Bài thơ Chửi mất vợ

 Dạo này, trên mạng thiên hạ nức nở vì có một bài thơ chửi mất gà, đoạt giải nhất. Tác giả bài thơ nói mẹ ông ta, quán triệt lập từ trường cách mạng nên mỗi lần mất gà là cầu nguyện cho gà của bà bị làng xóm cưỡng chế, sinh đẻ cho nhiều gà, giúp gia đình ăn cắp gà của bà giàu có, hạnh phúc hơn,....nhờ vậy mà con gái của bà có đến 4 gia đình muốn cưới về làm dâu vì tính nết nhân văn, con người mới của xác hội chủ nghĩa, chia sẻ với tha nhân của bà mẹ.

Cos nhiều người nhại theo bài theo đoạt giải nhất như một loại văn mẫu mà ngày nay, thầy cô khuyến khích học sinh mua về để chép lại khi làm tiểu luận. Có một bài mình rất là thích, xin phép tác giả tải về đây:

ĐỨA NÀO TRỘM VỢ TAO

(Thơ dự thi)

 

Đứa nào trộm vợ tao

Tao cảm ơn rất nhiều

Ơn cả sáng cả chiều

Cả đêm khuya gà gáy

Xin tạ mày ngàn lạy

Biếu thêm một cặp bò

Hai bồ thóc trong kho

Một cặp heo nái, nọc

...!

Giờ đây tao nằm khóc

Thương cảm cái thân mày

Bởi lẽ kể từ đây

Nhà mày là địa ngục!

NÁT BÀN THƠ 


Cho nên mình hiểu và thông cảm ông Phạm đình Chương bị thiên hạ cưỡng chế mất bà vợ, làm bản nhạc, rên rỉ, cảm ơn họ đã cướp vợ mình, bỏ túi cả triệu bạc. Ông cưỡng chế vợ của ông Chương này, cũng làm bài hát, cũng bán chạy, kiếm khối tiền.


Ông Nguyễn Công Hoan, nhà văn mà mình thích nhất, có viết về vụ trộm gà rất nhân văn, và từ đó thiên hạ dựa vào bài của ông để chế lại những câu chuyện mất gà. Mình khi xưa và thằng Khánh Ù, con ông Phúc, trên đường Thi Sách, nhỏ hơn mình một tuổi, rủ nhau đi ăn cắp buồng chuối La-Ba của bà làm vườn mà gần đây có ông thần nào, cho biết là ở số nhà 49C Hai Bà Trưng khiến mình thất kinh, vì ngay chỗ vườn của bà bắc kỳ, làm vườn nuôi heo gần xóm mình.


Nhờ bà ta mà mình hiểu được heo nọc, heo nái hủ hoá thế nào theo tinh thần, đạo đức cách mạng nông dân vì lâu lâu thấy ông Ba Nọc, dẫn con heo nọc của ông đến nhà bà bắc kỳ làm vườn để cho heo nó lẹo nhau. Không ngờ hồi nhỏ, đám con nít trong xóm được xem phim con heo, hủ hoá, mất lập trường cách mạng, không bị kiểm duyệt gì cả. Cứ đứng ngoài đường ngay hàng rào, nhìn vào trong chuồng heo. Mình có kể vụ này rồi. Kinh


Bài chửi mất gà, mình có chế lại thành bài chửi mất chuối của bà Nam Định. Viết đã lâu, nay tải lại cho các bác đọc.


Hồi bé, trưa mình không ngủ, cứ đi vòng vòng, cà lê hết xóm trên rồi đến xóm dưới, hay mò mẫm ra chợ để hóng sự chuyện Thiên Hạ. Chuyện kiến cắn chim hay mèo cãi lộn với chó, mình đều quan sát để Ý ngay cả chó dính lẹo nhau, hủ hoá, mất căn bản lập trường cách mạng, tư tưởng Uncle Lake. u chầu u chầu đến mờ cả mắt, mắt bị mụt lẹo, khiến mình bị cận thị cả chục độ. Con chó trong xóm thường ngày thấy mình từ xa là đã sủa vì có ăn thịt chó hai lần khi xưa mà khi gặp chó cái là mặt nó cứ đực ra, không sủa không rống chi cả ngay cả con nít ném đá nó cũng đờ cái mặt ngu lâu như chó. Sau này,  lớn lên mình gặp gái cũng đứng chết trân như Từ Hải, mặt đực ra như chó tháng 6.

 

Có lẻ dầm mưa dãi nắng đi hóng sự nên da mặt mình đen đen như Kampuchia mà cô giáo dạy việt văn hay nói. Sau này lớn lên thì có mua một cuốn sổ để ghi chép chuyện xe cán chó nhất là khi mấy bà ngoài chợ chửi nhau như nói lên, đại diện cho nền văn hoá miệt chợ qua văn chương bình dân truyền khẩu. 

 

Cái hay là nền văn hoá chửi đồng, chửi chợ rất hoành tráng vì mấy bà này theo sự hiểu biết của mình thì ít có học nhưng họ chửi rất hay, chửi có duyên, chửi rất tinh tế, có tính nhân văn của hoa đồng cỏ nội, chửi thâm thuý, giàu chất thơ văn chỉn chu, và vững lập trường nhất sĩ nhì nông tam công tứ cổ... trong khi những thằng như mình, học trường tây chỉ biết chửi hai tiếng Đờ Mờ là xong. Uổng phí tiền bố mẹ cho đi học.

 

Ở đây nếu bàn về sự sáng tạo của phụ nữ Việt Nam trong văn chửi thì mình biết không có khả năng như các nhà ngôn ngữ học của làng Phây Búc này nên chỉ ghi chép lại để không mang tội về làm mất đi, mai một di sản văn hoá cổ truyền Việt Nam của thời thơ ấu. 

 

Trong xóm thì hay xẩy ra chuyện vợ lớn đánh ghen vợ nhỏ ở chung nhà hay bà làm vườn hay có trò gà mái xổ chuồng, hàng rào đi kiếm đồng chí trống như Thuý Kiều đi tìm Kim Trọng nên hay nghe bà ấy, gốc Nam Định chửi rất hay, có vần có điệu mà sau này mới biết là bà chửi bài "chửi mất gà" của dân gian mà cả ba miền Nam Bắc Trung đều có bản riêng của mỗi địa phương. 

 

Bà làm vườn gốc Nam Định hay đứng trên đường Thi Sách, gần nhà ĐGL. Đầu đeo cái khăn mõ quạ, hàm răng đen, mồm nhai nhoàm nhoàm trầu cau, lâu lâu nhổ cái toẹt bãi trầu xuống đường như bị tức hộc máu, lấy tay quẹt cái mõm. Tay xăng hai cái ống quần, đứng chống nạnh rồi bắt đầu chửi khai vị.


Có lẻ bà ta sinh ra vào thời tây nên biết cách chửi khai vị rồi đến món chính, sau đó mới đến Phoo-mát , món tráng miệng.

 

Không biết bà có đi học hay không nhưng văn bà chửi soạn theo thể biền ngẫu, nghĩa là đối nhau từng cặp. Kiểu như "mày ăn gà nhà bà thì con cháu mày hộc máu toi, mày vặc lông gà nhà bà thì tổ tiên nhà mày nghẹn họng mà chết...." Cứ mỗi lần nghe bà chửi đổng lên là dù đang ăn cơm, mình cũng cầm bát cơm chạy ra đường, vừa ăn vừa theo dõi màn lai chim, trực tiếp truyền hình, để nghe như sợ mất đi bài chửi dân gian.

 

Hình như bà ta cố ý, đợi thiên hạ ăn cơm trưa mới chửi. Người ta nói “trời đánh tránh bữa ăn” nhưng không thấy ai nói “bà chửi tránh bữa ăn”. Có lẻ cả buổi sáng làm việc ngoài vườn, thái bắp chuối nấu cám cho heo ăn nên trưa mới rảnh, mới mở cái loa phường, làm đài phát thanh nhân dân, báo cáo tình hình trong xóm, tin tức chiến sự và khí tượng.


Bà ta chửi khai vị tại nhà cho ấm giọng. Sau đó mới vào món chính, đi vòng vòng khắp xóm, vác theo cái xoong và cái ống thổi lửa dùng khi nấu cám heo.

 

Bà ta cầm theo cái nồi với cái ống thổi lửa vì hay nấu cám cho heo ăn, vừa đi vừa khỏ cái nồi boong boong, như Giuletta Masina  trong phim La Strada. Bà đi từ xóm trên, khúc nhà mình xuống xóm dưới chỗ nhà ông Ba Tây để chửi mà không có lắp. 


Cô giáo mình khi xưa, dạy ca dao tục ngữ, bắt học trò làm câu ca dao tục ngữ hay thơ đường luật Trắc Trắc bằng bằng chi đó mà mình ngồi hàng giờ không rặn ra được một câu, một chữ trong khi bà này cứ khỏ nồi nấu cám heo mà làm khối câu lúc đó mới hiểu nấu sử sôi kinh cho heo ăn, giúp con người xuất khẩu thành thơ. 

 

Chỉ có một lần duy nhất khi bà chửi, mình không dám hó hé ra đường. Dạo ấy, thấy buồng chuôi nhà bà to lớn rất hấp dẫn. Mình sai thằng Khánh Ù, nhảy qua hàng rào nhà bà ta chặt trộm buồng chuối vào ban đêm. Đem về nhà dú mà quên nguyên tắc chính là phải phơi nắng trước.


Trưa hôm đó nghe bà ta cầm cái nồi đi từ đầu đường Thi Sách, vừa gõ vừa chửi. Mình ngồi trong nhà, nuốt không nổi miếng cơm vì biết bà ta đang chửi mình và thằng Khánh Ù. Tên này, nhờ ăn cắp buồng chuối, sau này làm đến chức hiệu trưởng trường trung học nào ở Đàlạt.

 

Bà ta chửi xong ca của mình thì ngưng để con Yến, con gái của bà ta, lớn hơn mình một tuổi, học trường Bùi Thị Xuân, chửi tăng ca, tiếp nối con đường cách mạng chửi đổng. Con này thuộc loại gái mồm mép, lại học ban toán nên nó đưa phân tích, lũy thừa vào văn chương truyền khẩu, môn “chửi-học” do mẹ nó truyền lại. Dạo ấy còn học trường tây nên mình chả hiểu nên phải ghi lại. Con này thừa kế cái mồm của mẹ nó nên cũng khá chanh chua. Hình ảnh con Yến khiến mình rất sợ muôn thở gái Bắc.

 

"Tiên sư đứa nào ăn cắp buồng chuối nhà bà”. Con này hơn mình có một tuổi mà dám tự xưng là bà. Chuối ở nhà bà là trái tiên, quả Phật. Chuối về nhà mày thành con rắn, con sâu. Bà... bà... bà... Mẹ cho con xin ly nước để con chửi tiếp... nó ngừng lại để lấy cái ly nước từ bà mẹ, tu một cái ực rồi tiếp tục làm toán đại số bằng mồm. Trong khi con này chửi tăng ca thì mẹ nó chạy vào bỏ thêm củi cho nồi cám lợn.

Hình ảnh này tương tự nơi gần chuồng heo ngày xưa của bà bắc kỳ nấu cám heo.

Nó cầm cái nồi cám heo, gõ 3 cái boong boong boong rồi cất giọng lại “Bà chửi theo kiểu toán học cho mày nghe nhá... Bố mày là A, mẹ mày là B, bà cho vào ngoặc, bà khai căn cả họ nhà mày... Bà rủa tiên sư nhà mày ăn miếng rau, tiền sư nhà mày ói ra miếng thịt, bố mày tắm trong ao, bố mày chết chìm trong chậu.... Con này có học nên lối chửi của nó rất khoa học, có vè có đối, tuy bị nó chửi vì tội ăn cắp buồng chuối của nhà nó nhưng mình phải phục tài năng của nó nên lấy sổ chép lại.

 

Con Yến tiếp tục “ Bà khai căn cả họ nhà mày, xong rồi bà tích phân n bậc, bà bắt cả hang, cả hốc, ông cụ, ông nội, cả tổ tiên nhà mày ra mà đạo hàm n lần.” Con này mất dạy, nó đem cả tổ tiên mình và thằng Khánh Ù ra chửi đạo hàm khiến mình nhớ đến thằng Biểu, con tiệm vàng Kim Thịnh, ở đầu đường Minh Mạng, cũng hay chửi nhưng bằng giọng Huế rặc khi xưa. Có dịp sẽ kể về tên này khi xưa có dạo học chung. Mình mới liên lạc lại được với hắn. Em hắn kêu về Đà Lạt, sẽ nấu bún bò cho mình ăn, và nghe thằng anh nói chửi. Để hôm nào mình kể chuyện nó chửi bằng giọng Huế.

 

Ái chà chà....mày tưởng à. Mày tưởng nuốt được trái chuối nhà bà là mày có thể yên ổn mà chơi trò "cộng trừ âm dương" hủ hoá trên giường với nhau à.... Bà cho trị tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà mày. Cho chúng mày biết thế nào là vô nghiệm, cho chúng mày không sinh, không đẻ, không duy trì được nòi giống nữa thì thôi... 


