nên cái đập huy hoàng chỉ đêm lại điện cho dân chúng chưa tới 20% cần dùng cho cả nước. Trưởng hợp Biển Hồ và sông Mekong tương tự vì phía thượng lưu, Trung Cộng và Miến Điện, ngay cả Lào cho xây 160 cái đập thuỷ điện, bức tử dòng sông Mekong vùng hạ lưu khiến Biền Hồ không có nước, cá từ thượng nguồn về, cá khi xưa tìm bắt rất dễ nay thì khó khăn, thêm nước biển chảy vào. Khi xưa, mình học giờ địa lý thầy Hứa Hoành cho rằng, khi mùa mưa về thì nước và cá tràn vào biển Hồ, khi nước rút đi thì cá không vượt ra khỏi Biển Hồ vì thấp hơn dòng Mekong, khiến dân tình sống sung sướng, tương tự vùng miền Nam Việt Nam, cũng đưa nước vào rồi khi nước rút thì cá ở lại.

Sau khi được trao hồi độc lập, các thuộc địa cũ bắt đầu canh tân đất nước họ và các nhà lãnh đạo dựa theo khuôn mẫu của Tây phương vì họ đều được đào tạo, theo học tại mẫu quốc như ông Léopold Senghor của Sénegal, Jawaharla Nehru của Ấn độ, Kwame Nkrumah của Ghana, hay Ngô Đình Nhu của Việt Nam.... Cái khổ là khi chính quyền thực dân ra đi thì không để lại một tầng lớp có khả năng quản lý, phát triển đất nước vì đa số là được thực dân đào tào để làm thông ngôn, thư ký thêm không có một giai cấp về buôn bán, quản lý kinh tế. Các người được đào tạo ở cấp đại học rất ít, và không có giữ các vai trò lãnh đạo trong chính quyền thực dân.

Theo đó là cuộc nội chiến Nam Bắc từ 54 đến 75 nên không có thời giờ để đào tạo chuyên viên. Miền nam có rất ít chuyên viên được đào tạo từ tây phương về nhưng vì chiến tranh nên đa số bị động viên. Khi sang pHáp, mình nghe ông tây nào đó nói trên đài truyền hình Pháp là tỷ lệ bác sĩ gốc việt ở Pháp hay Paris còn đông hơn cả Sàigòn. Chuyên viên du học xong không về vì chiến tranh. Trước 75, du học sinh từ Hoa Kỳ thì học xong phải về còn ở Âu châu thì có nhiều cách để ở lại, chống chiến tranh Việt Nam, xin ở lại theo quy chế tỵ nạn,…

Ở Việt Nam khi xưa, ít có người như ông Bạch Thái Bưởi có thể cạnh tranh với nhóm thương gia của Chợ Lớn vì xã hội theo văn hoá "sĩ nông công thương", trọng kẻ có học hơn kẻ làm thương mại. Khi người Pháp ra đi, để lại cái lổ hổng trong nền hành chính, kinh tế của Việt Nam. Ở miền nam, ta thấy các nội các của Nguyễn Văn Tâm, Nguyễn An Ninh rất ngu dốt, các tướng cướp như 7 Viễn của Bình Xuyên, 3 Cụt,... trong khi miền Bắc theo kinh tế bao cấp nên đã tiêu diệt hết tầng lớp tư sản và phú hộ qua các cuộc đấu tố trong cuộc cải cách ruộng đất. May thay, ông Ngô Đình Nhu nhờ bạn học làm dân biểu quốc hội Pháp can thiệp với chính phủ De Gaulle, đưa ông Ngô Đình Diệm về làm thủ tướng cho Bảo Đại, mua đứt 7 Viễn cho sang Tây sống những ngày cuối đời của con hùm Bình Xuyên.

Trong giai đoạn đầu, các thuộc địa cũ dùng các đồ án lớn như bàn đạp để đẩy mạnh sự phát triển của đất nước. Nước Ghana có chương trình xây đập Amosombo, xây cái đập lớn nhất thế giới để xây dựng các nhà máy biến Bô Xít. Muốn xây dựng các công trình này thì các quốc gia tân lập này cần rất nhiều tiền nên phải vay tiền đầu tư ở các Ngân hàng Tây phương như Ngân Hàng Thế giới (world Bank) hay Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế (IMF). Đó là nguyên nhân đưa đến các tệ hại xã hội chính trị của chế độ hậu thực dân tại các nước vừa được trao lại nền độc lập.