May mồm con Yến không gặp giờ linh nên sau này mình vẫn có con, chắc nó không giỏi toán nên khai căn đáp án không đúng. Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong âm vô cực, sẽ gặp tai ương đến dương vô cùng. Cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho chúng mày trượt đến vô cực của sự vô hạn tối tăm... "....... nhờ ông thần ở căn nhà 49 C Hai Bà Trưng, có còn liên lạc với gia đình này không, để em xin lời tạ tội.

 

Mình với thằng Khánh Ù chỉ biết ngậm cay nuốt đắng, không nói với nhau lời nào nhưng hai thằng giác ngộ cách mạng tuy hơi trể, biết thế thà đừng ăn cắp buồng chuối thì khỏe hơn. Cái khốn là buồng chuối bỏ vào lu gạo để dú cho chín. Một tháng sau vẫn không chín lại teo lại rồi hai thằng hè nhau, đem buồng chuối quăn lại trong vườn của bà làm vườn Nam Định. Lại nghe chửi một lần nữa nhưng mình sợ quá nên không còn thong dong lấy bút ra ghi lại.

 

Con CÒ Đào mới cho số điện thoại của tên Khánh ù này. Hôm nào về Đàlạt, gọi hắn thử xem còn nhớ mấy trận chửi này không. Mình chỉ biết là sau này, gặp gái bắc kỳ là chạy làng trước nhất là dân học ban Toán. Kinh

 

Viết đến đây thì mình thấu hiểu thêm về cơ căn của mình, sinh và sống lên tại ngoại ô của Đà Lạt, tuy không phải là chốn ít người qua lại như Thái Phiên, Đơn Dương, Đức Trọng,... Nghĩ lại thì mình đã sống 18 năm trong không gian nữa tỉnh nữa quê, nên bị ảnh hưởng rất nhiều. Không ngờ Văn hoá này vẫn đeo theo mình suốt gần 50 năm qua. 


Ai thích nghe chửi nữa thì cho em biết. Phạm Duy có làm con đường cái quan nên em tính sẽ sưu tầm thêm về cách chửi của mấy miền khác như Quảng Nam để viết lại. Hôm nào sẽ kể về bà Sở, bạn hàng của bà cụ, gốc Quảng chửi cũng thuộc loại cực đỉnh ở chợ Đà Lạt.

 

Em có tìm ra bài chửi mất gà giọng HUế. Để hôm nào hết hái bơ bán, em sẽ kể lại. Xin đón xem.


Nguyễn Hoàng Sơn 

Ngày ấy nơi sân trường

 Hôm trước kể chuyện xem xi-nê với trường cùng đám bạn học chung hàng tháng khiến mình nhớ vài kỷ niệm thời học sinh, 2 năm cuối trung học. Mình sang học chương trình việt tại trường Văn Học, học 2 năm lớp 11B và 12B cuối cùng của trung học. Mới đầu, lạ cảnh lạ quê nên mình thu gọn người trong góc đến khi nhận ra Huỳnh Kim Sang, ở xóm Nữ Công Gia Chánh, quen khi xưa. Hắn kêu mình ngồi gần hắn vào cuối lớp.

Tên này khi xưa, hay chơi bắn bi với mình khi hắn học các lớp tiểu học với anh Bình, cạnh nhà. Anh Bình khi xưa, đi Côn Đảo về, mở trường dạy học thi vào trường công Trần Hưng Đạo và Bùi Thị Xuân. Hình như anh ta dạy cực hay vì không ai đậu cả. Mình nhớ thằng Dư và thằng Sửu hàng xóm, học với anh ta, đều thi rớt. Mấy học trò anh ta sau này đều thấy học trường tư hết. Có một tên, nay làm rể Yersin ở Gia-nã-đại. Mình có gặp lại tại Cali.

Sau này, Huỳnh Kim Sang lên trung học nên không thấy qua lại nhà nên mất liên lạc. Gặp lại tên này thì bổng nhiên thấy hắn lớn, tuy thấp hơn mình, khôn lanh hơn mình quá nhiều, tương tự thằng Bình, em bà con chi của hắn. Xóm này có 3 nhà họ hàng với nhau; nhà thằng Sang, thằng Bình và thằng Tuấn. Trong xóm này có một gia đình cực kỳ nổi tiếng, có hai anh em tên Thái và Lai, cựu tay anh chị ở Đàlạt, đàn anh của Xí Rổ, người đã dám chém Đại Ca Thay trước vũ trường La Tulipe Rouge. Sau này, mình thấy anh chàng đi tuần cảnh, hay đậu xe trước rạp Ngọc Hiệp.

Hôm trước, có ông thần nào hỏi tin tức một anh chàng ở gần nhà mình. Ông thần này, cũng quen Lai và Thái, nghe kể đâm ai trong tiệm hớt tóc trước rạp Ngọc Hiệp. Bị đưa đi Côn Đảo mấy năm rồi về lại. Mình có thấy bóng dáng anh chàng nhưng không có dịp nói chuyện. Nay cô em cho biết đã chết khá lâu.

Dạo ấy, trong xóm này có một anh chàng tên Hoà, đào binh, hay đi đánh lộn dùm cho đám học sinh Việt ANh. Anh chàng hay bận cái áo Blouson, đeo cái ống nước độ 30 cm. Lúc đánh lộn là anh chàng rút cái ống nước bằng sắt ra, khệnh thiên hạ bể đầu. Có lần anh chàng đánh lộn trước trường Việt ANh, bị tuần cảnh còng đầu rồi mất tích luôn.

Hai tên Sang và BÌnh ăn bận chải chuốc, kêu là may áo quần ở nhà hai anh chàng thợ may Sơn và Tánh, xóm Cò Đào. Tên Sang này viết thư cho gái trong lớp nên thích ngồi cuối lớp, rồi nhờ mình, ngồi ngoài đưa thư cho mấy cô này. Đó là lần đầu nghe tên đến hai ông thần thợ may ở xóm Cò Đào. Cũng không hiểu hai ông thần này, làm gì mà không đi quân dịch, ở nhà may áo quần. 

Có thể đi lính kiểng rồi bao nhiêu lương tháng đều đưa cho đại đội trưởng để được ở nhà. Có một tên đại đội trưởng địa phương quân, đánh bài rồi đem bán gạo của lính cho bà cụ mình, để lấy tiền gở. Sau đó, hắn kêu có mấy chục bao gạo, kêu bà cụ đưa tiền trước rồi xù luôn.

Mình thì theo đường lối gia đình đông con, cha truyền con nối. Ông cụ mình bận xong rồi thì truyền lại cái quần, cái khố cho mình. Quần rộng thì lấy sợi dây thừng làm dây lưng nịt lại. Còn mấy đứa em thì tiếp thu quần áo cũ của mình để bận. Khi sắp đi tây mới được ông cụ đem ra tiệm bazar của ông chà-và ở khu Hoà Bình, mua cái nịt da đi tây cho Tây đầm lác mắt. Có đến hai anh chàng thợ may ở xóm CÒ Đào, may Bộ đồ vía, bận lên máy bay đi Tây, sau đó hết dám bận bên Tây. Cực quê! Khi thấy tây bận đồ vía.

Một hôm, sau khi ăn trưa, Huỳnh Kim Sang ghé lại nhà mình, kêu đi đến nhà mấy cô học trong lớp khiến mình giật mình, hồi hộp nhưng cũng lết theo hắn. Nhà của mấy cô này ở đường Thủ Khoa Huân, ngay dốc Duy Tân. Hoá ra là nhà cô Nguyễn Thị Ri, người Chàm, gốc Phan Rang hay Phan Thiết gì đó, lên Đàlạt học, ở trọ nhà này. Có Nguyễn Thị Đức, mà tên Trần Văn Hiệp, học 11A, bắt gôn cho Văn Học, hay đưa mình thư trong giờ ra chơi để trao lại cho cô nàng.

Hình này cho thấy đường Thủ Khoa Huân, trên đồi, cạnh đường Duy Tân, chỗ mấy lùm cây thông. Để cuối tuần này, mình kể về những nơi trên tấm không ảnh này. Bây giờ thì được bê-tông-hoá nên khó nhận ra. Tấm ảnh này có thể định vị trường Việt ANh, Văn Học, Couvent des oiseaux, Yersin, Đoàn Thị Điểm, Mình Trí, Trí Đức.

Hoá ra tên Sang thích cô nàng tên Ri, tên Hiệp thì thích cô nàng tên Đức, 2 cô nàng ngồi cùng bàn. Mình để hai cặp đả thông tư tưởng trong nhà, bò ra sân xem cảnh hướng Ấp Ánh Sáng, hồ Xuân Hương như ông nào khi xưa học “ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn tìm đến nơi có gái” . 

Một lát sau, hai cặp thủ thỉ đã rồi, đi ra vườn. Cô nàng tên Đức hỏi mình là trong lớp ghét nhóm cô nàng lắm phải không. Mình tình thật gật đầu. Đám này chuyên ăn vụng trong lớp rồi cười ré như bị thọc lét nên mình không ưa lắm. Cô nàng hái cho trái mận, đưa cho mình rồi hỏi còn ghét nữa không. Mình được bạn bè kêu ngu lâu dốt sớm, miệng vừa nhai mận vừa gật đầu nên sau đó hai tên này đi thăm hai cô, không rủ mình theo nữa. Chán Mớ Đời 

Đó là lần đầu đến nhà mấy cô, lần thứ nhì thì tên Tài, hàng xóm với mình, học Văn Học, kết cô nào cùng lớp, ở ngay góc Cẩm Đô và Hai BÀ Trưng. Miếng đất rất to mà chỉ có căn nhà bằng gỗ nhỏ, sơn màu huyết dụ. Tên tài này, rủ mình lại nhà đối tượng của hắn, kêu xem tao tán gái để học nghề. Đến nhà, thấy hắn năn nỉ cô nàng đi xi-nê chi đó mà cô ta cứ ẹo lên ẹo xuống nên mình nản quá, không muốn học tán gái kiểu này nên bò về.

Nếu mình không lầm cô nàng tên Ánh, có cô em tên Vân, học Bùi Thị Xuân. Nghe kể sau 75, tên Tài này đã gá nghĩa tào khang với cô này nhưng sau đó nhờ ăn bo bo của Liên Xô nên chết. Nay hắn ở Sàigòn. Mình chỉ đi theo bạn đến nhà con gái được hai lần rồi đi tây.

Mình không biết ăn nói nên bạn bè hay trách quở. Đồng chí gái hay la mình lắm, kêu mình ăn nói không hay ho, ba láp ba sàm. Ra đường mình ít nói là vậy. Vợ dặn khi nào vợ cho nói mới được nói mà nói không hay thì không nên nói. Đồng chí gái kêu đàn bà miệng rộng thì sang, đàn ông miệng rộng là ngu như bò. Thiên hạ cứ kêu mình là thằng dỡ hơi vì ít khi nói trong đám đông.

Một hôm, sau ăn trưa tên Sang, ghé nhà mình, rủ đi thăm cô Thuỷ. Mình nghe khoái quá vì tưởng đi thăm cô nào tên Thuỷ. Từ ngày được hắn dẫn lên nhà Ri Thị, mình bắt đầu tò mò, để ý đến con gái trong lớp và trong trường thêm mấy cô láng giềng, chấm tọa độ, định hướng ai là đối tượng. Thật ra gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Đi chơi với tên Sang này, riết mình bị nhiễm cái vi-rút thích gái của hắn. Hắn hay bình luận, bồi dưỡng văn hoá cho mình về phụ nữ, đít mông lồng bàn ra sao, ngực vú, kinh Nguyệt, bú xua la mua. Mình thì ngây ngô lắng nghe hắn giảng môn phụ nữ học như bộ đội vào Sàigòn.

Hắn kêu mình chạy lên ấp Hà Đông, đường Nguyễn Công Trứ, cạnh am Mệ Cai Thỏ mà bà cụ mình đã bán vía mình cho ông cậu nào trong am này khi xưa. Nghe Cô Thuỷ, tưởng là cô nào hoá ra là anh chàng học chung lớp tên Ngô Văn Thuỷ, khiến mình mừng hụt. Anh chàng này là cháu mấy đời của tiến sĩ Ngô Thời Nhậm. Anh ta kể trong gia phả của gia đình, có ghi tên 2 người đậu tiến sĩ nhưng lại không ghi tên. Chỉ ghi là sau này có gì xảy ra, vẫn khuyên con cháu học hành. Sau 75, anh ta về Hà Nội, mới khám phá ra là ông tổ là Ngô Thời Nhậm. Nhà Nguyễn thắng nên con cháu không dám nhìn nhận. Chán Mớ Đời 

Được cái là anh ta nghe lời tổ phụ nên sau 75, dù không được đi học, anh ta vẫn nghe lén đài BBC để học thêm anh ngữ. Anh chàng có học Hội Việt-Mỹ với mình khi xưa. Sau này, Đổi Mới, Việt Cộng cần người biết anh-ngữ, đành mướn anh chàng vào làm dù lý-lịch không trong sạch lắm. Có anh là phi công, giặc lái A-37, ở trại cải tạo, rồi đi định cư ở Hoa Kỳ.

Ông cậu ruột của đồng chí gái, họ Tôn Thất nhưng lỡ đi theo cách mạng nên phải đổi họ thành Nguyễn. Nay con cháu được đặt tên là Nguyễn Phúc để nhớ lại gốc gác của mình. Ông ngoại mình họ Nguyễn Đăng, trong gia phả ghi để nhớ đến ông tổ Mạc Đăng Dung.