Các quốc gia Tây phương phải đương đầu với vấn đề làm sao vẫn mua được nguyên liệu rẻ từ các thuộc địa cũ của mình. Họ ngộ ra rằng: trao trả độc lập cho các thuộc địa cũ thì giúp các quốc gia tây phương này giảm chi tiêu trong việc hành chánh, quân sự để bảo toàn tài sản đầu tư tại các nước sở tại và kiểm soát chính trị tại địa phương và kinh tế bằng cách giúp các tên lãnh đạo vâng lời họ để vẫn được những đặc quyền về kinh tế. Họ mượn những tay sai tại địa phương làm công việc thái thú của họ khi xưa và trả tiền rất hậu qua các cuộc chuyển vay và mượn tiền. Rồi bán vũ khí cho các nước này để thành lập các quân đội mới,….

Cái khó là các thuộc địa cũ có thể không nghe lời, tước bỏ các quyền lợi kinh tế như Algerie đã đuổi dân Tây về Pháp. Kaddafi tống cổ các quan thầy Ý đại lợi ra khỏi sa mạc Phi châu. Do đó các nước Tây phương dùng chính sách cho các quốc gia tân lập mượn tiền để đầu tư nhằm kiểm soát họ.

Trong cuốn "confessions of an economic hit man". Ông John Perkins kể là công ty của ông ta đại diện cho những công ty hay chánh phủ Hoa Kỳ nghiên cứu những đồ án phát triển cho các quốc gia đệ tam thế giới rồi chính phủ Hoa Kỳ giúp mượn tiền của Ngân Hàng thế giới với điều khoản là các công ty Hoa Kỳ sẽ được trúng thầu. Các nhà lãnh đạo sẽ ăn cắp bớt tiền rồi nếu thâm hụt thì lại đội vốn, mượn thêm tiền để làm giàu cho tầng lớp lãnh đạo. Miền Nam khi xưa, có rất nhiều đồ án do hãng RMK lãnh thầu của những chương trình USAID. Tiền vẫn nằm trong tay người Mỹ, người Việt chỉ lượm bạc cắc được các công ty này mướn đi lượm rác và cuộc chuyển giao công nghệ không được thực hiện.

Các nhà lãnh đạo của các nước đệ tam thế giới nào anh minh, muốn giúp đất nước họ canh tân sẽ bị CIA giúp mất tích trong các chuyến bay như cựu tổng thống của Panama, không chịu ký gia hạn hợp đồng sử dụng con Kênh Panama với tổng thống Carter hay tổng thống Ecuador không muốn cho các công ty mỹ khai thác mõ dầu. Những người vâng lời ngoại bang như tổng thống Mobutu Seko của cộng hoà Zaire, một thuộc địa cũ của Bỉ quốc, bỏ túi hơn 59% số tiền vay hay được các nước viện trợ hay Ferdinand Marcos của Phi luật Tân làm giàu trong thời gian quân đội Mỹ tham chiến tại Việt Nam.

Những kẻ cứng đầu như Allende, Peron, Ngô Đình Nhu,.., lần lượt bị quân đội được CIA mua chuộc đảo chánh và các tướng như Pinochet hay đám quân phiệt thay nhau cầm quyền còn Việt Nam thì chúng ta đã hiểu những gì xẩy ra sau 1/11/63. Các nhà lãnh đạo cứng đầu như Sadam Hussein, Hugo Chavez, Khaddafi thì được tuyên truyền như các tên khủng bố. CIA nhúng tay vào máy bay nổ tung của công ty hàng không Nicaragua hay Cuba như mấy thành viên phục quốc gốc Cuba, bị bắt tại Venezuela, khai khi ra toà được CIA trả trên $200,000.00.
Vòng đai và con đường đang được Trung Cộng xây dựng tại Trung Á mà mình mới viếng tại Georgia 
Không biết chừng nào xong vì làm rất chậm, mình thấy có mấy mống làm.