Hai tên Sang và Thủy này gặp nhau thì nói chuyện gái gú và thi ca khiến mình ngồi nghe như vịt nghe sấm. Từ trường tây sang thì ngọng khi nghe chúng nói về Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử,...nào là Huy Cận, nào là Thế Lữ, nào là Chế Lan Viên,... ôi thổi đủ loại tên nhớ không hết. Mình thấy chúng cao siêu quá. Cùng thế hệ mà sao chúng giỏi tài quá. Chúng đọc mấy bài thơ hay không thể tả. Chúng lại nói và viết được chữ Hán. Bái phục.

Từ đó, hai anh chàng này có nhiệm vụ bồi dưỡng thi ca ái tình cho mình. Nói cho ngay, mình đọc thơ ái tình của Nguyễn Bính, Hàn MẠc Tử nhưng chả hiểu gì cả. Chỉ sau này, bị tiếng sét ái tình khi đi du lịch ở Hoa Kỳ, thì mình giác ngộ ái tình, đọc cuốn thi ca Việt Nam của Hoài Thanh, mới ngấm được ái tình là cái chi chi.

Một hôm, chiều, tên Sang ghé nhà mình rủ đi chơi lúc học sinh đi học về. Hắn kêu mình chạy về đường Hai Bà Trưng. Đang chạy, hắn bổng kêu mình chạy chậm lại, rồi chỉ lưng một cô nữ sinh đang đi, hỏi xem mặt đẹp không. Cô nữ sinh, tóc thề, bận áo dài, áo len nâu, tay ôm tập vỡ, đi chậm chạp, như bài hát “ngày xưa Hoàng Thị” mặt nhìn phía trước như con ngựa đang chạy đua, không nhìn ngang nhìn dọc. 

Mình thì chưa quen ngắm gái nhưng chạy qua mặt cô này thì cũng cố quay lại, lén xem dung nhan đối tượng của thằng Sang. Không thấy rõ lắm nhưng kêu “Duyệt”. Tên Sang ngồi phía sau, kêu đẹp há. Mình gục gặt như gà mái mắc dây thung, kêu đẹp đẹp nhưng trong lòng sợ vãi luôn. Khi xưa, đâu dám nhìn thẳng con gái, chỉ dám lén lén nhìn từ xa. Lại cận thị nữa. Mình đeo kính cận thị sau khi thằng Sang đi lính.

Đây là đường HẢi Thượng, góc trước trường Việt-Anh, rất đông học sinh vào giờ ra chơi vì học sinh hai trường Việt Anh và Văn Học đều đổ ra đây. Đám con trai hay đứng chỗ này để trồng cây-si, ngắm các cô đi qua lại. Chính chỗ này, xe vợ thầy Viêm, lái từ trong trường Việt ANh ra, đụng xe mình. Chán Mớ Đời 

Chạy đến nhà bà Duy thì hắn kêu quay xe lại để ngắm cô nàng 1 lần nữa như ông thiền sư Phạm Thiên Thư nức nở “em tan trường về, trường tan em về..” đi ngược lại thì thấy cô nàng bước vào cái cầu chỗ nhà ông Lào, làm nha Địa Dư, anh của ông Mai, bố của thằng Banh, hay dích hình với mình khi xưa. Mình biết căn nhà này vì có thằng HÙng hay đá banh với mình khi xưa. Giữa nhà ông Lào và nhà thằng Hùng là nhà chú Be, bạn của ông cụ mình, khi xưa đi lính chung tiểu đoàn. Thằng Sang kêu cô nàng tên Mai. Mình cũng quên vụ cô này vì dạo ấy có nhiều đối tượng quá.

25 năm sau, thiên hạ trả tiền cho mình về Hà Nội tham dự hội thảo phát triển Việt Nam chi đó. Gặp một cô, đoàn thanh niên cộng sản gì đó, kêu là dân Đàlạt, lại nói biết bố mẹ mình và em gái mình, và nói tên cúng cơm của ông bà cụ ra khiến mình thất kinh. Mình hỏi thì được biết ở cạnh nhà ông Lào, mình hỏi có biết thằng Hùng hay không. Cô nàng kêu là anh cô nàng, và đã chết sau 75. Mình hỏi tên Hùng có một cô em gái tên Mai. Cô này kêu “em đây” khiến mình muốn rụng rời tay chân, muốn xỉu luôn tại chỗ. Kinh

Ngày xưa, chưa đeo kính sao thấy cô nàng xinh đẹp. Sau 75, cô nàng theo cách mạng, sắt luyện tôi thế đấy khiến cô nàng te tua. Nghe nói nay làm đến chức phó chủ tịch quốc hội Việt Nam. Kinh. Mình mất liên lạc tên Sang nếu không thì sẽ cho hắn biết, đã gặp đối tượng một thời của hắn nay te tua lắm. Ai biết tin tức gì Huỳnh Kim Sang thì cho mình biết. Nghe nói hắn ở tiểu bang Texas. Cô Thuỷ có cho mình số điện thoại cũ của hắn nhưng gọi thì ngoài vùng phủ sóng. Gặp cô này khiến mình hết dám đi tìm gặp lại đối tượng một thời của mình khi về Đàlạt thăm gia đình. Cuối cùng thì mình cũng có gặp lại cô nàng. Vẫn đẹp như thủa nào. Tên nào may mắn lấy được cô nàng. Vừa lanh lợi, vừa đẹp.

Trở lại hai ông thần đã định hướng mình vào thi ca ái tình, Sang và Thuỷ. Sau mùa hè đỏ lửa, tên Sang, sinh năm 1955, bị đôn quân. Hắn và tên em bà con Tuấn, đi quân dịch nên từ đó không lại nhau. Tên Tuấn này, sau 75 lấy Nguyễn Thị Đức còn tên Hiệp thì mình không biết tin tức. Lần trước, mình về Đàlạt, đang đi với Cô Thuỷ thì gặp tên này, nhưng hắn không nhận ra mình. Rất nhiều người học chung khi xưa không nhận ra mình. Lần trước về, đi ăn với nhóm bạn cũ Văn Học xưa. Có một cô đến bắt tay mình rồi tự giới thiệu mình là Kim Anh, khiến mình như bò đội nón vì khi xưa trong lớp ban B ít con gái, chỉ đếm trên đầu ngón tay mà sao không nhớ có cô nào tên Kim Anh.

Ca sĩ Ngân Hàng như đoán được sự ngu lâu dốt bền của mình, đang mò tình ca người mất trí, kêu là Phạm Thị Gái ngày xưa, mà đám học sinh gọi tên cúng cơm là Gái Đen, khiến mình thất kinh, hỏi sao đổi tên cúng cơm mà không báo cho thiên hạ thì làm sao nhận ra nhau. Chán Mớ Đời 

Mình có hỏi cô nàng còn nhớ Trần Văn Tiến, ở gần MÃ Thánh, nhà có xe hàng, có đi Ninh Chữ và Nhà Trang với trường cuối năm 11B. Cô nàng nhìn mình như bò đội nón, lắc đầu không nhớ. Hè năm 11B, trường có tổ chức đi hè, cắm trại ở biển NInh CHữ, và ghé Nha Trang 1 ngày. Trong lớp 11B có mình và Tiến và cô nàng nhưng sau 50 năm thì cô nàng như người tình không chân dung, chả nhớ gì cả. Chán Mớ Đời 

Dạo ấy, trong lớp 11B mình nghĩ có hai cô là xinh. Một cô tên Vy thị Thu Thuỷ, mà đám con trai hay gọi VT3 (vê tê tam thừa, ngày nay chắc gọi vờ tờ 3 thừa) và Phạm Thị Gái. Thu Thuỷ thì xinh hơn nhưng Gái Đen thì điện nước đầy đủ, trông rất bắt mắt. Sau này có một cô tên Khúc thị Xuân Dung, từ Song Pha lên học. Cô này mình có gặp lại ở Sàigòn với ca sĩ Ngân Hàng, và đối tượng của tên Thanh sỏi. Vì cô này mà Nguyễn Đình Tài bị ăn đòn của lính 302. Hai tên nào trong lớp kết cô này rồi đánh lộn, Tài nhảy ra can nên bị tên C, nay ở Úc, kêu 302 đánh. Chán Mớ Đời 

Cô Thủy có một đối tượng tên Phi Liên-Sô. Hắn hỏi mình cô nàng có đẹp không khiến mình ngơ ngơ ngáo ngớ vì không có học chung với cô này nên chịu. Một hôm ra chơi, đang đứng trong sân trường Cô Thuỷ kêu mình Phi Liên Sô đó đó. Mình hỏi cô nào ngơ ngác nhìn xung quanh sân trường. Trong sân thì có cả trăm học sinh vừa nam vừa nữ mà anh ta không chỉ thì sao mình biết là ai. Anh chàng ngại chỉ nên cứ kêu đó đó khiến mình bị cận thị nên dáo dát tìm kiếm đối tượng của anh chàng. Cuối cùng lên lớp 12 mới học chung giờ sinh ngữ với cô nàng. Mình có gặp lại cô nàng ở Cali, nay có chồng, vừa về hưu, khi thì ở Sàigòn khi thì ở Atlanta. Có đến nhà mình chơi với chồng và đối tượng một thời.

Mình muốn kể chuyện sân trường thời đó mà phải đi lòng vòng khá dài. Kệ chịu khó nhé. Mình thì nhớ cái gì kể cái đó chớ chả biết viết đầu viết đuôi ra sao. Khi xưa, luận văn mình lúc nào cũng dưới điểm trung bình. Hỏi cô Liên nhé.

Ra chơi thì đám con trai, đi lên đường Hải Thượng, có một con đường chạy vào một căn nhà phía sau trường rồi cả đám đứng đó, hàng ngang làm một bản “mưa rừng ơi, mưa rừng”. Xong xuôi thì về trường, lên sân trường chơi. Khi thì ngồi ngay cửa lớp nhìn ra sân trường, xem mấy cô đi lên đi xuống cầu thang hay đứng tụ năm tụ 7 một góc sân trường.

Sân trường như một cái chuồng gà, có gà trống gáy và gà mái tục tác làm náo động cả sân trường. Đám con trai cũng tụ đám lại, đá kiện hay tán gẫu chi đó. Lâu lâu có thằng ré lên như gà mới ra cựa, để lên tiếng cho mấy cô để ý đến giọng gáy vịt tồ của hắn.

Mấy cô thì hay rũ nhau đi vòng vòng, cười khúc khích. Sau này lớn lên thì mình hiểu đàn bà đi đâu như vệ sinh cũng phải rũ nhau đi cho có bạn có bè.

Dưới préau thì có hai bàn bóng bàn, có Chử Nhị Anh và tên Thanh Dũng, người Huế, đánh biểu diễn như gáy với mấy cô nữ sinh trong trường. Ông thần Thanh Dũng, mình có gặp lại tại Sàigòn. Anh chàng kể là đang học y-khoa đại học Huế năm 75, thì công an vào lớp, đuổi cổ ra khỏi trường vì ông bố là ngụy quân ngụy quyền gì đó. Có lẻ hình ảnh anh bạn học ngày xưa, để lại cho mình nổi buồn vẫn kéo dài đến ngày nay. Học giỏi nhưng không được chế độ Việt Cộng cho đi học, làm vớ vẩn sống qua ngày. Nay về già, ngồi trông cháu ngoại cho con đi làm.

Mỗi sáng đến trường, ngồi ngay cửa lớp để xem mấy cô. Tên học chung Võ Hoàng Đa, làm cô mụ, hay đặt tên mấy cô để cho dễ nhớ. Trong chuồng gà, bầy gà mái đông quá nên cần phải định loại và đặt tên cho dễ nhớ. Có cô mà mấy chục năm sau, gặp lại, hắn mới nhắc mình khiến mình thất kinh. Ủa đây là T. Dâm ngày xưa. Cô này hỏi tại sao, đặt tên tui là T.Dâm. Hắn kể ngày xưa, con nít biết chó gì. Nghe người lớn kêu cô nào có lông tay là dâm nên hắn đặt tên cô nàng là T. Dâm. Chán Mớ Đời 

Cô thì hắn kêu con lưng khòm, người đẹp phao câu, cống bà thứ... phải để mình nhớ lại sẽ bổ túc sau về mấy cô có ấn tượng với đám tụi này ngày xưa.

Trường Văn Học có vụ chào cờ vào sáng thứ 2 trước khi vào lớp. Khi chuông reo, thì mọi người tụ tập trong sân trường. Mình nhớ có một cô học lớp 10 thì phải, hay đi ngang mình rồi húc mình một cái rồi kêu con trai gì mà đi xớn xác, không coi chừng ai cả rồi cười khúc khích với mấy cô bạn. Mình thì chả hiểu gì cả, đứng như Từ Hải. Cô ta húc mình rồi lại chửi mình, con gái trường việt dữ thật.