Ngày nay, Trung Cộng học được cái nghề này của tây phương nên rao kêu các xứ như Pakistan, Kenya, Lào, Cambodia,… mình mới đi viếng Georgia về, thì thấy Trung Cộng đang thực hiện chương trình Vòng Đai và Con đường, cũng cho mấy nước trong vùng này mượn tiền để xây xa lộ, vẫn đem các nhà thầu Trung Cộng qua xây cất nên tiền vẫn nằm trong tay Trung Cộng. Họ lại quả nên các giới chính quyền tham nhũng nên phải mượn thêm là xem như gánh nợ thêm. Lúc đầu lãi xuất rẻ hơn tây phương nhưng khi đến mượn thêm là ngọng. Đi hỏi các xứ Pakistan, Kenya ,…để xem họ khóc ra sao khi ăn cơm chiên Dương Châu.

Để mình giải thích theo kiểu bình dân học vụ vì có người đọc hỏi ai viết bài này. Bài nào mình đăng trên muctimsonden.com là do mình viết. Mình đi xây nhà cho thiên hạ. Lúc đầu họ mượn tiền của ngân hàng để xây với tiền lời 7%-8%. Xây xong thì cần làm nhà bếp và nhà tắm hoành tráng. Phải mượn thêm tiền mà nợ thứ 2 thì tiền lời phải trả 12% cho đến 24% qua thẻ tín dụng. Lấy thí dụ xây nà là $500,000 với tiền lời 7%, vị chi là $35,000 tiền lời cho mỗi năm. Xây thêm nhà tắm, điện nước, sân ngoài vườn lên $200,000 với tiền lời 24% thì xem như chủ nhà phải trả $48,000 tiền lời cho mỗi năm chưa kể tiền trả thêm để bớt nợ. Cái mất dạy là tên lãnh đạo đứng tra, thấy nhiều tiền quá nên lấy bớt 20% số tiền mượn nhưng sợ các đồng chí phê bình nên chia thêm cho họ, tuỳ chức vụ lấy hết thêm 30% xem như đồ án mất $250,000 thế là phải đội vốn, họ viện cớ đủ trò. Thế là căn nhà dáng lẻ giá tổng cộng $700,000 nay trở thành $1,100,000 với $500,000 với tiền lời 7% và $600,000 tiền lời 24% vì mượn thêm nợ 3,4. Cứ lấy đoạn đương gì ở Hà Nội với làm xong mất trên 10 năm và đội vốn biết bao nhiêu lần.

Sau trận chiến Yom Kippour, các quốc gia dầu hỏa ở Trung Đông tăng giá dầu để trả thù Hoa Kỳ đã giúp Do Thái, tạo ra hiện tượng là tiền bán dầu lửa quá thặng dư, tràn ngập các Ngân hàng Hoa Kỳ. Xin nhắc lại Hoa Kỳ đã bỏ chính sách dùng vàng để bảo chứng Mỹ kim từ thời ông Nixon và có thể in tiền để trả nợ nhập cảng dầu lửa. Mình có coi cuốn phim "Carlos", nói về tên khủng bố gốc người Venezuela, cùng với nhóm khủng bố Đức, bắt cóc các bộ trưởng dầu lửa của OPEC đang họp ở Wien, thủ đô của Áo nên tự hỏi nhóm này có thể bị các chính phủ Tây phương giựt dây, giúp và trả tiền tổ chức của hắn bắt cóc vì sau đó các nước này rất hoà diệu và thân Mỹ.

Tiền thặng dư của dầu hỏa trong các ngân hàng Mỹ, Hoa Kỳ dùng để giúp các nước mới độc lập xây dựng, phát triển nhưng khổ cái là giới lãnh đạo các xứ này tham nhũng và dốt nên không ngất đầu lên được. Tên nào cầm quyền lâu năm thì đám dưới quyền ganh tị nên lật đổ rồi cũng ăn như người tiền nhiệm hay nhiều hơn tương tự ông Mubarak của Ai Cập thay thế Anour Sadat. Đi pHi Châu thấy Trung Cộng đang xâm nhập rất nhiều ở đây. Ở Tanzania mà mình leo núi Kilimanjaro năm ngoái 60% kinh tế đều thuộc Trung Cộng, tương tư Ai Cập nay xe hơi tàu và đầu tư từ Trung Cộng đổ xô vào rất nhiều. Có lẻ vì vậy mà dạo này mới có đảo chánh ở mấy xứ Phi Châu. Tây phương bắt đầu chận Trung Cộng. Theo thống kê thì có trên 1 triệu người Tàu đang được Trung Cộng cho qua Phi châu sinh sống, mướn đất để trồng trọt và khai phá các hầm mõ.

Mình nhớ dạo học cao học về môn phát triển đệ tam thế giới ở Lausanne, Thuỵ Sĩ thì các công ty như Nestle cho học bổng và gửi các giảng viên đến để nói về hợp tác trong tương lai. Trong lớp có rất nhiều tên thuộc loại con ông cháu cha ở Phi Châu, sau này mình được biết có vài tên làm lớn ở Congo, Mali,... Có lần một tên rủ mình sang Dakar làm việc cho hắn nhưng không thích lấy vợ Phi Châu nên về lại Âu châu. Mình nhớ các giảng viên kể một câu chuyện để các chuyên gia của các nước nghèo phải cẩn trọng với Nhật Bản. Toà đại sứ Nhật nhân danh tình hữu nghị, tặng không nước Congo 300 chiếc xe vận tải Toyota. Dân xứ lấy chạy xài đến khi hư thì phải mua đồ phụ tùng thì công ty này bán giá cắt cổ. Họ gọi con ngựa thành Troy.

Người ta nhận thấy số tiền lời mà các nước nghèo phải trả hàng năm là $375 tỷ, nhiều gấp 20 lần số tiền các nước này nhận giúp đỡ qua các chương trình phi chính phủ hay của cơ quan USAID. Xin nhắc lại là tiền lời. Có kinh tế gia đặt tên là chương trình Marshall đảo ngược. Trong cuốn "the mirage of Debt relief", ông James S. Henry cho biết các nước đệ tam nợ $130 tỷ năm 1973, năm 1982 lên đến $612 tỷ và năm 2006 thì tổng số nợ lên đến $3.2 ức. Tiền mượn đa số vào tay các giới lãnh đạo.

Gần đây, Trung Cộng sửa đổi số nợ cho Venezuela là $70 tỷ, chắc là bán dầu hỏa giá phải chăng hay Hy Lạp đang thương lượng với Thị trường Âu Châu để trả nợ còn không thì xù và ra khỏi Âu châu. Thí dụ Nhật bản viện trợ VN qua một chương trình hữu nghị $20 triệu cho một chương trình xây dựng nhà máy nào trị giá $30 triệu nhưng thật ra là cả $100 triệu, VN không có chuyên gia giỏi để tính toán. Các lãnh đạo bỏ túi bao nhiêu tuỳ hỷ rồi khi thiếu tiền, sợ bị lộ nên phải đội vốn, mượn tiền của Nhật thêm để hoàn tất công trình thì lúc đó nhân dân Việt Nam anh hùng trả tiền lời chết bỏ.

Các kỹ nghệ như canh nông của Hoa Kỳ được chính phủ bảo trợ nên giá bông gòn sản xuất tại Mỹ rẻ hơn ở Phi Châu. IMF bắt buộc xứ Zambia bải bỏ các thuế nhập cảng về áo quần nên đã làm khánh tận hơn 140 công ty may mặc địa phương của quốc gia này vì hàng đồ may mặc ngoại quốc tràn ngập xứ này. Xứ nghèo Haiti thì nông dân bỏ trồng bông gòn vì giá thành đắt hơn bông gòn nhập cảng từ Hoa Kỳ. Đi viếng Uzbekistan, nơi khi xưa, Liên Xô cho trồng bông Gòn để sản xuất cho cả khối Liên Xô, sử dụng nước trong vùng này như cạn kiệt, nay họ còn trồng bông Gòn nhưng ít vì không thể cạnh tranh với bông Gòn của Hoa Kỳ.

Người ta nhận thấy cái trò về bảo vệ tài sản trí tuệ như hảng Rice Tec bắt nông dân Ấn Độ và Pakistan đóng tiền thuế "tài sản trí tuệ" để trồng trọt loại gạo Basmati mà tổ tiên họ đã sử dụng kỹ thuật từ mấy thế kỷ nay mà công ty này tự cho là tài sản trí tuệ của họ qua các tổ chức quốc tế. Tương tự nếu ai muốn giàu bỏ công của ra chế đúng hơn là viết lại công thức làm nước mắm nhỉ rồi cầu toà là giàu cả đời. Ai trên thế giới muốn làm nước mắm phải trả huê hồng.