Mình đang lớ ngớ kiếm chỗ xếp hàng sau khi bị gái chửi, thầy CBA kêu tên mình, bảo lên làm lễ chào cờ. Thường lễ chào cờ thì có một tên đứng hô; nghiêm nghỉ thượng kỳ và hai tên kéo dây thừng đưa cờ lên trong khi loa trường mở nhạc quốc ca. Lần đầu tiên bị kêu lên đứng trước đám đông khiến mình run chân run cẳng. Cũng cố hét Nghỉ, Nghiêm, Thượng Kỳ. Quýnh quá nên mình hét hơi to như đang tập Thái Cực Đạo. Chán Mớ Đời 

Vào lớp bị thầy Nguyên, kêu thiên hạ Nghiêm thôi vì họ đang đứng tư thế nghỉ rồi. Thế là lần sau bị kêu lên thì cứ kêu Chú Ý, Nghiêm, thượng kỳ. Dần dần cũng quen, bớt run. (Còn tiếp)

Nguyễn Hoàng Sơn 


Rước đồng chí gái lên đồi, cỏ hoang ngập lối

 Cuối tuần này, mình không lên vườn. Đồng chí gái kêu đi dã ngoại với cô nàng với nhóm Meet-up gì đó. Tính lên vườn hái bơ bán nhưng đành ở nhà, đi dã ngoại với vợ cho vui đời. Từ 5 tháng nay, tuần nào mình cũng lên vườn để lo làm lại hệ thống tưới nước. Không có giờ đi chơi với vợ. Có thì mấy buổi cơm chiều cuối tuần. Nay mọi việc xong xuôi thì lại đến mùa hái bơ bán. Bơ không chín cây nên không sợ. Từ từ hái bán cũng được.

Mình đang dự định đi Machu Pichu ở Peru vào tháng 5 này nên hỏi đồng chí gái có muốn rũ thêm bạn đi cho vui thì cho biết để mình còn lo mua vé, đặt khách sạn,... mình đi tứ xứ trên thế giới, chỉ còn vùng Nam-Mỹ là chưa đi nên cố gắng 5 năm tới đi chơi cho đã, vài năm nữa lụ khụ đi không nổi nữa, nhất là đồng chí gái. Có lẻ mình sẽ đi một mình vì đi leo núi, ngủ qua đêm trong mấy cái lều chắc mụ vợ chịu không nổi.

Bạn mụ vợ đi xe lửa lên tới chân của đỉnh này rồi đi bộ lên, nên dễ thở hơn. Mình thì muốn đi bộ leo núi, tối ngủ lại lều cho hoang dã, nghe tiếng hú của rừng núi. Khi nào mà mấy bác không thấy mình xuất hiện ở đây là biết em đang trên núi vì sẽ không có Internet. Nghĩ tới đó là thấy vui rồi. Một tuần không có Internet, sống với thiên nhiên.

Dạo này, trên đồi núi ở miền nam Cali, hoa dại nở đầy. Đồng chí gái kêu chụp hình

 Mình đang nghiên cứu về dãy núi Andes ở Nam Mỹ. Đang tính trong 5 năm tới sẽ đi hết mấy nước ở vùng này. Họ nói tiếng tây ban nha nên cũng dễ hiểu.

Cách đây mấy năm, có thằng mỹ quen, rũ đi leo núi Whitney, cao nhất Cali. Mình đồng ý nên tham gia một nhóm tập dợt 6 tháng trước khi leo núi này. Đồng chí gái đòi đi theo. Nhớ lần đầu tiên, đi leo núi, đồng chí gái rên, đi không nổi, cứ đòi bỏ cuộc. Mình phải động viên kiểu Tào Tháo, là phía trước có rừng me, sắp tới rồi.

Sau vụ này, mụ vợ bị vi-rút dã ngoại xâm nhập nên ghi tên mấy nhóm đi dã ngoại hàng tuần. Dần dần thấy bớt mệt. Thằng mỹ rũ mình leo núi, vào giờ chót rút lui khiến mình chới với vì không dám đi một mình. Thêm nữa mình bị té gãy chân khi leo núi Yosemite. Đành bỏ cuộc. Chán Mớ Đời 

Lên núi này, vào mùa hè vì ít lạnh hơn nhưng trên núi vẫn lạnh còn tuyết. Đi 22 dặm nguyên ngày. Sáng thức dậy độ 3 giờ sáng, trời lạnh để đi, chiều về độ 5, 6 giờ chiều. giới trẻ có thể ngủ lại đêm, cắm trại thì dễ hơn. Còn sáng đi chiều về kiểu mình là hơi chăm. Thôi để kiếp sau, sinh tại Cali sẽ chuẩn bị đi cho kỹ.

Sáng này, đi dã ngoại gần nhà với nhóm của đồng chí gái. Có người già người trẻ, đa số là già nên đi chậm hơn so với nhóm luyện tập leo núi Whitney của mình. Họ đi từ từ. Dạo này mùa xuân nên cỏ hoang mọc đầy, các đồi núi xanh rì, thêm hoa dại mọc đầy. Đang đi bổng nhớ đến ca sĩ Thái Thanh có hát bài nào hình như Cỏ Hồng “ rước em lên đồi cỏ hoang ngập lối...”.

Chỉ khác là khi xưa ông Phạm Duy nắm tay hay ôm cô con gái của đối tượng một thời của ông, kiểu tình mẹ duyên con, lên đồi cỏ hồng ở Đàlạt, mình phải kéo mụ vợ lên dốc. Mụ mang giày leo núi chớ không có vụ đi chân không vớ vẩn như ông nhạc sĩ kể. Chán Mớ Đời 

Đi leo núi nhưng lại phải cẩn thận vì nhóm người đi xe đạp núi. Họ đi phía sau, cứ quát tháo để mình tránh sang một bên. Lại có nhóm trẻ, dắt theo chó, kêu bảo vệ môi trường bú xua la mua nhưng cứ để chó ỉa rồi không hốt, dù bảng cấm đầy đường. Chúng không thèm có con, chỉ cần chó. Nếu chúng có con thì chúng hiểu là phải dọn cứt ngay. Mình ủng hộ giới trẻ có con thay vì nuôi chó để chúng hốt cứt chó khi đi dã ngoại. Cái đám này vào vườn mình cũng vậy.

Mỗi lần đồng chí gái kêu đi dã ngoại, mình nói sao không lên vườn, làm việc trên vườn cũng đi 4-5 dậm đường mà còn châm hơn là mấy cái đồi vớ vẩn này. Mụ vợ không chịu. Nay mình mới hiểu, vì cô nàng muốn chụp hình khoe với bạn. Chán Mớ Đời 

Cứ đi lâu lâu, lại ngừng lại kêu mình chụp vài tấm. Rồi hỏi đi, hỏi lại có lấy cái này, có lấy cái kia khiến mình đâm khùng. Trong đám ca sĩ viện dưỡng lão, có mấy tên dỡ hơi. Cứ mỗi lần vợ chúng lên hát, là chúng chạy ra lấy máy quay vi-zeo , dù vợ chúng hát không thua gì con coyote trong vườn mình khi nghe máy bay.

Nói đến coyote, từ độ này không thấy coyote xuất hiện ở vườn mình nữa. Có lẻ chúng không tìm thấy nước ở vườn. Trước đây hệ thống tưới nước cũ, sử dụng các ống nước mềm nên chúng hay đến cắn phá để có nước uống. Nay mình dùng loại ống PVC cứng nên chúng hết cắn. Lại chôn dưới đất. Có lẻ vì vậy chúng đi chỗ khác tìm nước uống, hết xuất hiện ở vườn mình. 

Năm nào, đồng chí gái cũng muốn mua điện thoại đời mới nhưng lại quên nạp điện nên đi đâu lại phải dùng điện thoại của mình để chụp hình. Điện thoại mình thì đời cách đây 7-8 năm về trước.  Chán Mớ Đời

Đi dã ngoại 3 dặm về thì đồng chí gái kêu đi ăn riêng. Thường thì sau khi đi dã ngoại xong thì nhóm tụ họp ở tiệm ăn nào đó để tán gẫu nhưng cô nàng kêu đi về, rũ mấy đứa con đi ăn. Thế là chạy lại một tiệm gần nhà ăn. Ăn xong về nhà, mình lăn ra ngủ một giấc. Từ 5 tháng nay, lên vườn mỗi ngày nên không có thì giờ ngủ trưa.

Tuần sau sẽ gắn hệ thống viễn liên, đo độ ẩm của vườn thì mình sẽ khoẻ hơn, chỉ cần mở điện thoại ra là biết nước tưới đến đâu và cần tưới hay không. Mình phải thâm nhập vào kỹ thuật canh nông của thế kỷ 21.

Nguyễn Hoàng Sơn 

Ông Gordon

 Sáng nay, mình chạy xuống Escondido để thăm ông Gordon, một nông dân trồng bơ 90 tuổi. Mình quen ông ta ở một Seminar về bơ và từ đó, hay chạy xuống thăm vườn của ông ta để học nghề. Ông ta khởi đầu nghề trồng bơ từ 60 năm qua sau khi chán trời tuyết lạnh ở Ohio, lái xe xuống Cali nắng ấm.

Ông lấy vợ, có bố vợ làm nông dân nên theo nghề trồng bơ của bố vợ đến ngày nay. Cách đây 30 năm, bà vợ bị ung thư qua đời. Buồn đời ông ta lấy bà khác, sau này cũng bị ung thư nhưng thoát khỏi, tương tự ông ta cũng bị ung thư đường ruột và được chữa lành. Chắc nhờ ăn bơ quanh năm.

Mỗi lần đến thăm là ông ta chở đi lòng vòng ở vườn, rồi giải thích tại sao phải trồng như vậy. Hôm nay, mình xem hệ thống đo độ ẩm của đất để biết khi nào ngưng tưới, khi nào tưới thay vì tưới bú xua la mua. Đất có nhiều loại, có loại giữ nước, có loại không nên cần gắn các thiết bị ở dưới đất để đo đạt rồi truyền qua Internet. Mình ở nhà chỉ mở ra mỗi ngày xem, khi nào cần tưới thì nhấn nút trên điện thoại. Xong om.

Hệ thống đo độ ẩm, được truyền qua hệ thống Internet, mình có thể ở nhà và mở ra theo dõi.

Cali có vấn đề nước, rất đắt nên cần phải cần kiệm nước nên phải gắn các hệ thống này cho chắc ăn. Nếu giảm bớt 20% là xem như đỡ tốn $8,000/ năm.

Ông này trồng bơ từ 60 năm qua và rất hiệu quả. Mỗi acres bơ thường chỉ cho trái độ 20,000 cân anh mỗi năm, trong khi ông ta trồng thì lên đến 30,000 cân anh/ mẫu anh. Đi Seminar, nghe mấy tiến sĩ giáo sư đại học nói chỉ có 20,000 trong khi ông ta chả có bằng cấp gì cả lại sản xuất khá hơn tiến sĩ. Ông ta kể gốc nông dân ở Ohio, hồi bé, đi học về thì phụ làm nông cho gia đình, lâu lâu thì giúp nông dân hàng xóm kiếm tiền.

Mình mới đặt cọc tiền để mua hệ thống theo dõi nước tưới qua Internet, giúp mình bớt lên vườn. Tuần sau, họ sẽ đến cài đặt ở vườn mình. Có dạo mình tính mua lại vườn ông ta nhưng sau thấy mệt quá. Lo một vườn cho khoẻ đời. Tham quá thì mệt thêm. Ông ta bán cho tên bên cạnh đã mua 20 mẫu của ông ta, nay còn lại 10 thì cũng đã mua, và nhờ ông ta quản lý dùm đến khi ông hết làm nổi.

Ông ta 90 tuổi vẫn còn lái xe hơi được, và lái xe máy cày nên mình hy vọng làm vườn để đến khi 90 vẫn còn vui vẻ như ông ta thay vì rên rĩ như đa số người về già.

Thổi phải đi dã ngoại với vợ. Hôm nay, vợ đi dã ngoại với một nhóm nên kêu ở nhà. Mấy tháng nay, mình lo làm lại hệ thống tưới nước nên không có thì giờ cho vợ. Tính lên vườn hái bơ bán nhưng thôi tuần sau cũng không muộn. Mới được tin chính phủ cho tiền trả lại phần làm lại hệ thống nước tưới. Gửi cho mấy người giúp mình xin được tiền chính phủ mỗi người 20 cân anh bơ, ăn mệt thờ để mình còn xin thêm tiền để trang bị hệ thống đo độ ẩm như ông Gordon. Ông này nói chính phủ chỉ cho tiền mua máy còn tiền công thì mình chịu. 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Mua đất trồng cần sa tại Cali

 Hôm trước, trong buổi hội thoại ở đài truyền hình Little Sàigòn, tự nhiên mình nhắc đến mua mảnh đất 17.5 mẫu anh, rồi quay qua bán lại trong vòng 2 tuần và mua một mẫu anh đất để bán lại vài năm sau. Tất cả đều mua với quỹ hưu trí Self-directed Roth IRA. Nay mình ghi lại đây.

Vụ đầu tiên là ông Steve, chuyên viên địa ốc, mua cho mình mấy căn nhà của ngân hàng tịch thu. Một hôm, ông ta dẫn đi xem hai miếng đất của ông ta. 1 giá $10,000 và 1 giá $50,000. Cái khổ là giá $50,000 thì phải đóng tiền H.Ở.A. Rất đắt đâu $500/ tháng trong khi nhà đang xuống. Cuối cùng mình mua miếng đất 1 mẫu anh với giá $10,000. Mình sử dụng Self-directed Roth-IRA để mua. Còn miếng kia thì ông ta bị ngân hàng tịch thâu.