Mình nhớ hồi nhỏ có nhà hàng xóm mua chiếc xe hơi hiệu Datsu mà người mình chê là đồ dỗm. Các chuyên gia Tây phương khuyên các công ty Nhật dạo đó, cứ tiếp tục sản xuất các đồ chơi rẻ tiền nhưng người Nhật không nghe và cứ tiếp tục nghiên cứu cách sản xuất xe hơi, mà ngày nay ta thấy xe của họ làm bền nhất thế giới, tương tự Nam Hàn với xe Huyndai hay đồ sản xuất của Samsung vào mấy thập niên trước... Trung Cộng đang chuyển sang giai đoạn này nên tây phương rút ra khỏi xứ này, rồi cho truyền thông kêu Trung Cộng đủ trò dù chả thấy ai đưa tài liệu chứng minh.

Trong thương mại toàn cầu, người ta hay nói đến chiến tranh về thuế nhập cảng. Một chiếc xe ngoại quốc được nhập về Việt Nam sẽ phải đóng thuế 200%, lí do là các nước nghèo muốn có thì giờ để sản xuất xe của họ như Ấn Độ hay Trung Cộng thì họ sẽ đầu tư vào, thành lập các nhà máy sản xuất tại các nước sở tại và rút tiền về thoải mái. Cái khổ là người mình thích nổ nên bỏ tiền mua nên ngoại tệ không còn và nền công nghiệp xe hơi sẽ không bao giờ ngất đầu lên. Gần đây, có nhà đầu tư Việt Nam mua xe cũ, không còn sản xuất của Đức, đem về Việt Nam lấp ráp, bán gấp 3. Vụ này thua VNCH khi xưa, chỉ lắp ráp xe Ladalat với 60% đồ phụ tùng được nhập cảng.

Lấy thí dụ ở Hoa Kỳ, một cặp vợ chồng mới cưới được một tay địa ốc dụ mua căn nhà vì có an cư mới lập nghiệp. Mỗi tháng phải làm việc mệt thở hai job để trả nợ nhà Bank. Rồi lại phải mua xe hơi để đi làm rồi máy truyền hình thông minh,...., đủ thứ trò mà phải mượn tiền thẻ tín dụng hay Ngân hàng. Nợ chồng chất như nước Hy Lạp ngày nay không trả nổi. Nếu hai vợ chồng khai phá sản thì coi như tiêu đời vì người ta sẽ không cho mượn để thực hiện mộng lớn. Thí dụ này cho thấy một nước nghèo bị dụ dỗ để thực hiện chương trình chưa đúng lúc. Đáng lẻ phải thắc lưng buộc bụng để dành tiền rồi khi thời cơ chín muồi thì thực hiện.

Do đó mình phải trả tiền cho mấy đứa con học một khoá tài chính căn bản hồi đầu tháng để chúng hiểu là phải thắt lưng buột bụng, không nghe lời dụ dỗ, thèm muốn mà tiêu phí tiền lương. Để dành tiền rồi mua nhà cho thuê để Đầu tư.

Gần đây ở Việt Nam có sôi nổi vụ quốc hội đề suất làm đường xe lửa cao tốc và sân bay Long Thành. Mình thấy họ dùng đồ án phi trường Hongkong mà mình có tham dự thiết kế lúc đầu khi làm cho công ty kiến trúc Norman Foster ở London trước khi sang Mỹ. Trước khi trao trả Hongkong cho Trung Cộng, chính phủ Thatcher rút hết tiền của Hongkong để xây dựng đủ trò và các công ty Anh quốc trúng thầu. Công ty mình làm việc là một trong những công ty kiến trúc của Anh quốc được mời tham dự có concours này dành cho công ty Anh quốc.

Quốc hội của Hà Nội cho là tốn 10 tỷ đô sau có người thắc mắc thì cho xuống 5 tỷ. Họ kêu là Tân Sân Nhất quá gần khu dân cư khiến mình nhớ đến phi trường quốc tế Mirabel ở Montreal được xây dựng hoành tráng cho thế vận Hội 1976, to lớn nhất thế giới thời đó. Ngày nay phi trường này bị bỏ phế, nghe nói sắp bị đập bỏ.