Mình và ông Steve thảo văn bảng bán rồi ký giấy, đưa ra Escrow để hợp thức hoá vụ chuyển nhượng. Mình viết thư kèm theo bản hợp đồng cho công ty giám hộ quỹ hưu trí Self-Directed Roth-IRA của mình là Millenium Trust để họ biết và gửi tiền cho công ty Escrow. 

https://youtu.be/5s8hp9gnBQs

Xong xui thì miếng đất đó thuộc chủ quyền của quỹ hưu trí của mình dưới sự giám hộ của công ty Millenium Trust. Mỗi năm công ty này gửi tiền trả tiền thuế đất cho mình còn mình thì trả tiền công cho họ làm giám hộ.


6 năm sau, ông Steve, có vợ mới, muốn mua lại miếng đất để xây nhà với vợ mới nên hỏi mình, mua lại. Mình bán với giá $20,000. Thật ra mình cấn cái nợ khác, mình mua nhà của ông ta giá $116,000 (giá thị trường $230,000), sắp bị ngân hàng kéo, rồi cấn lại cái nợ. Tại sao ông ta bán cho mình với 50% giá thị trường. Ông ta tin tưởng mình vì quen đã mấy năm trời, nếu mình không mua thì ông ta bị ngân hàng hay sở thuế tịch thu. Bán thì bị thuế vụ lấy mất tiền. Mình có kể vụ này rồi. Ai thắc mắc thì tìm đọc trên bờ lốc của mình.

 Cũng làm giấy tờ như trước. Chuyển tên ngược lại cho ông ta. Xong om. Nay ông ta dọn lên tiểu bang Idaho, sau khi mua cho mình 11 căn nhà, vườn bơ và miếng đất 5 mẫu, ở gần con của bà vợ mới. Để hôm nào mình chạy lại xem miếng đất ra sao. Có thể mua lại của ông ta với Self-Directed Roth-IRA của mình.

Vì Self-directed Roth-IRA nên mình không phải đóng thuế tiền lời $10,000. Trên thực tế thì khi các quỹ hưu trí đầu tư thì tiền lời thì không phải đóng thuế ngay năm đó, chỉ khi nào rút ra thì mới bị đóng thuế. Nếu quỹ hưu trí là Roth-IRA thì khỏi phải đóng thuế, cứ vô tư rút ra. Do đó mà Roth-IRA của ông Romney có đến mấy chục triệu dù chỉ được bỏ vào có mấy ngàn một năm nhưng ông ta dùng chiêu “Option” nên gầy dựng rất nhanh. Mình đã kể vụ này.

Trong buổi hội thoại, mình cũng có kể sử dụng Roth-Ira để mua 17.5 mẫu Anh, với ý định để trồng bơ. Mình cho kỹ sư khám nghiệm chỗ đào giếng nước trước khi mua. Chủ cũ là một tên chuyên đi mua đất có vấn đề. Nhiều người sở hữu chủ đất nhưng về già không có tiền đóng thuế điền địa nên thành phố tịch thu. Tên này mua 17.5 mẫu Anh, chủ trước bị bệnh hay đau chi đó, rẻ như bèo. Anh ta có ý định bán lại để làm lời nhưng khó bán. Sau này mình mới hiểu lý do.

Mỗi sáng thứ 4, mình đi ăn sáng với một nhóm chuyên gia địa ốc. Mấy tên này chuyên bán đất và cơ sở thương mại của chủ muốn bán. Có một tên cứ thấy hắn kêu là mới list mấy mẫu đất nên mình kêu hắn, kêu cho xem mấy miếng đất của hắn đang tìm cách bán. Hắn dẫn mình đi xem mấy miếng đất. Miếng đất 17.5 mẫu Anh tương đối gần nhất.

Tại sao 17.5 mẫu anh vì trung bình họ chia lô đất theo 20 mẫu anh. Mình xem thì thấy có một miếng đất 2.5 mẫu anh, nằm ngay góc. Hoá ra là hai lô đất này trước đây là một một, tổng cộng là 20 mẫu anh. Chắc chủ trước túng rồi bán bớt 2.5 mẫu anh nên mới có vụ “easement “, cho phép chủ của miếng đất 17.5 mẫu anh đi ngang qua lô đất 2.5 mẫu anh.

Muốn đến đất thì bắt buộc đi ngang lô đất 2.5 mẫu anh, lại có cổng nên khá phiền phức. Có lẻ vì vậy mà khó bán.

Đi vòng vòng thì mình thấy vỏ đạn của thiên hạ bắn rơi rớt nên cũng hơi ớn. Nhìn xung quanh thì thấy mấy khu đất bên cạnh đều có trồng cần sa. Luật Cali cho phép người ta trồng cần sa nhưng vài cây thôi. Đây họ trồng để bán. Chắc ở xa nên cảnh sát không mò vào vì phải qua các cổng rào đủ trò. Muốn vào khám xét thì phải có giấy của toà.

Mình gõ cửa nhà của lô 2.5 mẫu anh thì gặp tên Mễ trồng cần sa. Mình hỏi, hắn cho biết chỉ lo trồng tưới, còn có chủ hắn là một tên Mễ khác trẻ tuổi từ Mễ qua lo hết. Mình đoán là băng đảng của dân buôn bán ma tuý. Mình hỏi thì được biết là hắn thuê căn nhà này với 2.5 mẫu đất. Mình tính liên lạc với chủ nhà để xem có thể mua luôn 2.5 mẫu đất để dễ sử dụng. Chắc khó vì hắn đang cho tên này mướn giá đắt hơn thị trường.

Ngồi nói chuyện một tí, mình hỏi về cách trồng đủ thứ. Hắn mới kêu là có những chỗ khác nữa mà hắn lo trồng nữa. Hắn đứng tên mướn lô đất, đặt cọc $2,000, tháng 9 là tháng thu hoạch cần sa, thì trả $18,000, xem như $20,000/ năm. Mình hỏi hắn muốn mướn đất của mình không vì có chỗ đào giếng đã được kỹ sư khám phá rồi. Hắn kêu nhất trí nhưng phải hỏi lại chủ của hắn.

Đây khởi đầu vấn đề là muốn viếng đất của mình thì phải gọi hắn vì hắn đưa chìa khoá cổng nhưng cứ thay đổi hoài. Gọi điện thoại thì hắn cứ thay đổi số, phải gọi mẹ hắn để lại tin nhắn rồi hắn gọi lại. Cuối cùng hắn hỏi mình có muốn bán không, mình hỏi hắn muốn trả bao nhiêu. Mình cho giá quá sức của mình, gấp 4 lần giá mình mua. Thế là nhất trí, ra Escrow. Chị hắn lo vụ này, tiền vào quỹ hưu trí của mình xong om. 2 tuần đúng sau khi mua. Bán xong vừa mừng vừa hết lo. Làm ăn với dân trồng cần sa, hơi ớn.

Có dạo thiên hạ chạy đi mua đất ở vùng Apple Valley vì thành phố cho phép trồng cần sa. Nhà đất lên như diều, nay thì cũng dẹp. Mình thấy tên trồng cần sa, diện tích trồng đâu nữa mẫu anh thôi mà hắn nói tới mùa, phải có người đến canh, đeo súng vì có dân bò tới ăn cắp, tạm gọi là “cần-sa tặc” nên mình cũng teo bu-ri nên khi hắn hỏi mua thì mình nhất trí, khỏi phải deal với hắn hoài. 

Theo mình thì không nên dùng quỹ hưu trí để mua địa ốc. Ngoại trừ như mua đất rẻ rồi để đó, 10 hay 20 năm sau bán. Lý do là mua nhà cho thuê thì mình không được khấu trừ thuế vào lợi tức của mình. Cách tốt nhất là cho vay ngắn hạn.

Như mình kể trong hội thoại, có nhiều người bạn mua nhà cũ, sửa chữa lại rồi bán. Mỗi năm, có người mua đến 300 căn (thời nhà xuống). Mua nhiều nhà bằng tiền tươi thì họ không có đủ nên phải mượn tiền ngắn hạn. Ngân hàng không cho vay nên họ cần nhưng Private lender , những người có tiền mặt, cho thuê thì tiền lời cao hơn. Thường họ lấy 10-12%/ năm, và 3-5% tiền giấy tờ.

Thí dụ mình có $100,000 cho vay, lấy được $3,000-$5,000 tiền giấy tờ và $10,000-$12,000 tiền lời cho mỗi năm xem như từ 13-15% cho mỗi năm. Nếu họ không trả sau 1 năm thì mình sẽ làm thủ tục xiết nhà, giá gấp đôi.

Thường thì mấy người mua nhà sửa bán thì họ xoay qua lại bán độ từ 4-6 tháng, vì càng để lâu thì họ bớt lời. Do đó mình có thể cho họ mượn 2, 3 vụ mỗi năm. Được độ 20% tiền lời cho mỗi năm.

Nếu mình không làm Self-directed Roth IRA thì sẽ phải làm Roth_IRA thường thì chỉ có thể đầu tư vào thị trường chứng khoán hay mua mutual funds. Còn sử dụng Self-directed Roth-IRA thì mình tự quyết định, có thể mua vàng bạc, mua lúa, mua cà phê, gạo,...nhưng chắc không được mua cần sa. Chán Mớ Đời 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Đám tang cô tôi

 Thế là xong! Cô tôi được chôn ở quê chồng, Đồng Lư, hôm nay. Hai cô em gái bay từ Đàlạt ra quê, dự đám táng của cô. Mẹ mình lớn tuổi, nên mấy người em không cho đi. Nghe nói có trên 100 người trong họ để tang cô. Họ nói nếu ông cụ mình mà được chôn ngoài quê thì sẽ có trên 300 người để tang. Ông cụ là trai trưởng của dòng họ nên mình hơi run. Về quê thì được lên chức trưởng gì đó. Chán Mớ Đời 

Nói thật về quê, mình không biết ai là ai. Cứ người nào nhắc tuồng thì chào chớ không biết tình hình, họ hàng ra sao. Chán Mớ Đời 

Cô là vợ liệt sĩ nên có mấy quan nhớn đến đọc điếu văn, trước khi di quan. Nhìn xe đám ma khiến mình nhớ đến chiếc xe đám ma ở Đàlạt. Bên này họ cũng có làm nhưng chỉ đưa đi một quãng, từ nhà quàn ra nghĩa địa bên cạnh, độ 100 thước chớ không có vụ kéo đẫy đi mấy cây số như Đàlạt khi xưa.

Nghe cô em mình kể phong tục ở quê. Khi xe đưa tang đến cầu thì có mấy bà chận lại, hát chèo gì đó, để đưa cô lên đò qua sông. Phải dúi tiền cho họ, thì họ mới cho đi. Văn hoá của người Việt mình là chủ nghĩa thời cơ. Người ta đi đám cũng nhảy ra chận đường không cho đi, sợ trễ giờ lành tháng tốt, đành phải bỏ tiền vào thúng, xin nhắc lại vào thúng.

Đoàn người đưa cô đi về chốn xa xăm, trên đường quê. Hai bên đường là đồng lúa. Khi mình về, mới cảm nhận được quê cha đất tổ.

Mình định về hưu thì về quê ở. Cứ xem đám cưới hay đám ma nào ở quê thì chạy chận lại, hát Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây, thiên hạ lì xì tiền ăn hưu. Hát chèo, gõ mõ phải đeo khẩu trang. Chán Mớ Đời 
Thấy mấy người đeo tang, ngồi đợi, phì phèo điếu thuốc. Đám ma mà cũng phải hối lộ, mới cho đi. Văn hoá người Việt mình ăn sâu vào tiềm thức nên không bao giờ chống được tham nhũng.

Đến nơi thì hòm của cô dài quá nên họ phải đo và đào thêm, phải đứng đợi ở giữa nắng. Ở quê người ta không có phòng lạnh như trên Hà Nội, họ bỏ xác của cô vào lồng kính để thổi máy lạnh vào để giữ xác cho lạnh.
Từ nhà đến nghĩa trang, phải lộ bộ mất 3 cây số. Mấy bà chận đường, cầm chèo hát để đưa cô qua sông. Thấy cục gạch chận bánh xe. Thấy con cá trên xe tang và con hạc đưa cô bay về trời.
Cô được hạ huyệt, con cháu đi quanh mộ 3 lần để chào tạm biệt quá khứ, hiện tại và tương lai hay tam pháp.
Đốt vàng cho cô đem theo về bên kia chín suối mà xài. Cô quen vàng bạc nên dễ hơn thay vì đôla hay thẻ tín dụng. Không biết thầy có đưa cho cô sổ thông hành để nhập hộ khẩu. Mình thây dạo này các chùa có màn, cúng dừng để được phát sổ hộ khẩu bên kia thế giới, niết bàn chi đó.
Mọi người chào vĩnh biệt cô lần cuối. Bổng mình nhớ đến bài thơ của thi sĩ Hồ Dzếnh 

Cô gái Việt Nam ơi!