Mình đoán là có những tên sát thủ kinh tế tàu cộng dụ dỗ mấy ông lớn ở Việt Nam, để xây dựng mấy chương trình này như Vinashin khi xưa. Năm 2009, mình viếng thăm Bắc Kinh, 1 năm sau thế vận hội được tổ chức hoành tráng thì bao nhiêu công trình te tua, nước mưa dột, bỏ hoang tương tự các hạ tầng cơ sở của Thế Vận Hội Athens, ngày nay tan hoang, một trong những nguyên nhân khiến Hy Lạp ngày nay không trả nợ nổi. Các lãnh đạo chỉ thích hoành tráng nhưng không hiểu gì cả về tài chính, trả nợ khiến đất nước không lên nổi.

Năm 1992, ông Paul Wolfowitz, thứ trưởng ngoại giao, từng có mặt trong phái đoàn đàm phán của Hoa Kỳ ở hội nghị Paris, đề nghị một chiến lược ngoại giao cho chính phủ George Bush con, được gọi "Defense Planning Guidance 1994-1999" . Chiến lược này đưa ra 3 điểm: quyền lực tối cao của Hoa Kỳ trong trật tự mới của thế giới, quyền của Hoa Kỳ được tấn công nhằm bảo vệ quyền lợi của Hoa Kỳ và quyền đổ bộ vào vùng Trung Đông để bảo vệ các giếng dầu, quan trọng đối với nền kinh tế Hoa Kỳ mà ông Kissinger khi xưa từng tuyên bố là Hoa Kỳ sẵn sàng chiếm đóng các giếng đầu để bảo đảm nền kinh tế Hoa Kỳ.

Các nhà lãnh đạo cứng đầu của những quốc gia có dầu hỏa như Sadam Hussein, Hugo Chavez, Khaddafi không nghe lời Hoa Kỳ đều bị loại. Bush cho lính đổ bộ chiếm đóng và dùng chính sách Chia để Trị, làm tan hoang đất nước Iraq. Đám Sunnite đánh đám Shiites rồi đến dân gốc Kurd, nay nổi lên đám Cộng Hoà Hồi Giáo, đánh nhau dành các giếng dầu, bán dầu rẻ, trong tương lai sẽ chia quốc gia này thành mấy nước nhỏ, cần mua súng đạn là Hoa Kỳ hưởng lợi. Á rập Saoudite thì lo sợ cộng hoà hồi giáo xâm nhập nên mướn các công ty Hoa Kỳ xây bức tường ở biên giới. Cần nhắc lại là 19 tên khủng bố quyết tử ngay 11/9/2001 đều là công dân của vương quốc này. Giá dầu sẽ giảm. Nay thì mấy ông dầu hoả bắt đầu chơi với nhóm BRIC.

Cựu tư lệnh của khối Bắc Đại Tây Dương, tướng Wes Clark khi ra ứng cử tổng thống, kể rằng sau vụ khủng bố 9/11. Ông ta được triệu hồi về Ngủ giác Đài và được trình bày kế hoạch đánh 7 nước có dầu hoả. 18 năm sau chỉ có nước Ba Tư là chưa bị đánh, nhờ cho Nga Sô và Trung Cộng đầu tư.

Hồi nhỏ học lịch sử, nghe mấy ông thầy nói đến chủ nghĩa Tân Thực Dân nhưng không được giảng nghĩa, có lẻ các thầy cũng chỉ nghe rồi nói lại, chưa có chứng kiến sự thật chủ nghĩa này ra sao. Cách đây 25 năm, đi kiếm vợ ở Colorado, tình cờ nói chuyện với một ông bố của một cô quen thì được ông ta tặng cuốn "Chuyên Đề VN", đọc rất hay, không ngờ chế độ đệ I VNCH có một người giỏi đã nhận thức ra vấn đề này. Gần đây mới biết tác giả cuốn sách ấy là ông Ngô Đình Nhu, vì vậy mình hay nói về ông này thay vì Ngô tổng thống.

Nhật Bản, Đức là những quốc gia theo Mỹ nhưng biết dụng tài năng của đất nước họ để biến thành những cường quốc, gần đây là Nam Hàn, Đài Loan, Tân Gia Ba. Nhật Bản vì nạn thiếu nhân mãn nên trong tương lai, không quan trọng tương tự Trung Cộng cũng có thể bị tan rã vì sẽ mất 1/3 dân số trong 30 năm tới thêm các môi trường bị ô nhiểm. Trung Cộng cũng mang cái bệnh của các nước nghèo khi bắt đầu canh tân, xây cái đập vĩ đại để rồi ngày nay chứng kiến những tai hại gây ra do đồ án này. Rác đổ ra con sông này nhưng không thoát ra biển được, người ta thấy xác chết của heo, bò,..., nổi lềnh bềnh trên sông. Có thể trong tương lai, nước biển sẽ ập vào đất liền qua những con sông này.