Từ thuở sơ sinh lận đận rồi
Tôi biết tình cô u uất lắm
Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi

Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa
Má hồng mỗi tiết mỗi phôi pha
Khi cô vui thú, là khi đã
Bồng bế con thơ, đón tuổi già

Cô gái Việt Nam ơi!
Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi
Thế hệ huy hoàng không đủ xóa
Nghìn năm vằng vặc ánh trăng soi

Tôi đến đây tìm lại bóng cô
Trở về đường cũ, hái mơ xưa
Rau sam vẫn mọc chân rào trước
Son sắt, lòng cô vẫn đợi chờ

Dãi lúa cô trồng nay đã tươi
Gió xuân ý nhị vít bông cười...
Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa
Trong một làng con, đã héo rồi!

Cô gái Việt Nam ơi!
Nếu chữ hy sinh có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi


Nguồn: Hồ Dzếnh, Quê ngoại, NXB Hoa Tiên, Sài Gòn, 1969


Quê tôi ở Sơn Tây mà ông Quang Dũng có nhắc đến trong bài Đôi Mắt Người Sơn Tây. Phủ Quốc là phủ Quốc Oai, sông Đáy, để hỏi người tình Akimi.

Nguyễn Hoàng Sơn 


Cô tôi

 Hôm qua, cô em mình ở Việt Nam, nhắn tin, báo cô Tân đã mất. Hai cô em mình sẽ thay mặt gia đình, bay ra Hà Nội đi đám. Cô Tân là cô út trong gia đình. Xem như thế hệ của ông cụ mình đã ra đi hết. Lần cuối mình gặp cô, cô bệnh già, cũng có tính tình gia truyền.

Mình đến thăm, thấy cô đang nằm rên hừ hừ, kêu đau lắm nhưng khi mình lì xì cho cô thì bổng nhiên cô ngồi dậy, người thấy khoẻ hẳn ra, kể về người con nuôi, năm Ất Dậu, gia đình chết hết, ông bà nội đem về nuôi rồi đến khi Cải Cách Ruộng Đất, từ trung nông, ông bà nội được thăng chức, đội lên cấp Phú nông và người con nuôi đấu tố kiểu đấu lưng, không dám đấu trước mặt mà đứng sau lưng, để đấu tố theo chỉ thị của đảng và nhà nước. Người nào mà gian ác thì đấu tố trước mặt, còn người mà thương người bị đấu thì đứng phía sau để đấu cho cán bộ xem.


Ông cụ mình có cái bệnh trầm kha của gia đình. Khi mình về Đàlạt, hỏi ông cụ có khỏe không, ông cụ kêu mệt lắm, già rồi. Mình hỏi đi ăn phở nhé thì ông cụ đứng dậy, đi phăng phăng lên dốc trước mình. Làm bát phở xong là nói chuyện rao rao. Em út mình ở Đàlạt cũng thế, bị cái DNA này nên khi hỏi thăm là các cô than chợ đò ế ẩm lắm anh ơi như thể sợ mình mượn tiền. Hỏi mấy người khác thì lại nghe làm ăn khá lắm. Khi gặp em mình mà nghe họ than là mình mừng vì đang hát quan họ Quảng Ninh.

Ông cụ mình có 3 người em, 2 trai 1 gái và người chị đầu. Mình chỉ gặp mặt được hai người con gái của ông bà nội còn 2 chú đã chết từ lâu. Một ông thì bị Tây bắn chết khi đi học về trên đường làng còn một ông thì bị bom B52 dập chết trên đường mòn Uncle Lake, khi vào nam giải phóng ông cụ mình khỏi ách nô lệ của mỹ-ngụy. Đồng đội của chú thì tống ông cụ mình vào trại cải-tạo 15 năm, nhằm giải phóng tư tưởng chạy theo mỹ ngụy. 

Ông cụ mình về thăm quê, bị du kích, rình và vây nhà để giết như nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang kể trong bản nhạc Người Anh Vĩnh Bình. May là trốn thoát được, nếu bố mình mà theo du kích thì cuộc đời mình chắc cũng như mấy người em của mình ở quê, dù mấy ông chú họ đều là đảng viên. Chán Mớ Đời . Mình thì không thích mấy ông chú họ lắm vì họ quen tuyên truyền nên cứ gặp mình là xổ ra toàn là những gì đâu nhưng vẫn phải gật đầu.

Mình gặp cô Tân và cô Bặm lần đầu khi về quê lần đầu tiên. Lần nào về quê mình đều ghé thăm cô. Cô trông giống bà nội trong ảnh nên khi gặp cô, mình cố tìm chút gì hình ảnh của nội vì không bao giờ gặp mặt. Mình biết mặt ôn mệ ngoại nhưng ông bà nội thì không, vì khi mình về Việt Nam lần đầu tiên thì ông bà đã mất.

Nhớ lần đầu tiên về quê, mình đi xe máy từ Hà Nội về quê, nhờ em họ của đồng chí gái đưa về. Đồng chí gái có người cậu ruột đi kháng chiến làm sĩ quan tuỳ viên cho Võ đại tướng. Sau 1975, vào nam thăm nhà, kêu gọi con cháu đi được thì vượt biển hết. May nhờ ông cậu theo Việt Cộng mấy chục năm báo tin nên đại gia đình đồng chí gái đều ở ngoại quốc hết.

Vào làng hỏi đường, mình thấy một cái quán bé tí ti độ 1 mét dài 2 mét, có một cô con gái, nên hỏi đường. Cô bé bổng nhiên la to lên, mẹ ơi anh Sơn anh Sơn khiến mình như bò đội nón. Cả dòng họ bỏ việc cầy cấy, chạy lại thăm mình. Hoá ra, khi mình làm đám cưới có gửi vi-đeo về cho nhà thì ông bà cụ mình có ra quê đem cho họ hàng xem nên cả họ đều biết mặt mình. Chán Mớ Đời 

Chồng cô mất sớm trong thời chiến tranh, cô ở vậy nuôi con. Cô có 3 con; 2 trai một gái. Người con trai tên Tiến đi cửu vạn ở bên Lào thì phải. Có cô vợ người Thanh Hoá, ở nhà săn sóc cô. Mới gặp cô em dâu thì lúc đầu mình chưa quen giọng Thanh Hoá nên rất khó hiểu nhưng cô nàng kể chuyện thì thấy thương người Việt mình chân quê.

Mình đoán là người em của mình đi cửu vạn ở vùng Thanh Hoá rồi phát hiện ra mối tình hữu nghị Thanh Hoá và Sơn Tây nên đăng ký quản lý đời em, đem về quê săn sóc mẹ chồng, còn anh ta thì tiếp tục cuộc đời làm Cửu vạn, mỗi năm về thăm một lần.

Đi làm Cửu vạn ở đâu, anh ta đem về một cô khác. Cô vợ Thanh Hoá, cầm kéo đâm cho một nhát kiểu nhân vật Loan trong “Đoạn Tuyệt”. Công an nhốt tù vài ngày rồi thả, kêu sợ chưa dạ sợ thì ký vào đây. Cô nàng kêu không biết đọc khiến mình giật mình. Mình chỉ tưởng thế hệ của mệ ngoại mình và mẹ mình là mù chữ, không ngờ 45 năm sau ngày Việt Cộng thống nhất đất nước vẫn còn nạn mù chữ.

Hỏi cô em gái, con của cô mà mình vẫn liên lạc để biết tin tức về quê. Khi nào có giỗ hay ai chết thì cô em đều báo cáo cho mình. Cô em này kể học xong cấp 2 thì nhà không có tiền đóng học phí nên ngưng học, ở nhà đi làm Cửu vạn như anh mình. Nay có chồng có con, mới gả chồng một cô con gái. Lâu lâu cứ thấy đi cấy lúa thấy thương cho thân phận dân quê, sau 45 năm vẫn chưa thay đổi, ngoại trừ có điện nước về thôn.

Sống tại miền bắc, bố mẹ là trung nông, bị đấu tố thì lý lịch không khá, bị nhiều ảnh hưởng nhất là ở quê. Cô mình chắc không được đi học. Mình cũng không gặp cô được lâu khi về quê. Phải quay lại Hà Nội để nghỉ vì ngại ở quê, không an ninh. Chỉ có lần mình nghe lời cô em, ngủ lại nhà ông bà một đêm. May quá đêm đó có trăng nên đẹp, mới thấm thía trăng ở miền quê ra sao.

Đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng oang oang, “trần văn nhật, sinh 1930, đã chết,...” mình ngơ ngác như bò đội nón, chạy ra sân thì khám phá ra cái loa của xã đang rêu rao danh sách những người của xã đã chết tại Điện Biên Phủ, 60 năm về trước. Kinh. Hết dám ngủ lại làng, tối sau, qua nhà cô em ngủ, xa cái loa vì nghe nói ai cóp tiền thì cho họ tiền để họ xoay cái loa hướng khác.

Người cộng sản chỉ tự ru ngủ về quá khứ của họ, không có viễn kiến về tương lai dân tộc. Tân Gia Ba đang lo làm sao 50 năm tới, họ sẽ không bị bỏ rơi lại sau thế giới. Việt Nam chỉ lo cho tiền còm các gia đình liệt sĩ. Chán Mớ Đời 

Mấy hôm nay, tối mình đều tụng kinh cầu siêu cho cô thoát được kiếp người. Chồng chết sớm nhưng vẫn không chấp nối, như đa số phụ nữ ở làng mình biết như vợ của chú mình, chết trận ở miền nam, ở vậy nuôi con đến ngày ra đi.

Nguyễn Hoàng Sơn 


Tại sao chúng ta nên nghèo

 Thế giới ngày này đã thay đổi rất nhiều từ khi khối Liên-sô xụp đỗ. Người ta thấy hiện tượng người á châu bị bệnh béo phì rất nhiều. Các dinh dưỡng gia cho rằng nguyên do là vì họ ăn cơm, có nhiều tinh bột. Nếu chúng ta xét lại thì người á châu nhất là vùng Đông Nam Á, thuộc nền văn mình lúa nước, họ trồng lúa và ăn gạo từ mấy ngàn năm qua. Mình nhớ khi xưa, nhà buổi sáng nấu nồi cơm cho mấy anh em ăn trước khi đi học, chỉ và với nước mắm và một hột vịt luộc cho cả nhà ăn với trái ớt, khá lắm thì có thêm bắp xú để chấm. Ai nấy đều ốm nhom ốm nhách.

Hôm trước, xem phim Tuổi Dại, được thực hiện vào năm 1974 tại Sàigòn và Đàlạt, thấy các diễn viên đều ốm như mắm bò hóc. Ngược lại ngày nay, xem phim hay truyền hình Việt Nam thì thấy dân tình khá béo tốt, không thua gì bên Hoa Kỳ.

Xem thống kê thì người ta được biết năm 1975, lúc Sàigòn bị mất thì dân số Ấn Độ chỉ có 1.5% bị bệnh béo phì. Dạo ấy ở bên Tây cứ thấy hình ảnh các trẻ em Bangladesh, nghèo đói, còn bên Trung Cộng của Mao chủ-tịch thì 2.5% bị bệnh béo phì, chắc là cán bộ.

Đến năm 2014, xem như 40 năm sau thì ấn Độ từ 1.5% béo phì lên đến 8%, hay 500% còn Trung Cộng thì nhờ phép lạ kinh tế, theo bước chân của Mao chủ-tịch làm một bước nhảy vọt từ 2.5% lên đến 18%. Con nít Trung Cộng ở quê từ 0.03% nhảy lên 17.2%. Trung Cộng lại theo chủ nghĩa trai hay gái chỉ một con mà thôi nên thằng bé ra đời, được ông bà nội, ông bà ngoại đút cho ăn mệt thở như cho hạm ăn. Kinh

Nhìn biểu đồ, cho thấy năm 1975, người Mỹ bị bệnh béo phì lên 33%, vào 2014 thì xuống được một chút, ngược lại Ấn Độ và Trung Cộng gia tăng rất mạnh. Ngày nay 25% người Mỹ được xem là bị béo phì.

Nếu xét về bệnh tiểu đường thì năm 1980, Ấn Độ có 12 triệu người bị bệnh tiểu đường, Trung Cộng có 64 triệu người bị bệnh tiểu đường. Đến năm 2014 thì Ấn Độ từ 12 triệu nhảy lên 20 triệu người bị liệt kê là bị bệnh tháo đường còn Trung Cộng thì từ 64 triệu nhảy lên 103 triệu người bị bệnh này.

Mình có kể về lúa mì mà người tây phương dùng để làm bánh mì. Khi xưa, lúa được giã vỏ rồi xay để làm bánh mì đen nên cứng như đá, có thể để dành mấy tháng. Bên Ý Đại Lợi, mấy người nuôi dê, bò, đem bò dê lên núi ăn cỏ vào mùa Xuân, vợ họ làm bánh mì mấy tháng trời để họ ăn. Sau này, họ biết cách xay, làm bột mì trắng, dành cho người giàu có nhưng loại bột này mất hết sinh tố, chất dinh dưỡng, chỉ còn là tinh bột.