Nghe nói họ phải xây một con kênh từ Nam lên phía bắc để nối hai con sông lớn của Trung Cộng. Đọc tin tức của Trung Cộng, họ nói đang xây dựng 2 con kênh, nối Hoàng Hà và sông Dương Tử.

Nếu mình không lầm thì VN có làm nhà máy điện kéo từ Bắc vô nam sau 75 mà không có ai lên tiếng ngăn cản là một chương trình tốn tiền, không hợp lý, nhưng lãnh đạo vẫn làm vì muốn chương trình đi qua làng của ông ta. Trong bối cảnh địa chính trị ngày nay là cơ hội cho những quốc gia nào may mắn có một thế hệ lãnh đạo, có tâm huyết để lèo lái đất nước trong cái thiên la địa võng của chủ nghĩa Tân Thực Dân thì sẽ còn hy vọng cho thế hệ sau, nếu không thì con cháu mấy đời sau vẫn làm nô lệ, trả nợ cho sự ngu dại và tham lam của cha ông. Các đại gia Trung Cộng hay Việt Nam đều tìm cách đem gia đình ra khỏi nước của họ vì họ đã hiểu viễn kính của tương lai của đất nước mà chính họ đã ra tay phá hoại.

Gần đây, Trung Cộng dùng chiêu bài “Vòng Đai và Con đường” để cho các nước khác mượn tiền, thay vì chỉ qua hai ngân hàng quốc tế do tây phương cai quản. Việt Nam mượn tiền khá nhiều với những chương trình xây dựng các hạ tầng cơ sở, đường xá, xe lửa,… các quan nhớn bỏ túi rồi đội vốn thêm. Người dân Việt Nam anh hùng sẽ lao động đóng thuế để trả nợ cho các quan nhớn, đời đời nhớ ơn các quan nhớn, dọn đường hạ cánh an toàn ở xứ người.
Bài này được đăng năm 2014, có trên 1 triệu người Tàu sinh sống tại phi Châu. Báo chí nói Trung Cộng kêu một vùng đất nào của Nga nay thuộc về Trung Cộng. Thực tế là các khu vực này không có người Nga ít lắm, người nga muốn sống về phía gần tây phương nên người Tàu được mướn qua mấy vùng này sinh sống, trồng nông hay kỹ nghệ. Mình có xem tài liệu này và họ nói tương la sẽ được xem như cua Trung Cộng. 

Người ta kể là năm 2007, có trên 750,000 người Tàu sinh sống tại Phi Châu và con số này gia tăng. Mình có xem phim tài liệu về vụ này. Trung Cộng gia tăng mua các khoán sản của phi châu để dùng cho nền sản xuất công nghệ của họ, tính đến năm 2016 lên đến 500 tỷ đô la. Trung Cộng cho các nước Phi Châu vay trên 500 tỷ đô la qua các chương trình thầu xây cất các hạ tầng cơ sở như xây đập, đường xá, xe lửa,…với điều kiện là công ty của người Tàu trúng thầu để giúp họ đội vốn sau này.

Năm 2018, thủ tướng mới được bầu ông Mahathir Mohamad, đã huỷ bỏ 2 hợp đồng trong chương trình vòng đai và con đường với người Tàu sau khi nhậm chức vì sợ quốc gia này trở thành con nợ quá lớn đối với Trung Cộng. Theo tờ financial Times thì nước Pakistan có nguy cơ trở thành một thuộc địa của Trung Cộng.

Tương tự, Nam Hàn cũng mua hàng triệu mẫu đất ở các xứ nghèo như 1.3 triệu mẫu ở Madagascar để trồng ngô, dừa để tạo Biofuel hay 100,000 mẫu ở Tanzania hay ở Nga Sô, Cambuchia, Lào, Mông Cổ, Nam Dương,….

Nguy hiểm là đám lãnh đạo ngu xuẩn không hiểu rõ và có lương tâm như ông Mahathir của Mã lai nên cứ vớt tiền bỏ túi rồi tương lai dân tộc họ ra sao thì mặc, vợ con đều có bãi đáp an toàn ở các xứ tây phương.

 Chán Mớ Đời

Nhs