Tương tự, người á chấu trồng lúa gạo, sau gặt hái thì có gạo lứt nhưng chừng mấy trăm năm đổ lại, họ biết cách giả gạo để làm gạo trắng, và mất hết chất dinh dưỡng, chỉ còn là tinh bột. Khi xưa, sản xuất lúa gạo thì thường người ta để dành ăn, hay bán trong vùng nhưng khi họ bắt đầu mua bán, nhập cảng, xuất cảng thì họ phải làm gạo trắng để giữ lâu hơn nhất là ngày nay, họ bỏ hoá chất bảo quản nhiều để mọt khỏi ăn và giữ lâu ngày hơn. Nói chung là gạo ngày nay không có chất dinh dưỡng, ngoài tinh bột. Trước 1975, kinh tế kém nên người dân ăn gạo nhưng mà ít, nay họ ăn các thức ăn khác như người tây phương nên đâm ra cũng bệnh béo phì và tiểu đường như người tây phương, chỉ khác là gạo thay vì bánh mì. Chán Mớ Đời 

Nếu xét glycimex Index (G.I.) của gạo thì tỷ số là 60 so với đường 100. Dinh dưỡng của gạo thì gạo lứt có tinh bột, chất đạm, chất sơ, sinh tố, khoáng chất và Thiamine B1, còn gạo trắng thì chỉ có tinh bột còn chất đạm thì chưa chắc. Xem như gạo trắng chỉ là đường. Người ta nói người ăn gạo trắng về già hay bị bệnh Beriberi, bệnh thủng, yếu đuối, tay chân run rẩy, bị sưng, đau đớn, ...

Người ta giải mả vấn nạn là 200 năm về trước, 85% dân số trên thế giới thuộc dạng nghèo, ngày nay chỉ có 9%. 50 năm vừa qua thì tỷ lệ giảm nghèo lên đến 50%. Chúng ta thấy trường hợp Trung Cộng hay ngày cả Việt Nam, từ ngày từ bỏ chế độ bao cấp, ngăn sống cấm chợ, dân tình khá lên.

Từ mấy chục năm nay, thực phẩm chế biến, khởi đầu từ Hoa Kỳ, đã lan tràn khắp nơi trên thế giới như các tiệm ăn MacDonalds, uống coca cola, pizza,... người dân làm việc trong văn phòng, ít hoạt động lại ăn nhiều hơn trước nên từ từ dự trữ chất béo trong người và đưa đến bệnh tiểu đường.

Cách đây 200 năm, không ai nghe hay biết đến bệnh tiểu đường, ngày nay có 425 triệu người bị bệnh tiểu đường và tiên đoán vào năm 2045, sẽ có 629 triệu người bị bệnh tiểu đường. Trên thực tế có thể hơn nữa.

Xứ Mễ tây Cơ cũng như các nước vùng trung-mỹ cũng lâm vào tình trạng như á châu ngày nay. Dân xứ này ăn bắp ngô rất nhiều. Tổ tiên của họ ăn bắp từ mấy ngàn năm qua. Chính người tây phương khám phá ra khoai tây và ngô tại đây, vào đem về âu châu để trồng, giúp âu châu hết bị nạn chết đói.

Các nhà dinh dưỡng cho biết lý do chính là họ ăn đường, thực phẩm chế biến và ít hoạt động như xưa ở nhà quê. Khi hoạt động thì giúp tiêu thụ các chất đường trong cơ thể. Thật ra vì các nước này cũng giàu lên.

Người Việt chúng ta hay nói “phát tài phát tướng”, Mễ Tây Cơ được xem là xứ tiêu thụ nước ngọt như coca cola nhiều nhất thế giới. Nước ngọt được làm bằng bắp ngô. Thực phẩm chế biến không có sinh tố như mình đã kể nên ăn càng nhiều càng đói, càng tạo thêm đường trong cơ thể, tạo thêm chất béo.

Ngày nay 90% bắp ngô trên thế giới là GMO. 2.5 tỷ cân anh bắp hay 320 cân / mỗi người. Người ta trồng bắp để chế tạo ra:

40% Ethanol

36% dành cho thú vật chăn nuôi

12% để làm thực phẩm cho con người tiêu thụ, xi-rô,...

Ngô là món ăn quan trọng của người Mễ, bắp nhận 4 carbon thay vì các rau cải khác chỉ có 3 carbon do đó họ thích trồng bắp để bảo vệ môi trường. Bắp được sử dụng để chế biến các thứ như sau:

Nước ngọt 100%

Thịt 93% bắp

Burger 52% là bắp, khoai chiên là 23%. Nay họ dùng đậu nành để làm thịt giả,.... đậu nành thì cũng như bắp. Chán Mớ Đời 

Mấy người thợ làm cho mình, thích uống nước ngọt lắm. Mua thức ăn cho họ là phải làm thêm 1 lít nước ngọt vì quen từ bé. Khi xưa ở Việt Nam mỗi lần được uống nước ngọt là vui lắm, sang mỹ thấy họ uống coca thả dàn. Vào tiệm ăn, kêu coca hay pepsi là người tiếp viên, cứ ghé lại rót đầy thêm ly nên thiên hạ uống mệt thở. Uống chất đường sẽ giúp thực khách hưng phấn. Ra về còn lấy cho đầy ly để đem theo. Chán Mớ Đời 

Người ta nuôi thú vật như bò, heo, gà bằng ngô. Do đó thú vật được nuôi bởi ngô thì sẽ có rất nhiều omega 6 theo tỷ lệ 20:1. Khi chúng ta ăn thịt bò, thịt gà được nuôi bởi các hạt ngô. Nếu tỷ lệ Omega 6 nhiều hơn Omega 3 trong cơ thể của chúng ta thì sẽ gây nhiều vấn đề, có thể đưa đến các tế bào ung thư. Mình đã kể rồi.

Nghèo thì ốm nhom như khi xưa nên ở Việt Nam, mình hay nghe người ta khen ai to béo, kêu phát tài phát tướng. Khi làm ra tiền thì người ta hay đi ăn nên béo ra. Béo ra thì dễ bị bệnh và chết sớm. Do đó, muốn sống lâu thì nên nghèo, không nên giàu có. Có lẻ vì vậy mà người Việt thích hát nhạc “kiếp nghèo”.

 Chán Mớ Đời 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Các người đầu tư địa ốc 2021

 Hôm nay, mình ghé lại tiệm ăn để gặp ông Mic và nhóm đệ tử của ông ta. Mỗi thứ 3, ông ta ăn trưa với nhóm học nghề đầu tư ở thành phố Chino. Mình quen ông Mic cũng trên 25 năm. Ông ta ở Riverside nên bao nhiêu nhà cửa đều ở vùng này. Mình gặp ông ta ở tiệm ăn Coco’s vào mỗi buổi sáng thứ 6, khi nhóm đầu tư địa ốc họp mặt ăn sáng ở thành phố Brea.

Ông này có cuộc đời khá kỳ lạ. Khi xưa, ông ta là du đảng, lấy vợ rồi ăn trợ cấp, sống ở Mobile home park. Một ngày đẹp trời, ông ta chán cuộc đời ăn trợ cấp nên hai vợ chồng quyết định, giả từ của sống xã hội chủ nghĩa, chế độ bao cấp của nhà nước, không muốn bị cán bộ xã hội làm khó dễ nữa nên bỏ trợ cấp, đi làm, tìm thú vui trong cuộc đời lao động vinh quang.

Bà vợ đi chùi nhà cho thiên hạ còn ông thì đi làm thợ vịn ở công trường. Từ từ ông ta biết tay nghề, đi xây thầu cất nhà cửa. Một hôm, ông ta đọc cuốn sách “How to Wake Up the Financial Genius Inside You” rồi đề xuất một kiến nghị với bà vợ là để dành tiền mua căn nhà, làm tổ ấm uyên-ương. Ông ta giới thiệu mình cuốn sách này khi mới vào nghề.

Mình có đọc cuốn này và vài cuốn khác do ông này viết. Cuốn này hay nhất. Ông này rất thành công nhưng sau đó lại dính vào cái bệnh dại gái nên bay hết tài sản. Chán Mớ Đời 

Trời thương, bà vợ đồng ý nên hai vợ chồng chỉ tiêu xài tiền lương của bà còn tiền của ông làm ra thì để dành tậu căn nhà. 2 năm sau thì họ đủ tiền để đặt cọc, mua một căn nhà cũ, rồi ông ta sửa chửa lại. Rồi từ từ vì quen xài có một lương nên họ mua thêm nhà cho thuê. Ngày nay thì họ có 52 căn nhà cho thuê. Mình có gặp bà vợ, kể lại những nhọc nhằn, lúc khởi đầu, hà tiện, thèm khác áo quần thời trang,...

Có lần hai vợ chồng đi chơi đâu trên Vancouver. Thiên hạ kêu sao không đi Alaska luôn. Thế là ông nói bà vợ ở đó với bạn, ông bay về Cali, lấy tiền thuê nhà xong, bỏ vào ngân hàng rồi bay lên lại, hai vợ chồng đi chơi thêm 3 tuần. Dân cho thuê nhà chỉ làm việc có 1 tuần trong tháng. Nhận tiền thuê nhà bỏ ngân hàng, trả nợ chi phí trong tháng rồi gửi hoá đơn cho tháng sau. Nay thì có email, Quickbook làm sẵn nên có thể ở Alaska làm qua điện thoại. Người thuê nhà tự động trả qua ngân hàng.

Hai vợ chồng hay đi seminar với nhau để học hỏi thêm rồi ai mới vào nghề như mình 25 năm về trước thì ông ta chỉ, hướng dẫn. Tương tự ngày nay, ai mới vào nghề thì mình hướng dẫn.

Hôm nay đến thì gặp vài tay quen từ 20 năm qua nhưng cũng có vài tay mới vào nghề. Năm 2000, ông ta kêu mình chạy ra RiverSide mua nhà nhưng đi học nghề thì thiên hạ kêu là không nên mua nhà xa quá chỗ ở hơn 1 tiếng đồng hồ lái xe. Khi có vấn đề, mất thì giờ chạy xa. Nhà ở Quận Cam thì mua không nổi, quá đắt lại không đủ tiền trả tiền sở hụi. Có mấy căn họ kêu bán nhưng không có tiền đành chịu.

8 năm sau, mình nghe lời ông ta chạy ra RiverSide, tuy xa nhưng phải mở đường máu, lùng nhà quá rẻ. Một căn nhà chỉ mua với giá $50,000, 4 căn chỉ có $99,000 tha hồ mà mua. Cho thuê mỗi căn $1,200, cứ 3 năm là lấy lại vốn. Nội xây một căn nhà mới là đã thấy đi đong $150,000. 

Xui cái là Obama cấm không cho ngân hàng tịch thu nhà nữa nên thiên hạ cứ ở chơi, rồi họ cho tiền lời xuống thấp, thế là dân tình vui vẻ lại. Giá nhà lại lên. Thoát khỏi khủng hoảng kinh tế 2008. Xong om

Ngồi nói chuyện với một bà gốc El Salvador, nghe bà ta kể về cuộc đời của bà khiến mình thất kinh nên ghi lại đây.

Bà ta sinh trưởng tại El Salvador. Khi miền NAm Việt Nam bị Việt Cộng chiếm đóng thì Hoa Kỳ rất sợ các nước Nam Mỹ và Trung Mỹ rơi vào tay công sản nên ra lệnh, giúp quân nhân đảo chánh ở CHí Lợi, Á Căn Đình, các nước trung-mỹ thì cũng te tua. Các đội quân phiệt, giết người như ngoé ngay giám mục cũng bị giết. Mẹ bà ta bị giết nên bà ta được cứu vớt đem sang Hoa Kỳ và mấy người em không cha mẹ. Từ từ bà đi học, đi làm rồi một ngày đẹp trời chợt giác ngộ là nên mua nhà cho thuê. Từ đó, bà ta đi kiếm nhà mua bán nay cũng khá. Tuy chưa đủ để về hưu.

Bà em cũng có mặt trong đám và cô con gái, bận cái áo T-shirt đề I Love Passive Income. Bà ta kể là đi làm cho luật sư. Tìm được một thân chủ cho luật sư thì trung bình luật sư vớt được $25,000 cho mỗi vụ đụng xe nhưng bà chỉ được trả lương có $1,200 mà lo làm nên không có thì giờ chăm sóc con gái. Nay vào nghề mua nhà, sửa chửa lại thì có thì giờ lo cho con gái. Kinh

Bà ta kể là có mua một cái Mobile home, giá $60,000 nhưng chủ bán đòi tiền mặt chớ không nhận cashier check. Bà thấy lạ nhưng cũng chìu, đem tiền tươi lại nhưng kêu cô con gái quay vi-zeo rồi ông chủ bán đi Las Vegas. 3 ngày sau cúng hết $60,000, trở lại nạy cửa chui vào. Kêu đại dịch mất cả năm mới truật xuất ra khỏi. 

Bà ta kêu thằng cháu rình, đợi ông bán nhà đi khỏi là chạy vô nhà, thay ổ khoá lại hết. Tên này trở lại chửi bới tùm lum, bà kêu cảnh sát lại, cảnh sát kêu ông kia phải đi, cấm không được bén mảng lại gần nhà. Có gì thì đi kiện qua toà án. May quá khi cảnh sát đến là bà ta đã ở trong nhà. Người ở ngoài muốn vào thì phải đi kiện ở toà. Toà cho phép thì mới có cảnh sát đến trục xuất. Cảnh sát xem vi-zeo là có đưa cho tên bán lấy tiền tươi. Do đó, chủ nhà sợ nhất là nhà trống vì thiên hạ đột nhập vào ở là mệt, mất thời gian truật xuất họ.

Từ hơn 1 năm nay, bà ta mua Mobile home cũ, sửa chửa lại rồi bán, được nhiều tiền hơn là đi làm cho luật sư, lại có thì giờ chăm sóc con gái.

Có một cuốn sách khác mà mình thích đọc lại mỗi năm là “the richest man in Babylon “

Những loại sách này rất bình dân học vụ, dễ hiểu chớ đọc mấy sách của các tiến sĩ kinh tế là nhức đầu vì chỉ lý thuyết. Cuốn này mình có đưa cho mấy đứa con đọc nhưng không biết chúng có nhớ gì không. Nay chắc chú tâm kiếm bạn gái bạn trai. Chán Mớ Đời 

Nghe bà này kể xong cuộc đời của bà là mệt, phải bò về trong khi cả nhóm vẫn ngồi nghe thiên hạ kể chuyện. Dạo này thị trường địa ốc lên cao nên đông người, muốn làm giàu qua địa ốc. Đến khi nào thị trường địa ốc te tua thì cha con lặn mất. Thiên hạ hay a-dua, cứ nghĩ làm địa ốc là mau giàu nhưng khi đụng trận thì Chán Mớ Đời bỏ cuộc rất nhiều.

Thật sự, các họp mặt này giúp mình rất nhiều vì nghe thiên hạ bị lừa ra sao để tránh như vụ tên bán nhà đòi tiền tươi. Hay có nhiều chuyện động trời khác. Mình học kinh nghiệm của người khác để tránh bị lừa. Trên đời này, khi đụng đến tiền là có người lường gạt. Các nạn nhân thường là người lớn tuổi. Về hưu sợ không đủ tiền để xài lâu năm nên hay nghe lời bọn bất lương dụ đầu tư vào cái này dễ ăn, lời to.

Nên nhớ nếu lời to thì chả thằng nào dại mà kêu mình. Mình mà biết cách làm ra tiền, thì đi mượn tiền thiên hạ rồi đầu tư. Sau này thắng thì trả thiên hạ. Chỉ có khi nào người ta không muốn cho mượn tiền mà đòi chung hùn với nhau thì mới đồng ý.

Nguyễn Hoàng Sơn 

Trồng bơ bán bơ

 Mùa bơ tại Cali thường bắt đầu từ cuối tháng 2, khi trận chung kết giải bóng bầu dục tại Hoa Kỳ, thường được gọi là Super-bowl . Người Mỹ thường tụ họp, làm guacamole để ăn và ngày 5/5 (Cinco de mayo) ngày lễ độc lập của Mễ Tây Cơ, thì người Mỹ gốc Mễ ăn bơ nhiều nhất. Thường mình bán đầu mùa cho Superbowl và đợi đến trung tuần tháng 4 là bán hết vì giá cao cho lễ độc lập của xứ Mễ tây Cơ.

Bộ canh nông Cali phải thẩm định độ chất béo trong quả bơ trước khi cho bán ngoài thị trường. Có nhiều người bán trước mùa thì bị phạt. Năm ngoái có ông mua bơ ở vườn mình rồi bán ngoài chợ nông dân (farmers’ market ), bị phạt $1,000 vì bán trước khi được bộ canh nông tiểu bang cho phép.

Người tiêu dùng thì không biết nhưng trong ngành trồng bơ hay các trái cây khác thì hằm bà lằn. Vườn nào mà được “GAP certified “ (Good American Products) như vườn mình thì giới mua sĩ thích lắm, và mua giá cao hơn. Lý do là phải theo các thể lệ của chính phủ và bị thanh tra chính phủ đến thăm viếng hàng năm.

Anh chàng đem xe đến mua bơ của mình rồi bán lại tại chợ Nông Dân.

Đi học mấy cái này rất châm vì phải biết cách-ly nước và các loại phân bón, hoá chất,....để khỏi bị ô nhiễm, có thể gây bệnh cho người tiêu dùng. Thêm vệ sinh, y tế. Do đó các công ty mua sĩ, đem từ vườn về là họ ngâm vào các chất hoá học để cho vỏ tươi lâu và sát trùng đủ loại. 

Do đó, 1 trái táo có thể để dành cả năm mà vẫn tươi. Thiên hạ hay hỏi mình là họ mua bơ từ các chợ về, ngoài tươi trong lại đen là sao. Mình giải thích vì họ ngâm thuốc và để lâu. 

Thiên hạ cứ xin bơ của mình, mình kêu bơ em trồng để bán chớ không để cho, khiến nhiều người giận. Mình trồng chơi ở nhà thì xin được, đây trồng để bán mà cứ xin, rồi giận. Có người lại kêu mình hái đem về cho họ vì ngại đi xa. Mình lên vườn để làm việc chớ có phải đi làm công quả ở chùa đâu. Chán Mớ Đời 

Khi mùa bơ đến thì phải hái và bán. Bán thường thì cho các công ty mua sỉ thì giá thấp còn muốn giá cao thì tự bán ở các chợ nông dân hay ngoài đường. Năm nào được mùa thì phải mướn người hái và bán cho các công ty mua sỉ. 

Thường mấy công ty này mua xong thì bán cho các xứ ở á-châu như Nhật Bản, Trung Cộng, Tân-gia-ba,.. công ty mình thường bán cho thì bán cho Nhật Bản. Nghe nói một trái bơ bên đó giá $8. Họ nhập cảng từ MỄ-tây-cơ, Peru, Chí-lợi vào thì bán cho dân mỹ để có lợi nhuận nhiều do đó bơ thường bị ngâm thuốc trước để được lâu. Nếu bán bơ Cali thì giá cao hơn thị trường hiện nay.

Năm nay thất mùa nên mình phải bán rỉ-rả, kêu con lên phụ hái rồi bán cho chợ Nông-dân. Thông thường thì bơ đến tháng 5-6 là phải hái hết vì chúng sẽ rụng thêm là chất béo quá nhiều sẽ làm đen cái đáy của trái bơ. Khó bán. Nhất là tháng này thì hoa đã nở, và sẽ thành quả, phải hái để chất dinh dưỡng nuôi trái mới.


Bơ hái từ từ nên phải bỏ vào mấy thùng này để dễ di chuyển đến chợ nông dân. Còn bán sỉ thì họ đưa cho mình các thùng cần xé loại chứa 1000 cân anh, độ 450 kí-lô rồi khi xe tải của họ đến thì câu lên và chở đi. Nếu nhìn cái vỏ bơ thì thấy bắt đầu có phần bị sậm tối. Lý do là bị nắng. Lá bắt đầu rụng để ra hoa cho mùa tới nên vỏ bơ bị sạm nắng.

Thiên nhiên lạ lắm. Khi sắp ra hoa thì lá khô rơi rồi nụ hoa mọc ra rồi hoa nở thì có lá mới mọc ra để che nắng các trái vừa đậu. Trung bình mỗi cây có cả triệu đoá hoa nhưng đậu trái độ 500, rồi từ từ cơ thể của cây chịu không nổi, tiếp dưỡng cho trái nên rụng một số. Tuần vừa rồi, ông mỹ nuôi ong đem mấy trăm tổ ong đến vườn để cho hoa thụ phấn.


Anh chàng cắt cần xé làm hai để chở cho tiện. Khi nào mướn người hái thì họ đem lại cả chục người. Thường thì trong vòng một tuần là họ hái hết vườn. Mỗi ngày trung bình một người hái được 1,500 cân anh. Hôm qua mình hái có phân nữa của họ là đã oải. Đó là mình chỉ hái trái gần mặt đất, còn họ phải leo lên thang để hái. Anh chàng hay hái thuê cho mình, mỗi năm phải xin phép chính phủ để đem người hái từ Mễ sang. Mấy người này lấy $70 để hái một cần xé còn dân hái ở mỹ thì lấy gấp đôi mà tìm không ra.

Các tổ công đoàn lao-động, kêu gọi biểu tình tẩy chay các nhà vườn vì sử dụng người hái đem từ Mễ Tây Cơ sang. Họ kêu $150/ ngày không được phải $450/ ngày chi đó. Họ không muốn dân Cali ăn bơ. Chán Mớ Đời họ không kể là trả $150/ cần xé. Trung bình mỗi người hái 1.5 cần xé, xem như $225/ ngày. Chủ phải trả tiền bảo hiểm tai nạn lao động thêm $150 nữa vị chi là $375.

Họ nhập cảng bơ từ Mễ tây Cơ qua nên giá thị trường rẻ, không đủ sỡ hụi. Bọn mua sỉ thì làm áp lực.

Năm được mùa thì số lượng trái có thể lên đến 250,000 cân anh, còn thất mùa thì phân nữa hoặc 1/3. Mình vừa làm lại hệ thống nước, hy vọng sẽ ít tốn nước, nhất là nước tưới đúng chỗ. Mình đang chuẩn bị trang bị hệ thống sensor độ ẩm để có thể tự động tự động tắt nước tưới, không tốn hao nước tưới. Từ xưa đến nay, người ta tưới vì ngại khô nước nhưng nay với công nghệ tân tiến thì có thể đo độ ẩm, giúp mình biết khi nào cần tưới khi nào ngưng.

Thứ 4 này mình chạy xuống Escondido, viếng một ông mỹ già có vườn bơ từ 40 năm nay. Mình gặp ông ta trong một Seminar nên theo ông ta học nghề. Cứ lâu lâu chạy xuống vườn ông ta, học hỏi thêm rồi mời ông ta đi ăn trưa. Ông ta tính về hưu, bán cái vườn. Mình nói muốn thì bán cho mình nhưng để xem vì ông ta đã bán phân nữa cho tên bên cạnh.

Hôm qua, anh chàng đến chở bơ đi bán cho đám bán ở chợ nông dân. Anh ta đưa mình một cọc tiền lẻ, tờ $5 khiến mình thất kinh vì bỏ ví không được, dầy cộm. Hỏi ra, anh ta mới giải thích là bán bơ cho một tên nào. Hắn để cái xe bò-ếch trước nhà và mấy bịch bơ. Bỏ cái hộp đựng tiền rồi thiên hạ đi bộ qua nhà anh ta, dừng lại, bỏ vào hộp $5 rồi lấy đi một bịch bơ. Mỗi ngày lời $50-$100, nhưng phải ở trong khu người đàng hoàng chớ ở mấy vùng cà chớn thì chúng lấy bơ và tiền đi luôn. Cứ lâu lâu, anh chàng chạy ra xem, thiếu bơ thì bỏ thêm. Mỗi tháng bỏ túi thêm $2,000. Xong om

Nghe vậy khoái quá, muốn làm, chạy về nhà, bố trí tư tưởng, thưa với đồng chí gái về ý tưởng làm ra tiền để khỏi mang tiếng ăn theo vợ. Không còn sợ bị vợ la là cứ lang thang, chả làm gì. Vợ kêu thôi thôi tui xin Ôn. Làm mình cụt hứng. Cuộc đời mình lạ lắm. Cứ nghĩ cái gì ra để làm tiền là bị vợ cắt ngang, không duyệt, tiếp thu ý chí can cường, quyết làm giàu của mình.

Khi xưa, đi học mua nhà cho thuê về. Nói với vợ là ráng chịu khó 20 năm nữa là mình giàu. Vợ kêu tui lạy anh, tui lạy anh. Rồi như sợ mình không nghe lời đảng, đồng chí gái đi nói với mấy ông anh bà chị. Mấy ông bà chị vợ này kêu mình lại dũa nát nước, kêu nhà đang xuống mà đi mua nhà. Tiền đâu ra mà đi mua nhà.

Cuối cùng mình lén mụ vợ đi mua nhà, bỏ tên trong Trust nên không cần mụ ký. Đặt cọc vài ngàn nên mình lén ký cũng được và chủ cho vay lại nên không cần mụ vợ ký chung. Xong om.

Sau này anh chị vợ kêu “ông Sơn hên, mua nhà lúc nó xuống” Chán Mớ Đời 

Nghĩ lại thì thương mụ vợ. Khi xưa, bạn bè họ hàng của mụ kêu đừng lấy cái thằng Đen ấy, nghèo rách khố nhưng đồng chí gái nghĩ còn vớt vát được cái nghề Kiến Trúc Sư, du học vớ vẩn. Ai ngờ lấy nhau được vài năm mình lại xuống cấp, đi lợp mái nhà, xây nhà cho thiên hạ. Gặp ai mình kêu làm nghề thợ hồ, đồng chí gái phải bồi vào kêu là kiến trúc sư. Nay lại càng xuống cấp, xuống tận đáy xã hội làm nông dân nghiệp dư. Ai cũng gọi Bà Nông Dân Nghiệp Dư.

Để coi, em tính cuối tuần này làm hay tuần sau. Chỉ sợ em đi vườn thì mụ vợ ở nhà dẹp quán bán bơ dã chiến của em quá.

Cứ đem cái Easy-up ra, để đống bơ trên xe bồ-ệch thêm cái thùng đựng tiền. Viết vài tờ quảng cáo. Mình hay thấy mấy nhà, trồng lựu hay táo chi đó cũng để một thùng ngoài đường và cái hộp đựng tiền. Cuối tuần thì ông thợ đến phụ, và cũng muốn rời nhà vì ở nhà lại mê đá banh, mở xem Mờ U đá chán như con gián nên vào vườn lao động vinh Quang, cho khoẻ người.

Hôm nay ở nhà, dưỡng sức cho khoẻ và đi chợ cho vợ. Chán Mớ Đời 

Nguyễn Hoàng Sơn